1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CUỘC HÔN NHÂN DÀI LÂU - Vân Quán Phong

Thảo luận trong 'Ngôn Tình Trung Quốc (Hoàn)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 5: Giỏi giả vờ

      Lê Thiên Tố hề che giấu vẻ chán ghét, liền đứng dậy, “ nhìn quen biến! Đây là nhà tôi, linh đường bà tôi, là cái thá gì mà có tư cách khoa chân múa tay chứ!”

      Gảy bỏ tàn hương, Lê Diệp ngẩng đầu, dùng ánh mắt tĩnh lặng nhìn ta, “Bà nội nhìn đấy, có lòng hiếu thảo đến đâu, bà biết cả.”

      câu này khiến Lê Thiên Tố vô cùng sợ hãi. ta nhìn bức ảnh đen trắng cỡ lớn ở giữa nhà, lập tức cả người lạnh toát, lui về sau hai bước, miệng câm như hến.

      Đây là lần đầu tiên Lê Thiên Tố cảm thấy sợ hãi từ sau khi bà nội qua đời. Người trong bức ảnh dường như nhìn ta. ta kinh hãi, quay đầu về phía Doãn Chính Đạc xin trợ giúp, lại thấy vẫn cầm tách trà như trước, chỉ hơi nghiêng đầu đăm chiêu.

      hai…” Lê Thiên Tố nhìn lên cầu thang, giọng , “Chúng ta lên chuyện được ?…”

      Doãn Chính Đạc nâng tầm mắt lên, “Em nghỉ , ở đây.”

      Lê Thiên Tố muốn bỏ qua cơ hội ở cạnh , nhưng ở lại đây lại cảm thấy sởn hết gai ốc, do dự lát, chung quy nỗi sợ vẫn lấn át hết thảy. ta khẽ cắn môi, hung hăng trừng mắt với Lê Diệp rồi quay đầu chạy nhanh lên tầng.

      Đại sảnh rất lớn, ban đêm lại vô cùng yên tĩnh, ngoài mấy tiếng sấm đì đùng ở bên ngoài xung quanh cực kỳ quạnh quẽ.

      Hai người cách xa nhau, chẳng ai câu nào, lúc sau, ngoài trời bắt đầu tí tách đổ mưa.

      Doãn Chính Đạc nâng tay, giơ cái tách lên mới phát bên trong chẳng còn giọt nước nào.

      nhìn quỳ ở bên, khóe miệng cong lên rồi thoáng mỉa mai, “Dọa cho Lê Thiên Tố bỏ , phải là có chuyện muốn với tôi sao?”

      Lê Diệp nhìn làn khói hương lượn lờ, giọng nhàng, “ Doãn muốn chuyện mời lên tầng, có người tiếp chuyện .”

      Vẻ bỡn cợt trong đáy mắt càng đậm hơn, cầm tách, đứng dậy, “Lê Diệp, hai năm gặp, khả năng giả vờ của càng tốt hơn.”
      Lê Diệp cầm chuỗi hạt, nhắm mắt gì, chỉ cầu mong phút yên tĩnh nhưng cũng khó như vậy.

      Máy lọc nước phía phòng bên cạnh phát ra tiếng kêu, lát sau, tiếng bước chân lại gần.

      cảm giác lạnh lẽo bao phủ, Lê Diệp mở mắt, liền thấy người đàn ông cao lớn cầm cốc nước nóng đứng trước mặt mình.

      Doãn Chính Đạc nhìn chiếc xe lăn phía sau , nhướng mày, “Học ở đâu cái kiểu giả đò đấy, vài bước sợ mệt hay sao mà còn phải ngồi cái này?”

      Ánh mắt Lê Diệp trùng xuống, để ý.

      “Xoạt” – tiếng, Doãn Chính Đạc nghiêng tay, cốc nước nóng bỏng vừa rót hắt hết xuống người Lê Diệp.

      Lúc này là cuối xuân đầu hạ, Lê Diệp chỉ mặc lớp quần áo, dòng nước té xuống bất ngờ khiến kịp đề phòng, hít sâu hơi, làm động tác né tránh theo bản năng.

      Có điều, vì đứng tiện nên phạm vi né tránh của vô cùng hữu hạn, cốc nước to kia chẳng hề lãng phí, toàn bộ tạt vào người .

      nhăn mày. Bỏng là loại thương tổn gây cảm giác rất ràng, đưa tay nhấc quần áo cách da chút, nhưng vẫn cảm thấy chỗ bị bỏng đau rát.

      Thấy nhảy dựng lên, Doãn Chính Đạc nheo mắt, đôi mắt lộ ra cái nhìn lạnh thấu xương.

      Hơi nóng tản nhanh, nhưng cơ thể Lê Diệp vẫn ẩm ướt, lớp vải dán vào những đường cong thân thể, thoải mái, cũng vô cùng khó chịu.

      thầm thở dài, dưới cái nhìn chằm chặp của người đàn ông, quay đầu kéo xe lăn lại, hai tay chống vào tay vịn, dùng sức nhấc người dậy. Quỳ ngày, cơ thể có chút đau nhức, hơi chật vật nhưng vẫn có thể ngồi lên được.

      loạt động tác liên tiếp khiến ánh mắt Doãn Chính Đạc trở nên lạnh lẽo vô cùng.

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 6: Người chung tình

      Lăn xe , Lê Diệp hướng về phía cầu thang.

      Doãn Chính Đạc nhìn chằm chằm, trong mắt ngoài vẻ châm chọc cũng chỉ có vẻ bỡn cợt, muốn xem làm trò gì.

      Dưới bậc thang, Lê Diệp hề gọi người đến giúp, mà nhấc người dậy tựa vào lan can, quay đầu gấp xe lăn thành cái giá vịn.

      cứ bám vào lan can như vậy, tay chống cái giá, từng bước từng bước lên bậc thang.

      Thấy chật vật lên cầu thang, gương mặt Doãn Chính Đạc cứng đờ, trừng mắt nhìn mãi cho đến khi bóng dáng khuất dạng sau góc cầu thang.

      Theo đường quen thuộc, vào phòng ngủ, Lê Diệp đẩy cửa ra, thế nhưng…

      Bài trí bên trong hề thay đổi, ngay cả chậu hoa lúc trước đặt bậu cửa sổ vẫn còn tốt tươi.

      Ngẫm ra trong lòng lại thấy chua xót, ngoài bà nội ra, còn có ai giữ gìn nơi này đâu.

      Vào xem tủ quần áo, mở cửa ra, bên trong có ít bộ đồ.

      Chọn bộ, cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng người. Ngực và đùi đều bị bỏng thành màu đỏ, hơi đau, cúi đầu thổi thổi. Cái cảm giác khô rát này rất khó chịu.

      Tấm kính phản chiếu cơ thể gầy gò của , dưới ngọn đèn trông lại nhợt nhạt như có chút máu nào, vết cắt ở bụng dưới thành màu nâu nhạt.

      nghiêng đầu, ngồi thất thần lát. Căn phòng lâu có người ở, cảm giác lạnh lẽo dần dần ràng. lấy lại tinh thần, cầm bộ quần áo lên.

      áo hơi có mùi mốc, hai năm qua , quần áo mặc vào người hơi rộng.

      Vừa ngồi lại xe lăn, cẳng chân bỗng nhiên co rút đau đớn, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, vội vàng gục xuống giường.

      đau đớn, thời gian quỳ quá dài, cơn co rút khủng khiếp hơn bình thường gấp nhiều lần. mát xa chân để giãn lỏng cơ, lúc lâu sau cảm giác đau đớn đó mới dần thuyên giảm.

      Lau bỏ lớp mồ hôi lạnh trán, thở dốc lúc mới trấn định được.

      Nằm yên chỗ, đưa mắt nhìn bức ảnh ở tủ đầu giường, đưa tay lấy lại.

      Đó là bức ảnh chụp từ nhiều năm trước, còn học, bà nội đeo kính lão đến tham gia lễ khen thưởng của , ôm bà, hai người cùng cười rất tươi.

      từng thề khóc, nhưng vào giờ khắc này, mất người thân nhất là chuyện đau thương thể kìm nén được, nước mắt cứ nghe lời mà lăn dài.

      Ôm lấy khung ảnh, lúc lâu, đến khi cả tấm kính lạnh lẽo cũng lây hơi ấm từ cơ thể .

      ***

      Sáng sớm hôm sau, Lê Tuyết Ca xoa xoa hai mắt, vừa ngáp vừa xuống nhà ăn sáng.

      xuống nhà, khỏi kinh ngạc. Lê Diệp vẫn còn quỳ dưới đất, tay giữ bát hương, tay kia cầm cỗ tràng hạt.

      thành kính của khiến cháu như Lê Tuyết Ca xấu hổ vô cùng. Bà nội cũng rất thương bé, nhưng lần nào phải trông đêm bé cũng hậm hực.

      Ăn qua loa, Lê Tuyết Ca đặt chiếc bánh bao và ít dưa muối định đưa ra cho Lê Diệp, bỗng thấy Lê Thiên Tố ở phía đối diện đột nhiên đặt đũa xuống, chạy ra cửa, “ hai? Sao đến sớm vậy?”

      Mọi người cùng quay đầu lại nhìn Doãn Chính Đạc. Tối hôm qua đến đây trông ca, đến gần nửa đêm mới , vậy mà sáng sớm lại đến.

      phải con cháu họ Lê mà lại có thể làm như vậy, phần tâm ý này khó mà có được…

      Trong đó, ngoài mối giao hảo giữa hai nhà ra, có lẽ do vẫn còn nhớ nhung Sơ Vũ. Người rồi, nhưng ai ngờ, cậu hai nhà họ Doãn lại là người chung tình đến vậy. Hai năm nay, ngoài việc tập trung cho nghiệp ra, có động tĩnh gì về chuyện tình cảm.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 7: Nó là hung thủ

      Tuy Lê Thành Tường là bề , nhưng vẫn rất khách sáo với bề dưới nhà họ Doãn, ông đứng dậy và : “Chính Đạc đấy à, cứ ở nhà chăm sóc cho ông nội, ở đây ổn mà, có gì phải vội cả.”

      Dù dậy sớm nhưng tinh thần Doãn Chính Đạc lại rất tốt, giống mấy người trẻ tuổi hẵng còn ngáp ngắn ngáp dài.

      Áo sơ mi trắng phối cùng quần dài đen, cách ăn vận thoải mái nhưng ở người lại khiến người khác phải lóa mắt.

      “Ông cháu sao, ông bảo cháu đến đây xem thế nào, có thế ông mới yên tâm được chút.” Doãn Chính Đạc .

      Lê Thiên Tố vừa múc cháo vừa hỏi: “ hai, ăn sáng chưa? Ngồi xuống ăn chút cháo nhé?”

      Lê Tuyết Ca bĩu môi, có cần phải biểu xum xoe ràng như thế . Mấy nhà họ Lê hình như đều thiếu triển vọng như nhau, ai ai cũng cứ vây quanh Doãn Chính Đạc.

      Bưng cái đĩa, bé rời bàn ăn ra đại sảnh.

      Nhìn Lê Diệp còn quỳ, Lê Tuyết Ca lại nhìn quanh bốn phía, thấy ai mới vội vàng chạy lại, “Chị Diệp Diệp, chị ngủ à? được đâu, hại sức khỏe lắm.”

      Lê Diệp chớp mắt, lắc đầu tỏ vẻ sao.

      “Ăn chút gì , tối qua chị cũng ăn cơm.” Lê Tuyết Ca đưa cái đĩa đến trước mặt , “Bánh bao còn nóng đấy.”

      Lê Diệp nhúc nhích, Lê Tuyết Ca nhìn hai mắt dày tơ máu của liền giọng , “Em xin lỗi, chị Diệp Diệp, hôm qua…Lê Thiên Tố như vậy, phải là em đồng tình với chị ấy, chỉ là em muốn cãi nhau với chị ấy thôi…”
      bé ngây thơ vẫn còn áy náy vì chùn bước của mình tối hôm qua, dù Lê Diệp lên tiếng, nhưng thần thái cho thấy rằng chưa từng để bụng.

      Lời vừa dứt chưa lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng khóc thất thanh.

      nam nữ lao vào, mãi lâu sau, Lê Tuyết Ca mới nhìn đôi vợ chồng trung niên quỳ gối trước di ảnh, “Chú ba, thím ba!”

      “Mẹ! Con bất hiếu, giờ con mới về được, thể tận hiếu với mẹ, con đáng chết!” Lê Minh Đông và Từ Mạn ôm linh vị mẹ khóc lóc, thể so với người trẻ tuổi, nước mắt của người luống tuổi có thể chạm đến nơi yếu đuối nhất trong lòng người.

      Tiếng khóc thương tâm lại khơi lên khí tang tóc trong nhà, nhất thời, nhiều người khác cũng cầm được nước mắt.

      Nhưng bao gồm Lê Diệp. kéo xe lăn lại, yên lặng ngồi lên, chuyển động bánh xe về căn phòng bên cạnh.

      Khóc cùng chồng lát, vừa ngẩng mặt, Từ Mạn chợt thấy người vào phòng bên cạnh, dù chỉ nhìn thấy sườn mặt nhưng bà ta liếc mắt có thể nhận ra. Nhảy dựng lên như bị điện giật, Từ Mạn kêu lên, “Là mày, hung thủ giết người! Sao còn dám quay về!”

      Biết tình hình ổn, Lê Tuyết Ca vội vàng giữ chặt Từ Mạn, “Thím ba, bà còn ngự linh vị, nhà mình thể để bà bất an được!”

      Thân là người đứng đầu gia đình, Lê Thành Tường cũng , “Thím ba, mẹ qua đời, mọi người đều muốn mẹ ra thanh thản, vào lúc này, chuyện khác để sau hẵng .”

      Hiển nhiên ngọn lửa giận của Từ Mạn vì câu này mà nguôi, bà ta điên cuồng nhào lên mắng chửi người định bỏ , “Tao muốn giết mày! Mày đền mạng cho con tao mau! Là mày hại chết Sơ Vũ của tao!”

      Mọi người vội vàng ngăn lại, nhưng ngờ bà ta dùng hết toàn lực, chẳng ai ngăn được nổi. Từ Mạn xông ra, tóm lấy cổ Lê Diệp, khàn giọng hét lên, “Mày trả con cho tao! Đồ hung thủ! Hung thủ!”

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 8: Thăm dò

      Lê Diệp muốn tránh , nhưng vì còn ngồi xe lăn nên đành chịu nạn. Từ Mạn ra tay ác, ánh mắt của bà ta hoàn toàn như nhìn kẻ thù đội trời chung vậy.

      Mọi người vội vàng tiến tới ngăn Từ Mạn, trong nhà còn có khách, náo loạn thế này dẫu sao vẫn vô cùng khó coi.

      Lê Diệp hết bị bóp cổ lại bị tóm từ phía sau, bị nghẹn, liên tục ho khan.

      Vừa nâng tầm mắt, trong đám người hỗn loạn chỉ có đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm, thu gọn từng hành động của vào mắt.

      Từ Mạn vẫn còn quát to, dưới thúc giục của mọi người, Lê Diệp tránh chút, nhưng bất thình lình, Từ Mạn lại giãy ra, lao nhanh đến. cú hích lớn khiến cả Lê Diệp và xe lăn cùng lộn nhào xuống đất.

      Ngã nhào mặt đất, trán Lê Diệp đập xuống sàn, đầu ong ong, khẽ cắn môi, ấn mạnh vào cái trán sưng phồng.

      Trận ầm ĩ vẫn tiếp tục, lý trí của Từ Mạn gần như mất hết, bà ta cứ la hét đòi phải đền mạng.

      Cả đám người xung quanh vẫn luôn miệng khuyên giải, khiến linh đường tĩnh lặng bốc chốc trở nên hỗn loạn.

      Lê Diệp nằm tại chỗ, sắc mặt tuy bình tĩnh, nhưng sâu trong đáy mắt là vẻ buồn bã.

      Đền mạng…

      Ai cũng hận hại chết Sơ Vũ, ai cũng muốn trở thành chuột qua đường*, nhưng có ai biết, trong mớ nút thắt rối tinh này, cũng chẳng phải người thắng. mất tất cả, sinh mệnh cũng chẳng tốt đẹp hơn Sơ Vũ là mấy…

      * Ví với kẻ xấu đáng căm giận.

      Cho đến khi đôi chân dài bước đến bên , trước mắt bàn tay dày rộng.

      Nghiêng đầy, nhìn thấy gương mặt tuấn tú nhưng đầy hờ hững.
      Hơi cúi người, Doãn Chính Đạc nhìn chằm chằm, cười nhạo, đồng tình, ánh mắt giống như băng lạnh, chẳng có chút hơi ấm nào.

      Nhìn thấy bàn tay kia, Lê Diệp có chút do dự, nhưng vẫn đứng lên, , chính xác mà là ngồi dậy…

      Cầm lấy bàn tay kia, ấm áp, khô ráo.

      mạnh mẽ lan qua cánh tay truyền tới, người đàn ông quả rất khỏe, nhanh chóng nâng cả và chiếc xe lăn dậy.

      Nhưng đặt ngồi vào, nhìn chằm chằm chiếc xe lăn của , lúc cơ thể nâng lên được nữa, đột nhiên dừng lại.

      Nhìn vào đôi con người đen láy kia, tim Lê Diệp bỗng đập mạnh nhịp. giẫm lên bàn để chân của chiếc xe lăn, khiến lúng túng biết nên đặt chân vào đâu.

      Gần như cho thời gian phản ứng, đột nhiên buông lỏng tay, chiếc xe lăn lập tức lộn ngược về phía sau. Hai tay Lê Diệp có điểm tựa, cả người lại ngã xuống mặt đất.

      Lần này còn nặng hơn vừa rồi, trước mắt gần như là khoảng đen sì, mấy giây sau mới hồi phục.

      Thấy nằm đó, Doãn Chính Đạc có chút đành lòng. nhìn chằm chằm, dùng ánh mắt sắc bén quét qua hai đùi của .

      Lê Tuyết Ca phát ra tình cảnh quẫn bách của , hấp tấp chạy lại, bên cạnh là Lê Vân Hán. Cả hai người cùng nâng, cuối cùng cũng đỡ dậy được.

      Lê Diệp hơi chóng mặt, chỉ tính riêng chuyện cả người cả xe ngã xuống đất là tình huống xấu hổ nhất rồi, giống như con rùa bị lật ngược, muốn trở mình mà phải dùng sức rất lớn.

      Phía bên kia, Từ Mạn vẫn được mọi người khuyên nhủ, Lê Minh Đông chứng kiến cảnh hỗn loạn này bị kích động, phải uống ngay viên trợ tim khẩn cấp, ngồi sô pha mà sắc mặt tái mét.

      Tình hình như sao hỏa đâm vào trái đất, Lê Thành Tường đau đầu, ông bước tới nhìn Lê Diệp, “Diệp Nhi, cháu tránh ra ngoài lát , cháu cũng hiểu cho tâm trạng của chú ba với thím ba, đừng khiến chú thím ấy kích động nữa.”

      Lê Diệp hé răng, cầm chuỗi tràng hạt đeo vào cổ tay mảnh khảnh, đẩy xe lăn “” ra phía cửa lớn.
      bornthisway011091, lêthanh9009, 19004 others thích bài này.

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 9: Vết nhơ trong đời

      Ra cửa, tiếng ồn ào trong phòng mới dần, Lê Diệp dọc theo con đường vào vườn hoa. Tất cả vẫn như cũ, mấy cây ăn quả trong vườn đều do và bà nội trồng.

      Cây ăn quả ra hoa đúng vụ. Mỗi cây đều vô cùng quen thuộc, có điều, đây chẳng còn là nhà nữa.

      Có lẽ, cho tới bây giờ, nơi này chưa từng là nhà của .

      Gió thổi, nâng lên vài sợi tóc.

      Ngồi lát, phía sau truyền đến tiếng giày da đạp đá.

      cần nghĩ cũng biết là ai, Lê Diệp chẳng buồn quay đầu lại.

      Đứng bên cạnh , Doãn Chính Đạc đút tay trong túi quần, thân mình cao lớn như cây tùng cây bách.

      hé răng, chỉ nhìn chằm chặp vào đôi chân , ánh mắt kia giống như cây đao, có thể xuyên thấu máu thịt , nhìn thấy hết thảy ở nơi sâu kín nhất của .

      Lê Diệp tực vào xe lăn, hai tay đặt đùi, khóe miệng giật giật. nghĩ gì, rất ràng, phải là ăn ý, mà là đối với người này, coi như cũng có chút hiểu biết ít ỏi…

      cảm thấy giả vờ, hắt nước nóng vào người , đỡ lên xe lăn được nửa buông ta, tất cả đều là thăm dò .

      phải là kiểu người có sẵn lòng đồng cảm, hoặc là, đồng cảm của dùng cho người như .

      còn nhớ, trước kia, Sơ Vũ bị thương ở chân trong tiết thể dục, liên tục tháng, ngày nào cũng đến đón Sơ Vũ học, giờ cơm trưa còn đích thân mua cơm cho ấy.

      Tuy nhiên, cũng khó trách, bất cứ ai cũng có ý muốn bảo vệ Sơ Vũ. đó vừa xinh đẹp vừa mỏng manh, cái chết của ấy khiến người khác vô cùng thương tiếc.

      Lê Diệp bỗng dưng rơi vào trầm tư, khiến Doãn Chính Đạc lộ vẻ chán ghét.

      “Trốn hai năm, giờ lại chạy về, định hưởng tài sản à?” lạnh lùng chế nhạo.

      Ánh mắt của Lê Diệp dừng ở nơi xa, đối với châm chọc của , làm như nghe thấy.“Định giả vờ đến khi nào?” Sắc mặt rất lạnh lùng, “Chưa từng nghe đến quy định người ngồi xe lăn có thể được hưởng phần nhiều tài sản.”

      Lê Diệp đặt hai tay tay vịn xe lăn, lông mày nhíu chút nào.

      phớt lờ của khiến Doãn Chính Đạc vô cùng bực tức, nhìn chằm chằm, rồi tỏ ra hung dữ, “Đừng giả đò với tôi, lúc quyến rũ tôi lên giường phải là cái thái độ này!”

      Lời của rốt cuộc cũng khiến Lê Diệp có phản ứng, bàn tay nắm chặt, nhìn với sắc mặt trắng bệch.

      Doãn Chính Đạc cúi đầu nhìn , tràn đầy trong đôi mắt rực lửa của , ràng là khuôn mặt .

      Khóe miệng cong lên thành nụ cười châm chọc, “Sao, tôi sai à?”

      việc kia đột nhiên ùa về trong đầu, Lê Diệp kìm được cảm giác lạnh lẽo toàn thân, cánh tay nổi đầy da gà.

      có chuyện gì hoang đường hơn chuyện đó, cho tới bây giờ, vẫn cảm thấy nó như cơn ác mộng kinh hoàng, nghiệt ngã.

      Biểu của khiến người ta phân biệt được là suy tư hay ngẩn người, như thể chuyện chẳng là gì đối với , hoặc là, chẳng còn nhớ nữa.

      Doãn Chính Đạc nhìn xoáy vào , “Sau khi để lại vết nhơ trong đời người khác, lập tức trốn mất tăm, cứ thế mà xong sao?”

      Lê Diệp nắm lấy tay vịn xe lăn, vẻ hoảng sợ mặt dần biến mất, thay vào đó là vẻ tĩnh lặng thường ngày. Giọng của lớn, nhưng cường độ lại rất ổn định, “Hình như Doãn rất thích nhắc đến vết nhơ trong đời mình phải.”

      Doãn Chính Đạc nheo mắt lại, “Người khác nợ tôi, tôi bao giờ quên.”

      “Tôi nợ ?” Lê Diệp cười lạnh tiếng. khắc đó, trong mắt cuồn cuộn muôn vàn cảm xúc, ràng, hai năm qua, cũng chẳng hề sống yên ổn.

      Doãn Chính Đạc chờ nổi điên, nhưng sau khi cười lạnh và hỏi vặn lại câu, chẳng thêm gì, cứ ngồi yên như vậy, gương mặt mang theo vẻ xa cách hững hờ.

      Doãn Chính Đạc nhìn chằm chằm, giờ phút này, từ trong tim, trong mắt, ghét người phụ nữ này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :