1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuồng Nữ Bắt Phu: Cưỡng Bức Lãnh Thái Tử - Hàn Hi Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 73: Ăn nhầm quả tiên.

      EDITOR: Tiểu Song

      Viên Chiêu Quân cùng Đông Phương Tiên cùng nhau tiến vào vườn trường thọ vườn, Đông Phương Thiệu cùng mấy người Vũ Văn Dục cũng lên trước.

      Đông Phương Thiệu sắc mặt lạnh lùng, nhìn hai người cai quản, "Hai vị, ta thấy các ngươi cho người ngoài vào vườn trường thọ dễ dàng như vậy, ngươi nếu như chuyện này bị những người khác đảo biết như thế nào đây?"

      Hai người cai quản vừa nghe, sắc mặt trở nên tái nhợt, người trong đó vội vàng : "Đại thiếu gia đừng như vậy, đó là bằng hữu của Tiên nhi, chúng ta đây phải là nể mặt mũi của đảo chủ và thiếu gia hay sao?"

      "Là thế sao?" Đông Phương Thiệu cười lạnh tiếng, những người này chưa bao giờ đem Đảo chủ để ở trong mắt, chứ đừng là con trai của Đảo chủ, bình thường nhìn cả tên cũng gọi, chứ đừng gọi tiếng thiếu gia.

      người cai quản khác mặt chó thúi cười, "Đương nhiên là như vậy, Đại Thiếu Gia muốn phân phó cái gì cũng được."

      "Nếu như vậy ra cùng các ngươi so đo nữa, chẳng qua bằng hữu của ta cũng muốn vào vườn trái cây xem chút, biết có thể vào hay đây?" Đông Phương Thiệu nhíu mày nhìn hai người cai quản.

      "Chuyện này. . . . . ." Hai người cai quản bắt đầu do dự.

      "Chỉ vào xem chút thôi, các ngươi yên tâm, hái quả trường thọ ăn." Phải bọn họ ăn hai quả cũng có ai có thể biết, với lại ăn quả trường thọ cũng chỉ có thể khiến thân thể khỏe mạnh thôi chứ căn bản thể kéo dài tuổi thọ
      của con người.

      “Được rồi! Các ngươi vào .” Hai người cai quản cuối cùng cũng đồng ý.

      Đông Phương Tiên vừa vào vườn trái cây cho Viên Chiêu Quân ăn quả trường thọ, “Cái này ta hay ăn, rất ngọt, ta tới ăn bao nhiêu cũng sao, so với những trái cây khác đều rất ngon.” Căn bản Đông Phương Tiên đem quả trường thọ thành đồ ăn vặt.

      Bây giờ là ban đêm, những thứ trái cây kia phát sáng giống nhau, chiếu lên cả vườn trái cây đều là ánh sáng. Viên Chiêu Quân nhìn ngây người, quả trường thọ này cũng quá thần kỳ.

      Viên Chiêu Quân nhìn cây ăn quả chút, cảm thấy trái cây kia cây mọc cũng lạ, lá đặc biệt lớn, lá cây gần giống như lá cây đào, cây sẵn có trái. Hoa nở cũng đẹp, hoa lớn, giống như hoa, đều là màu hồng. Gió nhàng thổi qua, phấn hồng cây cánh hoa bay xuống, nhìn ở giữa bụi hoa xuyên qua Đông Phương Tiên, trong lòng Chiêu Quân thầm than thở đẹp.

      Nhận lấy quả trường thọ Đông Phương Tiên đưa tới, ăn miếng, mùi vị quả này tệ, nàng hình dung ra tư vị, hơn nữa càng ăn càng cảm thấy tốt.

      Nàng ăn xong quả trường thọ tay, cười : “Khó trách Tiên nhi đẹp như vậy ra là ăn quả trường thọ!”

      “Đó là bởi vì ta sinh ra mà .” Đông Phương Tiên đặc biệt trang điểm mà , “ ra ngươi cũng rất đẹp mắt, da tốt, ta thấy phải đều muốn sờ cái! Hình dung như thế nào đây? Ừ…… Chính là rất tuấn.”

      Vừa nghe từ hình dung này, Viên Chiêu Quân cũng quá vui mừng, lại cũng là nàng giống như nam nhân, nàng cười : “Ai! Ai kêu ta dáng dấp trung tính đây?” Trước kia ai thích nàng, nàng là nam nhân cũng là có nguyên nhân.

      “Như vậy rất đẹp mắt!” Đông Phương Tiên cười lại hái được quả trường thọ cho Viên Chiêu Quân, sau đó mình cũng hái được và bắt đầu ăn.

      Hai người tán gẫu câu có câu , lúc này Đông Phương Thiệu đưa theo đám người Vũ Văn Dục tiến vào, xa xa thấy hai người ăn, liền : “Ăn nhiều hơn nữa cũng vô ích! Cha mỗi ngày chỉ cần ăn , là có thể kéo dài độc tính phát tác.”

      Đông Phương Tiên trông thấy tất cả mọi người tiến vào, cười : “Các ngươi cũng ăn ! Cái này ăn rất ngon đấy, ăn còn có thể khiến thân thể khỏe mạnh đấy.” Nàng qua liền hái được quả đưa cho Tôn Hồng.

      Tôn Hồng nhận lấy cắn cái, sau đó híp mắt cười : “Quả này ăn ngon .”

      “Đó là đương nhiên, quả trường thọ này chỉ có Thần tiên đảo chúng ta mới có.” Đông Phương Tiên cười ha hả .

      Thấy người cai quản từ đằng xa tới, cười : “Các ngươi người ăn quả ! Bọn tới có ta đây.”

      Đông Phương Thiệu nghe xong nhanh chóng hái mấy quả cho mọi người, mặt Vũ Văn Dục là nụ cười nhàn nhạt, cầm quả trường thọ lên ăn.

      Cũng cảm thán quả trường thọ có mùi vị tốt, người cai quản tới, nhìn mọi người, “Các ngươi đều ăn rồi.”

      Đông Phương Tiên trừng mắt, người nọ liền sửa lại : “Nếu đều ăn rồi, coi như xong, đừng ăn trộm nữa.”

      “Ừm! Biết.” Đông Phương Tiên vừa vừa hái được hai quả cho Viên Chiêu Quân, “Mau ăn, ăn xong chúng ta liền rời .” lát người trông chừng tới, họ được nữa.

      Viên Chiêu Quân biết ý tứ của Đông Phương Tiên, nhanh chóng ăn quả trường thọ, lúc thấy thân cây quả trường thọ lên màu xanh lá, nhìn giống như ngọc loại thượng hạng, chăm chú nhìn thêm, sau đó mới theo Đông Phương Tiên ra khỏi vườn trái cây trường thọ.

      Đoàn người trực tiếp trở về nhà của Đảo chủ, nhà Đảo chủ cũng lớn, chính là ba viện trong nhà, Viên Chiêu Quân, Tôn Hồng cùng Đông Phương Tiênở chung nhà, Vũ Văn Dục cùng Quả Tĩnh đến viện của Đông Phương Thiệu ở.

      Vũ Văn Dục trong lòng thấy vui, ngoài miệng hề gì,trong lòng liền thầm tính toán.

      Nhà Đông Phương Tiên cho tới bây giờ cũng chưa có náo nhiệt như hôm nay, tuy người đảo cũng ít, nàng cũng chưa có bằng hữu nữ nhi nào, những người đó cũng chèn ép nàng, nàng chỉ có bằng hữu nam, chỗ ở nàng đối với Viên Chiêu Quân đặc biệt tốt, cảm thấy Viên Chiêu Quân là bằng hữu nữ nhi duy nhất của nàng.

      Rửa mặt xong, Viên Chiêu Quân mới vừa định ngủ, Đông Phương Tiên ôm chăn dựa vào, “Chiêu Quân, ngươi còn chưa ngủ !”

      Nhìn nàng ôm chăn, Viên Chiêu Quân cười : “Muốn cùng giường với ta sao?” Nàng rất ưa thích Đông Phương Tiên, cảm thấy nha đầu này vừa xinh đẹp vừa đáng .

      “Chiêu Quân, ngươi rất hiểu ta, ta sợ mình ngươi sợ, cho nên mới ngủ cùng ngươi.” Đông Phương Tiên giúp Viên Chiêu Quân, nhưng ra là chính nàng nghĩ muốn có người làm bạn.

      Viên Chiêu Quân mím môi cười, “Ta sợ cái gì, ngươi cứ việc thẳng, ta xem thường ngươi.”

      “Ai nha! Chiêu Quân làm sao ngươi có thể trực tiếp liền phơi bày người ta đây?” Đông Phương Tiên cười cười ha ha mà .
      Last edited by a moderator: 8/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 73.2

      "Hai chúng ta đều là nữ, ngươi tới ngủ cùng ta phải sợ vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi vẫn thích coi trọng ta hả ?" Viên Chiêu Quân trêu ghẹo .

      Vũ Văn Dục thấy tất cả mọi người đều ngủ, liền trộm lẻn vào viện của Đông Phương Tiên, trực tiếp tìm gian phòng của Viên Chiêu Quân, vừa muốn từ cửa sổ vào, lại nghe Viên Chiêu Quân “ngươi vẫn thích coi trọng ta”, lòng hoảng hốt, trực tiếp liền phá cửa sổ mà vào.

      tựa như thiên thần đứng bên cửa sổ, gió thổi áo bào màu tím của bay bay, khiến cho hai nữ nhân trong phòng ngẩn người, lại có vì xông vào mà bị hù ngã.

      Đông Phương Tiên nhìn chớp mắt, Viên Chiêu Quân lấy lại tinh thần, cười hỏi: "Sao ngươi lại tới đây? Có cửa chính sao lại vào mà lại vào bằng cửa sổ?"

      câu hỏi của nàng khiến Vũ Văn Dục ngây người hai giây, sau đó kéo miệng mỉm cười : "Tới thăm ngươi chút."

      Nhìn nở nụ cười nhàn nhạt, Viên Chiêu Quân cảm thấy ấm áp, cười : "Vậy ngươi ngồi !"

      Vũ Văn Dục chậm rãi đến chiếc bàn ở giữa phòng ngồi xuống, nhìn nàng câu nào, mặt chỉ là mỉm cười.

      Viên Chiêu Quân cảm thấy người này là lạ, trừ mỉm cười ra, khi nào thấy cười to quá.

      Đông Phương Tiên lấy lại tinh thần, cười : "Nghe các ngươi là vợ chồng, ta ở nơi này đúng là thích hợp rồi!" Theo ý nàng Vũ Văn Dục là nam nhân mà nữ nhân rất thích, nếu như phải là trượng phu của Viên Chiêu Quân, nàng có lẽ cũng thích Vũ Văn dục.

      "Phải là quá thích hợp." Vũ Văn Dục lạnh nóng .

      Đông Phương Tiên bị lời của chặn lại biết thế nào, thở dài, “ Chiêu Quân, vậy ta ngủ nữa, ta tìm Tôn tiền bối.”

      "Được, Tiên nhi ngủ ngon." Viên Chiêu Quân khoát tay áo, nhìn Đông Phương Tiên ra khỏi phòng.

      Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Vũ Văn Dục giống như gió đột nhiên tới trước mặt nàng, nàng còn chưa có lấy lại tinh thần xem xảy ra chuyện gì nâng tay của nàng, thay nàng chẩn mạch, yên lòng nàng, khắc cũng muốn rời khỏi nàng, muốn thời thời khắc khắc nhìn nàng, sợ cái chớp mắt của mình, nàng lại biến mất lần nữa.

      "Ta sao, xem ra quả trường thọ hữu hiệu." Viên Chiêu Quân cười tại nguyên chỗ vòng vo hai vòng, nàng có chuyện gì

      Vũ Văn Dục mỉm cười, " có việc gì là tốt, ngươi mệt rồi, ngủ !"

      Viên Chiêu Quân nghe lời lên giường, nhìn ngồi ở mép giường băng ghế, cười hỏi: "Ngươi ngủ ở đâu?" Nhìn dáng vẻ của hình như là định rời , cứ như vậy nhìn nàng ngủ chứ?

      "Ngươi cần lo lắng, mau ngủ !" Vũ Văn Dục mỉm cười thay nàng đắp kín mền, động tác rất nhàng, như thể mạnh chút có thể đả thương nàng vậy.

      Nhìn động tác của , trong lòng nàng ấm áp, cười : "Có người thích tư vị tốt."

      cười cúi đầu xuống ấn đầu nàng nụ hôn, động tác kia hình như rất tự nhiên, giống như nên làm vậy đối với nàng, tuyệt kỳ cục, nội tâm của nàng vừa động, mặt tươi cười, "Ta hiểu ngươi ta ở chỗ nào?”

      chỉ là cười, trả lời.

      Nàng lại : "Xem ! Ta dịu dàng, dáng dấp lại trung tính, mọi người đều ta là nam nhân. Với lại ta còn nhớ ngươi...ngươi ngươi tại sao nhất định thích ta đây? ra, ta được ngươi mà cảm động.’

      giơ tay nhàng phủ lên tóc nàng, môi cười : " chính là , có lý do gì, mặc kệ là khuyết điểm hay là ưu điểm ở trong mắt ta đều là độc nhất vô nhị, bởi vì ta là ngươi, phải là người khác." nhiều, ở trước mặt nàng lời nhiều hơn chút.”

      Nghe lời của , mặt nàng mang theo nụ cười, nhắm hai mắt lại.

      cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng ngủ, qua lâu, nàng đột nhiên mở mắt ra, cười : "Ai, mỹ nam ngươi nhìn ta xem ra ta ngủ được, bằng ngươi…”

      Nàng lời còn gì, trực tiếp ngắt lời nàng, "Ta về."

      "Ta muốn ngươi trở về." Nàng cười ngồi dậy, nhanh tiến tới đầu của , nhanh chóng ngẩng đầu, môi ấn lên môi nụ hôn, nhìn ngơ ngác, nàng cười : “ Xin hỏi, ngươi có nguyện ý ngủ cùng giường với ta ?”

      "Có ?" nghe xong, mặt che giấu được nụ cười, lông mày cong lên nhìn đặc biệt mỹ.

      "Đương nhiên là , chỉ là cùng giường, chúng ta có chăn riêng, thể làm chuyện vượt rào!" Nàng cười ha hả.

      Nhìn khuôn mặt nàng tươi cười, tim của đặc biệt vui vẻ, gật đầu cái, "Tất cả đều nghe phu nhân." Cùng giường đối với chính là ơn trời ban, muốn làm sao vui vẻ được.

      rất nghe lời, ngoan ngoãn ngủ ở bên người nàng, mở to mắt canh chừng mặt nàng ngủ, cho đến nửa đêm mới mặt mỉm cười ngủ.

      đêm này, Viên Chiêu Quân ngủ rất ngon, trong mộng tất cả đều là hình ảnh tốt đẹp khi còn bé cùng mẹ chung với nhau, ở trong mộng nàng cảm nhận được mái nhà ấm áp.

      Còn tất cả đều là hình ảnh hạnh phúc cùng Viên Chiêu Quân chung với nhau, người trong mộng còn là dáng vẻ mỹ lệ của Viên Chiêu Quân trước kia, mà là bộ dạng trung tính trước kia.

      Buổi sáng, hai người tỉnh lại, nhìn mặt của đối phương.

      Nàng cười híp mắt : "Buổi sáng khỏe!"

      đưa nàng nụ cười, "Buổi sáng khỏe!"

      Tiếp hai người bèn nhìn nhau cười, tư vị hạnh phúc lặng lẽ chiếm hết lòng của bọn họ.

      Hai người mới vừa rửa mặt xong, Đông Phương Tiên ở ngoài cửa kêu lên: "Chiêu Quân, rời giường sao? Chúng ta ra đảo chút."

      "Dậy rồi." Viên Chiêu Quân đáp trả, mở cửa, nhìn Đông Phương Tiên toàn thân áo trắng giống như tiên tử đứng ở trước mặt nàng, nụ cười kia tựa như gió xuân thổi vào trái tim Viên Chiêu Quân.

      Thấy Vũ Văn Dục từ trong phòng Viên Chiêu Quân ra ngoài, Đông Phương Tiên đầu tiên là sững sờ, trước sau tự nhủ: "Bọn họ là vợ chồng, là nên cùng phòng, nhất định là ca ca cố ý đem bọn họ tách ra."

      Vũ Văn Dục nghe được lời Đông Phương Tiên, chỉ là nhàn nhạt mỉm cười, sau đó ra ngoài sân.

      Mấy người cùng nhau đến đại sảnh dùng cơm, bữa ăn sáng khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 73.3

      Editor: Tiểu Song


      Mọi người cùng nhau đến đại sảnh dùng cơm, bữa ăn sáng khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

      "Tất cả đều là nước quả, bữa ăn sáng này cũng quá đặc biệt !" Viên Chiêu Quân cười, tiện tay lấy loại trái cây giống cà chua đưa vào trong miệng. Trái cây này có vị chua, vừa vào miệng đầy mùi trái cây, nàng khỏi thở dài : "Ăn ngon, cái này gọi là trái cây gì đây!"

      Mọi người nhìn bộ dạng của nàng, cũng cảm giác người này có tướng ăn, nhưng trong mắt Vũ Văn Dục, đây chính là dáng vẻ Viên Chiêu Quân nên có, mặt tràn đầy cưng chiều nhìn nàng ăn, còn bóc trái cây cho nàng ăn.

      Nhìn dáng vẻ của hai người, Đông Phương Thiệu trong lòng có cảm giác, mở miệng : "Muốn ăn lấy, Chiêu Quân cũng phải là có tay."

      Vũ Văn Dục mặc kệ Đông Phương Thiệu ghen, trong mắt chỉ cần Viên Chiêu Quân vui vẻ chuyện gì cũng quan trọng. Vì vậy nghĩ nên làm gì hãy làm vậy.

      Ăn sáng xong, Đông Phương Tiên làm người hướng dẫn đưa mọi người chơi đảo chuyến.

      Nhìn trái cây đảo kỳ quái, Viên Chiêu Quân cười : " Đồ Thần Tiên đảo là khác lạ, nếu bán nhất định bán được khối tiền!"

      "Qủy than tiền." Đông Phương Thiệu nhịn được câu.

      "Tham tiền có cái gì tốt, các ngươi ở Thần Tiên đảo có ai dùng tiền, nhưng ở bên ngoài, có tiền thể sống, sống quan trọng hay là đạo đức tốt quan trọng?"

      Đông Phương Thiệu mỗi lần cãi với Viên Chiêu Quân, là mỗi lần đều chiếm được thế thượng phong.

      Viên Chiêu Quân nhìn loại trái cây có màu xanh giống như quả khế cây, liền nghĩ đến quả trường thọ nàng ăn vào hôm qua cũng có màu xanh này, cười hỏi: "Tiên nhi, thứ quả có màu xanh giống như quả trường thọ kia là quả gì?"

      Đông Phương Thiệu cùng Đông Phương Tiên nghe xong, mặt thể tin được nhìn Viên Chiêu Quân, "Chiêu Quân ngươi cái gì? Ngươi có thể thấy bích ngọc quả tiên?"

      "Bích ngọc quả tiên? Là vật gì? Chẳng lẽ ta nên thấy sao? Treo ở cây , các ngươi thấy sao?" Viên Chiêu Quân cảm giác chuyện kì lạ, nàng nhìn thấy ngay lúc mới đầu, lúc ấy nàng còn là nhìn qua quan tâm.

      "Chúng ta thấy." Vũ Văn Dục lạnh nhạt .

      Lời của Vũ Văn Dục khiến Viên Chiêu Quân thể tin, nhìn huynh muội Đông Phương : "Bích ngọc quả tiên là vật gì?"

      "Bích ngọc quả tiên là có linh tính, người bình thường thấy được, nghe ba trăm năm trước, cha ta thấy qua, nhưng cũng thể hái ăn được." Đông Phương Thiệu .

      "Đúng! Nghe này bích ngọc quả tiên là kết quả nở hoa mấy trăm năm, hơn nữa số lượng cũng ít, người bình thường thấy được, có thể do là người bình thường có linh khí. Nghe người ăn bích ngọc quả tiên có cơ hội phi thiên trở thành Chân Thần." Đông Phương Tiên trừng mắt nhìn Viên Chiêu Quân, cảm thấy Viên Chiêu Quân phải là nhìn lầm rồi chứ!


      "Ta thấy được, quả này có màu ngọc thạch rất đẹp. Lúc các ngươi gọi ta , ta , mới vừa rồi thấy trái cây màu xanh đó, ta mới nghĩ tới." Viên Chiêu Quân cười : "Phi Thiên thành thần ta lại nghĩ đến, chỉ là nếu có thể chữa trị độc cho ta cũng quá tốt rồi."

      "Bích ngọc quả tiên là Thượng Cổ thần thụ kết, coi như thể phi thiên thành thần, cũng có thể công lực nhất định đại tăng, giải độc nhất định thành vấn đề." Đông Phương Thiệu có bộ mặt phớt tỉnh , xong lại : "Chúng ta trở về cùng cha thương lượng chuyện này !"

      Đoàn người trở lại Đông Phương gia, Đông Phương Thanh ở trong sân thay tưới nước cho tưới nước, nhìn thấy mọi người, hỏi: "Các ngươi tại sao trở lại?"

      "Cha, Chiêu Quân nàng ở vườn trái cây trường thọ thấy bích ngọc quả tiên." Đông Phương Tiên giống như phát ra bí mật lớn kêu lên.

      Đông Phương Thanh đặt bình nước trong tay xuống, mặt kinh dị, "?"

      "." Viên Chiêu Quân gật đầu, nếu bọn họ sai, nàng là thấy được.

      Đông Phương Thanh thấy Viên Chiêu Quân gật đầu, đột nhiên nở nụ cười, "Đây là ý trời, ý trời."

      "Cha, chúng ta bây giờ làm thế nào?" Đông Phương Tiên hỏi.

      "Đợi buổi tối, chúng ta lại vườn trường thọ, nếu Viên nương có thể thấy đến bích ngọc quả tiên cũng có thể lấy xuống ăn vào, độc của nàng cũng cần thánh vật nữa.” Đông Phương Thanh khuôn mặt cười, nhìn Viên Chiêu Quân cười đến ý vị sâu xa.

      ——

      Buổi tối đoàn người lại vườn trường thọ, vẫn là hai người cai quản cũ, vì việc xảy ra ngày hôm qua, hai người cũng ngăn cho bọn họ vào vườn trái cây nữa.

      Khi bọn tiến vào vườn trái cây, hai vị trưởng lão cũng tiến theo sau bọn họ.

      Viên Chiêu Quân cũng tiến vào vườn trái cây, tất cả mọi người nhìn nàng, ai lên tiếng, chỉ sợ vừa ra tiếng lại hù cho bích ngọc quả tiên biến mất.

      "Chiêu Quân, ngươi thấy được sao?" Đông Phương Tiên lôi kéo tay Viên Chiêu Quân tay, đặc biệt khẩn trương.

      Viên Chiêu Quân tới nơi nàng thấy bích ngọc quả tiên, nhìn cây lại là trống , nàng hoài nghi là mình nhớ lộn, : "Chẳng lẽ là ta nhớ sai rồi, phải cây này."

      Lúc này, hai vị trưởng lão ở phía xa nhìn Viên Chiêu Quân, có hành động, tựa hồ chờ đợi điều gì đó.

      Viên Chiêu Quân cúi đầu nghĩ tới nơi thấy bích ngọc quả tiên, nàng ràng nhớ lầm! Nàng vừa ngẩng đầu, cây nhiều quả màu xanh biếc xuất trước mắt nàng, nàng kéo miệng cười, "Thấy được, ở chỗ này, có mấy cái đấy."

      Hai vị trưởng lão vừa nghe, hai người trao đổi ánh mắt với nhau.

      Đông Phương Thanh vội la lên: "Viên nương, nhanh hái xuống ăn!"

      "Ừ, được." Viên Chiêu Quân cười qua bên cây, đưa tay hái được bích ngọc quả tiên. lúc mọi người nhìn nàng khẽ ngắt trong khí, chỉ thấy Ngọc Thạch y hệt trái cây lẳng lặng nằm ở trong tay của nàng.

      Mọi người nhìn bích ngọc quả tiên thần kỳ, có thể giải độc cho Viên Chiêu Quân mà vui mừng, ở lúc nàng đưa quả đến khóe miệng hai vị trưởng lão ra tay, hai vị trưởng lão như gió liền hướng tới Viên Chiêu Quân, trực tiếp giành bích ngọc quả tiên trong tay nàng.

      Hai vị người phát ra đại lực đánh văng mọi người ra mấy chục thước, Đông Phương Thanh thực lực mạnh nhất cũng bị đánh văng ra mấy thước.

      Viên Chiêu Quân gắt gao cầm bích ngọc quả tiên, hai vị trưởng lão động thủ giành, đồng nhất lôi kéo, Viên Chiêu Quân liền bị lực lượng khổng lồ hất ra thẳng tắp ngã ở dưới tàng cây. Mà bích ngọc quả tiên trong tay cũng theo đó bay ra ngoài.

      Nàng miệng mở rộng kêu đau, "A. . . . . ."

      Hai trưởng lão nhanh chóng phi thân chạy tới lấy bích ngọc quả tiên rơi xuống, lúc này, bích ngọc quả tiên cây kỳ diệu lại từ cây rơi xuống, hơn nữa xông thẳng vào trong miệng Viên Chiêu Quân. Bích ngọc quả tiên vào miệng tan , hai vị trưởng lão trơ mắt nhìn Viên Chiêu Quân ăn những quả tiên kia.

      Mà quả tiên khi nãy, rơi xuống đất liền biến trong nháy mắt, hai vị trưởng lão tức giận đằng đằng nhìn chằm chằm Viên Chiêu Quân, trong mắt tản ra nồng đậm sát khí.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 74: Khôi phục trí nhớ
      Editor: Tiểu Song

      Đông Phương Thanh và những người khác cũng mau chóng bay về phía trước mặt Viên Chiêu Quân, mấy người cùng hai vị trưởng lão nhìn thẳng vào mắt.

      Vũ Văn Dục cùng Quả Tĩnh luôn ở bên cạnh Viên Chiêu Quân, hai người mỗi người đỡ cánh tay của nàng, đỡ nàng đứng dậy, đồng thời cơ hồ mở miệng hỏi thăm: "Chiêu Quân, ngươi sao chớ!"

      "Chiêu Quân, ngươi tốt chứ!"

      Nhận được ánh mắt lo lắng của hai người, Viên Chiêu Quân lấy lại nụ cười nhàn nhạt, "Ta sao."

      Lúc này hai vị trưởng lão lạnh lùng cùng cha con Đông Phương nhìn thẳng vào mắt nhau, "Đông Phương Thanh chuyện này liên hệ gì tới ngươi, ngươi đừng liên hệ vào." Hai vị trưởng lão vào thời điểm Viên Chiêu Quân cùng Đông Phương Tiên tiến vào vườn trường thọ nhận ra Viên Chiêu Quân giống người bình thường, người nàng có linh khí thuần khiết, vì vậy bọn họ nhắm mắt mở mắt cho Viên Chiêu Quân tiến vào vườn trường thọ, quả nhiên đúng như bọn họ đoán, bích ngọc quả tiên xuất , luyện hơn tám trăm năm Tiên thuật, nếu có thể bay lên trời thành thần, bọn họ đối mặt chỉ có chết, cơ hội tốt như vậy ở trước mặt bọn họ, bọn họ đương nhiên là lợi dụng.

      "Bích ngọc quả tiên nếu lựa chọn Viên nương, hai vị trưởng lão cần gì phải làm khó?" Đông Phương Thanh nở nụ cười nhàn nhạt mặt, trong mắt lại lộ ra ý lạnh, nếu như hai vị trưởng lão buông tha Viên Chiêu Quân, vì vậy mà liều mạng.

      người trong đó là Nhị Trưởng Lão tính khí luôn luôn táo bạo, nhìn Đông Phương Thanh che chở Viên Chiêu Quân, lên tiếng : "Đừng nhảm, nếu qua nửa canh giờ, bích ngọc quả tiên cùng với cơ thể ta hòa làm , đến lúc đó chúng ta thể lấy bích ngọc quả tiên ra được."

      Đại Trưởng Lão nghe xong, gật đầu cái, giơ tay lên đối phó với Đông Phương Thanh trước mắt, bởi vì là người thực lực mạnh nhất trong đám người này.

      Đông Phương Thanh cũng chần chừ, sử xuất Tiên thuật, tới đối kháng.

      Hai phe lực lượng cường đại lên bạch quang lên hoàng quang, hai cổ ánh sáng đụng vào nhau phát ra tiếng nổ mạnh lớn, trong lúc hai vị trưởng lão vào vườn kết xuất kết giới, hai người cai quản ở ngoài cửa trông chừng cũng nghe thấy động tĩnh bên trong.

      Đông Phương Thanh cùng Đại Trưởng Lão đối kháng, vì biết Nhị Trưởng Lão lực lượng cường đại, sợ Đông Phương Thiệu cùng bọn người Vũ Văn Dục thể đối kháng vì vậy : "Các ngươi mau dẫn Viên nương rời ."

      "Muốn rời , có lối thoát." Nhị Trưởng Lão thẳng tắp hướng Đông Phương Thiệu cùng đám người Vũ Văn Dục chưởng, mấy người đem Viên Chiêu Quân bảo hộ ở sau lưng, đều dùng mười phần công lực của bọn tới đối kháng, mấy đạo hồng sắc quang cùng bạch quang của Nhị Trưởng Lão va chạm cùng nhau, phát ra tiếng vang nổ tung. Viên Chiêu Quân thấy sửng sốt chút, chính mình lại võ công, có biện pháp giúp.

      lát qua, Quả Tĩnh lực lượng đủ, sắc mặt trở nên tái nhợt, chỉ chốc lát sau trong miệng của tràn ra máu, sau đó bị bạch quang bắn ra mấy thước rơi mặt đất.

      Viên Chiêu Quân thấy thế, tiến lên đỡ Quả Tĩnh, "Quả sư huynh, ngươi làm sao vậy rồi hả ? Ngươi sao chớ!"

      "Ta còn tốt." Quả Tĩnh bị trọng thương, ngồi dậy xong, liền tĩnh tọa bắt đầu tự động vận công chữa thương.

      Viên Chiêu Quân lo lắng nhìn mặt Quả Tĩnh tái nhợt, sau đó lại lo lắng quay đầu nhìn về phía Đông Phương Thiệu, Vũ Văn Dục cùng Tôn Hồng. lúc này, đầu của nàng đột nhiên đau, chút xuất thoáng qua trong đầu. Tiếp theo đó là toàn thân bắt đầu nóng lên, nóng đến như nàng bị lửa thiêu, mấy phút qua, nàng lại bắt đầu lạnh , lạnh khiến nàng run lên.

      Quả Tĩnh cảm thấy Viên Chiêu Quân khác thường, thu lại chân khí, tra xét Viên Chiêu Quân, nhìn dáng vẻ của nàng, hình như rất khó chịu, cũng biết xảy ra chuyện gì, vội vàng xuất khẩu hỏi: "Đông Phương tiền bối, Chiêu Quân tại sao hồi nóng hồi lạnh , nàng giống như rất khó chịu!"

      Đông Phương Thanh cùng Đại Trưởng Lão đánh nhau trong lửa nóng, nghe được câu hỏi của Quả Tĩnh, vội : " có chuyện gì, đây là bích ngọc quả tiên cùng Viên nương dung hợp lại." có biện pháp giải thích nhiều hơn nữa, bây giờ là thời khắc mấu chốt, thể bị cắt đứt, nếu Viên Chiêu Quân bởi vì chịu nổi lực lượng của bích ngọc quả tiên tự bạo mà chết.

      Quả Tĩnh biết đây là bích ngọc quả tiên tác quái, cái gì cũng làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chịu khổ.

      Vũ Văn Dục cũng biết bọn Nhị Trưởng Lão kết giới cao, bọn họ tại muốn làm đó là kéo dài thời gian đối kháng với hai vị trưởng lão, nhưng mà ba người bọn giống như càng ngày càng địch lại Nhị Trưởng Lão được nữa.

      Mấy người sắc mặt đều rất tốt, trán là mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu chảy xuống.

      Viên Chiêu Quân toàn thân khó chịu, nàng biết võ công, thể dùng chân khí quy thuận những lực lượng kia, chỉ có thể mặc cho những lực lượng kia ở toàn thân tán loạn, tiếp trong đầu lại bắt đầu thoáng hình ảnh, có hình ảnh nàng cùng bạn tốt Yến Tử ở đại chơi cùng nhau, bởi vì nàng dáng dấp trung tính nên bị người cười nhạo, tiếp hình ảnh dừng lại lúc nàng giải phẫu ngực lớn, nàng xuyên qua, đến trong thân thể thiên kim Tướng phủ Viên Chiêu Quân.

      Tiếp theo đó là nàng vì luyện Tam Dương thần công, vì muốn chết nên luôn ở cùng Vũ Văn Dục, hình ảnh nhìn nàng chết khi đó, nhìn Vũ Văn dục bởi vì nàng mà khiến bản thân trở nên thê thảm, nhìn cả đêm hầu bên cạnh thi thể của nàng vừa chuyện, cuối cùng nhìn đến cứu nàng, hôn mê bất tỉnh năm.

      Những thứ kia mặc kệ là nàng nên nhớ mà lại quên, chỉ cần nàng cùng Vũ Văn Dục ở chung chỗ có liên quan trí nhớ đều ra giống như đầu óc nàng là máy chiếu phim vậy!

      Thân thể của nàng lạnh ngừng run rẩy, lạnh đến toàn thân đỏ bừng, nhưng bởi vì những ký ức kia, nàng bất tri bất giác chảy xuống lệ. Giờ khắc này, nàng mới biết Vũ Văn Dục vì nàng bỏ ra rất nhiều.

      Vũ Văn Dục cùng Tôn Hồng, Đông Phương Thiệu lúc này chống đỡ được liền thua trận, ba người cũng bị lực lượng cường đại của Nhị Trưởng Lão bắn ra mấy thước, ba người đều bị nội thương, trong miệng khạc ra máu .


      Chỉ có Vũ Văn Dục bị thương giác khinh, ói máu cũng ít hơn, nhìn Nhị Trưởng Lão về phía Viên Chiêu Quân, Vũ Văn Dục phản xạ có điều kiện phi thân ngăn ở trước người của Viên Chiêu Quân .

      Ở thời khắc Nhị Trưởng Lão chưởng đánh xuống, thay nàng cản lại chưởng kia, như vậy chưởng phong như vài chục thanh đao bén nhọn đánh vào ngực của . Nhất thời, trong miệng khạc ra rất nhiều máu, cả thân người bao màu đỏ.

      Thấy tình huống như thế, mọi người đều là cả kinh, Đông Phương Thiệu cùng Tôn Hồng lần nữa ra sức đứng dậy hướng tới Nhị Trưởng Lão phát động công kích. Nhưng lực lượng của hai người hình như quá ít, Nhị Trưởng Lão chỉ dùng mấy chiêu liền đem hai người lần nữa đánh ngã mặt đất.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 74.2

      Editor: Tiểu Song

      Quả Tĩnh nhìn thấy tình huống như thế, trong lòng hết sức gấp gáp, thấy Nhị Trưởng Lão đến phía Viên Chiêu Quân từng bước , quýnh lên, kêu lên: "Đông Phương tiền bối, cứu mạng!"

      Đông Phương Thanh nghe được tiếng cầu cứu, vừa phân tâm, quay đầu thấy người bên kia bị đánh đến trọng thương, tâm hoảng hốt, sử xuất toàn lực cùng Đại Trưởng Lão đối kháng.

      ở lúc Đông Phương Thanh phân tâm trong nháy mắt, Đại Trưởng Lão cũng dùng toàn lực hướng Đông Phương Thanh công kích, hai bên công lực chạm nhau nổ tung, thanh kia đủ để đánh vỡ màng nhĩ của người ta, tốt là người ở chỗ này võ công rất tốt, coi như Viên Chiêu Quân có võ công, cũng có quả tiên che chở.

      Đông Phương Thanh và Đại Trưởng Lão hai bên tổn hại, cũng bị đánh ngã mặt đất, hai người từ bò dậy, hé miệng đều là máu tươi.

      Đông Phương Thanh dù là bị thương cũng là mặt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Đại Trưởng Lão. Đại Trưởng Lão bị thương cùng Đông Phương Thanh sai biệt lắm, mà nhìn thấy Đông Phương Thanh bình tĩnh, có chút hoài nghi thực lực của Đông Phương Thanh, người này từ khi nào lại mạnh mẽ hơn rồi?

      Nhị Trưởng Lão thấy đối phương đều bị thương, cơ hội tới, tiến lên hướng đến phía Viên Chiêu Quân, vào giờ khắc này, Vũ Văn Dục so với những người khác phản ứng nhanh chóng, phi thân ôm Viên Chiêu Quân tránh , bởi vì bị thương, tuy bảo vệ Viên Chiêu Quân, chưởng kia vỗ vào ở người , bị đánh đến tựa như miếng vải rách, y phục người cũng xé rách.

      Tuy thân thể bị thương vô cùng đau, cố nén đau, đem Viên Chiêu Quân để ở bên, sau đó đứng lên lạnh lùng nhìn Nhị Trưởng Lão.

      Lúc này cơ hồ Viên Chiêu Quân có ý thức, trong đầu lộn xộn lung tung, những người khác xảy ra chuyện gì nàng đều biết.

      Nhìn ánh mắt tử thần lên trước mắt, nhìn gương mặt giống như thần tiên, khiến Nhị Trưởng Lão có chút ảo giác như nhìn thấy thần tiên. lâu mới lấy lại tinh thần, dùng toàn lực liền hướng đến Vũ Văn Dục đánh, người này đáng sợ, thể để cho còn sống.

      Ngay khắc này, Vũ Văn Dục mặt bình tĩnh, chỉ thấy bày ra mấy thủ thế phức tạp, đến lúc đối phương công kích mà nhắm mắt lại, tựa hồ tiếp nhận đối phương đả kích, nhưng trong nháy mắt, người tràn ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, mà lúc này toàn thân đau đớn như bị xé nứt, trong lòng tín niệm, dù là sử dụng huyết nhục của , linh hồn của làm tế, cũng muốn bảo vệ Viên Chiêu Quân người .

      Ánh sáng Vũ Văn Dục người tán phát càng lúc càng lớn, từ đỏ biến sắc thành màu trắng, cuối cùng biến thành màu xanh dương. Nhị Trưởng Lão dùng hết toàn lực công kích, lại bị bắn ngược trở về, lực lượng kia thẳng tắp đánh vào chính người , còn kịp phòng thủ, liền bị chính công lực của đánh ngã xuống đất.

      Hào quang màu xanh lam chiếu xuống mọi nơi trong vườn trường thọ, tiếp hai vị trưởng lão ngất , những người khác bị thương được ánh sáng màu xanh lam ấy trị liệu, thương thế của bọn trong nháy mắt khép lại.

      Đông Phương Thanh nhìn ánh sáng màu lam quang tản ra từ Vũ Văn Dục, nho thầm, " là ai? Vì sao có công lực như vậy?" Cho dù Đông Phương Thanh nhìn thấu chuyện thế gian, lại nhìn thấu thân phận của Vũ Văn Dục, hình như nơi đó thể chạm đến .

      Lam quang qua, tất cả khôi phục lại bình tĩnh, trong vườn trường thọ Đại Trưởng Lão cùng Nhị Trưởng Lão tựa như ngủ thiếp , mà những người cai quản cũng lẳng lặng nhìn mọi chuyện xảy ra.

      Mà lúc này Vũ Văn Dục hình như dùng hết lực lượng có, té xuống đất, nhắm hai mắt, gương mặt khổ sở, chân mày thắt, nghĩ mở mắt ra, làm thế nào cũng mở ra được, từ từ, mất ý thức.

      Lúc này Viên Chiêu Quân trong đầu loạn, nàng hình như tới điện diêm vương, nàng nhìn thấy Diêm Vương với nàng muốn đưa lại trí nhớ của nàng, hơn nữa trả lại cho nàng nửa linh hồn kia. Nàng muốn mở miệng hỏi, đây là xảy ra chuyện gì? Trước mắt của nàng đột nhiên biến đổi, nàng hình như tới nơi khác, nàng thân cổ đại, quần áo trắng như tuyết, nàng đứng ở nơi đẹp như tiên cảnh. Cảnh tượng trước mắt đột nhiên lại biến đổi, nàng nhìn thấy Vũ Văn Dục ở trước mắt nàng biến mất, nàng quỳ mặt đất khóc, tiếp nàng lại đến điện diêm vương, Diêm Vương nguyện ý giúp nàng, bởi vì nàng là linh khí sở sinh thế gian vạn vật. Tiếp cảnh tượng trước mắt lại lần biến đổi, nàng hình như biến thành đứa trẻ , mẫu thân đặt tên nàng là Viên Chiêu Quân.

      Những thứ linh tinh này cứ xuất liên tục trong đầu nàng, nàng thỉnh thoảng rơi lệ, thỉnh thoảng cười vui, thỉnh thoảng khổ sở.

      Nàng tỉnh lại nhìn lần nữa trố mắt ra, người nàng trở lại nhà Đông Phương Thanh, nàng nằm ở giường lớn, tất cả mọi người khẩn trương nhìn nàng.

      Nàng mở miệng câu đầu tiên là, "Các ngươi sao chứ!"

      Mọi người có việc gì, nàng đột nhiên lại hỏi: "Vũ Văn Dục đâu? ở đâu? thế nào?" Trong lòng nàng trống , nàng hình như là mất điều gì đó quan trọng, đột nhiên nàng nhớ những hình ảnh kia trong mộng, những thứ đó trở thành trí nhớ của nàng. ra nàng xuyên qua thời trở thành vợ chồng với .

      ". . . . . . tốt." Quả Tĩnh ấp a ấp úng .

      Trong lòng nàng căng thẳng, " bị thương có phải , các ngươi phải cũng bị thương sao? Tại sao các ngươi có việc gì, có chuyện gì sao? chết!" Nàng xong, lệ ở trong hốc mắt tự chủ được đảo quanh.

      Nàng đứng dậy, cả người trở nên rất , nàng có suy nghĩ nhiều, phòng của Vũ Văn Dục. Mọi người theo phía sau nàng, đến cửa gian phòng Vũ Văn Dục, Đông Phương Thanh đột nhiên : "Chúng ta đừng vào."

      "Ừ." Mọi người gật đầu, đều ở đây bên ngoài chờ.

      Viên Chiêu Quân nhìn Vũ Văn Dục lẳng lặng nằm, tựa như dáng vẻ lần đầu tiên nàng nhìn hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, còn sức sống.

      Nàng ngồi ở bên giường, kéo tay của , : "Ta khôi phục nhớ, Dục, ngươi mau tỉnh lại!"

      Vũ Văn dục lẳng lặng nằm, nhúc nhích.

      Nàng chậm rãi qua nàng ăn bích ngọc quả tiên và những chuyện xảy ra, nàng : "Ta nhớ ngươi, chẳng qua tại sao ta phải gặp diêm vương điện đây? ta là linh khí sở sinh Thiên Địa Vạn Vật, nhưng ta là người! Tại sao phải như vậy, chẳng lẽ những thứ này đều là chính ta nằm mơ sao?" Nàng nghĩ ra nàng tại sao lại nhìn thấy Diêm Vương, vì sao lại muốn trả lại trí nhớ của nàng, chính là những hình ảnh kì lạ linh tinh kỳ quái, hình như đó là kiếp trước của nàng, tuy nhiên nó tuyệt ràng, trừ hình ảnh, nàng cái gì cũng nhớ nổi .

      "Dục, ngươi chúng ta là phải kiếp trước quen biết, nhưng ta cảm thấy được chuyện hình như có đơn giản như vậy? Ngươi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Còn có sư phụ ta cùng Vân Du đại sư nơi nào?" Những thứ này đều là vấn đề nàng thể nghĩ ra khi nàng khôi phục trí nhớ.

      Nàng rất nhiều lời, Vũ Văn Dục vẫn tỉnh lại, nàng cuối cùng ra khỏi gian phòng , tìm Đông Phương Thanh.

      Mọi người nhìn mặt của nàng, cũng biết xảy ra chuyện gì.

      Đông Phương Thanh mở miệng trước, "Viên Chiêu Quân nhớ chuyện lúc trước?"

      "Làm sao ngươi biết?" Viên Chiêu Quân vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, sau đó vội la lên: "Ngươi biết làm sao có thể khiến Vũ Văn Dục tỉnh lại chứ?"

      Mọi người nghe nàng phủ nhận, chính là nhớ chuyện luyện Tam Dương thần công, Quả Tĩnh cùng Tôn Hồng vô cùng vui vẻ, nắm tay của nàng : "Đồ đệ, ngươi nhớ sư phụ ta?"

      "Ừ." Viên Chiêu Quân gật đầu cái, nhìn Quả Tĩnh rồi nhìn về phía Đông Phương Thanh, "Có biện pháp nào hay ?"

      "Có, chính là bản thân ngươi." Đông Phương Thanh lạnh nhạt .

      "Ta có thể cứu , chẳng lẽ ta là thuốc giải cho ?" Nàng cảm giác chuyện trùng hợp, trước kia là thuốc giải của nàng, tại nàng lại thành thuốc cho .

      " phải như vậy, là ngươi phải học được độ tức, đem linh khí ngươi độ cho Vũ Văn Dục, như vậy là có thể tỉnh." Đông Phương Thanh .

      " như vậy ta là vạn vật linh khí sở sinh?" Viên Chiêu Quân có chút tin tưởng trước những ký ức kia đều là , chỉ là này Đông Phương Thanh là ai? Sao lại điều gì cũng biết.

      Đông Phương Thanh trước kia cũng xác định được thân phận của Viên Chiêu Quân, là sau khi nàng ăn bích ngọc Thần Tiên, mới xác định nàng chính là linh thần trong truyền thuyết.

      " sai, ngươi chính là linh thần trong truyền thuyết." Đông Phương Thanh lạnh nhạt .

      Tất cả mọi người là cả kinh, linh thần? Trước giờ bọn chưa từng nghe qua thần có hình dạng như thế này..

      Đông Phương Thanh chầm chập : "Linh thần chính là Thiên Địa vạn vật linh khí sinh ra thần, nàng chính là có thể thanh lọc tội ác, mặc kệ là người tốt hay là người xấu, khi nhìn thấy linh thần, thích nàng, nghĩ trợ giúp cho nàng."

      " như vậy, lần đầu tiên ngươi giúp ta là bởi vì ta có linh khí?" Viên Chiêu Quân cau mày, đây là thế giới gì đây, chỉ có chuyện xuyên qua thời , còn có thần, còn có Diêm Vương. Hơn nữa nàng chút công lực cũng lại được cho là thần, nàng cảm thấy mình mặc kệ tin hay nàng gần như bị thần kinh. Nếu như nàng là linh thần, vậy tại sao Viên Tiểu Điệp trước đây hận nàng như vậy? Sao được nàng tâm linh, biến trở thành người tốt?

      "Đúng, cho nên ngươi phải giúp Vũ Văn Dục tỉnh lại, đem linh khí ngươi độ cho , ngươi bây giờ mặc dù ăn bích ngọc quả tiên, nhưng là chút công lực cũng có, cũng độ khí công, vì vậy ta dạy ngươi. Ba ngày sau, ngươi là có thể cứu Vũ Văn Dục rồi." Đông Phương Thanh lạnh nhạt .

      Vũ Văn Dục chỉ là dùng hết tất cả lực lượng của , cũng phải thành người sống đời sống thực vật, vì vậy khi lấy được linh khí lập tức tỉnh lại.

      Viên Chiêu Quân mặc kệ Đông Phương Thanh hay giả, dù nàng là thần hay bị thần kinh, chỉ cần có thể cứu Vũ Văn Dục, có gì là thể làm.

      Viên Chiêu Quân khôi phục trí nhớ, đem tình ra ràng với Đông Phương Thiệu, nàng gả cho , bởi vì nàng chỉ có trượng phu là Vũ Văn Dục.

      Đông Phương Thiệu hề gì, chỉ là xoay người rời , ba ngày cũng thấy bóng người. Mà Quả Tĩnh bởi vì Viên Chiêu Quân nhớ trước kia mà rất vui vẻ, có ý khác, chỉ nghĩ lẳng lặng sống ở bên cạnh nàng, nhìn nàng hạnh phúc, cũng rất vui vẻ.

      Hai vị trưởng lão tỉnh lại hình như cũng nhớ chuyện ở vườn trường thọ, tất cả lại khôi phục bình thường.

      Viên Chiêu Quân bắt đầu luyện công, học tập độ tức, ba ngày sau, nàng học khác biệt lắm. Mấy ngày nay nàng mới phát , thân thể của nàng hơn, vì ăn được quả tiên, nàng chỉ cần hơi động chút, là có thể bay lên trời, muốn đâu đều có thể được. Biến hóa như thế, khiến nàng thể cảm thán quả tiên thần kỳ.

      Miệng Viên Chiêu Quân hướng về phía miệng đem linh khí của mình độ cho Vũ Văn Dục, xong chuyện chờ Vũ Văn Dục tỉnh lại, nhìn từ từ mặt đỏ thắm, nàng khỏi cười : " có hiệu quả, Dục, ngươi nên tỉnh !"

      Lông mi Vũ Văn Dục giật giật, nhưng Viên Chiêu Quân nhìn thấy, nhìn môi Vũ Văn Dục trở nên đỏ thắm, liền nghĩ đến thời gian trước kia họ chung với nhau hạnh phúc, nàng nhịn được, cúi đầu hôn lên môi của .

      ở lúc nàng hôn lên môi , lông mi của run lên cái, sau đó đột nhiên mở mắt ra, cảm thấy thay đổi, nàng trừng mắt nhìn , hai đôi mắt to mở ra, cứ như vậy trừng nhau .

      Vũ Văn Dục trong lòng thầm hả hê, đổi khách làm chủ, ngẩng đầu ôm lấy đầu của nàng, hôn nàng sâu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :