1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CUỘC HÔN NHÂN DÀI LÂU - Vân Quán Phong

Thảo luận trong 'Ngôn Tình Trung Quốc (Hoàn)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 39: Không nên kết thúc như vậy

      Căn nhà nhanh chóng được bán . Ngày hôm sau, Lê Diệp nhận được thông báo, có người thích căn nhà, giá cuối cùng có thể đủ trả bảy mươi lăm vạn tiền nợ mà vẫn còn thừa.

      Tôn Bách Niên trực tiếp mang tiền trả nợ cho Hạ Tiểu Chước, hợp đồng vay nợ cũng được hủy bỏ. thân chinh ra trận, kết quả thu được khiến người ta thể tin nổi.

      Phiền toái của Hạ Tiểu Chước đều được giải quyết hết, Lê Diệp cũng có thể yên tâm rời .

      có hành lý, rời cũng cần cáo biệt, thành phố này chẳng bởi ở hay mà thay đổi.

      phải mùa du lịch, mua vé máy bay rất dễ, hành trình trở về vô cùng nhanh chóng.

      Ngày , mình bắt xe buýt đến sân bay. Mảnh đất này, lần cuối cùng đặt chân. Từ nay về sau, còn lý do trở về nữa.

      Nắm viên đá lành lạnh cổ, ai cũng bình an, đối với và Hạ Tùng Đào mà , đó là kết cục tốt đẹp nhất. gặp lại, cần gặp lại.

      Tựa vào tấm thủy tinh, mây trắng ngoài cửa sổ lững lờ trôi.

      Bỗng dưng mí mắt nháy liên tục, dè lại, trong lòng thoáng có chút thấp thỏm…

      hiểu tại sao, tự dưng lại nhớ đến hôm ở quán bánh bao, nhớ đến cái quay đầu của Doãn Chính Đạc lúc gần .

      quá bình tĩnh, dáng vẻ cao cao tại thượng kia dường như muốn nghiền nát tất cả thành tro tàn cùng với quay lưng của .

      Lê Diệp lắc đầu xua cảm giác bất an, chỉ mấy tiếng nữa thôi, đến nơi hoàn toàn có liên hệ gì với mảnh đất này.

      Được nhân viên sân bay đỡ xuống xe, Lê Diệp vào sảnh chờ, đổi vé máy bay, thời gian còn dư rất nhiều.

      Ngoài cánh cửa sổ thủy tinh là những chuyến bay khởi hành đều đặn. lấy di động từ trong túi ra, cầm trong tay nhìn hồi lâu.

      Cảm giác bất an trong lòng ngày càng cuộn lên mãnh liệt. giật giật ngón tay, mở di động ra.

      tin nhắn đến: Chuyến bay lúc mấy giờ? Tôi đến tiễn .Là tin nhắn của Tôn Bách Niên. Lê Diệp áy náy trong lòng, vì muốn làm phiền nên mới tắt di động và mình. định trả lời tin nhắn của rằng sắp lên máy bay, di động bỗng lên dãy số xa lạ.

      hơi do dự, ấn nút nghe rồi đặt bên tai.

      Bên kia gì, chỉ có tiếng thở truyền tới.

      Lê Diệp nhíu mày, định cúp máy đầu kia chậm rãi ,

      đáng tiếc, vé máy bay của , bị hủy rồi.”

      Ánh mặt trời rọi vào người, nhưng Lê Diệp lại bỗng cảm thấy da đầu tê lên, cảm giác lành lạnh nhanh chóng lan khắp toàn thân.

      gì, chỉ mím môi. biết đó là ai, nhưng muốn chuyện gì với .

      “Thấy cứ thế mà , bỗng nhiên tôi phát ra, mọi chuyện nên kết thúc nhanh như vậy.”

      Lê Diệp ưỡn thẳng lưng, mẫn cảm nhìn xung quanh.

      phải tìm, nhanh chóng thấy tôi thôi.” Người ở phía kia khẽ cười, có chút độ ấm nào, khiến Lê Diệp nổi đầy da gà.

      muốn có quan hệ gì với người kia, Lê Diệp định tắt máy Doãn Chính Đạc lại thong thả , “Tôi nghĩ ra vạn cách trả thù, nhưng tôi phát ra, có cách nào thú vị hơn là giữ bên cạnh tôi cả đời.”

      Lê Diệp khẽ cắn môi, dứt khoát cúp máy. Cách lúc lên máy bay còn chưa đến tiếng nữa, giờ lập tức qua cổng an ning, cho dù Doãn Chính Đạc có bản lĩnh thế nào cũng thể xông vào trong.

      định lăn bánh xe, bỗng nhiên nhớ ra trong điện thoại còn có tin nhắn chưa đọc. Tôn Bách Niên phải người dong dài, gửi nhiều tin nhắn như vậy chỉ vì để hỏi thời gian làm thủ tục.

      lần nữa mở di động ra, tìm tới hộp thư đến. Tin nhắn kia của Tôn Bách Niên vô cùng ngắn gọn, nhưng lại khiến chợt rùng mình…

      “Tôi ở cục cảnh sát, Tiểu Chước gặp chuyện hay rồi, trả lời điện thoại nhé.”
      bornthisway011091, Hale205, 19005 others thích bài này.

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 40: Xem nhẹ nỗi hận của anh

      đường trở về, trong đầu Lê Diệp vẫn quẩn quanh câu kia của Doãn Chính Đạc, “Mọi chuyện nên kết thúc như vậy.”

      Nắm chặt tay lại, Lê Diệp hối hận vì quay lại thăm Hạ Tiểu Chước. Nếu bị mình liên lụy, Tiểu Chước liên tiếp gặp bao nhiêu chuyện may.

      quá xem nỗi hận của Doãn Chính Đạc với mình, cũng xem độ đê tiện của .

      Gọi điện cho Tôn Bách Niên, kể ngắn gọn việc cho .

      Hai tiếng trước, Doãn Chính Đạc bị người ta đâm phải vào viện, mà kẻ hành hung bị bắt ngay tại trận, chính là Hạ Tiểu Chước.

      Lúc đó ấy quá kích động, thậm chí còn làm chính mình bị thương, lúc bị giải về sở cảnh sát cũng chịu nguyên nhân hành hung, khi Tôn Bách Niên đến, ấy còn muốn gặp .

      Phía Doãn Chính Đạc cử đoàn luật sư hùng hậu đến. Hạ Tiểu Chước bị nghi có ý định giết người, tội danh này phải trò đùa, khi bị định tội đồng nghĩa với hủy diệt đối với người.

      Lê Diệp ngồi xe về nội thành, rốt cuộc cũng tìm ra nguyên do khiến mình bất an…

      Cho đến giờ, Doãn Chính Đạc vẫn quên hận, cũng từ bỏ việc trả thù .

      Hạ Tiểu Chước đột nhiên đâm Doãn Chính Đạc bị thương, nguyên nhân trong đó, chỉ có mới là ràng nhất.

      Gọi lại vào số điện thoại lúc sáng, nhưng tắt máy. bất ngờ, người kia nắm trọn bảy tấc, chính là để nhìn giãy giụa, quằn quại đau đớn dường nào.

      Vỗ vỗ lái xe, Lê Diệp ra địa chỉ của Doãn thị.

      Về tới nội thành gần đến trưa.

      Vì buổi sáng xảy ra chuyện nên bảo vệ ở cổng được điều động thêm nhiều. Taxi vừa dừng lại liền có người chạy ra xua .

      có hẹn trước, báo danh, vào được là điều dễ hiểu.
      Lê Diệp gọi điện thoại lại lần nữa, vẫn tắt máy. Bảo vệ thấy là người tàn tật nhưng vẫn nhân nhượng, cương quyết ngăn cho đến gần cổng chính.

      Ánh nắng ngày càng gay gắt, Lê Diệp đành ngồi ở ven đường, đối diện cổng.

      biết Doãn Chính Đạc ở đâu, nơi duy nhất có thể đến tìm , là nơi này.

      Thời gian nghỉ trưa, nhân viên bắt đầu ra ra vào vào, ai qua cũng kìm được mà đưa mắt nhìn tàn tật ngồi đây như thủ thành.

      Đợi mấy tiếng đồng hồ, đến chạng vạng, khi bóng đêm dần hạ xuống, khi những tòa nhà lên đèn, người tan tầm phát ra ấy vẫn còn ở đó.

      Lại qua tiếng nữa, từ bãi đỗ xe bỗng lóe ra ánh đèn chói mắt. Mấy người bảo vệ chạy nhanh lại, vội vàng tiến tới mở đường.

      Lê Diệp ngồi thẳng dậy, theo ánh đèn rọi đến gần, nhìn thấy chiếc xe quen mắt.

      Phóng vụt qua, vẻ lạnh lùng gương mặt của người đàn ông ngồi trong xe dường như găm sâu vào mắt .

      Lê Diệp cắn răng, lăn xe đuổi theo.

      Lúc xe rẽ, Lê Diệp đột nhiên quẹt qua đầu chiếc xe quý, lập tức làm bong mảng sơn.

      Bảo vệ tiến lại gần, quát lên với Lê Diệp, “ có mắt à! Sao lại đâm vào đây! đền nổi cái xe này !”

      Chiếc xe lăn bị mấy người đàn ông lay, Lê Diệp ngả nghiêng rồi ngã nhào xuống đất. ra đau, nhưng lại sợ, sợ Doãn Chính Đạc mất. hơi ghé vào đầu xe của .

      Bảo vệ định nhấc , nhưng lại băn khoăn vì là người tàn tật nên dám xuống tay, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì khó bề ăn .

      Giằng co hồi, cửa xe bỗng mở ra, đôi giày da giẫm xuống mặt đất, người đàn ông cao to bước ra hai bước. Cánh tay phải của còn bó băng gạc, chắc chắn là vì vết thương. Thần thái của thoạt nhìn còn lạnh lùng hơn bình thường, tia ấm áp cũng có.

      Doãn Chính Đạc tựa vào cạnh xe, lạnh lùng nhìn gục phía đầu xe.
      bornthisway011091, Hale205, 19004 others thích bài này.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 41: Máu lạnh như anh

      Lê Diệp ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn . cũng có thói quen cúi đầu nhìn người khác, vì đứng ở vị trí thấp hơn ai bao giờ.

      Bóng đêm phủ xuống nặng nề, Hạ Tiểu Chước bị tạm giữ được gần ngày.

      Trong gió, giọng của Lê Diệp có chút mỏng manh, “Doãn Chính Đạc, rốt cuộc muốn thế nào?”

      nhíu mày, nhìn cánh tay của mình, “Chuyện ta làm rất giống ta, nên có kết cục y hệt.”

      “Có gì nhằm vào tôi !” Lê Diệp có chút kích động, vì , Hạ Tùng Đào phải ngồi tù, nếu Hạ Tiểu Chước cũng xảy ra chuyện Lê Diệp đáng được sống nữa.

      “Nhằm vào ?” xùy tiếng, “ cũng tự đề cao mình quá đấy.”

      Lê Diệp trừng mắt nhìn , “Doãn Chính Đạc, cần đuổi cùng giết tận, nhà họ Hạ thù oán với !”

      thù oán?” Doãn Chính Đạc miễn cưỡng cười cười, nhìn cánh tay bị thương, “ thù oán cũng sao, tôi nhìn bọn họ vừa mắt, như thế đủ chưa?”

      Cái mà gọi là lý do quả thực quá vô liêm sỉ, Lê Diệp nắm chặt tay, “Phải như thế nào mới chịu tha cho Tiểu Chước? Con bé mới hai mươi tuổi, nếu ngồi tù coi như chấm hết rồi!”

      Ánh mắt trong nhưng cũng lạnh lùng, “À…nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi?”

      Lê Diệp biết là có mục đích, nếu lúc ở sân bay, chẳng gọi cú điện thoại kia, Tiểu Chước chỉ là người bị làm liên lụy thôi.

      Tay tài xế ngồi trong xe ló ra, “Tổng giám đốc Doãn, sắp kịp bữa tiệc rồi.”

      Doãn Chính Đạc nhìn đồng hồ cổ tay, liếc cái rồi định quay lại xe. Lê Diệp sợ khi bỏ khó mà tìm lại được, vội vàng tóm lấy , “Doãn Chính Đạc, tha cho Tiểu Chước !”

      Dường như vô cùng chán ghét cái động chạm của , Doãn Chính Đạc tỏ phản ứng rất lớn, vung tay hất ra.

      Lê Diệp chống được, cơ thể mất thăng bằng. Sức lớn, ngay lập tức hất ra xa.

      Vốn ở ven đường, giờ Lê Diệp bị quẳng ra mặt đường.
      chiếc xe lao nhanh đến, trong chớp mắt ở gần kề .

      Bị ánh đèn xe rọi chói mắt, Lê Diệp ý thức được nguy hiểm, nhưng cơ thể tàn tật lại hoàn toàn cứng ngắc.

      Ngay vào phút rơi vào cảnh nguy hiểm, cánh tay bỗng bị tóm lấy, rồi người đó dùng sức kéo sang ven đường.

      Mấy tay bảo vệ kinh hãi, việc xảy ra đột ngột, ai phản ứng kịp. Đợi chiếc xe kia phóng vèo , mọi người mới quay đầu lại nhìn cho ràng…

      Buông Lê Diệp ra, Doãn Chính Đạc đè lại vết thương cánh tay, tấm gạc thấm đầy máu tươi.

      “Tổng giám đốc Doãn!” Ngay cả tài xế cũng lao xuống xe, “Chắc là miệng vết thương bị nứt ra rồi…mau lên xe , đến bệnh viện!”

      Hẳn là rất đau đớn, Doãn Chính Đạc mím chặt môi, ngón tay nào cũng dính đầy máu.

      Mấy tay bảo vệ quá sợ hãi, vội vàng chạy lại đỡ Doãn Chính Đạc lên xe. Viên tài xế cũng lên theo sau, trước khi còn quay đầu lại nhìn Lê Diệp, rồi đưa mắt nhìn tay bảo vệ cạnh đó.

      Tay bảo vệ là người tinh ý, sớm nhìn ra quan hệ bình thường giữa Lê Diệp và ông chủ, đau dám lỗ mãng với .

      Xe của Doãn Chính Đạc vừa , mấy người vội chạy lại đỡ Lê Diệp lên xe lăn. hoảng hốt, Lê Diệp chỉ cảm thấy cổ tay rất đau.

      Cúi đầu nhìn, bên vẫn còn dấu tay xanh tím do bị tóm lấy.

      Thử co lại, xương cốt cũng đau vô cùng.

      Mở lòng bàn tay ra, mới phát tay mình vấy đầy máu.

      Vừa rồi…

      bị tóm lấy, trong lúc rối loạn chắc bàn tay vừa hay chạm phải vết thương của .

      Mấp máy môi, Lê Diệp cầm lấy bàn tay mình.
      bornthisway011091, Hale205, 19002 others thích bài này.

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 42: Tống tôi vào tù

      Bệnh viện.

      Cởi trần nằm giường, Doãn Chính Đạc nâng cánh tay cho bác sĩ xử lý vết thương. Miệng vết thương phải khâu, giờ lại phải khâu lần nữa.

      Trông đám da thịt rúm ró khó coi, ngửa mặt nhìn lên trần nhà.

      lúc sau, khi khâu xong, Doãn Chính Đạc nằm đó chốc lát buồn ngủ.

      y tá đến bôi thuốc và băng bó, kiềm chế được phải nhìn thêm mấy cái nữa. bàn đến dáng vẻ, ngay cả những đường cong cơ thể cũng tuấn đến vậy. Da thịt dưới bàn tay đàn hồi, dáng người vô cùng rắn chắc, người đàn ông này đúng là khiến người ta muốn rời ánh mắt .

      Vết thương của hề , vũ khí đâm vào cánh tay phải, còn xuyên qua khuỷu tay, trong thời gian ngắn có thể cánh tay cử động linh hoạt được.

      Quấn băng gạc, y tá chợt phát ra bên cánh tay trái của hình xăm. Vì nó ở phía sườn trong, nếu giang tay ra thể phát ra được.

      Có chút tò mò, y tá cúi đầu nhìn, loáng thoáng là hình gì đó. Bất chợt cửa bị mở ra.

      y tá vội đứng thẳng dậy, quay đầu lại thấy người vừa đến là lái xe đưa Doãn Chính Đạc tới.

      Viên tài xế bước tới, giọng hỏi, “Thế nào, bị rách có nghiêm trọng ?”

      Y tá trả lời, “ xử lý ổn cả rồi…miệng vết thương hơi nhiễm trùng, sau này phải hết sức chú ý, tuyệt đối đừng làm hoạt động mạnh nữa. giờ ấy hơi sốt, lát nữa tôi lại đến đo nhiệt độ cơ thể.”

      Lời vừa xong Doãn Chính Đạc mở mắt, tóm chăn đắp lên nửa người rồi nhìn tài xế, “Đừng lắm lời để người khác biết.”

      Tài xế gật đầu, quanh co, “Tổng giám đốc Doãn…”

      Doãn Chính Đạc nhíu mày, đưa mắt nhìn theo tài xế, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

      Lê Diệp ngồi xe lăn, ở ngoài cửa nhìn .

      “Vừa rồi… Diệp cũng bị thương, bảo vệ đưa ấy đến kiểm tra.”Doãn Chính Đạc tâm, nhìn đồng hồ. Muộn quá rồi, bữa tiệc muốn dự chỉ có thể từ bỏ.

      tay vẫn còn kim truyền thuốc hạ sốt, trong lúc nhất thời thể được. Nhìn về phía kia, tâm trạng của có vẻ tốt lắm.

      Tài xê thấy Lê Diệp lăn xe tiến vào liền giơ tay với y tá, hai người cùng ra ngoài.

      Lúc đóng cửa, tài xế nhìn Lê Diệp, đinh gì đó lại thôi.

      ta biết quan hệ giữa hai người rất căng thẳng, Doãn Chính Đạc vừa bị thương, nếu có xung đột gì đó, ngộ nhỡ Lê Diệp làm ra hành vi quá khích…

      Nhưng nghĩ lại, là người tàn tật, chẳng có lực công kích.

      Huống hồ…

      Nhìn Doãn Chính Đạc khép hờ mắt nghỉ ngơi, người khác còn hiểu vị thiếu gia này chứ tài xế theo nhiều năm lại hiểu rất .

      Ngoài mặt chút gợn sóng, nhưng nước cờ trong lòng lại rất ràng. Người được gọi là có thể hại còn chưa sinh ra, trừ phi, là chính tự nguyện.

      ***

      Đóng cửa lại, phòng bệnh yên tĩnh. Doãn Chính Đạc nhắm mắt nghỉ ngơi, coi Lê Diệp như khí.

      Lê Diệp tựa vào cánh cửa. Vừa rồi ngã sấp xuống đất, đầu gối trầy mảng da, thái độ của mấy tay bảo vệ hoàn toàn khác trước, nhanh nhẹn, tươi cười đưa đến bệnh viện.

      Lê Diệp phải người yếu đuối, xây xát chẳng đáng , chỉ muốn đến tìm Doãn Chính Đạc để cho ràng, Tiểu Chước có thể yên ổn ra ngoài ra , hoàn toàn nhờ vào câu của .

      Ngồi lát, thấy có ý định dậy, Lê Diệp về phía trước gọi , “Doãn Chính Đạc,, xin tha cho Tiểu Chước , nếu muốn tìm người trút giận tống tôi vào tù .”

      Đôi mày nhíu lại vẻ mất kiên nhẫn, Doãn Chính Đạc nghiêng đầu, vùi mặt vào gối.
      bornthisway011091, Hale205, 19002 others thích bài này.

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 43: Chết trăm lần cũng không thông cảm

      Thấy chịu chuyện điều kiện, Lê Diệp có chút nản lòng…Có phải hay biết , gieo thương tổn lên Tiểu Chước còn hơn gấp trăm gấp nghìn lần phủ tổn thương .

      Nếu là như vậy, càng thể khiến cho Tiểu Chước được thả ra cách dễ dàng.

      Nhìn đồng hồ, hơn mười giờ, nếu ở chỗ tạm giam quá lâu, biết Tiểu Chước phải gánh thêm tội nào nữa.

      Nắm di động, muốn gọi điện hỏi Tôn Bách Niên chút. Vụ án khó thế nào cũng từng nhận, nếu có thể nộp tiền bảo lãnh cho Tiểu Chước ra ngoài trước.

      Nhìn người đàn ông vẫn nhắm mắt, Lê Diệp lăn bánh xe, chuẩn bị ra ngoài.

      mặt gối truyền đến giọng mệt mỏi của người đàn ông, “ ai bảo lãnh cho ta ra được đâu, đừng có phí công.”

      Lê Diệp quay đầu lại. vẫn nhắm mắt, nhưng vốn dĩ ngủ, nhất cử nhất động của thậm chí bị nhìn thấy ràng chỉ bằng tưởng tượng trong đầu.

      Có chút sốt ruột, Lê Diệp nắm tay vịn xe lăn, “ muốn gì? Cửa hàng? Hay là mạng của tôi? muốn gì đều cho hết!”

      hừ tiếng đặc mũi, “Cứ nghĩ tiếp , đợi tôi ngủ dậy rồi cho tôi nghe, còn định lấy cái gì làm điều kiện nữa.”

      Lê Diệp trừng mắt nhìn . chọc tức thiếu gì cả, so với cả nhân loại, được coi là người giàu có, Lê Diệp còn có gì để đem ra trao đổi nữa? Trừ cái mạng này ra, sớm chỉ còn hai bàn tay trắng.

      Người đàn ông giường ngủ , chỉ chốc lát vang lên tiếng ngáy nho .

      Lê Diệp trợn mắt nhìn , nếu giờ mà có con dao, có thể chút do dự mà cắm thẳng vào ngực .

      Tôn Bách Niên gửi tin nhắn tới. Cú đâm của Hạ Tiểu Chước mang tính chất hành hung rất nghiêm trọng, phía Doãn Chính Đạc lại gây áp lực, tạm thời có cách nào nộp tiền bảo lãnh cho ấy được. Vì thế, Tiểu Chước phải ở nơi tạm giam qua đêm nay.

      sốt ruột, nhưng lại phải ngồi đây mặc cho thời gian trôi.Ngồi lúc lâu, Lê Diệp cảm thấy chân tay đều đau nhức. Xoa xoa cánh tay tê rần, bỗng thấy trong dây truyền thuốc của Doãn Chính Đạc bắt đầu trào ngược máu lên…Chính là tượng truyền thuốc xong, kim tiêm hút ngược máu lại.

      há miệng thở dốc, nhưng cũng muốn quan tâm đến . Người như vậy, chết trăm lần cũng đáng để cảm thông.

      Máu dâng lên, chẳng mấy chốc đầy đoạn dây. Lê Diệp nhíu mày, ngủ quá say, chút phản ứng cũng có.

      Ngồi yên lát, Lê Diệp nắm lấy bánh xe, định lăn cửa phòng đột nhiên bị mở ra. y tá vội vàng chạy vào, liếc nhìn chai thuốc truyền, kêu lên tiếng “Trời ơi” – rồi lao tới cạnh giường.

      Cuống quýt rút kim ra, y tá mắng, “Người nhà kiểu gì thế! Thấy thuốc truyền hết rồi cũng mở mồm gọi!”

      Lê Diệp ngồi yên, sắc mặt chút thay đổi, cũng đáp lời y tá.

      Có lẽ lúc rút kim hơi đau nên Doãn Chính Đạc xuýt xoa tiếng cực , rồi cuối cùng cũng tỉnh lại. Nhìn máu mu bàn tay, nhíu mày lại.

      “Người trông cẩn thận, trào ngược nhiều máu như vậy mà cũng phát ra.” y tá vừa trách móc vừa nhàng dùng bông y tế lau khô tay cho , đỡ ngồi dậy rồi gạt chăn người xuống, “Nào, để tôi đo nhiệt độ cho .”

      Lồng ngực trần rắn chắc. y tá kẹp nhiệt kế dưới nách , đứng bên nhìn chớp mắt.

      Doãn Chính Đạc híp mắt nhìn người ngồi xe lăn. hờ hững nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

      lát sau, y tá rút nhiệt kế ra, “Hạ sốt rồi…Đêm nay ở lại quan sát thêm, mai còn phải tiêm mấy mũi nữa.”

      Doãn Chính Đạc lên tiếng, miễn cưỡng nhìn người có vẻ có ý định kia.

      Lê Diệp lại nhìn vào khoảng , muốn ở cùng khắc nào, nhưng đành chịu thôi, chỉ có thể cầu xin .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :