1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CUỘC HÔN NHÂN DÀI LÂU - Vân Quán Phong

Thảo luận trong 'Ngôn Tình Trung Quốc (Hoàn)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 29: Mang xe lăn đi

      Nghe thấy Lê Diệp què, thần sắc của mỗi người vẻ, nhưng chung quy vẫn là ngạc nhiên.

      Lê Diệp muốn lập tức rời khỏi nơi này. và Trần Oanh có cùng suy nghĩ, hai bên nước lửa bất dung.

      “Mau đưa ta .” Phất tay, Trần Oanh tỏ vẻ kiên nhẫn.

      Khang Đức Văn đỡ Lê Diệp dậy, “Mẹ, cậu hai, con với Kính Lam đưa .”

      Doãn Chính Đạc đút hai tay trong túi quần, ánh mắt hướng ra khung cửa sổ trong phòng khách. Bên ngoài có cây cối xanh um, có hòn non bộ, có suối giả chảy róc rách.

      Doãn Kính Lam chẳng buồn nữa, ma vương hại đời, nổi giận còn dám giết người. Chị ta quay đầu theo chồng ra ngoài cửa.

      Vừa bước được bước, Doãn Chính Đạc liền lạnh lùng , “Mang xe lăn .”

      Doãn Kính Lam nghe vậy liền nhìn xung quanh, chợt thấy phía sau cửa có chiếc xe lăn, nghĩ là để Lê Diệp ngồi nên chị ta đẩy xe ra ngoài.

      Nghe tiếng xe xa, Trần Oanh thu tầm mắt lại, nhìn Doãn Chính Đạc, “Thằng ranh này, mày muốn dọa chết mẹ có phải ? Nếu phải cả nhà ăn cơm ở gần đây, vừa nhận được điện thoại của bảo vệ là tới ngay được, chắc mày gây ra án mạng rồi phải !”

      Doãn Chính Đạc đá cái chai rỗng, hé răng.

      “Mẹ biết trong lòng con quên được Sơ Vũ, nhưng thể sống tiếp được.” Đau lòng sờ mặt con trai, phát đáy mắt giăng đầy tơ máu, Trần Oanh ôm , “Đồng ý với mẹ , bất kể thế nào, con cũng được làm việc dại dột. Con còn trẻ, dưới Doãn gia đều trông cả vào con. Mẹ thúc giục con, nhưng con phải biết rằng, đời người còn dài, con phải sống cuộc sống bình thường, con có thể nhớ Sơ Vũ, nhưng sau này nhất định phải lập gia đình.”

      Vỗ vỗ bả vai bà, Doãn Chính Đạc bình thản , “Con nghĩ quẩn đâu, phải lo.”

      Trần Oanh nhìn thằng con trai cao lớn hơn cả mình, “Con đấy à, sao phải dây vào đứa con kia nữa, ngày trước ngã lần rồi mà còn biết đường tránh , lòng dạ nó, con làm sao đề phòng nổi.”

      Doãn Chính Đạc ôm bà, “ chuyện này nữa… thôi, con đưa mẹ về.”Thấy có vẻ kích động, Trần Oanh muốn lúc nào cũng ở trong tầm mắt mới yên tâm, kéo ra cửa rồi bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi , “Khi nào ?”

      “Ai cơ?” Vẻ mặt hoàn toàn hờ hững.

      “Còn ai vào đây được nữa, Lê Diệp ấy! Lần này nó về chắc ở lại lâu đâu nhỉ?”

      Doãn Chính Đạc đưa tay mở cửa xe, “ biết…lên xe .”

      Thấy sắc mặt thoáng trầm xuống, Trần Oanh biết mất hứng nên nhắc đến cái tên đó nữa.

      ***

      đường đưa Lê Diệp , Doãn Kính Lam khách sáo chuyện với , tuy rằng Lê Diệp hề đáp lại.

      ra Doãn Kính Lam muốn biết hai năm qua đâu, làm gì, gặp phải chuyện gì, nhưng thân làm chị , chị ta sợ ngộ nhỡ này tức giận chạy tới tố cáo Doãn Chính Đạc với cảnh sát.

      chuyện hồi mà vẫn nhìn ra tâm tư của Lê Diệp.

      chỉ địa điểm cần xuống xe, nhưng trông có vẻ chật vật, Doãn Kính Lam cũng yên tâm. Nếu xảy ra chuyện gì, có thể thằng em trai ma vương của mình gặp phiền toái.

      Khang Đức Văn lái xe đến phòng khám tư nhân, ông chủ ở đây là người ta quen biết.

      Bác sĩ kiểm tra vết thương của Lê Diệp rồi kết luận là bị thương ngoài da, vừa băng bó vừa , “Sao lại uống nhiều rượu thế chứ, còn trẻ mà nghiện đến mức này rồi.”

      Lê Diệp hé răng, chỉ nhìn chằm chằm vào đầu gối được bác sĩ quấn từng vòng từng vòng gạc lên vết thương.

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 30: Không phải thứ của mình

      Doãn Kính Lam đứng bên cạnh, cười gượng hai tiếng, “Bị đổ rượu thôi, uống đâu…Bác sĩ, sao chân của ấy lại đứng lên được?”

      Bỗng nhiên Lê Diệp đưa mắt lên, lạnh lùng cắt ngang, “Mời hai người về cho, tôi gọi điện nhờ bạn đến đón.”

      Doãn Kính Lam thấy giọng điệu của có vẻ khó chịu, liền khom người nhìn , “Chuyện đó… phải tôi bao che đâu, Lê Diệp, phàm là có nhân mới có quả, em tai tôi hận , cũng biết là vì sao…Chuyện hôm nay, là do nó kích động, nhưng tôi hy vọng mượn cớ chuyện, tính thế nào nữa, nhà tôi cũng có nợ .”

      Ánh mắt Lê Diệp ngưng tụ ở điểm, phản bác, nhưng toàn thân đều toát ra phục.

      Doãn Kính Lam nhún nhún vai. Mọi người đều tính tình con bé này có vấn đề, nếu to gan, ngày trước cũng làm ra loại chuyện đó.

      Khang Đức Văn đẩy xe lăn lại, để cạnh giường bệnh. Doãn Kính Lam lấy ví ra, rút sấp tiền đặt ở mép giường, “ cầm lấy mua mấy bộ quần áo, thấy thoải mái cứ ở đây, để bác sĩ còn tiện theo dõi.”

      Lê Diệp khép hờ mắt, tựa vào chiếc gối ở sau lưng, “Mang tiền .”

      Doãn Kính Lam nhíu mày, “ đừng cậy mạnh, chút tiền này tính là gì cả, mà dù sao cũng là A Đạc khiến bị thương…”

      Lời còn chưa dứt, Lê Diệp vung tay, tun sấp tiền rơi đầy mặt đất.

      !” Doãn Kính Lam tức giận, “Sao lại biết trái phải thế chứ!”

      Lê Diệp đưa lưng về phía họ, buồn để ý đến lý lẽ gì nữa.

      Khang Đức Văn vỗ vỗ vai vợ cho chị ta nguôi giận, cúi người nhặt tiền lên, “Thế này , tiền thuốc men để chúng tôi trả, Lê cứ yên tâm nghỉ ngơi, vợ chồng tôi thay cậu hai lời xin lỗi với , hy vọng chuyện hôm nay thế là xong.”

      xong, ta kéo Doãn Kính Lam còn tức giận ra khỏi phòng bệnh.
      Đến chỗ thanh toán, Doãn Kính Lam vừa ôm cánh tay vừa oán giận, “Chẳng trách cả nhà họ Lê thích ta, sao mà xử kém thế cơ chứ, đúng là Sơ Vũ hơn ta gấp nghìn lần!”

      Khang Đức Văn dỗ chị ta, “Thôi được rồi, đừng tức giận nữa, hôm nay cậu hai ép ta quá… thấy ta làm to chuyện lên đâu, dù sao lúc trước ta sai, lôi chuyện cũ ra ta càng khó coi hơn!”

      “Coi như em phí công làm người tốt! Quản thằng em trai như thế, còn phải chạy theo sau chùi đít cho!”

      Khang Đức Văn cười phá lên, hôn chị ta cái, “Bà xã có tài chăm sóc như thế, đương nhiên là phải vất vả rồi…Tối nay mình ra ngoài ăn, nhân tiện xem phim luôn.”

      Doãn Kính Lam nhìn ông chồng thương mình hết mực, tâm trạng lại tốt lên, hai người ngọt ngào cùng lên xe.

      ***

      Trong phòng bệnh chỉ có tiếng hít thở của mình, lúc này Lê Diệp mới xoay người lại. Mọi người , cánh cửa khép chặt.

      Ngẩng đầu nhìn giọt nước trong chai. Bác sĩ truyền thuốc hạ sốt cho , thể chất tốt lắm, chút thương tích cũng dễ dàng ảnh hưởng đến sức khỏe.

      Mùi rượu người cực kỳ khó ngửi, chẳng trách bác sĩ nghĩ là con sâu rượu.

      nghiêng đầu, nhìn chiếc xe lăn ở bên cạnh.

      Liếc mắt cái có thể nhận ra đây phải cái của mình. Chiếc xe lăn của bị người ta nghiền thành đống sắt vụn từ trước đó lâu rồi.

      ngồi dậy, kéo chiếc xe lăn lại. nhàng, chắc chắn, gấp mở tiện lợi, còn có thể tự động chạy bằng điện, nếu mệt cứ ấn nút là xe tự . nhìn nhãn hiệu, hẳn là phải dưới mười nghìn tệ.

      Đây phải là thứ của mình, biết từ đâu đến, chỉ biết rằng, đây là thứ nhà họ Doãn mang tới.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 31: Vẫn quay về

      Đẩy cái xe lui ra, túi xách bị cướp mất, cũng may còn chút tiền, nếu tiết kiệm chút có thể ở lại nhà nghỉ vài ngày, đợi lấy được giấy tờ tùy thân là có thể mua vé máy bay rồi.

      Nhưng giờ có xe lăn, nếu mua phải chi khoản , thực rất cấp bách.

      Số tiền người đủ để vừa mua xe vừa thuê phòng trọ, hoặc là cứ ở lại phòng khám này, hoặc là lập tức ra ngoài tìm phòng trọ.

      Tùy tay lật cái túi ra, lại bỗng nhiên chạm phải phong bao dày. hề biết mình có cái này, thành ra hơi ngạc nhiên.

      Mở túi ra, bên trong là chiếc di động mới tinh và sấp tiền mặt. Lúc đầu còn nghĩ là của Doãn Kính Lam để lại, nhưng chợt thấy là có khả năng. Chị ta hoàn toàn chạm đến túi xách của mình, muốn để lại tiền chẳng phải hao sức mà ở lại đây lâu như vậy.

      lấy tờ giấy đặt trong phong bao ra, lập tức hiểu ngay…

      “Di động nhập số của tôi rồi, có nhiều việc cần phải liên lạc đúng lúc, thứ lỗi cho tôi tự quyết định. cũng cần tiền phòng thân mà. Tôi muốn mạo phạm, chỉ là do nhận ủy thác của người khác nên làm hết sức mình thôi. Chúc bình an.”

      câu “chúc bình an” khiến mũi cay cay. Kỳ , và Tôn Bách Niên tính là bạn bè. Trước kia bà nội từng dẫn đến văn phòng luật, số lần chạm mặt nhau nhiều lắm. Thỉnh thoảng theo bà ăn cơm hoặc đánh bóng, hai người cũng thân thiết.

      Nhưng lại rất tận tâm, thậm chí là như quan tâm cho người thân vậy, điều này khiến Lê Diệp vô cùng cảm kích.

      Nhận tiền của người khác luôn là việc khiến bất an, nhưng bất đắc dĩ, có xe lăn nửa bước với cũng khó.

      Cầm tiền và di động, ngửa đầu nhìn chai nước thuốc truyền được nửa.

      Bên cạnh là chiếc xe lăn đắt giá, nhưng lại hoàn toàn hờ hững.

      Có lẽ vẫn thoát khỏi yếu đuối, khi quay về, chỉ còn lại xa cách lạ lẫm. Nơi này chẳng còn ý nghĩa gì để ở lại rồi, thầm muốn rời nhanh.

      ***
      Doãn thị.

      Bầu trời sáng sớm ngập tràn ánh nắng trong. Từ phòng họp ra, Doãn Chính Đạc vội vàng bước .

      Thư ký theo sau . Vừa ký xong hợp đồng lớn, tâm trạng ông chủ có vẻ tồi.

      ngang qua quầy lễ tân, nhìn thấy hộp giấy cao ngang người, Doãn Chính Đạc liếc mắt, thư ký lập tức , “Đây là chuyển phát nhanh của ạ.”

      Mỗi ngày, có vô số bưu kiện chuyển đến cho , bình thường đều do thư ký nhận, rất ít khi hỏi đến.

      Hôm nay dừng lại, đè lên tờ giấy dán mặt hộp.

      Dòng chữ đẹp mắt, nhận ra, có tên người gửi, nhưng ai đoán ra là ai. Co năm ngón tay lại, các đốt ngón tay chuyển sang sắc trắng bệch.

      “Để tôi mở luôn.” thư ký hiểu nhất cử nhất động của Doãn Chính Đạc, liền cầm dao dọc giấy rạch qua lớp băng dính, mở ra, bên trong là chiếc xe lăn mới tinh.

      “Ấy? Cái này…” thư ký hiểu gì, sao lại có thứ này chứ? Nhìn ánh mắt Doãn Chính Đạc, phát ra vẻ mặt như sắc trời u ám rồi.

      “Gửi nhầm phải…” Thư ký nhìn vào giấy dán chiếc hộp, nơi gửi đến đúng là công ty, có chút khó hiểu, “ Doãn, cái này…”

      “Ném .” lạnh lùng quẳng ra hai chữ, quay đầu vào văn phòng, cũng chẳng buồn quay đầu lại nữa.

      Thư ký nhìn chiếc xe lăn. Là có người giở trò đùa sao? Trông ấy tức giận như vậy cơ mà.

      Nhưng chiếc xe này mới thế này, thoáng nhìn cũng phải hàng giá rẻ, vứt tiếc quá…

      Nhưng ông chủ lên tiếng, ai dám giữ lại chứ. thư ký nhanh chóng đẩy cái hộp về phía thùng rác ở gần cầu thang.

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 32: Dậy sóng lần nữa

      Câu lạc bộ đêm Tiệp Tiệp có quy mô nhất nhì thành phố, người đến đây mua vui đều là dạng ham tiêu xài, vậy nên chẳng có ai vào đây mà là người nghèo cả.

      sân khấu, em nhảy nhiệt tình, phía dưới, những chiếc sô pha dài, mấy gã đàn ông phải ôm trái ôm , vui đến quên cả trời đất, há miệng ăn hoa quả do mấy đút cho, ngay cả nếp nhăn bên khóe mắt cũng nhuộm đầy vẻ tự tại.

      Người đàn ông cao lớn bước vào, vừa ngồi xuống liền tựa lưng vào ghế, uống rượu cũng chẳng ăn gì.

      nàng nóng bỏng chủ động sán lại, nâng tay gạt , chẳng buồn liếc mắt cái.

      Đổng Chí Thù đưa mắt nhìn nàng vùng vằng tức giận, lại nhìn người đàn ông ngây ngẩn ở bên cạnh, liền nhíu mày, “Tôi bảo này cậu hai, đây là câu lạc bộ đêm, phải nhà tang lễ, từ lúc vào cửa đến giờ ông chẳng tươi cười tí nào, ai nợ tiền ông à?”

      Doãn Chính Đạc nâng ly rượu lên lắc lắc, rượu đỏ tỏa ra mùi hương nồng đậm say lòng. ngửa cổ uống cạn, chỉ là hành động bình thường nhưng tư thế lại vô cùng mê người.

      “Cậu hai đây luôn khiến con thất điên bát đảo…” Hai bên cạnh nhìn Doãn Chính Đạc, Đổng Chí Thù chậc chậc hai tiếng, “Còn gọi người ta đập cửa sổ gì chứ, ông đứng ở cửa quán bánh bao, con bé kia chỉ liếc nhìn ông cái, lại chẳng ngoan ngoãn phá quán hộ ông à?”

      Doãn Chính Đạc đặt ly xuống, “Ông bàn qua điện thoại, muốn Tôn Bách Niên nhúng tay vào?”

      “Tên kia gọi điện thoại cho tôi, chuyện của quán bánh bao do toàn quyền phụ trách, nếu tôi muốn mua lại phải thỏa thuận với …Tôi , nước ngày càng đục, quán bánh bao quan trọng, mua được thôi. đáng phải đấu với Tôn Bách Niên, thằng nhãi đó khó chơi .”

      Nuốt từng ngụm từng ngụm rượu, Doãn Chính Đạc nheo mắt lại, “Tôi phải nhúng tay, tôi cũng muốn cái quán kia.”

      Đổng Chí Thù thấy chấp nhất như vậy liền trêu ghẹo, “ phải ông ngắm trúng bé chủ quán đấy chứ?”

      Khói trắng lượn lờ, đốm lửa liu riu giữa những ngón tay, Doãn Chính Đạc tựa vào sô pha, im lặng gì, thần thái hoàn toàn lạnh lùng.

      Nhún nhún vai, Đổng Chí Thù thấy có vẻ đùa giỡn liền , “Nếu làm công khai được chơi bài ngầm …dù sao cậu hai đây cũng muốn có được cửa hàng mà.”
      Doãn Chính Đạc nâng tầm mắt, đưa điếu thuốc lên miệng, cả khuôn mặt tuấn tú bị phủ bởi lớp khói trắng lạnh.

      ***

      Ngủ giấc ngon lành, lúc Lê Diệp tỉnh lại là bảy rưỡi sáng.

      Tuy rằng nhà nghỉ này khá đơn giản, nhưng cũng tạm coi là thoải mái. Tấm rèm che được ánh sáng, để ánh nắng rọi vào gọi thức giấc.

      Mặc quần áo, lê diệp túm quá tân mua đích xe lăn, giá quý, cùng chính mình bị xe áp phá hư đích cái kia kém có mấy.

      Bật tivi, bản tin buổi sáng được phát cùng với giọng đọc vô cùng dễ nghe.

      Hai năm ở nước ngoài, kết bạn mà cứ thui thủi mình, tứ vô hương, khó có lần được nghe giọng quê nhà.

      Người dẫn chương trình ăn vận đĩnh đạc, thần thái tươi sáng. Vị trí lấp lánh hào quang kia, giờ chỉ có thể cảm thụ qua màn hình tivi.

      Vừa vào nhà vệ sinh, chợt nghe thấy giọng truyền ra từ tivi: “ kiện ngộ độc thực phẩm ngày hôm qua được cảnh sát vào cuộc, số thực phẩm bị nghi có vấn đề được lấy mẫu đưa đến cơ quan chức năng kiểm tra. số khách hàng bị ngộ độc điều trị tại bệnh viện, trước mắt tình hình ổn định. Được biết, cửa hàng bánh bao – nơi phát sinh việc này – có tuổi thọ vài thập niên, là cửa hiệu khá nổi tiếng từ rất lâu…”

      Lê Diệp chợt thấy bồn chồn, vội vàng ra, màn hình tivi đúng là biển hiệu loang lổ của quán bánh bao Hạ gia.

      Giấy niêm phong vô cùng chói mắt. Chuyện phá quán vừa qua lâu, giờ lại đến việc này, có vẻ như phải ngẫu nhiên.

      Lê Diệp vội vàng thu dọn đồ đạc, rồi thẳng ra cửa.

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 33: Tình cảnh khốn cùng

      Lúc đến quán bánh bao, cửa đóng chặt, thấy bóng dáng thực khách nào.

      Lăn xe đến phía sau, thử kéo cửa sau, vẫy mở như trước đây.

      có khách, quán bánh bao trở nên quạnh quẽ vô cùng. Lê Diệp qua bếp. Đồ làm bếp được xếp gọn gàng, vỉ hấp bằng gỗ được rửa vô cùng sạch , dù có mở ra cho khách xem nơi này cũng có điểm gì khiến người ta nghi là mất vệ sinh cả. Người nhà họ Hạ vẫn luôn cần cù chăm chỉ, lại rất thà, thể sơ sảy để dẫn đến vấn đề mất an toàn vệ sinh thực phẩm được.

      qua chỗ ngồi ăn, Lê Diệp vào cánh cửa , còn chưa đẩy cửa người ở trong lao ra như gió, “Đến đây , cùng lắm chết chung! Đừng tưởng là tôi sợ các người!”

      luồng gió lạnh ập vào mặt, Lê Diệp nghiêng đầu, người kia hẵng còn cầm con dao phay. nhíu mày, nhìn Hạ Tiểu Chước cùng với mái tóc rối tung như bờm sư tử.

      “Chị đến đây làm gì?” Hạ Tiểu Chước trừng mắt với , “Đến để chế giễu hả?”

      “Bỏ dao xuống !” Lê Diệp hơi nổi nóng, “Xảy ra chuyện gì cũng phải dùng đầu óc để nghĩ cách giải quyết, em cầm dao chém lung tung, có lý lẽ gì cũng phải vào tù!”

      “Dù sao cũng cứu được tôi ra, tôi vào đấy làm bạn với ấy luôn!”

      “Đừng bậy!” Lê Diệp khẽ quát ấy, lại hỏi, “Chuyện ngộ độc thực phẩm là thế nào vậy?”

      phải thế! Tôi bán cửa hàng nên bọn họ đến hãm hại tôi đấy.” Hạ Tiểu Chước nắm chặt con dao, ánh mắt đưa về phía chiếc đồng hồ treo tường, “Chị , họ sắp đến đập quán, hôm nay tôi liều mạng với họ!”

      Lê Diệp định ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rầm rập.

      Đám người đó cửa sau, mà là cắt xích sắt ở cửa lớn mà vào, quang minh chính đại, tiến quân thần tốc.Hành động của họ khiến Hạ Tiểu Chước điên lên, lập tức xông ra ngoài. Lê Diệp thấy thế, cũng vội quay xe lại ra theo.

      đầu tiên là người đàn ông nhã nhặn, mắt đeo kính. ta rút ra bản hợp đồng và , “Là Hạ Tiểu Chước sao?…Chào , tôi được ủy ban về quyền tài sản của phố Thanh Sơn ủy thác đến bàn với chuyện thu hồi cửa hàng. Đây là hợp đồng vay nợ ký năm ngoái, giờ qua kỳ hạn, chúng tôi cầu thu cửa hàng thay cho số tiền nợ.”

      Hạ Tiểu Chước nắm chặt dao, lẫn trong vẻ phẫn nộ là chút bối rối. Chủ nhiệm Vương – người ký hợp đồng với trước đây – cũng đến. Ông ta đứng ở bên, vẻ mặt máy móc, chút vẻ thân quen lâu năm cũng có.

      Nhìn thấy chủ nhiệm Vương, Hạ Tiểu Chước liền giấu dao ra sau, “Chú Vương, xin chú…cho cháu thời gian nữa, cháu tìm được người bảo lãnh cho cháu rồi, sau này ấy ra ngoài là ổn cả thôi, bọn cháu cùng kiếm tiền trả lại cho chú!”

      “Đừng gì nữa, chúng tôi quyết định đổi lấy cửa hàng rồi, dọn dẹp rồi nhanh nhanh chuyển .” Chủ nhiệm Vương xua tay, “ cũng đừng ném tiền vào cái động đáy làm gì, chẳng phải ngày xưa là do đắc tội với người ta nên mới phải vào đấy à, đâu có dễ dàng gì mà ra được nhanh thế.”

      Nhìn thấy Lê Diệp bị đẩy đến bước đường cùng, trong lòng Lê Diệp căng lên. ra ấy gán cửa hàng lấy tiền là vì muốn cứu Hạ Tùng Đào, sao ấy lại ngốc thế…

      “Phạm pháp phải vào tù, ngày cũng thiếu được.” Ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân thong thả, người đàn ông ung dung tiến vào, khuôn mặt sắc lạnh mang theo vẻ ngang ngược tàn ác. ta lấy điếu thuốc cháy bên khóe miệng xuống, bóp rụi bằng đầu ngón tay rồi búng xa.

      Lê Diệp và Hạ Tiểu Chước cùng nhìn về phía người vừa tới. Chỉ cái chớp mi, đôi mắt của cả hai cùng bắn ra ánh nhìn thù địch.

      Người mới tới dửng dưng, đưa mắt nhìn Hạ Tiểu Chước, “Tôi khuyên , đừng uổng phí công sức.”

      Hạ Tiểu Chước nghiến răng nghiến lợi, “Là mày! Đồ súc sinh, tao chém chết mày!”

      Có thể khiến Hạ Tiểu Chước hận đến nỗi muốn chém muốn giết, đời này chỉ có hai người. là Lê Diệp , là gã đàn ông bị đánh đồng thành cá mè lứa với , Doãn Chính Đạc…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :