1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc chiến hôn nhân - Cống Trà (73c +PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com

      Chương 59 – LỢI DỤNG HOÀN CẢNH

      Ngôi miếu đổ bốc cháy ngùn ngụt, khí nóng đốt người, khói đen cuồn cuộn. Liễu Vĩnh hô hấp thông, đầu óc mê man, chỉ khẽ nhúc nhích, là vết thương ở vai lại đau đớn, chỉ thều thào được câu, rốt cuộc chịu được, ngất .

      “Liễu đại ca, Liễu đại ca!” Lâm Mị sơ ý kêu lên hoảng hốt để tâm chuyện có thể kinh động đến Hạ Như Phong. Cảnh tượng khi cha mẹ qua đời như tràn ngập đầu óc, khiến nàng kinh hoàng khống chế được.

      Hạ Như Phong kéo hai tên du côn ra, tiện tay ném ra góc, quay đầu với thuộc hạ: “Nhanh tìm kiếm quanh đây, xem có thấy người ?”

      Lâm Mị nghe thấy tiếng Hạ Như Phong, lại cảm thấy bình tĩnh lại, Hạ Như Phong cũng chỉ muốn mượn việc này vu oan cho Tể tướng, nếu phát nàng và Liễu Vĩnh, chắc cũng chỉ cứu người, chứ xuống tay độc ác làm gì hết. Giờ người của Hầu phủ chưa tìm đến nơi, đành phải cầu cứu Hạ Như Phong thôi.

      Khi Liễu Vĩnh tỉnh lại, miệng đắng ngắt vị thuốc. Căn phòng sáng trưng nhờ nến, gương mặt dài nhìn dò xét, bàn tay to vạch mí mắt , vừa cười vừa : “Ta chết được là chết được, lo lắng vớ vẩn cái gì?” Giọng này là Vân Phương đại sư.

      Thấy Liễu Vĩnh tỉnh, Lâm Mị đứng lên ngay lập tức, để ý đến Vân Phương đại sư vẫn ở trong phòng, lao đến gọi: “Liễu đại ca, …” Nàng còn chưa dứt lời, nước mắt rơi lã chã, nàng đưa tay sờ trán Liễu Vĩnh, thấy còn nóng, mới yên tâm, nức nở : “Nhờ có đại sư.”

      Vân Phương đại sư gật đầu : “Nó chỉ là mất máu quá nhiều mới ngất . Viết chém kia sâu, chết được. Được rồi, cháu cho nó uống nước đường, hai canh giờ nữa thay thuốc, nếu ngày mai miệng vết thương bị sưng, khỏe nhanh thôi.”

      ra ngôi miếu đổ hề xa Lan Nhược đạo quan, khi hỏa hoạn bốc lên, Vân Phương đại sư là người tìm tới đầu tiên, vừa đúng lúc Lâm Mị cầu cứu Hạ Như Phong, Hạ Như Phong thấy nàng cầu cứu, sửa soạn để đưa Liễu Vĩnh lên ngựa, vừa nhấc Liễu Vĩnh lên, chợt nghe có người : “Đưa lên đạo quan trước , đó có thuốc trị thương.” Sau đó bộ lên đạo quan. Lâm Mị quản đường núi gập ghềnh, cũng theo.

      Vân Phương đại sư vốn biết y thuật, liền xách đèn lồng ra sau núi hái thuốc, những sắc cho Liễu Vĩnh uống còn đắp lên vết thương vai. Uống xong bát thuốc Liễu Vĩnh tỉnh.

      Thấy môi Liễu Vĩnh khô nứt, Lâm Mị vội bê bát nước đường, hỏi han: “Miệng vết thương của còn đau ?”

      “Hự, đau. Em thổi giúp tôi.” Liễu Vĩnh thấy xiêm y Lâm Mị bị rách mấy chỗ, tóc tai hỗn độn, nhưng nàng hề để ý, chỉ dịu dàng hỏi han quan tâm , bỗng nhiên nhớ đến lúc còn , mỗi khi bị ngã hay trầy xước, mẫu thân cũng dịu dàng quan tâm đau xót như thế, khỏi ngơ ngẩn nhìn Lâm Mị.

      Lâm Mị chỉ sợ Liễu Vĩnh tỉnh lại, lúc này cầu được ước thấy, liền thổi thổi miệng vết thương ở vai Liễu Vĩnh, thấp giọng : “Dễ chịu hơn chưa?”

      “Tốt hơn nhiều.” là hiệu quả của thuốc, hay nguyên nhân tâm lý, Liễu Vĩnh cảm thấy vết thương ở vai còn đau nữa, lòng thấy tràn ngập ấm áp, khẽ: “Tiểu Mị, cám ơn em!” xong cầm tay Lâm Mị, vì thế lại phát cổ tay Lâm Mị bị trầy da vì dây thừng nhưng vẫn chưa bôi thuốc, những vết trầy rướm máu đập vào mắt khiến lòng nhức nhối, vội kêu: “Nhanh tìm đại sư xin ít thuốc bôi rồi hãy tiếp. Cẩn thận để lại sẹo.”

      “Đại sư cho người đưa thuốc tới rồi, vẫn để ở bàn. Em bôi ngay đây.” Lâm Mị thấy Liễu Vĩnh vẫn tỉnh táo như lúc bình thường, mừng phát khóc, xoay người lấy thuốc bôi.

      Chỉ chốc lát sau, Chu Minh Dương và Chu Tư cũng lên tới nơi, thấy Lâm Mị có chuyện gì, hai người cùng thở phào. Hỏi nguyên nhân và chuyện xảy ra, Lâm Mị tóm tắt, sau đó đưa hai tờ giấy cho Chu Minh Dương: “, Hạ Như Phong muốn mượn chuyện này, khiến Hầu phủ và Tể tướng phủ nảy sinh mâu thuẫn, là loại người xảo quyệt. Nhưng chuyện này cũng liên quan đến mối bang giao hai nước, nên bẩm với Hoàng thượng, để Hoàng thượng định đoạt mới phải.”

      Liễu Vĩnh nằm giường nghe thế thầm gật gù, tiểu Mị của ta quả nhiên là thông minh thấu đáo, biết cân nhắc nặng . Tương lai thành thân, có con, đứa con nhất định vừa thông minh lại vừa khả ái…. Uhm, nhưng tuyệt đối được mắc chứng mềm xương. Nếu mắc chứng mềm xương hỏng bét. được, được, thể sinh con , sinh con nguy cơ cao. nghĩ ngợi linh tinh, lại nghe thấy Chu Minh Dương : “Chắc chắn là phải bẩm với Hoàng thượng rồi. Chuyện về Hạ Như Phong, cứ giao cho ta.”

      Chu Tư khuyên Lâm Mị về phủ trước, cho người đến Trạng nguyên phủ báo tiếng, để người của Trạng nguyên phủ đến chăm sóc Liễu Vĩnh là được. Lâm Mị sao chịu , cúi mặt : “Đêm hôm khuya khoắt, chỉ sợ người của Trạng nguyên phủ tới muộn, cứ để em ở lại đây chăm sóc ấy. Em cũng an tâm.”

      Chu Minh Dương và Chu Tư thấy Lâm Mị chịu , chỉ có thể phái người về báo với phu nhân Vĩnh Bình Hầu trước, lại sai người nhắn Cố nhũ mẫu sửa soạn ít đồ dùng hàng ngày tới hầu hạ Lâm Mị, mới hồi phủ.

      , tiểu Mị em ấy…” đường hồi phủ, Chu Tư thấy Chu Minh Dương đăm chiêu, khỏi : “Chuyện này…”

      Chu Minh Dương bỗng nhiên thở dài, lúc sau mới : “Có Như Nguyệt Quận chúa quấy rối ở giữa là đủ rồi, ta cũng muốn nhúng tay. Ngày mai còn phải vào cung bẩm báo với Hoàng thượng, chuyện Tả Lê cũng phải đưa ra câu trả lời thỏa đáng.”

      Thuở thiếu thời, Chu Minh Dương từng ái mộ Thiên Phương Công chúa, khi gặp Lâm Mị, tránh được việc tìm kiếm bóng dáng Thiên Phương Công chúa từ người Lâm Mị, càng muốn gả Lâm Mị , chỉ muốn giữ lại Hầu phủ. Về vấn đề giữ lại như thế nào, cũng chưa từng suy nghĩ. Lần này Thiên Phương Công chúa hồi kinh, lại phát ra cảm xúc dành cho Thiên Phương Công chúa còn như xưa. Tối nay thấy Lâm Mị và Liễu Vĩnh đầu mày cuối mắt, bỗng nhiên tắt hết lửa lòng, nghĩ đến chuyện với Tả Lê, cũng chẳng còn tâm trạng chơi bời dùng dằng, chỉ suy nghĩ phải giải quyết chuyện đấy thế nào cho êm thấm.

      Chu Minh Dương và Chu Tư , Liễu Vĩnh lại phát mặc đạo bào, khỏi hét lên: “Đạo bào này của ai? thơm tho chút nào.”

      “Tất nhiên là đạo bào của Vân Phương đại sư.” Lâm Mị sẵng giọng: “Thấy áo toàn máu và bùn, em mới năn nỉ đại sư cho mượn đạo bào để mặc.”

      “Tiểu Mị, đạo bào này của ông ấy nhất định là lâu giặt, hôi hám quá.” Liễu Vĩnh xưa nay ưa sạch , lúc này giật đạo bào khẽ ngửi, nhịn được hỏi: “Kinh khủng, bốc mùi đây này!”

      “Tên tiểu tử này, cứu cái mạng của ngươi, còn lấy áo cho ngươi mượn, vậy mà dám mở mồm chê bôi.” Vân Phương đại sư bê thuốc đến, nghe thấy lời Liễu Vĩnh , tránh khỏi việc giận dữ, ông đặt thuốc lên bàn, cầm cổ áo Liễu Vĩnh nhấc ra, thế là Liễu Vĩnh bị lột trần, ông vắt đạo bào lên tay : “ mặc cởi trần !” Dứt lời thẳng.

      Lâm Mị đứng đó trợn mắt há mồm nhìn Liễu Vĩnh chỉ mặc quần đùi, vai băng bó, nửa thân trần trụi.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com

      Chương 60 – TRƯỚNG RỦ MÀN CHE

      Tuy vẫn là mùa hè, nhưng gió đêm rất lạnh, Liễu Vĩnh rùng mình vì lạnh, la oai oái: “Lão đạo, ông đừng , cho mặc quần áo chí ít cũng phải cho cháu mượn chăn gối chứ!”

      “Chăn gối trong tủ, tự mà lấy. Nhớ uống bát thuốc bàn.” Tiếng của Vân Phương đại sư truyền vào từ bên ngoài, chỉ hồi, tiếng bước chân xa.

      Giằng co đêm, tóc Liễu Vĩnh xổ ra, buông lơi vai, lòa xòa che nửa mặt, có dáng vẻ sắc bén như bình thường, nhưng lại thêm mấy phần thu hút. Khi chuyện, lồng ngực nhấp nhô, thân trần rắn chắc, bờ vai băng bó khiến người đối diện có cảm tưởng rất đặc biệt.

      “Em tìm chăn cho !” Lâm Mị hoang mang dời mắt.

      “Vân Phương đại sư , phải uống thuốc trước.” Liễu Vĩnh rất tự đắc, hà hà, thân hình ta đẹp quá mức cần thiết, nên tiểu Mị xấu hổ dám nhìn lâu!

      Lâm Mị đáp, chỉ lo mở tủ tìm chăn, hai má đỏ bừng, lòng thầm nghĩ: trước giờ vẫn thấy có vẻ gầy gò thư sinh, tại sao cởi áo ra lại trời vực. Vạm vỡ rắn chắc. Hic, nghĩ lung tung cái gì biết?

      Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị lúng túng dám nhìn , khỏi cười thầm. Ánh nến, hương thơm, lòng cũng yên ổn hơn rất nhiều, hỏi: “Tiểu Mị, nếu tôi tỉnh lại, em có tái giá ?”

      Còn chưa cưới mà, sao lại hỏi tái giá hay ? Lâm Mị lôi ra cái chăn, quay đầu lườm Liễu Vĩnh, “ phải là tỉnh rồi sao?”

      Lâm Mị nghĩ rằng dáng vẻ của mình nhất định là rất hung ác, hề biết mặt nàng đỏ lựng, dưới ánh nến quyến rũ vô cùng.

      Đêm khuya, phòng kín, ánh mắt mỹ nhân ước át, tình cảnh này, bảo Liễu Vĩnh kiềm chế thế nào? Cổ họng “ực” tiếng, nuốt nước bọt. Khẽ nhích ra mép giường, nhìn Lâm Mị thăm dò.

      Lâm Mị nghiêng đầu lại, thấy Liễu Vĩnh nhìn nàng bằng đôi mắt sáng quắc, mặt càng thêm nóng, cúi đầu cầm mép chăn, ngẩng đầu cứ thế quấn chăn quanh người Liễu Vĩnh, gói ghém chặt chẽ như gói bánh tét, định , lại bị Liễu Vĩnh thò tay kéo áo.

      “Tiểu Mị, em còn chưa giúp tôi uống thuốc!” Liễu Vĩnh nhìn Lâm Mị chớp mắt, lòng bàn tay rịn mồ hôi.

      buông em ra…” Lâm Mị có chút kỳ quái, ràng lá bạc hà ở ống tay áo vẫn tỏa hương, sao tay chân nàng lại bủn rủn? Lần này, lý do vì khí tức của Liễu Vĩnh, mà là vì nhãn thần của . Bị nhìn như vậy, tim nàng đập “thình thịch”, vừa kích động lại vừa ngọt ngào, toàn thân như muốn tan chảy, chân nhấc lên nổi.

      đừng nhìn em như thế!” Lâm Mị cúi gằm, giật áo ra khỏi tay Liễu Vĩnh, ngờ Liễu Vĩnh bất ngờ tóm lấy tay nàng, dùng ngón tay vuốt ve lòng bàn tay nàng, chịu buông tay.

      Lâm Mị vừa ra sức rụt tay lại, lại sợ động đến vết thương của Liễu Vĩnh, nửa cáu nửa gắt lên: “ còn buông em giận .”

      buông, tôi cứ buông.” Liễu Vĩnh chơi xấu, thấy Lâm Mị chỉ ngồi ghé mép giường, mặt đỏ như hoa đào, sóng mắt mênh mông, nghĩ đến lúc thân mật với nàng trong ngôi miếu đổ, tim đột nhiên đập nhanh, buông tay.

      Liễu Vĩnh vừa lỏng tay, Lâm Mị liền chống tay xuống mép giường thở ra hơi, xoay người lấy thuốc, múc thìa thổi thổi, rồi mới đút cho Liễu Vĩnh uống.

      Liễu Vĩnh uống thìa nhăn mặt vì thuốc đắng, thấp giọng : “Uống từng thìa thế này đắng chết người, em đưa cả bát thuốc đây.” Lâm Mị ghé bát thuốc lên sát môi cho uống, uống hơi rồi oán giận: “Lão đạo xấu bụng, sắc thuốc gì đắng thế biết.”

      Lâm Mị xoay người để chén thuốc lên bàn, thấy Liễu Vĩnh chỉ trích Vân Phương đại sư, chút nghĩ ngợi, ngồi xuống mép giường đưa tay bịt mồm Liễu Vĩnh, gắt : “ vừa chê áo, đại sư liền lột trần. Giờ chê thuốc đắng, cẩn thận đại sư sắc thuốc cho nữa.”

      Liễu Vĩnh bị quấn chăn kín người, uống thuốc xong trán vã mồ hôi, lại bị Lâm Mị dùng tay che miệng, chỉ thấy toàn thân nóng rực, bèn tóm chặt cổ tay Lâm Mị, giương mắt nhìn nàng si mê, mắt như có lửa.

      Lâm Mị cảm nhận rất ràng môi Liễu Vĩnh vừa ướt lại vừa nóng, liên tục phả khí nóng vào lòng bàn tay nàng, trong phút chốc, cả cánh tay tê dại, nhất thời vội rút tay về. Thấy mũi Liễu Vĩnh lấm tấm mồ hôi, vội vắt khăn lau mồ hôi cho .

      Liễu Vĩnh cười nham nhở: “Người tôi toàn mồ hôi, em lau giúp tôi.”

      Lâm Mị vừa nghe thế, nhét khăn vào tay Liễu Vĩnh, thấp giọng : “ tự lau .”

      “Lau giúp tôi mà!” Liễu Vĩnh cầm tay Lâm Mị, dí vào trong ngực, di tới di lui.

      Lâm Mị muốn rút tay về, nhưng tay chân mềm nhũn, đề phòng được Liễu Vĩnh đột nhiên vươn tay vuốt má, rốt cục chống đỡ được, ngã thẳng vào lòng Liễu Vĩnh, Lâm Mị xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm lỗ nẻ để chui xuống, giãy dụa tìm cách ngửi mùi bạc hà ở cổ tay áo.

      Liễu Vĩnh vươn tay ra khiến góc chăn Lâm Mị gài tuột ra, trượt xuống, đúng lúc đó Lâm Mị cũng cử động, khiến làn môi chà xát lồng ngực của , toàn thân cứng đờ, đứt quãng: “Tiểu Mị… đừng nóng vội… từ từ !”

      Lâm Mị thở hổn hển, mị nhãn như tơ, hơi thở thơm như hoa lan, mấp máy môi muốn , lại đúng lúc Liễu Vĩnh rướn người về phía trước, môi nàng ngậm trúng đầu ngực Liễu Vĩnh, lời định bị chặn đường, đầu lưỡi lại đưa vòng.

      “Tiểu Mị, tôi thể kiềm chế nữa.” Liễu Vĩnh nỉ non, nâng đầu Lâm Mị, nhắm môi nàng cúi xuống.

      “Ưm!” Môi Lâm Mị vừa chạm vào đôi môi nóng bỏng ướt át của Liễu Vĩnh, liền khống chế được mút cái, Liễu Vĩnh nhanh chóng đưa lưỡi vào quấy đảo, biết ổn, nhưng đẩy ra được, Lâm Mị rên rỉ “Liễu đại ca!” Tiếng rên của nàng như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Liễu Vĩnh dán chặt người.

      đến Trạng nguyên phủ, khi tin Liễu Vĩnh bị thương tới nơi, Liễu nhũ mẫu sợ òa khóc, chỉ lẩm bẩm : “Thiếu gia là mệnh khổ, còn mồ côi cha, khó khăn lắm mới đỗ trạng nguyên mẹ cũng qua đời. Giờ Hoàng thượng vừa ban hôn, bị kẻ khác mưu sát, muốn có gia đình đầm ấm cũng khó khăn vậy sao?”

      Lão quản gia của Trạng nguyên phủ hoảng như thế, sau khi hỏi tình huống, quản trời tối, vội chuẩn bị đèn lồng và vật dụng cần thiết, cùng Liễu nhũ mẫu lên Lan Nhược đạo quan, quản gia : “May có Lâm tiểu thư ngại điều tiếng, ở lại đạo quan chăm lo, nếu , đúng là….”

      Liễu nhũ mẫu gạt lệ : “Bên cạnh thiếu gia có nữ quyết nào, thân quyến cũng nốt, có chuyện gì còn may, nếu có chuyện lấy ai lo liệu. Nếu thiếu gia lành ít dữ nhiều, chúng ta biết làm sao bây giờ…” Chưa dứt lời lại vội giơ tay tự tát mình: “Xem ta , sao lại những lời xúi quẩy đó chứ? Thiếu gia cát nhân thiên tướng, nhất định sao.”

      Khi Liễu nhũ mẫu và quản gia lên tới Lan Nhược đạo quan, cũng vừa lúc Cố nhũ mẫu Như Nguyệt Quận chúa dẫn theo mấy a hoàn lên. Người khác làm gì, Như Nguyệt Quận chúa chờ người trong phòng trả lời, vừa gọi vừa lao thẳng vào phòng luôn.

      Quận chúa vào, mới hô tiếng “tiểu Mị”, liền giật mình sững sờ. Dưới ánh nến, màn lụa rủ xuống, dưới chân giường hai đôi giày lớn . Đôi giày lớn là giày đàn ông. Đôi giày ràng là giày của Lâm Mị.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com

      Chương 61 – NAM QUẢ NỮ

      “Hô hoán cái gì đấy? Còn nữa, con con đứa, sao lại tùy tiện vào phòng đàn ông con trai thế?” Liễu Vĩnh nghe thấy tiếng Như Nguyệt Quận chúa, vén màn thò đầu ra, thái độ rất bực mình, hừ hừ : “Tiểu Mị ở phòng bên cạnh.”

      Liễu Vĩnh rất buồn bực, còn chưa làm gì, Lâm Mị tự cắn lưỡi đến chảy máu, chân trần nhảy xuống đất chạy trối chết. đuổi theo kịp, lại thấy nàng vọt vào phòng bên cạnh, đóng cửa “rầm” tiếng. Bị đập cửa vào mặt như thế (nguyên văn là “ăn bế môn canh” nghĩa là bị người khác đóng cửa tiếp), chỉ có thể về phòng, suy nghĩ phải làm thế nào mới dụ được Lâm Mị ra. ngờ lại có Như Nguyệt Quận chúa xông tới.

      Như Nguyệt Quận chúa vừa nghe Liễu Vĩnh thế, lại đưa mắt nhìn chân giường lần nữa, cảm thấy nghi ngờ, tiểu Mị ở trong này, thế tại sao chân giường lại có giày của tiểu Mị?

      “Tiểu Mị đường núi nên bị sưng chân, xỏ được giày nữa mới để ở đây. Quận chúa cầm sang giúp nàng !” Liễu Vĩnh nhìn theo tầm mắt của Như Nguyệt Quận chúa, mới phát đôi giày ở chân giường, ngữ khí trở nên ôn hòa hơn, chờ Như Nguyệt Quận chúa tiến đến cầm đôi giày, lại thấp giọng dặn dò: “Chuyện đôi giày ở đây đừng kể với người khác, tiểu Mị lại bị hiểu lầm.”

      Lâm Mị ở phòng bên cạnh cũng nghe thấy tiếng người, vội sửa sang xiêm y mở cửa, để Cố nhũ mẫu và người hầu vào. Như Nguyệt Quận chúa che che giấu giấu đôi giày cũng vào phòng, thấy Cố nhũ mẫu chỉ hỏi Lâm Mị có bị sợ hãi , hề chú ý đến ấy, liền lặng lẽ đặt đôi giày xuống chân giường, lại ra vẻ lơ đãng : “Tiểu Mị, sàn lạnh lắm, giày rồi hãy chuyện.”

      Cố nhũ mẫu bảo người hầu xách nước vào phòng, nghe Như Nguyệt Quận chúa thế, mới biết là Lâm Mị mang giày, vén váy nàng lên thấy bàn chân sưng đỏ, ngón chân cũng bị trầy da mấy chỗ, liền mắng chửi hai tên du côn, lại an ủi Lâm Mị: “Vết thương sâu, để lại sẹo đâu.”

      Sợ hãi suốt buổi tối, vừa rồi lại suýt chút nữa **, Lâm Mị kinh hồn bạt vía, chẳng có tâm trí nào cho vết thương ở chân, chỉ nhờ Cố nhũ mẫu sang phòng Liễu Vĩnh lấy thuốc để bôi.

      Lại đến phu nhân Vĩnh Bình Hầu nghe được tin Lâm Mị bị sao, mới thấy yên lòng. Nhưng nghĩ đến chuyện Lâm Mị và Liễu Vĩnh tuy có hôn ước, có điều nam quả nữ ở chung đêm cũng phải chuyện thỏa đáng. Phương án giải quyết, chỉ có thể tổ chức đám cưới càng nhanh càng tốt, cho thiên hạ đỡ có cớ dị nghị.

      Sáng sớm hôm sau, bà liền cho người đón Lâm Mị hồi phủ, quở trách mấy câu sao cẩn thận linh tinh, rồi bảo nàng về phòng nghỉ ngơi. Nhất thời lại với Chu Mẫn Mẫn: “ biết họ hàng gia tộc Liễu Vĩnh còn người nào ? Đến lúc lo liệu chuyện kết hôn, nó có trưởng bối phụ mẫu đành, vẫn phải có người trong gia tộc chủ trì mới phải. Chuyện khác , tam sính lục lễ, chẳng lẽ nó định tự mình xử lý? Còn ra thể thống gì?”

      Chu Mẫn Mẫn : “Gia tộc chắc chắn còn người, gửi thư mời lên kinh là được.”

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu xong, lại nghĩ đến chuyện Chu Minh Dương đứng trước bàn dân thiên hạ thừa nhận là cùng Tả Lê lén quyết định chung thân, giận nghiến răng : “Hết đứa lớn đến đứa , đứa nào khiến ta bớt lo. Tả Lê cũng mười tám tuổi rồi, bàn bao nhiêu hôn thành, giờ đột nhiên cùng Minh Dương lén quyết định chung thân, lừa được ai? Tuy ta chê con dâu béo, nhưng chẳng lẽ trai con chê? Ta còn phải tiến cung cầu kiến Hoàng hậu phân trần đây.”

      Tả Lê cũng suy nghĩ đêm, lòng biết , Chu Minh Dương làm thế là vì muốn chảy máu chất xám vào tay Hạ Như Phong, thứ hai là muốn mượn ấy để né Nhị Công chúa. Hai lý do này, là vì nước, là để khỏi làm Phò mã, nhưng hoàn toàn chẳng liên quan gì đến ấy. Nếu ấy nhân cơ hội này gả vào Hầu phủ, quãng đời còn lại là những tháng ngày bằng mặt bằng lòng với Chu Minh Dương, đó phải cuộc sống ấy mong muốn.

      Tả phu nhân vui mà ngược lại còn rầu, nếu thanh niên bình thường cùng Tả Lê lén quyết định chung thân, bà có thể vui mừng, nhưng Chu Minh Dương là chàng rể mà Thái hậu và Hoàng hậu chọn lựa, sao có thể nhúng chàm? Kể ra, Hạ Như Phong kia kỳ cũng là hảo hán. Tiếc nỗi lại là người Đại Hạ! Bà nghĩ thế liền : “Nếu Hạ Như Phong là người Đại Chu Quốc chúng ta tốt!”

      Hạ Như Phong giăng cái bẫy, muốn mượn Liễu Vĩnh và Lâm Mị khiến Hầu gia và Tể tướng bất hoà, nhưng giờ kế hoạch đổ bể, nghĩ tới chuyện tới Đại Chu Quốc rồi thể ra về tay trắng, bèn cùng mưu sĩ bàn bạc phen, kết luận rằng nếu có thể rước Tả Lê về Đại Hạ Quốc, hơn hẳn so với việc rước thiên kim nhà Tể tướng.

      Quan điểm thẩm mỹ của Đại Hạ Quốc hơi khác so với Đại Chu Quốc, ngực nở mông to như Tả Lê trong mắt người Đại Hạ là dễ đẻ dễ nuôi, đẹp phúc hậu. Huống hồ ở Đại Hạ Quốc, phụ nữ quý tộc còn nhiều người biết chữ nữa là phụ nữ thường dân. Tả Lê có khả năng thư pháp, đương nhiên là Hạ Như Phong tán thưởng.

      Hạ Như Phong nghĩ đêm, buổi sáng liền xin cầu kiến Nguyên Tông Hoàng đế, Kim Loan Điện cầu được ban hôn, chỉ lòng muốn lấy Tả Lê.

      Tả Lê vừa ngủ dậy, có nội thị tuyên nàng tiến cung. Đến khi biết là Hạ Như Phong cầu hôn, khỏi ngạc nhiên, hỏi lại: “Tại sao Hạ Vương gia lại kiên trì như thế?”

      “Tả tiểu thư viết đẹp ít ai sánh được, tài mạo song toàn, nếu có thể rước về làm phi, chính là phúc của Đại Hạ, phúc của Như Phong.”

      Chu Minh Dương và Hạ Như Phong, kẻ nào chân thành lòng hơn, đương nhiên là Tả Lê nhận ra. Nhưng nếu ấy đến Đại Hạ Quốc làm dâu, ngộ nhỡ tương lai quan hệ hai nước thay đổi biết làm sao?

      Hạ Như Phong thấy thần sắc Tả Lê, liền : “Nếu muốn quan hệ hai nước tốt đẹp mãi mãi, Tả tiểu thư cũng nên dốc phần sức lực.”

      Ở lại Đại Chu Quốc làm quá lứa lỡ , hay là đến Đại Hạ Quốc làm vương phi?

      “Ta thích làm lẽ, trắc phi cũng thích.” Tả Lê lại đưa ra vấn đề hóc búa khác.

      Hạ Như Phong khép mắt : “Chính phi của Vương phủ qua đời năm ngoái. Nếu đồng ý, đương nhiên là chính phi.”

      Buổi chiều hôm đó, Hoàng thượng ban hai thánh chỉ, thứ nhất, là gả Nhị Công chúa đến Hầu phủ, làm dâu trưởng Hầu phủ, làm lễ bình thường tại gia, phải quốc lễ. Thứ hai, là gả Tả Lê cho Hạ Như Phong làm phi, đương tự chọn ngày thành hôn.

      Tin tức vừa truyền đến Hầu phủ, mọi người xôn xao hỏi nhau: “ phải hôm qua Đại thiếu gia thừa nhận là cùng Tả tiểu thư lén quyết định chung thân sao? Tại sao giờ Tả tiểu thư lại gả cho Hạ Như Phong?”

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nghe được tin đó, khỏi thở phào. Trước đây bà tình nguyện để Chu Minh Dương làm Phò mã, vì sợ Chu Minh Dương phải ở rể Hoàng gia, sau đó còn được lo liệu cho Hầu phủ nữa. Giờ Hoàng thượng hạ chỉ, Công chúa hạ gả lại chỉ cần làm đám cưới như bình thường, ai còn cự tuyệt? Huống hồ Nhị Công chúa tuy được nuông chiều, nhưng cũng phải người biết phải trái đúng sai. Chờ đến khi có con, tự nhiên toàn tâm toàn ý với Hầu phủ. So với việc cưới béo Tả Lê, biết là lợi hơn bao nhiêu lần.

      Chu Minh Dương cũng ngạc nhiên vạn phần, ngàn nghĩ vạn nghĩ, thể ngờ Hạ Như Phong vẫn tiến cung xin tứ hôn. Tả Lê chỉ hỏi Hạ Như Phong mấy vấn đề, rồi cũng vui vẻ nhận lời.

      Những ngày tiếp theo, phu nhân Vĩnh Bình Hầu bận đến tối mắt tối mũi. Năm sau, có con trai lớn cưới Nhị Công chúa, con ruột gả cho Hoa Quận vương. Năm nay, có con nuôi gả cho Trạng nguyên. Mà chuyện cưới xin quyết là thể qua loa bôi bác.

      Phần Lâm Mị có phu nhân Vĩnh Bình Hầu lo liệu, nàng chẳng có gì để rầu rĩ. Nhưng Liễu Vĩnh lại rất rầu rĩ, Hầu phủ là danh gia vọng tộc, lấy bổng lộc dành dụm mấy năm ra làm sính lễ cũng tạm đủ. Nhưng còn những lễ tiết cần trưởng bối chủ trì? Bao nhiêu nghi lễ nếu có trưởng bối ra mặt thiếu sót vô cùng. Hầu phủ tuyệt đối đồng ý.

      Liễu nhũ mẫu hiểu điều Liễu Vĩnh nghĩ, liền khuyên nhủ: “Thiếu gia, chuyện của lão gia và phu nhân năm đó, cũng thể đổ hết trách nhiệm lên gia tộc. Giờ thiếu gia lấy vợ, thiếu phu nhân cần được ghi tên vào gia phả, sau này vẫn phải nhận tổ quy tông. Thiếu gia vất vả đấu tranh mấy năm, phải vì thân thế , có ai giúp đỡ sao sao? bằng mượn cơ hội này, thỉnh chú thím lên kinh chủ trì hôn .”

      Dù làm quan hay buôn bán, có tông tộc phù trợ, liền chỉ như bèo nổi nước, gió thổi là tan tác. Liễu Vĩnh sao có thể minh bạch? Nhưng chuyện năm đó sao có thể tiêu tan?

      Liễu nhũ mẫu lại khuyên nhủ: “Người khác cũng được, chú thím của thiếu gia sao có thể nhận?”

      Sau này có con, cuối cùng cũng phải ghi tên vào gia phả. Bản thân chị em ruột nào giúp đỡ, dù sao cũng phải tìm đường lui cho tiểu Mị và các con. Liễu Vĩnh nghĩ đến đó, rốt cục gật đầu : “Được rồi, vì tiểu Mị và con, cháu gửi thư về quê nhận họ hàng.”

      Tiểu Mị… và con? Mắt Liễu nhũ mẫu sáng lên, vội nhìn sang Liễu Vĩnh, lại thấy Liễu Vĩnh cúi đầu mài mực, chuyên tâm luyện chữ, dám hỏi gì. Nhớ lại buổi tối ở Lan Nhược đạo quan. Tuy bà ấy nhanh chân bằng Như Nguyệt Quận chúa, nhưng vẫn kịp thấy chân giường có hai đôi giày. lẽ, trong bụng thiếu phu nhân tương lai có tiểu thiếu gia tương lai?

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 62 – ĐÊM TRƯỚC TÂN HÔN

      Từ trước tới giờ, Lan Nhược đạo quan nổi tiếng là nơi danh nhân tài tử thích du ngoạn, là chỗ địa linh nhân kiệt, nếu thiếu gia và thiếu phu nhân có phát sinh chuyện gì ở đạo quan, nhất định có thể sinh hạ tiểu thiếu gia nổi tiếng lẫy lừng. Tuy là chuyện mới được mấy ngày, nhưng thiếu gia thủ thân như ngọc suốt bao năm, khi rung động, chắc thần Phật cũng phù hộ, thiếu phu nhân tương lai chắc chắn, chắc chắn….

      Liễu nhũ mẫu đoán già đoán non, cuối cùng đứng ngồi yên, kiếm cớ đến Hầu phủ bái kiến Như Nguyệt Quận chúa. Như Nguyệt Quận chúa thấy Liễu nhũ mẫu tìm gặp Lâm Mị, lại cầu kiến ấy, liền cho là là vì muốn hỏi thăm chuyện liên quan đến Lâm Mị, nghĩ đến chuyện bản thân là tỷ muội hồi môn, có số việc cũng cần tìm Liễu nhũ mẫu để hỏi, bèn thỉnh Liễu nhũ mẫu vào phòng chuyện.

      ra cũng thể trách Liễu nhũ mẫu suy diễn, vội vàng dò la nghe ngóng. Liễu Vĩnh là chín đời con , đối với việc sinh con nối dõi của Liễu Vĩnh, Liễu nhũ mẫu trông ngóng đến độ có thể quan tâm, thậm chí coi thường luôn cả chuyện ăn cơm trước kẻng mà cả xã hội kinh hãi.

      Cụ kỵ của Liễu Vĩnh, có người sinh được mấy con trai nhưng chết yểu hết, chỉ nuôi được người duy nhất, có người lại sinh liền mấy con , khó khăn lắm mới sinh được con trai. Đến đời ông nội Liễu Vĩnh, cả con cũng có lấy người, chỉ sinh được con trai duy nhất. Đến phụ thân Liễu Vĩnh, lại cũng chỉ sinh được mình Liễu Vĩnh mất sớm. Thế nên người trong gia tộc cũng chỉ là họ hàng xa của Liễu Vĩnh, bởi vậy khi phụ thân Liễu Vĩnh đắc tội với người trong tộc, quan hệ mới trở nên nhạt nhẽo xa cách đến mức đấy.

      Người chú mà Liễu nhũ mẫu nhắc đến, tên là Liễu Nguyên Chân. Phụ thân Liễu Nguyên Chân là con của gia đình khác trong gia tộc họ Liễu, vì nhà nghèo, nên làm con nuôi cho cụ của Liễu Vĩnh, trở thành em trai của ông nội Liễu Vĩnh. Thế nên tuy Liễu Nguyên Chân là chú, nhưng kỳ quan hệ cũng thân thiết lắm. Nhưng Liễu Nguyên Chân rất biết cư xử, quan hệ với gia tộc rất tốt, lại đông con nhiều cháu, tổng cộng có đến năm sáu người con trai, các con của Liễu Nguyên Chân tuy thông minh kiệt xuất như Liễu Vĩnh, nhưng cũng phải loại kém cỏi, hai người con lớn tuổi tương đương Liễu Vĩnh, lấy vợ sinh con, làm phụ tá cho quan phủ Liễu Châu, như cá gặp nước. Cuộc sống rất thoải mái đắc ý.

      Giờ Liễu Vĩnh gửi thư thỉnh Liễu Nguyên Chân và vợ lên kinh, vợ chồng Liễu Nguyên Chân đông con nhiều cháu, nếu có thể chủ trì hôn cho Liễu Vĩnh, trong mắt người ngoài, chính là may mắn cho Liễu Vĩnh và Lâm Mị.

      Lại đến chuyện Liễu nhũ mẫu tìm gặp Như Nguyệt Quận chúa, đầu tiên nhũ mẫu cố gắng nhẫn nhịn bàn chuyện chi tiết hôn lễ, sau đó lại khuyên Như Nguyệt Quận chúa nên trang điểm ăn mặc thế nào, lúc sau, Liễu nhũ mẫu mới ra vẻ thần bí ghé người : “Quận chúa, đêm đó tại đạo quan, ta thấy dưới chân giường có hai đôi giày. Chuyện này ngàn vạn lần được để lộ cho người khác.”

      Như Nguyệt Quận chúa tuy mới tới Đại Chu Quốc lâu, nhưng cũng biết ăn cơm trước kẻng rất mất thanh danh, hoảng sợ xua tay, lặng lẽ ra ngoài cửa phòng nhìn bốn phía lượt, thấy có ai, mới quay lại chỗ ngồi, nhất thời lại nghĩ đến mấy câu Cố nhũ mẫu chỉ dạy, bèn tròn mắt, ra vẻ cái gì cũng biết, cười : “Đấy là chân tiểu Mị bị sưng, xỏ được vào giày, nhất thời mới cởi ra, quên lại. Mama đừng lung tung, tổn hại thanh danh tiểu Mị.”

      Nếu Như Nguyệt Quận chúa đừng ra cửa ngó quanh mà ngay, Liễu nhũ mẫu còn có chút tin tưởng, giờ Như Nguyệt Quận chúa ràng là giấu đầu hở đuôi, Liễu nhũ mẫu coi như khẳng định. Nhất thời mở cờ trong bụng, ha ha, Lan Nhược đạo quan là chỗ nào chứ? Là nơi linh khí tụ hội đó! Chuyện phát sinh ở đạo quan, chẳng lẽ lại thành?

      Cũng may ngày cưới là tháng sau, đến lúc thiếu phu nhân có biểu nghén gả vào Trạng nguyên phủ rồi. Uhm, chín tháng sau thiếu phu nhân sinh tiểu thiếu gia, người ngoài có thắc mắc chỉ cần sinh non tháng là xong.

      Những ngày tiếp theo, người hầu của Trạng nguyên phủ phát Liễu nhũ mẫu cười suốt cả ngày, so với bình thường dễ tính hơn rất nhiều, dường như nhìn gì cũng thấy thuận mắt. Chỉ có điều ai hiểu nổi, thiếu gia còn chưa thành thân, sao Liễu nhũ mẫu bắt đầu may quần áo cho trẻ con?

      Hạ tuần tháng tám, Liễu Nguyên Chân và vợ dẫn theo hai gia nhân, hai hầu và con trai thứ ba là Liễu Dũng đến kinh thành.

      Vợ Liễu Nguyên Chân tuổi hơn bốn mươi, là phụ nhân giỏi giang, sau khi đến Trạng nguyên phủ, những chuyện xã giao khách sáo, liền bắt tay lo liệu, lấy thân phận trưởng bối Liễu Vĩnh, đầu tiên là đến Vĩnh Bình Hầu phủ bái kiến phu nhân Vĩnh Bình Hầu.

      Thím Liễu tuy là lần đầu lên kinh, lần đầu được chứng kiến phô trương hào nhoáng của Hầu phủ, nhưng bà vốn là tiểu thư của gia tộc lớn ở Liễu Châu, nên hề có bất cứ cử chỉ hành vi hèn mọn thấp kém nào.

      Những nhà quyền quý khi bàn chuyện cưới hỏi, chỉ nhìn người, mà còn nhìn cả gia tộc của đối phương, nhìn trưởng bối của đối phương. Tuy Lâm Mị chỉ là nghĩa nữ, nhưng phu nhân Vĩnh Bình Hầu sợ nàng phải chịu thiệt thòi, tỏ thái độ là nếu gia tộc Liễu Vĩnh còn người, vô luận thế nào cũng phải mời lên kinh làm nhà trai. Giờ thấy thím Liễu thay mặt nhà trai đến dạm hỏi, cử chỉ tự nhiên hào phóng, phu nhân Vĩnh Bình Hầu rất vừa lòng. Bèn cho người thỉnh Lâm Mị ra gặp thím Liễu.

      Lâm Mị vừa nghe là thím của Liễu Vĩnh tới, tự nhiên trang điểm đoan trang ra bái kiến.

      Dù sao cũng phải con dâu, chỉ là cháu dâu, hơn nữa lại là nghĩa nữ Hầu phủ, vậy mà đối phương có thái độ kính cẩn rất đúng mực, là hiếm có khó tìm. Thím Liễu thấy Lâm Mị lễ phép chu đáo, dịu dàng hào phóng cũng rất có thiện cảm, hỏi đến nữ công gia chánh đều thành thạo, cũng yên lòng, cười : “Lâm tiểu thư tài mạo song toàn, sau này cưới về, nhất định có thể cùng Vĩnh ca đồng tâm hiệp lực, chắc chắn giúp gia nghiệp hưng thịnh. Họ hàng như tôi cũng có thể yên lòng.”

      Vì Khâm Thiên Giám chọn được hai ngày tốt, ngày đầu tháng chín, ngày cuối tháng mười hai, phu nhân Vĩnh Bình Hầu tuy ngại đầu tháng chín quá gấp gáp, nhưng nghĩ cuối tháng mười hai là lúc năm hết Tết đến, trời lại lạnh, phải lựa chọn tốt, vì vậy thương lượng cùng thím Liễu.

      Thím Liễu cũng tính toán là lo xong hôn cho Liễu Vĩnh về quê lo chuyện Tết nhất, cũng đồng ý chọn ngày đầu tháng chín. Hai người nhất trí, liền chọn mùng tám tháng chín làm ngày thành hôn.

      Khi thím Liễu cáo từ ra về, phu nhân Vĩnh Bình Hầu tiễn đến tận cửa, rất thân thiết, rất nể mặt.

      Trong gia tộc họ Liễu tuy có ít người thông minh, nhưng những năm gần đây, có thể đỗ Trạng nguyên chỉ có mình Liễu Vĩnh. Khi vợ chồng Liễu Nguyên Chân lên đường, tộc trưởng cầm món tiền đến, nhờ thím Liễu đưa tặng Liễu Vĩnh, xem như phần tâm ý của người trong tộc. Lại dặn thím Liễu ra mặt lo liệu cho Liễu Vĩnh, xử lý mọi phải thỏa đáng, khiến Liễu Vĩnh cảm động và nhớ đến người trong gia tộc. Tương lai có cơ hội cũng có thể nâng đỡ người trong gia tộc ít nhiều. Đến phút cuối vẫn chưa yên tâm, còn đích thân chọn lấy hai hầu diện mạo ưa nhìn, tướng mắn đẻ, để thím Liễu đưa lên kinh. là nếu nghĩa nữ Hầu phủ thể chất bình thường, hai hầu kia cần đưa. Nhưng nếu nghĩa nữ Hầu phủ quá ốm yếu, nhất định phải nhét vào phòng .

      Thím Liễu đồng ý hết. Lại nghĩ đến Liễu Vĩnh cũng mười chín, nhánh nhà cũng chỉ còn mình , chuyện con nối dõi là chuyện cấp bách, hôn thể trì hoãn thêm nữa. Đến khi đến Hầu phủ, thấy Lâm Mị xinh đẹp lễ phép, cũng rất vừa lòng, chỉ hơi lăn tăn là Lâm Mị hơi yểu điệu quá, chỉ sợ thể sinh nhiều con. Còn có Như Nguyệt Quận chúa, nghe Quận chúa và Lâm Mị tình như tỷ muội, còn làm hồi môn theo về Trạng nguyên phủ. đến chuyện Quận chúa là người nước khác đáng tin, nhìn dáng dấp trước sau như của Quận chúa, ràng là chẳng thể đặt hy vọng ở Quận chúa. làm sao được, đến lúc đó chỉ có thể tặng hai hầu kia cho Liễu Vĩnh. đáng tiếc, bà ấy vốn muốn giữ lại cho con trai Dũng Nhi!

      Mùng hai tháng chín là ngày “Thiêm Tương” (tặng quà cưới cho nhà ), phu nhân tiểu thư các phủ khác đến Hầu phủ, tặng quà cưới cho Lâm Mị. Tô phu nhân cũng dẫn La Minh Tú đến. Vì Tô phu nhân là nghĩa mẫu, nên chuẩn bị phần quà rất giá trị để tặng Lâm Mị. Lâm Mị từ chối được, đành nhận.

      Mùng sáu tháng chín là ngày “Phát Liêm”, là nghĩa huynh của Lâm Mị, Chu Minh Dương Chu Tư và Tô Trọng Tinh cùng đưa đồ cưới đến Trạng nguyên phủ. đường, ai nấy đều đổ xô ra xem. Phụ nữ có chồng xem hồi môn của nghĩa nữ hầu phủ. Con chưa chồng xem Chu Minh Dương Chu Tư và Tô Trọng Tinh – ba chàng đẹp trai. Nhất thời lại thảo luận đến Liễu Vĩnh, đều hâm mộ Lâm Mị tốt số, chỉ là bé mồ côi, lại được phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhận làm nghĩa nữ, rồi lấy được người chồng là Trạng nguyên trẻ tuổi tài mạo song toàn như Liễu Vĩnh.

      (Khi dâu lấy chồng, gia đình chuẩn bị của hồi môn cho , đó gọi là của hồi môn mang theo về nhà chồng “Bồi Liêm”. Ngoài ra, gia đình dâu còn phải chuẩn bị lễ vật cho gia đình chú rể, đó gọi là “Phát Liêm”.

      Ngày trước khi đám cưới là “Phát Liêm”. Trước khi nhà mang lể vật đến nhà trai, người mai mối bên nhà trai nhờ người mang quà với nhiều loại trái cây và giấy cắt hình màu đỏ sang nhà . Khi gia đình đàn nhận được quà này rồi họ chuyển lể vật “Phát Liêm” cho bên nhà trai.)

      Lâm Mị được nghe mấy chuyện đó, nhưng sắp xuất giá nên khẩn trương căng thẳng sao ngủ được. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu dạy nàng ít đạo làm vợ, tối nay lấy từ đáy hòm ra mấy bức họa, đích thân mang đến phòng Lâm Mị, dặn rằng đêm tân hôn mới được mở ra xem, quên dặn thêm mấy lời.

      “Tiểu Mị, con lấy chồng, phải coi người chồng quan trọng hơn tất cả, người chồng được tôn trọng, ta cũng được tôn trọng, người chồng bị tổn hại, ta cũng bị tổn hại. Liễu Vĩnh bản lĩnh giỏi giang, nhưng nếu muốn có chỗ đứng ở kinh thành, thể chỉ dựa vào mình nó. Giờ con là nghĩa nữ Hầu phủ và Tô phủ, tất nhiên nên gắng sức giúp chồng con tay, cũng để nó thêm tôn trọng con. Muốn được chồng tôn trọng, ngoài lo lắng những chuyện lặt vặt hàng ngày, còn phải có chút mưu lược, giúp nó vượt qua khó khăn….”

      Khi phu nhân Vĩnh Bình Hầu , Lâm Mị nghiền ngẫm những lời bà lần, nhất thời thuận tay định mở tranh ra xem, Cố nhũ mẫu thấy thế, vội cất vào trong rương, thầm: “Lúc này xem được.”

      “Tranh gì mà đêm tân hôn mới được xem, tại sao lúc này cháu được xem?” Lâm Mị chớp mắt.

      nhiều, giờ phải lúc xem.” Cố nhũ mẫu đỏ mặt, úp mở: “Phu nhân dặn thế tất là có đạo lý của bà.”

      Bên kia, Liễu Nguyên Chân nghe Liễu Vĩnh chưa từng gần nữ sắc, sợ đêm tân hôn làm nên chuyện, bèn thăm dò: “Vĩnh ca, ngày mai cháu thành thân, có chuyện kia chuẩn bị chưa?”

      “Chuyện kia là chuyện gì ạ?” Liễu Vĩnh thấy Liễu Nguyên Chân chuyện ngập ngừng ấp úng, hơi hiểu, cười : “Chú có chuyện gì xin cứ thẳng .”

      “Uhm… trước đêm tân hôn của ta hồi trước, ta được cho quyển sách, xem đến nửa đêm, hiểu được thêm rất nhiều chuyện.” Liễu Nguyên Chân thấy Liễu Vĩnh dường như vẫn chưa hiểu, đành “khụ” tiếng rồi tiếp: “Cuốn sách kia, nội dung về nam nữ, phi thường ‘thoát tục’.”

      Cuối cùng Liễu Vĩnh cũng hiểu được chuyện Liễu Nguyên Chân ám chỉ, khống chế được bật cười, mấy nỗi oán thầm dành cho Liễu Nguyên Chân vì chuyện năm xưa cũng tan thành mây khói, cười : “Chú cũng quá coi thường cháu, sao có thể ràng chuyện đấy chứ?”

      ràng là tốt, ràng là tốt!” Liễu Nguyên Chân lau mồ hôi, cười hà hà: “Tuy là hiểu , nhưng giờ cũng rảnh, cứ ôn tập lại lần cho chắc!” Chín đời con , chuyện nối dõi tông đường thể xem thường.

      Ngay sau đó, Liễu Vĩnh ngồi ở trong thư phòng, ôn tập cuốn sách cổ có nội dung phi thường “thoát tục”.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 63 – HÔN LỄ (1)

      Hic, chương này dài thấy ớn mà chán ốm. Chán lắm các bạn ạ. quen với cốt truyện kịch tính gay cấn gặp chương này mà buồn ngủ díp cả mắt, báo trước cho các bạn chuẩn bị tinh thần kẻo shock :-(

      Mùng tám tháng chín, Tả Lê và Sử Bình Vân cùng nhóm chị em phù dâu đến từ rất sớm, tập trung chật cả phòng Lâm Mị, mọi người tặng quà, mấy lời, chúc mừng mấy câu.

      Tả Lê thấy Lâm Mị căng thẳng giằng khăn tay, vì muốn phân tán chú ý của nàng, cười : “Bình thường, khi dựng vợ gả chồng, đa số là lớn trước sau, tiểu Mị là em út trong Hầu phủ, nhưng lại lập gia đình đầu tiên, biết Mẫn Mẫn có ghen tỵ ?”

      “Em cao hứng còn kịp, sao lại phải ghen tỵ?” Kỳ Chu Mẫn Mẫn cũng có chút ghen tỵ, ấy vốn cho rằng khi ấy chọn Hoa Quận vương, Liễu Vĩnh nhất định thất vọng, chịu số đả kích tinh thần nhất định, ngờ vừa quay đầu Liễu Vĩnh cầu hôn Lâm Mị, sau đó còn lên Kim Loan Điện tranh chấp với Hạ Như Phong, rốt cục lại được Nguyên Tông Hoàng đế hạ chỉ ban hôn. Nhưng trong ghen tỵ cũng có chút hả hê, vì cuối cùng Liễu Vĩnh cũng chọn Nhậm Hiểu Ngọc, mà chọn nghĩa nữ Hầu phủ. Sau này tham dự yến tiệc, xem Nhậm Hiểu Ngọc còn dám lên mặt với ai? Còn ra vẻ kiêu sa lạnh lùng được ?

      Sử Bình Vân biết tin đồn về Liễu Vĩnh và Chu Mẫn Mẫn, thấy Tả Lê thế, sợ Chu Mẫn Mẫn nhạy cảm suy nghĩ theo hướng khác, vội đánh lạc hướng, nhìn Tả Lê : “Tả tỷ tỷ, tháng sau chị cũng đến Đại Hạ Quốc làm dâu, em đành.”

      Chu Mẫn Mẫn cũng : “Đúng rồi, Tả tỷ tỷ, ngày đó tại sao chị chọn trai em, mà lại chọn Hạ vương? Bọn em đoán tới đoán lui vẫn hiểu được. Tả tỷ tỷ đừng ghét em thẳng tính, em tò mò .”

      “Này này, em mới là tân nương mà, em căng thẳng khẩn trương thế này, sao các chị an ủi em, mà cứ vây quanh Tả tỷ tỷ vậy?” Lâm Mị thấy Tả Lê chưa trả lời, bèn lên tiếng giải vây: “Tuy Hoàng thượng để Tả tỷ tỷ tự chọn, nhưng tình thế lúc đấy, chỉ sợ Tả tỷ tỷ cũng thân bất do kỷ.”

      Tả Lê nhìn Lâm Mị cảm kích, cười : “Mẫn Mẫn, em hỏi thẳng, ta cũng ngại trả lời . trai em so với Hạ Vương gia, theo em thấy, ai có thành ý với ta hơn? Ai nấy đều thấy , đương nhiên là Hạ Vương gia chân thành hơn. Tuy đến Đại Hạ Quốc xa xôi làm dâu, sau này được gặp lại người nhà. Nhưng con lấy chồng, nào có ai muốn về nhà mẹ lúc nào là về. Nhiều người chỉ gả hơi xa, cả đời chưa chắc được gặp người nhà mấy lần. Thế nên đến Đại Hạ Quốc làm dâu chưa hẳn là bất hạnh so với người khác. Huống hồ Hạ Vương gia hứa với ta, chỉ cần quan hệ hai nước thay đổi theo hướng căng thẳng, năm bảy năm cho người sứ lần, chắc chắn cho ta trở về sum họp cùng người nhà hai ngày. Vì lời hứa này, ta dứt khoát chọn .”

      “Hạ vương gia có thể như vậy, đúng là lòng nghĩ cho Tả tỷ tỷ.” Lâm Mị và Chu Mẫn Mẫn, Sử Bình Vân cùng lúc: “Chúc mừng Tả tỷ tỷ!”

      “Này, chúng ta tới muộn sao?” Đúng lúc đó, Mạc Song Kỳ và La Minh Tú cũng vén rèm vào phòng, tặng lễ vật.

      Mạc Song Kỳ có vấn đề gì, nhưng hiềm khích giữa La Minh Tú và Lâm Mị ai nấy đều biết, lúc này thấy ta cũng tới chúc mừng, khiến mọi người kinh ngạc.

      Lâm Mị cũng quan tâm là La Minh Tú có tâm tư gì , chỉ nhận lễ vật rồi cảm ơn.

      Chu Mẫn Mẫn thấy La Minh Tú vừa vào, khí liền trở nên cổ quái, sợ ảnh hưởng đến tâm tình Lâm Mị, cười : “Chúng ta qua xem áo cưới của tiểu Mị !” xong dẫn mọi người ra phòng ngoài xem áo cưới.

      Tả Lê thấy Như Nguyệt Quận chúa , mới tới: “Tiểu Mị, chuyện gì , nhưng chuyện của Như Nguyệt Quận chúa, em phải an bài thỏa đáng. , làm tỷ muội hồi môn gì đó là hoang đường, sau này…”

      Thấy mọi người xem áo cưới, Lâm Mị thấp giọng : “Là ý chỉ của Hoàng thượng, tự nhiên thể tuân theo. Nhưng lúc ấy Hoàng thượng rồi, sau khi đến Trạng nguyên phủ, Quận chúa chỉ như em em, hôn thế nào tùy Liễu đại ca an bài. Suốt mấy ngày nay em cùng nhũ mẫu với Quận chúa về phong tục tập quán Đại Chu, chờ ấy hiểu được thể chung chồng với em, em tìm người chồng tốt cho ấy, rồi ổn thôi.”

      Đến lúc này, Lâm Mị biết gia cảnh Liễu Vĩnh, giống như nàng, vì cha mẹ đều mất sớm, nên luôn khát khao gia đình hoàn chỉnh, vợ chồng đồng lòng. Con người như , chỉ cần rung động , sau khi thành thân nhất định có ý nghĩ khác. Giờ chỉ cần để Như Nguyệt Quận chúa theo đến Trạng nguyên phủ như tỷ muội hồi môn có thể xem như phản bội lời thề, còn ai thắc mắc. Sau đó, cố gắng tìm cho Quận chúa người chồng là được.

      Tả Lê nghe thế, khẽ gật đầu, cười : “Thời gian chúng ta biết nhau tuy ngắn, nhưng vẫn muốn với em mấy lời từ đáy lòng, sau này ta theo chồng đến Đại Hạ Quốc, có muốn cùng em cũng chẳng còn cơ hội.”

      “Tả tỷ tỷ cứ !” Lâm Mị kéo Tả Lê ngồi xuống, thấp giọng : “ , em thấy mình may mắn, từ mẫu thân, cho đến Tô phu nhân, thậm chí Mẫn Mẫn, ai cũng đối xử với em rất tốt. Giờ lại thêm Tả tỷ tỷ…”

      Tả Lê vỗ vỗ lên tay Lâm Mị, kề tai nàng , thấy tiếng cười lại về phía này, mới ngồi thẳng lại, chớp mắt : “Đàn ông tất nhiên là thích phụ nữ đẹp, nhưng năm rộng tháng dài, nội hàm càng lúc càng quan trọng. Việc nhà phải quản lý tốt, đối ngoại phải chu toàn, làm hậu phương lo toan giúp đỡ, tất cả những chuyện đó, chỉ cần bề ngoài xinh đẹp.”

      Lâm Mị cầm tay Tả Lê, cảm kích : “Cám ơn Tả tỷ tỷ.”

      Ngay sau đó có bà già đến thỉnh Lâm Mị tắm nước thơm. Tắm xong lại có người khác đến cắt móng chân móng tay, bôi dầu vừng. Xong các chuyện cần làm đến trưa, nàng ăn trưa rửa mặt xong, phu nhân Vĩnh Bình Hầu vào phòng cười : “Khoảng giờ Thân (15h-17h) kiệu hoa tới, nhanh trang điểm .”

      người hầu dẫn hai mama trang điểm tân nương vào, mama vẽ lông mày đánh phấn cho Lâm Mị, mọi người đứng nhìn chỉ chỉ trỏ trỏ, cười các tân nương ở kinh thành ai cũng trang điểm cùng kiểu!

      Hai vị mama trang điểm xong, Lâm Mị lấy gương soi, cơ hồ nhận ra chính mình, giật nảy mình : “Mama, có thể trang điểm nhạt hơn chút , thế này dày phấn quá!”

      “Thế mới là có chuyện vui!” Hai vị mama còn cảm thấy trang điểm vẫn chưa đủ, lại dặm thêm phấn lên mặt Lâm Mị, tô thêm son, cho đến khi Lâm Mị có dáng vẻ “vui mừng” theo đúng quan điểm của họ.

      Chu Mẫn Mẫn và mọi người thấy thế, thầm rơi lệ, tân nương nào cũng phải hóa trang thành thế sao?

      Mama trang điểm: Kiểu hóa trang khó coi này được ưa chuộng, vì lật hỉ khăn lên, tân lang biết đẹp xấu thế nào, dù sao cũng vui vẻ động phòng. Tân nương xinh xắn chịu thiệt chút. Ta thể vì tân nương xinh xắn mà hóa trang mạnh tay. Nếu làm thế, về sau các tân nương xinh xắn đều cầu trang điểm nhã nhặn, thế tân nương xinh lắm biết xử lý thế nào? Lâm tiểu thư này xinh đẹp, nên cho các tân nương xinh lắm con đường sống, tự động cầu hóa trang đậm mới phải.

      Lâm Mị thấy vừa kháng nghị câu, hai vị mama liền trát thêm lớp phấn, chỉ đành câm nín chịu trận. May là Liễu đại ca biết bộ dạng nàng thế nào rồi, bị dọa bỏ chạy.

      Chịu áp lực ngày, tới lui hơn nửa canh giờ, đến khi mặc xong áo cưới, phủ hỉ khăn, cũng là lúc nghe thấy ồn ào ngoài cổng, kiệu hoa tiến đến rồi.

      Thời gian Lâm Mị ở Hầu phủ tuy dài, nhưng giờ phải xuất giá, vẫn chưa muốn xa phu nhân Vĩnh Bình Hầu, nàng nắm chặt tay bà nghẹn ngào: “Mẫu thân, con…” Chưa xong rơi lệ.

      “Đứa bé ngốc, Trạng nguyên phủ so với Hầu phủ cũng chẳng xa xôi gì, con xuất giá rồi vẫn có thể về đây. Đừng khóc, cẩn thận nhòe son phấn.” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng có chút nỡ xa, đồng thời lại thở phào nhõm, tìm được cho Lâm Mị hôn này, bà coi như thẹn với Cố Khả Nhi. Huống hồ Liễu Vĩnh là người bản lĩnh, có tài, nhất định có thể cho Lâm Mị cuộc sống tốt. Lại : “Con đến Trạng nguyên phủ, là phu nhân Trạng nguyên, là chủ mẫu, làm chuyện gì cũng nên cân nhắc, có phong thái của chủ mẫu. Còn nữa, những lời ta tối qua, con cũng phải nhớ kỹ.”

      Sống mũi Lâm Mị cay cay, thấp giọng : “Lời mẫu thân con ghi nhớ, dám quên.”

      chuyện có người hầu vào, kiệu hoa đến cửa phủ, mọi người đưa ra rất nhiều thử thách, nhưng Liễu Vĩnh vẫn vượt qua, bị cản trở chút nào mà qua cổng rồi.

      “Phu nhân, để tiểu thư lên kiệu , kẻo lỡ giờ lành!” Hỉ nương đứng bên cạnh thúc giục. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu đành buông tay, để hỉ nương đỡ Lâm Mị lên kiệu.

      Pháo nổ đì đùng, kèn trống vang trời, vô cùng náo nhiệt, Lâm Mị có chút ngơ ngẩn, đến khi lên kiệu hoa mới sực tỉnh, cố gắng lắm mới ngăn dòng lệ trực chờ nơi bờ mi. Làm nghĩa nữ Hầu phủ từng đấy thời gian, lúc này muốn rời xa.

      Đoàn kiệu hoa tưng bừng đến Trạng nguyên phủ, Liễu Vĩnh xuống ngựa đạp kiệu, chờ hỉ nương đỡ Lâm Mị ra khỏi kiệu, nở nụ cười tiến lên, vươn tay ôm Lâm Mị bế ra, thầm: “Hôm nay đông người nhiều mùi, em có chịu được ?”

      Lâm Mị ngờ Liễu Vĩnh bất chấp mà bế nàng, đỏ mặt, giọng : “Em thoa phấn bạc hà, có vấn đề gì.”

      Vì xung quanh quá ồn, Liễu Vĩnh nghe được lời Lâm Mị, dứt khoát bế nàng qua cửa. Mọi người thấy thế xôn xao.

      “Liễu Trạng nguyên, có cần nôn nóng thế ? Còn chưa bái đường mà bế ẵm thế rồi!” Có người cao giọng : “Chẳng lẽ sợ có kẻ nào đến cướp tân nương sao?”

      “Đúng là sợ có kẻ cướp người đấy, nhưng phải cướp tân nương, mà là cướp tân lang!” Có người giọng chen lời, chỉ chỉ vào cỗ kiệu sau, “Thấy ? Trong kiệu đó là Như Nguyệt Quận chúa của Đại Hạ, là tỷ muội hồi môn. ràng là muốn cướp tân lang, biết mưu đồ chuyện gì?”

      “Đúng thế đúng thế, Liễu Trạng nguyên và Lâm tiểu thư thành thân, Quận chúa Đại Hạ Quốc chen chân vào làm gì? biết xấu hổ!”

      “Khẳng định là muốn quấy rối gì đây! Phải bảo Liễu Trạng nguyên bẩm Hoàng thượng, tìm cớ đẩy tai họa .”

      Như Nguyệt Quận chúa ngồi trong kiệu nghe thấy lời lẽ gay gắt của mọi người, cảm thấy rất tủi thân, ta chỉ là sợ tiểu Mị bị bắt nạt, mới theo đến đây. Sao các ngươi nghĩ tệ hại thế?

      Bên kia, hỉ nương thấy Liễu Vĩnh bế Lâm Mị đến bậc cửa, chuẩn bị qua cửa, cuống quít ngăn lại, cười : “Liễu Trạng nguyên để tân nương tử xuống , cả hai phải cùng bước qua bậc cửa, nhảy qua chậu than.”

      “Ta ôm nàng nhảy qua chậu than cũng được.” Liễu Vĩnh sợ đông người, Lâm Mị chịu đựng được, bất ngờ nhũn người ngay trước chậu than ổn chút nào, kiên quyết chịu buông Lâm Mị, nhanh chóng vèo qua cửa, ôm Lâm Mị nhảy qua chậu than, cười : “Được rồi, chúng ta nhảy qua chậu thân rồi đấy!”

      Hỉ nương hết cách, đành tiếp những câu chúc mừng theo lệ, qua cửa, nhảy qua chậu than, vợ chồng đồng tâm, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, bạch đầu giai lão linh tinh.

      Lâm Mị bị Liễu Vĩnh bế ngang, chưa kịp giãy dụa Liễu Vĩnh nhảy qua chậu than, khỏi thầm: toàn tự quyết!

      Liễu Vĩnh ôm chặt Lâm Mị, bước vào trong sảnh, thấy trong sảnh quá đông người, mới để Lâm Mị xuống.

      Thấy Liễu Vĩnh và Lâm Mị tiến tới, thím Liễu và Liễu Nguyên Chân vội ngồi vào ghế của trưởng bối, mấy câu lấy may.

      “Bái đường thành thân!” Hỉ nương , lên đỡ lấy Lâm Mị, dẫn nàng tiến vào vị trí bái đường, thấy nàng đứng vững rồi, mới hô: “Nhất bái thiên địa!”

      “Nhị bái cao đường!”

      “Phu thê giao bái!”

      “Kết thúc buổi lễ!”

      Hỉ nương vừa dứt lời, liền có người lên tiếng: “Đưa vào động phòng, đưa vào động phòng!”

      Liễu Vĩnh quắc mắt, cao giọng: “Ta tự đưa tân nương tử vào, các ngươi được theo!”

      Tiếng cười nổ ra, mọi người kêu lên: “Trạng nguyên này, ngươi cũng quá nóng vội ? Trời còn chưa tối, sao đòi động phòng sớm thế!”

      Lâm Mị nghe thấy tiếng trêu chọc, đỏ bừng mặt, thầm hừ hừ trong lòng: người ở đâu lạ ? chuyện nể mặt ai?

      Liễu Vĩnh da mặt dày, bị ảnh hưởng bởi lời trêu chọc, duỗi tay bế Lâm Mị vào phòng tân hôn. Đặt Lâm Mị xuống, có mấy hầu tiến đến đồng thanh: “Chúc lão gia và phu nhân hỉ cát tường!” cười hì hì : “Ồ, ta được thăng cấp lên làm lão gia sao? Nhanh miệng đấy!”

      “Là lão phu nhân dặn thế, bảo bọn nô tỳ phải gọi là lão gia phu nhân.” Mấy hầu này đến Trạng nguyên phủ cũng được mấy năm, biết Liễu Vĩnh đến gần hầu bao giờ, hết tâm tư quyến rũ, lúc này chỉ nghĩ cách lấy lòng Lâm Mị, để tương lai được giao việc nhàng.

      Liễu Vĩnh thấy có Bạc Hà ở bên cạnh hầu hạ, người hầu của Trạng nguyên phủ cũng dè dặt đứng bên, mới yên lòng, dặn dò mấy câu rồi ra tiếp rượu khách khứa.

      Liễu Vĩnh vừa khỏi, hỉ nương và người hầu liền chúc mừng, Cố nhũ mẫu cũng vào, trấn an Lâm Mị mấy câu, lặng lẽ dặn: “Tiểu thư, tranh mà phu nhân đưa tối qua, uống rượu giao bôi xong nhớ lấy ra xem!”

      Nghe Cố nhũ mẫu chuyện với người hầu, Lâm Mị chỉ thấy mệt mỏi và uể oải, nhưng lòng lại thất rất ngọt ngào.

      Tiệc tùng mãi rồi trời cũng tối, khách khứa ra về, Liễu Vĩnh mới về phòng tân hôn.

      Cố nhũ mẫu thấy mặt Liễu Vĩnh đỏ bừng, biết là uống nhiều rượu, vội sai người hầu lấy canh giải rượu, cho Liễu Vĩnh uống xong, mới lui ra.

      Tuy xưa nay Liễu Vĩnh rất điềm tĩnh, nhưng lúc này cũng căng thẳng, tay run run nhận gậy hỉ nương đưa, nhàng lật khăn trùm đầu Lâm Mị.

      “Tiểu Mị!” Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị bị hóa trang, nhìn hồi vẫn nhận ra, gọi tiếng để thăm dò, nghe được Lâm Mị khẽ dạ, mới bình tĩnh lại, buột miệng : “Người đâu, mang nước vào cho phu nhân rửa mặt!”

      Theo lý mà , sáng hôm sau mới được rửa mặt, nhưng Liễu Vĩnh thế, mọi người cũng thấy vấn đề gì, người hầu nhanh chóng bê nước vào hầu hạ Lâm Mị rửa mặt, rồi mới lui xuống.

      Dưới ánh nến, hai má Lâm Mị ửng hồng, sóng mắt long lanh, môi son vẫn đỏ, xinh đẹp vô cùng, Liễu Vĩnh vừa nhìn liền kéo tay nàng, khẽ: “Tiểu Mị, em đẹp!”

      Lâm Mị rụt rụt tay, xoay đầu né tránh khí tức Liễu Vĩnh, khẽ cười : “Người đầy mùi rượu!”

      “Tôi say bất tỉnh nhân là may lắm rồi!” Liễu Vĩnh ngồi ở mép giường, cười : “May có chú và Dũng ca uống đỡ hộ tôi, lúc này hai người họ say bí tỉ rồi, mai tôi cảm tạ. Đáng ghê tởm nhất là ba ông nuôi của em, uống đỡ hộ tôi chớ, còn thi nhau chuốc rượu cho tôi, là bất lương!”

      Lâm Mị cười cười, nếu bọn họ bất lương sao vẫn chưa say đến bất tỉnh? Nàng ngước mắt nhìn Liễu Vĩnh, lại thấy Liễu Vĩnh ngồi sát quá, nhìn thấy bóng mình trong đồng tử Liễu Vĩnh, Lâm Mị hoảng hốt cúi đầu.

      Có hỉ nương mang đồ ăn vào cho hai người, mấy câu chúc mừng theo lệ xong, dâng trà cho hai người súc miệng. Tiếp theo là rót rượu, cười : “Mời tân lang tân nương uống rượu giao bôi!” Liễu Vĩnh và Lâm Mị nhận ly rượu, là ai nấy đều rất biết điều lui ra.

      Cánh tay đan chéo, mặt kề mặt, khí tức giao hòa, chưa kịp uống rượu, Lâm Mị ngồi vững, mềm nhũn nửa người.

      “Tiểu Mị!” Liễu Vĩnh và Lâm Mị uống xong, ngẩng đầu thấy Lâm Mị nhấp rượu, môi như đỏ hơn, quyến rũ vô song, thân thể mềm nhũn, chủ động dựa vào người , Liễu Vĩnh có phần thể khống chế được, nhưng cố khống chế, đặt chén rượu xuống bàn, tháo trâm cho Lâm Mị, rồi mới ôm mặt nàng nỉ non.

      Vì mắc chứng mềm xương, trước giờ Lâm Mị dám uống rượu, lúc này vừa uống ly liền thấy toàn thân nóng bừng, chân tay bải hoải, ngồi vững, chỉ có thể ngã vào lòng Liễu Vĩnh, thở hổn hển, tim đập nhanh, nhưng nhớ đến lời nghĩa mẫu dặn, nàng lẩm bẩm: “Em phải lấy tranh ra xem!”

      Liễu Vĩnh tuy nóng ruột lắm rồi, vẫn chịu đựng, cười hỏi: “Xem tranh gì? Để ở đâu? Tôi lấy cho em!”

      “Trong rương kia!” Lâm Mị chỉ chỉ góc phòng, vẫn thể hiểu tại sao uống rượu giao bôi xong mới được xem. Khi Liễu Vĩnh đứng lên lấy tranh, nàng thở phào cái, vịn bàn đứng lên, nhận bức tranh từ tay Liễu Vĩnh, nàng vội chọn đại tranh trải ra mặt bàn, vừa xem mặt liền đỏ bừng.

      Trời ơi, xấu hổ chết mất!

      Liễu Vĩnh liếc mắt nhìn, hóa ra là tranh vẽ nam nữ mảnh vải che thân dựa bàn để làm, rốt cuộc nhẫn nại được nữa ấn Lâm Mị dựa vào bàn : “Tiểu Mị, nếu thành thân rồi phải làm theo các bức tranh lượt. Chúng ta cứ làm theo bức này trước !”

      Lâm Mị cứng họng, chưa kịp gì, bị đôi môi nóng bỏng của Liễu Vĩnh chặn lời.

      Tối hôm qua, Liễu Vĩnh ôn tập sách cổ đến nửa đêm, vẫn chưa quên trình tự, giết người cướp răng xong, bàn tay lẳng lặng tháo thắt lưng Lâm Mị, lặng lẽ luồn vào, nhàng xoa bóp chỗ mềm mại. Bắp đùi cũng nhàn rỗi, dụi ngừng.

      Huhu, mama đưa tấm khăn trắng, bảo trải xuống giường để chứng minh trong trắng, giờ biết trải thế nào? Lâm Mị toàn thân mềm nhũn, thở gấp liên tục, lẩm bẩm : “Đừng, đừng ở chỗ này!”

      Tác giả có lời muốn :

      Liễu Vĩnh: ở chỗ này!

      Lâm Mị: là đồ ngang ngược!

      nên ngang ngược đâu nhé!

      Đỏ mặt chuồn thôi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :