PHẦN 1: MẤT TÍCH Ở MYANMAR Chương 1: Trầm cảm Thông cảm cái con khỉ. Đó là những gì tôi nghĩ trong đầu khi cố gắng kéo giãn hai khóe miệng mình cong lên thành nụ cười. Giám đốc nhân đưa tay ra, đặt lên vai tôi. Chị nở nụ cười hiền từ: “Linh à, chị rất thông cảm với hoàn cảnh của em, nhưng rất tiếc chị cũng biết làm cách nào. Đây là quyết định của giám đốc.” Tôi cúi đầu. giọt nước mắt chực rơi từ khóe mắt tôi. Chị nhìn thấy, hốt hoảng. Lòng tôi thầm reo: Yeah, diễn như . Chị : “Em đừng quá xúc động. Chị rất mong em có thể khỏi bệnh. Khi nào khỏi bệnh, công ty sẵn sàng đón em quay trở lại.” “Dạ. Em… cảm ơn chị rất nhiều.” Tôi rụt rè. “Ừ, vậy … em về nhé. đường cẩn thận. Rất mong gặp lại em.” Chị xách cặp laptop lên giúp tôi – “Để chị tiễn em ra cửa.” “Thôi đừng, lại phiền chị”. Tôi cầm lấy cặp rồi ủ rũđi ra. Ngay khi cánh cửa kính vừa đóng lại, tôi lau hết nước mắt mặt, lạnh lùng bước . Giả tạo. Đồ giả tạo. Ngay từ khi thấy tôi có dấu hiệu làm được việc, chính chị là người báo cáo với giám đốc nên thay thế tôi. Từ hai tuần trước, chị đăng tin tuyển dụng, lọc danh sách phỏng vấn vòng 1, vòng hai. đám nhân viên thử việc ngồi trong văn phòng, chỉ còn chờ tôi bịđá ra khỏi công ty nhảy vào vị trí này mà thi thố khả năng. Và chị ta chỉ chờđến cuối tháng, là đon đả tới với tôi rằng em bị sa thải bằng thứ ngôn ngữ vòng vo bắn bảy ngày tới đích. Chuẩn bị từng li từng tíđến như thế, vậy mà bây giờ bày ra vẻ mặt tiếc thương. Bày ra cái vẻ mặt chỉ hận thể giữ tôi lại. Bày ra vẻ mặt cứ như thể tôi mà rời chị ta chết. Khốn kiếp. Lũ người giả dối. Cả công ty ấy, rặt lũ giả dối. Gương mặt tươi cười ngọt ngào, sau lưng chỉ chực đâm cho nhau phát. Nghĩđến nụ cười cong cong màu đỏ môi chị ta, nghĩ tới lớp phấn hơi dày che lấy rỗ mụn chảy nhão bởi mồ hôi của chị ta, tôi rùng mình. Tôi đột nhiên có ham muốn quay lại, xô cửa, nhảy vào xé xác gương mặt ấy ra. Để xem chị ta còn giữđược nụ cười ngọt như mía lùi đó . Để xem giọng chị ta còn ngọt ngào trầm bổng nhưđánh đàn được nữa . Để xem chị ta còn diễn được vở kịch nhân đạo đó . Tôi đấm tay vào tường. Chết tiệt. Tay tôi đau quá. Lý ra tôi nên đấm vào tường trát vữa xi măng. Nhưng tôi biết làm sao để giải tỏa nỗi lòng này. Tôi biết làm sao để được tức giận này. Tôi biết làm sao để thể rằng tôi rất, rất, rất giận. Tôi biết làm sao để rằng tôi rất, rất, rất buồn. Gục mặt vào tường, tôi khóc. Nước mắt rơi xuống, thấm ướt cổáo. Thế là tôi bị sa thải rồi.