Chương 78.2
Editor: Tiểu Song
Viên Chiêu Quân ngờ ở chỗ này lại gặp phải kẻ thù, bây giờ suy nghĩ chút, khi đó Vũ Văn Dục đúng, bọn họ chính là tạo kẻ thù cho chính mình, sai.
Những người đó phân biệt tốt xấu, nhận được mệnh lệnh liền nhanh chóng vung đao lên chém giết, từng nhát đều thể hung quang, bộ dạng kia tựa như trúng độc .
Quả Tĩnh vốn muốn tiến lên giải quyết những người này, Viên Chiêu Quân nhanh chậm mở miệng, "11 đến 19 ra tay."
Viên 11 đến Viên 19 chín hai lời, tiến lên chém giết đối phương. Viên tuấn cùng Viên đẹp trai được lệnh đứng yên tại chỗ, cảm thấy mấy huynh đệ cũng có thể xử lí mấy người này.
Thấy Viên tuấn cùng Viên đẹp trai đứng bất động, Viên Chiêu Quân ôn hoà : "Các ngươi nhàn rỗi cũng được tán gẫu, hai người bọn họ giao cho hai ngươi.” Viên Chiêu Quân chỉ vào lão Nhị cùng Ngũ muội.
Viên tuấn cùng Viên đẹp trai diện mạo chỉ là người xuất sắc nhất, võ công cũng là xuất sắc nhất, hai người được mệnh xử lí.
Lão Nhị cùng Ngũ muội khinh thường khi đối phương là loại hạ nhân, người bọn họ muốn giết là Quả Tĩnh. Nhưng võ công của hai người này yếu, bọn họ chỉ đành phải ứng phó trước.
Tôn Hồng thấy phải sửng sốt chút, làm tại sao lại muốn giết đồ đệ mình! Chẳng lẽ Quả Tĩnh có thù oán với những người này hay sao. Nàng nghĩ như vậy, giọng hỏi: "Tĩnh nhi, bọn họ là kẻ thù ngươi?"
Quả Tĩnh cười gật đầu, có người thay ra tay, trở nên nhàn rỗi cần động thủ.
Tôn hồng thấy là
kẻ thù, đối phương thực lực yếu, Viên tuấn cùng Viên đẹp trai lại phải đối thủ của hai người, nhìn người khác đánh nhau, trong lòng nàng cũng ngứa chút. Xoa xoa tay, hai mắt sáng : “Nếu như vậy, sư phụ thay ngươi giải quyết bọn họ!”
Thực lực Tôn Hồng như thế nào, ngay cả Vũ Văn Dục cũng xác định được , người như vậy, nàng vừa ra tay, đối phương còn có thể giữ được mệnh sao?
Tôn Hồng ra sân, Viên tuấn cùng Viên đẹp trai bị công lực của nàng chấn qua bên, thấy thực lực như vậy, Viên Chiêu Quân liền suy nghĩ, thời điểm nào nàngmới có thể có lực lượng cường đại như sư phụ đây! Đông Phương Thanh cũng thiệt là, còn nàng là linh thần, nàng nhìn ra giống chỗ nào, thần phải chỉ là vung tay cái có thể giải quyết tất cả sao?
ra Viên Chiêu Quân thấy phải cũng trong lòng ngứa ngáy, tuy nàng thể đối phó với lão Nhị cùng Ngũ muội, nhưng mà đối với mấy tiểu người hầu kia là làm được. Mắt thấy 11 người bọn họ giết đối phương, chỉ còn lại vài người, tâm hoảng hốt : “Chậm, mấy người này để lại cho ta.” Nàng chính là muốnmượn cơ hội thử mình chút, như vậy mới có thể đề cao tu vi nha!
Viên 11 tới Viên 19 ngừng tay, đưa năm người giao cho Viên Chiêu Quân xử lý, tuy thực lực của đối phương yếu, nhưng là cũng bị thương, cũng có thể tổn hại đến Viên nương.
Mà lúc này, Tôn Hồng đem lão Nhị cùng Ngũ muội giải quyết, hai người bị đánh đến thoi thóp hơi nằm mặt đất, hô hấp cũng trở nên ổn.
lúc này, chỉ thấy hai người lấy ra đồ vật giống như cây dù, lão Nhị đọc lẩm nhẩm trong lòng, rồi cùng Ngũ muội bỗng biến mất.
Tôn Hồng có chút chịu phục, cũng thể đuổi theo lên, chỉ đành từ bỏ, thấy hai người này đơn giản, thậm chí lại có pháp bảo như thế, chẳng lẽ bọn họ cũng là người luyện Huyền thuật hay sao?
người Viên Chiêu Quân bỗng nhiên tản ra loại ánh sáng thánh khiết, khiến toàn bộ mọi người ngây dại. Đám người Vũ Văn Dục cũng cảm thấy tâm tình thay đổi tốt hơn, tâm tình trở nên vui vẻ. Mà năm đối thủ này chết, cũng chỉ là ngơ ngác nhìn Viên Chiêu Quân, bọn họ bất tri bất giác buông vũ khí trong tay xuống.
Tiếp Viên Chiêu Quân lạnh nhạt : “Đem võ công của bọn họ phế.” Nàng biết xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ giống như Đông Phương Thanh , nàng là linh thần, là linh khí Thiên Địa Vạn Vật sinh linh sở sinh, vì vậy nàng bản lĩnh tinh lọc tâm linh?
Viên tuấn cùng Viên 11 ra tay. Thấy mấy người bị phế có võ công đều là bộ mặt hận ý, Viên Chiêu Quân đột nhiên nghĩ đến những người này nếu có trí nhớ trước kia tốt hơn, sau này bọn họ có thể sống những ngày tốt, nàng cũng còn nhiều kẻ thù hơn nữa. Nghĩ như vậy, nàng hỏi Vũ Văn Dục: “Dục, có thuốc làm cho người ta quên hết chuyện ?”
“Có.” Vũ Văn Dục cười từ túi quần áo trong tay Quả Khế lấy ra, đưa cho Viên Chiêu Quân. Túi của Vũ Văn Dục giống như là túi bách bảo, bên trong giống như có rất nhiều thuốc, có lúc Viên Chiêu Quân nghĩ, kiếp trước của là Mèo Máy Đôrêmon sao?
Đối với loại thuốc này, Vũ Văn Dục cũng là rất khó nghiên cứu ra được, thuốc phải rất nhiều, hơn nữa cũng nghiên cứu ra thuốc giải, bởi vì chuyện Viên Chiêu Quân mất trí nhớ, vốn muốn đem thuốc vứt , cuối cùng bỏ được, lần này lúc ra cửa Đường Liêm mang theo cho .
Xóa trí nhớ của bọn họ, chuyện cũng coi như giải quyết trong hạnh phúc, mấy người trở về phòng, nghỉ ngơi cả đêm.
Ngày thứ hai, thời điểm lão bản nhận sổ sách, muốn bọn họ bồi thường hết số bàn ghế hư hại. Đối với chút bạc này Vũ Văn Dục cũng đau lòng gì, nhưng Viên Chiêu Quân gì cũng nguyện ý, cười ha hả còn về giá, “Lão bản, nếu phải là chúng ta, những người đó phải là ăn uống chùa sao!”
Viên Chiêu Quân sai, nhưng lão bản lại cười : “ nương, ngài là biết, những người mặc dù dữ tợn, nhưng phải là trả tiền.”
“Được rồi! Thôi, đưa tiền ” Viên Chiêu Quân với Quả Khế đưa tiền.
Quả Khế cho tiền, đoàn người ra khỏi quán trọ, đều rất tò mò tại sao nàng nghe được câu đầu tiên lại mặc cả nữa, nếu là Viên nương muốn cho tiền, mười người bọn họ có thể uy hiếp lão bản được thu tiền.
“Tiểu thư, người sao lại mặc cả nữa?” Quả Khế tò mò hỏi.
“Ngươi nghe thấy người ta gọi ta là nương sao? Lão bản này tinh mắt.” Từ khi nàng ở thân thể của chính mình về đây, người cổ đại đều gọi nàng là nương, đều gọi nàng là tiểu tử. Cũng bởi vì câu nương của lão bản này mà khiến cho nàng vui mừng.
Mọi người nghe lý do kì quái của nàng, tất cả đều ngước lên im lặng nhìn trời.
Last edited by a moderator: 23/11/14