CHƯƠNG 73: Ăn nhầm quả tiên.
EDITOR: Tiểu Song
Viên Chiêu Quân cùng Đông Phương Tiên cùng nhau tiến vào vườn trường thọ vườn, Đông Phương Thiệu cùng mấy người Vũ Văn Dục cũng lên trước.
Đông Phương Thiệu sắc mặt lạnh lùng, nhìn hai người cai quản, "Hai vị, ta thấy các ngươi cho người ngoài vào vườn trường thọ dễ dàng như vậy, ngươi nếu như chuyện này bị những người khác đảo biết như thế nào đây?"
Hai người cai quản vừa nghe, sắc mặt trở nên tái nhợt, người trong đó vội vàng : "Đại thiếu gia đừng như vậy, đó là bằng hữu của Tiên nhi, chúng ta đây phải là nể mặt mũi của đảo chủ và thiếu gia hay sao?"
"Là thế sao?" Đông Phương Thiệu cười lạnh tiếng, những người này chưa bao giờ đem Đảo chủ để ở trong mắt, chứ đừng là con trai của Đảo chủ, bình thường nhìn cả tên cũng gọi, chứ đừng gọi tiếng thiếu gia.
người cai quản khác mặt chó thúi cười, "Đương nhiên là như vậy, Đại Thiếu Gia muốn phân phó cái gì cũng được."
"Nếu như vậy ra cùng các ngươi so đo nữa, chẳng qua bằng hữu của ta cũng muốn vào vườn trái cây xem chút, biết có thể vào hay đây?" Đông Phương Thiệu nhíu mày nhìn hai người cai quản.
"Chuyện này. . . . . ." Hai người cai quản bắt đầu do dự.
"Chỉ vào xem chút thôi, các ngươi yên tâm, hái quả trường thọ ăn." Phải bọn họ ăn hai quả cũng có ai có thể biết, với lại ăn quả trường thọ cũng chỉ có thể khiến thân thể khỏe mạnh thôi chứ căn bản thể kéo dài tuổi thọ
của con người.
“Được rồi! Các ngươi vào .” Hai người cai quản cuối cùng cũng đồng ý.
Đông Phương Tiên vừa vào vườn trái cây cho Viên Chiêu Quân ăn quả trường thọ, “Cái này ta hay ăn, rất ngọt, ta tới ăn bao nhiêu cũng sao, so với những trái cây khác đều rất ngon.” Căn bản Đông Phương Tiên đem quả trường thọ thành đồ ăn vặt.
Bây giờ là ban đêm, những thứ trái cây kia phát sáng giống nhau, chiếu lên cả vườn trái cây đều là ánh sáng. Viên Chiêu Quân nhìn ngây người, quả trường thọ này cũng quá thần kỳ.
Viên Chiêu Quân nhìn cây ăn quả chút, cảm thấy trái cây kia cây mọc cũng lạ, lá đặc biệt lớn, lá cây gần giống như lá cây đào, cây sẵn có trái. Hoa nở cũng đẹp, hoa lớn, giống như hoa, đều là màu hồng. Gió nhàng thổi qua, phấn hồng cây cánh hoa bay xuống, nhìn ở giữa bụi hoa xuyên qua Đông Phương Tiên, trong lòng Chiêu Quân thầm than thở đẹp.
Nhận lấy quả trường thọ Đông Phương Tiên đưa tới, ăn miếng, mùi vị quả này tệ, nàng hình dung ra tư vị, hơn nữa càng ăn càng cảm thấy tốt.
Nàng ăn xong quả trường thọ tay, cười : “Khó trách Tiên nhi đẹp như vậy ra là ăn quả trường thọ!”
“Đó là bởi vì ta sinh ra mà .” Đông Phương Tiên đặc biệt trang điểm mà , “ ra ngươi cũng rất đẹp mắt, da tốt, ta thấy phải đều muốn sờ cái! Hình dung như thế nào đây? Ừ…… Chính là rất tuấn.”
Vừa nghe từ hình dung này, Viên Chiêu Quân cũng quá vui mừng, lại cũng là nàng giống như nam nhân, nàng cười : “Ai! Ai kêu ta dáng dấp trung tính đây?” Trước kia ai thích nàng, nàng là nam nhân cũng là có nguyên nhân.
“Như vậy rất đẹp mắt!” Đông Phương Tiên cười lại hái được quả trường thọ cho Viên Chiêu Quân, sau đó mình cũng hái được và bắt đầu ăn.
Hai người tán gẫu câu có câu , lúc này Đông Phương Thiệu đưa theo đám người Vũ Văn Dục tiến vào, xa xa thấy hai người ăn, liền : “Ăn nhiều hơn nữa cũng vô ích! Cha mỗi ngày chỉ cần ăn , là có thể kéo dài độc tính phát tác.”
Đông Phương Tiên trông thấy tất cả mọi người tiến vào, cười : “Các ngươi cũng ăn ! Cái này ăn rất ngon đấy, ăn còn có thể khiến thân thể khỏe mạnh đấy.” Nàng qua liền hái được quả đưa cho Tôn Hồng.
Tôn Hồng nhận lấy cắn cái, sau đó híp mắt cười : “Quả này ăn ngon .”
“Đó là đương nhiên, quả trường thọ này chỉ có Thần tiên đảo chúng ta mới có.” Đông Phương Tiên cười ha hả .
Thấy người cai quản từ đằng xa tới, cười : “Các ngươi người ăn quả ! Bọn tới có ta đây.”
Đông Phương Thiệu nghe xong nhanh chóng hái mấy quả cho mọi người, mặt Vũ Văn Dục là nụ cười nhàn nhạt, cầm quả trường thọ lên ăn.
Cũng cảm thán quả trường thọ có mùi vị tốt, người cai quản tới, nhìn mọi người, “Các ngươi đều ăn rồi.”
Đông Phương Tiên trừng mắt, người nọ liền sửa lại : “Nếu đều ăn rồi, coi như xong, đừng ăn trộm nữa.”
“Ừm! Biết.” Đông Phương Tiên vừa vừa hái được hai quả cho Viên Chiêu Quân, “Mau ăn, ăn xong chúng ta liền rời .” lát người trông chừng tới, họ được nữa.
Viên Chiêu Quân biết ý tứ của Đông Phương Tiên, nhanh chóng ăn quả trường thọ, lúc thấy thân cây quả trường thọ lên màu xanh lá, nhìn giống như ngọc loại thượng hạng, chăm chú nhìn thêm, sau đó mới theo Đông Phương Tiên ra khỏi vườn trái cây trường thọ.
Đoàn người trực tiếp trở về nhà của Đảo chủ, nhà Đảo chủ cũng lớn, chính là ba viện trong nhà, Viên Chiêu Quân, Tôn Hồng cùng Đông Phương Tiênở chung nhà, Vũ Văn Dục cùng Quả Tĩnh đến viện của Đông Phương Thiệu ở.
Vũ Văn Dục trong lòng thấy vui, ngoài miệng hề gì,trong lòng liền thầm tính toán.
Nhà Đông Phương Tiên cho tới bây giờ cũng chưa có náo nhiệt như hôm nay, tuy người đảo cũng ít, nàng cũng chưa có bằng hữu nữ nhi nào, những người đó cũng chèn ép nàng, nàng chỉ có bằng hữu nam, chỗ ở nàng đối với Viên Chiêu Quân đặc biệt tốt, cảm thấy Viên Chiêu Quân là bằng hữu nữ nhi duy nhất của nàng.
Rửa mặt xong, Viên Chiêu Quân mới vừa định ngủ, Đông Phương Tiên ôm chăn dựa vào, “Chiêu Quân, ngươi còn chưa ngủ !”
Nhìn nàng ôm chăn, Viên Chiêu Quân cười : “Muốn cùng giường với ta sao?” Nàng rất ưa thích Đông Phương Tiên, cảm thấy nha đầu này vừa xinh đẹp vừa đáng .
“Chiêu Quân, ngươi rất hiểu ta, ta sợ mình ngươi sợ, cho nên mới ngủ cùng ngươi.” Đông Phương Tiên là giúp Viên Chiêu Quân, nhưng ra là chính nàng nghĩ muốn có người làm bạn.
Viên Chiêu Quân mím môi cười, “Ta sợ cái gì, ngươi cứ việc thẳng, ta xem thường ngươi.”
“Ai nha! Chiêu Quân làm sao ngươi có thể trực tiếp liền phơi bày người ta đây?” Đông Phương Tiên cười cười ha ha mà .
Last edited by a moderator: 8/11/14