1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc chiến hôn nhân - Cống Trà (73c +PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 44 – LỠ TAY CHẠM NGỰC CON


      Lâm Mị nghe thấy Tô Trọng Tinh và La Minh Tú chuyện cứ như bắt gian tại giường, khỏi kinh ngạc, phải nàng giải trừ hôn ước với Tô Trọng Tinh sao? lại muốn diễn vở gì đây? Ngày đó La Minh Tú hãm hại nàng, Tô Trọng Tinh thừa cơ ép nàng từ hôn, khiến nàng suýt lâm vào bước đường cùng, cũng chẳng phải quá khứ xa xôi gì, đến tận lúc này hai kẻ này vẫn muốn làm khó nàng sao?

      Tuy trời tối khiến thể nhìn trong bụi hoa là ai, nhưng qua khe hở của cành lá, vẫn thấy lờ mờ người giày đàn ông, người giày thêu tinh xảo, ràng là nam nữ ôm nhau ngồi ở bên trong.

      Tâm tình Tô Trọng Tinh rất phức tạp, vừa buồn bực vừa áy náy. thế nào, Lâm Mị cũng từng là vị hôn thê của , lúc trước cũng làm gì sai trái, là vì mới bị từ hôn. Cho dù phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhận nàng làm nghĩa nữ, nhưng từng giải trừ hôn ước, nếu muốn tìm hôn tốt, dễ hơn làm? Chẳng lẽ vì chuyện đó, mà nàng có suy nghĩ còn gì để mất, dứt khoát bấu víu lấy Liễu Vĩnh? Nếu như vậy, khi đề nghị nàng làm bình thê, tại sao cứng miệng cự tuyệt?

      Lâm Mị thấy Như Nguyệt Quận chúa muốn thò đầu ra chuyện, duỗi tay bịt miệng Quận chúa, kéo Quận chúa ngồi xuống, nàng vén bụi hoa, hơi hé mặt ra, “ô” tiếng: “Là Tô đại ca và La tiểu thư sao? Đêm hôm khuya khoắt, hai người đến đây hẹn hò đúng ? Yên tâm , chúng ta ra.”

      “Ngươi vớ vẩn gì đấy?” La Minh Tú và Tô Trọng Tinh lớn lên cùng nhau, ra vào có đôi, trước giờ kiêng dè, nghĩ đến chuyện ta kéo Tô Trọng Tinh như thế cũng khiến người khác xì xào, nghe thấy Lâm Mị thế, ta đỏ mặt, lạnh giọng : “Ta và biểu ca luôn giữ quan hệ trong sạch, giống như kẻ nào đó, ràng ở chỗ này làm chuyện mờ ám, còn dám lý lẽ.”

      Tô Trọng Tinh thở dài : “Tiểu Mị, có những người thể trao thân gửi phận, tại sao em lại làm thế? Thôi, nếu có người hỏi, ta là chúng ta hẹn nhau ra đây dạo.” Dù thế nào, cũng là hại nàng, nếu , hà cớ gì nàng phải chịu lưu lạc thế này?

      Lâm Mị nghe thấy Tô Trọng Tinh ra vẻ như nàng gây ra tội lỗi sai lầm, nhưng tha thứ và bao che cho nàng, khỏi buồn cười, đáp: “Tô đại ca, em và từ hôn rồi, dù thanh danh em có sứt mẻ, cũng hề liên quan tới ? Huống hồ, em muốn ở bên ai, tới lượt quản lý? Còn La tiểu thư , cớ gì mà chuyện với thái độ ‘bắt kẻ gian dâm’? Kỳ quái!”

      La Minh Tú thấy Tô Trọng Tinh tuy là cùng ta tới “bắt kẻ gian dâm”, nhưng thái độ dành cho Lâm Mị hề chán ghét như ta mong chờ, ngược lại còn có phần che chở, khỏi đố kỵ, buột miệng : “Đồ mặt trơ trán bóng giỏi lắm!”

      “Ngươi mới mặt trơ trán bóng!” Như Nguyệt Quận chúa rốt cuộc nhịn được, lôi kéo Lâm Mị ra khỏi bụi hoa, thân mật đứng chắn trước mặt Lâm Mị, giơ tay chỉ vào mặt La Minh Tú : “Tiểu Mị ngồi đây tâm với ta, được sao?”

      “Á!” La Minh Tú hề ngờ đến chuyện người ra phải Liễu Vĩnh, mà là người đàn ông cao lớn khác, nhất thời kêu tiếng thất thanh, sợ hãi lùi lại bước, đến khi ngẩng lên nhìn kỹ mới biết là Như Nguyệt Quận chúa, khỏi buột miệng : “Quỷ mới biết ngươi là nam hay nữ?”

      “Vậy ngươi tới sờ !” Như Nguyệt Quận chúa nghe thấy La Minh Tú thế, tuy tình huống lắm, nhưng cũng cảm thấy lờ mờ rằng nếu mình bị nhầm thành đàn ông, rất bất lợi cho Lâm Mị, nhất thời kích động lên, tiến về phía trước giữ chặt La Minh Tú, cầm tay ta áp lên ngực.

      La Minh Tú bị Như Nguyệt Quận chúa lôi kéo, la hét chói tai, liều chết giãy giụa.

      Chỉ trách Như Nguyệt Quận chúa rất giống đàn ông, ấy tóm chặt La Minh Tú áp tay lên ngực, thế nào , rất giống người đàn ông cợt nhả , thấy La Minh Tú hét chói tai, Tô Trọng Tinh cũng sinh lòng hoang mang, bất chấp tất cả, duỗi tay gỡ Như Nguyệt Quận chúa ra. Vừa lúc La Minh Tú giãy được tay ra khỏi Như Nguyệt Quận chúa, Tô Trọng Tinh vươn tay tới, Như Nguyệt Quận chúa phản xạ có điều kiện cầm tay ấn lên ngực mình,….

      Quần áo mùa hạ mỏng manh, cảm nhận được rất ràng dưới bàn tay là khối thịt mềm mại,…. Tô Trọng Tinh đầu óc trống rỗng, quên cả chuyện rút tay về, chỉ đứng sững người.

      Như Nguyệt Quận chúa vốn định tóm tay La Minh Tú, nghĩ đến chuyện cầm phải tay Tô Trọng Tinh, cũng rất sửng sốt.

      La Minh Tú thoát được Như Nguyệt Quận chúa, lảo đảo lùi lại, đến khi ngẩng đầu, thấy Như Nguyệt Quận chúa cầm tay Tô Trọng Tinh, ấn lên ngực, khỏi sửng sốt.

      Lâm Mị đứng sau lưng Như Nguyệt Quận chúa, nhất thời há hốc mồm, biết phản ứng thế nào.

      Lại đến chuyện Chu Mẫn Mẫn, Chu Minh Dương, Chu Tư cũng lần mò tới đây, nghe thấy tiếng chuyện, đến đúng lúc bắt gặp cảnh này, cả ba em cùng giật nảy mình.

      lâu nhưng diễn ra nhanh, Như Nguyệt Quận chúa hất mạnh tay Tô Trọng Tinh, vung tay tát cái, kêu lên: “Sao ngươi dám làm thế?”

      Như Nguyệt Quận chúa tuy rằng tùy tiện cẩu thả, nhưng bị làm thế cũng cảm thấy ổn, ngẩng đầu, thấy Chu Mẫn Mẫn và hai thanh niên đẹp trai kinh ngạc tới, vội vàng giải thích: “Mẫn Mẫn, ta và tiểu Mị ngồi ở đây tâm , đôi trai này đột nhiên tới, cứng rắn tiểu Mị và ta ở đây tình tự. Còn chịu tin tưởng ta là nữ. Ta cuống quá, mới bảo vị tiểu thư này tới sờ, kiểm chứng xem ta có phải con . Kết quả vị tiểu thư này sờ, lại thành vị thiếu gia này tới sờ.”

      phải như vậy.” Tô Trọng Tinh hổn hển, mặt tái mét, “Là cầm lấy tay ta…”

      “Trọng Tinh, đây là lỗi của cậu. Người ta đường đường là hoàng hoa khuê nữ, bị cậu sờ soạng như vậy, về sau lấy chồng thế nào?”

      Chu Minh Dương cắt lời Tô Trọng Tinh, có vẻ chân thành: “ ấy chính là Quận chúa Đại Hạ Quốc, nếu tiến cung cáo trạng, họ Tô nhà cậu…”

      “Quận chúa, bị cợt nhả, phải bắt chịu trách nhiệm.” Chu Mẫn Mẫn biết tâm tư Chu Minh Dương, Như Nguyệt Quận chúa ở trong Vĩnh Bình Hầu phủ, nhiều khả năng được gả vào Vĩnh Bình Hầu phủ. Việc khẩn cấp trước mắt, đương nhiên là tìm cơ hội đem Như Nguyệt Quận chúa gả . Mặc kệ là Tô Trọng Tinh chủ động sờ, hay là bị Như Nguyệt Quận chúa kéo tay dí vào, dù sao cũng là đụng chạm. Chỉ cần Như Nguyệt Quận chúa mở miệng, Tô Trọng Tinh chạy lên trời cũng thoát.

      Tô Trọng Tinh xanh mặt, muốn nổi giận, nhưng nghĩ đến chuyện đối phương là Quận chúa, nếu tiến cung cáo trạng, Tô gia nhà gánh nổi trách nhiệm. Lập tức cắn răng đè nén lửa giận, trầm giọng hỏi Như Nguyệt Quận chúa: “ muốn thế nào?”

      Như Nguyệt Quận chúa còn chưa đáp, Chu Mẫn Mẫn cướp lời: “Quận chúa là trong trắng, trước mắt bao người bị ngươi làm thế, còn có thể như thế nào? Chỉ có thể chịu thiệt thòi hạ gả. Quận chúa thấy đúng hay ?”

      La Minh Tú đứng ở bên nghiến răng nghiến lợi, lần trước ta gài bẫy Lâm Mị, nhất định là Lâm Mị ghi hận trong lòng, lúc này mượn Quận chúa trả đũa lại ta, mục đích chia rẽ biểu ca và ta. Ta sao có thể e ngại ta chứ? ta nghĩ đến đây, tiến về phía Lâm Mị, hung hăng : “Lâm Mị, ngươi muốn thế nào, mới chịu buông tha cho biểu ca? ràng từ hôn, ngươi còn bám riết buông? Người khác biết tâm tư của ngươi, nhưng ta còn lạ lẫm gì? Nếu ngươi thể dứt lòng với biểu ca, khi biểu ca đề nghị ngươi làm bình thê, ngươi đừng có giở trò giả mù sa mưa chối từ.” ta xong quay sang Như Nguyệt Quận chúa: “Quận chúa, trước kia Lâm Mị có hôn ước với biểu ca của ta, vì biểu ca từ hôn mà ta ghi hận trong lòng, nay mượn tay Quận chúa để báo thù, Quận chúa đừng để trúng kế.”

      Như Nguyệt Quận chúa hiểu gì, băn khoăn : “Tiểu Mị, ta gì vậy?”

      Lâm Mị dở khóc dở cười, thở dài : “La tiểu thư, cả nghĩ rồi.”

      Tô Trọng Tinh vừa nghe La Minh Tú thế, liền hồi phục tinh thần, tiếp lời: “Tiểu Mị, ta cũng biết trước kia có lỗi với em, nhưng lúc này em là nghĩa nữ Hầu phủ, có chỗ dựa rồi, sao phải làm thế này?”

      Khả năng tự biên tự diễn của hai người này quá ghê ghớm! Lâm Mị khẽ nhếch miệng, lúc sau mới với Như Nguyệt Quận chúa: “Quận chúa, nếu cảm thấy bị ức hiếp, đòi công bằng cho bản thân !”

      “Phải làm thế nào?” Như Nguyệt Quận chúa cảm thấy ấy và Lâm Mị đều bị ức hiếp, có chút tức giận, lại thấy Lâm Mị quay người né tránh, liền kéo Chu Mẫn Mẫn : “Mẫn Mẫn, bọn ức hiếp tiểu Mị!”

      Chu Mẫn Mẫn thấy Chu Minh Dương đưa mắt ra hiệu, liền : “Quận chúa, ngày mai tiến cung bẩm báo chuyện này, Hoàng thượng làm chủ cho và tiểu Mị.”

      Tô Trọng Tinh vừa nghe liền hoảng hốt, quên cả giải thích, buột miệng : “Quận chúa, ta và biểu muội dù chưa đính hôn, nhưng hứa sang năm cưới nàng, vô luận thế nào bội ước.”

      “Trọng Tinh ah, đàn ông năm thê bẩy thiếp, nếu biểu muội lòng cậu, tự nhiên so đo danh phận, lúc đó về làm dâu với Quận chúa cùng lúc là được.” Chu Minh Dương lại cười : “Ấy, cung hỷ trước!”

      “Tiểu Mị, lúc đầu là ta đúng, em…” Tô Trọng Tinh bỗng nhiên đến trước mặt Lâm Mị, khom mình hành lễ, trầm giọng : “Ta biết em vẫn hận ta, cũng biết từng từ hôn khó lòng mà tìm được hôn tốt. Nếu em đồng ý về làm dâu cùng biểu muội, ta đến Hầu phủ cầu thân. Về phần Quận chúa, thỉnh em biện bạch hộ ta.”

      Lâm Mị cười ra nước mắt, dịu dàng : “Đến lúc này, tôi vô cùng lấy làm vui mừng vì từ hôn với . Ngoài ra, tôi muốn thêm bất cứ lời nào nữa.”

      La Minh Tú khăng khăng nhận định đây là kế hoạch của Lâm Mị, nếu bằng lòng để Lâm Mị làm dâu nhà họ Tô, Tô Trọng Tinh bị ép phải lấy Như Nguyệt Quận chúa, nhất thời cố đè nén căm hận, tiến lên bước : “Lâm tiểu thư, biểu ca đến Hầu phủ cầu thân, tất là lấy ngươi làm vợ lớn, ngươi vẫn chưa hài lòng sao?”

      Lâm Mị cười dài : “La tiểu thư, ta đường đường là nghĩa nữ Hầu gia, vì cớ gì phải chung chồng với ? cho rằng ngoại trừ biểu ca của , ta còn ai để lựa chọn sao?”

      Con cãi nhau, Chu Minh Dương và Chu Tư tiện nhúng mũi, chỉ đưa mắt ra hiệu với Chu Mẫn Mẫn, để Mẫn Mẫn giúp tay, Chu Mẫn Mẫn bèn cười : “Minh Tú, mấy ngày trước có người đến Hầu phủ nhà ta cầu hôn tiểu Mị rồi, hai nhà sắp bàn chuyện cưới xin, sao tiểu Mị có thể tranh giành biểu ca với ?”

      La Minh Tú đáp: “Lúc trước Lâm tiểu thư dứt được lòng với biểu ca của ta, lúc này…”

      Như Nguyệt Quận chúa nghe La Minh Tú cứ lằng nhà lằng nhằng, rốt cục nhẫn nại được, gào lên: “Nhà ngươi sao mà cố chấp thế biết? Người bị biểu ca của ngươi đụng chạm phải tiểu Mị, là ta được ? Nếu ngươi muốn van cầu phải van cầu ta, quấy rầy tiểu Mị làm cái gì?” ấy dứt lời, chờ La Minh Tú đáp, kéo lấy Lâm Mị, chỉ tay vào Tô Trọng Tinh: “Tiểu Mị, thích tên này ? Nếu thích, ta tiến cung cầu Hoàng thượng tứ hôn ngay lập tức, chúng ta cùng nhau xuất giá.”

      Lâm Mị dịu dàng : “Ta thích . Nhưng bị đụng chạm, ta đề nghị gả cho .”
      windlove_9693 thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 45 – ĐỂ NGẮM THÊM LẦN


      “Đúng đúng, Quận chúa tiến cung cầu tứ hôn ngay lập tức !” Chu Mẫn Mẫn thấy hai ông ra hiệu, nhanh chóng đổ thêm dầu vào lửa, giới thiệu lý lịch Tô Trọng Tinh cho Như Nguyệt Quận chúa biết , “Tô gia là thư hương thế gia, phụ thân Tô thiếu gia giữ chức vụ trong Hàn Lâm Viện, rất có tiếng tăm. Bản thân Tô thiếu gia cũng là cử nhân, sang năm thi, chừng đỗ Trạng nguyên. Thanh niên tài mạo song toàn thế này, là xứng đôi với Quận chúa.”

      Dưới ánh đèn chiếu rọi, Tô Trọng Tinh và La Minh Tú sắc mặt trắng bệch. Nếu là Hoàng thượng tứ hôn, Như Nguyệt Quận chúa đương nhiên là chính thất, vì mối bang giao hai nước, muốn nạp thiếp cũng phải được Như Nguyệt Quận chúa đồng ý mới có thể cưới về. Đến lúc đó La Minh Tú đừng nghĩ đến chuyện bình thê, có khi muốn làm thiếp cũng được.

      ràng là Lâm Mị cùng em nhà họ Chu liên thủ gài bẫy biểu ca, mục đích chính là đẩy Quận chúa này vào nhà họ Tô. Tại sao ta lại đề phòng chứ, để biểu ca cứ thế chui đầu vào lưới? La Minh Tú tràn đầy phẫn nộ. ta và Tô Trọng Tinh tuy tình cảm sâu đậm, nhưng nếu bảo ta so đo chuyện danh phận làm vợ lẽ, ta làm được. Từ khi Lâm Mị xuất , kỳ ta và biểu ca có dấu hiệu rạn nứt. Suốt mấy ngày nay, ta lao tâm khổ tứ, nghĩ cách lôi kéo trái tim biểu ca, bây giờ lại xảy ra chuyện thế này,….

      Suốt mấy ngày nay, Lâm Mị phải nghe Như Nguyệt Quận chúa nhắc nhắc lại là lấy cùng chồng với nàng, mặc kệ nàng giải thích thế nào, Như Nguyệt Quận chúa cũng phản bác được, chỉ cho rằng hai người là tỷ muội tốt, nên cùng gả chồng, giúp đỡ lẫn nhau, để người chồng ức hiếp. Lúc này nghe Như Nguyệt Quận chúa hỏi, nhịn được liền đề nghị Như Nguyệt Quận chúa gả cho Tô Trọng Tinh. dứt lời, ngẩng đầu thấy sắc mặt của Tô Trọng Tinh và La Minh Tú, lòng thấy rất hả hê. Nhưng chỉ trong phút chốc, nàng lại nghĩ đến Tô phu nhân, Tô phu nhân nhất định tình nguyện để con trai cưới Quận chúa dị quốc. thế nào, trước kia Tô phu nhân cũng đối xử với nàng bạc, bây giờ bà là nghĩa mẫu, cũng thường xuyên cho người sang hỏi han nàng muốn gì cần gì, cực kỳ quan tâm. Khả năng là do tiếp xúc trước, trong đáy lòng nàng, thậm chí còn cảm thấy Tô phu nhân có phần thân thiết hơn cả phu nhân Vĩnh Bình Hầu. Nếu có khả năng, cũng muốn tận hiếu với bà. Thế mà lúc này….

      Như Nguyệt Quận chúa căn bản quan tâm đến màn giới thiệu nhiệt tình của Chu Mẫn Mẫn, chỉ lo hỏi Lâm Mị: “Tiểu Mị, ở Đại Chu các , nữ tử bị kẻ nào đụng chạm, nhất định phải gả cho kẻ đó sao?”

      Lâm Mị thấy Như Nguyệt Quận chúa ngây thơ khờ khạo, lại nghĩ đến tình cảm Quận chúa dành cho mình, nhất thời mềm lòng, hạ giọng : “Quận chúa, việc bị đụng chạm, tự , Tô thiếu gia và La tiểu thư khẳng định , ta cũng . Cho nên, chỉ cần Mẫn tỷ tỷ và hai , người hay biết. có ai biết cần gả.”

      Như Nguyệt Quận chúa mân mê hai tay, giọng : “Dù sao, ta cũng muốn lấy chung chồng với , thích , ta cũng gả.”

      Lâm Mị nghe Như Nguyệt Quận chúa thế, thiếu chút nữa hộc máu: trời ạ, biết sớm mềm lòng, nên khuyên Như Nguyệt Quận chúa gả cho Tô Trọng Tinh mới đúng!

      La Minh Tú thấy Lâm Mị và Như Nguyệt Quận chúa thấp giọng thương nghị, tâm trạng chán chường, bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, oán hận nhìn Lâm Mị, lại thấy Như Nguyệt Quận chúa đột nhiên lớn tiếng : “Ê, nếu nhà ngươi chịu nhận lỗi với tiểu Mị, ta gả cho biểu ca của ngươi nữa. Còn nữa, từ nay về sau được vô duyên vô cớ hãm hại tiểu Mị.”

      Cũng tốt, Lâm Mị lại hối hận vì chuyện mềm lòng. Kể ra, Như Nguyệt Quận chúa ngoại trừ việc luôn đòi chung chồng với nàng, đối đãi với nàng rất chân thành chu đáo. Nàng sao có thể để Quận chúa gả cho Tô Trọng Tinh chứ?

      Chu Minh Dương và Chu Tư vừa nghe Như Nguyệt Quận chúa muốn cùng Lâm Mị lấy chung chồng, nhất thời vừa vui vừa tiếc, vui mừng là, chỉ cần Lâm Mị chưa xác định gả cho ai, bọn vẫn an toàn. Đáng tiếc là, gặp phải người như Như Nguyệt Quận chúa này, dù muốn có ý đồ với Lâm Mị, cũng…. Chẳng lẽ thực để tên tiểu tử Liễu Vĩnh kia được lợi? cam tâm!

      Thấy La Minh Tú ngoan ngoãn nhận lỗi, Lâm Mị tuy chán ghét ta, nhưng nghĩ đến chuyện làm khó nàng chẳng qua cũng chỉ vì sợ mất Tô Trọng Tinh, nhất thời thở dài, giọng để chỉ mình La Minh Tú nghe được: “La tiểu thư, cảm thấy biểu ca của mặt nào cũng tốt, nhưng có nghĩa là người khác cũng có cảm nhận như thế. Ví dụ như Quận chúa, ấy thấy biểu ca của vừa mắt chút nào. Ví dụ như ta lúc này, cũng thấy vừa mắt ta. người con trai nếu lòng thương , quản khó khăn hứa hôn với , cưới làm vợ, chứ phải để lo lắng hãi hùng, vì mà dấn thân làm chuyện bỉ ổi. Ta cũng chỉ có thể thế, hy vọng La tiểu thư tự thu xếp ổn thoả.”

      Mặt La Minh Tú chuyển trắng xanh, há mồm định gì lại thôi, nỗi căm hận dành cho Lâm Mị, bỗng chốc tiêu tan quá nửa, nhường chỗ cho tủi thân, vừa cúi đầu, lệ tràn khóe mi, đành giả vờ như vén tóc, lén dùng tay áo lau khóe mắt. Cố ra vẻ mạnh mẽ : “Lâm tiểu thư cho rằng mình có tư cách giáo huấn ta sao?”

      Lâm Mị còn chưa trả lời, thấy cung nữ vội vàng chạy tới, hỏi: “Ai là nghĩa nữ Hầu phủ Lâm tiểu thư?”

      “Là ta!” Lâm Mị nghi hoặc, đứng dậy hỏi: “Có chuyện gì sao?”

      thiếu gia họ Mạc, là cử nhân Liễu Châu, vì tìm loại thuốc…” Cung nữ chợt dừng lời: “Đại Công chúa thỉnh Lâm tiểu thư qua chuyện.”

      Lâm Mị tái mặt. Vừa rồi Liễu Vĩnh bảo Mạc Song Bách tìm lá bạc hà, chẳng lẽ Mạc Song Bách vì thế mà va chạm với Thiên Phương Công chúa?

      “Mạn phép xin hỏi, xảy ra chuyện gì?” Lâm Mị rất bất an, hy vọng hỏi được manh mối từ cung nữ.

      Cung nữ chỉ lắc đầu im lặng.

      ra Mạc Song Bách quay về chỗ đông người, tìm được cung nữ hỏi xin ít lá bạc hà, sau đó xếp lá bạc hà vào trong ống trúc vẫn mang trong người, cầm tay vào rừng tìm Liễu Vĩnh, nhất thời nghe thấy tiếng cười khúc khích của Thiên Phương Công chúa, bèn dừng bước, nấp trong góc tối si ngốc ngắm nhìn Thiên Phương Công chúa. Thị vệ phát tay cầm ống trúc, hành tung khả nghi, nhưng khách dự tiệc tối nay, phải người giầu có là kẻ quyền quý, thể tùy tiện đắc tội, nên đánh rắn động cỏ, chỉ lặng lẽ báo cáo lên .

      Thời gian này có Nhị Hoàng tử Đại Hạ Quốc là Hạ Như Phong làm sứ thần sang thăm, lại có Như Nguyệt Quận chúa cũng dự yến tối nay, Thiên Phương Công chúa vừa nghe có người trốn trong bóng tối rình rập ấy, tự nhiên sinh lòng cảnh giác, cũng muốn làm rùm beng, lấy cớ thay áo để rời tiệc, cho người thỉnh Mạc Song Bách đến phòng thay quần áo hỏi chuyện.

      Mạc Song Bách gặp Thiên Phương Công chúa, biết giấu giếm vô dụng, liền khai chuyện Liễu Vĩnh nhờ tìm lá bạc hà giải độc cho Lâm Mị, hoàn toàn có ý đồ gì khác.

      Quản nghe thế, vội sai cung nữ thỉnh Lâm Mị và Liễu Vĩnh đến đối chất.

      Lâm Mị theo cung nữ đến gian ngoài của phòng thay quần áo, có vị quản ra hỏi mấy câu, Lâm Mị phỏng đoán, dám lung tung, chỉ thuật lại thực là nàng cùng Như Nguyệt Quận chúa dạo trong rừng, đột nhiên bệnh tình tái phát, lại đúng lúc Liễu Vĩnh đến, biết nàng chỉ cần ngửi lá bạc hà là đỡ, nên nhờ Mạc Song Bách quay về tìm lá bạc hà. Nàng xong, dè dặt hỏi quản : “Xin hỏi , Mạc thiếu gia gây ra chuyện gì?”

      Quản còn chưa trả lời, cung nữ khác dẫn Liễu Vĩnh tới, Liễu Vĩnh cũng trả lời y hệt Lâm Mị. Thần sắc quản còn căng thẳng, mời hai người ngồi, tự mình vào bẩm báo với Thiên Phương Công chúa.

      Thiên Phương Công chúa nghe xong quản báo cáo, gật đầu : “ như vậy, tức là chúng ta hiểu lầm? Nếu thế, mời ra đây, nhớ xoa dịu mấy câu.”

      Khi Mạc Song Bách tới, Thiên Phương Công chúa thấy chàng thanh niên mặt cúi gằm, đến lỗ tai cũng đỏ bừng, tránh khỏi mỉm cười, hỏi : “Bài thơ ‘Tương tư’ khi nãy, là do cậu viết?”

      “Vâng!” Vừa nhắc đến bài thơ, Mạc Song Bách cảm thấy yên tâm, lấy can đảm ngẩng đầu : “Hai năm trước, ta cùng đồng môn đến Giang Nam thăm bạn, nhất thời cao hứng đến Minh Tịnh Miếu nghe giảng kinh, nghe được nửa, hòa thượng ra báo là có quý nhân đến dâng hương, thỉnh chúng ta tạm lánh mặt. Chúng ta mất hứng thú, liền xuống núi. đến chân núi, thấy thị vệ san sát, cỗ kiệu chậm rãi dừng lại, chúng ta tránh sang bên. ngờ đột nhiên có con mèo vằn nhảy ra khỏi kiệu, nhảy đến dưới chân ta. Ta thuận tay tóm được con mèo, tiến lên giao trả thị nữ. Người trong kiệu vén rèm, sai người ban thưởng, ta khước từ,… Sau đó ta mới biết người trong kiệu chính là Công chúa.”

      Thiên Phương Công chúa tập trung suy nghĩ, nhớ ra chuyện hai năm trước đến Giang Nam, thường đến Minh Tịnh Miếu nghe giảng kinh, nhưng chàng thanh niên này, có từng gặp hay ? Nếu từng gặp, bản thân ấy cũng hề để tâm. Nhưng, khi hỏi về bài thơ, lại từng gặp ấy, là có ý gì?

      Có thiếu niên nào là chưa từng phong lưu? Lúc đấy, Mạc Song Bách và bằng hữu khắp Giang Nam, tự nhận là gặp hết mỹ nữ của Giang Nam, có khi cười đùa, liền mài mực cầm bút, muốn vẽ ra bức “Mỹ nữ đồ” lưu truyền thiên cổ. Ở Minh Tịnh Miếu, khi màn kiệu vén lên, Mạc Song Bách được chiêm ngưỡng người con tuyệt sắc nhất thế gian Thiên Phương Công chúa, lúc ấy lòng tự nhủ: “Mỹ nữ đồ” gì chứ, thế gian này có mỹ nữ nào sánh được với mỹ nữ trong kiệu kia? Đến khi biết người trong kiệu là Thiên Phương Công chúa, đoạn tuyệt nhớ nhung. Nhưng hai năm sau, Mạc phu nhân lại nhờ người mai mối cho , ưng ý được người nào. Dù Cao tiểu thư xuống tóc tu, cũng cự tuyệt. May mắn là kiện đó phát sinh, lại cho cơ hội tìm đạo sĩ đến để trì hoãn chuyện hôn nhân. Lần này lên kinh, tuy biết vô vọng, nhưng lòng nguôi mong nhớ, nếu có thể gặp lại người trong mộng, kiếp này coi như uổng.

      Thưởng hoa hội ở phủ Trưởng Công chúa, thoáng nhìn giây, khiến trằn trọc trăn trở, ra, sau khi gặp lại, điều ta suy nghĩ, là phải làm thế nào mới có thể gặp lần nữa, chứ phải là kiếp này uổng. Đêm nay, lẫn trong đám người, đưa mắt nhìn biết bao lần rồi lại thôi, lòng tự biết cứ nhìn thế bị kẻ khác nhìn ra manh mối, khi Liễu Vĩnh né tránh Như Nguyệt Quận chúa, khó khăn lắm mới dời được mắt , để cùng Liễu Vĩnh vào rừng tản bộ.

      Lúc Liễu Vĩnh nhờ tìm cung nữ hỏi xin lá bạc hà, đáng lẽ nên, hoàn toàn nên lén lút nấp chỗ tối tăm, chỉ để được nhìn nàng lâu thêm chút.

      Thấy Mạc Song Bách to gan ngẩng đầu, đầu mày cuối mắt như chứa thiên ngôn vạn ngữ, ngàn mối tương tư, Thiên Phương Công chúa nhàng cười, nhất thời đọc thầm bài thơ “Tương tư”. Nội dung bài thơ, là có vị thiếu niên tình cờ gặp vị nương để rồi nhất kiến chung tình, nhung nhớ nguôi, lại tự biết tình cảm này là vô vọng, ngày ngày tự dằn vặt bản thân. Đến khi gặp lại nương đó lần hai, tình cảm dạt dào, nhưng lại thể tỏ bày, mượn thơ gửi gắm tâm trạng, diễn tả mối tương tư triền miên này.

      trốn trong góc tối, chẳng lẽ chỉ để nhìn ta thêm chút? Thiên Phương Công chúa nhàng cắn môi, hỏi: “ nương được nhắc đến trong bài thơ, chính là ta sao?”

      “Vâng!” Mạc Song Bách đỏ mặt, run giọng : “Nếu Công chúa cảm thấy bị mạo phạm, ta cam nguyện chịu trách phạt.”

      “Đương nhiên phạt, nhưng phải lúc này.” Thiên Phương Công chúa cười khẽ, duyên dáng tuyệt trần.

      Trong đầu Mạc Song Bách lúc này, chỉ có câu thơ có phần bất nhã: Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.
      windlove_9693 thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 46 – TÌNH THẾ HIỂM NGHÈO


      Tòa phủ đệ này của Thiên Phương Công chúa có diện tích rất lớn, ngay cả phòng thay quần áo đặt trong vườn, cũng có ba gian nhà trong, ba gian nhà ngoài, tương đương tiểu viện . Liễu Vĩnh và Lâm Mị được dẫn đến gian bên trái để hỏi chuyện.

      Lâm Mị nghĩ Mạc Song Bách chung quy là tìm lá bạc hà cho nàng mới va chạm với Thiên Phương Công chúa, đáy lòng cực kỳ bất an, quản vừa , vội hỏi Liễu Vĩnh: “Liễu Trạng nguyên, Mạc thiếu gia liệu có gặp chuyện gì ?”

      “Hẳn là có chuyện gì.”

      Mạc Song Bách gia thế trong sạch, lại là cử nhân, Thiên Phương Công chúa chỉ cần cho người điều tra, nhất định biết tất cả chỉ là hiểu lầm. Về phần cử chỉ của Mạc Song Bách đêm nay…, Liễu Vĩnh suy tư, có cung nữ dâng trà bánh lên, hành lễ rồi lui xuống, nhất thời lại cười, với Lâm Mị: “Chúng ta có trà uống, lại có bánh ăn, cho thấy, dù Song Bách có gặp chuyện, cũng là chuyện vui.”

      Lâm Mị nghe thế, hơi hơi yên lòng. Lại thấy Liễu Vĩnh cười nham nhở: “Tiểu Mị, vừa rồi em câu Liễu Trạng nguyên hai câu Liễu Trạng nguyên, quá xa lạ.”

      gọi là Liễu Trạng nguyên, vậy gọi là gì? Lâm Mị thấy Liễu Vĩnh như thế, nhất thời trấn tĩnh, cười : “Cũng thể gọi bằng tục danh?”

      “Khi phụ thân mẫu thân tôi còn sống, vẫn gọi tôi bằng tên thân mật.” Liễu Vĩnh ra vẻ thần bí: “Muốn biết tên thân mật của tôi ? Nhìn kìa, tai vểnh lên rồi, nhất định là rất muốn biết. Tới đây, tôi cho em nghe! Tên thân mật của tôi là…” Liễu Vĩnh đến cuối câu chỉ mấp máy môi, thành tiếng.

      Lâm Mị nhịn được vểnh tai lên nghe, nhưng nghe thấy gì, định lên tiếng, lại thấy quản chậm rãi tới, mỉm cười thi lễ với hai người : “Công chúa biết chuyện tối nay chỉ là hiểu lầm, lúc này cùng Mạc thiếu gia đàm luận thi từ, hai vị cứ tự nhiên.” Quản , lại có tiểu cung nữ vội vàng vào: “ , có người từ trong cung đến tìm!” đến đó kề tai quản thầm.

      “Nhanh ra nghênh đón!” Quản dám xem thường, nhất thời lại sợ Liễu Vĩnh và Lâm Mị ra ngoài lỡ gặp ai lại mất công giải thích, quay người : “Thỉnh Liễu Trạng nguyên và Lâm tiểu thư ngồi chờ ở đây thêm lát, lát nữa có người tới dẫn hai người ra ngoài.”

      Liễu Vĩnh đoán hẳn là Thiên Phương Công chúa cho người điều tra thân phận của Mạc Song Bách, lại muốn kinh động nhiều người, chuyện tối nay tìm và Lâm Mị đến đối chất, giấu được vẫn hơn, tránh nhiều phức tạp hơn. bèn : “ có việc cứ , lát nữa chúng ta tự được, nếu có người hỏi, là vào rừng dạo.”

      Quản gật đầu : “Nếu như vậy, khoảng khắc nữa Liễu Trạng nguyên hãy đưa Lâm tiểu thư theo phía này ra khỏi cửa là được.” xong quay sang cung nữ căn dặn: “Còn đổi trà cho Liễu Trạng nguyên và Lâm tiểu thư?”

      Tiểu cung nữ vội lấy trà, rót trà xong, khom người rồi cũng lặng lẽ lui xuống.

      Tới lúc này, Lâm Mị mới thở phào nhõm, tốt quá, sao rồi! Nàng ngẩng đầu, lại thấy Liễu Vĩnh nhoài người sang, hai mắt sáng quắc, nàng mới phát hai người chỉ cách nhau bởi cái bàn , khí tức như giao hòa, nàng hoảng hốt thò tay lấy túi thơm, nhất thời lại hơi kinh ngạc, ràng túi thơm vẫn ở đây, vì sao chỉ mới bị nhìn mà hốt hoảng lúng túng, chân tay bủn rủn?

      Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị luống cuống, cười nham nhở : “Tiểu Mị có biết tôi là người ở đâu ?”

      “Nghe Song Kỳ qua, là đồng hương với ấy, đều là người Liễu Châu.”

      Liễu Vĩnh gật gật đầu, lại cười nham nhở: “Thế tiểu Mị có biết năm nay tôi bao nhiêu tuổi ?”

      “Nghe Mẫn Mẫn qua, năm nay mười chín tuổi.” Lâm Mị xoay đầu, hừ cái, trừ Mạc Song Kỳ, Nhậm Hiểu Ngọc, Chu Mẫn Mẫn, biết còn tán tỉnh ỡm ờ với những ai?

      Thấy Lâm Mị “hừ” cái, Liễu Vĩnh ngẩn ra, lúc sau mới : “Phụ thân tôi năm ấy từng là tiến sĩ, làm quan ở kinh thành. Khi tôi lên bảy, ông đắc tội với người quyền quý, bị biếm vùng khác, sau đó ngã bệnh, từ quan về quê, nhưng trong gia tộc ai đón chào. Khi phụ thân tạ thế, là lúc tôi chín tuổi. Hai năm sau, nhà họ Lý, nhà giàu ở Liễu Châu vốn hứa hôn với tôi, cho người tới cửa cầu từ hôn. Cuối cùng giải trừ hôn ước. Vì chuyện đó mẫu thân tôi uất ức sinh bệnh, sau đó bệnh đến liệt giường. Sau khi mẫu thân qua đời, tôi vẫn nghĩ nhất định phải cưới tiểu thư quyền quý danh giá tài mạo song toàn, nắm tay nàng, đến trước mộ mẫu thân, để mẫu thân có thể chứng kiến, con dâu bà so với con nhà họ Lý kia tốt hơn mọi bề.”

      Lâm Mị ngơ ngẩn : “Ông nội em tuy từng là Đồng tri Dịch Châu, nhưng phụ thân em làm nên trò trống gì. Em thể tính là xuất thân quyền quý danh giá.”

      Liễu Vĩnh cười : “Suốt mấy ngày nay, tôi nghĩ, nếu mẫu thân còn sống, người con dâu mà bà mong muốn, nhất định là giống như em, chứ phải như Nhậm Hiểu Ngọc hay Chu Mẫn Mẫn.”

      Lâm Mị đỏ mặt, xoay đầu, gì nữa.

      “Tiểu Mị, em chỉ là nghĩa nữ, nếu phu nhân Vĩnh Bình Hầu muốn gả chồng cho em, nhất định hỏi ý kiến em rồi mới định đoạt. Chờ mấy ngày nữa, tôi đến Hầu phủ cầu thân, chỉ cần em đồng ý, phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhất định ngăn cản.” Liễu Vĩnh thấp giọng : “Tiểu Mị, em…”

      “Em mồ côi cha mẹ, chỉ là nghĩa nữ Hầu phủ, đối với con đường nghiệp của hoàn toàn vô tác dụng. Vì cớ gì mà …” Lâm Mị rốt cục cũng đưa nỗi băn khoăn trong lòng ra, đúng vậy, luận gia thế luận tài mạo, nàng đều phải lựa chọn tốt nhất, Liễu Vĩnh thích nàng ở điểm nào?

      “Em muốn hỏi, tôi thích em vì cớ gì, đúng ?” Liễu Vĩnh nghiêm trang, trịnh trọng : “Tôi thích, thích,…”

      được đúng ?” Lâm Mị hừ hừ : “Liễu Trạng nguyên, em phải đứa cả tin đâu.”

      “Được, vậy với em vậy!” Liễu Vĩnh nhoài người, hạ giọng câu.

      Dưới ánh đèn chiếu rọi, mặt Lâm Mị đỏ bừng, nũng nịu giận hờn, hai mắt long lanh ướt át, gắt Liễu Vĩnh cái, dậm chân : “, …” Lẽ nào lại thế, lẽ nào lại thế, lại còn thích dáng vẻ nhũn hết cả người của nàng! Vì chứng bệnh đó, nàng khóc biết bao nhiêu lần, còn lấy thế để trêu.

      Liễu Vĩnh tựa tiếu phi tiếu nhìn Lâm Mị chăm chú, “Tiểu Mị, em cứ khăng khăng bắt tôi lý do, tôi rồi em lại giận, là làm khó tôi.” bé ngốc này, lúc này vẫn chưa biết, chỉ cần là đàn ông, đều thích chứng mềm xương đó.

      Tức chết ta! Lâm Mị phùng mang trợn má, vươn tay cầm tách trà để uống hạ hỏa, ngờ nước trà vẫn còn nóng, nàng nhanh tay, kêu “ái” tiếng, vội vã đặt chén trà xuống, chu môi hít hơi để đầu lưỡi đỡ nóng, nhất thời hốc mắt đỏ hoe.

      “Nóng sao? Tôi thổi giúp em!” Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị cố hít hơi để lưỡi dễ chịu, bủn rủn mất nửa người, giống như lưỡi Lâm Mị lại lướt qua môi lần nữa, nhất thời thất thần, đứng lên ngồi xuống bên cạnh Lâm Mị, xoay người phủ lên, tay chống vào lưng ghế, thổi hơi lên môi nàng.

      “Đừng…” Lâm Mị tuy vẫn đeo túi thơm, vẫn ngửi thấy mùi bạc hà, nhưng làm sao chịu đựng nổi việc Liễu Vĩnh kề sát để thổi hơi, nhất thời mặt đỏ bừng, cột sống như chảy ra, lòng biết là ổn rồi, chỉ có thể chống tay xuống ghế, hy vọng nhũn ra đây. Trong lòng vừa ấm ức lại vừa xấu hổ giận dữ. Ấm ức vì, Liễu Vĩnh biết nàng mắc chứng mềm xương, còn cố tình trêu ghẹo. Xấu hổ giận dữ vì, Liễu Vĩnh hành động thế này ràng là cợt nhả nàng, tại sao nàng lại thấy hận ?

      Ngọn đèn chập chờn khi tỏ khi mờ, gió khẽ mơn man, hương hoa lan tỏa, Liễu Vĩnh lại hề ngửi thấy mùi hoa, hương thơm ngửi thấy ràng là hương thơm từ người Lâm Mị. hít sâu hơi, chân tay rạo rực, nhịn được kề môi Lâm Mị thổi hơi. Thấy Lâm Mị giãy dụa quay mặt , nhưng toàn thân mềm nhũn, chỉ có thể chống tay xuống ghế, làn áo mỏng căng ra, lồng ngực đầy đặn lên xuống nhấp nhô, trong lúc nhất thời huyết mạch trào dâng, kiềm chế được cúi đầu xuống, mút lên cổ Lâm Mị cái.

      “Á!” Lâm Mị kêu lên, tự cho là tiếng kêu rất ghê ghớm, nhưng lọt vào tai Liễu Vĩnh chỉ là rên rỉ nỉ non, Liễu Vĩnh vòng tay qua lưng ghế, áp cả người xuống, chậm rãi tiến đến bờ môi Lâm Mị, hàm hồ : “Tiểu Mị, tôi giống như trúng mị dược, phải làm thế nào đây?”

      Hơi thở nóng bỏng, hô hấp dồn dập, quả rất giống tình trạng của người trúng mị dược. Lâm Mị hồn phi phách tán, rốt cục chống đỡ được nữa, nhũn người xuống lưng ghế.

      Môi Liễu Vĩnh chợt hụt hẫng, đưa tay vòng qua eo nàng, bàn tay lại che kín túi thơm, cho mùi bạc hà tỏa ra, miệng : “Em đồng ý gả cho tôi, tôi buông em ra!”

      Lâm Mị vừa giận dữ lại vừa ngọt ngào. Giận dữ là, Liễu Vĩnh dùng thủ đoạn này ép nàng gật đầu, quá vô sỉ. Ngọt ngào là, Liễu Vĩnh làm thế này, liệu được mấy phần lòng. Dưới tình cảnh này, nàng có thể gật đầu sao?

      Thấy Lâm Mị khẽ gật đầu, Liễu Vĩnh buông túi thơm, vươn nốt tay kia ra ôm lấy Lâm Mị, xoay người ngồi xuống ghế, đặt Lâm Mị ngồi lên đùi, thở sâu : “Em đồng ý rồi, từ nay trở là vị hôn thê của tôi, chúng ta làm thế này hề tính là vượt quá lễ giáo.”

      “Buông em ra!” Lâm Mị cuối cùng cầm được túi thơm lên hít hà, giãy dụa : “, quá vô lễ!”

      “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!” Liễu Vĩnh thấp giọng : “Em nhúc nhích nữa xong đâu.”

      Lâm Mị cắn răng vì giận, giơ tay hung hăng đẩy Liễu Vĩnh, ngờ Liễu Vĩnh đột nhiên đưa tay kéo vạt áo hơi hé ra, tay Lâm Mị trượt thẳng vào trong vạt áo, cảm giác nóng bỏng khiến nàng hoảng sợ, vội vàng rụt tay lại, lại bị Liễu Vĩnh giữ tay, dịu dàng : “Em thích sờ chỗ nào sờ , tôi tuyệt đối chống cự, cũng kêu cứu.”

      bắt nạt em, bắt nạt em!” Lâm Mị xấu hổ, lồng ngực nhấp nhô, van xin: “Buông em mà!”

      Liễu Vĩnh giữ chặt tay Lâm Mị buông, ép cung: “Em thích tôi? Em thích người khác?”

      Lâm Mị lắc đầu.

      “Vậy tức là em thích tôi!” Liễu Vĩnh xiết chặt tay hơn, giọng chợt khàn : “Chỉ cần em gọi tiếng Vĩnh ca ca, tôi buông em ra ngay.” , kiên nhẫn giật giật bắp đùi, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, hai mắt sáng quắc đến đáng sợ.

      Liễu Vĩnh vừa nhích đùi, Lâm Mị liền cảm nhận rất ràng có vật cứng kề sát đùi nàng, sợ dám nhúc nhích nữa, mấp máy môi gọi tiếng Vĩnh ca ca, chỉ hy vọng Liễu Vĩnh nhanh chóng buông nàng ra.

      “Gọi lớn tiếng chút, tôi nghe thấy.” Liễu Vĩnh sao có thể buông tha dễ dàng?

      “Vĩnh ca ca!” Lâm Mị đành gọi to hơn, xấu hổ muốn tìm cái lỗ nẻ để chui xuống.

      Tiếng gọi nũng nịu kiều, như đổ thêm dầu vào lửa, Liễu Vĩnh như tên lên cung, mãnh liệt đâm về phía trước, rồi lại dừng lại, dụi dụi ở bắp đùi mềm mại.

      Lâm Mị chỉ thấy đầu óc nổ “ầm” tiếng, trống rỗng, tay run lên, túi thơm rơi xuống, toàn thân mềm nhũn, còn sức đâu để chống cự, chỉ lẩm bẩm : “Đừng như vậy, đừng như vậy!”

      “Tiểu Mị, tiểu Mị!” Thanh Như Nguyệt Quận chúa đột nhiên truyền tới, tiếp theo, có tiếng bước chân từ phía gian giữa.

      Tác giả có lời muốn : Như Nguyệt Quận chúa tới đúng lúc!
      windlove_9693 thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 47 – LEO LÊN LƯNG CỌP


      Thiên Phương Công chúa là chủ nhân của Quần phương yến, vậy mà thay áo hai khắc sau vẫn thấy xuất , mấy tiểu thư tinh ý lặng lẽ nhìn quanh, thấy mấy thanh niên xuất sắc như Chu Minh Dương Liễu Vĩnh cũng thấy tăm hơi, trong lúc nhất thời phỏng đoán ngừng. người nhanh mồm nhanh miệng ra, “Này, sao Công chúa thay áo lâu vậy? Liễu Trạng nguyên và Chu thiếu gia câu thơ cũng chưa làm, vậy mà mất hút?”

      “Kể ra, trong tất cả các thanh niên có mặt ở đây, Liễu Trạng nguyên và Chu thiếu gia là xuất sắc nhất. Nhưng biết rốt cục hai người bọn để ý tiểu thư nhà ai?”

      “Lúc trước nghe Liễu Trạng nguyên ái mộ Nhậm Hiểu Ngọc nhà Tể tướng, ai nấy đều tự hỏi biết lúc nào mới đến Tể tướng phủ cầu hôn. ngờ tối Thưởng Hoa hội ở phủ Trưởng Công chúa, Liễu Trạng nguyên tuyên bố công khai là tuy ái mộ Nhậm Hiểu Ngọc, nhưng thể cùng ta vu oan giá họa cho Sử Bình Tá. như thế, tức là Liễu Trạng nguyên và Nhậm Hiểu Ngọc thể thành đôi rồi.”

      “Ô, tôi lại nghe kỳ là Liễu Trạng nguyên ái mộ tiểu thư Hầu phủ Chu Mẫn Mẫn.”

      “Nếu như thế, Liễu Trạng nguyên phải thất vọng rồi. Mọi người đều biết, cậu ruột tôi là quan Phó giám chính của Khâm Thiên Giám, theo lời ông ấy, Hoa Quận vương sai Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt, đến lúc đó đến Hầu phủ cầu hôn Chu Mẫn Mẫn. Liễu Trạng nguyên có tài mạo song toàn hơn nữa cũng làm sao mà so sánh với Hoa Quận vương được?”

      như vậy, cái gọi là nhân duyên trời định của Liễu Trạng nguyên vẫn chưa đến sao?”

      “Lại chả thế!”

      “Liễu Trạng nguyên tướng mạo đẹp mắt, nhưng ở kinh thành có nền tảng. Chưa biết chừng kỳ là Nhậm Hiểu Ngọc và Chu Mẫn Mẫn để vào mắt ấy chứ?

      cũng đúng, thế còn Chu Minh Dương, so sánh với Chu Tư, khí chất nổi bật, có phần ngạo nghễ, vì sao mỹ nam kinh thành lại có tên , chỉ có Liễu Vĩnh, Tô Trọng Tinh, Chu Tư, hề đề cập đến Chu Minh Dương?”

      “Ô, biết sao? Để tôi giải thích cho, mấy năm trước, Chu Minh Dương rất ít khi tham gia yến hội, lúc đó khí chất của cũng chưa thể ra ngoài, tướng mạo lại tuấn mỹ bằng Chu Tư, khi bàn luận về mỹ nam, đương nhiên đề cập đến . Suốt mấy năm như thế, nhưng đến khi đứng cạnh Chu Tư, mọi người mới dần nhận ra, còn thu hút hơn cả Chu Tư.”

      “Xuỵt xuỵt, giọng chút, người ta đứng kia kìa!” tiểu thư tinh mắt thấy ba em Chu Minh Dương vừa vừa cười , khỏi thốt lên: “ ra em nhà họ tìm chỗ vắng vẻ chuyện riêng.”

      Nhậm Hiểu Ngọc ngồi cạnh cây đàn, giương mắt nhìn ba em nhà họ Chu, gặp Lâm Mị trong số đó, nhếch miệng cười nhạt, lại thấy hầu Đào Tâm đến, liền quay sang cười với tiểu thư ngồi cạnh, nhìn Chu Mẫn Mẫn nữa.

      Chu Chu Mẫn Mẫn lo lắng cho Lâm Mị, với Chu Minh Dương, Chu Tư: “Cung nữ kia có Mạc thiếu gia tìm thuốc liên quan gì đến tiểu Mị? Sao dò la chút?”

      “Họ Mạc, lại là cử nhân Liễu Châu, chắc chắn là cái cậu Mạc Song Bách ở nhờ nhà họ Tô. Mạc Song Bách kia là họ hàng của Tô Trọng Tinh, lại có giao tình với Liễu Vĩnh, nếu xảy ra chuyện gì, hai người kia còn khẩn trương hơn em ta. Bây giờ thấy bọn đến đây hỏi gì, tất là chuyện nghiêm trọng.” Chu Minh Dương cười : “Huống hồ, cung nữ kia mời tiểu Mị trước mặt chúng ta, cho thấy phải chuyện đại gì. Tốt nhất là rêu rao.”

      “Em cũng đâu muốn rêu rao, chỉ tại Như Nguyệt Quận chúa đáng hận kia, mới đợi lúc nóng ruột tìm. Chỉ sợ ta lại làm rùm beng liên lụy đến tiểu Mị.” Chu Mẫn Mẫn , thấy Sử Bình Vân tới, đành dừng lời, cười hỏi: “Chúng ta mới ra kia lúc, có bài thơ hay nào được sáng tác sao?”

      “Là Nhậm Hiểu Ngọc làm bài thơ, ” Sử Bình Vân cười đọc thơ của Nhậm Hiểu Ngọc lần, chớp mắt : “Các tiểu thư đều tán thưởng là bài thơ này hay, trầm trồ thán phục!”

      Chu Mẫn Mẫn hừ tiếng: “Hay lắm sao? Sao ta thấy.”

      Chu Minh Dương đứng bên cạnh gật đầu: “Đúng là Nhậm Hiểu Ngọc có chút tài làm thơ, đáng tiếc ta ỷ tài mạo, coi đàn ông con trai kinh thành ra gì, lúc nào cũng có vẻ vênh váo kiêu ngạo. như thế, sớm muộn gì cũng nếm mùi khổ sở.”

      Tối hôm Thưởng hoa hội, khi Liễu Vĩnh bị đổi túi thơm, Nhậm Hiểu Ngọc những giúp đỡ, còn ném đá xuống giếng, Chu Mẫn Mẫn liền hiểu, quan hệ giữa Nhậm Hiểu Ngọc và Liễu Vĩnh đoạn tuyệt từ đó. Lòng thầm hả hê, hừ, ngươi tài mạo song toàn cũng sao chứ, Liễu Vĩnh cũng đâu thèm muốn ngươi? Lúc này nghe thấy Chu Minh Dương đánh giá, cũng dè bỉu thơ Nhậm Hiểu Ngọc làm nữa, xem xét kỹ càng, thấy trong thơ có tâm trạng tịch liêu, nhịn được đưa mắt nhìn Nhậm Hiểu Ngọc. Lại thấy Nhậm Hiểu Ngọc vẫn chẳng khác gì, lộng lẫy nổi bật giữa đám đông, nhất thời hụt hẫng, ta chẳng nhờ, Mẫn Mẫn này còn thương vay khóc mướn để làm gì?

      Nhậm Hiểu Ngọc phát ánh mắt của Chu Mẫn Mẫn, nhếch môi cười nhạt, lại quay sang bình luận mấy câu với mấy tiểu thư ngồi đó, rồi mới đứng dậy, ung dung ngồi xuống trước đàn, đàn khúc nhạc mới phổ ra, nhất thời cả sảnh cùng vỗ tay. ta hơi gật đầu, lấy cớ muốn rửa tay, vẫy tay gọi Đào Tâm theo, về phía bồn rửa tay.

      Thấy xung quanh người, Nhậm Hiểu Ngọc mới : “Được rồi, ngươi !”

      Đào Tâm đưa khăn cho Nhậm Hiểu Ngọc lau tay, : “Khi Như Nguyệt Quận chúa kia ôm lấy Lâm tiểu thư bị Liễu Trạng nguyên giằng ra, Lâm tiểu thư trúng độc, bảo Như Nguyệt Quận chúa tìm túi thơm, lại nhờ Mạc thiếu gia kiếm người hầu hỏi xin lá bạc hà, nô tỳ bám theo nghe thấy tiếng người đến, là Tô thiếu gia và La tiểu thư đến. lúc sau lại có Chu thiếu gia Chu tiểu thư đến. Theo lời Chu nhị thiếu gia, Chu tiểu thư nghĩ cách gán ghép Như Nguyệt Quận chúa với Liễu Trạng nguyên. Chu đại thiếu gia biết võ, tai thính mắt tinh, nô tỳ sợ phát , đành phải quay lại.”

      Đào Tâm khuyên nhủ: “Tiểu thư, yên lành, nên gây chuyện.”

      Nhậm Hiểu Ngọc tuy kiêu căng với đàn ông con trai, nhưng đối với hầu rất ôn hòa, thấp giọng : “Đào Tâm, trả được cơn giận này, ta thề làm người. Ngươi đừng khuyên ta nữa!”

      “Nhưng mà…”

      Nhậm Hiểu Ngọc ngắt lời Đào Tâm, cười lạnh: “Chuyện Hoa Quận vương bảo Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt, nhanh chóng đến Hầu phủ cầu hôn Chu Mẫn Mãn chẳng còn là chuyện gì bí mật. Ta chỉ ngờ rằng Liễu Vĩnh lại quấn lấy Lâm Mị. Cũng phải công nhận là Lâm Mị xinh đẹp hơn Chu Mẫn Mẫn rất nhiều. Nhưng có ta ở đây, Liễu Vĩnh đừng hòng cưới xin trôi chảy.”

      “Ý tiểu thư là?”

      em nhà họ Chu phải muốn làm mối cho Như Nguyệt Quận chúa kia với Liễu Vĩnh sao? Ta chỉ tìm thời cơ tát nước theo mưa thôi. Về phần Lâm Mị, ghép ta với Nhị Hoàng tử Hạ Như Phong của Đại Hạ Quốc là xứng đôi.”

      Nhậm Hiểu Ngọc cắn răng trầm tư, nghe phụ thân , Hạ Như Phong từng cầu hôn Thiên Phương Công chúa mà được, bị từ chối xong lại hộ tống Như Nguyệt Quận chúa và hai tiểu thư đến kết quan hệ thông gia. Nhưng Hoàng thượng cũng giữ Như Nguyệt Quận chúa lại, chỉ giữ hai tiểu thư xinh đẹp. Đến lúc đó nếu Hạ Như Phong mở miệng cầu hôn Đại Chu, tất là Hoàng thượng thoái thác, chỉ chưa biết tiểu thư nhà nào bị chọn trúng. Người như Hạ Như Phong, chẳng lẽ lại cam tâm chọn con nhà tầm thường, chắc chắn chỉ chọn trong hai nhà là Tể tướng phủ hoặc Vĩnh Bình Hầu phủ. Nếu Hạ Như Phong đề xuất được chọn ở Tể tướng phủ, phụ thân nhất định lấy cớ rằng mình bệnh tật yếu ớt để né tránh. Chỉ khổ cho mấy em dòng thứ, nhất định phải chịu trận. Chị em với nhau, dù do vợ cả hay vợ lẽ sinh ra, đều là cốt nhục của phụ thân, sao tránh được việc phụ thân đau lòng. Nếu có thể tìm kế sách chu đáo, khiến các em phải lấy chồng xa, chỉ các em cảm kích mình, còn khiến phụ thân thêm thương mình.

      “Đào Tâm, khi Lâm Mị phát bệnh, triệu chứng thế nào?” Nhậm Hiểu Ngọc nghiền ngẫm lời Đào Tâm, nhíu mày : “Lá bạc hà có thể chữa bệnh đó?”

      Đào Tâm vừa nghe Nhậm Hiểu Ngọc hỏi thế, lại thuật lại tỉ mỉ thêm lần, dứt lời cũng cảm thấy kỳ quái, “Lâm tiểu thư kia yên lành, đột nhiên lả người vào vòng tay Như Nguyệt Quận chúa, thể nhúc nhích dù chỉ chút.”

      “Nếu là bệnh tim, chỉ mấy lá bạc hà làm sao chữa được. Nhưng nếu phải, có chứng bệnh nào có thể khiến người ta tê liệt toàn thân?” Nhậm Hiểu Ngọc suy đoán: “ có bệnh, tất tìm thầy xin thuốc, ngươi dò la .”

      Quay về với phòng thay quần áo, bước chân càng lúc càng gần. Liễu Vĩnh nóng rực toàn thân, mặt đỏ tim đập, như tên lên cung, trong lúc nhất thời thể che dấu. hốt hoảng, ôm gọn Lâm Mị, đứng lên nấp sau cánh cửa, nghe thấy tiếng chân tiến vào mà chỉ qua, Như Nguyệt Quận chúa giống như bị người khác dẫn ra ngoài.

      Tình huống lén lén lút lút là tình huống kích thích ướt át nhất, khiến người ta mê mẩn nhất, khiến người ta muốn dừng mà dừng được. Huống hồ nữ tử trong lòng Liễu Vĩnh lại mị nhãn như tơ, rên rỉ uyển chuyển, mềm như bún…

      Liễu Vĩnh dương cung lần nữa, ấn Lâm Mị vào tường, kề sát thân thể, dụi dụi chỗ quan trọng. Thấy Lâm Mị toàn thân run rẩy, vô lực phản kháng, nửa chống cự nửa phối hợp, lệ tràn mi, Liễu Vĩnh mãnh liệt dừng lại, nhàng liếm nước mắt Lâm Mị, bàn tay giữ chặt túi thơm của nàng cũng thả ra, kề lên mũi nàng cho nàng đỡ nhũn.

      Hương bạc hà át khí tức Liễu Vĩnh, Lâm Mị đứng vững lại, cảm thấy vừa thẹn vừa cáu vừa bực vừa hận, giơ tay lên hung hăng tát “bốp” cái, mặt Liễu Vĩnh in hằn năm ngón tay.

      “Được đấy, lúc trước cắn tôi lòi xương, giờ lại tát tôi cái, tôi phải trả thù em như thế nào đây?” Liễu Vĩnh cũng cáu, tựa tiếu phi tiếu cầm tay Lâm Mị, kề lên môi, hôn chụt cái.

      “Buông tay!” Lâm Mị ra sức rụt tay, vừa dùng lực, lại phát nửa người Liễu Vĩnh đè lên nàng, khỏi cứng đờ người, dám nhúc nhích bừa, chỉ nức nở : “ làm thế với em, sau này em còn mặt mũi nào?”

      Liễu Vĩnh ngẩn ra, lau nước mắt cho Lâm Mị, giọng khàn khàn đứt quãng: “Tiểu Mị, tôi hề cố ý cợt nhả em, là… kiềm chế được. Lúc trước cho dù trúng mị dược, vẫn có thể khống chế được, nhưng từ khi có em trong lòng, còn cách nào để khống chế.”

      “Nhưng cũng thể như vậy.” Lâm Mị lại thút thít.

      “Đừng khóc, tôi làm thế nữa!” Liễu Vĩnh buông tay Lâm Mị, nghe tiếng động hình như có người về phía này, tập trung lắng nghe là tiếng của quản , bèn giơ tay lên chống vào tường, ghì chặt Lâm Mị, cúi đầu hung hăng hôn chút, sau đó hăng hái rút lui, vừa xoay người, vén rèm, mất hút vào màn đêm.

      Lâm Mị toàn thân tê dại, gục vào tường, lúc sau mới vỗ vỗ lên môi, vừa giận vừa hờn, “Còn làm thế nữa, kết quả vẫn thế!”
      windlove_9693 thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 48 – ĐẾN CỬA CẦU HÔN


      Liễu Vĩnh lẳng lặng đứng ở dưới tàng cây, mượn bóng đêm để náu mình, hít sâu vài cái, mới ổn định được hưng phấn. bên mặt bỏng rát, cần soi gương, cũng biết hằn hình năm ngón tay, nhếch miệng lẩm bẩm: “Tiểu tinh xương, đến lúc tát người lại mạnh tay thế!”

      Liễu Vĩnh tuy bị tát cái, nhưng đáy lòng lại có phần vui vẻ. thế nào, Lâm Mị cũng là nương biết tự trọng, tình thế hiểm nghèo, xương cốt tuy mềm, nhưng vẫn giữ được cốt khí. nghĩ đến đó, bụng dưới lại nóng lên, vừa kiềm chế được chút, lại nghĩ đến lúc thân mật với Lâm Mị, từ khi sinh ra, đó là lần đầu tiên có cảm xúc thương với . vươn tay, nhàng phủ lên chồi non, dường như gương mặt Lâm Mị ra trước mắt, dịu dàng vô hạn. Đáy lòng như mặt hồ gợn sóng, có địa phương mà khó khăn lắm mới khống chế được, giờ rục rịch ngẩng đầu thêm lần nữa.

      “Hừm, thời gian gần đây, ngươi càng lúc càng thiếu tự chủ, như vậy rất được.” Liễu Vĩnh cúi đầu, dùng ngón tay phủi phủi “tiểu đệ đệ” nghe lời, lại thuận tay bứt chiếc lá, cuốn tròn, dùng nó ngoáy ngoáy lỗ tai, quả nhiên, lỗ tai bị ngứa, khiến phân tán chú ý, “tiểu đệ đệ” cũng chịu an tĩnh.

      Bên kia, Như Nguyệt Quận chúa vừa vừa : “Tiểu Mị, ở trong phòng, tại sao ta gọi mấy lần mà đáp?”

      bảo ta đáp thế nào? Lâm Mị cười khổ tiếng, : “Chắc tại ta quá, nghe thấy thôi!”

      “Ta thính tai lắm, sao có thể nghe thấy được?” Như Nguyệt Quận chúa lớn tiếng phản bác, lại kêu lên: “Chẳng lẽ cùng Liễu…”

      “Đúng rồi, tại sao lại đến đây? Vườn này rộng thế, sao biết đường ?” Lâm Mị cắt lời Như Nguyệt Quận chúa, để Quận chúa hỏi tiếp, chờ Như Nguyệt Quận chúa trả lời, nàng đứng lại, kéo tiểu cung nữ dẫn đường : “ nương chỉ cần dẫn đến đây thôi, ta biết đường tiếp.”

      Phía trước đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn và tiếng cười lao xao. Chỉ cần theo tiếng lao xao là được, đúng là cần lo lắng. Tiểu cung nữ khom người chúc phúc, sau đó về hướng ngược lại.

      Dưới bóng đêm, Liễu Vĩnh nhìn thấy rất ràng, có hai người tới, chính là Lâm Mị và Như Nguyệt Quận chúa, chờ hai người tới gần chút, mới ung dung đến, quay sang Như Nguyệt Quận chúa : “Thỉnh Quận chúa canh chừng hộ ta, ta có chuyện muốn với tiểu Mị.”

      Như Nguyệt Quận chúa và Lâm Mị còn cách chỗ đông người lùm cây, Liễu Vĩnh lù lù xuất như thế, Như Nguyệt Quận chúa cũng phải giật mình, nhưng đến khi thấy là Liễu Vĩnh, nghe thế Quận chúa quay sang nhìn Lâm Mị, thấy Lâm Mị mím môi gì, Quận chúa trỏ hai ngón tay vào nhau, cười hì hì : “Hai người cứ từ từ, tỉ mỉ, cho ràng.” Vừa vừa lui lại mấy bước, thực chống nạnh làm nhiệm vụ “hộ vệ”.

      Có Như Nguyệt Quận chúa ở đây, Lâm Mị sợ Liễu Vĩnh lại làm chuyện càn rỡ, thấp giọng : “Xin hỏi Liễu Trạng nguyên có lời gì muốn ?”

      Thấy Như Nguyệt Quận chúa quay lưng dòm ngó, Liễu Vĩnh ghé sát vào Lâm Mị : “Tiểu Mị, em còn giận sao?” dứt lời, thấy Lâm Mị đỏ mặt, như vừa thoa phấn hồng, biết ngay là nàng cũng liên tưởng đến chuyện vừa rồi, giọng hỏi: “Em nghĩ gì? Sao lại đỏ mặt?”

      “Ghê tởm!” Lâm Mị ngẩng đầu, thấy Liễu Vĩnh tựa tiếu phi tiếu, nàng dùng vẻ mặt ghê tởm nhìn , xoay người định , lại bị Liễu Vĩnh kéo tay áo, khỏi hoảng hốt la lên: “ lại muốn làm gì?”

      “Em đừng , nghe tôi xong .” Liễu Vĩnh lỏng tay, thấp giọng : “Em bị chứng mềm xương đó, từ nay về sau, phải cẩn thận hơn. Ví dụ như túi thơm, tốt nhất là mang theo vài cái, cái nhét trong ngực áo, cái buộc ngang hông, cái xỏ dây đeo cổ. Còn nữa, vạt áo có thể may hai lớp, giữa hai lớp nhét lá bạc hà, viền cổ tay áo cũng có thể làm khe hở, nhét vài lá bạc hà vào, đế giày cũng có thể nhét vài lá. Thậm chí có thể đem lá bạc hà phơi khô nghiền thành bột, cho vào bình mang theo người khi ra ngoài, phòng khi có chuyện. Cây trâm em vẫn thường cài, cũng có thể nhờ thợ thủ công làm cho rỗng ruột, đổ ít phấn bạc hà vào trong. Còn…”

      Lâm Mị ngơ ngác nghe, theo ý tứ của Liễu Vĩnh, toàn thân dưới của nàng, từ đỉnh đầu đến gót chân, có thể là dùng bạc hà vũ trang tận răng, phân tấc đều sơ hở.

      Liễu Vĩnh xong tất cả những phương pháp nghĩ ra, lại có chút trách móc Lâm Mị : “Lại như yến hội tối nay, em nên chỉ mang theo túi thơm. Nếu phải tôi, em gặp cố rồi.”

      Nếu phải , tôi bình an rồi! Lâm Mị thầm oán hận câu, biện bạch: “Vốn dĩ em có cho lá bạc hà vào vạt áo, trong người cũng cất túi thơm. Đến lúc , Mẫn tỷ tỷ nhìn lại lần, vạt áo em căng phồng như thế rất khó coi, tìm cái áo khác bảo em thay. Túi thơm cất trong người cũng bị chị ấy quẳng , trong túi thơm toàn lá bạc hà, mùi bạc hà gắt quá làm chị ý khó chịu. Khó khăn lắm em mới giữ được túi thơm đeo ở hông. Nhất thời cũng cảm thấy thỏa đáng, muốn thoái thác , nhưng thoái thác được.”

      Lâm Mị xong, đột nhiên bịt miệng, có chút hối hận, là cái gì của nàng? Tại sao nàng phải dài thích dài dòng như vậy? Huống hồ toàn thân dưới toàn lá bạc hà, chưa đến chuyện người bên cạnh khó chịu, bản thân nàng ngửi lá bạc hà lâu cũng bị mất khứu giác, chỉ sợ nếu để lâu dài, đúng như lời Vương đại phu , khứu giác tê liệt hoàn toàn. Nếu làm như lời , hễ ra khỏi nhà là người toàn bạc hà, đến chỗ nào cũng sặc mùi bạc hà, cứ như vậy….

      Liễu Vĩnh cũng nghĩ ngợi, thiếu nữ như nàng, người có mùi son phấn, lại toàn mùi bạc hà, người khác thấy thế nghĩ thế nào? Huống hồ hương bạc hà cay độc, ngửi nhiều cũng phải biện pháp thỏa đáng. suy nghĩ chút : “Nếu yến hội có tôi tham dự, em phải tìm cớ thoái thác . Để tôi nghĩ được cách chữa cho chứng bệnh của em mới tiếp.”

      Lâm Mị cúi gằm, sống mũi cay cay. Từ khi biết bản thân mắc chứng này, nàng thấy nhục nhã đến mức mấy đêm ngủ, ngay cả bà vú cũng dám kể, đến khi nghe Vương đại phu , bệnh này có thuốc chữa, càng thêm tuyệt vọng. Bây giờ nghe được Liễu Vĩnh thế, phẫn nộ vì hành động vô lễ của tiêu tan mấy phần. Nhất thời : “Khi phu nhân Vĩnh Bình Hầu tìm đại phu bắt mạch cho em vào tối sinh thần của bà, em có lặng lẽ hỏi Vương đại phu, Vương đại phu chứng này tính là bệnh, nên có thuốc chữa trị.”

      “Kinh thành có rất nhiều người y thuật cao minh, chỉ có mình Vương đại phu.” Liễu Vĩnh cười : “ cần lo lắng, chuyện này giao cho tôi là được. Nếu có thuốc chữa, em nhanh chóng gả cho tôi làm phu nhân Trạng nguyên, có tôi che chở cho em, dù em có yếu đuối hơn nữa cũng sao.”

      Lâm Mị nghe nửa trước có chút cảm động, nghe đến nửa sau xấu hổ giận dữ, chút nghĩ ngợi, giơ tay định tát. Liễu Vĩnh lần này nhanh mắt tránh được, vươn tay tóm tay Lâm Mị, tựa tiếu phi tiếu : “Còn chưa thành thân, em động tay động chân, như thế hay đâu!” vừa , vừa dùng ngón cái vuốt ve lòng bàn tay Lâm Mị, hạ giọng : “Đừng gấp, sau khi thành thân, em muốn động tay động chân ở đâu cũng được, tôi cam đoan phản kháng.”

      “Vô sỉ!” Lâm Mị thấy Liễu Vĩnh đến hai chữ “ở đâu” ngữ điệu trở nên quái dị, như có ngụ ý, nhất thời hai má đỏ bừng, lửa giận dâng lên, cúi đầu há miệng muốn cắn tay Liễu Vĩnh.

      Liễu Vĩnh thấy thần sắc Lâm Mị như thế, biết là chọc giận nàng rồi, liền buông tay Lâm Mị, lui về sau nửa bước, nhanh chóng nhận lỗi: “Tiểu Mị, tiểu Mị, em đừng giận. Từ nay tôi linh tinh nữa.” Lại duỗi tay giả vờ tự tát, miệng : “Đường đường là Trạng nguyên, tại sao vừa gặp Lâm Mị tiểu thư lại thành kẻ biết tự trọng, đáng chết!”

      Lâm Mị vốn rất giận dữ, thấy như thế, nhịn được cười “phì” tiếng, cười xong lại hất hàm : “Về sau còn dám ức hiếp em nữa, em mách với mẫu thân. Cho biết thế nào là lễ độ.”

      “Xin chừa!” Liễu Vĩnh thấy Như Nguyệt Quận chúa mấy lần quay đầu lại, đành lên giọng: “Quận chúa, phải che chở cho tiểu Mị. Tiểu Mị khỏe, phải trông chừng kỹ, được để đàn ông con trai đến gần, biết ?”

      “Biết rồi!” Như Nguyệt Quận chúa gật đầu, cực kỳ vui mừng. Thanh niên đẹp trai này và tiểu Mị đều có tình cảm với nhau, thế, là sợ đàn ông khác đến gần tiểu Mị, phá rối nhân duyên của , muốn ta nhìn hộ ! Dù sao ta cũng muốn xuất giá cùng tiểu Mị, đương nhiên giúp .

      Lâm Mị thấy Như Nguyệt Quận chúa đồng ý cách rất dễ dàng, còn nhìn Liễu Vĩnh, tim giật thót cái, khỏi lườm Liễu Vĩnh, tốt xấu gì người ta cũng là Quận chúa, sao dám sai bảo người ta như thế? Nhất thời vừa buồn vừa rối trí, thế này đừng hòng giấu được Như Nguyệt Quận chúa. Phải nhanh chóng tìm cách đập vỡ cái ý tưởng chung chồng của Quận chúa.

      Liễu Vĩnh vẫn yên tâm, dặn dò Lâm Mị: “Em đến chỗ đông người đừng lại nhiều, sau này đâu nhớ mang thêm túi thơm. Tôi tiện ở đây nữa, phải cáo từ hồi phủ trước.”

      Lâm Mị thấy Liễu Vĩnh có vẻ nghiêm túc, chỉ đành gật đầu. Ngước mắt lên, thấy Liễu Vĩnh vỗ về gò má trái, nàng hiểu ngay lập tức, mặt in hằn năm ngón tay, nếu ra chỗ đông người, có ai hỏi biết trả lời thế nào, đành cáo từ trước. Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng buột miệng: “ có đau ?”

      Liễu Vĩnh vốn có vẻ rất nghiêm túc, nghe Lâm Mị thế, mắt liền ướt át, chớp chớp mắt nũng nịu: “Nếu em sờ chút đau nữa.”

      Lâm Mị nghe ngữ điệu của , lập tức hối hận vì bản thân nhiều chuyện, quay ngoắt người lại, kéo Như Nguyệt Quận chúa .

      Liễu Vĩnh đứng ở chỗ cũ, hai mắt sáng quắc trừng Lâm Mị, thấy nàng chậm, thân hình mảnh mai, dáng vẻ thướt tha mềm mại, khỏi lẩm bẩm: “Đêm nay mất ngủ rồi!”

      Trong vườn cười xôn xao, Nhậm Hiểu Ngọc tìm chỗ hẻo lánh ngồi, thấy Như Nguyệt Quận chúa và Lâm Mị lại xuất , nhất thời hỏi Đào Tâm: “Đào Tâm, ngươi xem, ta có chỗ nào thua kém Lâm Mị?”

      Luận gia thế, Lâm Mị mồ côi cha mẹ, cùng lắm chỉ là nghĩa nữ Hầu phủ, tự nhiên thể so sánh với Nhậm Hiểu Ngọc là thiên kim nhà Tể tướng. Luận tướng mạo, Lâm Mị thon thả mảnh mai, khả ái động lòng người, nhưng Nhậm Hiểu Ngọc cũng là mỹ nhân hiếm có, nổi danh người đẹp băng giá, nếu đặt lên bàn cân, hai người ai hơn ai. Luận tài hoa, Lâm Mị chưa làm bài thơ bài từ nào mà thiên hạ trầm trồ, Nhậm Hiểu Ngọc mười hai tuổi nổi danh thơ phú.

      Đào Tâm cũng hiểu tại sao Liễu Vĩnh lại chọn Nhậm Hiểu Ngọc, mà chọn Lâm Mị, giờ nghe Nhậm Hiểu Ngọc hỏi thế, buột miệng : “Khía cạnh nào tiểu thư cũng hơn hẳn ta. Nếu kết luận, cũng chỉ có thể Liễu Trạng nguyên mắt mờ, có mắt như mù, phân tốt xấu.”

      sao?” Nhậm Hiểu Ngọc đón cánh hoa bay lạc đến, nắm chặt tay kề lên mũi ngửi, đột nhiên buông tay, để cánh hoa rơi xuống đất, dùng chân dẫm nát, vừa dồn lực xuống chân vừa cười lạnh trong lòng: hủy ta lúc, ta hủy cả đời. với Đào Tâm: “ lát nữa có họa sĩ cung đình ra vẽ bức ‘Hành nhạc đồ’ cho Công chúa. Ai xinh xắn khả ái, Công chúa nhất định sắp xếp ngồi gần. Lâm Mị như vậy, chắc chắn được ngồi cạnh Đại Công chúa. Ngươi tặng viên trân châu ta mang tới cho họa sư, bảo ông ấy phải vẽ Lâm Mị đẹp, ít nhất cũng phải có ba phần giống Đại Công chúa.”

      “Tiểu thư…” Đào Tâm có chút kinh ngạc, nếu tiểu thư muốn Lâm Mị nổi bật, phải nên bảo họa sư chấm thêm vào khóe mắt bờ môi Lâm Mị hai nốt ruồi, khiến Lâm Mị có tướng xấu sao?

      Nhậm Hiểu Ngọc thấy sắc mặt Đào Tâm, cười nhạt: “Ngươi chỉ cần biết làm theo lời ta bảo thôi.” Hạ Như Phong ngưỡng mộ Thiên Phương Công chúa lâu, mà Thiên Phương Công chúa tuyệt đối đến Đại Hạ Quốc làm dâu. Lâm Mị tướng mạo kiều mỵ, khí chất cũng có mấy phần tương tự Thiên Phương Công chúa, nếu khiến họa sư bỏ thêm chút công phu, trau chuốt nét bút, muốn Lâm Mị giống Thiên Phương Công chúa, hoàn toàn phải việc gì khó khăn.

      Sau Quần phương yến, Hành Nhạc Đồ và thơ phú vân vân được các cung phi truyền tay. Đến lúc đó tự nhiên truyền đến tay hai tiểu thư Đại Hạ, chuyện Lâm Mị có tướng mạo giống Thiên Phương Công chúa, tự nhiên cũng có thể nhờ hai tiểu thư kia mà truyền đến tai Hạ Như Phong. Hạ Như Phong cầu được Thiên Phương Công chúa, tự nhiên cầu hôn người có tướng mạo giống Thiên Phương Công chúa là nghĩa nữ Hầu phủ Lâm Mị. Đến lúc đó dù phu nhân Vĩnh Bình Hầu có thương Lâm Mị đến đâu, nghĩa nữ nơi nương tựa mà kháng chỉ bất tuân.

      Liễu Vĩnh, đến khi người trong lòng ngươi sang Đại Hạ Quốc ngàn dặm xa xôi làm vợ người khác, ta chờ xem ngươi có cảm xúc gì?

      Liễu Vĩnh lúc này ngồi trong kiệu, tâm tình rất sảng khoái, miệng còn huýt sáo thủ khúc nghe được hồi , huýt hồi lâu, mới nhớ ra, ở Liễu Châu, khi tân lang nghênh đón tân nương vào nhà, đội kèn thổi thủ khúc này.

      Khi kiệu về đến Trạng nguyên phủ, Liễu nhũ mẫu ra đón, cười : “Thiếu gia tối nay về sớm quá.” Dứt lời nhũ mẫu nhìn thấy hình bàn tay má Liễu Vĩnh, khỏi cả kinh, chỉ chỉ : “Đây là, đây là…”

      “Đây là cháu cẩn thận va phải cây liễu.” Liễu Vĩnh cười lảng sang chuyện khác, “Sao mama lại đích thân ra đón?”

      Liễu nhũ mẫu bị lừa, trừng mắt nhìn Liễu Vĩnh : “Va vào cây liễu lại thành hình bàn tay được sao?”

      Thấy phu kiệu lui xuống, Liễu Vĩnh mới : “Haizzz, đây là con dâu tương lai nhà ta đánh.”

      Liễu nhũ mẫu nghe thế vừa mừng vừa sợ, sợ là, còn chưa thành thân, động thủ đánh người? Mừng là, rốt cục thiếu gia cũng chịu lấy vợ?

      “Thiếu gia, là tiểu thư nhà ai? Khi nào cầu hôn?”

      Liễu Vĩnh thẳng vào trong nhà: “Là nghĩa nữ Vĩnh Bình Hầu tên Lâm Mị. Mấy ngày nữa cầu hôn.”

      Liễu nãi nương vui vẻ thốt lên: “Thiếu gia, ngày mai vú dậy sớm, chùa xin quẻ, sau đó nhờ sư cụ chọn cho ngày tốt!” đến đó Liễu nhũ mẫu lại đổi vui thành buồn, ưu sầu : “Thiếu gia, như vậy, tiểu thư kia vì sao lại đánh cậu?”

      Liễu Vĩnh cười nham nhở: “Đánh là , mắng là thương!” Dứt lời vào phòng đóng cửa, bỏ lại Liễu nhũ mẫu gặm nhấm băn khoăn.

      Mấy ngày sau Quần phương yến, kinh thành lan truyền hai tin khiến dân tình xôn xao: tin thứ nhất, là Thiên Phương Công chúa chọn cử nhân Liễu Châu Mạc Song Bách làm phò mã, quan Giám chính của Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt. Tin thứ hai, là Hoa Quận vương chuẩn bị đến Vĩnh Bình Hầu phủ cầu hôn thiên kim Hầu gia Chu Mẫn Mẫn làm Quận vương phi.

      Khi tin Hoa Quận vương muốn đến Hầu phủ cầu hôn, truyền đến tai phu nhân Vĩnh Bình Hầu, bà chẳng hề cao hứng, chỉ sợ Chu Mẫn Mẫn vẫn dành tình cảm cho Liễu Vĩnh, đến lúc đó chịu đồng ý hôn với Hoa Quận vương. Tạm thời chuyện này vẫn chưa chính thức, thể rêu rao, càng thể hấp tấp với Chu Mẫn Mẫn.

      Chuyện của Hoa Quận vương, Liễu Vĩnh cũng nghe nghóng được ràng, thầm tính toán trong lòng, với Liễu nhũ mẫu: “Mama, chúng ta cần chọn ngày tốt, cứ cầu hôn cùng ngày với Hoa Quận vương là được.”

      Liễu nhũ mẫu dò la Hoa Quận vương cầu hôn ngày hai tám tháng bảy, khỏi thầm: “Thiếu gia, cầu hôn nên vào tháng chẵn, nên tháng lẻ. Chúng ta chờ thêm mấy ngày, đến tháng tám hãy đến Hầu phủ cầu hôn!”

      Liễu Vĩnh cười : “Chậm thêm ngày, chừng Hầu phủ nhận lời người khác.” Nếu trì hoãn, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, nảy sinh cố.

      Về phần nhà , phu nhân Vĩnh Bình Hầu tiện dò la chuyện Hoa Quận vương chính thức cầu hôn hôm nào, lòng bà rất nôn nóng, chỉ suy nghĩ phải thế nào mới có thể thuyết phục Chu Mẫn Mẫn nhận lời Hoa Quận vương.

      Lại thêm, bà cho rằng Hoa Quận vương dù muốn cầu hôn, cũng phải chờ đến tháng tám mới cầu hôn, ngờ sáng ngày hai tám tháng bảy, vợ của quản gia thở phì phò chạy vào: “Phu nhân, có hai nhà cho bà mối đến cầu hôn!”

      “Ngoài Hoa Quận vương còn có ai?” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu có cảm giác hay, vội vàng : “Hỏi ràng chưa?”

      “Hồi phu nhân, bà mối là Hoa Quận vương nhờ, bà mối là Liễu Trạng nguyên nhờ.”

      nhà là Vương phủ quyền thế, nhà là Liễu Trạng nguyên mà Mẫn Mẫn ái mộ, biết làm thế nào đây?
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :