1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CUỘC HÔN NHÂN DÀI LÂU - Vân Quán Phong

Thảo luận trong 'Ngôn Tình Trung Quốc (Hoàn)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 20: Phỏng đoán đáng sợ

      Trong đại sảnh, người nhà họ Lê đều bị khí ưu thương bao phủ. Mới hừng đông mà tiếng khóc ngừng, liên tiếp dồn dập, khiến tâm trạng vô cùng tệ.

      Đứng ở bên, Lê Tuyết Ca cúi đầu cầu nguyện, hy vọng bà nội có thể lên đường thuận lợi. Tuy rằng Lê Diệp ở đây, nhưng bé cũng là người có lòng hiếu, chắc chắn bà nội có linh thấy được.

      ảm đạm, bỗng nhiên có tiếng lao xao, Lê Tuyết Ca quay đầu lại, xuyên qua đám đông, bé thấy góc của chiếc xe lăn.

      bé vội vàng bước ra hai bước, trợn tròn mắt nhìn bóng dáng mới vừa xuất .

      Quần áo đơn giản, gương mặt trắng nõn như thường ngày, xuyên qua lớp lớp người, đúng là Lê Diệp.

      Mọi người trong nhà họ Lê đều vô cùng kinh ngạc. Vì muốn xuất , lễ tang tiến hành trước ngày, từ đầu đến cuối đều giấu rất cẩn thận, vậy mà vẫn đến được!

      cho đến, ngoài vợ chồng Lê Minh Đông ra, còn là của cả gia tộc.

      này gây ra nỗi tổn thương sâu sắc cho người nhà họ Lê. Chuyện làm, đời này ai lượng thứ được, là ác ma, cả gia tộc ai muốn nhìn thấy .

      Từ Mạn nghiến răng nghiến lợi ngăn cản, “Mày ngay cho tao, mày có tư cách xuất ở đây!”

      Lê Minh Đông cũng tiến lên, nắm tay lại cảnh cáo, “Mày , đừng trách tao khách sáo!”

      ngăn cấm ấy khiến Lê Diệp chùn bước. nhìn xung quanh mà chỉ đẩy xe lăn, từng chút tới gần bà nội.

      Bình thản như ngủ, bà nội rời trần thế trong giấc ngủ, có nỗi sợ hãi và đau đớn bởi cái chết, phải chăng là may mắn?

      Lê Diệp cảm thấy sợ hãi. Dòng kí ức này như cục than nỏ, tản ra luồng nhiệt nóng hổi, hun nóng nội tâm lạnh lẽo của .Lúc đói khổ, chính bà nội vuốt mái tóc rối tung của và đưa về nhà họ Lê. Lúc bị ốm, bà cực nhọc ngày đêm, dỗ cho uống thuốc. Lúc mọi người chỉ trỏ nọ kia, bà kiên nhẫn nghe những lời giải thích mà ngay chính còn thấy hoang đường…

      Nhưng giờ phút này, bà nằm đó như khối băng lạnh lẽo, bao giờ…còn nhìn cái, hay với câu nữa.

      Có phải bà mang theo nỗi oán trách ra , bởi chính hại chết cháu quý của bà, vì để trốn tránh nên bỏ ngay lập tức…

      Thấy bỏ ngoài tai lời cảnh cáo, Từ Mạn cau có, giơ tay lên định lỗ mạng vung cái tát xuống.

      Lê Diệp tránh né, mắt cũng chớp, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn Từ Mạn.

      Lê Thiên Tố đứng bên, hả hê vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Lê Diệp là đồ đê tiện, đáng để mọi người khó xử vì ta, ta căn bản là biết vừa hai phải, ràng là kẻ xấu xa mà lại rêu rao khắp nơi để thay đổi cái danh thối tha, chưa chi chạy trốn biệt tăm.

      Trong lòng vô cùng sung sướng, ta đột nhiên nhìn thấy bóng người xuất ở phía sau Lê Diệp, cùng lúc đó, cổ tay Từ Mạn bị tóm lấy.

      Mọi người đều ngẩn ra, nhìn kĩ mới phát đó là người đàn ông lạ mặt.

      Ánh mắt của Lê Thiên Tố nhanh chóng bị hình ảnh khác hấp dẫn…

      Doãn Chính Đạc lạnh lùng đứng ngay cạnh Từ Mạn.

      Tư thái như là đứng xem việc chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng lâu trước đó, còn đứng hút thuốc ở ngoài cửa, vậy mà Lê Diệp vừa xuất , quay lại trong nháy mắt.

      Dõi theo nỗi tức giận chưa giấu nổi trong mắt , trong đầu Lê Thiên Tố đột nhiên nảy ra phỏng đoán. ta cảm thấy tào lao, nhưng lại thể nào khống chế được nỗi sợ hãi trong lòng…

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 21: Tiễn đưa

      Phía bên kia, Từ Mạn nổi cơn lôi đình, vừa giãy ra vừa la mắng, “Cậu buông tay ra cho tôi!”

      Người ngăn cản bà ta là người đàn ông trạc ba mươi tuổi, khuôn mặt đĩnh đạc, khí chất nổi bật. đứng đó, so với Doãn Chính Đạc luôn thu hút ánh nhìn kém xa là bao. Từ con người này toát ra vẻ chững trạc, dù chưa mở miệng , nhưng trong im lặng cũng thể được sức mạnh khiến người khác tin tưởng.

      Người nhà họ Lê đều biết nhân vật tầm thường, nhưng vừa rồi tất cả chỉ mải vây đuổi Lê Diệp, ai để ý đến .

      ở cửa đón khách, thấy phía này ồn ào, Lê Thành Tường vội vàng quay vào. Vừa thấy người mới tới, ông ta kinh ngạc , “Cậu Tôn, chẳng phải họp ở nước ngoài sao, ngờ cậu có thể tới đây!”

      Người đàn ông buông Từ Mạn ra, nhìn Lê Thành Tường, “Mấy việc linh tinh quấn chân ấy mà, thất lễ, tôi tới muộn quá.”

      Dựa vào thái độ thân thiện của Lê Thành Tường là có thể phân thân phận và địa vị của người vừa tới. Từ Mạn rút tay về, lui lại mấy bước đứng cạnh chồng, hai người vẫn đứng nguyên đó, ngăn cản cho Lê Diệp tiến nửa bước.

      Lê Thành Tường quay đầu giới thiệu với người nhà, “Đây là luật sư Tôn Bách Niên của phòng luật sư Quân Hợp, mấy năm nay, dù là việc công hay việc tư, cậu ấy cũng là người mẹ tín nhiệm nhất.”

      Được giới thiệu, mọi người mới ràng…

      Trong giới luật, Quân Hợp vô cùng nổi tiếng. Mỗi luật sư trực thuộc đều là tinh trong giới, mà Tôn Bách Niên lại chính là chủ của văn phòng đó.

      Mấy năm nay, ngoài việc giao tiếp với vài vị khách cũ ra, rất ít khi nhận vụ án mới. làm việc ít, nhưng trong ngành, thanh danh vẫn nổi như cồn.
      Người nhà họ Lê thay đổi vẻ mặt quá nhanh, Tôn Bách Niên chẳng buồn để ý. cúi đầu nhìn Lê Diệp ngồi xe lăn và , “Trước khi bà Lê qua đời, bà ủy thác cho Quân Hợp soạn bản di chúc, bà cầu khi đầy đủ tất cả thành viên mới có thể công khai, trong đó có ghi , phải có cháu của bà – Lê Diệp…”

      Phản ứng của người nhà họ Lê hoàn toàn khác nhau. Vào thời điểm này, “di chúc” là hai chữ vô cùng nhạy cảm. Trong những ánh mắt nhìn Lê Diệp chòng chọc, có ít mũi tên ngầm bắn ra.

      “Toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện đều được ghi lại, sau này tôi giao cho ông Lê Thành Tường.” Tôn Bách Niên nhìn lượt qua người nhà họ Lê, “Chính bà Lê xác nhận Lê Diệp thuộc trực hệ, như vậy hôm nay ấy tới tham dự lễ tang là hoàn toàn là hợp lý ?”

      Nhìn chằm chằm vào vợ chồng Lê Minh Đông, Tôn Bách Niên vẫn giữ thái độ thản nhiên, nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng, “Ông Lê, bà Lê, hai người thấy thế nào?”

      Tranh luận với luật sư chắc chắn có kết quả tốt, sắc mặt của Lê Minh Đông và Từ Mạn đều rất khó coi, trong nhất thời, họ đều có chút cứng đờ.

      Lê Thành Tường ra mặt làm dịu khí, “Cậu Tôn, em trai và em dâu tôi lâu nay vẫn sống ở nước ngoài, hiểu chuyện lý chuyện tình lắm…Nếu bà cụ thế rồi , Diệp Nhi, cháu lại đây , lại nhìn bà nội lần cuối.”

      Lê Diệp chần chừ, qua vợ chồng Lê Minh Đông đến thẳng chỗ quan tài thủy tinh.

      Ngồi xe lăn, Lê Diệp lẳng lặng kề sát bà nội. Gương mặt hiền hậu kia, như thể chỉ say giấc, dáng vẻ của bà lúc này so với hình ảnh trong lòng vẫn giống nhau như đúc.

      rơi lệ, cũng khóc lóc, mà chỉ nghĩ, có lẽ cái chết đáng sợ, chỉ là đến nơi khác trước thôi. ngày nào đó, cũng theo, mà ở nơi đó, họ vĩnh viễn ở bên nhau, phải chia lìa.

      Vạn lời thể bày tỏ cho hết được, thầm câu lên đường bình an với bà, tháo chuỗi hạt cổ tay xuống, cuốn thành hai vòng rồi thả vào túi áo của bà.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 22: Ánh mắt lạnh lùng

      Tôn Bách Niên lẳng lặng đứng cạnh . Người đàn ông trời sinh cho khí chất mạnh mẽ lẫn trong ôn hòa, đứng bên, tựa như thành lũy chắn cho Lê Diệp khỏi mọi ánh nhìn sắc nhọn, để ai có thể xâm hại đến .

      Điều duy nhất khiến Tôn Bách Niên thể yên tâm được, chính là ánh mắt quá mức đáng sợ kia. ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trầm đứng cách đó xa.

      Cậu hai của nhà họ Doãn, có ai mà biết, thanh niên ưu tú, với nhà họ Lê quan hệ lại càng hề đơn giản.

      Lúc còn tại thế, bà cụ Lê vẫn luôn nhắc đến , chỉ tiếc Lê gia có đứa con đứa cháu nào xuất sắc như , tiếc hôn giữa và Sơ Vũ, suýt chút nữa trở thành cháu rể nhà họ Lê rồi.

      Trong phút bất chợt ánh mắt giao nhau, trong mắt đối phương dâng lên luồng khí lạnh. Tôn Bách Niên quay , ngoảnh mặt về phía Lê Diệp. vẫn ngồi yên lặng, thân mình gầy gò đượm chút vị tịch liêu.

      Tôn Bách Niên vỗ vỗ vai , cánh tay rắn chắc tràn đầy sức mạnh có khả năng trấn an người khác.

      Lê Diệp ngẩng đầu, thoáng nhìn . Tuy chuyện nhưng khóe miệng của hơi cong lên, phải cười, mà chỉ là với rằng, sao.

      Tôn Bách Niên nhìn Lê Diệp, nhưng có cảm giác, ánh mắt như lưỡi kiếm kia càng sắc bén thêm vài phần.

      ***

      Dâng hoa xong, làm bạn với bà nội suốt quãng đường cuối, Lê Diệp ngẩng đầu nhìn mây trôi trời. Có lẽ bà nội ngồi đám mây lên thiên đường.

      Nghĩa trang quá mức yên tĩnh, Tôn Bách Niên đưa chậm rãi rời .

      “Theo ý nguyện của bà cụ giờ có thể công bố di chúc rồi, tôi sớm hẹn thời gian với phía gia đình họ, xác định xong tôi cử người đón .”

      Lê Diệp hể có biểu chờ mong, “ cần đâu, di chúc cứ để họ xem thôi là được rồi.”

      Tôn Bách Niên , “ phải lo, di chúc có hiệu lực pháp lý, bất luận ai nghi ngờ cũng làm ảnh hưởng đến việc thi hành của nó.”“Trong lòng bà nội, tôi vẫn là cháu bà, vậy là đủ rồi.” Ánh mắt của Lê Diệp vô cùng bình tĩnh, “Nếu di chúc có nhắc đến tôi, bất kể là cái gì, tôi đều từ bỏ.”

      Tôn Bách Niên hề tỏ ra ngạc nhiên, vẫn đẩy từ từ, “ hỏi xem bà cụ để lại gì cho à?”

      Lê Diệp chỉ lắc đầu, hoàn toàn im lặng.

      Tôn Bách Niên tiếp tục đề tài này, nhìn chằm chằm bánh xe lăn, ánh mắt thoáng chút vẻ tiếc nuối, “ Lê, tôi có người bạn, cậu ấy là chủ nhiệm khoa xương của bệnh viện…”

      Lê Diệp biết muốn gì, liền mỉm cười chặn ngang, “ Tôn, chân của tôi hỏng rồi, tôi cũng có thể chấp nhận được rồi.”

      Tôn Bách Niên nghe ra được thái độ của , nhưng còn trẻ, nên tiêu cực như vậy.

      Tôn.” Lê Diệp quay đầu nhìn người đàn ông cao ngất ở phía sau, có chút xấu hổ, “Có điều, tôi quả có chuyện này muốn nhờ …”

      .” Tôn Bách Niên thoải mái đáp.

      Ba chữ này khiến người khác luôn thấy cảm động. Cái tên của sớm trở thành mớ nát tươm, giờ bà nội ra , còn là người nhà họ Lê nữa, giao thiệp với người ngoài, ngay cả việc họ khách sáo với cũng chẳng có lý do.

      Nhưng Tôn Bách Niên vẫn như trước, vừa khách khí lại vừa chu đáo với .

      Nghe xong chuyện về quán bánh bao, Tôn Bách Niên để nghiên cứu rồi nhanh chóng cho câu trả lời thuyết phục.

      Đối với người khác, lời này chỉ là cho có, nhưng lại tuyên bố vô cùng trịnh trọng, cùng với thần thái thong dong trầm tĩnh, khiến người ta tuyệt đối tin tưởng.

      Bà nội từng , Tôn Bách Niên là người đáng để phó thác tin cậy. Lê Diệp biết, mắt nhìn của bà hề sai.

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 23: Nhắc nhở

      Tiễn bà nội xong, Lê Diệp bắt taxi rời khỏi nghĩa trang.

      Vừa rồi, Tôn Bách Niên khăng khăng muốn đưa về, biết bận rộn nhiều việc, muốn làm phiền nên phải gặp bạn.

      Bỏ hai năm, ra cắt đứt liên hệ với mọi người, giờ trở về cũng chỉ ở lại khoảng thời gian ngắn, nên chẳng muốn quấy rầy ai.

      Xuống xe, Lê Diệp đẩy xe lăn dọc con phố, cần tìm chỗ dừng chân trong đêm nay.

      Ngã tư đường quen thuộc tràn ngập huyên náo khiến người ta an tâm, cho dù rời hai năm, nhưng nơi này dường như vẫn chưa từng bị thời gian nghiền bánh qua.

      Những quán hàng với hương vị thơm ngon từng nếm qua vẫn còn, trước quán bán đồ uống lạnh vẫn là giọng rao sang sảng đó.

      Cách đó xa có đôi tình nhân cãi nhau, chàng trai cứ lẽo đẽo theo sau giải thích với . quay đầu lại đánh cậu ta rồi cắm cổ về phía trước. Hình ảnh cãi cọ ầm ĩ của đôi tình nhân lập tức chạm đến nơi yếu đuối nhất trong lòng .

      Dường như vẫn còn ở ngày hôm qua, cũng chỉ vì những chuyện vặt vãnh tựa lông gà vỏ tỏi mà sinh , người đó luôn theo sau dỗ dành .

      Vẫn luôn chịu đựng, vẫn luôn ngó lơ, nhưng giờ phút này, Lê Diệp thể khống chế được mà nhớ tới Hạ Tùng Đào.

      Chàng thanh niên chậm chạp chỉ biết dỗ “đừng giận nữa”, chàng thanh niên nồng nặc mùi của phố chợ, biết giờ béo hay gầy, trong tù có mô tô để lái, có bia để uống, ở trong đó, nhất định sống ngày tựa năm.

      Ở đây, những dấu vết trải khắp mọi nơi nhắc nhở , có chàng trai , vì mà phải ngồi tù, mười năm dài đằng đẵng, phải trải qua quãng thời gian quý giá nhất ở trong tù.

      Lồng ngực bị thiêu cháy, gương mắt vừa giận dữ vừa tươi cười kia lại ra lần thứ hai, mọi kiềm chế bỗng bung bét chỉ trong nháy mắt. Nỗi hoài niệm dâng lên khiến vô cùng bức bối. Tay chân đều run rẩy, ra sức đẩy bánh xe lăn về phía trước. Bây giờ, ngay bây giờ, muốn nhìn thấy !Mười năm mà thôi, nháy mắt qua phần năm, có thể chờ, thời gian là gì cả…

      Có điều, được bao xa, ngọn lửa bùng cháy trong mắt đột nhiên tắt lịm.

      Dừng lại, có chút hoảng hốt ngay giữa con đường…

      Thời gian phải là thứ ngăn cách, nhưng thứ ngăn cách phải là thời gian, rốt cuộc cũng nhớ tới những chuyện phát sinh. Uể oải, lặng im.

      Ngay cả tư cách để gặp , cũng có…

      Cánh tay đặt đùi, Lê Diệp ngây ngốc ngồi yên. Đây là lý do muốn chạy trốn, sợ từng giây ở lại nơi này, nỗi đau khổ thay đổi thất thường, bất kỳ lúc nào cũng có thể xé thành hai nửa.

      Bên tai vang lên tiếng còi, nghe thấy, nhưng có phản ứng gì, cả người cứng đờ như máy móc.

      Có người dùng sức đẩy xe lăn của , mất cân bằng ngã nhào xuống đất. Dường như có cảm giác đau đớn, kêu rên, chỉ chậm chạp ngẩng đầu nhìn chiếc xe trước mặt.

      Người đàn ông trong xe mang sắc mặt nghiêm nghị, hề có bối rối vì suýt chút nữa đâm phải người khác. ta lui xe về phía sau chút, mọi người xung quanh còn tưởng ta định bỏ chạy, ngờ, sau khi dừng lại, chiếc xe lao tiếp về phía trước, hơn nữa còn nhanh hơn, phi thẳng về phía Lê Diệp.

      Cùng với tiếng phanh chói tai, chiếc xe lăn bên cạnh Lê Diệp bị nghiền nát trong nháy mắt, bánh xe gần như chạm sát vào người .

      luồng khí nóng ập tới, bánh xe ma sát tỏa ra mùi khen khét. Lê Diệp nhìn thấy con quái vật gần trong gang tấc, theo bản năng, sau lưng bất chợt có cảm giác lành lạnh đáng sợ.

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 24: Ác ý

      Đây ràng là cố ý, mọi người xung quanh đều chỉ trích người lái xe, “ có biết lái xe đấy! Có biết làm thế là đâm chết người hả!”

      Người đàn ông mở cửa xe ra, chiếc giày da tinh xảo đặt xuống đất, người mặc nguyên bộ âu phục đen từ lúc lễ tang, ngay cả ống quần cũng được là thẳng thớm.

      Doãn Chính Đạc cúi đầu nhìn Lê Diệp, chậc chậc hai tiếng rồi đưa ra nhận định, “Là cơ đấy.”

      Lê Diệp nhìn , trong giây lát phóng xe đến, gương mặt tràn đầy vẻ hung ác. Người đàn ông này, vừa rồi muốn giết .

      Người đường thấy tên đàn ông vừa bước ra ức hiếp tàn tật, vừa chỉ trích vừa gọi điện thoại báo cảnh sát.

      Doãn Chính Đạc làm ngơ trước chỉ trỏ của mọi người, nhìn chằm chằm Lê Diệp hãy còn hoảng hốt, rồi bỗng nhiên đưa tay nhấc lên. rất , chẳng cần tốn nhiều sức nhét được vào trong xe.

      Xung quanh có người tiến lên ngăn cản, Doãn Chính Đạc chỉ liếc cái. Có lẽ do nhìn cách ăn mặc của giống côn đồ, cũng có lẽ do ánh mắt quá mức lạnh lùng, người đó dám ngăn cản nữa mà chỉ mắng vài câu rồi thôi.

      Lái xe rời khỏi chốn huyên náo này, Doãn Chính Đạc liếc mắt nhìn bên cạnh, mặt mày lạnh lùng, “Muốn tôi đưa đến trại giam ? Cực gần, đến nửa tiếng là tới nơi rồi.”

      Lê Diệp hấp háy mắt, môi run nhè , mãi lâu sau mới cắn răng, “Doãn Chính Đạc, thả tôi xuống xe!”

      “Trông có vẻ tình cũ chưa quên, hai năm mới về lần mà lại thăm, kiểu gì cũng thấy thể chấp nhận được.”

      Lê Diệp nhìn hướng xe , là đường đến trại giam, vội vàng đập cửa xe, “Dừng xe!”

      Ánh mắt đầy vẻ cay nghiệt, “Hạ Tùng Thông vẫn chưa biết tàn phế đâu nhỉ, nếu mà biết, chắc ta cam tâm ngồi tù đâu phải ?”

      Lê Diệp chịu nổi những lời như dao nhọn của , quay đầu mở cửa xe.Doãn Chính Đạc tóm lấy bằng tay, ấn mạnh trở lại chỗ ngồi, “Mẹ kiếp, muốn chết hả!”

      Lê Diệp ngồi phịch xuống ghế, bàn tay to của nắm vào vai , sức quá mạnh, khiến hơi tức thở.

      Ho khan hai tiếng, Lê Diệp thở hổn hển, nhưng chẳng cách nào giãy giụa ra được.

      Điều đều đúng, giờ cả thể xác lẫn tinh thần đều rách nát, có tư cách gì mà đến quấy quả Hạ Tùng Đào. Mười năm sau, ra ngoài còn có thể bắt đầu lại lần nữa, chỉ cần cách xa ra…

      Thấy động đậy nữa, Doãn Chính Đạc thu tay lại, đánh tay lái, rời khỏi tuyến đường .

      Những chữ cột mốc đường ngày càng xa, Lê Diệp quay đầu thế nào cũng nhìn thấy nữa. đặt trán lên cửa kính xe, thầm thở phào nhõm hơi, nhưng lại có cảm giác mất mát vô tận.

      vẫn muốn đến gặp Hạ Tùng Đào, nhưng thể xuất , dám, cũng nên.

      Thấy đòi xuống xe nữa, trông như thể trái tim hóa tro tàn, sắc mặt Doãn Chính Đạc trầm xuống. đạp mạnh chân ga, khiến tốc độ của xe tăng vọt lên.

      Lê Diệp quan tâm muốn làm gì, đơn giản là tóm được rồi trút hết oán hận mà thôi. giờ hoàn toàn độc, còn có gì phải sợ hãi nữa.

      biết qua bao lâu, rốt cuộc Doãn Chính Đạc cũng dừng xe lại. Lê Diệp bị tốc độ chóng mặt của chiếc xe làm cho xây xẩm mặt mày, từ dạ dày trống rỗng đùn lên dịch vị chua chát.

      Mở toang cửa xe, Doãn Chính Đạc bước qua, tay tóm xuống xe. Mất xe lăn, Lê Diệp tìm được điểm chống đỡ, cả người mềm nhũn.

      Doãn Chính Đạc mặc kệ, kéo cánh tay , tha vào cửa như tha bao tải.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :