1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CUỘC HÔN NHÂN DÀI LÂU - Vân Quán Phong

Thảo luận trong 'Ngôn Tình Trung Quốc (Hoàn)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 44: Cái giá cô không chịu được

      Sau khi y tá ra khỏi cửa, Lê Diệp phải đợi tiếp, vì Doãn Chính Đạc lại ngủ, như thể khí vậy.

      Chờ đến sốt ruột, kiềm chế ý định mở cửa rời tới mấy lần. Ở đây cầu xin , chính cũng cảm thấy là quyết định ngu ngốc.

      Nằm lát, Doãn Chính Đạc bỗng ngồi dậy, vội vàng vào nhà vệ sinh.

      Phòng bệnh quá lớn, thanh gì cũng rất ràng. Lê Diệp cảm thấy rất khó chịu, liền quay đầu ra.

      Vừa chưa được xa, từ phía sau bỗng bị người ta kéo lại, quay đầu, liền chạm phải ánh mắt trầm, dữ tợn.

      Hai bước vượt qua, Doãn Chính Đạc tóm lấy cánh tay , cắn răng , “ tìm ai? Tôn Bách Niên? Đừng hòng, cho hay, tôi mà mở miệng con bé kia cả đời này cũng đừng mong ra ngoài được!”

      Lê Diệp hất ra, “ quả phát điên rồi!”

      Doãn Chính Đạc cười lạnh, “Tôi phát điên đấy, nhưng giờ chỉ có thể cầu xin thằng điên như tôi thôi.”

      Cắn chặt răng, Lê Diệp nắm chặt tay nhìn , “ còn muốn thế nào hả! Tùng Thông phải ngồi tù mười năm, tôi thành ra thế này, cứ cho là tôi nợ , như thế này còn chưa đủ sao?”

      Doãn Chính Đạc nhìn chằm chằm, thần sắc lạnh lùng khiến người khác phải sợ hãi. lúc sau, trầm giọng , “ đủ.”

      Lê Diệp tuyệt vọng, “ muốn tôi nhảy qua cửa sổ ư?”

      Đôi mày kiếm nhíu lại, các cơ mặt Doãn Chính Đạc đều căng cứng. lời nào, nhưng hai mắt lại ngập tràn lửa giận…

      Lê Diệp nhìn con người bị vùi trong nỗi hận kia, vì mất Sơ Vũ nên trút toàn bộ oán giận lên . Lê Diệp còn e ngại kiếp nạn gì nữa, nhưng thể chịu được nếu Tùng Thông và Tiểu Chước cũng bị kéo xuống nước theo.

      Lê Diệp ngồi xe lăn, chỉ cái chớp mắt, trong đầu chợt nảy ra suy nghĩ – Nếu chết, có phải tất cả mọi chuyện chấm dứt , có phải nỗi hận của Doãn Chính Đạc kết thúc, bao giờ…có người bị cuốn vào việc này nữa?
      Ánh mắt ảm đạm như tro tàn, khuôn mặt vốn có thần thái lập tức bị sắc u ám bao phủ. Lê Diệp ngồi yên, gió từ ngoài cửa sổ tràn vào, cơ thể gầy gò của như bông tuyết có thể tan bất cứ lúc nào.

      Bỗng nhiên, Doãn Chính Đạc cuống cuồng tiến lên, đưa tay nắm chặt bả vai .

      Lực tay của quá lớn, bóp đến mức cả xương cốt Lê Diệp cũng thấy nhưng nhức. Doãn Chính Đạc buông tay ra, đứng trước mặt , cũng .

      Ngọn đèn hành lang chỉ lờ mờ, ánh mắt Doãn Chính Đạc lại sáng rực, như hai tia lửa có thể thiêu đốt người ta.

      lúc sau, bỗng trầm giọng , “Thả cũng được thôi, nhưng cái giá quá lớn e là nhận được đâu.”

      Lê Diệp nheo mắt lại. cười, cũng giận, thái độ chuyện lại vô cùng nghiêm túc, cứ như vậy lại khiến người khác nắm bắt được, nguy hiểm khó dò.

      “Sợ luôn .” Doãn Chính Đạc nheo mắt lại.

      Lê Diệp ngẩng đầu, cách dứt khoát, “ bảo người ta thả Tiểu Chước ra, điều kiện gì tôi cũng chấp nhận.”

      Doãn Chính Đạc nhìn chằm chằm, ánh mắt đáng sợ. cho đường lui nào rồi, “Nhớ kỹ lời vừa đấy…”

      Lê Diệp khẽ cắn môi, “Chỉ cần thả người!”

      Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, tiến lên từng bước, thèm để ý đến cánh tay vừa khâu lại, bế thốc lên từ xe lăn.

      Lê Diệp bị dọa, “ làm cái gì đấy!”

      Doãn Chính Đạc bế ra phía thang máy, lại dường như muốn phát tiết nên cước đá văng chiếc xe lăn ra xa.

      Lê Diệp lo sợ ngẩng đầu nhìn . Gương mặt quá góc cạnh, đôi mắt mang theo vẻ thâm sâu ai có thể đoán ra ý nghĩ, khiến cực kỳ kinh hãi.
      bornthisway011091, Hale205, 19002 others thích bài này.

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 45: Cháu muốn kết hôn

      Khu nhà sang trọng của họ Doãn lên đèn sáng trưng.

      Trong phòng khách, Doãn Kính Lam đón con từ nhà mẹ chồng sang. Con bé mới ba tuổi, nhưng vô cùng hoạt bát đáng , vừa vào nhà khiến cả đám người lớn cười toe toét.

      Ngồi sô pha, ông cụ có vẻ yên lặng. Sức khỏe ông ổn hơn nhiều, xuất viện về nhà lại thấy vô vị, giờ nhìn thấy chắt, gương mặt tràn đầy vẻ tươi cười hiền từ.

      Nhìn đứa , đột nhiên ông cụ thở dài, “ biết thằng ranh A Đạc chạy đâu, muộn thế này rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.”

      “Hôm nay nó cũng đến công ty, nghe thư ký là có chuyện phải làm…Nó ấy à, ngày nào cũng lấy cớ bận việc công, còn việc của mình chẳng thấy sốt ruột gì cả.” Trần Oanh cũng nhìn cháu ngoại, “Đoan Đoan, lại đây với bà ngoại nào.”

      Con bé giang hai tay nhào đến. Ôm lấy đửa , Trần Oanh với vẻ sầu lo, “Hai năm nữa là A Đạc cũng ba mươi rồi, thế mà chẳng buồn kiếm bạn , ngoài miệng đâu, nhưng cái chết của Sơ Vũ đúng là đả kích quá lớn với nó. Nếu cả đời nó lấy vợ, con làm sao có thể gặp Trung Minh được, trước lúc , ông ấy còn dặn con phải chăm sóc cho hai đứa .”

      Mấy năm trước, Doãn Trung Minh đột ngột lâm bệnh rồi qua đời. Lúc ấy, Doãn Chính Đạc mới vừa tốt nghiệp, tay ông cụ quản lý gia nghiệp, đến giờ, có thể mình đảm đương trọng trách.

      Chuyện tình cảm của Doãn Chính Đạc vẫn luôn là nỗi băn khoăn của nhà nhà. Doãn Kính Lam đưa mắt nhìn chồng, “Có khi phải nhờ bà mối thôi, cho nó xem mặt, tin là có ai khiến nó động lòng.”

      “Con thấy Thiên Tố có vẻ quan tâm đến cậu hai đấy, lúc nào cũng muốn thực tập ở cạnh cậu ấy.” Khang Đức Văn nhìn mọi người.

      Trần Oanh nhíu mày. Lê Thiên Tố cũng là lựa chọn tốt, dù sao gia thế bên đó cũng ổn, nhưng còn Sơ Vũ, nếu để A Đạc lấy đứa con nhà họ Lê nữa, có chút mất tự nhiên.

      Doãn Kính Lam gật đầu, “Có thể tác hợp được đấy, mấy năm nay cũng thấy A Đạc qua lại với đứa con nào, đối với Thiên Tố nó lại khá ôn hòa đấy.”

      Trần Oanh thở dài, “Chỉ cần nó kết hôn thôi, cưới ai mẹ cũng quản, miễn là có con dâu là được.”

      “Cậu út!” Bỗng nhiên Đoan Đoan nhảy xuống, chạy nhanh về phía người đàn ông ở cửa.Vuốt bím tóc của Đoan Đoan, Doãn Chính Đạc bình tĩnh vào, mặt chút biểu gì…Trịnh trọng, ngang ngạnh, vẻ mặt cương quyết đó khiến người khác có cảm giác bất an.

      “A Đạc?” Nhìn vẻ mặt kia của con trai, Trần Oanh có chút kinh hãi, “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”

      Doãn Chính Đạc nhìn ông cụ, “Ông nội, cháu muốn kết hôn.”

      “Cái gì?” Mọi người đều kinh ngạc, vừa rồi còn mong Doãn Chính Đạc mau mau kết hôn, ngờ nháy mắt cái ra những lời này.

      Giọng điệu của Doãn Chính Đạc rất dứt khoát, “Ông nội, ông giúp cháu chọn ngày, cháu muốn kết hôn.”

      Mọi người đều chỉ biết nhìn nhau. Quyết định đột ngột của kém gì sét đánh giữa trời quang, ai cũng đều ngây ngẩn cả ra.

      Dù sao ông cụ cũng từng trải qua nhiều chuyện, ông có phản ứng đầu tiên, nhìn cháu trai, “A Đạc, sao lại đột ngột vậy, cháu có bạn từ khi nào?”

      Doãn Chính Đạc nhắc lại, “Cháu mong là nhanh nhanh chút, tháng này tiến hành.”

      Mọi người đều im lặng, đầy bụng nghi vấn nhưng lại chẳng dám hỏi. kết hôn là chuyện tốt, nhưng chẳng nghe được chút manh mối nào, kiểu gì cũng khiến người khác an tâm.

      Ông cụ suy nghĩ chút, “Sắp tới có nhiều ngày lành, nhưng mà A Đạc à, cháu phải đưa người ta về giới thiệu với mọi người trong nhà chứ.”

      Doãn Chính Đạc gì, quay đầu lại nhìn ra cửa. Tất cả đều nhướng người ra nhìn… chuyện này, ra cũng đưa người ta về.

      Tuy rằng đột ngột, nhưng bất kể thế nào, chỉ cần chịu cưới là chuyện tốt rồi. Tất cả mọi người đều chờ mong xem cứu rỗi Doãn Chính Đạc là thần thánh phương nào…

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 46: Muốn kết hôn với nó?

      Từ trong phòng ra, Doãn Chính Đạc rút hộp thuốc lá trong túi quần, nhìn ngồi trong xe. Đôi mắt nheo lại, thâm sâu, u tối.

      Lê Diệp nhìn , cơ thể bất chợt căng cứng lên.

      gõ gõ hộp thuốc lá trong tay, sang phía ghế lái rồi hất cằm với tài xế, “Tám giờ sáng mai.”

      Tài xế gật đầu, thấy Doãn Chính Đạc vẫn còn khoác tay lên cửa xe biết là lúc này vẫn chưa thể được.

      rút thuốc lá ra, Doãn Chính Đạc lại đút hộp thuốc vào túi quần. đưa tay mở cửa sau, tóm Lê Diệp lại.

      Tinh thần cảnh giác cao độ, Lê Diệp bất giác chống lên cửa xe, kháng cự ra ngoài. Đây là lần đầu tiên đến nhà họ Doãn, nhưng những người ở trong lại chẳng xa lạ gì…Nơi này, phải là nơi nên đến.

      Doãn Chính Đạc tóm lấy cánh tay của . Bàn tay khô táo ấm áp như chiếc bàn là nóng rẫy, Lê Diệp cảm thấy cả người run lên. dự cảm lành, thứ chờ đón lần này, kém gì hồi tai ương khủng khiếp.

      Nắm chặt cánh tay , giọng điệu trầm xuống, “Muốn tài xế đưa về?”

      Lê Diệp rùng mình, buông từng ngón tay ra khỏi cửa xe.

      Bế Lê Diệp thôi chống cự xuống xe, Doãn Chính Đạc cùng từng bước lên bậc thang.

      Mọi người trong nhà kiềm chế được mà chạy hết ra cửa ngóng, dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn thấy được Doãn Chính Đạc bế, ai cũng sững lại.

      Cùng Lê Diệp đến trước mặt ông cụ, Doãn Chính Đạc dừng bước, nhìn ông nội còn ngạc nhiên, “Cháu đưa đến rồi đây.”

      Người nhà họ Doãn đều vô cùng kinh hãi, ai có thể tin được tình huống trước mắt.

      Tuy rằng Lê Diệp ràng đầu đuôi, nhưng cũng cảm giác được có gì đó ổn. Còn đoán, chợt nghe thấy ông cụ nghiêm túc hỏi, “A Đạc, vừa rồi cháu muốn kết hôn, là với Lê Diệp sao?”

      Lê Diệp run run, đầu óc trống rỗng, ngay cả biểu kinh ngạc cũng quên mất.“Đúng ạ.” Lồng ngực Doãn Chính Đạc run lên, chỉ hai chữ ngắn ngọn, dứt khoát.

      Cả người Lê Diệp như bị thiêu đốt, thốt lên, “!”

      Doãn Chính Đạc đưa tay đặt lên đầu vai , sức nặng khiến gần như thể thở nổi. cúi đầu đè thấp giọng, “Đừng thất lễ trước mặt ông nội.”

      Giọng điệu như có phần cảnh cáo, có chỉ trích, có bao dung, lại có chút dịu dàng khiến người khác rét lạnh.

      “A Đạc…” Mãi lâu sau Trần Oanh mới định thần lại được, bà nghi hoặc nhìn con trai, “Con nghĩ cái gì thế? Sao con lại đưa nó đến?”

      Vẻ mặt Doãn Chính Đạc thay đổi, “Con rất ràng rồi, con kết hôn với ấy, trong tháng này luôn.”

      Tay chân Lê Diệp bắt đầu run rẩy, huyết sắc mặt gần như bay sạch…Đây chính là cái giá lớn mà , đây chính là điều kiện để thả Tiểu Chước!

      nghĩ đến vạn giả thiết, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ, việc lại phát triển theo hướng này!

      Tuy nhiên, ông cụ lại rất bình tĩnh. Ở cái tuổi trải qua nhiều nỗi tang thương, có nhiều chuyện ông lý giải được bằng cách sâu sắc hơn.

      Ông nhìn Doãn Chính Đạc, đứa cháu trai ông quan sát từ , giờ phút này, trong mắt kiên quyết chưa từng thấy.

      “Nếu cháu suy nghĩ kĩ rồi ông có gì phản đối cả.” Ông cụ nắm quải trượng, tay ôm Đoan Đoan trong lòng.

      được! Con quyết đồng ý!” Trần Oanh dứt khoát phản đối.

      Doãn Kính Lam cũng nhịn được phải lên tiếng, “A Đạc, phải là đầu óc em có vấn đề đấy chứ? Em cưới ai cưới, sao lại là nó? Chính nó hại chết…”

      “Con đây.” Sắc mặt Doãn Chính Đạc lạnh , mặc mọi người phản đối, đưa Lê Diệp lên thẳng tầng .
      bornthisway011091, Hale205, 19002 others thích bài này.

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 47: Mang vết nhơ cả đời

      Phòng ngủ.

      Đặt Lê Diệp ở cạnh giường, Doãn Chính Đạc quay đầu ra đóng cửa.

      Phòng ngủ của đàn ông đơn giản mà lại thực dụng, có điều, hai màu đen trắng khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo.

      Trở lại giường, Doãn Chính Đạc lấy ra chiếc hộp nhung ở tít bên trong ngăn kéo. Mở ra, lấy thứ gì đó trong suốt, quay đầu nhìn với ánh mắt ngây dại kia. giơ tay, ném chiếc nhẫn kim cương vào tay .

      Thứ lạnh lẽo chạm vào tay, Lê Diệp run rẩy, cúi đầu, viên kim cương sáng đến chói mắt.

      “Đeo vào…sáng mai làm thủ tục.”

      Lê Diệp nắm chặt tay. Thủ tục là gì, biết, nhưng hiểu, tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm nay đều khiến rối loạn.

      Thấy dùng ánh mắt mơ hồ nhìn mình chằm chằm, cúi người, tóm lấy cằm , ghé sát vào khuôn mặt gầy yếu, từng chữ , “Nếu là vết nhơ rửa sạch được, vậy cùng nhau mang cả đời .”

      Lê Diệp nghiêng đầu nhìn , định thông qua những biểu nhất của để biết là đùa hay .

      Có điều, thần thái của quá ổn định, khiến tìm ra được manh mối gì.

      đứng thẳng dậy, quay đầu rời , Lê Diệp liền thầm hỏi, “ có cách khác sao?…Nếu muốn trả thù, chỉ có cách này ư?”

      đứng sững lại, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, “Ít ra tôi vẫn chưa nghĩ được cách tốt hơn…”

      Nhìn thấy cầm quần áo vào phòng tắm, Lê Diệp gượng ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng xa lạ.

      Có nằm mơ cũng nghĩ mình rơi vào hoàn cảnh này.

      Bàn tay bất chợt chạm vào chiếc nhẫn kim cương, lòng bàn tay hơi đau, cúi đầu nhìn dấu vết tay, bất chợt mê man…
      phải hận ư, vì sao lại muốn kết hôn với ?

      Nhưng chỉ nghĩ đến là lại tuyệt vọng…Giết cũng được, cướp tất cả của cũng được, nhưng có cách nào bì được với cách này. Khi biết được tin phải kết hôn với , sợ hãi, bị giày vò, còn kinh khủng hơn cả trong quá khứ.

      Tấm rèm dày che hết ánh sáng bên ngoài, phòng kín kẽ hở. kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chỗ, có lẽ cũng sắp được giải thoát rồi. Lấy , phải đối mặt với cuộc sống như thế nào, có thể đoán trước.

      ***

      Phòng tắm.

      Cởi bỏ băng vải, máu từ trong vết thương ứa ra.

      Doãn Chính Đạc nhìn, cố tránh làm rách đường khâu, uể oải dùng cồn lau qua.

      Vứt bỏ miếng bông đỏ au, gập cánh tay lại, thử cử động, vẫn ổn, chưa bị tàn phế.

      Ngẩng đầu, nhìn người đàn ông có đôi phần tang thương trong gương, sờ chỗ râu mới mọc dưới cằm, lấy da cạo xử lý qua loa.

      Ánh đèn trong phòng tắm sáng rực, người đàn ông trong gương lạnh lùng, đưa mắt nhìn cánh cửa kính mờ. Căn phòng này tuy rằng yên lặng, nhưng phải chỉ có mình .

      Đấy mắt chợt vụt lên chút thần thái lạ thường, cong môi, hào quang tỏa ra đến chói mắt.

      ***

      Sau khi Doãn Chính Đạc quẳng lại quả bom hạng nặng, cả nhà họ Doãn cùng vượt qua đêm ngủ.

      Trần Oanh lại lại, nhìn ông cụ ngồi ngay ngắn, “Bố, A Đạc kính trọng bố nhất, bố nhất định được đồng ý với nó, sao nó có thể cưới con bé kia được! Cho dù nó cả đời lấy vợ con cũng chấp nhận được, còn nó mà làm như thế trở thành trò cười cho thiên hạ mất! Con bé kia xuất thân tốt, nhân phẩm lại kém, bây giờ còn tàn tật nữa!”

      Doãn Kính Lam cũng lắc đầu, “A Đạc điên rồi hay sao? Nó làm như vậy, con thể hiểu được.”

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 48: Mãi chưa kết thúc

      Khang Đức Văn ôm cánh tay, trầm ngâm , “Lần trước cậu hai mất khống chế với Lê Diệp, con sợ là cậu ấy muốn kết hôn với ấy, có khi vì mục đích khác…”

      Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người đều hiểu…

      Doãn Chính Đạc oán hận Lê Diệp, lần trước suýt chút nữa giết chết , giờ lại muốn kết hôn với , khó mà phải vì ôm lòng trả thù.

      Tưởng tượng như vậy, ai cũng bất chợt rét run.

      “Thế lại càng thể thuận theo nó được!” Trần Oanh liên tục lắc đầu, “Lập tức đuổi con bé kia , thể giữ nó lại được, A Đạc vì nó mà đánh mất tiền đồ, nếu vậy đáng!”

      Thấy cả nhà đều bối rối, ông cụ nắm quải trượng, “Tôi nhìn A Đạc lớn lên, tuy rằng tính tình nó ngang bướng, nhưng làm chuyện mất khống chế như vậy…Nó muốn trả thù, sao phải dùng hôn nhân làm tiền cược. Tôi thấy hẳn là nó vì muốn dồn Lê Diệp vào chỗ chết đâu.”

      “Vậy chẳng nhẽ nó muốn cưới Lê Diệp? Nó thích Lê Diệp sao ạ?” Trần Oanh hỏi lại, lập tức cười nhạt, “Thế lại càng thể!”

      “Chờ chút , A Đạc luôn có ý đồ của nó, nó biết trách nhiệm phải gánh vai, công ty và nhà họ Doãn đều dựa vào nó cả, nó vì để hả giận mà để tâm tất cả.” Ông cụ ngửa đầu thở dài, đứng dậy, “ nghỉ cả , có gì mai lại bàn tiếp.”

      ai nghỉ ngơi yên được. Lê Diệp là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nhưng giờ lại ở chình ình trong phòng, ai có thể bình yên mà ngủ nghỉ được.

      ***

      ngủ.

      Kim đồng hồ vẫn xoay tròn, Lê Diệp ôm đầu gối dựa vào đầu giường, nhìn dòng thời gian chầm chậm trôi qua, cả người dần trở nên cứng ngắc.

      Doãn Chính Đạc ngủ bên cạnh. có thể ngủ , sợ chạy, sợ làm chuyện điên rồ, cũng chẳng bận tâm tới tất cả những chuyện sắp tới.

      Người đàn ông lúc ngủ thoạt nhìn cũng đáng sợ, vài lần Lê Diệp nghiêng đầu nhìn . Bọn họ là hai người xa lạ, nhưng vì sao lại đến ngày hôm nay. chưa từng trêu chọc , vậy mà vào đêm đáng sợ hai năm trước, họ cùng tỉnh lại trong tình trạng quần áo chỉnh tề.
      bước sai, vạn kiếp quay lại được.

      hối hận đến nỗi từng tế bào đều tê tái, nhưng lại tìm ra được ngọn nguồn của nỗi hối hận này…Đây có phải là số mệnh ? Số mệnh luôn muốn trêu đùa , tất cả những chuyện lúc trước vẫn chưa kết thúc được.

      Chua xót mím môi, cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối.

      lúc sau, bên cạnh truyền đến tiếng động.

      Doãn Chính Đạc đứng dậy, choàng chiếc áo sơmi vào, bước ra kéo tấm rèm cửa sổ.

      Nắng sớm sáng dịu, duỗi cánh tay, có vẻ rất sảng khoái.

      Rửa mặt trở về, thần thái sáng lạn, liếc mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương rơi thảm, bước đến nhặt lên, ngồi ở mép giường, kéo bàn tay lạnh lẽo của Lê Diệp lại, từng chút chậm rãi xỏ nhẫn vào.

      Lê Diệp nắm tay lại, lẳng lặng kháng cự giam cầm này.

      Nhưng chẳng làm nên chuyện gì cả, chỉ dùng chút sức hoàn thành xong việc này, rồi nhìn , “Dậy , nửa tiếng nữa xuất phát.”

      Lê Diệp bất động, gương mặt như phủ đầy tro bụi thê lương.

      nổi giận, chỉ vào nhà tắm lấy cái khăn mặt ra, lau lau mặt , “Hối hận khi dùng mình đổi lấy tự do cho bé họ Hạ sao?”

      Lê Diệp ngẩng đầu, nhìn bằng đôi mắt đỏ hồng.

      dùng ngón tay chạm vào mũi , rồi cảnh cáo, “Đừng nghĩ là tôi chỉ đùa, chuyện tôi quyết định, vĩnh viễn thay đổi.”

      Lê Diệp khép mi lại, ngồi đờ đẫn, để mặc cho bế mình ra khỏi cửa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :