1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cuộc Chiến Chinh Đoạt - Kim Bính

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Diêu Ngạn đáp khẽ, giữ chặt điện thoại di động, dìu Bà Diêu thất thần ra ngoài. Dượng chờ ngoài đầu ngõ.

      Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Bà Diêu và Diêu Yên Cẩn, Diêu Ngạn cùng họ đến sở cảnh sát. Tối qua, cảnh sát đến điều tra trường, hôm nay chính thức lập hồ sơ. Thị trấn này rất ít xảy ra chuyện nghiêm trọng. Vụ phóng hỏa này coi như là lần đẩu tiên trong nhiều năm trở lại đây. Đối với cảnh sát mà đây vụ án hình thể coi thường. Cảnh sát an ủi: "Tạm thời cần lo lắng chuyện bồi thường. Người nào phóng hỏa, người đó đền bù. Mọi việc cứ chờ đến khi bắt được người gây án rồi tính".

      Hai người ở sở cảnh sát suốt mấy tiếng đồng hồ. Khi lấy khẩu cung, Diêu Ngạn có chút ngần ngừ. lát sau, mới kể chuyện ở Lô Xuyên. họ ngồi bên nghe thấy, bà bần thần cả người: "Tại sao lại vậy? Con với dượng con cùng giấu mọi người?".

      Diêu Ngạn nhíu mày: "Sợ mọi người lo lắng nên ".

      họ thở gấp kéo Diêu Ngạn, hỏi: "Vậy ông ta... ông ta làm gì con chứ?".

      Cảnh sát ở xung quanh quay qua nhìn ngay tức Diêu Ngạn đỏ mặt: " có, có!".

      họ cũng thoáng yên tâm nhưng thái độ của bà lại như nửa tin nửa ngờ.

      Tới giữa trưa, Tưởng Nã mới biết chuyện. Đêm hôm qua ngủ ở tòa nhà phía sau. Lúc nghe em chuyện giật bắn, túm lấy người hỏi: "Chú cái gì? Nhà họ Diêu cháy?".

      Người đó vội vàng : "Vâng, cháy đêm qua. Hứa bị bỏng nằm viện, mới gọi điện cho bọn em!".

      Tưởng Nã đẩy ta ra, chạy ngay ra xe Jeep.

      Chạy xe tới bệnh viện, mới biết cả nhà của Diêu Ngạn về. Tưởng Nã cuống cuồng gọi cho Diêu Ngạn nhưng ai bắt máy, cuối cùng là liên lạc được.

      Hứa Châu Vi thều thào : "Chị ấy tìm nhưng gọi lại".

      Tưởng Nã ngớ người, bỗng nhớ đến cuộc gọi bị cắt đứt ngày hôm qua.

      bỏ mặc Hứa Châu Vi, chạy xe đến nhà Diêu Ngạn. Hàng xóm dọn dẹp tàn cuộc bàn tán xôn xao, còn cảnh sát đứng bên ghi chép. Tưởng Nã tóm được hai người hỏi chuyện, đối phương : “Tôi biết, sáng nay họ mới đến đây. Vợ lão Diêu khóc lóc thảm thiết, đầu óc hình như còn bình thường nữa rồi. Thôi, đừng nhắc nữa!".

      Tưởng Nã hỏi thế nào, họ cũng biết. ngờ ông cụ hàng xóm hỏi : "Cậu là ai? Tìm họ làm gì?".

      Tưởng Nã đáp: "Cháu là bạn trai của Diêu Ngạn".

      Ông cụ giật mình, ông đánh giá Tưởng Nã lượt: "Bé ba chưa từng nhắc đến." Ông trầm ngâm suy tư rồi : "Gia đình họ còn bà con nào khác, chắc là đến nhà của em Lão Diêu ở tạm thôi. Nhà này cháy trụi, còn được đâu nữa".

      Tưởng Nã hỏi địa chỉ nhà họ nhưng ông cụ biết.

      Tưởng Nã nghĩ tới công ty nước giải khát, hấp tấp chạy đến tìm đồng nghiệp trong phòng nghiên cứu. Đồng nghiệp cất giọng khó hiểu: "Hôm qua, Diêu Ngạn xin Giám đốc nghỉ ốm. Hôm nay, em ấy làm".

      Khí hậu ngày thu mát mẻ nhưng Tưởng Nã toàn thân mồ hôi ròng ròng. chạy hết cầu thang ra đến cổng công ty, xoa mặt ngửa đầu nhìn mặt trời chói chang, lòng nóng như lửa đốt.

      Hôm nay, nhà họ Diêu nghỉ chạy xe tải. Khói thuốc bay khắp phòng khách. họ kể tình hình bên phía cảnh sát nhưng nhắc chuyện Diêu Ngạn gặp phải ở Lô Xuyên. họ nấu nhanh ít đồ ăn, bà mắng: "Đừng hút thuốc nữa, nhịn ".

      Dượng vội vàng dập thuốc, vỗ vỗ ông Diêu. Dượng thở dài, biết khuyên nhủ thế nào, đành kéo ông Diêu đến bàn ăn.

      Sau khi bà Diêu rời khỏi căn nhà cháy rụi, bà ngừng lẩm bẩm. Diêu Ngạn chỉ nắm được vài chữ quan trọng, bà Diêu trách trời trách đất, trách ông Diêu có tiền đồ. Diêu Ngạn lo lắng ôm bà, động viên bên tai bà. Hồi lâu sau, bà Diêu cũng yên lặng nhưng đôi mắt bà trống rỗng vô hồn.

      Diêu Yên Cẩn sợ sệt ngồi ở ghế bên cạnh, nghẹn ngào: "Diêu Diêu, lẽ nào mẹ mắc bệnh thần kinh?".

      Diêu Ngạn quát khẽ: "Chị được bậy bạ. Mẹ chỉ bị sốc, ngủ giấc sao".

      Diêu Ngạn đỡ bà Diêu nằm xuống, kêu Diêu Yên Cẩn kéo rèm cửa lại, tựa vào đầu giường. lúc sau bà Diêu cũng nhắm mắt thiếp .

      Diêu Yên Cẩn đói bụng ra ngoài phòng khách cầm bát lên ăn. Ông Diêu về từ rạng sáng chưa có hạt cơm nào vào bụng nhưng ông nuốt trôi, họ liền bắt ông ăn hết hai bát cơm mới thôi.

      Bệnh cảm của Diêu Ngạn trở nặng. Ăn được vài muỗng Diêu Ngạn ho sặc sụa. bỏ đũa xuống, lục lọi túi xách mới nhớ thuốc cảm rơi xe của Thẩm Quan. Gói cafe trong túi khiến tim Diêu Ngạn thắt lại, sực nhớ tối qua sơ ý để nó trong xe ô tô.

      Diêu Ngạn rút điện thoại di động hết pin trong túi ra mượn cục sạc đa năng. Vài phút sau, mở điện thoại lên, hơn mười tin nhắn mới làm di động rung liên hồi, Diêu Ngạn ngẩn người gọi lại cho người đó.

      Tưởng Nã lái xe nhìn cái tên sáng màn hình di động, phanh gấp, tiếng săm lốp ma sát mặt đường như chọc thủng màng nhĩ. Tưởng Nã lập tức hỏi: "Em ở đâu?".

      Diêu Ngạn lí nhí : "Tối qua nhà tôi bị cháy. Hứa Châu Vi vào cứu người, ta bị bỏng nằm viện".

      Tưởng Nã cắt ngang câu của : " biết. hỏi em ở đâu?".

      Diêu Ngạn nhíu mày: "Nhà bà con. Ở bệnh viện có ai chăm sóc Hứa Châu Vi. nhớ đến chăm sóc ta." thuật lại nội dung dặn dò tối qua của bác sĩ, vừa vài câu, Tưởng Nã lại xen ngang vào: "Em đừng nhắc Hứa Châu Vi nữa. Em ở đâu, tới ngay".

      Diêu Ngạn ngây ra, : "Tưởng Nã, tôi có tâm trạng cũng rảnh. nhớ đến chăm sóc Hứa Châu Vi. Mấy ngày nữa có thời gian tôi đến cảm ơn ta".

      Đúng lúc này, họ giục Diêu Ngạn ra ăn cơm, Diêu Ngạn nhanh rồi bỏ điện thoại xuống. Sau đó gọi đến công ty nước giải khát xin nghỉ phép, sơ sơ nguyên nhân. Giám đốc : "Được, được, yên tâm giải quyết việc gia đình. Tôi cho nghỉ thêm hai ngày, cộng thêm hai ngày cuối tuần là bốn ngày. Nếu lúc đó vẫn chưa ổn thỏa, lại báo tôi biết. được hội chợ Canton cũng sao, tôi trách !".

      Diêu Ngạn biết ơn Giám đốc: "Cảm ơn Giám đốc".

      Kết thúc cuộc gọi, điện thoại di động của lại tự động tắt máy. Diêu Ngạn rút pin ra sạc, quay về bàn ăn dùng bữa.

      Sau khi ăn xong, họ lấy chiếc chiếu từ trong tủ ra. Nhà chỉ có hai phòng ngủ. Phòng ngủ phụ dành ch ông bà Diêu, em họ và Diêu Yên Cẩn nằm ở dưới đất. Ghế sofa trong phòng khách bằng gỗ, vừa đủ để Diêu Ngạn nằm thẳng người. họ lấy đệm xốp dùng vào mùa đông ra trải, cầm thêm chăn gấp làm hai lót lên , bà : "Con ngủ tạm đêm nay. Ngày mai, mua đệm lò xo cho con".

      Diêu Ngạn cười : "Đừng mua , thế này được rồi".

      Diêu Ngạn ho khù khụ nghe họ : "Hôm nay, con được làm việc, vào phòng ngủ tạm giấc. Mẹ con có bố và chị con chăm sóc, bên cảnh sát để lo, con đừng đụng đến gi hết. Yên tâm làm là được".

      Diêu Ngạn lặng im, gật đầu.

      Rạng sáng, chỉ chợp mắt chút, cả ngày cũng ngủ được, người còn bị cảm, đầu nặng trình trịch, mệt rũ người, vừa nằm xuống gối là lả ngay. Hôm qua viện cớ xin nghỉ bệnh để Nam Giang nhưng bây giờ còn khả năng quan tâm đến Từ . Ác mộng khiến giấc ngủ của chập chờn yên.

      họ đóng cửa, kéo dượng ra ngoài sân chất vấn chuyện xảy ra ở Lô Xuyên. Nghe xong, bà hết đá lại đánh ông, bà hạ giọng oán trách: "Ông dám gạt tôi? Lần này chắc chắn bên kia phóng hỏa trả thù. Tất cả đều tại ông, ông gia đình tôi phải tính sao đây?".

      họ trút bao nỗi bực tức lên người dượng. Trong lòng bà thầm kêu oan uổng cho trai, chị dâu, hận thể dóc xương xẻ thịt kẻ phóng hỏa.

      Ở chỗ của Thẩm Quan lúc này, ta bàn bạc chuyện công việc cùng Trần Lập. Giám đốc cầm tài liệu vào, với Trần Lập: "Trần tổng, lẽ ra tôi chọn được người đến hội chơ Canton, là Tiểu Diêu bên phòng nghiên cứu nhưng nhà ấy xảy ra chút việc, tôi vừa cho ấy nghỉ phép, đến lúc đó có lẽ phải đổi người".

      Trần Lập gọi điện thoại quay sang với Giám đốc: "Tự ông xem xét giải quyết. Hội chợ Canton lần này rất quan trọng, cần chọn người tốt nhất!".

      ta mới xong, đầu kia điện thoại bắt máy. Trần Lập hỏi: " ở đâu thế? họp à?".

      Tưởng Nã ở đầu kia hầm hầm đáp: "Hôm nay bận, nghỉ".

      Trần Lập đành xin lỗi Thẩm Quan: "Hôm nay, Tưởng Nã bận. Chúng ta tiếp tục thôi".

      Thẩm Quan gật đầu, mở tập tài liệu soạn sẵn ra họp.

      Sau khi họp xong, Thẩm Quan về phòng làm việc, gọi tài xế chở mình đến nhà họ Diêu Ngạn.

      Lúc trước, ta từng cùng Diêu Ngạn đưa em họ về nhà nên cũng nhớ mang máng địa chỉ. ta chỉ đường, kêu tài xế quẹo trái rẽ phải, ta hỏi: "Lão Hắc làm?".

      Tài xế gật đầu: "Lão Hắc sai tên mập làm. Tên mập đó là bạn trai cũ của chị Diêu".

      Thẩm Quan nhướng mày, tài xế : "Mấy căn nhà trong ngõ đều chịu ảnh hưởng. Chuyện này khá ầm ĩ, kiểu gì tên mập đó cũng bị túm cổ. E là Lão Hắc gặp phiền phức".

      Miệng Thẩm Quan nhếch lên: "Ông ta để mình dính vào đâu". ta thu lại nụ cười, nhíu mày: " là ông ta chẳng coi tôi ra gì. Phóng hỏa?".

      Tài xế ngước mắt nhìn gương chiếu hậu, ông ta có vẻ đắn đo : "Sếp Thẩm, gia đình Diêu rất tội nghiệp. Dương Khải Hoài tiến hành điều tra rồi, Diêu cũng quan trọng, liệu có thể...".

      Thẩm Quan nhìn cảnh vật trước mặt lui dần về sau, ta cười: "Ai ấy quan trọng?" ta gõ gõ lên ghế xe, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. biết nghĩ tới điều gì, ta tự chủ để lộ ý cười mặt, thầm: " ấy rất thú vị." Nhất là khi rơm rớm nước mắt bất chấp tất cả xông vào đám cháy, thú vị cực kỳ.

      Xe chạy tới gần nhà họ Diêu Ngạn, Thẩm Quan bảo tài xế ngừng lại, ta nhoài ra ngoài cửa gọi rảo bước phía sau: "Còn nhớ ?".

      Em họ gật mạnh đầu, chạy ào về phía đến xe ta: “Em nhớ",

      Thẩm Quan cười: " đến nhà thăm chị em. Lên xe, chúng ta cùng ".

      Em họ mau chóng ngồi vào xe, nghiêng người hỏi Thẩm Quan đủ thứ, than thở Diêu Ngạn đáng thương, : "Em định tập hợp bạn bè trong lớp góp tiền. Đồ đạc trong nhà chị họ cháy hết, tiền cũng có, sau này tính thế nào đây?".

      Thẩm Quan xoa đầu bé, rằng.

      họ dọn dẹp nhà cửa, bà định sắp xếp lại, vì thế bà bàn với dượng của Diêu Ngạn: "Ông với tôi ngủ phòng . Tôi, chị dâu và Yên Yên ngủ giường lớn ở phòng ngủ chính. Còn con trải đệm nằm dưới đất. Mọi người phải nằm dưới sàn nữa nhưng tội nhất là Diêu Diêu, giường đủ chỗ, con bé chỉ có thể ngủ ghế sofa".

      Dượng gật gù: "Ngày mai, tôi mua giường lò xo rồi xem xung quanh có phòng cho thuê hay ".

      họ lườm ông: "Gấp cái gì mà gấp. tìm nhà ngay là chị dâu nghĩ chúng ta ruồng rẫy xua đuổi, để họ ở lại đây thêm thời gian. Mấy ngày tới tôi theo xe, ở nhà chăm sóc chị dâu và Yên Yên, để Diêu Diêu yên tâm làm, ổn định rồi tính tiếp".


      Trong lúc hai người giọng bàn bạc, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa ầm ầm, em họ gọi to: "Bố mẹ, mở cửa, mở cửa!".

      họ ra dạy bảo bé: "Con gọi lớn tiếng làm gì, gia đình bác con ngủ!" Bà mở cửa, nhìn người đàn ông to cao sau lưng em họ, bà khó hiểu hỏi: "Cậu tìm ai?".

      Thẩm Quan chưa kịp trả lời, em họ lên tiếng thay: " ấy là bạn trai của chị, đến thăm chị".

      họ tỏ vẻ ngạc nhiên. Thẩm Quan mỉm cười giới thiệu bản thân, ta : "Hình như hôm qua Diêu Diêu bị sốt, cháu đến thăm ấy".

      họ mời ta vào nhà, bà cười rôm rả: "Hôm qua vội, gặp cháu ở bệnh viện. Hôm nay nghe kể mới biết tiền thuốc men cũng do cháu ứng ra, ngờ cháu là bạn trai của Diêu Diêu. Con bé này, chẳng tiếng nào!".

      Thẩm Quan cũng giải thích, ta cầm túi thuốc cảm: "Diêu Diêu để quên trong xe cháu. biết ấy thế nào rồi ạ?".

      họ : "Nó ngủ, hôm qua nó chợp mắt chút nào nên để nó ngủ thêm. Cháu vào thăm nó chứ?". họ dẫn ta vào phòng ngủ chính rồi đóng cửa ra ngoài. Bà đẩy dượng Diêu Ngạn mua đồ: "Ông mua thêm ít đồ ăn và bình rượu ngon. Tối nay kêu Tiểu Thẩm ở lại ăn cơm".

      Dượng cau có: "Chưa chắc cậu ta là bạn trai Diêu Diêu. Diêu Diêu có bao giờ đâu. Bà giữ lại sợ hay".

      họ liếc ông: "Tôi còn hiểu tính cách Diêu Diêu hay sao? Nó sống khép kín, chỉ biết mỗi đến trường học, việc gì cũng để trong lòng. Chắc chắn cậu ta là bạn trai của nó. Ông nghe con ông à? Con ông còn chứng kiến hai đứa hẹn hò nữa đây!".

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Dượng muốn vặn lại nhưng hai chữ ''Tưởng Nã" sắp tuôn ra lại lập tức nuốt vào trong. Từ tận đáy lòng, ông cũng mong bạn trai của Diêu Ngạn là người đàn ông ôn hòa hiền hậu.

      Thẩm Quan ngoảnh đầu nhìn cửa phòng, rồi đến bên giường. Nhìn sắc mặt ửng hồng, ta đưa tay sờ trán .

      biết Diêu Ngạn mơ thấy gì, chau mày thều thào, nhìn ngủ có vẻ ngon.

      Thẩm Quan cúi thấp xuống môi , nghe thấy những tiếng “mẹ", "chị" yếu ớt thoát ra từ miệng . Thẩm Quan khẽ: " sao. Gia đình em ở phòng kế bên cả rồi!".

      Có lẽ lời của Thẩm Quan có tác dụng, Diêu Ngạn thả lỏng lông mày nhíu chặt, hít thở đều đều trở lại.

      Dượng mua thức ăn và rượu về nhà, họ xuống bếp làm cơm mời Thẩm Quan ở lại ăn cùng. Ông Diêu ra khỏi phòng , họ giới thiệu: "Bạn trai của Diêu Diêu, Tiểu Thẩm!".

      Ông Diêu vô cùng kinh ngạc: "Bạn trai?".

      họ cười oang oang: " ngờ đúng ? Diêu Diêu lén lén lút lút với ai, mà lại để con của em biết!".

      Thẩm Quan lại giới thiệu về mình, lần này ta với ông: "Chưa hẳn là bạn trai ạ." ta vừa ra, mọi người đều sáng tỏ trong lòng, mọi người càng niềm nở lôi kéo ta hỏi han. Bóng đen của vụ hỏa hoạn cũng được đẩy lùi trong chốc lát.

      Bà Diêu và Diêu Yên Cẩn ngủ say sưa, họ để phần đồ ăn cho hai người. Bà mở rượu, mọi người ngồi quanh bàn ăn, hỏi thăm về công ăn việc làm của Thẩm Quan. Ông Diêu càng lúc càng tỏ ra hài lòng: " ngờ cháu còn trẻ mà tài ba đến vậy. Tối qua kịp cảm ơn cháu, lát nữa, bác phải mắng Diêu Diêu, tại sao tối qua giới thiệu cháu!".

      Thẩm Quan nhấp ngụm rượu, ta chỉ cười, đáp lời ông. ăn giữa chừng, phòng ngủ chính vọng ra tiếng ho khan, họ vội vào bếp lấy ly nước nóng. Thẩm Quan tới phòng ngủ rót thìa sirô trị ho, ta đỡ Diêu Ngạn dậy rồi : “Em uống thìa ".

      Diêu Ngạn mở mắt ra nổi. ho khụ khụ, mặt mày ửng, li bì nuốt sirô trị ho. Thẩm Quan cầm thêm thuốc cảm đưa đến miệng .

      Miệng ấm áp và mềm mại ngậm ngón tay của ta rồi rời ngay khiến ta hơi thất thần. Thẩm Quan nhận ly nước nóng họ đưa thổi vài hơi, đưa lên môi Diêu Ngạn. họ lo lắng: "Đến bệnh viện truyền nước thôi. Bệnh đến thế này rồi!".

      Thẩm Quan đồng ý với họ, ta lau nước đọng bên môi Diêu Ngạn, vén tóc rủ má ra sau tai cho . Nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng, Thẩm Quan cau mày: "Để cháu đưa ấy ".

      Màn đêm buông xuống, trăng sáng lơ lửng cao. Mùi khét thoang thoảng trong sắc đêm mông lung.

      Tưởng Nã lại bước khỏi con ngõ, ông cụ gọi từ đằng sau: "Ở phía đông, hình như là căn nhà mái bằng gần đường Lý Tam".

      Tưởng Nã quay ra sau cảm ơn ông cụ. gọi điện cho đàn em, kêu họ đến đường Lý Tam ở phía đông thị trấn. Đàn em tới đó hỏi chuyện nhưng ai biết dượng của Diêu Ngạn. lát sau, điện thoại của Tưởng Nã đổ chuông, nghe bên kia : "Mọi người ở trung tâm vận chuyển hàng hóa đó về rồi. Những người còn lại biết số điện thoại của nhà họ Diêu, địa chi càng khỏi phải hỏi".

      Tường Nã chán nản ngồi trong xe Jeep, day day trán. Đầu kia điện thoại còn : " Nã, hay để ngày mai. Dù sao chị dâu cũng mở di động, chừng hôm nay điện thoại chị ấy hết pin. sao đâu !".

      Tưởng Nã làu bàu: " chờ nổi." dập máy, nhấn ga chạy đến thị trấn Sĩ Lâm.

      Nửa tiếng đồng hồ sau, phía sau xe Jeep của Tưởng Nã có thêm chú chó béc giê Đức như từ trời rơi xuống. Đàn em làm theo lệnh mang gối và quần áo nữ trong tủ đồ của Tưởng Nã tới.

      người khác nhai nhai lại: " Nã, em lấy chó nghiệp vụ hiển hách chiến công nghỉ hưu cho , đừng để nó gặp chuyện, nó chính là mạng sống của em đấy!".

      Tưởng Nã bực mình rút xấp tiền quăng cho ta. ta hí hửng, ngậm miệng ngay tức khắc.

      Thị trấn Trung Tuyển có diện tích bảy mươi kilômét vuông, dân số năm mươi nghìn người với hơn mười thôn. Trong đó phía đông thị trấn có hai thôn, trừ hai thôn này, khu dân cư ven đường Lý Tam phía đông thị trấn phân bố thành sáu chỗ. Nhà mái bằng nằm rải rác ở đó từ vài chục năm trước giải tỏa phân nửa, còn lại cho dân vãng lai đến làm việc thuê. Cơ bản người địa phương rời khỏi nhà mái bằng, dọn đến chung cư ở Tân Kiến.

      Tưởng Nã hối hả chạy tới phía đông thị trấn, dẫn chó nghiệp vụ xuất ngũ tìm kiếm từ chỗ đầu tiên.

      Chú chó béc giê Đức này giải ngũ được hơn nửa năm. Tưởng Nã ra lệnh, nó lập tức làm theo, nhanh nhẹn phóng về trước. Vòng khắp khu nhà, nó cũng có phản ứng, Tưởng Nã bèn dẫn nó đến chỗ tìm kế tiếp.

      Mấy em lẽo đẽo theo sau thầm cằn nhằn. người chỉ chú chó béc giê Đức hăng hái tìm kiếm từ xa: "Dùng đến cả thứ này. Người ngoài mà biết chắc cười thối mũi quá!".

      người khác huých ta: "Coi chừng Nã nghe thấy đánh chú bây giờ!".

      Hai người vào cửa hàng tạp hóa hỏi thăm nhà họ Diêu. Chủ cửa hàng : " biết. Chỗ này dân cư đông đúc, biết ai với ai đâu!".

      Phóng tầm mắt ra xa, xung quanh đều là những căn nhà tường trắng ngói xám, cửa sổ mờ mờ hắt sáng leo lét, hơn phân nửa các căn nhà đều tối om, Bức tường dọc đường cao quá nửa người hở ra vài viên gạch, rác rưởi chất đống đổ tràn ra ngoài, ruồi nhặng bay vo vo xung quanh. Mấy em ngó nghiêng dáo dác, thở dài hơi.

      Chú chó béc giê Đức chạy hồi lười biếng dừng lại. Tưởng Nã quát nó, loay hoay gọi điện thoại di động cho Diêu Ngạn. Nghe thấy giọng nữ máy móc trả lời, cố kìm nén để bản thân đập nát điện thoại.

      Bên chỗ khác, Diêu Ngạn đến bệnh viện lúc lâu, ngồi ghế dựa ngoài hành lang.

      Ra khỏi nhà họ, liền tỉnh ngủ. Trông thấy Thẩm Quan cứ tưởng mình nằm mơ. Đến khi họ và Thẩm Quan dìu lên xe, mới hoàn hồn nhưng còn kịp từ chối.

      họ lo Diêu Ngạn bệnh nặng, bà đỡ đến chỗ truyền nước, Thẩm Quan cũng theo. Diêu Ngạn ỉu xìu : "Thẩm tổng, về . Cảm ơn đưa tôi tới bệnh viện".

      họ cũng khách sáo với ta: "Trời tối rồi, để ở lại là được. Mấy tiếng nữa mới truyền nước xong!".

      Thẩm Quan mỉm cười: "Cháu bận, coi như cháu nghỉ ngơi. lát, cháu đưa hai người về nhà".

      Thời tiết vừa vào thu, bệnh cảm liền hoành hành, trong phòng đầy bệnh nhân, y tá cắm kim cho Diêu Ngạn. Vóc người Thẩm Quan cao to, ta tay đỡ Diêu Ngạn, tay giơ bình nước biển. họ tìm được chỗ ngồi, gọi họ qua.

      Diêu Ngạn lề mề bước đến, giật cánh tay, có chút bài xích Thẩm Quan. ta nhận ra nên giữ tay chặt hơn, ta : "Hôm qua, em để quên thuốc cảm xe tôi. Hôm nay, tôi rảnh rỗi mang đến cho em. Em bệnh, đừng khiến gia đình thêm lo lắng. lúc nữa, tôi đưa em về".

      Diêu Ngạn nhíu mày im lặng.

      Ngồi ghế dựa, Diêu Ngạn chỉnh nước biển truyền nhanh hơn. Thẩm Quan ờ cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi. họ rủ rỉ bên tai : "Cậu ta theo đuổi con bao lâu rồi? Cậu ta tốt đấy. cậu ta , mọi người cũng biết cậu ta là sếp của con. từng thấy đồ uống cậu ta kinh doanh quảng cáo ti-vi. ngờ cậu ta trẻ quá!".

      Diêu Ngạn giọng khàn khàn: " đừng mò. ta theo đuổi con đâu!".

      họ vỗ vỗ lên tay , bà cười : " hiểu lớp thanh niên bọn con bây giờ, phải người bảo thủ". Bà thầm: " phải kẻ giàu có nào cũng xấu. Con sống tốt, hiển nhiên con chọn được người tốt!".

      Diêu Ngạn cũng thấm mệt, tiếp tục phân bua với bà. Trong khoảng hai tiếng truyền nước, họ dìu Diêu Ngạn vệ sinh hai lần, bà gọi điện về nhà bảo dượng của Diêu Ngạn nấu cháo: "Chúng tôi sắp về. Ông nấu cháo rồi để cho nguội , hôm nay Diêu Diêu chưa ăn nên đói lắm".

      Dượng gác máy xong, vội vàng nấu cháo. Ông Diêu bưng bát đũa vào bếp, buông tiếng thở dài: "Bà ấy ăn nổi, lại ngủ tiếp rồi".

      Dượng vừa cắt hành vừa hỏi: "Đỡ hơn buổi trưa ? Nhìn chị ấy trưa nay hơi đáng sợ".

      Ông Diêu gật đầu: " chung cũng đỡ. Đầu óc tỉnh táo được chút ít nhưng trông bà ấy còn bơ phờ lắm". Ông rửa bát, : "Gần khu này có nhà cho thuê phải ? Ngày mai, tìm nhà, ở đây mãi cũng tiện".

      Dượng : " gì kỳ cục vậy. Người nhà với nhau, làm gì đâu mà tiện!".

      Huống chi tìm nhà phải chuyện dễ dàng. Tài sản của nhà họ Diêu cháy sạch, tiền gừi tiết kiệm lại bị Diêu Yên Cẩn làm mất hết, tiền bạc kiếm mấy ngày qua cũng gửi vào ngân hàng, trận hỏa hoạn thiêu rụi mọi cố gắng của họ.

      Nấu cháo trắng xong, dượng dọn rác mang ra ngoài bỏ.

      Khu dân cư ở đường Lý Tam phân bố thành sáu chỗ. Tường Nã tìm đến chỗ thứ ba. Căn nhà mái bằng này ở khuất phía trong tường bao, bên ngoài có cánh cửa sắt, bên dưới chèn hòn gạch. Cửa sắt mở toang, chú chó béc giê Đức

      vòng quanh thùng rác cạnh cửa sắt, rồi đột ngột sủa gâu gâu. Tưởng Nã lại nhìn vào trong thùng rác, chỉ thấy hai túi rác nằm lặng lẽ ở đó.

      vỗ đầu chú chó béc giê Đức, hỏi: "Có mùi của Diêu Diêu?"

      Chú chó béc giê Đức lại sủa vào thùng rác, coi như trả lời.

      Trong cửa sắt có bốn hộ gia đình cửa đóng kín, tối om. Bậc thềm lát gạch hơi gồ lên, giẫm chân lên cảm giác dưới chân lắc lư . Chú chó béc giê Đức thẳng vào căn nhà đầu tiên bên tay trî Tưởng Nã ra hiệu cho nó đừng lên tiếng, đập cửa.

      Ông Diêu lúc này tắm rửa. Dượng dỗ em họ ngủ xong, nghe có tiếng gõ cửa, ông tưởng Diêu Ngạn về, vội chạy mở cửa.

      Liếc thấy Tưởng Nã đến, ông ngỡ bản thân hoa mắt. Tưởng Nã nhìn vào trong nhà, hỏi ông: "Diêu Diêu ở đây?".

      Dượng tin được vào mắt mình: "... Nã?".

      Tưởng Nã dừng chút mới mở miệng: "Dượng gọi tên cháu được rồi. Diêu Diêu ở chỗ của dượng đúng ? ấy ngủ chưa?".

      Dượng nhìn nhà tắm rồi ông bước ra ngoài, khép hờ cửa, ông : " Nã, Diêu Diêu bệnh viện, gần về tới rồi".

      Tưởng Nã sửng sốt: " bệnh viện?".

      Dượng : "Nó bị cảm, nó dẫn truyền nước, đường về". Ông thêm: "Bố mẹ Diêu Diêu ngủ, tiện để Nã vào nhà. lát nữa, tôi với Diêu Diêu đến, được ?".

      Tưởng Nã trầm tư trong giây lát, gật đầu đồng ý. Dượng thở phào nhõm.

      tới ngoài cửa sắt, Tưởng Nã bước đến góc tường ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn chăm chú về phía con đường dẫn vào nhà. Chú chó béc giê Đức ngoan ngoãn ngồi cạnh , nó nhìn trân trân, thỉnh thoảng sủa vang mấy tiếng, làm cỏ dại cũng lắc lư theo.



      Lúc nãy, Tưởng Nã lướt mắt khắp nhà, g đối diện cửa ra vào bày đầy gối và chăn, hiển nhiên buổi tối có người ngủ ở đó. nhăn mày quan sát xung quanh, ở đây thua xa ngõ nhà Diêu Ngạn, biết ngủ giường hay ghế sofa.

      Diêu Ngạn truyền nước xong, tâm trạng cũng tốt lên. họ sờ trán , bà thoáng yên tâm: "Con được bệnh. Gia đình con còn rất nhiều việc cần con gánh vác. À, chưa cho ông bà nội biết, tránh cho ông bà nội buồn phiền".

      Diêu Ngạn hiểu , gật đầu: "Con biết, đừng lo".

      Thẩm Quan thong thả lái xe, lâu lâu ta lại nhìn gương chiếu hậu. lát sau, xe chạy đến nhà của họ.

      họ xuống xe, luôn miệng cảm ơn. Bà kéo Diêu Ngạn, Diêu Ngạn cũng đành gượng gạo cảm ơn ta. họ : "Hôm nào, mời cháu ăn bữa nhé! Tiểu Thẩm giúp cứu chị dâu của , cháu ; còn ứng tiền thuốc men; hôm nay lại chở cháu đến bệnh viện; ngồi với cháu cả tối, biết cảm ơn thế nào cho hết!".

      Thẩm Quan cũng tỏ vẻ khách sáo. ta nhìn Diêu Ngạn, định chuyện với bỗng con chó vừa sủa lớn vừa lao tới.

      Diêu Ngạn hoảng hốt giật lùi hai bước, họ và Thẩm Quan cùng lúc đưa tay đỡ . Ngờ đâu Thẩm Quan còn chưa đụng được vào người , con chó lớn tấn công thắt lưng ta, nó cắn áo ta vừa sủa vừa lôi. Thẩm Quan chệnh choạng ngã ra sau, gót chân chạm vào lốp xe, may mà có xe ô tô sau lưng để chống tay, ta mới ngã xuống đất. Con chó lớn lại tiến đến, Diêu Ngạn và họ hét lớn.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Tiếng quát lớn và tiếng bước chân bỗng nhiên vọng tới, Diêu Ngạn ngơ ngác nhìn qua, nghe Tưởng Nã cao giọng: “Con tiểu súc sinh này, đêm hôm khuya khoắt thấy ma hả!".

      Chú chó béc giê Đức há miệng, nó hướng về phía Thẩm Quan sủa nhặng lên rồi ngoan ngoãn lui ra sau, cọ cọ vào người Tưởng Nã. Tưởng Nã nhìn Thẩm Quan, vờ như quan tâm: "Sao Thẩm tổng lại ở đây? cắn bị thương chứ?".

      Thẩm Quan chống tay lên ô tô đứng thẳng dậy, quần áo ta xộc xệch, trông cực kỳ nhếch nhác. ta chỉnh lại comple, giọng điềm tĩnh: " sao. Tưởng tổng làm gì ở đây?".

      họ lắp bắp : "... Nã?" Hai tháng nằm viện của bà là do tên đầu sỏ Tưởng Nã gây ra. Bất thình lình chạm mặt Tường Nã khiến bà khỏi sợ hãi.

      Tưởng Nã cười bắt chuyện: "Cháu dẫn chó dạo. Lần đầu tiên đến chỗ này". nhìn họ của Diêu Ngạn, hỏi: "Nhà của mọi người ở đây à?".

      họ lập tức "ừm" tiếng. Tưởng Nã nhìn Diêu Ngạn chăm chú, : "Diêu...".

      vừa gọi được chữ, Diêu Ngạn chặn ngang tức khắc. kéo họ vào nhà: "Mình vào thôi ". nhìn Thẩm Quan : "Cảm ơn Thẩm tổng, chúng tôi vào nhà đây".

      Thẩm Quan gật đầu, dõi mắt theo hướng hai người Diêu Ngạn vừa rời . Sau đó ta quay qua nhìn thấy Tưởng Nã mặt mày đen sì, ta cười cười: "Tưởng tổng muốn dạo tiếp sao? Vậy tôi về trước đây".

      Khóe miệng Tưởng Nã xếch ngược lên: "Tạm biệt".

      Đợi Thẩm Quan rời , Tưởng Nã bắn cái lườm tức tối về phía cửa sắt. đứng ngớ ra lúc rồi gọi đàn em lái xe Jeep lại, giao chú chó béc giê Đức cho người đó.

      Ánh trăng tắt dần, nền trời cũng hửng sáng. Sáng sớm ở khu dân cư xung quanh, người đẩy xe ba bánh thu mua ve chai, người mặc đồ công nhân đạp xe, vài đứa bé nghịch ngợm bứt cỏ, đá gạch.

      Viên đá bay chếch lên cửa xe Jeep rơi xuống đất, lẫn vào đống tàn thuốc màu vàng.

      Diêu Ngạn cuộn người cứng ngắc ghế sofa suốt đêm. Trời chưa sáng, mở mắt, bịt miệng kìm nén cơn ho. Đầu óc rối như tơ vò, giây trước là hình ảnh lửa cháy đỏ rực, giây sau là cảnh Tưởng Nã bất ngờ xuất trong bóng đêm. yếu xìu trở người ngồi dậy, rút cục sạc pin cắm suốt đêm ra. Diêu Ngạn mở điện thoại, màn hình di động chớp sáng ngừng nghi, giật bắn mình, lề mề nghe máy.

      Tưởng Nã biết bản thân gọi bao nhiêu cuộc từ tối hôm qua, động tác của trở nên cứng đờ, máy móc. Bất chợt nghe thấy tiếng tút tút tút, kịp phản ứng, lát sau mới bằng vẻ chắc chắn: "Diêu Diêu?".

      Diêu Ngạn khẽ "ừ". Tưởng Nã khàn giọng hỏi : "Bệnh cảm của em đỡ chưa?".

      Giọng khô khan của Diêu Ngạn vang lên: "Đỡ rồi".

      Tưởng Nã cười: "Ra đây để nhìn em".

      Diêu Ngạn đờ người. Tưởng Nã : " ở ngoài cửa, em ra cho nhìn em ".

      Diêu Ngạn rụt người ghế sofa, ôm chân bất động. Tưởng Nã : "Nếu em ra, điên mất. Hay để vào tìm em?".

      Diêu Ngạn lau khóe mắt, tim như có ai buộc chặt, cắn môi : " lại bắt nạt tôi!" hết câu, xỏ dép ra ngoài.

      Diêu Ngạn vừa tới bên cửa sắt, cánh tay bỗng bị tóm lấy, mùi thuốc lá khó ngửi xộc lên mũi , cau mày nhăn mặt, Tưởng Nã ôm gọn vào lòng.

      Ngồi vào xe Jeep, Diêu Ngạn lặng thinh nhưng đôi mắt long lanh ánh nước, cắn môi cho bản thân bật khóc. Tưởng Nã ôm hôn , giọng khàn khàn của cất lên: "Mình làm hòa nhé!" hỏi chuyện Thẩm Quan, cũng hỏi chuyện hỏa hoạn, chỉ : " bảo Lý Cường xem nhà. Bên chung cư Tây Môn có nhiều nhà cho thuê, thuê cho em căn, được ?".

      Diêu Ngạn cúi đầu cự tuyệt: " cần. Tôi tự sắp xếp được".

      Lông mày của Tưởng Nã chau lại: "Em tự sắp xếp thế nào? Em giày vò mình đến bệnh thế này còn chưa vừa lòng à!".

      Diêu Ngạn mím môi, áp trán lên ngực . Tưởng Nã vuốt tóc , thở dài: " biết em lo sợ chuyện gì nhưng xấu xa đến vậy ư?" mỉm cười: "Nhà chung cư trong thị trấn lạc hậu này đắt, bảy tám trăm tệ là thuê được rồi".

      Diêu Ngạn sầu muộn : "Ừm, đồ dùng trong nhà, quần áo, đống thứ linh tinh cộng lại đắt lắm, đều sắp xếp hết cho tôi?".

      Tưởng Nã chắc nịch: "Sắp xếp hết cho em. Hay nhà em dọn đến chỗ . dành nguyên tòa nhà cho gia đình em!".

      Diêu Ngạn bật cười, ngước đầu lên : "Tưởng Nã, tôi muốn lúc này lại làm bố mẹ phiền lòng những chuyện như vậy. Bố mẹ tôi đồng ý thuê căn nhà những bảy tám trăm tệ tháng. Nếu tôi thuê được chỗ như vậy, bố mẹ tôi sinh nghi, vì vậy để tôi tự làm từng bước. Nhà ở đường Lý Tam rất rẻ, tôi tự mình thuê đươc." Ngừng hai giây, rủ mi : "Với lại ai biết trong nhà của có bí mật gì . Tôi nên tránh càng xa càng tốt!".

      Tưởng Nã phì cười, vừa mút môi vừa thầm : "Em đừng giận nữa. Sao nào? Mấy ngày nay nhớ lắm đúng ?".

      Diêu Ngạn đánh trống lảng: "Tôi chưa đánh răng!".

      Tưởng Nã ghì đầu : " cũng chưa đánh răng. Có qua có lại, công bằng!".

      Hai người rúc vào trong xe thân mật rồi tâm cùng nhau, sau đó Diêu Ngạn vội vàng xuống xe.

      Tưởng Nã nhìn bóng lưng của xa dần. gọi điện đánh thức đám đàn em : “Tìm người đến đường Lý Tam ở Trung Tuyển thuê căn nhà. Buổi sáng thuê xong, buổi chiều tìm ngay người sửa sang. Mua mới vật dụng và đồ điện gia dụng".

      Tưởng Nã vừa dứt lời bên kia điện thoại luống cuống, oán trách : "Gấp vậy ?".

      Tưởng Nã giục giã: "Ừ, làm ngay . Về có thưởng!". Giọng đổi tông nặng trĩu: "Tiếp tục tìm người phóng hỏa. Chú đến sở cảnh sát nghe ngóng thử, chúng ta phải tìm ra trước họ".

      gọi điện cho Dương Quang, hỏi ta tình hình gần đây của Hắc lão đại. Tưởng Nã cúi mắt nhìn gân xanh nổi lên mu bàn tay, giọng hung tàn: " chơi cùng ông ta!".

      Diêu Ngạn lấy lại tinh thần. rửa mặt xong, vào nhà bếp nấu nướng, rồi viết giấy để lại. xem quảng cáo rồi đến mấy nơi quanh đây tìm nhà cho thuê. hỏi thăm vài người rồi theo họ tới căn nhà mái bằng. Bà bác cho thuê nhà mở cửa, : "Nhà cửa mấy tháng nay khó tìm lắm. Đến Tết nhiều hơn, còn bây giờ người ta thuê cả rồi. Bác chỉ còn căn này thôi".

      Cửa nhà mái bằng này có căn bếp nằm ngay gần cửa, thẳng vào trong là phòng ngủ, phòng vệ sinh ở kế bên, vừa chật hẹp vừa ngột ngạt. Bà ta : "Nhà ở đây toàn như vậy. trăm hai mươi tệ tháng, rẻ vô cùng. Bác còn lắp cả bình nóng lạnh trong nhà vệ sinh, tiện nghi lắm".

      Diêu Ngạn hỏi: "Có nhà nào hai phòng ngủ ?".

      Bà bác cho thuê nhà cười cười bảo: "Ầy, kiểu đó làm gì còn nữa cháu. Cháu chạy hết đường Lý Tam cũng tìm ra. Cháu có thể để bức bình phong giữa nhà mà". Thấy Diêu Ngạn hài lòng, bà ta : "Bác đảm bảo có chỗ nào cho thuê rẻ như chỗ bác, cháu có thể tìm hiểu thử. Cả Trung Tuyển chỉ có nhà ở đường Lý Tam là rẻ nhất. Hoặc cháu có thể thuê nhà trong thôn nhưng bác dám chắc kịp rồi. Cháu có thấy dãy nhà giải tỏa bên Sĩ Lâm ? Nhà sớm bị người ta thuê hết rồi, làm gì còn nhà trống nữa. Vả lại người ta ở mạch hai năm, chờ chung cư mới xây xong rồi mới dọn sang cơ".

      Diêu Ngạn gật đầu: "Cháu biết. Nhà họ của cháu ở đó, họ cũng thuê nhà, chờ năm sau dọn ".

      Chạy ngược chạy xuôi cả buổi sáng, Diêu Ngạn thất vọng trở về. vào nhà gặp ngay ông bà nội đứng trong phòng khách mắng chửi xối xả. Tiếng gào thét phát điên của bà Diêu dội khỏi phòng : "Đúng, đúng đúng, tất cả đều là lỗi của con. Con là sao Chổi, sinh ra con khờ, lại làm nhà cửa cháy rụi!".

      Bà nội khóc lóc mắng nhiếc: "Tôi sai sao? lừa con trai tôi, khiến nó kết hôn với . Hai đứa em họ, kết quả là ảnh hưởng đến cả thế hệ sau, đến tận bây giờ vẫn còn chưa hết báo ứng. Nếu phải tại sinh ra thứ ngu đần báo hại nhà họ Diêu chúng tôi, con trai tôi giàu từ lâu rồi!".

      dượng đứng cạnh hết lời khuyên ngăn. Ông Diêu giữ Diêu Yên Cẩn la khóc om sòm lại trong phòng.

      Diêu Ngạn đau thắt lòng, đột nhiên hét lên: " ai được ồn ào! Chị, im miệng!".

      Diêu Yên Cẩn ngừng la thét, giọng khóc nức nở. Diêu Ngạn nhìn ông bà nội, bình tĩnh : "Có kẻ cố tình phóng hỏa đốt nhà, do con chuốc lấy, con đắc tội với người ta. Con báo cảnh sát, sớm muộn gì cũng tìm ra. Ông bà nội, là con tốt, con xin lỗi!".

      Ông bà nội hoảng hốt nhìn Diêu Ngạn, họ nắm tay , vừa gạt lệ vừa thở dài. Cuối cùng nhà cửa cũng yên ắng lại.

      Bà nội rút sổ tiết kiệm đưa cho Diêu Ngạn, bà : "Đây là tiền bà để dành cho con. Bà cho con, con cầm lấy mà dùng. Trong nhà thiếu gì mua về. Gia đình này chỉ trông cậy được vào mình con".

      Diêu Ngạn cầm được nước mắt, nhận sổ tiết kiệm, ôm chầm lấy bà nội rủ rỉ tâm . Rất lâu sau, tiễn ông bà nội ra ngoài. Dượng mượn xe van của hàng xóm chạy tới, cẩn thận đỡ ông bà nội lên xe.

      Về đến nhà, họ quệt đôi mắt sưng đỏ, bà cười với Diêu Ngạn: " nghe sáng nay ông bà nội con gặp hàng xóm của nhà con ở ngoài chợ nên biết tin này. Biết rồi cũng hay, cần lo sợ giấu giếm nữa".

      Diêu Ngạn gật đầu, vào căn phòng nhìn bà Diêu. Thấy bà ngủ, về lại phòng khách chuyện thuê nhà với họ.

      Chen chúc trong nhà họ mãi cũng được, huống chi cũng khoản tiền kha khá. dò hỏi ý ông Diêu: "Bố, mình thuê căn nhà hai phòng ở chung cư , môi trường cũng tốt hơn".

      Ông Diêu đồng ý: "Đừng con. Tiết kiệm được cái gì tiết kiệm, mình thuê nhà ở gần đây, kéo rèm che giữa là được. Cố thêm nửa năm nữa, đợi cuối năm con dọn sang nhà mới, mình thuê lại chỗ này. Đến lúc đó cũng dành dụm được khoản rồi".

      họ phòng ngủ lớn có thể lấy bình phong ngăn ra, chi bằng cứ sống ở đây. Ba người bàn bạc cả buổi cũng thống nhất được ý kiến. Nhưng sang đến ngày hôm sau tia hy vọng lại vụt sáng.

      Ở ngã tư Lý Tam có cửa hàng tạp hóa . Chủ cửa hàng dẫn họ xem căn nhà mái bằng có hai phòng ngủ. Vừa mở cửa ngửi thấy mùi sơn nồng nặc, tường sơn trắng mới tinh. Chủ cửa hàng : "Nhà này vừa mới sửa sang lại. Đồ dùng trong nhà mới hoàn toàn. Căn phòng trong này vốn để đồ đạc linh tinh, bây giờ cũng được sửa chữa lại".

      Chủ cửa hàng : "Tôi muốn tìm gia đình ba người cho thuê, muốn cho dân vãng lai đến đây làm công thuê. ngày nào đó, họ lại trộm ti-vi, tủ lạnh của tôi hết toi!".

      Ông Diêu hỏi: "Vậy giá cả thế nào?".

      Chủ cửa hàng : "Tôi cho thuê rất rẻ, cho thuê lâu dài. Mỗi tháng hai trăm tệ, ba tháng đóng lần, thế nào?".

      Ông Diêu mừng rỡ, ký hợp đồng ngay với ông ta, trút bỏ nỗi lo trong lòng.

      Tuy nhiên căn nhà này mới sửa, còn nồng mùi sơn, tạm thời chưa thể ở, họ cần sống tạm bên nhà họ thêm tuần.

      họ đến đồn công an chờ tín tức từ sáng sớm. Trời gần tối, bà về nhà ăn cơm, qua loa tình với Diêu Ngạn nhưng tránh kể với ông bà Diêu.

      Diêu Ngạn nhíu mày, nóng lòng muốn bắt ngay tên phóng hỏa. Sau khi ăn xong, Tưởng Nã gọi đến hỏi : "Buổi tối còn ngủ ở ghế sofa ?".

      Diêu Ngạn "ừm" tiếng. Tưởng Nã vui: "Em chưa hết bệnh. đến đón em, nhân tiện em biết chuyện hỏa hoạn".

      Diêu Ngạn nóng ruột hỏi: " điều tra ra rồi?".

      Tưởng Nã : "Gặp rồi !".

      Tưởng Nã đến, Diêu Ngạn viện cớ ra ngoài, theo đến công ty vận chuyển hàng hóa ở thị trấn Lý Sơn. vội vàng hỏi : " điều tra ra rồi, đúng chứ?".

      Tưởng Nã nhấn ngồi xuống ghế sofa, đưa laptop cho , cười cười : "Làm gì nhanh vậy được. Hôm nay em ngủ ờ đây, lên mạng, xem ti-vi, thư giãn tinh thần".

      Diêu Ngạn mắng : "Lừa gạt." Đúng lúc động của bất ngờ có tin nhắn mới, lườm Tưởng Nã, lấy điện thoại ra, đọc tin nhắn đến từ dãy số xa lạ. Nội dung vô cùng đơn giản: Lấy giúp sổ tiết kiệm, có xưng hô, có tên nhưng lại run bắn mình.

      ********Hết chương 11 ********

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 12

      Tưởng Nã hỏi bằng giọng hiếu kỳ: "Em sao thế?".

      Diêu Ngạn cất điện thoại, thản nhiên : " có gì. điều tra ra, tôi về". Thấy Tưởng Nã vui, lại : Tôi phải chăm sóc mẹ và chị, thể ngủ ở đây".

      Tưởng Nã muốn để : "Ghế sofa làm sao ngủ được? Em muốn bệnh viện nữa hả? Hôm nay ngủ ở đây, sáng mai đưa em về, em dưỡng sức trước ".

      Hai đêm nay, quả thực Diêu Ngạn ngủ ngon, trong lòng ngổn ngang tâm , ghế sofa lại hẹp, thể cựa quậy, cứ ngừng mơ linh tinh, lòng bồn chồn yên. thay đổi được chủ định của Tưởng Nã, cổ họng vài câu lại đau buốt ho khù khụ, mặt đỏ bừng. Tưởng Nã vội rót nước cho , càng muốn để .

      Diêu Ngạn đành gọi về nhà, dối là ở nhà đồng nghiệp. họ : "Liệu có làm phiền người ta con? Có tiện ?".

      "Dạ, tiện." Diêu Ngạn uống ngụm nước: "Chồng chị ấy công tác. Chị ấy ở nhà mình, nên bảo con ở lại với chị ấy tối nay".

      họ yên tâm: "Vậy cũng hay. Buổi tối để con ngủ ngoài ghế sofa, thấy thương con lắm. Con nghỉ ngơi cho khỏe, mẹ và chị con để lo, con đừng bận tậm".

      Diêu Ngạn lúc rồi gác máy. Tưởng Nã cười : " dối chớp mắt, em diễn hay !".

      Diêu Ngạn cau mày, bàn về diễn xuất, làm sao sánh bằng Tưởng Nã. Có điều muốn ra câu này.

      Tưởng Nã bảo nghỉ ngơi rồi xuống dưới.

      Diêu Ngạn nhìn cửa phòng chằm chằm, rút di động ra, lặng lẽ học thuộc số điện thoại, sau đó xóa tin nhắn. lo lắng đứng dậy, lòng vòng trong phòng. Diêu Ngạn kìm được, gọi điện đến số đó nhưng di động mới đổ chuông được hai tiếng, bên kia tắt máy nghe. bần thần nghe tiếng tút tút, tim đập thình thịch.

      Ngồi cả buổi cũng thấy Tưởng Nã lên, bèn xuống tìm . đến đầu cầu thang nghe thấy từ trong bếp vọng ra tiếng choang choang, ánh lửa bùng lên phản chiếu cửa, hoảng hốt chạy vội xuống gọi: "Tưởng Nã!".

      Tưởng Nã cầm muôi múc canh va trúng người Diêu Ngạn, người lảo đảo, liền vội vàng đỡ : "Em chạy lung tung làm gì?".

      Nhìn phòng bếp ngùn ngụt khói, thở phào: " nấu gì mà lửa lớn vậy?".

      Tưởng Nã vừa vừa cười: "Nấu canh cá cho em!".

      Diêu Ngạn khịt khịt mũi: "Khét rồi kìa".

      Tưởng Nã buồn phiền chạy lại bếp, vừa mở nắp nồi vừa : " canh lửa đúng làm cháy cả bên trong luôn rồi!".

      Diêu Ngạn mỉm cười mở tủ lạnh, lấy cá trắm đen bảo quản trong ngăn đá ra xả nước, cắt gừng, tỏi, hành lá trộn với rượu gia vị, bỏ vào nồi hấp. làm liền mạch rồi thuận miệng hỏi: "Tại sao Hiểu Lâm có ở đây? phải Hiểu Lâm nấu ăn hay sao?".

      Tưởng Nã khoanh tay đứng bên cạnh nhìn theo từng động tác thành thạo của Diêu Ngạn. Nghe hỏi, nhướng cao mày tiến lại ôm , gác cằm lên đầu , nửa như cười lại nửa như : "Hiểu Lâm nằm viện".

      Diêu Ngạn giật mình, xoay người nhìn Tưởng Nã. Tưởng Nã vuốt tóc : "Mất nết, bị Tiểu Lưu đánh cho trận, ta nằm viện. Tiểu Lưu gọi người nhà ta tới dàn xếp từ từ." nhếch mép : " mà là Tiểu Lưu, bao giờ trút giận lên người phụ nữ của mình. giết chết thằng đàn ông kia, người phụ nữ đó vẫn là của , có chết cũng đừng hòng trốn thoát!".

      Diêu Ngạn há to miệng đờ đẫn, khàn giọng : "Dù thế nào cũng nên thượng cẳng chân hạ cẳng tay. nữa ta cũng chỉ là phụ nữ".

      Tưởng Nã hôn , nhìn chăm chú và : "Ngoan ngoãn phải là được ư? Chỉ cần em ngoan, đối xử tốt với em cả đời".

      Diêu Ngạn im lặng cụp mi, xoay lưng tiếp tục làm thức ăn. Tưởng Nã đứng bên phụ giúp tay, vụng về đưa dầu, muối, tương, giấm cho Diêu Ngạn. Diêu Ngạn bỗng sặc khói bếp che miệng ho khù khụ, lập tức đuổi ra ngoài. lúc sau, lần lượt bê ba món canh ra.

      Từ trước đến nay, công ty vận chuyển hàng hóa quen gọi thức ăn bên ngoài, hiếm khi xuống bếp nấu nướng. Tưởng Nã có lòng đến tiệm bên cạnh mua những món này, chỉ mong Diêu Ngạn ăn ngon miệng.

      Diêu Ngạn ăn cơm tối, gắp được vài miếng no căng bụng, hiếu kỳ hỏi : "Trong công ty của nuôi chó? Sao tôi chưa gặp bao giờ?".

      Tưởng Nã cười cười, hỏi vặn lại : "Em thích chó à? Nếu em thích, ngày mai mang con tới cho em".

      Diêu Ngạn lắc đầu, hỏi lần nữa: "Con chó ngày hôm đó ở đâu ra?"

      Tưởng Nã cất giọng bình thản: "Chó nghiệp vụ giải ngũ lấy ở Sĩ Lâm. cho nó ngửi mùi của em, tìm suốt mấy giờ, liền mới tìm được nhà của họ em".

      Diêu Ngạn thể tin nổi: "... dùng chó nghiệp vụ tìm tôi?" vừa ngỡ ngàng, lại vừa cảm động đến khó tả. tài nào tường tượng được Tưởng Nã lại dốc hết sức tìm .

      Tưởng Nã đặt đũa xuống, vẻ mặt của hết sức nghiêm túc: "Diêu Diêu, sau này dù xảy ra chuyện gì, em cũng được tắt máy, được để tìm ra. Em phải trẻ con, thể giở tính ấu trĩ. Lần này là lỗi của , đến vào thời điểm quan trọng, giúp được gì cho em, để em chịu ấm ức. Nhưng em được như thế nữa, lần sau em còn làm vậy, để em "lĩnh hội" tính tình của !".

      Diêu Ngạn xới cơm, cúi đầu lầm bầm, chớp mắt để khóc.

      Ăn xong, Diêu Ngạn tắm rửa, rồi nằm giường ôm chăn ho liên tục. Tưởng Nã chuẩn bị sẵn đống thuốc trị ho, kêu Diêu Ngạn chọn loại, Diêu Ngạn tiện tay vơ lấy, nổi nóng: "Thuốc chuột em cũng uống à?".

      Tưởng Nã đọc hướng dẫn sử dụng của từng loại thuốc, so sánh tỷ lệ tác dụng phụ, chọn sirô trị ho, đút cho Diêu Ngạn uống thìa xong, để sẵn bình nước nóng tủ đầu giường. Xong xuôi hết, mới xốc chăn chui vào trong.

      Diêu Ngạn dịch người: " ngủ sớm vậy?".

      Tưởng Nã kéo vào lòng: "Hai ngày nay, ngủ, hiếm lắm mới có thời gian để ngủ".

      Diêu Ngạn cọ quậy nhưng thả tay, cũng đành thôi. lúc sau, trán túa đầy mồ hôi, khó chịu kêu lên: "Nóng chết mất!".

      Tưởng Nã "ờ" tiếng, thoáng vén chăn lên chút xíu, tay chân vẫn siết lấy Diêu Ngạn, khẽ: "Muốn uống nước với , ngoan ngoãn ngủ ".

      phủ kín chăn, ôm chặt Diêu Ngạn, có đẩy cũng đẩy ra.

      Lúc này, Thẩm Quan vừa về công ty nước giải khát. ta vào phòng làm việc cởi áo khoác, chủ nhiệm Ngô cầm báo cáo đến. Ông ta báo lại các số liệu gần đây, hỏi Thẩm Quan việc chọn người ở hội chợ. Thẩm Quan : "Chỗ chúng ta thiếu người, qua hai ngày cuối tuần này, tôi quyết định sau." ta đột nhiên hỏi: "Ông từng nuôi chó bao giờ chưa?".

      Chủ nhiệm Ngô ngạc nhiên tới mức thừ người ra, ông ta đáp: "Trước đây từng nuôi".

      Thẩm Quan lại hỏi: "Mũi thính ?".

      Chủ nhiệm Ngô gật gù: " gì lọt qua được khứu giác của chó".

      Thẩm Quan nhíu mày, phất tay kêu ông ta ra ngoài.

      Trời gần sáng, gió sớm thổi hây hây, rắc ánh vàng thưa thớt lên trung lộ Lý Sơn. Mặt trời nhô lên cao dần phả hơi nóng xuống gian bên dưới.

      Diêu Ngạn ngủ ngon lành suốt đêm. Khi tỉnh dậy, người đầm đìa mồ hôi bị Tưởng Nã ôm chặt trong lòng. lay Tưởng Nã, giục thức dậy.

      Tưởng Nã ngơ ngác tỉnh giấc sờ trán của , lòng bàn tay dính đầy mồ hôi. hôn trán , cười : "Ngủ thoải mái hơn ghế sofa chứ? Em dọn đến chỗ luôn !".

      Diêu Ngạn đẩy , đứng dậy vào nhà vệ sinh, với ra ngoài: "Gia đình tôi thuê căn nhà hai phòng ở đường Lý Tam".

      Tưởng Nã khẽ đáp tiếng "ừm", ôm lấy gối cùa Diêu Ngạn chợp mắt thêm chút.

      Quần áo của Diêu Ngạn đều cháy hết, lấy vài bộ đồ trong tủ để vào túi xách cho . Trở về Trung Tuyển, lại cố tình đường vòng, dẫn Diêu Ngạn đến mấy tiệm quần áo mua đồ cho ông bà Diêu.

      Chạy tới đường Lý Tam, Diêu Ngạn liền bắt dừng xe: "Tôi xuống ở đây, về ".

      Tưởng Nã cản lại hôn, còn kêu buổi tối đến đón . Diêu Ngạn : "Thôi, ngày mai tôi với họ đến thăm ông bà nội, lúc đó tôi tìm ".

      Tưởng Nã cáu kinh mở miệng: "Sao giống như ăn vụng vậy!".

      Diêu Ngạn chịu thua, hôn lên miệng cái, mới hồ hởi để xuống xe.

      Về tới nhà họ, Diêu Ngạn lập tức móc di động ra gọi lại vào số điện thoại thuộc nằm lòng ngày hôm qua lần nữa nhưng ngờ đối phương tắt máy.

      nghiền ngẫm mấy giây, dùng điện thoại gọi vào hòm thư điện tử, đánh bốn chữ: Đưa bằng cách nào?, tìm được địa chỉ của Từ , nhấn gửi .

      Bà Diêu thức dậy sớm, thần sắc của bà tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều, bà nhìn ghế sofa đơn sơ, cất giọng xót xa: "Mẹ thấy tối hôm qua con ngủ ở nhà đồng nghiệp, bệnh của con có vẻ khỏe nhanh hơn, ngủ ghế sofa chắc khó chịu lắm!".

      Diêu Ngạn cười : "Bệnh cảm của con gần khỏi hẳn rồi, liên quan đến chuyện này".

      nấu cháo cho bà Diêu, đợi họ thức dậy, ba người cùng chợ mua thức ăn.

      Buổi trưa, ông Diêu và dượng ra ngoài chạy xe. Diêu Ngạn chuẩn bị nước và đồ ăn cho họ, lại lấy di động ra, đăng nhập vào hòm thư điện tử nhưng có thư mới.

      Bà Diêu : "Con đừng xin nghỉ nữa. Thứ Hai làm , con cứ xin nghỉ như vậy, tiền lương bị trừ hết mất".

      Diêu Ngạn gật đầu nghe theo. Bà Diêu : "Lần này coi như chúng ta xui xẻo. Mẹ mà bắt được thằng súc sinh phóng hỏa mẹ rút gân bẻ xương của nó!".

      họ cũng căm giận phụ họa, rủa sả luôn mồm. Tiếc là sở cảnh sát vẫn im hơi lặng tiếng, mãi mà có tin tức. Hung thủ chỉ để lại thùng xăng, tìm được người chứng kiến, khó kiếm ra tung tích kẻ châm lửa đốt nhà. Mặc dù cảnh sát chú ý Hắc lão đại nhưng có bằng chứng xác thực nào nhắm vào ông ta.

      Bà Diêu biết chuyện của Hắc lão đại, chỉ coi như có kẻ điên làm chuyện ác, bà bỗng hô to: "Lẽ nào là bác con? Họ hận ông bà ngoại con để lại nhà cho mẹ!".

      Diêu Ngạn vội : "Mẹ đừng nghĩ ngợi linh tinh. Gia đình mình với bác bao nhiêu năm gặp nhau, thể là họ đâu!".

      Bà Diêu gật đầu: "Cũng đúng, thế nào mẹ cũng là em ruột của bác con, hận đến mấy cũng đến mức châm lửa đốt nhà".

      Diêu Ngạn biết bà Diêu chưa vượt qua được cú sốc, chỉ thầm mong thời gian có thể chữa trị tất cả.

      Hôm nay là thứ Bảy, thời gian của cũng còn nhiều. Đủ chuyện phải lo nghĩ, thể làm gì khác hơn là dốỉ, nhờ họ chăm sóc bà Diêu và Diêu Yên Cẩn, chạy tới bến xe Nam Giang.

      Sau khi Từ xuất viện, bà bặt vô tín, điện thoại di động luôn luôn tắt máy. Tin nhắn gửi từ số lạ, cũng thấy hồi . Diêu Ngạn thấp thỏm, cầu mong Từ đừng gặp chuyện may, cũng gửi tin nhắn đến lấy sổ tiết kiệm ngay, hy vọng Từ mau chóng liên lạc với .

      Khi tới Nam Giang, trời cũng gần tối. thở hổn hển đến nhà của Từ , bê trong vẫn y hệt lúc đến. Mười ngày ngắn ngủi, dường như cảnh còn mà người mất.

      Diêu Ngạn hít hơi sâu, mở khóa vào phòng sách, kéo ngăn tủ bàn, lấy số tiết kiệm ra khỏi hộp sắt, thận trọng cất vào túi xách, định đứng dậy rời ánh mắt lướt qua ngăn kéo lần nữa, toàn thân hóa đá.

      Bên cạnh hộp sắt trống trơn. Diêu Ngạn kéo ngăn tủ ra hết mức có thể, trong hộc tủ chỉ có giấy và đồ vật linh tinh, còn gì khác. Hộp trà biến mất.

      đứng bật dậy nhìn xung quanh, rồi đến cửa phòng sách, cúi người nhìn ổ khóa.

      Đồ đạc bám bụi ngoài phòng khách hề thay đổi, sọt rác ở nhà bếp vẫn còn hai gói cafe. đưa mắt khắp nơi cũng thấy căn nhà rộng trăm mét vuông này giống như có người từng tới. Diêu Ngạn cúi đầu, ngơ ngác dựa cửa sổ phòng bếp, móng tay bấm ngón tay đau nhói.

      Di động của Tưởng Nã đổ chuông, lề mề nghe máy. Bên kia điện thoại : " Nã, chị dâu có ở nhà. Buổi trưa em chút rồi trở về đợi hơn nửa tiếng đồng hồ mấy người phụ nữ trong nhà chị dâu đến sở cảnh sát nhưng em thấy chị ấy".

      Tưởng Nã co người gập chân trong chiếc xe con màu vàng, chà xát gương mặt, điềm tĩnh với người ở đầu dây bên kia: "Được rồi, sao. Chú tiếp tục canh chừng ở đó, đừng để người lạ tới gần nhà họ".

      Sau khi gác máy, ngửa đầu nhìn lên chung cư cao cấp trước mặt. Bầu trời sẩm tối ảm đạm gợn mây, khác hoàn toàn ánh bình minh tràn đầy sức sống.

      Diêu Ngạn ngồi thừ người ghế sofa. Trời tối dần chỉ còn le lói vài tia sáng xuyên qua cửa sổ chiếu đến ghế sofa, phủ lên tủ ti-vi.

      thở dài nặng nề, vén tóc buộc gọn gàng lại. Gương mặt nửa sáng nửa tối, ánh sáng nhợt nhạt chỉ chiếu bên mặt , hàng mi của run run, giây lát lại dừng lại.

      Diêu Ngạn tới cửa phòng sách nhìn ổ khóa lần nữa, rút chìa khóa cắm vào trong, xoay vòng trái phải, xác định ổ khóa vẫn hoàn hảo hề hư hỏng.

      Lễ Quốc Khánh, đến đây, để đề phòng, cố tình mang theo cả hai chiếc chìa khóa cửa phòng sách. Từ rời khỏi trung tâm cai nghiện, từng nghĩ Từ về nhà, bởi vậy xin Giám đốc nghỉ, định qua đây tìm hiểu. Ai ngờ nhà lại bị cháy, trì hoãn việc này nhiều ngày.

      Trong mười ngày, hộp trà tự dưng biến mất. Có người từng vào phòng sách, lại cố tình tạo dựng trường giống y ban đầu, mỗi thứ đều xê dịch, mỗi ngõ ngách đều để lại dấu vết, nhưng lọ trà biến mất thấy, cửa phòng sách vẫn trong trạng thái khóa trái.

      Từ trở về nhưng có người lấy hộp trà mang .

      Diêu Ngạn đứng đó lúc, nhổ sợi tóc kẹt vào giữa khe cửa rồi khóa trái lại.

      Chuyến xe cuối từ thành phố Nam Giang đến thị trấn Sĩ Lâm còn gần tiếng nữa mới xuất phát. Diêu Ngạn bắt xe taxi, ngồi xe rồi mới gọi lại vào dãy số lạ đó. Bên kia vẫn tắt máy, lại đăng nhập vào hòm thư điện tử, Từ biết sổ tiết kiệm tay .

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Tài xế taxi ngừng chuyện: "Sắp đổi ca rồi. bé, cháu may mắn lắm đấy, bình thường giờ này bắt được xe đâu".

      Giờ cao điểm kẹt kín xe. Dân phòng và cảnh sát cùng nhau điều tiết giao thông. Người qua đường nườm nượp khiến tình hình càng hỗn loạn. Trong lúc chờ đèn đỏ, tài xế hăng hái về luật giao thông mới: "Bây giờ thi lái xe khó lắm. Mỗi ngày đều phải lấy dấu vân tay, thi lý thuyết cũng khó hơn trước, người trượt nhiều vô số, đâu có đơn giản như trước kia". Ông ta nhìn Diêu Ngạn: " bé, cháu có bằng lái chưa? Nếu muốn thi, chú có thể giới thiệu cho cháu trường dạy lái xe tốt, cơ hội đỗ cũng cao hơn".

      Diêu Ngạn nghiêng đầu nhìn gương chiếu hậu chăm chú Xe cộ xếp hàng dài tít tắp, vầng sáng đỏ rực xuyên thủng tầng mây dày đặc, nhuộm quốc lộ thành màu vàng chói mắt. lịch đáp lời: "Cháu có bằng lái rồi. Cảm ơn chú".

      Tới thị trấn Sĩ Lâm, Diêu Ngạn lại đổi xe về Trung Tuyển Khi về đến nhà, em họ ngủ. họ hỏi ăn cơm chưa Diêu Ngạn ăn rồi.

      Bà Diêu ngồi dựa ghế sofa, chầm chậm nhắm mắt, bà chau mày biết ngủ hay chưa. họ với Diêu Ngạn: "Buổi chiều, mọi người đến sở cảnh sát, lại trở về ngõ nhà con lần nữa. Ý của mấy người hàng xóm là muốn gia đình con đền tiền, hai căn nhà bên cạnh gia đình con cháy đen. Tường của cả dãy nhà đó cũng nứt, chân tường hình như hơi hơi nghiêng. tìm thợ tới xem xét, sửa chút là được, còn họ phải phá xây lại quá đáng quá". Bà nhìn bà Diêu, lại hơn: "Mẹ con nghe xong lại ngồi khóc cả buổi, mẹ con mới vừa ngủ thôi, tạm thời cứ để mẹ con nghỉ ngơi".

      Diêu Ngạn gật đầu, thấp giọng hỏi: "Họ có đền bù bao nhiêu ?".

      họ dùng tay ra hiệu, bà còn : " hỏi ràng rồi, loại án này để người phóng hỏa bồi thường, liên quan đến chúng ta".

      vậy nhưng nếu tìm được kẻ phóng hỏa, cũng phải có người gánh trách nhiệm, trong lòng Diêu Ngạn ngổn ngang tâm .

      Bà Diêu mơ màng tỉnh lại. Thấy Diêu Ngạn về, bà đứng lên về phòng ngủ nhưng nhắc đến chuyện về nhà chiều nay, bà vờ ra vẻ thoải mái: "Con mau tắm rồi nghỉ ngơi. Mẹ ngủ đây chị con cũng ngủ say như chết rồi".

      Diêu Ngạn mỉm cười, đẩy bà Diêu về phòng ngủ, sau đó ngồi ở phòng khách chờ dượng và ông Diêu về.

      Tưởng Nã gọi điện thoại, Diêu Ngạn hạ thấp giọng . Tưởng Nã hỏi: "Ngày mai tới đón em nhé?".

      Diêu Ngạn im lặng giây lát rồi khẽ đồng ý. Hai người tâm lúc, dượng và ông Diêu về đến nhà, Diêu Ngạn vội vàng dập máy chạy vào bếp nấu đồ ăn khuya cho họ, sau đó dọn dẹp sạch , mới tắm, rồi ngủ.

      Ngày hôm sau, tỉnh dậy, chăn bị rơi xuống nền nhà. Chăn và đệm xốp trải ghế sofa vừa nóng vừa hấp hơi. Diêu Ngạn lấy điện thoại vào hòm thư điện tử của mình, rồi lại thất vọng thoát ra. Do dự giây lát, gọi cho bạn bè thời đại học, năm sáu cuộc liên tục cũng hỏi được chút tin tức nào hữu dụng.

      Cuộc sống từ trước đến nay của Từ khá nhàm chán, có giờ dạy học bà ở Nam Giang, có giờ dạy bà ở Tuệ Viên Mỹ. Sau khi về hưu, bà cũng ít qua lại với đồng nghiệp hai bên. Nghỉ đông và nghỉ hè bà thường du lịch nước ngoài, muốn đặt chân lên mọi nơi trái đất nhưng bây giờ bà trốn mất tăm.

      Diêu Ngạn ngồi ôm gối ghế sofa, điều chỉnh dòng suy nghĩ của mình, có gắng tháo gỡ nút thắt trong đầu.

      Em họ rón rén mở cửa phòng ngủ chính, thấy Diêu Ngạn dậy, bé chạy tới, gọi : "Chị dậy sớm thế?" đoạn, có lẽ sợ miệng mình có mùi, bé che lại lúng búng: "Chị ngủ được hả?".

      Diêu Ngạn mỉm cười: "Chị ngủ ngon lắm, em sao?".

      bé chạy vào nhà vệ sinh: "Em buồn tiểu, mơ tới nhà vệ sinh, em biết ngay là giả, muốn lừa em đái dầm đây mà. Hứ, còn lâu em mới bị lừa!" Trong nhà vệ sinh vọng ra tiếng nước "róc rách". Diêu Ngạn buồn cười, biết liên tưởng tới điều gì, bỗng rùng mình.

      Em họ giải quyết xong nỗi buồn trở về phòng, mà ra ngồi cùng Diêu Ngạn, bé vừa an ủi chị vừa đưa ra giải pháp, còn muốn đưa tiền lì xì của bé cho Diêu Ngạn. dòng nước ấm chảy vào tim Diêu Ngạn, xoa đầu bé, buộc tóc cho bé.


      Sau khi ăn trưa, ông Diêu và dượng ra ngoài chạy xe. Bà Diêu cũng đòi tranh thủ thời gian mua lại khuôn đúc và vật liệu làm tượng. Tuy bán tượng tô kiếm được bao nhiêu tiền nhưng cả thị trấn Trung Tuyển cũng chỉ có gia đình họ làm nghề này, ít nhiều gì cũng phụ giúp được phần chi phí sinh hoạt trong nhà.

      họ với vẻ vui mừng: "Mẹ con có việc làm lo lắng linh tinh nữa”. Bà ghé sát Diêu Ngạn : " lát, đến sở cảnh sát, rồi tới ngõ nhà con xem xét, mua đồ ăn cho hàng xóm nhà con. Con kêu mẹ con ở nhà đừng làm gì hết, để đó làm cho".

      Diêu Ngạn gật đầu, cất giọng ngập ngừng: "Có thể tối nay con qua nhà đồng nghiệp".

      họ biết để lớn ngủ ngoài phòng khách cũng tiện, chỗ lại làm sao ngủ ngon. họ : "Vậy cũng hay, để mẹ con thấy con ngủ ngoài phòng khách lại đau lòng. Cố thêm vài ngày nữa là dọn đến nhà mới được rồi. Con mang đồ theo để thay, ngày mai thẳng đến nhà máy làm luôn. Ở nhà có trông nom, con yên tâm!".

      Bà dẫn em họ ra ngoài, bà Diêu cũng xốc lại tinh thần, mua cá về rồi bảo Diêu Ngạn: "Con nấu nồi canh, chúng ta mang đến cho Tiểu Hứa".

      Hứa Châu Vi là ân nhân cứu mạng của nhà họ Diêu, ta bất chấp nguy hiểm cứu bà Diêu và Diêu Yên Cẩn ra khỏi đám cháy. ta còn nằm viện, biết bệnh tình ra sao. Mấy ngày qua, bà Diêu ngơ ngơ ngác ngác, bây giờ mới nhớ tới, muốn đến bệnh viện thăm ta. Bà : "Tuy cậu ta là lưu manh nhưng con cũng tệ. Trước đây ba và con nằm viện, bên họ cũng xấu, bồi thường đầy đủ, thuê hộ lý riêng, giờ lại còn cứu chúng ta".

      Diêu Ngạn giết cá, bà Diêu tiếp: "Mẹ tận mắt chứng kiến cậu ta xông vào đám cháy, nhất định là tìm xem bên trong có người mắc kẹt hay , ngờ cậu ta lại rất tốt bụng." đoạn, bà giả vờ hỏi dò: "Mà con xem, nửa đêm cậu ta đến ngõ nhà mình làm gì? Đúng là kỳ lạ, lẽ nào tới hẹn hò?".

      Diêu Ngạn thái mỏng gừng, : "Có trời mới biết. Những người như họ chừng trốn trong xó xỉnh làm chuyện xấu. Chúng ta đừng tiếp xúc gần gũi với họ, trả ơn trả ơn nhưng cũng đừng giao du sâu quá".

      Bà Diêu thở phào, bất giác mỉm cười.

      Hứa Châu Vi ở bệnh viện nhàm chán đến mức người sắp mốc meo hết cả. Mấy người em ngồi đánh bài cùng ta nhưng thời gian vẫn trôi qua vô cùng chậm chạp.

      " ai ngờ Nã lại dắt chó nghiệp vụ tìm chị dâu. Chậc chậc, là nâng như nâng trứng, hứng như hoa!".

      Hứa Châu Vi đánh đôi, ta sờ cằm, nhìn bài chằm chằm: "Bởi vậy mấy chú lo mà trông chừng gia đình của Diêu Ngạn, đừng để xảy ra chuyện!". ta chỉ chỉ vết thương cánh tay. "Để xảy ra chuyện chỉ có lỗi với Nã, mà còn có tội với người hùng bất chấp cả tính mạng như !".

      Mấy em cười ầm lên: "Ối giời, lại còn hùng. Sao bảo mình ngồi ị bắt trúng lửa, chưa chùi mông xông vào đám cháy!".

      Hứa Châu Vi cộc cằn đập bài lên đầu ta. Định mở miệng mắng thấy Diêu Ngạn cầm bình giữ nhiệt đứng ngoài cửa phòng bệnh. ăn mặc hệt như ngày xảy ra hỏa hoạn nhưng tóc buộc gọn gàng, vẻ mệt mỏi cũng còn.

      Hứa Châu Vi cười ngoác miệng: "Ôi, chẳng lẽ mang tới cho tôi ăn?" ta thẳng tay vứt bài xuống, bổ nhào đến đón lấy bình giữ nhiệt.

      Bà Diêu cảm ơn rối rít, bà rót canh giúp ta, cười tíu tít: "Tôi kêu Diêu Ngạn nấu, nó nấu ăn rất ngon. Từ bữa đến giờ chưa kịp cảm ơn cậu, tôi áy náy lắm".

      Hứa Châu Vi xua tay: "Việc . Giúp người là niềm vui của cháu. Hồi còn bé, cháu thường dẫn cụ già qua đường nhặt được tiền nộp lại cho cảnh sát, nhưng có ai cảm ơn cháu đâu! Đúng là cứu mọi người đáng giá hơn!".

      Thấy ta chuyện hài hước, bà Diêu tươi cười rạng rỡ.

      Từ ngoài hành lang, Tưởng Nã nghe giọng oang oang của Hứa Châu Vi. bước vào gặp Diêu Ngạn, lập tức tiến lại gần . Hứa Châu Vi reo lên: " Nã!".

      Bà Diêu quay lại nhìn, bà cũng gọi theo " Nã". Tưởng Nã ngẩn người, nhưng kìm chế được bản thân đưa mắt lướt nhanh qua Diêu Ngạn, ngượng ngùng gật đầu. Nghe Hứa Châu Vi khen Diêu Ngạn nấu canh ngon, thẳng tay lấy bình giữ nhiệt rót cho mình uống. Canh nấu rất ngon, trông tự nhiên như lẽ thường tình, chẳng hề biết khách sáo là gì.

      Rời bệnh viện, Diêu Ngạn và bà Diêu đến chợ mua thịt tươi. vừa vào đến nhà điện thoại di động đổ chuông.

      Tưởng Nã trong điện thoại : "Chờ ở ngã tư hay cửa nhà em?".

      Diêu Ngạn che điện thoại di động : "Ngã tư ".

      Tưởng Nã : "Ờ, vậy em mau ra , ở ngã tư rồi".

      Diêu Ngạn khựng lại, kêu Tường Nã đợi . làm sạch thịt giúp bà Diêu rồi mới ra.

      Diêu Ngạn ngồi vào xe Jeep, mệt nhoài người, nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Mới vừa nãy mặt mày còn tươi tỉnh, chớp mắt tái nhợt, khỏi lo lắng: "Em sao vậy? Cảm nặng hơn à?".

      Diêu Ngạn lắc đầu, cất giọng uể oải: " có, là vì chuyện khác." giải thích với .

      Xe chạy tới công ty vận chuyển hàng hóa, Tưởng Nã hăng hái xuống bếp. biết Diêu Ngạn thích ăn thanh đạm nên cố tình mua rau xanh, chuẩn bị trổ tài bếp núc.

      Nhìn khua khua chiếc muôi khá chuyên nghiệp, Diêu Ngạn định nhúng tay vào, ra khỏi bếp, bước đến bên ngoài tòa nhà văn phòng.

      đến công ty vận chuyển hàng hóa nhiều lần nhưng chỉ quanh quẩn trong tòa nhà văn phòng nên cảm thấy chưa quen với cảnh vật xung quanh.

      Đá vụn trải đầy đường khiến mặt đường trở nên gồ ghề, gió thổi cuốn tung bụi bặm bám trong các ngóc ngách. Xe tải đậu ngổn ngang ở bãi đất trống. Lâu lâu có xe tải chạy vào bãi đậu, tài xế nhảy xuống chào Diêu Ngạn. Diêu Ngạn mỉm cười chào lại.

      Diêu Ngạn ăn chút ít đồ ăn rồi buông đũa, Tưởng Nã nhíu mày: " hợp khẩu vị của em?".

      Diêu Ngạn lắc đầu, nở nụ cười: "Chắc cơm ăn hồi trưa chưa tiêu hóa hết. ăn nhiều vào".

      Tưởng Nã gắp rau cho vào miệng, xác định mình nấu nướng tệ đến mức nuốt nổi, lại bắt Diêu Ngạn ăn thêm nửa bát cơm.

      Sau khi ăn uống no nê, hai người chui vào chăn xem phim. Phim ảnh be bét máu lên màn hình. Tưởng Nã cắn thùy tai của Diêu Ngạn, khẽ: "Hình như phim này cũng mở lúc chúng ta "làm việc" lần trước".

      Diêu Ngạn nghiêng đầu tránh . lại bỗng dưng tốc váy ngủ của lên.

      Tưởng Nã biết chưa hết cảm, định "" nhưng ôm thân thể ngọc ngà trong lòng, kìm chế được bản thân. Hai tay của hết sờ chỗ này lại nắn chỗ khác, miệng lưỡi hoạt động ngơi nghỉ giây nào làm Diêu Ngạn thở ra hơi.

      Khi phim chiếu hết, Tưởng Nã mới hài lòng ngừng lại. bế nằm lên người mình vừa hôn vừa vuốt ve. Diêu Ngạn đỏ mặt, nín thinh vùi mặt vào cổ .

      Rốt cục cũng tắt đèn ngủ. Trong phòng loáng thoáng tiếng thở dốc, Tưởng Nã ôm Diêu Ngạn, hôn lên tai rất lâu sau mới yên lặng trở lại, hơi thở bình thường thay thế ham muốn nóng rực của .

      Diêu Ngạn nhắm mắt, nghe hơi thờ của Tưởng Nã đều đều thận trọng kéo bàn tay ngực ra. Tưởng Nã dường như phát , tay bóp mạnh hơn. Diêu Ngạn nuốt tiếng rên xuống, gạt tay ra khỏi người. Tưởng Nã ú ớ cựa mình.

      Diêu Ngạn kéo chăn, ngồi dậy dép, nhàng mở cửa phòng.

      gian xung quanh vắng vẻ. Dưới nhà loáng thoáng tiếng xe cộ qua lại trung lộ Lý Sơn. Tòa nhà phía sau cũng im Ắg. Vài chiếc xe trở về, mở cổng sắt, lốp xe cán lên đá vụn có vẻ hơi chói tai trong màn đêm tĩnh lặng.

      Diêu Ngạn đứng trước bếp, nhìn bình nước sôi ùng ục. lát sau, xé gói cafe tay, đổ bột cafe vào cốc.

      Nước nóng rót vào cốc bốc hơi nghi ngút, mùi cafe nồng đậm lan tỏa trong gian bếp. hít hơi sâu, vén tóc ra sau tai, chậm rãi uống ngụm.

      Vị cafe đắng chát chảy vào miệng . Diêu Ngạn nghe thấy tiếng bước chân, mở miệng uống thêm, lần này nếm ra vị ngòn ngọt, cổ họng còn khô rát.

      Khi cầm cốc cafe lên miệng lần nữa, cánh tay bất ngờ giằng lấy, chất lỏng màu nâu sóng ra ngoài đổ xuống nên xi măng.

      Tưởng Nã xanh mặt, kìm nén cơn giận hỏi : "Cafe ở đâu ra? Tại sao giữa đêm giữa hôm lại uống nó?".

      Diêu Ngạn mở to miệng ngạc nhiên, đưa tay giành lấy cốc: "Tôi thèm, trả cho tôi".

      Tưởng Nã giơ cao tay, đổ cốc cafe vào bồn rửa. Diêu Ngạn kêu lên: "Tưởng Nã, làm gì vậy!" chìa tay muốn giật lại chiếc cốc.

      Tưởng Nã tóm cổ tay , lôi lại gần . Chiếc cốc lăn tròn trong bồn nước.

      Tưởng Nã bóp hai má , nghiến răng : "Nhổ ra!".

      Diêu Ngạn nhíu mày, gò má của đau nhói, lúng búng : " làm gì vậy, điên rồi!'.

      Cơn giận của Tường Nã bốc cao: " điên? Khốn kiếp, em mới điên!" lạnh lùng giật gói cafe màu nâu: "Em uống thứ gì? Sao? Uống đến nghiện rồi, muốn "bay" lần nữa?".

      Diêu Ngạn nghẹn đỏ mặt: " linh tinh gì vậy hả?".

      Tưởng Nã ném phăng gói cafe. đè Diêu Ngạn lên bồn rửa, móc tay vào cổ họng , lạnh lùng: "Nôn ra!".

      Cổ họng ngứa ngáy, vùng mạnh người. Tưởng Nã mặc kệ , giữ chặt gáy , móc tay vào sâu hơn khiến Diêu Ngạn nôn cafe ra, Tưởng Nã sợ nôn hết, lại kêu: "Nôn tiếp, nôn hết ra cho !" Tay lại đẩy sâu, đè Diêu Ngạn cho giãy giụa.

      Diêu Ngạn đau họng, cào cấu , nôn thốc nôn tháo. Nhìn nôn ra được, Tưởng Nã mới vươn tay, vỗ lưng Diêu Ngạn.

      Mặt Diêu Ngạn ướt sũng nước mắt, cáu gắt đẩy , quát: " biết hết nhưng tôi nghe. để mình tôi chuốc lấy phiền phức, để mình tôi chịu đựng. coi tôi là gì? Đồ chơi giường của ?".

      Tưởng Nã ngẩn ra, lại nghe Diêu Ngạn rống lên: "Tưởng Nã, là đồ khốn nạn. Tôi hút ma túy sao? Nó chỉ là ma túy đá mà thôi. Tôi uống chút xíu để thoải mái sao? được nhúng mũi vào chuyện của tôi!".

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :