1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CUỘC SỐNG TRÊU CHÓ CHỌC MÈO CỦA NHỊ NỮU - Tử Ngưng Yêu (67 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 56: Đạo tặc quần cộc
      Hoàng thượng và ta, hai người ở trong xe quỷ dị trợn mắt nhìn nhau lúc lâu sau, cuối cùng hoàng thượng nhịn được… mở miệng trước. Đúng vậy, chỉ có ta là bình tĩnh nhất ~

      “Ngươi…có lực khiến đàn ông mang thai sao?” Hoàng thượng có chút hứng thú – vui thích nhìn ta hỏi.

      “Phốc…” Nghe câu đó, hơn nữa …vẻ mặt của hoàng thượng này, ta bình tĩnh phá đợt tấn công. Đại biến thái! Ngươi hủy hoại danh dự của ta rồi T_T

      “Đại biến thái căn bản có mang thai, mà là trúng độc.” Ta uể oải giải thích.

      phải mang thai?” Hoàng thượng hình như vừa thở dài hơi, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ nhìn ta.

      “Đương nhiên phải!” Ngươi đó, nhìn ta như vậy là có ý gì đây? ! Ta chỉ muốn dẹp quách ngươi qua bên. “Đó là loại độc rất kỳ quái, ta cũng từng trúng phải. Sau khi trúng độc lập tức giống như hoài thai ba tháng, nếu chỉ là thầy thuốc thông thường, thuộc cấp bậc thần y, thể phân tích được có mang thai thực hay . Mà trong thời gian mang thai giả này, phản ứng trúng độc cũng khiến sinh lý người trúng độc biến hóa, đều rất giống với các triệu chứng sinh lý khi mang thai. Sau khi trúng độc được ba tháng, cũng có bộ dáng như hoài thai sáu tháng, người bị trúng độc xuất huyết bài độc tựa như bị sinh non. Bài độc xong, cơ thể lập tức khôi phục lại bình thường. Thuốc này là thủ hạ của Yến Vương, tên là Tranh Nhiên vốn muốn cho ta nuốt vào, nhưng Đại biến thái chỉ là thừa sống thiếu chết lỡ lầm ăn phải. Cho nên bây giờ mới biến thành như vậy.” Ta tỉ mỉ giải thích cho Hoàng thượng.

      “Lại có thuốc như thế sao?” Hoàng thượng khẽ cụp mắt, nhíu mày suy nghĩ hồi. Giọng nam trầm thấp khẽ : “Như vậy , Lệ phi của trẫm…đúng là nữ nhân do Yến Vương an bài đặt bên cạnh trẫm sao?”

      Chuyện này…Ta đâu thèm quan tâm làm gì, điều mà bây giờ ta quan tâm chính là, làm sao lấy được quần lót của ngươi kìa! Đại khái là bởi vì trong lòng cũng có đăm chiêu suy nghĩ, não bộ tự giác điều động, ánh mắt ta bất tri bất giác tập trung nhìn vào trọng điểm người hoàng thượng.

      Hoàng thượng sa sầm nét mặt nhìn ta – ánh mắt dâm tà theo dõi trọng điểm người . Ánh mắt lay động, lơ đãng lấy tay nhàng cản chắn.

      “Ai ~!” Ta uể oải thở dài, sau đó lắc đầu. Bởi vì ta cảm thấy ở chỗ này mà đánh cướp quần lót của hoàng thượng là quyết định sáng suốt gì, nên đổi kế hoạch khác hơn.

      “Ngươi…Ngươi là có ý gì! Chẳng lẽ lại hiềm nghi trẫm ? !” Hoàng thượng thấy ta ngắm nghía cậu của rồi lại cảm thán lắc đầu, thẹn quá hóa giận.

      “Chê ngươi ? Ngươi so với bọn Đại biến thái đều hơn chút, nhưng khả năng này phải là lý do ta ghét bỏ ngươi a.” Ta hiểu ra sao, bởi vì vừa rồi lòng dạ lo lắng đến chuyện làm sao trộm được quần lót, nên thể lý giải được hoàng thượng ’ ở đây là ý gì, còn tưởng đáng về chuyện tuổi tác cơ.

      Hoàng thượng lập tức lộ vẻ thập phần uể oải.

      Ách… Ta có sai cái gì rồi sao? Ta nội tình – nhìn hoàng thượng, vỗ vỗ vai an ủi: “Yên tâm , mặc dù làm hoàng thượng mà như vậy, rất dễ bị người ta khinh thị. Nhưng như vậy có nghĩa là ngươi thể trở thành hoàng đế vĩ đại!”

      Vì vậy, hoàng thượng càng tỏ ra uể oải.

      Sao vậy? Ta an ủi – lại sai nữa sao? Ta còn cảm thấy mình rất dũng cảm nha. Nam nhân, là khó chiều quá.

      Tuy nhiên, sau khi hồi cung, tin tức đầu tin được truyền bẩm, dĩ nhiên là thái hậu triệu kiến.

      Ta cười lạnh. Hừ, thế nào? Xuất binh tới hỏi tội sao? Ta cùng hoàng thượng đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhau đến tẩm cung của thái hậu.

      Thái hậu thấy ta và hoàng thượng đúng là cùng nhau tới, khỏi ôn hòa chút.

      “Nghe , hoàng nhi và Thánh Nữ cùng nhau thăm Tư Đồ thừa tướng, biết bệnh tình Thừa tướng lúc này thế nào rồi?” Thái hậu chậm rãi – yếu ớt hỏi.

      “Bẩm thái hậu, bệnh của Tư Đồ ái khanh sắp khỏi rồi, còn khoảng nửa tháng nữa bình phục an khang.” Hoàng thượng nhất mực cung kính đáp.

      Thái hậu gật đầu. “Vậy tốt rồi, Tư Đồ thừa tướng vất vả đêm ngày vì quốc , hoàng nhi đáp lại cần phải quan tâm nhiều hơn.”

      “Hoàng nhi xin nghe theo lời dạy bảo.”

      “Thánh Nữ.” Thái hậu nhìn về phía ta .

      “Vâng” Ta cúi đầu.

      “Nghe , tối hôm qua ngươi nghỉ đêm tại tẩm cung của hoàng nhi ta?”

      Giỏi cho thái hậu ngươi, bắt gian được, liền trực tiếp vu cáo. “Tiểu nữ hôm qua ràng ngủ trong phòng mình. Thái hậu, lời hủy danh dự người khác, nên lung tung tốt hơn.”

      có việc này là tốt rồi. Ai gia cũng chỉ nghe được ít tin đồn từ phía nô tài. Cho nên mới triệu kiến hai người đến hỏi chút. Nhưng mà Thánh Nữ, Ai gia vẫn phải nhắc nhở ngươi, đây là trong cung phải Linh Sơn, hành vi cử chỉ lúc nào cũng phải chú ý chút. Nếu rất dễ trở thành trò cười cho thiên hạ.”

      “Vâng.”

      Ta phi! Ngươi ở đó mà ra vẻ đạo mạo – bà thím, chuyện hôm qua còn phải tay ngươi dựng nên hay sao. Hại ta phải ngâm trong nước đá cả đêm, ngược lại bản thân ngươi cả đêm sung sướng, bây giờ còn kêu ta chú ý hành vi cử chỉ? Tin đồn từ phía nô tài này, chỉ sợ cũng tay ngươi an bài-.

      “Thái hậu, Thánh Nữ còn có việc muốn bẩm báo.”

      “Chuyện gì?”

      “Thánh Nữ trong đêm lạ xem số tử vi, suy tính được, hai mươi ngày sau là thời gian tốt nhất để cử hành nghi thức cầu phúc. Vì dân cầu phúc là chức trách của Thánh Nữ Linh mẫn sơn, cho nên Thánh Nữ đặc biệt tại đây thống báo với hoàng thượng cùng thái hậu tiếng, mong sớm ngày chuẩn bị nghi thức vì dân cầu phúc sẵn sàng.” Trong cung này, ta tuyệt muốn ở lâu, cho nên linh hoạt ra tay, dứt khoát đối phó với nghi thức cầu phúc trước, đến lúc đó ta mà có muốn , bọn họ cũng có lý do gì để giữ lại. Mà ta chọn thời điểm vào hai mươi ngày sau, là cho mình chút thời gian đoạt Thần bí thạch, hai là khi đó Đại biến thái giải được độc, chúng ta có thể cậy nhờ lẫn nhau.

      là vào hai mươi ngày sau?” Thái hậu hơi cao giọng hỏi.

      “Phải” Hừ hừ, ta là Thánh Nữ mà, còn phải do ta quyết sao.

      “Trẫm biết rồi.” Hoàng thượng tiếp lời, sau đó quay qua thái hậu : “Mẫu hậu, hoàng nhi chắc chắn chuẩn bị tốt nghi thức vì dân cầu phúc, xin mẫu hậu an tâm.”

      Thái hậu còn muốn gì đó nữa nhưng suy nghĩ chút lại hình như biết nên như thế nào, đành phải gật đầu.

      Ừm, ta còn phải nghĩ cách, đến lúc ra cung, dẫn theo Tiểu Si cùng luôn, nếu lại bị lão phù thủy này ăn hiếp. Nhưng việc cấp bách bây giờ vẫn là tính toán làm sao lấy được quần lót của hoàng thượng đây.

      Sau khi ta quan sát thăm dò vài ngày, rốt cuộc thu được đầy đủ thông tin cần thiết, cũng vạch xong kế hoạch trộm quần lót…

      Thông tin thứ nhất: Quần lót của hoàng thượng cũng giống như áo ngoài, đều thay đổi mỗi ngày. cách khác, hoàng thượng ngày đó thăm Đại biến thái, quần lót mà mặc bị thay ra rồi. Hơn nữa, hoàng thượng khẳng định chỉ có , hai cái quần lót, cho nên, trong thời gian ngắn hoàng thượng mặc lại cái quần kia nữa.

      Thông tin thứ hai: Quần áo hoàng thượng tắm rửa thay ra, ngoài số ít đặt ở ngoài tẩm cung, còn lại đa số sau khi giặt xong đều được thu vào để trong Tàng Y các được chỉ định sẵn. Buổi sáng mỗi ngày do thái giám chuẩn bị y phục cho hoàng thượng ngày đó đến Tàng Y các lấy ra, đưa đến cho hoàng thượng. Còn quần lót, ta cũng hỏi được, toàn bộ đều được cất giữ trong Tàng Y các.

      Cho nên, ta quyết định làm phen…Nội khố đại trộm!

      Đêm đó, ta mặc y phục dạ hành, mang theo bao bố lớn, đầu trùm kín mảng khăn đen, thắt nút ngay trước mũi. Hình tượng cụ thể mời xem qua hình tượng lão thầy chùa Bát Bảo trong phim Loạn Mã 2/1. Hướng Tàng Y các xuất phát…

      Bởi vì trước đó ta thăm dò địa hình kỹ càng cho nên rất thuận lợi bay tới nóc Tàng Y các.

      “Tiểu Chu Tước, ngươi giúp ta canh chừng, có người đến gọi liền nha!” Ta thấp giọng với Tiểu Chu Tước. Dù sao Tiểu Chu Tước , người thường nghe được, nhờ nàng giúp ta canh chừng là tốt nhất rồi.

      “Ừm, biết rồi!” Tiểu Chu Tước gật đầu, bay đến chỗ cao, bắt đầu giúp ta trông chừng.

      Ta dè dặt gỡ ngói nóc nhà, mãi đến khi mở ra cái lỗ lớn, mới lấy ra dây móc câu, đầu cố định lưng nóc nhà rồi theo dây đu xuống dưới, thuận lợi trượt xuống đột nhập Tàng Y các.

      Sau khi chạm đất, ta lấy dtdd ra chiếu sáng, bắt đầu tìm kiếm quần lót của hoàng thượng. bao lâu sau ta tìm được nơi cất giữ quần lót, nhưng vấn đề là… ra gửi trong Tàng Y các này, quần áo chỉ của mình hoàng thượng! ! ! Rốt cuộc đống quần lót kia, cái nào mới là của hoàng thượng đây? !

      Do thời gian gấp rút, ta cũng kịp suy đoán nhiều, dứt khoát mở bao tải, trút hết đống quần lót vào bên trong bao. Vì để phòng hờ bất trắc, ngay cả mảnh tã lau nước tiểu ta cũng buông tha!

      vất vả nhét đống quần lót vào bao tải xong, lại phí sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng vác được bao quần lót rời khỏi Tàng Y các. Sau đó, cẩn thận lắp lại mái ngói hoàn chỉnh nguyên trạng. Vác bao quần lót vai, phi thân trở về phòng.

      ….Sáng sớm hôm sau….

      Thái giám ta như mọi ngày, đến Tàng Y các lấy quần áo: “Nhanh tay chút, ta nhất định phải đưa quần áo đến trước khi hoàng thượng khởi hành đó ~!”

      “X công công, chuyện thế này đâu cần ngươi phải lo!”







      “A….Quần cộc – cái cũng thấy…”

      Sáng sớm

      Chỗ hoàng thượng.

      “Hôm nay quần áo thay mới sao còn chưa đưa tới? !” Hoàng thượng giận dữ hỏi.

      “Khởi bẩm hoàng thượng, chuyện này…chuyện là…Tàng Y các xảy ra chuyện kỳ quái!” Tiểu thái giam run rẩy .

      “Quái cái gì?”

      “Mấy y phục khác đều tốt-, chỉ là, chỉ là quần cộc…tất cả đều bị trộm…”

      “Tất cả? Quần cộc? Đều bị trộm? !”

      “Hồi bẩm hoàng thượng, ngay cả mảnh tã lau nước tiểu cũng chừa lại.”

      “…”

      “Còn mau điều tra cho ta! ! !”

      Chỗ Lục mỹ nam.

      “Lý công công, hôm nay trong y phục thay mới đưa tới, tại sao lại có…áo lót!” Châu mày.

      “Hồi bẩm Tam hoàng tử, nghe trong cung xuất đạo tặc quần cộc, trong đêm trộm hết toàn bộ quần cộc trong cung mang .”

      “Đạo tặc quần cộc?” Châu mày – bất an. “Chúng ta ở đây còn cái nào ?”

      “Hồi bẩm Tam hoàng tử, áo ngoài có nhưng quần cộc có chuẩn bị-.”

      “Ngươi lát nữa thay ta đến truyền báo với Nhị Nữu, hôm nay ta đến bôi thuốc…” Châu mày – đỏ mặt.

      Con trưởng của Hoàng thượng:

      “Quần cộc đâu?”

      “Hồi bẩm hoàng tử, bị trộm, đều bị trộm.”

      mua mới a.”

      “Hồi bẩm hoàng tử, bởi vì bị trộm quá nhiều, nhanh nhất cũng phải đến ngày mai mới đưa tới.”

      “…”

      Con thứ của hoàng thượng.

      “…”

      Con …của hoàng thượng.

      “Oa…Oa…Oa…Oa oa oa” (Phiên dịch: Tại sao hôm nay ta có tã!)

      Kết quả là, cả hoàng cung, tất cả nam nhân trong hoàng tộc, thân thể đều được nhàng khoan khoái ngày…

      Mà đầu sỏ gây nên toàn bộ đại kiện này – Nhị Nữu, lúc này ngồi trong đống quần lót…

      Trời ạ…Ai có thể cho ta biết, cái nào mới là Thần bí thạch đây…>o<…

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 57: Bẻ cong thẳng nam.
      (*Thẳng nam: là từ trong giới đam mỹ dùng để chỉ những người đàn ông chân chính, chỉ thích tình nam-nữ => bẻ cong thẳng nam: chính là kế hoạch biến thẳng nam thành người thích tình nam-nam)

      Trong thời gian gần đây, trong kinh thành, ai ai cũng đều cảm thấy bất an. Bởi vì theo lời đồn, vào khoảng thời gian này, trong kinh thành xuất tên đạo tặc quần cộc kinh khủng. Nghe tên đạo tặc này chuyên trộm quần cộc, đặc biệt là quần cộc của quan to quý nhân. Chỉ trong vòng ngày, trộm hết toàn bộ quần cộc của toàn bộ người thuộc hoàng tộc trong hoàng cung. Quan phủ nhanh chóng ra thông cáo, treo giải thưởng đuổi bắt cho bằng được đạo tặc quần cộc.

      Chính là…Nếu có người chú ý chút phát , hai ngày nay, ở nơi nào đó trong hoàng cung, chính xác là trong ngõ ngách, ngừng có lũ khói xanh mềm mại bay lên.

      Đó là bởi vì…Nữu mỗ ở đó…thiêu quần cộc = =!

      Nếu đúng như Tiêu Lôi , Thần bí thạch nguyên bổn là viên đá chắc chắn nó sợ bị thiêu cháy. Cho nên, ta quyết định đem nguyên đống quần lót khổng lồ ra, từng cái từng cái ném vào trong chậu than lớn. Tận mắt thấy đám quần lót càng thiêu càng ít, sắp bị đốt sạch, ta bắt đầu hoài nghi bản thân có thể trộm được Thần bí thạch rồi, lại đột nhiên chú ý thấy, mỗi lần ta thò tay nắm đống quần cộc bỏ vào chậu, luôn luôn có cái quần lót màu tím, hình như là luôn len lén lui lại phía sau.

      Vì vậy, ta đồng loạt lôi cái quần lót màu tím đó ra, vừa thử hướng tới chậu than ném vào liền cảm giác cái quần trong tay bắt đầu giãy dụa mãnh liệt. Sau đó, hoa văn chiếc quần nguyên bổn theo nguyên tắc nhợt nhạt, bắt đầu tự đồng sắp hàng, nhiên hợp thành chuỗi chữ Hán: Van cầu ngươi, cần thiêu ta…>_<…

      Ta xấu hổ giơ lên chiếc quần cầu xin tha thứ, hỏi nó: “Ngươi chính là Thần bí thạch?”

      Quần cộc lại bắt đầu run lên, hoa văn lại lần nữa sắp hàng thành tổ hợp chữ “Ngươi…Làm sao ngươi biết? !”

      -_- # chuyện với chiếc quần lót, cảm giác, cũng rất quỷ dị nha…

      “Ngươi biến lại nguyên hình cho ta!” Ta muốn phải nghĩ cách để giấu chiếc quần lót ở trong người đâu.

      “Ta muốn!” Quần cộc lại lần nữa run lên, phát biểu kháng nghị.

      “Tại sao?” Thần bí thạch này, lại thích làm quần lót đến như vậy sao?

      Quần cộc cúi xuống, hình như là do dự có nên trả lời ta hay .

      Ta giơ chiếc quần lên trước chậu than dứ dứ muốn thả xuống.

      Quần cộc mãnh liệt run rẩy, ta đưa tay rời khỏi chậu than, quần cộc cuối cùng lại giũ ra nhóm chữ nữa: “Nguyên hình của ta, quá xấu!”

      Ta hết nổi, lại lần nữa giơ chiếc quần lên trước chậu than.

      “Chờ! Chờ chút!” Quần cộc kịch liệt giẫy dụa.

      “Cho ngươi cơ hội cuối cùng, ta muốn cứ phải giơ lên cái quần lót nữa!” Ta ra tối hậu thư, bởi vì, hành vi bây giờ của ta rất giống tên biến thái T_T

      “Ta có thể biến thành hình dạng khác mà, ngươi thích hình gì, nhưng ta biến trở về nguyên hình đâu nha!” Quần cộc rất nhanh chóng tổ hợp ra nhóm chữ.

      “Vậy có phải là sau này ta cho ngươi biến thành cái gì ngươi liền biến thành cái đó?” Ta giơ quần cộc lên hơ hơ lửa.

      “Đúng! Đúng đúng đúng!…>o<…!”

      “Rất tốt, vậy ngươi…biến thành vật trang sức gắn dtdd này trước .” Ta lấy dtdd ra cầm tay. Quần cộc liền biến thành chuỗi thủy tinh màu tím, còn tự động kết vào dtdd.

      Nhìn cũng rất đẹp, ta tinh tế thưởng thức, với Thần bí thạch: “Ngươi bây giờ đợi ở đây, chờ lệnh của ta. Hiểu chưa.”

      Dây treo dtdd run lên, tỏ vẻ đồng ý.

      Ta hài lòng đem dtdd cất , nhìn vài ba cái quần lót còn xót lại, muốn đem ném toàn bộ vào trong chậu than, lại nghe tiếng Tiểu Chu Tước cấp báo: “Nhị Nữu, mau thu dọn , có người đến!”

      Ta vội vàng nắm quyền…đầu tiên đem tất cả quần lót còn thừa lại ném hết vào trong bao tải, sau đó lại gom bó lớn lá cây bỏ vào trong chậu than, mấy cái quần cộc còn xót lại liền bùng cháy sạch . Vừa làm xong những việc này, Tiểu Si chạy vọt lại.

      “Nhị Nữu tỷ tỷ, ta tới tìm ngươi chơi. Ngươi làm gì đó? !” Tiêu Si thắc mắc nhìn ta đứng chắn trước chậu than.

      “Ách…Tỷ tỷ, nướng khoai lang, Tiểu Si có muốn ăn hay ?” Kỳ , vì đề phòng đột nhiên có người trông thấy, giống như tình huống bây giờ nè, cho nên ta có thả vào chậu than mấy củ khoai lang. Để chứng minh mình trong sạch, ta bắt đầu lui cui nhặt dưới đáy chậu than ra mấy củ khoai lang bị nướng cháy nát.

      Tiểu Si nhìn thoáng qua chậu than, lại nhìn mấy củ khoai lang đen thui thui, lắc đầu: “Ta vừa mới ăn xong , Nhị Nữu tỷ tỷ tự mình ăn .”

      Ta có chết cũng bao giờ ăn khoai lang nướng chung với quần lót này! = =

      “Được rồi, Tiểu Si, theo tỷ tỷ vào đây, còn có chút chuyện tỷ tỷ muốn với ngươi.” Ta kéo Tiểu Si vào trong phòng, sau đó tiếp tục với : “Qua mấy ngày nữa, tỷ tỷ cử hành nghi thức vì dân cầu phúc. Trong nghi thức, tỷ tỷ muốn đưa ngươi theo ta cùng hoàng thượng chủ trì, Tiểu Si, ngươi có làm được ?” Ta nghĩ qua, phải đưa được Tiểu Si ra khỏi cung mới bị lão bà kia ăn hiếp nữa. bằng trong lúc làm nghi thức hiến tế, đưa Tiểu Si cùng tham dự, sau đó tạo ra ‘Thần tích’ rằng Tiểu Si và Linh Sơn có duyên, phải cùng Thánh Nữ hồi Linh Sơn. Như vậy, cho dù là thái hậu, cũng thể phản đối.

      “Tỷ tỷ? Ngươi cho Tiểu Si tham gia nghi thức hiến tế sao?” Tiểu Si vô cùng mừng rỡ, giống như trẻ con sắp được cho chơi công viên vậy. Ta khỏi thở phào nhõm, ban đầu còn sợ Tiểu Si chê là nhàm chán chịu tham dự cơ.

      “Ừm, nhưng mà…trong suốt thời gian tham dự, ngươi phải nghe lời tỷ tỷ, được lộn xộn, cũng thể năng lung tung! Có làm được ?”

      “Được!” Tiểu Si hất đầu, tràn đầy tự tin.

      Bên Tiểu Si như vậy là xong! Kế tiếp, chính là phải đối phó với lão phù thủy thái hậu kia.



      “Cái gì? Muốn Tam hoàng tử cùng tham gia nghi thức cầu phúc? Tuyệt đối được!” Lão phù thủy thái hậu lớn tiếng phản đối.

      “Hồi bẩm thái hậu, vì dân cầu phúc là trọng trách của Linh Sơn Thánh Nữ ta…Việc cầu phúc chỉ có mình hoàng thượng, mà cả hoàng tử cũng đều phải tham gia nghi thức cầu phúc. Theo ta được biết, trong huynh đệ tỷ muội của hoàng thượng hình như cũng chỉ còn lại mình Tam hoàng tử. Cho nên nghi thức cầu phúc lần này, phải do chúng ta ba người cùng nhau chủ trì.” Ta hùng hồn bịa chuyện, lời đầy lý lẽ.

      được, nghi thức tế thiên cực kỳ quan trọng. Tam hoàng tử là đứa si nhi, thể làm được gì. Nếu trong nghi thức xảy ra nhiễu loạn, khiến lòng dân yên, quốc gia rung chuyển!” Thái hậu tiếp tục cực lực phản đối.

      “Đúng là nghi thức cầu phúc cực kỳ trọng yếu, cho nên mới phải dựa theo tất cả cầu của nghi thức mà tiến hành!” Ta đương nhiên chút nhường nhịn.

      “Này…” Lão phù thủy thái hậu ràng bắt đầu có chút do dự. “Việc này, vẫn phải do hoàng thượng thương nghị cùng tất cả đại thần rồi mới quyết định.”

      “Tùy các ngươi thương nghị hay làm gì cũng mặc, nếu đáp ứng đầy đủ cầu nghi thức, Thánh Nữ chủ trì nghi thức cầu phúc lần này.” Ta ngoan cố . xong liền xoay người mất.

      Kết quả đúng như ta dự đoán. Cuối cùng, mọi người cũng đều đồng ý để cho Tiểu Si đồng chủ trì. Mà điều khiến ta bất ngờ chính là, Yến Vương cũng có vẻ gì muốn phản đối. Nhưng ta rất nhanh chóng biết được nguyên do. Đó là, địa điểm tổ chức nghi thức cầu phúc chính là…

      Thánh Nữ đời thứ nhất vì để tổ chức nghi thức cầu phúc mà đặc biệt cho xây dựng đài cầu phúc. Chính là nơi thái hậu ban thưởng cho cách đây lâu – thành Khải Hề!

      Thành Khải Hề.

      từ kinh thành đến đó chỉ mất ngày đường. Ta, hoàng thượng, Tiểu Si, khi còn cách ngày tổ chức nghi thức cầu phúc chừng ba ngày, liền bắt đầu xuất phát đến thành Khải Hề. Đương nhiên, cùng theo còn có Đại biến thái cuối cùng cũng bài độc thành công. Lại thêm người có trách nhiệm hộ tống bảo vệ an toàn cho chúng ta – Thiếu niên lang Tiếu tướng quân!

      “Thần Vũ, ngờ ngươi lại trở thành Thánh Nữ? !” đường , thiếu niên lang mình tìm đến ta. Nửa như mừng rỡ, nửa như ưu sầu với ta.

      “Chuyện này…hoàn toàn nhờ may mắn thôi.” Ta hơi co quắp, biết rốt cuộc phải ứng phó như thế nào với … ‘Vị hôn phu’ này đây.

      “Vậy, hôn của chúng ta…” Thiếu niên lang cuối cùng mở miệng.

      “Chỉ có thể coi là…” Đây là ta

      “Đương nhiên chấm dứt!” Đây là giọng của Đại biến thái đồng thời vang lên.

      “Thừa tướng đại nhân? !” Thiếu niên lang ràng bị xuất đột ngột của Đại biến thái dọa hoảng. Sau đó lại : “Nhưng mà, Thừa tướng đại nhân, ban đầu hôn giữa ta và Thần Vũ do chính miệng ngươi hứa hẹn-!”

      Đại biến thái chính miệng hứa hẹn hôn cho Thần Vũ và thiếu niên lang? Nhưng mà, nhưng mà, theo khẩu khí của Tranh Vũ, chẳng phải ban đầu Thần Vũ ’ Đại biến thái rồi sao? Đại biến thái còn có vẻ là nghĩa phụ của Thần Vũ, như vậy, Đại biến thái đích thực là có quyền quyết định hôn của Thần Vũ…

      “Nhị Nữu phải là Thần Vũ.” Đại biến thái bỏ mặc câu kia. Lại nhìn thiếu niên lang, tựa hồ muốn bức thiếu niên lang thu hồi hôn ước.

      Nhưng mà, ta còn nhớ , Đại biến thái ban đầu còn giống như muốn lấy vật gì ở chỗ thiếu niên lang nữa, lại đến lúc Đại biến thái cùng hoàng thượng thương lượng chuyện Tiếu gia, thái độ cũng vô cùng quỷ dị … Chẳng lẽ! Là Đại biến thái ra lệnh cho Thần Vũ quyến rũ thiếu niên lang, sau đó chờ Thần Vũ cùng thiếu niên lang kết hôn xong giúp Đại biến thái ở trong Tiếu gia làm nội gián sao? Mọi chuyện hình như sáng tỏ thông suốt, chỉ là, suy nghĩ cẩn thận rồi, ta ngược lại, lại cảm thấy vô cùng, vô cùng khó chịu!

      Vì vậy ta nghĩ lại, mở miệng gọi: “Thừa tướng đại nhân.”

      “Ửm ~? !” Đại biến thái quay đầu nhìn.

      “Chuyện này, ta tự mình giải thích ràng với Tiếu tướng quân. Thừa tướng đại nhân có thể để ta và Tiếu tướng quân chuyện riêng được .” Ta nhìn Đại biến thái, sau đó mỉm cười nhàng câu: “Tin tưởng ta!”

      Đại biến thái thoáng sửng sốt, cuối cùng gật đầu đáp ứng.

      Xác định Đại biến thái rời , ta hít sâu hơi, xoay người, nghiêm túc nhìn thẳng thiếu niên lang : “Tiếu tướng quân!”

      “Thần Vũ? ! ra ta chỉ muốn biết, ngươi…còn thích ta ?” Thiếu niên lang đột nhiên đỏ mặt xấu hổ hỏi.

      Ta lắc đầu : “Tiếu tướng quân, ta muốn với ngươi là. ra, ta còn thích ngươi hay cũng còn quan trọng. Quan trọng là…, ngươi kỳ cũng hiểu bản thân ngươi thực cảm thấy thế nào!”

      “Ta?” Thiếu niên lang đầy bụng nghi vấn – nhìn ta.

      Ta bi tình nhìn thiếu niên lang, trọng trọng gật đầu: “Kỳ , ta sớm phát !”

      “Phát … phát cái gì?” Thiếu niên lang thấy ta đây sao mà bi tình, sao mà nghiêm túc nhìn như vậy, dĩ nhiên có chút khẩn trương.

      Ta nhịn xuống khóe miệng thực rất muốn phì cười, tiếp tục bi tình nhìn thiếu niên lang: “Kỳ , người mà ngươi thích -, phải là ta!”

      , Thần Vũ, lòng ta tuyệt đối hề có nữ nhân nào khác!” Thiếu niên lang vội vàng giải thích.

      Ta bi tráng che ngực, cố gắng nghiêng mày rơi xuống vài giọt lệ buồn tủi, với thiếu niên lang: “, ta phải trong lòng ngươi có nữ nhân khác. Kỳ , người trong lòng ngươi, trước sau vẫn là…Thừa tướng đại nhân!”

      …” Thiếu niên lang còn chưa kịp tiếp phần sau, bị ta lập tức cắt ngang.

      “Ngươi hãy nghe ta xong , ra ta sớm phát …Ngươi đối với Thừa tướng đại nhân….có tình cảm đặc biệt. Chỉ là ta mực đều muốn dối gạt bản thân, mãi đến ngày hôm đó. Ngày hôm đó, ngươi còn nhớ hay . Chúng ta cùng ngồi trong chiếc xe ngựa, Thừa tướng đại nhân ăn quả ô mai tay ngươi. Khi liếm qua đầu ngón tay ngươi, ngươi …đỏ mặt! Còn ta, ở bên cạnh còn nghe được nỗi lòng ngươi rung động .” Ta vô cùng đau đớn kể lể.

      “Ta…Khi đó… có… thể nào…” Thiếu niên lang bắt đầu ấp úng.

      “Tình cảm ngươi đối với Thừa tướng đại nhân, có thể ngay cả bản thân ngươi cũng biết. Nhưng ta có thể nhận thấy được! Ngươi, có phải hay mỗi lần nhìn thấy ta cùng Thừa tướng đại nhân với nhau, trong lòng đều tức giận?”

      Thiếu niên lang mê mang gật đầu.

      “Đây là ngươi ghen, ăn phải dấm chua của Thừa tướng đại nhân rồi! Nếu như người còn tin, ngươi thử nhớ lại chút coi. Có phải mỗi lần ngươi nhìn chăm chú vào Thừa tướng đại nhân, đều có thoáng tim đập nhanh hơn đúng . Đây…chính là cảm giác rung động của con tim!” Ta nhân lúc thiếu niên lang còn mê mang, tiếp tục tăng thêm lừa dối. Đại biến thái kia vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế, là ai nữa, nhìn lúc liền bị mê hoặc. Đây chỉ là phản ứng tâm sinh lý bình thường mà thôi.

      Thiếu niên lang suy nghĩ hồi, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, trong miệng thào: “ thể nào, làm sao có thể như vậy được! …Ta tin!”

      Ta thừa thắng xông lên – vỗ vai thiếu niên lang: “Chuyện này cũng có gì! , ta lòng ủng hộ ngươi. Kỳ , Thừa tướng đại nhân đối với ngươi, cũng rất có cảm tình!”

      sao?” Thiếu niên lang càng thêm mê mang nhìn ta.

      “Ừm! Nếu hôm nay ta cũng chuyện này với ngươi đâu. Ta chính là…Ta chính là nhìn ra được. Hai người các ngươi kỳ là lưỡng tình tương duyệt-, cho nên…Cho nên mới hy sinh như thế này, muốn tác thành ước nguyện cho hai người có tình như các ngươi.” Ta hào hùng – bi tráng nhìn thiếu niên lang, lại tiếp: “Ngươi nhận ra sao. Mỗi lần ta và ngươi ở chung chỗ, Thừa tướng đại nhân đều được vui. Như mới vừa rồi đó, ngươi nhắc tới hôn của chúng ta, Thừa tướng đại nhân lập tức đổi ý, thèm giữ lời hứa hẹn khi xưa nữa!”

      Thiếu niên lang đăm chiêu suy nghĩ rồi …gật đầu.

      “Thừa tướng đại nhân là nghĩa phụ của ta, đương nhiên thể vì ta rồi. sở dĩ tức giận như vậy, vui như vậy, đều là vì ngươi!”

      “Là vậy… sao?”

      Ta nghiêm túc gật đầu. “Ta biết, nhất thời ngươi khó có thể đón nhận chuyện này. Nhưng ta đều là vì muốn tốt cho ngươi, hy vọng hai người các ngươi chân đối mặt với tình cảm của mình!”

      có khả năng, phải như thế, …” Ánh mắt thiếu niên lang dại ra, mang theo chút đau đớn, xoay người bỏ .

      Nhìn bóng lưng thiếu niên lang càng càng xa, ta cuối cùng nín được – bật cười. Đại biến thái, muốn dùng mỹ nhân kế sao, tự mình ngươi mà quyến rũ ! Hừm = =!

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 58: Gian tình khắp nơi.
      Lúc đoàn người đường thành Khải Hề đến thời điểm mặt trời lên cao khoảng chừng mười giờ ba mươi lăm phút, cũng là cách nửa giờ sau khi phát sinh cuộc đối thoại giữa ta và thiếu niên lang, tất cả đoàn xe vẫn bình thường tiến lên phía trước.

      Thiếu niên lang vẫn còn do do dự dự – liếc mắt qua nhìn Đại biến thái. Sau đó, nhanh chóng rút lại ánh mắt, mặt mày có chút tức giận kéo dài khoảng cách với Đại biến thái.

      Mười giờ bốn mươi tám phút. Thiếu niên lang cam lòng – lần nữa đưa mắt qua dò xét Đại biến thái, đúng lúc, cùng Đại biến thái bốn mắt nhìn nhau. Đại biến thái theo phản ứng bình thường, nhếch mày, tà mị cười cái. Thiếu niên lang đỏ mặt, thẹn quá hóa giận, trợn mắt lườm Đại biến thái cái, quất roi ruổi ngựa chạy vội đến phía trước đoàn xe. Đại biến thái khó hiểu.

      Mười giờ mười phút. Thiếu niên lang hơi ủ rũ trở lại trong đoàn xe, lắc đầu, lại len lén nhìn về phía Đại biến thái. Đại biến thái hình như cảm giác được mình bị người ta nhìn lén, hơi bất mãn nhìn quanh khắp nơi. Thiếu niên lang lanh lẹ lảng ánh mắt nhìn nơi khác. Đại biến thái nhìn đến chỗ ta. Vì vậy ta tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, hướng Đại biến thái phất phất tay, ý kích lệ. Đại biến thái quyến rũ cười tiếng. Bị thiếu niên lang vừa vặn bắt gặp, thiếu niên lang lại lần nữa đỏ mặt, tức giận.

      Mười giờ hai mươi phút…



      “Nhị Nữu tỷ tỷ, ngươi … ngây ngô tủm tỉm cười mãi cho đến trưa, có chuyện gì vui sao?” Tiểu Si ngồi bên rốt cuộc nhịn được nữa quay qua ta – lúc này vẻ mặt cười rất ư là hiểm – hỏi.

      Ta vừa tiếp tục quan sát thiếu niên lang và Đại biến thái, vừa thuận miệng đáp trả: “Hư…Ta quan sát, thẳng nam có hay có khả năng bị bẻ cong!”

      “Là có ý gì? Tiểu Si hiểu?” Tiểu Si ngu ngơ, đầu đầy vạch đen nhìn ta đây mặt mày dập dờn nụ cười đê tiện.

      “Nhóc con, cần hiểu! Ngươi chỉ cần biết rằng đây là chuyện rất nghiêm túc, rất thâm sâu, rất vĩ đại là được!” Ta nghiêm trang với Tiểu Si.

      “…” Tiểu Si đầu đầy vạch đen, trán lại chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh.

      Giữa trưa, đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi, đầu bếp trong cung theo bắt đầu chuẩn bị cơm trưa. Đại biến thái xuống ngựa, đến chỗ ta và Tiểu Si cùng nhau ngồi, là trong lều vải được dựng tạm để dùng bữa. Hoàng thượng xuống xe ngựa, cũng ngồi chung bàn với chúng ta. Sau đó suy nghĩ chút, quay qua thiếu niên lang phân phó: “Tiếu tướng quân, ngươi cũng đến đây ngồi chung .” Ta trong sáng vô tư.

      Thiếu niên lang lĩnh chỉ, lại thấy tồn tại của Đại biến thái trong bàn, mất tự nhiên nhưng cũng đành phải ngồi xuống. Đại biến thái nhìn qua thiếu niên lang rồi lại nhìn qua ta, ý muốn hỏi ta: “ xử lý xong?” Ta giơ tay hình chữ V lên, cười ngoác tận mang tai, gật đầu. Đại biến thái hiểu được chữ V kia là có ý gì, nhưng gật đầu xem ra là hiểu, cuối cùng hài lòng.

      Rất nhanh, thức ăn liền trình diện. Ngay từ đầu, tất cả đều rất bình thường, tất cả mọi người an tĩnh ăn cơm. Ách…Thiếu niên lang vùi đầu và cơm. Mãi đến khi…Tiểu Si gắp miếng thịt kho tàu vào trong chén cho ta.

      “Ta nhớ tỷ tỷ rất thích ăn thịt kho tàu.” Tiểu Si mỉm cười ngọt ngào.

      “Tiểu Si ngoan ~.” Ta vui vẻ gắp miếng đùi gà bỏ vào chén Tiểu Si.

      Đông! Tiếng chén đũa đập xuống bàn vang lên. Vì vậy, đoàn người quay đầu nhìn về phía Đại biến thái – nơi đột nhiên phát ra thanh. Đại biến thái chuyển hướng qua ta, môi hé mở dụ dỗ: “Nhị Nữu ~ ta gắp được đĩa cá phía trước ~”

       ̄□ ̄||, ta ngươi đó đại biến thái, khi lại so bì với Tiểu Si…

      Hoàng thượng cũng ngừng tay, rất hăng hái nhìn chúng ta, sau đó e sợ thiên hạ đủ loạn, câu: “Nhị Nữu. Trẫm cũng muốn gắp thịt kho tàu mà được!”

      ….Thúi lắm, trong chén ngươi kia là cái gì?

      “Nhị Nữu ~” Đại biến thái dùng ánh mắt quyến rũ bắt đầu uy hiếp ta. Sau đó…trong lúc ta bất đắc dĩ muốn gắp cá cho Đại biến thái thiếu niên lang, đột nhiên ngượng ngùng gắp miếng thịt cá lớn, nhanh chóng để vào trong bát của Đại biến thái…sau đó cúi đầu, mãnh liệt và cơm.

      Thiếu niên lang, là…rất đáng !

      Đại biến thái lập tức phản ứng kịp, nhìn trong bát đột nhiên xuất hiền miếng thịt cá, suy tư lâu, rốt cuộc cam lòng – đành phải cầm chiếc đũa lên.

      “Khụ…Khụ! ra trẫm cũng có thể tự gắp được thịt kho tàu!” Hoàng thượng vội vàng chỉ vào miếng thịt kho tàu có sẵn trong chén, tiếp tục dùng bữa.

      Vì vậy, cơm trưa bắt đầu bình thường lại kết thúc trong bầu khí quỷ dị. Sau cơm trưa, Đại biến thái kéo ta đến bên, giận dữ hỏi: “Ngươi rốt cuộc là cái gì với Tiếu Tụ Hoa? !”

      “Ách…ta chỉ uyển chuyển bày tỏ thái tộ thôi. Hai chúng ta có duyên phận.” Có duyên phận chính là hai người các ngươi kìa.

      Đại biến thái nhìn ta đầy vẻ nghi ngờ.

      có thể bị đả kích lớn. Cho nên hành vi tại có chút quái dị, nhưng chỉ cần qua hai ba ngày nữa ổn thôi.” Ta ngượng ngùng bổ sung.

      Đại biến thái nghi ngờ nhìn ta, lúc lâu sau, nắm lấy cằm ta, áp tới: “Ngươi tốt nhất đừng để ta biết ngươi làm chuyện quái quỷ gì.”

      đâu -, đâu-.” để ngươi biết được. Ta chảy xuống giọt mồ hôi lạnh.

      “Nếu ~ đừng trách sao ta làm mấy chuyện quái quỷ với ngươi ~” vẻ mặt Đại biến thái trong nháy mắt từ chỗ nghiêm túc chuyển sang mị hoặc, sau đó cúi đầu chạm môi lên môi ta…

      …. Đại biến thái, ngươi vẫn là Đại biến thái.

      Tối đến, đoàn xe đến thành Khải Hề, Yến Vương ở cửa thành nghênh đón.

      “Hoàng thượng, Thánh Nữ, đài hiến tế dành cho cầu phúc hiến tế chuẩn bị xong. Có muốn đích thân đến xem qua hay ?” Yến Vương thành thạo hành lễ xong, .

      “Hôm nay tối rồi, cần phải đích thân . Tiếu tướng quân, ngươi và Tư Đồ thừa tướng cùng nhau xem xét chút .” Hoàng thượng ngẫm nghĩ lát rồi phân phó.

      Phán rất hay ~ Hoàng thượng, xét về tham gia náo nhiệt ngươi chính là đệ nhất cao thủ đó. Bây giờ thấy trời đến tối thui rồi còn cố ý để thiếu niên lang cùng Đại biến thái mình hành động, oạt ~ tạp tạp tạp tạp…ta lún sâu trong ảo tưởng của hủ nữ mất rồi.

      Nhưng mà vào đến thành Khải Hề, mọi người ràng đều bắt đầu có chút phòng bị. Dù sao, tại nơi này thuộc địa bàn của Yến Vương rồi, biết lại giở trò gì nữa.

      đêm này, hoàng thượng và Thừa tướng đại nhân đều ngủ chút nào, bởi vì bọn họ còn bận thương lượng làm thế nào đối phó với Yến Vương. đêm này, Yến Vương cùng bọn thủ hạ thân tín nhất cũng ngủ, bởi vì bọn họ còn mải thương lượng làm thế nào giết chết hoàng thượng cùng Đại biến thái.

      đêm này…Lục phúc hắc len lút đột nhập vào phòng Nữu ta.

      “Thiếu niên lang…Lên . Lên , GO…GOGO… cần thương tiếc Đại biến thái… cần thương tiếc…” Lục phúc hắc đứng ở đầu giường nhìn Nữu ta mớ cái gì mà thể lý giải được.

      “Lục sư huynh…” Nữu ta đột nhiên mở miệng thét lên. Lục phúc hắc thoáng sững sờ, cho rằng bản thân bị phát .

      “Ừm… thể… nên như vậy…Ừm…” Nữu ta tiếp tục thào tự .

      Lục phúc hắc thở phào nhõm, ra Nữu ta chỉ là mơ, nhưng là, rốt cuộc là mơ thấy những thứ gì đây = =!

      “Lục sư huynh, ngươi sao có thể là thụ, ngươi sao có thể là thụ…Ta trước sau vẫn nghĩ ngươi là công cơ…Đại biến thái là thụ…Phản công , áp đảo…Đại biến thái! ! !”

      (* công, thụ: là từ ngữ của thế giới đam mỹ, trong tình nam – nam người là công (tấn công, chủ động) – tức nắm giữ vai trò là nam, người còn lại là thụ (tiếp nhận) – tức giữ vai trò như người nữ)

      thể nhịn được nữa, Lục phúc hắc đưa tay dùng sức lay Nữu ta dậy!

      “Nhị Nữu!” Lục mỹ nam tức giận giọng gọi.

      Bị lay tỉnh – ta rốt cuộc chậm rãi mở mắt. “Ửm? Lục sư huynh? Ngươi sao lại chạy đến đây. Mau trở về , Đại biến thái vẫn còn chờ ngươi đó!” Vừa bị lay tỉnh còn chưa phân định cảnh trong mơ và thực tế khác nhau, ta mê hoặc .

      “Trong đầu ngươi tới cùng là chứa cái thứ gì vậy!” Lục mỹ nam thể làm gì khác hơn là lắc đầu.

      “Hả? ! Lục…Sư huynh! Ngươi…Ngươi sao lại đến … đột nhiên chạy đến phòng ta!” Rốt cuộc trấn tĩnh lại – ta cả kinh .

      “Trong ngày nghi thức…” Lục mỹ nam cau mày, thoáng dừng lát sau đó tiếp: “Ta đến là báo cho ngươi biết, trong ngày nghi thức có nguy hiểm, đến lúc đó ta dùng thuật dịch dung giả dạng thành Tam hoàng tử, ở bên cạnh bảo vệ ngươi. Ngươi cần phải sợ. Đến ngày đó, tất cả đều phải nghe theo ta-, có hiểu ?”

      “Ngươi muốn dịch dung thành Tiểu Si?”

      “Ừm, ta dịch dung thành Tam hoàng tử, trong ngày đó chỉ có là…ở gần ngươi nhất, lại…nhất là dễ bị người khác phát .” Lục mỹ nam giải thích.

      “Vậy Tiểu Si đâu? Ngươi đừng làm hại !”

      Ánh mắt Lục mỹ nam bỗng nhiên mềm mại, : “ đâu-, ta đưa đến chỗ an toàn.”

      “Ừm, vậy tốt rồi. Ta vốn lo lắng Yến vương có mưu kế phá hoại gì. Nay có Lục sư huynh ở đây, ta an tâm hơn nhiều!” Ta quay qua Lục mỹ nam cười đáp.

      Lục mỹ nam nhìn ta, sau đó đột nhiên ôm trầm lấy ta, ghé sát bên tai ta vào: “Nhị Nữu, ra… ra sư huynh có chuyện trước giờ vẫn chưa cho ngươi biết, nhưng bây giờ sư huynh còn chưa thể được. Chờ thời gian nữa, tất cả đều kết thúc, sư huynh nhất định cho ngươi. Đến lúc đó ngươi có thể trách giận sư huynh ?”

      “Chuyện này…Lục sư huynh, mỗi người đều có chuyện riêng thể mà! Ngươi…Ngươi cần làm thế này.” Lục mỹ nam đột nhiên thay đổi khiến ta chẳng biết nên làm sao.

      Lục mỹ nam gì, chỉ vẫn tiếp tục ôm chặt lấy ta.

      “Lục …Lục sư huynh? Ngươi hôm nay, rốt cuộc là làm sao vậy?” Ách…Ta bị ôm – đến thở nổi nè.

      Lục mỹ nam lúc này mới tỉnh táo lại, hơi buông lỏng vòng tay, lần nữa nhìn ta : “Nhị Nữu, nhớ kỹ lời sư huynh vừa . Trong ngày hiến tế, nhất định phải nghe theo lời ta-!”

      Ta gật đầu: “Ừm, ta biết rồi!”

      Lục mỹ nam xoa đầu ta, đột nhiên lại muốn hỏi: “Đúng rồi, Nhị Nữu, cái gì gọi là công? Cái gì gọi là Thụ?”

      Ta phun… “Lục sư huynh? Ngươi…Ngươi tại sao lại đột nhiên hỏi cái này? !”

      “Vừa nãy ta nghe ngươi hình như mớ, ta là thụ, Đại biến thái là công?”

      Ta tiếp tục phun…

      “Chuyện này…Lục sư huynh. Công, chính là công trong công kích, đến người tấn công! Thụ, chính là thụ trong thụ nhận, đến người tiếp nhận công kích của người kia!”

      “À ~” Lục mỹ nam nghiền ngẫm suy nghĩ lúc, sau đó nghiêm túc với ta: “Ta là công!” rồi xoay người bỏ .

      A…Sao a…Lục mỹ nam…Ngươi! ! !

      Lục mỹ nam khỏi bao lâu, ta còn ngồi giường ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Đại biến thái liền tiến vào…

      Tối hôm nay làm sao vậy cà? chợ sao  ̄□ ̄|||

      “Nhị Nữu, trễ thế này rồi ngươi còn chưa ngủ sao? Ngồi giường làm gì mà đờ đẫn ra vậy ~” Đại biến thái từng bước tới gần, toàn thân toát ra luồng khí tức bức người khác sợ run, làm hại tóc gáy ta đều đứng dựng lên nhảy múa.

      “Ngươi xem…Sáng nay ngươi cuối cùng là gì với Tiếu Tụ Hoa? Ửm ~!” Đại biến thái đến trước giường nắm lấy cằm ta, khiến ta phải nhìn thẳng vào .

      Ta rưng rưng liều mạng lắc đầu: “Ta gì hết. Ta gì hết mà!”

      “Ngươi ngay cả chuyện này… cũng thể chờ đợi được đem ta giao cho người khác? Lại là nam nhân!” Đại biến thái nhếch mép cười.

      Ách…Đại biến thái bốc hỏa rồi.

      “Ta rồi, đừng để ta biết được, ngươi lại làm cái chuyện kỳ quái gì ~!” xong, Đại biến thái cúi người, bắt đầu đè ép.

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 59: Cầu phúc lại gặp họa.
      “Ta…ta có. Chuyện này nhất định là có hiểu lầm…Hiểu lầm thôi!” Bị Đại biến thái áp chế dưới thân đến thể động đậy – ta giãy dụa.

      “Hiểu lầm? !” Đại biến thái nhìn ta, càng tỏ ra vui vẻ, càng là tức giận.

      Ta liều mạng gật đầu.

      “Ta xem là ngươi muốn chết!” Dứt lời, khởi động thân thể, từ phủ xuống nhìn ta.

      Ta thấy chuyện bại lộ, cũng có đường lui, đành dứt khoát nghiêng đầu nhắm mắt lại: “Đến đây ! Chỉ xin đừng quá thô bạo!”

      Vừa xong liền cảm giác thân thể nhoáng cái bay lên trung, xoay tròn hồi lại đập mặt xuống giường. Cả người rơi xuống lồm cồm giường, chu mông lên như chó con. “Đại biến thái, ngươi muốn…A! A! A!…Đau mà…” Cái tên…biến thái chết bằm này, ngang nhiên dám…đánh mông ta!

      “Còn dám bướng bỉnh? Ửm ~?” Đại biến thái vừa , lại chưởng trọng trọng đánh xuống.

      “A…Đau quá! ! !” Ta tru lên giống như heo bị chọc tiết, muốn giấu cái mông nhưng lại bị Đại biến thái sau lưng kéo trở về, Ba! Lại đánh phát trúng ngay mông ta!

      dám! dám!…>_<…” Ta vừa khóc vừa liều mạng lắc đầu.

      Ba ~! Lại đánh nữa. “Ừm ~ Ta thấy ngươi nhất định là chỉ lừa phỉnh ta thôi ~!”

      có! có!” Ta lấy tay che mông, lại bị Đại biến thái dùng tay kéo ra, tay kia lại trọng trọng phát xuống.

      “Còn dám phản kháng? !”

      “Ta sai rồi, ta biết sai rồi, Đại biến thái ngươi đừng đánh nữa!”….>o<…

      biết sai rồi?” Đại biến thái ngừng tay.

      biết biết!” Liều mạng gật đầu.

      “Sai chỗ nào?”

      , nên xui khiến Tiếu tướng quân khiến cho là bản thân thương ngươi. Càng…lại càng nên với kỳ ngươi cũng có ý với .” Ta vội vàng nắm bắt cơ hội thẳng thắn nhận tội.

      “Cái gì? ! ra là ngươi chỉ với Tiếu Tụ Hoa là ta thích nam nhân?” giọng Đại biến thái cực kỳ trầm thấp, cực độ khinh khủng.

      ˙▽˙ Hả? Nguyên lai đại biến thái cũng chưa hoàn toàn biết… Hết… Xong đời .

      Đại biến thái méo mặt nhìn ta. Trong phòng lúc nãy bị bao trùm trong bão táp, bây giờ lại yên tĩnh lạ lùng…

      Ta che mông, xoay người, thừa lúc yên lặng đến quỷ dị này, lập tức lui ra sau.

      Ba…! thanh phát ra mang theo chút hồi vang vọng quanh quẩn khắp gian phòng. “A…!” Tiếng kêu la vô cùng thê thảm đồng thời vang lên, nương theo mấy tiếng ba, ba… mà nối gót vang lên cùng nhau quanh quẩn.

      Ba ~ ba ~ thanh vẫn còn tiếp diễn, đột nhiên có tiếng cửa phòng mở ra, theo sau là giọng của Tiểu Si vang lên: “Tỷ tỷ, các ngươi làm cái gì? !”

      Nghe thấy tiếng Tiểu Si, Đại biến thái rốt cuộc dừng tay. Ta cũng nhả ra cái gối đầu cắn chặt trong miệng. Thấy Tiểu Si, mặc thân áo ngủ, trong tay ôm cái gối đầu lớn, đứng ở đầu giường.

      “Tiêu sỉ….Cưu tá…(Tiểu Si…Cứu ta!)” Ta vừa khóc vừa cầu cứu.

      Tiểu Si vứt bỏ gối đầu, nhảy đến giường, vừa kéo Đại biến thái vừa hét vào mặt rống giận: “ được đánh Nhị Nữu tỷ tỷ! ! ! Buông …tỷ tỷ ra! ! !”

      Đại biến thái đẩy Tiểu Si cái: “Đừng tưởng rằng ngươi là Tam hoàng tử ta dám làm gì ngươi!”

      Tiểu Si lại lần nữa nhào tới Đại biến thái, Đại biến thái nghiêng người tránh né. Tiểu Si xoay người tiếp tục lăn vào, vì vậy…Đại biến thái nghiêng người áp xuống cái mông bị trọng thương của ta còn Tiểu Si lại áp chế người Đại biến thái.

      “A…!” Tiếng tru cực kỳ bi thảm.

      “Chuyện gì a? Trẫm…” Cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra.

      “…”

      “…”

      “…”

      “…Ngày mai cử hành nghi thức, các ngươi…tiết chế chút!” Cửa phòng đóng lại.

      “…”

      “…”

      T_T…

      “Các người! Ngoài ra đều ta cho!” (Các ngươi, ra ngoài hết cho ta!) Ta cắn chăn nghẹn ngào thét lên.

      Sáng sớm…

      Lúc ta bưng mông xuống lầu ăn sáng, dè dặt ngồi ghế, hoàng thượng nhìn ta lắc đầu. “ các ngươi ngày hôm qua tiết chế chút mà…”

      Ta vô cùng ai oán nhìn hoàng thượng, ngươi còn ở đó mà châm chọc ta sao T_T

      Nhưng là sau này, lúc ta lần nữa nghe thấy câu đó, vẻ mặt ta càng thêm ai oán.

      Ngày hôm sau, dưới đài hiến tế…

      Ta kinh ngạc chỉ vào tế đàn có đến hàng trăm bậc thang lên đến tận mây xanh.

      Hoàng thượng lắc đầu: “ phải tiết chế rồi mà…”

      Ta quay đầu nhìn Tiểu Si chút, à bây giờ phải là Lục mỹ nam mới đúng. Lục mỹ nam gật đầu, ta thống hận cắn răng, liền bắt đầu từng bước từng bước đặt chân – lên tế đàn!

      Vốn mấy trăm bậc thang này thể làm khó ta được, nhiều nhất cũng chỉ mệt chút thôi. Nhưng tại, mang theo vết thương mông, cứ mỗi bước lại dày vò a dày vò. Nhớ lại sau khi bị Đại biến thái đánh xong, ngày hôm sau ta đưa tay vuốt mông, hình dấu tay người ràng in hằn mông, còn có thể mò thấy từng cái từng cái ! T_T Cũng còn may là, ta là ngươi đầu tiên, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của ta. Nếu , bọn họ nhất định rất kinh ngạc, tại sao Thánh Nữ Linh Sơn lại dùng vẻ mặt dữ tợn như vậy lên tế đàn…

      vất vả mới leo lên đến đỉnh tế đàn, ta hít vào mấy hơi thở sâu, mới có thể sửa lại nét mặt, xoay người lại.

      Nhìn quan sát xuống bên dưới tế đàn….Người quỳ lạy rậm rạp, xuyên suốt tầm nhìn chỉ toàn là màu tối như mực. Nhiều người như vậy mà chỉ dập đầu quỳ lạy, chút ầm ỹ nào. Nếu bị toàn cảnh thế này làm cho rung động – chỉ là giả dối thôi. Cảm giác ở cao nhất, độc tôn duy ngã thế này… ra lại tuyệt vời như vậy. Có lẽ là bị hào khí ở đây lây nhiễm, ta bất tri bất giác cũng trở nên trang nghiêm

      Đọc tế văn cầu phúc, dâng hương, quỳ lạy, nghi thức dựa theo trình tự cứ từng bước mà thực . Kế tiếp chính là hiến tế máu của hoàng thượng và Tam hoàng tử, lấy danh nghĩa hoàng tộc của triều đại hướng về phía trước tỏ vẻ chờ lệnh, phù hộ sinh linh. Vừa lúc ta đem hai chén máu lên phía trước tế đàn, tế đàn đột nhiên bắt đầu kịch liệt lay động. Chén máu trong tay thiếu chút nữa là bị đánh đổ. Người dưới đất vẫn quỳ lạy như trước, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, cho dù bọn họ có lên nhìn xem cũng thấy lắm tế đàn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

      Lay động xong, viên đá ta đứng dưới chân đột nhiên đẩy ra hai bên, ta còn chưa kịp phản ứng bị rớt xuống dưới. Lục mỹ nam phi thân tiến đến kéo ta lại, ai ngờ Lục mỹ nam còn chưa vận sức, tảng đá dưới chân cũng tự động mở ra, cùng ta rơi xuống hố sâu. Rơi xuống tiếp đất, ta kêu rên lên, bởi vì, chỗ tiếp đất là cái mông tội nghiệp của ta-!

      Ta giãy dụa, vất vả đứng dậy, trong nháy mắt lại bị vật thể rơi xuống đập vào. Ta lại ngã xuống đất, kêu rên lên tiếng…ta phun! Cái mông ta lại tiếp đất!

      “Nhị Nữu! Ngươi sao chứ!” đôi tay giúp ta đứng dậy. Tảng đá đỉnh tự động đóng lại miệng hố. Ta muốn lấy dtdd ra chiếu sáng, lại phát dtdd có ở người, có thể là lúc té xuống rơi xuống đất rồi. Ta gian nan ngồi xổm xuống lục lọi mò tìm, lại mò thấy vật thể ấm áp mềm nhũn.

      “Ai…Ai sờ trẫm!”

      “…” Ta chuyển phương hướng, tiếp tục mò. Sờ soạng hồi lâu cũng mò thấy gì, khỏi sốt ruột, đột nhiên nhớ ra Thần bí thạch còn bị trói chung dtdd, vội vàng hô: “Thần bí thạch, nghe được lệnh ta, lập tức biến thành dạ minh châu cho ta!” Vừa dứt lời, trong góc của mật thất lập tức phát ra ánh sáng lờ mờ. Ta mừng rỡ chạy tới, đúng là viên dạ minh châu tròn xoe nằm bên cạnh dtdd.

      Ta cầm lấy dtdd, lại với Thần bí thạch. “Lớn hơn chút!” Thần bí thạch bay lên trung, phát ra ánh sáng chói lòa, cả mật thất rốt cuộc hoàn toàn sáng ngời ngời.

      “Trăm phòng vạn phòng, ngờ Yến Vương lại ngang nhiên như thế!” Hoàng thượng cũng đứng dậy, trong giọng mang theo chút phẫn nộ.

      Ta gật đầu. “Tại lễ tế dâng máu, chúng ta đều biến mất. Yến Vương có thể mượn cơ hội này trời xanh thừa nhận các ngươi. Nhưng điều ta càng quan tâm hơn chính là, chúng ta có thể … ra ngoài được hay đây.”

      Tất cả mọi người ai gì thêm nữa. Ta tỉ mỉ quan sát mật thất lâu. “Ta , cái mật thất này cũng đến nỗi quá .” Ít nhất chúng ta ba người rớt vào bên trong cũng đến độ phải chen lấn.

      Lục mỹ nam trong khuôn mặt của Tiểu Si gật đầu. Hoàng thượng có vẻ hơi nghi ngờ – nhìn về phía ta

      “Hơn nữa, cái mật thất này cũng sâu. Bây giờ là ở phía dưới tế đàn, nhưng là, tế đàn được kiến tạo theo hình thang. tế đàn nhất định thể tích cũng lớn.” Ta tiếp tục .

      “Ý của ngươi là, tường đá nơi này phải là rất dày?” Hoàng thượng hình như hiểu ý ta. “Nhưng cho dù tường đá phải rất dày, muốn đánh nát nó cũng thực phải chỉ dùng lực của ta và ngươi là có thể làm được-.”

      Lục mỹ nam nhìn về phía ta, tựa hồ do dự, có nên hay … tiết lộ thân phận.

      Ta hướng lắc đầu, sau đó quay hướng Thần bí thạch thét lên: “Lại đây!” Thần bí thạch bay trở về trong tay ta, ta liền ra lệnh cho nó: “Biến thành mũi khoan!” Trong mật thất lại tối thui trong nháy mắt. Ta lấy dtdd ra, chiếu vào trong tay. Thần bí thạch biến thành cái mũi khoan cầm tay giản dị.

      “Dùng cái này !” Ta đưa mũi khoan giao cho hoàng thượng. “Mặc dù chậm chút nhưng nhất định có thể ra ngoài được.”

      “Ý của người là, Trẫm làm? !” Hoàng thượng ngập ngùng nhìn mũi khoan trong tay ta.

      phải ngươi là ai đây? Ta cũng đủ sức!” Ta vuốt vuốt mông, tìm đến góc ngồi xuống nghỉ ngơi.

      Hoàng thượng lại nhìn Tiểu Si, lắc đầu, xắn tay áo lên bắt đầu làm việc!

      “Ta , ngươi cần phải nhanh lên chút, lệnh bài của ta chỉ phát sáng được thời gian thôi-!” Ta vừa xong, hoàng thượng liền thở hổn hển, thở hổn hển càng dùng sức đập mạnh.

      lúc lâu sau, ầm, hoàng thượng bỏ mũi khoan xuống, đầu đầy mồ hôi – ngồi bệt dưới đất: “Trẫm nghỉ ngơi lát!”

      Ta nhìn cái hố tường chỉ lớn bằng nửa trái bóng rổ, khinh bỉ lườm hoàng thượng. Lục mỹ nam cũng nhặt mũi khoan lên, tiếp tục đập phá. Có lẽ trước đó bị Hoàng thượng phá hư, hoặc là do Lục mỹ nam dùng nội lực, chỉ lúc sau bức tường bị đập phá liền lộ ra cửa động, tia sáng chiếu vào. Sau khi tảng đá đầu tiên bị dời việc lấy ra mấy tảng đá khác cũng dễ dàng ít. Rất nhanh chóng liền đào ra được cửa động có thể cho người chui lọt qua được. Cùng lúc cửa động được khai thông, tiếng đao kiếm đánh nhau cũng truyền tới.

      Chỉ là…chúng ta tựa hồ mở sai phương hướng rồi. Tế đàn này, chính diện là lầu thang, còn mặt sau chính là vách tường thẳng tắp, dưới vách tường lại là khu rừng rậm. Mà nơi chúng ta phá tường ra, vừa lúc là mặt sau của tế đàn…

      Ba người chúng ta ngươi nhìn ta rồi ta lại nhìn ngươi, lại nhìn gió mát thổi qua lồng lộng bên ngoài cửa động, thở dài. Ai, đành phải đổi phương hướng, làm lại lần nữa vậy!

      Vừa mới chuyển thân, lại nghe thấy tiếng kêu dài, là Tiểu Chu Tước! Ta mừng rỡ vô cùng, vội vàng xoay người lại. Đúng vậy, liền thấy Tiểu Chu Tước bồi hồi đậu ngoài cửa động.

      “Nhị Nữu, ta mang bọn ngươi ra ngoài!” Tiểu Chu Tước nguyên hình chuyện với ta.

      Ta gật đầu, cất giữ dtdd và Thần bí thạch cẩn thận rồi nhảy lên lưng Tiểu Chu Tước. Theo sau, hoàng thượng và Lục mỹ nam cũng lần lượt nhảy lên.

      “Tiểu Chu Tước, bên ngoài tại thế nào rồi?” Ta ngồi lưng Tiểu Chu Tước, hỏi.

      “Sau khi các ngươi đột nhiên biến mất, người của Yến Vương liền bao vây tế đàn. Tư Đồ thừa tướng đánh nhau với bọn họ. Sau lại thấy có nhóm người kỳ quái xuất . Ba bên đánh nhau rất hỗn loạn!” Tiểu Chu Tước trở lời.

      “Ừm, vậy dẫn chúng ta bay trở về tế đàn !”

      Tiểu Chu Tước gật đầu, muốn bay đến phía trước đột nhiên chấn động, thân thể kịch liệt chao đảo.

      “Tiểu Chu Tước? Ngươi làm sao vậy?”

      Cúi thấp người, tận lực giữ lại thăng bằng, nhưng Tiểu Chu Tước đột nhiên phản ứng thất thường lại làm cho ta có dự cảm tốt chút nào.

      Đúng như ta nghĩ, Tiểu Chu Tước sau lúc rúng động, thân thể bắt đầu đảo mình rơi xuống. Lúc rơi nhanh xuống đất, Tiểu Chu Tước dùng hết sức lực cuối cùng, bao lấy chúng ta rồi lăn xuống đất, hóa thành hình dáng tiểu nương, che bụng đau đớn lăn lộn mặt đất.

      Ta vội vàng đứng dậy, đỡ lấy Tiểu Chu Tước quay cuồng đất. “Tiểu Chu Tước, ngươi bị làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ!”

      Tiểu Chu Tước được lời nào, chỉ biết ôm bụng, bộ dáng rất thống khổ.

      “Tiểu Chu Tước, ngươi bị đau bụng sao?”

      Tiểu Chu Tước gật đầu. Sau đó khó nhọc : “Ta có thể là, bị trúng độc!”

      “Trúng độc? !”

      “Sáng nay ta, lúc bay đến tế đàn, phát đất có rất nhiều giun béo…”

      “Sau đó ngươi liền ăn? !”

      Tiểu Chu Tước gật đầu. Đột nhiên ho tiếng, phun ra ngụm máu tươi.

      “Tiểu Chu Tước!” Ta kêu lên sợ hãi. Móc ra viên thuộc cứu mạng, vội vàng đút cho Tiểu Chu Tước.

      nên -!” Lục mỹ nam đột nhiên đưa tay ngăn cản. “Tiểu Chu Tước là thần tộc, loại độc thông thường thể đối phó được nàng. Người hạ độc hiển nhiên là người hiểu Linh Sơn, biết được nhược điểm của Tiểu Chu Tước!”

      “Vậy làm sao bây giờ? !” Ta ôm lấy Tiểu Chu Tước, biết phải làm thế nào mới giảm được đau đớn cho nàng.

      “Trước tiên ta cứ thử ngăn chặn huyệt đạo cho nàng. Chỉ có Thanh Long mới có thể chữa trị được, chúng ta phải nhanh chóng trở về Linh Sơn.” Lục mỹ nam xong, kéo Tiểu Chu Tước ra khỏi lòng ta, điểm huyệt đạo rồi truyền ít chân khí cho nàng. Tiểu Chu Tước lập tức hôn mê.

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 60: Oan gia đối đầu.
      Điểu vi thực vong a điểu vi thực vong, đây chính là ví dụ sống động nhất! Ta tức giận, lại càng lo lắng nhìn Tiểu Chu Tước hôn mê nằm trong lòng. Dựa theo tình huống tại phải lập tức đưa Tiểu Chu Tước trở về Linh Sơn. Nhưng tình huống bây giờ, vấn đề chính là làm sao có thể thoát khỏi tai mắt của Yến Vương mà ra ngoài, chứ đừng chi là lên Linh Sơn. Nhưng mặc kệ thế nào! Tiểu Chu Tước ta nhất định phải cứu.

      (*Điểu vi thực vong: câu hoàn chỉnh là “Điểu Vi thực vong, nhân vi lợi vong”, có nghĩa là chim chết vì ham ăn, người chết vì ham lợi)

      Ta còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào hoàng thượng trước: “Ngươi phải là Tam hoàng tử.” Hoàng thượng nhìn Lục mỹ nam trong bộ dáng Tiểu Si, .

      “Đúng, phải là Tiểu Si, mà là Lục sư huynh của ta. Nghi thức cầu phúc lần này rất nhiều nguy hiểm, cho nên mới cải trang thành Tiểu Si. Vừa có thể đưa Tiểu Si rời xa chỗ nguy hiểm, mặt khác cũng là để tiện bề bảo vệ cho chúng ta.” Ta thay Lục mỹ nam trả lời.

      Hoàng thượng nhìn Lục mỹ nam chăm chú lâu, sau đó mở miệng, lại hỏi: “Tam hoàng huynh của ta đâu?”

      tại rất an toàn.” Lục mỹ nam lạnh như băng – trả lời.

      “Lục sư huynh.” Ta nghiêm túc tự vấn hồi, cũng có quyết định. “Lục sư huynh, võ công của ngươi cao nhất, mình ngươi đưa Tiểu Chu Tước dễ dàng hơn. Ngươi… cứ đưa Tiểu Chu Tước trở về Linh Sơn trước có được hay .” Ta lo lắng nhìn Tiểu Chu Tước trong lòng, Tiểu Chu Tước hôn mê vẫn mực cau mày, bộ dáng rất thống khổ.

      được. Ngươi và hoàng thượng nếu gặp phải người của Yến Vương, các ngươi căn bản là có biện pháp tự bảo vệ mình!” Lục mỹ nam từ chối.

      “Tiểu Chu Tước nếu bây giờ trở về Linh Sơn kịp mất!” Ta hận đến nỗi toàn thân run rẩy. Là ai? Để ta biết được là ai bán đứng Tiểu Chu Tước, ta tuyệt đối chặt nó ra thành trăm khúc, nghiền xương thành tro!

      Lục mỹ nam thoáng nhìn qua Tiểu Chu Tước vẫn nằm trong lòng ta, cũng châu mày, biết nên làm thế nào cho phải. Lại đột nhiên rút kiếm ra, hướng ta đâm tới. Chỉ nghe vài tiếng kêu thảm thiết, ta quay đầu lại, chỉ thấy mấy thây người hắc y nhân đổ xuống đất.

      “Quân Yến Vương đuổi tới rồi.” Lục mỹ nam kiểm tra hành trang của hắc y nhân chút, sau đó phán đoán. “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, những người khác lập tức đuổi đến.”

      Ta gật đầu, vừa ôm lấy Tiểu Chu Tước lại bị đám hắc y nhân bao vây.

      Chỉ nghe thấy có người : “ phải Tam hoàng tử là đứa si nhi sao, tại sao đột nhiên lại có võ công cao như thế.”

      Lục mỹ nam cầm kiếm, chắn trước mặt chúng ta. Còn ta ôm Tiểu Chu Tước, cùng với hoàng thượng núp phía sau lưng . Hắc y nhân chưa động, Lục mỹ nam cũng động.

      “Ngươi…rốt cuộc là người phương nào?” Gã cầm đầu hắc y nhân hỏi Lục mỹ nam.

      “Ngươi xứng được biết!” Lục mỹ nam vừa xong, hắc y nhân liền bắt đầu vọt đến. Đao kiếm reo lên, trường bắt đầu trở nên hỗn loạn. Nhưng võ công của Lục mỹ nam so với đám hắc y nhân này ràng cao hơn rất nhiều, cho dù nhiều người cùng nhau công kích, cũng đều bị Lục mỹ nam chắn đỡ được. Nhưng chiến thuật của Yến Vương trước giờ vẫn là lấy thịt đè người, lấy đông hiếp , dùng biển người đánh tới, ta lo lắng Lục mỹ nam nhất định đủ sức chống cản.

      Ta ngẫm nghĩ, đem Tiểu Chu Tước giao cho hoàng thượng: “Ngươi nhất định phải bảo vệ tốt cho nàng!” Sau đó xuất ra Thần bí thạch, thừa dịp hỗn loạn len lén với nó: “Thần bí thạch, nếu ngươi đều có chữ Hán, vậy ngươi có thể biến ảo xuất thành vật … thời đại được ?” Ta vừa xong, Thần bí thạch đột nhiên phát ra “Hắc…Hưu…” tiếng, từng bước từng bước hóa thành tiểu cầu màu tím rất dễ thương. tiểu cầu còn có hai con mắt to chớp chớp, vẻ mặt hưng phấn nhìn ta liều mạng gật đầu.

      Ta mừng rỡ, vội vàng hỏi đến: “Vậy ngươi chính là có thể biến thành súng đúng ?”

      Thần bí thạch hóa thành tiểu cầu kia, ánh mắt hưng phấn tản ra, phát ra thứ ánh sáng màu xanh biếc, run lên hồi, từ trong thân thể lông xù vươn ra cánh tay bé, tay còn giơ tấm thẻ mỏng. tấm thẻ có viết:

      “Muốn H&K MP5, hay CF05, hay là MP7A1?”

       ̄□ ̄||, đờ đẫn hồi lâu, người ta chuyên nghiệp -…

      “Loại nào cũng được, miễn là nhàng dễ sử dụng là được rồi!” Ta lắc lắc mồ hôi trán.

      Thần bí thạch gật đầu, chuyển mình. khẩu súng tự động màu đen rơi vào tay ta. Mắt ta lập tức tóe lửa. Ta nhổ vào! Súng này, trước kia lúc ở thời đại, len lén vào kho vũ khí của lão ba ba chơi cũng chưa bao giờ thấy qua khẩu nào như vậy. Quả thực nhất định là dựa theo loại mà … quân đặc chủng trong phim ảnh thường dùng.

      Có súng trong tay, trong lòng còn sợ nữa. Ta cầm khẩu súng tự nhiên xuất tay, ngang nhiên khởi hành, quay qua đám hắc y nhân kiêu ngạo cười to.

      Tiếng cười kiêu ngạo của ta gào thét cất lên, đám người vốn đánh nhau ầm ĩ lập tức an tĩnh. Mọi người tại trường nhìn ta khó hiểu, lại nhìn qua món đồ ký quái đột nhiên xuất tay ta.

      muốn chết mau chạy nhanh !” Ta giơ giơ khẩu súng trong tay.

      Hắc y nhân chỉ chằm chằm nhìn ta, nhưng vẫn có ai muốn rời .

      “Nhị Nữu, nơi này nguy hiểm, ngươi trở về , đừng quấy rối nữa!” Lục mỹ nam đột nhiên .

      câu của Lục mỹ nam ra, tựa hồ lại như phát súng lệnh khai chiến. Hắc y nhân lại lần nữa đánh tới phía chúng ta. Ta hít sâu hơi, lên đạn, nhắm thẳng vào hắc y nhân, bắt đầu bằng bằng bằng bằng…..

      Kết quả, loạt thành bằng bằng đầu tiên kết thúc, toàn cục lại hoàn toàn yên tĩnh…hắc y nhân cuồng đảo mảnh, những tên may mắn còn sống sót đều trợn mắt há mồm nhìn khẩu súng trong tay ta. Hoàng thượng và Lục mỹ nam cũng khiếp sợ nhìn ta.

      “Đây…Đây là ám khí gì, sao lại lợi hại như vậy!” Hắc y nhân còn thừa lại lui về phía sau bước.

      Ta cười lạnh quơ quơ khẩu súng trong tay, nhướng mày nhìn bọn . Hắc y nhân còn lại nhao nhao chạy trốn.

      Thấy hắc y nhân chạy xa, ta hài lòng xoay người, hướng đến Lục mỹ nam giơ giơ khẩu súng trong tay. “Lục sư huynh, ngươi xem, ta bây giờ có ám khí dũng mãnh trong tay rồi. Quân Yến Vương thể tổn hại đến ta được! Ngươi mau mau mang Tiểu Chu Tước về Linh Sơn .”

      Lục mỹ nam nhìn khầu súng trong tay ta chút, lại nhìn thi thể nằm đầy đất bên kia, gật đầu. Súng tự động trong tay ta liền ‘băng’ tiếng, biến trở về thành tiểu cầu. Sau đó tiểu cầu xuất ra thẻ bài, mặt trái viết: “Chủ nhân, hôm nay ta biến hình nhiều lắm rồi, linh lực hết. Muốn nghỉ phép.”

      Ta đảo! Sao ngươi sớm a. sớm ta đâu có bắn bằng bằng lung tung. thể làm gì khác hơn là hỏi lại: “Phải nghỉ ngơi bao lâu?”

      Tiểu hắc cầu xuất ra thẻ bài: “Nửa tháng.” Sau đó hóa thành dây treo dtdd, trở về giắt dtdd của ta

      Ta…

      “Chuyện gì vậy?” Lục mỹ nam hỏi ta.

      Ta vừa muốn giải thích, lại nghe hướng lúc nãy hắc y nhân tháo chạy truyền đến tiếng kêu cực hoảng thảm thiết, đồng thời có tiếng thú rống vang dội.

      Ta quay đầu, nhìn phía phát ra thanh , khoảng ngân quang lên, con bạch hổ lớn toàn thân phát linh quang xuất trước mặt ta.

      “Bạch Hổ? !”

      “Bạch Hổ sư huynh? !”

      Ta cùng Lục mỹ nam đồng thời kêu lên.

      Bạch Hổ nhảy đến trước mặt hoàng thượng, nhìn Tiểu Chu Tước được hoàng thượng ôm trong lòng. Sau đó hình thành người, đem Tiểu Chu Tước từ trong lòng hoàng thượng ôm lấy.

      Ta muốn giải thích cho Bạch Hổ Tiểu Chu Tước bị trúng độc như thế nào, lại bị Lục sư huynh ngăn cản. Chỉ thấy Bạch Hổ lập tức ngồi xuống, bắt đầu truyền linh lực cho Tiểu Chu Tước.

      lúc sau, Tiểu Chu Tước hơi hơi mở mắt, ngã vào lòng Bạch Hổ. Yếu ớt : “Bạch Hổ ca ca, ta nằm mơ sao? Ngươi phải bế quan tu luyện chuẩn bị độ kiếp hay sao, tại sao lại đến đây?”

      “Ta cảm ứng được ngươi gặp nguy hiểm, ngờ vẫn đến chậm bước.” mặt nguyên bổn vẫn đầy lông hổ oai hùng, vạn phần ảo não.

      Ta hơi khó chịu. : “Bạch Hổ, xin lỗi, đều là ta tốt, thể bảo vệ được Tiểu Chu Tước.”

      thể trách ngươi Nhị Nữu tỷ tỷ. Là tại bản thân ta quá tham ăn…”

      “Bạch Hổ, ngươi đến tốt rồi, mau mau mang Tiểu Chu Tước trở về Linh Sơn. Nàng trúng độc kế của Yến Vương, ăn phải giun độc. Phải nhanh chóng nhờ Thanh Long chữa trị cho nàng.”

      Bạch Hổ gật đầu, lại nguyên hình, cõng Tiểu Chu Tước lưng. Sau đó với chúng ta: “Có thể làm cho thánh thú chúng ta trúng độc, thế gian này chỉ có loại hắc thủy. Biết được bí mật này, ngoại trừ sư phụ, chỉ có đại trưởng lão Linh Sơn mà thôi!” xong, cõng theo Tiểu Chu Tước nhanh chóng rời .

      Ta cùng Lục mỹ nam đưa mắt nhìn nhau, bên trong trưởng lão Linh Sơn vẫn còn người của Yến Vương?

      “Mặc kệ thế nào, chúng ta phải…tìm chỗ trú thân trước .” Hoàng thượng nãy giờ lời nào, đột nhiên lên tiếng.

      Ta gật đầu: “Nhưng mà…Các ngươi, có ai mang theo tiền ?”

      “Tiền?” Hoàng thượng lắc đầu “Trẫm chưa bao giờ mang theo tiền.”

      Ta quay đầu nhìn qua Lục mỹ nam. Kết quả, mặt Lục mỹ nam xẹt qua tia ngượng ngùng.

      Ta tuyệt vọng, nhưng mà cũng đúng, ai lại chủ trì lễ hiến tế mà chuẩn bị mang tiền theo làm gì = =

      “Trẫm biết có thể đâu?” Hoàng thượng bỗng nhiên .

      “Hôm nay tất cả quan viên đều đến tham gia hiến tế. Yến Vương nhất định thừa dịp này khống chế tất cả bọn họ. Nhưng biết, còn có quan văn ra gì, hiểu sao lại bị người ta đánh đến thương thế nghiêm trọng, vẫn xin phép nghỉ đến bây giờ.” Hoàng thượng từ từ .

      Ta đột nhiên có dự cảm hay, quan văn ra gì…Khó hiểu bị người ta đánh…Thương thế nghiêm trọng…Ánh mắt ta bắt đầu lảng .

      “Theo ý người là, tìm ? Người đó có thể tin được ?” Lục mỹ nam hỏi.

      Hoàng thượng gật đầu. “ là người của ta. Quan trọng nhất là ta ban cho nơi ở, cách đây rất gần.”

      Lục mỹ nam suy nghĩ chút lại : “Các ngươi ở đây chờ ta lát, được chạy loạn. Quân Yến Vương tạm thời có lẽ dám kéo tới đâu.” Sau đó phi thân bỏ . Đại khái chừng canh giờ sau, Lục mỹ nam ôm đống quần áo nông dân trở về.

      “…Cầm quần áo thay trước , quần áo chúng ta mặc rất dễ nhận dạng. Thay đổi y phục xong, đợi đến đêm chúng ta khởi hành.”

      Ta nhìn quần áo nông dân được ném đến. Ách…Lục mỹ nam, phải là…trộm về chứ…

      Đêm khuya…

      Lúc ta nhìn thấy tấm biển phủ đệ, viết ‘Lâm gia’, ta biết dự cảm của ta là chính xác…

      “Ai đó? Đêm hôm khuya khoắc đến gõ cửa!” Hạ nhân Lâm gia nghe thấy tiếng đập cửa, vừa than thở vừa bất mãn thò đầu ra. “Ngươi là ai a? Ngươi là ai a? Hơn nửa đêm rồi còn đập loạn cái gì nữa? Cũng nhìn thử xem đây là đâu a, là nơi để các người đập loạn như thế sao?” Hạ nhân kia nhìn quần áo của chúng ta xong, khinh bỉ nhìn hoàng thượng .

      “Ngươi!” Hoàng thượng muốn bốc hỏa, lại bị ta cản lại.

      , thông báo cho Lâm lão gia các ngươi biết, rằng, Cẩu nhi ca, Nhị nữu ta về thăm!” Dứt lời, ta rút tóc ra cây trâm, nhét vào trong tay hạ nhân kia.

      vậy, chỉ chốc lát sau, Cẩu nhi ca đầu còn quấn băng vải cùng với hạ nhân vội vã chạy tới. Nhìn thấy hoàng thượng, đầu tiên là sững sờ, sau đó vội vàng định quỳ xuống lại bị hoàng thượng ngăn cản: “Tình thế đặc biệt, vào trong rồi .”

      Vào đến buồng trong, Cẩu nhi ca vội vàng quỳ xuống: “Thần biết Hoàng thượng, Thánh Nữ và Tam hoàng tử đại giá quan lâm, chưa từng từ xa nghênh đón, xin hoàng thượng thứ tội.”

      cần như thế, ngươi vốn là biết chúng ta đến.” Hoàng thượng cho Cẩu nhi ca bình thân. Sau đó với : “Yến Vương tạo phản tại lễ cầu phúc, thân phận của chúng ta giờ thể bại lộ. Phải tạm thời trú thân tại chỗ ngươi, trừ ngươi ra, được để cho bất cứ ai biết.”

      “Yến Vương quả tạo phản?” Cẩu nhi ca khiếp sợ. “Hoàng thượng yên tâm, vi thần thề hết lòng bảo vệ hoàng thượng!”

      “Tướng công! trễ thế này rồi còn tiếp khách sao? Ta nghe , là Nhị Nữu tìm đến cửa? Thế nào, chê chúng ta lúc ấy cho tiền chưa đủ nhiều sao?” Trình Xuân Hoa , vừa bưng trà đẩy cửa vào. Ánh mắt coi khinh bồi hồi nhìn ta.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :