1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuồng Nữ Bắt Phu: Cưỡng Bức Lãnh Thái Tử - Hàn Hi Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 63.1: Quyết định cuối cùng

      Viên Chiêu Quân trong mắt lóe lên ánh kim sáng chói, mặt mày hớn hở nhanh chóng chạy như bay tới kim ngân, cả người ôm đống thỏi vàng "Ha ha, ta phát tài, ta có tiền." Những thứ này so với Kim khoáng của mẫu thân còn nhiều hơn rồi..

      Nhìn dáng vẻ vui vẻ của nàng, Vũ Văn Dục cũng nâng lên môi nụ cười cười.

      "Dục, ngươi thực là thần trộm nha! Chúng ta bằng làm hiệp đạo ! Chắc có nhiều thú vị nhi nha!" Viên Chiêu Quân xong liền nghĩ muốn giống như đại hiệp TV lấy của nhà giàu đưa cho nhà nghèo, suy nghĩ chút đều cảm thấy thú vị.

      "Làm kẻ trộm ăn trộm, còn hiệp đạo, nghe giống như quang minh chính đại vậy." Đường Liêm khỏi nở ra nụ cười nhạo..

      "Ăn trộm cũng là chuyện trộm cắp, Điện hạ chúng ta làm sao làm những thứ kia đây? Là hiệp đạo biết ? Là động phú tế bần." Viên Chiêu Quân cho Đường Liêm cái liếc mắt.

      "Dục, ngươi nên đồng ý ta ! Vậy nhất định chơi rất vui." Viên Chiêu Quân làm nũng.

      "Tốt." Vũ Văn Dục cười nhạt tiếng đồng ý.

      "Điện hạ, chuyện này thể làm! Người là thái tử, tại sao có thể làm chuyện trộm đây?" Đường Liêm muốn ngăn cản.

      " việc gì." Vũ Văn Dục nhìn Viên Chiêu Quân mặt tràn đầy cưng chiều, nàng chỉ còn thời gian vài ngày, nàng muốn chơi hãy chơi! Chỉ là nhất định để cho nàng phải chết.....Song...lequydon...

      Đường Liêm mắt trừng giống như chuông lớn, nhìn Viên Chiêu Quân đến, "Chiêu Quân vậy ngươi lợi hại, Điện hạ chỉ vì ngươi mới vui mừng làm cường đạo cũng làm, ai! Ta hồng nhan họa thủy!"

      "Ngươi mới là hồng nhan họa thủy đây? Ngươi xem ngươi phải làm hại** Hoàng Dung của người ta chứ." Viên Chiêu Quân cười phản bác.

      "Ta cùng Hoàng nương chuyện gì cũng có, Chiêu Quân ngươi đừng lung tung!" Đường Liêm qua liền mặt đỏ, phải có việc gì cũng ai tin.

      "Cái gì mà chớ lung tung, ít ngày trước ta nghe , chỗ ở của ngươi người người đều ngươi thích Hoàng Dung, chỉ là người ta hình như đối với ngươi có cái đó ý tứ ! Chỉ là nếu như ngươi thích Hoàng Dung, ta có thể giúp ngươi tán thế nào." Viên Chiêu Quân ha ha xong, hình như rất muốn nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt của Đường Liêm khi mình xong.

      Đường Liêm bị xong sắc mặt đỏ bừng, để ý tới nàng, ra khỏi đại điện chờ ở bên ngoài.

      Vũ Văn Dục nhìn bộ dáng của Đường Liêm, cũng biết Viên Chiêu Quân sai, tiểu tử này đúng là thích Hoàng nương rồi.

      Viên Chiêu Quân thấy Đường Liêm , cảm thấy nhiều ý tứ lắm, cầm khối bố để lên bàn, sau đó cầm rất nhiều thỏi vàng cất xong, sau đó : "Dục, chúng ta có tiền, , chúng ta tiêu tiền !"

      Vũ Văn Dục cũng gì, chỉ là cười gật đầu, "Tốt."

      Viên Chiêu Quân vài bước, quay đầu lại nhìn trong đại điện Kim Ngân, thở dài : "Nhiều như vậy khi nào mới xài hết đây! Quá nhiều. bằng kêu thị vệ của ngươi, chúng ta phát tiền." Nàng nghĩ, mệnh của mình chỉ còn mấy ngày, vậy nên làm chuyện tốt để tích đức.

      Vũ Văn Dục mỉm cười, ra lệnh cho Đường Liêm làm....Song...lequydon...

      hồi Đường Liêm gọi tới rất nhiều thị vệ, lúc này Quả Tĩnh cũng tới, nhìn thấy Viên Chiêu Quân nụ cười sáng láng sắc mặt tốt hơn chút, mặt là nụ cười nhàn nhạt dịu dàng, tới trước mặt Viên Chiêu Quân, "Sư muội, nơi này có cần sư huynh ?"

      "Ngươi tới vừa đúng, cùng phát tiền ! Ý định của ta là đem tiền này chia người nghèo." Viên Chiêu Quân cười ha hả, nghĩ tới mình đời này cũng coi là làm chuyện tốt.

      "Tốt." Quả Tĩnh cùng Vũ Văn Dục cũng lo lắng thay nàng, sợ nàng mấy ngày sau mất mạng, nhưng nàng cả ngày vui vẻ, bọn họ trừ cùng với nàng chơi cũng có biện pháp khác.

      Kinh Thành tuy là nơi phồn hoa nhất, nhưng cũng có khu người người nghèo, nơi ở của người nghèo này có bữa ăn trước có bữa ăn sau , ngày này trong đêm, Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục phái mấy chục người ở nhà nhà phát tiền, làm cho bọn họ có thể có tiền chữa bệnh ăn cơm, có người có thể có tiền buôn bán chút ít.

      Ngày thứ hai, bọn họ mang tiền ra khỏi Kinh Thành, ở trong những thôn làng phát tiền, bận rộn hai ngày, mới đem số tiền này cho phát xong.

      Viên Chiêu Quân biết, cũng bởi vì nàng nhất niệm chi gian, nàng cứu tánh mạng của vô số người. Cũng là biến chuyển trong sinh tử của nàng.

      Sáng ngày thứ hai sau khi bọn họ phát ra tiền, cũng là thời kỳ cuối Viên Chiêu Quân hút Thuần Dương Chi Khí, theo nhật kỳ, buổi trưa ngày mai chính là thời gian cuối cùng.

      có chuyện gì so với việc mình biết thời gian mình chết đáng sợ bằng, Viên Chiêu Quân trong lòng cũng có chút sợ, nhưng là nàng muốn hút Thuần Dương Chi Khí của Lý Dịch, nàng muốn bởi vì mình mà phá hư tình cảm của Lý Dịch cùng Cây Dương Mai , cũng muốn Vũ Văn Dục đau lòng.

      Cả nhà đều sắc mặt cũng có chút nặng nề, Viên Chiêu Quân lại cười được.

      Vũ Văn Dục : "Phu nhân, ngươi thể cố chấp, ta trách ngươi, Cây Dương Mai cùng Lý Dịch cũng chuẩn bị tốt, ngươi phải hút Thuần Dương Chi Khí."

      "Dục, ta muốn, ta quyết định, cũng thay đổi, ngươi đừng khuyên ta , nếu ta cho rằng ngươi ta." Viên Chiêu Quân lúc chuyện vẻ mặt phần nghiêm túc.

      Nhìn nàng mặt kiên định, thở dài, lôi kéo tay của nàng, sợ nàng cứ thế mà chết , muốn như thế nào cho phải đây!

      Lý Dịch muốn Viên Chiêu Quân hút Thuần Dương Chi Khí, nhưng ở lúc mọi người thỉnh cầu, đáp ứng, tại Viên Chiêu Quân gì cũng nguyện ý hút Thuần Dương Chi Khí của , ngược lại có chút cười được. Nhìn Cây Dương Mai vừa vừa khóc, tim của liền quấn ở chung chỗ.

      ở lúc mọi người bất lực, Tiêu Dao đột nhiên xuất , thấy Vũ Văn Dục liền mặt tức giận, "Nhị Sư Đệ, là ngươi đem quốc khố của ta lấy !" Cõi đời này trừ Vũ Văn Dục có người nào có bản lãnh, Tiêu Dao cần suy nghĩ, cũng biết là Vũ Văn Dục trộm quốc khố của .....Song...lequydon...

      Vũ Văn Dục mặt trấn định, cũng phủ nhận, chỉ là nhìn mặt đằng đằng tức giận của Tiêu Dao.

      Tiêu Dao càng tức giận hơn, "Nhị Sư Đệ, quốc gia ba người chúng ta mấy trăm năm qua cho tới bây giờ nước sông đáng nước giếng, ngươi là người phạm quy củ."

      "Vậy thế nào?" Chỉ cần thái tử phi vui vẻ, chuyện gì cũng có thể làm.
      Linda thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63.2

      "Ngươi. . . . . . Đem tiền trả lại cho ta." Tiêu Dao trợn mắt nhìn, ánh mắt kia dường như muốn đem Vũ Văn Dục ăn. hiểu tại sao sư phụ lại muốn và Tam sư đệ phải giúp đỡ Nhị sư đệ, lại Vũ Văn Dục là người thừa kế phái Tiên Sơn, là Đại Sư Huynh, tại sao thể là người thừa kế? Tiêu Dao ở trong lòng đối với Vũ Văn Dục hận thấu xương, khổ nỗi tiên thuật của cao như Vũ Văn Dục, sư phụ muốn sư huynh kết hôn chính là muốn Nhị sư đệ kết hôn chính là muốn truyền tiên thuật tốt hơn cho . Nghĩ tới những thứ này, muốn đem Vũ Văn Dục chặt làm trăm mảnh.

      " có." Vũ Văn Dục lạnh lùng ném ra hai chữ, tất cả đều cho người nghèo, làm gì còn nhiều tiền như vậy để trả lại cho Tiêu Dao, vì vậy cũng chỉ có thể cứng da đầu có.

      Tiêu Dao giận đến được, chỉ vào mặt của Vũ Văn Dục, "Ta tìm sư phụ phân xử. Nhị Sư Đệ, ngươi là khinh người quá đáng."

      Tiêu Dao thở phì phò, đọc câu khẩu quyết, người liền biến mất trước mặt mọi người.

      ——

      "Sư phụ, ngươi phải cho ta làm chủ! Nhị Sư Đệ đem quốc khố của ta làm chuyện vô ích, tại Bắc Tiêu Quốc có tiền, có biện pháp vận chuyển." Tiêu Dao đến tiên sơn cửa chỉ thấy sư phụ phong Tiên Cốc...Song..lequydon...

      "Dao nhi đừng nóng vội, ngươi Nhị Sư Đệ lần này đúng là có quy củ, ta trừng phạt.” Phong Tiên Cốc ngoài miệng như vậy, trong lòng vẫn còn lo lắng Vũ Văn Dục qua khỏi lần cướp này.

      "Vậy tiền ta làm thế nào?" Tiêu Dao nghe được Vũ Văn Dục bị phạt trong lòng liền thăng bằng rất nhiều.

      "Ngươi trở về ! Đây là kiếp trong đời ngươi, ngươi phải đối mặt, biết ?" Phong Tiên Cốc phất ống tay áo, Tiêu Dao liền bị đưa về hoàng cung Bắc Tiêu Quốc.

      ——

      Tiêu Dao sau khi , mọi người lại bắt đầu lo lắng về Viên Chiêu Quân, đến buổi tối, có người nào có thể nằm, đều ngồi ở trong đại điện thái tử, lo lắng cho Viên Chiêu Quân.

      Viên Chiêu Quân mệt nhọc, nhưng nhắm mắt lại, nàng sợ khi nhắm mắt vĩnh viễn thể nhìn thấy Vũ Văn Dục. Cũng sợ thể thấy được những người quan tâm nàng nữa.

      Lúc này, nàng rất muốn gặp sư phụ, nhưng nàng thấy, sư phụ cùng Vân Du đại sư cùng chỗ mà rời khỏi rồi, nghĩ tới nàng cả đời này cứ như vậy kết thúc, nàng là than thở. Nàng muốn cùng Vũ Văn Dục đến già đầu bạc, nhưng nàng biết nàng nếu hút dương khí Lý Dịch, phá hư cơ hội đến già đầu bạc của Cây Dương Mai cùng Lý Dịch. Nàng thể ích kỷ như vậy.

      Lại nàng còn có ý tưởng ích kỷ, chính là muốn Vũ văn Dục trong lòng lưu lại những hình ảnh tốt đẹp của nàng, nàng muốn thương tổn hại đến , cũng muốn thương tổn tới mình.

      Tất cả mọi người ngủ cùng với nàng, nàng kể chuyện cho mọi người cười, cười đến cuối cùng chỉ có mình tiếng cười của nàng.

      Quả Khế cùng Cây Dương Mai đột nhiên khóc, "Tiểu thư, người đừng , chúng ta cười nổi, chúng ta muốn người chết, người thể chết biết ?

      "Ta chết, các ngươi yên tâm !" Viên Chiêu Quân an ủi mọi người, ra nàng cũng biết nàng có thể chết hay . Nàng chỉ là muốn an ủi mọi người mà thôi.

      Quả Tĩnh nghiêng đầu , dám nhìn mặt của Viên Chiêu Quân, cũng sợ, sợ chỉ trong vài giây nàng lại trở thành thi thể lạnh băng.

      Vũ Văn Dục đau lòng như chảy máu, được, thể để cho nàng chết, thể mất nàng, vừa nghĩ tới nàng chết, tim của như muốn rỉ máu.

      Nàng kéo ra nụ cười, "Các ngươi đừng có như vậy được ? Ta chết, chết, liền tính ta chết rồi, ta có thể trở về đến thế giới của ta rồi." Lời này nàng là cho Vũ Văn Dục nghe, bởi vì chỉ có Vũ Văn Dục biết linh hồn của nàng thuộc về nơi này.

      Vũ Văn Dục cũng nữa khống chế được tâm tình của mình, thanh ôm nàng, "Ta muốn ngươi rời , ngươi biết ?"

      "Dục, đừng như vậy, ta đau lòng, biết ?" Nàng muốn nhìn thấy mọi người khổ sở như vậy, chẳng lẽ nàng làm sai sao? , nàng sai....Song..lequydon...

      Vũ Văn Dục khoát tay, liền điểm huyệt đạo của nàng, xoay người đối mặt với Lý Dịch : "Tam Sư Đệ, chuyện này cầu xin ngươi."

      Lý Dịch nhăn lại mày, nhìn về phía Cây Dương Mai, thấy ánh mắt van xin của Cây Dương Mai, do dự lát : "Được.”

      "Dục, ngươi muốn làm gì, Dục, ta muốn hút Thuần Dương Chi Khí, ta muốn." Nàng chết cũng cần, nàng như vậy vui, nàng cần đời sau sống trong đau lòng.

      Vũ Văn Dục ôm nàng, về phía phòng ngủ, đưa lưng về phía Lý Dịch : "Tam Sư Đệ, vào."

      "Được." Lý Dịch tâm tình vô cùng nặng nề, từng bước theo sau lưng Vũ Văn Dục vào phòng ngủ.
      Linda thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 64.1: Chiêu Quân chết


      "Dục, ngươi thể đối với ta như vậy, ta muốn như vậy, ta muốn đời sau phải sống trong đau lòng." Viên Chiêu Quân nhai nhai lại , trong mắt tất cả đều là van xin.

      Lúc này như nghe thấy, sắc mặt nghiêm túc, đem nàng đặt lên giường, đưa tay vuốt mặt của nàng, trong mắt tất cả đều là hình ảnh nàng, "Ngoan, nghe lời." xong xoay người rời khỏi....Song..lequydon...

      Thấy phải , nàng vội vàng đưa tay ra kéo tay của , "Dục, chớ , ta muốn Thuần Dương Chi Khí, nếu như ngươi làm như vậy, nếu như ta còn sống, ta đời sau cũng tha thứ ngươi."

      quay đầu lại nhìn nàng kéo tay của mình, gương mặt thể tưởng tượng nổi, nhìn đến nét mặt của , Viên Chiêu Quân lúc này mới phát ra nàng thế nhưng có thể động, nàng phải là bị điểm huyệt đạo sao?

      Thời gian ngắn như vậy là có thể bỏ huyệt đạo của , chuyện này chỉ có thể kỳ tích.

      Nàng nhanh chóng ngồi dậy, cũng tin nổi mình có thể bỏ huyệt đạo trong thời gian ngắn như thế này, nhanh chóng từ giường xuống, còn theo bản năng cách xa Vũ Văn Dục mấy bước, "Dục, ngươi xem ông trời cũng giúp ta...ta thể hút Thuần Dương Chi Khí của Lý Dịch, ngươi đừng buộc ta, nếu như ngươi buộc ta, ta liền. . . . . ." Nàng nhanh chóng đem chủy thủ bên hông rút ra đặt ở cổ của nàng, "Ngươi lần nữa buộc ta, ta chết ngay bây giờ."

      Vũ Văn Dục trong mắt chứa đựng khổ sở, muốn nàng chết, nàng làm sao lại thể hiểu đây?" Chiêu Quân, nghe lời, để cây chủy thủ xuống, chớ làm chuyện điên rồ."

      Viên Chiêu Quân nhìn , lệ liền chảy xuống, "Dục, ngươi đừng buộc ta, ta cũng muốn chết, nhưng ta có nguyên tắc của chính mình, ta ngươi, ngươi hiểu ?"

      Vũ Văn Dục nghe thấy lời của nàng trong lòng cũng khó chịu, làm sao thương nàng đây, chính là nhớ thực nàng chết mới tiếp nhận nàng hút Thuần Dương Chi Khí, mặt mày vo thành nắm, mặt khổ sở canh chừng mặt nàng, qua lâu, lạnh nhạt : "Ta buộc ngươi, ngươi chủy thủ để xuống, đến với ta." từng bước gần nàng.

      Nàng nhìn mặt của , từng bước hướng tới lui về phía sau.

      "Viên Chiêu Quân, ngươi đúng là điên rồi, ngươi cho rằng ta muốn cho ngươi hút Thuần Dương Chi Khí sao? Ngươi chết, chính là có lỗi với những người quan tâm ngươi."

      Viên Chiêu Quân lệ rơi đầy mặt, lúc này Cây Dương Mai cùng Quả Khế, Quả Tĩnh cũng tiến vào, mấy người thấy chủy thủ trong tay Viên Chiêu Quân kề sát vào da, lòng cũng như lửa đốt.

      "Tiểu thư, ngươi đừng làm chuyện điên rồ." Cây Dương Mai cùng Quả Khế khóc .

      "Sư muội, người cái này là làm gì? Mau thả hạ chủy thủ, Vũ Văn Dục làm như vậy cũng vì bất đắc dĩ, chúng ta có người nào muốn nhìn đến ngươi chết." Quả Tĩnh lạnh mặt .

      "Nhưng ta muốn làm chuyện này, các ngươi đừng ép ta được ? Ta sống khỏe, chết, sư phụ có thể là giả đây? Ta có Dục là đủ rồi, thời gian này ta rất vui vẻ, rất hạnh phúc, ta muốn phá hư nó. Coi như tại chết rồi, ta cũng thỏa mãn, các ngươi hiểu chưa?" Viên Chiêu Quân xong, khóc to hơn, lệ ngừng chảy. biết làm sao, nàng khóc đến toàn thân có hơi sức, nàng bất tri bất giác chủy thủ buông xuống, tiếp cả người gục xuống.

      Mọi người cả kinh, đều chạy tới đỡ.

      Vũ Văn Dục động tác cực nhanh, chỉ trong nháy mắt liền đem Viên Chiêu Quân ôm vào trong ngực....Song..lequydon...

      Viên Chiêu Quân nhìn gương mặt to của Vũ Văn Dục, còn hơi sức : "Dục, đừng ép ta làm chuyện muốn làm được ? Ta ngươi, ngươi hiểu chưa?" Ý nghĩ của nàng rất đơn giản, cho dù chết, nàng cũng muốn nhớ được vẻ đẹp của nàng, nàng muốn bởi vì chuyện hút Thuần Dương Chi Khí, tương lai đem tình cảm của hai người cũng phai mờ.

      "Ta cũng ngươi." Vũ Văn Dục qua ôm nàng tới bên giường.

      Viên Chiêu Quân giơ tay lên gắt gao lôi kéo tay của , "Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Nàng ràng ý thức được linh hồn của nàng cùng thân thể của nàng thoát khỏi, nàng muốn rời , nhưng nàng khống chế được.

      Nàng lời còn chưa hết, linh hồn của nàng liền bay ra trong cơ thể nàng, nàng mặt hoảng sợ, nàng nhìn thân thể của mình trong ngực Vũ Văn Dục.

      Thân thể của nàng đột nhiên liền thay đổi trở nên lạnh lẽo, có nửa điểm nhiệt độ, có nhịp tim, còn hơi thở, Viên Chiêu Quân chết rồi.

      Vũ Văn Dục thấy thế, lệ cái liền từ trong mắt chảy ra, "A! , ngươi thể chết, Viên Chiêu Quân ngươi sống lại cho ta."

      Viên Chiêu Quân rất muốn trở về bên trong thân thể thuộc về nàng này, nàng muốn sống, nàng muốn Vũ Văn Dục đừng khóc. Nhưng nàng vào được thân thể của mình, nàng nhìn Vũ Văn Dục đau lòng, lòng của nàng cũng đặc biệt đau, nàng kêu lên: "Dục, ngươi đừng đau lòng, Dục, ta ngươi."

      lúc này, vệt kim quang chiếu vào linh hồn Viên Chiêu Quân, nàng cảm thấy có cỗ cường đại lực lôi kéo nàng rời . Nàng quýnh lên, quát to tiếng: "Dục, ta ngươi, ngươi đừng đau lòng. . . . . ." Nàng lời còn chưa hết, liền bị cỗ lực lượng kia hút vào.

      Chỉ có Vũ Văn Dục ràng nghe được Viên Chiêu Quân lúc , quay đầu lại, tìm kiếm khắp nơi, "Chiêu Quân, ngươi đừng , lão bà, ngươi ở đâu? Ngươi đừng ."

      Mọi người nhìn Vũ Văn Dục như phát điên hướng về phía trong khí gọi, mọi người đều là cả kinh, Lý Dịch thấy thế, : "Nhị Sư Huynh, Viên nương , ngươi đừng như vậy, tổn hại sức khoẻ ."

      Vũ Văn dục là người luôn tỉnh táo, nhưng là bây giờ thể tỉnh táo, phu nhân của chết rồi, muốn làm sao có thể tiếp nhận đây, phải ngày mai mới đến thời gian sao? Tại sao kế hoạch của kịp thực đây?

      Nước mắt dường như cạn, hề rơi lệ nữa, mặt sáng, ôm thi thể Viên Chiêu Quân ra khỏi phòng.

      Quả Tĩnh nhìn Vũ Văn Dục như vậy, trong lòng thầm kêu tình huống ổn, vội vàng ngăn cản, "Nhị Sư Huynh, ngươi phải bớt đau buồn ! Viên nương muốn nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi ."

      Vũ Văn Dục để ý tới bất luận kẻ nào, ôm thi thể Viên Chiêu Quân tiếp tục ra khỏi phòng, đến đại điện Lý Dịch ngăn ở trước mặt của , "Sư huynh, ngươi đừng vội, ta thay Viên Chiêu Quân bói quẻ."

      Nghe lời này, Vũ Văn Dục dừng bước, đem thi thể Viên Chiêu Quân đặt ở ghế, lẳng lặng nhìn Lý Dịch gieo quẻ.

      Lý Dịch nhìn quái tượng, gương mặt thể tưởng tượng nổi, "Thế nào lại là sinh quẻ? Viên nương chết, nên quẻ chết mới đúng!"

      Mọi người đều là cả kinh, Vũ Văn Dục liền vội vàng hỏi: "Còn có gì xảy ra?"

      "Quái tượng chỉ cho thấy là quẻ sống, những thứ khác coi ra, Viên nương đến tột cùng là người phương nào, tại sao lại coi là ra kiếp trước của nàng cùng tương lai?" Lý Dịch vô cùng nghi hoặc, xem bói bình thường cũng tính được số mạng kiếp trước và tương lai, vì sao coi ra kiếp trước của Viên Chiêu Quân, cũng tính ra kiếp sau của nàng, chẳng lẽ là bói quẻ có vấn đề?

      Vũ Văn Dục cau mày, suy nghĩ lâu, : "Chẳng lẽ Chiêu Quân trở về thế giới của mình rồi hả ?" nghĩ , trong miệng đọc câu khẩu quyết, đột nhiên mất bóng ở thái tử điện, giây kế tiếp người đến tiên sơn.

      tiến vào tiên sơn, trực tiếp tìm được phong Tiên Cốc, "Sư phụ, Tam Sư Đệ Viên Chiêu Quân là quẻ, sống nhưng nàng ràng chết? Đây là chuyện gì xảy ra?"

      "Dục nhi, ngươi đến rồi? Có thể nhìn đến ngươi tới, vi sư an tâm." Vũ Văn Dục có thể hôn mê mười năm, nơi nào biết như thế này mà tỉnh táo tới tìm , điều này Dục nhi ra khỏi nạn kiếp này.

      "Sư phụ, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Ngươi mau!" Vũ Văn Dục trước kia rất bình tĩnh, chính là ngày cũng hơn mấy câu , lần này lập tức hỏi nhiều như vậy, phong Tiên Cốc cũng có chút quen.

      "Viên nương thuộc về thế giới này của chúng ta, nàng lý nên trở lại thế giới của nàng." Phong Tiên Cốc cười .

      "Thế giới của nàng, chính là đại thế kỷ hai mươi mốt mà nàng ?" Vũ Văn Dục cau mày.

      "Đúng." Phong Tiên Cốc nghe được là Viên Chiêu Quân cho Dục nhi chuyện thế giới của nàng, khỏi có chút cảm kích Viên Chiêu Quân đối với mình đồ nhi thẳng thắn, nếu Dục nhi qua khỏi kiếp nạn .

      Vũ Văn Dục trầm mặc hồi : "Ta muốn thế giới của nàng."

      "Vạn lần được, ngươi tan thành mây khói." Phong Tiên Cốc nghiêm mặt .

      "Ta muốn tìm nàng." thể có nàng, nhất định phải tìm được nàng, cho dù chết, cũng muốn thử lần....Song..lequydon...

      " được, ngươi căn bản thể thế giới của nàng." Phong Tiên Cốc thở dài, : "Dục nhi, ngươi nghe sư phụ , ngươi và Viên nương duyên phận vốn nên đến đây là kết thúc, nếu là sau này có thể ở cùng chỗ hay , cần phải xem tạo hóa của các ngươi ."

      Vũ Văn Dục cúi đầu trầm tư lâu, : "Ý của sư phụ là nàng lần nữa tới bên cạnh ta?"

      "Nàng nhất định trở lại." Chỉ là quen biết nhau cực kỳ khó khăn. Phong Tiên Cốc ở trong lòng thở dài, ngay cả cũng tính ra tương lai của Viên Chiêu Quân, dù là trở lại cái thế giới này, bọn họ cũng nhất định có thể biết đối phương.

      "Cái này đủ rồi." Vũ Văn Dục lại : "Sư phụ có thể biết nàng lúc nào trở lại sao?"

      " biết." Phong Tiên Cốc cũng muốn trợ giúp Vũ Văn Dục, nhưng việc này cũng bất lực.

      "Tạ ơn sư phụ." Vũ Văn Dục xong đọc câu khẩu quyết lại trở về thái tử điện.

      ---
      Đến hồi gay cấn :lol:
      Chương 64.2

      Tất cả mọi người khẩn trương nhìn Vũ Văn Dục, ánh mắt của Cây Dương Mai và Qủa Khế đều sưng húp, Quả Tĩnh gương mặt khổ sở, lời nào cũng cười.

      "Sư phụ gì?" Lý Dịch hỏi.

      "Nàng trở về thế giới của nàng rồi. Nàng trở về." Vũ Văn Dục sau khi xong câu đó, ôm lấy thi thể Viên Chiêu Quân về phía sau núi điện nthais tử.

      Những lời này khiến cho mọi người trong lòng cũng dâng lên hi vọng.

      Vũ Văn Dục đem thi thể Viên Chiêu Quân đặt ở phía khối băng ngàn năm lớn trong hang động sau núi, sư phụ trở về, có lẽ nàng lần nữa trở lại thân thể này đây? Vì vậy muốn bảo vệ thân thể nàng tốt.

      Quả Tĩnh biết ý tứ của Vũ Văn Dục, vì vậy ở lại thái tử điện .

      Lý Dịch bởi vì chuyện Lý Nam quốc hữu, ở nửa tháng sau, Cây Dương Mai theo Lý Dịch trở lại Lý Nam hoàng cung.

      Quả Khế ở lại thái tử điện, nàng mỗi ngày lau thân thể Viên Chiêu Quân, có lúc còn hướng về phía thi thể lạnh băng khóc thút thít, nàng sợ tiểu thư cứ như vậy , cũng nữa về được nữa.

      Vũ Văn Dục mỗi ngày trải qua giống như cuộc sống trước đây, đến tột cùng với y học, võ học, văn học....Song..lequydon...

      ——

      Linh hồn Viên Chiêu Quân bị lực lượng cường đại hút vào, tiếp trước mắt chính là đưa tay thấy được năm ngón vì sương mù dày đặc, nàng lòng có chút sợ, nàng phải xuống phủ chứ!

      suy nghĩ, thanh sau lưng nàng vang lên, "Viên Chiêu Quân, ngươi tuổi thọ chưa hết, nên tới đây."

      Viên Chiêu Quân quay đầu lại, tất cả trước mắt trở nên ràng, nhìn nam tử ngồi ở chánh điện, nàng khỏi nhăn mày lại, "Ngươi là ai? Ta đây là ở nơi nào?"

      "Đây là điện diêm vương." Nam tử sắc mặt lạnh lẽo, thanh nghe có chút giống như thanh của Qủa Khế, làm cho người ta loại cảm giác sâm sâm.

      Nhìn nam tử chỉ có chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ dung mạo rất đẹp trai, Viên Chiêu Quân cau mày hỏi: "Vậy ngươi là Diêm Vương?"

      "Chính thế." Diêm Vương mặt lạnh trả lời.

      Nhìn mặt, Viên Chiêu Quân vô cùng thoải mái, nhìn như trống rỗng nàng lại nợ cái gì, lạnh như thế làm gì, nàng trừng mắt nhìn Diêm Vương, "Ngươi ta nên tới nơi này, vậy ngươi lại đem ta đến đây làm gì? Ngươi là nhàn rỗi chuyện gì làm sao?"

      Diêm Vương khỏi nhăn mày lại, "Ngươi vốn là người ta nên trông nom, tới nơi này, chỉ là vì loại bỏ mọi trí nhớ ngươi nên có."

      "Cái gì trí nhớ ta nên có?" Viên Chiêu Quân suy nghĩ chút : "Như vậy , những thứ khiến ta vui sướng giữ lại, sung sướng liền rửa !"

      "Đây phải là chợ bán thức ăn, thể cò kè mặc cả, ngươi ở nước đông Vũ làm chuyện tốt, cứu tánh mạng nhiều người, tại ta đem nửa linh hồn kia trả lại cho ngươi." Diêm Vương xong, chỉ thấy trong tay xuất quang cầu, trong quang cầu có linh hồn, lại là bộ dạng Viên Chiêu Quân. ....Song..lequydon...

      Viên Chiêu Quân nghi ngờ, chỉ thấy Diêm Vương thủ chỉ bắn ra, linh hồn liền cùng với nàng trùng hợp lại với nhau, tiếp nàng cảm thấy thân thể mình hình như giống nhau, giống như có cổ năng lượng tràn đầy thân thể của nàng. Linh hồn đó cũng có trí nhớ, cùng nàng chồng vào nhau, đối với nàng có gì tổn thương, cũng có trí nhớ nàng nên có trong đầu nàng.

      Diêm Vương Thủ chỉ lại bắn ra, chỉ thấy vật tiến vào đầu của nàng, tiếp trí nhớ nàng ở cổ đại toàn bộ biến mất.

      Viên Chiêu Quân có chút nhức đầu, ôm đầu : "Ngươi làm cái gì đối với ta? Ta muốn mất trí nhớ."

      "Đây phải là ngươi có thể lựa chọn. Trở về thôi!" Diêm Vương vung tay lên, linh hồn của nàng liền trở về thân thể đại của nàng.

      Trong phòng bệnh, Viên Chiêu Quân đột nhiên ngồi dậy.

      "Chiêu Quân, ngươi tỉnh, ngươi cuối cùng là tỉnh, ngươi ngất xỉu nửa năm rồi, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ có thể cả đời làm người thực vật." Tiếng khóc của bạn tốt Yến tử vang


      lên.

      Viên Chiêu Quân nhớ chuyện nàng gặp qua Diêm vương, cũng nhớ mình bị rửa phần trí nhớ, ở trong trí nhớ của nàng là nàng giải phẫu bộ ngực lớn, dùng thuốc tê xong, nàng đến diêm vương điện, Diêm Vương nàng nên trở về thế giới, nàng liền tỉnh. Chuyện nàng xuyên qua cổ đại đều nhớ tới.

      Nàng vỗ vỗ còn có chút đau đầu, nhìn mặt của bạn tốt, "Yến tử, ngươi ta choáng mê nửa năm? Vậy ta phẫu thuật thành công sao?" Nàng lòng liền muốn nàng bộ ngực lớn, xong cúi đầu nhìn qua nhìn ngực của mình, thấy giống như trước đây, nàng mặt mày nhăn thành đoàn, "Xong rồi xong rồi, ta ngay cả sau khi giải phẫu bộ ngực lớn cũng như vậy, đời này ta ai thèm lấy rồi."

      " ai thèm lấy cũng đừng gả, ta nuôi dưỡng ngươi." Yến tử lần này là bị dọa phát sợ, Viên Chiêu Quân là bạn tốt nhất, nàng có người thân, nửa năm qua này đều là nàng chăm sóc.

      "?" Viên Chiêu Quân mặt hồ nghi, thấy Yến tử gật đầu, cười : "Ta có ngực lớn? Như thế nào lại như vậy đây?" Nàng qua đưa tay tại ngực chính mình bóp cái, chính là cái bánh bao .

      "Ngươi làm gì có bộ ngực lớn rồi, ngươi đánh thuốc mê liền hôn mê bất tỉnh, thầy thuốc thấy chuyện ổn dám giải phẫu ngực cho ngươi. Cái người này nằm cái chính là nửa năm, ta còn tưởng rằng cái người này đời cũng nữa tỉnh lại." Yến tử xong, lại khóc nữa.

      "A! Ngươi tại sao lại khóc, ta chết, phải tốt sao?" Viên Chiêu Quân ha ha cười: "Yến tử, ngươi nhìn bộ dạng tại của ta, có người lấy ta đấy, ta bằng hay là phong cái ngực !"

      "Ngươi cũng đừng nghĩ, lần trước suýt chút nữa mệnh của ngươi tiêu, ngươi còn có lấy được gì, tiền của ngươi cũng xài hết, ta cũng vay tiền đưa cho ngươi, ngươi làm bộ ngực lớn có lối thoát." Này choáng nha, hù dọa nàng sao nàng từ bỏ ý định đó!

      Thấy Yến Tử mặt có vẻ tức giận, Viên Chiêu Quân cũng dám chuyện bộ ngực lớn, cười hắc hắc lôi kéo tay Yến tử : " Yến Tử của chúng ta tốt nhất, đừng nóng giận, ta làm bộ ngực lớn là được." ra tĩnh tâm lai suy nghĩ chút vẫn cảm thấy đáng sợ, nàng nửa năm nay trở thành người thực vật rồi..

      Thầy thuốc kiểm tra, lấy được kết quả là nàng khôi phục được rất tốt, có thể xuất viện. Đây quả là kỳ tích của y học.....Song..lequydon...

      Phòng ốc mà Viên Chiêu Quân mướn lúc trước cũng bỏ, đồ của nàng đều bị Yến Tử dọn qua nhà nàng, sau khi xuất viện nàng trực tiếp qua nhà Yến Tử.

      Nàng bây giờ là ít cũng nhớ nổi chuyện tình mình xuyên qua thời , chỉ là nàng cảm giác là lạ, giống như mất điều gì đó? Chẳng lẽ là nửa năm nàng làm người thực lại mất trí nhớ nửa năm, nàng vỗ vỗ đầu, cười theo Yến tử vào nhà.

      Cùng Yến tử vừa vào nhà, trong phòng khách có hai người đàn ông này, là chồng của Yến Tử - Từ Đạt, người đàn ông khác mà Viên Chiêu Quân chưa từng thấy qua, tên đàn ông kia dáng dấp cực kỳ đẹp đẽ, so với chồng Yến tử đẹp trai hơn nhiều , cùng Viên Chiêu Quân nhìn thẳng vào mắt, còn hướng về phía nàng dịu dàng cười tiếng.

      "Chiêu Quân, ngươi nhanh ngồi ." Yến tử qua đối với chồng mình gọi: "Chồng, giúp Chiêu Quân mang đồ vật lên lầu."

      "Được." Từ Đạt cười ha hả nhận lấy vật trong tay Viên Chiêu Quân cùng Yến tử liền mang lên lầu

      Viên Chiêu Quân ngồi xuống, Yến Tử nhìn người đàn ông đẹp trai : "Tuấn Hiên, đến đây lúc nào."

      Người đàn ông tên gọi Tuấn Hiên vẻ mặt hòa nhã, : "Vừa tới lâu." Nhìn hướng về Viên Chiêu Quân : "Vị này là. . . . . ."

      "Đây là bạn tốt Viên Chiêu Quân của ta." Yến Tử quay đầu lại đối với Viên Chiêu Quân : "Đây là Từ Đạt, em trai của Trầm Tuấn Hiên."

      "Chào." Trầm Tuấn Hiên chủ động chào hỏi, nhìn ánh mắt của Viên Chiêu Quân có chút giống.

      "Chào" Viên Chiêu Quân mặt là nụ cười nhàn nhạt, nhìn mặt của Trầm Tuấn Hiên, Viên Chiêu Quân trong đầu của đột nhiên xuất người đàn ông mặt đồ cổ trang, bộ dạng cùng Trầm Tuấn Hiên rất giống.

      "Chẳng lẽ ta thấy ?" Viên Chiêu Quân nho thầm.

      Trầm Tuấn Hiên nhìn Viên Chiêu Quân, mắt cũng rời , này rất đặc biệt, tuy mặc T shirt quần jean bình thường, nhưng mặc đều rất tốt. này nhìn có chút trung tính, nhưng ngũ quan cực tốt, da cũng tốt, chỉ là vóc dáng người , hơn nữa lại đầu tóc ngắn, nhìn đẹp trai, nhìn tựa như tên nhóc vậy.

      Thanh cũng có chút trung tính, Trầm Tuấn Hiên hiểu mình tại sao lại đối với này có cảm tình, cười : "Viên tiểu thư có muốn nhận chức vụ cao hơn , Thẩm thị của chúng tôi muốn tuyển người, biết Viên tiểu thư có hứng thú vào Thẩm thị làm việc hay ?"
      Last edited: 2/10/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65.1: Xuyên việt về cổ đại


      Yến tử vừa nghe, có thể là mừng rỡ, cười : "Tuấn Hiên, Chiêu Quân có thể vào Thẩm thị làm việc sao? Trước đây ấy ngã bệnh, nửa năm có công tác, công việc trước cũng mất rồi, nếu có thể vào Thẩm thị tốt quá rồi."

      "Nếu Viên tiểu thư nguyện ý vào Thẩm thị có thể phỏng vấn." Trầm Tuấn Hiên cười , tự nhiên biết đánh điểm, muốn cấp dưới của thuê nàng làm phụ tá cho .

      "Cám ơn Trầm Công Tử." Viên Chiêu Quân cười : "Yến tử, vị Trầm công tử là gì trong Thẩm thi? Còn có Thẩm thị là tập đoàn lớn nhất trong thành phố ta đó sao?"

      "Là tập đoàn Thẩm thị, Tuấn Hiên là người thừa kế tương lai của Thẩm thị. Chiêu Quân nếu như cậu có thể làm công việc ở Thẩm thị cũng quá tốt lắm." Yến tử thấy Trầm Tuấn Hiên đối với mình bạn bè tốt giống như có ý tứ, trong lòng suy nghĩ, Chiêu Quân nếu có thể cùng Tuấn Hiên tốt quá....Song..lequydon....

      Viên Chiêu Quân nhìn mặt của Trầm Tuấn Hiên, cười : "Trầm công tử đừng đùa ! Ta trước kia chỉ là làm thiết kế ở công ty , thực lực như vậy có thể vào Thẩm thị sao?"

      "Có thể, dĩ nhiên có thể." Trầm Tuấn Hiên cười .

      Trầm Tuấn Hiên ở lại ăn cơm xong rồi rời , lúc rời còn hướng Yến Tử muốn số điện thoại của Viên Chiêu Quân.

      Điện thoại di động là Yến tử mua cho Viên Chiêu Quân, nhìn Trầm Tuấn Hiên tuấn rời , Viên Chiêu Quân như có điều suy nghĩ, chẳng lẽ mình có số đào hoa?

      Ngày thứ hai, Yến Tử như Lão Mụ Tử, "Chiêu Quân thân thể của cậu có sao chứ! Nếu thoải mái cũng đừng vội vã phỏng vấn, Tuấn Hiên nếu cậu muốn làm, cậu lúc nào cũng có thể được, cũng gấp hai ngày đâu ."

      "Tớ sao, cậu xem này." Viên Chiêu Quân cười ở trước mặt Yến Tử quay vòng, trong lòng rất cảm kích người bạn này, nếu phải Yến tử, nàng ở bệnh viện nửa năm này chỉ sợ cũng ai quan tâm nàng, có lẽ căn bản cũng có nàng bây giờ.

      "Nếu như vậy, ăn chút đồ rồi hãy Thẩm thị nộp đơn!" Yến tử cười , sau đó lôi kéo Viên Chiêu Quân tới phòng ăn, "Chiêu Quân cậu mới xuất viện, ăn chút tốt hơn."

      Nhìn cháo trắng cùng rau cải trước mắt, Viên Chiêu Quân rất cảm động, nhưng bụng của nàng lại muốn ăn nhiều càng tốt, nàng rất muốn ăn thịt, biết làm sao, tối ngày hôm qua nàng lại muốn ăn thịt, cũng bởi vì Yến Tử ngừng gắp rau cải cho nàng, nàng mới ngượng ngùng gắp thịt ăn. Nhưng đến nửa đêm, nàng liền đói bụng đến phải hoảng hốt, vất vả mới ngủ lại được.

      Sáng sớm nàng lại bị cho ăn đồ thanh đạm, nàng chịu nổi, ngồi xuống ăn chén cháo trắng, buông chén đũa xuống : "Tớ phỏng vấn đây, Yến Tử cậu vất vả rồi."

      "Cùng ta còn khách khí làm gì, chúng ta từ đều lớn lên như chị em." Yến Tử cười cầm chén đũa vào phòng bếp rửa sạch. Yến Tử đối với cuộc sống bây giờ rất hài lòng, mở ra tiệm bán quần áo, thuê hai người trông tiệm. bình thường ở trong tiệm chỉ ngây ngô mấy giờ, mỗi ngày thay chồng làm bữa ăn tối. Trước kia cũng cùng bố chồng mẹ chồng ở trong biệt thự, vợ chồng bọn họ có thể dùng rất nhiều biện pháp mới mang ra ngoài để có thế giới dành cho hai người, nếu Viên Chiêu Quân sao có thể ở lại nhà được. .

      Viên Chiêu Quân vừa ra khỏi cửa, liền lấy người 100 đồng tiền mua chút thịt để ăn.

      Kết quả cần phải cũng thông qua, an bài chức vị cũng phải là nàng am hiểu thiết kế công việc, mà là muốn nàng phụ tá phó tổng Trầm Tuấn Hiên. Đối mặt công việc như vậy, Viên Chiêu Quân mặc dù rất hài lòng, nhưng nàng tại cần gấp phần công tác, vì vậy chấp nhận.

      Trầm Tuấn Hiên đối với Viên Chiêu Quân rất tốt, cũng ra là vì cái gì, chính là nhìn ấy tựa như biết rất lâu rồi, hình như có bất kỳ lý do, chính là muốn cùng ở chung chỗ, muốn cùng và kết hôn.

      Viên Chiêu Quân trước có công việc, liền tự mình tìm phòng trọ . Ngày dọn nhà Trầm Tuấn Hiên cố ý đến giúp đỡ....Song..lequydon....

      Trầm Tuấn Hiên tùy thời đều là mặt nụ cười ôn nhu, Viên Chiêu Quân nhìn nụ cười của loại cảm giác quen thuộc ra được.

      Thu dọn đồ đạc xong, Viên Chiêu Quân mua chút món ăn cùng Yến tử và Trầm Tuấn Hiên ăn cơm, đường Yến Tử có chuyện rời , bên trong phòng trọ cũng chỉ có hai người Viên Chiêu Quân cùng Trầm Tuấn Hiên.

      Mới vừa ăn cơm xong, có người liền gõ cửa, mở cửa, là bó hoa , "Là Viên Chiêu Quân tiểu thư sao?"

      "Vâng" Viên Chiêu Quân nhìn bó to hoa trong tay người kia , trong lòng nghi ngờ.

      "Xin ký nhận!" Người giao nhận nở nụ cười tươi.

      "Được." Viên Chiêu Quân cũng có suy nghĩ nhiều, ký tên, nhận hoa.

      "Người nào đưa đây? Chẳng lẽ là Yến Tử sao? Hôm nay cũng phải là cái gì đáng được kỷ niệm ngày kỉ niệm gì.” Chiêu Quân lẩm bẩm, ôm bó hoa đến phòng khách.

      Trầm Tuấn Hiên mặt nụ cười, : " phải Yến tử, là ta đưa." Thấy nàng đem hoa tùy ý đặt ở khay trà, cầm lấy hoa, mặt khẩn trương đứng ở trước mặt nàng, đột nhiên gối quỳ xuống, : "Chúng ta hay quen nhau !"

      Viên Chiêu Quân sợ hết hồn, nhân vật quan trọng này muốn quen nhau mà cũng phải quỳ xuống sao? Cũng phải là cầu hôn. Ở trong trí nhớ Viên Chiêu Quân, nàng chính là bị đối tượng cười nhạo, có người thích nàng, có người qua muốn cùng nàng lui tới, là nhiều người đều giễu cợt nàng như đợt xem mắt, nàng Bất Nam Bất Nữ, nàng là nam nhân hoặc nhân .

      Hôm nay đột nhiên có người muốn cùng nàng quen nhau, hơn nữa còn là người thừa kế Thẩm thị, cứ như vậy quỳ gối trước mặt nàng, này muốn nàng làm sao cảm động, nàng run tay nhận lấy hoa hồng trong tay Trầm Tuấn Hiên, cười : " hối hận chứ!"

      Thấy nàng nhận lấy hoa, mặt nụ cười vui vẻ, giống như làm tốt việc mà dự định, nội tâm của kích động thôi.

      " hối hận, từ hôm nay trở , em chính là bạn của ." nhất kích động cúi đầu hôn trán nàng.

      Nàng tâm quýnh lên, nhanh chóng tránh ra, nhìn vẻ mặt lúng túng thất bại, nàng bộ mặt mất tự nhiên cười : "Đúng. . . . . . xin lỗi, ta. . . . . . có chuẩn bị tâm lý." Nàng biết nàng là tại sao muốn tránh ra, nàng ràng là cảm động, trong lòng lại có cảm giác của thích.

      Trầm Tuấn Hiên thái độ có chút tự nhiên, nhưng vẫn là mặt dịu dàng cười : "Là quá nóng lòng, có hù dọa em chứ"

      " có, có." Viên Chiêu Quân xin lỗi nhìn khuôn mặt tươi cười, rất tuấn tú, nàng chưa từng gặp qua chàng trai nào đẹp như vậy, so Đại Minh Tinh TV còn phải đẹp trai.
      Vì quá lúng túng, Trầm Tuấn Hiên có chuyện muốn rời , nàng đưa xuống lầu, đến chỗ để xe, lên xe trước cười : "Chiêu Quân, em là bạn của , có chuyện gì cho , giúp em giải quyết."

      "Ừ, được." Viên Chiêu Quân cười đồng ý, biết vì sao sao vừa nghĩ tới nàng là bạn của , trong lòng liền vô cớ có chút thoải mái, cảm giác tựa như lạ là.

      Nàng nhớ chuyện nàng xuyên qua đến nước đông Vũ, nếu nàng nhất định kinh ngạc Trầm Tuấn Hiên cùng sư huynh Quả Tĩnh giống nhau như đúc.

      ——

      Quả Tĩnh người ở động Dược Sơn, nhìn thi thể nằm im mà như rỉ máu. Kéo tay người rên giường lạnh lẽo, lẩm bẩm : "Sư muội, làm sao ngươi đây? Ngươi phải là ngươi chết sao? Vũ Văn Dục ngươi trở về, ngươi đến tột cùng lúc nào trở lại! Đều qua hai tháng, tất cả mọi người rất nhớ ngươi."

      Lúc này từ bên ngoài người tiến vào, thân áo bào màu tím, chậm rãi tới sau lưng Quả Tĩnh, câu cũng , chỉ là lẳng lặng nhìn nữ nhân lạnh lẽo giường.

      Quả Tĩnh quay đầu nhìn Vũ Văn Dục, ra biết mỗi ngày Vũ Văn Dục trong lúc mặt trời lặn sau đều tới sơn động đến xem sư muội, ngồi xuống cho đến khi tới canh ba, có lúc còn có thể ngồi đến khi trời sáng mới rời khỏi.

      Vũ Văn Dục cả người xem ra hề tuấn mỹ như trước nữa, râu ria dài cũng cạo, cả ngày phải nghiên cứu những thứ võ học y học kia, vì chính là để cho mình dừng lại. sợ dừng lại bởi vì nhớ nhung mà điên mất, sợ đợi được nàng trở lại bên cạnh mà phát điên lên. muốn chờ nàng trở lại, cho dù là mười năm, hai mươi năm, hoặc là cả đời, cũng có chờ nàng trở lại bên cạnh .

      Quả Tĩnh cùng Vũ Văn Dục chuyện, Quả Tĩnh ra sơn động, trong sơn động chỉ còn lại Vũ Văn Dục....Song..lequydon....

      ngồi ở bên cạnh băng đá, nhìn người giường, "Chiêu Quân, ngươi tại sao cũng nghe lời đây? Tại sao hút Thuần Dương Chi Khí đây? Ngươi ở đây, ta làm thế nào? Ngươi trở lại thế giới của ngươi, ngươi còn nhớ ta ? Ngươi nhất định phải trở lại biết ? Mặc kệ ngươi biến thành hình dáng gì, ta nhất định nhận được ngươi." Trong lúc vô tình, trong hốc mắt của tất cả đều là nước mắt.

      "Hôm nay, ta lại tìm sư phụ, sư phụ chuyện tình có biến, ta có thể dẫn ngươi trở lại, cho nên, ngươi nhất định phải chờ ta dẫn ngươi trở lại biết ?" Vũ Văn Dục tiếp đó lại là nhiều lời , và Viên Chiêu Quân chung với nhau từng ly từng tý, nhớ nhung. chuyến này có thể tỉnh lại nữa.

      Vũ Văn Dục lần ngồi xuống này là cả đêm, đến sáng ngày thứ hai, lưu lại lá thư, mong mọi người chăm sóc tốt cho thân thể Chiêu Quân, ngay tiên sơn.

      Phong Tiên Cốc tu luyện trong mật thất tiên sơn, Phong Tiên Cốc thở dài, "Dục, ngươi quyết định chứ?" ra Phong Tiên Cốc cũng là bốc lên hiểm, đưa Vũ Văn Dục mang Viên Chiêu Quân trở lại, cũng là có lòng riêng .

      "Ừ, ta quyết định." sợ hồn bay phách tán, chỉ muốn nàng có thể ở bên cạnh .

      Phong Tiên Cốc mặt nghiêm túc, "Dục nhi, vi sư làm phép để cho ngươi mang Viên Chiêu Quân trở lại cũng là quyết định nghịch thiên, nếu trung gian xuất bất kỳ điều gì may , linh hồn của ngươi coi như trở lại, ngươi cũng thể tỉnh lại."

      --------------
      Trở về đại nên tớ có thay đổi xưng hô chút, như trong suy nghĩ của Yến Tử, tớ xưng bản thân nhân vật là " ", riêng Chiêu Quân vẫn là " nàng" [ vì có lan quyên đến cổ đại :bird: ], tới khi Tuấn Hiên ngỏ ý với Chiêu Quân tớ edit thành " , em cho hợp [ Vì ta, ngươi hơi kì :secret: ] Mn có gì góp ý pm cho tớ nha
      mèo hai thứ tiếng đó tiếng nào cũng ổn, nhưng hay học tiếng trung cho thông dụng, nếu phải vấn đề thông dụng thất nghiệp đâu, mèo học cũng có người xin ngay ấy... Băng bàn với mẹ rồi nếu ổn mở cửa hàng bán sách, băng có chuyên môn có thể tư vấn xem hs chọn sách gì... hừ rút hết tiền , hơn nữa mấy cửa hàng ở chỗ băng quá đắt luôn ấy...

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65.2

      "Sư phụ, đồ nhi biết, ngài làm phép !" Vũ Văn Dục ánh mắt kiên định, định cũng thay đổi.

      Phong Tiên Cốc lấy ra từ trong chiếc hộp tinh xảo sợi dây chuyền trực tiếp đeo vào cổ của Vũ Văn Dục, "Vật này dẫn dắt ngươi tìm được Viên Chiêu Quân, sau khi ngươi nhìn thấy Viên Chiêu Quân chỉ cần đeo thứ này vào cổ của nàng, sau đó ngươi kéo tay của nàng, nàng từ thế giới của nàng tới thế giới chúng ta."

      "Được." Vũ Văn Dục vẻ mặt thành gật đầu.

      Phong Tiên Cốc bắt đầu làm phép, chỉ chốc lát sau, chỉ thấy linh hồn Vũ Văn Dục rời thân thể của , sau đó cùng sợi dây chuyền biến mất khỏi thời đại này

      ——

      Hai tháng tới nay, Viên Chiêu Quân cùng Trầm Tuấn Hiên tình cảm phát triển vững vàng, hai người nhiều nhất chính là nắm tay, chuyện khác cũng có làm, vì vậy Viên Chiêu Quân mỗi lần cũng biết rằng mình muốn cùng Tuấn Hiên thân cận.

      Hôm nay, Trầm Tuấn Hiên theo thường ngày lái xe đưa Viên Chiêu Quân trở về phòng trọ.

      xe, Trầm Tuấn Hiên : "Chiêu Quân, ngày mai Thượng Ảnh có bộ phim mới, vé mua, ngày mai cùng xem !"

      "Được!" Viên Chiêu Quân mỗi lần đối mặt với khuôn mặt dịu dàng của Trầm Tuấn Hiên tươi cười thể ra lời cự tuyệt.

      Xe của họ cứ tiếp tục .....Song..lequydon....

      Bên kia chiếc xe hàng lớn hướng tới bọn họ thẳng tắp vọt tới, Viên Chiêu Quân thấy thế, bị sợ đến kêu to: "A. . . . . ." Nàng quýnh lên gắt gao kéo cánh tay Trầm Tuấn Hiên.

      ở thời điểm Viên Chiêu Quân cho là mình bị xe đụng chết, đột nhiên đạo lóe quang rơi vào người của nàng.

      Vũ Văn Dục nhanh chóng đem dây chuyền trong suốt ở cổ đeo lên cổ Viên Chiêu Quân, mắt thấy xe hàng phải đụng tới, Vũ Văn Dục kéo lại tay Viên Chiêu Quân. Tiếp có cỗ lực lượng cường đại đem Viên Chiêu Quân hút vào, mà tay của nàng vẫn buông Trầm Tuấn Hiên ra, Trầm Tuấn Hiên gấp gáp, cũng trở tay lôi kéo tay Viên Chiêu Quân, "Chiêu Quân, Chiêu Quân. . . . . ."

      Cỗ lực lượng kia hình như thể chịu đựng sức nặng của Trầm Tuấn Hiên cùng Viên Chiêu Quân, đột nhiên dây chuyền đeo vào cổ Viên Chiêu Quân liền đứt.

      cỗ cường đại lực lượng đem Trầm Tuấn Hiên bắn ra xe, bị rơi vào nơi xa cỏ. trơ mắt nhìn Viên Chiêu Quân biến mất, nhưng làm gì được.

      Mà Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục bị cỗ lực lượng kia cho hút vào. Hai người lôi kéo tay cũng bị ngăn cản, tiếp hai người chính là hồi hôn mê, biết kế tiếp xảy ra chuyện gì.

      Linh hồn Vũ Văn Dục trở lại thân thể của mình, mà Viên Chiêu Quân bị cỗ lực lượng kia đưa đến thân thể của người lạ hải đảo.

      Vũ Văn Dục miệng chảy ra máu tươi, phong Tiên Cốc thấy thế, thầm kêu ổn sau nhanh chóng vận công làm phép cứu mệnh Vũ Văn Dục. Trải qua hồi làm phép, Vũ Văn Dục được cứu, thế nhưng lại trở thành người thực vật theo cách gọi của người đại, hôn mê bất tỉnh.

      Phong Tiên Cốc đưa Vũ Văn Dục về thái tử điện.

      Quả Tĩnh cùng Đường Liêm sớm đọc được lá thư của Vũ Văn Dục, nhìn hôn mê bất tỉnh, Đường Liêm vội hỏi: "Phong tiền bối, Điện hạ là thế nào?"

      Đối mặt với câu hỏi của Đường Liêm, Phong Tiên Cốc sắc mặt tái nhợt, "Khi mang Viên Chiêu Quân trở về có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra." Phong Tiên Cốc qua thở dài, "Cơ hội tỉnh lại là 1%."

      "Cái gì? Chẳng phải ý thể tỉnh lại sao?" Đường Liêm vội vàng tra xét Vũ Văn Dục nằm ở giường nhúc nhích, "Phong tiền bối, Điện hạ thể cứu sao?"

      "Ta cũng thể ra sức, đây là kiếp nạn của , có thể qua được hay phải xem tạo hóa của nữa." Phong Tiên Cốc mặt nặng nề.

      "Phong tiền bối, muội của ta trở về?" Quả Tĩnh vĩnh viễn chỉ quan tâm Viên Chiêu Quân.

      "Phải, trở lại." Phong Tiên Cốc xong đột nhiên liền biến mất.

      Quả Tĩnh cùng Quả Khế nghe xong, hai người nhanh chóng chạy như bay tới phía đông Dược sơn.

      Đến sơn động, Qủa Tính cùng Qủa Khế đến thi thể nằm khối băng, gặp người còn là nhúc nhích, hai người lắc lắc người lạnh lẽo giường, "Sư muội, ngươi mau tỉnh lại."

      "Tiểu thư, người mau tỉnh lại!"

      Người trong giấc mộng của từ từ mở mắt, nhìn hai người trước mắt, mặt mệt mỏi : "Tĩnh ca ca, Quả Khế nương, đây là nơi nào!" Nàng phải là ở Lộ phủ sao? Viện của nàng đột nhiên bốc cháy, nàng muốn chạy trốn thế nào cũng trốn thoát được, nàng bị hun khói hôn mê, thế nhưng đây là nơi nào! Hoàng Dung trong lòng nghi ngờ cực kỳ.

      Quả Tĩnh thể tin được nhìn người trước mắt, ràng là sư muội , tại sao gọi là Tĩnh ca ca? Cõi đời này chỉ có người gọi Tĩnh ca ca, đó chính là Hoàng Dung."Ngươi là. . . . . ."

      "Tĩnh ca ca ngay cả ta cũng nhận ra? Ta. . . . . ." Hoàng Dung giơ tay lên sờ mặt của mình, "Chẳng lẽ ta hủy khuôn mặt?"

      Quả Khế cũng thấy chuyện đúng, nếu là tiểu thư, tuyệt gọi nàng là Quả Khế nương , nàng sững sờ hồi lâu : "Ngươi phải là tiểu thư? Ngươi là Hoàng Dung nương?" Chuyện đời này nàng càng ngày càng thể lý giải rồi, linh hồn người này sao có thể chạy đến thân thể người khác.

      ra Quả Khế biết, Viên Chiêu Quân trước kia cũng phải là tiểu thư lên lên từ cùng nàng, nàng là luồng hồn phách dị thế .

      "Ta là Hoàng Dung." Hoàng Dung gật đầu, nhìn hoàn cảnh chung quanh, nơi này phải là nơi đặt thi thể Viên nương sao? Nàng tới lần, chỉ là thi thể Viên Chiêu Quân đâu?

      Quả Tĩnh tin nàng là Hoàng Dung, thể tin được mà : "Dung nhi, ngươi xảy ra chuyện gì? Tại sao lại lên thân thể muội ta."....Song..lequydon....

      " người? Ngươi là phải thân thể ta? Là thân thể Viên nương?" Hoàng Dung mắt trừng được cực lớn, tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ nàng chết? Lại mượn thân sống lại?

      Thấy Quả Tĩnh cùng Quả Khế gật đầu, Hoàng Dung mặt hoảng sợ, "Gương, ta muốn gương."

      "A!" Nhìn mình trong kiếng, Hoàng Dung thét lên tiếng liền hôn mê bất tỉnh.

      ——

      "Tiểu tử, từ đâu tới, mau dậy , lại dám ngủ giường muội muội ta, muốn sống nữa?" thanh của nam tử ở bên tai Viên Chiêu Quân vang lên.

      Viên Chiêu Quân chậm rãi mở mắt ra, nhìn nam tử tuấn mỹ trước mắt, kéo miệng cười : "Mỹ nam mỹ nữ đẹp, là gọi ta sao?"

      Nam tử cùng cũng cau mày nhìn nàng, "Tiểu tử, đừng tưởng rằng bảo chúng ta mỹ nữ trai đẹp là có thể ngủ giường muội muội ta."

      Viên Chiêu Quân vừa nhìn hai người cổ trang trước mắt, lại phân tích chút lời của nam tử, kéo miệng cười : "Đều ngủ rồi, giờ còn có thể làm sao?" Muốn mạng của nàng hay sao? phải là ngủ cái giường, phải dữ dội như vậy sao? Lại nàng cũng muốn ngủ ở giường người khác, là lực lượng kì quái mang nàng tới đây.

      "Thế nhưng người lại ngủ giường muội muội ta, ta mặc kệ ngươi là từ đâu tới, phải phụ trách, cưới muội muội ta." Nam tử lạnh lùng .

      Nhìn nam tử vẻ mặt nghiêm túc, Viên Chiêu Quân có chút nhức đầu, đưa tay ấn xuống huyệt Thái Dương : "Xin hỏi trai đẹp mỹ nữ, đây là nơi nào? Các ngươi phải quay phim sao?" Vốn là nàng có ý định lời này, lời này giống như trong tiểu thuyết xuyên việt vậy, chỉ là hỏi lại sợ chuyện nàng nghĩ giống nhau, nàng ở chỗ quay phim, chứ phải nàng nghĩ là xuyên .

      "Cái gì quay phim? Chúng ta chưa từng nghe qua. Tiểu tử, ngươi rốt cuộc có cưới muội muội hay ta?" Nam tử lại lên tiếng. Nữ nhi đứng ở bên người nam tử, nhìn Viên Chiêu Quân lại vẫn đỏ mặt.....Song..lequydon....

      Đoán được tình huống hay, nàng rất giống nam nhân sao? Thế nhưng lại gọi nàng là tiểu tử, còn nàng lấy con người ta làm vợ, nàng là càng nghĩ càng tức giận, lạnh mặt : "Này, trai đẹp, ngươi đúng là đồ ngu! Ta là nữ nhân, thế nào lại cưới ngươi muội muội làm vợ nha!"

      Nam tử mặt tức giận, mắt trừng được như kích cỡ trứng gà, "Tiểu tử, ngươi đừng cho là như vậy chúng ta liền tin tưởng ngươi, là nam hay nữ vừa nhìn liền thấy ràng." Nam tử qua giơ tay lên hướng Viên Chiêu Quân nhất chỉ, y phục Viên Chiêu Quân cứ như vậy cánh mà bay.

      Thân thể nàng bị cởi bỏ, vội vàng dắt chăn giường che người, kinh sợ thanh thét chói tai, "A. . . . . . Biến thái. . . . . . A. . . . . . Vô lễ!"

      --------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :