1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CUỘC HÔN NHÂN DÀI LÂU - Vân Quán Phong

Thảo luận trong 'Ngôn Tình Trung Quốc (Hoàn)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 10: Lệnh đuổi khách

      Trầm mặc hồi lâu, cả hai người đều gì. Giữa họ, ngoài sai lầm đó ra chẳng còn gì liên quan, càng chẳng có đề tài khác, mà chuyện đó, khiến như bị nghẹn trong cổ, động vào cũng muốn.

      vẫn còn ở đây, Lê Diệp cũng coi như khí, chẳng có gì phải thấy mất tự nhiên. Hai năm nay, dẹp bỏ hết mọi chuyện, dễ nghe là lạnh nhạt, mà trắng ra, chính là cái xác hồn.

      “Diệp Nhi.” Qua lúc, từ phía sau truyền đến tiếng gọi, Lê Diệp quay đầu lại thấy bác cả Lê Thành Tường tới.

      Lê Diệp phải người được nuông chiều từ bé, lúc vào nhà họ Lê cũng mười sáu tuổi. Trong gia đình giàu có này, là người ngoài. Hoàn cảnh mấy năm nay khiến sớm hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lúc này Lê Thành Tường muốn gì, cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán được.

      Thấy Doãn Chính Đạc, Lê Thành Tường có chút bất ngờ. xảy ra loại chuyện thị phi như vậy, ông nghĩ Doãn Chính Đạc đáng ra phải ghét Lê Diệp rồi tránh xa, nhưng hai người lại ở trong vườn chuyện. Nếu để người khác nhìn thấy, khó tránh khỏi lại có nhiều chuyện tam sao thất bản được truyền .

      “Chính Đạc cũng ở đây à.” Lê Thành Tường gật đầu với Doãn Chính Đạc. Cậu hai nhà họ Doãn là người khôn khéo, nhưng lúc này, gật đầu đáp lễ với Lê Thành Tường rồi mà vẫn rời .

      Lê Thành Tường đành đuổi , liền quay đầu nhìn Lê Diệp, “Vừa rồi thế nào, có bị thương ?”

      Lê Diệp lắc lắc đầu, “ sao ạ.”

      Lê Thành Tường thở dài, “Chú ba vào viện rồi, vừa nãy chú ấy kích động quá, tim hơi khó chịu.”

      Lê Diệp hơi cúi đầu, ngón tay xoa xoa cổ tay theo bản năng, vẫn hơi đau.

      Cúi đầu nhìn, ra là mấy bọng nước – do tối qua bị Doãn Chính Đạc làm bỏng, giờ sờ vào mới thấy đau rát.

      Lê Thành Tường nhíu mày, chậm rãi , “Tình hình trong nhà cháu cũng thấy rồi đấy, sau này chú ba ra viện, cháu còn ở đây, tâm trạng chú ấy…”

      “Bác cả.” Lê Diệp ngẩng đầu cắt ngang lời ông, “Qua bảy ngày của bà nội, cháu .”
      “Thế còn những bốn ngày nữa.” Hiển nhiên Lê Thành Tường cảm thấy thời gian ở lại quá dài.

      Doãn Chính Đạc đứng bên, sắc mặt ủ dột, được lời.

      Đối với lời đuổi khách như vậy, Lê Diệp cũng có cảm giác, , “Ban ngày cháu ra ngoài, buổi tối lại về trông linh cữu bà.”

      Lê Thành Tường thấy cố chấp muốn đưa bà cụ nốt đoạn đường cuối cũng có chút cảm động. , đám con cháu, ngoài ra, chẳng ai có lòng như vậy.

      “Thế cũng được, buổi tối cháu lại đến đây, sáng sớm hôm sau sớm chút.” xong lại thở dài, “Diệp Nhi, phải bác cả muốn đuổi cháu, là trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, mọi người đều chịu nổi nữa, nếu chú ba lại…”

      Lê Diệp , “Hơn mười giờ tối cháu lại đến.”

      xong, đẩy xe lăn vòng lại. Lê Thành Tường nhìn rồi hỏi, “Diệp Nhi, chân của cháu sao thế?”

      Doãn Chính Đạc nghiêng đầu, cũng có chút đăm chiêu mà nhìn vào hai chân của .

      Lê Diệp trả lời, lối có vài cái hố, phải dùng sức đẩy xe lăn, “Bác cả, cháu trước đây.”

      “Ơ, đâu thế? Để bác gọi tài xế đưa cháu .” Lê Thành Tường .

      Lê Diệp quay đầu lại, “ cần đâu ạ.”

      Thấy lăn xe ra phía cổng lớn, Lê Thành Tường thu lại tầm mắt, thờ dài, “Con bé này là thế đấy, rất cứng đầu, khiến người ta quý cho được.”

      Thần thái Doãn Chính Đạc hoàn toàn lạnh nhạt, hai tay đút vào túi quần, thân mình cao lớn đầy vẻ độc.
      bornthisway011091, lêthanh9009, 19004 others thích bài này.

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 11: Người cũ

      Phố Thanh Sơn vẫn náo nhiệt như hai năm trước đây. Tiếng rao liên hồi của người bán hàng rong, mùi khói dầu hòa lẫn cùng mùi mồ hôi, tạo nên hơi thở đặc trưng của phố chợ.

      Cửa hàng bánh bao của nhà họ Hạ nằm ở đoạn đường giữa, biển hiệu bạc màu, bên bám đầy khói dầu đen kịt. Đây đều là dấu hiệu của cửa hiệu lâu đời.

      Hồi xưa, có chiếc xe máy ở trước cửa như bây giờ, mà chỉ có độc chiếc xe kéo hàng ba bánh chạy bằng điện.

      Ngập tràn khoang mũi là hương vị bánh bao, Lê Diệp có chút thất thần, chính là mùi thơm nức mà nóng hổi này, nhớ nhầm.

      Mùi hương này theo cùng suốt quãng thời gian đẹp nhất của tuổi thanh xuân. Làn khói nước nóng hổi bay ra từ cửa, cảm thấy chân tay lạnh lẽo cứng ngắc của mình cũng dần ấm lên.

      biết ngồi bao lâu, nhân viên cửa hàng ra đổ rác, thấy ngồi ở ngoài liền chào, “Chị muốn ăn bánh bao ạ? Cửa hàng bọn em mở được ba mươi năm rồi đấy!”

      Lê Diệp lắc đầu, lăn bánh xe định rời .

      “Tiểu Phan, cậu chuyện với ai đấy? Bột mỳ mang đến chưa?” trẻ vừa ra vừa hỏi.

      Khoảnh khắc ánh mặt chạm nhau, hai người đều giật mình.

      Chạm mặt là việc mà ai ngờ tới. Lê Diệp chỉ định ghé qua cửa hàng chút, mà Hạ Tiểu Chước vừa nhìn thấy ngồi xe lăn, trong nháy mắt, muôn cảm xúc cuồn cuộn, lại có phần như rất kinh hãi.

      Giống như mọi người, nghĩ Lê Diệp vĩnh viễn trở về, ít ra là xuất trước mặt mình.

      Thấy Lê Diệp, Hạ Tiểu Chước sửng sốt trong chốc lát rồi lập tức lên cơn giận dữ, hất mạnh tay sang bên, quay đầu vào trong.

      Lê Diệp cũng bất ngờ, phản ứng của mỗi người khi thấy trở về đều như vậy.
      So với hai năm trước, Hạ Tiểu Chước đen nhiều, người mặc chiếc áo phông rộng thùng thình cùng chiếc quần đùi, hai chân xỏ đôi tông, sau lưng đeo chiếc túi căng phồng.

      Trước kia, nàng vô cùng ghét cửa hàng này, lần nào bảo ấy đến bán hàng đều ầm ĩ hết cả nhà cả cửa. Nhưng tại, ấy trở thành bà chủ khôn khéo, so với nàng đanh đá trước đây là hai người khác biệt.

      Vào trong cửa hàng, Hạ Tiểu Chước lại nổi điên, trong chốc lát lao ra, chỉ vào Lê Diệp, “Chị hại tôi thảm hại như thế mà còn dám về à! Đúng là đồ lẳng lơ, thấy tiền là sáng mắt, biết xấu hổ!”

      Lê Diệp để bụng lời của ấy, chỉ nhìn chăm chú dáng vẻ bù xù của ấy, trong lòng có chút khổ sở. Đến đây kinh doanh, chắc chắn là phải bỏ việc học đại học, thành tích học tập của Hạ Tiểu Chước vẫn luôn là niềm tự hào của nhà họ Hạ.

      Thấy để lộ ra ánh mắt thương xót, Hạ Tiểu Chước lập tức đến bên cạnh Lê Diệp, ném cái phong bì vào tay , “Đây là tiền chị gửi đến, trả lại cho chị!”

      Lê Diệp lập tức đẩy lại, “Em cầm .”

      “Tôi là tôi cần! Tôi ghê tởm chị!” Hạ Tiểu Chước vô tình lên án, “Chị ngay , tôi muốn nhìn thấy chị!”

      Lê Diệp nhìn tập phong bì dày mặt đất. Mấy năm nay bớt ăn bớt tiêu, thầm muốn gửi cho ít cho Hạ Tiểu Chước, muốn bù đắp cho ấy chút, bởi ấy còn trẻ, mà bên cạnh chẳng còn lấy người thân.

      Lạnh lùng liếc nhìn chiếc xe lăn bên dưới , Hạ Tiểu Chước châm chọc , “Đáng đời…ông trời có mắt, cái này gọi là ác giả ác báo!”

      Lê Diệp biết tại ấy hận mình đến mức nào, nên tranh cãi nhiều với ấy, thời gian nữa tìm ra tài khoản ngân hàng rồi gửi tiết kiệm cho ấy cũng được.

      Gặp lại nhau như sau cả mấy đời xa cách, muôn ngàn lời như nghẹn ứ trong cổ. Đối mặt với đoạn tình cảm đứt gãy này, nửa chữ cũng khó mà ra được.

      Quay xe lăn, khẽ thở dài.
      bornthisway011091, lêthanh9009, 19004 others thích bài này.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 12: Viên đá

      yên tĩnh, bất chợt truyền đến những tiếng gầm rú chói tai. chiếc xe bánh mỳ lao đến, tốc độ nhanh khủng khiếp khiến ai đường cũng phải né tránh.

      Lê Diệp tay chân tiện, chật vật tránh . Phố Thanh Sơn vốn tạp nham, khó tránh khỏi có đủ loại người, nhưng khi chiếc xe kia hùng hổ xông đến, Lê Diệp nhất thời có dự cảm bất an…

      Hạ Tiểu Chước trừng mắt nhìn chiếc xe vừa đến trước cửa hàng mình, xoa thắt lưng, “Mù à! Muốn phá cái xe nát của mày lượn ra chỗ khác!”

      Lời còn chưa dứt, từ xe ùa xuống năm sáu gã cao to, cầm búa và gạch xông vào trong cửa hàng.

      Hạ Tiểu Chước lấy lại tinh thần, lập tức lao tới ngăn cản, “Mấy thằng khốn này! Dừng tay lại cho tao!”

      gã vung tay lên gạt Hạ Tiểu Chước ra ngoài, giơ viên gạch vỡ còn nửa lên, hung tợn , “Bảo mày chuyển chỗ mà vẫn bỏ ngoài tai, con này đúng là thèm đòn đây mà!”

      Tiếng thủy tinh vỡ vang lên cùng tiếng thét chói tai, xng quanh rối loạn kinh khủng, Hạ Tiểu Chước thấy gã đó tới, biết là phải tránh, nhưng cái chân bị thương nên nhúc nhích nổi.

      Viên gạch vừa giơ lên, ấy chưa kịp tránh cảm thấy mình bị đẩy ra, cùng lúc đó, nghe thấy tiếng như da thịt bị toạc ra.

      Cuống quýt ngẩng đầu, chỉ thấy người ngồi xe lăn kia che phía trước mình, cơ thể bị tàn phá .

      Gã kia thẹn quá hóa giận, tung nắm tay đến, giáng mạnh vào mặt Lê Diệp. Cúi đầu nhìn ba lô đùi Lê Diệp, bên trong lộ ra chiếc phong bì với xấp tiền đỏ rực, gã kia lập tức đưa tay giật lấy. Lê Diệp tóm ngay lại, hai người giằng co rất quyết liệt.

      “Thằng chó! Bọn mày được chết tử tế đâu!” Hạ Tiểu Chước la to lên, “Giết người! Người của Bác Khoa đến cướp chỗ làm ăn của người ta, giờ còn gây tai nạn rồi đây này!”

      Cả đám vội vội vàng vàng leo lên xe. Gã kia cũng vậy, nhưng lại cam lòng chịu về tay , thấy cổ Lê Diệp còn chiếc vòng bạc, chẳng cần biết đáng giá bao nhiêu, đưa tay định giật nốt.

      Chẳng thể ngờ, phản ứng của Lê Diệp với thứ này lại rất lớn, giữ chặt chiếc vòng, sức lực nhiều hơn ban nãy gấp mấy lần.Cảm giác chiếc vòng cứa vào da thịt, Lê Diệp buông lỏng cái túi trong tay ra.

      Tên cướp được hời, vội vàng phi ngay lên xe.

      Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, người đường và người trong cửa hàng đều loạn cả lên.

      quan tâm thứ khác, Lê Diệp sờ sờ lúc, cầm được viên đá nho liền thở phào cái.

      Sờ lên mặt, sưng u cục, dưới mũi lành lạnh, là máu.

      lấy mu bàn tay xoa xoa, lại thấy Hạ Tiểu Chước đứng ở bên, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp để nhìn mình.

      Đám nhân viên trong cửa hàng còn chưa hết sợ hãi, tránh ở bên chờ cảnh sát đến. Hạ Tiểu Chước dựng mấy cái ghế bị đổ trong cửa hàng lên, mỗi bước đều nghe thấy lạo xạo tiếng mảnh vụn thủy tinh. Nhìn cả cửa hàng lanh tanh bành, vô cùng xót ruột.

      Lê Diệp đẩy xe lăn về phía trước, trán lấm tấm mồ hôi, nhìn vẻ mặt tức tối của Hạ Tiểu Chước, “Vừa rồi, là ai vậy?”

      Hạ Tiểu Chước trả lời, chỉ nhìn chằm chằm hòn đá cổ đến thất thần.

      ra, chiếc vòng kia chẳng hề đáng giá, phía bên dưới có viên đá hết sức bình thường.

      Hạ Tiểu Chước sờ sờ lên cổ, nơi này, cũng có chiếc vòng giống hệt. Còn có cái nữa, đeo cổ trai Hạ Tùng Đào.

      Trước kia họ có tiền, kiếm đá bên bờ sông, trai khéo tay, mài được viên đá nhẵn nhụi tinh tế, tuy rẻ nhưng là độc nhất vô nhị.
      bornthisway011091, lêthanh9009, 19004 others thích bài này.

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 13: Vào viện

      Nhìn viên đá bị Lê Diệp xoa đến nhẵn bóng, lại nhìn gương mặt bầm dập của , Hạ Tiểu Chước quay mặt , hít hơi sâu, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

      ràng Lê Diệp là kẻ thấy lợi quên tình, vì sao còn đeo cái vòng đó, vì sao lúc bị cướp lại bỏ ba lô cùng xấp tiền mặt chỉ để giữ món đồ đáng giá này…

      Hạ Tiểu Chước muốn nghĩ nữa, ấy đủ thông minh để nghĩ ra nguyên nhân ở cái tầng sâu xa ấy. ấy chỉ biết rằng, người này phản bội trai của ấy để lên giường cùng kẻ có tiền, còn trai , phải ngồi tù, tiền đồ tan tành.

      Lê Diệp lại hỏi, “Em vừa , là người của Bác Khoa đến gây rồi ư?”

      Hạ Tiểu Chước nhíu mày vẻ mất kiên nhẫn, “Chuyện đó liên quan đến chị! Chị mau biến !”

      “Nếu đúng là Bác Khoa, Tiểu Chước, em phải cẩn thận, thế lực của bọn họ rất lớn.”

      “Chị nghe hiểu người khác gì à?” Cơn giận dâng lên, Hạ Tiểu Chước móc ít tiền trong túi ra, để vào lòng Lê Diệp, “Chỗ tiền này cho chị đường, chị từ đâu đến đây quay về đó , đừng xuất trước mặt tôi nữa…Bất kể chị làm gì nữa, tôi cũng tha thứ cho chị đâu, vĩnh viễn !”

      Lê Diệp giật giật khóe môi sưng vù, “Tiểu Chước, em học lại .”

      “Đường của tôi như thế nào cần chị nêu ý kiến.”

      “Em nên học xong đại học rồi tìm công việc ổn định, tiệm bánh bao hợp với em đâu.”

      Hạ Tiểu Chước lạnh giọng cắt ngang, “Đừng đứng đây giả mù sa mưa, giả vờ làm người tốt cái gì chứ!”

      Lê Diệp biết ấy nghe lời khuyên của mình, thở dài, “ trai em, có biết chuyện em nghỉ học ?”

      Hạ Tiểu Chước lập tức nổi điên, “Đừng nhắc đến tôi! Chị có tư cách nhắc đến ấy!”

      Hơi giông giống bị tâm thần, Hạ Tiểu Chước chỉ ra xa, lầm bầm , “Cút ngay! Chị làm chuyện xấu vĩnh viễn đáng được tha thứ, đừng để tôi nhìn thấy chị lần nữa!”
      giọt mồ hôi trong lăn dài trán, Lê Diệp hạ thấp giọng, “Tiểu Chước, phải kích động, em tự chăm sóc mình nhé…”

      HạTiểu Chước hề để ý đến , cũng chẳng quay đầu mà thẳng vào trong cửa hàng.

      Lê Diệp ngồi lại lát, sắc mặt tái nhợt. Thấy xe cảnh sát về phía này, đè lại bả vai, lăn xe rời khỏi cửa hàng.

      ***

      Bệnh viện.

      Xử lý vết thương ở bả vai cho , y tá tiêm thêm mũi, còn chưa kịp dặn dò vài câu, vừa cúi xuống thấy nằm sấp ngủ say sưa.

      Bởi vừa nghe tin bà lâm bệnh nặng, vội vàng trở về, hơn nữa liên tục trông đêm, lâu rồi Lê Diệp được chợp mắt. Cho dù ý chí có kiên cường đến đâu nữa cơ thể cũng thể chịu nổi.

      y tá chỉnh lại tốc độ chảy của chai nước biển rồi ra ngoài.

      Phòng bệnh tĩnh mịch, ánh mặt trời rọi qua cửa sổ, bông hồng trắng nở rộ trong bình yên. Đa số mọi người đều ghét bệnh viện, nhưng ở đây Lê Diệp lại tìm được chút yên lặng.

      ngủ rất say, thế nên hề nghe thấy tiếng bước chân vừa vào cửa.

      Từng giọt nước xuống tí tách. nằm bên gối rũ hàng mi, khuôn mặt tái nhợt yếu ớt, cả khóe miệng và hai má đều sưng vù, chắc chắn là bị đánh.

      Rất lâu sau, cả căn phòng tĩnh lặng hệt như bức tranh, chỉ có cái bóng được ánh mặt trời hắt dài ra cửa là chuyển động.

      lát sau, y tá đẩy cửa vào xem tình hình, thấy người đàn ông đứng cạnh giường nhất thời hoảng sợ.

      à, là người nhà của bệnh nhân ạ?” y tá bất giác đánh giá . mặc bộ âu phục màu xám, quần áo ôm lấy từng đường nét cơ thể , vai lưng dài rộng, rất rắn rỏi. Hướng lên là gương mặt tuấn tú chững chạc. đứng hơi xa nên trông thần thái , nhưng đôi mắt kia lại để lộ ra khí phách tầm thường.

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 14: Người lập dị

      trả lời vấn đề của y tá mà chỉ đứng yên ở đó.

      y tá cảm thấy có chút kỳ lạ, nếu đến đây rồi sao lại chỉ đứng ở bên, chẳng để ý đến người bệnh. Xem cái dáng này như là chẳng có quan hệ gì với người bị thương.

      tìm được chút manh mối nào, y tá qua xem Lê Diệp. biết là do mệt hay do bị thương nặng, ngủ rất say.

      Thấy người đàn ông kia còn chẳng chớp mắt lấy cái, trong lòng y tá thầm kết luận là hai người họ có quen biết, liền chủ động với , “ ấy bị gì nghiêm trọng cả, vai có vết trầy, bác sĩ xử lý rồi, truyền thêm chai thuốc hạ sốt là có thể về nhà.”

      Người đàn ông vẫn động đậy, cũng chẳng lời nào, như thể người phụ nữ bị thương chút quan hệ nào với .

      y tá nhìn chai thuốc truyền, lại : “Chai thuốc này khoảng hai mươi phút nữa là truyền xong, ngồi đây với ấy lúc nhé?”

      Thấy vẫn lạnh lùng phản ứng, y tá lại nhìn chiếc xe lăn cạnh giường bệnh, “Phải rồi, cái xe lăn này nhìn hơi cũ, kiểu dáng cũng hợp cho người gầy yếu như ây dùng. Nếu tiện nên đổi cái mới, tôi biết nhãn hiệu…”

      Lời còn chưa hết, người đàn ông bên cạnh bỗng quay đầu .

      y tá cảm thấy rất ngạc nhiên. Người đàn ông này, chẳng lẽ là nhầm phòng bệnh? Hay là kẻ xấu có mưu đồ xấu?

      Nhưng mà, thoạt nhìn ta giống loại người đó, dáng vẻ vừa đẹp trai vừa đĩnh đạc…chỉ có hành vi là hơi kỳ quái chút.

      ***

      Phía dưới bệnh viện, đỗ xe ở bên, Doãn Chính Đạc dựa vào ghế da, gương mặt chút thay đổi nhìn dòng xe lại qua ngã tư đường.“Doãn tổng.” Người đàn ông lên xe sau mặc chiếc áo sơ mi và chiếc quần bò, thái độ rất nghiêm túc, “Tôi xin lỗi, Lê bị thương là do tôi chăm sóc chu toàn…”

      trọng tâm.” Đôi môi khép hờ, Doãn Chính Đạc trầm giọng .

      “À…Sau khi ra khỏi nhà, Lê đến quán bánh bao phố Thanh Sơn…” Thấy Doãn Chính Đạc nhíu chặt mày, người đó tiếp, “ ấy chuyện với chủ quán bánh bao đó lúc, sau đó có đám côn đồ đến phá quán, chắc là do chủ quán kết thù kết oán ở bên ngoài. Lúc đó rất loạn, Lê bị thương, túi xách cũng bị mấy tên đó cướp luôn.”

      Hàng mi dày ngước lên, Doãn Chính Đạc để lộ ra vẻ vui.

      “Nhưng mà Doãn tổng, túi của tìm về được rồi.” Đưa chiếc túi qua, người đó , “Tiền mặt bị moi hết rồi, cái túi bị vứt ở ven đường, giấy tờ vẫn còn nguyên.”

      Doãn Chính Đạc nhìn chiếc túi bình thường, có nhãn hiệu, thậm chí còn chẳng phải loại da thượng đẳng. Đưa tay cầm lấy, đặt ở đùi.

      “Tôi hỏi thăm rồi, đám đến phá quán bánh bao nhà họ Hạ, có thể là người của tập đoàn Bác Khoa. Bọn họ muốn thu hồi mảnh đất đó, nhưng chủ quán bánh bao chịu bán cửa hàng.”

      Nghe cấp dưới phân tích, Doãn Chính Đac vẫn ngồi ngay ngắn, năm ngón tay dừng khóa kéo của chiếc túi xách. Mở khóa ra, nhìn thấy bên trong.

      Vừa nhìn là thấy hết đồ bên trong, chiếc ví da cũ kĩ, quyển sổ ghi chép, mấy lọ thuốc, ngoài ra chẳng có gì.

      “Chủ của Bác Khoa là Đổng Chí Thù, trước đây lập nghiệp nhờ vào tiền bảo kê phố giải trí, làm ăn bẩn thỉu, bọn phá quán bánh bao chắc chắn là người của .”

      Doãn Chính Đạc có hứng thú với chuyện của quán bánh bao, cầm lọ thuốc, nhìn chỗ thuốc bên trong. Nhìn chằm chằm vào mấy từ chuyên ngành bằng tiếng vỏ lọ thuốc, nheo mắt lại, thần sắc lạnh lùng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :