1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuồng Nữ Bắt Phu: Cưỡng Bức Lãnh Thái Tử - Hàn Hi Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Ngắm hoa tiên tử

      Nếu về thi thơ ca, nàng còn có thể mượn dùng của Lý Bạch Đỗ Phủ, nhưng về thư pháp nàng chưa từng luyện qua. Hội họa, nàng trừ thiết kế kiến trúc cũng biết. Tài đánh đàn, nàng có thể gảy đàn tranh nha, hay là nàng cảm thấy thanh đàn tranh dễ nghe nên có học qua. Lại còn khiêu vũ, nàng từ trừ lên khán đài hát hợp xướng ra bước bục lần nào, chớ chi khiêu vũ, này muốn nàng đối phó sao đây?

      Ba người ở chỗ này rầu rĩ, vòng thứ nhất lại bắt đầu.

      Hoàng đế ra vế , "Hoa đua nở đóa đóa vui mắt người." Đây là đại hội ngắm hoa, dĩ nhiên là lấy hoa nở làm đầu. .

      Viên Tiểu Điệp trong lòng có câu đối, khổ nổi nàng có hôn ước, nàng lặng lẽ tới nhi nữ của Thượng Thư được xưng là trong tam đại mỹ nữ Kinh Thành Lý Duyệt Nhi bên cạnh, rỉ tai hồi, chỉ thấy Lý Duyệt Nhi cười trước mặt mọi người ra vế dưới, "Ngữ kinh nhân cú cú khải quan tâm ."

      "Được, hảo vế dưới ." Hoàng hậu nhìn Lý Duyệt nhi mặt xinh đẹp, cười nở hoa. Thầm nghĩ , nương này tệ, diện mạo đẹp, còn có tài văn chương.

      Hoàng đế lại ra thêm hai câu đối, câu được nhị tiểu thư phủ Tướng Quân đối ra, câu là muội muội Triệu Tử Dương của Tả Tướng đối ra. Hai người này đều trong tam đại mỹ nữ kinh thành, cũng là nữ nhân có tài.

      Hoàng đế cùng hoàng hậu thấy từng người ra vế đối , ai cũng như hoa như ngọc, đều xứng đáng với hoàng tử.

      Hoàng đế nhìn Viên Chiêu Quân chút, lại ra liên, "Hoa viên lý, hà hoa hương, lê hoa hương, quế hoa hương, hoa hương hoa hương hoa hoa hương."

      Mọi người đối với vế này đều nghĩ ra được vế dưới, mà Viên Chiêu Quân nghe lại thấy vui vẻ, đây phải là câu đối dành cho Tiểu Yến Tử trong phim truyền hình Hoàn Châu cách cách sao? Nàng chút suy nghĩ, có phần đùa dai : “ đường cái, người phân thúi, cứt heo thối, cứt chó thối, phân thúi phân thúi cứt phân thúi."

      Sau khi xong, mọi người mặt ghét bỏ, "Thôi , nữ nhi này nhã nhặn chút nào.”

      Viên Chiêu Quân liền muốn xem mọi người là phản ứng cái gì, tiếp khỏi cười : "Các vị có vế dưới hay hơn?"

      " có. . . . . . có." Các tiểu thư đều nghĩ ra vế dưới, từng người như trái bóng xì hơi.

      Hoàng đế cùng hoàng hậu cười đến mắt híp lại thành vá, Vũ Văn Dục vạn năm đóng băng mặt, cũng khỏi giác môi khẽ giơ lên, tuy lần này văn nhã nhưng lại rất tinh tế.

      Thấy mọi người cũng lắc đầu, Viên Chiêu Quân cười : "Mới vừa rồi chọc các ngươi, chân chính vế dưới là, trong cuộc sống, người thân vui mừng, có người vui mừng, người khác vui mừng, người vui mừng, người vui mừng, người người vui mừng." Vế dưới này là nàng xem sau khi xem TV, tìm tòi đây mà, nếu hôm nay phải đối cái câu cứt thối rồi.

      "Được, vế dưới này tốt." Tả Tướng Triệu luôn luôn tỉnh táo nghiêm túc . Tả Tướng đại nhân nhìn Viên Chiêu Quân ánh mắt của lại có mấy phần vẻ tán thưởng .

      Tứ hoàng tử biết khi nào đến bên cạnh Viên Chiêu Quân, cười : " ngờ ngươi chỉ là mỹ nữ, còn là tài nữ."

      "Tứ hoàng tử quá khen." Viên Chiêu Quân mỉm cười .

      Hoàng đế cùng hoàng hậu dĩ nhiên cũng nghe đến Tứ hoàng tử Vũ Văn Nhạc lời , hoàng hậu khỏi cười : "Nhạc nhi đúng, Viên nương chỉ là mỹ nữ còn là tài nữ."

      Được hoàng hậu khích lệ, Viên Chiêu Quân cũng cảm thấy có lỗi, mặt vì biết gì liền đỏ, nàng khỏi ngẩng đầu nhìn về phía xa nơi thái tử. nhìn sao, vừa nhìn liền ngây dại, trước giờ vẫn đánh giá kỹ, ra thái tử tuấn mỹ đến như vậy. Khiến nàng dời tầm mắt, sinh ra làm con nhưng cũng ghen tỵ dung nhan tuyệt sắc này.

      Chúng sinh ánh mắt cao ngạo, dung nhan độc nhất vô nhị, phong thái cao quý ưu nhã, khí thế càng thêm lăng nhân, quả là tuyệt mỹ nam nhân, cơ hồ có thể dùng hai chữ hoàn mỹ để hình dung.

      khi Viên Chiêu Quân quan sát thái tử Vũ Văn Dục hoàng hậu tuyên bố những người tiến vào vòng trong , chính là Kinh Thành tam đại mỹ nữ cùng Viên Chiêu Quân.

      Vũ Văn Dục lạnh lùng quay lại nhìn ánh mắt của Viên Chiêu Quân, Viên Chiêu Quân sợ hết hồn, nhanh chóng dời mắt, quay đầu vừa nghĩ, thế nhưng lại hướng về phía Vũ Văn Dục ném ánh nhìn vô cùng mị hoặc quyến rũ.

      Vũ Văn Dục bị mị nhãn mê hoặc, ngược lại cảm thấy nữ nhân này là ghê tởm, nhanh chóng quay đầu .

      Kế tiếp chính là thời điểm mọi người biểu diễn tài nghệ, cửa ải cuối cùng mới phải làm thơ.

      Tài nghệ tỷ thí, các gia tiểu thư cũng lấy ra tuyệt kỹ, Lý Duyệt Nhi đánh đàn, phủ tướng quân nhị tiểu thư vẽ tranh, muội muội Triệu Tử Dương của Tả Tướng Triệu Mạc khiêu vũ. Ba người tài nghệ phân cao thấp, mà ba người xong nên Viên Chiêu Quân lên đài biểu diễn.

      Viên Chiêu Quân kì kèo mè nheo lên đài, nhìn cầm kỳ thi họa cùng khiêu vũ cũng như , buồn thắt lông mày, nàng ở trong lòng thầm, có có, ai hátca, nàng bây giờ thanh cực đẹp, hát ca nhất định rất êm tai. Nhưng là khổ nổi ai thay nàng thấu nhạc, nàng liếc xung quanh, ánh mắt cuối cùng dừng lại cây gỗ phái sau đài biểu diễn, chạy xuống lượm hai cây cọc gỗ, rồi lên đài.

      Nhìn ánh mắt kỳ lạ của mọi người, nàng ho tiếng, : "Ta biểu diễn hát ca, đây chính là nhạc khí." Nàng giơ tay lên trong hai cây cọc gỗ .

      Nhìn vườn hoa chút, nàng đột nhiên liền nghĩ đến bài hát có chưa hoa, vì vậy nàng tuyên bố: "Tên bài hát, đoàn tụ sum vầy."

      Đối với tên ca khúc này, có ai nghe qua, cũng cảm giác tò mò, đều nayfnhi nữ của Hữu Tướng chẳng nhẽ còn có thể soạn nhạc?

      Lúc này Viên Thừa Tướng cùng Viên Tiểu Điệp Nhị phu nhân đều ở đây dưới đài nhìn, mấy người tâm tư dị biệt.

      Viên Chiêu Quân dùng hai cây cọc gỗ nhàng vỗ nhịp, tiếp khẽ mở môi đỏ mọng, dùng thanh như tiên nhạc tại mà cất lên ": Gió xuân thổi, thôi vào cánh cửa lòng ta, nhớ đến người mà lòng thể ngủ, vì sao người hiểu, cố tình khiến hoa rơi, chỉ có thể nhìn ngoài cửa sổ,….”

      Mọi người nhìn Viên Chiêu Quân mở miệng hết sức bất ngờ đến ngây người, mỗi người cũng hoàn toàn đắm chìm trong tiếng ca dễ nghe, khi Viên Chiêu Quân hát xong, yên tĩnh lúc, mọi người đắm chìm trong trong tiếng ca lâu mới lấy lại tinh thần, sau đó chính là tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên.

      Nghe Viên Chiêu Quân ca, thái tử khỏi đối với nàng vài phần kính trọng, nữ nhân này giống như nhau, thanh này, chỉ trời cao mới có.

      Hoàng đế cùng hoàng hậu càng thêm tán thưởng dứt, cung đình nhạc sĩ nhanh chóng nhớ giai điệu ca khúc, nghĩ tới về sau đưa nàng với giọng ca như trời cao biểu diễn cho hoàng hậu cùng hoàng thượng.

      Lại bởi vì bài hát này mà Viên Chiêu Quân thành người kinh thành đàm luận hồng nhân, càng khiến người muốn xuất , thái tử thế nhưng bởi vì này bài hát có quyết định.

      Lúc hoàng hậu tuyên bố tiếp tục cửa thứ ba, Vũ Văn Dục ngắt lời hoàng hậu, tuyên bố: "Năm nay ngắm hoa tiên tử phải là vị Viên tiểu thư này còn ai hơn nữa." Vũ Văn Dục mặt lạnh nhạt, hình như chuyện này cùng chẳng có điểm liên quan nào.

      Thái tử lời tựa như thánh chỉ, thay đổi. Hoàng đế cùng hoàng hậu thấy thái tử có quyết định, tự nhiên hết sức ủng hộ! Vì vậy Hoàng đế tuyên bố: "Năm nay ngắm hoa tiên tử chính là Viên Thừa Tướng nhi nữ Viên Chiêu Quân."

      Viên Chiêu Quân ngờ như vậy có thể dành được Ngắm hoa tiên tử, càng nghĩ đến bởi vì ca khúc, nàng lại trở thành nữ nhân duy nhất vào thái tử điện.

      Thưởng Hoa hội kết thúc, bởi vì Hoàng đế tờ thánh chỉ, Viên Chiêu Quân ở lại hoàng cung, nhưng thái tử khiến Viên Chiêu Quân tiến vào thái tử điện cầu duy nhất chính là thể mang thủ hạ nha hoàn, ngay cả sư phụ của nàng cũng được.

      Vì có thể hút Thuần Dương Chi Khí, nàng chỉ phải đồng ý, ngày thứ hai, nàng thân mình tiến vào thái tử điện.
      Chương 10: Vung tay lên chết đống

      Viên Chiêu Quân cầm gói đồ liền vào thái tử điện. Thái tử điện rất lớn, cũng rất thanh lịch, nhìn kiến trúc màu xanh vàng rực rỡ, cả thái tử điện cũng chẳng thấy bóng dáng nữ nhân, ngay cả cung nữ cùng thái giám cũng có. Chỉ có thị vệ lãnh nhược băng sương.

      Người dẫn Viên Chiêu Quân là thị vệ Đường Liêm, thấy thị vệ mặt nghiêm nghị, Viên Chiêu Quân nhăn lại mày, suy nghĩ chút hướng về phía Đường Liêm kêu lên: "Này, ngươi dẫn ta nơi nào nha! Thái tử đâu? Thái tử ở nơi nào?"

      Đường Liêm lời nào, sắc mặt có bất kỳ biến hóa nào, tựa như khối cọc gỗ bình thường ở trước mặt nàng, Viên Chiêu Quân cảm thấy người này có lễ phép, vì vậy còn : "Trước mặt cọc gỗ, ta chuyện với ngươi nha! Thái tử ở nơi nào?"

      Cọc gỗ? Đường Liêm bước chân của hơi ngừng lại, tiếp tục tiến lên.

      Rốt cuộc lại để ý tới nàng? Viên Chiêu Quân tức giận, cũng quản mọi việc rồi, thẳng tắp liền đưa tay hướng tới sau lưng Đường Liêm chưởng, "Này, ngươi câm rồi sao, sao chuyện? Ta hỏi ngươi thái tử ở nơi nào?"

      Đường Liêm đề phòng Viên Chiêu Quân, sau lưng bị đánh đến đau nhức, nhất thời dừng bước lại, xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm Viên Chiêu Quân, thanh lãnh như băng, "Đủ rồi."

      Viên Chiêu Quân thấy chuyện lạnh lùng như vậy, trong lòng lại càng dễ chịu, trở lại khuôn mặt lạnh, "Ngươi cuối cùng cũng chuyện? phải câm? Ngươi rất chảnh phải ? Ngươi cho là cứ lãnh khốc đẹp trai sao? Mặt cương thi, ghê tởm." Viên Chiêu Quân tuy như vậy, vừa nhấc mắt, lại bị khuôn mặt đẹp của Đường Liêm làm cho giật mình, này so thái tử kém là bao nhiêu.

      Đường Liêm nhìn chòng chọc vào Viên Chiêu Quân lúc mở lúc đóng miệng, trong lòng kích động muốn đánh người, nhưng bây giờ thái tử còn chưa an bài, thể động thủ, cuối cùng quay đầu tiếp tục tiến lên, "Thái tử thích chờ người."

      " thích chờ người, ta còn thích tìm người đây?" Viên Chiêu Quân phô ra miệng lưỡi nhanh nhảu, lại mặt chó thối cười : "Cọc gỗ, ngươi thái tử thích nữ nhân thế nào? Ta như vậy thích ?"

      Đường Liêm khóe miệng khẽ run, lạnh lùng : "Ta phải cọc gỗ, ta tên là Đường Liêm." Nữ nhân này là đáng ghét, lại dám cho biệt danh như vậy, nhiều năm như vậy, cả hoàng cung trừ Hoàng đế hoàng hậu cùng thái tử, còn người nào dám cho nâng biệt danh đây?

      "A, biết, Đường cọc gỗ." Viên Chiêu Quân chút suy nghĩ cho cọc gỗ hai chữ trước tăng thêm họ. Này nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng chính là cây đại cọc gỗ nha, có vẻ mặt, toàn thân tản ra lạnh lẽo khí, theo ý nàng, cọc gỗ hai chữ quá đúng thích hợp với Đường Liêm.

      Vừa , Đường Liêm giận đến mặt xanh hắc, dùng ba phần nội lực, chưởng liền hướng Viên Chiêu Quân.

      Viên Chiêu Quân tránh được, bị chưởng phong quét ngã mặt đất, nàng nhanh chóng đứng dậy từ dưới đất, giận dữ nhìn chằm chằm Đường Liêm, chút nghĩ ngợi mở miệng bẩn, "Mẹ, ngươi nha vung tay lên chết người thế nhưng dùng để đánh nữ nhân, ngươi có biết xấu hổ hay hả!"

      Vung tay lên chết đống? Đây là cái từ lộn xộn gì đây? Chỉ là lời này nên dùng để hình dung thực lực của thái tử thích hợp hơn. Đường liêm cau mày nhìn Viên Chiêu Quân như bộ dáng gà chọi, còn muốn lời của nàng..., khỏi nhếch miệng lên.

      "Ha ha. . . . . . Vung tay lên chết đống, vế là cái gì?" thanh của nam nhân từ xa đến gần.

      "Còn có thể là cái gì, dĩ nhiên là tay vừa nhấc chết hàng thôi!" Viên Chiêu Quân thuận miệng trả lời, dứt lời, thái tử Vũ Văn Dục tác phong nhanh nhẹn đứng vững vàng ở trước mặt nàng.

      "Hảo câu hay." Thái tử cũng có chút hiếu kỳ nữ nhân này cho rằng hoành phi là cái gì, khỏi hỏi: "Hoành phi đây?"

      "Hoành phi chính là ‘ giết người chớp mắt ’ sao! Điều này mà cũng biết, còn cái gì là thái tử, ta xem thấy thái giám cũng còn khác biệt lắm." Viên Chiêu Quân thói quen chính là như vậy, mắng người đến dứt, cũng để ý hậu quả, dĩ nhiên lựa chọn bị chửi người thân phận địa vị.

      Thái tử nhất thời sắc mặt sắc tối tăm, hơi thở càng thêm lãnh khiến Viên Chiêu Quân khỏi run rẩy, lúc này nàng mới phản ứng được mới vừa rồi mình cái gì, tiếp mặt chó thúi, trách mình cười : "Ha ha. . . . . . Thái tử ngài đại nhân chấp lỗi tiểu nhân, đúng là Tể Tướng trong bụng có thể chống thuyền, dù sao người cũng là thái tử, cũng đừng cùng tiểu nữ ngu ngốc này so đo."

      Thấy nàng ăn trôi chảy, Vũ Văn Dục nhăn mày lại, Đường Liêm càng thêm bộ dạng như nhìn quái thai, hai người đều ở đây trong lòng nghi vấn , đây là thiên kim của Tể tướng có phẩm hạnh đây sao?

      Thấy bọn họ vẻ mặt có chút lạ, Viên Chiêu Quân tiếp: "Ha ha, các ngươi ý muốn ta phẩm hạnh tốt sao? Này phẩm hạnh vấn đề chính là nhân giả kiến nhân ! Ha ha. . . . . . Ta nghĩ các người có địa vị như vậy hiểu. . . . . . Hắc hắc. . . . . ." Nàng xong hướng hai người nháy cái mắt.

      Vũ Văn Dục trong lòng hồi lạnh đến buồn nôn, là nghiêm trọng hoài nghi liệu có phải đưa ra quyết định sai lầm hay , lúc ấy chọn nữ nhân này làm Ngắm hoa tiên tử hoàn toàn là bởi vì nhìn nàng có chút tài năng, chuyện cũng giống những tài nữ quanh qua lòng vòng, nhưng này nữ nhân hình như cũng quá ác tục chút.có chút hung dữ.

      Vũ Văn dục người đặc biệt có Thuần Dương hơi thở đập vào mặt, chọc cho Viên Chiêu Quân trong lòng hồi nóng ran, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Vũ Văn Dục có chút nóng bỏng, chút nghĩ ngợi, dựa vào lên ôm lấy thân thể Vũ Văn Dục, hô hấp nặng nề vài hớp : "Ngươi. . . . . . Thơm quá nha!"

      "Cút ngay!" Vũ Văn Dục vung tay lên, liền đem Viên Chiêu Quân huơ ra xa ba mét.

      Hoàn hảo Viên Chiêu Quân đứng vững, có ngã xuống, đầu tiên là hung hăng nhìn chằm chằm Vũ Văn Dục, ở trong lòng hung hăng mắng trận, mặt đưa tình : "Thái tử đừng nóng giận, ta có ý tứ gì khác, người thơm cũng là lời mà thôi, thái tử bởi vì chút chuyện này cũng tức giận chứ!"

      Thái tử phổ môi khẽ mở, giọng lạnh lẽo, "Đường Liêm, Viên tiểu thư sau này phụ trách tất cả công việc về y dược."

      "Có ý tứ gì?" Viên Chiêu Quân nháy mắt, hình như nháy mắt nhiều hơn hai cái cũng chẳng có kết quả gì.

      "Thái tử ý là, sau này chuyện trồng hái thuốc cũng do ngươi tới phụ trách, hơn nữa còn có thuốc thí nghiệm." Đường Liêm lạnh giọng giải thích.

      "Cái gì. . . . . . Để cho ta thí nghiệm thuốc? Các ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . . Các ngươi đây là giết người bừa bãi." Xong rồi xong rồi, nàng là xong rồi, nàng còn chưa có đem thái tử hút Thuần Dương Chi Khí đây? Nhanh như vậy liền trở thành tiểu bạch thử thuốc sao? . . . . . . Nàng mới cần chết.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Cùng Răn làm hàng xóm.

      " muốn? Ngươi đại khả bây giờ có thể rời ." Vũ Văn Dục toàn thân cao thấp tràn đầy khí lạnh lẽo, giống như hàn băng ngàn năm, ánh mắt mờ ảo nhìn phía xa, nhìn hướng Viên Chiêu Quân cái.

      "Ngươi rời liền rời , lão nương chẳng phải là mất mặt sao?" Viên Chiêu Quân tuy giọng ủ rũ, nhưng cũng nghĩ sâu tính kỹ, muốn nàng muốn rời thái tử điện, nàng cũng chỉ có chờ chết, sư phụ rồi, người Thuần Dương 60 năm mới xuất , nếu như Vân Du đại sư đo lường tính toán phạm sai lầm, cõi đời này có ba Thuần Dương nam tử, chỉ có thái tử, nàng kia chẳng phải là còn sống quá hai tháng, tại nàng phải qua trước mắt cửa ải này. Đối mặt tình huống như thế, vì mạng sống, nàng dĩ nhiên chỉ đành phải nhắm mắt thôi.

      Đường Liêm bộ mặt khinh bỉ, nữ nhân này đúng là phải bình thường, dầy da mặt nha! Như vậy cũng có thể chịu, danh hiệu nữ nhân của thái tử quả mê người.

      Vũ Văn Dục càng thêm mặt khi dễ, quay người lại như gió biến mất, cuối cùng chỉ nghe được thanh của vang vọng trung, "Mang Viên tiểu thư dược sơn."

      "Dạ, Điện hạ." Đường Liêm lĩnh mệnh, ngược lại nhìn Viên Chiêu Quân : "Viên tiểu thư, xin mời!"

      Thấy tiếng nào ở phía trước, Viên Chiêu Quân thở phì phò đuổi theo, vài bước liền : "Này, dù là thuốc gì sơn dã trước tiên cần phải an bài cho ta chỗ ở !"

      ". . . . . ." Đường Liêm để ý tới, tiếp tục tiến lên.

      "Này! Đường cọc gỗ, ngươi vài lời được ?" Viên Chiêu Quân tức nhịn nổi, vung dưới chân giầy, giầy như mọc ánh mắt loại bay thẳng ra ngoài, thẳng tắp đánh vào sau ót của Đường Liêm.

      Đường liêm đột nhiên bị công kích, dừng bước lại, xoay người lãnh mà nhìn tới, nhìn nàng chằm chằm lâu, cuối cùng ra câu , ", dẫn ngươi đến chỗ ở của ngươi."

      Viên Chiêu Quân nghe xong, vui mừng thiếu chút nữa khóa ra nước mắt, ở trong lòng nghĩ, cái tên Đường cọc gỗ này ít ra cũng có tính người .

      Nào biết trước mắt nàng là điều tưởng tượng được.

      Nhìn ngón tay Đường Liêm chỉ vào nơi ở, đầu nàng cũng mau nổ, đây là chỗ của người ở sao? Muốn nàng nhận con Cự Mãng màu vàng này làm hàng xóm sao? này choáng nha chính là quan báo tư thù sao! tại nàng hối hận khi gọi Đường Liêm là Đường cọc gỗ rồi.

      Nhìn Cự Mãng màu vàng kim, nàng khóc ra nước mắt, trong lòng như sét đánh, gương mặt khổ sở như ăn khổ qua chỉ vào Đường Liêm : "Lộ thị vệ, Lộ đại nhân, ngươi là đại nhân có đại lượng, tha thứ cho tiểu nữ lỡ miệng, ngươi phải là cọc gỗ, ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Nàng gấp gáp, liền : "Ngươi cả cọc gỗ cũng bằng." Nàng ra muốn cọc gỗ bằng Đường Liêm, chỉ là lời này vừa ra, nàng cảm thấy nàng thế nào là sai.

      Đường Liêm mặt đen lại càng đen, nhìn thứ kia ở giữa bốn bề gió lùa, chỉ có cỏ tranh nóc nhà gỗ : "Đem đồ vật bỏ vào, tại hái thuốc."

      Viên Chiêu Quân phải ở nhà gỗ cùng Cự Mãng màu vàng kim, nhà gỗ tương liên, hai phòng nghiêm chỉnh mà cũng chỉ cách mười mấy cây mộc điều, nhìn mộc điều dáng vẻ yếu ớt, chỉ cần con Cự Mãng màu vàng kia đói bụng, dùng sức quấn quanh mấy đoạn cây, mà như nàng nhìn cũng dám nhìn, đừng là tiến vào.

      "Đường. . . . . . Đại nhân." Có chuyện cầu người, nàng lại dám người khác cọc gỗ, "Ngươi xin thương xót, cho ta đổi gian phòng được ?"

      "Đừng lề mề, nếu ở gian phòng này, vậy ngươi cùng Ngạ Lang làm hàng xóm .” Đường Liêm lạnh lùng quát.

      Nghĩ tới con sói dáng vẻ đói bụng, Viên Chiêu Quân khỏi phe phẩy đầu, nhìn hàng xóm nàng con Cự Mãng ngủ, nàng hạ quyết tâm nhanh chóng vào nhà gỗ, đem độ vật đặt giường gỗ , thần tốc chạy ra khỏi nhà gỗ.

      Tiếp nàng cùng Đường Liêm hái thuốc, nhìn Dược sơn Y, Viên Chiêu Quân khỏi hưn phấn, bởi vì ngự vườn của Dược sơn có nhiều hoa rất đẹp, tựa như tiên cảnh chốn nhân gian.

      Thái tử điện nằm phía đông của hoàng cung, phía sau là ngọn núi, phía sau núi là thăm thẳm vách dá, cũng là lá chắn của hoàng cung, phía khác của hoàng cung được sông hộ thành vây lượn, vì vậy địa hình hoàng cung có thể là dễ thủ khó công [ dễ phòng thủ, khó tấn công]

      Thái tử Vũ Văn Dục thích nghiên cứu y thuật, vù vậy phía sau núi trồng dược liệu, đặt tên là Dược sơn.
      .

      lúc Viên Chiêu Quân hưng phấn lúc, Đường Liêm chỉ vào vách núi đối diện, tại gốc cây trị giá : “ Nhiệm vụ của ngươi hôm nay là hái 100 viên hỏa gai sau đó tới đút cho Tiểu Kim.

      "Tiểu Kim? Lớn như vậy mà tiểu sao, mắt ngươi có bị bệnh !" Viên Chiêu Quân nghĩ đến con Cự Mãng màu vàng khỏi run lên.

      Đường Liêm sắc mặt trầm xuống, tiếp tục : "Lúc nào hoàn thành, nghỉ ngơi ăn cơm." Đường Liêm xong phi thân đến tảng đá lớn cách đó xa tựa vào.

      Nhìn cái cũng biết Đường Liêm tính rời , mà xem nàng làm công việc thế nào.

      Viên Chiêu Quân ở trong lòng mắng mấy câu nois xấu Đường Liêm, sau đó sử xuất khinh công, hướng tới vách đá cao trăm mét bay lên.

      tay bấu víu vách đá dựng đứng vượt trội đá dọc theo, cái tay khác đưa tay hái lửa kia gai. Nào biết, vừa đụng vào quả màu đỏ này, tay của nàng liền bị đâm, lập tức giọt máu chảy ra,
      .

      Viên Chiêu Quân bị đau hừ lạnh tiếng, quay đầu phi thân trở về mặt đất, nhanh chóng tới trước mặt Đường Liêm, “ Đường cọc gỗ, lửa gai kìa có độc hả?”

      " có." Đường Liêm híp mắt nhàn nhạt trả lời.

      " có là tốt rồi." Viên Chiêu Quân dùng miệng hút mấy đầu ngón tay bị thương , sau đó : "Có cây kéo nào ?

      Trả lời nàng là yên lặng.

      Viên Chiêu Quân hết cách rồi, chỉ đành phải ở dược sơn thượng mấy gian nhà gỗ tìm đao các loại đồ vật , qua lúc lâu, nàng tìm tới cây kéo tu bổ dược thảo, cầm lúc, sau đó hướng vách đá dựng đứng hỏa gai liền phi thân .

      Đường Liêm chính là giả vờ ngủ say, ngờ nàng tìm cây kéo cắt bỏ hỏa gai, chỉ nghe khách khách mấy tiếng, mấy cành hỏa gai từ cành cùng quả rơi vào lưng lâu.

      Đường Liêm kịp phản ứng cây hỏa gai kia trở nên trần trụi.

      Nhìn hỏa gai tình huống bi thảm, Đường Liêm khiếp sợ cực kỳ, cũng lo lắng hậu quả thay cho Viên Chiêu Quân.

      Nhưng Viên Chiêu Quân cũng cảm giác mình gây họa, còn đến trước mặt Đường Liêm, hả hê : "Tốt lắm, nơi này cũng chỉ là trăm viên đâu.”

      Quả hỏa gai kia cực , cành cây lớn có trăm viên. Nàng cảm thấy nàng hoàn thành rất tốt, nhưng nàng nào biết, quả này là Cự Mãng màu vàng kim ăn, nó biết người nào phá hư thức ăn của nó, là hậu quả đáng sợ, tới đây Đường Liêm dám tưởng tượng nữa.
      .
      Ngay khi Viên Chiêu Quân vẻ mặt hài lòng, là lúc con Cự Mãng tức giận nhìn chằm chằm nàng.
      Chương 12: Thái tử, ngươi ta đẹp ?

      người thị vệ phi thân đến bên cạnh Đường Liêm, rỉ tai vài lời, chỉ thấy Đường Liêm cùng thị vệ nhanh chóng rời .

      Thấy Đường Liêm rời , Viên Chiêu Quân cơ bản còn suy nghĩ mình có thể nghỉ ngơi, nhưng đảo mắt vừa nhìn, chỉ thấy Cự Mãng màu vàng kim hướng tới nàng bò lại.

      Viên Chiêu Quân sợ đến run người, nhanh chóng sử xuất khinh công tránh nhanh chóng, nào biết Cự Mãng như mọc cánh bay lên trung, đánh thẳng vào mặt nàng.

      Viên Chiêu Quân tâm hoảng hốt, vội gọi: "Cứu mạng! Cứu mạng!"

      Dược sơn bóng người, có ai tới cứu nàng, nàng phi thân tránh nhanh chóng, bên gọi: "Đường cọc gỗ cứu mạng! Cọc gỗ cứu mạng!"

      Thấy vẫn có người nào, nàng còn gọi là: "Thái tử cứu mạng! Xà muốn ăn thịt người! Thái tử cứu mạng. . . . . ."

      Nhưng lúc này thái tử trong dược phòng nghiên cứu chế tạo tân dược, sao có thể nghe được nàng tiếng cầu cứu.

      Mắt thấy sau nửa giờ, nàng bị Cự Mãng màu vàng kim ép đường lui, cả người còn hơi sức giắt cành cây thở. Nào biết xà leo cây, chỉ thấy nó di chuyển lên cây. Viên Chiêu Quân toàn thân có hơi sức phi thân rời , run thân thể lui về sau hai bước, nào biết càng lùi càng cách nhánh cây càng xa.

      Cự Mãng màu vàng kim theo sát thôi, chỉ thấy cây bị người xà đè đến sụp xuống.

      "A. . . . . ." Theo Viên Chiêu Quân tiếng hét thảm, người xà bị ném ngã xuống đất, mà Cự Mãng màu vàng kim thân thể vừa đúng lúc đè lên hai chân Viên Chiêu Quân, khiến nàng nhúc nhích được.

      Cùng xà tiếp xúc gần gũi, Viên Chiêu Quân sợ đến toàn thân lạnh lẽo, ngay cả hô hấp cũng có chút nhiệt độ, cả người liền ngơ ngác nhìn chằm chằm Cự Mãng hướng tới nàng công kích.

      trong thời điểm Cự Mãng há miệng trực nuốt Viên Chiêu Quân vào bụng, Viên Chiêu Quân phản xạ có điều kiện y hệt dùng hết tất cả hơi sức cuối cùng trong thân thể tung chưởng hướng tới đầu rắn.

      chưởng xuống, bởi vì chưởng phong trùng kích cực lớn, Cự Mãng màu vàng kim bị chưởng phong quét ra xa hai, ba mét.

      Sau hơn khắc xảy ra chuyện kinh người, chưởng của Viên Chiêu Quân hiển nhiên khiến Cự Mãng nổi giận, ánh mắt lạnh lẽo của nó cơ hồ như có ngọt lửa vụt lên.

      Nhìn thấy tình huống như thế, Viên Chiêu Quân nghĩ tới, xong rồi, nàng hôm nay chẳng lẽ chết ở trong miệng rắn.

      Cự Mãng màu vàng kim khí thế hung hăng hướng Viên Chiêu Quân nhào tới, Viên Chiêu Quân sợ khẽ run rẩy, tay còn là phản xạ có điều kiện y hệt giơ lên nhanh chóng bóp Cự Mãng.

      tại trong thời khắc đứng giữa sống và chết, nàng cũng kịp nghĩ nhiều, lại thấy xà giương miệng phẫn lực hướng mặt của nàng mà đến. Trong lòng nàng càng hung ác, mặt tràn đầy bén nhọn, hừ lạnh tiếng, nhanh chóng cúi đầu , nàng nhanh chóng mở miệng , vừa chuẩn hướng đến xà cắn.

      Chỉ nghe thanh da rắn bị cắn rách, tiếp theo đó là máu từ Cự Mãng màu vàng kim cổ chảy ra.

      Xà huyết liên tục ngừng chảy ra, tựa như mọc ánh mắt trong miệng hướng tới nàng, thấy Cự Mãng còn có giãy giụa, Viên Chiêu Quân sợ nó ăn mình, nhắm mắt lại, vừa độc ác, há mồm liền ngừng hút xà huyết, nghĩ tới chỉ cần xà mất máu quá nhiều, nàng trốn thoát.

      Nàng biết hút bao lâu xà huyết, cho đến xà động đậy được nữa, nàng mới thả bỏ ra, sau đó tê liệt mặt đất, toàn thân cao thấp y phục màu trắng toàn bộ dính vào xà huyết, tựa như nhiều hoa đào.

      Màu vàng kim Cự Mãng sớm ngừng thở mà bỏ mình, Viên Chiêu Quân tránh được tử kiếp, nhưng ngay khi nàng mặt buông lỏng bên trong thân thể khí lưu kỳ lạ mạnh như nước.

      Khí lưu trong toàn thân di chuyển hỗn loạn, tốc độ nhanh như muốn xé rách thân thể nàng, giống như muốn nổ tung ra vậy.

      Sắc mặt của nàng nhanh chóng biến hóa, thanh, bạch, tử, xanh lá, hồng, tựa như bảng pha màu. Trong lòng càng thêm lửa đốt hỏa liệu, tựa như sắp bị đốt .

      Tiếp nàng mất ý thức, chạy tán loạn khắp nơi, tiếng kêu khổ sở càng thêm kinh khủng vang dội cả dược sơn. Thậm chí truyền đến Thái tử Vũ Văn Dục ở trong dược sơn nghiên cứu thuốc.

      Cả thái tử điện trừ nữ nhân Viên Chiêu Quân cũng chưa có người khác, Vũ Văn Dục cần nghĩ cũng biết là của ai thanh. nhíu lên mày rậm, tròng mắt đen sâu thấy đáy, chậm rãi buông thứ gì trong tay, giống như tản bộ nhàn nhã đến phía sau dược sơn.

      Phía sau núi có dòng nước , nước đường dặm nước quanh năm lạnh thấu xương cốt, nhìn nước lạnh Viên Chiêu Quân tự chủ được nhảy xuống.

      Nước lạnh lẽo tạm thời khiến cho nàng tỉnh táo lại, thân thể cũng cảm thấy hỏa thiêu hỏa liệu khó chịu, cảm thấy trong thân thể khí lưu quái dị vẫn còn lưu động, cảm thấy khí này chảy cùng nội lực trong thân thể có chút tương tự, cũng còn suy nghĩ nhiều, nàng thử điều chỉnh hơi thở, hy vọng có thể quy thuận những khí lưu này.

      Nhưng nàng càng chỉnh hơi thở, thân thể tựa như khí cầu, y phục bị khí thể kì lạ phồng lên, mà lúc này Vũ Văn Dục chậm rãi tới dược sơn.

      Vũ Văn Dục vừa tới dòng nước, tròng mắt đen chứa đựng tức giận, nữ nhân đáng chết này lại tắm để giải nhiệt. còn chưa kịp hướng Viên Chiêu Quân tức giận cho chưởng.

      Chỉ thấy y phục Viên Chiêu Quân cứ như bom nổ tung ra, đôi tay càng thêm cỗ cường đại lực lượng thẳng tắp hướng mặt Vũ Văn Dục đánh.

      chậm khi đó nhanh, Vũ Văn Dục giây sau cùng tránh được lực lượng cường đại công kích.

      Chợt nổ tung, y phục Viên Chiêu Quân tan thành mây khói, hôm nay nàng trần truồng ngâm mình trong nước lạnh lẽo.

      Sau phát nổ, hình như khí lưu trong cơ thể cũng ra ngoài cùng lúc, Viên Chiêu Quân tại có thể là vẻ mặt hồng hào, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Vũ Văn Dục từ xa.

      Vũ Văn Dục giương mắt liền thấy Viên Chiêu Quân phơi bày thân thể, da thịt giống như tản ra ánh sáng. Vũ Văn dục mặt lạnh có vẻ càng lạnh hơn.

      Viên Chiêu Quân đầu tiên là sững sờ, kế tiếp mới phát ra mình toàn thân có mặc y phục, phản xạ có điều kiện y hệt đưa tay ôm lấy ngực, nhìn Vũ Văn Dục mặt lạnh lẽo, nàng đột nhiên có ý nghĩ đùa giỡn với , tiếp nàng lấy tay che ngực ra.

      tiếng cười duyên : "Thái tử, ngươi đến rồi?" Thấy thái tử mặt lãnh như băng, nàng khỏi hướng về phía ném cái nhìn quyến rũ: "Nhìn người thấy mặt đỏ, tim đập, Thái tử, ngươi ta có đẹp ?" Viên Chiêu Quân trong lòng suy nghĩ đến việc nàng cùng thái tử XXOO trong thái tử điện, nếu như bây giờ cơ hội, nàng dĩ nhiên bỏ qua, có thể quyến rũ liền quyến rũ.

      Vũ Văn Dục thấy thế, trong lòng buồn nôn, nghĩ tới nữ nhân này là tục chịu được, vẻ mặt như vậy mà dám quyến rũ ? khỏi giận tái mặt, lạnh lùng : "Ta đếm ba tiếng mặc quần áo tử tế, nếu cút ra khỏi thái tử điện."

      Viên Chiêu Quân mặt uất ức chu miệng lên, "Ta đều có y phục, lấy cái gì mặc nha!"

      Vũ Văn Dục lạnh lùng nhìn lướt qua nàng mảnh vải, trong lòng nơi nào đó có chút mềm hoá, vung tay lên, áo khoác người của hướng Viên Chiêu Quân bay .

      Viên Chiêu Quân nhận lấy y phục, ra mặt nước, nhanh chóng mặc quần áo vào, y phục kia còn đọng lại Thuần Dương chi khí khiến nàng thấy rất thoải mái, nàng khỏi hít hơi sâu.

      Nàng mới vừa đứng lại, tới thái tử trước mặt. Lúc này, Đường Liêm mặt kinh hoảng xuất trước mặt thái tử, "Khởi bẩm Điện hạ, Tiểu Kim chết rồi."

      "Cái gì? Ai làm?" Vũ Văn Dc xong, chỉ chớp mắt liền lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Viên Chiêu Quân.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Cực phẩm nhân gian

      Viên Chiêu Quân tất nhiên nhận thua, cũng biết lỗi, khuôn mặt lạnh lẽo trở nên uất ức, nàng rũ mắt, mím môi mặt đáng thương : "Chuyện như vậy thể trách ta, là Kim muốn ăn ta...ta chỉ là tự vệ mà thôi."

      "Nếu phải ngươi chọc giận nó, ăn ngươi?" Thái tử rất hiểu Cự Mãng màu vàng kim, con rắn kia nuôi vài chục năm, mỗi tháng ăn hoa gai lần, máu của nó là thuốc giải độc tốt nhất đời, dĩ nhiên cũng là loại thuốc gia tăng công lực rất tốt.

      Thái tử qua chầm chậm đến nơi xà huyệt bỏ mình, nhìn cách đó xa thấy nhiều cành hoa gai nằm rơi mặt đất, liền hiểu tại sao Cự Mãng ghét nữ nhân này mà công kích.

      Viên Chiêu Quân đương nhiên là muốn tr lên tiếng thanh minh cho bản thân, nàng mặt chó thúi, nở nụ cười nhìn thái tử, "Thái tử, chuyện này trách ta. Ngươi cho ta biết hoa gai này thể hái như vậy, ta càng biết Tiểu Kim vì cái này mà muốn ăn ta." Nàng xong vô cùng uất ức, hình như tất cả lỗi đều là người Tiểu Kim.

      "Tiểu Kim muốn ăn ta...ta cũng thể khiến nó đem ta ăn ! Cho nên ta liền vì kiên cường mà hạ miệng. Nào biết ta cắn nhè như vậy, nó lại trở nên như bây giờ." Nàng xong hai chữ nhè cảm thấy vô cùng, hình như có dùng sức cắn Cự Mãng màu vàng kim.

      Việc này nghe nàng giải thích còn may, nghe tựa như cùng thêm dầu vào lửa, Vũ Văn Dục sắc mặt của lãnh tới cực điểm, ăn xà huyết của còn nhàng cắn cái, đến bây giờ nàng còn mặt uất ức, nữ nhân này là đáng chết. Nếu Viên Chiêu Quân phải là cùng Hoàng đế hoàng hậu ba người nhất trí tuyển định ngắm hoa tiên tử, lúc này Viên Chiêu Quân bị chưởng vỗ chết.

      "Ngươi đừng mặt đen lại muốn giết ta nha! Người cùng người đánh nhau dĩ nhiên là có thắng thua, Người cùng xà đánh nhau dĩ nhiên cũng giống vậy rồi, chỉ là Tiểu Kim bất hạnh chết rồi, cùng lắm ta giúp nó mở lễ truy điệu, thương tiếc nó cả đời dũng!" Viên Chiêu Quân chính là tin miệng bậy, mục đích chủ yếu nhất chính là nghĩ rằng mình hối lỗi..

      Nghe lời của Viên Chiêu Quân, Đường Liêm cảm thấy nữ nhân này là rất có thể tán gẫu, xà này chết còn làm lễ truy điệu, đúng là đặc sắc.

      Thái tử mặt lạnh, lại hết sức gật đầu đồng ý, " tệ, nếu Tiểu Kim chết, giết chết ngươi rồi cũng làm nên chuyện gì, như vậy theo ngươi , thay Tiểu Kim mở lễ truy điệu, sau đó cho nó an táng hoành tráng !"

      Đường Liêm cùng Viên Chiêu Quân bị quyết định của Vũ Văn Dục rớt hai tròng mắt xuống, hai người trừng mắt nhìn Vũ Văn Dục, há to mồm, " thể nào! làm lễ truy điệu?"

      Vũ Văn Dục thấy bộ dạng ngờ của Viên Chiêu Quân, trong lòng thậm chí có chút hài lòng, lạnh mặt : "Thế nào? muốn?"

      "Nguyện ý nguyện ý, chỉ cần là thái tử phân phó, đừng cho xà làm lễ truy điệu, chính là cho tổ tông mười tám đời xà làm lễ truy điệu cũng nguyện ý." Viên Chiêu Quân bụng tức giận, đúng cắn răng nghiến lợi.

      Đường Liêm bị Viên Chiêu Quân làm cho tức cười, cũng dám cười ra tiếng, nhất thời sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng, thiếu chút vì nén cười mà bị nội thương.

      Vũ Văn Dục còn là mặt lạnh, khóe miệng cũng tự nhiên giơ lên , "Chuyện này giao cho ngươi làm, tiểu Kim chết rồi, nếu là làm lễ truy điệu, ba ngày nay ngươi cũng đừng ăn cái gì, coi như bồi tội cho Tiểu Kim." chính là cố ý muốn trừng trị nữ nhân này, dám đem huyết rắn mà coi trọng uống, còn dám khoác lác vô sỉ mà là tự vệ, còn cái gì mà nhàng cắn cái chết, nữ nhân này căn bản là nửa điểm hối ý.

      "Vâng" Viên Chiêu Quân đứng thẳng gật đầu đồng ý, cũng trong lòng mắng , "Ngươi cho rằng lão tổ tông nhà ngươi chết nha, đúng là làm lễ truy điệu, còn phải ta ba ngày ăn cơm, nghĩ khá lắm."

      Vũ Văn Dục đem Viên Chiêu Quân giao cho Đường Liêm trông coi, sau ngày, Viên Chiêu Quân bị buộc đem Cự Mãng kéo về nhà gỗ . Sau đó còn lấy chút vải trắng người chết để treo, cuối cùng là nhang đèn trước mặt xà, tựa như làm cho người chết .

      Giằng co ngày, Viên Chiêu Quân mệt mỏi, cũng đói bụng, ngồi ở ghế , nhìn xà chết tiệt chửi thầm. Mắng thái tử, lại mắng Đường Liêm, cuối cùng mắng tổ tông mười tám nhà xà mới nguôi giận.

      là đói bụng, nàng uống chút nước, trong bụng kêu ầm ầm, bụng cũng càng khó chịu. Nghĩ tới những món đồ ăn Qủa Khế chuẩn bị cho nàng bị Thái tử cầm , nàng trong lòng mắng câu.

      Nàng vô tri vô giác ngủ thiếp , trong mộng tất cả đều là hình ảnh cùng vật lộn với Cự Mãng màu vàng kim, nàng bị dọa đến mồ hôi lạnh toàn thân, từ trong mộng thức tỉnh, thấy chung quanh có bóng người, ngay cả Đường Liêm cũng thấy bóng dáng.

      Nàng thử kêu lên vài tiếng , vẫn có bóng dáng Đường Liêm, tại bụng lại kêu rột rột , nhìn khắp núi dược thảo, nàng cũng phân những thứ đó có độc, nghĩ tới Đường Liêm qua núi này thuốc rất nhiều cũng có kịch độc , nàng chỉ có khả năng tìm dược thảo xa chút.

      Dược sơn trừ thuốc chẳng còn gì nữa, nhưng nàng bụng càng ngày càng đói, đói bụng đến nỗi nhìn cái gì đều được chân gà bự, liền muốn tiến lên cắn cái.

      Đảo mắt nhìn thân thể Cự Mãng màu vàng kim, trong lòng suy nghĩ, tất cả đều là thịt thơm ngát nha! Nghĩ tới, hình như liền ngửi được mùi thịt.

      Nàng cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm, vì đói chết, cầm cây kéo lần trước cắt hoa gai lần trước cắt khối thịt.

      Muốn nàng ăn sống là tuyệt đối có khả năng , chính mình trở lại nhà gỗ , lấy hộp lửa bên cạnh đèn nhang. Lén lút quan sát chút, thấy cả dược sơn người nào, vì vậy tới chân núi tìm nhúm cành khô đốt lên, dùng nhánh cây đem thịt rắn vọt lên , bắt đầu nướng thịt rắn ăn.

      Thịt rắn mùi thơm đầy tràn cả dược sơn, mùi thơm thậm chí hấp dẫn thái tử Vũ Văn Dục phía trước.

      Viên Chiêu Quân mới vừa há mồm ăn thịt rắn cái thơm ngát, Vũ Văn Dục cùng Đường Liêm như kiểu quỷ mị hư vô đột nhiên xuất ở trước mặt nàng.

      "Ăn cái gì?" Vũ Văn Dục thanh lạnh lẽo.

      Đường Liêm nghe hương vị kia khỏi nuốt nước miếng cái, bụng cũng chịu nổi kêu hai tiếng thua kém.

      Viên Chiêu Quân từ tiếng kêu trong bụng Đường Liêm thức tỉnh, kéo miệng mất tự nhiên cười hắc hắc đem hai khối thịt rắn nướng xong đưa tới thái tử cùng Đường Liêm trước mắt, "Cùng nhau ăn ! Thịt này là thơm. Quả chính là Cực Phẩm Nhân Gian." Nàng đây là từ trong thâm tâm ca ngợi, thịt rắn này rất thơm, là nàng thể hình dung mùi vị, cùng mùi vị thịt rắn nàng ăn trong nhà hàng thực giống chút nào.

      Vậy mà Vũ Văn Dục giận dữ, lạnh giọng quát: "Viên — Chiêu — Quân."

      "Ta hiểu biết ta tên là Viên Chiêu Quân, phiền thái tử nhắc nhở, chỉ là thái tử gọi ta có chuyện gì sao?" Viên Chiêu Quân vẻ mặt cợt nhã , xong cúi đầu lại ăn hớp thịt rắn nướng. Ăn thịt, trong lỗ mũi tràn đầy mùi vị Thuần Dương Chí Khí người Vũ Văn Dục, trong lòng nàng khỏi rục rịch ngóc đầu dậy.

      Chương 12: nửa đêm tới trộm mùi hương [?]

      Nhìn cặp mắt nàng nháy linh động, vẻ mặt vô hại, nhìn hết sức tinh khiết nhàng, Vũ Văn Dục khỏi sửng sốt hai giây, mà lạnh nghiêm mặt : "Thích ăn thịt rắn sao?"

      Viên Chiêu Quân vừa nghe giọng kia cũng quá nhiệt tình, phe phẩy đầu cười hắc hắc : "Ăn thịt rắn vì đói bụng quả có cách nào khác, chỉ là thịt này quả rất thơm , thái tử có muốn thử chút?" Nàng giơ thịt nướng trong tay tới sát gần miệng thái tử.

      Vũ Văn Dục chợt lùi phía sau vài bước nhàng, trầm mặt nhìn nàng, giọng phân phó, "Đường liêm đưa Tiểu Kim chôn cất."

      "Dạ, Điện hạ." Đường Liêm được mệnh , chỉ chốc lát sau chỉ thấy hai thị vệ mang thi thể Cự Mãng màu vàng kim rời .

      Viên Chiêu Quân bụng còn có chút đói, nhìn thịt trong tay cũng dám ăn. Nàng phải sợ thái tử, mà là thái tử thực lực quá mạnh mẽ, việc đánh chết nàng như thể giết con kiến vậy.

      Vũ Văn Dục nhìn lướt qua nàng, sau đó xoay người rời , câu cũng có.

      cách nàng càng ngày càng xa, Viên Chiêu Quân trong lòng hoảng hốt, giống như mất cái gì đó, nhanh chóng đuổi theo, "Thái tử, đợi chút." Nàng qua liền lên trước ôm lấy sau lưng thái tử Vũ Văn Dục.

      Vũ Văn dục dừng chút, giọng lãnh tới cực điểm, "Muốn cùng Tiểu Kim làm bạn?"

      Viên Chiêu Quân vừa tiếp xúc với thân thể Vũ Văn Dục khiến thân người nóng ran, nhưng giọng điệu của là quá dọa người, nàng bị sợ đến nhảy đánh ra, ngượng ngùng cười : "Ta cần cùng Tiểu Kim làm bạn. Vừa thấy nó chẳng khác gì muôn chết sơm.”

      Nàng cũng suy nghĩ đến việc ai khiến Cự Mãng chết sớm, Vũ Văn dục liếc nàng cái, sau đó lướt .

      Viên Chiêu Quân đành phải trở về ngôi nhà gỗ ngủ, nhưng vừa ngủ , nàng lại làm mộng, tất cả đều là hình ảnh nàng ôm thái tử, còn mơ thấy thái tử hôn nàng, ở trong mộng nàng khỏi phát ra tiếng hừ , ở thời điểm nàng đẩy ngã thái tử, thái tử đột nhiên biến mất, nàng cả kinh, từ trong mộng tỉnh lại. Nhìn chung quanh mảnh đen như mực, nàng biết còn chưa tới trời sáng.

      Có thể nguyên nhân là vì luyện tập Tam Dương thần công, nàng những ngày này càng ngày càng đói khát, chỉ cần vừa nghĩ tới thái tử nàng toàn thân nóng ran, đầu óc càng thêm bị khống chế.

      Hạ thân lại ướt mảnh, nàng biết tiếp tục như vậy được, nàng nhất định phải đem thái tử đụng ngã "này nọ í é í é" "này nọ í é í é" [ Chỗ này để nguyên luôn :v ], nếu nàng nhất định có dục vọng ham muốn nam nhân cho tới chết.

      Nghĩ như vậy, nàng lật người xuống giường gỗ . Cũng còn suy nghĩ nhiều, liền lặng lẽ hướng dược sơn.

      Dược sơn người canh giữ, nàng chọn đường vắng, liền vào thái tử điện, thái tử điện cực lớn, nàng muốn tìm đến nơi thái tử rất khó, vì vậy nàng cũng chỉ có thể xông loạn.

      Đối với hành động của Viên Chiêu Quân, Vũ Văn Dục cũng còn để ý, bởi vì nàng là thiên kim Tướng cũng có thể dạo chơi buông thả.

      Có thể là do động tĩnh quá lớn, kinh động người, có người quát lên: "Người nào?"

      Viên Chiêu Quân ngó đông ngó tây, kinh sợ đứng tại góc tường, thân thể co rụt như cho con vào.

      Viện lớn, cũng rất lịch tao nhã, thấy trong sân có nhiều cảnh sắc, nghĩ tới khả năng mình dễ bị người phát , nàng dám trở về. Chỉ đành phải rón rén tới phòng cách đó xa.

      Lúc này cỗ gió thổi tới, nàng cực kỳ nhạy cảm nhận ra được mùi vị của Thuần Dương nam tử, tìm mùi vị, nàng vào gian phòng.

      Mượn ánh trăng nhàn nhạt, thấy người giường, lại là thái tử Vũ Văn Dục. Viên Chiêu Quân hưng phấn, trực tiếp liền nhào tới, chút nghĩ ngợi, miệng liền tới gần.

      Miệng nàng còn chưa tiến đến miệng người ngủ say giường, chỉ thấy vốn là ngủ nhưng nhân thủ động đậy phất liền văng nàng ra xa, tiếng hét thảm qua, nàng bị ngã ầm mặt đất.

      "Lớn mật, nửa đêm ngủ lại tới tẩm cung điện làm cái gì?" Thái tử vừa dứt, trong phòng đèn được thắp sáng.

      phải ngủ thiếp sao? Tại sao phản ứng nhanh như vậy, thực lực này cũng quá mạnh ! Xem ra nửa đêm thái tử mạnh hơn . Viên Chiêu Quân nghĩ tới chuyện, tiếp mặt khổ não : "Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Nàng nỗ lực tìm lấy cớ, đột nhiên ý tưởng lóe lên, nàng cười hắc hắc: "Người ta nhớ ngươi."

      Vũ Văn Dục thiếu chút nữa bị lời nàng tức gần chết, cái gì nhớ ? Nữ nhân này nửa đêm đột nhiên đến tẩm cung của , phải là muốn mạng của ! Nhưng thấy nàng toàn thân cao thấp cũng có vũ khí, thêm với bây giờ bị chưởng đánh cho ngã mặt đất, cũng giống thích khách. Vũ Văn Dục nhăn lại mày, "Đến tột cùng mục đích gì."

      Viên Chiêu Quân ngẩn người, cũng còn suy nghĩ nhiều, thuận miệng liền : "Còn có thể có mục đích gì, còn phải là thái tử ngài quá đẹp trai, khiến tiểu nữ tử ngày nhớ đêm mong , vì vậy nghĩ tới nửa đêm tới đây trộm mùi hương, nơi nào biết thái tử ngài cũng quá ác tâm, biết thương hương tiếc ngọc, lại còn hỏi phải trái đúng sai cho ta chưởng, may mà ta mạng lớn, nếu liền bị thái tử đánh chết."

      " như vậy, vậy là bổn cung sai sao?" Vũ Văn Dục nghe lời của nàng..., khỏi cau mày, nữ nhân này là nhanh mồm nhanh miệng, mục đích của Viên Thừa Tướng là cái gì đây?

      "Thái tử là thâm minh đại nghĩa, chỉ là ngài là thái tử, biết lỗi là được, cũng cần ngươi xin lỗi. Ta cũng có việc gì rồi, như vậy ta trước, bái bai!" Viên Chiêu Quân qua liền cúi lưng xuống ra thái tử tẩm cung. Trong lòng suy nghĩ ngàn vạn đừng gọi nàng.

      Nghe Viên Chiêu Quân khoác lác vô sỉ lời , thái tử khỏi da mặt rung động, nhíu mày : "Viên tiểu thư đến như vậy rồi, cũng đừng vội vã nha!" Thái tử chuyện lúc ngón tay búng cái, liền bị điểm huyệt. Nàng cả động tác cúi lưng ra ngoài liền đứng im.

      Bị điểm huyệt thể động đậy, Viên Chiêu Quân mở miệng liền : "Cái người này làm sao lại điểm huyệt người nhà! Quá đạo đức !"

      "Ngươi nửa đêm ngủ được lẻn vào phòng nam nhân có đạo đức sao?" Thái tử ôn hoà .

      tại tuy bị chặn họng, nhưng nàng Viên Chiêu Quân cũng nhận thua, nàng suy nghĩ chút, : "Ta nửa đêm đến phòng người là bởi vì ngươi có lỗi."

      "Lại muốn Bổn cung quá đẹp trai?" Vũ Văn Dục thậm chí có chút muốn nghe nàng có thể thanh minh cái gì .

      "Cũng phải cái này, là bởi vì ngươi nhìn thân thể của người ta nha! Ngươi xem thân thể người ta, ta sau này còn mặt mũi nào gặp người khác! Nghĩ tới nghĩ lui ngủ được, cho nên mới tới tẩm cung ngươi rồi." Viên Chiêu Quân xong nửa nửa giả, của nàng là bởi vì ngủ được tới thái tử tẩm cung, nhưng mục đích cũng là nghĩ đẩy ngã thái tử. Lý do như vậy, nàng dĩ nhiên thể .

      "Tới ta tẩm cung, ngươi định làm gì?" Vũ Văn Dục nhíu mày hỏi.

      "Đương nhiên là nhìn trở lại, như vậy ta mới thiệt thòi sao!" Viên Chiêu Quân thuận miệng trả lời. Trả lời xong, nhìn gương mặt lãnh như băng của Vũ Văn Dục, nàng mới thu hồi nét cười mặt, sau đó cúi đầu. Xong rồi xong, nên lung tung, này có thể tức giận cho nàng chưởng chết thôi!

      -----------------

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Bổn vương cho ngươi toại nguyện

      Viên Chiêu Quân cúi đầu, giống như cúi đầu càng thấp Vũ Văn Dục quên tồn tại của nàng. ra nàng bị điểm huyệt, nàng sao có thể động nha, chớ chi là cúi đầu.

      Vũ Văn Dục đem tất cả biểu của nàng thu vào tầm mắt, thấy nữ nhân này dáng dấp đều là nữ, sao có thể ra những lời to gan hơn nam nhân, cũng so nam nhân càng biết xấu hổ. Lại còn muốn nhìn trở lại, cũng còn nhớ là ai sao? Nhưng là đương kim thái tử, nàng muốn nhìn là có thể nhìn?

      Nhìn đôi mắt vô tội kia, Vũ Văn Dục muốn xem đến tột cùng nàng có thể làm gì, vì vậy cười lạnh tiếng, : "Nếu thích xem nam nhân, Bổn vương cho ngươi toại nguyện."

      Cái gì? Viên Chiêu Quân nháy mắt, nghĩ được Vũ Văn Dục ý muốn làm gì.

      Lúc này lại nghe Vũ Văn Dục lạnh giọng phân phó, "Đường Liêm."

      Vốn thấy bóng dáng lại chỉ trong tích tắc xuất trước tẩm cung, nhìn Viên Chiêu Quân bị điểm huyệt, trong lòng hồ nghi nha đầu này tới nơi khi nào? Sau đó mực cung kính hướng thái tử : "Điện hạ."

      Vũ Văn Dục mặt tà khí rất nặng, nhàn nhạt phân phó, "Viên tiểu thư muốn nhìn thân thể nam nhân, ngươi tại mang Viên tiểu thư hồ tắm của thị vệ để Viên tiểu thư nhìn chút.”

      "A!" Đường Liêm sợ hết hồn, có chút khó xử : "Điện hạ, tại hồ tắm có ai."

      "Gọi bọn , tắm rửa cho Viên tiểu thư nhìn." Vũ Văn Dục nhàn nhạt xong nhìn về phía Viên Chiêu Quân có chút tái nhợt mặt kia, trong lòng suy nghĩ, nữ nhân, bản thái tử phải xem ngươi da mặt dày như thế nào.

      Viên Chiêu Quân đầu óc trống mấy giây, theo mà mặt sắc sắc nụ cười, : "Thái tử, ta là bị ngươi nhìn, muốn xem cũng là xem thân thể ngươi mới có thể nhìn trở lại nha, nhìn người khác được nguyện vọng nha."

      "Bây giờ phải là thời điểm để người muốn trả giá." Biết sợ? Nhưng Vũ Văn Dục phải là người thương hoa tiếc ngọc.

      "Ai!" Viên Chiêu Quân mặt đau lòng dáng dấp than thở, tiếp đó lại mặt khổ sở : "Nếu là thái tử ý tốt, tiểu nữ tử cũng tiện cự tuyệt, vậy gắng gượng tiếp nhận !"

      " sao? lát, ngươi tốt nhất chớ rời mắt." Vũ Văn Dục cười lạnh tiếng, đợi động tác của Đường Liêm, như như xách con gà con đem Viêm Chiêu Quân, phi thân ra khỏi tẩm cung.

      Đường Liêm cũng phi thân rời , rời phân phó bọn thị vệ nửa đêm rời giường tắm cho nữ nhìn.

      Viên Chiêu Quân ở trong lòng mắng thái tử biến thái, trong lòng rồi lại nghĩ tới ở đại hơn hai mươi năm cũng chưa từng thấy nam nhân tắm rửa, nghĩ như vậy , thêm với cùng thái tử tiếp xúc gần gũi, trong lòng chợt nóng ran .

      Thấy nàng nảy giờ gì, Vũ Văn Dục cho là nàng sợ gặp, đặt nàng xuống, trong lòng còn nghĩ nên đùa quá, "Như thế nào? Sợ?"

      Nàng nếu là sợ, xem xét đổi lại trừng phạt.

      Vốn là hành động của Vũ Văn Dục ở cổ đại thể tha thứ , khiến đại nương nhìn nam nhân tắm, giống như nữ nhân này bị chúng nam gian dâm vậy, nhưng Viên Chiêu Quân là người đại, theo ý nàng, nhìn đối với nàng có bất kỳ ảnh hưởng, phải thua thiệt cũng là những nam nhân kia chứ phải nàng.

      Nàng có nghe được lời thái tử , mà lại nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của thái tử hỏi: "Những thị vệ kia có đẹp trai bằng thái tử ?"

      Vũ Văn Dục nhất thời nổi trận lôi đình, đây là nữ nhân sao? Đối với vấn đề như vậy còn có ý định hỏi cái này sao, cảm thấy trái tim của đều khó mà chịu đựng, nữ nhân này quá lắm rồi, chỉ cần nhìn thôi thấy người mình bị vấy bẩn, mà tâm cũng bẩn, nghĩ lập tức phải thoát .

      Nhưng lại là thái tử, thể bởi vì cái dạng này liền chạy , muốn khiến nữ nhân này sợ, vì thế nâng lên vỗ mấy tiếng, chỉ chốc lát sau đội nghiêm chỉnh huấn luyện thị vệ đến hồ tắm.

      Đường Liêm ra lệnh tiếng, chỉ thấy những thị vệ do dự bắt đầu thoát thân cởi bỏ y phục.

      Thị vệ đều rất trẻ tuổi, thân thể cũng rất mạnh tráng, bọn họ cởi bỏ nửa người , Viên Chiêu Quân thấy phải là mắt cũng chớp cái nào. Còn phát ra tiếng thở dài : "Thái tử, thị vệ của ngươi quá đẹp trai xuất sắc rồi? tệ tệ, làm nam kỹ nhất định rất kiếm nhiều tiền ồ!" Viên Chiêu Quân nhìn những thị vệ này, đột nhiên có ý nghĩ, chính là đem những nam nhân mở nhà nam kỹ viện, buôn bán nhất định tốt.

      Thấy mắt đều nháy, còn thiếu chút nữa là chảy nước miếng, Vũ Văn Dục trong lòng cảm thấy buồn nôn, nghĩ tới nàng đối với nhớ , lại quá xuất sắc, thiếu chút nữa tại chỗ phun ra.

      ở thời điểm Viên Chiêu Quân nhìn chằm chằm thị vệ, sau cùng thái tử tay đem nàng phi thân rời .

      Viên Chiêu Quân khi phản ứng lại, liền kêu to: "Thái tử, ngươi làm cái gì cho người ta nhìn nha! Ta còn chưa xem đủ đây?"

      Nặng nề đem đẩy ngã nàng sân tẩm cung thái tử, Vũ Văn Dục mặt trong sạch, "Chuyện dâm đãng như vậy mà nhà ngươi có thể làm được, ngươi là làm nhục Viên gia nhà ngươi." Vũ Văn Dục cho tới bây giờ thích xen vào việc của người khác, nhưng là hôm nay là có thêm kiến thức, nữ nhân này ác tục đến khiến có đánh người kích động.

      Viên Chiêu Quân đứng dậy từ dưới đất, phủi bụi người cái, nghĩ tới thái tử có phải là tức giận hay , nàng sao có thể đẩy ngã thái tử đây. nếu ghét nàng đuổi nàng ra khỏi thái tử điện phải nàng toi mạng rồi sao, nghĩ như vậy, mặt nàng treo nụ cười lấy lòng, "Thái tử, ngươi hiểu lầm. Thị vệ kia tuy dáng dấp tệ, nhưng cùng so sánh với người chẳng ra cái cóc khô gì, cho nên ta Viên Chiêu Quân dù là muốn dâm đãng cũng chỉ đối với người mà thôi, ta là Ngắm hoa tiên tử phải là bởi vì ta quá thái tử sao?" Nàng xong còn hướng tới ném cái nhìn ma mị. Trong lòng suy nghĩ, nàng thổ lộ như vậy, nam nhân này đối đáp tựa nhỉ con cá băng nha.

      Nàng bây giờ là có chút kinh nghiệm, thái tử cũng phải là dễ chọc, nếu muốn đụng ngã thái tử, phải lấy lòng trước.

      Cái chữ này nghe được khỏi khiến Vũ Văn Dục xoay người phun mấy cái, mới quay đầu lại cố làm trấn định : "Xem ra ngươi rất rỗi rãnh, rất nhàm chán, như vậy ! Về sau tất cả quần áo của thái tử điện đều do ngươi giặt." xem coi nàng còn có thể cười được ? Dám khiến thấy ghê tởm, cũng để cho nàng trôi qua từng ngày thoải mái được.

      Vũ Văn Dục để cho Viên Chiêu Quân rời , hoàn toàn là bởi vì muốn giữ lại nàng khiến hoàng hậu Hoàng đế còn lấy cớ buộc chọn phi.

      Viên Chiêu Quân chút suy nghĩ, thuận miệng liền bần đạo: "Chỉ cần Thái Tử vui mừng, giặt quần áo thành vấn đề, chỉ là. . . . . . Có máy giặt quần áo sao?" Hỏi xong, Viên Chiêu Quân cũng chợt cảm thấy đám quạ từ đỉnh đầu bay qua.

      Chương 16: Cưỡng hôn

      Trước đây nghe nàng bái bai, tại lại nghe máy giặt quần áo, đây là vật gì? Vũ Văn Dục cau mày mặt rối rắm nhìn Viên Chiêu Quân, "Máy giặt quần áo?" Có loại này sao? Chẳng lẽ là do ít xuất cung, trở nên kiến thức cũng nông cạn?

      Nếu thái tử hỏi, nàng cũng thể trả lời được, vì vậy nàng cười : "Chính là máy cơ khí giặt quần áo, chính là đem quần áo đặt ở bên trong, nó tựlà công cụ tự động giặt sạch." Nàng mặc kệ có hiểu hay , dù sao cũng nên giải thích.

      " đời có vật như vậy sao?” Vũ Văn Dục nhớ đọc mọi loại sách cổ kim.

      "Đương nhiên là có, chỉ là phải nước Đông Vũ chúng ta." Thấy biểu của có vẻ tiếp tục truy ván, vì vậy nàng lại : "Dĩ nhiên cũng phải là Lý Nam cùng Bắc Tiêu Quốc ."

      "Hải ngoại?" Dân gian có truyền thuyết, ngoại trừ các nước này ra còn có nơi gọi là hải ngoại, nơi đó cũng có có quốc gia cùng nhân dân. Thế nhưng chỉ là truyền thuyết, chẳng lẽ có chuyện lạ này sao? Nhưng nàng sao lại biết hải ngoại có công cụ như thế?

      Những tưởng thái tử biết đến hải ngoại, nào biết lại ra thế, Viên Chiêu Quân ở trong lòng nghĩ tới trí nhớ nguyên chủ, quả có hải ngoại trong truyền thuyết như vậy, vì vậy nàng liền tìm hiểu nguồn gốc : "Đúng nha! Ta cũng là nghe người khác . Ngươi đúng là thần kỳ, giặt quần áo đều cần người tự làm, chỗ đó phải là Tiên cảnh."

      "Chuyện này có khó khăn gì." Vũ Văn Dục tin tưởng nàng chỉ là nghe truyền thuyết.

      "A! có máy giặt quần áo !" Viên Chiêu Quân cười hì hì nhìn mặt Vũ Văn Dục, khỏi bước hai bước hướng đến .

      Vũ Văn Dục cười tà, "Ngươi sau này chính là máy giặt quần áo của thái tử điện." Đừng tưởng rằng vòng tới vòng lui quên chuyện giặt quần áo.

      "Ồ!" Còn tưởng rằng ra cái gì quan trọng, ra là chưa quên chuyện nàng giặt quần áo, Viên Chiêu Quân ở trong lòng mắng câu thái tử hẹp hòi, liền đứng thẳng lôi kéo đầu bất động.

      Thấy nàng dáng vẻ phờ phạc rũ rượi, Vũ Văn Dục trong lòng lại có cảm giác vui sướng, từ từ về phía tẩm cung, : "Y phục này giặt, chuyện Dược sơn cũng đừng quên làm. ra Dược sơn tưới nước ."

      Viên Chiêu Quân ngẩng đầu nhìn trời mới tờ mờ sáng, mặt đáng thương hướng Dược sơn .

      Lại thực vật tưới nhiều nước chút chết, vì vậy Viên Chiêu Quân tâm tình đặc biệt tốt dùng sức tưới nước cho dược thảo. Cũng biết là thế nào? Nàng hôm nay cảm giác mình đặc biệt có lực, trong thân thể có nhiều năng lượng giống như nhau, nàng xách theo nước bước như bay, còn đem hai thùng nước trong tay ném lên trời xoay quanh, lại thấy giọt nước tràn ra, như vậy khiến nàng cảm thấy hưng phấn khác thường , cười ha hả cùng nước tưới dược thảo đưa qua đưa lại.

      Nàng vừa tưới nước vừa chuyện, "Hôm nay bản tiểu thư vui mừng, cho thêm các ngươi chút nước uống, chỉ là các ngươi nếu chỉ có vậy mà bị nước chết chìm cũng đừng trách ta ồ!" Nàng xong, trong lòng lại nghĩ tới, tưới chết các ngươi, chết chìm các ngươi, xem chủ nhân các ngươi còn dám bắt ta tưới nước .

      Đường Liêm nhìn Viên Chiêu Quân như linh tinh bay lượn bầu trời, nhìn chằm chằm, cảm thấy nàng là đẹp, giống như tiên tử, trong lòng suy nghĩ, Viên tiểu thư đẹp, thái tử là thế nào? Tại sao Viên tiểu thư tốt đây?

      nghe nàng thầm lời sau, Đường Liêm khỏi cười : "Viên tiểu thư, những thảo dược này chắc là bị nước chết chìm đâu, tâm nguyện của ngươi rất khó đạt tới nha."

      "A!" Viên Chiêu Quân tay ngừng lại, có bộ mặt phớt tỉnh hỏi: "Có ? Như vậy cái gì có thể bị nước chết chìm?"

      Đường Liêm thấy nàng hỏi nghiêm túc, cũng nghiêm túc trả lời, " có, Dược sơn thuốc đều sợ nước, đặc biệt là nước trong ao này.”

      Viên Chiêu Quân nghe xong mặt nhục chí, đem thùng ném cái, " tưới, để cho bọn họ chết khát !" Như vậy cũng có thể !

      "Như vậy cũng được, Điện hạ biết." Đường Liêm cũng biết là tại sao muốn cùng nàng nhiều, thế nhưng lại cảm thấy Viên tiểu thư thú vị.

      Viên Chiêu Quân liếc nhìn Đường Liêm, mặt khinh bỉ : " biết sao chứ, có gì phải sợ." Nàng qua vỗ vỗ tay rũ nước rồi rời .

      "Viên tiểu thư, ngươi đâu vậy?" Đường Liêm là phụ trách trông coi nàng, tự nhiên đối với hành tung của nàng cảm thấy hứng thú.
      Nàng nhìn , đột nhiên lại nghĩ đến điều gì, lại mặt hưng phấn mà : " giặt quần áo. Ngươi ?"

      Đường Liêm trả lời vấn đề của nàng, theo phía sau nàng, thấy nàng thẳng tắp vào thái tử tẩm điện, vội vã : "Viên tiểu thư, phòng giặt quần áo ở nơi này."

      "Ta hiểu biết ." Viên Chiêu Quân mặt ghét bỏ nhìn Đường Liêm : "Ngươi đúng là phiền nha!"

      Đường Liêm mặt vô tội, "Nào có."

      "Có hay ta biết, chỉ là ngươi đừng theo ta, ta tìm thái tử có chuyện, nếu như ngươi theo mạo phạm thái tử mà bị phạt, cũng đừng trách ta." Viên Chiêu vừa vừa đề khí, liền phi thân vào thái tử tẩm cung.

      Đường Liêm sợ thái tử còn ngủ, cũng dám theo vào, cứ như vậy đứng ở cửa nghe động tĩnh bên trong.

      Trực tiếp vào phòng ngủ thái tử, thấy còn nằm ở giường đọc sách, Viên Chiêu Quân thẳng tắp liền , vừa còn huyên thuyên: "Thái tử, làm sao ngươi có thể nằm đọc sách đây? Như vậy đối với thị lực tốt nha."

      Vũ Văn Dục có kinh ngạc nàng đột nhiên xuất , mà là lạnh lùng : "Ngươi ở dược sơn tưới nước, tới điện Bổn vương làm cái gì?"

      Viên Chiêu Quân cười hì hì tới trước mặt Vũ Văn Dục, trực tiếp đối với giở trò, "Ngươi để cho ta giặt quần áo, ta tới lấy y phục của ngươi giặt."

      có nghĩ đến nàng động thủ cởi y phục của , mặt lạnh nhìn nàng, nhưng di chuyển, chỉ lạnh giọng quát lên: "Lui ra."

      "Lui ra làm cái gì? Ngươi thân là thái tử lại có nha hoàn kế bên, sau này chuyện này ta giúp ngươi làm !" Viên Chiêu Quân qua liền nhào tới, tay còn ngừng ở thân thái tử sờ loạn, nàng hy vọng như vậy thái tử khuất phục.

      Nhưng nàng nguyện vọng thể thực , chỉ thấy thái tử khẽ vỗ tay muốn đem nàng đẩy ra.

      Viên Chiêu Quân phản ứng cực nhanh, ôm chặt thân thể thái tử, cười hắc hắc : "Ta biết ngay ngươi muốn đẩy ta ra, hắc hắc, lần này có lối thoát." Nàng còn hả hê ở mặt nhanh chóng hôn cái, "Như thế nào? Ta thông minh sao!" Này hôn, thân thể của nàng lại nổi phản ứng, nàng càng thêm giống như con bạch tuộc ôm lấy thả.

      Vũ Văn Dục bị cưỡng hôn, chẳng thể nghĩ tới nàng có can đảm này, nhưng chuyện chính là xảy ra, mặt của đen như đáy nồi, trong mắt lộ ra nồng nặc sát khí, "Đáng chết." vận công, toàn thân tựa như muốn nổ tung, đem Viên Chiêu Quân ôm chặt văng ra mặt đất.

      Chấn động đem Viên Chiêu Quân đả thương, chỉ thấy nàng ra sức đứng dậy từ dưới đất, sau đó búng máu từ trong miệng phun ra ngoài, nàng hơi thở mong manh : "Thái tử, ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Lời còn chưa hết, nàng thẳng tắp ngã xuống đất.

      Vũ Văn Dục thấy nàng hộc máu ngã xuống đất, hắc trầm sắc mặt càng thay đổi, ánh mắt phức tạp nhìn nữ nhân đất như chết.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Nhìn, còn thân hơn thế sao? [ Thú nhận, cầu xin thu] ?

      sững sờ hồi lâu, ghét bỏ khuôn mặt phai dần đến bên cạnh nàng, ngón tay trắng nõn tới trước mũi nàng, lông mày xinh đẹp nhíu lại, tiếp tục nâng cổ tay nàng, chẩn mạch qua, cũng còn suy nghĩ nhiều, trực tiếp ôm lấy nàng đặt ở ghế dựa. Sau đó vào trong Ám các lấy ra bình thuốc tinh xảo, đổ ra hai viên thuốc đưa vào trong miệng nàng.

      Kế tiếp nhìn nàng hôn mê lâu nữa, trực tiếp ra phòng ngủ, tới cửa nhìn thấy Đường Liêm, mở miệng : "Tìm cung nữ tới hầu hạ Viên tiểu thư."

      "A!" Đường Liêm mặt thể tin được, do dự : "Điện hạ, chuyện này. . . . . . tốt lắm đâu!" biết thái tử sạch , cho nên khó mà , hoàn toàn khong muốn cung nữ vì làm trái ý của thái tử mà mất tính mạng. .

      Vũ Văn dục biết thấy Đường Liêm lo lắng, lạnh nhạt : "Quên việc này , nàng cũng chết được.”

      Tuy Vũ Văn Dục xong bình tĩnh, Đường Liêm biết chuyện này tuyệt đối tốt, vội hỏi: "Viên tiểu thư thế nào? xảy ra chuyện gì?"

      "Ngươi quan tâm nàng?" Vũ Văn Dục ánh mắt lạnh nhạt, giọng bình tĩnh như nước.

      Thân thể Đường Liêm khỏi run lên cái, nhanh chóng giải thích: " có, có." xong đều cảm thấy mình khác thường, ở trong lòng thầm mắng mình lại xen chuyện người khác.
      Vũ Văn Dục chậm rãi đến thư phòng của , Đường Liêm cùng phía sau, tuy lòng tò mò Viên Chiêu Quân đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Cũng dám hỏi ra lời.

      Qua lâu, Vũ Văn Dục ngẩng đầu nhìn Đường Liêm, lạnh nhạt : "Ngươi muốn biết cái gì?"

      Người luôn là tò mò, Viên Chiêu Quân vào thái tử tẩm cung chưa hề ra, thái tử lại tỏ thái độ, điều này làm cho Đường Liêm càng hiếu kỳ, lại vòng vèo mà : "Điện hạ, Viên tiểu thư ở tại ngươi tẩm cung, ngươi nghỉ ngơi ở đâu?"

      "Ở thư phòng." Vũ Văn Dục xong đặc biệt gió nước chảy, hình như chuyện này có quan hệ gì với .

      "A! Ở thư phòng?" Đường Liêm cả kinh há to miệng, lâu mới phản ứng được, "Chuyện này. . . . . ." Cuối cùng còn được gì nữa, lại mặt tươi cười quái dị, "Được, như vậy tổt."

      "Ngươi uống lộn thuốc? Cười cái gì?" khóe miệng Vũ Văn Dục khẽ động chút, sắc mặt tùy theo trầm xuống.

      Đường Liêm bản ở trong lòng nghĩ tới, chẳng lẽ thái tử bắt đầu thích nữ nhân, vui vẻ thay thái tử, nơi nào biết thái tử lại như vậy, nhanh chóng thu lại cười, " có cười gì." xong chợt lách người, người ở ngoài thư phòng.

      Viên Chiêu Quân vào ở tẩm cung thái tử truyền ra xa, hoàng hậu cùng hoàng đế hai người cực kỳ vui vẻ.

      Hoàng hậu muốn trực tiếp đến thái tử điện để nhìn chân tướng. Hoàng đế lại cười : "Hoàng hậu, nàng đừng hù dọa Thái tử, vất vả có chút biến hóa, nàng đừng làm xáo trộn nữa." Đối với hoàng hậu, Hoàng đế hết sức hiểu , chuyện gì có nàng chắc chắn hỏng bét.

      " Cái người này chuyện chẳng ra làm sao cả, là con thiếp, thiếp làm sao lại hù dọa . được, thiếp phải chuẩn bị ngựa thái tử điện." Hoàng hậu xong chậm rãi ra khỏi Thư phòng vốn dĩ chỉ có hai người.

      Nhìn bóng lưng hoàng hậu, Hoàng đế lắc đầu than thở, " Nha đầu Viên Chiêu Quân này quả là tốt, thể để hoàng hậu làm xáo trộn, chuyện ổn rồi!"

      ——

      Viên Chiêu Quân vào ở thái tử điện truyền đến tai muội muội của phu nhân Thừa tướng Trang Phi, Viên Tiểu Điệp cùng Trang phi chuyện gia đình, vừa nghe việc đó, cảm thấy tức tối trong người.

      Vì vậy nàng đeo bám Trang phi, thuyết phục giúp nàng đối phó với Viên Chiêu Quân. Trang phi phải là dạng người thích xen vào chuyện người khác, nhưng vì là người thân, liền miễn cưỡng đồng ý.

      Mà Đức Phi cùng với muội muội Triệu Tử Dương của tể tướng Triệu Mạc nghe vậy, càng thêm tức giận mắng chửi. Viên Chiêu Quân vô tài vô năng, xứng với thái tử.

      Đức Phi cùng hoàng hậu luôn luôn hợp, thấy nên lợi dụng chuyện này, vì vậy thuận nước đẩy thuyền. Thứ nhất lôi kéo quan hệ với Tể tướng, thứ hai lợi dụng chuyện này mà loại bỏ thái tử cùng hoàng hậu.

      ——

      Mà lúc này Viên Chiêu Quân biết xảy ra chuyện gì, càng biết bởi vì bị thương mà bị người khác đố kỵ.

      Lúc nàng tỉnh lai, thái tử tẩm cung người, vất vả đứng dậy, rót cho mình ly nước uống, lúc này cửa tẩm cung mở ra, tiếp theo đó là thanh của hoàng hậu vang lên.

      "Chiêu Quân, ngươi ở đâu?" Hoàng hậu thanh đến người cũng đến.

      Nhìn thấy hoàng hậu, Viên Chiêu Quân đầu tiên là kinh, tiếp theo đó là hỉ. Trong lòng nàng đột nhiên có ý nghĩ, nếu thái tử thích nhưu vậy, còn đả thương nàng, nàng hoàn toàn có thể bắt đầu từ hoàng hậu hoàng đế, nếu như được gả..., như vậy có lẽ đụng ngã thái tử liền dễ dàng hơn nhiều.

      "Dân nữ bái kiến hoàng hậu." Viên Chiêu Quân ngồi xổm hành lễ. Ở trong TV thấy qua phương thức hành lễ này, vì quỳ lạy, nàng dĩ nhiên sử dụng phương thức này.

      Phải trong cung nếu nhìn thấy hoàng hậu, đều phải quỳ lạy, nhưng thấy Viên Chiêu Quân như vậy, hoàng hậu cũng ý kiến, chỉ biết là: "Chớ đa lễ, người nhà, cũng còn là người ngoài, lễ làm cái gì."

      Viên Chiêu Quân trong lòng vui vẻ, sắc mặt lại cố ý tối tăm vài phần, : "Thần chỉ là kẻ dân nữ, làm sao có thể cùng hoàng hậu là người nhà đây? Để cho người khác nghe, sợ phải thần ăn ở xấu rồi."

      "Có thể vào ở tẩm cung thái tử, ta muốn lâu là người nhà." Hoàng hậu vẫn còn nghĩ đến hình ảnh đứa cháu trai mập mạp, nghĩ tới nụ cười mặt càng đậm hơn.

      Viên Chiêu Quân cười cố làm lúng túng : "Hoàng hậu nương nương gì thế? Người biết, thái tử tối hôm qua nhìn thân thể của thần, sáng sớm hôm nay thần vô tình hôn lấy thái tử, người liền tức giận, thiếu chút nữa đánh thần chết." Nàng xong cố làm vẻ mặt đáng thương nhìn hoàng hậu.

      Nhìn thân thể? Còn thân hơn rồi hả ? Oa! Tiểu Dục tệ đây? Xem ra con ta phải quái thai rồi! Hoàng hậu nghĩ tới, miệng cười đến gần rách.

      Thấy dáng vẻ hoàng hậu, cũng biết hoàng hậu thích nghe những thứ này, Viên Chiêu Quân trong lòng buồn cười , lại : "Hoàng hậu nương nương, ngài phải làm chủ cho thần! Ngài thần là hoàng hoa khuê nữ, những thứ nên nhìn cũng bị thái tử nhìn, thái tử nếu muốn thần, ngài , thần về sau lập gia đình thế nào đây!" Nàng xong, còn làm bộ lấy tay che mặt giả khóc hai tiếng. Mà ánh mắt lại du du từ giữa kẽ tay quan sát vẻ mặt hoàng hậu.

      Hoàng hậu là gió tính tình là mưa, như nghe chuyện như vậy liền nổ tung, nàng càng thêm gió táp mưa sa mà : "Chiêu Quân đừng khóc, tiểu tử này thế nhưng đối với ngươi làm nhiều chuyện như vậy, còn muốn chối, tuyệt đối được. Ta khiến hoàng thượng chỉ hôn."

      "Có ? Vậy cám ơn hoàng hậu nương nương rồi." Viên Chiêu Quân qua, lại đẩy hoàng hậu ra cửa, thấy hoàng hậu ra cửa, còn : "Tạ hoàng hậu nương nương gả, hoàng hậu nương nương thiên thiên tuế. Hoàng hậu nương nương hẹn gặp lại!"

      Hoàng hậu nghe được hai chữ gặp lại, dừng chút, sau đó cười : "Cái nha đầu này, có tâm cơ rồi!"

      "Hắc hắc! Chút mưu kế, chạy khỏi mắt sáng của hoàng hậu nương nương.” Viên Chiêu Quân lắc lắc tay đối với hoàng hậu hẹn gặp lại.

      "Nha đầu, là xấu!" Hoàng hậu mặc dù biết mục đích của Viên Chiêu Quân , nhưng cũng nguyện ý giúp người xấu làm việc ác, vì vậy vẻ mặt tươi cười rời tẩm cung thái tử tới Ngự Thư Phòng, trong lòng vui sướng suy nghĩ xem ở trước mặt phu quân hoàng đế nên tính toán như thế nào.
      Chương 18: Ngươi nguyện ý lấy ta sao?

      Hoàng hậu mới vừa bước vào Ngự Thư Phòng, thấy Vũ Văn Dục trong ngự thư phòng đánh cờ cùng hoàng đế.

      Hoàng hậu chuẩn bị , Vũ Văn Dục mở miệng trước, "Mẫu hậu vui vẻ như thế, có chuyện gì vui sao?"

      "Tiểu Dục ngươi đến đây lúc nào, khó trách ta ở thái tử điện có gặp ngươi." Hoàng hậu xong tới bên cạnh Hoàng đế, nở nụ cười, "Hoàng thượng, thái tử của chúng trưởng thành, tối hôm qua đối với Viên nương vừa nhìn vừa hôn, ngươi chuyện này nên xử lý như thế nào cho phải đây?"

      " có chuyện này ư?" Hoàng thượng ngẩng đầu nhìn thái tử, mặt tò mò.

      Vũ Văn Dục nghe mẫu thân như vậy, sắc mặt khẽ biến thành tối tăm chút, ở trong lòng mắng Viên Chiêu Quân lắm mồm, ngẩng đầu quay lại nhìn Hoàng đế lạnh nhạt : "Nàng thích hợp làm thái tử phi."

      Câu đầu tiên đem hi vọng của hoàng hậu tiêu diệt, hoàng hậu kêu lên: "Tiểu Dục làm sao có thể chịu trách nhiệm đây? Viên tiểu thư thế nào cũng là con vợ cả của phủ Thừa tướng, những nên nhìn ngươi đều thấy, ngươi bây giờ nhân gia nương thích hợp, chuyện người ta giao phó muốn phụ hoàng và mẫu hậu tính thế nào?”

      "Chuyện cười, Hoàng đế hoàng hậu lời vàng bạc, muốn gặp người nào giao phó?" Vũ Văn Dục lạnh nóng đặt con cờ, giọng như bụi.

      Hoàng hậu bị chặn họng thốt nên lời, trong lòng đặc biệt khó chịu, nàng là mẹ mà lại bị nhi tử phản bác, nàng ngày nào đó muốn thắng nhi tử lần.

      Hoàng đế vốn muốn mở miệng thay hoàng hậu chuyện, vậy mà thái tử lại lên tiếng, "Hữu Tướng có mục đích gì, phụ hoàng hãy làm ràng !"

      "Thái tử đúng, hoàng hậu cũng đừng thế nữa, Viên tiểu thư quả thích hợp làm thái tử phi. Như vậy ! Để cho nàng làm thị thiếp, cũng coi là có câu trả lời rồi." Hoàng đế tuy khiến hoàng hậu nữa, nhưng vẫn là ngầm giúp đỡ hoàng hậu, bởi vì cũng cùng hoàng hậu dạng, nghĩ thái tử nên lấy vợ sinh con thay hoàng gia duy chì triều đại.

      Hoàng hậu hướng tới Hoàng đế ném ánh mắt tán thưởng, cười : "Chánh phi vị tuy thích hợp, nhưng chính nữ của Tướng phủ cũng nên cho chức phi, nếu còn nhi nữ nào dám gả vào hoàng gia. Càng sợ lũ triều thần có chỉ trích nha!" Hoàng hậu hợp tình hợp lý, cho người khác phản bác.

      Vũ Văn Dục lần nữa để xuống quân cờ, giọng : "Phụ hoàng thua."

      Hoàng đế cùng hoàng hậu liền cúi đầu nhìn quân cờ, chỉ thấy hquân cờ của hoàng đế xác thực mất sức mạnh lớn, Hoàng đế sảng lãng cười, "Thái tử kỳ nghệ khiến trẫm mặc cảm a!" Hoàng đế chỉ chớp mắt nhìn hoàng hậu lại : "Hoàng hậu rất phải, liền ban thưởng Viên Chiêu Quân làm trắc phi !"

      Hoàng đế cùng hoàng hậu đều cảm thấy tính toán chuyện thái tử mà mở cờ trong bụng. Chỉ là nữ nhân thôi, nguy hiểm sao, đối với thái tử căn bản cũng có bất cứ uy hiếp gì, Hoàng đế đối với năng lực của thái tử hết sức tự tin.

      Vũ Văn Dục lạnh nóng đứng dậy, "Mẫu hậu phụ hoàng quá nóng lòng, hôn của ta, để sư phụ làm chủ !" xong thấy cất bước chậm rãi rời Ngự Thư Phòng, nhìn bước chân chậm rãi, chỉ chớp mắt, người ở ngoài cách người trong Ngự thư phòng mấy chục bước.

      ——

      Thấy hoàng hậu rời , Viên Chiêu Quân khuôn mặt cười, lúc này bụng kêu tiếng, nàng lê thân thể bị thương hướng tới phòng bếp.

      Còn chưa tới phòng bếp, toàn thân nàng mồ hôi lạnh, Chấp nhận vì thân thể bị thương mà nán lại gian phòng này. Nàng đem thân thể dựa vào cây cột ngoài hành lang.

      Lúc này thanh của nam tử vang lên, "Viên Chiêu Quân, ta tìm ngươi lâu, làm sao ngươi ở chỗ này?" Dứt lời, Vũ Văn Nhạc xuất trước mặt Viên Chiêu Quân, gương mặt nở nụ cười, nhìn đặc biệt như ánh mặt trời.

      Viên Chiêu Quân nhìn nụ cười như ánh mặt trời này khiến trong lòng hẳn, cố gắng động khóe miệng, cười : "Ngươi tới vừa đúng, ta đói, có thể giúp ta lấy thức ăn ?" Trong thái tử điện có cung nữ thái giám, chỉ có thị vệ, vì vậy muốn phân phó người làm việc còn khó hơn lên trời. Ở chỗ này, Viên Chiêu Quân mọi chỉ đành phải dựa vào chính mình.

      "Nha! đáng thương, nhìn dáng vẻ của ngươi là bị thương sao! Là thái tử đánh sao?" Vũ Văn Nhạc còn là gương mặt cười, hình như nghe chuyện bị đánh có gì đáng cười phải .

      Viên Chiêu Quân khỏi liếc Tứ hoàng tử Vũ Văn Nhạc cái, "Việc này buồn cười lắm sao? Ngươi nguyện ý lấy thức ăn cho ta !" Nàng tại đói là vấn đề rối rắm nhất, nếu đói thêm nữa, chắc nàng chết. Nàng khỏi nghĩ đến sư phụ cùng hai sư muội, nghĩ tới ngày nào đó, nàng đem họ tiến vào thái tử điện ở cùng với nàng.

      "Chuyện này có khó khăn gì." Vũ Văn Nhạc qua hướng tới thị vệ cách đó xa phân phó, " kiếm ít thức ăn ."

      "Dạ, Tứ hoàng tử." Thị vệ được mệnh .

      Nhìn thấy tình huống như thế, Viên Chiêu Quân thở dài : "Xem ta xã hội này người có quyền thế kiêu ngạo nha! Nhìn ta đói chết cũng có người quan tâm, ngươi câu người ta liền vui vẻ làm."

      "Kiêu ngạo? Có ý tứ gì?" Vũ Văn Nhạc cười hỏi, đây là Viên tiểu thư của phủ thừa tướng sao? Lời hành động cực kỳ quái dị.

      "Còn có thể là có ý gì, chính là lợi hại." Viên Chiêu Quân nhìn gương mặt trẻ tuổi của Vũ Văn Nhạc, đùa : "Ngươi huynh đệ các ngươi ba người thế nào lại đối xử với ta như vậy? Thái tử tựa như băng côn lạnh, Tam hoàng tử còn trực tiếp từ hôn ta?"

      "Ta đắc tội với ngươi? Ngươi cũng đừng nghĩ ta cái gì." Vũ Văn Nhạc cười .

      "Đúng nha, ngươi rất tốt, rất tốt, vẻ mặt tươi cười, vừa nhìn chính là người tốt. Lấy thức ăn cho ta, chỉ là. . . . . ." Viên Chiêu Quân cười hì hì : "Chỉ là nếu như ngươi là Tam hoàng tử, nếu là thái tử, thích như ta sao?" Nàng chính là nhàm chán thuận miệng chút, cũng cảm thấy trêu chọc Vũ Văn Nhạc này cũng cảm thấy vui.

      Vũ Văn Nhạc dừng chút, nụ cười hơn ánh mặt trời, "Viên nương là ở bên nhị ca của ta cùng Tam ca cự tuyệt đau lòng sao? Bất quá là ta..., tuyệt cự tuyệt ngươi." xong nửa nửa giả, trong mắt , Viên Chiêu Quân là người thú vị.

      "?" Những lời này khiến nữ nhân cảm thấy vui vẻ, vì vậy nàng mặt tươi cười, hì hì mà : "Như vậy nếu là ngươi...ngươi nguyện ý lấy ta sao?"

      "Dĩ nhiên nguyện ý." Vũ Văn Nhạc biết Viên Chiêu Quân chơi, vì vậy cũng liền thuận miệng đồng ý.

      "Tứ đệ, chuyện cưới phi này, được phép tự quyết định." Vũ Văn Dục thanh lạnh lùng đột nhiên xuất , thị vệ vừa mới bưng thức ăn thiếu bị dọa sợ thiếu chút nữa làm đổ.

      Vũ Văn Nhạc cùng Viên Chiêu Quân giật bắn mình, nghĩ tới nam nhân này nghe được cái gì rồi hả ? tưởng chứ! Xong rồi, nếu hiểu lầm nàng là nữ nhân mà Vũ Văn Dục thích, kế hoạch đẩy ngã của nàng chẳng phải khó khắn hơn sao, Viên Chiêu Quân cau mày nhìn mặt Vũ Văn Dục vội vàng : "Thái tử, xin chào!" Nụ cười của nàng rất tự nhiên, có chút biểu cảm lúng túng như bị bắt gian.

      "Nhị ca, người đừng hiểu lầm, ta có quyết định chuyện cưới phi." Vũ Văn Nhạc cũng giải thích.

      "Đúng nha! Chúng ta chỉ là cười, còn nữa, trong lòng của ta chỉ có ngươi .” Viên Chiêu Quân xong còn hát lên.

      Nghe Viên Chiêu Quân như vậy, Vũ Văn Nhạc trong lòng có chút ê ẩm, ở trong lòng nghĩ tới, chỗ nào tốt, có được hay cũng là hoàng tử.

      Nghe lời của nàng..., sắc mặt Vũ Văn Dục mặc dù thay đổi, tâm cũng tự giác có chút lung lay..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :