1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CUỘC HÔN NHÂN DÀI LÂU - Vân Quán Phong

Thảo luận trong 'Ngôn Tình Trung Quốc (Hoàn)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 82: Làm phiền

      Lúc ăn tối, Doãn Chính Đạc nhắc đến chuyện công tác châu Âu, bảo Lê Diệp chuẩn bị, như thể nhất định phải cùng.

      Lê Diệp gảy từng hạt cơm trong bát, nhìn , định gì lại thôi.

      khoác tay lên mép bàn, liếc mắt nhìn thấu ý nghĩ của , “Có chuyện gì?”

      Lê Diệp đặt đũa xuống, “Chuyện của…Quan Khanh Khanh, có thể giúp được , để giới truyền thông khơi ra.”

      “Có người ra chuyện đó?” nhíu mày.

      Lê Diệp gật đầu, “ vài diễn đàn có rồi, tôi sợ mấy tờ báo mà thấy được kiêng dè gì mà phát tán ra, như vậy ảnh hưởng đến ấy…”

      gõ ngón tay mặt bàn, như nghĩ gì đó, “Cũng phải là khó…”

      Thấy để lộ ra ánh mắt mong chờ, khóe miệng cong lên, nhìn chằm chằm cây gậy đặt cạnh .

      Lê Diệp sợ lại đề ra cầu cao hơn với mình, bước được như vậy là cố gắng lắm rồi, vậy mà vẫn ép buộc gắt gao.

      “Vậy phải lo chuyện đâu nữa, ấy có thế nào cũng liên quan đến tôi.” Doãn Chính Đạc lau miệng, định đứng dậy Lê Diệp chợt gọi .

      “Tôi…tôi thử, chút…” đành phải thỏa hiệp.

      “Được, cứ từ từ.” rất hài lòng với thái độ của , cầm lấy điện thoại ra ngoài gọi.

      lau sau quay lại, “Mới chào hỏi mấy ông chủ lớn trong giới truyền thông, tin tức của Quan Khanh Khanh bị truyền ra…nhưng em phải biết rằng internet quá phổ biến, nếu có người cố tình loan ra có chuyện gì có thể che đậy mãi được.”

      Lê Diệp gật đầu, cũng biết tin đồn thị phi thể mất hẳn, nhưng chỉ cần giới truyền thông động đến chuyện kia gây ảnh hưởng quá lớn.

      Nhìn , đột nhiên hỏi, “Vòng tay của em đâu?”

      Lê Diệp cúi đầu, nhìn cổ tay trống của mình, bối rối sờ sờ, “Tháo ra rồi.”

      “Đeo vào.” Đôi mắt lộ vẻ bực bội.

      “Quý giá quá, đeo tiện.”

      “Tôi bảo em đeo vào.” nheo mắt lại.

      Lê Diệp lên tiếng, cúi đầu nhìn thức ăn trong đĩa.

      ý thức được giọng điệu của mình tốt, liền đến cạnh , đưa tay sờ sờ tai , “Đồ mua rồi là để dùng, mất lại mua.”

      Lê Diệp chợt có cảm giác bối rối khó hiểu, né tránh , “Tôi lên tầng đây…”

      Nhìn cả cổ cả tai đỏ rần rần, khóe miệng cong lên… nàng này, hẳn là hòn đá.

      ***

      Chẳng mấy chốc đến ngày xuất phát, Lê Diệp làm buổi cuối. Còn số việc, nhưng Doãn Chính Đạc trước với sếp của nên mọi chuyện rất thuận lợi.

      Chuyến bay vào buổi tối, còn chuyện phải làm nên muốn về nhà trước, đến giờ qua đón .

      Ăn tối xong, Lê Diệp lên phòng ngủ đọc sách giết thời gian. Lần này cùng , ngày đêm bên nhau, nghĩ cũng biết khó tránh được chuyện gần gũi.

      Sờ sờ cổ, đôi lúc có những hành động quá đáng, nhưng thường xuyên, cảm thấy rất hoảng sợ, mỗi lần thấy là tinh thần lại rối loạn.

      Tựa vào gối, hơi miên man, lúc đầu đồng ý kết hôn với là vì có thể lấy được bằng chứng vô tội cho Hạ Tùng Đào. dùng cổ phần công ty để đánh cuộc, để tin rằng chứng cứ trong tay là có . Như vậy, việc Hạ Tùng Đào bị kết án là có trao đổi sao?

      Nếu như có thể tìm được chứng cứ trước bước, Hạ Tùng Đào sớm được ra ngoài, có thể chấm dứt cuộc sống này. muốn đồng nào của Doãn Chính Đạc cả, cũng muốn trải qua những ngày nơm nớp lo sợ.

      Bàn tay sờ đến gối, chạm phải tập giấy, lôi ra xem thấy là hành trình châu Âu. Là do viết, những hơn bốn trang, nhưng kỳ lạ là hề có công việc, toàn bộ đều là nơi để du lịch.

      Từ học ở nước ngoài, ngờ chữ viết tiếng Trung lại vô cùng ngay ngắn, rắn rỏi như chính con người vậy.

      Lê Diệp xem mấy tờ giấy, phía sau còn có ghi chú của về nhiệt độ và thời tiết, thậm chí còn viết nên mặc quần áo gì.

      Hai tai Lê Diệp dần nóng lên, hiểu, lần này Doãn Chính Đạc đưa mình châu Âu là vì tiện thể công việc, hay là cố tình sắp xếp.

      Nhét tập giấy lại chỗ cũ, đầu óc loạn cả lên, nghĩ được gì hết.

      nằm giường, điện thoại đột nhiên đổ chuông, mở xem, là số lạ.

      Số di động của đổi đổi lại, chỉ lưu số của người thân quen.

      mở tin nhắn ra, chỉ có dòng, nhưng từng con chữ lại như đâm thấu hai mắt
      “Trong vòng tiếng, đến phòng 1302 khách sạn Cổ Đức. Đường Na của tôi.”

      Lê Diệp lập tức vứt điện thoại sang bên, ngồi thừ người, rồi lại cầm lên, xóa bỏ tin nhắn kia .

      Run rẩy ngồi lát, tin nhắn lại đến, “Đừng giả vờ như chưa đọc được, nếu đến, tôi công bố quá khứ đen tối của ra.”

      Lê Diệp luống cuống đưa số kia vào danh sách đen, tin nhắn và cuộc gọi từ thể nào đến nữa.

      Nhưng qua vài phút, lại có số mới gửi tin nhắn đến, “ còn năm mươi phút, nếu đến lúc đó tôi mà thấy , tôi đích thân cho Doãn Chính Đạc biết, vợ của ta, là người lồng tiếng cho Đường Na vạn người mê.”

      Tay chân Lê Diệp run rẩy, chiếc điện thoại biến thành củ khoai nóng bỏng tay, lấy chăn cuốn mình lại nhưng vẫn hết được cảm giác lạnh buốt.

      bối rối, điện thoại đột nhiên đổ chuông, sợ đến mức suýt chút nữa ngã khỏi giường. Nhìn thấy tên người gọi, vội vàng bắt máy, lớn tiếng gọi, “Doãn Chính Đạc!”

      Người đàn ông ở đầu bên kia có vẻ hoảng hốt hơn, “Sao vậy?”

      Giọng của Lê Diệp có phần run rẩy, “ ở đâu?”

      “Tôi họp, có lẽ là xong muộn chút, đến giờ tài xế qua đón em, chúng ta gặp nhau ở sân bay.”

      Nghe thấy giọng của , Lê Diệp đột nhiên rơi nước mắt.

      “Em xảy ra chuyện gì vậy? làm gì thế?” cảm thấy có chút là lạ, giọng cũng cao hơn.

      “Tôi…tôi vừa…” Lê Diệp nắm chặt di động, hiểu sao lại chẳng kìm được nước mắt, mãi sau mới , “Ngủ quên mất, vừa gặp ác mộng.”

      cười khẽ tiếng, giọng điệu trầm thấp, “Đợi lát nữa lên máy bay ngủ tiếp, có tôi gặp ác mộng nữa.”

      rầu rĩ đáp tiếng, có việc, chẳng tiện nhiều, chỉ dặn mấy câu đơn giản rồi cúp điện thoại.

      Lê Diệp cuộn mình lại, vừa buông di động ra lại có thông báo tin nhắn thanh.

      đủ can đảm động vào, ngồi lúc lâu, mới run rẩy cầm lên, sau khi mở ra, thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai vang lên.

      Khó có thể tường thuật lại, thanh khó nghe lọt vào tai, nhưng biết, đó là nỗi sỉ nhục của , là vết nhơ mà vĩnh viễn gột tẩy được.

      “Tôi tin là, Doãn Chính Đạc mà nghe được đoán ngay ra là ai…Đường Na, còn bốn mươi phút nữa.”

      Lê Diệp nhìn đồng hồ. Kẻ trốn trong bóng tối này, ngay cả số điện thoại mới đổi cũng biết, lại biết quan hệ giữa và Doãn chính Đạc, vậy chắc chắn phải người xa lạ.

      thể nào tưởng tượng được trong số người quen của mình lại có kẻ như vậy, biết được bí mật giấu kĩ nhất. Nhưng kẻ này là ai, trong đầu hề có đáp án nào cả.

      Gần như cứ năm phút tên kia lại gửi đến đoạn thanh, Lê Diệp thể chịu được nữa, đành phải cầm gậy lên, khoác thêm áo rồi ra cửa.

      ***

      Khách sạn Cổ Đức nằm tại nơi hẻo lánh. Lê Diệp lên tầng, tìm được phòng, sờ vào thứ đặt trong túi áo, rồi nâng tay gõ cửa.

      Bên trong có người chờ, giọng của tên đó rất trầm thấp, “Cửa khóa.”

      Lê Diệp hít hơi sâu, đẩy cửa vào.

      Trong phòng tối om, chỉ có vài tia sáng mỏng manh đủ để thấy bóng dáng mờ mờ.

      cẩn thận quan sát chốc lát, nhìn gã đàn ông ngồi ghế salon. Tay kẹp điếu thuốc, nhưng đốm sáng nho thể chiếu sáng gương mặt .

      đến rồi, Đường Na.” khẽ cười, tiếng quái dị.

      Lê Diệp nhìn , “Rốt cuộc là ai?”

      “Tôi là người hâm mộ của …Bộ phim của làm bạn cùng tôi qua biết bao nhiêu đêm đơn, nhưng sao lại ra tác phẩm mới? Tôi rất đơn, chờ đợi cũng khổ sở.”

      Lê Diệp cảm thấy buồn nôn, “ đừng quấy nhiễu tôi nữa, cũng đừng quấy nhiễu người bên cạnh tôi!”

      “Tôi chỉ muốn để cho mọi người được thưởng thức tác phẩm của thôi…Chồng , chắc vẫn chưa xem nhỉ? Tiếc , nếu cậu ta biết, chắc chắn càng hơn.”

      được tìm ấy.” Lê Diệp phẫn nộ gõ cây gậy cái, “Rốt cuộc là ai! Tại sao lại biết tất cả?”

      “Tôi là người hâm mộ cuồng nhiệt…chẳng phải tôi rồi sao?” Trong bóng tối, tên kia chậm rãi đứng dậy, bước từng bước về phía Lê Diệp, mang đến cảm giác quái dị mà lại có chút quen thuộc.

      Lê Diệp hoảng hốt, nhìn tới gần, gần như nín thở.

      kinh hãi nhìn tên kia, “Là !”
      bornthisway011091Hale205 thích bài này.

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 83: Cô đơn chiếc bóng

      Sân bay.

      Nhìn đồng hồ từng phút trôi qua, Doãn Chính Đạc có chút sốt ruột. lấy điện thoại ra gọi cho tài xế, đầu kia bắt máy, báo vẫn tìm thấy người đâu…

      Gần tiếng trước, Lê Diệp đột nhiên ra ngoài mình, là có chút việc, cần tài xế cùng, lại chẳng đâu.

      Tài xế tưởng là chuyện công việc nên chỉ nhắc nhớ đến kịp giờ bay, được đến muộn. quay lại ngay, ai ngờ đến giờ vẫn thấy bóng dáng đâu, điện thoại di động cũng tắt máy.

      Vì là khách ký nên Doãn Chính Đạc có thể vào cửa kiểm tra an ninh muộn. Có nhân viên ngừng tới nhắc sắp đến giờ bay rồi.

      Người tìm quay lại, vội vã chạy đến trước mặt , “Xin lỗi Doãn, vẫn tìm được ấy…Có lẽ ấy gặp phải chuyện gì đó rồi, có cần báo cảnh sát ạ?”

      Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn ra bóng đêm. người có khả năng hoạt động độc lập, trước lời dặn ràng mà vẫn bỏ đâu ngay trước giờ bay, hẳn là nghĩ đến kết quả lỡ chuyến bay như thế này.

      Nhưng, vẫn bật điện thoại, bóng người cũng thấy đâu.

      Xách hành lý lên, Doãn Chính Đạc cầm thẻ lên máy bay, sắc mặt trầm, về hướng cửa an ninh.

      Tài xế thấy bước liền thở dài…Phu nhân đến, vậy đâu rồi? Chân của ấy quá linh hoạt mà. ấy cũng ngang ngạnh , biết ấy chờ mình…

      ***

      Khách sạn Cổ Đức.

      gương mặt của gã đàn ông vận đồ đen đầy vẻ say mê. tựa vào ghế, mê mẩn nghe giọng của người phụ nữ ở phía đối diện, như thể con nghiện được thỏa mãn cơn khát vậy.

      Đọc đoạn lời thoại, Lê Diệp hạ tập giấy xuống, nhìn đồng hồ, bất chợt phát ra gần đến giờ máy bay cất cánh.

      Buông tập giấy ra, tìm gậy, đứng dậy, “Tôi phải rồi! muốn nghe tự tìm phim xem !”

      Gã kia từng bước tới gần, kéo mạnh lại, hung tợn , “Phải đọc cho xong bằng hết!”

      Lê Diệp nắm chặt tay, nhìn vào đôi mắt tóe ra tia lạnh buốt, “ điên rồi…Rốt cuộc muốn thế nào?”

      Tên kia ngồi xuống cạnh , “Tôi muốn nghe đọc hết tập lời thoại này…Đường Na, tôi thích nhất đoạn chơi đùa với Ruth, hai , là hai người phụ nữ tôi nhất.”

      Lê Diệp rét lạnh, nhìn thẳng vào gương mặt nhăn nhó của , “Khang Đức Văn… sợ vợ biết sao?”

      đấm cú về phía này, “Tôi mà phải sợ con cọp cái đấy à?”

      Lê Diệp né tránh, nắm đấm của rơi lên lưng tựa của salon.

      lập tức đọc cho tôi! Tôi muốn nghe hết, đọc nhanh!” dần trở nên điên cuồng.

      Lê Diệp sờ sờ bên hông, dõi theo , rồi cầm tập giấy lên, “Hôm nay, tôi hiến mình cho …Ruth, chỉ có …”

      Khang Đức Văn híp mắt lại, lần nữa rơi vào say mê.

      Lê Diệp khiến cho giọng của Đường Na trở nên đặc biệt gợi tình, ai nghe thấy cũng thể khống chế được huyết mạch căng phồng. Khang Đức Văn nắm chặt tay, gương mặt đỏ lên.

      Thấy trầm tĩnh lại, Lê Diệp bỏ tập giấy xuống, vớ lấy gậy rồi chạy ra cửa trốn . Phát ra ý đồ của , Khang Đức Văn giận dữ đuổi theo. Lê Diệp quay đầu lại, vung mạnh tay lên. Khang Đức Văn rống lên tiếng rồi dừng lại.

      Lê Diệp nắm chặt con dao ăn dính máu, đẩy cửa chạy ra ngoài.

      Trống ngực dồn thùm thụp, miệng lưỡi khô đắng. Mãi cho đến khi ra tới cửa khách sạn, lên taxi, rời khỏi nơi đó, mới dần thoát khỏi nỗi sợ hãi…

      à, muốn đâu?”

      Giọng của tài xế kéo về thực tại, tay Lê Diệp run rẩy thôi, “Đến sân bay.”

      nhìn đồng hồ, sợ rằng kịp rồi. Điện thoại của bị Khang Đức Văn cướp rồi tắt , giam trong phòng, chứng kiến trạng thái như kẻ điên của , sợ làm ra hành động nghiêm trọng nào đó nên đành chiều theo ý , đọc lời thoại cho nghe.

      Ngẫm lại quả thực có cảm giác buồn nôn. rể của Doãn Chính Đạc, ngày thường luôn tỏ vẻ người đàn ông tốt, cưng chiều vợ . ở rể, Doãn Kính Lam bảo sao nghe vậy, vậy mà sau lưng lại làm chuyện đen tối như vậy.

      Cả người lạnh toát, Lê Diệp ôm chặt lấy hai vai.

      Đèn điện rực rỡ, vậy mà mong xe có thể nhanh chút, muốn rời khỏi nơi này, đến nơi có thể khiến mình còn sợ hãi nữa…Tới sân bay, vội vã đến quầy tiếp tân.

      Nhìn thấy trạng thái chuyến bay, máy bay sắp cất cánh. Nhân viên sân bay cũng với rằng cửa khoang đóng, máy bay sắp cất cánh, thể làm thủ tục được nữa.

      Dựa vào quầy, nhìn chuyến bay đêm ngoài cửa sổ, ánh đèn nhấp nháy vẽ đường vòng cung vút lên trung.

      Nắm tay lại, đợt nhiên có cảm giác đau nhói, cúi đầu nhìn phát ra trong lòng bàn tay có vết rách. Vừa rồi đâm Khang Đức Văn bị thương, cẩn thận rạch cả tay mình.

      thu tay lại, cảm thấy chút hoảng sợ…

      Tên kia có thể làm chuyện đó, vậy lý trí còn đáng nữa rồi. cũng sợ cho người khác, chuyện này, chỉ có thể ngậm quả đắng mà nuốt vào bụng mà thôi.

      Chỉ sợ từ bỏ ý đồ, chuyện này chấm dứt tại đây, sau này lại làm chuyện điên rồ gì, ai có thể đoán trước.

      Ôm cánh tay, bóng dáng gầy guộc của hắt xuống mặt đất, đơn chiếc bóng.

      ***

      Doãn Chính Đạc vừa , Lê Diệp ở nhà mình có vẻ tự do hơn hẳn.

      ai quan tâm đến hành tung của , muốn mấy giờ về cũng có ai quản. Cảm giác được tự do, đáng lẽ là rất tốt đẹp, nhưng lại có chút cảm giác lạ thường tả được thành lời.

      Tôn Bách Niên nhanh chóng có tin tức. gọi điện đến, có nhiều tiến triển muốn với .

      Hẹn tại quán cà phê, nhanh chóng đến nơi, gương mặt đầy vẻ hưng phấn.

      Ngồi xuống, như thể đợi được nữa, “Tài liệu tôi tìm được đây, Tôn Siêu quả nhiên có quen Hạ Tùng Đào.”

      Tôn Bách Niên chứng minh phán đoán của mình, “Năm mười lăm tuổi, Tôn Siêu nhận được giải thưởng dũng cảm làm việc nghĩa, ta cứu mấy cậu thiếu niên bị ngã xuống sông…trong đó có người, chính là Hạ Tùng Đào.”

      Lê Diệp kinh ngạc, rồi cẩn thận nhớ lại, “Tùng Đào từng , lúc còn bé, ấy ra ngoài chơi với bạn, vì dưới sông có dòng chảy ngầm nên suýt chút nữa chết đuối.”

      “Vậy đúng rồi.” Tôn Bách Niên gật đầu, “Tôn Siêu cứu Hạ Tùng Đào, giữa bọn họ sau đó có mối quan hệ mới….ân nhân cứu mạng. Nếu như Hạ Tùng Đào nhận tội thay ta cũng phải là có khả năng.”

      Trong lòng Lê Diệp khó chịu…Tùng Đào là người trọng tình trọng nghĩa, ấy hoàn toàn có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy.

      “Tôi có đến gặp Hạ Tùng Đào, ấy chịu gì cả, cũng thừa nhận có quen biết Tôn Siêu, chuyện được cứu khỏi chết đuối cũng nhớ .”

      Lê Diệp đau lòng bởi thái độ đó của Hạ Tùng Đào, sao lại có thể buông bỏ hết hy vọng như vậy, phải việc làm, sao lại muốn gánh chịu thay người ta.

      “Tôi khuyên ấy.” Lê Diệp .

      Tôn Bách Niên chỉ lắc đầu, còn gì để .

      Lê Diệp cũng hiểu được ý của , lại trở nên chán chường. Sao Hạ Tùng Đào lại nghe chứ, ngay cả việc đồng ý gặp cũng thể rồi.

      “Giả sử Hạ Tùng Đào nhận tội thay Tôn Siêu, sao ấy lại dễ dàng đổi ý…” Tôn Bách Niên phân tích, “Cách duy nhất chỉ có thể là Tôn Siêu tự nhận, ta nhận rồi Hạ Tùng Đào muốn gánh cũng được.”

      “Nhưng người đó…” Lê Diệp tin Tôn Siêu nhận tội, người như , cứ yên tâm thoải mái tự tại hai năm trời, nếu lần này xảy ra chuyện chẳng lòi ra việc liên quan đến Hạ Tùng Đào.

      “Con người luôn luôn có nhược điểm.” Tôn Bách Niên nhìn đồng hồ, “Tôi đến nhà Tôn Siêu chuyến, chắc phải muộn mới về, cần cùng tôi đâu, có tin tức tôi báo cho ngay.”

      Lê Diệp gật đầu đồng ý, “Cám ơn , Tôn.”

      cười cười, “Chờ xong việc, trả đủ phí luật sư cho tôi là được rồi…”

      Lê Diệp nhớ đến bố mẹ Tôn Siêu, “ biết giờ họ thế nào rồi.”

      “Có con như vậy, họ chẳng sống được thanh thản đâu.” Tôn Bách Niên lắc đầu, “Tôi đưa về trước.”

      Lê Diệp nhìn bên ngoài, “ cần đâu, ở đây gọi xe dễ lắm…Tôi chưa về nhà vội, ra ngoài dạo lát.”

      “Vậy cẩn thận nhé.” Tôn Bách Niên dặn dò vài câu rồi rời trước.

      Lê Diệp nhìn theo bước vội vàng của …Cớ gì lại dốc hết sức ra giúp đỡ bạn bè như thế, Tùng Đào, còn có lý do gì để gánh lấy tội trạng phải của mình để rồi lãng phí quãng thời gian tươi đẹp nhất trong tù? Ra , ra với thế giới bên ngoài , đẹp biết bao.
      bornthisway011091Hale205 thích bài này.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 84: Rõ ràng như thật


      Biển Aegean.

      * Biển Aegean là vùng vịnh nối dài của Địa Trung Hải nằm giữa nam Balkan và bán đảo Anatolia, giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ.

      Choán cả tầm mắt là sắc lam trong suốt và sắc trắng tinh khôi. Bầu trời, nước biển, núi đồi, hòa thành khối khiến người ta nhìn được tới tận cùng.

      Ngồi ở cạnh chiếc bàn tròn, đeo cặp kính mát màu trà, những ngón tay dài bưng tách cà phê lên, đưa đến bên miệng nhấp ngụm. Gió biển rất dễ chịu, mọi thứ đều vô cùng hài hòa. Nhưng sắc mặt có lấy nửa điểm vui vẻ. Từ lúc đến đây, gương mặt vẫn cứ hững hờ, vô cảm.

      Cách đó xa, tổ làm phim làm việc, đạo diễn cao giọng , “Cắt!”

      Quay phim xong, mọi người chuẩn bị kết thúc công việc.

      Nhấc tà váy lên, xinh đẹp bước tới, ngồi cạnh chiếc bàn tròn, bưng cà phê lên uống ngụm rồi lè lưỡi, “Lạnh thế…”

      Doãn Chính Đạc khoanh tay, nhìn ấy mà quay đầu nhìn ra ngoài khơi xa.

      Diệp Cẩm Lan chuyện mà lại bị phớt lờ nên hơi bực tức, “Này…là người của công ty làm hỏng cuộn phim đấy nhé. Giờ là kỳ nghỉ của em mà lại phải quay lại lần nữa cho , thù lao trả thêm nhiều mà còn trưng ra cái vẻ mặt đấy!”

      Doãn Chính Đạc quay đầu lại, ánh mắt rơi cổ tay ấy.

      Diệp Cẩm Lan thấy nhìn mình chằm chằm, lát sau mới hiểu ra, “Em…Tại , cái mà mua cho vợ bị mất rồi nên em mới nhờ người ta lấy cho cái, rất thích loại này.”

      Doãn Chính Đạc đưa tay giật cái vòng kia ra, ném thẳng xuống biển.

      “Doãn Chính Đạc!” Diệp Cẩm Lan tức điên lên, bám vào lan can nhìn gợn sóng lăn tăn mặt biển, bực bội mắng , “Dựa vào cái gì mà vứt đồ của em! Cái của làm mất rồi, vợ lại chưa nhìn thấy, tại sao lại cho em mua cái!”

      hờ hững nhìn ra ngoài biển, “Nhìn ngứa mắt.”

      “Thần kinh!” Diệp Cẩm Lan đập bàn, “ bị vợ cho leo cây là đáng đời! Tính tình nhen! Đáng ghét!”

      Đôi mắt dưới cặp kính của lóe ra ánh nhìn lành lạnh. mới liếc ấy cái mà luồng khí lạnh tản khắp tứ phía.

      Diệp Cẩm Lan sợ , vẫn đắm chìm trong nỗi xót xa vì bị mất món đồ quý, lại quở trách , “ dịu dàng chút nào hết, biết thế nào là tôn trọng phụ nữ, vợ lấy phải đúng là xui xẻo!”

      Doãn Chính Đạc bưng cốc lên nhấp ngụm cà phê, “Xui xẻo cũng đến lượt em.”

      !” Diệp Cẩm Lan muốn hắt cốc cà phê vào mặt , tức giận đến mức run lên, “Em tốn công vô ích giúp nữa! có thế nào cũng là đáng đời!”

      Sắc mặt lạnh tanh, có vẻ như chẳng kiêng nể ai hết.

      Diệp Cẩm Lan thấy tỏ thái độ như vậy lại ngồi vào chỗ như có việc gì, hừ lạnh, “ mà cứ giữ cái thái độ này còn thê thảm hơn đấy! Em đợi xem thành trò cười!”

      ngửa đầu, đón làn gió biển ùa đến, ngắm nhìn đàn hải âu.

      “Sớm muộn gì vợ cũng chạy mất!” ấy hung dữ nguyền rủa.

      Doãn Chính Đạc xoay xoay cái cốc, coi như nghe thấy gì.

      nơi có phong cảnh đẹp như tranh vẽ nhưng lại khiến người ta chẳng có lòng nào thưởng ngoạn. ràng là rất đẹp, nhưng lại gợi cảm giác đơn điệu chẳng khác gì bức vẽ trắng đen.

      Ở nhà gọi điện báo, Lê Diệp tự về vào lúc tối muộn, xảy ra chuyện gì, cơ thể cũng chút sây sước, lúc về nhà chẳng gì mà về phòng ngủ luôn, như thể quên mất chuyến bay bị lỡ.

      Doãn Chính Đạc quan tâm đến nữa, muốn đâu tùy, mà còn xen vào nữa đúng là điên luôn.

      ***

      Con đường về vùng nông thôn khá khó , người tài xế lái taxi luôn miệng phàn nàn.

      Rốt cuộc cũng đến nơi, Lê Diệp trả thêm chút tiền, đối phương mới chịu ở yên đó đợi trong chốc lát.

      Xuống xe, tài xế còn giúp bê mấy túi gạo, mì, dầu mỡ vào. Lê Diệp gõ cửa, “Bác Tôn? Có nhà ạ?”

      lát mà có ai đáp, người tài xế có chút sốt ruột liền đẩy đẩy cánh cửa, “Chẳng phải là khóa sao! Mau vào đưa , tôi vội đây!”
      Lê Diệp theo ta mang đồ vào, vừa bước được vài bước từ bên trong ào ra đám người, vây quanh Lê Diệp như hung thần.

      Người tài xế sợ đến mức kêu to, “ liên quan đến tôi nhé! Tôi chỉ là tài xế taxi thôi đấy!”

      Tôn Thắng Quốc cũng chạy ra, hai mắt ươn ướt, “ liên quan đến này! Giấy tờ nhà tôi để lại hết cho các rồi, tôi kiếm tiền trả nốt, mấy người cho tôi thở chút !”

      “Nhìn xem, ta mang nhiều đồ đến thế này, phải họ hàng cũng có quan hệ tốt…! Tiền nợ của họ, mau chóng trả hộ !”

      Lê Diệp nhìn khung cảnh hỗn độn, vừa rút ví ra vừa , “Ở đây tôi có ngàn…”

      Còn chưa xong, ví tiền bị giật mất, Lê Diệp muốn lấy lại cũng được. Có gã dữ dằn , “ ngàn! bố thí cho ăn xin à!” Vừa , gã vừa ném ví của lên, bao nhiêu tiền ở trong đều bị rơi ra, chiếc ví bay lên trung rồi rơi xuống đất. Lê Diệp vội vàng ngăn lại, “Dừng lại! Các làm thế này là ăn cướp đấy!”

      Mấy gã kia nhìn thấy nhẫn và vòng tay hai mắt đều sáng rực lên…

      Bất kể nó có giá trị bao nhiêu, chỉ cần nhìn qua biết là thứ tốt. Mấy tên đó lao về phía trước, Lê Diệp cảm thấy tay đau nhói, cúi đầu nhìn, những thứ tay đều bị cướp rồi.

      kích động nhào qua, “Trả lại cho tôi!”

      Tên cướp được nhẫn đẩy ra, thấy kích động như vậy chắc chắn đây phải là hàng tầm thường, vội giấu vào túi quần, “Hoặc là trả tiền cho bọn tao, hoặc là lấy nhẫn thay nợ!”

      Tôn Thắng Quốc cũng lao đến hòng giằng lại, nhưng bị những gã kia ghì xuống đất, thể nào nhúc nhích được. Lê Diệp thân mình, cũng đành bị đùn đẩy thương tiếc.

      Mấy tên kia gỡ lấy cả đồ đạc, thoắt cái biến thành những kẻ cầm thú. Lê Diệp chạy nhanh, đuổi được vài bước, gào khàn giọng mà bọn cũng ngừng lại.

      Quay đầu lại nhìn Tôn Thắng Quốc, ông nằm dưới đất run rẩy đến khổ sở, Lê Diệp vội vàng bước đến gần. Dáng vẻ của ông hình như có vấn đề gì đó, xin người tài xế trước tiên đưa ông ấy đến bệnh viện .

      Gặp phải nhiều tình huống khó xử, nhưng chưa từng có trường hợp nào như thế này, người tài xế thể làm gì khác là đưa ông ấy đến bệnh viện.

      Đến bệnh viện, Tôn Thắng Quốc được vào cấp cứu. Bác sĩ não hơi xuất huyết, may mà đưa đến kịp, còn gì nghiêm trọng nữa.

      Người tài xế đưa nạn nhân đến đây rồi, tâm lý sợ phiền phức cũng là bình thường. Lê Diệp trông Tôn Thắng Quốc, đợi ông tỉnh lại mua nước cho ông uống, khiến y tá còn tưởng là con của ông.

      Uống xong thuốc, Tôn Thắng Quốc nhìn Lê Diệp, kìm được giọt nước mắt, “Nếu bác có đứa con như cháu chắc chẳng đến mức này.”

      Ông kể lại tình hình dạo gần đây. Bà Tôn do lo lắng cho con trai nên đổ bệnh nặng, chữa chạy bằng cả Đông lẫn Tây y, phải chạy vạy vay mượn rất nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn ra , vừa hạ táng mấy hôm trước.

      Chủ nợ thúc giục liên hồi, đồ đạc trong nhà bay biến hết, họ lấy giấy tờ nhà , nhưng căn nhà quá cũ nát, chẳng đáng bao nhiêu tiền. Rơi vào tình hình này, Tôn Thắng Quốc trở thành người dễ bị ức hiếp, chỉ sợ nợ tiền lại hóa nợ chết, ngày nào họ cũng đến làm loạn, rút được chút nào hay chút nấy.

      Lê Diệp vô cùng cảm thông. Tôn Bách Niên người đáng thương rất nhiều, nhưng mắt thấy hoàn cảnh như thế này, ai mà động lòng thương cảm.

      cánh tay Lê Diệp có vết thương, mấy tên đó vừa hung hăng lại vừa thô bạo, ràng Lê Diệp phải người liên quan nhưng vẫn bị cướp đồ.

      Lau nước mắt, Tôn Thắng Quốc nhìn Lê Diệp, “ , bác cũng chẳng sống được bao lâu nữa, bác biết cháu với luật sư đến hôm vừa rồi, ra phải vì giúp con bác. Nó làm nhiều chuyện xấu, chắc cháu bị nó làm liên lụy hả?”

      Lê Diệp đành lòng cho ông biết , liền lắc đầu, “Bác yên tâm dưỡng bệnh, có gì đâu.”

      “Trước các cháu, cảnh sát cũng đến hỏi, con trai bác có quen ai tên là Hạ Tùng Đào , bác lắm, nó làm gì có bạn tử tế nào cơ chứ.” Tôn Thắng Quốc nhìn Lê Diệp, quả nhiên có phản ứng khác thường.

      Thở dài, Tôn Thắng Quốc thẳng thắn, “Bác biết Hạ Tùng Đào, nó với thằng Tôn Siêu có quan hệ tốt lắm…nó cũng là đứa duy nhất qua lại với thằng Tôn Siêu mà được bác khen.”

      Lê Diệp hồi hộp nhìn Tôn Thắng Quốc, ông nằm đó, thong thả , “Bọn nó hay gặp nhau, thỉnh thoảng Hạ Tùng Đào mang đồ đến, còn cho bác tiền nữa…Tôn Siêu từng xuống sông cứu nó, nó vẫn mang ân suốt đến tận giờ, tốt đấy.”

      Lê Diệp nhìn Tôn Thắng Quốc, trống ngực dồn mãnh liệt, có dự cảm, chân tướng dần ràng như rồi…

      “Khoảng hai năm trước, có lần Hạ Tùng Đào đến nhà bác, nó với Tôn Siêu uống rượu, hình như lúc đó Hạ Tùng Đào gặp chuyện vui, hai đứa uống đến tạn khuya, uống nhiều lắm. Bác nghe thấy Tôn Siêu muốn thay nó trút giận. Sáng hôm sau, bọn nó rồi, đến tối Tôn Siêu vội vàng về thu dọn đồ đạc, bảo là phải xa làm việc, còn dặn hai bác được cho ai biết chuyện nó quen biết với Hạ Tùng Đào… thời gian sau, bác đọc được tin Hạ Tùng Đào vào tù vì đốt bãi xe của người ta, thậm chí còn ngồi tù nhiều năm, là tội nặng.” Tôn Thắng Quốc thở dài, “Nhưng mà bác đoán, chuyện đó phải do Hạ Tùng Đào làm, nó giống loại người mất lý trí như vậy. Buổi sáng hôm đấy, bác còn nhớ ràng là Tôn Siêu mang cả thùng xăng .”

      Trống ngực dồn lên tận cuống họng, Lê Diệp nhìn Tôn Thắng Quốc, “Bác Tôn, bác có đồng ý như vậy trước mặt cảnh sát ạ? Như vậy có thể khiến con bác…”

      “Bác muốn người tốt bị đổ oan, người làm sai mới đáng bị trừng phạt.” Tôn Thắng Quốc , “Bác đồng ý ra hết những gì bác biết.”

      Lê Diệp dõi theo dáng vẻ kiên định của ông, thầm thu bàn tay lại…

      Hạ Tùng Đào, có lẽ được cứu rồi.
      bornthisway011091Hale205 thích bài này.

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 85: Cô đền được sao?

      Cảnh sát đến lấy thông tin từ Tôn Thắng Quốc. Lời khai của ông chỉ có thể dùng làm đầu mối, còn chân tướng thế nào phải điều tra cụ thể. Hơn nữa, lời khai của Tôn Siêu và Hạ Tùng Đào rất trùng khớp, cho dù Tôn Thắng Quốc có ra cũng thể chắc chắn làm yếu tố lật ngược vụ án được.

      Tôn Bách Niên đến làm việc với Tôn Siêu. chịu nhận tội, là do ai cũng có tâm lý sợ hãi muốn trốn tránh tội, hai là, cũng có mối bận tâm. Nếu tội trồng tội, có lẽ phải ngồi tù đến chết, mà bố mẹ thể nào đợi đến ngày đón ra ngoài được.

      Dò xét nhân tính phải là việc khó đối với Tôn Bách Niên. nhìn ra được tâm lý của Tôn Siêu từ lâu, trong ngoài để đả động , chỉ cần thẳng thắn, Tôn Bách Niên thay ứng phó với quan tòa. Kết quả cuối cùng tốt nhất đương nhiên là do biết cách tranh thủ cơ hội hiệu quả nhất, mà bố mẹ , cũng nhận được thu xếp thỏa đáng.

      Mặc dù Tôn Siêu chịu gì, nhưng nếu là thủ phạm, trong lòng ắt có dao động…

      Cho dù nhận tội, đầu cũng đội tội danh làm cháy nhà xưởng, vốn dĩ thoát được tội. Mãn hạn tù cho tội danh này, ra ngoài, vẫn có khả năng để cho bố mẹ có được cuộc sống tốt. Nhưng nếu thành thú nhận, vẫn có thể cho người thân duy nhất được an nhàn tuổi già.

      Đây là cách mà Tôn Bách Niên thầm dùng, với Lê Diệp. Có số việc, dùng thủ đoạn chút thuận lợi hơn nhiều.

      Có những người, vốn dĩ là kẻ biết lý lẽ, nhưng chỉ cần thỏa mãn tâm lý, đưa ra quyết định chỉ trong tích tắc.

      Công phá phòng tuyến của Tôn Siêu chỉ còn là vấn đề thời gian. Sau khi Tôn Thắng Quốc thẳng thắn hết mọi chuyện, Tôn Bách Niên càng nắm chắc phần thắng với chuyện này.

      Phía mình, Lê Diệp bị cướp đồ cũng báo cảnh sát. Nhưng thời gian lâu, Tôn Thắng Quốc biết những kẻ đến đòi nợ là ai.

      Lập xong án, cảnh sát nhanh chóng giúp tìm đồ, nhưng cái “nhanh” này, chỉ là cái cớ thoái thác mà thôi.

      Gần như bị cướp sạch, Lê Diệp nhìn tay trái trụi lủi, ngây ngẩn, thẫn thờ.

      Chắc hẳn mấy hôm nữa là Doãn Chính Đạc về rồi, nhất định hỏi đến, mà biết nên trả lời thế nào cho phải.

      Lúc đầu còn mong có thể tìm lại được, nhưng sau mỗi ngày hỏi han, chỉ nhận được câu trả lời là còn điều tra, loáng cái thời gian dài, nghe thế nào cũng thấy chỉ là trả lời cho có lệ.

      Sau ngày thứ tám, Doãn Chính Đạc trở về. về Hạm Bích Các, mà về nhà họ Doãn.

      Xuống máy bay chưa được hai tiếng, mạng lại xuất tin tức của

      bị chụp ảnh lên cùng chuyến máy bay với Diệp Cẩm Lan, trước sau rời khỏi sân bay.

      Nhiều lần bị chụp trộm, theo tần suất nhất định, giới truyền thông phỏng đoán giữa hai người họ sắp công khai quan hệ đương rồi.

      Doãn Chính Đạc chưa bao giờ đọc loại tin tức giải trí đó, những người kia viết gì, hoàn toàn biết.

      Trở lại nhà họ Doãn, mọi người có mặt đầy đủ. Lúc còn ở nước ngoài, chưa lên máy bay mà họ thúc giục mấy lần, bảo nhất định phải về nước trước.

      bàn bày đầy thức ăn, Doãn Chính Đạc ngồi xuống, nhìn lượt, “Hôm nay có cỗ gì hay sao mà làm nhiều đồ ăn thế này.”

      Trần Oanh múc canh cho con trai, thở dài, “Con biết xấu hổ, mấy ngày về nhà, mẹ muốn gặp con mà cũng chẳng thấy bóng dáng đâu…con mà là con trai mẹ sao!”

      “Chẳng phải công tác mấy ngày sao…Với lại, có chị với rể ở cạnh mẹ còn gì.”

      “Đừng nữa! Nhà mình dạo này bị sao xấu chiếu rồi… rể con vừa mới ra viện.” Trần Oanh lắc đầu.

      “Sao vậy?” Doãn Chính Đạc nhìn Khang Đức Văn ngồi phía đối diện. Sắc mặt hơi tái, đúng như người bệnh.

      Xua xua tay, Khang Đức Văn tỏ vẻ sao, “Hôm đấy ra ngoài chạm mặt thằng trộm, chặn nó lại nên bị đâm nhát.”

      Khang Đức Văn chỉ vào ngực, “Bị thủng lỗ, may mà chạm đến nội tạng.”

      Doãn Kính Lam ngồi bên cạnh đau lòng nhìn , “ đây! Đúng là dại quá, bảo đừng xen vào chuyện của người ta rồi mà!”

      “Sao có thể trơ mắt đứng nhìn chứ!” Khang Đức Văn cười, nắm tay vợ, “Xin lỗi, để em lo lắng rồi!”

      Hai vợ chồng nhìn nhau đầy tình cảm.

      “A Đạc.” Trần Oanh nhìn con trai, “Lê Diệp đâu? Dạo này thấy con đưa nó đâu.”

      Doãn Chính Đạc gắp thức ăn cho mẹ, trả lời câu hỏi này.

      “Rốt cuộc con với Diệp Cẩm Lan có quan hệ gì? Năm bữa nửa tháng lại có thị phi, lần này có phải là con đưa nó ra nước ngoài ?” Trần Oanh nhìn bộ dạng tỉnh bơ của con trai, “Mẹ hỏi cond đấy! Có phải con thích Diệp Cẩm Lan ? Mẹ này, nếu trong hai đứa con chỉ được chọn , mẹ thà để con chọn Diệp Cẩm Lan, tốt xấu gì nó cũng lành lặn, cần ra ra vào vào cũng phải có người hầu hạ.”

      Bị bà ép hỏi ngừng, Doãn Chính Đạc nhấp ngụm trà, “Mẹ, con kết hôn rồi.”

      “Kết hôn rồi sao? Tại con cứ cố chấp đấy chứ, cả nhà có ai đồng ý đâu…” Trần Oanh cười giễu, “Nếu trong lòng con có người khác, ly hôn rồi cưới lại cũng sao.”

      Doãn Chính Đạc đặt đũa xuống, “Bố con từng , kết hôn là chuyện cả đời chỉ có lần.”

      “Con!” Trần Oanh tức tối, ngờ lại cứng đầu như vậy. Sao cứ phải giữ con bé Lê Diệp đó lại, hiểu tính toán điều gì.

      “Được rồi.” Ông cụ nhìn cháu trai, “Người lớn trong nhà can thiệp được vào quyết định của cháu, nhưng cháu phải biết giữ thân trong sạch, như mẹ cháu , năm bữa nửa tháng truyền ra tin xấu với khác, quá kỳ cục…”

      Doãn Chính Đạc lau khóe miệng, “Qua lại với Diệp Cẩm Lan là vì công việc, còn chuyện riêng, chỉ là xã giao thông thường thôi ạ.”

      “Cháu với ông chuyện này cũng vô dụng, ông tin hay quan trọng, cháu phải làm cho Lê Diệp tin cháu với kia có quan hệ gì mới được… khi cháu kết hôn, cũng có ý định ly hôn, nên làm cho tốt, đừng có bày ra bộ dạng của đám công tử bột.” Ông cụ nghiêm khắc răn dạy.

      Doãn Chính Đạc lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc.

      ***

      Trở lại Hạm Bích Các, trời về đêm.

      tầng sáng đèn, có ở nhà, thừa lúc về mà trốn ra ngoài. biết có nên vui mừng đây.

      Người làm nhận hành lý rồi hỏi, “Cậu ơi, cậu ăn tối chưa? Để tôi xả nước cho cậu tắm nhé?”

      cầm áo khoác trong tay, lắc đầu rồi lên tầng.

      Trong phòng vô cùng yên tĩnh, nếu bóng người người ta nghĩ đây là căn phòng bỏ hoang.

      đọc sách, Lê Diệp nghe thấy tiếng bước chân kinh ngạc, quay đầu lại, cùng bốn mắt nhìn nhau.

      lạnh lùng, còn lại bối rối.

      Gập sách lại, chống mép bàn đứng dậy, giấu cánh tay ra sau người, chằm chặp nhìn .

      nàng biết dối, tâm trạng hết gương mặt, Doãn Chính Đạc liếc cái, “Xem ra, mấy hôm nay em ở nhà vô cùng an nhàn.”

      Lê Diệp cứ để tay sau lưng, như thể giấu gì đó, ánh mắt hơi né tránh .

      Thấy đề phòng mình như vậy, bỏ áo khoác lại, quay đầu vào phòng tắm.

      Tự xả nước ấm, tự hòa sữa tắm, nước nóng nhưng vẫn thể nào xua tâm trạng lạnh lẽo trong

      Đến người giúp việc trong nhà còn biết hỏi câu, chẳng buồn đoái hoài đến .

      Hình xăm dưới cánh tay vẫn đậm như trước, liếc mắt nhìn, rồi đưa tay đập mạnh xuống mặt nước.

      Nghe tiếng động trong nhà tắm, Lê Diệp vuốt vuốt cổ tay. Đồ mất, có lẽ nên với Doãn Chính Đạc tiếng, đó là thứ đồ bỏ tiền mua, là chủ nhân của nó…

      biết nên mở miệng thế nào, chính cũng biết cảm giác chột dạ đó từ đâu mà đến…Là vì việc mất đồ liên quan đến Hạ Tùng Đào, nên thể cho biết? Nhưng lại hoàn toàn như vậy. cảm thấy trong lòng mình có nỗi áy náy khó tả, khiến cách nào nhìn thẳng vào mắt được.

      lát sau, Doãn Chính Đạc từ phòng tắm ra, lau tóc, đưa mắt nhìn. ngồi ở cạnh bàn, ngây ngẩn, biết nghĩ gì.

      Lê Diệp thất thần nghe thấy mùi thơm nồng đậm. biết đó là mùi của ai, thoáng giật mình, cánh tay rắn chắc luồn tới, rút quyển sách mới đọc từ giá xuống.

      Lê Diệp định ngăn cản, chạm tới cánh tay lại rụt tay về.

      Đó là quyển sách về pháp luật, giở bừa, lạnh lùng giễu cợt, “Sao vậy? Định kiện tôi ra tòa, hay là định giúp người tình cũ của em?”

      Lê Diệp nắm tay, cúi đầu, “Tôi…chuyện đó…”

      thấy muốn lại thôi nhíu mày, chờ mở miệng.

      Lê Diệp biết thể giấu mãi được, liền đưa tay ra trước mặt , “Tôi xin lỗi… Nhẫn, vòng tay, đều mất hết rồi…”

      nhìn bàn tay trụi lủi của , ánh mắt lạnh lùng.

      Lê Diệp quan sát phản ứng của , áy náy , “Bao nhiêu tiền vậy, tôi đền …”

      Ánh mắt càng lạnh hơn, bỏ lại quyển sách, liếc , “Em lặp lại lần nữa?”

      Lê Diệp đành phải lặp lại, “Tôi đền …”

      nổi cơn tức giận trong nháy mắt, tóm chặt lấy cằm , “ muốn đền tôi? định đền thế nào?”

      “Tôi có chút tiền lương… Trả dần cho …”

      “Dựa vào mà đòi đền ư?” tức đến nỗi tay run lên, “Tiền lương của , mười năm cũng mua nổi viên kim cương!”
      Hale205 thích bài này.

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 86: Khiến cô không thoải mái

      Nghe , Lê Diệp đành lặp lại, “Vòng và nhẫn, bao nhiêu tiền…tôi có thể vay.”

      Cơn giận của thể giấu được, quanh vòng, ánh mắt như có thể phun lửa ra được.

      “Làm rơi ở đâu?” trừng mắt nhìn , lửa giận như thiêu cháy da thịt .

      Lê Diệp nắm lấy cổ tay mình, thể chính xác địa điểm, chỉ có thể ấp úng, “ nhớ …”

      nhìn , “Còn cái gì mà nhớ được? Chuyến bay sắp cất cánh quên, nhẫn đánh rơi ở đâu cũng quên! Chỉ duy nhất thằng người ngồi tù là nhớ mãi quên, đúng ?”

      Lê Diệp muốn cãi nhau với , cũng muốn để xảy ra chuyện này. Cảnh sát khó tìm lại được đồ mất, cách duy nhất có thể làm là với , sau đó bồi thường cho …Mặc dù cách này có thể khiến càng tức giận hơn.

      “Xin lỗi…” cúi đầu, áy náy là , vẫn sờ tay theo thói quen, mỗi lần chạm phải cổ tay trụi lủi, trong lòng lại có cảm giác buồn bực.

      nổi trận lôi đình, “Xin lỗi? với tôi ba chữ này, có ý nghĩa gì ?”

      Đúng vậy, có ý nghĩa gì, Lê Diệp phản bác lại mà chỉ hỏi, “Tổng cộng…là bao nhiêu tiền…”

      Doãn Chính Đạc liếc nhìn cái, hận thể rút gân . quay đầu , lấy điện thoại rồi ra ban công. Làn gió mát bọc kín cơ thể, mà sắc mặt lại càng lạnh .

      Bấm điện thoại, thái dương giật liên hồi, “Giúp tôi để ý chút, xem chiếc nhẫn kim cương tôi mua hôm trước có ai rao bán .”

      Dặn dò xong, quay lại, mang theo cả thân người lạnh lẽo.

      Lê Diệp kiểm kê tài sản, tiền mặt, thẻ tín dụng, nhìn như vậy, Doãn Chính Đạc càng thêm tức giận.

      Lê Diệp kiểm tra xong, biết mình giàu, tiền lương cao, sống qua ngày còn đủ chứ chẳng thể mua nổi đồ xa xỉ. Doãn Chính Đạc đúng, dựa vào chỗ tiền lương của , đừng mười năm, cả đời cũng chẳng mua nổi viên kim cương.

      Nhìn bộ dạng muốn mau chóng trả tiền của , Doãn Chính Đạc tét mạnh vào tay , hung tợn , “Lê Diệp, là đồ có lương tâm!”

      Lê Diệp biết mình còn có thể làm gì, nhìn dấu tay để lại, lên tiếng.

      ra khiến tức giận, hay là cứ im lặng hơn. Cả người Doãn Chính Đạc như hừng hực lửa giận, nhìn chằm chằm vào hòn đá cổ . Cho dù chưa từng gì, cũng chưa từng hỏi, nhưng biết thứ đó liên quan đến ai. vẫn luôn quên tồn tại của nó, lẽ nào viên đá lại được quý trọng hơn viên kim cương.

      chờ đổi viên đá , chờ dời ánh mắt nơi khác, nhưng chịu, viên đá vẫn ở đó, còn viên kim cương tặng lại đánh mất.

      Đưa tay ra, giật lấy chiếc vòng cổ . Lê Diệp lập tức lao đến, “Dừng tay!”

      Doãn Chính Đạc đùng đùng vào nhà vệ sinh, ném viên đá vào bồn cầu, thẳng tay xả nước.

      Quay đầu lại, nhìn người phụ nữ đứng ngây ở cửa, dường như càng tức hơn, “Nếu mất rồi cho mất hết …đừng giữ lại cái gì nữa.”

      Lê Diệp có phản ứng quá mạnh mẽ, có chút sợ sệt, nhìn vào khoảng , vẻ mặt đầy thất vọng.

      thấy vẻ gì khác, lần nào cũng là bộ dạng này, lại chợt nghĩ, lúc đánh mất nhẫn cưới, có phản ứng gì.

      Dửng dưng, sảng khoái, hay là như thế này, có chút khổ sở?

      Lê Diệp tranh cái với , đứng lát rồi quay đầu ra.

      muốn cứ yên lặng thế mà chấm dứt, vội đuổi theo , “Sao? Hận tôi ném thứ đó của ?”

      Lê Diệp định ngồi vào bàn đọc sách tiếp, muốn xem, nếu Hạ Tùng Đào gánh tội thay người khác, ta phải nhận trách nhiệm gì. ta thi hành án hai năm rồi, có phải nên được thả ra hay ?

      Doãn Chính Đạc kéo lấy vai , “ với đấy!”

      Lê Diệp có gì muốn , người đều trốn rồi, những nơi quen có tồn tại của thứ nào đó, đến hôm nay đều trống trơn cả rồi.

      buông tha cho , vuốt vuốt cổ , “Vòng là do Hạ Tùng Đào cho ? Đeo nhiều năm rồi?”

      Lê Diệp muốn chuyện này với , đành trốn tránh, “Đừng như vậy.”

      “Tại sao tôi thể như vậy?” lạnh lùng chế giễu, động tác càn giỡ hơn, “Đăng kí kết hôn còn trong ngăn kéo, so với bất kỳ ai, tôi đều có tư cách làm như vậy hơn.”

      Tay đưa xuống thân dưới , vén váy của lên, ngón tay thô lỗ chen tới. Lê Diệp khó chịu, biết giận lẫy nên tránh né, “Tôi thoải mái…”

      “Sau khi kết hôn, ngày nào cũng thoải mái, đúng ?” áp sát lại, “Ăn cơm với tôi thoải mái, ngủ cùng giường với tôi thoải mái, làm lễ cưới thoải mái, ra nước ngoài nghỉ ngơi cũng thoái mái, nhưng chỉ có thể chịu đựng thôi. Lê Diệp, lấy tôi, đừng mong sống thoải mái! Tôi khiến mỗi giây mỗi phút đều phải khổ sở, tôi muốn nhớ mãi mùi vị khi ở bên tôi!”
      Lê Diệp bị bức đến phát run, “ dừng tay lại…Doãn Chính Đạc!”

      Đẩy xuống giường, đè lên, “Tại sao tôi phải nghe ? Hả? là cái thá gì chứ?”

      Trán Lê Diệp lấm tấm mồ hôi, cởi thắt lưng, có khúc dạo đầu mà xông thẳng vào luôn.

      Nhìn gương mặt trắng bệch của , liên tục di chuyển, có chút hả hê, “Đau ư? Đau là được rồi, đây là thứ đáng được, cũng chỉ xứng đáng với đối đãi thế này thôi!”

      nghẹn ngào, nắm chặt lấy ga giường.

      Bị từng đợt nhấp nhô của xâm chiếm, cảm giác đau đớn và căng tức trong Lê Diệp thay nhau xô đến, trong lòng bài xích hành vi này, nhưng chút sức lực cũng có.

      véo cằm , ép phải nhìn mình, vừa miệt mài đến đổ mồ hôi vừa hỏi, “Hôm đó, đâu?”

      Nhìn dáng vẻ yếu ớt của , chết tiệt, lại mềm lòng…

      Chỉ cần đưa ra lời giải thích hợp lý, truy cứu. chính là kẻ mắc trọng bệnh, chỉ cần nhìn thấy thứ mình muốn nhìn, những thứ khác đều có thể quên được.

      Lê Diệp run rẩy tựa vào đầu vai , bị ép hỏi, lát sau, đứt quãng, “Có chút…có chút việc gấp…”

      “Việc gấp gì?” nhìn chằm chằm.

      Lòng bàn tay Lê Diệp đổ đầy mồ hôi, hiểu do căng thẳng hay do phản ứng sinh lý. biết dối, cũng biết làm thế nào để dối mà che giấu được , lắc đầu, nức nở, “Tôi nhớ …”

      Quả thực muốn ăn tươi luôn, động tác càng hung bạo hơn, “Lê Diệp, là tự chuốc lấy đấy!”

      Động tác ra vào liên tiếp khiến gần như mất khống chế, tiếng hừ nhè biến thành tiếng thét chói tai. giống , phát tiết ra đạt được khoái cảm, thấy đau, từ tâm lý đến sinh lý, đều có cảm giác đớn đau khi bị xâm phạm.

      có ý nghĩ thương, chỉ là phát tiết đơn thuần, chẳng bao lâu sau liền chấm dứt. Sau khi xâm chiếm thương tiếc trong cơ thể , liền rời .

      tắm nước lạnh qua loa, nhìn , vẻ mặt của như thể muốn, như thể vấy bẩn vậy. Cơn giận này khó mà nguôi được, mặc kệ , mặc quần áo rồi bỏ .

      Nằm lúc lâu, Lê Diệp cũng lấy lại được sức lực. vơ lấy quần áo che mình, trong người nhớp nháp, ẩm ướt, khiến vô cùng khó chịu.

      lấy viên thuốc từ trong ngăn tủ ra, uống ngay. Từ khi kết hôn, có chuẩn bị, số lần nhiều, nhưng chỉ sợ có hậu quả ngoài ý muốn.

      giờ, với tình hình của họ, thể để thêm người nữa chịu khổ.

      Trong phòng tiếng động, thím Kim nghe thấy tiếng đóng cửa rầm rầm của Doãn Chính Đạc liền chạy vội sang xem. Thấy Lê Diệp áo quần chỉnh tề, gương mặt thất thần, bà biết ngay là có chuyện, cũng hơi bực bội, “Cậu ấy ẩu quá ! Sao có thể như vậy chứ!”

      Nhìn cổ tay dày vết bầm, thím Kim vội vàng tìm hòm thuốc, vừa ra đến nơi tiếng đóng cửa lại vang lên.

      Bà ngẩng đầu, thấy Doãn Chính Đạc quay lại.

      Vẻ mặt rất bình tĩnh, lấy hòm thuốc trong tay thím Kim, liếc mắt ra cửa, “Ra ngoài .”

      Thím Kim thấy có vẻ áy náy liền giọng , “Với phụ nữ phải dịu dàng chút chứ.”

      Doãn Chính Đạc làm như nghe thấy, thong dong bước đến cạnh giường.

      Thím Kim lui ra ngoài, trông như vậy, chắc làm gì nữa đâu.

      Đặt hòm xuống, Doãn Chính Đạc tìm được tuýp thuốc mỡ, bóp ra lòng bàn tay chút, xoa xoa đều rồi bôi vào cổ tay Lê Diệp.

      Cơn giận của lúc nặng lúc , thay đổi như hai người khác nhau, chính cũng thể khống chế được.

      Lê Diệp ngồi im, vừa rồi lăn lộn trận, mệt mỏi, để mặc cho loay hoay hồi, vô cùng ngoan ngoãn.

      “Tay kia.” buông cổ tay ra.

      Lê Diệp nhúc nhích, đợi lát rồi chủ động kéo tay lại.

      Xoa hai cái, đột nhiên khóc, nước mắt xuống mu bàn tay .

      Doãn Chính Đạc run lên, như thể bị trúng cú đấm, ngẩng đầu nhìn .
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :