1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuồng Nữ Bắt Phu: Cưỡng Bức Lãnh Thái Tử - Hàn Hi Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: Sát ý hoàng hậu

      Bụng lại đói bụng đến kêu lên, lại ngửi thấy mùi thức ăn từ thị vệ, Viên Chiêu Quân hướng về phía thị vệ : "Mau đưa đồ ăn lại đây! Ta chết đói đây."

      Thị vệ nhìn Vũ Văn Dục cái, thấy Vũ Văn Dục nhàng gật đầu, mới bưng đồ ăn đến bàn cho Viên Chiêu Quân.

      Viên Chiêu Quân đói nhìn đồ ăn tức khắc nhào, vồ lấy thức ăn tựa như hổ đói, cũng cần đũa, trực tiếp sử dụng tay cầm lấy đùi gà bỏ vào miệng, ăn còn mơ hồ : "Ăn ngon, ăn ngon ."

      Nàng vừa vừa cầm đùi gà từ trong mâm đưa đến trước mặt Vũ Văn Nhạc, : "Cùng nhau ăn , ăn rất ngon!"

      Vũ Văn Nhạc sảng khoái nhận lấy đùi gà, cắn cái, cười : "Ừ, tệ, ăn ngon."

      "Ha ha, ta ngon là ngon!" Viên Chiêu Quân cười ha hả vừa vừa cầm đùi gà, đưa tới trước mặt Vũ Văn Dục, "Cùng nhau ăn ."

      Vũ Văn Dục mặt ghét bỏ quay đầu , nữ nhân này rửa tay hay sao? Cầm đồ ăn tay như vậy, cần, e là ăn xong đau bụng!

      Nhìn mặt ghét bỏ nàng liền tức giận , người nàng bẩn lắm sao ? Nam nhân này là phiền, nếu phải nàng cần Thuần Dương Chi Khí người nàng cần gì muốn vui mừng? Nàng hừ lạnh tiếng, "Hừ, ăn thôi." Nàng qua cầm đùi gà hung hăng cắn cái.

      Vũ Văn Nhạc nở nụ cười sáng nhìn Viên Chiêu Quân cùng Thái tử "Nhị ca, đầu bếp của thái tử điện tệ, so với tài nấu nướng trong phủ đệ tốt hơn nhiều, khó trách Viên nương ăn được vui vẻ như vậy."

      "Các ngươi ăn !" Vũ Văn Dục lạnh lùng xong, chợt lách người đến thư phòng.

      "Người này thú vị, chút cũng có gì chơi." Viên Chiêu Quân nhìn Vũ Văn Nhạc, cầm chiếc đũa đưa tới trong tay , "Chúng ta cùng nhau ăn, đừng để ý tới tảng băng đó ."

      "Ừ, được, chúng ta ăn." Cùng Viên Chiêu Quân ở chung chỗ, Vũ Văn Nhạc trong lòng cảm thấy nhõm.

      Sau khi ăn uống no đủ, Viên Chiêu Quân cũng cảm thấy mệt nhọc, cùng Tứ hoàng tử Vũ Văn Nhạc cáo từ liền trở về tẩm cung thái tử nghỉ ngơi.

      Giấc ngủ lần này của nàng ước chừng khoảng hai ngày , tỉnh lại lần nữa lại đói chịu được, lần này lại có thị vệ đem thức ăn cho nàng, sau khi ăn xong, nàng trực tiếp ngay đến dược phòng nơi Vũ Văn Dục nghiên cứu thuốc.

      Đối với Viên Chiêu Quân, thị vệ trong điện thái tử luôn đối xử với nàng lễ độ , thấy nàng tuy hành lễ, nhưng cũng có dám lạnh nhạt . Vì vậy hành động của nàng ở thái tử điện ai can thiệp.

      Mới vừa tới bên ngoài, liền nghe được thanh của hoàng hậu vang lên, "Dục nhi, ngươi tại sao lại chịu lấy vợ đây? Ngươi phải biết nếu lấy vợ ngươi thể học tập sư phụ ngươi Phong Cốc tiên tuyệt học , cũng thể thừa kế chức chưởng môn Phái Tiên Sơn. Điều này quan trọng bao nhiêu, ngươi biết ?"

      "Mẫu hậu, người đừng nữa , hôn này, do sư phụ quyết định. Nếu sư phụ muốn ta cưới Viên tiểu thư, ta tuyệt phản đối." Vũ Văn Dục giọng nhàn nhạt, chuyện chưa bao giờ nâng lên quá mức.

      "Nhưng sư phụ ngươi Vân Du rồi, cái người này phải làm khó người sao?" Hoàng hậu có chút tức giận .

      "Vậy chờ sư phụ trở về tiên sơn tiếp." Vũ Văn Dục lạnh lùng .

      "Thôi, thôi, ta với ngươi thông, ngươi có thể làm chủ nước Đông Vũ, nhưng ngươi nhớ, ngươi phải làm Chưởng môn Tiên sơn ." Hoàng hậu xong giận đùng đùng mở cửa rời .

      Vừa ra khỏi cửa lại đụng phải Viên Chiêu Quân, hoàng hậu cả kinh : "Chiêu Quân, làm sao ngươi ở chỗ này? Tới bao lâu?" Nàng thế nhưng có phát nha đầu này ở bên ngoài dược phòng, nha đầu này nghe được bao nhiêu đối thoại của bọn họ?

      "Nàng tới lát rồi." Vũ Văn Dục đột nhiên xuất trước mặt hoàng hậu cùng Viên Chiêu Quân trước mặt.

      "Vậy. . . . . ." Hoàng hậu qua giơ tay lên định đối phó Viên Chiêu Quân, Vũ Văn Dục lại ngăn cản : "Nàng nghe được cũng có gì quan trọng, chuyện này giao cho nhi thần !"

      Ở thời điểm hoàng hậu giơ tay lên, Viên Chiêu Quân liền nhanh chóng trốn sau lưng Vũ Văn Dục.

      "Được rồi!" Hoàng hậu nhìn Viên Chiêu Quân núp sau lưng thái tử liền thu tay về, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, sau đó rời .

      Đối với sát ý của hoàng hậu Viên Chiêu Quân dĩ nhiên là nhìn thấy, cũng biết mình nghe được những chuyện nên nghe. Nhưng nàng quả có nghe được cái gì nên nghe khiến hoàng hậu nổi lên sát ý nha, phải là lấy vợ học tuyệt học gì, sau đó làm Chưởng môn sao? Chỉ là hoàng hậu sao lại kỳ quái thế này? Vì sao thái tửu có thể làm chủ nước Đông Vũ , lại thể làm chưởng môn tiên sơn kia sao? Tiên sơn là cái gì? Tại sao lại chưa từng nghe qua?

      Thấy nàng ngơ ngác nhuw suy nghĩ chuyện gì, Vũ Văn Dục lạnh nhạt : " Ngươi tốt nhất nên tò mò.”

      "Nhưng hoàng hậu mới vừa rồi đối với ta có sát ý, đây là vì cái gì chứ ? Ta làm sai điều gì?" Viên Chiêu Quân đuổi theo vào dược phòng.

      "Ngươi muốn biết có thể hỏi hoàng hậu nguyên do." Vũ Văn Dục lạnh nóng xong, từ từ tới bàn thuốc, tiếp tục mài ấm sắc thuốc dặm bột thuốc.

      "Ngươi cho rằng ta mạng lớn nha! Ta sao hỏi đây?" Hoàng hậu đối với nàng có sát ý nàng nhìn thấy, công lực hoàng hậu nàng, đây rốt cuộc là cái dạng thời đại gì, vì sao mỗi người đều biết võ công? Ở trong trí nhớ của nàng, ngay cả Viên Tiểu Điệp cũng biết ít võ công, tuy cùng nàng tại võ công sai biệt lắm, có thể đối phó thân thể vừa mập vừa lười hoàn toàn có vấn đề gì.

      "Vậy thu lòng hiếu kỳ của ngươi lại." Thái tử dằng dặc xong, cũng ngẩng đầu lên tiếp tục động tác trong tay.

      " hiếu kỳ cũng tò mò ! Chỉ là hôn của ngươi sư phụ có thể làm chủ?" Viên Chiêu Quân tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, đem chân trực tiếp đặt ở bàn, còn mặt nhàn nhã lay động chân.

      "Đó là tự nhiên." Thái tử giọng trả lời, chuyện này căn bản thể nghi ngờ.

      ra là như vậy nha! Viên Chiêu Quân ở trong lòng đặt mưu đồ, gương mặt cười xấu xa nhìn bóng dáng thái tử.

      " suy nghĩ ý gì xấu?" Thái tử ôn hoà hỏi.

      "Nào có nha! Ngươi là thái tử, tôi nào dám đối với ngươi làm cái gì? Lại võ công của ngươi tốt như vậy, ta là sợi lông cũng đả thương được ngươi ." Viên Chiêu Quân vẻ mặt tươi cười xong, "Chỉ là thái tử điện hạ, ngươi xem ta đây thương thế cũng còn tốt , ở thái tử điện cũng giúp được gì , ta muốn trở về Tướng phủ hai ngày, biết được hay ?" Nàng cũng dám tùy ý rời thái tử điện, đến lúc đó để cho nàng trở lại phiền toái.

      "Tùy ngươi." Đối với việc đả thương nàng, có có chút áy náy, vì vậy đồng ý.

      "Cám ơn thái tử điện hạ." Viên Chiêu Quân lại mượn cơ hội nhanh chóng tiến lên ôm lấy thái tử thân thể, nhân cơ hội lại nằng nặng hít thở vài hớp để cho nàng táo động Thuần Dương Chi Khí.

      "Có vẻ quy củ của thái tử điện Viên nương còn chưa có học được." Vũ Văn Dục mặt đạm mạc .

      Viên Chiêu Quân lập tức nhảy ra mấy thước, "Ta biết sai lầm rồi, Điện hạ đừng nóng giận, Chiêu Quân về sau cũng dám nữa. Quy củ này cũng khiến thái tử hao tâm tốn sức rồi, ta tự học ." Viên Chiêu Quân xong cũng nhanh chóng thối lui ra khỏi dược phòng.

      Thấy Viên Chiêu Quân rời , Vũ Văn Dục lạnh giọng phân phó, "Đường liêm, phái hai ám vệ theo Viên tiểu thư, bảo vệ Viên tiểu thư an toàn."

      "Dạ, Điện hạ." Đường Liêm tuân lệnh , trong lòng lại nghi hoặc, Viên tiểu thư gặp nguy hiểm sao? Thái tử vì sao phải phái người bảo vệ Viên tiểu thư an toàn? Bảo vệ? Thái tử cho tới bây giờ chưa dùng hai từ này đối với người này , xem ra Viên tiểu thư ở trong lòng thái tử thực khác.

      Viên Chiêu Quân ra khỏi dược phòng, trở về phòng cầm mấy lượng bạc liền trực tiếp ra khỏi thái tử điện, mà ở chỗ tối, vẫn có hai ám vệ thái tử điện theo dõi bảo vệ.
      tks nàng editor
      mau ra chap ms nha
      Chương 20: Gặp phải thần tiên?

      Ra khỏi hoàng cung, Viên Chiêu Quân trực tiếp trở về phủ, thấy sắc trời tệ, thời gian còn sớm, nghĩ tới bộ trở về Tướng phủ, thuận tiện làm quen chút toàn cảnh Kinh Thành nước Đông Vũ.

      Kinh thành đường phố náo nhiệt, nhìn những hàng quán làm ăn, Viên Chiêu Quân khỏi sờ sờ năm lượng bạc người, nghĩ tới mình là quá nghèo, xem ra phải suy nghĩ chút về vấn đề kiếm tiền.

      Đối với chuyện làm ra tiền, Viên Chiêu Quân cũng cảm thấy đây là chuyện dễ dàng, thứ nhất nàng có nhiều tiền vốn, thứ hai có người quen, nguồn cung cấp, những thứ này đều là đại vấn đề. Suy nghĩ chút những tiểu thuyết xuyên việt kia tới thời cổ đại đều là mở kỹ viện, nữ chủ hò hét ra tiền, nàng chỉ có thể ở trong lòng điên cuồng mắng tiếng, đặc biệt bịa đặt, sẵn tiền như vậy ngươi chắc phải là siêu nhân? Dù là siêu nhân cũng nên mang quần lót ra bên ngoài mặc chứ? Các ngươi giỏi sao? được cũng đừng lung tung lừa gạt tiểu hài nhi.

      Nhìn người mấy lượng bạc, Viên Chiêu Quân dám đường ăn này ăn kia, có chút cảm thấy đói bụng, nhìn thấy ven đường có tiệm mì liền vào làm chén mì Dương Xuân, nghe tivi quá mắc.

      Mặt là gọi rồi, tiểu nhị cũng an bài vị trí, liếc nhìn lại cũng chưa có bàn trống. Tình huống như thế xem ra chỉ đành phải liều mạng ngồi bàn người khác rồi, đối diện trong quán tất cả cái bàn đều nhìn lần nữa, chỉ có ba bàn đều là người, cái bàn là tên nam nhân cao lớn thô kệch, quắc mắt nhìn trừng trừng , nhìn liền hù dọa người, Viên Chiêu Quân trực tiếp ở trong lòng từ bỏ việc ngồi cùng bàn.

      bàn khác trước mặt là nam tử gầy gò, mắt chung quanh mơ hồ, vừa nhìn phải là người tốt.

      Còn dư lại cũng chỉ có cái bàn trong góc kia, trước bàn ngồi là vị lão giả, râu tóc tất cả đều bạc, rất gầy, gầy đến làm cho người ta nhìn có chút đáng thương.

      Viên Chiêu Quân tới trước mặt lão giả, cười : "Lão tiên sinh, xin hỏi ta có thể cùng người ngồi cùng bàn ?" Cùng người khác ngồi chung bàn đối với nàng cũng quen, nhưng biết người cổ đại thói quen như thế nào, vì vậy chỉ đành phải lễ phép hỏi thăm.

      Lão giả híp mắt, hình như cũng có nhìn nàng, mở miệng : "Xin mời!"

      Tiếp hai người ngồi đối diện , có người chuyện. lâu, Viên Chiêu Quân cầm lên chiếc đũa liền bắt đầu ăn, lòng cảm thấy trước mặt mùi vị tệ, vào lúc ăn liền bắt đầu phát ra thánh hút mì. .

      Lão giả so với Viên Chiêu Quân ăn xong trước, đứng dậy ở người sờ bạc, sờ soạng nửa ngày cũng còn thấy lão lấy ra đồng tiền, lão nhìn Viên Chiêu Quân, cười : "Tiểu nương, ta ra cửa quên mất mang tiền, ngươi có thể giúp ta trả tiền bát mì này ?"

      Viên Chiêu Quân ngẩng đầu nhìn ông già, cười ha ha, "Lão già, lão có tiền mà tới ăn mì sao? Lão cho rằng, thế giới này nhiều người tốt lắm sao?"

      Lão giả bị câu của Viên Chiêu Quân nên sắc mặt lúng túng, ánh mắt có chút trở nên lãnh, lúc này lại thấy Viên Chiêu Quân đứng lên, mặt nụ cười, : "Hôm nay bản tiểu thư tâm tình tốt, mời ngươi ăn chén mì vẫn là có vấn đề đấy." Nàng qua từ người lấy tiền trả hai tô mì, gọi: "Tiểu nhị, thu tiền." xong xoay người liền rời .

      Lão giả ngờ Viên Chiêu Quân mình như vậy còn lại giúp trả tiền, trong mắt đột nhiên chứa nụ cười, theo bước chân của Viên Chiêu Quân ra mặt quán.

      Viên Chiêu Quân cũng phải là chúa cứu thế, coi như nàng thay người cho tiền, cũng phải dễ nghe chút, để lão già này ra ngoài nhớ mang tiền, nếu bị người khác đánh cho trận vì ăn chùa, thể so với việc bị nàng thảm.

      Dụng tâm của nàng lão giả hình như là hiểu ý, thấy bộ chậm chạp, lại hai phút liền xuất ở trước mặt Viên Chiêu Quân, cười ở trước mặt nàng, "Tiểu nương."

      Người này theo nàng làm cái gì? hội kiến nàng dễ chuyện lại tới lừa tiền ! Viên Chiêu Quân nghĩ tới nhăn mày lại, lạnh lùng : "Lão già, ta phải là người có tiền, ta khuyên lão đừng ở người ta uổng phí hơi sức." Ý tứ chính là ngươi đừng nghĩ gạt ta...ta biết là ngươi là tên lường gạt.

      Lão giả nghe xong, giận quá hóa cười, "Tiểu nương tốt tính tình, chỉ là bộ dạng này có thể sống lâu nữa, nhưng cõi đời này có ba người có thể cứu ngươi."

      Nghe xong lời này, Viên Chiêu Quân mặt kinh ngạc, sau đó cười : "Như vậy ngươi chút lí do gì mà ba người có thể cứu ta?"

      "Tam Dương thần công." Lão giả nhàn nhạt khạc ra bốn chữ.

      Viên Chiêu Quân cả kinh, trong đôi mắt chiếu sáng mũi nhọn, kích động : "Lão già làm sao lão biết điều này? Còn lão nữa có phải hay có biện pháp giúp ta?"

      " đứa trẻ thông minh, ngay cả việc ta có thể giúp người cũng biết." Lão giả cười đến là cao sâu khó lường.

      "Có này có gì tốt mà tán dương, lão cũng phải là nhàm chán, tìm ta việc này nhất định là có mục đích, đối với ta mà trừ việc mời lão ăn hai tô mì có thể chỗ nào tốt, ngược lại nghĩ chính là ngươi có thể muốn giúp ta." Viên Chiêu Quân nhanh chóng xong lại : "Nhìn vị cao nhân như vậy, ! Có điều kiện gì?"

      "Cái người này tính tình ngược lại dứt khoát. Như vậy ta cũng quanh co lòng vòng rồi, chỉ có hai câu, ngươi nhớ sau áp dụng là được." Lão giả .

      Thấy Viên Chiêu Quân gật đầu, lão giả dụng ý niệm truyền : "Ba Thuần Dương nam tử ở đời này cũng tồn tại, ta nhớ ngươi thấy đến. Người thứ hai ở kinh đô Lý Nam, ở kinh đô Bắc Tiêu."

      "Tên gọi là gì?" Viên Chiêu Quân vội hỏi, nếu biết là ai đơn giản hơn.

      "Thiên cơ bất khả lộ." Lão giả .

      Viên Chiêu Quân nghe xong nhăn lại mày, lại : "Điều kiện gì?" Lão đầu này có điều kiện mới phải, còn việc tiền có thể lão muốn thử nghiệm nàng trước cũng chừng.

      "Điều kiện chính là để cho sư phụ ngươi theo Vân Du đại sư tu hành năm.” Lão giả xong lại biến mất trong nháy mắt trước mặt Viên Chiêu Quân.

      Tình cảnh này còn khiến hai ám vệ theo Viên Chiêu Quân cảm thấy kinh ngạc.

      Viên Chiêu Quân xoa mắt, xác định mình có nhìn lầm, thầm : "Chẳng lẽ ta gặp phải thần tiên?"

      Viên Chiêu Quân vội vã trở lại phủ Thừa Tướng, ngay cả Viên Tiểu Điệp ở nơi cửa chính nhìn thấy nàng cái gì nàng đều có nghe được, bay thẳng thân hướng tới viện của mình. Vào viện đóng cửa liền kêu , "Sư phụ, sư muội, các ngươi có ở đây ?"

      Ba người từ từng người trong phòng ra ngoài, từng cái mặt cũng chất đầy nụ cười.

      Cây Dương Mai cười ha hả phi thân tới sau lưng Viên Chiêu Quân, ôm cổ nàng, còn bướng bỉnh ở đầu Viên Chiêu Quân vỗ hai cái : "Tiểu thư, người trở lại rồi, thực muốn chết ta rồi."

      Quả Khế bộ có tiếng , chuyện lại sâm sâm, "Tiểu thư, người đói ? Ta làm thức ăn cho người."

      Đông Phương Tố chững chạc hơn, tới trước mặt Viên Chiêu Quân, : "Chiêu Quân tại sao trở lại? Thuần Dương Chi Khí của thái tử hút rồi sao?"

      Vừa nhắc tới Thuần Dương Chi Khí, Viên Chiêu Quân liền mặt nhục chí, : "Nào có dễ dàng như vậy, sư phụ ngươi còn biết thái tử công lực mạnh bao nhiêu sao? Ta căn bản gần được thái tử." Tiếp Viên Chiêu Quân lại đem chuyện ở đường gặp phải lần, cuối cùng lại đem chuện hôn thái tử do sư phụ làm chủ chuyện.

      Cuối cùng nàng cau mày hỏi: "Sư phụ, cõi đời này có môn phái Tiên Sơn ?"

      "Phái Tiên Sơn?" Đông Phương Tố cũng nhăn mày lại, : "Ngọn tiên sơn này phái người hiểu biết cực ít, cũng chỉ là nghe sư phụ về, nhưng sư phụ cũng Phái Tiên Sơn là có tồn tại hay ."

      "A! Đây cũng quá thần ! Hôm nay ta lại gặp phải lão già đó , xem ra chuyện đơn giản. Chỉ là sư phụ ngươi phải cùng Vân Du đại sư tu hành năm sao?"

      ", nhất định . Còn chỉ như vậy, hai sư muội ngươi cũng ." Đông Phương Tố mặt kiên định làm ra quyết định.

      Quả Khế cùng cây Dương Mai mặt cũng kinh ngạc, đồng thanh : “ Chúng ta nơi nào?”

      Các ngươi chia ra kinh đo Lý Nam cùng kinh đô Bắc Tiêu thay Chiêu Quân tìm Thuần Dương nam tử. Nếu tìm được tốt nhất nhanh chóng dẫn bọn họ về Đông Vũ.” Đông Phương Tố làm mặt nghiêm nghị .

      Đông Phương Tố vừa dứt lời, chỉ nghe lão giả kia thanh trống rỗng vang lên, "Đông Phương tiên sinh quyết định rất đúng, các ngươi cứ như vậy làm !"

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Thái tử điện hạ, cứu mạng.

      Viên Chiêu Quân nghe lời của lão giả trong lòng cảm thấy đặc biệt khó chịu, cảm giác mình cùng sư phụ sư muội mấy người bị người khắc sắp đặt, lãnh trầm mặt : "Cái lão già này thế nào lại uy hiếp người đây? Ta làm như vậy thế nào?"

      "Tiểu nương có tính cách, chỉ là ngươi muốn chết sao?" Lão giả trong thanh mang theo vài phần hài hước.

      Vẫn luôn chỉ nghe thấy tiếng, nhìn thấy người, cộng thêm thanh hài hước của lão giả, khiến Viên Chiêu Quân trong lòng lại càng thoải mái, lạnh nhạt : "Sống chết là việc của ta, cũng phải người khác làm chủ." Dù là Thần Tiên thế nào, cũng đều thể định đoạt cuộc đời của nàng, cuộc đời của nàng chính nàng làm chủ.

      "Ha ha ha. . . . . . Đúng là đứa trẻ thú vị, chỉ là ngươi hỏi sư phụ người nguyện ý cho ngươi chết sao?" Lão giả sau khi xong rồi có lên tiếng, hình như biến mất .

      Viên Chiêu Quân hướng về phía hư kêu lên vài tiếng , "Lão già ngươi ra cho ta, Lão già ngươi đừng , ràng." Nàng cảm giác bị người khác lợi dụng, thấy chuyện này phải đơn giản như vậy.

      "Người , Chiêu Quân đừng kêu nữa." Đông Phương Tố đưa tay ngăn cản Viên Chiêu Quân.

      Nhìn mặt sư phụ, Viên Chiêu Quân : "Sư phụ, ta cuối cùng cảm thấy chuyện này đơn giản, chúng ta bị người khác sắp đặt rồi."

      "Dù là như vậy, chúng ta có cách gì khác?" Đông Phương Tố cười , dịu dàng vỗ vai Viên Chiêu Quân.

      " như vậy, chúng ta nhất định phải tách ra sao?" Viên Chiêu Quân có chút bỏ được, nàng sợ sau khi tách ra các nàng xảy ra chuyện.

      "Chiêu Quân đừng lo lắng, chuyện này sư phụ có chừng mực, trước kia Vân Du đại sư cũng ta cùng tu hành, lúc ấy ta còn tin, xem ra mọi thứ ngay từ đầu trong dự đoán của Vân Du đại sư." Đông Phương Tố mặt nở nụ cười.

      Nụ cười của sư phụ khiến Viên Chiêu Quân an tâm ít, mặt nhụt chí : "Vì ta, là làm khó sư phụ cùng hai sư muội."

      "Tiểu thư, ngươi cái gì bị làm khó đây? Nếu phải phu nhân, chúng ta có thể sớm chết rồi. Chuyện của tiểu thư chính là chuyện của chúng ta, có phải Qủa Khế?” Cây Dương Mai cười ha hả .

      Nhìn Cây Dương Mai cười, trong lòng Viên Chiêu Quân cảm thấy ấm áp.

      "Đương nhiên là, chuyện của tiểu thư chính là chuyện của chúng ta, chúng ta nhất định tìm được Thuần Dương nam tử mang đến trước mặt tiểu thư.” Qủa Khế thanh trầm vang lên, lại khiến cho Viên Chiêu Quân cảm động.

      "Như vậy nếu, chúng ta chuẩn bị chút, ngày mai bắt đầu hành động !" Đông Phương Tố .

      "Ừ. Tốt." Viên Chiêu Quân cùng hai sư muội cùng nhau gật đầu cười .

      Buổi chiều, Đông Phương Tố đưa Viên Chiêu Quân đến cửa hàng buốn bán giao cho nàng, muốn nàng mỗi tháng nhớ đến cửa hàng thu sổ sách là được.
      Nhìn cửa hàng bán vải, vị trí giống nhau, dòng người giống như nhau, buôn bán càng thêm giống nhau, khó trách các nàng có tiền, biết chút doanh thu, cái tiệm này mỗi tháng doanh thu chỉ có mấy chục lượng, tương đương với vạn tiền ở đại. Bất quá sau này chỉ đủ chi tiêu mình nàng.

      tại nàng quan trọng nhất là giải quyết chuyện thái tử, nàng nghĩ tới chờ khi qua cửa ải khó này, nàng đưa trăm thước vuông của cửa hàng này thay đổi, buôn bán thứ khác, có lẽ doanh thu nhiều hơn.
      Sau này trở về, Viên Chiêu Quân lấy ra những gì nàng gom góp, rồi chia ra cho sư phụ cùng hai sư muội.
      Đông Phương Tố gì cũng cần, cầm bạc đưa cho Viên Chiêu Quân, : “ Chiêu Quân, bạc này ngươi cầm lấy , mình ngươi ở phủ thái tử, những bạc này có thể dùng.”

      Viên Chiêu Quân cười : "Ta giữ lại năm mươi lượng, như vậy đủ để dùng, phủ thái tử bao ăn bao ở, ta cũng cần tiền. Còn nếu như ta có tiền, tìm cha, ông cho chút ít.” Tuy trong ký ức cha mỗi tháng cho chỉ hai mươi lượng, nhưng đối với nàng là quá đủ rồi.

      Viên Chiêu Quân cũng như vậy, Đông Phương Tố cũng có lý do từ chối nữa. Nàng chỉ cầm 50 ngân lượng, đem những thứ khác toàn bộ phân cho Qủa Khế cùng Cây Dương Mai, : “ Các ngươi cầm những bạc này, sư phụ tu hành cần bạc. Các ngươi nhất định phải mau sớm tìm được Thuần Dương nam tử."

      "Dạ, sư phụ." Cây Dương Mai cùng Qủa Khế rơi nước mắt nhận bạc.

      Nghỉ ngơi đêm, ngày thứ hai vừa rạng sáng, Đông Phương Tố liền rời tìm Vân Du đại sư. Qủa Khế Bắc Tiêu quốc, cây Dương Mai Lý Nam quốc. Viên Chiêu Quân người ra khỏi phủ thừa tướng, tính toán hồi phủ Thái tử.

      Nhưng vừa ra phủ Thừa Tướng lâu, đúng lúc gặp được Thừa Tướng trở về phủ, xe ngựa ở trước mặt nàng dừng lại, Thừa Tướng nhìn nữ nhân của mình liền trở nên xinh đẹp có chút ngây ngẩn, tiếp cười : “ Chiêu Quân phải về thái tử điện sao? Cha có chút chuyện muốn với ngươi, lên xe trở về.”

      Viên Chiêu Quân vốn muốn trở về phủ, nghĩ đến cha dù gì cũng là thừa tướng, vì vậy đồng ý, cười : "Được rồi!" Nàng cười lên xe ngựa.

      Viên Thừa tướng trong mắt lại thoáng lên mưu tính.

      Thư phòng Viên Thừa tướng, Viên Chiêu Quân ngồi đúng tướng ngồi,dựa vào ghế, "Cha, có chuyện gì ? Thần bí như vậy." Ở trong trí nhớ nguyên chủ cha từ trước tới giờ từng đối với nàng sắc mặt tốt, hôm nay mặt cười, vừa nhìn là có chuyện tốt.

      "Cũng có gì chuyện, ngươi bây giờ ở thái tử điện, cha chỉ muốn biết tình hình thái tử.” Viên Thừa tướng nụ cười vô cùng giả, vừa nhìn chính là khẩu phật tâm xà,

      Này cái gì cha nha! Cho tới bây giờ đối với nàng, hôm nay lại cầu nàng, nàng tại sao phải đồng ý, lại thái tử cùng nàng có thù oán, nàng còn phải nhờ thái tử, nàng dĩ nhiên bán đứng thái tử. đâu

      Thấy nàng đáp lời, Viên Thừa Tướng thoáng qua trong mắt hung ác, vỗ tay cái, chỉ nghe quát lạnh tiếng, "Người đâu, cho tiểu thư ăn bảy ngày Quế Hương."

      "Vâng" đột nhiên, trong thư phòng xuất hai bóng đen, nhanh chóng đem Viên Chiêu Quân giam giữ.

      Hai cái bóng đen kia thủ pháp cực nhanh, Viên Chiêu Quân còn chưa kịp tránh ra, liền bị bắt được, nàng ở trong lòng thầm kêu được, con hổ này nhất định có hành động. Bảy ngày Quế Hương là cái gì đây?

      "Các ngươi muốn làm cái gì?" Viên Chiêu Quân gắt gao nhìn chằm chằm Viên Thừa Tướng, nam nhân này ác độc, đối với nữ nhi mình cũng có thể xuống tay, nguyên chủ nếu là còn đời, nhất định rất đau lòng !

      ai trả lời vấn đề của nàng, hai người bóng đen người bắt nàng, tên còn lại nắm được cằm của nàng, vừa dùng lực mở miệng nàng, hai viên thuốc cứ như vậy trôi xuống bụng nàng.

      Hai cái bóng đen buông nàng ra, nàng vội vã ho khan, nghĩ tới thuốc ho ra, Viên Thừa Tướng cười lạnh : "Con tốt, thuốc này vào miệng tan , vô dụng thôi,ngươi chỉ cần nghe lời cha đem hành tung thái tử cho biết, cha để cho ngươi chết.

      "Cái gì? Ngươi cho ta uống độc dược, ngươi ác độc.” Viên Chiêu Quân nhìn thấu cái người gọi là cha, chuyện như vậy còn có thể làm, mẹ nàng mắt mù mới theo nam nhân này.
      .

      "Con tốt, làm sao ngươi lại cha người như vậy? cầu của ta cũng cao, ngươi có thể làm được. Chỉ là nếu như ngươi làm được, thuốc này bảy ngày sau độc phát, tháng sau ngươi từ từ hề có triệu chứng độc phát mà chết.” Viên Thừa Tướng xong cười lành lạnh hai tiếng.

      Viên Chiêu Quân vừa nghe bảy ngày sau độc phát, bị sợ đến sắc mặt tái nhợt, lâu mới lấy lại tinh thần : "Được, ta suy tính mấy ngày." xong nàng nhanh chóng phi thân ra khỏi thư phòng, hỏa tốc hướng thái tử điện bay

      Viên Thừa Tướng có ngăn cản hành động của Viên Chiêu Quân,theo ý tất cả đều ở trong lòng bàn tay của .

      Vào thái tử điện, nàng trực tiếp xông vào dược phòng thái tử, lớn tiếng kêu lên: "Thái tử điện hạ, cứu mạng !"

      Thái tử nhăn lại mày, nhìn vẻ mặt nữ nhân nóng nảy, ôn hoà : "Ngươi sống tốt, cứu mạng cái gì?
      Chương 22: Bách độc bất xâm thân

      Viên Chiêu Quân gấp đến độ thân mồ hôi, tới trước mặt thái tử, "Thái tử điện hạ, ta trúng độc, ngươi cứu ta !" Nàng tội nghiệp nhìn ánh mắt xin Vũ Văn Dục.

      Vũ Văn Dục sắc mặt có bất kỳ biến hóa nào, còn là mặt lạnh nhạt, : "Người nào làm?" Người nào lợi hại như vậy, ngay cả phái hai ám vệ cũng biện pháp ngăn cản?

      "Còn có thể là ai ? Chính là người cha có lương tâm của ta, ngươi ta thế nào cũng là con ! thế nhưng lại hạ độc, còn tên bảy ngày Quế Hương gì đó, bảy ngày sau độc phát, tháng sau ta liền chết." Viên Chiêu Quân qua mặt kinh khủng, nhanh chóng lôi kéo tay thái tử : "Thái tử điện hạ, ngươi cứu ta ! Ngươi chỉ cần nguyện ý cứu ta, ta về sau làm trâu làm ngựa cho ngươi đều được!" Nàng sao có thể làm trâu làm ngựa cho người khác đây? Bất quá vì mạng này, điều trái với lương tâm hoàn toàn có thể.

      "Viên Thừa Tướng tại sao muốn làm như vậy?" Vũ Văn Dục ra cũng đoán được nguyên nhân ở trong, nhưng mà cũng muốn xem xem nàng đối mặt vấn đề như vậy lựa chọn như thế nào.

      Viên Chiêu Quân chút nghĩ ngợi, : "Còn có thể tại sao, cũng bởi vì ta ở thái tử điện nên ông ta muốn biết tình hình ở ngươi ..., câu đầu tiên là muốn ta làm nội gián cho , chẳng qua ta mới muốn chứ? Ông ta cho tới bây giờ đều đối tốt với ta, ta tại sao phải giúp. Cũng bởi vì như vậy, ông ta thẹn quá thành giận liền đối với ta hạ độc để khống chế ta thôi!" Chỉ là nàng phải dễ dàng khống chế như vậy, nếu như cha đối với nàng bất nghĩa, nàng tự nhiên cũng bất nhân, đem cho thái tử, tin tưởng thái tử tự có định luận.

      "Còn cha ngươi hung ác, ta xem ngươi cũng rất ác độc ." Vừa hỏi liền đem chuyện ra, nữ nhi này làm được là vô tình vô ý nha!

      "Ta nơi nào ngoan, là đối với ta hung ác có được hay , lại thái tử điện hạ ngươi phải sớm biết ý đồ của cha ta sao?" Hoàng cung này đùa giỡn nàng xem ra nhiều, hoàng tử cùng các đại thần tranh đoạt ngôi vị, nàng tin thái tử lại biết đối thủ của là ai ? Cho nên nàng căn bản là độc ác bán cha nàng, chỉ là muốn thái tử nghe những lời lòng thôi.

      Vũ Văn Dục đối với lời của Viên Chiêu Quân trả lời, ôn hoà : "Ngươi căn bản cần ta cứu."

      "Cái gì? Làm sao có thể, chỉ là thái tử điện hạ, ngươi cứu ta đúng ! Ta chết đúng !" Viên Chiêu Quân mặt dám tin nhìn Vũ Văn Dục có thể so với thần tiên tuyệt sắc dung nhan.

      " chết." Vũ Văn Dục nhìn mặt nàng, khỏi có chút cảm thấy buồn cười, đây nữ nhân sợ chết nhã nhặn chút nào.

      "Có ? Ngươi ta chết, như vậy cho ta thuốc giải !" Viên Chiêu Quân đưa tay ra . Nhớ Vũ Văn Dục thiện hạ tinh thông y thuật, đối với cái gì bảy ngày Quế Hương độc nhất định có thuốc giải !

      Vũ Văn Dục nhìn sang tay của nàng, lạnh nhạt : "Ngươi cần gì thuốc giải, máu Tiểu Kim ngươi đều uống, ngươi là bách độc bất xâm thân."

      "A!" Viên Chiêu Quân trừng mắt miệng mở rộng, đây là thực sao? Ha ha ha. . . . . . Nàng là bách độc bất xâm thân sao? Khó trách nàng đem Cự Mãng màu vàng kim cắn chết tức giận như vậy, ra là con rắn kia cực kỳ công hiệu nha! Trong lòng là cười nở hoa, mặt cũng cười nở hoa, lôi kéo thái tử tay kích động : "Thái tử điện hạ, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi nuôi màu vàng kim đại xà, nếu ta liền chết chắc."

      Vừa nhắc tới Cự Mãng màu vàng kim Vũ Văn Dục ánh mắt của liền tối mấy phần, giọng cũng lạnh mấy phần, "Ngươi chết được, ra ngoài !"

      "Ừ, được, ta quấy rầy ngươi." Thấy ánh mắt của , cũng biết nhớ lại chuyện xà chết, nàng đương nhiên phải nhanh lên chút rời , để tránh tức giận lại cho nàng chưởng, nàng lại được nằm giường mấy ngày.

      Nhưng đến cửa dược phòng, vốn Thuần Dương Chi Khí tràn ngập lại càng ít , để cho nàng kiềm chế hoảng hốt, nàng đột nhiên dừng bước, quay đầu hắc hắc : "Thái tử điện hạ, ta dù là bất độc xâm phạm nhưng vẫn chết nha!"

      Vũ Văn Dục khỏi cau mày : "Ta có thuốc trường sinh bất lão."

      "Điện hạ, ta ta muốn Trường Sinh Bất Lão, cũng muốn cái gì thuốc trường sinh bất lão, ta là ta hai tháng sau là chết . Ngươi tốt là người làm đến cùng, giúp ta chút được ?" Viên Chiêu Quân gương mặt khổ .

      Thấy nàng bộ dạng giống như là láo, chuyện, chỉ thấy nàng tới trước mặt , nhanh chóng nâng tay của nàng, chẩn đoán bệnh, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhíu mày : "Ngươi tốt , làm sao chết?"

      ", chết nha! Điện hạ ngươi hãy giúp ta chút được ? Ta. . . . . . Ta cần ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Mới chết nha!" Sắc mặt nàng trướng đến hồng, hai chữ “ lên giường” nàng sao thốt ra được.

      "Ta? Cái gì?" Vũ Văn Dục nghe được là lời hồ đồ, nữ nhân này lại muốn làm cái gì vậy? Nàng ràng tốt, lại trúng độc, lại bị thương, làm sao có thể chết?

      Thấy hỏi thăm, nàng lòng gấp, liền lớn tiếng kêu lên: "Ta cần ngươi và ta lên giường làm chuyện đó , ta mới chết nha!"

      Mới vừa tới dược phòng, Đường Liêm bị lời này cả kinh ngây dại, tiếp nhanh chóng vào dược phòng xem kịch vui.

      Vũ Văn Dục nghe xong sắc mặt vô cùng tốt, mặt giận đến đỏ lên, lạnh lùng : "Viên Chiêu Quân, ngươi vô sỉ." mỗi chữ cũng từ trong kẽ răng nặn ra.

      Đường Liêm đứng ở cách đó xa nhìn thái tử cùng Viên Chiêu Quân, mặt xem kịch vui cười, tiếp đó lại là gật đầu đồng ý, trong lòng suy nghĩ, đúng nha, đúng nha, Viên tiểu thư, ngươi quá vô sỉ. Này chuyện lên giường làm sao ngươi có thể lớn tiếng như vậy đây? Sợ là những ám vệ xung quanh dược phòng này nghe thấy được cũng cười thái tử trong bóng tối đây.

      Vũ Văn Dục quét Đường Liêm cái, Viên Chiêu Quân cũng thấy Đường Liêm tiến vào, tự nhiên cũng thấy nét mặt Đường Liêm, hướng về phía Đường Liêm liền quát: “ Đường cọc gỗ, nam nhân và nữ nhân lên giường có gì đáng cười, ngươi tại sao lại cười ta? Ta chính là thích thái tử, chính là muốn cùng thái tử lên giường mắc mớ gì tới ngươi nha! Ngươi cười cái rắm!"

      Đường Liêm là nằm trúng đạn, có ai nghĩ đến Viên Chiêu Quân trúng gió cái gì, lại đem mao đầu chỉ hướng Đường Liêm.

      Vũ Văn Dục nghe xong càng thêm mặt xạm lại, đây là nữ nhân sao? Đem chuyện cùng nam lên giường ràng. mặt lạnh, mặt thể nhịn được nữa, "Đủ rồi, Viên Chiêu Quân ngươi trở về dược sơn tưới nước cho dược thảo !"

      được, hôm nay nàng đem lời đến nước này rồi, nàng nhất định phải đem thái tử đè xuống giường, hút Thuần Dương Chi Khí, nếu nàng tới hai tháng thực cái chết. Nàng nghĩ tới liền : "Điện hạ, ta cười, ngươi hãy giúp ta chút được ? chuyện như vậy, ngươi giúp ta rồi, ngươi cũng mất mát gì, phải sao?"

      "Viên tiểu thư, ngươi thực muốn nam nhân điên rồi, Điện hạ là ngươi có thể nghĩ sao? Chớ nhảm, , dược sơn." Đường Liêm sợ thái tử tức giận chưởng đánh chết Viên Chiêu Quân, vì vậy mở miệng trước.

      "Ngươi nhiều miệng, Điện hạ còn chưa lên tiếng đây? Ta mới muốn nam nhân nghĩ điên khùng, phải thái tử, ta tuyệt đối muốn." Viên Chiêu Quân như vậy chính là để bày tỏ tâm ý, muốn đánh động thái tử mà thôi.

      Vũ Văn Dục hắc trầm mặt, nữ nhân này là sắc đảm ngập trời, thế nhưng như vậy láo cũng được, gọi giúp nàng, còn nàng chết, phải xem chút, cõi đời này có nữ nhân cùng nam nhân lên giường chết.

      "Điện hạ, làm sao ngươi cũng tin ta đây? có ngươi, ta chết, ngươi giúp ta chút được ? Giúp ta chút." Nàng xong vọt tới thái tử trước mặt, muốn ôm thái tử.

      Vũ Văn Dục thấy thế, nổi giận, vỗ tay cái, chưởng phong thẳng tắp hướng Viên Chiêu Quân.
      Cảm ơn mọi người ủng hộ

      -------------

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Bá đạo và cuồng ngạo.

      Vậy mà chỉ trong cái chớp mắt, Đường Liêm bay người lên cản lại chưởng này, lại chuẩn bị nên bị chưởng gây thương tích, bị đánh bay mặt đất, tiếp búng máu từ trong miệng khạc ra, nhìn Viên Chiêu Quân bị chưởng đánh ra xa mấy thước, lo lắng hỏi: "Viên tiểu thư, ngươi sao chứ!"

      Vũ Văn Dục ngờ Đường Liêm lại chặn chưởng này, nhìn Đường Liêm bị thương, có chút tức giận, lạnh mặt : "Đường Liêm, ngươi lại tự mình thay Viên Chiêu Quân tiếp chưởng. hình phòng nhận tội 100 trượng."

      "Dạ, Điện hạ." Đường Liêm đứng dậy từ dưới đất, giơ tay thô lỗ lau máu ở mép miệng, sau đó xoay người hình phòng nhận tội.

      Viên Chiêu Quân được Đường Liêm cứu giúp hù ngã, trong lòng cũng rất cảm kích, nhìn Đường Liêm bởi vì chính mình bị đánh chưởng , lại còn phải chịu phạt 100 trượng, trong lòng nhất thời tức giận, trợn mắt đối với Vũ Văn Dục quát: "Vũ Văn Dục, ngươi điên rồi sao? Ngươi thấy Đường Liêm bị thương sao? Ngươi tại sao còn phải đánh , có lỗi gì."

      Vũ Văn Dục lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tức giận của Viên Chiêu Quân, càng tức giận hơn, sắc mặt lạnh như băng ngàn năm, lạnh nhạt : " có mệnh lệnh của ta mà cứu ngươi, chính là lỗi."

      Viên Chiêu Quân dám tin nhìn mặt lạnh của Vũ Văn Dục, khỏi giận dữ hét: "ngươi như vậy chính là muốn đánh chết ta đúng ?" Nam nhân này là quá vô tình rồi, nàng nếu thích người đàn ông này chính là heo rồi.

      Thấy Vũ Văn dục còn làm mặt lạnh lời nào, Đường Liêm cũng muốn rời nhận tội, Viên Chiêu Quân bị mù quáng, cũng quản hậu quả, lạnh giọng quát: "Đường cọc gỗ cho phép nhận tội, ngươi dám nhận tội, ngươi sau này chính là kẻ thù của Viên Chiêu Quân ta."

      Đường Liêm cũng biết vì sao, nghe được sau này trở thành kẻ của Viên Chiêu rất muốn, dưới chân như bị cái gì giữ lại được, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tức giận của Viên Chiêu Quân.

      Vũ Văn Dục cũng là ngẩn ra, mắt lạnh nhìn Viên Chiêu Quân.

      Viên Chiêu Quân ngăn trước người Đường Liêm, lạnh lùng : "Mục tiêu của ngươi là ta, cũng đừng dính líu đến Đường cọc gỗ. Ta ở chỗ này, muốn chém giết muốn róc thịt, muốn làm gì cũng được." Nàng bộ trước khi chết hãi sợ, hiên ngang lẫm liệt cao ngạo ngẩng đầu.

      Đường Liêm thấy Viên Chiêu Quân như thế, trong lòng cảm giác ấm áp, thầm nghĩ, như vậy mới phải là bằng hữu.

      biết Vũ Văn Dục suy nghĩ gì, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Viên Chiêu Quân, lạnh nhạt : "Đường Liêm còn lo lắng cái gì?"

      "Dạ, Điện hạ, thuộc hạ nhận tội ngay." Đường liêm xong chợt lách người, người ra khỏi dược phòng.

      Viên Chiêu Quân thấy mình cố gắng uổng phí, hướng về phía Vũ Văn Dục rống: "Choáng nha, ngươi là quá khi dễ người rồi, lão nương liều mạng với ngươi." Nàng qua xông lên trước bắt đánh Vũ Văn Dục, hoàn toàn giống người đàn bà chanh chua, cơ hồ quên mất mình còn có võ công, là có thể xuất chưởng .

      Vũ Văn Dục khẽ vỗ tay áo, trong nháy mắt liền biến mất trước mặt của Viên Chiêu Quân, Viên Chiêu Quân chụp hụt, giận đến được, gầm lên, "Vũ Văn Dục, ngươi có bản lãnh cũng đừng chạy, ngươi đứng lại cho lão nương, lão nương muốn cùng ngươi quyết đấu."

      Vũ Văn Dục để ý đến nàng, trở về thư phòng. Trở lại thư phòng liền nghĩ đến lời muốn giúp của Viên Chiêu Quân, còn lời nàng chết, nghĩ tới những thứ này, khỏi nhăn mày lại, tiếp lạnh lùng : "Người đâu."

      "Dạ, Điện hạ." Hai ám vệ đột nhiên xuất , mực cung kính đứng ở trước mặt Vũ Văn Dục.

      "Viên Chiêu Quân trở về phủ Thừa Tướng xảy ra chuyện gì?" Vũ Văn Dục lãnh hỏi.

      Hai ám vệ chính là hai người bảo vệ Chiêu Quân trở về phủ, người trong đó nhanh chóng : " có gì đặc biệt, chỉ là trong quán mì , Viên nương gặp được ông lão , lão đầu rất thần, cái chớp mắt thấy tăm hơi."

      người khác ám vệ : "Còn có sư phụ cùng hai sư muội của Viên nương rời phủ, biết vì chuyện gì? Viên nương còn bị cha đua về phủ, chúng ta căn bản là gần được thư phòng, ngoài thư phòng có nhiều cao thủ bảo vệ."

      Thấy bọn họ bẩm báo xong, Vũ Văn Dục cho lui, nghĩ tới chuyện.

      Viên Chiêu Quân láo, nàng bị cha nàng hạ độc. Bọn họ lão già thần tiên là sao? Cùng sư phụ ở tiên sơn có quan hệ sao? Hay là kẻ địch? Còn có sư phụ của nàng cùng sư muội vì cái gì đột nhiên rời đây? chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Viên Chiêu Quân thực chết sao? Bọn họ là thay nàng tìm thuốc giải sao?

      Nhưng mà cái gì dẫn đến cái chết đây? Hơn nữa bách độc bất xâm thân đều vô dụng, đây là độc gì? Vũ Văn Dục suy nghĩ kỹ lát, đột nhiên liền nghe được thanh Viên Chiêu Quân ở ngoài thư phòng vang lên, "Vũ Văn Dục ngươi ra cho ta, ngươi trốn ta còn là hảo hán gì?"

      nhíu nhíu mày, nhàn nhạt phân phó, "Đưa Viên tiểu thư vào !"

      Viên Chiêu Quân nhanh chóng vào thư phòng, đường hùng hùng hổ hổ, "Choáng nha, là quá khi dễ người rồi, là quá phân phải trái rồi."

      "Lão già kia là ai? Sư phụ cùng sư muội ngươi vì sao rời ?" Vũ Văn Dục mở miệng liền trực tiếp hỏi ra điều khúc mắc trong lòng.

      "Cái gì lão già?" Viên Chiêu Quân xong đột nhiên lại nghĩ đến sư phụ sư muội rời ? cái gì cũng biết rồi hả ? Nam nhân này bảo người theo dõi ta? Nghĩ tới những thứ này Viên Chiêu Quân nhíu mày : "Ngươi là thái tử điện hạ, có cái gì biết, phải dùng tới hỏi ta chăng?"

      Vũ Văn Dục cũng tức giận, chỉ là lạnh nhạt : "Tùy ngươi hay , chuyện của ngươi cùng ta cũng có gì quan hệ."

      "Lão già kia ta cũng biết là ai, chỉ là rất thần, tựa như thần tiên. Ngoài ra ta sư phụ sư muội tự nhiên là có chuyện rời , ngươi hỏi cái này làm cái gì?" Viên Chiêu Quân nhìn mặt của , nghe người tản ra mùi vị, trong lòng lại bắt đầu nóng ran .

      Xem ra nàng cũng biết lão già kia là ai, còn việc nàng ra chuyện sư phụ sư muội, xem ra xảy ra chuyện, nhưng lại là chuyện gì đây? Vũ Văn Dục phát , từ trước đến nay có quan tâm qua chuyện của người khác.

      Viên Chiêu Quân trong lòng cũng rất rối rắm, nghĩ tới sư phụ nàng chớ để cho người ngoài biết chuyện Tam Dương thần công, xem ra chuyện này phải chuyện đùa. Quay đầu lại suy nghĩ chút, thái tử cũng bởi vì biết thực chân tướng giúp nàng có da thịt vợ chồng, vì vậy cười : "Ta là gặp phải chuyện liên quan đến tính mạng, hơn nữa cần Điện hạ ngươi cứu mạng, chuyện này có tin hay tùy ngươi."

      "Phương pháp cứu người là có da thịt vợ chồng?” Thái tử nhăn lại mày, ở trong lòng suy nghĩ chút cùng Viên Chiêu Quân thân thiết, liền toàn thân nổi da gà.

      "Ta biết ngươi sach vì vậy mà giúp ta, ra điều này cũng đúng, ngươi và ta ân oán , tại sao vì ta hy sinh thân thanh bạch của ngươi." Viên Chiêu Quân càng sắc mặt càng nghiêm chỉnh, nàng giương mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của , "Chỉ là, Vũ Văn Dục ngươi nhớ, ta Viên Chiêu Quân để cho ngươi ta...ta phải chở thành người của ngươi, còn có được lòng của ngươi. Cho nên trước đây, cho phép ngươi cùng những nữ nhân khác được, biết ?" Nàng bá đạo vả lại cuồng ngạo . Sau đó ở trong lòng cười bỉ ổi, sau khi lấy được, đưa cái người lúc nào cũng thanh bạch này ném cho điên cuồng.

      Nghe lời của nàng..., cũng biết là cảm thấy lời của nàng quá buồn cười, thế nhưng xưa nay chưa thấy nâng lên môi, cười.

      Chương 24: thích ta là giả

      Nàng xong những lời bá đạo kia, xoay người rời thư phòng đến Dược sơn. Để lại Vũ Văn Dục trong thư phòng suy nghĩ.

      Muốn chiếm giữ thân thể , còn phải lấy được trái tim của , nữ nhân này chỉ cuồng ngạo mà còn rất thú vị, nghĩ tới đây, khỏi nhăn mày lại, nghĩ cái gì? Chẳng lẽ là để nữ nhân này đầu độc rồi sao? Sao còn cảm thấy nữ nhân này thú vị?

      Tiếp lại nghĩ đến lời Viên Chiêu Quân muốn giúp nàng, làm sao để biết được nữ nhân này muốn cùng lên giường vì mục đích nào đây? Nữ nhân này thương , có thể xác định điểm này. Nghĩ như vậy, trong lòng cũng biết là mùi vị gì, dù sao cảm giác có chút thoải mái.

      Cũng biết ngồi trong thư phòng bao lâu, đứng dậy ra khỏi thư phòng, trong lúc vô tình lại về phía Dược sơn.

      Viên Chiêu Quân đến Dược sơn lại nghĩ đến Đường Liêm vì mình mà bị phạt, vì vậy nàng nghĩ nên đền phòng hình để xem chút. Nơi nào biết nàng vừa muốn rời , chỉ thấy Đường Liêm khập khễnh về phía nàng.

      "Đường cọc gỗ, ngươi sao chớ! Ngươi tốt chứ!" Viên Chiêu Quân liền vội vàng tiến lên đỡ Đường Liêm.

      Đường Liêm lại có chút quen, rụt lại tay, mặt lúng túng, "Ta vẫn tốt, có việc gì." 100 trượng đối với vẫn có là cái gì, đau mấy ngày tốt thôi.

      "Còn có việc gì, xem bộ dáng ngươi vậy là rất đau ! Chỉ là ngươi dùng thuốc sao? Thương thế kia nhất định phải dùng thuốc mới có thể khỏi nhanh!" Viên Chiêu Quân qua liền đưa Đường Liêm đến ngồi bên bệ trước ngôi nhà gỗ.

      Đường Liêm vốn có chút bối rối, thấy Viên Chiêu Quân mặt nhiệt tình liền nhàng ngồi xuống, nơi nào biết ngồi xuống như thế vết thương mông chạm phải, càng đau đớn hơn, sắc mặt khỏi tái nhợt, đầu toát ra mồ hôi lạnh .

      Viên Chiêu Quân nhìn cái cũng biết xảy ra chuyện gì, khỏi có chút buồn cười : "Ngươi là khối cọc gỗ, mau dậy , tại sao ngươi ngồi là người ngồi liền đây?"

      "Ý tốt của bằng, ta có thể nào cự tuyệt." Ở trong lòng Đường Liêm luôn coi Viên Chiêu Quân là bằng hữu, cũng bởi vì nàng trợn mặt nhìn cùng thái tử, liền đem nàng trở thành người bạn nữ trong đời. Có lẽ cũng là người bạn nữ giới duy nhất.

      Nghe ra hai chữ bằng hữu, Viên Chiêu Quân rất là cảm động, gương mặt nụ cười, "Đúng nha, chúng ta là bằng hữu rồi, là bạn thân cực kỳ. Sau này, ta Viên Chiêu Quân vì Đường cọc gỗ, nhất định giúp bạn tiếc mạng sống, bao giờ từ chối."

      Đường Liêm đứng nhìn nàng, nở nụ cười, : " hay, vì bằng hữu, nhất định giúp bạn tiếc mạng sống, bao giờ từ chối." Đường Liêm là người trọng tình nghĩa, nghe lời của Viên Chiêu Quân, cảm thấy đời nam tử cũng có mấy người khí khác như Viên Chiêu Quân.

      Hai người bèn nhìn nhau cười, tựa hồ như có cảm giác hối hận khi quen biết sớm.

      Ở trong lòng Viên Chiêu Quân coi Đường Liêm là người em, đây là người bạn đầu tiên kể từ khi nàng tới nơi quái dị này. Dĩ nhiên sư phụ cùng hai sư muội là người thân của nàng.

      em dĩ nhiên tuy hai mà , vì vậy nàng lo lắng : "Thương thế của ngươi rất nặng ! Có thuốc ? Ta giúp ngươi." Nàng nghĩ, bị thương ở mông, tự bôi thuốc rất khó khắn.

      Đường Liêm nhìn Viên Chiêu Quân, quẫn : "Viên tiểu thư, cái này thực tốt? Chúng ta lại nam nữ hữu biệt."

      "Gọi Chiêu Quân, chúng ta là bằng hữu, đừng quá khách khí. Còn nữa, thay bằng hữu bôi thuốc có cái gì thể, vì sao phải phân nam nữ. Người ta là thầy thuốc phụ khoa cũng hơn phân nửa là nam nhân đây? Theo như ngươi , nữ nhân liền đều sanh con rồi hả ?" Viên Chiêu Quân xong động thủ kiểm tra vết thương của Đường Liêm.

      Đường Liêm sắc mặt của quẫn bách, ngừng tránh tay của Viên Chiêu Quân t, : "Chiêu. . . . . . Quân, ta có việc gì, từ trước đến nay vì bị thương ít như vậy mà bôi thuốc , lại cũng có người bôi thuốc, mấy ngày tốt." chút cũng hiểu nàng phụ khoa thầy thuốc là cái gì? Càng hiểu nàng vì sao lại kéo đến chuyện nữ nhân sanh con?

      Thấy ngại, biết cổ nhân đem chuyên nam nữ rất xem trọng, vì vậy cũng làm khó , chỉ là cười : "Ngươi tìm thuốc ! Thái tử giận đến liền thuốc cũng cho các ngươi !"

      Lời này vừa vặn thái tử đến Dược sơn nghe được, hắc mang bộ mặt sa sầm, lạnh nhạt : "Viên Chiêu Quân, ngươi lại sau lưng Bổn vương xấu sao?"

      Nhìn Viên Chiêu Quân đối diện với Đường Liêm tỏ vẻ quan tâm, nghĩ, hai người này quan hệ thế nào? Nghĩ tới những thứ này, sắc mặt của trong lúc vô tình lại lạnh mấy phần.

      Nghĩ tới chuyện Vũ Văn Dục đánh Đường Liêm, Viên Chiêu Quân liền cảm giác đặc biệt khinh bỉ, nhìn gương mặt tuấn tũ của Vũ Văn Dục cũng cảm thấy phiền lòng rồi, mặt muốn gặp mà : " xấu ngươi làm sao? Muốn chém giết muốn róc thịt ngươi xem đó ra cũng muốn làm."

      " cho rằng Bổn vương dám giết ngươi?" Vũ Văn Dục vô cớ liền nóng giận. ra biết, hạ sát Viên Chiêu Quân phải vì dám, mà là nội tâm khỏi đành lòng.

      Thấy Vũ Văn Dục toàn thân tản ra sát khí, Viên Chiêu Quân cũng là cả kinh, lại vịt chết còn cứng mỏ mà : "Ta hiểu biết ngươi dám, chỉ là ngươi phải ràng, ngươi giết ta, cõi đời này còn có người giống ta thích ngươi như vậy. Đây chính là tổn thất của ngươi." Nàng ở trong lòng bổ sung, ra thích Thuần Dương Chi Khí người ngươi mới đúng.

      Nhắc tới đời có thiên thiên vạn vạn nữ nhân hướng về thái tử, nhưng nữ nhân nào dám ở trước mặt thái tử chữ thích, nghe được Viên Chiêu Quân như vậy, chút cảm thấy buồn nôn, ngược lại có mất phần hưởng thụ. Khóe miệng xuất tia cười dễ bị người ngoài phát giác. Canh chừng mặt nàng hồi lâu, vui giận : " thích ta là giả, nghĩ tới ta giúp ngươi mới là ."

      Viên Chiêu Quân thấy thu sát khí, cười : "Điện hạ tại sao như thế, chẳng lẽ đối với sức quyến rũ của mình cũng mấy tự tin?" Nam nhân sĩ diện, đây chính là thiên cổ định luật thay đổi.

      Làm nam nhân, ai thừa nhận mình có sức quyến rũ? Vũ Văn Dục càng làm muốn hình tượng bị hỏng, vì vậy nhìn nàng . Tiếp mặt lạnh lùng cho Đường Liêm chai thuốc, lạnh lùng ra mấy cái chữ, "Đem vết thương chữa khỏi." xong, thế như có việc gì, rời

      Đường Liêm thấy thái tử đối với như thế, mừng rỡ như điên, kéo miệng cười : "Cám ơn điện hạ."

      Viên Chiêu Quân nhìn bóng lưng thái tử rời khỏi chửi rủa, "Quái thai."

      ——

      Ngày nay quá hấp tấp, Viên Chiêu Quân nằm trong nhà gỗ nghĩ đến những chuyện xảy ra, nghĩ tới Thừa Tướng cha vô tình, trong lòng lại có chút chua xót.

      Nghĩ tới thái tử vô tình, nàng lại trong lòng mắng . Sau đó nghĩ đến thái tử cuối cùng cho Đường Liêm thuốc trị thương, lại khỏi lẩm bẩm : "Vũ Văn Dục cũng coi là quá vô tình ."

      Trong lòng quá nhiều chuyện, nàng ngủ yên, đứng dậy ngồi ở giường bắt đầu luyện công, trong lòng thầm Tam Dương thần công khẩu quyết, luyện luyện thân thể bắt đầu cảm thấy đặc biệt trống , sau đó chính là toàn thân nóng ran, giống như trúng mị dược khó chịu. Sắc mặt của nàng trở nên phỉ hồng, thân thể cũng ở đây lặng lẽ xảy ra thay đổi, nàng người da thịt mềm hơn, màu da cũng lặng lẽ xảy ra biến hóa, có màu vàng như trước, mà biến trắng rất nhiều, cả người nhìn đẹp hơn vài phần.

      Tam Dương thần công thôi hóa cho nàng toàn thân nhiệt như lửa, nhắm mắt lại, đầy trong đầu đều là Thuần Dương chí khí người Vũ Văn Dục. Càng luyện càng muốn hút Thuần Dương Chi Khí, nàng dừng lại luyện công, nghĩ tới trước mình ở thái tử tẩm cung , liền thời gian ngày, thái tử cũng đổi ý để cho nàng . Nghĩ như vậy, nàng mặt hưng phấn liền phi thân hướng đến tẩm cung thái tử.

      Vậy mà, lúc này Vũ Văn Dục ở tẩm cung của vừa ngủ yên.

      ---------------------------

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Cùng ngủ

      Viên Chiêu Quân cho nên hưng phấn, chính là nghĩ đến có thể ở tẩm cung thái tử. Mà nàng đoán đúng, thái tử vừa ngủ yên.

      Nàng xông thẳng xông liền đến tẩm cung thái tử, dọc theo đường cũng có ai ngăn nàng, tựa như về phòng của mình bình thường.

      Hôm nay có trăng sáng, ngoài phòng gió thôi lành lạnh, Viên Chiêu Quân thấy mọi thứ trong phòng, trong lỗ mũi lại tràn đầy Thuần Dương Chi Khí người Vũ Văn Dục tản ra, nàng hít sâu lập tức đốt đèn, lúc này thanh Vũ Văn Dục vang lên, "Lại tới tẩm cung bổn vương làm cái gì?"

      Nàng đốt sáng đèn, nhìn người nằm giường, trong lòng đặc biệt kích động, rồi lại nghĩ đến chuyên Vũ Văn Dục giúp nàng, vì vậy cười : "Dược sơn này giường trong nhà gỗ cứng quá, ta ngủ được." Nàng vừa chuyện, mắt liền nghiêng nhìn chiếc ghế nàng từng nằm lúc bị thương, cười : "Ta còn là thói quen ngủ nơi đó, Điện hạ giận đến chút cầu như vậy đều đồng ý !"

      Vũ Văn Dục sắc mặt nhàn nhạt, cũng biết trong lòng suy nghĩ gì, chỉ nghe : "Tùy ngươi." Sau đó nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

      Viên Chiêu Quân nhìn ngủ, cũng dám tiến lên, nàng biết có ngủ. Nhìn lúc lâu, nàng chỉ phải ngoan ngoãn đến ghế dựa ngủ. Nhưng mà lúc này nghe Vũ Văn Dục người tán phát Thuần Dương Chi Khí, nàng khỏi có chút an lòng, thân thể hề nóng ran nữa. bao lâu, nàng trầm trầm tiến vào mộng đẹp.

      Ngày thứ hai, nàng tỉnh lại, Vũ Văn dục có ở gian phòng, nàng có chút ảo não gãi đầu, cơ hội tốt như vậy, nàng làm sao lại chẳng làm cái gì đây?

      Suy nghĩ lâu, nàng cuối cùng là nghĩ đến kế hoạch hoàn mỹ để gần thái tử, chính là nàng phải nghĩ biện pháp lấy thuốc mê, chờ khi ngủ sau bắt cho mê, sau đó nàng là có thể đến gần Thái tử.

      Nàng cảm thấy kế hoạch của nàng hết sức hoàn mỹ, vì vậy, nàng vui mừng chuẩn bị trang phục đến nhờ Đường Liêm giúp tay.

      Đối với Viên Chiêu Quân muốn thuốc mê hồn, Đường Liêm tò mò hỏi: "Ngươi phải dùng để đối phó với thái tử chứ!"

      "Làm sao ngươi biết? Chỉ là ngươi cho hay cho?" Viên Chiêu Quân qua hướng về phía Đường Liêm trừng mắt nhìn.

      "Ta. . . . . ." Đối với chuyện bất lợi cho thái tử, vạn vạn làm được.

      Thấy Đường Liêm do dự, Viên Chiêu Quân lập tức mang ra lời ngày hôm qua: "Chúng ta là bằng hữu phải sao? Vì bằng hữu, phải là nên lên núi xuống chảo dầu giúp bạn tiếc cả mạng sống, chối từ sao?"

      Lời vừa ra này, Đường Liêm quả nhiên bị lừa, tuy hết sức làm khó, vẫn đáp ứng, trở về phòng cầm bọc thuốc cho Viên Chiêu Quân, : "Chỉ lần này thôi, lần sau thể chiếu theo lệ này nữa."

      "Biết rồi! Đường cọc gỗ." Viên Chiêu Quân cười hắc hắc từ tay nhanh chóng cầm lấy thuốc bỏ vào trong ngực, sau đó hào hứng bừng bừng trở lại công việc dược sơn.

      Hào hứng bừng bừng đợi đến buổi tối, nàng ngâm nga bài hát vào thái tử tẩm cung.

      ——

      Lại , Cây Dương Mai cùng Quả Khế người hướng nam, người hướng bắc bên.

      Sau lộ trình ngày, Cây Dương Mai ở cái quán trà nghe gần đây giang hồ nhấc lên cuộc tranh đoạt Võ Lâm Minh Chủ, bởi vì tò mò, nàng tính toán đường vòng muốn vào giúp vui.

      Nghe đường tắt gần núi, vì tiết kiệm thời gian, nàng tính toán đường . hai canh giờ, nàng mệt mỏi, ngồi xuống nghỉ ngơi, con ngựa ngay tại bên cạnh ăn cỏ. Thấy con ngựa ăn cỏ, cách đó xa có dòng suối , nàng hào hứng rửa tay rửa mặt. Trời nóng càng ngày càng nóng rồi, Cây ương Mai sớm nhiệt, sớm nghĩ tắm cái.

      Vậy mà nàng tắm được vui vẻ, lúc này nam tử lặng lẽ giắt ngựa . Chỉ nghe được thanh vó ngựa rời , Cây Dương Mai mới phát giác.

      Nàng nhìn người cưỡi ngựa chạy trốn, nàng rống to: "Đứng lại, tên tặc trộm ngựa." Nàng nheo lại mắt, lại dám trộm ngựa của Cây Dương Mai ta, nàng phải cho đẹp mặt. Nàng khẽ cười tiếng, từ thân lấy ra cây sao thổi tiếng.

      Tiếng sáo vang lên, con ngựa giống như phát điên, quay đầu quay đầu chạy lại, tới trước mặt Cây Dương Mai ngoan ngoãn đứng lại.

      Cây dương mai nhìn lập tức nam tử, khẽ cười tiếng, lại nâng cái còi thổi mấy tiếng, chỉ thấy con ngựa giống như điên tại chỗ lòng vòng, tốc độ kia cũng là càng lúc càng nhanh, tới hai phút, nam tử lập tức té xuống, tiếp đó lại là hồi nôn như điên.

      Nhìn nam tử nôn tới mặt đỏ, Cây Dương Mai cười : "Vị đại ca này, ngươi cũng quá hiền hậu ! Tại sao lại trộm ngựa của ta." Tóc của nam tử mặc dù loạn, mặt mặc dù bẩn, quần áo người tính chất cũng lỗi, vừa nhìn chính là ăn mặc kiểu thư sinh.

      Nam tử vất vả rồi, đứng lên, nhìn khuôn mặt thanh tú của Cây Dương Mai, ngượng ngùng : "Vị nương này, tại hạ trộm ngựa của ngươi gặp khó xử, có người muốn đuổi giết ta, ta có chút bất đắc dĩ." qua ánh mắt hốt hoảng hết nhìn đông tới nhìn tây.

      "Có người đuổi giết ngươi liên quan gì tới ta? Ta tại sao lại phải mất ngựa, cái người này người chuyện nhìn rất nhã nhặn , thế nào làm trộm đạo đây?" Cây dương mai trừng mắt .

      "Tại hạ. . . . . ." Nam tử lời còn chưa hết, chỉ nghe nhóm người đuổi theo, thấy nam tử cùng Cây Dương mai ở chung chỗ, đám người cầm đao cũng bất chấp tất cả, bất luận bọn họ có biết hay , chỉ : "Đem hai người này giết cho ta rồi."

      Đối phương có mười mấy người, nhìn võ công cũng yếu, phải là đan đả độc đấu, những người kia phải là đối thủ của Cây Dương Mai, nhưng người ta là đám người, Cây Dương Mai suy nghĩ chút, nhanh chóng lên ngựa, chạy trốn.

      Nào biết nam tử nóng nảy, cũng mau nhanh chóng lên ngựa, Cây Dương Mai kịp suy nghĩ nhiều, giục ngựa rời khỏi.

      Mấy chục người nhìn tình huống như thế, liền muốn tiến lên công kích ngựa. Lúc này, Cây Dương Mai nhanh chóng lấy ra bọc vôi trắng, dùng chút nội công, hướng phía kia đám người kia vẩy tới.

      Đám người kia bị vôi trắng vẩy mắt, toàn bộ rối rắm. Cây Dương Mai lại đột nhiên bay xuống lập tức, vận dụng tuyệt đỉnh khinh công nhanh chóng ở trong đám người quay vòng, chỉ thấy đám người kia liền bị nàng điểm huyệt đạo.

      Nàng vốn muốn rời , nhưng nam tử kia theo nàng, nàng như vậy cũng an toàn, thế nên, nàng liền làm chuyện tốt, đem những người này giải quyết, dọc đường an toàn chút.

      Những người đó bị điểm huyệt, mỗi người đều mắng lên, có người : "Tiểu nhân, thế nhưng dùng vôi trắng ám toán chúng ta, ngươi còn gì là hùng hảo hán?"

      "Ha ha. . . . . . Bị nhóm người giết, ta liền thành chó hùng, lại ta là phải quân tử, ai cho ngươi phân tốt xấu giết ta đây?" Nàng chính là người đường, mạc minh kỳ diệu có người muốn giết nàng, nàng dĩ nhiên nghĩa khí giang hồ rồi.

      Những người đó bị tức đến được, chỉ nghe cây dương mai lại cười : "Ta và các ngươi thù oán tự nhiên giết các ngươi , nhưng mà? Chỉ vì ngươi chớ cùng ta...ta chỉ đành phải đắc tội." Nàng lúc khuôn mặt tất cả đều là nụ cười tà ác.

      " nương, ngươi định làm gì?" Nam tử nhìn những người đó, liền muốn sớm rời .

      Nhìn nam tử có chút phát run thân thể, có lẽ bị những người đó làm cho sợ hãi, cây Dương Mai cười : "Bọn họ bị điểm huyệt, ngươi cần sợ bị bọn giết, cũng nhanh chút đem bọn họ toàn bộ cột lên cây ."

      "Nha. . . . . . Được rồi!" Nam tử giống như quen bị người phân phó, có chút muốn.

      Nam tử đem những người đó cho tới bên cây, muốn đồ trói người, chỉ nghe cây Dương Mai cười : "Đem y phục của bọn họ cởi toàn bộ, sau đó dùng thắt lưng của bọn đem bọn họ cột lên cây."
      Chương 26: Điện hạ, ôm cái

      "A. . . . . . tốt lắm đâu!" nương này sao lại có chủ ý quái thú như vậy đâu? Chỉ là chủ ý này tệ, nam tử do dự lát, cũng làm theo.

      Cây Dương Mai dám nhìn những nam nhân thoát y phục, trước khi chỉ : "Đem những thứ đáng giá người bọn họ, sau đó lấy cây đuốc đốt y phục của bọn họ.”

      " nương, chúng ta phải cướp, phải tiền của chúng ta làm ra, chúng ta thể lấy." Nam tử gì cũng cầm tiền của người khác.

      Cây Dương Mai thấy mè nheo nửa ngày, lạnh nhạt : "Có thể làm như vậy, nhưng mà bọn nếu có tiền, lấy tiền nhượng người đường giúp bọn , bọn họ rất nhanh đuổi kịp của chúng ta, đến lúc đó bọn họ giết chúng ta ." Cây Dương Mai cũng có lạc quan như vậy, những người này cũng nhận ra được nàng, nhất định bỏ qua cho nàng.

      Nam tử nghe xong suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn là làm theo. đem những y phục kia đốt, lưu lại đống nam nhân phơi thân thân cây chửi mắng.

      Nam tử gì cũng đem tiền từ mấy người thân cây lấy , "Số tiền này phải chúng ta , chúng ta thể nhận, lát cho những người cần nó."

      "Cổ hủ." Cây Dương Mai cười hậu, thẳng tắp lên ngựa, giục ngựa rời .

      Nam tử thấy thế, vội gọi, " nương, chớ nha! nương đợi chút. . . . . ." Gặp người xa, mới giọng : " nương cò chưa cho ta biết danh tính?" Nàng là ân nhân cứu mạng của , thề, nhất định báo đáp nàng.

      ——

      Viên Chiêu Quân vào tẩm cung, lòng liền muốn lấy túi mê hồn trong ngực. tẩm cung, Vũ Văn Dục giường, trong tay cầm quyển sách, thỉnh thoảng lần , thấy nàng vào, lạnh nhạt : "Làm xong chuyện rồi hả ?"

      "Ừ, làm xong, chỉ là Điện hạ, những thuốc kia tại sao sợ nước đây?" Nếu có thể cho bọn chúng chết chìm càng tốt, nàng cũng cần mỗi ngày hướng về phía những dược thảo kia chuyện.

      Vũ Văn Dục trả lời vấn đề của nàng, tiếp tục xem sách.

      Viên Chiêu Quân lại hỏi, "Như vậy bọn họ sợ lửa sao?" Nếu là sợ, nàng ngày mai đến hậu sơn để lại cây đuốc.

      "Đừng nghĩ phóng hỏa đốt bọn họ, bọn họ chết rồi, ngươi và hai sư muội cũng đừng nghĩ sống tốt qua ngày." Thái tử ôn hoà .

      "Ngươi phái người theo dõi hai sư muội chứ!" Viên Chiêu Quân nghĩ lại, coi như theo dõi, phải cao thủ tuyệt đỉnh, Cây Dương Mai cùng Quả Khế cũng bỏ rơi người theo dỏi .

      Vũ Văn Dục lời nào, tiếp tục xem sách.

      "Điện hạ, ngươi đừng xem thường hai sư muội của ta, ta nghĩ các người của ngươi sợ là sớm đánh mất dấu rồi!" Viên Chiêu Quân tràn đầy tự tin .

      Nàng xong quả tệ, phái người thưo, tối ngày hôm qua mất dấu. Nhưng mà , để cho nàng suy đoán, có lẽ nghĩ đúng như vậy, nơi nào biết nàng đối với nàng hai sư muội tin tưởng như vậy.

      Viên Chiêu Quân nằm ở ghế dựa, liền muốn xem Vũ Văn Dục lúc nào ngủ nha! Nhìn có dáng vẻ muốn ngủ, nàng hỏi: "Điện hạ, ngươi phải ngủ sao?" tại người của nàng bản lại bắt đầu có phản ứng, mùi vị đó là quá hấp dẫn nàng, nàng muốn trực tiếp nhào tới đem thái tử giải quyết tại chỗ rồi.

      "Ừ." Vũ Văn Dục giọng trả lời, biết vì sao a, thế nhưng tuyệt ghét cùng với nàng cùng ở phòng.

      Thấy vậy được, nàng vẫn là ngẫm lại những biện pháp khác! Nàng nhìn thấy trong nhà bàn có bình nước, nhanh chóng chạy rót chén nước, cõng thân lặng lẽ ở trong nước thả chút bột thuốc, lấy tay quấy liền sau bưng đến thái tử trước mặt, "Điện hạ, uống nước !"

      Nào biết Vũ Văn dục tiện tay bưng qua ly trà, thấy mau đưa đến khóe miệng lúc, lại buông xuống, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi còn chưa có ngủ !"

      "." Ngươi đều ngủ, ta có thể ngủ sao? Nếu ngủ kế hoạch toàn bộ liền xong rồi.

      "Ta có chút đói bụng, ngươi cho ta lấy cho ta ăn !" Vũ Văn Dục .

      "Được rồi!" Viên Chiêu Quân đáp phải cực nhanh, nghĩ tới lần này có cơ hội, hồi đem túi kia thuốc toàn bộ đặt ở trong đồ ăn.

      Viên Chiêu Quân hừ ca ra khỏi thái tử tẩm cung, mà Vũ Văn dục mang mặt nụ cười nhạt nhòa, thấy nàng rời , tại trong ngăn kéo cầm khỏa thuốc đưa vào trung miệng nuốt vào. Điểm này Mê Hồn dược hoàn làm khó được , coi như nàng để bao nhiêu tại trong đồ ăn, ăn cũng có chuyện. Nghĩ tới tiếp đó chuyện xảy ra, khỏi cảm thấy thú vị.

      Viên Chiêu Quân hào hứng bừng bừng làm món ăn sở trường của nàng: mì trứng gà cà chua, còn đem mặt trưng bày đẹp mắt đa dạng , vì chính là nàng muốn đẹp mắt,. Vũ Văn Dục ăn sạch.

      Đem mặt đặt ở trước mặt Vũ Văn dục, Vũ Văn Dục nhìn chén kia mặt, còn rất ngạc nhiên, lạnh nhạt : "Phủ Thừa Tướng đại tiểu thư còn có thể làm bún?"

      "Cái này có cái gì kỳ quái, ngươi phải biết ta là đại tiểu thư được sủng ái sao?" Viên Chiêu Quân cười ha hả .

      Thấy nàng mình được sủng ái cũng nhàng như vậy, khỏi cảm giác nữ nhân này rất lạc quan.

      Cầm chiếc đũa bắt đầu ăn mì, mì này khẩu vị quả tệ, nhưng cùng đầu bếp của thái tử điện so sánh còn có chút cự ly. ăn vài miếng liền buông xuống.

      Thấy hề ăn tiếp, Viên Chiêu Quân có chút nóng nảy, liền vội vàng hỏi: "Điện hạ, mì này ăn ngon sao? Tại sao ăn? Đây chính là món ăn sở trường của ta." Nàng láo, nàng giỏi nhất nấu mì hoặc cơm rang trứng rồi, đồ ăn khác trừ nấu chín mùi vị ngon.

      "Tạm được." Vũ Văn Dục , ra phải rất đói bụng, cũng ăn hết bao nhiêu.

      Nàng có chút thất vọng cúi đầu, nội tâm rối rắm, chỉ ăn chút như vậy , thuốc kia đối với có hiệu quả sao?

      Thấy nàng mặt thất vọng, ôn hoà : "Mặt mùi vị tệ, ngươi phải thử chút sao?"

      "A!" Viên Chiêu Quân sửng sốt chút, muốn xin nàng cùng ăn chén mì? Người này đầu óc bị cửa kẹp? Kỳ quái như thế.

      "Coi như hết!" dằng dặc , nội tâm có chút ra được mùi vị.

      "Ha ha. . . . . . Ta quá đói, chỉ là Điện hạ ta có thể ôm ngươi chút sao?" Chỉ cần nàng có thể đến gần , để cho chút xíu tiếp nhận nàng, có lẽ lâu nữa, nàng là có thể đem áp đảo.

      "Ngươi có thể đợi ta độc phát rồi ôm." Vũ Văn Dục khóe miệng chứa đựng cười.

      "A!" Nàng cả kinh, "Làm sao ngươi biết ta thả thuốc? Chỉ là ngươi nếu biết, tại sao muốn ăn?" Nàng tò mò, trong lòng cũng hết sức tức giận, nam nhân này là cố ý để cho nàng thất vọng.

      "Có thuốc giải." chỉ là nhàn nhạt cho ra ba chữ, lại đem tất cả hi vọng củanàng tan vỡ.

      Viên Chiêu Quân cảm thấy bị trêu đùa rồi, cả giận : "Làm sao ngươi có thể như vậy trêu người đây?"

      "Chuyện bỏ thuốc ngươi đều có thể làm, ta chỉ là uống thuốc giải có cái gì đúng?" Vũ Văn Dục tựa tại giường tiếp tục xem sách, lạnh nhạt . Nhìn nàng tức giận, mặt hả hê.

      Viên Chiêu Quân thấy kế hoạch thất bại, thở phì phò leo lên ghế nằm đem chăn mê đầu bắt đầu ngủ. bao lâu, nàng ngủ thiếp , còn đem chăn đá mở ra.

      Vũ Văn Dục nhìn lướt qua nhìn nữ nhân ngủ hoàn toàn chẳng ưu nhã chút nào, sau đó tắt đèn ngủ.

      Tâm tình tốt, Vũ Văn Dục giấc ngủ rất sâu, nửa đêm Viên Chiêu Quân tỉnh lại, đánh bạo liền bò lên giường Vũ Văn Dục. Vậy mà Vũ Văn Dục thế nhưng có tỉnh lại.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Cùng gối mà ngủ

      Ngủ cùng giường, trong hơi thơt tất cả đều là Thuần Dương Chi Khí người phát ra, yên lặng nhớ tới khẩu quyết, cảm thấy luyện tập Tam Dương thần công thuận lợi hơn rồi.

      Mệt mỏi, nàng cũng ngủ thiếp . Vốn là muốn ra ghế nằm trước khi tỉnh lại, nhưng ngủ say quá, nàng cái gì cũng đoái hoài tới.

      Trời còn chưa sáng, Vũ Văn Dục đột nhiên tỉnh lại, phát Viên Chiêu Quân, giường, cũng biết thế nào, có cảm thấy buồn nôn, mà lại trộm quan sát nàng. Nhìn nàng an tĩnh ngủ, khỏi nhếch miệng lên, ra nữ nhân này dáng dấp đẹp vô cùng, nếu bình thường cũng an tĩnh như vậy tốt.

      Thấy nàng giật giật thân thể, sợ hết hồn, nhanh chóng nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Nghĩ tới, nàng nếu tỉnh lại nhìn có ngủ, mà nhìn nàng, có thể hay cảm thấy thích nàng, hoặc là cảm thấy đường đường là thái tử mà lại háo sắc.

      Viên Chiêu Quân vồ tóc hồi, mở mắt ra, nhìn ngoài cửa sổ chút, thấy trời sắp sáng, sợ hết hồn, to gan giơ tay lên ôm thân thể Vũ Văn dục, còn gắng hít sau hai cái, cuối cùng lưu luyến nhàng buông Vũ Văn Dục, nhàng xuống giường, sau đó rón rén đến ghế dựa. Nàng thở phào nhõm, vỗ ngực đối với mình giọng , "Cũng may, phát ."

      Vũ Văn Duc nghe được nàng lầm bầm lầu bầu, có chút cảm thấy buồn cười, từ từ mở ra mắt, ngồi dậy.

      Động tác của dọa Viên Chiêu Quân giật mình, nàng mở to mắt, nhớ có phát giác! Nàng mặt mất tự nhiên cười hắc hắc : "Ngươi tỉnh rồi!"

      "Ừ." Vũ Văn Dục mặt đỏ nhảy, kỹ thuật láo kia đúng là hạng nhất.

      phát sao? Nàng tâm hào hứng bừng bừng nghĩ tới, sau đó ở ghế dựa tiếp tục ngủ, còn : "Ta còn ngủ lát , Điện hạ là muốn rời giường sao?"

      Vũ Văn Dục muốn đúng, nhàng nhích thân thể, cảm giác chỗ nàng ngủ qua vẫn còn ấm, giường tự nhiên lưu lại mùi vị đặc biệt của cơ thể nàng, có chút nỡ rời, dựa lên thành giường, cầm quyển sách đầu giường đọc.

      "Đọc sách có cái gì tốt, sao bằng ngủ đây?" Viên Chiêu Quân qua liền nhắm mắt lại tính toán ngủ, vừa nhắc tới chuyện đùa, nàng đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, đột nhiên mở mắt ra, cười : "Điện hạ, ngươi phải xuất cung sao? Chúng ta cùng ra cung được ?" Nàng muốn xuất cung chơi nha! Nhưng ở chỗ này có thái tử cho phép, nàng dám chạy loạn.

      "Được, tại thôi!" vốn là tính toán đại hội võ lâm nhìn chút, thấy nàng lại có hứng thú, liền định mang nàng cùng nhau, có lẽ càng thú vị .

      "A! tại? Vội vã như vậy? Có việc gấp sao?" Viên Chiêu Quân vừa vừa rời giường, cầm áo khoác lên mặc ngay trước mặt Vũ Văn Dục, sau đó cầm túi của mình : “ thôi”

      Vũ Văn Dục thong thả ung dung cầm quần áo sửa sang xong, lúc này người thị vệ bưng nước vào, rửa mặt.

      Viên Chiêu Quân cũng còn rửa mặt, cũng còn suy nghĩ nhiều, dùng nước rửa mặt của Vũ Văn Dục dùng qua, rửa xong cài tóc cười : “ thôi”

      Vũ Văn Dục chưa từng gặp qua nữ nhân hóa trang, nữ nhân này cũng quá tùy ý, chỉ là nhìn đẹp hơn, trong mắt , như nhân như vậy so với nhưng nữ nhân tô son điểm phấn đẹp hơn nhiều.
      ——

      Vũ Văn dục nghênh ngang từ cửa cung ra ngoài, xe ngựa trực tiếp đến tòa nhà người bình thường ở kinh thành, sau khi tiến vào, toàn bộ mọi người đổi thành y phục người bình thường, chỉ là Vũ Văn Dục vẫn là thân Tử Y, tuy vải vóc giống như nhau, nhưng là mặc ở người vẫn là rất đẹp, phong cách cũng là tốt nhất.

      Viên Chiêu Quân vốn là mặc y phục màu trắng bình thường, vì vậy có thay đổi y phục, đoàn người kể cả Đường Liêm có bảy tám người. Toàn bộ đến cách gọi cũng thay đổi, những thị vệ kia gọi Vũ Văn Dục là chủ nhân.

      Viên Chiêu Quân mới nguyện ý gọi như vậy, cảm giác mình giống như đầy tớ, tiểu Vũ Văn Dục thiếu gia, cảm giác nàng chính là nha hoàn, vì vậy nàng đặc lập độc hành, nhất định gọi Vũ Văn Dục —— Tiểu Dục. Đây là nghe hoàng hậu gọi như vậy.

      Đường Liêm nghe Viên Chiêu Quân gọi thái tử như vậy, cũng thay nàng lo lắng, nhưng thấy thái tử gì, an tâm.

      Viên Chiêu Quân tới cổ đại cũng có tháng, tính tính toán toán là thời gian, còn tháng nữa, nàng giải quyết được Vũ Văn Dục phải chết, vì vậy nàng gì cũng phải đưa cái sạch này giải quyết.

      Bọn họ là quan đạo, dọc theo đường ra roi thúc ngựa, giữa trưa ngày thứ hai đến đại hội võ lâm. Mà lúc này, Võ Lâm Minh Chủ tranh đoạt giờ mới bắt đầu.

      Bên cạnh vẫn có Vũ Văn Dục, người có mùi Thuần Dương Chi Khí, nên nàng phát giác chung quanh có người Thuần Dương xuất .

      Đường Liêm cho bọn an bài ở vị trí, hơn nữa còn chuẩn bị hai băng ghế cùng cái bàn , mặt khác còn có chút nước trà. Đối với an bài của Đường Liêm, Viên Chiêu Quân hết sức hài lòng, khen: “ Đường cọc gỗ, tệ a, ngờ ngươi rất tỉ mỉ."

      Câu tán dương đối với Đường Liêm có ý tứ tốt, Vũ Văn Dục nhìn hai người chuyện, sắc mặt có chút lãnh.

      Vị trí của bọn họ khá cao, trung gian là sân đấu võ , cái chỗ này tựa như thiên nhiên quan cảnh đài, cái là có thể thấy mọi người.

      Lúc này nàng nhìn thấy nam tử thân ăn mặc thư sinh, ngày thường mềm mại tuấn tú, nàng khỏi kêu lên, "Oa! Cõi đời này còn có bực này mỹ nam, là mở rộng tầm mắt."

      Vũ Văn Dục theo ánh mắt của nàng nhìn, là tán đồng gật đầu cái, "Đúng là mỹ nam." Có thể nhìn thấy sắc sắc ánh mắt nàng, mặt khỏi lạnh mấy phần.

      Đường Liêm thấy thế, : "Chiêu Quân, ngươi phải cảm thấy chủ nhân nhà ta đẹp hơn sao?" nhìn thấy Điện hạ đối với Viên Chiêu Quân giống nhau, nghĩ nên giúp chút. là bằng hữu, là chủ nhân, bọn họ nếu có thể ở chung chỗ, lấy hậu phát sinh chuyện gì, cũng cần vì thế làm khó

      "Đúng nha, lãnh mỹ nam." Viên Chiêu Quân mắt có từ người thư sinh kia dời . Chỉ thấy thư sinh đột nhiên mà chứng kiến thấy gì đó, hào hứng bừng bừng vọt tới, chỉ thấy đến chỗ nữ nhân trước mặt, nở nụ cười.
      Người thư sinh này phải ai khác, chính là nam tử mà Cây Dương Mai cứu, nhìn Cây Dương Mai cách đó xa, hưng phấn tới.

      " nương, ta cuối cùng coi như là tìm đến ngươi rồi, ra là nương là võ lâm nhân sĩ nha! Khó trách võ công tốt như vậy." Nam tử ăn mặc thư sinh thấy Cây Dương Mai cười đến mắt híp lại thành vá, nhìn đặc biệt vui mừng.

      Cây Dương Mai vừa nghe thanh cũng biết là người nào, vừa quay đầu cười : "Sao ngươi lại tới đây? theo ta làm cái gì? Ngươi có đem những sát thủ kia đưa tới !" Nàng qua nhìn chung quanh.

      Lúc này, Viên Chiêu Quân ở chỗ cao nhìn thấy mặt của nàng, thấy là Cây Dương Mai, nàng khỏi cười : "A! Sư muội tại sao lại ở chỗ này?"


      Chương 28: Thư sinh chính là cổ hủ.

      Lúc này, Viên Chiêu Quân ở chỗ cao nhìn thấy mặt của nàng, thấy là Cây Dương Mai, nàng khỏi cười : "A! Sư muội tại sao lại ở chỗ này?"Nha đầu này là nghịch ngợm, sư phụ phải muốn nàng Lý Nam nước tìm Thuần Dương nam tử sao? Nàng nghĩ lại, cũng cảm thấy Cây Dương Mai chơi chút có quan hệ, song lại nàng cần nam tử Thuần Dương thứ hai là thời gian luyện công nửa năm sau, cách khác có thời gian hơn bốn tháng.

      Vũ Văn Dục ngẩng đầu nhìn lại, híp mắt. Còn chưa kịp mở miệng, Viên Chiêu Quân liền khai mở miệng, "Tiểu Dục, ngươi đừng nghĩ tới phái người theo dõi sư phụ sư muội ta.”

      Vũ Văn Dục chỉ đành phải thôi, thôi, nha đầu cũng náo ra bao nhiêu chuyện.

      Mà thư sinh kia chỉ Cây Dương Mai như vậy, sốt ruột, " nương đừng lo lắng, những người đó tuyệt nghĩ đến ta tới nơi này . Chúng ta là an toàn."

      Cây Dương mai nhìn đánh nhau đài, chỉ nghe thư sinh lại : " nương, ngươi là ân nhân cứu mạng tại hạ, tại hạ Lý Dịch, xin hỏi nương phương danh?"

      Đài Trung đánh nhau phải chánh kích liệt, Cây Dương Mai thấy hăng say , thuận miệng : "Ta tên là Cây Dương Mai, có việc gì, chớ phiền ta."

      Lý Dịch cau mày, sắc mặt phải quá tốt, lát sau vừa vẻ mặt tươi cười, " nương, nơi này vị trí tốt,tại hạ có vị trí tốt hơn có thể xem cuộc đấu.”

      Cây Dương Mai luôn luôn hoạt bát, quay đầu liền : "Ngươi sớm , nhanh thôi!"

      Lý Dịch thấy nàng nguyện ý cùng cùng nhau xem cuộc chiến, trong lòng vui mừng, cười : " nương, xin mời!"

      lúc này, Vũ Văn Dục phái tới thị vệ : "Dương Nương, tiểu thư nhà ngươi Viên nương cũng ở đây xem cuộc chiến, xin hỏi ngươi qua ?”

      "Có ? Ngươi là tiểu thư nhà ta có ở đây ?" Thấy kia người gật đầu, Cây Dương Mai lại hoài nghi : "Tiểu thư nhà ta tên gọi là gì?"

      "Viên Chiêu Quân." Thị vệ nhanh chóng ra tên.

      Cây Dương Mai nghe xong tin, nàng với ai cũng nhận ra, người nọ như vậy, nhất định chính là tiểu thư nhà nàng cũng tới nơi này, vì vậy nàng muốn nhiều, liền theo thị vệ rời .

      Lý Dịch thấy thế, vội vàng đuổi theo, "Dương Nương, đợi tại hạ chút."

      Cây Dương Mai gì, mặc cho theo nàng gặp Viên Chiêu Quân.

      Khi Lý Dịch theo Cây Dương Mai tới trước mặt Viên Chiêu Quân, nàng cảm thấy chung quanh Thuần Dương Chi Khí dày vô cùng, nàng khỏi hút hai cái, nghĩ tới, chẳng lẽ là nàng cách Vũ Văn dục quá gần? ra nàng biết, Lý Dịch đứng ở sau lưng Cây Dương Mai, chính là trong Thuần Dương nam tử họ muốn tìm.

      Cây Dương Mai nhìn Viên Chiêu Quân rất kích động, tiến lên liền lôi kéo tay Viên Chiêu Quân : "Tiểu thư, làm sao người ở chỗ này?"

      "Ngươi sao? Cũng ở chỗ này." Viên Chiêu Quân cười .

      Cây Dương Mai có chút ngượng ngùng , vồ hồi đầu, cười : "Ai nha, ta nghe đại hội võ lâm, cho nên mới tới xem chút, chỉ là sư phụ đóng thị chuyện, ta có quên, tiểu thư yên tâm !" Cảm giác chính mình như vậy làm trễ nãi thời gian xin lỗi tiểu thư.
      "Chọc ngươi chơi , ta có trách ngươi, là ta liên lụy các ngươi." Viên Chiêu Quân cười , sau đó quay đầu lại đối với Đường Liêm : "Cọc gỗ, còn có cái ghế sao?"

      "Có." Đường Liêm sau khi trả lời, chỉ chốc lát sau có người đưa đến hai cái ghế.

      Lý Dịch là người dễ dàng chuyện, Cây Dương Mai thấy Viên Chiêu Quân tò mò, vì vậy giới thiệu: "Vị này là. . . . . ." Nàng đột nhiên liền quên gọi tên là gì, vì vậy hướng về phía Lý Dịch : "Chính ngươi tới giới thiệu ! Vị này là tiểu thư nhà ta."

      "Đừng nghe Cây Dương Mai bậy, ta là sư tỷ nàng." Nhìn nam nhân này dáng dấp tệ, theo Cây Dương Mai chẳng lẽ là đối với Cây Dương Mai có ý tứ?

      "Tại hạ Lý Dịch, Dương Nương cứu ta rồi, nàng là ân nhân cứu mạng của ta." Lý Dịch tự giới thiệu mình .

      Viên Chiêu Quân nghe xong, cười, "Như vậy nếu, ngươi có phải hay đối với muội ta lấy thân báo đáp ân tình?”

      Cây dương mai nghe, bĩu môi gọi, "Tiểu thư, chớ nhảm. Ta mới cần thư sinh vô dụng đây?"

      Nơi nào biết Lý Dịch nghe Cây Dương Mai như vậy, trong lòng hết sức vui, có chút chận tức giận : "Chỉ cần Dương Nương ngại, tại hạ nguyện ý lấy thân báo đáp."

      có mặt có da, nam nhân này phải thư sinh sao? Thế nhưng có thể ra như vậy? Cây Dương Mai coi như là thêm kiến thức.

      Viên Chiêu Quân nghe xong, cười đến tà ác, "Tốt nhất! Ta liền đem sư muội gả cho ngươi !" Nàng cũng chỉ là đùa, nơi nào biết Lý Dịch lại tưởng .

      "Cám ơn Viên tiểu thư." Lý Dịch cười nhìn Cây Dương Mai, nghĩ tới báo ân, như vậycũng có gì tốt.

      "Tiểu thư, làm sao ngươi như vậy liền đem ta bán đây?" Cây Dương Mai dậm chân cái, sau đó : "Tiểu thư, ta hoàn thành chuyện sư phụ giao đãi cáo từ." Cây Dương Mai xong, chạy nạn phi thân rời .

      Lý Dịch mặt gấp gáp, nhìn Viên Chiêu Quân, "Viên tiểu thư, này phải như thế nào là tốt?"

      "Thư sinh chính là cổ hủ nha! Còn có thể như thế nào, mau đuổi theo nha!" Nàng mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép xong, thấy Lý Dịch đuổi theo, nàng mặt cười tà.

      Lý Dịch vừa rời , này Thuần Dương Chi Khí tư vị cũng có dày đặc, nàng đột nhiên liền phản ứng lại, trong lòng cả kinh thầm : "Chẳng lẽ, là Thuần Dương nam tử?"

      Nghĩ như vậy, nàng đứng dậy phải rời khỏi. Mà nàng bị Vũ Văn dục bắt lại tay, " nơi nào?"

      "Đuổi theo Lý Dịch." Viên Chiêu Quân thuận miệng mà đáp.

      Nghe đáp án của nàng, Vũ Văn Dục mặt lạnh lẽo, "Lý Dịch tái mỹ, nương cũng thể muốn hình tượng đuổi theo chạy."

      Lộn xộn cái gì, nàng nơi nào muốn đuổi theo chạy? Chỉ là hình như cũng là có chuyện như vậy. buông tay, nàng mặt ảo não nhìn chằm chằm, sau đó nhìn Đường liêm : "Cọc gỗ, nhanh tìm sư muội ta , Lý Dịch chính là người mà sư phụ ta muốn nàng tìm.”

      Đường Liêm nhìn Vũ Văn Dục chút, thấy Vũ Văn Dục lời nào, dám động.

      Viên Chiêu Quân thở phì phò kêu lên: "Đường cọc gỗ, chúng ta phải bằng hữu sao? Ít chuyện này đều giúp ta sao?"

      Vũ Văn Dục vẫn là lời nào, cảm giác Viên Chiêu Quân tìm Lý Dịch có chuyện, hơn nữa còn phải là chuyện gì tốt.

      Đường Liêm mặt làm khó, trong lòng suy nghĩ, hai người này nếu là vợ chồng là tốt, cũng làm khó. lâu, mới : " xin lỗi, Chiêu Quân."

      Viên Chiêu Quân cũng biết Đường Liêm khó làm, Lý Dịch cùng Cây Dương Mai cũng xa, tại đuổi theo cũng đuổi kịp, dù sao thời gian còn nhiều hơn, hơn nữa nàng cũng biết Thuần Dương nam tử chính là Lý Dịch, đợi nàng giải quyết Vũ Văn Dục sau đó mới tìm Lý Dịch. Nghĩ như vậy, nàng đối Đường Liêm : "Ai, thôi, cũng trách ngươi."

      Đường Liêm nghe xong, sắc mặt mới tốt nữa chút, ở trong lòng thở phào nhõm. Mà Vũ Văn Dục còn là nắm tay Viên Chiêu Quân thả. Nắm tay của nàng, cảm thấy rất thoải mái, lại non vừa mềm, thủ cảm tốt vô cùng, tuyệt nghĩ buông ra.

      "Này, buông tay, ta nha." Viên Chiêu Quân hiểu nam nhân này phải sach sao? tại vừa xướng ra tuồng gì?

      Vũ Văn Dục có chút lưu luyến buông tay nàng ra, trong lòng lại có chút thất bại, canh chừng nàng mặt nghĩ tới, ra là tay của nữ nhân là mềm như thế này.

      Tay vừa buông ra, lúc này Viên Chiêu Quân lại ngửi thấy mùi Thuần Dương nam tử giống như vậy, có kinh nghiệm của Lý Dịch, nàng lập tức cũng biết chỉ người Vũ Văn Dục mới phát ra mùi vị, vì vậy nàng kích động, nhanh chóng chạy đến nơi phát ra. Nàng dọc theo đường ngừng tìm kiếm mùi vị.

      Vũ Văn Dục theo phía sau nàng, lạnh lùng : "Ngươi tìm cái gì?"

      "Nam nhân." Nàng đơn giản mà dứt khoát .

      Thái tử nghe xong, nhất thời sắc mặt đen như đáy nồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :