1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CUỘC SỐNG TRÊU CHÓ CHỌC MÈO CỦA NHỊ NỮU - Tử Ngưng Yêu (67 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]
      https://docke.wordpress.com/2012/01/03/nhị-nữu-10/

      Chương 10: Nhân vật thần bí trong căn phòng hảo hạng.


      Sau đó, thân thể ta bị Đại Biến Thái đè té đổ xuống đất. Sau đó…



      Đại Biến Thái liền bất động, toàn thân bất động.


      “Thừa tướng đại nhân? !” Ta thử gọi khẽ.



      có phản ứng.



      “Này! Đại Biến Thái?!” Ta day day người vẫn đè người ta.



      Cũng có phản ứng.



      = =!Này nha – nguyên lai là trúng Mông Hãn dược. Dùng sức xốc người đẩy Đại Biến Thái ra, ta nhìn tiểu nhị bị đóng đinh cửa chút, lại nhìn Đại Biến Thái hôn mê mặt đất hồi.



      tốt a! Lão bản nương đợi thấy tiểu nhị trở về, lát nữa đến tìm người làm sao bây giờ! Trốn mau thôi! ! ! !



      Ta cố hết sức khiêng Đại Biến Thái vai, thở hổn hển rồi lại thở hổn hển lê ra ngoài. Mới được nửa đường, ta lại thở hổn hển rồi lại thở hổn hển lê trở về…đem Đại Biến Thái đặt lên giường.



      Bởi vì…Ta ở đại sảnh thấy được … thi thể của lão bản nương = =!



      Đoán chừng Đại Biến Thái lúc nãy nhảy cửa sổ ra ngoài là vì làm… chuyện này! Đem Đại Biến Thái sắp đặt xong, ta nhìn thi thể điếm tiểu nhị. Ai! Mặc dù ngươi cùng lão bản nương cũng phải người tốt gì, ta vẫn nên chôn cất các ngươi chứ nhỉ.



      Ta đường vác điếm tiểu nhị và lão bản nương đến hậu viện, tại cửa phòng bếp lại thu hoạch được thi thể của đầu bếp, ra đến hậu viện lại nhặt tiếp ba thi thể hắc y nhân lạ hoắc…



      T_T ta đứng phía sau viện, nhìn lô thi thể nằm đất, thôi kệ, làm chuyện tốt vậy, ta đem các ngươi chôn chung mồ.



      “Ta chỉ là người yếu đuối đào nổi sáu cái hố, chỉ có thể chôn các ngươi vào cái hố to, các ngươi cũng đừng ghét bỏ. Mặc dù các ngươi phải sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cũng là chết cùng năm cùng tháng cùng ngày-, sau này các ngươi tương thân tương ái chung sống hòa bình…” Ta vừa đào huyệt vừa với các thi thể.



      “Các ngươi cũng là! Chọc ai chọc, lại chọc cái…tên đại biến thái kia, giờ tốt rồi, toàn bộ đều chết hết trơn…” Vất vả đào xong cái hố to, ta bắt đầu mang thi thể đẩy xuống hố.



      “Ngươi ai là Đại Biến Thái?”



      Trắng toát! Dưới ánh trăng, vô thanh vô tức xuất cái bóng trắng toát.



      Đại Biến Thái tỉnh rồi? ! Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu ta. Đến khi thấy tướng mạo người này, di chứng của ta…lại tái phát…Người này phải là Đại Biến Thái, so với Đại Biến Thái còn có phần tuấn mỹ hơn, mặt mũi tinh sảo như ngọc, có vẻ mị như Đại Biến Thái, lại có phần ôn văn nho nhã hiền hòa hơn nhiều…Chỉ cảm thấy sâu thẳm trong nội tâm vang lên tiếng rít gào: Hạ gục ! Hạ gục ! ! Gào khóc-!



      “Ngươi làm cái gì?” thấy ta quay lại ngẩn người nhìn , người nọ đến hỏi.



      Đầu ta tràn ngập những vạch đen…Nơi đây thi thể đầy đất, chẳng lẽ …Ta đến hậu viện tản bộ…hay là…đến hậu viện ngắm trăng…chỉ là kéo…thi thể lão bản nương…



      Cho nên, ta đành thành trả lời: “Chôn thi thể.” Xong, mất hết hình tượng rồi T0T



      Người nọ dùng ánh mắt thăm dò nhìn ta lời.



      Nguy rồi! cho rằng thi thể nằm đầy đất này đều là do ta giết đấy chứ! ! “ phải ta giết!” Ta vội vàng giải thích.



      “Ta biết, là ta giết.”



       ̄□ ̄|||… Đại biến thái, ta hiểu lầm ngươi …



      “Nhưng có bốn người phải ta giết.” Người nọ lại chỉ chỉ ba lão hắc y nhân cùng tên điếm tiểu nhị.



      …bọn cũng phải do ta giết, ta… ta chỉ là lúc đem thi thể lão bản nương chôn lại phát các thi thể khác, ta nghĩ… làm chuyện tốt làm cho trót, dứt khoát chôn cùng nhau…” Ta nhổ! Lòng ta sai cái gì, tại sao giọng càng ngày càng , mặc dù chuyện điếm tiểu nhị là ta dối, nhưng xác thực phải ta giết a T_T…



      “Ta biết, ngươi giết bọn họ được, ha ha.” bạch y mỹ nam cười sờ sờ đầu ta, nhàng nhắc, rồi đem lão bản nương trong tay ta hất vào trong hố. “Ta giúp ngươi.”



      “Ngươi nhất định! Là người ở trong cái phòng hảo hạng kia…” Đại Biến Thái giết động đến người phiền phức…



      Bạch y mỹ nam gật đầu. “Lão bản nương chủ điếm này bỏ thuốc vào thức ăn của ta, biết mưu hại bao nhiêu người, cho nên ta liền thuận tay hạ sát, xem như vì dân trừ bạo thôi.”



      Thuận tay…



      “Bà ta hạ ngươi loại độc gì?” Ta tò mò hỏi.



      Bạch y mỹ nam ngờ ta lại hỏi cái này, ngây ra lúc, sau đó xấu hổ đáp: “Xuân dược.”



       ̄□ ̄| |… Cái…này… Lão bản nương…sinh lý mãnh liệt nha…



      “Tại hạ Lục Hạc Hiên, xin hỏi nương là?” Lục Hạc Hiên bắt sang chuyện khác.



      “À, À! Gọi Nhị Nữu được rồi!”



      “Nhị Nữu, ta biết người rất giống ngươi!”



      Hả? ! Chẳng lẽ người này biết ta trước đây? ? ?



      người rất giống ta sao? ? ?”



      “Ừ, Là nữ nhân được gọi là Thần Vũ”



      Thần Vũ…? Quen quá ta! Đúng rồi, tối hôm đó lúc Đại Biến Thái niệm câu chú ngữ kỳ quái có nhắc qua cái tên này, còn nữa, hôm bị thổ phỉ đánh cướp, hình như cũng có nghe qua cái tên này! Chẳng lẽ…Ta trước kia là nàng?



      “Thần Vũ … là người như thế nào?”



      “…?”



      “À…Ý ta là, có người giống ta đến như vậy, ta hiếu kỳ muốn biết đối phương là người như thế nào.”



      “Rất đẹp, nhưng rất có khí…Hoàn toàn cùng loại khí chất với ngươi, hơn nữa võ công rất cao, lòng dạ lại độc ác nên người trong võ lâm gọi là ‘Đoạt mệnh cơ’ -”



      Nghe có vẻ giống người tốt = =!



      “Cái kia…Thần Vũ…Có phải giống hệt ta?”



      “Nếu dựa vào tướng mạo, lúc đầu ta nghĩ ngươi là nàng. Chỉ là, nếu là Thần Vũ có lòng tốt như vậy, lại an táng kẻ thù.” Lục Hạc Hiên tiếp.



      “Còn nữa, Thần Vũ chôn cất vụng về như vậy.” Lục Hạc Hiên nhìn ta cười .



      Ái…Ta có nên… hay chuyện ta mất trí nhớ cho biết? Bất quá.. “Thần Vũ” này hình như phải người tốt, bạch y mỹ nam có thể giúp nàng hay ?



      “Bất quá, điểm chính yếu là, Thần Vũ chân chính… còn đời này nữa rồi!”



      “A? ! làm sao ngươi biết?”



      “Là ta giết nàng.” Lục Hạc Hiên thản nhiên .



       ̄□ ̄|||… Trong gió lăng loạn…



      Hoàn hảo…Còn chưa mở miệng…Quý trọng sinh mệnh…Rời xa mỹ nam…



      Mai táng xong, ta cùng bạch y đẹp trai ai về phòng nấy, trở lại phòng mình, cảm giác đói khát mãnh liệt ào tới, lan ra khắp người, lúc này mới nhớ cho tới bây giờ ta vẫn chưa được ăn gì hết a, thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng xốc lại tinh thần chạy vào phòng bếp kiếm chút gì ăn. Nghĩ đến Đại Biến Thái cũng giống ta chưa có ăn gì, liền làm ít bánh hành trứng chiên mang đến phòng Đại Biến Thái. Lại nghĩ đến trong thức ăn của tên Lục Hạc Hiên kia cũng bị hạ dược, đoán cũng bị đói bụng…có nên mang cho chút nhỉ?



      Nghĩ lại, hay là thôi …Có khả năng là bản thân từng bị giết lần…Nhân vật nguy hiểm này nên chọc vào tốt hơn, sau đó tìm gian phòng khác ngủ.



      Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, ta lại qua phòng Đại Biến Thái. Đại Biến Thái tựa người vào ghế híp mắt nhìn ta, bánh hành trứng chiên bàn bị ăn hết sạch trơ lại cái đĩa .



      “Nhị Nữu. Dậy rồi làm điểm tâm cho ta !” Đại Biến Thái chỉ chỉ cái bàn trống trơn.



      “Lại ăn bánh hành trứng chiên sao?” Ta còn mơ ngủ hỏi.



      “Ừ–!”



      Làm xong bánh hành trứng chiên đặt lên bàn, Đại Biến Thái chậm rãi ngồi ăn, vô tư dùng đầu ngón tay bốc bánh, xé thành từng miếng bỏ vào miệng, đôi khi còn vô ý mút mút đầu ngón tay.



      là…Chỉ ăn cái bánh thôi cũng làm người ta mất hồn như vậy a…



      khiến ta bất ngờ nha..” Đại Biến Thái ăn bánh bỗng nhiên lên tiếng.



      “Hả? !” Bất ngờ?



      “Nhị Nữu cư nhiên có bỏ trốn.”



      ? ? ? ? ? ! ! ! ! ! ! ! !



      Đúng vậy! ! ! ! ! ! ! ! ! !



      Thứ nhất, Đại Biến Thái ngày hôm qua bị hôn mê.



      Thứ hai, tất cả tiền đều nằm trong tay ta.



      Ta tại sao lại nghĩ tới việc bỏ trốn a! Tại sao nghĩ bỏ trốn a! Tại sao! ! !



      Orz… Orz… Orz… Orz…



      Tàn nhẫn nhất chính là…Đại Biến Thái ngươi tại sao lại còn nhắc ta…T0T



      Đại Biến Thái ăn uống no say xong vẫn vội dời , còn lệnh cho ta đóng cửa tiệm, buổi sáng lúc tỉnh lại…Lục Hạc Hiên rồi.



      Vì vậy… tại.



      Chỉ còn lại ta và Đại Biến Thái hai người mắt to trừng mắt .



      “Thừa tướng đại nhân…”Ta rốt cuộc thu hết dũng khí.



      “Ửm –?” Đại Biến Thái nhướng mày.



      “Ngài…có biết chuyện …lúc ta chưa mất trí …” Ta yếu ớt hỏi.



      “Xem như biết !” Đại Biến Thái thoáng cái nheo mắt phượng mị hoặc.



      “Ta…Ta trước kia…cùng ngài có quan hệ đúng ?



      “Ừ.”



      “Ta trước kia…Có phải là…thuộc hạ của ngài?”



      phải.” Đại Biến Thái hạ mi mắt.



      A?! Ta đoán sai rồi? “Vậy…Đó là gì?”



      “Nữ nhân của ta…” Đại Biến Thái bước đến áp sát tai ta .



      Cái gì? ! ! ! ! !

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      https://docke.wordpress.com/2012/01/03/nhị-nữu-11/
      Editor: Docke
      Chương 11: Chàng thiếu niên như ánh mặt trời


      “Thừa tướng đại nhân có nhã hứng nha, ở…nơi sơn dã yên tĩnh này còn có mỹ nữ như hoa như ngọc phụng bồi, biết Bổn vương có may mắn tham dự ?” Cùng với thanh truyền đến là cái quần hoa lệ mang theo tia thiên nhiên quý khí, nam nhân gương mặt tuấn mỹ ước chừng hơn ba mươi tuổi nhưng nét mặt lộ vẻ gian thần thêm vài phần gian nịnh đẩy cửa bước vào.


      “Nếu núi này chỉ là nơi yên dã, sao Yến Vương lại may mắn đại giá quang lâm?” Đại Biến Thái cũng đứng dậy, tay nâng chén trà lên thưởng thức, chút quan tâm mà hỏi.



      Yến Vương cũng lấy làm phiền, cẩn trọng ngồi xuống, cũng nâng chén trà lên. “Ha ha, Bổn vương lần này vào kinh diện thánh, lúc ngang qua đây lại nghe Thừa tướng đại nhân gặp nạn, ngụ trong khách sạn này. Bổn vương nghĩ, Thừa tướng đại nhân mình hồi kinh rất nguy hiểm, cho nên tự tiện tới đây đồng hành cùng Thừa tướng đại nhân, có thể chiếu ứng lẫn nhau cũng tốt, như thế nào.” Yến Vương bóp chặt chén trà, đột nhiên đội quan binh liền vọt vào vây ta cùng Đại Biến Thái.



      “Sao? biết Yến Vương nghe người nào ?” Đại Biến Thái cũng trả lời Yến Vương, hỏi ngược lại.



      “Nghe người chết –, Ngươi cho là giết người của chúng ta bọn họ thể trở về thông báo sao?”



      Đại Biến Thái tiếp tục đùa giỡn cái chén, khóe mắt hơi đảo qua bốn phía, khóe miệng tà mị cười tiếng: “Chỉ bằng … từng này người?”



      “Hừ! Nếu là bình thường – Tư Đồ Dực cộng thêm Thần Vũ, nhiêu đây người đương nhiên đủ! Nhưng, như hôm nay Tư Đồ Dực cùng Thần Vũ trúng Thất Nhật tán, chỉ sợ nhiêu đây người cũng quá dư thừa rồi.” Yến Vương cười lạnh.



      Cái gì mà Thất Nhật tán? ? ? Ta nghĩ ra, Đại Biến Thái phải là trúng Mông Hãn dược sao?



      “Độc dược quý giá như vậy, Yến Vương ban cho ta dùng, là quan tâm. Nhưng khiến Yến Vương thất vọng rồi, thuốc này hiệu quả như ngài mong muốn.”



      Hào khí trong gian phòng ngày càng ngưng trọng, thế cục hết sức căng thẳng. Đúng lúc này, đột nhiên có bóng người xông vào phòng, tay của ta đột nhiên đồng loạt bị khống chế.



      Chỉ thấy thiếu niên lang mặc nhung trang rực rỡ, kích động nắm hai tay ta, ánh mắt hữu thần lấp lánh giống như trâu đực động dục nhìn thấy trâu cái.



      “Thần Vũ… là ngươi! ! !” Nắm tay ta rất chặt, giọng phát ra còn khẩn thiết hơn. Này…vị tiểu huynh đệ, ngươi đừng có kích động như vậy, chung quanh còn có người, hơn nữa là rất nhiều người, quan trọng nhất là …Trong đó có tên biến thái xem chừng hư hư là tình nhân trước đây của ta T_T



      Thiếu niên lang xuất ràng cắt đứt kế hoạch của Yến Vương. lặng lẽ giải tán nhóm binh sĩ vây hãm chúng ta, vẻ mặt vốn u như dì ghẻ bày kế hại con chồng nay thoáng cái thành mặt hồ ly hòa ái thân thiện.



      “Tiếu tướng quân.” Yến Vương tiếp tục hòa ái thân thiện chào hỏi thiếu niên lang.



      Đại Biến Thái cũng lặng lẽ kéo ta từ tay vị tiểu huynh đệ này lôi , Thanh Y mặt sắt biết sao cũng xuất trong phòng. thiếu niên lang hình như lúc này mới phát trong phòng thực chất còn có những người khác.



      “Thừa tướng đại nhân.” thiếu niên lang hai tay ôm quyền, thở dài chào Đại Biến Thái.



      Đại Biến Thái ngoài dự tính hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười gật đầu với thiếu niên lang.



      “Cảm tạ Thừa tướng đại nhân hỗ trợ tìm được Thần Vũ. Hơn năm nay ta liên tục phái người tìm kiếm Thần Vũ khắp nơi nhưng vẫn có tin tức. Lại nghe Thanh Y Thừa tướng đại nhân tìm được người, ta liền lập tức đến đây!” thiếu niên lang tiếp tục với Đại Biến Thái.



      Ta nghe sao hiểu được. Đại Biến Thái phải ta là nữ nhân của sao, ta với cái… tên tiểu huynh đệ này lại là cái quan hệ gì chứ? Nghe ngữ khí có vẻ phải chỉ mập mờ thông thường, Đại Biến Thái hình như cũng biết chuyện của chúng ta, chính là, Đại Biến Thái lại hề tức giận ? ? ? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?



      “Nàng phải Thần Vũ.” Đại Biến Thái trực tiếp trả lời.



      Những người khác trong phòng, trừ…Thanh Y vẻ ngoài luôn lạnh lùng vô cảm ra, đều khiếp sợ nhìn Đại Biến Thái!



      đúng ra là, nàng còn là Thần Vũ trước kia, ta biết nàng xảy ra chuyện gì, có thể là bị trọng thương, cũng có thể là bị trúng loại độc kỳ quái. Lúc ta tìm được nàng, nàng hoàn toàn mất hết trí nhớ, hơn nữa…võ công cũng còn.” Đại Biến Thái giải thích thêm.



      Thanh Y vẫn vẻ mặt sắt.



      Thiếu niên lang nghe xong kinh hãi, đau lòng lại thương tiếc nhìn ta.



      Lão hồ ly Yến Vương cũng khiếp sợ xen lẫn tia hối hận nhìn ta….



      Thiếu niên lang lại nắm lấy cổ tay của ta, luồng chân khí ấm áp từ tay truyền qua, bắt đầu chạy thẳng lên, ta cũng biết nên làm thế nào, chỉ có thể tiếp nhận, mặc tiếp tục. lát sau, thiếu niên lang đau khổ, vẻ mặt thâm tình nhìn về phía ta: “Thần Vũ, võ công của ngươi còn! Ngươi, còn nhớ ta là ai ?”



      Ta nhìn thiếu niên lang, cũng biết làm sao trấn an . Ta đối với chuyện trước kia của Thần Vũ chút ấn tượng cũng có, cho nên đối mặt với thiếu niên lang tâm trạng rối rắm này, ta chỉ có thể yếu ớt “Ta…Ta phải là Thần Vũ, ta là Nhị Nữu.”



      Thiếu niên lang, đôi đồng tử chợt phóng đại rồi lại thu lại, lắc đầu thào: “ thể nào -, Thần Vũ sao có thể quên ta được! thể nào!” Đại Biến Thái lần nữa rút tay ta từ trong tay thiếu niên lang lôi ra chút dấu vết.



      Yến Vương cũng tiếp lời: “Hay là…có khả năng chỉ là người giống người, phải là cùng người.” Sau đó vẻ mặt hồ ly nhìn nhìn thiếu niên lang, lại nhìn nhìn Đại Biến Thái, rồi đảo qua sau nhìn ta từ đầu đến chân có điều suy nghĩ, cười cười.



      Thiếu niên lang cũng nhìn về phía Đại Biến Thái.



      đúng, Thần Vũ bên ngực trái có nốt ruồi, ta kiểm tra qua.” Đại Biến Thái mỉm cười quay qua thiếu niên lang như đinh đóng cột.



      Ta thiếu chút nữa té xỉu, sợ hãi nhìn Đại Biến Thái, kiểm tra lúc nào-?! đến kiểm tra lúc nào-?!



      Thiếu niên lang nghe Đại Biến Thái xong, ngược lại thở dài hơi, nhìn ta thương tiếc : “Ta với Thần Vũ sớm có hôn ước. Mặc kệ Thần Vũ biến thành thế nào nữa, ta đều muốn nàng. Thần Vũ, sau khi trở về ta chắc chắn cố gắng hết sức đối tốt với ngươi.”



      Ta càng kinh hãi nhìn thiếu niên lang!



      Trời ạ! Còn có hôn ước ! ! ! ! ! Vậy mà nam nhân khác với ngươi rằng kiểm tra qua ngực của vị hôn thê nhà ngươi rồi, ngươi cũng tức giận ? ? ! Ngươi cảm thấy kỳ quái sao? Ngươi cảm thấy kỳ quái sao? Ta hết , nhìn trời, ai tới cho ta biết ba người này trước kia rốt cuộc có quan hệ gì ! ! ! ! ! ! Suy nghĩ của ta …hoàn toàn rối nùi rồi…



      ………………………………………..Ta là đường phân cách – Chim bay tới…………………………………….



      Cứ như vậy, chúng ta gia nhập đoàn tùy tùng của thiếu niên lang Tiếu tướng quân cùng đám tùy tùng của lão hồ ly Yến Vương mà hồi kinh. Nhưng hình như có mặt thiếu niên lang nên lão hồ ly cũng có ý định giết chúng ta.



      Cỗ xe ngựa xa hoa của Đại Biến Thái Thanh Y cũng đánh trở về, ta thầm khóc trong lòng, mở lễ truy điệu cho số tiền lương khủng của mình. May là số ngân phiếu thu được lúc bán ngựa, Đại Biến Thái cũng chưa từng đòi lại, hy vọng là quên rồi, hy vọng là quên rồi…



      Thiếu niên lang sau khi xác thực thân phận Thần Vũ của ta liền dùng đãi ngộ tốt nhất đối với ta. Ví dụ như, thiếu niên lang chuẩn bị cho ta xe ngựa riêng để lên đường. Mặc dù thể sánh bằng xe ngựa xa hoa kia của Đại Biến Thái, nhưng cũng lớn gấp hai xe ngựa bình thường. Lòng ta vui sướng nhảy nhót, là hưng phấn a. A – – mình xe! Có nghĩa là cần phải ngồi chung xe với Đại Biến Thái nữa! Đây là chuyện phấn chấn nhân tâm cỡ nào a.



      Chỉ là…



      Chuyện gì xảy ra, tại sao trong xe ngựa của ta lại xuất ba người này? Vi sao Đại Biến Thái, thiếu niên lang, còn có lão hồ ly Yến Vương lại đồng loạt tái xuất xe ngựa chuyên dụng của ta a! ! ! ! !



      Được rồi, Đại Biến Thái ngươi cứ xe ngựa của ngươi bị ‘Đánh cướp’, lại muốn dùng kỵ mã, được, ta nhịn – – #.



      Thiếu niên lang ngươi cứ ngươi chuẩn bị xe ngựa khác, ta lại nhịn = =^



      Chính là lão hồ ly ngươi đừng cứ làm bộ ta giết được ngươi liền diễn ra cái vẻ người tốt trà trộn vào đây như vậy chứ!



      Cho ta cái bàn, ta mốn đập đầu tự vẫn! Ngao ngao gào khóc – –



      Đương nhiên, ta vẫn là dám manh động T_T



      “Thần Vũ, nếm thử quả mơ ta cố ý mua cho ngươi nè, đây chính là món ngươi trước kia thích ăn nhất đó -.” thiếu niên lang trong tay nhón viên ô mai đưa đến bên miệng ta.



      Này…này này, đại huynh đệ! Coi như ngươi là…hư hư thực thực vị hôn phu của ta, ta cũng cần làm ra vẻ thân mật như vậy T_T…Ta nhìn qua Đại Biến Thái thấy sắc mặt có điểm ám trầm, cũng đưa tay tiếp lấy viên ô mai.



      Thiếu niên lang vượt qua tay ta, cố ý đưa quả mơ đến miệng ta…



      Lão hồ ly nhìn chúng ta, nụ cười càng toát ra vẻ hòa ái. trán ta đọng lại giọt mồ hôi lạnh…bên phía Đại Biến Thái, khí tựa hồ càng ngày càng lạnh, được… thể ăn… chết đó…



      Tay thiếu niên lang vẫn chịu nhường, buông tha, quả mơ đặt ở bên miệng ta lắc lắc, vừa lắc vừa : “Thần Vũ, ô mai ăn rất ngon -, mà.”



      Đại huynh đệ T_T, ta tuyệt đối chê quả mơ ngon…mà là thể ăn a…



      Tay chàng cách miệng ta ngày càng gần, đầu ta cũng càng ngày càng ngửa ra sau. Sau đó viền môi đột nhiên cảm thấy tia rất mềm mại thoáng xượt qua, bóng đen lướt tới trước mắt.



      Chờ ta nhìn kỹ hơn chút liền phát Đại Biến Thái cắn ngón tay thiếu niên lang, đầu lưỡi vươn ra liếm viên ô mai trong tay thiếu niên lang cuốn vào trong miệng, hình như còn lơ đãng xẹt qua đầu ngón tay thiếu niên lang.



      Ta ngây người…



      Đại Biến Thái vừa ngậm ô mai vừa : “Ừm – –! là ngon quá- – – !”



      Ta quay đầu nhìn về phía thiếu niên lang, chợt phát , thiếu niên lang còn nhìn tay của mình, hai má xuất những mảng đỏ ửng khả nghi…



       ̄□ ̄|||



      Mắc ói Mắc ói Mắc ói Mắc ói Mắc ói! ! ! ! ! ! Ai tới cho ta biết! ! ! Đây là loại quan hệ gì a ! ! ! Ngươi sao lại muốn đỏ mặt ! ! ! ! lão Thiên ơi, nơi này đáng sợ! Ta muốn về nhân gian…> _<…

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      https://docke.wordpress.com/2012/01/03/nhị-nữu-12/
      Editor: Docke
      Chương 12: Nhị Nữu – nhục dục…
      đường vào kinh thành, có đoạn hành trình dài xuyên qua mảnh đất hoang Sơn Khâu rộng lớn, ước chừng lộ trình phải mất năm sáu ngày, dọc đường lại có khách sạn hay bóng người nào-. Cho nên khi tiến vào mảnh đất hoang đến ngày thứ ba, đám người Đại Biến Thái cùng Yến Vương tất cả cũng chỉ còn lương khô cùng ít quả vỏ cứng và ít nước. Ta mặc dù được thiếu niên lang đề cao, đãi ngộ rất tốt nhưng cuối cùng cũng hơn gì Đại Biến Thái bọn họ -. cho nên ba ngày nay đều ăn bánh mì trắng loại lớn đến nhạt cả miệng.

      Bất lực nhìn khoanh bánh mì trắng loại lớn trong tay chút, cùng nước trắng. Ta bất lực nhìn trời, vô cùng thèm khát vị thịt, thức vị, ( ⊙ o ⊙ ) A! Nhìn xem, trời vừa mới bay qua bầy chim khảo tiểu….Nước miếng…

      Đúng vậy, ta muốn ăn thịt! Ta muốn ăn thịt! Ta rất muốn ăn thịt! ! ! ! !

      Có lẽ Trời cao nghe được lời kêu gọi thống thiết của ta

      Bởi vì ta nhìn thấy Thanh Y mang theo hai con tiểu bạch thỏ vui vẻ xuất , *o*

      Ta tham lam nhìn hai con tiểu bạch thỏ bóng mượt như tuyết trắng, tưởng tượng ôm trọn đĩa thịt thỏ cạo lông vô cùng tươi ngon. Đáng tiếc, ta ưu sầu nghĩ, nhất định quá ít, chỉ có hai con mà lại có nhiều người như vậy, làm sao chia đây.

      Sau đó ta liền thấy thiếu niên lang chạy tới.

      Sau đó…thiếu niên lang…mang hai con thỏ thả ra…Σ( ° △ °|||)︴

      Lại sau đó, thiếu niên lang xoay người với ta: “Thần Vũ, nhìn ngươi thương tiếc con thỏ con như vậy, nhất định là đành lòng ăn chúng nó. Người chờ chút, ta hái cho ngươi mấy quả dại.”

      Ta nước mắt đầm đìa…Đại huynh đệ, ngài hiểu lầm ánh mắt ta rồi, ta phải thương tiếc ! ! ! ! ! Ta chỉ là lo lắng đủ ăn a T_T…

      Vì vậy, ta đành dùng tạm mấy quả dại ăn qua ngày.

      Ngày thứ hai, lúc Thanh Y lại lần nữa mang theo hai con thỏ và con gà rừng trở về, chỉ thấy Đại Biến Thái, hưu – – hưu – – hưu! Ném ra ba hòn đá , con gà rừng cùng hai con thỏ con lập tức co giật vài cái rồi bất động.

      Đại Biến Thái…Hay…Làm rất tốt!

      Thanh Y rất hiểu ý, lập tức lột da bỏ nội tạng, đặt ngọn lửa bắt đầu nướng. Chỉ thoáng, mùi thịt tràn ngập trong đoàn xe. Ta thỏa mãn hấp hấp cái mũi, chờ mong cho thịt mau mau nướng chín.

      Con thỏ thứ nhất rất nhanh liền nướng xong, Đại Biến Thái rất tự nhiên cầm , chậm rãi ăn. Ta nuốt ngụm nước bọt, tất nhiên là dám đoạt thịt trong miệng Đại Biến Thái rồi. Con thỏ thứ hai bắt đầu chảy mỡ, hồ ly Yến Vương phái người đến mang T_T. Xem ra hy vọng cuối cùng chỉ còn đặt con gà nướng kia thôi.

      Chỉ thấy Thanh Y nghiêm túc quay quay con gà nướng, cần cù xoay thanh gỗ xiên gà vòng vòng cho mỡ chảy ra thơm ngào ngạt. Ta nước miếng chảy ròng, Đại Biến Thái cùng hồ ly Vương gia ta đều dám theo chân bọn họ đòi ăn-, con gà nướng cuối cùng này, hỏi Thanh Y muốn chia chút nha, dù được chia miếng thịt cũng tốt, hỏi hỏi

      Thấy gà nướng phát mềm muốn chín, ta cố lấy dũng khí, hướng Thanh Y tới. Trong lúc ta cách thịt gà nướng càng ngày càng gần, đột nhiên bị người kéo trở về.

      “Thần Vũ, ta lại hái cho ngươi ít quả dại tươi, ngươi đảm bảo thích.” thiếu niên lang lôi kéo ta, dúi cho ta mấy quả dại mới hái hôm nay.

      Trong đầu ta bây giờ toàn bộ đều là gà rừng, còn nghĩ chi đến quả dại ! ! ! ! ! muốn xoay người lại hướng Thanh Y, ai ngờ thiếu niên lang mực lôi kéo ta tha, muốn ta nếm thử thành quả hôm nay của . Trong lúc ta còn do dự, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, dường như có luồng lãnh khí từ chỗ Đại Biến Thái kéo tới. Biến thái đại nhân…Ta … Ta biết, những quả dại chín này đều cho ngài ăn T_T

      Cuối cùng cũng thoát được thiếu niên lang, ta vội vàng tiếp tục chạy đến chỗ gà nướng. Chính là lúc ta vội chạy mau tới được trước mặt Thanh Y, ta… trợn tròn mắt… đống lửa còn bóng dáng gà nướng nữa rồi. Thanh Y vẫn mực trơ cái bản mặt sắt lạnh lùng ngồi ở bên, phảng phất như ta vừa mới thấy gà nướng đều là ảo giác, nếu phải…bên cạnh Thanh Y phát được khối khung xương gà!

      Ta giụi giụi mắt, lại hết sức trừng mắt nhìn, đúng vậy…Ta có nhìn lầm, đó là khối khung xương gà vô cùng hoàn mỹ, đầu khớp xương cùng đầu khớp xương trong lúc đó cũng thấy qua dấu vết bị cắt thái, xương thân cắm mặt đất, xương đầu vươn lên, chân cánh sắp xếp như bay cao, đẹp hơn tạo hình…

      Thanh Y mặt sắt vẫn lơ đãng vẽ vạch nho ăn no -, tựa hồ muốn chỉ chỗ náu của thịt gà.

      Ta bất lực quỳ xuống đất…Orz! Vừa nãy mới sử dụng công phu chuyển đầu, thịt gà nướng của ta cứ như vậy bay quái a…Thanh Y nhất định là quái…>O<…

      Trong khí còn thoang thoảng vươn lại mùi thịt, ta chỉ còn biết rưng rưng, ngồi xổm bên tiếp tục gặm bánh mì trắng.

      Thiếu niên lang! Ta…nguyền rủa ngươi….

      Trong lúc ta vừa gặm bánh mì trắng vừa nguyền rủa thiếu niên lang, sau đầu đột nhiên bị hòn đá ném trúng. Ta phẫn nộ xoay người lại, nhác thấy Đại Biến Thái cầm cái chân thỏ lắc a lắc a lắc. Dường như hỏi ta có muốn ăn , có thèm .

      Sau đó, ta cũng chịu thua kém, bay qua = =

      Lúc cắn miếng thịt nướng đầu tiên, hương tỏa tràn ngập trong miệng, ta thỏa mãn, lòng lâng lâng như nghe khúc tiên nhạc. Nhưng Đại Biến Thái chỉ dùng câu đánh ta từ thiên đường rớt xuống. : “Nhị Nữu, ta tốt với ngươi như vậy, ngươi xem phải báo đáp ta thế nào a…!”

      Ta thất thần nhìn Đại Biến Thái, trong miệng còn mắc nửa chân thỏ, trong lòng …hối a, hận bản thân thể có hai cái miệng. Tiện nghi của Đại Biến Thái có thể tùy tiện chiếm sao ! ! ! Thế là xong, vì miếng thịt mà bán thân a T_T

      “Như vậy , sau này có cơ hội, Nhị Nữu giúp ta lấy món đồ của Tiếu Tụ Hoa.” Đại Biến Thái tay nâng má, mỉm cười nhìn ta vẻ ta đây chỉ vô tình tùy tiện mà ra thôi.

      “Tiếu Tụ Hoa?” Là Ai?

      “Chính là cái tên kia…Tiếu tướng quân.” Đại Biến Thái chỉ chỉ thiếu niên lang.

      Ta vội đem nửa cái chân thỏ còn lại nuốt xuống, vội vàng gật đầu. “Lấy cái gì?” ta hỏi.

      “Đến lúc đó cho ngươi biết.” Đại Biến Thái lại mỉm cười, như như mị. Ta tận đáy lòng đều phát lạnh, có dự cảm xấu chợt bay xoẹt qua…

      Ngày kế tiếp, ta rất chờ mong đêm xuống, biết Thanh Y có thể lại bắt được ít động vật trở về , chỉ vì có cái ăn, kỳ là ta vô cùng tò mò Thanh Y rốt cuộc làm sao ăn tươi con gà nướng kia-! ! ! ! !

      Chính là, ta hình như còn cơ hội để biết. Bởi vì đến tối đêm chúng ta… vào thành = = !

      Vào thành có điểm tốt là, hồ ly Vương gia rốt cuộc cùng chúng ta mỗi người ngả ! Lúc từ biệt còn bóng gió là khi nào phủ đệ của khai tiệc mừng quốc sư cái gì đó đưa tiễn, mời Đại Biến Thái cùng thiếu niên lang nhân tiện đưa ta cùng.

      Vào thành lại hỏng chỗ là, đường chỉ còn lại có Thanh Y, Đại Biến Thái cùng thiếu niên lang,bởi vì Thanh Y mặt sắt có thể trực tiếp bỏ qua, vậy dọc đường hào khí càng phát ra quỷ dị T_T…

      May thay, chưa đến hai ngày tới kinh thành, thiếu niên lang cuối cùng cũng từ biệt, ta rất tự nhiên theo sát Đại Biến Thái cùng về phủ Thừa tướng.

      Đến phủ Thừa tướng, hạ nhân canh cửa nhìn thấy ta cũng lấy làm ngạc nhiên, còn rất tự nhiên gọi ta là Thần Vũ tiểu thư. Đại Biến Thái giải thích cũng tỏ thái độ gì. Vì vậy ta bị dẫn tới gian phòng của mình, đúng ra là gian phòng của Thần Vũ chân chính. biết phải trải qua cuộc sống của tiểu thư như thế nào đây? !

      Chỉ là, ta bắt đầu chờ đợi Đại Biến Thái đến thăm ta, phải ta thích gì ở Đại Biến Thái mà là bởi vì…Ta sắp bị …bọn hạ nhân có cùng bản mặt sắt như Thanh Y bức điên rồi…

      Ví như vào mỗi buổi sáng:

      “Thần Vũ tiểu thư, mời dậy dùng bữa!” xong hai nha đầu mặt sắt đứng thẳng tắp ở đầu giường ta nằm, nhìn ta chăm chú, hề nhúc nhích chờ ta rời giường. Mặc kệ ý muốn ngủ nướng, ta bị dọa đến nổi da gà, cơn buồn ngủ hoàn toàn bay mất…

      Ví như mỗi lần ăn cơm:

      Trong phòng chỉ có thể nghe được thanh ta khua động bát đũa, loạt nha hoàn đứng phía sau, mặt đều đồng loạt vẻ mặt sắt, ánh mắt hơi hơi cúi xuống, vẫn nhúc nhích…Nhìn ta chăm chú…T0T, Ta chỉ có thể ngoan ngoãn cắm đầu ăn cho xong bữa.

      Được rồi, mấy cái này… ta nhịn được, nhưng còn nữa!

      Nhất nhất thể dễ dàng tha thứ – nhất định ! ! ! ! ! !

      Ta mỗi lần WC! ! ! ! ! ! ! ! Cũng có loạt nha hoàn đứng phía trước ta, vẫn là mấy bản mặt sắt đó…Sau đó…nhìn ta chăm chú T_T

      Muốn ta phát điên sao! Muốn ta phát điên sao!Muốn ta phát điên sao!

      Hạ nhân ở đây bất luận là nha hoàn hoặc nam phó hay thị vệ, toàn bộ đều mặt sắt vô cảm giống nhau, chẳng lẽ…đều là những người sùng bái Thanh Y? Chỉ có lúc Đại Biến Thái tới, ta mới có thể thấy được vẻ mặt thứ hai ngoài mặt sắt, thời gian như vậy là…quá kinh khủng…>_<…

      Nhưng là, có gì bất hạnh nhất, chỉ có càng bất hạnh hơn mà thôi!

      Đại Biến Thái lúc trước chỉ mới phát ta có võ công, sau này còn biết cả chữ ta cũng nhận biết được, lại phái thanh y mặt sắt tiên sinh dạy ta học chữ, rồi phái thêm thanh y mặt sắt lão sư dạy ta vũ đạo, tiếp đến là thanh y mặt sắt nhạc công…

      Vì vậy, cuộc sống của ta bước vào trong bóng tối vô biên vô hạn Orz…! Hoàn cảnh này khiến cuộc sống rất dài của ta sau này cứ mỗi lần dưới ánh trăng nhìn thấy bóng áo xanh liền cảm thấy buồn nôn…

      Môn học: Học chữ.

      Thời gian học: mỗi ngày từ lúc rạng sáng đến khi chiều tà.

      Giáo sư: Mặt sắt Giáp.

      Cảm tưởng của Nhị Nữu: Đây là thời gian khó khăn nhất trong ngày mà ta phải vượt qua. Trước kia lúc Cẩu nhi ca dạy ta học chữ, ta có thể thưởng thức cảnh đẹp, có thể khinh bạc mỹ nam, nhưng tại, ta tình nguyện viết hết lần này tới lần khác cũng bói ra chữ con giun, cũng muốn liếc mắt nhìn mặt sắt thêm nữa. Đặc biệt mỗi khi ta giao bài tập, tiên sinh dạy học bản mặt sắt còn có thể thăng cấp thành màu xanh… là đáng sợ… là đáng sợ…

      Cảm tưởng của giáo sư:…Ta muốn dạy nàng! !

      Môn học: Đàn tranh

      Thời gian học: mỗi ngày từ đầu giờ mùi đến hết giờ thân.

      Giáo sư: Mặt sắt Ất.

      Cảm tưởng của Nhị Nữu: mặc dù khóa học đàn tranh cũng rất khổ nhưng đây vẫn là lúc ta có thể thả lỏng nhất trong ngày. Bởi vì chỉ có lúc ta khảy đàn, nha hoàn cùng người hầu bên cạnh kiên trì giữ khuôn mặt sắt mới có thể xuất chút vẻ mặt biến hóa vi diệu, mặc dù chỉ là ngày càng co quắp nhưng rốt cuộc có thể làm cho giác quan thần kinh ta có thể nghỉ ngơi. Giáo cầm tiên sinh có khi còn có thể khoa trương phun ra mấy ngụm máu tươi để bào chế thuốc trầm cảm. Ôi…đúng là tệ, lão sư tốt.

      Cảm tưởng của giáo sư: Giết ta , giết ta , ta muốn dạy nàng! Ta muốn dạy nàng!

      Môn học: Vũ đạo.

      Thời gian học: Giờ Tuất mỗi ngày.

      Giáo sư: Mặt sắt Bính

      Cảm tưởng của Nhị Nữu: Đây đại khái là thời gian khoái lạc duy nhất trong ngày của ta. Bởi vì ta kinh ngạc phát , thân thể ta cư nhiên tương đối mềm mại. Đại khái là bởi vì Thần Vũ trước kia từng tập võ hoặc cũng là từng học qua vũ đạo, ít cầu động tác cao ta dĩ nhiên bản năng thông thường là có thể múa được, tựa như thân thể bản năng có trí nhớ. Khi nghe nhạc ta cũng thường quên bản thân chỉ mới tập múa, ngày thống khổ bị hành hạ đều trong khoảng thời gian ngắn ngủi này quên hết, Liên lão sư mặt sắt cũng phải là kinh khủng gì…

      Cảm tưởng của giáo sư: Nha đầu này tư chất tệ nha, Tại sao Tiểu Giáp và Tiểu Ất lại làm như gặp quỷ vậy?

      Bất quá cuộc sống đen tối như vậy cũng diễn ra bao lâu, tất cả đều thay đổi bắt đầu từ cái ngày Đại Biến Thái mang ta dự tiệc … Bởi vì … Ta gặp được … người!

      Dĩ nhiên là?!

      “Dự tiệc?” Lúc Đại Biến Thái cho ta biết để chuẩn bị, ta sửng sốt hồi mới nhớ ra. Nhớ ngày trước… tên hồ ly Yến Vương kia lúc ấy từ biệt có từng đề cập đến việc này. Ra vẻ là “Nhân tiện” cũng muốn ta .

      Lại nghĩ thiếu niên lang có lẽ cũng đến, ta lại đau đầu. Ta là nghĩ ra Đại Biến Thái cùng thiếu niên lang này, người hư hư thực thực là tình nhân cũ, người hư hư thực thực là vị hôn thê, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra! Nhưng nếu Đại Biến Thái phân phó ta còn có thể làm gì nữa, chỉ có T_T.

      lúc xuống xe ngựa đám quan viên nhiệt tình vây quanh bắt đầu hành lễ với Đại Biến Thái, ta đứng bên biết làm sao, ngẩng đầu dò xét bốn phía. Ừm tệ, xem gia học chữ- đại giới đau khổ cũng đáng giá-. Lúc này ta xem hiểu tấm biển viết ba chữ to “Yến Vương phủ”… vui mừng khôn xiết liền cảm giác có người vỗ ta, liền thấy tiểu nha hoàn thân thiết mỉm cười với ta: “Nữ quyến mời…cùng ta đến nội đường nghỉ ngơi.”

      Thấy nụ cười thân thiết, ta cảm động quá thiếu chút nữa rơi lệ. phải mặt sắt a, phải mặt sắt a, cuối cùng phải mặt sắt a ˙﹏˙…

      cùng tiểu nha hoàn vào trong Yến Vương phủ, chợt có người gọi to: “Thần Vũ…! Thần Vũ…!”

      Cái.. cái giọng này…T_T thiếu niên lang!

      Ta vừa mới quay người, cũng = = chỉ thấy thiếu niên lang nhiệt tình chạy tới, để tránh có thêm … lãnh khí từ chỗ Đại Biến Thái truyền tới, ta rất kinh nghiệm bảo vệ thành công hai tay, cho thiếu niên lang nắm được. thiếu niên lang trái lại thèm để ý : “Ta thấy Tư Đồ thừa tướng đến, cũng biết ngươi nhất định đến rồi nên tìm tới ngươi…Thần Vũ, ngươi trước nghỉ ngơi, lát nữa ta trở lại tìm ngươi.”

      Trong lòng ta lắc lia lắc lịa, cần tới tìm ta, cần tới tìm ta, ngàn vạn lần đừng tới!

      “Hôm nay Yến Vương mở tiệc chiêu đãi quốc sư, tương truyền y thuật thập phần cao minh, lát có cơ hội ta van cầu , thỉnh xem giúp ngươi, chừng có thể làm cho ngươi khôi phục lại trí nhớ và võ công.” Thiếu niên lang tiếp tục hưng phấn .

      Ta thầm có chút mừng rỡ, có cơ hội khôi phục trí nhớ cùng võ công sao? Cũng biết quốc sư kia là người như vậy, có thể chịu giúp ta ?

      Sau khi tạm biệt thiếu niên lang, ta bị đưa tới nội đường, vài nữ quyến ngồi bên trong, ở phía trước, bàn còn bày ít dưa và trái cây, là nơi các nữ quyến chuyện phiếm giết thời gian. Chủ tọa là nữ nhân trang phục xinh đẹp cao quý phong thái ung dung, chắc là Yến vương phi.

      Theo lễ nghi, ta tiến lên thở dài.

      “Thần Vũ bái kiến Yến Vương Phi.”

      “Đứng lên , ngươi nhất định là Thần Vũ? Ta nghe Yến Vương nhắc tới ngươi, cũng là nữ nhân được Tiếu tướng quân coi trọng, ngày thường cũng rất xinh đẹp.” Yến Vương phi vừa cho ta bình thân vừa gật đầu .

      Hành xong lễ, ta tìm vị trí tương đối khuất mà ngồi, lại nghe có giọng nho bàn tán. “Sao lại là nữ nhân của Tiếu tướng quân? Chẳng phải ta vừa thấy nàng ta cùng Tư Đồ thừa tướng đến đây sao?” các nữ quyến khác cũng bắt đầu chỉ trỏ.

      T_T …Ta còn muốn biết vì sao hơn các ngươi nữa…

      Lập tức trở thành tiêu điểm nghị luận, Yến Vương phi cũng ngăn cản những …ý tứ muốn cắn lưỡi này của các nữ quyến. Ta được tự nhiên, tùy tiện tìm cớ ngoài rồi chạy ra khỏi nội đường. muốn tìm Đại Biến Thái, cũng muốn gặp lại thiếu niên lang, ta chỉ là dạo xung quanh Yến Vương phủ. Bắt đầu suy nghĩ, biết có thể…hay gặp được quốc sư, nhân tiện hỏi thăm chuyện giúp ta khôi phục trí nhớ…

      nghĩ ngợi lung tung trước mặt xuất người…chính là tên đầu sỏ đẩy ta vào cuộc sống nước sôi lửa bỏng này ! ! !

      sai! Nhất định là , cái tên lão công ăn cướp của ta! ! ! ! ! ! !Mặc dù thay đổi y phục hoa hoa lệ lệ, nhưng ta chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra . nghĩ đến ban đầu nếu phải cướp ngân lượng của ta, ta sao phải đến nhà Lưu tri phủ làm nha hoàn chứ? Ta sao có thể gặp Đại Biến Thái a?! ! ! ! ! ! ! ! !

      cần suy nghĩ liền xông lên phía trước.

      “Uy!Lão già đáng chết nhà ngươi, đứng lại cho ta!”

      “Ngươi là ai?! Sao lại to gan như thế!” lão già kinh ngạc.

      “Ta là ai? Ngươi nhìn cho , ngờ ngươi chỉ là lão già vô lại, cướp tiền người ta rồi lại ở chỗ này tiêu dao tự tại, đem chuyện cướp giật quên hết trơn!” Ta càng phẫn nộ. Ta chịu đủ hành hạ còn ở chỗ này ăn sung mặc sướng, còn hỏi ta là ai?!

      “Ngươi là? ! Sao! Là vị nương lúc đó a!” Lão già dùng con mắt như khe hẹp cố gắng nhìn ta đánh giá hồi rốt cuộc dường như cũng nhớ ra ta là ai.

      nương thay đổi quá, thứ lỗi lão hủ nhất thời nhận ra được. nương sao ở chỗ này, sau khi đến kinh thành ta có phái đồ nhi tìm ngươi…”

      “Tìm cái rắm! ! !” phẫn hận, ta đợi lão già kia hết giận dữ hét. “Ngươi …cái đồ cường đạo!Ngươi có biết chỗ bạc ngươi cướp là toàn bộ tài sản của ta a! ! !Ngươi có biết đều là vì ngươi! Ta mới phải rơi vào thế giới biến thái ! ! ! Ta tốt bụng cứu ngươi, ngươi lại hại ta thê thảm! ! ! Ngươi có biết hay ! ! ! !”

      “Ta…Ta lúc ấy có việc gấp, nương, ta phải cố ý, ta…Ta trả lại tiền gấp đôi cho ngươi.” Lão già mặt nghẹn đỏ bừng.

      “Đưa tiền cho ta có ích lợi gì, đừng là gấp đôi, cho dù gấp mười, gấp trăm cũng dùng! ! ! ! ! Ngươi còn– — đền cho ta cuộc sống ban đầu sao?! Ngươi là lão già khốn khiếp, tên ăn cướp khốn khiếp…Ngô@#@¥”

      Ta còn muốn tiếp tục rống lại bị lão già điểm cái, cũng chỉ có thể làm động tác giương nanh múa vuốt chứ tuyệt phát ra được thanh nào.

      nương…Bớt giận…Có chuyện từ từ …từ từ .” Lão già mặt càng đỏ hơn, hình như sợ người khác nghe thấy được.

      #%@… ¥#@#@%¥(Ngươi làm ta được, còn từ từ cái gì nữa) Ta ngô ngô ngô chỉ vào lão già.

      “Nhị Nữu …Có chuyện gì, xem ngươi rất khẩn trương-.” Đột nhiên, sau lưng ta truyền đến giọng nghiệt quen thuộc. Đúng…Đại Biến Thái!

      “Lão già này trước kia ăn cướp của ta!” ta cũng để ý ta lại đột nhiên có thể ra được tiếng.

      “Nhị Nữu, ngươi nhớ lầm chứ. Đường đường là quốc sư, sao gặp được … tiểu nha đầu như ngươi!” Đại Biến Thái cố ý làm bộ kinh ngạc , lúc hai chữ quốc sư còn cố ý bỏ thêm trọng !

      Cái… Cái gì…  ̄□ ̄|||, lão già này… Khi lại là… Quốc sư? !

      “Đây…chỉ là hiểu lầm, phải…là lão hũ đúng!” Lão già quốc sư mặt càng ngày càng hồng, rối tinh rối mù, mất tự nhiên, càng biết làm sao!

      như vậy, quốc sư ngài từng cướp của Nhị Nữu? !” Đại Biến Thái còn thêm

      phải…Đó..đó là…” lão già quốc sư xèo xèo ngô ngô biết phải trả lời sao với Đại Biến Thái.

      “Ha ha, nếu quốc sư chỉ là hiểu lầm, Nhị Nữu ta xem nên coi như xong . Quốc sư sao lại cướp bóc tiểu nha đầu đây!” Đại Biến Thái cố ý câu cuối vang dội, có vài quan viên bị hấp dẫn đến. Cuối cùng cả Yến Vương cũng xuất .

      “Đây là có chuyện gì?” Yến Vương cau mày hỏi.

      Lão già quốc sư càng biết phải làm sao.

      Đại Biến Thái lại : “Tuy chỉ là hiểu lầm, quốc sư cũng nên khi dễ người ta chỉ là tiểu nương a.”

      Quốc sư nghe Đại Biến Thái xong do dự hồi mới mở miệng : “Như vậy , ta phá lệ cho phép vị nương này có thể vào Linh Sơn bái ta làm sư.”

      Quốc sư câu ra, mọi người phía sau đều đồng loạt tỏa ra lãnh khí. Đại Biến Thái cùng Yến Vương đều ngây ra lúc.

      Ta hiểu, được cho phép Linh Sơn bái sư tại sao mọi người lại kinh ngạc như vậy. Ta chỉ muốn đến đó bởi vì như vậy là ta có thể rời khỏi Đại Biến Thái *o*. biết Đại Biến Thái cho chịu thả người a T_T…

      “Nhị Nữu, đây là cơ hội hiếm có mức nào a, còn mau cám ơn quốc sư.” Đại Biến Thái hướng ta dạy bảo.

      Ái? !”Sao, sao, đa tạ quốc sư đại nhân!” Như vậy là có tểh thoát khỏi Đại Biến Thái sao? ! Ta quả thực có điểm thể tin được! ! !

      “Cũng tốt, ngày mai ngươi theo ta cùng lên đường.” lão già quốc sư thở dài, với ta.

      Ta sợ Đại Biến Thái đổi ý liền gật đầu lia lịa muốn rút gân cổ.

      “Ha ha, Thần Vũ tiểu thư là có phúc khí! bằng hôm nay ngủ lại Yến Vương phủ, ngày mai cùng quốc sư xuất phát, có được ?” Yến Vương lên tiếng.

      cần, Nhị Nữu phải cùng ta hồi phủ thu dọn đồ dùng,sáng ngày mai ta đích thân hộ tống Nhị Nữu lên đường, cần làm phiền Yến Vương. “Đại Biến Thái thay ta trả lời.

      Mà ta, vẫn còn ảo mộng…giống như lọt vào sương mù, cứ nghĩ ngày mai có thể rời khỏi Đại Biến Thái quả thực như nằm mơ vậy, cảnh trong mơ, ta bị đám người chúc mừng, sau đó thiếu niên lang còn kích động lôi lôi kéo kéo ta liên thanh hồi chẳng biết nội dung là gì…Mơ mơ mộng mộng mãi cho đến khi trở về lúc nào ta cũng biết…

      ngờ Đại Biến Thái lại khinh địch như vậy thả người, ta vui vẻ ở trong phòng thu dọn hành lý, kìm lòng đậu cứ tủm tỉm cười mình. Ngay cả bản mặt bọn nha hoàn cũng đột nhiên trở nên đặc biệt hòa ái thân thiện.

      “Nhị Nữu cao hứng như thế a?”

      “Đúng vậy! Đúng vậy!” Ta thuận miệng trả lời ⊙_⊙ giọng này là…Ta vừa quay đầu lại thầy Đại Biến Thái ngồi ở trong phòng nhìn ta như cười như .

      Ta bị Đại Biến Thái nhìn đến sởn gai ốc, , vào từ lúc nào? !

      “Ta còn tưởng rằng Nhị Nữu nỡ xa ta. Chẳng lẽ ta đối với Nhị Nữu tốt sao?” Đại Biến Thái bắt đầu bỉu môi làm bộ dạng ủy khuất tến lại gần ta.

      , có…Thừa…Thừa tướng đại nhân đối với Nhị Nữu rất tốt, Nhị Nữu…Đương nhiên nỡ….” mới là lạ đó! Ta cả đầu đổ mồ hôi lạnh.

      “Ha ha, Nhị Nữu ngoan.” Đại Biến Thái đưa tay sờ soạng mặt ta cái. Sau đó…đột nhiên sờ cằm ta, ném vào miệng ta viên thuốc tròn tròn đen đen! ! ! ! ! !

      Ta vội vã muốn phun viên thuốc ra. ngờ nó vừa chui vào cửa miệng lập tức biến hóa, như vật còn sống mà trực tiếp chui vào yết hầu của ta. Ta ngay cả thời gian phun ra cũng có!

      “Ngươi cho ta ăn cái gì? !” T_T ta cũng biết, Đại Biến Thái thể nào dễ dàng buông tha ta như vậy…

      “Dược phẩm làm đẹp – -!” Đại Biến Thái mất hồn với ta.

      …Có quỷ mới tin ngươi!

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      https://docke.wordpress.com/2012/01/03/nhị-nữu-13/
      Editor: Docke
      Chương 13: Hành trình bái sư (1)
      Linh Sơn là nơi thần bí nhất cũng là nơi… thần thánh nhất nước. đường ta theo quốc sư lên Linh Sơn, ta cuối cùng cũng từ mấy người tùy tùng khác thu được ít tin tức về Linh Sơn.

      Nghe , Linh Sơn cùng với đương kim hoàng thất có quan hệ dây mơ rễ má, vị trí quốc sư trong triều bao lâu nay đều do tôn giả núi Linh Sơn đảm nhiệm.

      Nghe , vào ba trăm năm trước Linh Sơn do thần nữ hạ phàm tay khởi tạo-, thần nữ trợ giúp quốc quân đời đầu tiên của triều đại này thành lập vương triều xong liền bặt vô tín. Vì vậy theo truyền thuyết trong Linh Sơn có tiên dược trường sinh bất lão, còn có linh thú người phàm khó gặp.

      Nghe , hàng năm người lên Linh Sơn hoặc bái sư hoặc nghe ngóng nhiều vô số kể, nhưng hầu hết mọi người chỉ có thể đảo quanh chân núi. Chỉ có số người rất ít có thể thành công lên được Linh Sơn, có được tư cách bái sư, nhưng lại phải thông qua cuộc thi tuyển do các Đại trưởng lão Linh Sơn đích thân lựa chọn đồ đệ, nhưng người có thể vượt qua cuộc thi càng là ít ỏi có mấy, cho nên có thể thành công bái sư, đó là vinh quang lớn lao.

      Nghe , cuộc thi Linh Sơn còn có vòng kiểm tra bí mật, chỉ có người có thể vượt qua vòng kiểm tra bí mật này mới có thể bái được tôn giả Linh Sơn, cũng là quốc sư đương triều làm vi sư. Nhưng ba trăm năm qua, chỉ có người thông qua được vòng kiểm tra bí mật này.

      Ta đột nhiên ngộ đạo! Lão già chết toi kia chỉ là hứa hẹn cho phép ta lên núi bái sư, có thể…thông qua cuộc thi hay còn chưa biết a ! ! ! ! ! Cái…lão già gian trá này! trách lại đáp ứng thoải mái như vậy! được, ta nhất định phải nghĩ cách lưu lại, muốn khôi phục trí nhớ, cần phải dựa vào lão già này!

      Tới chân núi Linh Sơn, mấy người tùy tùng khác liền rời , lão già quốc sư cho ta viên thuốc bảo ta ăn vào.

      “Đây là thuốc có thể hóa giải chướng khí chung quanh Linh Sơn, ngươi tạm thời ăn vào, lát nữa lúc tiến vào Linh Sơn ngươi phải theo sát ta. Nơi này ta bày kết giới, nếu ngươi lạc có thể cả đời cũng thoát ra được.”

      Mạng quan trọng hơn, ta vội vàng gật đầu vẫy đuôi, hận thể trực tiếp túm lấy y phục của . Trước mắt ra tòa thẳng hướng đại núi Vân Tiêu, hợp với rừng đại thụ thành vùng mênh mênh mang mang, cảm giác ít nhất phải hơn ba, bốn ngày mới có thể vào núi, nhưng biết lão già thế nào mà chỉ lát đến cái như cửa vào sơn cốc.

      Lão già quốc sư dừng nơi cửa, đột nhiên kéo ta : “Lát nữa ngươi len lén lẩn vào, về bên phải gặp người tiếp đãi ngươi tham gia cuộc thi bái sư, người hãy với bọn họ là tự ngươi xông tới, ngàn vạn lần được là ta mang ngươi vào bất luận là với kẻ nào!” Sau đó hưu – – , thấy tăm hơi = =

      Gì? ! ! ! ! Ta há hốc mồm. Len lén- lẩn vào? Nghĩ hồi lâu, đây là cái mà ngươi gọi là “Cho phép” đó hả? !Đây là muốn gì? ! ! Quy tắc gì đây? ? ? ?

      Ta bất đắc dĩ cũng đành chiếu theo lời lão mà làm, sau đó có người hỏi ta làm sao mà vào được rồi an bài ta vào căn phòng. “Thời gian cách cuộc thi năm nay còn những nửa tháng, mời ngài trước tiên ở tạm nơi này , đến lúc đó có trưởng lão đến báo cho ngài cùng những người có tư cách tham gia cuộc thi những việc cần làm. Trong lúc này, có gì muốn biết hay có nhu cầu gì có thể với ta. Ngài có thể đến .. chỗ lúc nãy gặp ta để tìm ta.” Người nọ giải thích.

      Ta gật đầu, người nọ liền rời di. Ta nhìn căn phòng xem ra cũng thoải mái, trong lòng nửa mừng nửa lo, lúc đầu còn tưởng có thể dựa vào quốc sư chiếm vài điểm quan hệ, bây giờ mới biết là được, ta…có thể thông qua cuộc thi sao…

      Ở trong này … nửa tháng, ta ngoại trừ gặp ..cái người… tiếp đãi ta kia cũng gặp được ai khác…Vốn muốn tìm cái lão già chết bầm kia dò thám tình hình, hỏi thăm chút nội dung thi, ai ngờ lúc ta theo người tiếp đãi kia có nhắc tới quốc sư đại nhân, liền nhìn ta đề phòng, thiếu chút nữa đuổi ta xuống núi T_T. Khiếp – ta bao giờ…ngồi lê đôi mách bất cứ chuyện gì với bên ngoài nữa, thời gian nửa tháng thoáng cái trôi qua rất nhanh.

      ngày kia…Người tiếp đãi đưa ta đến đại đường, ta rốt cuộc cũng thấy được mặt mũi của các thí sinh khác.

      Trầm Dược, nam tử diện mạo hiên ngang vào ngay sau ta mặt, ánh mắt đều lộ vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ… biết ta-? , phải là biết Thần Vũ chứ?

      Dương Thiên Phách, tên cũng giống như người…Ừm…Có khí phách! Khoanh tay, hai mắt luôn chếch bốn mươi lăm độ hướng về phía trước, thỉnh thoàng còn lắc lắc đầu, ách…lão trừu ngươi lợi hại như thế còn tham gia cuộc thi làm gì a…

      Phù Dung, bết tại sao khi nghe tên, khóe miệng ta mất tự nhiên giật giật mấy cái, trừ ta ra, đây là nữ thí sinh duy nhất, trái lại người cũng tệ lắm, có lẽ bởi ta lâu ngày ngâm cứu diện mạo nghiệt của Đại Biến Thái nên cứ thấy nàng ta diện mạo cũng bình thường.

      Chu Tinh Phát, lúc nghe được tên, khóe miệng ta còn giật mạnh hơn…Vì sao ta cứ thấy cái tên này rất quen thuộc, rất quen thuộc. Nhưng nhìn đến người kia vóc dáng mập mạp, mặt mày dữ tợn, thân đầu hổ mặt hổ, dưới điểm ta cũng có ấn tượng, hơn nữa cũng có vẻ gì là biết mặt ta…

      Tham gia cuộc thi lần này tính cả ta tổng cộng có năm người. Chỉ lát sau, có lão đầu mặc bạch y trường bào kỳ quái tiến vào, chắc là trưởng lão nơi này.

      “Bây giờ tuyên bố nội dung thi, phân ra làm hai hạng mục chính, đấu võ và thi văn. Đấu võ chọn dùng xa luân chiến pháp, các ngươi mỗi người đều có cơ hội cùng đấu với đối phương, thắng trận được điểm, ngày mai bắt đầu. Thi văn là thi bút pháp, nhạc khí, vũ đạo cùng mị thuật. Mỗi người có thể chọn ba loại để biểu diễn, do trưởng lão Linh Sơn làm giám khảo, mỗi môn đứng nhất được hai điểm, xếp cuối điểm. Đấu võ cùng thi văn xong cộng điểm lại được bảy điểm đậu, được nhập môn Linh Sơn bái ta làm sư. Ta biết, mọi người còn nghe Linh Sơn có bài kiểm tra thần bí, chỉ cần thông qua có thể trực tiếp bái Linh Sơn tôn giả làm vi sư, tại đây ta cũng có trách nhiệm thông báo cho các ngươi biết, bài kiểm tra này…là tồn tại! Nhưng là, ta cũng khuyên các ngươi cần hy vọng hão huyền, ta cũng biết nội dung thi cái gì, nhưng ba trăm năm qua cũng chỉ có người thông qua, nếu từng hy vọng vào chuyện này cũng nên thôi . Còn có gì muốn hỏi ?”

      Mọi người lặng ngắt như tờ…Vì sao…Còn có mị thuật…?

      “Nếu có hỏi gì thêm, mời mọi người bắt đầu rút thăm. Ở đây có năm con số đại biểu cho trình tự ngày mai thi đấu võ, số 1 thi đầu tiên, theo thứ tự khiêu chiến số 2 đến số 5, sau đó số 2 theo thứ tự khiêu chiến số 3 đến số 5, cứ như vậy đến hết. Trong khi rút thăm, mời mọi người xác định ba môn sở trường thi văn.” Trưởng lão tiếp.

      Vì vậy…

      Số 1 Trầm Dược. Môn thi văn: Bút pháp, nhạc khí, vũ đạo.

      Số 2 Phù Dung. Môn thi văn: Bút pháp, vũ đạo, mị thuật.

      Số 3 Dương Thiên Phách. Môn thi văn: nhạc khí, vũ đạo, mị thuật.

       ̄□ ̄| |, huynh đệ, ta bội phục dũng khí của ngươi…

      Số 4 Chu Tinh Phát. Môn thi văn: Bút pháp, nhạc khí, vũ đạo…

      Được rồi huynh đệ, ta hiểu, vũ đạo cùng mị thuật đối với ngươi mà đều tàn nhẫn giống nhau, đối với giám khảo, cũng là tàn nhẫn…

      Số 5 Nhị Nữu. Môn thi văn: nhạc khí, vũ đạo, mị thuật T_T… có biện pháp a, ai bảo ta thất học…>_<…

      ………..Ta là đường phân cách – Tà Ác……….

      Thí võ vạn ác bắt đầu rồi, lòng ta hiểu , coi như ta thi văn đều đạt trọn điểm, thí võ cũng phải có ít nhất điểm mới đậu, nhưng là, thân yếu đuối vô dụng như ta làm sao mới có thể có được điểm đây Orz! Phải kiên trì nha…Vì vậy…Ta bắt đầu thầm mặc niệm cầu khẩn…Cầu cho trong đám có người bị thương nặng trước rồi mới đấu với ta nha…Cầu cho có người bị thương nặng trước rồi mới đấu với ta nha…Cầu cho có người bị thương nặng trước rồi mới đấu với ta nha…

      Các trưởng lão làm giám khảo chấm thi võ lục tục trình diện. Ừm, có lão đầu bạch sam trước đó thông báo nội dung thi, còn có đại thúc trung niên, thậm chí còn có mỹ nữ nữa…Ta cứ cho là Linh Sơn trưởng lão đều là mấy lão già râu tóc bạc phơ cơ…

      Vị trí Chánh chủ khảo vẫn bỏ trống, ta đoán là để dành cho lão già quốc sư, đài thí võ hoàn toàn tĩnh. Sau đó…Các trưởng lão đứng lên. Sau đó…Ta trơ mắt ra nhìn cái…Tên mỹ nam họ Lục từng bước từng bước đến …vị trí kia. Sau đó… ngồi xuống ! ! ! ! ! ! !

      Đúng vậy! Chính là cái tên… từng tuyên bố giết Thần Vũ -Lục Hạc Hiên! Trời ạ, Thần Vũ trước đây cuối cùng chọc trúng cái hạng người gì vậy Orz! ! ! !

      Lục mỹ nam quét mắt liếc nhìn chúng ta. Lúc thấy ta, đầu tiên hơi sững sờ, sau đó lại nhìn ta cười cười. Khẽ gật đầu, ý bảo có thể bắt đầu trận đấu.

      Trận đầu tiên bắt đầu: Trầm Dược vs Phù Dung tỷ tỷ.

      Hai người đầu tiên nắm quyền khách khí, lại đột nhiên bắt đầu triển khai đấu pháp. Xin tha thứ võ công của ta tài nghệ quá thô thiển, tóm lại là phát hai người ra chiêu thế nào, chỉ thấy hai luồng thân ảnh trắng vàng quấn quýt nhau hồi rồi tách ra, Phù Dung tỷ tỷ nắm tay nhận thua!

      …Thế… đánh xong rồi?

      Trận thứ hai: Trầm Dược vs Dương Thiên Phách

      Tiểu Dương huynh đệ kia diện mạo thập phần khí phách, vẫn giữ tư thế kinh điển, ánh mắt bốn mươi lăm độ hướng về phía trước, quay qua Trầm Dược lắc a lắc a lắc a, chính lúc vẫn còn lúc lắc đầu đột nhiên chợt đến hét thảm tiếng. Thiên Phách huynh đệ đầu vẫn còn lúc lắc, bất quá là ở dưới lôi đài run lên…

      Trần thứ hai, Dương Thiên Phách bị giây sát…(knock out)

      Trận thứ ba: Trầm Dược vs Chu Tinh Phát

      Trận đấu bắt đầu, trận đấu kết thúc! Chu Tinh Phát bị giây sát…

       ̄□ ̄|||… Còn đánh cái gì a….

      Trận thứ tư: Trầm Dược vs Nhị Nữu

      lôi đài, ta mặc hồng y Đại Biến Thái mua cho, phiêu phiêu trong gió. Im lặng, đưa mắt nhìn xa xăm, trong lòng nghĩ tới…hay là ta dứt khoát nhận thua luôn ! T_T

      Trầm Dược cũng nhảy lên lôi đài, nhìn ta vẫn nhúc nhích, hai người cứ giằng co quỷ dị như vậy…Phía dưới đài mảnh trầm tĩnh.

      Qua hồi lâu, Trầm Dược ôm quyền, ta chuẩn bị nhận thua.

      “Xin hỏi, các hạ có phải là …Đoạt mệnh cơ Thần Vũ nương?” Trầm Dược mở miệng ướm hỏi.

      Lời vừa ra khỏi miệng, mấy người khác dưới đài đồng loạt biến sắc.

      Nên thừa nhận nhỉ…Ta vừa muốn thốt ra, đột nhiên nhớ đến Lục mỹ nam ngồi bên theo dõi, khỏi toát mồ hôi lạnh! thể thừa nhận, tuyệt đối thể thừa nhận, chết-!

      Ta vừa định mở miệng trả lời phải, Trầm Dược lại đột nhiên ôm quyền.

      “Tại hạ nhận thua.”

      ˙▽˙ gì? !

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      https://docke.wordpress.com/2012/01/03/nhị-nữu-14/
      Editor: Docke
      Chương 14: Hành trình bái Sư (2)
      Trầm Dược nhận thua, phi thân xuống lôi đài.

      Ta bên ngoài bình tĩnh từ từ xuống lôi đài, kỳ tận sâu nội tâm đều kích động, biết làm sao, oanh tạc oanh tạc tạc tạc tạc…cứ như vậy được điểm! Kỳ tích a! ! ! ! ! Ngươi đó…quá hút hồn…quá kích thích. Lay động chim muôn – – !

      Vì vậy…

      Trận đấu kế tiếp ta quyết định tiếp tục bình tĩnh…mắt nhìn xa xăm…

      Phù Dung tỷ tỷ sau khi trải qua hồi đấu cùng nam rút gân (Dương Thiên Phách) và Chu Tinh Phát, thành công thu được hai điểm, rốt cuộc cùng ta thí võ. Tất nhiên cũng rất sung sướng – ôm quyền nhận thua -!

      Lòng ta len lén sung sướng, kỳ tích a – -! Nhào vô, mạnh chút, nhanh chút, tốt nhất có thể khiến ta hưởng trọn bốn điểm a, rống rống rống rống…

      Nhưng mà, chứng minh, làm người nên quá tham lam…

      Rút gân nam sau khi bại dưới tay Chu Tinh Phát, bởi vì ba trận đại bại, cho nên con mắt đỏ lừ phát điên phát khùng, mặc kệ ta ung dung bình tĩnh thế nào, khẩn trương rống rống rồi nhằm hướng ta vọt lại.

      “Khoan! Chờ chút!” Ta thấy quy trình đúng, vội vàng la lên.

      “Ta nhận thua!”

      Lần này, đều khiến những người khác trợn tròn mắt…

      Ngoại trừ …Lục mỹ nam, mặt nhếch lên tia quỷ dị – mỉm cười…

      Vì bị Rút gân nam phá hoại! điểm của Chu Tinh Phát đương nhiên ta cũng lấy được. Trầm Dược cùng Phù Dung tỷ tỷ rất có phong độ, vẫn duy trì mỉm cười, nhưng đoán chừng là tiếc đứt ruột…

      Cả ngày xa luân chiến rốt cuộc cũng kết thúc. Thành tích cuối cùng là:

      Trầm Dược ba điểm

      Phù dung tỷ tỷ hai điểm

      Chu tinh phát hai điểm

      Nhị nữu hai điểm

      Rút gân nam điểm.

      Cầm trong tay hai điểm từ trời rơi xuống, ta có chút lâng lâng, nghĩ đến ngày mai thi viết chữ ta cần tham gia, khỏi thở phào nhõm.

      Sau khi cuộc thi đầu tiên kết thúc, trưởng lão an bài cho năm người thí sinh chúng ta đồng loạt tập trung trong sân. Lúc ta cùng những người khác cùng nhau quay về, thoáng nhìn thấy tiểu nương toàn thân đỏ như lửa từ cửa đại viện hưu – – bay qua! Đúng là bay qua nha! ! ! ! !

      Ta chỉ cảm giác được toàn thân bỗng lạnh ngắt, khỏi lui về sau bước, chỉ vào cửa đại môn hét to “Vừa…vừa rồi có phải mới có cái gì bay qua ? !”

      Những người khác nhìn ta khó hiểu, đều lắc đầu.

      “Hình như là tiểu nương mặc hồng y?Các ngươi…các ngươi.. có thấy hay ! ! !” Ta hét to hơn.

      Rút gân nam cùng Chu Tinh Phát khó hiểu nhìn ta. Trầm Dược rất có phong độ, lại lần có. Phù Dung tỷ tỷ còn tốt bụng kéo tay ta : “Ngươi chắc là quá khẩn trương, nhìn lầm rồi.”

      Ta lại trừng mắt nhìn, xác định cửa đại môn có gì dị thường, đành nén lòng xuống. Có lẽ… là ta nhìn nhầm rồi…

      Bị phen kinh hãi như vậy, niềm vui sướng lúc đầu tan ít, ấm ức tiêu sái về phòng, vừa đẩy cửa phòng ra lại càng kinh hãi hơn nữa!

      Lục mỹ nam, cứ như vậy giống trống khua chiêng ngồi trong phòng ta! ! ! ! !

      Ta bình tĩnh lui lại, lần nữa đóng cửa phòng, xoay người bỏ chạy!

      Tới giết ta a-! Đây là phản ứng đầu tiên của ta! Sau khi chạy được vài bước, ta lại uể oải trở về, bởi vì ta dù thế nào…ôi…cũng chạy thoát được…

      Bất đắc dĩ lần nữa đẩy cửa phòng, Lục mỹ nam cười khanh khách nhìn ta.

      “Ta phải Thần Vũ T_T, nên!”

      “Ta biết, ta chỉ đến thăm Nhị Nữu. lâu gặp.”

      …Có thể sử dụng phương thức bình thường chút đến thăm được .

      “Lục…Lục đại hiệp, (gọi như vậy sai đâu ha?) ngài có chuyện gì ?” Ta nơm nớp lo sợ hỏi.

      có gì, chỉ là Nhị Nữu thi rất tốt, khiến ta hài lòng lắm, nghĩ dù sao cũng xem như cùng Nhị Nữu là bằng hữu, đặc biệt vội tới đây cùng người ăn mừng chút.” Lục mỹ nam chỉ vào bàn, ta mới phát sớm chuẩn bị bàn tiệc rượu ngon.

      Ăn, hay ăn?

      …Đâu do ta quyết T_T

      Thấy ta ngồi xuống, Lục mỹ nam đầu tiên là đưa cho ta chén rượu đầy. “Nào…trước ăn mừng chúng ta lại gặp mặt.”

      Ta nhận chén rượu, uống xong trái lại lạt, có vị ngọt rất dễ uống. Thấy ta uống xong, Lục mỹ nam lại tiếp cho ta chén đầy. “ chén này, là chúc mừng Nhị Nữu thành công lên Linh Sơn tham gia cuộc thi, đặc biệt hôm nay còn đạt được hai điểm.” xong, Lục mỹ nam lại nhịn được tủm tỉm cười. Đại khái là uống xong chén rượu, lá gan của ta cũng lớn hơn chút, trừng mắt bất mãn nhìn mặt mày vui vẻ – Lục mỹ nam, đón chén thứ hai uống cạn. Lục mỹ nam vẫn buông tha, lại chuốc ta chén thư ba: “ chén này, là ta chúc Nhị Nữu có thể thuận lợi thông qua cuộc thi kế tiếp.” Ta…Ta còn có thể gì đây? Uống …>_<…

      Bụng rỗng, lại thêm tinh thần căng thẳng cả ngày, ba chén rượu này vừa vào bụng, chỉ cảm thấy luồng nhiệt lưu chuyển từ cổ xuống bụng rồi từ bụng dập dờn lan khắp toàn thân, tay chân dần dần có chút tê dại, cầm chiếc đũa cũng từ từ phải đắn đo yên.

      Mỹ nam trước mắt chỉ cảm thấy càng nhìn càng tuấn tú. Ưm…cái miệng nhắn, đôi môi khiêu gợi, mượn lấy khinh bạc chút có được a…

      ……Ta là đường phân cách-Siêu cấp tà ác……

      Khi…tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, nhìn quanh phòng được dọn dẹp sạch , ta thậm chí còn dám chắc Lục mỹ nam hôm qua có tới hay ? Ách…Ta nhớ mời ta uống rượu, sau đó…sau đó…Sau đó ta nhớ ( ° △ °|||)︴

      Lúc ta lảo đảo ra ngoài mới biết thi bút pháp kết thúc, Trầm Dược hành văn được các Trưởng lão tin phục, thu trọn hai điểm, mỗi người tham gia còn lại đồng nhận điểm.

      Cứ như vậy, ngày thứ ba – cuộc thi vũ đạo đến.

      Người đầu tiên lên sân khấu chính là Phù Dung tỷ tỷ. Hôm nay nàng thay thân trường tú sam màu hồng phấn, trong tiếng nhạc nhanh nhẹn mà múa, xoay người, xoay tròn, thoát tục, xa hoa. Múa xong khúc, xung quanh đồng loạt vỗ tay. Bình thẩm, các trưởng lão cũng rất nhanh chấm cho hai điểm. Phù Dung nhõm thở phào, mặt giấu được mừng rỡ.

      Người kế tiếp chính là Rút gân nam, chỉ thấy hai tay vừa nhấc, quy tắc lung tung đong đưa vài cái, rồi nghiêng qua nghiêng lại chào giám khảo, sau đó…Bắt đầu lay động rút gân…Các trưởng lão thể nhịn được nữa, trực tiếp cắt đứt rút gân nam vẫn tiếp tục co quắp, đồng loạt dơ lên điểm! Rút gân nam hoàn toàn dụp đổ, bắt đầu màn đại náo “Đây là cái cuộc thi gì! ! ! ! Bái sư còn muốn chấm vũ đạo! ! ! Ngươi nhìn xem có mấy người Đại lão gia biết múa…” Rút gân nam còn chưa xong, bị người đánh cho bất tỉnh, lôi

      Đến lượt Chu Tinh Phát, đợi mãi thấy có người bắt đầu. Ban giám khảo muốn tuyên bố Chu Tinh Phát bỏ quyền thi đấu nhìn thấy người mặc độc cái khố, tồng ngổng tồng ngồng vọt lên bắt đầu. toàn thân thịt béo núc ních…khỏa thân a khỏa thân a, bụng còn vẽ thêm mot65 khuôn mặt tươi cười!…Muốn vào Linh Sơn mà dùng chiêu ác như vậy sao…Ta hoàn toàn bị thịt béo bóng lưỡng trước mắt làm cho rung động, cho nên lúc trưởng lão chấm điểm quan trọng như vậy, ta vẫn còn trong tình trạng lăng loạn.

      Màn “Vũ đạo” của Chu Tinh Phát rung động lánh nhân rốt cuộc kết thúc, cuối cùng cũng đến phiên ta lên sân khấu. Đối với vũ đạo, ta cũng rất có lòng tin-! Ta cố ý chọn khúc vũ mà khi còn ở nhà Đại Biến Thái ngày đêm luyện tập. nhạc vừa mới dạo lên, toàn thân ta như cuốn sách nhạc được ghi chép sẵn cứ thế tung ra, múa theo phản xạ, mỗi chiêu mỗi thức đều giống như nước chảy êm đềm, nhàng lướt cùng tiếng nhạc. nhạc việt tấu việt hưởng, ta càng múa càng nhanh, thân hồng y khiến ta như tinh linh, võ đài qua lại ngớt. Vũ khúc kết thúc, khắp nơi hoàn toàn yên lặng. lâu sau, tiếng võ tay nổ tung, như sấm. Ta hoàn toàn bất ngờ, ta biết bản thân nhảy múa tệ, nhưng đạt được hiệu quả như vậy dám mơ tới. Ngoài suy tính – hai điểm bay tới tay!

      Sau cuộc thi vũ đạo, ta có bốn điểm, kế tiếp là nhạc khí cùng mị thuật, ta chỉ khi nào kiếm được ba điểm mới có thể thuận lợi bái sư. Cuộc thi tiếp theo là nhạc khí, may mắn là bản thân lúc ở nhà Đại Biến Thái có học qua đàn tranh (…) điểm, chỉ cầu bắt được điểm! Còn lại mị thuật, nghĩ sau vậy T_T…

      Ngày thi nhạc khí.

      Trầm Dược lại dùng tiếng tiêu khiến bao người kinh hãi lần nữa chinh phục toàn trường, nhận được hai điểm, trở thành người đầu tiên trong năm người thông qua cuộc thi. Mà Rút gân nam biết có phải trong cuộc thi vũ đạo bị đả kích quá lớn hay sao mà đến giờ vẫn còn hôn mê, tới dự thi. Lại lần nữa rung động nhân tâm chính là người trong cuộc thi vũ đạo khỏa thân múa bụng – Chu Tinh Phát, lần này, lôi theo hai cái đại la sát, loảng xoảng…loảng xoảng…loảng xoảng… lên sân khấu…Ta kinh – cằm rớt xuống đất. Chu huynh đệ, ngươi dám chắc ngươi phải là ác cảo -? !(ác cảo: độc ác máu lạnh)

      Đến lượt ta, ta lại lần nữa vô cùng chân thành khẩn cầu trời cao cho kỳ tích xuất ! điểm, chỉ cần bắt được điểm là tốt rồi! Ta yên lặng ngồi trước đàn tranh, hít sâu hơi, bắt đầu khảy đàn!

      Nhạc thanh vang lên, mặt chúng nhân bất đồng trình độ co quắp, Lục mỹ nam trước nay vẫn mực bảo trì nụ cười lúc này nụ cười cũng vô cùng cứng ngắc, thời gian trôi qua, thậm chí miệng bắt đầu sùi bọt mép, ngay cả rút gân nam mới vừa hồi phục nay lại bắt đầu đứng co quắp….

      “Dừng lại! ! ! ! Dừng lại ! ! ! ! Ngừng…Ngừng bắn…Ngừng bắn! Hai điểm! Ta cho ngươi hai điểm! ! ! ! ! ! !” Cái kia…bạch y trưởng lão te rống lên. Các trưởng lão khác cũng đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý!

      Kỳ tích, cứ như vậy….Lại lần nữa quá mức. Lay động…Bạo phát…

      (Lời thuyết minh. Tiểu đồ đệ: sư phụ, vì sao cầm như vậy lại có thể được hai điểm? Bạch y trưởng lão: Đồ nhi à, có thể đem cầm bắn thành đạn như vậy, cũng là loại cảnh giới…)

      Ta vô cùng hưng phấn nhẩm tính số điểm của mình. Sáu điểm! Như vậy chỉ cần mị thuật lại được điểm, ta có thể ở lại Linh Sơn ,hồi phục võ công và trí nhớ – hy vọng cách ta ngày càng gần. Chính là…Cái…mị thuật này…Phải làm thế nào mới có được điểm …

      Nghĩ tới nghĩ lui, ta cuối cùng kiên trì tìm đến Phù Dung.

      “Phù Dung tỷ tỷ….Xin…Xin dạy ta mị thuật !” biết vì sao, những lời này ta vừa ra miệng, toàn thân đều phát lạnh.

      Phù Dung do dự chút, cuối cùng đáp ứng.

      Mị thuật, thông tục mà chính là dụ dỗ, chính là khiêu khích, dùng tứ chi, ánh mắt và động tác hoặc ngôn ngữ khiêu khích, mục đích là làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, Hôn nhiên mà chết. Phù Dung tỷ tỷ giải thích với ta. “Hiểu chưa?”

      Ta cái hiểu cái cũng gật đầu.

      “Chúng ta đây… trước bắt đầu từ ánh mắt!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :