1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CUỘC HÔN NHÂN DÀI LÂU - Vân Quán Phong

Thảo luận trong 'Ngôn Tình Trung Quốc (Hoàn)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 54: Màu máu

      Chị giúp việc dọn dẹp xong liền lui ra ngoài, trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.

      Cắm cúi làm việc lúc lâu, Doãn Chính Đạc ngẩng đầu nhìn. Lê Diệp vẫn ngủ, bên ngoài, mặt trời ngả về tây.

      Dưới nhà truyền lên mùi thơm phưng phức, cả căn phòng ngập tràn hương vị bếp núc, còn trống trải lạnh lẽo nữa.

      cử động cánh tay đau nhức, mặc dù vết thương trồng vết thương, nhưng may mà còn trẻ nên hồi phục nhanh, có gì đáng ngại.

      Dừng công việc lại, đứng dậy tới cạnh giường. ngủ rất sau, lông mi rủ xuống, rợp hàng bóng, tĩnh lặng, đến nỗi dường như cả thế giới cũng gợi ra chút ồn ào nào.

      Doãn Chính Đạc ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu nhìn .

      có thói quen lên kế hoạch cho tất cả, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng đều nằm trong dự tính của mình. Nhưng lúc này, hoàn cảnh này, lại khiến trái tim sinh ra nỗi hoảng hốt.

      Đưa tay chạm vào tóc , động tác rất khẽ, bị đánh thức.

      Ánh chiều tà vàng vọt hắt qua cửa sổ, vương khuôn mặt hai người, mang đến cảm giác hòa hợp đến lạ kỳ.

      Chị giúp việc vào gọi, “Thưa cậu, cơm tối làm xong rồi, có cần mang vào phòng ?”

      Nhìn vẫn ngủ, nghiêng đầu, “Mang vào đây .”

      Chị giúp việc bước vào, bưng cái bàn cùng bữa cơm thịnh soạn vào.

      Doãn Chính Đạc vỗ vỗ Lê Diệp, gọi , “Dậy .”

      thấy động đậy, chị giúp việc , “Chắc ấy mệt quá đấy mà, hay là cậu ăn trước ?”

      Thấy ngủ say li bì, Doãn Chính Đạc lại cảm giác có gì đó là lạ, liền lắc lắc bả vai , “Lê Diệp, dậy!”Đưa tay áp lên khuôn mặt , lạnh toát, nhíu mày, tóm lấy cằm , “Dậy mau, có nghe thấy ?”

      Mấy người giúp việc hiểu gì nên đành đứng yên, bỗng người chỉ vào góc chăn và kêu lên, “Trời ơi…máu!”

      Doãn Chính Đạc tóm lấy góc chăn rồi xốc mạnh lên, trong tích tắc, mọi người đồng loạt hít hơi khí lạnh…

      tay Lê Diệp cầm con dao dọc giấy, cổ tay kia hở ra vết cắt, máu chuyển sang màu đỏ thâm, ngấm cả mảng lớn chăn.

      Đôi mày nhíu chặt, Doãn Chính Đạc vội lấy cà vạt quấn vào cổ tay , vừa ôm lên vừa rống vọng ra ngoài cửa, “Gọi tài xế lái xe lại đây!”

      Chị giúp việc sợ đến mức làm chủ được tinh thần, cuống cuồng chạy ra ngoài cửa…Đây là ngày tân hôn đầu tiên, ai ngờ lại xyar ra chuyện đáng sợ như vậy!

      Người giúp việc đầu tiên được gọi đến chăm Lê Diệp vô cùng hoảng sợ. Lúc đó, Lê Diệp nằm xuống rồi đắp chăn luôn, ai phát ra giấu con dao, càng ngờ ra tay nặng như vậy với chính mình!

      Xe lao nhanh đến bệnh viện ở gần đó, chẳng quan tâm đến tình huống gì đường mà chỉ lo phóng vun vút về phía trước, còn vượt mấy lần đèn đỏ.

      Doãn Chính Đạc vẫn thấy xe quá chậm. Lê Diệp dựa vào ngực , chút phản ứng cũng có. Từ người , Doãn Chính Đạc cảm nhận thấy chút ấm áp nào, siết chặt cánh tay, khóa trong lòng mình.

      Chiếc cà vạt dần rịn ra giọt máu đỏ, Doãn Chính Đạc bóp chặt cổ tay mảnh khảnh của , tức giận gào lên với tài xế, “Lái nhanh lên chút nữa cho tôi!”

      Viên tài xế đầm đìa mồ hôi, tốc độ của chiếc xe vô cùng kinh khủng rồi.

      Áp vào tai , Doãn Chính Đạc cắn răng, “Lê Diệp, được tôi đồng ý, em đừng hòng đâu hết…”

      Vẻ tái nhợt và suy yếu ràng khuôn mặt , áp mặt lại, tảng băng lạnh toát.

      Trống ngực mất tiết tấu ổn định, hô hấp dồn dập cách nào khống chế, Doãn Chính Đạc siết chặt hai tay, cúi đầu vùi vào gáy …Đây phải là kết quả cuối cùng, tất cả còn chưa bắt đầu, thể chấm dứt được, tuyệt đối cho phép.
      bornthisway011091, Hale205, 19002 others thích bài này.

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 55: Viên đá không ấm

      Từ xe xuống, Doãn Chính Đạc bế chạy nhanh vào cửa bệnh viện.

      Nhân viên y tế chờ sẵn vội vàng đẩy xe cáng tới, đặt tênh lên . Chiếc sơmi trắng của Doãn Chính Đạc nhuộm cả mảng đỏ.

      Dọc đường vào phòng cấp cứu, nhìn tình trạng của Lê Diệp, bác sĩ cũng kìm được cái nhíu mày.

      Doãn Chính Đạc lao vào hỏi bác sĩ, cứ thế nhìn được đưa , lại quay đầu với y tá, “Tôi truyền máu cho ấy, chúng tôi cùng nhóm AB.”

      y tá nhìn cái. Người này quá bình tĩnh, y hệt người tự sát vừa được đưa vào, khóc cũng hét. Trông giống người phục vụ, thế nên chẳng hỏi cũng chẳng gì.

      Dẫn vào phòng lấy máu, y tá kiểm tra cho , vừa rút máu vừa , “ kia có vẻ mất ít máu, đến muộn chút nữa chắc chắn là gặp nguy hiểm rồi.”

      Doãn Chính Đạc gì, chỉ yên lặng nhìn máu chảy vào túi nhựa.

      y tá hơi tò mò, vội vàng đòi truyền máu cho người bị thương, ràng là quan hệ đơn giản, nhưng tỏ vẻ chút mất bình tĩnh như vậy hiếm thấy.

      Có điều, người đàn ông này kể ra cũng đẹp trai , vừa nhìn thấy dung mạo bất phàm, cả người nhuộm máu đỏ kinh người nhưng hề khiến người khác né tránh đưa ánh mắt về phía .

      Bởi cương quyết của , máu được rút ra đến mức tối đa cho phép mới dừng lại. Cũng may trong bệnh viện còn có máu dự trữ, y tá vội vàng mang túi máu đến phòng cấp cứu.

      Ngoài cửa, tài xế và người giúp việc đều dám thở mạnh. Doãn Chính Đạc còn chưa truy cứu, nếu Lê Diệp xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều gánh nổi trách nhiệm.

      Tựa vào vách tường, Doãn Chính Đạc ôm cánh tay. Vừa rút máu, sắc mặt tái nhợt, nhưng đứng rất thẳng, chút lay động.

      Dường như thời gian trôi qua rất lâu, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ với Doãn Chính Đạc, “Giữ được tính mạng rồi, có điều ấy cần nghỉ ngơi, tạm thời vẫn chưa tỉnh lại được.”

      lên tiếng, tỏ vui, cũng chẳng tỏ buồn, chỉ nghiêng đầu nhìn chiếc giường được đẩy từ trong ra.Lê Diệp được truyền máu, sắc mặt vẫn trắng như cũ. nhìn, ánh mắt trong trẻo nhưng rất lạnh lùng.

      ***

      Phòng bệnh đơn yên tĩnh mà thoải mái, nhưng mùi thuốc thể tránh khỏi.

      Viên tài xế làm thủ tục nhập viện, mấy người giúp việc cũng chạy về nhà lấy đồ đạc rồi chuẩn bị canh để mang đến.

      Từng giọt máu vào cơ thể Lê Diệp, hình như mạch máu khô cạn dần căng trở lại.

      Doãn Chính Đạc bước từ cửa sổ đến, hai tay đút trong túi quần, đứng yên lúc rồi mới đưa tay ra đặt dưới mũi .

      Từ lúc nằm xuống hồi chiều, đến giờ, vẫn như cây nến, chút thay đổi. Nếu phải bác sĩ còn sống, gần như tưởng rằng chết rồi.

      Rất lâu sau, mãi cho đến khi ngón tay lạnh lẽo được hơi ấm của phủ lấy, mới cầm tay .

      Bác sĩ vết cắt của rất sâu, phải cực kỳ muốn chết mới có thể ra tay nặng như vậy được. Lúc đưa đến đây, máu trong người chảy ra gần nửa, chậm chút nữa thôi, chảy nhiều hơn chút nữa thôi, chắc chắn tỉnh lại nữa.

      Cơn tức giận xông vọt lên, rồi lại xuống, bàn tay rơi cần cổ mảnh khảnh của

      Năm ngón tay siết chặt lại, mặt có chút vẻ tàn nhẫn, thoáng ra nỗi kích động muốn cứ như vậy mà xử lý . Bại dưới tay quá uổng phí, hòn đá vĩnh viễn thể nóng lên được, muốn chết, vậy thành toàn cho , kẻ tàn phế điên điên khùng khùng đó đưa về cũng chỉ thêm bực bội vào mình.

      Đầu ngón tay siết chặt đến mức trắng toát, dưới ngón tay là mạch đập nảy lên theo quy luật. Tiết tấu nho đó như đốm lửa cuối cùng, giãy giụa, sắc nhọn đâm vào đầu ngón tay .

      Giật giật mí mắt, thoáng buông lỏng ngón tay ra.
      bornthisway011091, Hale205, 19002 others thích bài này.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 56: Máu của anh

      Lúc Lê Diệp tỉnh lại, sắc trời đặc màu đen. hơi mơ màng, ánh mắt mãi vẫn chưa có tiêu điểm.

      Thím giúp việc trông , vừa thấy tỉnh lại liền vội vàng bước tới, gọi , “Phu nhân! Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!”

      tiếng phu nhân khiến phân được là gọi ai, Lê Diệp chớp mắt, nghi hoặc nhìn tình huống trước mắt.

      nơi trắng đến chói mắt. nghe thấy có người gọi tên mình, ngọn đèn ngày càng sáng, mùi thuốc rất nồng, cổ tay rất đau…

      nhắm mắt. Khung cảnh sinh động này nhắc nhở , vẫn còn sống.

      “Ôi, tạ ơn trời đất, sao rồi…” Thím giúp việc vừa vỗ ngực vừa bước lại gần hơn, thấm chút nước lên đôi môi khô khốc của rồi thở dài, “ làm bọn tôi sợ quá , còn trẻ mà sao lại hành hạ mình thế chứ.”

      Mặc dù người trước mặt rất thân thiện dễ gần, nhưng Lê Diệp để ý đến ý tứ của thím cho lắm.

      Cầm chiếc khăn lông thấm ít nước, thím giúp việc ngồi xuống bên lau cánh tay cho Lê Diệp. Vết cắt chảy quá nhiều máu, bác sĩ , có thể sống sót là do mạng lớn.

      Cấp cứu xong, chút máu khô dính tay. Trong lúc hôn mê, thím giúp việc dám chạm vào , giờ thấy tỉnh lại rồi mới dám làm. Làn da cánh tay gần như trong suốt. Thím giúp việc , “Chắc nhận ra tôi đâu nhỉ, mọi người đều gọi tôi là thím Kim, nếu chê cũng gọi thế …”

      Ánh mắt Lê Diệp rũ xuống, người sống lại, nhưng hồn phách như còn phiêu du tận đâu đó.

      “Chắc lớn hơn con tôi là mấy đâu. Thanh xuân là quãng thời gian đẹp nhất, có chuyện gì cũng nên nghĩ luẩn quẩn trong lòng, cơ thể là bố mẹ ban cho, sao có thể dễ dàng hủy hoại được.”

      Thím Kim khuyên nhủ , “Đời người chỉ có lần, sao lại quý trọng chứ. Sống tốt, sống vui, so với điều gì cũng là quan trọng hơn.”

      Lê Diệp nhìn thím cứ mãi, vẫn có phản ứng gì.“Vừa rồi khiến cậu ấy sợ lắm đấy, cậu ấy truyền cho rất nhiều máu, chóng mặt chịu được nên vừa mới nghỉ rồi.”

      Điều thím Kim khiến Lê Diệp đột nhiên có phản ứng. gắng gượng ngồi dậy, rút bỏ cây kim truyền tay ra.

      Thím Kim sợ tái mặt, vội vàng ngăn cản , “ làm gì thế, phu nhân? Cơ thể vẫn còn yếu, mau nằm xuống !”

      Như thể bị kích thích đến dây thần kinh mẫn cảm nhất, Lê Diệp cắn răng, ra sức giơ cánh tay bị thương lên để rút cây kim, nhưng cánh tay nặng như chì, làm cách nào cũng nhấc lên được.

      Thấy chật vật hồi, người đàn ông đứng cạnh cửa lạnh lùng , “Tay chân đều hỏng hết rồi, giờ đến tranh cãi ở tòa nhất định phần thắng cực lớn, thẩm phán đồng cảm với lắm đấy.”

      Lê Diệp trừng mắt nhìn người từ từ vào, cắn chặt răng, hai mắt ngập tràn căm hận và chán ghét.

      đưa tay nắm cằm , cúi đầu nhìn chằm chặp, “Sao, nhận máu của tôi buồn nôn lắm à?”

      Lê Diệp che giấu đáp án khẳng định của mình. Nếu như có thể hoạt động được, cho mình dao nữa để thải bỏ hết thứ nhơ bẩn đó ra.

      Ngón cái lướt qua mặt , Doãn Chính Đạc lạnh lùng , “Muốn chết cũng dễ thôi, nhưng hình như tôi từng cảnh cáo rồi, nếu mà hành động thiếu suy nghĩ, người vô tội bị kéo xuống nước.”

      Lê Diệp trừng mắt nhìn , con ngươi như muốn nứt ra.

      chết rồi, tôi bỏ qua cho em họ Hạ, nghĩ thế sao?” thong thả .

      Gương mặt Lê Diệp nhăn lại, ngay cả sức để mắng cũng có, cánh tay có lực, ngoài hít thở và chớp mắt ra, chẳng làm được gì cả.
      bornthisway011091, Hale205, 19002 others thích bài này.

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 57: Vốn có tình ý

      “Ngây thơ…” cười nhạt, “ chết rồi, tôi tiếp tục chơi với em họ Hạ. cảm thấy, nhìn thua trong tay tôi hay nhìn Hạ Tùng Đào quỳ xuống cầu tôi tha thứ, tôi muốn xem cái nào hơn?”

      Hơi thở Lê Diệp trở nên dồn dập, phẫn nộ, cả người run rẩy.

      “À, quên cho biết, Hạ Tùng Đào bị bắt lại rồi… biết tội danh “bỏ trốn” , chắc ta còn phải ngồi thêm bảy tám năm nữa đấy. Cộng trước cộng sau, hơn chục năm mới ra ngoài được, chắc lúc đó cậu ta cũng thành kẻ bỏ rồi.”

      Lê Diệp nhìn chằm chặp, ánh mắt hừng hực như hai ngọn lửa.

      nghiêng người ngồi xuống, nhìn , chậm rãi ghé tai thầm, “Tốt nhất là cứ sống , mà chết, có khi tôi có cách khiến cậu ta chết trong tù đấy. Gặp nhau dưới đất, thích kết cục đấy ư?”

      Vừa dứt lời, bả vai đột nhiên đau nhói, nhíu mày, nghiêng đầu nhìn người cắn nghiến bả vai mình.

      trút toàn bộ lửa giận lên , hàm răng sắc nhọn như xuyên qua da thịt. chỉ cau mày, hừ tiếng nào, cứ ngồi yên để cắn.

      lúc lâu, ngay cả thím Kim cũng nhìn nổi nữa, thím kéo bả vai Lê Diệp, “Phu nhân! Đừng như vậy! Cậu ấy chảy máu rồi!”

      Nhưng Doãn Chính Đạc lại đưa tay xua thím Kim, ngồi yên nhúc nhích.

      Đôi mắt Lê Diệp đỏ lên, như con sư tử bị chọc giận. hận thể cắn đứt khí quản của , hận thể dùng những cách ác độc nhất giáng xuống người .

      có bao nhiêu hận dùng bấy nhiêu lực, cắn đến khi cằm còn cảm giác mà vẫn chịu nhả ra.

      Nhưng mới mất quá nhiều máu, tỉnh lại rồi mà người vẫn suy nhược, có dùng lực thế nào cũng thể gây thương tổn lớn cho . kiệt sức, thở từng hơi hổn hển khó nhọc.
      Thấy thở nổi hít xong, Doãn Chính Đạc mới kéo ra. Nhìn gương mặt lộ vẻ đau đớn của , đưa bàn tay to vuốt dọc lưng , cảm thấy bình ổn lại mới đặt nằm xuống gối.

      Đôi mắt của người suy nhược đờ đẫn , như phiến lá thu phiêu dật trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói.

      quá mệt mỏi, quá suy yếu, chống lại được uể oải của thân xác, hai mí mắt thoáng chốc khép lại.

      Doãn Chính Đạc đứng cạnh giường, thấy nhắm mắt lại mới quay đầu nhìn thím Kim, “ mua ít hoa quả thím.”

      Thím Kim vội vàng đứng dậy ra, Doãn Chính Đạc lại quay đầu , “Mua dâu tây với thanh long ấy.”

      Thím Kim gật đầu, đóng cửa lại. Nhìn đôi vợ chồng trải qua đêm tân hôn trong bệnh viện, thím thầm thở dài trong lòng. Có mâu thuẫn gì mới đến mức ấy? Đến tuổi này rồi, thím biết , hai người có thể đến được với nhau, chắc chắn phải có chút tình.

      Trong phòng, Doãn Chính Đạc ngồi lát rồi lại đưa tay, đặt ngón tay dưới mũi Lê Diệp. lúc nữa, thu tay lại, cầm khăn lông ấm lau bỏ máu khô cánh tay .

      Nhẫn bị tháo bỏ, ngón áp út chỉ còn lại vết máu tụ. Có thể đoán được dùng sức thế nào để tháo nó ra.

      Khóe miệng nhếch lên, ánh mắt để lộ ra vẻ khó hiểu.

      Lau lát, trong phòng quá yên tĩnh, bỏ khăn lông xuống rồi nhìn . Ngừng thở lắng nghe, lại đưa tay kiểm tra hơi thở của .

      Cứ như vậy lặp lặp lại vài lần, đến khi hơi thở của dần ổn định, mới dừng động tác có vẻ hơi thần kinh ấy.

      Lau sạch cho xong, Doãn Chính Đạc mới cảm thấy bả vai hơi đau. Vén áo lên xem, dấu răng sâu gần thấu thịt. dùng khăn lông lau qua loa, cũng chẳng để ý đến nữa.
      bornthisway011091, Hale205, 19003 others thích bài này.

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 58: Nhập viện

      Có lẽ do cơ thể suy nhược, cũng có lẽ do chính muốn tỉnh, Lê Diệp ngủ chập chờn nguyên ngày.

      Thỉnh thoảng tỉnh lại, hai mắt vừa mở ra lập tức buồn ngủ, ăn gì, chỉ nhấp chút cháo loãng.

      Bác sĩ vội tới kiểm tra, mặc dù vẫn hôn mê nhưng bác sĩ có gì nghiêm trọng, để cơ thể tự khôi phục lại rồi điều chỉnh.

      Đến tối ngày hôm sau, rốt cuộc Lê Diệp cũng ngủ đủ giấc. Sau khi tỉnh lại, sức khỏe ổn hơn nhiều, ngồi ở mép giường nhìn xung quanh tìm xe lăn của mình.

      Thím Kim dọn bữa tối mang từ nhà đến. Dù ăn, nhưng Doãn Chính Đạc vẫn cầu đầu bếp trong nhà làm. Nghe thấy tiếng động, thím quay ngoắt lại, thấy định liền gọi với ra ngoài cửa sổ, “Cậu Doãn.”

      Vừa kêu có tiếng, cánh cửa lập tức mở toang ra, người đàn ông thấm gió lạnh ngoài hành lang sải bước vào.

      Thấy Lê Diệp tỉnh dậy, nhướng mày, lại bắt gặp buông thõng hai chân cạnh mép giường, có chút bực mình, “Ai cho xuống giường?”

      Lê Diệp để ý đến . Cơ thể vẫn còn yếu, thấy xe lăn, bên cạnh chỉ có chiếc ghế thường, ước lượng lát rồi chậm chạp men ra.

      Có vẻ đoán được điều gì đó, Doãn Chính Đạc bước đến, cúi người định bế .

      Như bị điện giật, Lê Diệp hất tay vào mặt . Dù sức của còn chẳng tính là gãi ngứa, nhưng vẫn phải , cậu hai nhà họ Doãn từ bé được cưng chiều, ai dám chạm vào cọng tóc của .

      Thấy sắc mặt Doãn Chính Đạc sầm xuống, thím Kim vội vàng chạy đến, “ muốn đâu, để tôi dìu .”

      Doãn Chính Đạc tránh ra, cúi người, quả quyết bế lên rồi về phía nhà vệ sinh.

      Sợ họ lại cãi nhau, thím Kim lẽo đẽo theo sau. Doãn Chính Đạc đặt Lê Diệp lên bồn cầu rồi đưa mắt nhìn thím Kim, “Thím cởi quần hộ ấy .”
      Lê Diệp vô cùng khó chịu, trừng mắt nhìn , “ ra ngoài !”

      Thấy Lê Diệp hằn học nhìn mình, Doãn Chính Đạc liếc thím Kim, “Trông ấy.”

      “Thím cũng ra ngoài ạ!” Lê Diệp nhìn thím Kim cứ kè kè cạnh mình.

      làm ăn được gì nữa, sau này ăn ngủ tắm rửa hoặc kể cả vệ sinh cũng phải có người ở cạnh canh.” Doãn Chính Đạc liếc nhìn cái, “Hoặc là nhịn, hoặc là chấp nhận .”

      xong, dưới ánh nhìn tức tối của , ra ngoài.

      Nắm tay Lê Diệp run lên, ánh mắt hận ý muốn rút gân lột da .

      Đóng cửa lại, lát sau, thím Kim gọi từ bên trong ra, “Cậu Doãn, xong rồi.”

      Doãn Chính Đạc lại vào. Sắc mặt Lê Diệp hơi khó coi, làm chuyện riêng tư như vệ sinh mà có người ở cạnh nhìn, ai oán mới là lạ.

      Doãn Chính Đạc để ý đến vẻ bất mãn của , bế đến cạnh bồn rửa tay, mở vòi, vốc ít nước lên mặt . Lê Diệp lập tức trốn tránh, “Đừng chạm vào tôi!”

      Nước thấm đầy người , Doãn Chính Đạc nhíu mày. Thím Kim vội chạy đến bóp kem đánh răng, “Để tôi, để tôi, phu nhân, đánh răng rửa mặt xong là tinh thần tốt lên ngay ấy mà.”

      Lê Diệp nhìn vào gương. Bộ dạng này đến còn phải kinh hãi, tái nhợt, bù rù, y như u hồn vậy.

      Nhân lúc bất động, thím Kim vội vàng rửa mặt cho , rồi lại chải gọn mái tóc rối của . khó coi vừa rồi giờ trông giống người sống.

      Đặt xuống giường, cũng vừa lúc thím Kim dọn xong bàn thức ăn, Doãn Chính Đạc nghiêng người ngồi xuống rồi xua tay. Thím Kim lẳng lặng lui ra ngoài.
      bornthisway011091, Hale205, 19003 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :