1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CUỘC SỐNG TRÊU CHÓ CHỌC MÈO CỦA NHỊ NỮU - Tử Ngưng Yêu (67 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 51: Tiểu Si chịu oan
      Ta ngẩn người, trong hoàng cung này, trừ ra Cẩu nhi ca hấp hối mặt đất kia…còn có ai lại gọi ta như vậy?

      “Nhị Nữu tỷ tỷ!” bóng người phóng về phía ta, ta theo phản xạ né qua bên biết sao vẫn bị người kia nhào tới ôm được.

      “Tiểu Si? Sao ngươi lại ở đây?” Nhìn ràng người mới nhào tới, ta kinh ngạc hỏi.

      “Tỷ tỷ, ngươi làm cái gì vậy?” Tiểu Si trả lời ta còn chỉ tay qua hai thị vệ trói xong Cẩu nhi ca kéo , hỏi lại.

      “Sao, có gì, tỷ tỷ báo ân!” Ta liếc mắt nhìn Cẩu nhi ca, sau đó phân phó cho hai thị vệ: “Nhớ kỹ, vứt ra xa chút a!”

      “Báo ân?” Tiểu Si mù mịt.

      “Ừm, Ta có ân nhân tính tình rất cổ quái, chỉ thích bị người ta ngược đãi, càng hành hạ càng thích!” Mặt ta đổi sắc, tâm hề động, thuận miệng bịa chuyện.

      “Như vậy a, ta sau này cũng giúp tỷ tỷ báo ân!” Tiểu Si nghiêm túc đáp trả.

      “Đúng đúng! Thấy lần ngược lần, càng ngược càng tốt! A, phải rồi Tiểu Si, nơi này là hoàng cung a, ngươi vào bằng cách nào?” Ta nghi vấn nhìn Tiểu Si.

      “Ta ở đây a.” Tiểu Si thản nhiên trả lời.

      “Ở? ! Nơi này!” Có thể ở lại nơi này – chỉ có người trong hoàng thất hoặc là nữ nhân của hoàng thượng. Coi như Hoàng thượng chuyên thu hoạch nam sủng, cũng thu nhận người như Tiểu Si đâu, chẳng lẽ…Ta đột nhiên nhớ ra trong dân gian có lời đồn rằng đương kim Tam hoàng tử là kẻ ngu dại, hơn nữa Đại biến thái cũng biết Tiểu Si ( ⊙ o ⊙ ) a!

      “Tiểu Si, chẳng lẽ ngươi là…” Ta còn chưa xong, chợt có người gọi “Tam hoàng tử, Tam hoàng tử, ngươi sao lại chạy đến đây, làm nô tài tìm suốt nãy giờ!”

      Ta quay đầu, chỉ thấy người thở hổn hển thở hổn hển đuổi theo Tiểu Si đến đây. “Tam hoàng tử, thái hậu vừa mới sai người đến phân phó. Hôm nay Linh Sơn Thánh Nữ vào ở lại trong cung, cho ngươi chạy loạn. Nếu cẩn thận quấy nhiễu Thánh Nữ lại bị thái hậu trách phạt!” Người nọ chạy chậm lại, vừa thẳng mạch chạy đến vừa mở miệng nhắc nhở.

      “Lý quản gia!” Ách…Có lẽ nên phải gọi là…Lý công công.

      Ta nhìn Lý quản gia trong trang phục thái giám, khỏi ta thán, người này mặc vào người bộ trang phục thái giám liền… là thái giám!

      “Nhị Nữu tiểu thư?” Lý công công lúc này mới phát ta bị Tiểu Si nhào vào lòng. “Ngươi sao lại vào cung? Mới làm cung nữ sao? Vậy được, mau nhanh theo ta, còn chạy loạn coi chừng mất đầu-!”

      “Nhị Nữu làm cung nữ, Nhị Nữu làm dâu của ta!” Tiểu Si bắt đầu kêu loạn.

      “Tam hoàng tử, Tam hoàng tử, còn la lớn nữa sao. Nơi này cách chỗ ở Thánh Nữ xa, nếu quấy nhiễu Thánh Nữ, chính ngài lại muốn đưa đầu chịu khổ sao!” Lý công công lo lắng nhìn Tiểu Si .

      sao mà-, Lý công công. Hoàng thái hậu thường trách phạt Tiểu Si lắm sao?” Nghĩ đến bà hoàng thái hậu cường thế quái dị kia, lòng ta lại hơi hơi khó chịu.

      “Hư…Nhị Nữu, ngươi giọng chút. Ngươi mới vừa vào cung còn hiểu quy củ. Những lời này thể lung tung được! lung tung chính là muốn ‘Khaz’” Lý công công làm bộ tư thế cắt cổ, “Còn nữa, Nhị Nữu, ta biết ngươi tốt với Tam hoàng tử, cũng biết Tam hoàng tử rất thích Nhị Nữu. Nhưng ở trong cung cũng thể tùy tiện gọi Tam hoàng tử là Tiểu Si được nữa. Hôm nay là ta nghe được cũng lo, nếu thay là người khác, như vậy chỉ có họa sát thân!” Lý công công khẩn trương với ta.

      “Nhị Nữu, ngươi… theo ta trước, đợi đưa được Tam hoàng tử trở về xong mang ngươi tới chỗ ở của các cung nữ mới tới.”

      cần, Lý công công, để Tiểu…, Tam hoàng tử ở chỗ này chơi với ta .” Ta mỉm cười với Lý công công tỏ vẻ cảm tạ rồi quay đầu với Tiểu Si: “Tiểu Si, đến chỗ tỷ tỷ chơi chút có được hay ?”

      Lý công công càng thêm lo lắng, vừa muốn há mồm chuyện. Ta triệu hồi hai tên thị vệ – là hai người vừa mới xử lý xong Cẩu nhi ca chuẩn bị tiếp tục bay lên nóc nhà canh chừng – lại đây.

      “Còn có gì phân phó, Thánh Nữ đại nhân!” Hai người kia quỳ gối bên chân ta đồng loạt .

      “Chuyện Tiểu…Tam hoàng tử đến chỗ ta, các ngươi có phải cho thái hậu biết ?” Ta tới gần bọn họ, tay ở trước mặt bọn họ chậm rãi vung quyền, xương tay bị bẻ khớp phát ra thanh ‘răng rắc’ thanh thúy.

      “Tam hoàng tử? Thuộc hạ chưa từng gặp qua Tam hoàng tử.” trong hai thị vệ mau mắn trả lời.

      “Thuộc hạ cũng chưa từng gặp qua Tam hoàng tử!” Thị vệ kia cũng lập tức hiểu ý.

      Ta hài lòng gật đầu: “Còn làm gì nữa, mau thôi ~” Sau đó quay đầu, mỉm cười nhìn Lý công công.

      “Ngươi…Ngươi chính là….” Lý công công trợn mắt há mồm sau đó vội vàng quỳ xuống: “Nô tài bái kiến Thánh Nữ…”

      “Lý công công, cái này cần. Đến tối ngươi quay lại đón Tiểu Si là được!” ta ngăn cản Lý công công hành lễ, thế nào đây đều là ân nhân cứu mạng, lạy này ta dám nhận.

      “Vâng, vâng!” Lý công công đứng dậy, vui sướng nhìn ta và Tiểu Si.

      “Tỷ tỷ, ngươi chính là người mà thái hậu đến…Linh Sơn Thánh Nữ?” Tiểu Si hưng phấn hỏi.

      “Ừm.” Ta gật đầu.

      tốt quá, tốt quá. Tỷ tỷ từ hôm nay trở cũng ở đây, ta mỗi ngày đều tìm đến tỷ tỷ vui chơi ~!” Tiêu Si sôi nổi hào hứng.

      Ta mỉm cười, xoa xoa đầu Tiểu Si. “Tiểu Si, theo tỷ tỷ.” Dứt lời liền đưa tay kéo . Ai ngờ vừa mới đụng đến cánh tay Tiểu Si, Tiểu Si đột nhiên liền co rụt lại.

      “Tiểu Si, ngươi làm sao vậy?” Ta giải thích được, lại thấy Tiểu Si giấu cánh tay kia ra đằng sau.

      “Ngươi!” Ta thế nào cũng vẫn có cảm giác đúng, mãnh liệt kéo tay Tiểu Si, vén ống tay áo lên.

      “Đây là chuyện gì? !” Ta nhìn cánh tay Tiểu Si hằn lên vết roi, giận dữ hỏi!

      “Đây là…Đây là…”Lý công công vội vàng quỳ xuống, cứ mấp máy ‘đây là’ cả ngày cũng nặn thêm được chữ nào.

      “Tiểu Si phải là Tam hoàng tử sao? người tại sao lại bị thương như vậy? !”

      “Đây là…Ai!” Lý công công thở dài hơi, sau đó thương xót : “Thánh Nữ có điều biết. Những…vết thương này đều do thái hậu tự mình đánh. Mỗi lần Tam hoàng tử phụng mệnh hồi cung ở tạm thời gian, thái hậu tìm mọi cách làm khó dễ để hành hạ chủ tử. Vết roi này là trước đây vài ngày, thái hậu trong ngự hoa viên gặp phải Tam hoàng tử, trách nghịch ngợm gây ồn ào, liền lấy roi da có dính nước dơ tự tay quật đánh Tam hoàng tử, còn cho phép mọi người bôi thuốc chữa trị. Này…thái hậu này, cứ gặp Tam hoàng tử lần là tìm cách lấy cớ trách phạt lần, vết thương này xem ra còn đỡ, trước kia…Trước kia thường thường đến lúc ra khỏi cung, hoàng tử đều bị đánh đến gượng nổi, vất vả ở ngoài cung an dưỡng, đến khi vừa vào cung lại bị trách phạt…Ai…Ngươi xem, thái hậu này nếu muốn thấy Tam hoàng tử như vậy, vì sao còn hết lần này đến lần khác triệu hồi cung…” đến đoạn sau, Lý quản gia nước mắt đầm đìa.

      “Hoàng thái hậu!” Giọng ta phát run lên. “Vậy hoàng thượng đâu, mặc kệ sao?”

      “Hoàng thượng cũng biết việc này. Thái hậu cho phép chúng ta đến nửa câu chữ, nếu bị chém đầu-. Lại , cho dù hoàng thượng biết có thể thế nào đây, thái hậu chính là mẫu thân thân sinh của …” Lý quản gia bất đắc dĩ lại thương nhìn Tiểu Si .

      “Tỷ tỷ, Tiểu Si đau, Tiểu Si quen rồi.” Tiểu Si kéo ống tay áo xuống, nắm lấy cánh tay ta run lên, nhàng .

      Mắt ta hơi ươn ướt: “Tiểu Si, tỷ tỷ nhất định nghĩ cách giúp ngươi. Phải khiến cho thái hậu kia…cái bà phù thủy kia sau này bao giờ…còn dám đánh ngươi nữa!”

      “…Cứ theo tỷ tỷ , tỷ tỷ tẩy rửa vết thương, sức chút thuốc cho ngươi!” Ta nhàng kéo Tiểu Si, dè dặt để đụng tới cánh tay rồi vội vàng trở lại chỗ ở.

      “Các ngươi, đem cho ta bồn nước ấm đến đây.” Đến đại sảnh, ta liền ra lệnh cho bọn hạ nhân đứng bên chờ được phân phó.

      Dẫn Tiểu Si vào phòng xong, ta nhàng cởi bỏ áo . vậy, ngoại trừ cánh tay, cả người cũng đều có vết roi, mặc dù cũng có nhiều chi chít nhưng mỗi roi đều muốn tàn phá da thịt. vết roi hồng hồng có ít chỗ thậm chí còn chảy ra ít nước mủ, có thể thấy được mỗi roi này lực đánh xuống mạnh đến mức nào! Ta dùng vải mềm tẩm ít nước ấm, êm lau lên miệng vết thương, có mấy chỗ bị lõm xuống, rửa sạch . Lúc lau chùi, còn có thể mơ hồ nhìn thấy ít vết sẹo khác, hẳn phải là do những vết thương quá nặng trước đây thể khỏi hẳn lưu lại-.

      Ta vừa lau vết thương, vừa với Tiểu Si mà cũng như tự với mình: “Tiểu Si, sư phụ của tỷ tỷ y thuật rất lợi hại. Tỷ tỷ cầu thuốc trừ sẹo tốt nhất, đừng những vết thương mới này của ngươi, ngay cả những vết sẹo cũ cũng có thể toàn bộ trừ sạch .”

      biết có phải ta làm đau Tiểu Si hay mà thân thể Tiểu Si thoáng run lên. lâu, giọng có chút trầm thấp đáp: “Ừm.”

      “Tốt lắm, này rửa sạch xong rồi, Tiểu Si, cởi quần!” Ta ra lệnh đến.

      Tiểu Si lập tức mặt đỏ hồng, ấp úng : “, cần đâu tỷ tỷ. Phía dưới có bị đánh.”

      “Đừng dài dòng! Bảo ngươi cởi ngươi cứ cởi !” Tiểu Si này, cư nhiên còn thẹn thùng.

      có…” Tiểu Si vẫn chưa xong, bị ta nhịn được tay giật lấy cái lưng quần kéo xuống.

      “Ai có! Này phải phải…” Ta chỉ vào vết roi hằn đùi trắng nõn, có điều vết roi này dài suốt từ chân hướng đến toàn bộ bắp đùi, kéo từ bên trong đùi kéo đến bên trong đáy khố.

      “Này…Ta tự lau!” Tiểu Si mạnh tay đoạt lấy vải mềm.

      Ta giờ mới chú ý tới, ách…Tiểu Si bị ta bóc lột gần như…sạch . Kinh ~ nhưng mà. “Tiểu Si, kỳ vóc người của ngươi rất đẹp-.” Ta chân khen ngợi. Đáng tiếc, chỉ là nhóc con ngốc nghếch.

      Tiểu Si thoáng sửng sốt, thấy ta vẫn thưởng thức vóc người của , đột nhiên cười rất ngây thơ. Sau đó, đem vải mềm trả lại cho ta: “Vậy tỷ tỷ giúp ta lau , Tiểu Si tự lau sợ rất đau.”

      Lần này, ta tiếp nhận vải mềm bỗng có chút trợn tròn mắt, này…Nếu là ở…Lúc nãy ta lòng dạ chỉ muốn giúp Tiểu Si lau rửa vết thương sạch , giúp Tiểu Si lau lau nãy giờ cũng có cảm giác gì, có thể… Chỉ là bây giờ… khí này….Hình như có chút đúng a…

      Ta lắc đầu, tự vả cái, lấy vải mềm nhúng vào nước ấm lại lau lau, cúi thấp người giúp Tiểu Si lau rửa vết thương đùi. Đương lúc lau đến bắp đùi bên trong, có thể là bởi vì da thịt nơi này đặc biệt mềm,Tiểu Si thoáng đau hít hà.

      “Đau lắm sao? Ta tay chút.” Ta nhàng thổi thổi lên vết thương. Nghĩ muốn giảm bớt đau đớn cho Tiểu Si chút nào đó.

      “Nhị Nữu!…Tả…Tỷ tỷ. …. cần. Còn lại tự ta làm được rồi!” Tiểu Si đoạt lấy vải mềm trong tay ta, sau đó quay người .

      “Ừm, vậy người chờ chút, ta tìm cho ngươi Kim Sang dược!” (*Kim Sang dược: dược liệu chuyên trị vết thương do đao kiếm gây ra.)

      cần đâu tỷ tỷ.” Tiểu Si ngăn cản.

      “Nếu thái hậu phát thương thế của ta được chữa trị tốt, chỉ sợ lại càng thêm trách phạt ta.” Tiểu Si nhu nhược giải thích.

      Cơn tức trong ta trong nháy mắt lại bắt đầu chạy lên não, cái…lão bà quái này quá ác độc. “Đừng sợ, Tiểu Si, tỷ tỷ tự nhiên có cách.”

      Ta nhảy ra khỏi phòng, lại tìm đến hai người được thái hậu phái tới giám thị ta.

      “Các ngươi! tìm cho ta ít Kim Sang dược thượng hảo lại đây. Sau đó, lại tìm ít màu thuốc có thể vẽ lên người mà bị phai, màu hồng, đen, còn có màu xanh nữa. Cuối cùng là…” Ta tà tà cười tiếng. “Tìm đến cho ta … ít xuân dược nữa, phải là…loại mãnh liệt nhất…!”

      Thái hậu, lão phù thủy, ngươi cứ chờ bị thân bại danh liệt !

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 52: Cùng nhau hạ xuân dược.
      “Thánh Nữ đại nhân, này…Ngài muốn mấy thứ này làm gì?” hai thị vệ do dự đưa mắt nhìn nhau.

      “Thế nào? Sợ à? Tốt, các ngươi có thể chọn lựa nghe ta-. Nhưng mà biết là lão phù thủy thái hậu kia lợi hại hay là đương triều Thừa Tướng Tư Đồ đại nhân càng kinh khủng hơn đây? Các ngươi có lẽ cũng biết ta cùng Tư Đồ đại nhân quan hệ chỉ thông thường…” Ta vòng tay bước thong thả, vừa nhàn nhã dạo bước vừa .

      Hai thị vệ kia nghe được oai danh Tư Đồ, sắc mặt liền xẹt qua tia khủng hoảng, lập tức nhất tề : “Thuộc hạ từ nay về sau nguyện ý nghe theo điều khiển của Thánh Nữ đại nhân!”

      “Vậy còn mau chuẩn vị những thứ ta muốn!” Ta lớn tiếng răn.

      “Thuộc hạ làm ngay.”

      “Chờ chút, lão phù thủy thái hậu kia, cái gì nên , cái gì nên , các ngươi hiểu chưa?”

      “Thuộc hạ hiểu.”

      Ta hài lòng gật đầu.

      Đợi đến lúc bọn họ đưa đồ đến, ta bôi thuốc cho Tiểu Si xong là…đêm khuya. Ta cho Lý công công đưa Tiểu Si trở về, đem Kim Sang dược còn thừa lại đưa hết cho , dặn dò mỗi ngày đều phải bôi thuốc cho Tiểu Si. Tiểu Si cùng Lý công công rời khỏi bao lâu, có lẽ bởi vì mệt mỏi cả ngày, ta ngả đầu xuống giường lập tức ngủ mê man. Mới ngủ thẳng được nửa giấc, đột nhiên quanh thân truyền đến cảm giác bị áp lực rất trầm trọng, tức cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều mát lạnh dựng đứng. Sau đó, ta bị cảm giác quỷ dị như thế đánh thức, vừa mở mắt ra thấy áo trắng đứng thẳng tắp đầu giường…nhìn ta.

      “Ngươi tỉnh rồi.” áo trắng giọng đều đều mở miệng.

      Ta rất bình tĩnh – nhắm lại hai mắt.

      cần-, ta biết ngươi tỉnh, hô hấp của ngươi lừa được ta.”

      Trở mình.

      “Thừa tướng đại nhân sai ta ở trong cung có trách nhiệm bảo vệ ngươi. Từ ngày mai trở , ta giả dạng thành cung nữ Minh Nguyệt hầu bên cạnh ngươi. Có chuyện gì đều có thể phân phó ta.” Vừa lúc áo trắng vừa xong câu đó, cả gian phòng liền khôi phục – hoàn toàn yên tĩnh.

      Ta xoay người, trong phòng còn bóng người. Ta nhìn lên trần nhà, Đại biến thái…ngươi thể mời ai bình thường chút sao…

      Ngày hôm sau, ta ngủ giấc đẫy. Sau khi rời giường, ta lại bắt đầu chuẩn bị cho việc tham gia dạ yến. Đương nhiên-, bắt đầu từ lúc ta rời khỏi giường liền có cung nữ nhất mực theo ta. khỏi khiến ta nhớ lại đoạn thời gian bi thảm sống trong phủ Thừa tướng…

      Ai, mặc cái này tính đâu a? Nhìn bộ trang phục xanh xanh đỏ đỏ trước mắt lão thái hậu chuẩn bị cho ta mặc, ta rầu rĩ hồi. “ khó coi, lão phù thủy thái hậu này nhất định thiếu I ốt rồi.” ta tựa cằm lắc đầu .

      “Đúng a? Minh Nguyệt?” Ta quay đầu hỏi cái đuôi suốt cả ngày bám dính lấy ta – Minh Nguyệt.



      “Mặc những…y phục này, căn bản là hỏng hết thân phận Thánh Nữ của ta mà! Nhìn thế nào cũng giống như quần áo của phi tần vậy-.” Ta bất mãn than thở.

      Gật đầu…

      “Thánh Nữ đại nhân. Có người đưa tới hạ lễ.” Ta vẫn rầu rĩ biết nên mặc cái gì đây, cung nữ liền tiến vào thông báo.

      “Cái gì hạ lễ? Ai đưa-?”

      “Là Yến Vương phái người đưa tới, là cái hộp, có gì bên trong lắm.” Cung nữ mực cung kính trả lời.

      Yến vương? lại có chủ ý quái quỷ gì nữa đây? “Mang đến đây cho ta xem.” Ta phân phó cung nữ.

      Ai ngờ, mở cái hộp ra, chính là bộ … Y phục! Đó là bộ y phục ánh vàng rực rỡ hoa hoa lệ lệ. Vừa mới mở nắp hộp, tơ vàng được đính y phục liền chiếu đến hai mắt ta sáng rỡ! Ha ha, Yến Vương a Yến Vương, mặc dù con người ngươi được tốt lắm, nhưng tuyển chọn y phục trái lại rất được nha! Ta vui mừng muốn lấy y phục ra, lại nghe đến, bên ngoài phòng có tiếng vang lên: “Thánh thượng long ân…!”

      Các cung nữ khác lập tức quỳ xuống. Cùng với thanh vào nhà, chính là hai tiểu thái giám lần trước. “Hoàng thượng có mệnh, ban thưởng cho Linh Sơn Thánh Nữ bộ Thiên Tằm vũ y, cầu Thánh Nữ chiều nay phải mặc vũ y này tham gia dạ yến. Tuyệt đối được mặc mấy loại y phục thập cẩm bát nháo, đặc biệt là kim quang lòe loẹt-.” Đọc xong ý chỉ, tiểu thái giám vung tay lên, liền có người trình lên bộ vũ y tuyết trắng sáng sủa, bao chung quanh y phục tựa hồ còn có ít linh khí, giống như vật phẩm của tiên gia.

      Ta tiếp nhận vũ y xong, ánh mắt cung nữ cả gian phòng đều phát sáng, kể cả Minh Nguyệt kia, trong ánh mắt cũng có tia long lanh.

      Ừm ~ là rất đẹp mắt-. Ta nhìn vũ y tuyết trắng thanh , lại nhìn qua hoa y kim quang nằm trong hộp. Phải chọn lựa… quá khó khăn!

      Hai bộ y phục ta đều thích. Do dự hồi lâu, cuối cùng ta với tay hướng về phía kim quang lấp lánh bên cạnh. Lại bị ‘Minh Nguyệt’ ngăn cản. Sau đó nàng vẫn lên tiếng, đem vũ y nhét vào trong tay ta.

      “Ta vẫn cảm thấy y phục Yến Vương tặng hợp ý ta hơn.” Ta đẩy vũ y ra, giải thích.

      Minh Nguyệt vẫn , chỉ ngoan cố đem vũ y nhét vào tay ta. Sau đó huy chưởng, đem kim y nằm trong hộp phá nát thành từng mảnh

      Orz, Kim y hoa lệ của ta T_T

      “Minh Nguyệt, ta muốn hóa yên huân trang!” Bất đắc dĩ thay xong y phục, ta kiên định với Minh Nguyệt.

      (*Yên huân trang: trang điểm theo trường phái ấn tượng, như hun lên khói, còn gọi là lớp trang điểm gấu mèo (những người già thích gọi như thế), thuộc về loại phương thức hóa trang. Yên huân trang đột phá quy củ cũ phân biệt ràng của bút kẻ mắt và màu mắt, ở chỗ hốc mắt vung ra khoảng. Bởi vì nhìn thấy vết tích màu sắc tương tiếp, giống như khói sương lượn lờ, mà lại thường lấy màu đen xám là màu chính, thoạt nhìn giống như vết tích hun nướng, cho nên gọi theo cách hình tượng là hun khói. chung, yên huân trang dường như tổng gây cho con người ta loại ấn tượng tương đối khoa trương. Kỳ thực việc chọn lựa màu mắt và việc trang điểm đánh bóng có quan hệ. cơ sở nhấn mạnh yên huân trang phát triển ra “Tiểu yên huân trang”, phát triển ra loại màu mắt phù hợp với lớp người dùng phổ thông, gần với màu da thịt, đắp nặn lên loại cảm giác quyến rũ mà quá phận khoa trương.)

      [​IMG]
      YÊN HUÂN TRANG

      “Yên huân trang?” Cầm hộp hóa trang chuẩn bị giúp ta trang điểm – Minh Nguyệt khó hiểu hỏi.

      “Đúng vậy, chính là theo sát nghĩa đen của nó, hóa trang giống như bị hun khói là được! Rất có mùi vị!”

      “…”

      “Tốt lắm.” Minh Nguyệt đảo lộng mặt ta chừng nửa canh giờ, rốt cuộc cũng hoàn thành.

      “Minh Nguyệt, ngươi biết thuật dịch dung sao? !” Nhìn vào gương, ta bắt đầu kinh hô.

      “Thuộc hạ cũng chưa dùng thuật dịch dung.” Minh Nguyệt bất đắc dĩ trả lời.

      “Vậy…. vậy nữ nhân trong gương này…” Kém ta nhiều lắm! “ được, được ngươi làm lại lần nữa cho ta !” Này…trang điểm quá đẹp, ta tự chủ được, nhìn đâu cũng phản quang… (*Nhị Nữu vốn háo sắc mà, mê mẩn trước sắc đẹp của Thần Vũ í mà)

      “Được.” Minh Nguyệt cau mày, sau đó kiên định : “Thuộc hạ lần sau nhất định làm Thánh Nữ thất vọng!”

      Sau đó…Ta ước chừng lại bị đùa nghịch thêm canh giờ. Lúc Minh Nguyệt hoàn toàn tin tưởng đem gương đặt ra trước mặt ta, ta…hoàn toàn – ngây dại.

      Đẹp , đẹp , ánh mắt ta mê ly nhìn người trong gương. Chờ Minh Nguyệt lấy gương lại rồi, ta mới có phản ứng. được! Cứ như vậy mà , ta tự kỷ đến ngơ ngẩn mất hồn mất.

      “Minh Nguyệt. Giúp ta…” Trang điểm đơn giản hơn chút là được rồi. Ta còn chưa đề cập xong, Thái hậu phái người đến đón.

      “Sớm vậy sao?” Ta thắc mắc, hỏi người từ trước đến giờ đều đến đón ta.

      “…” có ai trả lời

      “Này!”

      “A, vâng, vâng, Thánh Nữ đại nhân. Ý thái hậu là…đón Thánh Nữ đến điểm tụ hội với bà trước, đến lúc đó Thánh Nữ và thái hậu cùng nhau dự tiệc.”

      Đến chỗ tụ hội với bà ta trước? Ta đưa mắt nhìn Minh Nguyệt. Minh Nguyệt nhàng khẽ gật đầu.

      “Sao, vậy thôi. À phải rồi, thái hậu thưởng cung nữ này cho ta, ta rất vừa lòng, ta muốn mang nàng theo cùng, chắc là có vấn đề gì đúng .” Ta tùy tiện hỏi.

      “Đương nhiên, đương nhiên rồi ạ, Thánh Nữ đại nhân, mời.” Người đến đón vội vàng vẫy đuôi trả lời.

      tới tẩm cung của thái hậu, còn chưa vào đến cửa mơ hồ ngửi thấy cỗ hương vị ngọt ngào, càng vào sâu bên trong, mùi vị ngọt ngào càng nồng đậm. Ta hít hà, thưởng thức của thái hậu…cũng quá!

      “Thiên Tằm vũ y này mặc vào người Thánh Nữ cũng khác hẳn người thường.” Thái hậu vừa gật đầu vừa than thở.

      “Thái hậu quá khen.” Ta nắm chặt tay, nhịn xuống ý muốn động thủ đánh bà ta.

      “Thánh Nữ, mời ngồi.” Thái hậu nhiệt tình kéo ta đến bên người. “Vải Thiên Tằm vũ này, cả trong hoàng cung chỉ có . Ban đầu ta còn muốn hoàng nhi ban cho, cũng chịu thưởng. Bây giờ lại sai người làm y phục cho ngươi, có thể thấy được hoàng nhi đối với ngươi chính là rất mực quan tâm-.” Thái hậu vỗ vỗ tay ta, thấm thía .

      “Á…chuyện này…thái hậu cả nghĩ quá. Ha ha.” Quan tâm? cảm thấy, chỉ vì thú vui thôi. Lòng ta đánh thót cái.

      “Thánh Nữ, ngươi cho Ai gia biết, ngươi cảm thấy hoàng nhi của Ai gia thế nào?”

      Ta …Thái hậu, ánh mắt của bà rất giống bà mai bà mối nha = =

      “Á…Ta gặp hoàng thượng chưa được mấy lần, thể đánh giá.” Ta xấu hổ – nhấc lên chén trà, giả vờ uống. là muốn lảng tránh đề tài này, hai là lại có thể cần nhìn lão phù thủy thái hậu độc ác – đáng chết kia nữa.

      Vì vậy, lúc ta mở nắp chén trà, ta nhìn thấy hình bóng chính mình trong chén nước rồi …Tiếp theo, tính tự kỷ của ta lại bộc phát, ánh mắt mê ly = =

      “¥%#… ¥#¥#” Thái hậu ở bên vừa cái gì ta hoàn toàn lưu ý.

      “Thánh Nữ?” Thái hậu kêu lên.

      “Ừm? Cái gì?” Ta giật mình tỉnh lại. Ai ~ Minh Nguyệt này, là đừng có trang điểm xinh đẹp như vậy mà!

      có gì, có gì. Việc tình cảm này có thể từ từ bồi dưỡng được-. Kỳ ta xem hoàng nhi nhà ta cùng Thánh Nữ nhất định là trời sinh đôi…” Thái hậu càng càng đắc ý.

      “…” Ta rốt cuộc biết bà phù thủy thái hậu này tại sao lại đem ta tiến cung rồi. Muốn ta gả cho hoàng thượng, muốn nhờ vậy mà thu phục lực lượng Linh Sơn, cho dù là thể hoàn toàn đạt được Linh Sơn, ít nhất cũng cần lo lắng Linh Sơn sau này trở thành tâm phúc đại họa của hoàng thượng. Nhìn sắc mặt lão phù thủy thái hậu ta càng có ác cảm, bất giác sờ vào xuân dược giấu trong đai lưng, nhịn xuống, còn chưa phải lúc.

      Cùng thái hậu lá mặt lá trái hồi lâu, cuối cùng cũng đến giờ khai tiệc. Lúc đến đại sảnh yến hội, hoàng thượng đến rồi, ngồi ở bên hình như là Yến Vương và Tiểu Si. (*lá mặt lá trái: giả dối, lật lọng tráo trở)

      Ta hướng hoàng thượng cúi đầu coi như hành lễ. Sau đó…liền ngây dại. Bởi vì…đá cẩm thạch lót sàn quá bóng loáng, ta tự kỷ lại phát tác…Đẹp , đẹp …Ta si mê ngắm nhìn hình bóng mặt đất – -!

      “Thánh Nữ cần đa lễ.”

      “…”

      “Khụ…Khụ…Ừm, Thánh Nữ cần đa lễ!”

      “…”

      “Thánh Nữ! ! ! !” Hoàng thượng nộ gọi.

      “Ừm, ừm, có đây!” Ta nhổ vào! Lại trầm mê. Ta vội vàng ngẩng đầu lên chào hỏi với hoàng đế và Tiểu Si, á… thuận tiện còn có Yến Vương kia nữa. Vừa nhìn thấy đồng tử mọi người đột nhiên giật giật mấy cái.

      lâu, hoàng thượng mới lại lần nữa hạ lệnh: “Thánh Nữ, mời ngồi.”

      Ta nghĩ nghĩ, tới bên cạnh Tiểu Si chuẩn bị ngồi xuống, lại bị thái hậu ngăn lại. “Thánh Nữ, chỗ của người…ở đây.” Sau đó, thái hậu mạnh mẽ kéo ta đến bên cạnh hoàng thượng.

      “Ta muốn ngồi chung với tỷ tỷ!” Tiểu Si nhảy dựng lên, làm bộ muốn chen vào ngồi giữa ta và hoàng thượng.

      “Tam hoàng tử!” Thái hậu tức giận. Nhưng ngại có mặt của mọi người ở đây nên thể phát tác.

      sao, ta cùng Tam hoàng tử có chút duyên phận, cứ để ngồi bên cạnh ta .” Ta với thái hậu.

      Thái hậu xụ mặt, nhìn Tiểu Si, vì ngại có ta ở đây nên thể làm gì các hơn là gật đầu. Nhưng cuối cùng vị trí là ta ngồi ở giữa, Tiểu Si cùng hoàng thượng ngồi hai bên, mà ngồi bên cạnh thái hậu chính là Yến Vương. Thấy Yến Vương ngồi bên cạnh thái hậu, vì vậy, ta cười…

      Tiệc rượu bắt đầu xong, ta thấy thời cơ đến, len lén xuất ra xuân dược, chuẩn bị tùy thời thuốc thái hậu. Ha ha, ‘Thượng kế’ luyện tập bao lâu nay ngờ lại được dùng vào lúc này. Thuốc này cực mạnh, ăn vào xong chỉ cần sau khắc bắt đầu phát huy tác dụng. Đó cũng là nguyên nhân tại sao lúc ở tẩm cung thái hậu ta lại chưa vội bỏ thuốc cho bà ta.

      “Thánh Nữ, hôm nay vì ngươi nên mới mở tiệc tẩy trần, Ai gia kính ngươi chén.” lão phù thủy thái hậu vừa vừa gật đầu với cung nữ phía sau, cung nữ kia liền bưng chén rượu đến trước mặt ta.

      Chỉ là, ta nhìn ly rượu tràn đầy trước mặt, lại lần nữa…tự kỷ = =

      Thái hậu thấy ta cứ nhìn ly rượu kia mà ngẩn người, khỏi lên giọng kêu ta vài tiếng. Ta bừng tỉnh, lại thấy nét mặt thái hậu phát có chút khẩn trương. Ửm? Chẳng lẽ rượu này có chuyện?

      Lúc ta do dự rốt cuộc là có nên uống hay , Tiểu Si đoạt lấy chén rượu đầy, chụt chụt uống hơi hết sạch. “Tỷ tỷ muốn uống, để Tiểu Si thay tỷ tỷ uống!” Tiểu Si ngu ngu dại dại .

      “Hỗn láo!” Thái hậu rống lên giận dữ.

      Ta lo ắng nhìn Tiểu Si, phát uống rượu xong cũng có gì khác thường mới yên lòng chút, với thái hậu: “Thái hậu đừng trách Tam hoàng tử. Rượu này lẽ ra do ta kính thái hậu mới phải. Nhị Nữu kính thái hậu chén, cảm tạ thái hậu chiếu cố chuẩn bị chỗ ở tốt cho ta.” Ta đứng lên, tới trước mặt thái hậu, cầm bầu rượu giúp bà rót đầy chén, thuận tiện hạ dược vào.

      “Được, tốt lắm.” Thái hậu vui mừng cười đáp. “Người đâu, rót đầy chén cho Thánh Nữ!” Ta mỉm cười cùng thái hậu cụng ly cạn chén. Trở lại chỗ ngồi, chờ đợi trò hay mở màn.

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 53: Tính toán lẫn nhau.
      người đàn bà trúng phải xuân dược như thế nào?

      Đáp rằng: nhịn được, ngã vào bất cứ … giống đực nào bên cạnh mình lúc đó.

      Nhưng người đàn bà này tại ở nơi công cộng làm sao bây giờ?

      Đáp rằng: Nàng liều mạng nhịn xuống.

      Cho nên, thái hậu lúc này chính là sắc mặt ửng đỏ, thở hổn hển, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm đôi tay Yến Vương vươn ra gắp thức ăn. Theo sau, tay bà cũng chậm rãi vươn ra sau đó lại mãnh liệt rụt về.

      Ửm? Nghị lực cũng tệ.

      “Thái hậu, tiểu nữ lại kính người chén.” Ta nhấc chén rượu bàn, hướng về thái hậu cung kính .

      “Được, được.” Thái hậu có chút mê ly, tay thoáng run run cầm lên chén rượu của mình, nhưng ngay lúc vừa định uống lại bị trượt tay, cả chén rượu tràn đầy liền đổ ào người bà. Có lẽ bởi rượu cồn dính vào da thịt mang lại cho bà cảm giác mát rượi, ánh mắt thái hậu lúc này đúng thực là say mê.

      “Thái hậu!” cung nữ đứng phía sau bà kinh hô, vội vàng tiến lên giúp bà xử lý.

      có gì đáng ngại, có gì đáng ngại!” Lão phù thủy thái hậu khoát khoát tay, giũ giũ y phục, tàng lớn da thịt lập tức lộ ra. Tức tất cả mọi người bị phen nóng mắt.

      “Thái hậu? Ngài sao chứ?” Ta giả bộ hỏi.

      việc gì, việc gì. Ai gia thay y phục rồi trở lại.” Thái hậu muốn đứng dậy lại đứng vững, đảo cái ngã thẳng xuống người Yến Vương ngồi bên cạnh. Yến Vương vốn muốn tránh né nhưng lại sợ tiếp đỡ đương kim thái hậu là được, đành phải vươn tay ra đón lấy, ngờ cánh tay thái hậu vẫn quẹt qua, đánh nghiêng toàn bộ rượu bàn Yến Vương. Vì vậy, y phục của Yến Vương cũng bất hạnh bị hưởng sái.

      Tấm tắc tấm tắc ~ trời cũng giúp ta. Ta hăng hái nhìn ngắm loạt hành động khôi hài của thái hậu.

      “Giờ …phải làm thế nào cho đúng đây. Hay là Yến Vương điện hạ, ngươi và Ai gia cùng nhau thay xiêm y, thế nào?” Ánh mắt thái hậu tham lam nhìn Yến Vương.

      Yến Vương nhìn xuống mảng quần áo ướt dính nhớp nháp, thể làm gì khác hơn là gật đầu.

      Kết quả là …Gió hắt hui hương rượu lạnh ghê, Yến vương trở về ~

      Thái hậu khỏi lâu, ta liền mượn danh nghĩa nhà xí mà lặng lẽ chạy tới, vận ‘Mạc kế’ bay đến nóc tẩm cung thái hậu nhìn trộm. Vừa tới nóc phòng chợt nghe thấy tiếng đối thoại mơ hồ. Ta xem xét nơi phát ra thanh rồi nhàng nhấc lên tấm ngói. luồng ánh sáng chiếu hắt lên mặt ta, thanh trong phòng cũng bắt đầu ràng hơn.

      “Ngươi nhiên, dám…bỏ thuốc ta!” Đây là do Yến Vương = =!

      “Ở với Ai gia có cái gì tốt, ngươi phải mực muốn huyện Đông Phương và thành Khải Hề nhập vào phong địa của ngươi sao, Ai gia hoàng thượng cho ngươi…” Thái hậu vừa vừa leo lên ngồi vào lòng Yến Vương. (*phong địa: đất được phong tặng cho người trong hoàng thất)

      Nghe đến đó, ta chút do dự lập tức lấy ra dtdd, nhấn nút ghi . Nhưng lục đục hồi cũng chỉ ghi được tiếng hừ hừ cần cù của thái hậu. Yến Vương mặc nhiên còn chưa phản kháng.

      Vì vậy, ta thay đổi phương pháp, nén xuống cơn buồn nôn hành hạ, room hình. Chỉ thấy màn hình, thái hậu ngồi trong lòng Yến Vương vui sướng giãy dụa, còn Yến Vương tâm cam tình muốn – phối hợp cùng thái hậu, trong mắt…còn rơi xuống giọt nước mắt khuất nhục. Ách…Yến Vương, tuyệt nhiên động lòng với ngươi ~

      “Ngươi nhanh lên chút!” Thái hậu bất mãn thúc giục Yến Vương.

      Yến Vương cắn răng: “Nhớ kỹ những gì ngươi đó!” Trở mình cái áp chế thái hậu xuống dưới…

      Ta thấy nhiêu đó cũng đủ liền thu hồi dtdd, nhàng lắp lại mái ngói, quay về yến hội. Cũng thấy bóng dáng Tiểu Si đâu nữa.

      “Sao? Tiểu Si…À , Tam hoàng tử đâu?” Ta thắc mắc nhìn hoàng thượng hỏi.

      “Hoàng huynh vừa nãy say rượu, gục tại bàn tiệc, ta sai ngươi đưa hoàng huynh trở về rồi.”

      chịu nổi lực rượu sao? phải là rượu thái hậu ban có vấn đề gì chứ. Nhưng ta cũng có uống, đến bây giờ hình như cũng có chuyện gì. Có khả năng Tiểu Si chỉ là trẻ con say rượu mà thôi.

      “Lý công công có theo chứ.” ta hơi lo lắng.

      “Thánh Nữ hình như rất quan tâm đến hoàng huynh ta.” Hoàng thượng thắc mắc.

      “Ừm, trước đây, cũng là cơ duyên xảo hợp, Tam hoàng tử vừa lúc cứu được ta. Nhưng lúc ấy ta còn biết chính là đương kim Tam hoàng tử. Ha ha luôn quen gọi là Tiểu Si. những là ân nhân cứu mạng ta, còn là bằng hữu của ta nữa!” Ta gật đầu trả lời.

      “Hoàng huynh…Trước kia ra cũng có ngốc! Ngược lại, còn là người xuất sắc nhất trong các hoàng nhi của phụ hoàng.” Hoàng thượng nghe xong lời ta, đột nhiên đầu đuôi câu, trong mắt lên sùng kính pha lẫn vài tia áy náy.

      “Ừm, ta có nghe Lý công công , là bởi vì lúc trải qua phen bạo bệnh.” Ta tiếc hận.

      “Ai.” Hoàng thượng thở dài hơi rất , thần sắc có chút u buồn.

      Nếu Tiểu Si cũng trở về, những việc muốn làm ta cũng làm được rồi, ta cũng còn tâm tư ở lại dự yến hội nữa,

      “Hoàng thượng, trời còn sớm nữa, tiểu nữ cũng hơi chếch choáng say, muốn được cáo lui trước.”

      “Ừm.” Hoàng thượng gật đầu, lại nhìn về chỗ ngồi. Hàng ghế vốn nhiều người ngồi lắm, ta vừa liền chỉ còn lại mình . Vì vậy dứt khoát tuyên bố kết thúc buổi dạ yến.

      Trở về phòng, ta cảm thấy thân thể dường như còn sức lực, bèn sai người đun nước nóng.

      “Minh Nguyệt, ta tắm xong rồi ngủ, ngươi theo ta cả ngày cũng mệt rồi, nghỉ ” Ta phân phó.

      “Dạ.”

      Minh Nguyệt rồi, ta cả người hoàn toàn trầm tĩnh lại, ngâm mình trong bồn tắm thư giãn. Ngâm hồi lại cảm thấy mí mắt nặng nề sụp xuống, đúng, sao lại bỗng nhiên…buồn ngủ như vậy…buồn ngủ…như vậy…hô…

      ……..Ta là đường phân cách…………..

      “Sao….Sao lại là ngươi!”

      Ta bị tiếng kinh hô đánh thức-.

      Bất mãn giãy dụa mới phát thể động đậy! Ta mở mắt, Nhổ vào! Lão nương sao lại bị bọc lại như thế này? !

      “Trẫm ràng chọn thẻ bài của Tiếu phi, như thế nào lại đem ngươi tới đây?” Trong giọng của hoàng thượng bớt chút kinh ngạc, thay vào đó là vài phần nghiền ngẫm. Ánh mắt cũng mập mờ nhìn ta.

      “Ta làm sao biết, ta tắm, tắm tắm hồi lại đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ…!” Chẳng lẽ: “Rượu kia có vấn đề! ! ! ! !” Ta nghiến răng nghiến lợi.

      “Rượu?” Hoàng thượng nghi vấn.

      “Chính là rượu do mẫu thân ngươi ban cho! Tiểu Si giúp ta uống, cũng bị hôn mê!”

      “Chính ngươi lúc ấy cũng có phản ứng, chẳng lẽ là…muốn lấy cớ ấy để bò lên long giường?” Hoàng thượng càng lúc càng hăng hái nhìn về phía ta.

      “Có thể là thể chất của mỗi người khác nhau, hoặc là…” A, ta đột nhiên nhớ lạị trước kia sư phụ với ta. Dùng mê cổ để luyện thành thuốc cứu mạng chính là chế ra được loại thuốc có hai. Ngoài việc có thể cải tử hồi sinh, sau khi ăn vào còn có thể tạo nên kháng thể rất mạnh, nếu trúng độc có thể làm yếu đại đa số dược tính, trì hoãn thời gian độc tính phát tác. Nhưng lúc ấy ta cảm giác chỉ là giảm bớt, chứ phải là bách độc bất xâm, cũng biết dùng vào việc gì được, huống hồ cũng phải là có công hiệu với tất cả các loại độc nên liền để ở trong lòng.

      “Lúc ta ở Linh Sơn, quốc sư từng bào chế cho ta loại thuốc, sau khi ăn vào có thể giảm bớt độc tính và tốc độ phát tác của đa số các loại độc, cho nên, so với Tiểu Si ta bị hôn mê muộn hơn!” Nhớ ra việc này ta vội vàng giải thích.

      “Nhưng vấn đề bây giờ là, ngươi tại giường của trẫm.” Hoàng thượng khiêu khích.

      “Cho nên a, ngươi mau mau giúp ta tháo ra, sau đó đưa ta trở về. Chuyện này tất cả đều do lão phù…ách….là quỷ kế của mẫu thân ngươi!”

      “Trẫm, tại sao phải đưa ngươi trở về?” hoàng thượng đột nhiên đè thấp thân thể, bên tai ta.

      “Như thế nào, ngươi muốn trẫm cưng chiều ngươi. Chẳng lẽ trẫm còn hợp nhãn Thánh Nữ sao?” Dứt lời, còn đưa cái mặt đến trước mắt ta đu đưa a đu đưa a, đu đưa đến nỗi ta ngẩn ra mê muội.

      lòng mà , kỳ , tên…hoàng thượng này dáng vẻ quả thực rất khá, hơn nữa ta cứ mơ hồ cảm thấy hao hao giống với người nào đó, nhưng lại nghĩ ra được là giống ai. Nếu phải là hoàng thượng, ta khẳng định chút do dự mà ra tay. Vấn đề là, thằng nhóc này chính là hoàng thượng!

      Hoàng thượng là ai?

      Là người có hơn ba nghìn hậu cung giai lệ, còn thỉnh thoảng lại muốn thu hoạch nơi này nơi khác đưa tới vài công chúa hay quận chúa.

      Hoàng thượng là ai?

      Là người mà ngươi khi ăn rồi, nếu còn muốn ăn ai khác nữa chẳng khác nào tìm vào đường chết!

      Hoàng thượng là ai?

      Là người tùy thời đều có thể vì chính trị mà hy sinh người thân- kể cả chí thân.

      Hoàng thượng là ai?

      Tóm lại, là người mà nữ xuyên tuyệt đối kiên quyết thể đụng vào!

      Cho nên ta kiên quyết thể để cho quỷ kế của lão phù thủy thực được.

      “Ngươi phải cũng ….có chút cảm kích nào sao? Ngươi liền cam tâm để mặc cho mẫu thân ngươi sắp xếp sao?” Quân chủ…chính là uy nghiêm nhất – thể khiêu khích, những lời như vậy thông thường đều …rất hữu hiệu.

      vậy, hoàng thượng thoáng sửng sốt vài giây, sau đó lập tức thẳng người đứng dậy.

      “Ngươi sai cung nữ mau tới thay y phục cho ta, bên trong ta … cái gì cũng mặc.” Ta yếu ớt thỉnh cầu.

      Hoàng thượng suy nghĩ lúc, sau đó vỗ tay, thét lên: “Người đâu.”

      Ta thấy hoàng thượng bị ta thuyết phục liền thở phào nhõm. Nhưng, đợi chừng phút đồng hồ mà trong tẩm cung vẫn im lặng, cũng có cung nữ hay thái giám nào lên tiếng lại.

      Hoàng thượng cau mày, lại lần nữa hô lớn: “Người đâu!”

      Năm phút sau, vẫn có ai đến.

      “…” Ta yên lặng cùng hoàng thượng bốn mắt nhìn nhau.

      “Hình như, mẫu thân ngươi chuẩn bị cũng rất chu đáo nha.” Ta trâm chọc, phá vỡ bầu khí trầm tĩnh đến buồn bực.

      “Ngươi chờ chút!” Hoàng thượng với ta, có chút tức giận. Bất đắc dĩ khởi hành ra ngoài phòng.

      Qua lúc lâu, hoàng thượng mới trở về, tháo mở nút thắt vải bọc quanh thân thể ta, sau đó ném người ta bộ y phục kiểu nam. “Đây là thường phục của ta, trong tẩm cung của ta có nữ sam, ngươi…cứ mặc tạm trước vậy.” Sau đó xoay người ra phòng ngoài.

      Ta thay nam trang, ách…có chút vừa, rộng thùng rộng thình bám víu người. Ta cuốn ống ta áo lên, ra gian ngoài. Hoàng thượng nhàn hạ ngồi trước bàn văn án.

      “Cái kia…Ta trước đây!”

      Hoàng thượng gì, chỉ cười lạnh.

      Ta khó hiểu – xoay người, tới trước cửa, sau đó mới biết vì sao hoàng thượng lại cười = =

      Cửa này căn bản là mở mãi ra! ! ! Thái hậu a thái hậu, ngươi điên rồi! Ngươi điên mất rồi! Ta xoay người tính mở cửa sổ, lại nghe giọng của hoàng thượng truyền đến: “ cần đẩy nữa, trẫm vừa nãy thử qua rồi.”

      “Mẫu thân ngươi! Chuẩn bị đích thực chu đáo quá !” Ta nộ – hít hơi sau, sau đó gằn từng tiếng mà . Lại đột nhiên phát giác có luồng hơi nóng từ đan điền bắt đầu bốc lên, toàn thân bắt đầu nóng dần nóng dần, sau đó cảm giác tê dại nhanh chóng lan tỏa.

      (*Đan điền là nơi tập trung của khí lực trong cơ thể, mọi tinh khí đều được truyền về đan điền, rồi từ đan điền vận khí ra nơi cần đến, đan điền là vị trí nằm dưới rốn khoảng . Huyệt đan điền nằm ở dưới rún chừng 3cm, còn được gọi là huyệt khí hải, “biển khí”.)

      Chuyện gì vậy? Bên trong rượu kia chẳng lẽ được hạ xuân dược? ! Ta cắn răng, cuốn lui – ngồi chồm hổm mặt đất, cực lực – bắt đầu ngăn chặn cơn dục vọng bừng bừng lan tỏa khắp toàn thân.

      “Ngươi làm sao vậy?” Hoàng thượng thấy ta có chút kỳ lạ bèn tới gần hỏi.

      được đến đây!” Ta vội vàng la lên.

      “Hừ! Như thế nào? Thực sợ trẫm ăn ngươi?”

      phải, ta sợ ta… nhịn được mà khinh bạc ngươi.” Cảm giác ngứa ngáy tê dại lại bắt đầu như lửa đốt ngừng tàn phá ý chí. Ta ngẩng đầu, như hụt hơi.

      “Chẳng lẽ ngươi…” Hoàng thượng sững sờ. Sau đó hỏi: “Lúc ngươi đến tẩm cung của mẫu hậu, có phải ngửi thấy được mùi thơm lạ lùng?”

      “Mùi…lạ? Phải, đó là hương hoa cỏ rất…ngọt…” Ta rất khó chịu, ta, ta rất muốn…

      Hoàng thượng dường như hiểu, tới bên cạnh ta ngồi xổm xuống. Nâng cằm ta lên, : “Hay để ta giúp ngươi , mùi hương đó…Ngươi ngăn nổi đâu.”

      Ta hoảng hốt nhìn gương mặt trước mắt, trong mông lung chỉ càng cảm thấy tuấn mỹ, càng nhìn càng quen mắt. Ửm? Lục…Lục sư huynh? Hoàng thượng, ra khuôn mặt người trông rất giống Lục sư huynh nha…Ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu ta bị cơn dục vọng mãnh liệt nuốt chửng.

      Hoàng thượng vẫn nâng cằm ta. Ta nuốt nước miếng, cuối cùng thể nào nhịn được nữa.

      “Ta…Ta trước nha, ta chịu trách nhiệm đâu-!” xong ta liền nhào đến hoàng thượng….

      Tiếp theo thế nào, ta hoàn toàn mất ý thức, mãi đến lúc tiếng hét giận dữ – mãnh liệt kéo ta thoát khỏi vực sâu dục vọng.

      “Nhị Nữu! ! !” tiếng hét giận dữ điên cuồng.

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 54: Hai lần bị bắt gian.
      “A? !” Ta bị tiếng hét điên cuồng này làm cho kinh hãi- từ người hoàng thượng rớt xuống đất. Chỉ thấy hoàng thượng hai tay dựa ra sau chống xuống đất, lớp áo lùng nhùng bị ta lột bỏ chỉ còn dính chút cánh tay, lồng ngực và vai đều bị bóc trần. vai và lồng ngực trắng nõn còn lộ ra những vết hồng hồng dấu hôn. Y phục ngang hông rời rạc, cố gắng bám víu đai lưng, gượng gạo che ở trọng điểm. Phần thân dưới, hai bắp đùi trắng nõn trượt lộ ra khỏi chéo áo.

      Sau khi dục huyết bị dọa hoảng, ta chợt tỉnh giây lát, nhìn thấy hình ảnh này lại lần nữa hướng đến hình ảnh mê người trước mắt nhào tới. Lại bị người ta túm được, ta chỉ được ở giữa trung quờ quạng.

      “Ta muốn trai đẹp, ta muốn trai đẹp. Cản ta ta đánh! Cản ta ta đâm! Cản ta ta chém (xôn xao – – – -) chém đến chết! ! !” Ta rít gào quơ quơ hai tay.

      “Tư Đồ ~?” Trong giọng hoàng thượng tràn đầy nghi vấn.

      Đại biến thái? Ta đột nhiên tỉnh táo lạ thường. Ý nghĩ sợ hãi muốn chạy trốn bắt đầu nhen nhóm, tạm thời đè bẹp cơn dục vọng bị xuân dược thúc dục. Ta mãnh liệt quay đầu, liền nhìn thấy người hình dạng, bởi vì… mang khăn che mặt = =!

      phải!” Người nọ xong liền ôm lấy ta phi thân rời khỏi tẩm cung của hoàng thượng.

      “Vị…tráng sĩ này…” Cả người khô nóng khiến ta lại bắt đầu mê ly.

      “Ửm? !”

      “Bụng của ngươi…đụng vào ta…”

      “…”

      “Còn nữa, ta muốn …tiểu quan quán…” Vừa xong ta liền hoàn toàn yên lặng, bởi vì ta bị…đập phát hôn mê. = =

      Xôn xao ~! ! ! ! ! cơn rét lạnh thấu xương từ ngoài da tiến vào thân thể ta. Ta run rẩy hít sâu hơi lại nuốt vào ngụm nước lạnh. Toàn thân trong nháy mắt lạnh cóng, chỉ khiến ta tỉnh lại còn khiến cả cơn khô nóng trong người bỏ chạy mất dạng. Sau khi hoàn hồn, ta ngẩng đầu nhìn qua bên cạnh – tên đầu sỏ đem ta ném vào trong nước đá này.

      “Đại biến thái! Ngươi muốn ta chết cóng sao? !” Trong bồn tắm chịu lạnh chịu rét, ta vô cùng bất mãn.

      làm vậy, ngươi tỉnh lại còn muốn tìm nam nhân nữa.” Đại biến thái sầm mặt phẫn nộ quát.

      Ta đây mới nhớ ra, vừa rồi ta, có vẻ như là, bị bắt thông dâm tại trận…

      Ta nên như thế nào đây?

      Ta bất đắc dĩ cực chẳng nên mới thế. Cưỡng bức hoàng thượng? Hình như đúng lắm. Ách…Lúc ấy chỉ có hoàng thượng là tỉnh táo. Cưỡng bức? Hình như cũng đúng lắm. Ừm…

      “Là hoàng thượng dụ dỗ ta cưỡng bức -!” Đúng, ta đều từ bỏ, từ bỏ rồi, còn tha thiết mong chờ chạy tới, thể trách ta a.

      Ta vừa mới dứt lời, chỉ nghe oanh tiếng, tấm bình phong chắn trước bồn tắm lập tức ngã nhào xuống đất, nát thành từng mảnh .

      “Ngươi thích hoàng thượng?” Giọng điệu Đại biến thái rất…rất khinh khủng.

      Ta nhìn tấm bình phong bị đánh nát bấy, rưng rưng liều mạng lắc đầu.

      Đột nhiên lại bị Đại biến thái vọt tới xiết cổ. Gương mặt Đại biến thái cười – tức giận méo mó xuất trước mặt ta: “Ngươi muốn nam nhân đến vậy sao? Nam nhân thế nào cũng làm được sao?”

      “Ta…lúc ấy…bị trúng xuân dược…” Ta khó nhọc trả lời.

      “Trúng xuân dược? !” Đại biến thái lập tức thả ta ra, vì vậy ta tức bị mất lực chống, lại lần nữa ngã nhào xuống nước lạnh, sặc sụa.

      “Khụ…khụ khụ…là thái hậu hạ xuân dược. Ta nhịn hết mức rồi, chính là hoàng thượng còn tự mình nổi điên, chạy tới trước mắt ta lắc qua lắc lại, há miệng mực với ta ‘cưỡng bức ta , cưỡng bức ta , cưỡng bức ta ’. Ta cuối cùng thể nhịn nổi, mới…”

      “Thái hậu…” mặt Đại biến thái trong nháy mắt đảo qua tia tàn nhẫn. Lại liếc mắt nhìn ta, trong mắt lập lòe tia ôn nhu: “Lạnh lắm sao?” Đại biến thái quay qua ta ở trong nước bắt đầu phát run, hỏi.

      Ta vội vàng gật đầu.

      “Thôi bỏ , ra đây.” Đại biến thái đưa tay tính lôi ta ra.

      nên.” Ta lắc đầu. “Hãy để ta sống trong bồn tắm luôn . Ta sợ ta vừa ra khỏi, xuân dược lại phát tác.”

      Đại biến thái suy nghĩ hồi, dứt khoát nhảy vào bồn tắm, ôm ta vào lòng.

      “Đại biến thái, bụng của ngươi? ! thể bị cảm lạnh-!” Ta vội vàng đẩy Đại biến thái ra ngoài.

      Đại biến thái giữ chặt tay ta lại. “Nếu có thể thực sớm bài độc chút, trái lại là chuyện tốt.”

      “Đúng là…Đại biến thái.” Ta thoải mái, thoáng cử động bị Đại biến thái ôm cứng lại.

      “Làm sao vậy?” Đại biến thái khẽ cắn vành tai ta. “Xuân dược lại muốn phát tác sao?”

      phải…mà là…

      “Bụng cùa ngươi, húc vào ta khó chụi.” Ta nhu nhược kháng nghị.

      “…”

      “…”

      “Ngươi sao lại đến đó? Là Minh Nguyệt cho ngươi biết sao?” Thấy khí có phần ngượng ngịu, ta vội vàng chuyển đề tài.

      “Minh Nguyệt?”

      “Chính là người ngươi phái tới đó, ta gọi nàng là Minh Nguyệt.”

      “Ừm, nàng phát có người bắt ngươi , muốn ra tay nhưng lại thấy là người trong cung, bèn mực theo đến tẩm cung hoàng thượng…”

      Đại biến thái còn chưa xong, chợt nghe thấy tiếng cửa phòng bị đá bật tung ra.

      “Nhị Nữu.” giọng đầy lo lắng.

      Bởi vì bình phong bị Đại biến thái phá hư, cho nên, giờ phút này ta cùng Đại biến thái ôm nhau ngồi trong bồn tắm, cùng với người vừa tới trước cửa – Lục mỹ nam…bốn mắt nhìn hai mắt…

      Ta như vầy có bị tính là…lại bị bắt gian hay

      “Lục sư huynh? ! Sao ngươi lại tới đây?” Ta giờ mới lưu ý đến, căn phòng này phải là gian phòng trong cung của ta sao. Lục sư huynh như thế nào đột nhiên lại chạy tới?

      Lục mỹ nam để ý đến ta, mà trực tiếp hướng tới Đại biến thái hỏi: “Thừa tướng đại nhân ở trong phủ mà lo dưỡng thai cho tốt, chạy đến đây làm cái gì?”

      Đại biến thái cố ý ôm chặt ta hơn, tà mị cười tiếng: “Nhị Nữu nàng muốn thử ‘làm’ ở trong nước xem thế nào, ta chơi cùng nàng ~!”

      Ta liều mạng lắc đầu. Đại biến thái, hủy danh dự của người khác cũng cần người theo như vậy-!

      “Nhưng mà, ta ngược lại càng cảm thấy kỳ quái. Đêm hôm khuya khoắt – Lục huynh sao lại xuất ở chỗ này?” Đại biến thái hỏi ngược lại Lục mỹ nam.

      Kỳ , ta lại muốn …Đêm hôm khuya khoắt-, hai người các ngươi xuất ở nơi này, đều rất kỳ quái.

      “Là gia sư… bấm quẻ biết được Nhị Nữu gặp nạn, ta nhận lời truyền đạt liền vội đến xem thế nào.” Lục mỹ nam vừa , vừa đến trước bồn tắm, vươn tay ra, sau đó với ta: “Nhị Nữu, đứng dậy .”

      Ta lắc đầu. “Ta trúng xuân dược của thái hậu, nếu ra dược tính phát tác-.”

      Đại biến thái đắc ý nhìn Lục mỹ nam.

      Lục mỹ nam nghiêm mặt nãy giờ, lúc này mới hòa hoãn ít, đưa tay giục ta nắm lấy: “Có sư huynh ở đây, phát tác cũng sao. Sư huynh trước kia chẳng phải với ngươi rồi sao. Ngươi có nhu cầu, lúc nào cũng có thể tới tìm ta.”

      Hai người kia = =!

      Đại biến thái ôm chặt ta chịu buông tay. Vì vậy, Lục mỹ nam cùng Đại biến thái hai người lại bắt đầu sóng mắt đưa tình.

      may, ta giờ người vốn mặc độc lớp nam trang rộng thùng thình do hoàng thượng đưa cho, hơn nữa lúc gục vào hoàng tượng xả đến rời rạc rồi. Bây giờ Đại biến thái cùng Lục mỹ nam lại ở đây lôi lôi kéo kéo, vì vậy, nam trang người ta hoa hoa lệ lệ…tản ra…

      “…” Lục mỹ nam đột nhiên ngây người.

      “…” Đại biến thái thoáng sững sờ.

      “…” Ta nhìn bản thân đột nhiên…trơn bóng lưu loát, ngu dại mất giây.

      “A…! Hai người các ngươi, ra ngoài hết cho ta…!” Mỗ nữ đột nhiên phát tiêu, lôi kéo lại y phục ướt sũng. Theo sau, tay trái vung quyền thưởng cho Lục mỹ nam cái, tay phải vung quyền thưởng cho Đại biến thái cái.

      Sau đó, hai người đàn ông bị đánh đến tỉnh người, xoa cằm ra ngoài.

      “Đứng lại! Ta phải móc mắt ngươi.” Ngoài cửa, giọng của Đại biến thái.

      “Thừa tướng đại nhân, hình như ngươi ngược.” Giọng Lục mỹ nam.

      Kế tiếp, liền truyền đến tiếng đánh nhau, sau đó càng lúc càng xa…càng lúc càng xa…

      Ta có hứng thú quan tâm đến hai kẻ đòi móc mắt nhau kia, trốn ở trong bồn tắm chờ đợi dược tính lui hẳn.

      Mãi đến hừng sáng, hai chân ta xụi lơ bước ra khỏi bồn, cảm giác khô nóng mới còn tấn công tiếp nữa, muốn quay lại giường ngủ giấc ngon, Minh Nguyệt vào thông báo.

      Hoàng thượng tới.

      Mắt ta trợn trắng. Nhưng vẫn thể làm gì khác hơn là thay đổi y phục, hai chân xụi lơ bò ra tiền thính. (*Tiền thính: phòng khách)

      “Ta ngâm trong nước suốt đêm, lão ngài nên để cho ta…nghỉ ngơi trước chút biết ?” Ta lừ mắt, nhìn trước mắt hoàng thượng – thần thanh khí sảng – . Lại trong lúc vô tình nhìn đến mấy dấu hôn cổ hoàng thượng. Ách … hình như là kiệt tác của ta tối hôm qua. Kinh ~

      “Sáng sớm nay, mẫu hậu đến rồi.” Hoàng thượng để ý đến lời ta, phối hợp .

      “Ha ha, bắt được kẻ thông dâm, chắc bà ta thất vọng lắm.” Ta tưởng tượng đến sắc mặt của thái hậu lúc ấy.

      “Phải.” Hoàng thượng cũng hơi hơi đắc ý.

      “Nhưng mà, hôm nay trẫm tới là muốn hỏi ngươi việc.”

      “Việc gì?”

      “Người hôm qua đến cứu ngươi-, chính là Tư Đồ Dực?”

      “Việc này…” dnt vẫn là vì cứu ta mà đến-, hơn nữa còn cố ý mang khăn che mặt, nhất định là muốn hoàng thượng phát ra . Bây giờ nếu ta bán đứng , có phải là có đạo đức quá ?

      “Ha ha, xem ra là trẫm cần phải đến phủ Thừa tướng hỏi thăm bệnh tình của Tư Đồ mới được.” Hoàng thượng nghiền ngẫm rồi cười tiếng.

      Đại biến thái, ta vì ngươi mặc niệm…

      “Thánh Nữ, ngươi cùng Trẫm chuyến.” Hoàng thượng ra lệnh.

      “A? Ta? !” Ta muốn ngủ mà.

      Hoàng thượng gật đầu.

      Ai, hoàng đế lão tử người ta lên tiếng rồi, ta còn có thể làm gì nữa đây. Có điều ta nghĩ tới là, hoàng thượng khi cho ta ngồi cùng loan giá (*loan giá: xe vua )

      Vừa lên xe, ta buồn ngủ lắm rồi nhưng biết làm thế nào, Hoàng thượng kia mực ngồi bên cạnh quỷ dị nhìn ta chăm chú.

      Ta trợn mắt lườm liếc , xoay người tìm tư thế thoải mái, dự định chợp mắt chút.

      Chính là, mãi đến khi ta ngủ gục được lúc, tỉnh lại, vẫn thấy còn quỷ dị nhìn ta.

      “Ngươi, muốn làm gì?” Ta hai tay che trước ngực, cảnh giác nhìn hoàng thượng.

      “Ngươi kỳ quái.” Hoàng thượng dừng lại chút. “Chuyện ngày hôm qua, ngươi tuyệt nhiên để tâm?”

      “Ngày hôm qua?”

      Hoàng thượng chỉ chỉ mấy dấu hôn cổ mình.

      “Làm ngươi đau sao? Ta xin lỗi.” Việc này cũng thể trách ta, do ngày hôm qua người ta bất khả kháng thôi mà…

      phải như vậy.” Hoàng thượng đầu đầy vạch đen.

      “Vậy ngươi vì sao…A, ngươi…Ngươi phải bắt ta chịu trách nhiệm chứ. Ngày hôm qua ta giao trước ràng rồi mà! Ta chịu trách nhiệm. Còn nữa, ta kỳ cũng chưa có làm gì ngươi mà.” Ách, ta tự động xem mấy …dấu hôn này.

      “Ngươi…ý trẫm phải như vậy!” Mấy vạch đen đầu hoàng thượng càng sâu.

      Vậy ý ngươi là sao? Ta kỳ quái nhìn hoàng thượng.

      “Thôi bỏ .” Hoàng thượng thở dài hơi, hề…nhìn nữa. Sau đó : “Mau đến phủ Thừa tướng.”

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 55: Thần bí thạch xuất .
      “Tư Đồ có ở đây sao? phải mang bệnh nặng trong người sao? Vì sao có ở trong phủ?” Hoàng thượng răn hỏi quản gia mặt sắt.

      “Bẩm hoàng thượng, Thừa tướng đại nhân hôm qua ra ngoài, đến nay vẫn chưa trở về.” quản gia mặt sắt quỳ xuống đất – trả lời.

      Ta ngáp cái, sớm đoán được như vậy, Đại biến thái mà vác bụng bầu đến cho ngươi xem mới lạ – quỷ khóc thần sầu nha.

      “Vậy khi nào trở về?”

      “Bẩm hoàng thượng, việc này…nô tài biết.”

      Ta tiếp tục ngáp, chỉ cần ngươi ở đây trở về ~

      “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta ngửi thấy mùi vị của ngươi, đúng là ngươi trở về!” Tiểu Lôi đột nhiên hưng phấn chạy vọt đến, nhào vào lòng ta.

      Ta xoa đầu Tiểu Lôi: “Tiểu Lôi ngoan, mấy ngày nay ở đây có quen ? Đại biến thái có … ăn hiếp ngươi hay a.”

      có. Chỉ là người ở đây lạ, Tiểu Lôi thích.” Tiểu Lôi lắc đầu.

      “Khụ…khụ ừm!” Hoàng thượng bất mãn lên tiếng, báo cho biết diện của .

      “À, à, Tiểu Lôi, bái kiến hoàng thượng.” Ta đẩy Tiểu Lôi ra. Ai ngờ Tiểu Lôi vừa nhìn thấy hoàng thượng xong liền lập tức ngây dại, hơi giật mình – bất động nhìn hoàng thượng. Ánh mắt…tập trung nhìn từ eo ếch hoàng thượng trở xuống, ánh mắt càng tụ tập lại ở … phần giữa hai chân.

      …Tiểu Lôi, ngươi nhìn chằm chằm vào thân thể người ta làm cái gì, có lễ phép-.

      “Khụ…khụ khụ! ! !” Lần này ban đầu hoàng thượng mất tự nhiên – nhắc nhở. Nhưng sau lại biến thành hoảng sợ. “Ngươi…Ngươi muốn làm gì?”

      Bởi vì Tiểu Lôi hình như hoàn toàn hiểu ý hoàng thượng, khi còn dùng lỗ mũi hít hà, hít hít ngửi ngửi đến vị trí trọng điểm của hoàng thượng.

      Trong lúc mũi Tiểu Lôi còn cách vị trí trọng yếu của hoàng thượng chỉ chưa đầy nửa thước, ta từ phía sau nắm lấy Tiểu Lôi kéo lại: “Tiểu Lôi! Ta mới có nhiêu ngày đâu? Ngươi…Ngươi sao lại bị dưỡng thành ra cái loại ham mê như thế!”

      Tiểu Lôi mê mang quay lại, tay chỉ vào vị trí trọng yếu của hoàng thượng, sau đó hồn nhiên với ta: “Tỷ tỷ, nơi đó hình như có món đồ rất quan trọng.”

      Ta phun…Tiểu Lôi! Chỗ đó của đàn ông ai mà chẳng có thứ rất trọng yếu chứ.

      “Tỷ tỷ.”Tiểu Lôi lại gần bên tai ta : “Tỷ tỷ, ta hình như ngửi thấy được mùi vị của Thần bí thạch.”

      Thần bí thạch? ! Là trong tứ bảo có thể đưa ta trở về! “ sao? !” Ta hơi khó tin – hỏi lại Tiểu Lôi, hoàng thượng tại sao lại đem viên đá… đặt ở … chỗ đó làm chi = =?

      Tiểu Lôi nghiêm túc gật đầu.

      “Các ngươi, rốt cuộc là thảo luận cái gì?” Hoàng thượng thấy ta và Tiểu Lôi lén lút thầm to , bất mãn hỏi.

      “Chờ chút!” Ta vươn bàn tay cản ngang hoàng thượng. “Ta và Tiểu Lôi có chút chuyện gấp cần thương lượng. Bây giờ ngài cứ ở đây chờ Đại biến thái, lát nữa ta quay lại.” xong liền đem Tiểu Lôi ra ngoài.

      “Ngươi chắc chắn đó là Thần bí thạch?” Đến chỗ có ai, ta mới hỏi lại Tiểu Lôi lần nữa.

      “Ừm! Nhất định là mùi vị này, sai!” Tiểu Lôi rất kiên định trả lời.

      “Nhưng mà, hoàng thượng… đem viên đá đặt ở đó… thấy khó chịu sao?” Đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Nhưng , ngày hôm qua lúc ta lột trần , hình như cũng chú ý đến chỗ đó của có đặt viên đá gì a, chẳng lẽ do hôm qua ta quá hỗn loạn? để ý đến?

      Tiểu Lôi lắc đầu, “Nó tại có khả năng là phải mang hình dáng viên đá nữa.”

      “A? phải hình dạng viên đá? phải gọi là Thần bí thách sao?” Ta nghi ngờ.

      “Ừm! Nó nguyên bản đích viên đá.” Tiểu Lôi gật đầu, sau đó tiếp: “Nhưng tỷ tỷ, ngươi có biết tại sao chúng ta gọi nó là thần bí thạch ?” Tiểu Lôi hỏi ngược lại ta

      thừa, ta làm sao mà biết được!”

      “Đó là bởi vì, Thần bí thạch này là hòn đá rất đặc biệt. Nó cùng với ý thích của bản thân mà biến hóa thành bất cứ hình dạng gì. Có thể là hòn đá , cũng có thể chỉ là dòng nước suối, cũng có thể là cái chén, con sâu , cũng có thể là bộ y phục, chiếc giầy…Tóm lại, sở dĩ được gọi là Thần bí thạch, chính là bởi vì ai biết nó rốt cuộc là có hình dạng gì, chính là cho dù nó có xuất trước mắt ngươi, ngươi cũng có thể hoàn toàn nhận ra được!” Tiểu Lôi chậm rãi giải thích.

      cách khác, Thần bí thạch này chỉ có thể dựa vào phán đoán của ngươi?” Ta hỏi.

      Tiểu Lôi gật đầu, sau đó trả lời: “Ta nhớ lâu lâu trước kia, lúc ta tìm được nó, nó chiếc răng giả trong miệng của Thái thượng lão quân…”

      Ta đảo! Đây là đá quái thú à?

      Chờ…chờ chút. “Tiểu Lôi, ngươi ngửi thấy được mùi vị của Thần bí thạch …ách…tại ‘nơi đó’ của hoàng thượng sao? Vậy, vậy bắp đùi, bắp chân có ?”

      Tiểu Lôi lắc đầu. “ có, chỉ có chỗ có mùi của Thần bí thạch mà thôi.”

      Khổ rồi…Chẳng lẽ , Thần bí thạch lần này chính là…giả dạng thành quần lót của hoàng thượng! ! !

      ra, cổ quái phải là hoàng thượng, mà là viên đá kia = =!

      “Nếu như ta đoán sai…Tiểu Lôi, lát nữa ngươi trở về, len lén lại gần phía sau mông hoàng thượng nhìn xem có hay Thần bí thạch.” Ta phân phó.

      Tiểu Lôi gật đầu.

      Cho nên, đương lúc Tiểu Lôi lại gần sau mông hoàng thượng, gật đầu, ta hoàn toàn tuyệt vọng. Thần tiên của ta a, tảng đá như ngươi biến thành cái gì biến, tại sao lại biến thành cái quần lót a? !

      “Các ngươi… cuối cùng là có chuyện gì dối trẫm!” Hoàng thượng thể nhịn được nữa, trán nổ lên sợi gân xanh.

      có, có!” Ta kéo Tiểu Lôi về. Cười mỉa – với hoàng thượng: “Chờ Đại biến thái, chúng ta cùng nhau chờ Đại biến thái…!”

      Hoàng thượng nghi ngờ lừ mắt nhìn chúng ta, sau đó mới đưa tầm mắt dời chỗ khác.

      “Được rồi, Tiểu Lôi, ngươi giúp ta tìm Tiểu Chu Tước, mời nàng lát nữa len lén theo ta.” Thừa dịp hoàng thượng chú ý, ta quay qua rỉ tai Tiểu Lôi.

      Tiểu Lôi gật đầu, vội vàng chạy mạch ra ngoài. Còn ta, bắt đầu đau đầu, đầu óc chỉ toàn lo lắng đến cuối cùng phải làm thế nào mới có thể lấy được quần lót của hoàng thượng đây T_T. Dù thế nào ta cũng cảm thấy mình quá biến thái.

      Tuy nhiên, càng làm cho ta bất ngờ chính là, Đại biến thái….khi lại trở về! Hơn nữa là mình chật vật trở về! phải là cùng Lục mỹ nam tranh đấu hay sao = =!

      “Tư Đồ khanh gia…Ngươi…Ngươi đây là?” Hoàng thượng chỉ vào Đại biến thái quần áo rách bươm, ánh mắt lại nhìn vào bụng Đại biến thái, miệng há hốc

      “Hoàng thượng?” Đại biến thái thấy hoàng thượng nhiên đứng ở đại sảnh, lập tức căm giận liếc mắt nhìn quản gia mặt sắt vội vã theo đằng sau.

      “Thừa tướng đại nhân, ngài quá nhanh, thuộc hạ chưa kịp…”quản gia mặt sắt còn chưa giải thích xong, bị Đại biến thái phất tay cho lui.

      Sau đó, Đại biến thái dứt khoát lấy tư thế xinh đẹp thong thả bước đến cái ghế ngồi xuống, chẫm rãi- nhu tình- xoa bụng, quay gật đầu với hoàng thượng : “Ừm ~ hơn năm tháng rồi ~!”

      Nghe vậy, hoàng thượng hóa đá.

      Đại biến thái nhìn hoàng thượng hóa đá, lại giận dữ lườm ta: “Đều là chuyện tốt ngươi gây ra ~!”

      Nghe vậy, hoàng thượng hỗn loạn – nát bấy. Ta hóa đá…

      “Hoàng thượng đến thăm vi thần, phải chỉ là muốn nhìn bụng vi thần chứ.” Đại biến thái thấy bản thân khiến cho hoàng thượng rúng động lắm, vừa vuốt bụng vừa .

      Hoàng thượng lúc này mới hoàn hồn tỉnh lại. Nhưng mà, rốt cuộc vẫn là hoàng thượng bình tĩnh, rất nhanh liền trấn định lại. Nhập vào vấn đề chính : “Trẫm vừa mới được mật báo, Yến Vương có hành động rồi.”

      Đại biến thái cũng bắt đầu nghiêm túc trở lại.

      “Đại quân của Tiếu gia cũng cùng đạt thành hiệp nghị bí mật, trở thành quân tinh nhuệ của , len lén đến gần kinh thành, hơn nữa…” Hoàng thượng đến đây, liếc mắt nhìn ta. “Ngay cả phía Linh Sơn, cũng muốn rục rịch.”

      Ách… ra xấu hổ, chuyện Linh Sơn ta biết! Vì vậy ta nhún vai. “Ta có an bài người tại Chu Tước đường và Huyền Vũ đường, nhưng lại là Trầm Dược, thủ hạ.” Ta chỉ chỉ Đại biến thái. “Còn người nữa, tại có lẽ vẫn còn tiểu quan quán…” Nghĩ tới đây ta lại rơi lệ trùng động, người ta tuyển được đều của cả T_T

      “Chuyện Linh Sơn có hành động, ta biết. Hơn nữa Dương Chi Hách cũng tự mình trở về Linh Sơn thăm dò.” Đại biến thái đáp.

      “Còn như Tiếu gia…” Đại biến thái cau mày, Hoàng thượng cũng nhìn về phía ta.

      “Các ngươi, nhìn ta làm chi!” Ta có chút khó hiểu. “Ta quen biết Tiếu gia.” Chờ chút, Tiếu… “ phải là thiếu niên lang – vị hôn phu của ta đấy chứ!”

      Hoàng thượng gật đầu : “Đó là trước kia ban hôn cho Thần Vũ…”Còn chưa xong bị Đại biến thái cắt ngang.

      “Chuyện Tiếu gia, ta nghĩ cách khác. Chuyện trước kia cần nhắc lại nữa. Hơn nữa, thân phận bây giờ của Nhị Nữu, cũng còn thích hợp.”

      Hoàng thượng suy nghĩ hồi, gật đầu. “Vậy…cứ như thế trước . Còn nữa, bên thái hậu … biết vì sao, sáng nay thái hậu khi cầu trẫm đem trấn Đông Phương và thành Khải Hề, phân chia nhập vào phong địa của Yến Vương. Dù thế nào , bà cũng là mẫu hậu của ta. Trẫm , bà từ khi nào lại đột nhiên cấu kết với Yến Vương?”

      Cái này … có vẻ là ta biết tại sao đó nha…

      “Trấn Đông Phương và thành Khải hề?” Đại biến thái châu mày. “Nếu đem hai địa phương đó cùng nhập vào phong địa của Yến Vương, phải là tương đương với việc trực tiếp mở ra đại môn vào kinh thành hay sao?”

      “Trẫm mặc dù có đáp ứng, nhưng mà thực quyền nắm giữ hai mảnh đất phong kia chính là do thái hậu khống chế…”

      trán ta chảy xuống giọt mồ hôi lạnh, thái hậu này bị bại não đến vậy chứ, chỉ vì chút ham muốn nhục dục của bản thân mà giết hại con mình?

      “Việc này có chút kỳ quái, ta phái người điều tra.” Đại biến thái đáp. “Hoàng thượng cũng nên trở về trước , nửa tháng sau, vi thần tất cho người câu trả lời thuyết phục.”

      Hoàng thượng lại quét mắt nhìn vòng Đại biến thái, gật đầu: “Ừm, trẫm về trước, ngươi… trước cứ an tâm…dưỡng thai!” Hoàng thượng thoáng ngập ngừng, sau đó khó khăn lắm mới ra được hai chữ cuối cùng.

      “Nhị Nữu ~.” Đại biến thái chuyển mắt qua nhìn ta, sau đó xoa xoa bụng : “ vất vả mới quay về lần, ngươi muốn sờ thử hài tử của ngươi sao?”

      Nghe vậy, hoàng thượng vốn xoay người chuẩn bị rời , thân hình lại bị chấn động.

      Ai, Hoàng thượng…người vẫn là chưa đủ bình tĩnh rồi ~!

      Trước thềm loan giá, ta lặng lẽ nhìn xuống, Tiểu Chu Tước cũng đuổi kịp ta. Trong lòng khỏi có chút cao hứng.

      Chỉ là, vào trong loan giá, khi trong xe là người quỷ dị nhìn người còn lại, bây giờ đổi thành hai người quỷ dị nhìn nhau.

      Ý nghĩ của Nhị Nữu:

      tại ở trong xe ngựa => có ai biết ta làm cái gì => ta có nên hay nhân cơ hội này mà đánh cướp … quần lót của hoàng thượng.

      Ý nghĩ của hoàng thượng:

      Tư Đồ mang thai, là hài tử của Nhị Nữu => Nhị Nữu có năng lực quái dị có thể khiến đàn ông mang thai => may mắn cho ta ngày hôm qua nàng ra tay được => Sau này tuyệt đối được để nàng ra tay nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :