1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CUỘC HÔN NHÂN DÀI LÂU - Vân Quán Phong

Thảo luận trong 'Ngôn Tình Trung Quốc (Hoàn)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 25: Tại sao lại quay về

      Cánh tay như sắp trật khớp, Lê Diệp giãy giụa, nức nở mấy tiếng, đưa mắt nhìn nơi này. Nhất thời giật mình, lớn tiếng la lên, “Tôi muốn! Doãn Chính Đạc! Tôi muốn vào!”

      “Sao tiếp tục giả chết ?” nghiến răng nghiến lợi, như thể muốn ăn thịt vậy, bàn tay tóm lấy cứng, lạnh như sắt, “Tiếp tục giả vờ thiết tha gì nữa , xem tôi có tha cho hay !”

      Cả đường nghiêng ngả lảo đảo, xương cốt của Lê Diệp gần như bị bóp nát. Doãn Chính Đạc hề nhàng, vừa tóm vừa lôi tiến vào cửa.

      Bảo vệ nghe thấy tiếng liền chạy ra, lại bị hùng hổ của Doãn Chính Đạc dọa, đứng xa hỏi có cần giúp gì , vừa thấy Doãn Chính Đạc liếc mắt cái lập tức dám tới gần nữa.

      Nơi này là Hạm Bích Các. Bình thường Doãn Chính Đạc ở tại nhà lớn của Doãn gia, nhưng cũng có chỗ ở khác. Ở đây tấc đất tấc vàng, xa hoa hào nhoáng, nhưng nơi đây lại là cơn ác mộng của Lê Diệp.

      Quét vân tay, Doãn Chính Đạc giơ chân đạp tung cửa, kéo Lê Diệp vào phòng khách. Giơ tay lên, quẳng xuống sô pha.

      Sắc mặt Lê Diệp trắng bệch, mái tóc rối tung, ngoài bờ vai còn run rẩy, nhìn ra ở điểm nào cho thấy còn sống.

      Cả quãng đường vừa rồi cũng khiến Doãn Chính Đạc mệt mỏi. thở dốc, đưa tay kéo cà vạt. Nhìn chằm chằm trong chốc lát, quay đầu đến bên tủ rượu, lấy chai ra, bật nắp rồi đưa lên miệng.

      Mùi rượu mạnh nhanh chóng tỏa ra, cả căn phòng trong phút chốc tràn ngập hương thơm thanh khiết nhưng cay nồng.

      hơi tu hết nửa chai, Doãn Chính Đạc đặt mạnh chai rượu xuống. Vạt áo sang trọng thấm đầy rượu, nhưng quan tâm.

      Lau khóe miệng, hai mắt hơi đỏ, từng bước từng bước lại gần ngồi sô pha.

      Chiếc sô pha làm bằng da màu trắng, bên trải tấm thảm có hoa văn vàng, đơn giản lại sang trọng, nhưng lại dây vết máu rất lớn. biết là do ngã từ xe lăn xuống hay do ban nãy bị Doãn Chính Đạc lôi , đầu gối Lê Diệp bị trầy mảng da, từ miệng vết thương đỏ ngầurỉ ra thứ chất lỏng.

      Doãn Chính Đạc chậm rãi hạ thấp người, lại nhìn chằm chằm. như vậy có chút đáng sợ, tựa như dã thú trong đêm tối vậy.

      “Tại sao lại quay về?” Câu hỏi gần như tràn qua kẽ răng của , từng chữ đều bị gằn rất nặng nề.

      Mí mắt Lê Diệp giật giật, mái tóc rối tung cản trở tầm nhìn, chỉ mơ hồ thấy gương mặt . Khóe môi giật giật, nhưng lại ra lời nào.

      Doãn Chính Đạc cũng nữa. nhìn chằm chằm, dùng ánh mắt thâm sâu mà đáng sợ để nhìn . Nếu ánh mắt là ngọn lửa, sợ rằng mình cháy rụi thành tro bụi từ lâu rồi.

      như thế này, toàn thân dưới đều vô cùng thảm hại, lại khiến chán ghét đến mức hận thể đâm nghìn nhát dao…

      Doãn Chính Đạc nắm chặt tay lại, khớp ngón tay răng rắc. Lê Diệp hơi mệt mỏi, ra tình nguyện để bóp chết mình cho nhanh xong hết mọi chuyện, nhưng là kẻ được vận mệnh chiếu cố, mọi hy vọng của , cho tới bây giờ đều được thực .

      Nắm tay rồi lại buông tay, buông rồi lại nắm, đến cuối cùng Doãn Chính Đạc vẫn hề ra tay.

      thở ra đầy mùi rượu, dựa lưng vào bàn trà, rất lâu sau vẫn có phản ứng gì, nhưng đôi mắt đỏ ngầu đó vẫn chưa hề rời khỏi .

      Nằm sấp lúc, Lê Diệp mới lấy lại chút sức lực, cũng có thể cảm nhận được cơn đau. cảm thấy toàn thân như bị lột bỏ lớp da vậy.

      Co co đầu gối, biết là có chảy máu. Máu chảy xuống thảm, chói mắt như bông hoa rực rỡ.

    2. xukem

      xukem Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      109
      Ủng hộ nàg nha. Mog là sắp hết ngược rồi

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 26: Cô có biết thế nào là đau không?

      Nhìn thấy dáng vẻ thất thần của , Doãn Chính Đạc vươn tay, năm đầu ngón tay đan vào tóc rồi siết chặt lại, ép đối mặt với mình. hạ giọng lạnh lùng, “Sao, vào thăm tù cam lòng hả? Hạ Tùng Thông còn phải ngồi trong đấy tám năm nữa cơ, hay là học ta , giết người phóng hỏa rồi vào đấy, nếu mà may mắn, những lúc được ra ngoài hít thở là có thể gặp nhau rồi.”

      nhắc đến Hạ Tùng Thông là lại khơi dậy lòng hận thù trong , ánh mắt thoáng bén nhọn hơn.

      ta muốn báo thù vì mình hại chết Sơ Vũ. Sao Lê Diệp có ý nghĩ giết cơ chứ. Nếu có người này, thành ra như vậy, Hạ Tùng Thông cũng

      Vẻ hận thù trong mắt càng chọc tức giận hơn, siết chặt năm ngón tay, “Tưởng rằng có Tôn Bách Niên làm chỗ dựa vững chắc tôi dám động đến sao?”

      Miệng nồng nặc mùi gay nồng của rượu mạnh. Lê Diệp cắn chặt răng, trừng mắt nhìn như thể nhìn con quái thú đáng ghê tởm vậy.

      Doãn Chính Đạc dùng tay bóp cổ , “Trước mặt ta giả bộ điềm đạm đáng , định biến ta thành con mồi tiếp theo mắc câu hả?”

      Bỗng Lê Diệp hừ tiếng, tỏ vẻ vô cùng khinh thường với .

      Đôi mắt lạnh lùng khép hờ lại, Doãn Chính Đạc cúi đầu nhìn .

      “Doãn Chính Đạc.” nhìn , “Đó cũng là vết nhơ trong đời tôi.”

      xong, thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng hiểu ra ý của . Gương mặt cau lại, Doãn Chính Đạc đưa cả hai tay lên cổ , dùng sức thít lại.

      việc đó là vết nhơ trong đời , là vết nhơ trong đời

      Con người này từ bé như trung tâm của vũ trụ, trăng sao vây quanh mỗi ngày, ai cũng ước gì có thể lấy lòng , cho tới giờ, ai dám với nửa câu tốt, càng ai có quan hệ với vết nhơ cả.

      Khuôn mặt Lê Diệp đỏ bừng. xuống tay , tất cả đều biết nỗi hận của với , nhưng có ai biết, nỗi hận của với cũng chưa hề giảm, thậm chí còn tăng gấp trăm nghìn lần.

      sợ, cũng chịu thua, cứ như thế mà bóp chết , cũng câu cầu xin tha thứ.Doãn Chính Đạc nhìn cái miệng vẫn ngậm chặt của , đôi mày liền nhíu chặt lại. Hai mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, vào khoảnh khắc gần tắt thở, đột ngột dừng tay.

      Lê Diệp ho khan, khí quản đau buốt, hít thở từng hơi từng hơi .

      Doãn Chính Đạc đứng dậy. Lê Diệp nhìn , muốn giết muốn xử thế nào, đều kệ .

      Cẳng chân bỗng dưng căng lên, còn chưa kịp ngẩng đầu mà chỉ mới liếc mắt cái thấy Doãn Chính Đạc lôi xuống khỏi sô pha như tóm bao rác tha mặt đất vậy.

      tay chút nào, việc ngược đãi từ khi lên xe đến giờ, dường như được tiến hành hàng trăm ngàn lần trong dự định của rồi.

      Bị lôi mặt đất, Lê Diệp sắp chịu nổi nữa, vùng vẫy tóm lấy thứ gì đó đập vào , “Doãn Chính Đạc! là đồ điên!”

      dừng lại, Lê Diệp lại đấm loạn hai cái, “Buông tay!”

      Tóm đến cạnh tủ rượu, Doãn Chính Đạc cầm nửa chai rượu còn thừa đổ hết vào miệng vết thương của rồi quẳng chái . Lê Diệp đau kêu ra tiếng, mồ hôi lạnh rịn đầy trán.

      Hết nửa chai, quay đầu mở chai khác, cùng mùi cay nồng. Chất lỏng trong suốt tràn ra, Lê Diệp gần như ngất , giọng cũng thay đổi, “Đủ rồi!”

      Khuôn mặt tràn vẻ thống hận, thở dốc liên hồi, “Đau? có biết đau là gì ?”

      Nửa người Lê Diệp ngâm trong chất cồn, mơ mơ hồ hồ, phì phò thở từng hơi dồn dập, “ giết tôi là được rồi.”

      Doãn Chính Đạc cũng nhếch nhác y hệt, từ chiếc áo trắng đến chiếc quần âu đều thấm đầy rượu.

      bỏ chai rượu lại, nhìn bộ dạng đờ đẫn của mà nghiến răng nghiến lợi, “Tôi sợ bẩn tay.”
      bornthisway011091, Hale205, Thanhbliss6 others thích bài này.

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 27: Đổ bệnh

      Lê Diệp nằm im, trào phúng cười phá lên. Lúc đầu còn giọng, dần dần cười to lên, như vậy lại có vài phần điên dại.

      Nắm tay siết chặt lại, Doãn Chính Đạc nhíu mày, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lẽo đáng sợ.

      Ngay lúc bầu khí trở nên căng thẳng đến cực hạn, Lê Diệp bỗng cắn môi, gồng mình ngồi dậy, chân tay đều run rẩy.

      xùy tiếng, “Diễn muộn thế, bị tưới rượu rồi mới sinh phản ứng à?”

      Lê Diệp ôm đầu gối, gương mặt cau lại, mãi lâu sau, kiềm chế được mà để lộ ra tiếng nức nở đau đớn, hai chân ở tư thế rất khác thường.

      Doãn Chính Đạc càng nhíu mày chặt hơn, lập tức cúi người, tóm cổ tay . Cả người đều run rẩy, thần thái còn kinh khủng hơn so với đau đớn vừa rồi.

      Nhìn phản ứng này có lẽ là bị căng cơ. Doãn Chính Đạc cầm chân của lên, duỗi thẳng các ngón tay áp lên chân . rên khẽ tiếng, dù vẫn đau nhưng thần sắc thả lỏng nhiều.

      tay ấn cẳng chân của , tay khác khẽ xoay bàn chân , thấy ánh mắt đờ ra, Doãn Chính Đạc liền kéo kéo , “Này!”

      Lê Diệp có phản ứng, con ngươi dần dần trợn lên .

      lập tức đứng dậy, ấn vào nhân trung của , cúi đầu nhìn , liên tục gọi, “Lê Diệp!”

      đưa tay tát hai cái, mí mắt Lê Diệp giật giật nhưng vẫn trong trạng thái ngất xỉu.

      Doãn Chính Đạc chòng chọc nhìn , thần sắc có vẻ tức giận, nhưng còn có cả nỗi khổ sở ràng.

      cúi người, nhìn từ vị trí rất gần, ngón tay thô ráp lướt qua má . Hương vị mát lạnh kỳ lạ người truyền vào khoang mũi , khiến cơ thể gầy gõ khẽ run lên. nhíu mày, nâng cổ kéo lên. Người ngất xỉu như con rối gỗ, hai cánh tay buông thõng xuống.

      lại nắm cằm , ép há miệng. Nếu trong lúc vô thức mà cắn đứt đầu lưỡi nàng này xong rồi.

      Nhìn chằm chằm…sắc mặt trắng như tờ giấy, gương mặt gầy gò chỉ thấy xương, bộ dáng xấu kinh hồn.

      Nhưng ánh mắt lại như bị khóa chặt, hề rời .

      đưa tay lên, năm ngón tay thô dừng cần cổ tinh tế của , nâng cằm lên, mạch của vẫn đập mạnh dưới ngón tay .

      Cơ thể lạnh toát nép trong lòng , dần dần nhuốm cả nhiệt độ cơ thể và mùi hương người . Ở đây yên tĩnh, đến cả tiếng tim đập còn nghe .

      lúc sau, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng đập dồn dập, cánh cửa gần như bị phá ra, người vừa xông tới gào lên, “Chính Đạc!”

      Người chạy vào đầu tiên lập tức nhìn thấy rượu đổ lênh láng, Lê Diệp nằm bất động, Doãn Chính Đạc ngồi xổm cạnh , bàn tay còn để cổ .

      Cảm giác mà cảnh tượng trong phòng đem lại chính là bầu khí quá mức u ám, tiêu điều. Khang Đắc Văn vội vàng sải bước đến, tay tóm lấy Doãn Chính Đạc, “Cậu hai, đừng kích động!”

      Theo sau là Doãn Kính Lam và Trần Oanh, hai người phụ nữ già trẻ khóc nức nở nhào đến chỗ Doãn Chính Đạc, “Sao con làm xằng làm bậy thế hả! Giết người phải đền mạng, con điên hay sao hả, làm thế căn bản là đáng!”

      Doãn Chính Đạc bị mấy người vây quanh, muốn đứng dậy cũng được liền nhíu mày, “Mẹ, chị, rể, sao mọi người lại đến đây?”

      “Còn nữa à! Nếu bảo vệ gọi điện cho mẹ, chắc con giết người rồi!” Trần Oanh đánh , nghĩ mà sợ, nhà họ Doãn độc đinh, cho dù hận thù lớn thế nào cũng đáng để phải làm hại chính mình.

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 28: Cô ta không chết được

      “Em trưởng thành rồi, sao vẫn còn kích động như vậy chứ!” Doãn Kính Lam trừng mắt liếc em trai cái, lại quay đầu nhìn Lê Diệp, đẩy đẩy vai , có chút căng thẳng, “Có cần đưa vào bệnh viện ? ta bị làm sao thế?”

      Khang Đức Văn định lại xem Doãn Chính Đạc liếc mắt, lạnh giọng , “ ta chết được.”

      “Con còn à!” Trần Oanh lại đánh , “Cho dù trong lòng con quên được Sơ Vũ cũng thể dùng cách này để trả thù! Lấy bạo chế bạo là cách ngu xuẩn nhất, con tự làm hại mình, Sơ Vũ cũng cảm thấy vui vẻ đâu!”

      Doãn Chính Đạc hé răng, chỉ nhìn Lê Diệp còn nằm mặt đất. Hình như tỉnh lại, hơi mở mắt, cơ thể cũng còn run rẩy nữa.

      Doãn Kính Lam vội vàng chạy lại đỡ dậy. Nhìn chân chảy máu, cổ cũng bị bóp đến nỗi hằn dấu đỏ, quần áo sặc mùi rượu, Doãn Kính Lam thở dài, “ thấy chỗ nào thoải mái? Tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho nhé?”

      Khang Đức Văn choàng cái khăn bông lên người Lê Diệp, trưng cầu ý kiến của vợ và mẹ vợ, “Hay là đưa ấy vào phòng tắm trước?”

      Doãn Kính Lam còn chưa kịp Trần Oanh lập tức phản đối, “Đừng làm bẩn chỗ này…Đức Văn, con đưa ta , quần áo ta ướt hết rồi, mua cho ta bộ.”

      Thái độ khinh miệt quá mức ràng, Doãn Kính Lam nhíu mày, “Mẹ…”

      khí từ ngoài cửa tràn vào khiến mùi rượu trong phòng tán nhiều. Doãn Kính Lam cho Lê Diệp uống chút nước, cũng dần dần tỉnh táo lại.

      nhận ra người nhà họ Doãn. Quan hệ giữa hai nhà Lê Doãn vô cùng thân thiết, thường xuyên qua lại, nhưng vì thân phận của mình nên vẫn luôn có tầng khoảng cách với họ.

      Khang Đức Văn bước lại gần, định đỡ Lê Diệp, “ Lê, để tôi và Kính Lam đưa về.”

      Lê Diệp dùng mu bàn tay lau bỏ chút rượu mặt, giọng khàn khàn nhưng đầy cương quyết, “ cần…cảm phiền gọi giúp tôi cái xe.”
      Thấy Lê Diệp biết điều cảm kích, Trần Oanh nhíu mày, “ thử nghĩ xem đây là chỗ nào à, Hạm Bích Các là chỗ xe nào cũng tùy tiện vào được sao?”

      Lê Diệp hề bị lời của bà làm tổn thương, núi có núi cao, nước có nước sâu, hai người vốn ở cùng thế giới.

      Doãn Kính Lam sợ mẹ lại lời khó nghe kích động Lê Diệp, ngộ nhỡ báo cảnh sát Doãn Chính Đạc gặp phiền phức to.

      “Xin lỗi nhé, em trai tôi hơi kích động, hy vọng lần này so đo với nó…” Doãn Kính Lam đưa mắt nhìn chồng, “Chúng ta đưa , cũng hơn hai năm gặp nhau rồi.”

      Trần Oanh có vẻ vui, tại sao lại có kiểu người làm sai mà còn chút áy náy nào như thế, thái độ ấy đúng là khiến người ta tức điên lên được.

      Nhưng bà cũng có chút e dè giống như Doãn Kính Lam, vì vậy mới nuốt mấy lời trách mắng từ bên mép xuống.

      Còn Doãn Chính Đạc, đứng ở bên, đối với cục diện rối rắm do chính mình tạo ra mà lại vô cùng thờ ơ.

      Khang Đức Văn thấy mẹ vợ nín nhịn liền nâng Lê Diệp dậy, nhưng biết tàn tật, vừa kéo dậy, hai chân mềm nhũn đến mức đứng được, lại ngã nhào xuống.

      Doãn Kính Lam kêu lên tiếng, bỗng thấy Doãn Chính Đạc sải bước dài đến phía này, đưa tay đỡ Lê Diệp dậy, nhưng trong nháy mắt lại đẩy sang bên cạnh Khang Đức Văn, hai mắt lộ vẻ chán ghét. “Chết cũng phải chết ở chỗ khác!”

      “Em ít vài câu !” Doãn Kính Lam trừng mắt với cái, lại quay đầu nhìn Lê Diệp, còn nghĩ chắc do vết thương ở đầu gối nên đứng thẳng được, “Có phải là gãy xương rồi ?”

      “Mau đến bệnh viện kiểm tra !” Khang Đức Văn đỡ lấy Lê Diệp, cảm thấy người rất , có chút cảm giác như hư vậy.

      Doãn Chính Đạc liếc mắt cái, “ ta què sẵn rồi, đừng đổ tại em.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :