1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CUỘC HÔN NHÂN DÀI LÂU - Vân Quán Phong

Thảo luận trong 'Ngôn Tình Trung Quốc (Hoàn)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 87: Báu vật

      Nhìn Lê Diệp rơi lệ, ngoài kinh ngạc, Doãn Chính Đạc còn có cảm giác rất lạ thường.

      “Khóc cái gì.” lấy làm dễ chịu, nhìn cổ tay , còn nghĩ vừa rồi mình ra tay hơi nặng.

      Chưa bao giờ bày ra bộ dạng yếu đuối, Lê Diệp cúi đầu, muốn tránh khỏi , lại bị tóm lấy hai bả vai.

      Nhìn khóc, nhíu mày, “Làm xong lần nghĩa vụ vợ chồng thôi mà, sao mà phải thế này?”

      Lê Diệp ngồi lặng , đôi mắt đẫm lệ khiến tim bị thít chặt lại.

      lên tiếng, đắm chìm trong nỗi u thương cách nào kiềm chế được. Nhìn dáng vẻ thế này, hiểu là vì hành vi phũ phàng ban nãy với , hay vì nguyên do khác. Dáng vẻ này, như thể bị rơi vào nỗi uất ức kinh khủng, vừa đáng thương lại vừa bất lực.

      Rút khăn giấy nhét vào tay , tỏ ra thiếu kiên nhẫn, “Thôi!”

      Lê Diệp cúi đầu, phát ra bất cứ thanh nào. ra cãi cọ với , nhưng lại khiến yên tâm dù chỉ lát.

      Trong lòng giận , hận , nhưng đấu lại giọt nước mắt nhoi. đưa tay, ôm chầm lấy , khẽ vuốt sống lưng , “Thôi được rồi, chả ra làm sao cả.”

      Lê Diệp giọng nức nở, cuộn mình trong lòng như con chim bị thương.

      Doãn Chính Đạc dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho , nhưng lại phát hình như vừa làm đứt mạch nước mắt vậy, cả bàn tay ướt đầm.

      Nâng mặt lên, trong lòng rối tinh rối mù, nhìn bộ dạng này của , thấp giọng hỏi, “Làm em bị thương à? Đau lắm sao?”

      Lê Diệp lên tiếng, hai mắt sưng phù cả lên.

      đưa tay định vén váy lên kiểm tra, liền ngăn lại, làm gì được đành bế vào nhà tắm.

      Ôm ngồi trong bồn tắm ấm áp, lau rửa khắp cơ thể gầy yếu của , cảm thấy mình dùng quá nhiều lực mà lại khiến uể oải đến mức này.

      Có chút hối hận, xoa xoa vết bầm của , “Tắm xong đến bệnh viện.”

      Lê Diệp dựa vào vai , lắc lắc đầu.

      Chỉ là độngtác , nhưng lại khiến lòng chập chờn…

      Nếu luôn như vậy, ngoan ngoãn, dịu dàng, hà cớ gì phải nổi trận lôi đình.

      Ôm , cũng cảm thấy lạ thường, chợt cúi đầu, hơi thở nóng ấm phả vào tai , “Sao vậy? Có chuyện gì à?”

      Lê Diệp chỉ lắc đầu, giữa họ vẫn còn tầng ngăn cách cuối cùng, thể giãi bày nội tâm với được.

      Doãn Chính Đạc nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của , cúi đầu nhìn đôi mắt sưng đỏ của , “Hôm đó, có đến sân bay ?”

      Lê Diệp định tránh né theo thói quen, nhưng lại bị nắm cằm, ép hỏi, “Trả lời tôi, hôm đó có đến sân bay ?”

      Lê Diệp mím môi, ánh mắt đầy áp lực, hiểu sao, lại gật đầu.

      Khóe miệng bất giác cong lên, đôi mắt chớp động ánh quang, “Có việc nên lỡ giờ sao?”

      Gương mặt vẻ mất tự nhiên, tì trán vào đầu vai .

      Dáng vẻ đáng thương khiến xót xa, vuốt ve vai , thở , “Gặp chuyện gì, sao ràng với tôi?”

      Hơi nước bốc lên khiến mọi thứ mơ hồ. Lê Diệp cúi đầu, chuyện tối hôm đó, muốn nhớ lại, cũng thể kể chuyện Khang Đức Văn làm, càng thể để Doãn Chính Đạc biết nguyên nhân đằng sau đó.

      Thấy lại thất thần, tay được thể lần xuống dưới. Lê Diệp kinh hãi, vội vàng ngăn lại.

      trêu chọc thăm dò, thấy mặt đỏ lên, đầu ngón tay nhàng cào cái, giọng khàn khàn, “Hình như hỏng hóc gì?”

      Lê Diệp vô cùng quẫn bách, đẩy ra, “Đừng như vậy…”

      “Ngoài đừng như vậy với đừng ra, còn được cái gì nữa?” chế giễu, thấy sắc mặt càng hồng hơn, cúi người, ngậm tai , “Kết hợp với giọng của em, chỉ khiến người ta càng muốn phạm tôi hơn.”

      Lê Diệp cứng đờ, ngẩng phắt đầu nhìn , nhìn chăm chú hồi, đến khi tỏ vẻ khó hiểu, mới ngoảnh mặt , đoán rằng chưa biết gì.

      Tắm xong, bế về giường. Mặc dù vẫn , nhưng chỉ vì động tác dựa dẫm vào , cũng quyết định cho qua rồi.

      Nhìn nằm trong chăn mơ màng ngủ, đưa tay vuốt tóc . Có lẽ quá khoan dung với , nhưng bây giờ, cũng tìm được mấu chốt của mình ở đâu.

      Di động đổ chuông, vội vàng bắt máy, lát sau quay về, ngồi cạnh giường nhìn .

      Lê Diệp mở mắt, ánh mắt còn sót lại hơi nước, dịu dàng, nhu mỳ, như vậy khiến còn cách nào hết.

      Vén tóc ra sau tai, cúi đầu xuống, “Ngủ trước , tôi ra ngoài lúc.”

      Lê Diệp nhìn , ra có phản ứng gì, nhưng bộ dạng này lại khiến có chút lưu luyến.

      Nhìn đồng hồ, , “Công ty có bữa tiệc, rể bảo tôi qua đó lát.”

      Đột nhiên Lê Diệp tóm lấy tay , sức lực bỗng chốc cực lớn, thốt lên, “Đừng !”

      “Sao thế?” Ngón tay lướt qua mặt .

      Lê Diệp ý thức được phản ứng của mình hơi quá, vội buông ra, “ có gì…”

      buồn cười bởi hành động của , “Vốn dĩ tôi cần đến, nhưng rể mới bị thương, vừa khỏi thôi, uống rượu nhiều được, tôi qua đó ngăn lại.”

      rũ mí mắt xuống, trong lòng thầm nghĩ, chắc hẳn Khang Đức Văn lung tung, cũng có chuyện riêng tồi tệ, nếu ra, cuộc sống của cũng chẳng được tốt lành gì.

      Nhìn Doãn Chính Đạc có vẻ giờ vẫn chưa biết gì, hình như bình tĩnh lại…Nhưng, nếu như biết, có phản ứng gì?

      Dựa vào tính cách của , có khi nào bóp chết

      Lê Diệp vô cùng lo sợ, bất an. thể tưởng tượng được tình cảnh và tâm trạng của mình vào lúc đó thế nào, muốn chạy trốn, trốn khỏi mọi chuyện có thể xảy ra.

      Xoa mắt rồi đứng dậy, “Ngủ , tôi về mua đồ ăn khuya cho em.”

      được hai bước, quay đầu lại, quả nhiên thấy nhìn mình. Dường như mọi khó chịu và khúc mắc trong lòng tan biến hết, quay lại, cúi người hôn . Nụ hôn dần trở nên triền miên, phản kháng mà im lặng đón nhận. Dù có chút ý nghĩ lung tung, nhưng rốt cuộc cũng dừng lại. Buông ra trong cảm giác thỏa mãn, Doãn Chính Đạc hôn lên trán , “Chờ tôi về.”

      Đến khi ra khỏi cửa, vẫn còn ngây ngốc, trống ngực dồn liên hồi. sờ lên ngực, cảm giác này, khiến chìm đắm trong cơn mê man.

      ***

      Khách sạn.

      Rượu quá tam tuần, đa phần đều ngà ngà, Doãn Chính Đạc lại rất tỉnh táo. Tửu lượng của tệ, hôm nay lại có tinh thần, uống bao nhiêu cũng sao.

      Khang Đức Văn nhìn , “Cậu hai, may mà hôm nay có cậu, về nhà đầy mùi rượu, lại chuẩn bị nghe chị cậu mắng trận.”

      Doãn Chính Đạc cười, cầm cốc rượu lên, “Việc nên làm thôi, bị thương mà.”

      “Có điều, cậu uống nhiều như thế, em dâu quản cậu sao?” Khang Đức Văn lắc đầu, “ về muộn lúc là chị cậu lại cằn nhằn cả buổi.”

      Nhìn cốc rượu, Doãn Chính Đạc nhún vai… ấy quản mình. Điều này chẳng cần suy tư cũng có thể kết luận, nghĩ đến lại thấy có chút mất mát.

      “Cậu hai, hiểu, chẳng phải cậu thích Sơ Vũ sao? Sao lại cưới Lê Diệp, tất cả mọi người đều nghĩ ra.”

      Khóe miệng giật giật, “Chẳng có gì mà hiểu, làm chuyện muốn làm thôi, rất đơn giản.”

      ra mà vẫn còn mơ hồ.” Khang Đức Văn tò mò, “Cậu hai, quan hệ giữa cậu với em dâu có hòa hợp ?”

      “Chính là thế.”

      Cười cười, Khang Đức Văn xoa xoa trán, “Em dâu hẳn là người ôn hòa, giống như chị cậu, lúc nào cũng nóng nảy.”

      Doãn Chính Đạc chống tay lên trán, thờ ơ quan tâm, bởi quan tâm ắt rối loạn, nguyên nhân bên trong có lẽ Khang Đức Văn hề biết.

      “Có điều, A Đạc này, phụ nữ ấy à, vốn là loài sinh vật vô cùng phức tạp, thể nhìn mặt mà đánh giá được. Vợ mặc dù cực kỳ lợi hại, nhưng cũng có những lúc dịu dàng, em dâu thoạt nhìn ôn hòa, nhưng chắc cũng có lúc nổi đóa lên chứ?” Khang Đức Văn cười phá lên, tay ôm ngực.

      Khóe miệng Doãn Chính Đạc giật giật, nhìn đồng hồ, “ sớm nữa, em về đây.”

      Khang Đức Văn chạm cốc với , “Hôm nay cảm ơn cậu đến cứu cánh…vất vả cho cậu rồi, cậu hai.”

      Doãn Chính Đạc nâng cốc, “Người nhà mà, phải khách sáo.”

      “Đúng vậy, xem tôi này, lại mấy lời khách sáo thế chứ. Người nhà, của cậu là của tôi, của tôi là của cậu, đâu phải xa cách.” Khang Đức Văn chậm rãi nhấp rượu, hai mắt lộ ra ý cười.

      Đặt cốc xuống, Doãn Chính Đạc cầm áo khoác, vội vàng ra ngoài.

      Nhìn có vẻ nóng lòng về nhà, ý cười trong mắt Khang Đức Văn càng đậm hơn…

      Chẳng trách bận tâm đến phản đối của mọi người, báu vật tiêu hồn như vậy, ai lại ?
      Hale205Thanhbliss thích bài này.

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 88: Hình như chồng cậu đối xử rất tốt với cậu

      Có vẻ như hồi phong ba kết thúc như vậy, Doãn Chính Đạc tiếp tục trở lại với công việc, mỗi ngày sớm tối đưa đón Lê Diệp, ngày qua ngày lại như trước đây.

      Về chiếc nhẫn Lê Diệp làm mất, vẫn luôn cho người lưu ý nghe ngóng thị trườn, nếu có người bán ra, kim cương có số hiệu độc lập, chắc chắn có tin tức ngay.

      Tuy nhiên, kẻ lấy được chiếc nhẫn kim cương ắt có cảnh giác, biết thể dễ dàng ra tay với viên kim cương lớn như vậy được, vậy nên lâu mà vẫn chưa có tin tức truyền đến.

      Hôm nay, Lê Diệp vẫn làm theo lệ thường, lại bất ngờ nhận được điện thoại của Quan Khanh Khanh.

      Có vẻ như ấy rất ổn. ấy thôi việc ở đài truyền hình, biến mất cũng lâu. ấy vẫn gặp bác sĩ tâm lý, cũng hồi phục được tương đối.

      Lê Diệp khuyên ấy nên làm lại, có thể làm ở hậu đài giống mình, ít áp lực, lại vừa phải rơi vào guồng quay chóng mặt, càng có lợi cho việc hồi phục tâm lý hơn.

      Có lẽ do quá bức bối, Quan Khanh Khanh đồng ý với đề nghị của . đến tìm lãnh đạo, đối phương lập tức nhận lời giao cho Quan Khanh Khanh vị trí phù hợp.

      Có thể làm việc cùng nhau, hai người đều rất vui mừng. Gặp lại, Quan Khanh Khanh có chút tiều tụy, nhưng trông có tinh thần hơn nhiều. Vết sẹo mặt vẫn còn đó, ấy đổi kiểu tóc, cố gắng che giấu nó .

      Đồng nghiệp trong văn phòng đều rất tốt, ai cố tình nhìn ấy chằm chằm, cũng có ai nhắc đến chuyện xảy ra với ấy, mà đều tỏ ra như lần đầu gặp mặt.

      Ngày làm việc đầu tiên, ấy nhanh chóng bắt nhịp được với công việc.

      Có điều, Lê Diệp lại cảm thấy, công việc tại vùi lấp ấy. ấy từng có quá khứ huy hoàng, giờ lại chỉ có thể lồng tiếng cho những diễn viên vô danh tiểu tốt.

      Cứ tưởng ấy có thể hồi phục tinh thần hoàn toàn rồi, chưa được hai ngày, ấy lại có chuyện…

      Hôm ấy, mọi người cùng nhau thu , trong đó có đoạn diễn con của nhà danh giá chạy trốn để đào hôn, kết quả là gặp phải tên cướp rồi bị cưỡng hiếp.

      Quan Khanh Khanh thu cho vai chính, cũng phải tham gia vào trường đoạn này, nhưng lại có mặt trong phòng thu. Mọi người đều làm việc hăng say, chẳng ai để ý được nhiều.

      lúc người lồng tiếng cho vai nữ chính hét lên thương tâm, Quan Khanh Khanh ngồi bên cạnh cũng đột nhiên la lên, lao ra khỏi cửa như người điên.

      Bao công sức đều bị làm hỏng cả, đoạn vừa rồi phải thu lại lần nữa, có vài người đồng nghiệp tỏ ra mấy vui vẻ, cố thiếu chuyên nghiệp như thế này quá hoang đường.

      Lê Diệp cũng vội vàng chạy ra theo. Quan Khanh Khanh bị kích động, ngồi thu lu trong góc cầu thang, cả người run cầm cập.

      Lê Diệp đưa cho ấy cốc nước ấm, “Khanh Khanh, chuyện đó qua rồi, đừng sợ, ai có thể hại cậu nữa đâu.”

      Sờ lên vết sẹo mặt, Quan Khanh Khanh lại cảm thấy chán chường, “Mình xin lỗi, chuyện đơn giản thế này mà lại bị mình làm hỏng rồi…”

      Lê Diệp vỗ vỗ ấy, “Có gì đâu, mọi người thu lại lần nữa cũng sắp xong rồi, họ đều ôn hòa lắm.”

      Nhìn dáng vẻ này của , Quan Khanh Khanh có chút khó hiểu, “Lê Diệp, cậu sợ sao? Tại sao cậu nghĩ đến chuyện đó?”

      Lê Diệp bị ấy hỏi như vậy là lại nhớ đến chuyện ngày đó. Ai mà lại sợ chứ, có điều, giờ gần quên rồi. Cảm giác đáng sợ đó chỉ xuất vào lúc ấy, sau khi việc trôi qua, còn bị cảm giác đó quấy nhiễu nữa.

      “Chồng cậu, hẳn là vẫn luôn ở bên cậu…” Quan Khanh Khanh thở dài. Từ đầu đến cuối, ấy luôn giấu mọi chuyện trong lòng, chuyện đau khổ cũng chia sẻ với ai, để rồi tự mình giày vò mình, khiến nỗi đau cứ dần lớn lên.

      Lê Diệp nhớ đến gương mặt của người đó, hình ảnh cứ dao động trong đầu, im lặng gì.

      Ngồi với Quan Khanh Khanh lúc, cùng ấy đứng dậy, quay lại phòng thu .

      ngang qua phòng uống nước, chợt nghe thấy bên trong có người đồng nghiệp than phiền, “Ngày xưa nghe Vương , ấy với Quan Khanh Khanh từng là đồng nghiệp từ mấy năm trước, bị ta mắng ra gì…Giờ sao? ta chẳng qua cũng thành ra thế thôi, rời khỏi chương trình tin tức tám giờ sáng nổi tiếng kia rồi, ta còn hống hách được gì nữa, cả đội tôi chẳng ai kém ta hết.”

      “Ai phải chứ. Mặc dù đều là nghề đá ngang, nhưng mà Lê Diệp giỏi hơn ta nhiều, ta vẫn còn nghĩ mình là dẫn chương trình tin tức tám giờ sáng chắc, bày ra cái vẻ ngạo mạn đấy cho ai xem chứ.”

      Lê Diệp ngờ những người đồng nghiệp ngày thường vốn hòa nhã là thế mà lại có thành kiến lớn như vậy với Quan Khanh Khanh. Nhìn sắc mặt Quan Khanh Khanh hơi khó coi, Lê Diệp vội vàng đưa ấy rời , trong lòng vô cùng áy náy, “Xin lỗi, Khanh Khanh…”

      Quan Khanh Khanh nhìn cái, rồi cười, “ xin lỗi làm gì chứ, cậu có làm gì đâu…Mau quay lại thôi, mình còn phải hoàn thành nốt công việc ngày hôm nay, còn phải đọc hết lời thoại sớm chút.”

      Lê Diệp thấy ấy có vẻ mất vui liền gật đầu, “Ừ!”

      Hết giờ làm, Doãn Chính Đạc đợi ở tầng dưới. Lê Diệp và Quan Khanh Khanh cùng nhau xuống, nhìn thấy chiếc xe sang trọng, Quan Khanh Khanh lại bắt gặp Lê Diệp đưa mắt nhìn mấy lần, liền đoán, “Người đó, là chồng cậu à?”

      Lê Diệp có chút bối rối, Doãn Chính Đạc xuống xe về phía . cầm lấy cây gậy trong tay , rồi đỡ , “Hôm nay ăn lẩu…nhà hàng hôm qua em bảo muốn ăn vừa lúc có chỗ.”

      Mặt Lê Diệp đỏ lên. hề muốn ăn lẩu. Hôm qua cùng đồng nghiệp chat nhóm, có người ở gần công ty có nhà hàng lẩu rất ngon, lúc nào cũng đông kín khách, đặt chỗ trước mấy ngày mới ăn được. chỉ bâng quơ hỏi câu có ngon , lại ngồi bên cạnh nhìn thấy cuộc trò chuyện, liền đưa ăn thử.

      Đây là lần đầu tiên Quan Khanh Khanh gặp trực tiếp Doãn Chính Đạc. Trước đậy, ấn tượng của ấy về chỉ là người chồng vừa thần bí lại vừa có tiền của Lê Diệp, có điều, đối với những người có tiền, ấy mấy xem trọng. Hôm nay gặp mặt thế này, ấy ngờ còn trẻ như vậy, phong thái bất phàm, lại khiến người khác có chút sợ hãi.

      Nhìn chăm chú, Quan Khanh Khanh hỏi thăm, “Hôm đó…hẳn là cứu tôi và Lê Diệp, tôi còn chưa lời cảm ơn .”

      Doãn Chính Đạc có ý định nhắc lại chuyện hôm đó, liền cho qua, “ có gì… có xe rồi chứ? Chúng tôi trước đây.”

      “Để tôi mời hai người bữa .” Quan Khanh Khanh kéo Lê Diệp, “Đây là lần đầu tiên mình gặp chồng cậu, ấy từng cứu mình, mình vẫn chưa được lời cảm ơn tử tế nào.”

      phải khách sáo thế đâu.” Lê Diệp đưa mắt nhìn Doãn Chính Đạc. Từ hôm đó đến nay, hề nhắc đến chuyện đó. Mỗi lần nhớ lại, đều cảm thấy như trải qua vở kịch, mà cả hai đều bị dồn đến bước đường cùng. Nếu đến kịp, kết quả thế nào, chẳng dám nghĩ đến nữa.

      Ngày hôm đó tại sao lại đột nhiên đến chỗ của Quan Khanh Khanh, Lê Diệp vẫn hề hỏi. ấy đến đó, liệu có phải để tìm ?

      “Sao thế, hai người tiện à?” Quan Khanh Khanh nhìn hai người.

      Lê Diệp lắc đầu, “Đâu có…Vậy cùng ăn .”

      Doãn Chính Đạc tỏ ra nhiệt tình cho lắm, vốn là người kiêng nể ai hết, vui hay vui cũng đều để lộ ra mặt, trước nay chưa hề cố che đậy.

      Lê Diệp có chút áy náy với Quan Khanh Khanh. ra, chuyện tối hôm đó có thể tránh được, chỉ cần chú ý chút, nhưng vì chút sơ suất mà để lại vết thương khó phai nhạt trong lòng Quan Khanh Khanh. Trái lại, bản thân lại bình an vô , nhiều khi nghĩ ngợi, trong lòng đầy cảm giác tội lỗi.

      lên tiếng, Doãn Chính Đạc cũng lại nữa. Lên xem, đưa họ đến nhà hàng lẩu.

      Nhà hàng đó phải là nơi quá sang trọng, vừa bước vào bên trong thấy ngập tràn hương vị. Hơi nước nóng hầm hập, bia lành lạnh, xung quanh ồn ào huyên náo, tạo nên bầu khí rất ấm cúng.

      Gọi vài món ăn, Doãn Chính Đạc còn dặn người phục vụ, “Nước canh đừng cho cay quá… Lấy thêm lon nước hạnh nhân nóng nữa, cho tôi nước khoáng.”

      Gập thực đơn lại, Doãn Chính Đạc đưa cho người phục vụ. Lê Diệp thấy bỏ qua Quan Khanh Khanh, liền bổ sung, “Khanh Khanh uống gì?”

      Quan Khanh Khanh đáp, “Giống cậu .”

      Lê Diệp gọi thêm lon hạnh nhân nóng. Chẳng mấy chốc, đồ uống được đưa lên. Doãn Chính Đạc lấy khăn lau sạch miệng lon, bật nắp, đổ ra rồi đặt trước mặt Lê Diệp.

      Quan Khanh Khanh ngờ lại là người chu đáo đến thế. tự thấy mình nhìn người rất chuẩn. Ấn tượng mà Doãn Chính Đạc tạo ra cho người khác ở ngay lần gặp đầu tiên rất ràng, quá ngạo mạn, khiến người ta cảm thấy xa cách nghìn dặm, nhưng với Lê Diệp lại hoàn toàn khác, điều này làm cho người khác thể tưởng tượng nổi.

      Thức ăn cũng được dọn dần lên. Doãn Chính Đạc chuyện, chỉ nhúng thức ăn, ăn ít, còn lại đều gắp cho Lê Diệp.

      Nhìn đĩa của Lê Diệp đầy ụ như hòn núi , Quan Khanh Khanh để lộ ra nụ cười ngưỡng mộ, “Lê Diệp, chồng cậu đối xử với cậu tốt đấy.”

      Gương mặt Lê Diệp phiếm hồng, quay mặt với Doãn Chính Đạc, “Thế này thôi, em ăn được nữa.”

      thấy thể ăn được nhiều như vậy, liền đặt đũa xuống, khoanh tay nhìn ăn nốt.

      lát sau, Doãn Chính Đạc có điện thoại, bên trong quá ồn ào, phải ra ngoài bắt máy.

      Thấy ra ngoài, Quan Khanh Khanh cảm thán, “Lê Diệp, hình như chồng cậu rất tốt với cậu.”

      “Có gì đâu…” Lê Diệp lắc đầu.

      “Chuyện đó, ấy để bụng chút nào sao?” Quan Khanh Khanh nhìn .

      Lê Diệp tỏ vẻ khó hiểu, “ ấy để bụng cái gì cơ?”

      Quan Khanh Khanh lắc lắc đầu, đáp án quá ràng, vết nhơ chỉ để lại ấy, còn Lê Diệp, bị chút ảnh hưởng nào.

      Chẳng bao lâu sau, Doãn Chính Đạc từ bên ngoài quay lại, trong tay cầm cốc trà sữa đậu đỏ. đặt cạnh tay Lê Diệp, cử chỉ vô cùng tự nhiên.

      Quán lẩu rất náo nhiệt, người đến đông đúc, nhưng Quan Khanh Khanh lại cảm thấy lạnh lẽo, đơn như chỉ có mình.
      Hale205 thích bài này.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 89: quan tâm cậu ta

      Ăn xong, Lê Diệp no đến thể chịu được nữa. ra đường họ về nhà thuận đường với Quan Khanh Khanh, có thể đưa ấy đoạn. Tuy nhiên, Doãn Chính Đạc hoàn toàn có ý đó, vừa ra khỏi cửa bắt chiếc xe cho Quan Khanh Khanh về.

      Lê Diệp cũng biết gì, đành tạm biệt ấy.

      Lấy xe, hai người cùng về nhà.

      Lê Diệp liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, thái độ của có vẻ tốt, rất dễ khiến người khác cảm thấy bối rối.

      “Sau này tôi và em ở bên nhau, đừng để người khác chen vào.” liếc cái.

      Đây chính là lý do mà cả bữa cơm sắc mặt dễ nhìn chút nào sao?

      Lê Diệp thầm nghĩ, bạn bè muốn mời bữa cơm cảm ơn, thể nể mặt người ta được.

      “Lời tôi , em nhớ kĩ cho tôi…” tỏ vẻ khó chịu, “Còn nữa… đồ uống tôi gọi cho em, đừng có gọi phần y hệt cho người khác.”

      Lê Diệp nhìn , thảo nào, còn hiểu tại sao gọi nước hạnh nhân rồi mà còn mua về cho cốc trà sữa, còn chưa uống được hai ngụm bị lấy , cho uống nữa.

      Chỉ là cốc đồ uống mà thôi, lại để bụng như vậy. Con người này mà giận lên đúng là chẳng hiểu ra làm sao.

      Di động đổ chuông, lấy ra xem, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lại vội vàng nhét điện thoại vào túi.

      liếc mắt nhìn, “Sao thế?”

      Lê Diệp lắc đầu, “Tin nhắn rác.”

      hỏi lại nữa, lái xe về nhà.

      Về đến nhà, liền tắm. Lê Diệp nhìn cánh cửa phòng tắm, vội rút điện thoại ra, trong đó là mấy tin nhắn, tin nhắn nào cũng vô cùng khó chịu.

      “Đường Na, đêm qua tôi coi vợ tôi là , kết quả là cảm giác phê vô cùng…”

      Lê Diệp cực kỳ khó chịu, tưởng rằng đâm bị thương khiến bớt phóng túng , ngờ lại càng thậm tệ hơn, có chút hối hận nào.

      “Cổ Đức, 1302, tiếng nữa, tôi muốn nhìn thấy …Lần này cần mang dao đến đâu, tôi thích phụ nữ hung hãn cho lắm.”

      Lê Diệp căm hận , “Tôi thể đến nữa!”

      đến. Tôi chắc chắn.”

      Lê Diệp buồn nôn với , xóa sạch tin nhắn , nhưng bản thân bị theo dõi, có trốn tránh thế nào cũng ngăn được quấy nhiễu bệnh hoạn của .

      Bất chợt, điện thoại của Doãn Chính Đạc đổ chuông, bước tới xem cuộc gọi đến, bỗng chốc cảm thấy căng thẳng.

      Nghe thấy tiếng chuông, Doãn Chính Đạc mở cửa phòng tắm, cả người đầy bọt, nhìn , “Ai gọi đấy?”

      Sắc mặt Lê Diệp cứng đờ, “ rể….”

      “Hả?” xoa xoa tay, “Đưa đây cho tôi.”

      Lê Diệp giấu điện thoại ra sau, lại thúc giục, “Đưa cho tôi.”

      Từng bước từng bước lại gần, Lê Diệp giao điện thoại vào tay .

      bắt máy, dựa vào cạnh cửa. Phía bên kia cứ thao thao bất tuyệt, có biểu gì hết, chỉ im lặng lắng nghe, rồi đột nhiên sắc mặt trầm xuống.

      Lê Diệp vô cùng căng thẳng, nhướng về phía trước chút, mong có thể nghe ràng họ gì.

      nghe được hết phía bên kia gì, nhưng nghe ràng từ “em dâu”, cả người bỗng lạnh , rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm.

      Nhìn thấy vẻ mặt u của , tim Lê Diệp đập loạn nhịp.

      Cúp điện thoại, bước về phía trước, hai mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm.

      Lê Diệp căng thẳng nắm lấy tay , “ phải đâu…”

      nhướng mày, ánh mắt thâm sâu khó hiểu.

      Lê Diệp lắc đầu, trong lòng lại sợ biết tất cả, đầu óc hỗn loạn, lầm bầm, “ nghe tôi giải thích…”

      Gương mặt căng cứng, nhìn chằm chằm, dáng vẻ này khiến Lê Diệp quay cuồng đầu óc.

      Đột nhiên rũ bỏ tất cả, bất chợt nở nụ cười, “Em muốn giải thích cái gì?”

      Lê Diệp nhìn với vẻ tin, “…”

      cười với vẻ mất kiên nhẫn, “Hợp đồng thời có vài chỗ sửa lại, tôi phải đến ký…”


      Lê Diệp vẫn chưa hết kinh hãi, “Tôi nghe thấy… nhắc đến tôi…”

      rể hỏi tôi, muộn thế này rồi mà tôi còn ra ngoài, liệu em có giận .” sờ mặt .

      Lê Diệp quan sát tỉ mỉ sắc mặt , nụ cười của rất chân , hề có bất kỳ dấu vết nào của tức giận. Biểu vừa rồi của đúng là dọa chết rồi. Bực mình, giơ tay đấm lên ngực , “ quá đáng đấy!”

      tóm lấy tay , thấp giọng cười, “Làm nũng sao?”

      Lê Diệp đỏ mặt, tránh khỏi tầm mắt .

      lập tức sán lại, ôm chặt lấy , hôn say đắm.

      buông ra, xây xẩm mặt mày. nhìn đồng hồ, “Tôi ra ngoài chuyến, chắc phải mấy tiếng mới xong việc, có thể là trước mười giờ, tôi về.”

      Lê Diệp biết nên gì, nhìn lau người thay quần áo, rồi bị kéo ra đến cửa, mà vẫn thấy tim đập thình thịch loạn nhịp.

      ra khỏi cửa, Lê Diệp còn đứng nhìn theo lúc rồi mới chậm rãi quay vào trong.

      Đè tay lên ngực, cảm thấy tay chân như nhũn ra, nỗi sợ hãi như vậy, lâu rồi chưa trải qua.

      Điện thoại đổ chuông, biết là ai, liền bắt máy.

      Đầu bên kia truyền đến tiếng cười lạnh lẽo, “Chồng ra ngoài rồi, đến , tôi ở chỗ cũ chờ có thể đến, tôi tiện tay gửi đoạn thu , cậu ta tự biết thôi.”

      Lê Diệp chẳng thấy sợ nữa, cúp máy, thay quần áo rồi ra khỏi nhà.

      Đến khách sạn Cổ Đức, tìm được căn phòng từng đến, đẩy cửa vào.

      Lần này phòng tắt đèn, Khang Đức Văn đợi sẵn ở cửa, nhìn thấy vào, lập tức để lộ ra vẻ tươi cười, “Tôi biết là đến mà… Đường Na.”

      Lê Diệp tức giận, “Đừng có gọi tôi như vậy!”

      “Nhưng mà trong lòng tôi, chính là Đường Na… So với diễn viên đó, còn sống động hơn, ta chẳng qua chỉ là cái xác, còn mới là linh hồn.”

      Lê Diệp kinh tởm cực độ, “Rốt cuộc muốn thế nào? Tôi tin cứ lằng nhằng thế này chỉ vì nhân vật hư cấu!”

      nhìn , ánh mắt chứa lấy ý tốt nào, “Nếu tôi là vì như thế sao?”

      Lê Diệp cũng nhìn , như là hận thể bị hủy diệt luôn cùng vậy.

      “Nào, đọc đoạn này , tôi thích giọng ở đoạn này.” Khanh Đức Văn lấy tờ giấy ra, “Tiếng kêu của , quấn lấy hồn tôi suốt bao nhiêu giấc mơ.”

      Lê Diệp đẩy tay ra, híp mắt cười, lại đưa tờ giấy ra, “Hay là muốn đọc cho A Đạc nghe?”

      Lê Diệp trợn mắt nhìn với vẻ dữ dằn, bị bức ép làm việc muốn làm, chỉ có thể nhẫn nại.

      Cầm lấy tờ giấy, chỉ đọc dòng, thể chịu được nữa, xé luôn tờ giấy , “ giết tôi ! Có chết tôi cũng đọc!”

      bật cười, móc ra điếu thuốc và châm lửa, “Tôi đâu nỡ…Đường Na, sợ A Đạc biết như vậy, phải là nó rồi chứ?”

      Lê Diệp run lên, buột miệng , “ nhảm rồi!”

      “Tôi nhảm?” vòng quanh , trắng trợn đánh giá thân mình xinh xắn của , “Nếu sợ nó biết, lại biết là tôi sỉ nhục , vậy mà vẫn đến. Xem ra, hai người kết hôn, lại là tình chàng ý thiếp ấy chứ.”

      im miệng!” Lê Diệp lùi về phía sau hai bước, như bị sét đánh ngang tai.

      “Nghe lần trước A Đạc định đưa ra nước ngoài nghỉ dưỡng, bỏ rơi nó để chạy đến đây bịt miệng tôi… Em dâu, hi sinh nhiều đấy.” mỉm cười.

      Lê Diệp nắm chặt tay, “Khang Đức Văn, tốt nhất là nên vừa hai phải thôi, chuyện mà vỡ lở, cả tôi và đều chẳng được yên. Tôi đáng , tôi chỉ là người bình thường vô danh tiểu tốt, , có địa vị cao trong Doãn thị, gia nhập giới thượng lưu. Nếu để Doãn Kính Lam biết làm chuyện buồn nôn sau lưng chị ấy, chị ấy tha cho đâu! Bà Doãn với ông nội nữa, đều bỏ qua cho . Thân phận của , địa vị, tiền bạc, danh dự, đều bị hủy hoại trong nháy mắt! cảm thấy có thể mất tất cả những thứ đó ư?”

      híp mắt, nhìn phản kích cách sắc bén.

      Nghe hết, cười, lại lôi điện thoại ra, “Vậy chúng ta thử cược xem, là sợ bị A Đạc biết lồng tiếng cho bộ phim khiêu dâm huyền thoại hơn, hay là tôi sợ bị mọi người biết tôi say đắm câu chuyện của hơn.”

      tìm đến số của Doãn Chính Đạc, ngón tay hạ xuống, “Tôi thích nhất là mấy trò kích thích như thế này. Tôi đánh cược, để tôi gọi cuộc điện thoại này, bởi vì quan tâm A Đạc.”

      Lê Diệp nhìn màn hình điện thoại của , đó có số và tên của Doãn Chính Đạc. cắn chặt răng, thể chịu thua, nếu chịu thua, phải nghe theo sắp đặt của , muốn làm chuyện trái với lòng mình.

      “Tốt lắm, tôi rất thích người cứng đầu.” Khang Đức Văn bấm nút gọi, nhìn màn hình chuyển sang chế độ gọi, Lê Diệp chợt căng thẳng, sắc mặt biến đổi đột ngột.

      Nhìn thấy phản ứng của , đắc ý, “Cùng chết cũng được, tôi chán ngấy những ngày tháng sống mà phải để ý sắc mặt người ta rồi, tôi vẫn mong được làm người đàn ông đường đường chính chính, chứ phải kẻ ăn nhờ ở đậu, nghe người ta sai khiến.”

      “A lô?” Đầu bên kia đột nhiên truyền đến giọng của Doãn Chính Đạc, khiến Lê Diệp giật thót mình.

      “A Đạc.” Khang Đức Văn từng chữ , nhìn Lê Diệp chằm chằm, khóe miệng cong lên thành nụ cười xấu xa, “ có chuyện này, nhất định phải với cậu…”

      Lê Diệp nắm chặt tay, nhúc nhích, cũng lên tiếng. quan tâm, bị người ta biết sao chứ, sớm buông bỏ tất cả rồi, tại sao lại phải chịu uy hiếp chứ?
      Hale205 thích bài này.

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 90: Sự khác thường của cô ấy

      Ở đầu dây bên kia, Doãn Chính Đạc hỏi, “Chuyện gì vậy?”

      nghe thấy giọng kia, trong lòng Lê Diệp lạnh , nhưng nghe thấy rồi trái tim lại bỏng rát như bị dầu sôi tưới qua. nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của Khang Đức Văn, ánh sáng đó như đâm thấu qua hai mắt vậy.

      Nhìn cái, cho dù cố giấu áp lực, nhưng trong lòng nghĩ gì dần ràng rồi, Khang Đức Văn bình tĩnh lên tiếng, giọng điệu u, “Em dâu…”

      vừa được hai từ, Lê Diệp lao đến, giật lấy chiếc di động, ném mạnh xuống đất.

      Nhìn chiếc di động tan thành bốn năm mảnh, Khang Đức Văn khoanh tay lại, “Quả rất sợ tôi với nó…”

      Lê Diệp cắn răng, hét lên như kẻ điên dại, “Rốt cuộc muốn thế nào?”

      bước đến, nhặt điện thoại lên lắp lại, “Vậy tôi thẳng luôn, em dâu…”

      Nhìn vẻ mặt tái nhợt của , thong thả , “Trong máy tính của Doãn Chính Đạc có bản phương án hợp đồng với tập đoàn Tất Thắng, tôi muốn lấy ra cho tôi bản.”

      Lê Diệp nhìn chằm chằm, cuối cùng tên này cũng để lộ đuôi cáo, làm gì có chuyện đắm đuối giọng của Đường Na, chỉ là chuyện tào lao mà thôi. Mục đích của là lấy trộm được cơ mật của công ty, vì lợi ích cho riêng .

      “Em dâu từ chối cầu nho này của tôi đấy chứ?” cười, “Sơ với tình cảm bền chặt của hai vợ chồng , văn kiện nho đó đâu tính là gì. nghĩ xem, mất văn kiện rồi, nó cũng chẳng nghi đến , có biết gì về chuyện làm ăn đâu. Nhưng mà quá khứ của mà bị nó biết được, chắc là ổn đâu. A Đạc có thể chịu được khi vợ nó kêu rên cho đàn ông cả thế giới này nghe ?”

      Nhìn biểu căm hận của , nụ cười của càng thâm sâu hơn. bước đến, vỗ vỗ vai , lại nhìn đồng hồ, “ còn sớm nữa, em dâu cũng nên về nhà thôi, đừng để cậu hai nhà tôi đợi lâu…”

      hất tay ra, đầy cảm giác buồn nôn.

      “À đúng rồi… Tôi nên cho biết thời gian muộn nhất phải đưa cho tôi tập văn kiện chứ nhỉ.” Khang Đức Văn lấy phong bao từ trong túi ra, quơ quơ trước mặt , “Thứ Hai tuần sau, cũng tức là năm ngày sau, tôi muốn hợp đồng xuất trước mắt, bằng … Trong này là trọn bộ “Mùa xuân của bách hợp”, còn cả ghi mấy cuộc đối thoại giữa chúng ta, tôi xử lý hết phần của tôi rồi, chỉ còn lại lời thừa nhận về vai diễn kia thôi. Tôi nghĩ chắc là muốn tôi gửi cái này cho A Đạc đâu nhỉ?”

      Lê Diệp đưa mắt nhìn con người dơ bẩn kia, mỗi tế bào đều phát ra căm ghét .

      “Chúng ta có thể rồi.” cười, “Tôi tiễn đoạn nhé, em dâu?”

      Lê Diệp lùi về sau hai bước, quay đầu thẳng ra cửa.

      Nhìn thấy cuống cuồng bỏ chạy, cũng ra theo, còn nhắc lại, “Em dâu đừng quên, thứ Hai tuần sau, tập đoàn Tất Thắng, chuyện rể giao, đừng có quên đấy.”

      Lê Diệp vội vàng bước , thể ở lại thêm giây nào nữa, nơi này khiến cảm thấy cả thế giới như sụp đổ vậy.

      Lên xe, gương mặt chiếu lên cửa xe. Ngoài cửa sổ, đèn điện lấp lánh, còn kinh hãi, hoảng hốt.

      Tại sao lại để mình rơi vào hai tình huống nan giải thế này? ghét phải lựa chọn.

      Đèn đường chằng chịt, hai tia sáng rọi xuống, sáng đến chói mắt.

      ***

      Từ khách sạn ra, đến cạnh xe, rồi ngồi vào trong, Khang Đức Văn mở điện thoại ra. góc điện thoại bị vỡ ra, con bé kia cũng vừa chút nào.

      Cười lạnh tiếng, nhìn thấy mấy thông báo cuộc gọi nhỡ.

      Ngập tràn gương mặt là vẻ thư thái, gọi lại.

      “A Đạc?” nhìn mình trong gương, chậm rãi chỉnh tóc, , “Vừa rồi cẩn thận, để điện thoại bị rơi xuống đất ấy mà.”

      “Vừa rồi trong điện thoại gì vậy?” Doãn Chính Đạc hỏi , “ nhắc đến Lê Diệp sao?”

      “À đúng.” Khang Đức Văn đắc ý nhìn gương mặt mình trong gương, ngắm trái ngắm phải, , “Vừa rồi định với cậu về chuyện hợp tác với Mỗi Mậu, đột nhiên nhìn thấy trông rất giống em dâu, làm rơi điện thoại rồi tôi mới phát ra mình nhìn nhầm.”

      Doãn Chính Đạc đáp, “ ấy ở nhà… Hợp đồng sửa xong rồi, em cũng ký rồi… Em tan ca đây.”

      “Ừ, về nhà chăm em dâu , mấy hôm nay tôi cứ kéo cậu ra ngoài suốt.”

      Cúp điện thoại, Doãn Chính Đạc nhìn đồng hồ, xuống tầng dưới rồi lấy xe về nhà.

      Mặc dù muốn nhanh chóng về nhà, nhưng đường hề tăng tốc. Dường như kiên định trong lòng dồn nén nỗi kích động của , khiến phải bình tĩnh lại.

      Về đến nhà, Lê Diệp cũng vừa tắm xong, ngồi ghế với mái tóc ướt sũng.

      vào phòng, bên trong có cảm giác rất kỳ lạ, vừa ấm áp, lại vừa tràn đầy mùi vị khiến người ta thư thái.

      còn vẻ coi trở về của như trước đây, cầm lấy gậy, đứng dậy, về phía .

      Cảm giác được người nghênh đón về phía mình, và cảm giác mình về phía người đó hoàn toàn giống nhau. Doãn Chính Đạc đứng yên, ngây ngẩn nhìn người phụ nữ bước đến.

      Lê Diệp giơ tay, phủi phủi bụi vai , ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt .

      Lòng Doãn Chính Đạc tràn đầy ấm áp, đưa tay nâng mặt lên, “Sao vẫn chưa ngủ?”

      Lê Diệp nghiêng người. chiếc bàn bên cạnh có bát canh, mở nắp, hương thơm nồng đậm tỏa ra nghi ngút.

      cũng bước đến, là bát canh xương sườn nấu rong biển, nước canh trong veo, cách hầm quả rất tốt.

      múc ra chút, đặt xuống bàn, rồi quay đầu nhìn .

      bưng lên, “Em nấu à?”

      Lê Diệp lên tiếng, nhưng thần sắc của lại ra, là nấu.

      Uống ngụm, khắp miệng ngập tràn vị thơm, gần như được chiều mà đâm ra lo sợ, “Sao lại vào bếp thế?”

      Lê Diệp chỉ nhìn , tự tay cầm thìa khuấy chút rong biển mặt, “Vẫn còn xương sườn.”

      mò lấy xương sườn lên ăn, rất mềm, “Vừa lúc hơi đói.”

      nhìn , trong mắt có chút ánh quang rất kỳ lạ.

      Đây là Lê Diệp mà trước nay chưa từng thấy, có lẽ là do ánh đèn quấy nhiễu, dáng vẻ của lúc này, dịu dàng đến mức thể tưởng tượng nổi.

      Vì cứu mà bị thương phải nằm viện, cầu nấu cơm mang đến nhưng nấu, hỏi thế nào cũng bảo biết làm, vậy mà hôm nay, hiểu động phải dây thần kinh nào, mà lại chủ động nấu canh cho .

      Từ từ ăn hết bát canh, Doãn Chính Đạc đưa chiếc bát cho , “Còn ?”

      lại nhồi nhét cho , “Muốn ăn cơm trắng ?”

      gật đầu, liền chống gậy ra cửa. Thấy định xuống tầng dưới, liền tóm lấy tay , “ ăn nữa, tôi ăn canh no rồi.”

      dừng lại, đứng sang bên cạnh trầm mặc nhìn .

      Doãn Chính Đạc cảm thấy kỳ lạ, bèn kéo ngồi xuống bên cạnh, “Tại sao đột nhiên lại nấu canh?”

      Lê Diệp lắc đầu, lúc sau mới , “Tôi muốn ăn khuya nên mới nấu ít.”

      gật gù, uống canh tiếp, bát canh to mà chẳng mấy chốc hết nhẵn, lau miệng, “Ngon lắm.”

      Nhìn thấy hành động của , khẽ cười, rất , khóe miệng chỉ hơi gợn lên chút.

      Mọi thứ trong tối hôm nay quá kỳ lạ, bước lại gần, ôm lấy eo , cúi đầu ghé xuống tai , “Diệp Nhi…”

      Lê Diệp hề phản kháng, tựa trán vào vai . Hơi thở lành lạnh của người đàn ông lượn qua chóp mũi cách ràng, đầu óc rối loạn, nghĩ ra được điều gì.

      Thấy bài xích mình, thở khẽ tiếng, cúi đầu bế lên, bước từng bước lớn đến cạnh giường.

      Bị kích động, lại hết sức dịu dàng, đan tay vào từng ngón tay , khẽ hôn qua từng tấc da thịt .

      Lê Diệp nhìn , tối hôm nay rất bình thường, hề né tránh hay e lệ, như thể xác nhận điều gì đó, cứ nhìn chằm chằm, lại như nhìn người xa lạ trước nay chưa từng gặp gỡ.

      vội vàng, mà nhẫn nại khơi dậy dục vọng trong . Nhìn thấy làn da đỏ ửng, biết động tình, có thể nhận được hồi đáp của , cảm giác thỏa mãn này, gần như khiến trở nên điên cuồng.

      Khoảnh khắc kết hợp, Lê Diệp rơi nước mắt, mặt vẻ đau khổ cùng vui sướng. cảm thấy mình giống mình nữa. rơi vào tình cảnh mà trước giờ mình chưa từng dự liệu đến và hề tự nguyện.
      Hale205Thanhbliss thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :