Chương 83.2
"Làm sao có thể, ta nghe được, là thanh của đứa bé gọi mẹ." Vũ Văn Dục nghiêm túc, chắc chắn nghe được, thính giác của rất nhạy mẫn, có sai sót.
Viên Chiêu Quân cả kinh, thể tưởng tượng nổi nhìn mặt của Vũ Văn Dục, ngồi dậy, " thể nào! Ngươi nghe được thanh đứa bé gọi mẹ, đó là trong mộng ta nghe được! Chẳng lẽ ngươi vào mộng của ta ?"
Vũ Văn Dục nghe nàng như vậy, cảm thấy có thể là mình nằm mơ, cũng suy nghĩ nhiều, : "Ngủ ! Có thể là nằm mơ."
Viên Chiêu Quân cũng suy nghĩ nhiều, cũng cho rằng là nằm mơ.
Mấy ngày sau, vào tối hôm đó, Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục vừa ngủ yên lâu, hai người còn chưa đến mộng, lại nghe được đứa bé tiếng kêu, "Cha, mẹ."
Hai người giật mình, ngồi dậy nhìn đối phương, đồng : "Có nghe hay ?"
Viên Chiêu Quân mắt trừng cực lớn, "Ta nghe, nó gọi cha mẹ, nhưng đứa bé này từ đâu tới?" Hai người vội vả đứng dậy tìm kiếm khắp nơi, vừa muốn mở cửa ra bên ngoài tra xét, thanh đứa bé lại vang lên, "Cha, mẹ, là con! Con là con trai của các người.”
Hai người vừa cả kinh, Viên Chiêu Quân nhìn chung quanh, Vũ Văn Dục nhìn chằm chằm vào bụng của nàng.
Viên Chiêu Quân nhìn chung quanh thấy người, có chút sợ co lại đến trong ngực Vũ Văn Dục, chuyện run rẩy, "Dục, có việc gì sạch chứ!"
Vũ Văn Dục cau mày hỏi: "Cái gì sạch ?"
"Còn có thể có cái gì. . . . . . Là quỷ . . . . . ." Viên Chiêu Quân qua thân thể bắt đầu run rẩy , đôi tay nắm chặt tay Vũ Văn Dục. Nàng rất sợ! Người khác đều nàng là linh thần, nào có việc thần sợ quỷ, Viên Chiêu Quân cảm thấy Đông Phương Thanh thực đùa giỡn với nàng.
Vũ Văn Dục còn chưa lên tiếng, thanh đứa bé lại vang lên lần nữa, " ra là mẹ sợ quỷ! Hì hì, mẹ là tiểu
quỷ nhát gan.”
Lần này Vũ Văn Dục thực nghe được thanh là từ trong bụng Viên Chiêu Quân truyền tới, : “Chiêu Quân, là đứa trong bụng chuyện.”
“Làm sao có thể!” Viên Chiêu Quân sợ đến sắc mặt trắng bệch, cúi đầu nhìn bụng mình chằm chằm, “Cái gì ác quỷ, ra ngoài cho lão nương.” Nàng rất sợ, mình chẳng lẽ bị quỷ phù thân rồi sao?
“Cha, mẹ, con là con của các người, ta phải ác quỷ, con cũng nghĩ là thế, chỉ là giống lắm!” thanh của đứa bé vang lên lần nữa.
Vũ Văn Dục nhíu mày, nghĩ tới đây chẳng lẽ là bởi vì Viên Chiêu Quân là thần, đứa bé mới có thể ở trong bụng chuyện sao? thầm nghĩ, “Chiêu Quân, chớ nghi thần nghi quỷ, là đứa trong bụng chuyện.”
lâu, Viên Chiêu Quân mới tiếp nhận này, sắc mặt có chút ổn, “Đứa bé, là ngươi chuyện, ngươi phải là tiểu quỷ?”
“Mẹ! Tại sao lại con là tiểu quỷ đây? Ta đây là con trai của người!” Đứa bé hình như vô cùng uất ức, giọng có chút cứng rắn.
Đứa bé vui, Viên Chiêu Quân hiểu sao cũng cảm thấy vui, trong lòng khó chịu, nhìn mặt của Vũ Văn Dục , “Dục, là con trai chúng ta cùng chuyện sao? Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.”
Đứa bé nghe xong, đột nhiên lại vui vẻ, tâm tình Viên Chiêu Quân cũng tốt theo.
“Hì hì, cha mẹ, con là muốn thấy hai người.” Đứa bé rất vui vẻ, còn cười ra tiếng, thanh kia ra ngoài cũng phải quá lớn tiếng, nhưng cũng đủ để cho Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục nghe ràng.
Vũ Văn Dục chuyện, “Vẫn chưa tới thời điểm, con thể gặp chúng ta.”
Viên Chiêu Quân đến giường ngồi, nhìn về phía bụng : “Đứa ngốc, nếu như ngươi ra, như thế là ta sinh non rồi, vậy cũng gặp nguy hiểm.”
“Nguy hiểm? Là ta gặp nguy hiểm sao? Ta sợ.” Đứa bé xong, ở trong bụng bỗng nhúc nhích, bụng Viên Chiêu Quân liền nổi lên bọc .
Viên Chiêu Quân cảm thấy đứa bé động, cảm giác rất tốt, cầm quần áo nhấc lên, : “Nó động, Dục, ngươi mau nhìn.”
Vũ Văn Dục sững sờ nhìn, cảm thấy quá tốt. nhàng giơ tay lên vuốt xung quanh bụng, cười : “Nhi tử, phải ngươi gặp nguy hiểm, là mẹ ngươi gặp nguy hiểm.” Rất nhiều mẫu thân sinh non người chết, đứa bé còn sống. Vì vậy Vũ Văn Dục muốn cho đứa bé ràng.
Đứa bé sau khi nghe, hề chuyển động nữa, trầm mặc lâu : “Cha mẹ, vậy ta ra ngoài, ở trong bụng mẹ.”
Viên Chiêu Quân nghe xong, khỏi cười ra tiếng, “Này nhóc, ngươi tự cho mình là Na Tra sao, có thể ở trong bụng ngây ngô ba năm lẻ sáu tháng sao?” Đứa này quá đùa, tuy đứa bé biết , biết cha mẹ, nhưng xem ra rất nhiều thứ đều ràng!
Đứa bé giật giật, lên tiếng, Viên Chiêu Quân tiếp, “Chưa tới hai tháng nữa là có thể ra, đến lúc đó ngươi là có thể nhìn thấy cha cùng mẹ. Còn ngươi nữa! Về sau chớ nửa đêm đột nhiên hù dọa mẹ ngươi, ban ngày cho chuyện biết ? Nếu để cho người khác nghe được, ngươi là quái.”
Đứa bé giật giật, bụng Viên Chiêu Quân lại khua lên cái túi, “Mẹ, cái gì là ban ngày cùng nửa đêm!”
Viên Chiêu Quân bị hỏi đến đầu nổi đầy vạch đen, xem ra nàng nên cùng đứa bé trắng ra chuyện tình lúc trời tối, nó trong bụng, làm sao biết là tối!
Vũ Văn Dục cảm thấy đứa bé đặc biệt đáng , tươi cười : “Ngươi về sau nếu tỉnh, cũng đừng lên tiếng, muốn chuyện, có thể ở bụng động cái, mẹ ngươi sau khi biết, để cho ngươi có thể chuyện, biết ?” Vũ Văn Dục cũng sợ đứa bé ban ngày đột nhiên , lại hù dọa người khác, bí mật trong cung này khó giữ, nếu để cho người khác biết đứa bé ở trong bụng chuyện được, chắc chắn coi là quái vật!
“A, biết.” Đứa bé rất nghe lời .
Đứa này được, khiến Viên Chiêu Quân hưng phấn mấy ngày, nhưng mấy ngày sau, Vũ Văn Dục mấy vui vẻ, bởi vì từ khi đứa bé biết , bọn họ ngay cả cùng phòng cũng được, chỉ sợ đứa bé nghe được động tĩnh tỉnh.
Nhìn xem, bọn họ vừa mới hôn môi, tay Vũ Văn Dục mới đưa đến bên trong quần áo Viên Chiêu Quân, Viên Chiêu Quân nhất thời kích động liền hừ hừ ra tiếng, đứa bé hình như coi thời gian giống như mọi khi, biết là buổi tối, nghe được mẫu thân hừ hừ, lại , “Mẹ, xảy ra chuyện gì sao? Cha, mẹ ta thế nào?”
Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục bị hù chết, nhanh chóng buông đối phương ra, hai người, ngươi nhìn ta... ta nhìn ngươi. Cuối cùng Viên Chiêu Quân chuyện, “Mẹ có việc gì, bảo bảo đừng có đoán mò.”
“Vậy mới vừa rồi hừ hừ là thế nào?” Đứa bé hiển nhiên tin.
Vũ Văn Dục chống đầu nhìn bụng Viên Chiêu Quân, thực đau đầu, rồi lại mặt buồn cười nhìn Viên Chiêu Quân, nhìn xem nàng phải giải thích cho đứa bé thế nào.
Last edited by a moderator: 12/12/14