1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc chiến hôn nhân - Cống Trà (73c +PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Phiên ngoại (1)

      01 – HẬN

      Phản chiếu trong gương, là thiếu phụ xinh đẹp lông mày lá liễu, môi đỏ mọng.

      La Minh Tú ngơ ngẩn nhìn bản thân trong gương, lòng quặn đau.

      Trước đây, biết trong lòng biểu ca chỉ có mình , cho dù có xuất người con khác, biểu ca cũng buồn liếc mắt. Từ khi nào, biểu ca bắt đầu thay đổi?

      Đúng vậy, là từ khi Lâm Mị xuất .

      Giả sử năm đó hãm hại Lâm Mị, Lâm Mị thành thân cùng biểu ca, lấy người khác, liệu … biểu ca có đối với nhớ mãi quên, áy náy suốt đời?

      Từ khi thành thân, biểu ca giống như hoàn thành nghĩa vụ, còn những lời âu yếm. Cuộc hôn nhân mong muốn, hoàn toàn phải thế này, phải!

      Trước kia là mợ, nay là mẹ chồng, cũng thể thái độ ghét bỏ chút che dấu, khiến người hầu kẻ hạ trong phủ cũng khinh thường .

      Bởi vì sống ở nhà bà ngoại từ lâu, trở mặt với mẹ kế, có nhà mẹ mà như . Bởi vì chỉ biết có biểu ca, kết giao bạn bè gì, có nổi người bạn tâm giao. Có chuyện, chỉ có thể lén tìm bà vú để chia sẻ. Bà vú kiến thức nông cạn, có thể đưa ra kế sách hay ho gì?

      muốn lôi kéo trái tim biểu ca, muốn biểu ca nhớ lại quãng thời gian thơ bé. Đúng vậy, thành công, hơn nữa còn có thai. Quãng thời gian đó, là quãng thời gian hạnh phúc vui vẻ nhất của . Cho đến khi … sinh con , sau đó lâu lại sinh con thứ hai, con thứ ba… .

      có con trai, có địa vị, ngay cả vợ lẽ Ngô Ngọc Y cũng coi ra gì, khinh thường ra mặt.

      Đêm khuya quạnh, nhìn đỉnh màn, lệ tràn khóe mi. ra, gửi gắm tất cả tâm tư vào người đàn ông là việc ngu xuẩn nhất đời. Biểu ca, phải là biểu ca của mình , gia sản, cũng phải gia sản của riêng người nào, muốn có hy vọng chỉ có là sinh được được đứa con trai, ngang trái ở chỗ… sinh được con trai.

      Lúc này, hề hận Lâm Mị nữa, điều hận, là lựa chọn của bản thân.

      02 – HỐI TIẾC

      Nhậm Hiểu Ngọc nổi nóng cắn khăn tay, như muốn phát điên, nhưng hoàn toàn có biện pháp gì.

      Trong vòng mấy năm Liễu Vĩnh được thăng quan liên tục, Lâm Mị cũng vinh dự lây, được phong hào, vinh quang vô hạn. Ngoại trừ ghen ghét, còn biện pháp gì?

      Năm đó, phải là thích Liễu Vĩnh. Chỉ có điều Liễu Vĩnh chẳng qua chỉ là thư sinh nghèo, nếu cưới , tương lai phải dựa vào nhiều. Lại thêm Liễu Vĩnh như gần như xa, thể nắm bắt, cũng chịu cúi đầu nhận thế hạ phong.

      là thiên kim nhà Tể tướng, tài mạo song toàn, sao có thể để Liễu Vĩnh khống chế? Tất nhiên là muốn áp đảo khí thế Liễu Vĩnh, muốn nghe lời. Thậm chí còn thể rằng, có những lựa chọn tốt hơn rất nhiều. Nếu nghe lời, chọn , cho tiền đồ tốt. Nếu nghe lời, cũng phải là cưới được.

      cũng biết, Liễu Vĩnh còn ỡm ờ với Chu Mẫn Mẫn. Nhưng mà Chu Mẫn Mẫn thua mọi mặt, chẳng lý nào Liễu Vĩnh lại bỏ mà chọn Chu Mẫn Mẫn? Thế nên chủ quan cho rằng, Liễu Vĩnh làm thế là mượn Chu Mẫn Mẫn khích tướng mình! Càng như vậy, càng cho thấy Liễu Vĩnh có ý với mình.

      Càng khó có được lại càng trân trọng. để Liễu Vĩnh đắc thủ dễ dàng, muốn giày vò trái tim Liễu Vĩnh từ từ.

      Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại thể ngờ Liễu Vĩnh thực bỏ , đến Hầu phủ cầu hôn. Càng ngoài dự đoán hơn, người Liễu Vĩnh cầu hôn cũng phải Chu Mẫn Mẫn, mà là nghĩa nữ nhà Hầu gia Lâm Mị.

      cười lạnh, Lâm Mị cùng lắm chỉ là nghĩa nữ Hầu phủ, sao có thể so sánh với ? Tương lai, Liễu Vĩnh nhất định hối kịp.

      Cho đến khi Liễu Vĩnh được lòng vua, phu nhân các phủ đua nhau lấy lòng Lâm Mị, cả cũng phải đến Liễu phủ ăn nhàng với Lâm Mị, mới phát , người hối hận là , chứ phải Liễu Vĩnh.

      Nếu trước kia thái độ của mềm mỏng hơn, nhanh chóng bàn chuyện cưới xin với Liễu Vĩnh, oai phong hôm nay, phải Lâm Mị. Có con rể như Liễu Vĩnh, Tể tướng phủ cũng suy sụp quá nhanh. Người hôm nay các phu nhân phải tranh nhau lấy lòng, chứ phải Lâm Mị.

      Đúng vậy, hối muộn!

      03 –

      “Cháu làm ca ca !”

      Gần đây tiểu Nhạn Nhạn rất vui vẻ, mẫu thân có bầu, nghe trong bụng mẫu thân tiểu muội muội mập mạp trắng trẻo, chờ thêm thời gian nữa, tiểu muội muội ra ngoài. Đến lúc đó, bé trở thành ca ca.

      Trở thành ca ca rồi, bé có thể dạy chữ cho muội muội, dạy muội muội làm cái này làm cái kia, còn có thể thể uy phong của ca ca.

      Mẫu thân sinh tiểu muội muội, tiểu Nhạn Nhạn giơ tay sờ khuôn mặt nhắn của tiểu muội muội, vừa mềm lại vừa mỏng, như thể chạm vào là rách. Bé chưa kịp dùng lực, có hai cánh tay gạt tay bé ra. Bé ngẩng đầu nhìn, cánh tay lớn hơn là phụ thân, cánh tay hơn là đại ca Phi Phi.

      Cuối cùng, tiểu Nhạn Nhạn chán nản phát , bé căn bản có cơn hội thể uy phong của ca ca, phụ thân và đại ca tranh nhau bế tiểu muội muội, bé vừa vừa yếu, có cơ hội tranh giành với hai người đó.

      Người muội muội vừa thơm lại vừa mềm mại, vừa bế vào là muốn buông tay. Sau đó, phụ thân chỉ cho mama và bọn hầu bế muội muội, cho đại ca, Trọng Trọng và bé được bế, là con trai được bế. Nhưng là bất công, phụ thân ngày nào cũng bế.

      Còn nữa, bé từng bắt gặp, phụ thân còn thích ôm mẫu thân. Nếu mẫu thân ôm bé, phụ thân nhất định trừng mắt bắt bé xuống. bất công!

      Haizzz, phụ thân nhất mẫu thân và muội muội, ràng mẫu thân có lúc còn giận dữ với phụ thân, phụ thân lại lấy đó làm phiền, dỗ ngọt đến khi mẫu thân cười mới thôi. ràng muội muội thích khóc nháo, phụ thân cũng ngại, dỗ lên dỗ xuống. Nếu bé và đại ca dám như vậy, nhất định nhanh chóng ăn đòn. bất công!

      Tiểu Nhạn Nhạn than thở mấy ngày, thảo luận với Phi Phi. Rốt cục cũng hiểu ra, phụ thân là đàn ông, mẫu thân và muội muội là phụ nữ, đàn ông phụ nữ là chuyện rất hiển nhiên! Nếu hai đứa là con , phụ thân nhất định cáu giận với hai đứa, nhất định dỗ dành.

      Xem ra, việc cấp bách là phải đấu tranh giành giật tình cảm, thể để cho mẫu thân và muội muội chỉ chú ý đến mình phụ thân.

      Đàn ông tranh giành tình cảm của phụ nữ chính là chuyện hiển nhiên!

      04 – ĐẸP TRAI

      Đại Chu quốc thái bình nhiều năm, tân Tể tướng và tân Thị lang chiến tích xuất chúng, chỉ vài năm, khiến kinh thành càng thêm phồn vinh, dân chúng có của ăn của để. Lại bởi vì Đại Hạ Quốc tăng cường buôn bán với Đại Chu Quốc, rất nhiều thương gia Đại Hạ đến kinh thành, mang theo hàng hóa đa dạng, mỗi lần có hội hè, đường phố đông nghịt người, xem hết trò.

      Cuối xuân, những ngày cuối cùng của tháng ba. Theo thường lệ là ngày nghỉ cuối tuần của quan viên. Sáng sớm, phố xá náo nhiệt ồn ào, các hàng rong bên đường bán đủ thứ, nào đèn lồng, kẹo đường hình người, đồ thêu tinh xảo, hàng hóa của người Hồ, đồ ăn vặt mùi thơm nức mũi v..v….

      xe tứ mã dừng ở đầu phố, giọng trong trẻo vang lên: “Phụ thân, con muốn mua quả cầu pha lê của người Hồ làm thọ lễ cho bà ngoại.” Cùng với tiếng , bé trai tuấn tú khoảng mười tuổi nhảy ra khỏi xe.

      “Con cũng muốn xem!” bé trai tuấn tú nhảy khoảng sáu bảy tuổi nhảy ra theo.

      “Con cũng muốn, cũng muốn!” Trong xe vang lên giọng non nớt của .

      Đôi vợ chồng trẻ ngồi trong xe nhìn con hơn hai tuổi huơ tay đòi ra ngoài mà phải bật cười. Nhất thời người hầu tiến lên bế bé con xuống xe, đôi vợ chồng trẻ tuổi cũng lần lượt xuống xe, người chồng : “Thương gia người Hồ có nhiều hàng hóa lạ mắt, xem chút !”

      Nhóm người này, chính là Liễu Vĩnh Lâm Mị và các con.

      Lâm Mị thấy Liễu Vĩnh dung túng cho mấy đứa con, sẵng giọng: “Hôm nay là sinh thần mẫu thân, chúng ta nên đến sớm mới phải, giờ lại còn dừng xe cho các con mua đồ, thể nào cũng đến muộn.”

      Liễu Vĩnh lơ đễnh, cười : “Tôi vợ con nheo nhóc thế này, có chậm chút cũng là bình thường. Huống hồ Phi Phi cũng luôn muốn chuẩn bị thọ lễ cho mẹ vợ, nhưng tranh chữ bị làm rách tối qua rồi, sáng nay chưa kịp viết vẽ gì, giờ cứ để các con mua quà, tự thể tâm ý của mình.”

      Cuối cùng Phi Phi mua viên đá quý hình cầu, Nhạn Nhạn mua cây vải tơ, Lâm Mị mua cho đèn lồng.

      Vì dừng lại giữa đường, khi cả nhà đến Hầu phủ cũng hơi trễ giờ chút. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu được báo là nhà Liễu Vĩnh đến ra tận cửa đón, giơ tay bế tiểu , gọi tâm can bảo bối, cười : “Vừa rồi có phu nhân khen, lần trước đến Liễu phủ, thấy tiểu ngoan ngoãn rất đáng , theo dáng vẻ đấy, đến lúc trưởng thành, chỉ sợ cửa lớn của Liễu phủ phải gia cố chắc chắn, nếu , sớm muộn cũng bị bà mối đạp hỏng.”

      Thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu có chuyện muốn riêng với Lâm Mị, Liễu Vĩnh cười tiếng, dẫn Phi Phi và Nhạn Nhạn trước.

      Lâm Mị vội vàng bảo Cố nhũ mẫu bế tiểu vào trước, chậm lại, lặng lẽ : “Mẫu thân có chuyện gì muốn ạ?”

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu gật đầu, kề tai nàng thầm: “Hôm nay đến dự thọ yến có mấy phu nhân dẫn theo tiểu thư nhà mình đến, ý tại ngôn ngoại. Con nhớ ứng phó cẩn thận.”

      Lâm Mị ngẩn ra, tiểu thư trong kinh thành tất nhiên muốn làm thiếp cho Liễu đại ca, vậy nàng phải cẩn thận điều gì?

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy Lâm Mị hiểu, liền cười rồi mới : “Bọn họ nhằm vào Phi Phi kìa. mấy bé kia đều là khoảng tám chín tuổi, nếu trong lúc chơi đùa, có thể khiến Phi Phi thốt ra lời hứa hẹn nào, đến lúc đấy con định ứng phó sao?”

      Lâm Mị lấy làm kinh hãi, kinh ngạc : “Mẫu thân, Phi Phi mới mười tuổi mà!”

      “Phi Phi mặc dù mới mười tuổi, nhưng tướng mạo tuấn tú, thông minh dị thường, tương lai nhất định là Trạng nguyên. Giờ xuống tay trước, đợi đến khi Phi Phi mười hai mười ba tuổi, chỉ sợ thành trâu chậm uống nước đục.” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nửa đùa nửa : “Huống hồ, Liễu Vĩnh được lòng Hoàng thượng, ai lại muốn trèo cao?”

      Lâm Mị cười : “Phi Phi vẫn còn , giờ bàn chuyện này vẫn sớm quá.” biết từ lúc nào, nhà nàng lại thành đối tượng để người khác trèo cao!

      Lúc này, vị lão phu nhân kéo Phi Phi ngồi xuống bên cạnh, nhìn các bé trong đại sảnh lượt, nửa đùa nửa lặng lẽ hỏi: “Phi Phi thích nương nhà ai?”

      Phi Phi nhìn các bé xung quanh lượt, cười hì hì lặng lẽ trả lời: “Ai cháu cũng thích hết.”

      “Ấy, thể tham lam như thế, chỉ có thể thích người thôi.” Lão phu nhân : “Cháu xem cháu thích ai, ta làm chủ cho cháu.”

      “Người cháu thích, chỉ sợ lão phu nhân làm chủ được.” Phi Phi bầy ra vẻ mặt nghiêm túc.

      “Là ai?” Lão phu nhân khỏi tò mò .

      Phi Phi cười hì hì : “Cháu đâu!” Cháu mười tuổi rồi, lại cứ dụ như dụ trẻ con ba bốn tuổi, lẽ nào lại thế?

      Phi Phi vừa , vừa ưỡn ngực, đón nhận ánh mặt của các bé trong đại sảnh, ra vẻ phóng khoáng nhấc vạt áo, nghiêm trang oai vệ ra khỏi sảnh.

      Tiểu Nhạn Nhạn cũng vừa vùng vẫy thoát được ra khỏi nhóm phu nhân, nhìn thấy Phi Phi, vội vàng dừng lại chuyện.

      Hai em đồng thanh: “Haizzz, đẹp trai khổ!”
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Phiên ngoại (2) – BỐN MÙA

      05 – HOA ĐÀO

      Mùa xuân năm đó, hoa đào rực rỡ, đẹp sao tả xiết, rất nhiều người đến ngoại ô kinh thành du ngoạn. Tô Trọng Tinh cùng mấy bạn đồng môn đứng dưới tàng hoa đào ngâm thơ, thần thái sáng láng, tuấn kiệt xuất chúng, khiến ít thiếu nữ phải ngẩn ngơ.

      Lâm Mị đứng ở cách đó xa, im lặng nhìn Tô Trọng Tinh. Hôm nay nàng mặc quần áo đàn ông, hai hàng lông mày cũng vẽ cho thô, nhìn thoáng qua thấy thiếu niên thanh tú, dưới tàng hoa đào, hàng mi dài cong vút, mắt ướt át long lanh, khiến ít thiếu nữ nhìn đến mất hồn.

      Lâm Mị hề biết đến ánh mắt của người khác, chỉ hỏi Cố nhũ mẫu: “Mama, thiếu niên kia chính là thiếu gia Tô phủ Tô Trọng Tinh sao?”

      “Tiểu thư, đúng là ! Vú nghe ngóng rất kĩ càng, tài mạo song toàn, giữ thân trong sạch, đúng là ứng cử viên hàng đầu khi kén chồng của các thiếu nữ kinh thành. Tuy chúng ta có hôn ước, nhưng vẫn phải dò la ràng rồi mới tới nhà họ được.”

      “Mama, tuy cháu có hôn ước, nhưng hai nhà mất liên lạc lâu, liệu người ta có thừa nhận hôn này ?”

      “Tiểu thư yên tâm, vú nghe ngóng kỹ rồi, Tô thiếu gia chưa thành thân cũng đính hôn. Nào có lý do gì để chối bỏ hôn ? Giờ Tô lão gia là quan Hàn lâm, rất có danh tiếng, nhất định hối hôn tùy tiện đâu.”

      “Mama…”

      “Tiểu thư, tài mạo song toàn, có gì đáng phải lo lắng? Vú tin Tô thiếu gia kia nếu thấy tiểu thư, nhất định đem lòng tương tư.”

      Lâm Mị nghe Cố nhũ mẫu thế, khỏi cúi đầu thở dài tiếng. Cha mẹ đều tạ thế, ngàn dặm xa xôi lên kinh, được ăn cả ngã về , nếu nhà họ Tô thừa nhận hôn , nàng biết làm sao?

      Cố nhũ mẫu thấy Lâm Mị nhíu mày lo âu, vội vàng trấn an: “Nếu nhà họ Tô thừa nhận hôn , chúng ta lại cầu kiến vị phu nhân khác, nhất định có cách.”

      làn gió thổi qua, Lâm Mị giơ tay đón được cánh hoa lơ lửng, kề lên mũi khẽ ngửi, lại nghịch ngợm thổi thổi, môi đỏ thắm như cánh hoa đào, tiếng cười khúc khích khuynh đảo đất trời.

      Cố nhũ mẫu thấy vậy ngẩn ngơ, cười : “Tiểu thư tuy mặc quần áo đàn ông, mà vẫn dấu được vẻ đẹp rạng ngời.”

      Lâm Mị định trả lời, đột nhiên hai đầu gối mềm nhũn, cơ hồ đứng vững, vội vàng vịn vào vai Cố nhũ mẫu, cúi đầu : “Mama, chúng ta mau về thôi! Chỗ này đông người quá, cháu chóng mặt.”

      Cố nhũ mẫu thấy Lâm Mị như gục xuống, hai má ửng hồng, khỏi kinh hãi, dìu đỡ nàng hỏi : “Tiểu thư bị sao vậy?”

      “Cháu có việc gì, chúng ta nhanh !”

      Lâm Mị là trẻ sinh non, được cứng cáp như người khác. Từ lúc có nguyệt , hễ ngửi thấy khí tức đàn ông trẻ tuổi là chân tay bải hoải, đứng vững. Từ mùa xuân năm nay, bệnh càng thêm nghiêm trọng. Như lúc này biết ngửi thấy khí tức ở đâu, chỉ phảng phất mà đứng được.

      Lâm Mị cùng Cố nhũ mẫu vòng qua gốc cây đào, chậm rãi rời .

      Từ dưới gốc đào khác, thanh niên tuấn tú hơn người tới. Chính là Liễu Vĩnh. Liễu Vĩnh đứng ở vị trí mà Lâm Mị vừa đứng, thắc mắc nhìn hoa đào, lẩm bẩm: “Kỳ quái, sao hoa đào này lại phảng phất hương thơm lạ, giống hương thơm mà sách vẫn tả về tuyệt sắc mỹ nữ.”

      Liễu Vĩnh đưa mắt nhìn hoa đào, giơ tay đón cánh hoa rơi, vuốt ve nhàng, cất vào trong ống tay áo.

      Hoa say người, người tự say.

      06 – HOA SEN

      Mùa hè năm ấy, hoa sen nở rộ, hương thơm thanh tao sâu kín, duyên dáng kiều. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu dẫn các con đến lương đình thưởng hoa, cười rộn rã, hoa như khiêu vũ với gió, dập dờn sóng nước, đẹp như Dao Trì.

      Chu Minh Dương cười lơ đãng, mũi tìm kiếm mùi hương quen thuộc, ánh mắt dịu dàng ve vuốt đóa hoa sen, tâm tư lại chìm đắm miền ký ức.

      Lúc , thường theo phu nhân Vĩnh Bình Hầu tiến cung, cùng Đại Công chúa chơi đùa. Mùa hè, người Đại Công chúa thường có hương sen rất dễ chịu, khi đó Hoàng thượng sủng ái Đại Công chúa, Công chúa là bách hoa chi vương, muôn hương người, đặc biệt ban phong hào “Thiên Phương” .

      Thiên Phương Công chúa dần lớn, mỗi khi tham dự yến tiệc, thiếu niên kinh thành được diện kiến đều đem lòng tương tư. Chu Minh Dương cũng đem lòng nhung nhớ, có điều để tránh bị nghi ngờ, càng lúc càng ít tiến cung, Thiên Phương Công Chúa lại xuất trong giấc mơ của càng lúc càng nhiều. Nhưng trời chiều lòng người, Thiên Phương Công Chúa lại gả cho Thượng Du. Giấc mộng của tan thành mây khói.

      Từ lúc đó, bắt đầu có sở thích sưu tập các giống hoa thơm, nhằm tìm kiếm mùi hương mất.

      Chu Minh Dương dời mắt từ hồ sen sang Lâm Mị, tim hơi loạn nhịp, nghĩa muội này, bất kể là phong thái dung mạo hay hương thơm, đều rất giống Thiên Phương Công chúa.

      Có lẽ… nên giữ nàng lại Hầu phủ.

      Chu Tư lặng lẽ quan sát Lâm Mị, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Chu Minh Dương, lòng thầm tiếc nuối, haizzz, dung mạo nghĩa muội rất giống Thiên Phương Công chúa, đừng trai, chính cũng thể nén lòng.

      Nhưng trai muốn cưới Lâm Mị làm vợ cả chỉ sợ dễ dàng. Tính Lâm Mị quật cường, cũng chịu làm lẽ, chuyện này ắt là còn phải nâng lên đặt xuống nhiều.

      Thưởng hoa xong, chờ mọi người về phòng, Chu Tư lôi kéo Chu Minh Dương về phòng mình uống rượu. Đến lúc ngà ngà say, Chu Tư đột nhiên mở tủ, lấy ra tấm chăn đơn, ngập ngừng: “, cái này … tặng !”

      Chu Minh Dương đưa mắt nhìn, chăn thêu mỹ nữ, tướng mạo rất giống Thiên Phương Công chúa, hết sức quyến rũ.

      , cất giường, lúc nào bứt rứt quá lấy mà giải tỏa, đừng tự giày vò bản thân.” Chu Tư ra vẻ nghiêm túc.

      “Tiểu Tư, đừng bậy!” Chu Minh Dương dời mắt chỗ khác, hỏi: “Cái này ở đâu ra?”

      “Em gọi tú nương thân đến nhờ làm cấp tốc.”

      “Mau đốt , sau này được làm mấy thứ này nữa.” Chu Minh Dương cười chua chát, “Vật chết… sao có thể so sánh với người sống?”

      “Lâm Mị em ấy…”

      “Nàng là nàng, Lâm Mị là Lâm Mị, ta phân biệt được!”

      Khi sen tàn úa, Lâm Mị lên kiệu hoa về làm vợ Liễu Vĩnh.

      Chu Minh Dương biết, có những thứ thể giữ mãi, có những người thể nhớ mãi.

      Mùa sen nở năm sau, Chu Minh Dương cùng vợ mới cưới là Nhị Công chúa ngồi thưởng hoa, đột nhiên phát , năm bốn mùa, mỗi mùa có nét đặc sắc riêng, cần cố chấp.

      07 – HOA LÊ

      Mùa thu năm ấy, hoa lê nở tràn, cơn gió vờn qua, mưa hoa đổ xuống. Tả phủ vui mừng đón con mới chào đời, đặt tên Tả Lê.

      Vào lễ Trảo Chu, phu nhân phủ khác đến chơi, ai nấy đều khen: “Tả Lê trắng trẻo mập mạp, đúng là tướng có phúc, tương lai tất là quý nhân.”

      Có phu nhân vén tay áo Tả Lê, suýt xoa: “Cổ tay trắng như ngó sen, nhìn chỉ muốn cắn!”

      Cuối cùng cánh tay bé mập mạp đấy lại chọn cây bút lông. Các phu nhân thấy thế cười : “Có lẽ đây nữ tài tử, tương lai là đại sư thư pháp chăng?”

      Tả phu nhân cười mỹ mãn.

      Chớp mất mấy năm, thân thể Tả Lê vẫn tròn vo như thế, nhưng bé rất thông minh lanh lợi, ngâm thơ viết chữ, thua kém trai chút nào, ngay cả Tả lão gia cũng rất ưu ái con nhà mình.

      Năm Tả Lê lên mười, Tả phu nhân rất rầu rĩ, béo như thế, nếu sau này gầy được, biết làm sao?

      Khi Tả Lê đến tuổi cập kê, Tả phu nhân lo âu đến mất ngủ triền miên. Con nhà khác lần lượt đính hôn hết rồi. Nhưng con bà vì quá béo, mãi vẫn chưa hứa hôn được với ai. Hay là, gia đình nên hạ thấp tiêu chuẩn, chọn người bình thường?

      Tả Lê lại cho rằng, thể vì bản thân béo phì mà vơ bèo gạt tép, ấy rất kiên trì, kiên quyết tìm người đàn ông nhận thức được giá trị của ấy.

      Các nương tuổi tác tương đương lần lượt xuất giá, cùng chồng về thăm nhà mẹ, đắc ý vênh vang. Tả Lê vẫn hề dao động, chỉ : “Vơ bèo gạt tép cho có người chồng, rồi phải chịu khinh thường của phu quân ngày này sang ngày khác, bằng ở giá. Nếu tìm được người nhận thức được giá trị của con, con tình nguyện xuất gia làm ni , quyết cúi đầu phụ thuộc, đau khổ qua ngày.”

      Tả phu nhân cam lòng, mỗi lần dự tiệc đều dẫn Tả Lê theo, hòng tìm kiếm tia hy vọng, nhưng cứ lần lượt ra về trong thất vọng.

      Thời điểm Tả phu nhân nản chí tuyệt vọng, Vương gia Hạ Quốc Hạ Như Phong tuyên bố đến Tả phủ cầu hôn. Tả Lê nhận lời.

      Khi những bông hoa lê đầu mùa bung nở, Tả Lê theo chồng đến Đại Hạ Quốc.

      Ba năm sau, nhà họ Tả nhận được tin, Hạ Như Phong đăng cơ làm Hoàng đế Hạ Quốc, Tả Lê được phong Hoàng hậu, con trai cũng được sủng ái đặc biệt. Hạ Như Phong chuyên sủng Tả Lê, cung đình Hạ Quốc có lời đồn, Tả Lê là hoa lê, các phi tử khác chỉ là hải đường.

      cành hoa lê át hải đường.

      08 – HOA MAI

      Mùa đông năm ấy, gió lạnh thổi vù vù, hoa mai thơm ngát.

      Đúng lúc vườn mai trong Liễu phủ nở hoa, Lâm Mị viết thiếp mời, thỉnh mấy phu nhân khác đến nhà thưởng mai.

      Mạc Song Kỳ dẫn các con tới trước. Sau có thêm Nhị Công chúa, rồi Như Nguyệt Quận chúa cũng đưa Trọng Trọng đến.

      Lâm Mị đưa các phu nhân ra vườn thưởng mai, để mấy đứa bé chơi trong nhà.

      Trọng Trọng thấy Phi Phi, liền hét lên: “Phi Phi, chúng ta đánh cờ .”

      Gần đây Phi Phi rất mê đánh cờ, khắp nơi tìm người chơi cùng, nhưng vừa nghe Trọng Trọng thế, lập tức phẩy tay: “Ta bận rồi, ngươi đánh cờ với Nhạn Nhạn !”

      Trọng Trọng thà, “Nhạn Nhạn còn , kỳ nghệ quá kém, ta muốn chơi với em ấy, muốn chơi với ngươi.”

      Tiểu Nhạn Nhạn nghe thế phẫn nộ, gào lên: “Trọng Trọng, có biết tại sao cả chơi cờ với , cả cũng chê kỳ nghệ quá kém mà thôi, vì thế mới chơi cùng! hơn gì em mà , hừ!”

      “Ca ca, em chơi cờ với !” Tiểu hơn ba tuổi cười hì hì kéo áo tiểu Nhạn Nhạn.

      Ôi má ơi, mới phân biệt được quân cờ muốn đánh cờ với ta? Tiểu Nhạn Nhạn vội vàng chỉ vào bé hơn ba tuổi khác: “Muội muội chơi với bạn kia !”

      , bạn ấy phân biệt được quân cờ.” Tiểu xem thường bạn vẫn chưa phân biệt được quân cờ, quấn quít lấy Nhạn Nhạn muốn đánh cờ

      Thấy mấy đứa trẻ con ầm ĩ, đứa nào cũng xem thường đứa khác kỳ nghệ bằng mình, Cố nhũ mẫu bật cười, xoay người vào phòng trong lấy ra bàn cờ rất to: “Chơi cờ đam (*) ! Cái này có thể chơi bốn hoặc sáu người cùng lúc. Quân cờ của ai tiến vào doanh trại của đối phương trước là thắng, rất đơn giản.”

      Phi Phi thấy bàn cờ hình ngôi sao sáu cánh bằng giấy cứng, mặt khoét nhiều ô tròn, con cờ bằng gỗ hình tròn, mài nhẵn, sau khi nghe luật chơi xong, thấy cũng đơn giản, cười : “Được, cái này so kỳ nghệ, chỉ xem xem ai nhanh mắt hơn, thích hợp để tất cả cùng chơi.”

      lúc sau, mấy đứa trẻ con chen chúc bên bàn cờ, vừa chơi vừa tranh cãi, vô cùng sôi nổi.

      Đến khi tiễn hết khách khứa về rồi, ba em Phi Phi vẫn chưa hết hứng, kéo Liễu Vĩnh Lâm Mị vào chơi cùng.

      “Phụ thân, mẫu thân, trò này rất dễ chơi, cha mẹ cũng chơi cùng !” Phi Phi cười nhìn Cố nhũ mẫu, “Thêm cả mama là vừa đủ sáu người. Thế mới đông vui.”

      Liễu Vĩnh cùng Lâm Mị cười ngồi xuống. Ván cờ diễn biến rất gay cấn, tiếng cười rộn ràng.

      bình hoa, cành mai đỏ nở hoa, lẳng lặng tỏa hương.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Lời cuối truyện CUỘC CHIẾN HÔN NHÂN

      Nữ chính của “Cuộc Chiến Hôn Nhân (Mị Cốt Chi Tư)” là bị mềm xương. Về ý tưởng hình tượng nữ chính, kỳ xuất từ trước đấy khá lâu, nhưng tôi lại nghĩ ra nữ chính phải làm thế nào mới có được hạnh phúc, nam chính thế nào mới mang lại cho nàng hạnh phúc, bởi vậy, trong thời gian, ý tưởng chỉ là ý tưởng, chưa thành câu chữ được.

      Giờ chúng ta đến lai lịch ý tưởng, là chuyện rất nhiều năm trước. Lúc đó nhà tôi có chuột, mẹ tôi mới đến nhà người khác xin mèo con về nuôi, bà mang về con mèo con lông vàng và con mèo con lông trắng. Mẹ tôi , nhà cho mèo họ , nuôi con mèo rất đơn, nuôi hai con cho có bạn, nó ít kêu lại chịu ăn, dễ nuôi, đại loại thế. (Nhà bạn Nhi hay cho mèo, các bạn xin mèo cũng hay thế)

      Bậc cửa chính nhà tôi cao đến đầu gối (em mình bảo cửa ở Văn Miếu cũng thế), đầu giờ chiều mỗi ngày, thông thường xuất cảnh tượng này: mèo con lông vàng nhàng nhảy qua bậc cửa, ngạo nghễ ngồi ghế salon nhìn ngó bốn phía. Mèo con lông trắng cố gắng nhảy, nhảy được nửa lại tuột xuống, lại nhảy lại tuột, nửa tiếng tiếng sau có thể qua được bậc cửa. Nó ngồi sau cánh cửa nghỉ ngơi hồi, lại nhảy ra ngoài, lại là quá trình phấn đấu nửa tiếng đến tiếng.

      Cả nhà tôi rất ngạc nhiên, tại sao lại thế nhỉ, nhảy qua bậc cửa cũng mất nhiều công sức đến thế? Rốt cục, chúng tôi phát , chân trước của mèo con lông trắng chỉ có hai móng vuốt, móng sắc mà còn rất cùn. ràng là chú mèo tàn phế.

      Càng buồn cười hơn, là mỗi khi có người ôm mèo con lông trắng, nó liền toàn thân mềm nhũn, như thể có xương.

      Lúc đấy TV chiếu《 Hồng Lâu Mộng 》, trùng hợp là trong 《 Hồng Lâu Mộng 》 có nhân vật gọi là “ Đa” (Đa nương), truyện tả là ta trời sinh có đặc tính kỳ lạ, khi gần gũi đàn ông, liền thấy toàn thân gân cốt xụi lơ, đàn ông cảm giác như nằm đệm bông. Vì lẽ đó, nhà tôi đặt cho mèo con lông trắng biệt danh, gọi là “Đa nương” .

      Đa nương “thân tàn chí cứng”, ngày ngày kiên trì nhảy qua bậc cửa, hơn nữa cũng ăn hại vô dụng, thỉnh thoảng vẫn bắt được chuột, dốc hết sức hoàn thành bổn phận của con mèo.

      Đúng vậy, hình tượng nữ chính Lâm Mị của “Cuộc Chiến Hôn Nhân (Mị Cốt Chi Tư)”, lúc đầu chính là đến từ mèo con lông trắng, tạm thời đồng dạng “thân tàn chí cứng”, muốn trở thành đồ chơi.

      Lâm Mị từ khuyết điểm trí mạng, xương mềm, đứng ra đứng, ngồi ra ngồi. thế còn phát khứu giác nhạy cảm, ngửi thấy khí tức nam thanh niên liền nhũn hết xương cốt, đứng nổi nữa.

      thiếu nữ như thế, mồ côi cha mẹ, gia đạo suy tàn , vào kinh tìm vị hôn phu, lại bị vị hôn phu cùng cùng biểu muội hãm hại, muốn khiến nàng thân bại danh liệt, nhân đó hủy hôn.

      Hãm hại thành công, lại khiến nữ chính kích khởi tự tôn, tự động cầu thối hôn, bỏ qua chốn nương tựa từng gửi gắm bao hy vọng.

      Hãm hại lại liên quan đến người nữa là Liễu Vĩnh, vốn là thanh niên có ý định bám rồng dựa phượng, sau khi gặp nữ chính, được nương “thân mềm chí cứng” hấp dẫn, dần dần hồi tưởng ước nguyện ban đầu, quên tâm tư bám rồng dựa phượng, lòng gắn bó cùng nữ chính, cùng nhau phấn đấu.

      Kết cục cuối cùng, tất nhiên là mỹ mãn.

      Khi kết thúc truyện này, khiến tôi lưu luyến rời, phải nữ chính, lạ kỳ thay lại là nam chính.

      Hoặc có thể , khiến tôi nỡ xa, kỳ là nam chính sinh động, cuối cùng bỏ được ý tưởng dựa dẫm.

      Khi các bạn đọc truyện, biết các bạn độc giả nỡ xa nhất là Lâm Mị, hay là Liễu Vĩnh?

      Hồng Lâu Mộng – tác giả Tào Tuyết Cần – hồi thứ hai mươi mốt


      Bấy giờ trong phủ Vinh có đứa nấu bếp tên gọi Đa Quan, nghiện rượu be bét, ra hồn người, người ta đặt cho nó cái tên là thằng “Đa hồ đồ”. Từ bé, bố mẹ nó lấy cho nó người vợ mới hai mươi tuổi, có ít nhiều nhan sắc, ai thấy cũng . Nhưng chị này tính lẳng lơ, hay khêu ong gợi bướm. Thằng Đa chỉ cốt có rượu, có tiền, ngoài ra vợ cũng mặc kệ. Vì thế người trong hai phủ Vinh, Ninh phần nhiều tằng tịu với ả. Ả này dâm đãng khác thường, nên người ta đặt cho cái tên là “Đa”(10). Giả Liễn đương lúc ngứa ngáy, ngày thường vốn say mê say mệt ả này, nhưng trong sợ vợ, ngoài sợ bọn hầu , nên dám chờn vờn. “Đa” từ lâu cũng có tình ý với Giả Liễn, nhưng chưa có dịp thuận tiện; nay thấy Giả Liễn dọn ra ngủ ngoài thư phòng, ả ta chẳng có việc gì cũng mỗi ngày lượn lươn lại ba bốn lần. Giả Liễn như con chuột đói, bàn ngay với bọn hầu thân, hẹn cho vàng, lụa, lẽ nào được; vả chăng chúng là chỗ quen sẵn với “Đa” nên chỉ câu là xong.

      Đêm ấy “Đa hồ đồ” rượu say ngủ vật ở giường. Đến trống canh hai vắng người, Giả Liễn lén sang. Vừa trông thấy ả, hồn phách rụng rời, kịp to câu gì, vội cởi áo giở trò ngay. Ả này có thú lạ trời cho; hễ khi gần con trai là khắp người nó gân cốt mềm nhũn, khiến người ta có cảm giác như nằm đống bông. Nó lại có cái lối khêu gợi, lẳng lơ, hơn cả bọn kỹ nữ, nên ai nấy đều chết mệt.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :