1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc chiến hôn nhân - Cống Trà (73c +PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 49 – LÚC VUI LÚC BUỒN


      Sau Quần phương yến, Lâm Mị ngơ ngẩn mất tập trung suốt mấy ngày liên tục, nghĩ đến thái độ của bản thân khi bị Liễu Vĩnh cợt nhả, vừa giận lại vừa xấu hổ. Nhớ đến lời dặn dò của Liễu Vĩnh, lòng trào dâng trăm ngàn cảm xúc, phân biệt được là chua hay là đắng. Lâm Mị cứ lúc vui lúc buồn, làm sao giấu được Cố nhũ mẫu? Cố nhũ mẫu chỉ hỏi xa gần mấy câu, liền suy đoán được, trịnh trọng : “Tiểu thư, thích ai đúng ?”

      “Mama!” Lâm Mị tuy nhận phu nhân Vĩnh Bình Hầu là nghĩa mẫu, nhưng thời gian tiếp xúc chưa lâu, tình mẹ con cũng chưa lấy làm sâu sắc, người thân thiết nhất vẫn là bà vú, nhất thời đành cân nhắc từ ngữ, cuối cùng thuật lại cho bà vú nghe chuyện mấy lần nhũn người đều gặp phải Liễu Vĩnh.

      Cố nhũ mẫu thở dài, duỗi tay ôm Lâm Mị : “Tiểu thư là trẻ sinh non, xương vốn mềm hơn bình thường, khi những đứa trẻ sinh cùng lúc với tiểu thư biết , tiểu thư còn đứng chưa vững. Cả nhà thấy thế lo lắng vô cùng, chỉ sợ tiểu thư bị chứng sụn hóa. May là khi được mười tám tháng, tiểu thư bắt đầu lúc lắc tập . Cả nhà mới được thở phào hơi. Chỉ ngờ, khi lớn lên, ngửi được khí tức đàn ông lại…. May là vẫn chưa xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, bây giờ nhanh chóng quyết định chuyện chung thân, nhanh chóng về nhà chồng là được.”

      Lâm Mị gạt lệ : “Mama, cháu cũng muốn đoan trang như mẫu thân, nhưng nỗ lực mãi vẫn xong.”

      “Tội nghiệp tiểu thư!” Cố nhũ mẫu lấy khăn tay lau nước mắt cho Lâm Mị: “Liễu Trạng nguyên kia tuy có nền tảng như nhà họ Tô, nhưng tài mạo song toàn, thông minh lanh lợi giỏi giang, so với Tô thiếu gia còn hơn chút. Kể ra cũng là người đáng để kết duyên. Chỉ có điều, nạp thiếp từng đấy năm, cũng có nàng hầu. Đến khi cưới vợ, chỉ sợ khống chế được, tiểu thư nên cẩn thận.”

      “Mama có phương pháp chưa?” Lâm Mị buột miệng hỏi, nhất thời lại đỏ mặt, còn chưa mối mai gì, nghĩ cách khống chế Liễu Vĩnh, nàng luống cuống, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Nếu mama có phương pháp, sao lúc trước giúp mẹ cháu đưa ra vài chủ ý?”

      Cố nhũ mẫu nghe được Lâm Mị hỏi thế, đau lòng quay mặt , chấm nước mắt, lúc sau mới : “Nếu lúc trước vú có nhiều phương pháp thế, sao có thể để mẹ phải chịu khổ?”

      “Những phương pháp đó là có sau khi mẹ qua đời.” Cố nhũ mẫu lau nước mắt, quay đầu : “Khi đó cha cũng ngã bệnh, còn quá , chỉ mình vú túc trực bên linh cữu. Suốt bảy ngày vú được ngủ. Ngày thứ tám vú gục xuống ngủ, mơ giấc mộng ly kỳ. Trong mộng vú là người khác, ngồi trong cái hộp cổ quái, cái hộp kia còn chuyển động về phía trước. Xung quanh cũng toàn những người kỳ quái, những chuyện kỳ quái. Sau khi tỉnh lại quên hơn phân nửa. Nhưng từ đó về sau thường nảy ra những chủ ý rất kỳ quái, giống như trước đây từng nghĩ đến, từng làm rồi. Nhưng muốn nắm bắt lại nắm bắt được.”

      Lâm Mị nghe thế há hốc mồm, xoa ấn Ấn Đường cho Cố nhũ mẫu, lẩm bẩm : “Mama đừng lo lắng!”

      Chủ tớ hai người thào tâm , đến quá nửa đêm mới nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, Lâm Mị dậy muộn hơn mọi hôm chút, rửa mặt chải đầu xong, định đến phòng phu nhân Vĩnh Bình Hầu thỉnh an, lại thấy người hầu vội vàng vào : “Nhị tiểu thư, có bà vú đến phủ ta, ngồi ở ngoài sảnh. Phu nhân bảo tiểu thư cần thỉnh an.”

      “Là bà mối nhà ai?” Tim Lâm Mị bỗng nhiên đập “thình thịch”, Liễu Vĩnh tới cầu hôn sao?

      Người hầu cười hì hì : “ người là Hoa Quận vương, người là Liễu Trạng nguyên.”

      Lâm Mị nhất thời vừa mừng lại vừa lo, mừng là, Liễu Vĩnh tới cầu hôn. Lo là, tối hôm trước Quận chúa còn muốn ở cạnh mình cả đời, nếu hôn này thực được, Như Nguyệt Quận chúa mà cố chấp đòi gả cùng, biết làm thế nào? được, phải nhanh chóng với Quận chúa, nếu ấy muốn chung chồng, từ đó về sau hai người là kẻ thù, làm tỷ muội nữa.

      Nhất gia hữu nữ bách gia cầu ( nhà có con mà trăm nhà hỏi), phu nhân Vĩnh Bình Hầu thể nào mà cao hứng cho nổi. Nhà quyền quý ở kinh thành, trước khi mối mai có ai là đến hỏi han thăm dò, chuyện bóng gió trước, tự quyết định thế, còn nhờ bà mối làm gì? Lỗ mãng tới cửa, nếu nhà đồng ý, hoặc là có quyết định khác, cự tuyệt nhà trai, đối với cả hai bên mà , đều là mất thể diện. Truyền ra ngoài chỉ khiến thiên hạ chê cười.

      Hoa Quận vương ỷ vào quyền thế, tự nhận là mười phần chắc chín, thèm nhờ người đến tìm bà chuyện, thương lượng chút cũng làm, cứ thế lù lù tới cửa. Liễu Vĩnh kia lại càng bất thường, viên quan có nền tảng gì, muốn đến Hầu phủ cầu hôn, vậy mà nhờ nữ quyến đến hỏi han thăm dò gì hết, cứ thế cho bà mối đến?

      “Tiếp đãi hai bà mối cho tốt, chờ ta chút.” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu căn dặn vợ của quản gia mấy câu, sau đó nhanh chóng cho người gọi Chu Mẫn Mẫn đến chuyện.

      “Mẫn Mẫn, Hoa Quận vương và Liễu Trạng nguyên đều nhờ bà mối đến cầu hôn, ngồi ngoài sảnh. Mẹ hỏi con, rốt cục con nghĩ thế nào?” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vì nhà mẹ đẻ từng chịu cơn suy sụt, khi gả cho Vĩnh Bình Hầu tính là trèo cao, vì chuyện đó, bà bị mẫu thân Vĩnh Bình Hầu làm khó dễ ít lần, cũng từng sống chật vật suốt thời gian. Đối với hôn của con , bà có chủ ý của chính mình. Huống hồ nay Vĩnh Bình Hầu quyền cao chức trọng, nếu muốn Chu Mẫn Mẫn có tương lai tốt đẹp, cần trèo cao đến hoàng thân quốc thích. Nếu Chu Mẫn Mẫn kiên trì muốn gả cho Liễu Vĩnh, bà nghĩ cách giúp Mẫn Mẫn.

      Chu Mẫn Mẫn cúi đầu hồi, đỏ mặt : “Xin tùy mẫu thân định đoạt.”

      “Nếu ta định đoạt, ta chọn Hoa Quận vương.” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu trịnh trọng : “Mẫn Mẫn, ta nuôi con bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ con có điều gì thể với ta?”

      “Mẹ!” Chu Mẫn Mẫn thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu thế, khỏi ngoài ý muốn, lẽ nếu ấy chọn Liễu Vĩnh, mẹ cũng đồng ý sao? Nhất thời nhích lại, ôm cánh tay phu nhân Vĩnh Bình Hầu, ngả đầu vào vai bà, : “Mẹ nhận lời Hoa Quận vương .”

      “Con cho ta, có phải xảy ra chuyện gì rồi hay ?” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nâng mặt Mẫn Mẫn lên, : “Lúc trước, mỗi khi Liễu Trạng nguyên đến, con đều cho người hầu nghe ngóng hành tung của , con tưởng ta biết sao? Tại sao lúc này lại quyết định khác?”

      “Mẹ, chẳng lẽ mẹ hy vọng con chọn Hoa Quận vương?”

      “Chính là vì hy vọng con chọn Hoa Quận vương mà phải hỏi cho ràng.” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu chân thành: “ nên dạ hai lòng, nên nhất là cưới người, nhớ nhung người.”

      Chu Mẫn Mẫn thấy thể giấu giếm, đành thuật lại chuyện tối hôm Thưởng hoa hội ở phủ Trưởng Công chúa, Hoa Quận vương những gì. Lại đem những lời khuyên của Lâm Mị kể hết ra, sau đó : “Tiểu Mị cũng , Liễu Trạng nguyên phải người để trao thân gửi phận, khuyên con nên chọn . Con so sánh hai người, cũng cảm thấy Hoa Quận vương lòng hơn.”

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nghe được thế, thở phào cái: “Nếu thế, chuyện cũng dễ xử lý hơn. Ta chỉ sợ con vẫn dành tình cảm cho Liễu Trạng nguyên, khó mà dàn xếp!” Nghĩ đến đó phu nhân Vĩnh Bình Hầu vô cùng vui vẻ, Hoa Quận vương rất được Thái hậu và Hoàng thượng sủng ái, so sánh với những kẻ cùng lứa, là người có bản lĩnh, Mẫn Mẫn gả cho , hơn hẳn gả cho Liễu Vĩnh.

      Chu Mẫn Mẫn thổ lộ tâm xong, rất thẹn thùng, vội xin cáo từ về phòng, nhưng kiềm chế được, lại cho người nghe ngóng. lúc sau, người hầu quay về : “Tiểu thư tiểu thư, em thừa dịp châm trà, nghe ràng, trong số hai bà mối, có người cầu hôn Nhị tiểu thư.”

      “Cái gì?” Chu Mẫn Mẫn thất thanh: “ người cầu hôn tiểu Mị?”

      “Đúng vậy! Hoa Quận vương cầu hôn tiểu thư. Liễu Trạng nguyên cầu hôn Nhị tiểu thư.”

      Liễu Vĩnh cầu hôn ta, mà là cầu hôn tiểu Mị? Chu Mẫn nhảy dựng lên, vội vàng : “Ngươi nhanh chóng ra dấu với người hầu của mẫu thân, để bà về phòng chờ ta chuyện.” Lúc trước là ma xui quỷ khiến mới thích Liễu Vĩnh? Xem , trước là dây dưa ràng với Nhậm Hiểu Ngọc, sau là ỡm ờ với mình, bây giờ lại quay sang cầu hôn tiểu Mị? có mục đích gì? Nhất định phải với mẫu thân, thể để Liễu Vĩnh lừa gạt đưa tiểu Mị .

      Được người hầu thầm, phu nhân Vĩnh Bình Hầu mượn cớ tránh mặt chút, nhanh chóng về phòng, thấy Chu Mẫn Mẫn lo lắng bồn chồn, bà hỏi: “Thế này là thế nào? Tại sao Liễu Vĩnh lại cầu hôn tiểu Mị? Hai đứa nó chỉ mới gặp mặt có hai ba lần.”

      Chu Mẫn Mẫn : “Mẹ, tối Thưởng hoa hội, theo ngữ khí của tiểu Mị có vẻ chán ghét Liễu Trạng nguyên, cần hỏi ý kiến em ấy đâu, trực tiếp cự tuyệt Liễu Trạng nguyên là được.”

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu gật đầu : “Lần trước Sử gia tới cầu hôn, ta hỏi tiểu Mị, con bé ngượng ngùng tùy ta quyết định, tự nhiên là bằng lòng nhà họ Sử. Hôm trước mợ con còn lặng lẽ , Bình Tá và Bình Vân nghe ngóng được mợ con muốn dạm hỏi tiểu Mị, bày tỏ rằng rất vui mừng. Chuyện đó coi như quyết định.”

      Lúc trước khi nhà họ Sử cầu hôn, vì lúc so bát tự gặp trắc trở mà tạm gạt qua bên. Giờ biết là Đại Công chúa chọn Mạc Song Bách, Sử Bình Tá còn liên quan, hôn này đương nhiên là bàn tiếp. Về phần Liễu Vĩnh, nay Tần mai Sở, sao có thể phó thác chung thân?

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nghĩ gả Lâm Mị cho Sử Bình Tá, chuyện Liễu Vĩnh tới cầu hôn Lâm Mị nên rêu rao, bèn : “Tiểu Mị tính hay ngượng ngùng, nhớ đề cập chuyện này với con bé. Dặn bọn người hầu được để lộ.”

      Chu Mẫn Mẫn vẫn băn khoăn tại sao đối tượng Liễu Vĩnh cầu hôn phải ấy mà lại là Lâm Mị.

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cau mày : “Chắc hẳn là tin Hoa Quận vương bảo Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt bị lộ ra ngoài, Liễu Vĩnh biết bản thân tranh giành được với Hoa Quận vương, dứt khoát quay sang cầu hôn tiểu Mị. Mục đích là muốn tỷ muội bất hòa?”

      “Nếu có mục đích đó, tiểu Mị càng thể gả cho . Mẹ cự tuyệt thẳng thừng luôn !”

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cười, “Tốt xấu gì cũng là Trạng nguyên tài mạo song toàn, đối tượng cầu hôn cũng là nghĩa nữ Hầu phủ, sao có thể cự tuyệt thẳng thừng? cũng nên để cho đường lui. Ta tìm lời xã giao, chờ so bát tự rồi bàn tiếp. Đến lúc đó, chỉ cần bát tự hợp là được.”

      Tin hai bà mối đến Vĩnh Bình Hầu phủ cùng ngày nhanh chóng truyền ra ngoài, đến trưa, Tô phu nhân cũng nghe , bà hỏi Tả phu nhân: “Tin tức có chính xác ? cho cùng, tôi cũng là nghĩa mẫu của tiểu Mị, cũng chuẩn bị hồi môn cho con bé. Nếu bàn chuyện cưới xin cho tiểu Mị, phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng nên hỏi ý kiến tôi mới phải.”

      “Là phu nhân Vĩnh Bình Hầu cho người với Sử phu nhân, tất nhiên chính xác.” Tả phu nhân cười : “Nghe kể khi hai bà mối tới cửa, ai nấy đều cho rằng cả hai đều cầu hôn đại tiểu thư Chu Mẫn Mẫn, phu nhân Hầu gia rất khó xử. Ai ngờ bà mối mở lời, ra, Hoa Quận vương tất nhiên là muốn cầu hôn Mẫn Mẫn, nhưng Liễu Trạng nguyên ngoài dự đoán mọi người, phải cầu hôn Mẫn Mẫn, mà là cầu hôn Lâm Mị.”

      Tô phu nhân : “Liễu Trạng nguyên tài mạo song toàn, cả kinh thành đều muốn tìm nhà vợ để dựa dẫm, tại sao cầu hôn thiên kim đích thực của Hầu phủ, lại ngược đời cầu hôn nghĩa nữ? Có mục đích gì?”

      “Chính là thế đấy.” Tả phu nhân vỗ tay cái : “Phàm cứ chuyện khác thường tất là có vấn đề. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu , tiểu Mị từng với Mẫn Mẫn, Liễu Trạng nguyên phải người có thể trao thân gửi phận, hỏi cũng biết, tiểu Mị đồng ý lời cầu hôn đó. Phu nhân Hầu gia cũng , tiểu Mị tuy phải con ruột của bà ấy, nhưng chuyện hôn nhân bà ấy vẫn cân nhắc. Nghĩ nghĩ lại, nhà họ Sử vẫn là ổn thỏa nhất.”

      Tô phu nhân gật gù, nếu đặt Liễu Vĩnh và Sử Bình Tá lên bàn cân để chọn, thế nào Sử Bình Tá cũng đáng tin hơn.

      Tả phu nhân cười : “Với Hoa Quận vương, bà ấy nhanh chóng đưa thiếp canh để Khâm Thiên Giám so bát tự. Xong lễ nạp thái, là nhanh chóng quyết định chuyện cưới xin. Về phần Liễu Trạng nguyên, phu nhân Hầu gia chỉ so bát tự rồi trả lời. Có lẽ ngày mai thỉnh đến thương nghị.”

      đến Liễu Vĩnh, nghe bà mối báo lại hề kinh ngạc, nếu phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhanh chóng bằng lòng mới thấy quái dị đấy!

      Liễu nhũ mẫu nghe thuật lại tình hình cụ thể và tỉ mỉ xong, có vẻ rất lo âu, “Thiếu gia, trước khi nhờ bà mối đến cầu hôn, thường nhờ nữ quyến hoặc người quen đến hỏi han thăm dò trước, đáng tiếc phủ chúng ta có nữ quyến, càng quen vị phu nhân nào đủ thân, hôm nay cầu hôn, quả có chút đường đột. Bây giờ phu nhân Hầu gia chờ so bát tự rồi tiếp, dường như có ý từ chối. Giờ phải làm thế nào?” Hic, vậy là thiếu gia chịu tát uổng công rồi!

      “Mama yên tâm.” Liễu Vĩnh cười : “Tiểu Mị chỉ là nghĩa nữ, hôn của nàng, phu nhân Hầu gia dù sao cũng phải hỏi ý tứ của nàng. Chỉ cần tiểu Mị tỏ ý bằng lòng, có thế nào, phu nhân Hầu gia cũng cản đâu. Huống hồ thiếu gia nhà ta đường đường là Trạng nguyên, tài mạo song toàn, tiền đồ rộng lớn, rất đáng để trao thân gửi phận. Phu nhân Hầu gia mù quáng cố chấp chia uyên rẽ thúy đâu.”

      Liễu Vĩnh , lại có quản của phủ Thiên Phương Công chúa tới, hỏi Liễu Vĩnh tìm được đại sư thư pháp chưa, lại cười : “Hạ Như Phong kia nghe Lan Nhược đạo quan có bút tích của đại sư thư pháp tiền triều, chiêm ngưỡng, còn ngông cuồng tuyên bố, ngày kia khiêu chiến ở Lan Nhược đạo quan, nếu có ai giỏi thư pháp hơn , hành lễ đệ tử. Nếu có ai hơn, bút tích ở Lan Nhược đạo quan, thuộc về tất cả.”

      “Hoang đường! Bút tích ở Lan Nhược đạo quan là của các bậc đại sư thư pháp tiền triều để lại, sao có thể thuộc về Hạ Như Phong?” Lông mày Liễu Vĩnh dựng đứng, cả giận : “Vẫn còn thời gian hai ngày, ta nhất định tìm được người.” Nếu trong hai ngày tìm được người, nghĩ biện pháp kéo dài thời gian, có thế nào cũng phải khiến Hạ Như Phong biết khó mà lui!

      Tiễn quản , Mạc Song Bách lại tới. Liễu Vĩnh cười : “Vừa rồi có quản của Đại Công chúa ghé thăm, ngờ giờ lại là phò mã gia quang lâm. Gần đây hỉ buông xuống, quả nhiên là mặt mày xuân sắc!”

      “Được rồi, Liễu huynh đừng giễu cợt tôi!” Mạc Song Bách ngồi xuống, : “Liễu huynh, có phải nhờ bà mối đến Hầu phủ cầu hôn?”

      “Tin tức của cậu nhanh nhạy, chuyện vừa buổi sáng, giờ biết rồi.” Liễu Vĩnh cười : “Thế nào, tới chúc mừng tôi?”

      , tới báo cho Liễu huynh tin này.” Mạc Song Bách : “Em tôi nghe được, phu nhân Vĩnh Bình Hầu muốn gả Lâm tiểu thư cho thiếu gia nhà họ Sử Sử Bình Tá. Liễu huynh thất bại.”

      “Tiểu Mị nàng…” Liễu Vĩnh vẫn giữ được minh mẫn, phản ứng được ngay lập tức, chắc chắn là Lâm Mị vẫn chưa biết chuyện này. Nhưng nếu để phu nhân Vĩnh Bình Hầu chính thức bàn chuyện cưới xin với nhà họ Sử mọi chuyện ván đóng thuyền.

      “Song Bách cậu tạm thời giúp tôi việc.” Liễu Vĩnh ngẫm nghĩ chút, định thần : “Cậu nhờ Song Kỳ thay tôi hẹn tiểu Mị ra ngoài gặp mặt.” Vừa dứt lời, lại nhớ đến chuyện cũ với Mạc Song Kỳ, lúc này nhờ Mạc Song Kỳ hẹn Lâm Mị, là khó xử cả đôi bên, nhất thời lại : “Thôi, để tôi tự nghĩ cách.”

      Mạc Song Bách hoàn thành tâm nguyện với người trong mộng, lòng rất vui sướng, cũng muốn người khác được hoàn thành tâm nguyện như mình. Tối đó thấy Liễu Vĩnh ôm Lâm Mị, biết là Liễu Vĩnh rung động. Bèn : “Nghe ngày kia Hạ Như Phong thách đấu thư pháp ở Lan Nhược đạo quan, đến lúc đó chắc chắn thiếu gia tiểu thư Hầu phủ đến. Hôm đó Liễu huynh tìm cơ hội gặp riêng Lâm tiểu thư, chẳng lẽ được?”

      “Đến lúc đó còn tận hai ngày, chỉ sợ tình có biến.” Liễu Vĩnh đứng lên qua lại, cau mày : “ được, ta phải nhanh chóng hẹn gặp tiểu Mị.”
      windlove_9693 thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 50 – ĐƯỢC VOI ĐÒI TIÊN


      Vì có bà mối đến phủ, Lâm Mị tiện ra mặt, đến tận trưa, mới nghe ngóng được là đưa bát tự của Mẫn Mẫn cho Hoa Quận vương, về phần Liễu Vĩnh dò la được tin tức gì, Lâm Mị cảm thấy kỳ quái, đành nhờ bà vú nghe ngóng.

      Cố nhũ mẫu dò la được manh mối nào từ người hầu, trở về với Lâm Mị: “Phu nhân nhận thiếp canh của Liễu Trạng nguyên, chỉ chờ so bát tự rồi tiếp. Có vẻ suôn sẻ, tiểu thư chờ tin vui là được.”

      Lâm Mị lại có chút bất an, cảm thấy việc có chút hợp lý, rất băn khoăn biết có nên tìm Chu Mẫn Mẫn dò la chút , đúng lúc đó lại có người hầu của Tả phủ gửi tấm thiếp mời. Lâm Mị mở thiếp mời ra xem, là Tả Lê mời nàng, thiếp viết là mới biết kiểu giày mới, nếu làm được rất đẹp.

      Cố nhũ mẫu vốn âu sầu là Lâm Mị giao thiệp rộng, giờ biết Tả Lê mời, tự nhiên là khuyến khích Lâm Mị , chỉ cười : “ thời gian nữa, tiểu thư chính thức quyết định chuyện chung thân, bao thời gian tâm sức dành cho việc chuẩn bị đồ cưới cả, sao còn thời gian rảnh ra khỏi nhà? Bây giờ Tả tiểu thư có thịnh tình, đương nhiên phải nhận lời.”

      Lâm Mị nghe Cố nhũ mẫu có lý, vì vậy thay quần áo , lại sai người bẩm báo với phu nhân Vĩnh Bình Hầu. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy Lâm Mị muốn đến Tả phủ, bèn sai người chuẩn bị kiệu, lại cười : “Tả tiểu thư có lòng, con đừng từ chối người ta, cứ .”

      Lâm Mị và Như Nguyệt Quận chúa đến Tả phủ bao lâu, Liễu Vĩnh liền được tin, lập tức thưởng cho tên hầu dò thám, trầm ngâm : “Lúc này đến Tả phủ bái phỏng, liệu có đường đột quá chăng?”

      Mạc Song Bách nghe thế, cười : “Tả Sâm là quan Lễ Bộ, mấy ngày nay vì chuyện của Công chúa, có tìm tôi nhiều lần, tôi cùng tới bái phỏng hề đường đột.”

      vậy mau !” Liễu Vĩnh nghe được thế, nhanh chóng bảo người hầu chuẩn bị ngựa xe.

      Tả Sâm được báo Mạc Song Bách và Liễu Vĩnh tới chơi, quả nhiên chẳng hề kinh ngạc, ra đón tận nơi, cười : “Cơn gió nào thổi hai vị tới?”

      “Tất nhiên là gió lành!” Liễu Vĩnh cười, ngồi xuống liền có người dâng trà, ba người bắt đầu đàm luận phong hoa tuyết nguyệt (bốn đối tượng mà văn học cổ điển dùng để miêu tả thiên nhiên).

      Lâm Mị lúc này ở trong phòng riêng của Tả Lê, thấy bài trí trong phòng rất nhàng đơn giản, bàn có rất nhiều sách, khỏi cười : “Nếu biết, em còn tưởng vào phòng đàn ông!” Vừa vừa cầm cây quạt bàn lên, xòe ra phe phẩy, nhìn đến chữ quạt tấm tắc khen: “Quạt này những tranh đẹp, mà thơ cũng hay.”

      “Ta cũng thích bài thơ này, vì thế mới đề lên quạt.” Tả Lê cười : “Nếu em thích, cây quạt này tặng em.”

      “Vậy em khách sáo đâu.” Lâm Mị bắt chước dáng vẻ của đàn ông con trai, gập quạt rồi lại xòe ra xoành xoạch, cười hỏi: “Cầm thêm cây quạt cảm giác phong nhã hơn rất nhiều!”

      Hai người cười đùa vui vẻ.

      Quay trở lại phòng khách, Liễu Vĩnh thấy câu chuyện đến hồi ăn ý, đừng dậy thi lễ : “Chuyến này tôi tới, có chuyện xin được làm phiền Tả huynh.”

      “Liễu Trạng nguyên xin !”

      Liễu Vĩnh tóm tắt câu chuyện mình nhờ bà mối đến Hầu phủ cầu hôn, phu nhân Vĩnh Bình Hầu cầm thiếp canh, bảo chờ so bát tự rồi tiếp, ngờ lại dò la được tin, rằng phu nhân Vĩnh Bình Hầu quyết định, gả nghĩa nữ Lâm Mị cho Sử Bình Tá, sáng mai đến Linh Tự so bát tự. Mà đến tận lúc này Lâm Mị vẫn hề hay biết. nghe Lâm Mị đến Tả phủ, mới nhờ Mạc Song Bách cùng, muốn được gặp riêng Lâm Mị chút.

      Con người Tả Sâm tương đối cảm tính, nghe Liễu Vĩnh kể thế, lại nhớ đến chuyện ở phủ Trưởng Công chúa, Sử Bình Tá đổi túi thơm của Tả Lê, nhất thời tức giận, hừ hừ : “Sử Bình Tá chỉ là con ngỗng ngốc nghếch, sao xứng với Lâm tiểu thư?” xong, liền dẫn Liễu Vĩnh và Mạc Song Bách đến lương đình yên tĩnh trong vườn, rồi mới bảo người hầu mời Tả Lê và Lâm Mị.

      Chỉ lát sau, Tả Lê dẫn Lâm Mị vội vàng tới. Tả Sâm và Mạc Song Bách tránh chỗ khác chuyện, Tả Lê cũng tự dạo mình, để Liễu Vĩnh và Lâm Mị chuyện riêng.

      Liễu Vĩnh vừa gặp Lâm Mị, buột miệng liền : “Tiểu Mị, em gầy !”

      Lâm Mị lườm Liễu Vĩnh, “ phải tìm em có chuyện gì sao?”

      “Gặp em quên cả chuyện muốn .” Liễu Vĩnh đùa dai mấy câu, rồi mới chuyện.

      Lâm Mị nghe thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu muốn gả nàng cho Sử Bình Tá, khỏi giật nảy mình, lẩm bẩm : “Chỉ tại . Nếu phải trước kia quá hoang đường, mẫu thân sao đến nỗi tìm em thương lượng tiếng từ chối? Bây giờ bảo em mở lời với bà thế nào? Dù có cũng chỉ sợ bà có cách phản bác rồi thuyết phục em nghe lời. Chuyện thành đành, lại rạn vỡ cả tình cảm mẹ con. Em phải làm thế nào đây?”

      “Tiểu Mị, em nghe tôi .” Liễu Vĩnh giơ tay lấy cây quạt trong tay Lâm Mị, xòe ra quạt quạt cho nàng, chậm rãi kế hoạch của mình.

      Lâm Mị : “Viên Tuệ đại sư giúp sao?”

      “Vận mệnh là của ta.” Liễu Vĩnh cười : “Chứng kiến tình cảm chân thành của tôi, chắc chắn ông ấy giúp.”

      Lâm Mị đỏ mặt, nhưng lòng cảm thấy rất ngọt ngào, lúc sau mới : “Nếu như thế, làm theo lời .”

      “Tiểu Mị, tiểu Mị!” Liễu Vĩnh gọi hai tiếng, chờ Lâm Mị trả lời, thào: “Mấy ngày nay tôi khó ngủ, đêm nào cũng gọi tên em đến khuya mới ngủ được, em có nghe thấy ?”

      “Ghê tởm, đây là nhà người khác mà, …”

      Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị hờn dỗi, nhất thời được voi đòi tiên, cầm cây quạt che ngang mặt Lâm Mị, vươn người kề sát hít hà: “ thơm quá!”

      Lâm Mị sợ làm ra chuyện càn rỡ gì, giọng : “Trả em cây quạt.”

      “Trả trả!” Liễu Vĩnh gập cây quạt, đột nhiên lại mở ra xem.

      Ở chỗ Tả Sâm Mạc Song Bách, có người hầu tìm tới, ra là phu nhân Vĩnh Bình Hầu cho người đến đón Lâm Mị về phủ.

      Linh Tự xây ở lưng chừng núi, là khai quốc Hoàng đế hạ chỉ xây dựng, sau mấy lần tu bổ, trở thành ngôi chùa linh thiêng nhất kinh thành. Các phu nhân tiểu thư nhà quyền quý, xưa nay đều chuộng đến Linh Tự dâng hương.

      Sáng sớm ngày hai chín tháng bẩy, có ba cỗ kiệu dừng trước Linh Tự, bước ra khỏi kiệu là phu nhân cao sang và hai tiểu thư xinh đẹp. Chủ trì nghe tin tức đó, chỉ bảo tiểu hòa thượng cho những người liên quan tránh mặt hết, rồi cho người ra đón ba phu nhân tiểu thư vào.

      Ba người này, tất nhiên là phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Lâm Mị Chu Mẫn Mẫn. Lâm Mị vừa xuống kiệu, lại thấy hai kiệu nữa cũng đến, là Tô phu nhân và Sử phu nhân, bèn quay đầu hỏi Chu Mẫn Mẫn: “Mẫn tỷ tỷ, lẽ mẫu thân và hai vị phu nhân hẹn nhau cùng tới dâng hương. Nếu , lễ tết, sao có thể trùng hợp như thế?”

      “Tất nhiên là hẹn nhau rồi.” Chu Mẫn Mẫn cười cười, cùng Lâm Mị ra chào Sử phu nhân Tô phu nhân, sau đó để ba vị phu nhân trước, Chu Mẫn Mẫn sau với Lâm Mị: “Hôm nay ngoài tới xin quẻ, còn muốn thỉnh Viên Tuệ đại sư so bát tự cho chúng ta!”

      Lâm Mị cắn môi, tuy phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Chu Mẫn Mẫn đối xử với nàng rất tốt, nhưng chuyện hôn nhân đại hỏi nàng tiếng, quyết định thay nàng, tóm lại…. Bây giờ chỉ hy vọng biện pháp của Liễu Vĩnh có tác dụng.

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cho rằng Viên Tuệ đại sư ngày nào cũng so bát tự cho cả chục người, chắc chắn thể nhớ được cụ thể mỗi bát tự xem qua. Nên tính toán là lần này ra mặt, để Tô phu nhân cầm bát tự của Sử Bình Tá và Lâm Mị nhờ Viên Tuệ đại sư so, xem xem lần này ông ý phán thế nào?

      Lúc này, Viên Tuệ đại trừng mắt nhìn hai món đồ bàn, hơi có chút ngao ngán. Trong tối qua, trước có Chu Minh Dương, tới tặng lễ vật, sau đó muốn ông ấy dối thêm lần nữa, lại nửa nửa giả cười : “Đại sư, lần trước ông láo là Sử Bình Tá và Lâm Mị bát tự hợp, nếu lần này hợp, đối phương chất vấn, há phải tự dồn mình vào thế kẹt sao? Thế nên, ông nhất định phải dối thêm lần nữa, khẳng định hai người đó bát tự hợp thêm lần nữa. Có thế mới giữ được thanh danh!”

      Viên Tuệ đại sư tức giận : “Linh Tự người đến kẻ , số người được ta so bát tự ai đếm nổi, làm sao nhớ được lần trước dối gạt về bát tự của ai!”

      “Chuyện này dễ thôi, cháu báo trước cho đại sư là được.” Chu Minh Dương cười hì hì đọc tên Lâm Mị và bát tự, lại bổ sung: “Trong số những người tới so bát tự ngày mai, chỉ cần có bát tự thế này, bất kể là so với ai, đại sư đều phải hợp, tuyệt đối hợp. Đại sư nhớ kỹ nhé!” Định đứng dậy ra về Chu Minh Dương lại ngồi xuống, thầm vào tai Viên Tuệ đại sư: “Cháu mới tìm được quyển tàn kinh, chữ viết trong đó có vẻ rất giống bút tích của Đạo Minh đại sư, tối ngày mai cháu mang đến cùng đại sư giám định và thưởng thức.” Đương nhiên là nếu ông chịu dối, kinh thư do đích thân Đạo Minh đại sư chấp bút ông có duyên để xem.

      Đạo Minh đại sư là sư thúc tổ của Viên Tuệ đại sư, vào ngày tròn trăm tuổi, sau khi ăn chay và đọc kinh lượt, Đạo Minh đại sư với các đệ tử: “Sống đến trăm tuổi, lão nạp viên mãn. Các con giúp ta chuẩn bị hậu !” Dứt lời đại sư viên tịch, trở thành truyền thuyết. Kinh sư do tự tay đại sư chấp bút, liền trở thành trấn tự chi bảo của các chùa chiền được sở hữu.

      Viên Tuệ đại sư nghe Chu Minh Dương thế, nhẫn nại được, nhưng vẫn : “Cậu năm lần bảy lượt phá hoại hôn của con nhà người ta, rốt cuộc là có ý định gì?” Nếu phải ý tốt, lão nạp tình nguyện xem cuốn kinh thư đó.

      “Đại sư!” Chu Minh Dương ra vẻ bẽn lẽn, xoa xoa tay : “Cháu lao tâm khổ tứ quấy rối hôn của nàng, đương nhiên là, đương nhiên là…. Haizzz, đó là nghĩa muội của cháu, như người đời , cháu phải đối đãi với nàng ấy như em ruột. Nhưng mà…. Nếu nàng ấy năm lần bảy lượt hợp được bát tự với ai, mà lại hợp với cháu, vậy …”

      Chu Minh Dương trưng ra bộ dạng thất tình rất đạt, các cung bậc cảm xúc khổ sở âu sầu, cuồng si vô cùng, Viên Tuệ đại sư nhìn mà cực kỳ kinh ngạc, Chu Minh Dương tuy tuấn lãng kiệt xuất, nhưng đầu mũi hơi khoằm, đôi môi cũng mỏng, phải dạng người dễ rung động, chẳng lẽ ?

      Viên Tuệ đại sư còn bất ngờ hơn, là Chu Minh Dương vừa , Liễu Vĩnh lại đến.

      “Liễu Trạng nguyên đêm hôm khuya khoắt tới tìm lão nạp, có chuyện gì quan trọng sao?”

      “Có chuyện muốn nhờ đại sư!” Liễu Vĩnh trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Cháu và Lâm Mị tình đầu ý hợp, nếu bị người khác chia rẽ lương duyên cam lòng. Xin nhờ đại sư giúp tay, ở trước mặt phu nhân Vĩnh Bình Hầu, cháu và Lâm Mị là nhân duyên trời ban là được.”

      “Hả?” Viên Tuệ đại sư thảng thốt, đưa mắt dò xét Liễu Vĩnh, đánh giá phen, Liễu Vĩnh hai mắt đen láy, lông mày lưỡi mác, sách tướng số , loại người này ham muốn chiếm hữu rất mạnh, dễ rung động, chẳng lẽ ?

      “Đại sư, cháu đối với nàng là tình cảm chân thành, nếu cưới được Lâm Mị, cháu quyết cưới ai khác, cầu đại sư thành toàn.” Liễu Vĩnh vừa vừa thi lễ.

      Sách tướng số có , những người dễ rung động, khi rung động với ai, đến chết cũng thay đổi. Vấn đề ở chỗ, cho dù bọn là rung động . Nhưng cũng chỉ có Lâm Mị, giúp Chu Minh Dương, hay là giúp Liễu Vĩnh?

      Viên Tuệ đại sư rối bời đêm, sáng sớm lại được báo nhóm phu nhân Vĩnh Bình Hầu vào chùa, khỏi trừng mắt nhìn hai lễ vật bàn, ngửa đầu thở dài hơi, quả nhiên có việc gì nên dính dáng với người phàm tục, khi dính vào, liền nảy sinh những chuyện phàm tục, muốn bỏ cũng xong.

      Ngoài đại điện, phu nhân Vĩnh Bình Hầu dâng hương, đưa tiền công đức, lại lấy cớ bảo Chu Mẫn Mẫn Lâm Mị qua bên kia nghe giảng kinh, rồi mới cùng nhóm Sử phu nhân chậm rãi đến chỗ Viên Tuệ đại sư so bát tự. Gặp Viên Tuệ đại sư thư thả ra, phu nhân Vĩnh Bình Hầu vội đưa thiếp canh vào tay Tô phu nhân, cười : “ chỉ cần so bát tự cho nghĩa nữ và Sử thiếu gia là được, ông ấy nhớ được từng so bát tự cho hai đứa đâu.” Dứt lời, ba vị phu nhân ngồi xuống trước bàn Viên Tuệ đại sư.

      “Đây là bát tự của nghĩa nữ của ta, đây là bát tự của Sử thiếu gia đến cầu hôn, thỉnh đại sư so bát tự cho hai đứa.” Tô phu nhân đưa thiếp canh đến trước mặt Viên Tuệ đại sư.

      Viên Tuệ đại sư nhìn thiếp canh lượt, quả nhiên thấy trong hai là bát tự của Lâm Mị, tiện tay đặt thiếp canh của Sử Bình Tá xuống bàn, cầm chặn giấy đè lên, chỉ xem thiếp canh của Lâm Mị rồi : “Bát tự tốt lắm,….” Ông ấy còn chưa xong, liền thấy Liễu Vĩnh vào, nhìn thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu kêu lên: “Phu nhân hãy khoan, thiếp canh kia bị sai.”

      Các vị phu nhân ngẩn ra, thế là thế nào?

      Liễu Vĩnh ngó lơ thần tình kinh ngạc của các vị phu nhân, vèo cái đến trước bàn Viên Tuệ đại sư, lấy từ trong ống tay áo ra tờ thiếp canh, đặt vào tay Viên Tuệ đại sư, rồi mới quay sang cười với phu nhân Vĩnh Bình Hầu: “Hôm qua bà mối cháu nhờ trở về có , phu nhân Hầu gia bảo là chờ so bát tự rồi tiếp. Hôm nay cháu phát , trong lúc rối ren cầm nhầm thiếp canh đến Hầu phủ. Đây mới là bát tự của cháu.” vừa , vừa ân cần nhận khay trà từ tay tiểu hòa thượng, mời từng vị phu nhân , sau cùng mời Viên Tuệ đại sư. Viên Tuệ đại sư nhấp ngụm, tiện tay đặt cốc trà xuống bàn. Đại sư nhìn hai tờ thiếp canh trong tay, lại duỗi tay còn lại ra lấy chặn giấy, nhưng hơi sơ ý khiến chặn giấy đập vào cốc trà, “cách” tiếng, nước trà đổ đầy bàn.

      “Ối!” Mấy vị phu nhân đều ăn mặc chỉnh tề, thấy nước trà đổ tung tóe thế, đương nhiên là lùi về phía sau, để tiểu hòa thượng vào lau dọn. Sử phu nhân khẽ vươn tay muốn lấy thiếp canh của Sử Bình Tá, lại thấy tờ thiếp canh ướt đẫm nước trà.

      Liễu Vĩnh giống như lơ đãng cũng giơ tay lấy tờ thiếp canh, Sử phu nhân và mỗi người cầm đầu, tờ thiếp canh vốn ướt vì nước trà, vừa cầm vào liền rách làm hai mảnh, liền : “Phu nhân cần tự trách bản thân. Tờ thiếp canh này viết sai, rách thôi.”

      Sử phu nhân tái hết cả mặt. Khi so bát tự mà thiếp canh rách làm hai chính là điểm báo xúi quẩy. Lần trước vì Thiên Phương Công chúa, Viên Tuệ đại sư dối, lần này lại gặp chuyện thế này, hôn này có thế nào bà ấy cũng dám bàn nữa.

      Mặt phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng biến sắc. Bát tự còn chưa so mà thiếp canh rách làm đôi, bất cứ ai cũng dán bàn tính tiếp.

      “Liễu Trạng nguyên…” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu ngầm bực, muốn trách cứ Liễu Vĩnh, nhưng lời đến bờ môi lại phải nuốt trở lại. Quả , khi bà mối của Liễu Vĩnh nhờ đến Hầu phủ cầu hôn, bà trả lời là chờ so bát tự rồi tiếp. Sáng sớm nay, bà cầm bát tự của Liễu Vĩnh so, lại cầm bát tự Sử Bình Tá tới đây, ra, là bà đuối lý. Bây giờ thiếp canh của Sử Bình Tá bị rách, nếu bà làm rùm beng chỉ tổn thương thanh danh của Lâm Mị. khi lộ chuyện Sử Bình Tá và Lâm Mị hai lần so bát tự, lần bị lừa đảo, lần rách thiếp canh, cần nghĩ cũng biết, ai nấy đều nhận định bát tự Lâm Mị xúi quẩy sát phu, gả cho ai được. Rồi lại muốn tìm hôn tốt, là muôn vàn chông gai.

      Tô phu nhân cũng á khẩu, bên này chưa chính thức từ chối Liễu Vĩnh, bên kia lại so bát tự với Sử Bình Tá, vỡ lở ra là các phu nhân làm chuyện vô lý. Lúc này thể tờ thiếp canh bị rách kia là của Sử Bình Tá. Bà suy nghĩ chút, thấy sắc mặt của phu nhân Vĩnh Bình hầu và Sử phu nhân được dễ nhìn cho lắm, sợ hai phu nhân nổi cáu, đành lấp liếm cho qua: “Đây gọi là cái cũ cái mới tới được. Tờ thiếp canh này rách rồi, giờ lại có tờ thiếp canh mới, cũng là nhân duyên tốt.”

      “Rất tốt, bát tự của đôi trai này là ông trời tác hợp, lương duyên trời ban.” Viên Tuệ đại sư nghiên cứu bát tự của Liễu Vĩnh và Lâm Mị hồi, thấy quả là lương duyên, nhất thời thở phào cái, may là lần này phải láo.

      Liễu Vĩnh cũng thầm thả lỏng tinh thần, quay đầu nhìn phu nhân Vĩnh Bình Hầu : “Phu nhân, so bát tự xong rồi,…”

      “Chờ !” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cười nhạt, “Tiểu Mị chung quy phải con ruột của ta, hôn của con bé, phải do chính nó gật đầu.”

      “Phu nhân, phu nhân, trong cung có người tìm, triệu phu nhân và Nhị tiểu thư tiến cung.” quản thở hổn hển vào, vội vàng tiến lên báo với phu nhân Vĩnh Bình Hầu.

      Lúc này, Nhậm Hiểu Ngọc ở trong thư phòng châm trà cho Nhậm Tể tướng, : “Hôm nay là ngày nghỉ, sáng sớm phụ thân vẫn phải vào cung, là vất vả.”

      Nhậm Tể tướng cười “ha ha”: “Nghe Hạ Như Phong chọn hôm nay cầu kiến hoàng thượng, ta đương nhiên cũng phải tiến cung cầu kiến. Quả đúng như con tính toán, Hạ Như Phong kia nghe nghĩa nữ Hầu phủ Lâm Mị rất giống Thiên Phương Công chúa, tiến cung xin tứ hôn. Lúc này nhất định là phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Lâm Mị được triệu tiến cung rồi. Chỉ sợ Hầu phủ bị mất oan nghĩa nữ xinh đẹp kiều.”
      windlove_9693 thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 51 – TẶNG ĐÒI


      Quan viên của triều Đại Chu, trừ được nghỉ vào các tiết lễ trong năm, còn có nghỉ cuối tuần, tháng ba mươi ngày chia làm ba tuần, mỗi tuần mười ngày, lần lượt là thượng, trung và hạ tuần, mỗi tuần được nghỉ ngày. Đến khi Nguyên Tông Hoàng đế lâm triều, Hoàng đế rất quan tâm đến các quan viên, đặc biệt hạ chỉ, những tháng hè quá nóng bức hàng năm, cuối tuần được nghỉ thành hai ngày.

      Giờ là cuối tháng bảy, hiếm có lúc được nghỉ ngơi tận hai ngày liên tục, các vị quan viên rảnh rỗi an nhàn, hoặc là tìm mỹ nữ bầu bạn, hoặc là tụ tập bằng hữu, hoặc là ngâm gió ngợi trăng, bình thơ phổ nhạc. Nếu có chuyện gì quan trọng, Hoàng đế rất hạn chế việc triệu kiến người khác vào buổi sáng ngày nghỉ, nay đột nhiên triệu kiến phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Lâm Mị, Vĩnh Bình Hầu cũng lấy làm kinh ngạc vô cùng, cũng tìm lời để moi thông tin từ viên quan nội thị. Nhưng viên quan nội thị này quá kín miệng, moi được chút manh mối nào.

      Khi phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Lâm Mị Chu Mẫn Mẫn hồi phủ, vội vàng hỏi mấy câu, cũng biết Nguyên Tông Hoàng đế đột ngột triệu kiến vì lý do gì, vì cũng còn sớm, phu nhân Vĩnh Bình Hầu dám trì hoãn thêm, sửa soạn chút rồi lập tức tiến cung.

      Vĩnh Bình Hầu tuy cảm thấy nghi ngờ, nhưng ông cho rằng Như Nguyệt Quận chúa sống ở Hầu phủ, có thể là Nguyên Tông Hoàng đế triệu kiến vì hôn của Quận chúa cũng biết chừng. Trước giờ Như Nguyệt Quận chúa phát ngôn bừa bãi, từng nếu để ý ai, tự động tiến cung xin tứ hôn, giờ Hoàng đế triệu kiến, cùng lắm chắc chỉ hỏi han về Quận chúa chút, chắc thể tứ hôn ngay lập tức. được, đợi phu nhân trở về, phải bảo bà ấy nhanh chóng nghĩ cách cho hai đứa con trai, có thế nào, Hầu phủ cũng thể rước Quận chúa xấu xí đến từ dị quốc về làm dâu.

      Ngoài sảnh, thấy Chu Minh Dương băn khoăn, Chu Mẫn Mẫn lại : “Như Nguyệt Quận chúa thích quấn quít tiểu Mị, ta ở nhà ta từng đấy thời gian cũng muốn , đến giờ vẫn chưa quyết định chuyện cưới xin. Hay là Hoàng hậu nương nương muốn hỏi mẫu thân và tiểu Mị chuyện của Như Nguyệt Quận chúa, để xác minh cho chắc chắn!”

      Nhắc tới Như Nguyệt Quận chúa, Chu Minh Dương lại nghĩ đến Hạ Như Phong, mặt biến sắc: “Người đâu, nhanh chóng đến dịch quán dò la, xem có phải Hạ Như Phong tiến cung hay ?”

      “Chuyện gì xảy ra thế? Mới sáng sớm mà tiểu Mị đâu rồi?” Vì trời quá nóng, tối hôm qua, Như Nguyệt Quận chúa mình ăn hết nửa quả dưa hấu, giữa đêm phải rời giường nhiều lần, khiến sáng dậy muộn. Nghe thấy ngoài sảnh tiếng lao xao, vội ra nghe ngóng, thấy Chu Minh Dương và Chu Tư đều sa sầm nét mặt, vội hỏi: “Tiểu Mị xảy ra chuyện gì sao?”

      Chu Minh Dương nhìn nhìn Như Nguyệt Quận chúa, đột nhiên : “Nghe Quận chúa có tâm nguyện chung chồng với tiểu Mị?”

      Như Nguyệt Quận chúa đỏ mặt, biện bạch: “Ta chẳng hề thích lấy chồng. Nhưng ta muốn được ở cùng tiểu Mị. Tiểu Mị dịu dàng lại xinh đẹp, giống mẹ đẻ của ta như đúc. Nếu có ta ở cùng nhà, người chồng dám bắt nạt nàng. Nàng cũng phải qua đời sớm như mẫu thân ta.”

      Trong ấn tượng của Như Nguyệt Quận chúa, mẫu thân của ấy là bị phụ thân và những người đàn bà khác ức hiếp mà phải chết. ấy vẫn áy náy, nghĩ rằng nếu mình có thể lớn thêm mấy tuổi, có thể bảo vệ mẫu thân, để bà bị người khác bắt nạt. nay có Lâm Mị, bất kể là tướng mạo hay tính tình, đều rất giống mẫu thân trong kí ức của Quận chúa, ấy liền cho rằng đây là ông trời cho ấy cơ hội chuộc lỗi, phái ấy tới bảo vệ Lâm Mị. Nếu muốn bảo vệ Lâm Mị cả đời, cũng chỉ có cách chung chồng mới là bảo đảm.

      Chu Minh Dương nghe Quận chúa thế, sắc mặt ôn hòa hơn chút, cao giọng : “ biết vì sao, gần đây có lời đồn, rằng tướng mạo tiểu Mị rất giống Thiên Phương Công chúa. Chỉ sợ Hạ Như Phong nghe đồn thế tiến cung xin tứ hôn.”

      Như Nguyệt Quận chúa sững sờ : “Tiểu Mị xinh đẹp, Thiên Phương Công chúa cũng xinh đẹp, xem ra đúng là có phần tương tự. Nếu họ trông thấy tiểu Mị, nhất định thích nàng.”

      Chu Mẫn Mẫn hiếu kỳ : “Quận chúa, tại sao họ lại đối với Thiên Phương Công chúa nhớ mãi quên vậy?”

      Như Nguyệt Quận chúa buột miệng kể: “Mấy năm trước, có thương nhân châu báu người Đại Hạ Quốc tới Đại Chu Quốc, trong lần yến hội được trông thấy Thiên Phương Công chúa từ xa. Khi trở về, cho người vẽ bức họa, sau đó đem bức họa tiến cung. Người nào trông thấy bức họa cũng đều trầm trồ vẻ đẹp của con Đại Chu. Các em họ của ta liền đánh cược với nhau, nếu ai cưới được đẹp như trong bức họa, những người còn lại viết chữ ‘phục’ tặng . Sau đó hai nước giao tranh, còn có người kêu gào muốn đánh cho Đại Chu Quốc phải đầu hàng, cống nạp Đại Chu Quốc đệ nhất mỹ nữ Thiên Phương Công chúa hòa thân!”

      Chu Mẫn Mẫn tức giận : “Kết quả là Đại Hạ Quốc đưa tới đây!”

      Như Nguyệt Quận chúa tủi thân : “Mẫn Mẫn, mẫu thân ta là người Đại Chu Quốc, ta cũng có thể coi là nửa người dân Đại Chu Quốc, ta lần này là hồi hương, phải…” Vừa , vừa nghĩ đến mẫu thân, hốc mắt Quận chúa đỏ hoe.

      Chu Mẫn Mẫn thấy Quận chúa như thế, tiện chỉ trích nữa, chỉ trợn mắt : “Được rồi, hoan nghênh hồi hương!”

      lúc sau, thị vệ Chu Minh Dương phái thúc ngựa trở về, tiến tới bẩm báo: “Thiếu gia, Hạ Vương gia Đại Hạ Quốc tiến cung cầu kiến Hoàng thượng từ sáng sớm, tới giờ vẫn chưa xuất cung.”

      Chu Minh Dương gật đầu, phất tay cho thị vệ lui ra, xoay người vào đại sảnh, gọi người hầu đến, trầm giọng với Như Nguyệt Quận chúa: “Quận chúa, bây giờ chỉ có mới có thể giúp được tiểu Mị thôi.”

      Khi Đại Chu Quốc và Đại Hạ Quốc ký hiệp ước đồng minh, tuyên bố coi nhau như huynh đệ, giờ Hạ Như Phong đích thân hộ tống hai tiểu thư và quận chúa đến hòa thân, dù đề nghị, Nguyên Tông Hoàng đế cũng nên có qua có lại, tặng vài mỹ nữ Đại Chu mới phải đạo. Lúc này nếu Hạ Như Phong cầu hôn nghĩa nữ Hầu phủ, lại, Hoàng thượng hoàn toàn có đạo lý nào để cự tuyệt. Chu Minh Dương nhíu mày nhìn Như Nguyệt Quận chúa, nếu muốn giữ tiểu Mị ở lại Hầu phủ, cũng phải chứa chấp cả Quận chúa này, dù có phiền phức cũng bất chấp.

      Trong Thiên Điện ở phía Tây Hoàng cung, phu nhân Vĩnh Bình Hầu đánh giá Hạ Như Phong, Hạ Như Phong khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, trán rộng mũi to, tướng mạo uy vũ, cũng là nhân tài vượt trội, nếu phải người Đại Hạ Quốc, gả Lâm Mị cho cũng bị bẽ mặt.

      Hạ Như Phong cũng đánh giá Lâm Mị, thấy Lâm Mị lông mày lá liễu, mắt to ướt át như hồ thu, môi như cánh hoa, quả nhiên có ba phần kiều diễm của Thiên Phương Công chúa, lòng rất ngứa ngáy, định lên tiếng, lại thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu đứng lên : “Bẩm Hoàng thượng, hai nước liên hôn, tất nhiên là chuyện tốt, lại thêm Hạ Vương gia thân phận cao quý, tướng mạo đường hoàng, gả cho cậu ấy được phong trắc phi, lấy lễ đối đãi, kể ra, là tiểu nữ trèo cao. Chỉ có điều sáng hôm nay thần phụ hứa gả tiểu nữ cho Liễu Trạng nguyên Liễu Vĩnh, đến Linh Tự nhờ Viên Tuệ đại sư so bát tự, thề ước trước Phật tổ, cầu phúc cho tiểu nữ và Liễu Trạng nguyên. Thần phụ tuyệt đối dám lừa gạt Hoàng thượng, đem hứa hôn gả cho Vương gia Hạ quốc, làm tổn hại đến thanh danh Đại Chu.”

      Lẽ nào lại như vậy, ta vừa mới cầu hôn, bà lại hứa gả sáng nay rồi, gạt con nít ah? Hạ Như Phong vừa nghe phu nhân Vĩnh Bình Hầu thế, khỏi bực ngầm. Đứng lên : “Phu nhân thế khiến người khác nghi ngờ. lẽ là nghĩ cách thoái thác? Nếu như thế, chính là tội khi quân.”

      “Tuyệt đối dám khi quân, quả hứa gả lúc sáng rồi.” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy Hạ Như Phong to tiếng, trán vã mồ hôi, vội vàng : “Chuyện này có Viên Tuệ đại sư của Linh Tự và Sử phu nhân Tô phu nhân có thể làm chứng.”

      Lâm Mị ngồi bên cạnh phu nhân Vĩnh Bình Hầu, hai tay co chặt, mặt cúi gằm, dám lộ chút thái độ gì, cảm thấy nôn nóng vạn phần, chỉ sợ tình có biến. mặt lại cực kỳ cảm kích phu nhân Vĩnh Bình Hầu dám ra mặt vì nàng, lòng thầm nghĩ, nhất định sau này phải coi phu nhân như mẹ ruột, giấu giấu giếm giếm nữa, khiến mẹ con hiểu lầm nhau.

      Hạ Như Phong lườm lườm Lâm Mị, suy luận rằng việc tiến cung xin ban hôn có Nhậm Tể tướng biết, chừng là ông ta mật báo, khiến phu nhân Vĩnh Bình Hầu vội vàng hứa hôn cho Lâm Mị. Bèn hướng lên Nguyên Tông Hoàng đế : “Hoàng đế bệ hạ, khi ta tiến cung cầu hôn, có Nhậm Tể tướng biết. Chắc hẳn phu nhân đây cũng biết. Chỉ sợ phu nhân đây muốn con phải lấy chồng xa, vội vàng tìm người hứa hôn, lừa gạt Hoàng thượng mà thôi.”

      “Là bàn chuyện hôn nhân từ trước, hay là sáng nay mới vội vàng hứa hôn, điều tra là biết ngay thôi.” Nguyên Tông Hoàng đế giữ hai tiểu thư Đại Hạ trong cung, hai tiểu thư này tính tình hoạt bát, cực kỳ phóng khoáng, ông ấy được hưởng thụ tư tưởng dị quốc, vô cùng hài lòng. Nghe thấy Hạ Như Phong đề nghị cầu hôn tiểu thư, lại chỉ là nghĩa nữ nho của Hầu phủ, đương nhiên từ chối. Lúc này thấy hai bên tranh luận, bèn cho người triệu Viên Tuệ đại sư và Sử phu nhân Tô phu nhân tiến cung chứng thực.

      Liễu Vĩnh vốn tưởng rằng chỉ cần thông đồng với Viên Tuệ đại sư, và Lâm Mị có thể đến với nhau, ngờ lại có người của Hầu phủ báo Hoàng thượng triệu phu nhân và Nhị tiểu thư tiến cung. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nóng lòng trở về, dĩ nhiên chưa kịp gọi Lâm Mị đến để câu gì, và nàng chỉ kịp nhìn nhau rồi đành trơ mắt nhìn nàng ra về theo phu nhân Vĩnh Bình hầu. Nhất thời cũng có tâm trạng nào về phủ, bèn ngồi lại tán gẫu cùng Viên Tuệ đại sư, tranh thủ suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể cầu hôn thành công.

      bao lâu sau, lại có người trong cung đến triệu Viên Tuệ đại sư tiến cung, chỉ phu nhân Vĩnh Bình Hầu có chuyện muốn ông ấy làm chứng, thêm bất cứ lời dư thừa nào.

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu có chuyện muốn Viên Tuệ đại sư làm chứng? Liễu Vĩnh ngẩn ra, xâu chuỗi loạt manh mối, mặt biến sắc. Mấy ngày gần đây, có lời đồn nghĩa nữ Hầu phủ Lâm Mị tướng mạo rất giống Thiên Phương Công chúa, Hạ Như Phong kia vốn ái mộ Thiên Phương Công chúa mà được, giờ Thiên Phương Công chúa xác định chuyện hôn nhân, chờ thêm thời gian ngắn nữa chính thức đính hôn với Mạc Song Bách, Hạ Như Phong kia liệu có quay sang cầu hôn Lâm Mị hay ? Nếu Hạ Như Phong cầu hôn Lâm Mị, phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhất định tìm cách thoái thác, cách tốt nhất chính là hứa gả cho rồi. Nếu như thế, lúc này mới phải triệu Viên Tuệ đại sư vào cung làm chứng.

      Lại đến Viên Tuệ đại sư và hai vị phu nhân vào đại điện, Nguyên Tông Hoàng đế liền : “Đại sư kể lại chi tiết chuyện buổi sáng có người nhờ so bát tự, chỉ kể chuyện liên quan, những lời thừa thãi cần .”

      Viên Tuệ đại sư giả vờ hồ đồ, làm như biết xảy ra chuyện gì, hắng giọng : “Bẩm Hoàng thượng, sáng sớm nay có mấy vị phu nhân mang thiếp canh đến nhờ lão nạp so bát tự, là so bát tự cho nghĩa nữ, lão nạp vừa nhận thiếp canh, đúng lúc Liễu Trạng nguyên tới, là hôm qua đưa nhầm thiếp canh, lại đưa cho lão nạp tờ thiếp canh khác. Lão nạp so bát tự hai tờ thiếp canh mà phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Liễu Trạng nguyên đưa thấy là lương duyên trời ban, sau khi nghe thế phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Liễu Trạng nguyên bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi. Những chuyện khác lão nạp biết.”

      Sử phu nhân và Tô phu nhân cũng ậm ờ: “Buổi tối hôm qua phu nhân Vĩnh Bình Hầu cho người sang, hẹn là sáng nay cùng đến Linh Tự, cùng bà ấy so bát tự cho nghĩa nữ Lâm Mị và nhà trai. dám lừa dối nửa lời.” Đúng là so bát tự cho Lâm Mị mà, nhưng Hoàng thượng hỏi so với ai, nên chúng ta tự khai làm chi. Trả lời thế thể tính là khi quân.

      Hạ Như Phong sáng sớm nay mới tiến cung xin tứ hôn, trước đó lộ với ai, mà hai vị phu nhân này lại phu nhân Vĩnh Bình Hầu hẹn họ đến Linh Tự so bát tự từ tận tối hôm qua rồi. như vậy, tức là phu nhân Vĩnh Bình Hầu hề gả vội Lâm Mị vì biết tin cầu hôn? Hạ Như Phong biết là tình thế bất lợi cho mình, liền mở miệng : “Phu nhân mới chỉ so bát tự, vẫn chưa chính thức hứa gả tiểu thư ,…”

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nghe Hạ Như Phong thế, cũng buông tay, khỏi buột miệng : “Đại Chu Quốc chúng ta, nếu so bát tự mà hợp, liền coi như hôn định.”

      “Dù là chính thức đính hôn, cũng có thể giải trừ hôn ước! Huống chi mới chỉ so bát tự.” Hạ Như Phong quyết tâm phải có được Lâm Mị, hướng lên Nguyên Tông Hoàng đế chắp tay : “Cầu hoàng đế bệ hạ tứ hôn!”

      Đây là ép duyên ah? Nhóm phu nhân Vĩnh Bình Hầu cả kinh hít hơi lạnh.

      Lâm Mị cũng giật nảy mình, ngẩng phắt đầu lên, hai bàn tay nắm chặt, lấy hết can đảm đứng lên, run rẩy : “Bẩm Hoàng thượng, mẫu thân so bát tự cho tiểu nữ với Liễu Trạng nguyên, tiểu nữ là vợ chưa cưới của Liễu Trạng nguyên, thể vì tham vinh hoa phú quý mà gả cho Hạ Vương gia làm trắc phi được.”

      này rất có khí phách! Hạ Như Phong mặc dù lưu luyến tướng mạo của Lâm Mị, nhưng chỗ này đông người, tiện dùng vũ lực, bèn : “Lâm tiểu thư nghĩ như thế, nhưng biết liệu Liễu Trạng nguyên có chung cách nghĩ đó ?”

      “Người đâu, tuyên Liễu Trạng nguyên!” Nguyên Tông Hoàng đế thấy Lâm Mị tuy giọng run run, nhưng cả người thẳng tắp, thần thái cực kỳ kiên định, nhất thời thầm gật đầu, con Đại Chu Quốc có khí phách như thế, coi như là cho Hạ Như Phong mở rộng tầm mắt.

      Liễu Vĩnh cũng chờ ở ngoài cung, vừa nghe tuyên tiến cung, liền xuất ở đại điện rất nhanh sau đó.

      Chàng tới rồi, chàng tới rồi! Lâm Mị vừa thấy Liễu Vĩnh, sống mũi liền cay cay, nhưng lòng kiên định, chỉ cần Liễu Vĩnh dám tranh giành với Hạ Như Phong, coi như nàng chọn lầm người. Chỉ cần tranh thắng Hạ Như Phong, quá khứ Liễu Vĩnh thế nào, phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng để ý nữa, chỉ còn có thể vui vẻ gả nàng cho Liễu Vĩnh, tác hợp cho mối lương duyên này.

      Cùng lúc đó, Chu Minh Dương được Chu Mẫn Mẫn kể lại chi tiết, rằng sáng sớm nay phu nhân Vĩnh Bình Hầu đến Linh Tự chỉ để dâng hương, mà là vì muốn so bát tự cho Lâm Mị và Sử Bình Tá, ai ngờ Liễu Vĩnh chen vào phá đám.

      Chu Minh Dương nghe thế, khóe miệng giật giật. Nếu thế, chắc chắn mẫu thân ở trước mặt Hoàng thượng tiểu Mị hứa gả cho Liễu Vĩnh rồi, chỉ cần Liễu Vĩnh dám thừa nhận chuyện này trước mặt Hoàng thượng, liền ôm được mỹ nhân về. Hừ hừ, dễ vậy đâu!

      Quả Liễu Vĩnh lúc này đứng trước mặt Nguyên Tông Hoàng đế, bày tỏ ái mộ Lâm Mị, phải Lâm Mị cưới, nếu Lâm Mị gả cho người khác, suốt đời này lấy ai.

      Liễu Vĩnh bên tiếc dùng ngôn từ thổ lộ cuồng si dành cho Lâm Mị, bên oán thầm, xem các người mù quáng cố chấp muốn chia lìa đôi lứa như thế nào? Nếu hôm nay chia cắt đôi uyên ương mạng khổ chúng ta, Hoàng thượng mất thể diện đành, Hạ Như Phong cũng bị người đời bêu riếu.

      Hạ Như Phong thấy Liễu Vĩnh là người đàn ông trang nghiêm đĩnh đạc, lại dám đứng trước bao người tuyên bố phải Lâm Mị cưới, cưới được ở vậy cả đời, khỏi đờ đẫn, tên này cuồng si thế sao? Chỉ sợ là muốn Lâm Mị phải lấy chồng xa, nên khua môi múa mép phóng đại lời lẽ? Chứ đâu có lẽ nào lại thế!

      “Liễu Trạng nguyên giỏi tài ăn , lời này giống như ta hoành đao đoạt ái. Có điều vẫn luôn nghe ở Đại Chu Quốc, chuyện cưới xin là lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, nếu chính là tư tình lén lút. Lúc này hai người vẫn chưa chính thức hứa hôn, ái mộ đối phương như thế, lẽ gặp và lén lút tình tự rồi? Nếu như vậy, Hạ mỗ quả dám cưỡng cầu.”

      Tiếng nhơ này hắt xuống đầu, nếu thừa nhận, cho dù có thành thân, Lâm Mị cũng thể ngẩng đầu trước những người khác. Liễu Vĩnh liếc xéo Hạ Như Phong, lòng thầm cười lạnh, kẻ nào người Đại Hạ Quốc ngay thẳng, tên Hạ Như Phong này tâm tư đâu có đơn giản chút nào.

      “Chắc là Hạ Vương gia chưa từng đọc《 Kinh Thi 》của Đại Chu Quốc chúng ta. 《 Kinh Thi 》 có viết: ‘Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.’ Ý là kiều, quân tử gặp rồi sinh lòng ái mộ. Thế mới biết, ái mộ nhất định phải là tư tình nam nữ. Hạ Vương gia ngài quá thô tục!”

      Nguyên Tông Hoàng đế thấy Hạ Như Phong bị Liễu Vĩnh làm cho á khẩu, khẽ mỉm cười. Nhất thời lại nhớ đến kỳ thi Đình hai năm trước, Liễu Vĩnh cũng là nhờ tài ăn , mới được ông ấy khâm điểm làm Trạng nguyên. Sao có thể lãng quên nhân tài như nhỉ? đúng, là do Tể tướng chưa từng nhắc đến trước mặt ông, khiến có cơ hội thể bản lĩnh, nên ông mới trọng dụng .

      Nguyên Tông Hoàng đế có lòng thành toàn cho Liễu Vĩnh và Lâm Mị, định lên tiếng tứ hôn. Lại thấy nội thị tiến vào bẩm báo: “Hoàng thượng, Chu Ngự tẩu và Như Nguyệt Quận chúa cầu kiến!”

      Như Nguyệt Quận chúa bị Chu Minh Dương dọa nạt phen, chỉ sợ Hạ Như Phong cầu hôn thành công, mang Lâm Mị xa mãi mãi, vì quá nôn nóng, vừa bước vào quỳ sụp xuống: “Như Nguyệt là tới cầu Hoàng thượng tứ hôn.”

      “Như Nguyệt, ngươi chọn được ý trung nhân rồi sao?” Nguyên Tông Hoàng đế dịu giọng : “Cứ việc bẩm lên, trẫm làm chủ cho ngươi.”

      “Bẩm Hoàng thượng, Như Nguyệt và tiểu Mị tình như tỷ muội, cùng thề độc với nhau, tương lai lấy chung chồng. Nay Liễu Trạng nguyên đến Hầu phủ cầu thân, Như Nguyệt xin được cùng tiểu Mị gả vào Trạng nguyên phủ, hai người phân lớn , chỉ làm tỷ muội ngang hàng. Cầu Hoàng thượng thành toàn!” họ, giờ nghe em và tiểu Mị thề độc lấy chung chồng rồi, chắc ép hôn tiểu Mị nữa chứ? Có thế nào, em để tiểu Mị gả cho để rồi bị ức hiếp đâu!

      Nghe thấy Như Nguyệt Quận chúa thế, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

      Lâm Mị trợn mắt há mồm.

      Trời ơi, sét đánh giữa trời quang! Liễu Vĩnh dám tin vào tai mình quay sang nhìn Lâm Mị, rồi lại nhìn Như Nguyệt Quận chúa, vẻ mặt có phần đờ đẫn.
      windlove_9693 thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 52 – TRANH GIÀNH NGƯỜI


      Như Nguyệt Quận chúa tuy xinh đẹp, nhưng có thân phận Quận chúa, dĩ nhiên có hồi môn kếch xù, đến khi lấy chồng, Hoàng thượng ban thưởng dinh thự vườn tược, nếu Liễu Vĩnh cưới Quận chúa, hoàn toàn thiệt thòi gì. Huống hồ Như Nguyệt Quận chúa xin được gả cùng Lâm Mị, phân lớn , chỉ làm tỷ muội ngang hàng. cách khác là, chỉ cần Liễu Vĩnh đồng ý, vừa có chế độ đãi ngộ dành cho Quận mã, lại vừa ôm được mỹ nhân Lâm Mị về nhà, đúng là vẹn cả đôi đường.

      Chưa đến chuyện với tính cách của Như Nguyệt Quận chúa, ấy tranh giành tình cảm với Lâm Mị, cho dù ấy muốn tranh giành, tướng mạo của ấy hoàn toàn có cơ hội. Còn nữa, có Như Nguyệt Quận chúa trấn thủ ở Trạng nguyên phủ, Liễu Vĩnh còn khả năng nạp thiếp. Lâm Mị nếu nghĩ thông được chuyện này, bằng lòng với Quận chúa, vừa có được chuyên sủng của Liễu Vĩnh, vừa phải bận tâm về người đàn bà khác, lại được hưởng thụ ưu đãi mà Như Nguyệt Quận chúa mang về cho Trạng nguyên phủ, là nhất cử tam tiện.

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân nhanh chóng phân tích tình thế, cả hai đều cho rằng Liễu Vĩnh cự tuyệt cơ hội tốt như thế.

      Lâm Mị trầm mặc nhìn Như Nguyệt Quận chúa, nếu ở trước mặt Nguyên Tông Hoàng đế và Hạ Như Phong mà nàng lại phủ nhận lời của Như Nguyệt Quận chúa, hậu quả ra sao, thể dự liệu. Nhưng nếu bảo nàng đồng ý cùng Như Nguyệt Quận chúa chung chồng, nàng tình nguyện cả vạn lần.

      “Quận chúa, những lời đó, chỉ là đùa, sao có thể coi là ?” Lâm Mị cái khó ló cái khôn, cướp lời: “Huống hồ Quận chúa là người tôn quý, đương nhiên phải chọn người chồng tương xứng, sao có thể chung chồng với tiểu Mị?”

      Như Nguyệt Quận chúa nghĩ đến lời dọa nạt của Chu Minh Dương, dám buông tay, vội vàng : “Tiểu Mị, thề sao có thể là đùa?”

      “Quận chúa phải người Đại Chu Quốc, có lẽ hiểu sai rồi.” Lâm Mị quỳ xuống bên cạnh Như Nguyệt Quận chúa, xoa đầu Quận chúa : “Tiểu Mị rất cảm kích tình cảm của Quận chúa, nhưng có thế nào, cũng thể bắt Quận chúa chịu thiệt thòi chung chồng với tiểu Mị. Nếu Quận chúa vẫn cố kiên trì, tiểu Mị dám lấy chồng.”

      “Tiểu Mị, ta…” Như Nguyệt Quận chúa định , thấy Hạ Như Phong lên tiếng: “Lâm tiểu thư, con Đại Hạ Quốc chúng ta, vẫn có tục lệ tỷ muội tốt cùng gả chồng, Như Nguyệt xem như chị em ruột thịt, mới đề nghị được gả cùng. Tại sao Lâm tiểu thư cứ tìm cớ khước từ? , nếu Như Nguyệt xuất giá cùng , Liễu Trạng nguyên tiện nạp thiếp, với tính cách của Như Nguyệt, tranh giành tình cảm với , từ đó về sau vừa là chủ mẫu của Trạng nguyên phủ, vừa được Liễu Vĩnh chuyên sủng, tại sao còn bằng lòng?”

      “Hạ Vương gia thế sai rồi!” Liễu Vĩnh nghe Lâm Mị chỉ là đùa, thầm thở phào, ngờ Hạ Như Phong lại lên tiếng, nóng lòng đứng lên : “Họ Liễu nhà ta xưa nay luôn vợ chồng thương nhau, rất ít khi nạp thiếp. Phụ thân ta năm đó, cũng chỉ có mình mẫu thân là vợ. Ta cũng chỉ nguyện cưới được người mình thương nhớ, bên nhau đến bạc đầu.”

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vẫn canh cánh vì quá khứ của Liễu Vĩnh, chỉ sợ Lâm Mị gả cho rồi khốn khổ vì tính trăng hoa của chồng, giờ nghe thấy thế, bà cũng lên tiếng: “Ý của Liễu Trạng nguyên là, đời này chỉ lấy mình tiểu Mị, cho dù tiểu Mị như thế nào, cũng có suy nghĩ khác?”

      Liễu Vĩnh hơi do dự, lòng suy nghĩ: cha năm đó chỉ lấy có mình mẹ , lại thêm mẹ thể chất yếu ớt, chỉ sinh được mình . Sau khi cha mẹ qua đời, chị em nào giúp đỡ chia sẻ, ngày tết ngày nhất độc mình, vô cùng lạnh lẽo. Nếu tiểu Mị cũng chỉ sinh được đứa con, liệu có thể nạp thiếp?

      Liễu Vĩnh tuy chỉ do dự trong thời gian cái nháy mắt, nhưng Lâm Mị lại giận, đột nhiên quay sang Như Nguyệt Quận chúa : “Nếu Quận chúa thích Liễu Trạng nguyên, tiểu Mị cũng dám tranh chấp. Chúc hai người bạch đầu giai lão, làm đôi vợ chồng ân ái.”

      Câu này khiến Liễu Vĩnh và Như Nguyệt Quận chúa luống cuống, hai người như : “Tiểu Mị, tôi/ta chỉ muốn được ở bên em/, muốn ở bên / ta.”

      Như Nguyệt Quận chúa và Liễu Vĩnh đồng thanh, thoạt nhìn rất giống hai người đàn ông tranh giành người con . Nguyên Tông Hoàng đế cười lặng lẽ, nhớ lại những tháng năm tuổi trẻ, ông lên tiếng: “Hai người các ngươi đều muốn ở bên Lâm tiểu thư, nếu vậy, trẫm ban hôn cho cả ba!”

      “Hoàng thượng, đời này thần chỉ nguyện lấy mình Lâm Mị, nếu phải nàng thần thà ở vậy.” Liễu Vĩnh thể thể thái độ quyết tuyệt. Được rồi, dù cho tiểu Mị có giống mẫu thân ta, chỉ sinh được đứa con, ta cũng cam lòng.

      “Nếu Như Nguyệt cùng Lâm tiểu thư phát thệ là gả chung chồng, giờ phản bội lời thề, chỉ sợ ổn.” Người Đại Hạ Quốc rất coi trọng chuyện thề thốt, sợ nhất là phản bội lời thề rồi bị trời phạt, mặc dù Hạ Như Phong biết Như Nguyệt Quận chúa thề thốt thế nào, nhưng nhìn thái độ muốn rời xa Lâm Mị của em họ, đoán lời thề đơn giản, bèn : “Liễu Trạng nguyên, chẳng lẽ ngươi e ngại vì tướng mạo Như Nguyệt đẹp? Nếu Như Nguyệt là giai nhân xinh đẹp, liệu ngươi có cự tuyệt ?”

      phải giai nhân xinh đẹp đều do dự, nếu là giai nhân xinh đẹp, cự tuyệt sao? Lâm Mị biết vì sao, lại đột nhiên nhớ đến mẫu thân Cố Khả Nhi. Nghe nhũ mẫu kể lại, năm đó khi phụ thân theo đuổi mẫu thân, đâu chỉ có thề non hẹn biển? Đâu chỉ có những lời đường mật? Kết quả là mẹ gặp phải kết cục gì chứ? Nếu tin được đàn ông heo nái cũng biết leo cây. có Như Nguyệt Quận chúa, sau này cũng có người khác, hà tất khổ sở bầy mưu tính kế? Nàng nghĩ đến đó, cõi lòng lạnh ngắt, thêm tiếng nào.

      Nguyên Tông Hoàng đế thấy bọn họ ồn ào, còn nhẫn nại được nữa, nặng nề vỗ bàn: “Người đâu, soạn chỉ, ban hôn cho Liễu Trạng nguyên và Lâm tiểu thư, chọn mùa thu để thành hôn. Về phần Như Nguyệt Quận chúa, làm tỷ muội hồi môn của Lâm tiểu thư, cùng Lâm tiểu thư đến Trạng nguyên phủ. Liễu Trạng nguyên phải đối đãi với Như Nguyệt Quận chúa như em vợ, tìm cho ấy hôn tốt, để ấy vui vẻ lấy chồng.”

      thể , ý chỉ này của Nguyên Tông Hoàng đế chu toàn mọi mặt. Tác hợp cho Liễu Vĩnh và Lâm Mị, lại để Như Nguyệt Quận chúa phản bội lời thề, đồng thời lại giao quyền quyết định hôn của Như Nguyệt Quận chúa cho Liễu Vĩnh, khiến Như Nguyệt Quận chúa tránh được hôn nhân chính trị.

      Liễu Vĩnh và Như Nguyệt Quận chúa vừa nghe ý chỉ thế, cả hai mừng rỡ, vội vàng tạ ơn.

      Liễu Vĩnh: Hoàng thượng ban hôn, vậy hôn này thể thay đổi nữa, cuối cùng cũng có thể an tâm rước tiểu Mị về nhà. Còn Như Nguyệt Quận chúa, đến lúc đó tự có biện pháp tống ta lấy chồng.

      Như Nguyệt Quận chúa: nếu ta làm tỷ muội hồi môn cùng tiểu Mị về nhà chồng, cũng chỉ là người của tiểu Mị, cần phụ thuộc vào Liễu Trạng nguyên kia, chỉ cần biết đến tiểu Mị thôi. Còn việc hôn nhân, chỉ cần ta muốn, bọn có thể ép buộc ta sao? Dù sao, có ta ở đây, đừng ai nghĩ đến chuyện bắt nạt tiểu Mị.

      Lâm Mị: tốt thôi, về nhà chồng mà còn phải mang theo “đứa con riêng” lớn đùng như Như Nguyệt Quận chúa. Kỳ ta nên nghe lời bà vú, nên rung động với đàn ông, có thế mới tránh được tương lai thảm thương. ra nếu phải hạ quyết tâm, để Như Nguyệt Quận chúa hầu hạ Liễu Vĩnh, cũng phải chuyện bất khả thi.

      Tin Nguyên Tông Hàng đế ban hôn cho Liễu Vĩnh và Lâm Mị truyền ra rất nhanh, khi hai người ra khỏi cung, có rất nhiều người quen chờ ở nhà.

      Chờ ở Trạng nguyên phủ, ngoài Mạc Song Bách, Tả Sâm, còn có Tô Trọng Tinh, Chu Tư v.v…. Trước kia Liễu Vĩnh vẫn miễn cưỡng kết giao với đám con em quyền quý như Tô Trọng Tinh, Chu Tư, cũng từng xưng huynh gọi đệ, từ khi Lâm Mị xuất , và Chu Tư, Tô Trọng Tinh dần nảy sinh hiềm khích, từ từ xa lánh. Nhưng giờ hôn của và Lâm Mị định, Chu Tư và Tô Trọng Tinh là nghĩa huynh của Lâm Mị, cũng là vợ tương lai, thể đối xử lạnh nhạt, đành tươi cười chào hỏi.

      Đến khi tiễn hết khách khứa, Liễu Vĩnh có chút đứng ngồi yên, nhớ đến sắc mặt lấy gì làm tươi tắn của Lâm Mị, cũng thèm nhìn lấy cái, nhưng biết là giận vì chuyện gì?

      Lâm Mị gặp lại Cố nhũ mẫu kể hết chuyện hôm nay, nhấn mạnh: “Ngày đó cha cháu cũng thề toàn tâm toàn ý với mẹ cháu, tơ tưởng người khác, sau đó phải vẫn nạp thiếp sao? Mẹ cháu là vì quá tin cha, mới thương tâm đến ngã bệnh. Đàn ông thiên hạ, có người có thể toàn tâm toàn ý với người vợ sao?”

      “Nhà nho nghèo có thêm ba đấu thóc cũng ngại vợ già ở nhà xấu xí, huống chi lại là người như Liễu Trạng nguyên?” Cố nhũ mẫu : “Tiểu thư trao lòng cho đối phương là rất đúng.”

      Lâm Mị im lặng, lúc trước nàng vẫn cho rằng nếu có thể hứa hôn với Liễu Vĩnh, còn chuyện gì để ưu phiền, hôm nay xem ra, con đường phía trước vẫn còn nhiều gian nan.

      “Tiểu thư, Liễu Trạng nguyên đến!” Bạc Hà cười hì hì vào báo: “Nghe bàn bạc với phu nhân khi nào đưa sính lễ.”

      Gấp đến thế sao? Cố nhũ mẫu sững sờ, trong phủ có nữ quyến, thành ra chẳng theo trình tự nào.

      Lại đến Liễu Vĩnh bàn chuyện với phu nhân Vĩnh Bình Hầu, : “Ngày mai con phải tới Lan Nhược đạo quan chủ trì thi đấu thư pháp, có thời gian đến đây. Ngày kia lại phải lên triều, phải mười ngày nữa mới được nghỉ tiếp. Thế nên nhân còn nửa ngày, vội vàng tới tìm phu nhân thảo luận chuyện sính lễ. Còn chuyện tìm thợ trang trí sắp đặt phòng tân hôn, con biết tiểu Mị thích trang trí kiểu nào, hy vọng có thể được gặp nàng để hỏi chút?”
      windlove_9693 thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 53 – KHÓ LÒNG KIỀM CHẾ


      Vì hôm nay đại điện Liễu Vĩnh biểu xuất sắc, khiến Hạ Như Phong ra về tay trắng, lại được kim khẩu ngọc ngôn của Hoàng thượng ban hôn, gả con cho Hầu phủ vẫn có thể diện, cho dù lúc trước phu nhân Vĩnh Bình Hầu có chút hài lòng với , nhưng lúc này cũng thấy thuận mắt hơn rất nhiều, thấy vậy, cũng thông cảm trong phủ có nữ quyến lo liệu hộ, liền : “Chuyện bố trí phòng tân hôn cần vội, ngày mai ta phái vợ của quản gia sang Trạng nguyên phủ giúp đỡ xem xét, cụ thể thế nào tìm tiểu Mị bàn bạc sau!”

      Liễu Vĩnh nghe ngữ khí phu nhân Vĩnh Bình Hầu, giống như cho gặp Lâm Mị, cảm thấy nôn nóng, đành trực tiếp: “Phu nhân có điều biết, hôm nay tình phát sinh đột ngột, con vẫn chưa tiểu Mị suy nghĩ thế nào, bởi vậy…”

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nghĩ đến chuyện Lâm Mị từng Liễu Vĩnh phải người có thể trao thân gửi phận, bản thân bà vốn cũng có ý định gả Lâm Mị cho Liễu Vĩnh, ngờ hôm nay nhầm dương sai, thể gả Lâm Mị cho Liễu Vĩnh. Khi hồi phủ, sắc mặt Lâm Mị cũng được vui mừng cho lắm, có thể là do chưa tin tưởng Liễu Vĩnh, cũng có thể là do Như Nguyệt Quận chúa cứ đòi gả cùng, khiến Lâm Mị được thoải mái. Lúc này cho hai vợ chồng trẻ gặp mặt, chuyện ràng cũng là điều nên làm.

      Ở phòng riêng, Lâm Mị nghe Liễu Vĩnh tới, có chút đứng ngồi yên, ngón tay ôm lấy túi thơm, vừa thất thần vừa đỏ mặt. Đúng lúc đó có người hầu tới thỉnh nàng ra gặp Liễu Vĩnh, nàng khỏi giật nảy mình, hỏi người hầu: “Mẫu thân…”

      “Là phu nhân dặn dò, là Trạng nguyên phủ có nữ quyến, có nhiều chuyện phải thương lượng với Nhị tiểu thư mới được, Nhị tiểu thư cũng cần sợ điều tiếng, cứ bàn bạc cho thỏa đáng là được.”

      Lâm Mị nghe vậy, đành sửa soạn để theo người hầu đến sảnh phụ.

      Người hầu tương đối tinh ý, thấy Lâm Mị tới, đều lặng lẽ lui xuống.

      “Tiểu Mị!” Liễu Vĩnh chờ người hầu lui hết, vội gì, chỉ nhìn Lâm Mị chăm chú.

      Lâm Mị nghiêm mặt : “Nhìn cái gì?”

      Liễu Vĩnh cười : “Ngắm cảnh!” Rồi nghiêm túc : “Tôi có chuyện này muốn hỏi em, tại sao Như Nguyệt Quận chúa kia lại là thề thốt với em, rằng gả chung chồng?”

      Khi Lâm Mị mới về phủ, cũng tức giận chất vấn Như Nguyệt Quận chúa, Như Nguyệt Quận chúa ấp úng sợ nàng phải đến Đại Hạ xa xôi làm dâu, liền nghĩ ra cách này, nếu Hạ Như Phong thấy có Như Nguyệt Quận chúa gả cùng, cầu hôn nàng nữa v.v ….

      “Chỉ sợ đơn giản như thế đâu.” Liễu Vĩnh trầm ngâm hồi, nhớ lại khi Như Nguyệt Quận chúa tiến cung, có cả Chu Minh Dương cùng, lẽ…. Thôi bỏ , giờ Chu Minh Dương là vợ tương lai, tránh voi chẳng xấu mặt nào.

      Hai người chuyện hồi, Liễu Vĩnh thấy thái độ Lâm Mị phải giận nhưng cũng niềm nở, nhoài người sang hỏi: “Hôm nay khi xuất cung, tại sao em chịu nhìn tôi đến cái? Dù em có giận tôi, cũng nên cho tôi biết, cho tôi cơ hội giải thích.”

      Lâm Mị ngửi thấy khí tức của Liễu Vĩnh, duỗi tay lấy túi thơm, Liễu Vĩnh lặng lẽ vươn tay, ôm lấy lòng bàn tay nàng, nhàng vuốt ve, vô cùng dịu dàng, nàng đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, mềm nhũn nửa người. nhàng : “Thời gian em biết rất ngắn, trong lòng em có cảm giác bất an thôi, phải giận chuyện gì.”

      “Tiểu Mị, em yên tâm, tôi phụ bạc em.” Liễu Vĩnh cam đoan nghiêm túc cách hiếm hoi, lại thấy Lâm Mị ngẩng đầu nhìn , ánh mắt như vui mừng mà lại như phải, gò má đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng mấp máy, dáng vẻ băn khoăn biết nên tin hay , bèn nhoài người lần nữa : “Tôi…”

      Lâm Mị cho rằng Liễu Vĩnh định thề thốt gì đó, liền mềm lòng, lời dặn của Cố nhũ mẫu bỗng quên sạch, vội vươn tay che miệng , sẵng giọng: “Em tin rồi!”

      Tay Lâm Mị mềm mại như xương, ấm áp, có hương thơm tựa hương hoa lan nhưng lại phải, môi Liễu Vĩnh chạm vào lòng bàn tay, kiềm chế được day cái, sau đó lại hôn lòng bàn tay nàng, giọng khàn : “Tiểu Mị, tiểu Mị.”

      “Đừng như vậy!” Mặt Lâm Mị đỏ bừng, chỉ sợ người hầu vào bắt gặp, hoang mang rụt tay lại, : “ phải có chuyện muốn sao?”

      Liễu Vĩnh tóm ống tay áo Lâm Mị khẽ ngửi, cười : “ ra ống tay áo có lá bạc hà, bảo sao em…” vươn người sang, phà hơi vào tai nàng, nhàng : “Tôi vẫn thích bộ dạng yếu đuối của em hơn.”

      “Có tin tôi tát cái ngay bây giờ ?” Lâm Mị làm ra vẻ hung ác, nhưng thanh kiều ngọt ngào, chỉ như làm nũng, khiến Liễu Vĩnh bị kích thích, bất chấp mà tóm tay nàng ve vuốt lòng bàn tay, hận thể ôm vào lòng, nhất thời rên rỉ tiếng: “Tiểu Mị, hay là em tát tôi cái !”

      Lâm Mị chỉ sợ Liễu Vĩnh làm tới, giương tay lên tát , nhưng khi sắp đến đích lại giảm lực, cuối cùng thành vuốt lên mặt Liễu Vĩnh, ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại xoa xoa mặt , đến khi muốn rút tay về bị giữ chặt, Lâm Mị gắt lên: “Buông ra!”

      Liễu Vĩnh liếc mắt ra cửa, thấy bọn người hầu vẫn chưa có dấu hiệu vào, gan lớn bằng trời, duỗi tay ra định ôm Lâm Mị đặt lên đùi, thấy Lâm Mị đứng phắt lên, lùi vào góc : “Chúng ta chưa thành thân, đừng như vậy.”

      Liễu Vĩnh mếu máo rút tay về, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng của Như Nguyệt Quận chúa, vội ra vẻ đoan chính ngồi xuống, trịnh trọng, nghiêm túc : “Như Nguyệt Quận chúa dù sao cũng là người Đại Hạ Quốc, em phải đề phòng chút.” Rồi lại nhấn mạnh: “Gã họ Hạ Như Phong của ta cũng đơn giản, lần này đến Đại Chu Quốc, tất là chịu ra về tay trắng đâu, em phải đề phòng.”

      Nguyên Tông Hoàng đế lúc này cho người điều tra Liễu Vĩnh, sau khi nghe báo cáo, ông gật đầu : “Chuyện này mặc dù lớn , nhưng xử lý ổn thỏa, cũng là kẻ có bản lĩnh.”

      Người đời tổng kết, “ba mươi tuổi đậu Minh kinh là già, bốn mươi đậu Tiến sĩ vẫn là trẻ”, đỗ Tiến sĩ phải chuyện đơn giản, huống chi lại là Trạng nguyên đứng đầu tam giáp? Trải bao triều đại, phần đông là đỗ Trạng nguyên khi quá ba mươi, rất ít người như Liễu Vĩnh, chưa đến hai mươi đỗ đầu. Ngay cả trong những thiếu niên thi đỗ, cũng hiếm người có được khí độ tướng mạo như Liễu Vĩnh.

      Người vừa báo cáo lại bẩm: “Sau khi Liễu Vĩnh đỗ Trạng nguyên, áo gấm về quê, trong gia tộc có người tự nguyện muốn theo giúp đỡ , làm tâm phúc cho , nhưng đều bị từ chối khéo. Vì bên cạnh có ai đắc lực để tin dùng, chưa làm nên nghiệp gì ở kinh thành, chuyện gì cũng chỉ có thân mình, hai năm qua chưa từng được thăng chức.”

      “Vì sao lại cự tuyệt người trong gia tộc?” Nguyên Tông Hoàng đế biết , cử nhân lên kinh mà đỗ, nhất định về quê tìm mấy người cùng gia tộc đưa theo, coi là tâm phúc. Vinh cùng vinh, họa cùng họa. Ví dụ như Nhậm Tể tướng, người cùng gia tộc với ông ta giờ trải rộng khắp nước, số chức quan trọng yếu cũng là tâm phúc của ông ta nắm giữ, khiến ông ta quyền nguyên thiên hạ, dưới người muôn người. Bây giờ ông ấy vẫn áp đảo được Nhậm Tể tướng, nhưng còn ngày mai? Thái tử tuổi, Thái sư lại bất hòa với Nhậm Tể tướng, tình thế lúc này là đau đầu. Biện pháp giải quyết, dĩ nhiên là bồi dưỡng người trung thành với Hoàng gia.

      Người kia lại bẩm: “Theo lời Mạc Song Bách, phụ thân Liễu Vĩnh và phụ thân Mạc Song Bách là tiến sĩ đỗ cùng khoa, gặp chuyện nên bị giáng chức, sau đó ngã bệnh hồi hương, nhưng gia tộc có ai đón chào. Đến khi mẫu thân Liễu Vĩnh ngã bệnh, gia tộc có ai chìa tay giúp đỡ. Có lẽ vì lý do đó, mà sau khi đỗ Trạng nguyên, Liễu Vĩnh từ chối trợ giúp của gia tộc.”

      “Có điều tra tại sao gia tộc giúp đỡ gia đình Liễu Vĩnh ?”

      “Bẩm Hoàng thượng, điều tra rồi, tộc trưởng họ Liễu có người cháu trai từng phạm tội, người trong tộc khẩn cầu phụ thân Liễu Vĩnh thiên vị, phụ thân Liễu Vĩnh chỉ người kia lăng nhục phụ nữ, trừng phạt thế là đúng tội, chịu giúp đỡ, bởi vậy đắc tội người trong tộc.”

      Nguyên Tông Hoàng đế gật gật đầu, cho người lui xuống, lúc này mới lật xem tư liệu về Liễu Vĩnh. Rồi lại gọi người vào, dặn dò: “Hạ Như Phong hôm nay cầu hôn thành, nhất định bày mưu tính kế, nhớ theo dõi chặt.”

      “Cạch” tiếng, Hạ Như Phong đập cốc xuống bàn, tức giận : “Lúc trước là kẻ nào đề nghị đưa Như Nguyệt đến Đại Chu Quốc? Con ranh thành đủ, bại có dư.”

      Hai vị mưu sĩ thấy Hạ Như Phong nổi cơn thịnh nộ, dám gì, chỉ đưa mắt nhìn nhau. Bọn đưa Như Nguyệt Quận chúa và hai tiểu thư xinh đẹp tới đây, đều cho rằng Nguyên Tông Hoàng đế vì muốn tạo hình tượng minh quân sáng suốt háo sắc, giữ Như Nguyệt Quận chúa ở trong cung, tìm địa phương khuất nẻo để an bài. Về phần hai tiểu thư xinh đẹp, ban thưởng cho đại thần có công. Ai ngờ Nguyên Tông Hoàng đế chỉ giữ lại hai tiểu thư xinh đẹp? Giờ hay rồi, Như Nguyệt Quận chúa thành tỷ muội hồi môn của nghĩa nữ Hầu gia. Chẳng bao lâu theo nghĩa nữ Hầu phủ đến Trạng nguyên phủ, quyền quyết định hôn lại rơi vào tay Liễu Vĩnh, chuyện này mà truyền về đến Đại Hạ, khiến cả Đại Hạ bẽ mặt.

      Hạ Như Phong nổi cơn thịnh nộ xong, trầm mặt : “Chúng ta đưa ba người tới, chẳng lẽ lại ra về tay trắng? Các ngươi cũng phải đưa ra ý kiến gì chứ.”

      vị mưu sĩ bẩm: “Tin Vương gia cầu hôn nghĩa nữ Hầu phủ thành vừa truyền ra, thuộc hạ liền cho người dò la tin tức về thiên kim các nhà khác, lại nghe được tin thiên kim nhà Tể tướng đột ngột gặp chứng bệnh quái lạ. Lúc này…”

      “Hay lắm, ta còn chưa cầu hôn, thiên kim nhà Tể tướng ngã bệnh rồi?” Hạ Như Phong chờ mưu sĩ xong, giận dữ hét lên: “Khinh người quá đáng!”

      “Vương gia nguôi giận, có lẽ thiên kim nhà Tể tướng kia là ngã bệnh biết chừng.” Mưu sĩ thuật lại tin tức nghe được: “Hai năm trước, Liễu Vĩnh đỗ Trạng nguyên, sau khi đến Tể tướng phủ thăm hỏi, liền có tin tức, rằng Tể tướng có ý định kén Liễu Vĩnh làm rể. Kinh thành cũng có lời đồn, rằng khi Nhậm Hiểu Ngọc đến tuổi cập kê, Liễu Vĩnh chắc chắn đến Tể tướng phủ cầu thân. Hôm nay lại đột nhiên truyền ra tin Liễu Vĩnh tranh giành Lâm Mị với Vương gia Kim Loan Điện, thử hỏi Nhậm Hiểu Ngọc sao mà nuốt trôi được? Con Đại Chu Quốc coi trọng nhất là danh tiết, Nhậm Hiểu Ngọc bị Liễu Vĩnh trêu đùa như thế, sao tránh được việc lửa giận bốc lên đầu? Trước giờ Tể tướng phủ vốn bất hòa với Hầu phủ, giờ càng thêm chồng chất.”

      Hạ Như Phong nghe xong, hai mắt sáng lên, vỗ bàn : “Nếu thế, chỉ cần nhúng tay chút, chừng có thể trả được cơn giận của ta, lại có thể ôm được mỹ nhân về!”

      “Ý Vương gia là?”

      “Đương nhiên là khiến bọn trai cò đánh nhau, ta làm ngư ông hưởng lợi.” Hạ Như Phong đổi giận thành vui, ha ha cười : “Lần này, ta khiến mũi tên trúng ba con chim.” , gọi tên thị vệ ngầm vào, phân công rất lâu, sau đó giao cho tên thị vệ ngầm túi vàng bạc, chờ tên thị vệ ngầm lui xuống, liền : “Đối với Liễu Vĩnh, Nhậm Hiểu Ngọc ghi hận trong lòng, nhất định giở trò mờ ám, chúng ta chỉ cần đổ thêm dầu vào lửa là được. Nếu ta có thể nín nhịn ra tay, chúng ta ra tay giúp ta, cuối cùng đổ hết mọi chuyện lên đầu Tể tướng phủ. Huống hồ, Liễu Vĩnh chẳng qua chỉ là tên thư sinh trói gà chặt, nếu bị đe doạ, có thể cầu xin tha thứ sao? Chỉ cần để Lâm Mị tận mắt chứng kiến Liễu Vĩnh lộ bản chất xấu xa, vứt bỏ nàng để thoát thân, còn sợ Lâm Mị thay lòng đổi dạ sao?”

      “Đúng lúc tình thế hiểm nghèo, Vương gia xuất làm hùng cứu mỹ nhân, chẳng lẽ Lâm Mị rung động? Khi Vương gia cứu người, khó tránh chuyện đụng chạm da thịt với Lâm Mị, Lâm Mị gả cho Vương gia cũng được. Ha ha!” Mưu sĩ nghe thấy kế hoạch của Hạ Như Phong, tất nhiên là hết lời tán tụng, lại : “Huống hồ chủ mưu bắt cóc Liễu Vĩnh Lâm Mị, tóm lại chính là người Đại Chu bọn chúng, dù có xảy ra bất trắc gì Vương gia cũng dính líu.”

      Sắc mặt Hạ Như Phong hòa hoãn, gật đầu : “Ngày mai thi đấu thư pháp, tự nhiên là bọn có mặt đông đủ, rất tiện để tiến hành.”

      Mưu sĩ còn lại cười : “Đại Chu Quốc vẫn tự hào là đất nước có bề dày văn hóa, tinh thông cầm kỳ thư họa, chỉ sợ ngày mai phải bẽ mặt trong cuộc thi thư pháp.”

      Hạ Như Phong : “Theo lý mà , nếu bọn tìm được đại sư thư pháp, tìm cách trì hoãn, dám ứng chiến ngày mai. Nhưng lúc này có động tĩnh gì, chỉ sợ là tìm được đại sư thư pháp. Mau cho người điều tra, mấy ngày gần đây Liễu Vĩnh và Chu Minh Dương gặp gỡ những ai? Nghĩ cách kiếm bút tích của những người đó về đây.”
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :