1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CUỘC HÔN NHÂN DÀI LÂU - Vân Quán Phong

Thảo luận trong 'Ngôn Tình Trung Quốc (Hoàn)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 49: Không ai có thể thay đổi quyết định của anh

      Dưới nhà, Trần Oanh và vợ chồng Doãn Kính Lam có mặt, vừa thấy Doãn Chính Đạc xuất , họ lập tức đứng dậy chặn đường.

      Trần Oanh nhìn con trai bế Lê Diệp liền cắn răng, “A Đạc, mẹ ép con kết hôn nữa, con quên được Sơ Vũ thôi, mẹ thà để con độc thân cả đời còn hơn. Con muốn kết hôn với con bé này, mẹ tuyệt đối đồng ý!”

      Doãn Kính Lam cũng , “Hôn nhân phải trò đùa, em có nghĩ đến chuyện, nếu người ngoài biết chuyện em cưới nó ra vào thế nào ?”

      Doãn Chính Đạc bình tĩnh nhìn người nhà, “ ai có thể thay đổi quyết định của con.”

      “Con đừng làm chuyện ngốc nghếch!” Trần Oanh nhìn con trai chằm chằm, “Mẹ biết con suy nghĩ gì, hôm nay con đừng mong bước ra khỏi cửa bước nào!”

      Lê Diệp được Doãn Chính Đạc bế, tay chân đều lạnh ngắt, thấy Doãn Chính Đạc bị người nhà phản đối, ra hy vọng họ có thể thuyết phục được từ bỏ ý định trong đầu.

      chết cũng được, nhưng muốn lấy . Nếu cuộc hôn nhân này hoàn thành, người thể đối mặt với bên ngoài, chỉ có , ngay cả cũng chỉ còn nước độn thổ.

      Doãn Chính Đạc chút do dự, nhìn Trần Oanh, “Mẹ, nếu mẹ còn coi con là con trai đừng ngăn con nữa.”

      Trần Oanh thoáng kinh ngạc, từ , đứa con này hay làm nũng mè nheo, nhưng trong lòng luôn kính trọng bà, tại sao hôm nay lại ra lời này cơ chứ.

      Đôi co hồi, ông cụ từ cầu thang xuống, trầm giọng , “Để nó .”

      Trần Oanh ngẩng đầu, ông cụ đứng bậc thang nhìn đứa cháu trai cao lớn, “A Đạc, nếu cháu biết hậu quả khi làm như vậy mà vẫn muốn làm, vậy cháu , nhưng cháu đừng hối hận.”

      Doãn Chính Đạc vẫn vô cùng bình tĩnh. ôm tênh trong lòng, cũng quay đầu lại mà bước luôn.

      Trần Oanh hổn hển đuổi theo hai bước, ông cụ vội lên tiếng gọi bà, “Thôi…tính cách nó thế nào, phải là con biết, ai có thể ngăn được việc nó muốn làm cơ chứ.”

      Trần Oanh vô cùng chán nản, “Nó thể cưới con bé kia được! Con bé đó hủy hoại A Đạc!”
      Ông cụ nhìn theo bóng dáng dần khuất xa, thầm thở dài, “Chúng ta đều hiểu tâm tư của nó…”

      Doãn Kính Lam đứng bên cạnh, bất đắc dĩ nhún vai, “Xảy ra tai nạn chết người là chuyện sớm muộn thôi…Con bé kia hai năm trước điên rồi, giờ ngay cả A Đạc cũng điên luôn.”

      Ông cụ đưa mắt nhìn cháu , lắc đầu, rồi chống quải trượng lên tầng.

      ***

      xe.

      Kiểm tra đủ giấy tờ của hai người, chắc chắn quên gì, Doãn Chính Đạc mới dựa vào ghế nghỉ ngơi. hề nhìn vẻ cam lòng và kháng cự mặt ngồi bên cạnh, như thể chuyện đó chẳng liên quan gì đến cả.

      hẹn trước rồi, tám giờ mở cửa là có thể vào làm thủ tục.” Tài xế .

      Doãn Chính Đạc nheo mắt lại, thoáng chút vừa lòng.

      Lê Diệp vẫn nắm chặt tay, chiếc nhẫn kim cương như quả cân nặng trịch khiến cảm thấy khó thở.

      Thở ra nặng nề, nhìn người đàn ông bên cạnh. đợi mở miệng, liền đưa cánh tay gối sau đầu, “Đừng hỏi tôi có lựa chọn nào khác , tôi cho hay, có.”

      Trong lòng Lê Diệp như bùng trận lửa lớn, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mây vẫn trắng, trời vẫn xanh, tất cả đều vẫn tốt đẹp, nhưng lại cảm thấy như cả thế giới sắp sụp đổ rồi.

      Chẳng mấy chốc, xe đến Cục dân chính. Tài xế dừng xe, lấy từ cốp sau xe chiếc xe lăn mới tinh. Doãn Chính Đạc bế Lê Diệp xuống, đặt lên xe, rồi giúp vào xửa.

      Dọc đường , mọi người đều đưa mắt nhìn…Người đàn ông quá mức chói mắt, nhưng bên cạnh lại là tàn tật. Cái mác có tình có nghĩa lập tức mắc đầy người, mọi người nhìn , ánh mắt có thêm chút vẻ sùng kính.
      bornthisway011091, Hale205, 19003 others thích bài này.

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 50: Nằm mơ cũng đừng mong gặp cậu ta

      Bị đưa xuyên qua đại sảnh, Lê Diệp cảm thấy lục phủ ngũ tạng bắt đầu cháy rụi…

      Xung quanh đều là những đôi vợ chồng gắn bó keo sơn, chỉ có đôi thù địch oán hận, hoang đường khiến cảm thấy như giấc mộng kéo dài.

      thanh ồn ào cùng những bóng dáng thay đổi lần lượt khiến Lê Diệp cảm thấy trước mắt mờ . đêm ngủ cũng khiến thấy choáng váng, ấn ngực, bỗng nôn ra.

      Doãn Chính Đạc nhíu mày, còn nghĩ định kéo dài thời gian, nhưng nhìn cái đống nôn ra đùi, liền lấy khăn tay ra lau miệng cho .

      Lê Diệp lắc đầu, “Tôi vào nhà vệ sinh…”

      Doãn Chính Đạc liếc mắt nhìn cái rồi mới đưa đến cửa nhà vệ sinh nữ, tài xế cũng vừa lúc dẫn theo nhân viên nữ tới.

      Người nhân viên giúp Lê Diệp vào trong. Doãn Chính Đạc đứng cách đó xa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cho dù có biến thành ruồi bọ cũng khó có thể bay ra khỏi tầm mắt .

      Gục bồn cầu, Lê Diệp nôn ra toàn nước chua, sắc mặt vô cùng khó coi.

      có khỏe ? Hay là đến bệnh viện…” Người nhân viên kia còn chưa hết liền im bặt.

      Lê Diệp nín hơi thở, ngẩng đầu nhìn, trong lòng nhất thời run lên…

      Người mặc quần áo đen, đội mũ, kéo nhân viên vào gian bên cạnh. Lê Diệp vừa định kêu lên người đó liền lao đến, đưa tay đóng cửa, khóa trái.

      Tim đập thình thịch, thấy ràng gì cả, miệng kêu ra tiếng, “Tùng Đào!”
      Người đó tháo mũ xuống, ngồi xổm trước mặt , gương mặt đầy râu và vẻ tang thương, giọng nghẹn ngào, “Mao Mao!”

      Lê Diệp hoàn toàn mộng mị, thể tin vào hai mắt mình nữa, thể tin mình lại gặp người đó ở chỗ này! Cả thế giới này, chỉ có mới gọi như vậy, chỉ có mới đặt cho biệt danh nghịch ngợm như vậy!

      Nâng gương mặt gầy gò của lên, Hạ Tùng Đào run rẩy, “Sao lại đồng ý kết hôn với !”

      Lê Diệp ngừng lắc đầu, “Sao lại ở đây? Tùng Đào, pahir em bị ảo giác đấy chứ?”

      Dùng sức ôm , hôn , thân thể lạnh ngắt, Hạ Tùng Đào vội vàng , “ theo , đưa em , tên khốn đó sớm muộn gì cũng xử lý .”

      Lê Diệp tóm lại, thể tin mà , “ đâu? Tùng Đào, phải còn tám năm nữa sao?”

      Hạ Tùng Đào dùng bàn tay thô ráp vuốt ve , vô cùng lưu luyến. Lê Diệp liếc nhìn đống băng gạc dày cộp cổ tay , loáng thoáng đoán ra, “ trốn ra?”

      “Tiểu Chước hết cho rồi, tên súc sinh kia ức hiếp người, thể ở trong làm kẻ bất lực được…Đừng gì nữa, lập tức theo , đưa em ra từ cửa sổ.”

      Lê Diệp tóm lấy cổ áo . Hai năm, gặp vô số lần trong mộng, sau khi tỉnh lại gối ướt đầm, bởi vì nghĩ cả đời này còn cơ hội gặp lại nữa.

      Còn tại, đứng trước mặt , nhưng lại mất khả năng suy xét… tự làm mình bị thương, nhân lúc được đưa ra ngoài chữa trị liền bỏ trốn. Đây phải là phim điện ảnh, hai người chẳng màng trách nhiệm mà bỏ đến nơi chân trời góc bể. Đây là thực lạnh lùng, phải cả đời trốn đông trốn tây, nếu bị bắt lại bị phạt rất nặng.

      làm như vậy là tự hủy hoại mình đấy!” Lê Diệp vô cùng đau đớn, “ định cả đời nhìn thấy ánh sáng sao!”

      “Có chết cũng thể đứng nhìn em chịu tra tấn như vậy.” Hôn mạnh lên trán , Hạ Tùng Đào đỡ leo lên cửa sổ.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 51: Anh đi đi

      Vừa đưa đến bên cửa sổ, ở ngoài vọng vào tiếng gõ cửa, Doãn Chính Đạc cất giọng lạnh lùng, “Lê Diệp! làm gì mà lâu thế! Mau mở cửa ra!”

      Tay nắm cửa bị chặn bởi cán của cây lau nhà, bên ngoài thể đẩy vào được. Nghe thấy giọng kia, Hạ Tùng Đào cắn chặt răng, để lộ ra vẻ lạnh lùng.

      Trước mắt có thừa thời gian để xử lý tên súc sinh kia, Hạ Tùng Đào ôm Lê Diệp, bước lên đến bậc cửa sổ, nhưng chân của lại kiểm soát được.

      Khó khăn hơn tưởng tượng, Hạ Tùng Đào cắn răng kéo lên. Lê Diệp lắc đầu cầu xin, “Tùng Đào! về tự thú , như thế này còn đường về đâu, em thể nhìn rơi vào thế thể cứu vãn được!”

      “Mao Mao, chờ được tám năm nữa, nếu đợi tám năm, thà chết luôn còn hơn!” Hạ Tùng Đào đứng cửa sổ nhìn xuống. Ở đây là tầng ba, có thể leo theo đường ống dẫn nước xuống, nhưng mang theo Lê Diệp tàn tật vạn phần khó khăn.

      Ôm cổ , Lê Diệp hít lấy mùi người . Trong tù, cuộc sống của chắc chắn tốt, cơ thể vốn cường tráng giờ gầy gò trơ xương. vô cùng đau lòng, nhưng lý trí còn sót lại cho biết, thể để chạy , như vậy, vĩnh viễn thể đường đường chính chính làm người được nữa.

      “Lê Diệp!” Tiếng gọi ngoài cửa ngày càng dồn dập, Doãn Chính Đạc còn kiên nhẫn nữa, nhấc chân đạp cửa.

      Ván cửa kêu uỳnh uỳnh, cán cây lau nhà có thể bị gãy bất cứ lúc nào. Tim Lê Diệp rỉ máu, tóm lấy cổ tay Hạ Tùng Đào, “Em theo đâu, Tùng Đào, về tự thú ! Phải trở về!”

      Hạ Tùng Đào nhìn chòng chọc, “Mao Mao, em còn ?”

      Lê Diệp nước mắt lưng tròng, chua xót thể mở miệng được. Tình chưa bao giờ dứt khiến mỗi phút đều sống bằng chết, nhưng sớm hiểu được, họ thể ở bên nhau như trước được nữa.

      Cán cây lau nhà rắc tiếng, gãy thành hai đoạn đổ sang bên. Doãn Chính Đạc lao vào, nhìn người đàn ông cửa sổ, hai mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng…

      “Báo cảnh sát.” Doãn Chính Đạc vẫn bình tĩnh, nghiêng đầu với tài xế.

      Tài xế lập tức rút điện thoại di động ra, Lê Diệp vội khàn giọng kêu lên, “Đừng! ấy tự quay về tự thú!”

      Doãn Chính Đạc lên tiếng, tài xế bấm số. Lê Diệp quay đầu nhìn Hạ Tùng Đào, nhẫn tâm , “ ! Em ở bên đâu, về tự thú !”

      Hạ Tùng Đào buông ra, kéo mạnh thò người ra phía ngoài cửa sổ. Lê Diệp cắn răng, buông tay khỏi cổ , giật mạnh người vào phía trong.

      Doãn Chính Đạc nhíu mày, sải bước dài, tóm lấy cánh tay rồi kéo lại.

      Trong tay trống , Hạ Tùng Đào quay đầu lại, trợn mắt nhìn hai người trước mặt.

      Ánh mắt chỉ trích của đâm xuyên vào tim, Lê Diệp thúc giục , “ ! Em ở cạnh kẻ trốn tù! Tự thú !”

      Hạ Tùng Đào nghiêng đầu nhìn , chỉ cái chớp mi, ánh mắt tràn đầy xa lạ và khó tin.

      Lê Diệp thều thào lặp lại, “ , đừng bao giờ…nhớ em nữa, chúng ta là quá khứ rồi…”

      Doãn Chính Đạc ôm Lê Diệp, gì. Lúc này, chiếc nhẫn kim cương tay cực kỳ chói mắt.

      Ánh mắt Hạ Tùng Đào lạnh , “Em cam tâm tình nguyện lấy ?”

      Lê Diệp nhắm mắt, dám nhìn nỗi tuyệt vọng của , “ , em với , còn gì nữa.”

      Bảo vệ nghe thấy tiếng náo loạn liền lao vào, Lê Diệp căng thẳng tóm chặt cổ tay áo Doãn Chính Đạc, đưa mắt nhìn Hạ Tùng Đào. Doãn Chính Đạc hất cằm, “Ở đây có tội phạm trốn tù, còn mau bắt lấy.”

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 52: Từ giờ trở đi cô là bà Doãn

      Lê Diệp gào khàn giọng, “ ! Mau !”

      Hạ Tùng Đào nắm chặt tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm. gì nữa, nhưng ánh mắt lại để lộ ra nỗi thất vọng đến cực hạn.

      “Đừng đến tìm em nữa!” Lê Diệp nghẹn ngào . Hạ Tùng Đào nhìn , ánh mắt cứng rắn như băng lạnh, quay đầu nhảy xuống từ cửa sổ.

      Khẽ kêu tiếng, Lê Diệp giãy giụa muốn lao ra. Doãn Chính Đạc ôm chặt , mấy nhân viên an ninh vội tiến lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Hạ Tùng Đào nhảy đến dàn nóng của điều hòa, nhanh nhẹn leo xuống dưới.

      Thấy bảo vệ quay đầu đuổi theo, Lê Diệp như mất hết sức lực, nhũn người dựa vào khuỷu tay Doãn Chính Đạc, động đậy nổi.

      Doãn Chính Đạc quan tâm đến quay về của Hạ Tùng Đào, bế Lê Diệp, xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.

      Chuyện vừa xảy ra dường như chỉ là khúc nhạc đệm, Doãn Chính Đạc mảy may bị ảnh hưởng. đưa Lê Diệp chụp ảnh, nộp giấy tờ, mọi việc được tiến hành đúng như kế hoạch định ra.

      Lúc ký tên, Lê Diệp động đậy, Doãn Chính Đạc liền ký thay . Nhân viên phụ trách được chuyện trước, biết Doãn Chính Đạc là ai, nên cũng mắt nhắm mắt mở hỏi nhiều. Có điều, nhìn ngồi xe lăn như mất hồn kia, biết chắc chắn là tự nguyện.

      Nhưng, con dấu nổi dập xuống, tất cả thể thay đổi được nữa.

      Lê Diệp vẫn chưa hồi hồn, ngồi yên để mặc đẩy qua đẩy lại. Chỉ chốc lát, thủ tục thuận lợi xong xuôi. Cầm hai tờ chứng nhận, hai người ngồi sóng vai còn là người dưng nữa. Doãn Chính Đạc nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, hết thảy giống trước rồi, nhưng hình như có cái gì đó vẫn thay đổi.

      Đưa Lê Diệp lên xe, hai người cùng về Hạm Bích Các.

      Căn nhà rộng lớn đầy đủ tiện nghi. Người làm theo giờ trở thành thành giúp việc cố định. Doãn Chính Đạc mang hành lý lên tầng, dáng vẻ như thể muốn ở đây từ lâu lắm rồi.

      Bế Lê Diệp về phòng ngủ, cúi người ngồi bên cạnh, “Lễ cưới đợi ông chọn được ngày tốt rồi mới tiến hành, cầu gì, có thể ra.”
      Ánh mắt Lê Diệp rã rời, con ngươi trĩu xuống, cũng chẳng buồn nhúc nhích.

      Dường như hề nhìn thấy chút vẻ động lòng nào của , đưa tay vén sợi tóc ra sau tai , động tác dịu dàng cách kỳ dị, “ xem, với kẻ ngu xuẩn, cần phải để tâm đến ta, ta tự đào hố chôn mình… đoán xem lần này Hạ Tùng Đào trốn tù, còn phải ở trong đấy bao nhiêu năm nữa?”

      Đột nhiên Lê Diệp ngẩng đầu trừng mắt nhìn , vẻ oán hận tóe ra tức khắc.

      vẫn vuốt mái tóc dài mềm mại của , “Cứ nhìn tôi như thế này là được rồi, đừng làm bộ dạng nửa sống nửa chết, tôi thương hại đâu.”

      Lê Diệp nghiến răng. Nếu bị uy hiếp, chắc chắn ăn tươi nuốt sống .

      Ngón tay lạnh lẽo lướt qua mặt , cười cách ma quỷ, “Hơn nữa, tôi còn phải nhắc câu, bắt đầu từ bây giờ, là bà Doãn rồi.”

      Sống lưng Lê Diệp cứng đờ, từ từng lỗ chân lông bốc lên khí lạnh. nhìn người trước mặt, dung nạp toàn bộ đen tối đời này, rồi dồn tất cả ập xuống , khiến thể tránh nổi.

      Doãn.” Người giúp việc bước tới, gõ gõ cửa, “Phu nhân và cả đợi ở dưới nhà ạ.”

      Nhíu mày, Doãn Chính Đạc nghiêng đầu , “Biết rồi.”

      xong, nhìn Lê Diệp, bàn tay to hạ xuống đỉnh đầu , “Ngoan ngoãn ở đây, đừng làm chuyện khiến tôi mất hứng, nếu lại có người bị kéo xuống nước đấy, hiểu chưa?”

      Lê Diệp đáp lại, hai mắt nhìn vào khoảng trống rỗng. đứng dậy, nhưng lại lo lắng, mở cửa với người giúp việc ở bên ngoài, “Vào trông ấy, giây cũng được phép rời .”

      giúp việc được Doãn Chính Đạc dặn dò từ trước, cũng hiểu qua qua nên vừa vào vừa , “ Doãn yên tâm .”

      Nhìn đôi mắt ngây dại của , Doãn Chính Đạc để lại ánh nhìn thâm sâu, rồi quay đầu rời .
      bornthisway011091, Hale205, 19003 others thích bài này.

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 53: Phòng tân hôn

      Dưới nhà.

      xuất của Trần Oanh và Doãn Kính Lam quá bất ngờ. Doãn Chính Đạc ngồi xuống sô pha, nhìn hai người ở phía đối diện, nhấp ngụm trà, “Có ngăn con cũng được đâu, thủ tục làm xong rồi.”

      Trần Oanh ảo não nhìn con trai. vốn ngang bướng như vậy, ai có thể khuyên bảo được . Kết hôn là chuyện lớn, nhưng chỉ đưa người ta đến báo tiếng, chẳng để tâm đến phản đối của mọi người trong nhà.

      “A Đạc, có lẽ em có quyết định của em, em nghe ai , nhưng phận làm con, em phải để tâm đến tình trạng sức khỏe của mẹ và ông, đừng để hai người chịu kích động.” Doãn Kính Lam lại , đành giở chiêu tình cảm.

      Doãn Chính Đạc dựa sang bên, “Muốn con cam đoan cái gì?”

      Trần Oanh nhìn con trai, “Con phải có chừng mực, được tức giận quá, danh dự của con liên quan đến công ty, cũng liên quan đến kỳ vọng của cả nhà.”

      Khóe miệng hơi nhếch lên, Doãn Chính Đạc nhìn hai người đối diện. Hai người đó nhìn như thể nhìn tên sát nhân điên cuồng che giấu mình vậy.

      “Yên tâm, con gây ra án mạng đâu.” Doãn Chính Đạc cong khóe môi.

      Nhìn dáng vẻ bình tĩnh, giống như có chút tàn nhẫn nào của , Trần Oanh tiếp tục , “Còn nữa, chuyện hai đứa lấy nhau, giấu kin kín vào, được công khai, dù sao xuất thân của nó tốt, ảnh hưởng đến con đấy.”

      Đặt chén xuống, Doãn Chính Đạc điềm tĩnh, “Con tự có quyết định của con…Con lên đây.”

      Thấy dứt khoát bước , Doãn Kính Lam thở dài, “Chỉ mong nó nhanh chơi chán, để Lê Diệp ở cạnh nó, là khiến người khác phải lo lắng.”
      biết phải ăn với người khác thế nào đây, với lại nhà họ Lê…” Trần Oanh nhức đầu vô cùng. Lúc trước, hai nhà đều ưng thuận chuyện hôn ước giữa Doãn Chính Đạc và Sơ Vũ, thậm chí người lớn hai bên giấu họ thầm bàn bạc. Mặc dù Sơ Vũ rồi, nhưng dù sao Doãn Chính Đạc vẫn còn trách nhiệm. Thời gian trôi qua lâu, phải là thể kết hôn, nhưng người được chọn lại chính là người gây nên tấn bi kịch, chuyện này khiến kẻ khác thể tiếp nhận nổi.

      Tuy rằng mọi người đều biết lấy Lê Diệp là xuất phát từ ý định trả thù, nhưng lại sợ ra tay nặng nề làm ảnh hưởng đến chính mình, nghĩ tới nghĩ lui vẫn định như thế nào.

      Lên tầng, Doãn Chính Đạc đẩy cửa phòng ra. Người giúp việc xếp quần áo, quay đầu lại nhìn rồi giọng , “ ấy ngủ rồi…”

      Nhìn nhắm mắt nghỉ ngơi gối, Doãn Chính Đạc nhàng giẫm xuống tấm thảm, bước đến gần.

      Dém lại góc chăn, mới gần nửa tiếng, vậy mà ngủ rồi. Sắc mặt tốt chút nào, mấy ngày nay chạy ngược chạy xuôi, chắc cũng mệt rồi.

      nhìn giúp việc, “Bảo nhà bếp tối nay hầm ít canh gà.”

      Chị giúp việc gật đầu lia lịa. Lúc đầu chị cũng đoán là Doãn Chính Đạc chỉ kết hôn chớp nhoáng, bởi vì trước nay chưa từng thấy đưa bạn về nhà, nhưng giờ chỉ nhìn thôi biết rất để tâm đến vợ mới cưới này…Phòng ngủ và phòng tắm đều bỏ hết chướng ngại vật, bậc thang còn, trong nhà vệ sinh còn có thêm tay vịn cho người tàn tật.

      Đồ dùng thường ngày đều được mang đến. Hai ngày nay đến công ty, công việc dồn lại ít, Doãn Chính Đạc đứng dậy rồi ngồi vào bàn làm việc.

      Nhìn tài liệu kế toán, lại đưa mắt nhìn say ngủ, thấy sắc mặt hơi tái, đưa tay chỉnh điều hòa lên vài độ.

      chiếc bằng gỗ đàn hương có đặt lọ hoa hồng, tấm rèm cửa sổ in hình đôi tình nhân hôn nhau, chăn nệm mới tinh đậm màu tối, dù là đơn sắc nhưng ở góc lại thêu hình đôi long phượng bằng chỉ kim tuyến.

      ra, nếu nhìn kỹ, trong căn phòng này tràn ngập khí vui vẻ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :