1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuồng Nữ Bắt Phu: Cưỡng Bức Lãnh Thái Tử - Hàn Hi Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66.1: Trở lại thái tử điện

      Ngực của nàng tuy rất , nhưng là có thể nhìn ra là nữ nhân, nam tử thấy Viên Chiêu Quân là nữ nhân, nhanh chóng tránh ra bên cạnh đầu, cả khuôn mặt liền đỏ ửng.

      thấy thế, vội vàng dắt ca ca của mình rời , "Ca ca, ngươi ra ngoài, làm sao ngươi có thể lỗ mãng thế này, đem thân thể của Gia nương thấy hết, cái này phải làm sao?"

      Nam tử tính tình cố chấp, muốn rời nhưng chịu rời, chỉ là động thân thể : "Ta ra, tiểu tử. . . . . . đúng đúng, là nương, ngươi mau mặc quần áo vào !"

      Viên Chiêu Quân giận đến sầm mặt lại, đem nàng xem sạch bách, cho là như vậy xong rồi sao, chớ hòng mơ tưởng. Nàng nghĩ tới nhanh chóng mặc y phục, mặc quần áo tử tế sau : "Tốt lắm."

      Nam tử xoay người nhìn mặt của Viên Chiêu Quân, nhìn nàng gương mặt xanh trắng hiển nhiên là bị hành động của khiến cho tức lên rồi, nhìn ca ca mình nhìn con người ta nhúc nhích, cười : "Ca ca, ngươi tới chỗ vị nương này xin lỗi !" mặc dù như vậy, trong lòng vẫn suy nghĩ, nương này là từ đâu tới, vì sao có thể tới đảo Thần Tiên. ....Song......

      "Tại sao muốn xin lỗi? Liền tính ta nhìn nàng, ta đúng, nhưng ta đối với nàng chịu trách nhiệm là được, ta cưới nàng." Nam tử lúc chuyện mắt nhìn sang mặt của Viên Chiêu Quân, đảo nữ nhân đều muốn kết hôn, có thể lấy nữ nhân bên ngoài này làm vợ, có thể cũng là trời an bài rồi.

      "A! Ngươi lấy ta?" Viên Chiêu Quân mặt hoảng sợ, đây rốt cuộc là nơi nào đây! Là nam nhân ngủ giường nữ nhân phải cưới nữ nhân đó, là nữ nhân bị nam nhân xem sạch bách phải gả cho người đàn ông này. Người bị nhìn là nàng, tại sao lại tự quyết định chứ!

      "Ca, ngươi đùa ! Ngươi phải là ngươi đời này cưới vợ sao?" mặt kinh ngạc, đầu óc ca ca của nàng chẳng lẽ có vấn đề?

      "Đó là trước kia, tại ta xem người ta, phải phụ trách." Nam tử xong mặt nghiêm nghị, nhưng ngước mắt nhìn ánh mắt của Viên Chiêu Quân ràng liền mập mờ.

      Viên Chiêu Quân thực điên lên rồi, đây là nam nhân gì đây! đối với nàng vừa thấy chứ! Hơn nữa còn là vừa thấy nàng lõa thể nên chung tình sao. Nàng quan sát mặt nam tử, nam tử dáng dấp rất tuấn tú, có thể cùng Trầm Tuấn Hiên phân cao thấp, nam nhân đẹp như vậy trước đây nàng có mơ cũng nghĩ tới chuyện được gả, nhưng khi nàng hôn mê nửa năm sau tỉnh lại, nàng lại hiểu sao mình lại muốn tiếp xúc với những nam nhân này, nàng có lần hoài nghi mình, có phải bị bệnh gì hay ?

      Quay đầu đánh giá , dáng dấp cũng cực đẹp, hơn nữa cho người khác có chút cảm giác dính bụi phàm trần, có cổ tiên khí từ người nàng tản ra.

      đôi trai đẹp mỹ nữ như vậy, Viên Chiêu Quân thấy phải có chút ngây ngẩn, lâu lẩm bẩm hỏi: "Các ngươi là người nào? Nơi này là nơi nào?"

      cười trả lời, " nương đừng sợ, nơi này là đảo Thần Tiên, chúng ta là con cái Đảo chủ, ta tên là Đông Phương Tiên, ta gọi Đông Phương Thiệu, đảo của chúng ta ngăn cách với bên ngoài, biết nương là thế nào tới chỗ này?"

      Biết tên của người ta, cũng biết cái chỗ này gọi đảo Thần Tiên, nhưng Đông Phương Tiên Nhi cũng quên hỏi nàng thế nào lại tới nơi này. Nghĩ đến vấn đề này nàng liền mặt tái xám, nhìn Đông Phương Tiên cùng Đông Phương Thiệu cười : "Cái này như thế nào đây? Ta vốn là ngồi xe, đột nhiên liền bị lực kỳ quái dẫn ta tới nơi này." Nàng lúc ấy căn bản cũng có thấy Vũ Văn Dục, nàng là người, Vũ Văn Dục khi đó là linh hồn, vì vậy nàng cũng nhận ra Vũ Văn Dục. Chỉ biết mình là bị lực kỳ quái đưa đến đây .

      Cách của nàng cũng khiến huynh muội Đông Phương tò mò, ngược lại cười : "Hoá ra là như vậy , này nhất định là trời cao an bài rồi." Đông Phương Tiên n nhìn Viên Chiêu Quân cười đến ý vị sâu xa.

      Viên Chiêu Quân cảm thấy này hai huynh muội là lạ, hình như cũng sợ nàng người ngoại lai, nhìn rất thân thiện, nghĩ tới, chẳng lẽ người cổ đại đều là chung sống tốt như vậy sao?

      " thôi! gặp cha ta." Đông Phương Thiệu đột nhiên lôi kéo nàng ra khỏi phòng.

      "A! Gặp cha ngươi?" Có chuyện gì sao? Nàng tất yếu phải gặp người khác sao? Thế nào lại có cảm giác mình thành đối tượng xem xét rồi.

      " nương yên tâm, ca ca đây là muốn đối với ngươi mà chịu trách nhiệm." Đông Phương Tiên mặt cười, nụ cười kia Viên Chiêu Quân thấy phải sửng sốt lâu mới lấy lại tinh thần.

      Tay vẫn bị Đông Phương Thiệu lôi kéo, Viên Chiêu Quân nghĩ hất ra cũng thoát nổi, chỉ đành phải theo hai người huynh muội Đông Phương tới phòng ốc phía trước.

      Trước phòng có nam tử khoảng hơn 30 tuổi tay cầm chén trà, mắt nhìn chằm chằm bàn cờ suy tư.....Song......

      Đông Phương Thiệu cùng Đông Phương Tiên đều ra tiếng, hai người lẳng lặng tới trước mặt nam tử, chỉ thấy Đông Phương Tiên hướng về phía Viên Chiêu Quân ra dấu im lặng.

      Viên Chiêu Quân quan sát nam tử đánh cờ, nam tử dáng dấp có mấy phần giống Đông Phương Thiệu, quả là đẹp trai giống nhau. Quan sát qua, nàng quay đầu nhìn về phía bàn cờ, ra là tàn cuộc, Viên Chiêu Quân đối với cờ vây hiểu được nhiều lắm, nhưng là cũng biết thế nào, đối với loại tàn cuộc ở Internet lục soát đến xem qua ít, mà nam tử chỗ nghiên cứu tàn cuộc chính là nàng nhớ loại, Viên Chiêu Quân chút nghĩ ngợi, phía trước đưa tay cầm con cờ hai bước, : "Như vậy chính là viết nhầm chữ viết nhầm thắng, mà dạng chính là Hắc Tử thắng."

      Nam tử ngẩng đầu, kinh dị nhìn mặt của Viên Chiêu Quân, "Vị này. . . . . ." Có chút nam nữ chẳng phân biệt được, nam tử hiển nhiên biết xưng nương hay là công tử.

      "Cha, vị này là. . . . . ." Đông Phương Tiên vốn muốn thay cha giới thiệu, đột nhiên nghĩ đến mình cũng biết vị nương họ gì, quay đầu hỏi: " nương, ngươi họ gì."

      "Ta tên là Viên Chiêu Quân." Viên Chiêu Quân nhìn Đông Phương Tiên bộ dạng khỏi nở nụ cười, Đông Phương Tiên này đáng .

      "A, cha, vị này là Viên nương." Đông Phương Tiên lần nữa giới thiệu.

      Cha Đông Phương Tiên khỏi nhăn lại mày, nha đầu này cả người lạ cũng quen thuộc mà giới thiệu cho , chỉ là cái nương này ăn mặc kỳ quái, vừa nhìn phải là người đảo bọn họ, mặt nụ cười hiền lành, nhìn Viên Chiêu Quân : " nương kỳ nghệ là làm tại hạ bội phục."

      Cha Đông Phương Tiên cùng Đông Phương Thiệu cũng quá trẻ tuổi! Nàng sửng sốt nửa ngày, mới mở miệng : "Vị tiên sinh này quá khen, ta cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ mà thôi."

      "Ta đây còn có cuộc cờ, biết Viên nương có thể có phương pháp giải quyết." Đông Phương Thanh xong, chỉ thấy tay nhàng bàn cờ đảo qua, cuộc cờ trong nháy mắt biến thành mới cuộc cờ mới.

      Viên Chiêu Quân ngơ ngác nhìn hết thảy phát sinh trước mắt, nghĩ tới trước Đông Phương Thiệu nhất chỉ liền đem y phục của nàng bay ra chỗ khác, mặt hoảng sợ nhìn trước mắt mấy người, "Ta chết chứ! đảo Thần Tiên đảo? Các ngươi phải là thần tiên chứ!" Những người này như có pháp thuật, trừ là thần tiên nàng nghĩ ra điều gì khác.

      Thấy nàng hoảng sợ, Đông Phương Tiên lôi kéo tay của nàng : "Viên nương ngươi đừng sợ, chúng ta phải Thần Tiên, càng phải là quái, ngươi phải cần sợ . Chúng ta cùng giống như ngươi là người."

      "Người? Như vậy các ngươi làm sao lại có thể biến hóa?" Nàng thực là thông, chính là cao hơn cả công nghệ nữa, bọn họ có thể biến hóa như vậy .

      " chúng ta là người, chỉ là chúng ta có Tiên thuật." Ở hòn đảo này mọi người đều biết tiên thuật, hơn nữa tuổi thọ của bọn họ đặc biệt dài.

      "Tiên thuật, đó chính là thần tiên? Như vậy các ngươi chết sao?" Viên Chiêu Quân vồ hồi mái tóc ngắn, trong nháy mắt gương mặt biến sắc hóa tươi cười, : "Mấy vị, các ngươi là Thần Tiên đưa ta trở về được ? Nhà của ta ở năm Trung Quốc 2013, còn nữa, các ngươi nếu có thể để khiến cho ta có thể già tốt." Nàng lòng tham nghĩ tới, nếu là có thể Trường Sinh Bất Lão tốt biết bao nhiêu!

      "Viên nương, ngươi nghĩ sai rồi, chúng ta phải Thần Tiên, cũng thể Trường Sinh Bất Lão, chúng ta tối đa cũng chỉ có thể sống ngàn năm. Còn ngươi đưa ngươi đến Trung Quốc gì đó, chúng ta nghe cũng có nghe qua, chúng ta làm được." Đông Phương Tiên giải thích.

      "Ngàn năm là rất nhiều, chúng ta người bình thường chỉ là sống mấy chục tuổi." Viên Chiêu Quân qua lôi kéo tay Đông Phương Tiên, : "Tiên nhi nương, ngươi có thể giúp ta sao? Để cho ta giống như các người." Mình cần cái gì ngàn năm, chính là mấy trăm năm cũng được! Như vậy đồng nghĩa với sống lâu mấy đời rồi.

      Đông Phương Thanh cảm thấy nương này đúng là chơi khá, vừa thấy mặt đưa cầu như vậy, nhìn nàng và nữ nhi mình còn rất hợp ý . Nếu nữ nhi nguyện ý, cũng có thể giúp tay.

      Vẫn lên tiếng, Đông Phương Thiệu đột nhiên : "Ngươi là thê tử Đông Phương Thiệu ta , tự nhiên cũng cùng như chúng ta sống thêm ngàn năm."

      "Thê tử?" Đông Phương Thanh mặt thể tưởng tượng nổi nhìn nhi tử, "Vì sao cưới Viên nương?"

      "Ta xem thân thể của nàng, ta muốn chịu trách nhiệm với nàng." Đông Phương Thiệu xong nghiêm mặt, hình như nhìn thân thể nữ nhi nên phụ trách.

      Đông Phương Thanh cười nhìn mặt của Viên Chiêu Quân, sau đó bấm ngón tay tính, qua nửa ngày, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn mặt của Viên Chiêu Quân, "Ngươi là người nào? Vì sao ta coi ra?" Ngay cả cũng coi là ra kiếp trước tương lai của nàng, đây là chuyện gì xảy ra?

      "Ta là Viên Chiêu Quân, cuộc sống ở thế kỷ hai mươi mốt, ngươi phải hỏi ta thế nào tới đây, ta cũng ràng lắm. Còn nữa, xin hỏi ta có thể trở về ?" Nàng lòng liền muốn trở lại nhà của nàng, nơi đó ít nhất còn có bạn tốt của nàng Yến tử, nơi này chẳng có cái gì cả.

      Nếu đều thể tính ra vận mạng của nàng, chỉ có thể đây là trời cao an bài, Đông Phương Thanh cười : "Ta nghĩ ngươi thể trở về, nếu Thiệu nhi muốn cưới ngươi làm vợ, ngươi liền an tâm ở lại đây !"

      "A! Tiên sinh ngươi là đùa sao? Ta và nhi tử ngươi có quan hệ, ta muốn gả cho ." Vừa lập gia đình, Viên Chiêu Quân trong lòng liền khỏi kháng cự.

      "Vậy ngươi nghĩ muốn cái gì?" Đông Phương Thanh cau mày hỏi.

      "Ta. . . . . ." Nếu trở về được, nàng cũng thể cả đời lưu lại nơi hòn đảo này được! Suy nghĩ chút : " cùng ta tới quốc gia !" Nàng nghĩ vậy nhất định chính là Trung Quốc cổ đại rồi.

      "Được." Đông Phương Thanh gật đầu đồng ý.

      " như vậy ta có thể cần gả cho Đông Phương Thiệu! Tạ ơn tiên sinh, ngươi là người tốt." Viên Chiêu Quân cười ha hả xong, ngược lại lại nghĩ đến vấn đề sống ngàn năm, xuất khẩu liền hỏi: "Các ngươi có thể sống mấy trăm năm, vì sao ra tung hoành thiên hạ đây?".....Song.. ....

      "Viên nương, chúng ta người của đảo Thần Tiên, chưa từng có người nào ra khỏi đảo, chúng ta thích cuộc sống ở chỗ này." Đông Phương Tiên cười .

      "Vậy là là đáng tiếc nha!" Viên Chiêu Quân thở dài lại : "Như vậy các ngươi thể để cho ta cũng giống như các ngươi sống ngàn năm sao? Còn nữa, có phải các người có cái gì dị năng hay ! Có thể ban cho ta chút được ?" Viên Chiêu Quân chính là người mặt dày, theo ý nàng, có lợi mà vớt, đó chính là kẻ ngu.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 66.2

      Đông Phương Thiệu ngờ Viên Chiêu Quân muốn gả cho , sắc mặt trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào mặt của Viên Chiêu Quân, : "Ngươi cùng chúng ta có quan hệ, chúng ta cho ngươi bất kỳ chỗ tốt nào."

      "Cái người này người làm sao hẹp hòi như vậy đây?" Viên Chiêu Quân vui liếc Đông Phương Thiệu cái.

      Đông Phương Thiệu để ý tới nàng, dù sao bị cự tuyệt chính là mất hứng, suy nghĩ chút đều cảm thấy đáng giận, đảo này nàng chẳng thể so bì được nương xinh đẹp nào, dáng dấp nam nữ chẳng phân biệt được , có tư cách gì cự tuyệt .

      Đông Phương Thanh cũng là bao che người, nếu như Viên Chiêu Quân khiến nhi tử mình mất hứng, cũng cần thiết ra tay giúp nàng cái gì, trầm mặt : "Nếu như vậy, Viên Chiêu Quân rời !" Đông Phương Thanh dứt lời, chỉ thấy trong miệng lẩm bẩm, tiếp thời gian cái nháy mắt, Viên Chiêu Quân liền biến mất khỏi đảo Thần Tiên.

      Đưa Viên Chiêu Quân , Đông Phương Thanh nhìn nhi tử Đông Phương Thiệu : "Thiệu nhi, ngươi hài lòng chưa?"

      "Ta. . . . . ." Đông Phương Thiệu trong lòng cảm giác thất bại trống .

      Đông Phương Tiên cười : "Ca ca, Viên nương là người đến từ dị thế, đối với thế giới này của chúng ta tuyệt quen thuộc, nàng có thể gặp phải nguy hiểm."

      "Vậy thế nào? Chuyện này liên quan đến ta." Đông Phương Thiệu lạnh lùng .

      "Nhưng nàng nếu chết, ngươi liền ít cũng đau lòng?" Đông Phương Tiên nhìn ra ca ca của mình đối với Viên nương vừa thấy rồi, nàng là muội muội muốn ca ca cả đời thân người qua ngàn năm.....Song..lequydon...

      "Ta. . . . . . Ta có cái gì để phải áy náy chứ?" Đông Phương Thiệu xong, mặt mày nhăn lại với nhau, : "Ta xem chút !" vừa xong, đọc câu khẩu quyết liền biến mất ở đảo Thần Tiên.

      Đông Phương Thiệu sau khi rời , Đông Phương Tiên cười hỏi Đông Phương Thanh, "Cha, người tính toán xem ca ca cùng Viên nương có phải hữu duyên hay !"

      "Cha coi ra. Nhân duyên của ca ca ngươi cha cũng tính ra , có lẽ giữa bọn họ nên có dính líu." Đông Phương Thanh đến bây giờ mới biết, cõi đời này còn có rất nhiều chuyện biết.

      ——

      Viên Chiêu Quân bị đưa đến kinh thành nước Đông Vũ trong ngõ hẻm. Vừa muốn ra ngõ hẻm, thấy nam tử từ bên ngoài vào ngõ hẻm, thấy có người, người này mặc vừa nhìn liền biết là người ngoại địa, mấy người nhìn người nàng xách cái túi, cho là bên trong có đồ gì tốt, mấy người từ thân rút đao ra đem Viên Chiêu Quân vây vào giữa.

      "Tiểu tử, đưa đồ quý ra đây." tên hung hãn tay cầm dao vỗ vào mặt Viên Chiêu Quân hai cái.

      Viên Chiêu Quân thấy thế, thầm ở trong lòng mắng Đông Phương Thanh câu, nghĩ nhất định là Đông Phương Thanh vì giận thay con trai Đông Phương Thiệu nên cố ý làm vậy cho hả giận.

      "Các vị đại ca, ta có tiền, các ngươi đừng kích động, ta cho các ngươi!" Viên Chiêu Quân từ túi xách thân lấy ra mấy tờ nhân dân tệ đưa tới trước mặt mấy nam tử, " người ta cũng chỉ có những thứ này, tất cả đều cho các ngươi."

      Mấy nam tử nhìn trong tay Viên Chiêu Quân thứ gọi là tiền, lạnh giọng cả giận : "Ngươi lừa gạt đứa trẻ ba tuổi hay sao? Cái này gọi là tiền, bạc hiểu ? Chúng ta muốn bạc." Cái thứ này mà gọi là tiền, cho là bọn họ dễ dọa lắm sao?

      Viên Chiêu Quân nhìn mấy người, lúc này mới nghĩ đến nàng là xuyên qua tới cổ đại, cổ đại tiền chính là bạc, nhân dân tệ của nàng tại đây trong mắt người chính là giấy vụn, nghĩ tới những thứ này đầu nàng đau cực kỳ, tại cần phải làm thế nào? người nàng thứ gì cũng có! Nàng ngay cả bông tai chiếc nhẫn vàng cũng có, lấy cái gì bạc cho bọn nha! Nàng nghĩ nửa ngày, nàng ở trong túi lấy ra chai keo xịt tóc, chút nghĩ ngợi, trực tiếp liền hướng mấy người phun ra. ...Song..lequydon...

      Mấy người kia còn tưởng nàng tìm bạc cho bọn đây? Nơi nào biết mắt liền trúng phải chiêu, mấy người mắt bị phun keo xịt tóc mở mắt ra, hơn nữa còn đau.

      Nhìn thấy tình huống như thế, Viên Chiêu Quân dùng lực đẩy hai người trước mặt ra, kinh hoảng chạy ra ngõ hẻm đến nơi đông người.

      Viên Chiêu Quân rời lâu, Đông Phương Thiệu cũng đến trước ngõ hẻm, bấm ngón tay tính toán chút, coi là ra Viên Chiêu Quân đến nơi, hết cách rồi, nghĩ rồi chung quanh tìm chút.

      Viên Chiêu Quân người đồng tiền, lúc này bụng cũng đói, nhìn thấy bánh bán, nàng nuốt nước miếng hồi.

      "Vị gia này, muốn mua bánh sao?" nam tử trung niên bán bánh hét lớn.

      Viên Chiêu Quân lắc đầu cái, nàng muốn mua bánh , nhưng nàng có tiền! lúc này, nàng vừa cúi đầu, chỉ thấy mặt đất có bạc vụn, nàng vội vã khom người lấy.

      "Vị công tử này, bạc này là của tại hạ." thanh của nam tử vang lên.

      Viên Chiêu Quân nhặt bạc vụn lên, để ý tới nam tử chuyện, xoay người liền đối với nam tử bán bánh : "Có thể mua bao nhiêu bánh?" Nàng này biết bạc là coi là thế nào, chỉ có thể hỏi như thế thôi, nghĩ tới mau được bao nhiêu cũng được!

      Người bán bánh cười ha hả đem bánh gói kỹ : "Vị gia này , mười bánh."

      Viên Chiêu Quân nhận lấy bánh, quay người lại nhìn nam tử vừa bạc là của đứng sau lưng nàng, "Vị công tử này, bạc là của ta, ngươi nghe được sao?" Nam tử hiển nhiên có chút tức giận.

      "Cái gì bạc, ta chưa từng thấy qua." Viên Chiêu Quân kéo ra nụ cười nhìn mặt nam tử, nam tử dáng dấp rất đẹp trai, chỉ là gương mặt này làm sao lại giống như gặp qua ở nơi nào đây?

      Vũ Văn Nhạc chưa từng thấy qua người chẳng phân phải trái như thế, cười lạnh xoay người rời . Nhưng mà quay người lại liền đối với thị vệ bên người : "Đem tiểu tử này bắt vào vương phủ cho ta, ta muốn dạy dỗ tên tiểu tử biết trời cao đất rộng tốt chút." Lại xúc phạm đến Tứ hoàng tử, muốn sống.

      Viên Chiêu Quân vẫn còn hài lòng mình giả bộ ngu lừa gạt Vũ Văn Nhạc mà vui mừng, nơi nào biết nàng ở phố, đột nhiên chiếc xe trải qua, nàng liền bị bắt lên xe ngựa.

      Hai thị vệ cầm đao chỉa về phía cổ của nàng, nàng động cũng dám động, trừng mắt : "Hai vị đại ca, chúng ta cừu oán, tại sao muốn bắt ta!"

      " Tiền của Tứ hoàng tử cũng dám giành, ngươi là muốn sống."

      người thị vệ lắm mồm ....Song..lequydon...

      "A! Tứ hoàng tử?" Viên Chiêu Quân lúc này mới nghĩ đến trai đẹp tiền là của , nhưng mà chỉ đúng là chút bạc , làm hoàng tử mà cũng so đo cùng nàng?

      Nàng bị đưa đến Tứ vương phủ. Nhìn hoàn cảnh chung quanh nàng khỏi thở dài : "Đây là vương phủ sao? Kiến trúc này tệ, người nào thiết kế? Cùng Thẩm thị thiết kế sư hiểu ý rồi."

      "Tiểu tử, quỳ xuống." Thị vệ dứt lời, cước liền đem Viên Chiêu Quân đá vào đất, thấy nàng muốn bò dậy, lại bổ cước, "Tiểu tử, quỳ xuống đàng hoàng."

      Đều là hoàng tử rồi, vậy người này nhất định có quyền thế, Viên Chiêu Quân suy nghĩ chút, quỳ liền quỳ , tránh voi chẳng xấu mặt nào, nàng cũng thể vì cái quỳ mà bị người ta cho là chống lại Tứ hoàng tử!

      Vũ Văn Nhạc còn chưa lên tiếng, Viên Chiêu Quân trước tiên là , "Tứ hoàng tử, ta lấy tiền ngươi là ta đúng, mà ta cũng nỗi khổ tâm! Ta có tiền, cũng thể bị chết đói! Còn có ngài là hoàng tử, ngài tại sao lại hẹp hòi so đo với thường dân nghèo khổ đây! Còn nữa, đều cứu mạng người hơn xây tháp 7 tầng tháp, người cứu ta cái mạng, ngươi cũng coi là hơn xây bảy tòa tháp rồi, đây chính là tích đức. Ngươi về sau chết rồi, cũng là thăng thiên làm thần tiên, cũng xuống Địa phủ làm ác quỷ. chuyện tốt như vậy, lão ngài cũng đừng cùng ta so đo. Thả ta !"

      Vũ Văn Nhạc cau mày, người này giọng điệu để cho nghĩ tới Viên Chiêu Quân, nhưng là cũng thể bởi vì mấy câu này mà bỏ qua người giành bạc của , vì vậy phân phó : "Người đâu, mang xuống đánh 20 đại bản, chuyện này coi như xong."

      "Vâng" hai thị vệ được mệnh .

      Viên Chiêu Quân thấy mình nếu bị đánh, suy nghĩ chút ti vi 20 đại bản là gặp người chết , nàng khỏi mặt tràn đầy kinh hoảng, "Tứ hoàng tử, ngươi tạm tha ta ! Ta nguyện ý làm bò làm mã lai để đền đáp Tứ hoàng tử."

      Vũ Văn Nhạc nghe xong, cũng biết là nghĩ như thế nào, lại vẫn muốn khai ân, "Dừng tay, ngươi ngươi có thể làm cái gì?"

      "Ta cái gì cũng có thể làm, chủ yếu nhất là Tứ hoàng tử để cho ta làm cái gì?" Viên Chiêu Quân nghĩ mình dù sao chưa quen cuộc sống nơi đây , ở vương phủ cũng tệ, có ít nhất cơm ăn!

      "Vậy ngươi liền ở lại đây ! Ngươi tên là. . . . . ." Vũ Văn Nhạc .

      "Ta tên là Viên Chiêu Quân, cám ơn đại ân đại đức Tứ hoàng tử, cám ơn, cám ơn!" Tứ hoàng tử là người tốt nha! Như vậy lại thu lưu nàng.

      "Ngươi ngươi gọi tên gì vây?" Vũ Văn Nhạc cho là mình nghe lầm, lần nữa hỏi.

      "Viên — chiêu — quân." Viên Chiêu Quân chỉ sợ Vũ Văn Nhạc nghe hiểu, còn gằn từng chữ trả lời.

      Vũ Văn Nhạc nghe tên, bộ mặt kích động, "Ngươi ngươi tên là Viên Chiêu Quân?"

      "Đúng nha, ta tên là Viên Chiêu Quân có vấn đề sao?" Viên Chiêu Quân người này đúng là, gọi Viên Chiêu Quân có cái gì kỳ quái, chẳng lẽ cũng muốn châm chọc nàng phen sao? Nghĩ đến lúc bị người xem mắt nàng được gọi tên Chiêu Quân này nàng liền tức giận.

      Vũ Văn Nhạc nhìn chằm chằm người trước mắt, người này ràng là người đàn ông, phải là người Nhị Hoàng Huynh muốn tìm chứ! Đây là nghe Đường Liêm lên, nhưng coi như Viên nương trở lại cũng thể là người đàn ông! mặt rối rắm nhìn mặt của Viên Chiêu Quân lâu, đột nhiên : "Ngươi theo ta đến chỗ."

      "A! nơi nào!" Viên Chiêu Quân cảm thấy người này thế nào là lạ! Chỉ là nàng chỉ là dân chúng bình dân, người ta cái gì cũng chỉ có mặc kệ nó, vì vậy nàng theo Vũ Văn Nhạc lên xe ngựa vào cung.

      "Thái tử điện? Tứ hoàng tử ra là thái tử! là thất kính thất kính." Viên Chiêu Quân nghĩ tới người này về sau có khả năng là Hoàng đế, nàng tốt tốt nịnh bợ phen.

      Cùng Vũ Văn Nhạc tiến vào thái tử điện, nhìn thấy người đầu tiên chính là Đường Liêm, "Lộ thị vệ, Nhị Hoàng Huynh ta có khỏe !"

      "Ai! Điện hạ cũng hôn mê năm rồi, biết khi nào mới có thể tỉnh lại." Đường liêm mặt tốt lắm, nhìn về phía Viên Chiêu Quân, "Vị này là. . . . . ."

      " gọi Viên Chiêu Quân, bởi vì quá khéo, cho nên ta mang tới thái tử điện để cho các ngươi nhìn chút." Vũ Văn Nhạc cười .

      Đường Liêm quan sát mặt của Viên Chiêu Quân, cuối cùng lắc đầu : "Tứ hoàng tử, Chiêu Quân là phụ nữ, làm sao người mang người đàn ông tới đây?"

      Viên Chiêu Quân hận nhất người khác nàng là nam nhân, nghe được lời của Đường Liêm, nàng xụ mặt xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Liêm : "Cái người này có mắt sao? Nơi nào nhìn thấy ta là nam nhân, ta là nữ nhân." Nàng xong, để chứng minh mình là nữ nhân, còn ưỡn ngực.
      Last edited by a moderator: 5/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 67.1: Hôn trộm

      có ai nhìn ra nàng là nữ nhân, chỉ cảm thấy nàng giống nam cũng giống nữ, Vũ Văn Nhạc cảm thấy lời của người này khá là thú vị, cười : "Ngươi là nữ nhân? nhìn ra."

      "Cái người này làm sao lại chuyện ác độc như vậy đây? Ta chỗ nào phải nữ nhân chứ ?" Nếu phải là Tứ hoàng tử, nàng nhất định tiến lên đưa hai bàn tay của người ra.

      Vũ Văn Nhạc cùng Đường Liêm cũng cũng cau mày, người này cũng là quá lớn mật rồi, lại dám Tứ hoàng tử ác độc, Đường Liêm nhìn Viên Chiêu Quân, "Ngươi gọi Viên Chiêu Quân?"

      "Vậy thế nào?" có người nào tên là Viên Chiêu Quân thiếu tiền của chứ! Nàng biết sao lại xui xẻo thế này!....Song..lequydon..

      "Đường Liêm, mặc kệ gì, cũng nên mang nàng thử chút, có lẽ nàng có thể để cho Nhị Hoàng Huynh tỉnh lại?" Vũ Văn Nhạc nghĩ đây cũng là biện pháp.

      "Được ?" Đường Liêm tin tưởng quá, người tóc ngắn ra nam ra nữ là người mà bọn họ muốn tìm sao? là Điện hạ từ dị thế mang Viên Chiêu Quân về?

      "Có được hay cũng nên thử chút! Nhị Hoàng Huynh thể cả đời hôn mê như vậy, tại thân thể phụ hoàng càng ngày càng ổn, ta sợ đến lúc đó. . . . . . bỏ lỡ nhiều hơn." Vũ Văn Nhạc mặt thâm trầm.

      "Tốt lắm." Đường Liêm gật đầu cái rồi đưa Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Nhạc tới tẩm cung thái tử.

      tới bên ngoài tẩm cung, chỉ thấy Quả Tĩnh cùng Quả Khế cũng ở đây, sắc mặt của hai người đều rất tốt, nhìn thấy Đường Liêm cùng Vũ Văn Nhạc vào , Quả Khế hướng tới ũ Văn Nhạc hành lễ, "Tứ hoàng tử Cát Tường."

      "Miễn lễ." Vũ Văn Nhạc cười : "Các ngươi đây là thế nào? Chẳng lẽ Hoàng Dung lại xảy ra chuyện?"

      Quả Tĩnh nặn ra nụ cười, : "Hoàng Dung trở về Đảo Đào Hoa, có việc gì."

      "Vậy ngươi đây là vẻ mặt gì đây, Viên Chiêu Quân tuy tìm được, chẳng qua ta mang đến Viên Chiêu Quân, biết đều nghĩ đến phương hướng tốt, ra năm này, sai ít người tìm Viên Chiêu Quân, cuối cùng lấy được kết quả đều phải là người bọn họ muốn tìm.

      Quả Khế đối với người phân nam nữ kia cũng có hi vọng, chỉ : "Mới vừa rồi phong Tiên Cốc tới, điện hạ hơi thở càng ngày càng yếu, Điện hạ có thể chịu được bao lâu."

      "Tại sao có thể như vậy?" Vũ Văn Nhạc cùng Đường Liêm vọt vào gian phòng, tới trước mặt Vũ Văn Dục kêu lên: "Điện hạ, người mau tỉnh lại."

      "Nhị Hoàng Huynh, ngươi mau tỉnh lại." Vũ Văn vui Nhạc dùng sức lắc lắc thân thể Vũ Văn Dục.....Song..lequydon..

      Vũ Văn Dục lẳng lặng nằm, năm này tánh mạng của hình như dừng lại, chút biến hóa cũng có, chỉ là lẳng lặng ngủ như vậy, nhìn chính là Thụy mỹ nhân.

      Viên Chiêu Quân vào phòng ngủ, phòng ngủ rất lớn, bên trong trang sức rất thanh lịch, nằm giường có nam tử, Viên Chiêu Quân tò mò lên trước nhìn, "Oa! là nam nhân đẹp ." Nhìn mặt của Vũ Văn Dục, đột nhiên đầu của nàng đau.

      Nàng ôm đầu, đầu đau muốn nứt, "Đau, đầu là đau." gương mặt từ trong đầu của nàng thoáng qua, đều chợt lóe rồi biến mất.

      "Ngươi làm sao vậy, Viên tiểu thư." Đường Liêm thấy vội đỡ dậy Viên Chiêu Quân té xuống đất.

      "Ta. . . . . . Đầu là đau." Viên Chiêu Quân ôm đầu, bởi vì nhức đầu khiến cho sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt, chân mày nhíu lại như thể bế tắc.

      Vũ Văn Nhạc nhìn Viên Chiêu Quân như vậy, chỉ là nhìn sang, lại nhìn Vũ Văn Dục, "Phong Tiên Cốc còn có bao nhiêu thời gian?"

      "Phong Tiên Cốc nhiều nhất là tháng, nếu tỉnh, cả đời cũng tỉnh lại nữa." Quả Khế xong giọng : "Điện hạ nếu là chết rồi, tiểu thư trở lại làm thế nào?"

      Viên Chiêu Quân đầu dần dần đau, nàng nhìn mặt của Vũ Văn Dục, cảm thấy rất quen thuộc, thấy qua chưa đây? Nàng vừa nhìn về phía Quả Tĩnh, lúc này mới thấy mặt của Quả Tĩnh, khỏi cả kinh : "Trầm Tuấn Hiên, ngươi cũng tới nơi này rồi sao?"

      Mọi người nhìn về phía Quả Tĩnh, đều là vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, "Các ngươi quen biết?" Lời này là Vũ Văn Nhạc hỏi.

      Viên Chiêu Quân tại đầu cũng đau đớn, từ từ tới trước mặt Quả Tĩnh, lắc lư hai cái tay : "Tuấn Hiên, ngươi phải biết ta sao? Chẳng lẽ ngươi mất trí nhớ?" Trong tiểu thuyết thường viết có người sau khi xuyên việt mất trí nhớ, chẳng lẽ Trầm Tuấn Hiên cũng gặp phải chuyện như vậy.

      Quả Tĩnh bình tĩnh nhìn mặt của Viên Chiêu Quân, người này tuy bộ dạng xinh xắn, nhưng phân nam nữ, nếu gặp qua nhất định có ấn tượng mới phải, nhưng nhớ nổi lúc nào gặp mặt qua người này, hướng về phía nàng kéo ra nụ cười ôn nhu, " nương, tại hạ có gặp qua ngươi."

      "Chưa từng thấy qua? A, ta biết rồi, ngươi nhất định là mất trí nhớ." Mất trí nhớ cũng tốt, luôn muốn tới chuyện kết hôn. Tuy nàng rất ưa thích Trầm Tuấn Hiên cao đẹp trai như vậy đẹp trai, nhưng nàng biết vì sao nội tâm nàng lại kháng cự.

      Viên Chiêu Quân muốn gì, người khác coi như nghe thấy, cảm thấy người này là lạ. Vũ Văn Dục thế nào cũng tỉnh lại, Vũ Văn Nhạc nhìn tình huống tốt lắm! Nhìn Viên Chiêu Quân : "Ngươi ở lại chăm sóc thái tử điện hạ !"

      "A!" Viên Chiêu Quân mặt kinh dị, nhìn Vũ Văn Nhạc lâu, : "Tứ hoàng tử muốn ta trả tiền hay sao?"....Song..lequydon..

      Phải Vũ Văn Nhạc chưa từng thấy qua người nhiều lời như thế, còn hỏi ấn đề nhiều như vậy, làm việc có thể để cho người khác chất vấn sao? mặt nhịn được : " cần ngươi trả tiền lại, ngươi đem thái tử chăm sóc tốt là được."

      Viên Chiêu Quân cười hắc hắc, cảm giác mình đây là quá may mắn, cần trả tiền, còn có thể có công việc tốt, tuy công việc này là hộ công ! Nhưng dầu gì là hộ công cho thái tử. Đối xử nên rất tốt! Nghĩ như vậy, nhắm đầu vào liền hỏi: " Tiền lương bao nhiêu tiền tháng!"

      Nhắc tới hai chữ tiền lương mọi người đều nghe qua, nhưng cũng là trước kia Viên Chiêu Quân qua, mọi người cũng còn chú ý những vấn đề này.

      Vũ Văn Nhạc cảm thấy người này là phiền, nếu phải thái tử nguy cấp, nhất định đưa cái tên bất nam bất nữ này kéo cũng đánh mười mấy bản, sau đó trục xuất ra Kinh Thành. Nhưng là vì thái tử, nhịn, cắn răng nghiến lợi : "Mười lượng bạc tháng ."

      "Mười lượng bạc?" Viên Chiêu Quân ở trong lòng tính toán, suy nghĩ chút cũng thấy ít! Đổi thành nhân dân tệ chắc cũng có mấy ngàn! Vừa nghĩ như thế, đây chính là mở cờ trong bụng, vẻ mặt tươi cười, "Cám ơn Tứ hoàng tử Điện hạ."

      Nhìn nàng này dáng vẻ tham tiền, ánh mắt Quả Tĩnh chợt lóe, cảm thấy ánh mắt này thế nào lại quen thuộc như vậy đây?

      xong vấn đề tiền công, Tứ hoàng tử Vũ Văn Nhạc cũng rời , Viên Chiêu Quân liền bắt đầu nghiên cứu Vũ Văn Dục nằm ở giường nhúc nhích, tới bên giường, nhìn gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Dục còn kém thể lưu lại nước miếng .

      "Vị nương này, ngươi đừng nhìn như vậy Điện hạ được ? Người là phu quân tiểu thư nhà ta, ngươi thể có phi phân chi tưởng biết ?" Quả Khế vì tỷ tỷ của nàng nên điều gì .

      Viên Chiêu Quân để ý tới Quả Khế, nhìn Quả Tĩnh cùng Đường Liêm bên cạnh : "Hai vị trai đẹp, Điện hạ các ngươi là thế nào lại biến thành người thực vậy đây!"

      Quả Tĩnh cười cười, hề gì. Tiếp cùng Quả Khế cùng ra tẩm cung.
      Last edited: 1/12/14
      Nhi Đặng thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 67.2

      Edit: Tiểu Song

      Đường Liêm là người phụ trách chăm sóc điện hạ, nhìn Viên Chiêu Quân, cũng nghĩ người này gây bất lợi cho điện hạ. Nếu phải là có cách nào, tuyệt đối đồng ý biện pháp này của Tứ hoàng tử.

      Viên Chiêu Quân thấy Đường Liêm cười, nửa ngày cũng chuyện, nàng cũng biết làm những gì mới phải, thể cứ ngẩn người nhìn người sống thực vật được! Tuy người thực vật này rất tuấn tú, đây là điều nàng thích, nhưng phải là nàng có thể chuyện, đói được nha! Cũng biết Đường Liêm tên gọi là gì, cảm thấy người này cùng khối như đầu gỗ .

      Mắt lớn trừng mắt , vừa qua chỉ biết là canh giờ, Viên Chiêu Quân bụng cũng đói, liền kêu lên: "Cọc gỗ, ngươi ăn cơm sao?"

      tiếng cọc gỗ này, Đường Liêm mặt khiếp sợ nhìn Viên Chiêu Quân, "Ngươi là Chiêu Quân?"

      "Ta với ngươi quen biết sao? Tại sao có thể cứ gọi tục danh của người ta như vậy đây? phải cổ nhân các ngươi rất hiểu lễ phép sao? Cái người này làm sao lại biết khách sáo đây.” Viên Chiêu Quân tràng dài, còn hướng tới Đường Liêm liếc mắt.

      Nàng chuyện dáng vẻ nghiêm túc rất giống Viên Chiêu Quân, nhưng kia là dáng vẻ bất nam bất nữ , quá tin tưởng đây là Viên Chiêu Quân mà bọn muốn tìm. Lại dù là người dáng vẻ thay đổi, cũng thể biết bọn họ!

      Thấy tiếng nào nhìn nàng, Viên Chiêu Quân chính là xem thường người vô dụng này, đứng lên ra cửa, "Ngươi phải tìm cơm ăn, ta biết tìm đây.”

      Đường Liêm thấy nàng ra khỏi cửa, đứng lên tới cửa, phân phó tiếng, " kiếm ít thức ăn."

      "Dạ, Lộ đại nhân." Thị vệ nghe lệnh .

      Viên Chiêu Quân nghe xong, lại mặt nụ cười, "Lộ đại nhân, là người tốt nha! Ngươi ta thế nào cũng là người mà các ngươi mời tới chăm sóc bệnh nhân! Các ngươi nhất định phải cho ta ăn xong , nếu ta còn hơi sức ."

      Đường Liêm xác định nàng ngừng chuyện, mãi cho đến lúc thức ăn tới, mới ra ngoài ăn cơm.

      Viên Chiêu Quân cũng quản quy củ gì, cầm lên chiếc đũa chính là trận gió cuốn mây tan, đống thức ăn cứ như vậy trong mười mấy phút đều trôi xuống bụng của nàng.

      Người này nhìn rất gầy, đúng là tham ăn. Đường Liêm nhàn nhạt nhìn nàng, thấy nàng nhàm chán cực kỳ liền : " lấy nước nóng tới lau tay và mặt cho điện hạ.” biết thái tử sạch , vì vậy năm qua này, lau người đều là thực .

      "Được, ta , đường cọc gỗ." Nàng vốn là phải gọi Lộ đại nhân , cũng biết làm sao lại thuận miệng kêu thành đường cọc gỗ.

      Đường Liêm sững sờ, nhìn bóng lưng nàng rời , lẩm bẩm : "Chẳng lẽ ngươi là Chiêu Quân? Nhưng ngươi tại sao nhớ chúng ta? Điện hạ cũng nhớ rồi sao?" xong vừa cảm giác mình là điên rồi, người bất nam bất nữ này làm sao có thể là bạn tốt của thái tử phi Viên Chiêu Quân đấy.

      múc nước, gặp Quả Khế, nàng liền tò mò hỏi: "Vị nương này, thái tử điện hạ các ngươi tại sao hôn mê bất tỉnh! Còn nữa, các ngươi có quen người cùng tên với ta sao?”

      Quả Khế muốn trả lời những vấn đề này, cầm đồ rời khỏi.

      Viên Chiêu Quân vui thầm : "Choáng, , có gì đặc biệt hơn người đâu!"

      Quả Khế nghe được lời của nàng..., xoay người nhìn mặt của Viên Chiêu Quân, vẻ mặt phức tạp, mới : "Điện hạ là vì cứu thái tử phi chúng ta mà thành như vậy, về phần Viên Chiêu Quân chính là tên của Thái tử phi."

      "A! Như vậy sao! Chỉ là thái tử phi của các ngươi là ai?" Vì nữ nhân mà biến thành như vậy, người đàn ông này người có tình nghĩa! Viên Chiêu Quân nghĩ tới, nàng nếu có thể có người nàng như vậy là tốt.

      " biết ở nơi nào nữa." Quả Khế , tuy trước kia của thân thể tiểu thư đến bây giờ đều còn tồn tại, hơn nữa lại thành Hoàng Dung nương, nhưng thái tử linh hồn tiểu thư thế giới khác, hơn nữa thái tử cũng đem tiểu thư mang về, chỉ là họ tìm được mà thôi.

      "Như vậy sao! Thái tử các ngươi là quá đáng thương." Viên Chiêu Quân ở chỗ này đồng tình người khác, nàng biết, nàng chính là thái tử phi, chỉ là trí nhớ của nàng bị Diêm Vương ngăn lại mà thôi.

      " phải, tiểu thư nhà ta hơn đáng thương." Quả Khế xong, lại chảy xuống hai giọt thanh lệ

      Quả Khế rời , Viên Chiêu Quân chỉ đành phải xách theo nước trở lại tẩm cung.

      Nếu là chăm sóc bệnh nhân, nàng dĩ nhiên biết phải làm những gì, vì vậy nàng cầm nước cùng khăn lông tới bên giường Vũ Văn Dục. Dùng khăn lông nóng vừa lau tay Vũ Văn Dục vừa thầm : "Ngươi làm sao ngươi lại đáng thương như vậy đây? Vì nữ nhân ngươi thành người sống đời sống thực vật đáng giá ?"

      "Còn nữa, ngươi làm sao ngươi có thể có dáng dấp đẹp trai như vậy đây? Thấy phải ta đều trở thành tội phạm rồi. Chẳng qua ta đối với người sống đời sống thực vật có hứng thú gì, nếu ngươi nguy hiểm." Nàng lầm bầm lầu bầu. Đường Liêm đứng xa xa nhìn, thấy nàng đối với thái tử có ác ý, mới thả quyết tâm ra cửa.

      Lau tay xong, vì Vũ Văn Dục lau mặt, Viên Chiêu Quân lau mấy cái, khỏi giơ tay lên sờ soạng mặt của Vũ Văn Dục cái, cảm giác thực tồi, trơn mềm như da hài như vậy, tay vuốt cũng nỡ giời , quay đầu thấy Đường Liêm vào, nghĩ thầm cứ tiếp tục sờ thôi! Tay của nàng khỏi qua lại vuốt ve mặt Vũ Văn Dục, trong miệng còn lẩm bẩm, "Thái tử, ngươi làm sao ngươi có thể đẹp mắt như vậy đây? Ta nghĩ so với thần tiên trời còn hoàn hảo hơn! Này da tại sao có thể tốt như vậy đây? Để cho ta nữ nhân cũng hâm mộ đố kỵ!"

      Lầm bầm lầu bầu biết lâu, nhìn đôi môi của Vũ Văn Dục, nàng trong lòng khỏi động, cười : "Ngươi xem môi của ngươi dáng dấp là đẹp mắt, nếu có thể hôn lên miệng, tư vị kia nhất định rất đẹp!" Nàng qua nước miếng cũng nhanh chảy xuống.

      Nàng lau nước miếng cái, ở trong lòng khinh bỉ nhìn chính mình, tự nhủ: "Viên Chiêu Quân ngươi điên rồi sao? Tại sao có thể vô lễ với bệnh nhân đây? Dù là người ta đẹp trai, ngươi cũng thể bộ dáng như vậy! Còn có Trầm Tuấn Hiên cũng đẹp trai, ngươi sao lại sắc như vậy đây? là đáng đánh đòn, đáng đánh." Chính nàng xong, còn vỗ vỗ mặt của mình, muốn cho mình tỉnh táo chút.

      Nhưng khi nhìn mặt của Vũ Văn Dục, nàng chính là tự chủ được động lòng, nàng liền muốn liều phen, nàng mặt làm dáng vẻ trộm nhìn ngoài cửa chút, thấy chung quanh ai, giọng : "Hôn trộm rồi thôi, thành vấn đề! Thụy mỹ nhân người ta còn hôn hoàng tử rồi tỉnh luôn đây? chừng ta đây vừa hôn liền tỉnh sao?"

      Nàng xong, cúi đầu hôn lên môi Vũ Văn Dục.

      lúc này, Đường Liêm vừa mới vào cửa, thấy màn này, sắc mặt trầm xuống, giận dữ hét: "Tiểu tử, ngươi ở đây làm cái gì?"

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 67.2

      Edit: Tiểu Song

      Đường Liêm là người phụ trách chăm sóc điện hạ, nhìn Viên Chiêu Quân, cũng nghĩ người này gây bất lợi cho điện hạ. Nếu phải là có cách nào, tuyệt đối đồng ý biện pháp này của Tứ hoàng tử.

      Viên Chiêu Quân thấy Đường Liêm cười, nửa ngày cũng chuyện, nàng cũng biết làm những gì mới phải, thể cứ ngẩn người nhìn người sống thực vật được! Tuy người thực vật này rất tuấn tú, đây là điều nàng thích, nhưng phải là nàng có thể chuyện, đói được nha! Cũng biết Đường Liêm tên gọi là gì, cảm thấy người này cùng khối như đầu gỗ .

      Mắt lớn trừng mắt , vừa qua chỉ biết là canh giờ, Viên Chiêu Quân bụng cũng đói, liền kêu lên: "Cọc gỗ, ngươi ăn cơm sao?"

      tiếng cọc gỗ này, Đường Liêm mặt khiếp sợ nhìn Viên Chiêu Quân, "Ngươi là Chiêu Quân?"

      "Ta với ngươi quen biết sao? Tại sao có thể cứ gọi tục danh của người ta như vậy đây? phải cổ nhân các ngươi rất hiểu lễ phép sao? Cái người này làm sao lại biết khách sáo đây.” Viên Chiêu Quân tràng dài, còn hướng tới Đường Liêm liếc mắt.

      Nàng chuyện dáng vẻ nghiêm túc rất giống Viên Chiêu Quân, nhưng kia là dáng vẻ bất nam bất nữ , quá tin tưởng đây là Viên Chiêu Quân mà bọn muốn tìm. Lại dù là người dáng vẻ thay đổi, cũng thể biết bọn họ!

      Thấy tiếng nào nhìn nàng, Viên Chiêu Quân chính là xem thường người vô dụng này, đứng lên ra cửa, "Ngươi phải tìm cơm ăn, ta biết tìm đây.”

      Đường Liêm thấy nàng ra khỏi cửa, đứng lên tới cửa, phân phó tiếng, " kiếm ít thức ăn."

      "Dạ, Lộ đại nhân." Thị vệ nghe lệnh .

      Viên Chiêu Quân nghe xong, lại mặt nụ cười, "Lộ đại nhân, là người tốt nha! Ngươi ta thế nào cũng là người mà các ngươi mời tới chăm sóc bệnh nhân! Các ngươi nhất định phải cho ta ăn xong , nếu ta còn hơi sức ."

      Đường Liêm xác định nàng ngừng chuyện, mãi cho đến lúc thức ăn tới, mới ra ngoài ăn cơm.

      Viên Chiêu Quân cũng quản quy củ gì, cầm lên chiếc đũa chính là trận gió cuốn mây tan, đống thức ăn cứ như vậy trong mười mấy phút đều trôi xuống bụng của nàng.

      Người này nhìn rất gầy, đúng là tham ăn. Đường Liêm nhàn nhạt nhìn nàng, thấy nàng nhàm chán cực kỳ liền : " lấy nước nóng tới lau tay và mặt cho điện hạ.” biết thái tử sạch , vì vậy năm qua này, lau người đều là thực .

      "Được, ta , đường cọc gỗ." Nàng vốn là phải gọi Lộ đại nhân , cũng biết làm sao lại thuận miệng kêu thành đường cọc gỗ.

      Đường Liêm sững sờ, nhìn bóng lưng nàng rời , lẩm bẩm : "Chẳng lẽ ngươi là Chiêu Quân? Nhưng ngươi tại sao nhớ chúng ta? Điện hạ cũng nhớ rồi sao?" xong vừa cảm giác mình là điên rồi, người bất nam bất nữ này làm sao có thể là bạn tốt của thái tử phi Viên Chiêu Quân đấy.

      múc nước, gặp Quả Khế, nàng liền tò mò hỏi: "Vị nương này, thái tử điện hạ các ngươi tại sao hôn mê bất tỉnh! Còn nữa, các ngươi có quen người cùng tên với ta sao?”

      Quả Khế muốn trả lời những vấn đề này, cầm đồ rời khỏi.

      Viên Chiêu Quân vui thầm : "Choáng, , có gì đặc biệt hơn người đâu!"

      Quả Khế nghe được lời của nàng..., xoay người nhìn mặt của Viên Chiêu Quân, vẻ mặt phức tạp, mới : "Điện hạ là vì cứu thái tử phi chúng ta mà thành như vậy, về phần Viên Chiêu Quân chính là tên của Thái tử phi."

      "A! Như vậy sao! Chỉ là thái tử phi của các ngươi là ai?" Vì nữ nhân mà biến thành như vậy, người đàn ông này người có tình nghĩa! Viên Chiêu Quân nghĩ tới, nàng nếu có thể có người nàng như vậy là tốt.

      " biết ở nơi nào nữa." Quả Khế , tuy trước kia của thân thể tiểu thư đến bây giờ đều còn tồn tại, hơn nữa lại thành Hoàng Dung nương, nhưng thái tử linh hồn tiểu thư thế giới khác, hơn nữa thái tử cũng đem tiểu thư mang về, chỉ là họ tìm được mà thôi.

      "Như vậy sao! Thái tử các ngươi là quá đáng thương." Viên Chiêu Quân ở chỗ này đồng tình người khác, nàng biết, nàng chính là thái tử phi, chỉ là trí nhớ của nàng bị Diêm Vương ngăn lại mà thôi.

      " phải, tiểu thư nhà ta hơn đáng thương." Quả Khế xong, lại chảy xuống hai giọt thanh lệ

      Quả Khế rời , Viên Chiêu Quân chỉ đành phải xách theo nước trở lại tẩm cung.

      Nếu là chăm sóc bệnh nhân, nàng dĩ nhiên biết phải làm những gì, vì vậy nàng cầm nước cùng khăn lông tới bên giường Vũ Văn Dục. Dùng khăn lông nóng vừa lau tay Vũ Văn Dục vừa thầm : "Ngươi làm sao ngươi lại đáng thương như vậy đây? Vì nữ nhân ngươi thành người sống đời sống thực vật đáng giá ?"

      "Còn nữa, ngươi làm sao ngươi có thể có dáng dấp đẹp trai như vậy đây? Thấy phải ta đều trở thành tội phạm rồi. Chẳng qua ta đối với người sống đời sống thực vật có hứng thú gì, nếu ngươi nguy hiểm." Nàng lầm bầm lầu bầu. Đường Liêm đứng xa xa nhìn, thấy nàng đối với thái tử có ác ý, mới thả quyết tâm ra cửa.

      Lau tay xong, vì Vũ Văn Dục lau mặt, Viên Chiêu Quân lau mấy cái, khỏi giơ tay lên sờ soạng mặt của Vũ Văn Dục cái, cảm giác thực tồi, trơn mềm như da hài như vậy, tay vuốt cũng nỡ giời , quay đầu thấy Đường Liêm vào, nghĩ thầm cứ tiếp tục sờ thôi! Tay của nàng khỏi qua lại vuốt ve mặt Vũ Văn Dục, trong miệng còn lẩm bẩm, "Thái tử, ngươi làm sao ngươi có thể đẹp mắt như vậy đây? Ta nghĩ so với thần tiên trời còn hoàn hảo hơn! Này da tại sao có thể tốt như vậy đây? Để cho ta nữ nhân cũng hâm mộ đố kỵ!"

      Lầm bầm lầu bầu biết lâu, nhìn đôi môi của Vũ Văn Dục, nàng trong lòng khỏi động, cười : "Ngươi xem môi của ngươi dáng dấp là đẹp mắt, nếu có thể hôn lên miệng, tư vị kia nhất định rất đẹp!" Nàng qua nước miếng cũng nhanh chảy xuống.

      Nàng lau nước miếng cái, ở trong lòng khinh bỉ nhìn chính mình, tự nhủ: "Viên Chiêu Quân ngươi điên rồi sao? Tại sao có thể vô lễ với bệnh nhân đây? Dù là người ta đẹp trai, ngươi cũng thể bộ dáng như vậy! Còn có Trầm Tuấn Hiên cũng đẹp trai, ngươi sao lại sắc như vậy đây? là đáng đánh đòn, đáng đánh." Chính nàng xong, còn vỗ vỗ mặt của mình, muốn cho mình tỉnh táo chút.

      Nhưng khi nhìn mặt của Vũ Văn Dục, nàng chính là tự chủ được động lòng, nàng liền muốn liều phen, nàng mặt làm dáng vẻ trộm nhìn ngoài cửa chút, thấy chung quanh ai, giọng : "Hôn trộm rồi thôi, thành vấn đề! Thụy mỹ nhân người ta còn hôn hoàng tử rồi tỉnh luôn đây? chừng ta đây vừa hôn liền tỉnh sao?"

      Nàng xong, cúi đầu hôn lên môi Vũ Văn Dục.

      lúc này, Đường Liêm vừa mới vào cửa, thấy màn này, sắc mặt trầm xuống, giận dữ hét: "Tiểu tử, ngươi ở đây làm cái gì?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :