1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuồng Nữ Bắt Phu: Cưỡng Bức Lãnh Thái Tử - Hàn Hi Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 68.1: Thái tử là sắc lang

      Editor: Tiểu Song

      Đường Liêm cũng suy nghĩ nhiều, chỉ là thuận miệng liền kêu Viên Chiêu Quân là tiểu tử, nơi nào biết lại đụng vào lòng tự ái của nàng.

      Viên Chiêu Quân hận nhất người khác nàng là nam nhân, thế nhưng lại gọi nàng tiểu tử, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Đường Liêm, gương mặt lạnh được so với băng còn lạnh hơn, ánh mắt kia càng làm cho Đường Liêm rét mà run.

      "Đường cọc gỗ, con mắt của người nhìn thấy ta là nam nhân?” Viên Chiêu Quân mỗi chữ cũng từ trong kẽ răng nặn ra, ánh mắt kia nồng đậm sát khí càng thêm lộ ra như muốn ăn thịt người.

      Đường Liêm nhìn Viên Chiêu Quân như vậy, thậm chí có chút bình tĩnh, nỗ lực kéo ra nụ cười : "Lỡ miệng , Viên nương chớ so đo." Đường Liêm cũng hiểu vì sao lại phải sợ Viên Chiêu Quân, lại càng hiểu vì sao phải với đối phương là lỡ miệng. Nhưng lại làm như vậy, tuy cũng lý giải được.

      "Thôi, ta đại nhân chấp lỗi tiểu nhân." Viên Chiêu Quân nghe xong sắc mặt chuyển biến tốt, mặt đại độ
      Đường Liêm hết sức im lặng, khỏi ngẩng đầu nhìn nóc nhà, quay đầu lại mới : "Ngươi vừa rồi đối với Điện hạ làm cái gì?" Giọng điệu của hiển nhiên có lạnh lùng như trước, còn là quát lớn mà là hỏi thăm.

      Viên Chiêu Quân bĩu môi, : " có gì lớn chuyện, chính là cảm thấy dáng dấp rất dễ nhìn, cho nên. . . . . ." tới chỗ này nàng thấy sắc mặt Đường Liêm tốt lắm, sửa lời : "Nghe Thụy mỹ nhân đều là bị hoàng tử hôn tỉnh, cho nên ta cũng thử chút." Nàng xong đem ánh mắt quay hướng nơi khác, dám nhìn thẳng vào mắt Đường Liêm.

      Vừa nghe cách của nàng chính là lung tung, đường liêm lạnh mặt : "Kết quả có hiệu quả."

      "Đúng! Ngươi điều này cũng phải, người ta trong chuyện xưa như vậy là có thể tỉnh, tại sao cũng tỉnh đây? Có phải thời gian hôn quá ngắn hay ?" Viên Chiêu Quân xong nghiêm trang, qua mắt lại liếc qua môi Vũ Văn Dục, đừng tư vị kia rất tốt, giống như nàng ở nơi nào hưởng qua .

      " bậy." Đường Liêm nhìn chằm chằm mặt của Viên Chiêu Quân, hình như giây kế tiếp tức giận.

      Viên Chiêu Quân thấy chuyện tốt lắm, cười cười ha ha mà : "Đường cọc gỗ ngươi đừng tức giận, còn nữa, nghe cổ nhân các ngươi cũng có võ công, chớ tức giận cho ta chưởng, như vậy ta nhưng chịu nổi, chết , biết ?" Nàng qua bưng nước liền hướng bên ngoài tẩm cung lui.

      Đường Liêm cũng cùng nàng so đo, suy nghĩ chút Điện hạ lại có tỉnh, nếu nhất định bị cử chỉ của nàng giận đến hôn mê bất tỉnh lần nữa. ra Đường Liêm biết, Vũ Văn Dục là biết Viên Chiêu Quân , chỉ là khi đó Viên Chiêu Quân thấy được mà thôi.

      Nghĩ tới Viên Chiêu Quân tham tiền lại dáng vẻ sợ chết, đường liêm mặt khỏi mở nụ cười.

      Viên Chiêu Quân ra tẩm cung, rót nước xong, ở thái tử điện dạo vòng mới về đến tẩm cung. Thấy Đường Liêm vẫn ở đấy, Viên Chiêu Quân nghĩ tới Đường Liêm bởi vì chuyện nàng hôn thái tử mà trị tội của nàng thực là Tể Tướng trong bụng có thể chống thuyền, vì vậy có chút ý vị lấy lòng : "Đường cọc gỗ, ngươi nghỉ ngơi ! Nơi này có ta được rồi."

      Đường Liêm do dự có nên rời hay .
      Viên Chiêu Quân cười: "Ta cùng với thái tử thù oán tuyệt đối với thái tử làm gì bất lợi, còn có ta là nữ nhân còn có thể đem thái tử thế nào sao? Dù là thế nào cũng là ta thua thiệt!" Nàng cảm thấy nàng là nữ nhân, thua thiệt là nàng. Xác thực cũng thể tưởng hình tượng nàng bây giờ, nhìn Bất Nam Bất Nữ, trong mắt người ngoài chính là thái tử bị thua thiệt.

      Lúc này, thị vệ có chuyện bẩm báo, Đường Liêm ra, lúc : "Chăm sóc Điện hạ tốt, nếu nên cẩn thận cái đầu ngươi."

      Viên Chiêu Quân cười hắc hắc, "Tốt, đường cọc gỗ, ngươi làm việc !"

      Đường Liêm vừa , Viên Chiêu Quân liền cảm giác nàng là tự do, trong tẩm cung vòng tới vòng lui, kiểm tra toàn bộ phen, "A! là thái tử sao? Tại sao có bạc!"

      Nàng có chút nhục chí, nhìn Vũ Văn Dục nằm ở giường, trong lòng có chút cam tâm, giống như tức giận mặt Vũ Văn Dục vỗ hai cái, : "Mau dậy , đứng lên với ta bạc của ngươi để ở nơi nào!" Nàng tại giống như con quỷ nghèo, ở chỗ này có nửa bằng hữu? nàng sao có thể bỏ qua được.

      Nhưng ông trời tựa hồ đùa nàng, tẩm cung thái tử có tiền, chỉ có tranh chữ cổ, đối với Viên Chiêu Quân chỗ dùng cũng có.

      chút thu hoạch cũng có, trong miệng nàng lẩm bẩm ở ghế dựa ngủ thiếp .

      Vừa cảm giác đến trời sáng, nàng mặt thỏa mãn nở nụ cười, ra khỏi gian phòng cầm bồn trong tay múc nước để rửa mặt, sau đó thay Vũ Văn Dục ngủ mê man rửa mặt.

      màn này bị Đường Liêm cùng Quả Khế nhìn thấy, "Viên nương, như vậy vệ sinh!" Quả Khế .

      "Nơi nào vệ sinh, người nhà trong gia đình còn là dùng chung chậu rửa mặt đây? Như vậy rất tốt! Lại ta cũng dùng mỹ phẩm, tắm nước cũng rất sạch , lại Điện hạ người ta cũng có phản đối, các ngươi phản đối làm cái gì? là xen vào việc của người khác." Người ta câu, Viên Chiêu Quân Hồi thứ 10 câu, hơn nữa còn hợp tình hợp lý .

      "Điện hạ phải là phản đối, mà là có biện pháp phản đối." Đường Liêm cảm thấy người này hoa tuyệt thế, dù gì chuyện cũng có thể xong hợp tình hợp lý , hơn nữa mỗi kiện nguyên bổn chính là lỗi của nàng, cuối cùng nàng còn thành lỗi người khác. Có lúc đều vui vẻ bị lừa dối.

      "Vậy chờ thời điểm có thể phản đối rồi hãy !" Viên Chiêu Quân qua bưng nước ra khỏi phòng, căn bản để ý Quả Khế cùng Đường Liêm.

      Ba ngày qua, cuộc sống Viên Chiêu Quân cảm thấy là nhàm chán, ít cũng có gì chơi, mọi người đều trong cung có người hục hặc với nhau, nàng cũng chưa có gặp qua nữ nhân nào tìm đến gốc, nàng hoài nghi nơi này căn bản cũng phải là hoàng cung, mà là mấy người này lừa dối nàng.

      Ngày này, hoàng hậu tới, nắm tay của con trai khóc đến mắt sưng húp.

      Viên Chiêu Quân thấy phải rất bận tâm , khuyên nhủ: "Hoàng hậu, người đừng khóc, người khóc cũng thể tỉnh được, nên lúc tỉnh tự tỉnh." Nàng xem hoàng hậu cũng cảm thấy quen mặt, nàng lần nữa hoài nghi có phải kiếp trước mình quen biết những người này hay .

      Hoàng hậu nhìn Viên Chiêu Quân, : "Nghe ngươi tên là Viên Chiêu Quân, tính cách của ngươi cũng giống, chỉ là ngươi phải là nàng, nếu Dục nhi tỉnh."
      Viên Chiêu Quân cảm giác mình dĩ nhiên phải là thái tử phi, cười : "Người nếu ở, hoàng hậu cũng đừng suy nghĩ nhiều."

      Hoàng hậu cắn môi, cuối cùng đứng lên rời . Nàng mỗi ngày trước kia đều tới, hai ngày trước tới, hay là bởi vì nàng ngã bệnh. Có đứa con trai, nhi tử biến thành như vậy, muốn nàng đau lòng làm sao được.

      Mấy ngày nay buổi tối đều là Viên Chiêu Quân chăm sóc Vũ Văn Dục, Đường Liêm hình như rất bận, ban ngày có lúc cũng ở thái tử điện.

      Ngủ thẳng nửa đêm, nàng tiểu đêm ở nhà xí, khi trở về chỉ thấy có bóng người so với nàng trước bước vào phòng, nàng thấy, lập tức kêu to, "Người nào? Ngươi muốn làm gì?" Nàng qua bất chấp tất cả tiến lên.

      Người nọ thấy có người xông tới, xoay người muốn hướng Vũ Văn Dục giường chém tới, mục đích của chính là giết thái tử.

      chậm khi đó nhanh, Viên Chiêu Quân người như mọc cánh vọt thẳng tiến lên gắt gao nắm tay áo đen kia.

      Người áo đen tay khác người hướng Viên Chiêu Quân đánh chưởng, Viên Chiêu Quân bị thương ngã xuống đất, người áo đen thấy có cơ hội, lại muốn hướng Vũ Văn Dục chém tới.

      "Vũ Văn Dục, ngươi tỉnh , có người muốn giết ngươi! Ngươi tỉnh mau." Viên Chiêu Quân hồi liền trực tiếp kêu tên thái tử, thanh kia cực lớn, mang theo tiếng khóc.

      thanh này kinh động Quả Tĩnh, Quả Tĩnh lật người liền bay ra phòng của , hướng phòng của Vũ Văn Dục bay .

      Trong lúc người áo đen đưa tay chuẩn bị chém, Viên Chiêu Quân dùng hết tất cả lực khí của mình đánh về phía người áo đen kia. Nhưng nàng bị thương, chính là chụp hụt, đao kia chỉ lát nữa là chém vào người thái tử.

      Ở nơi này nửa giây, Vũ Văn Dục nhắm chặt mắt đột nhiên biến mất giường.

      Viên Chiêu Quân cùng người áo đen kia đều là mặt thể tưởng tượng nổi, người áo đen mặt khủng hoảng, xoay người chạy trốn.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 68.2

      Editor: Tiểu Song

      Vũ Văn Dục đột nhiên xuất ở bên cạnh Viên Chiêu Quân, "Chiêu Quân, ngươi tốt chứ!" cúi người liền đem nàng bế lên.

      Viên Chiêu Quân bị Vũ Văn Dục đột nhiên ôm lấy, ánh mắt lại nhìn về phía phương hướng người áo đen trốn chạy, "Ngươi mau đuổi theo! Người nọ muốn giết ngươi."

      Vũ Văn Dục mặt là nụ cười nhàn nhạt, ôm nàng, sau đó đặt lên giường, " tìm thấy lối ra thái tử điện." mặc dù vừa tỉnh, nhưng hiểu Đường Liêm, hiểu hơn thực lực thị vệ trong điện thái tử, người nọ coi như võ công cao, trong lòng kinh động mọi người, cũng khó chạy ra khỏi thái tử điện.

      Quả nhiên, người nọ chạy ra khỏi tẩm cung liền bị Quả Tĩnh cản lại đường .

      Viên Chiêu Quân đối với Vũ Văn Dục như vậy hết sức bình tĩnh im lặng, ngồi ở giường nhìn Vũ Văn Dục, "Ngươi cuối cùng cũng tỉnh, cũng uổng công ta mới vừa rồi cứu ngươi."

      nhìn mặt của nàng, biết nàng chính là Viên Chiêu Quân, chính là thê tử Viên Chiêu Quân của . nhếch môi lên nhìn nàng, " như vậy, vi phu muốn cảm ơn phu nhân cứu mạng."

      Người này nụ cười sâu, làm sao có thể vừa mở miệng liền xưng là chồng của nàng, hơn nữa còn nàng là phu nhân? Viên Chiêu Quân nháy mắt nhìn , "Dù là cứu ngươi...ngươi cũng cần lấy thân báo đáp, lại coi như ngươi lấy thân báo đáp cũng phải là ta đồng ý mới được!" Người này nhìn ánh mắt của nàng nóng bỏng, chẳng lẽ thái tử là sắc lang?

      Vũ Văn Dục nhìn mặt của Viên Chiêu Quân, trong lòng rất kích động, trong ánh mắt có tạp với các loại cảm xúc, "Chiêu Quân thế nào? Chẳng lẽ nhận được ta?" suy đoán, tâm đột nhiên đau đến làm cách nào hô hấp được.

      "Ha ha, thế nào nhận biết ngươi...ngươi là thái tử! Chỉ là làm sao ngươi biết được ta? Chẳng lẽ ta chăm sóc ngươi mấy ngày, ngươi tỉnh?" Viên Chiêu Quân cảm thấy người này bừa bãi, lúc phu nhân, hồi còn nàng biết , chẳng lẽ trước nàng biết sao?

      Nghe nàng như vậy, xác định nàng là biết , chẳng lẽ nàng là mất trí nhớ sao? Lúc mang pháp bảo tìm nàng, pháp bảo nhận lầm người, nàng chính là Viên Chiêu Quân muốn tìm, nàng chính là thê tử Vũ Văn Dục .

      Vũ Văn Dục cau mày mặt rối rắm, lâu sau : "Lão bà, ngươi còn nhớ đây là ngươi dạy ta cách gọi ?"
      "Ngươi ta là chồng ngươi, ngươi là lão bà, ngươi còn đây là cách gọi của phu nhân gọi phu quân ở hải ngoại." Vũ Văn Dục xác định nàng là mất trí nhớ, trong lúc chuyện chẩn mạch nàng, sau đó từ trong ngăn tủ tìm thuốc cho nàng, "Đây là thuốc trị, ngươi uống vào trước ."

      "Lão bà, lão công? Làm sao ngươi biết cách xưng hô như thế?" Viên Chiêu Quân đối với thái tử cảm thấy hứng thú, đến việc người này trị thương, còn có thể ra cách gọi của người đại, là nàng dạy , nhưng trước nàng chưa từng gặp qua Vũ Văn Dục! Nhớ ngày đó nàng cứ đến nước Đppng Vũ, đúng là suy nghĩ mình vì sao xuyên qua đến triều đại có trong lịch sử, bây giờ nhìn lại, nàng và thái tử có ý sâu xa cũng chừng.

      "Ta kể cho ngươi câu chuyện cũ!" nhìn mặt của nàng, chậm rãi ngồi ở bên người nàng mép giường.

      Nhìn đẹp trai như vậy, nàng cũng thể cự tuyệt nghe chuyện xưa, tuy nàng tuyệt muốn nghe cái gì chuyện xưa, nhưng là vẫn cười : "Được rồi!" Coi như nhàm chán giết thời gian mà thôi.

      Vũ Văn Dục bắt đầu kể, lúc chuyện vẫn nhìn chằm chằm vào mặt của nàng, muốn dựa vào nét mặt của nàng trong nhìn ra điều gì đó.

      "Có nữ hài nhi, nàng gọi là Viên Chiêu Quân, nàng sống cuộc sống đại ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng hai mươi lăm tuổi còn chưa có kết hôn, nàng thành ế, nàng xem mắt, người ta nàng là nam nhân, bởi vì ngực nàng rất ." kể cho nàng những gì nàng với về chuyện ở đại của Viên Chiêu Quân, hi vọng nàng có thể nhớ tới .

      Viên Chiêu Quân thể tin được những gì nàng nghe được, lại có thể ra nàng gặp gỡ, chẳng lẽ biết nàng?

      lại tiếp tục giảng đạo: "Nàng rất muốn kết hôn, nàng rất muốn gặp bạch mã hoàng tử của nàng, nàng muốn bị người khác cười nhạo nàng là nam nhân. Nàng được bạn tốt cho mượn tiền làm bộ ngực lớn, nàng ngờ, linh hồn của nàng từ thế giới của nàng đến cái thế giới khác." Vũ Văn Dục canh chừng mắt nàng, lạnh nhạt : "Nàng tới thế giới chính là nước Đông Vũ."

      Viên Chiêu Quân nghe việc này, hình như là chuyện xưa của chính nàng, nhưng nàng phải linh hồn tới nước Đông Vũ, mà là cả người đều tới nơi này.

      "Linh hồn nàng đến người trưởng nữ Viên phủ Thừa Tướng, nàng cũng gọi Viên Chiêu Quân. Đại tiểu thư Phủ Thừa Tướng dáng dấp vừa đen lại mập, nàng là luyện loại gọi là thần công Tam Dương công nên chết, cho nên Viên Chiêu Quân giải phẫu lại nhập vào thân thể đại tiểu thư Phủ Thừa Tướng." xong, ngẩng đầu nhìn mặt của Viên Chiêu Quân, "Nàng là luồng u hồn dị thế , nhưng ta nàng. . . . . ." từ từ bọn họ chung với nhau từng ly từng tý.
      Nàng lần đầu tiên nghe chuyện xưa lại có ngủ.

      vừa tiếp tục : "Ta cùng nàng thành thân, chúng ta là vợ chồng, chúng ta nhau, nhưng nàng muốn hút Thuần Dương Chi Khí của Lý Dịch, rồi nàng chết." tới chỗ này, tim của ngừng chảy máu, hình như lại trở về thời điểm mất nàng.

      Viên Chiêu Quân nghe đến đó, tâm đột nhiên co rút đau đớn chút, nhìn gương mặt khổ sở, nàng giơ tay lên nghĩ vuốt lên nổi ưu thương của , "Sau đó sao?"

      "Nàng chết rồi, ta đau lòng, tâm trạng quá đau khổ. Ta mỗi ngày dùng y học võ học tới tê dại mình." nhìn nàng, chỉ thấy nàng chảy xuống hai hàng lệ, đau lòng giơ tay lên thay nàng lau.

      Nàng lần đầu tiên nghe chuyện xưa cảm động, hơn nữa còn đau lòng. Vì nam nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành này đau lòng. Nàng cảm thấy Viên Chiêu Quân hạnh phúc, nhưng vậy là nàng sao? Nhưng nàng cái gì cũng nhớ, nàng ở bệnh viện làm người sống đời sống thực vật nửa năm, nàng nơi nào cũng ! chẳng lẽ giống như như vậy, linh hồn của nàng đến người của Viên đại tiểu thư?

      Vũ Văn Dục lại : "Sau sư phụ ta có thể tới thời đại của nàng tìm nàng trở lại, vì vậy ta , linh hồn của ta tìm được nàng, nhưng trung gian ra khỏi chút vấn đề, vì vậy ta hôn mê bất tỉnh."

      Viên Chiêu Quân nhìn mặt của , hỏi: "Người nọ là ta sao? Làm sao có thể?" Nàng cảm giác những thứ này là đúng dịp! Nhưng mà làm sao biết chuyện nàng xem mắt? Cõi đời này có người biết mới phải, nàng chưa từng có với bất kỳ ai qua, hơn nữa nàng hai mươi lăm tuổi cũng qua. Nhưng nàng cái gì cũng nhớ nổi, nàng thể tin được.

      Vũ Văn Dục Luôn luôn bình tĩnh bây giờ lại bình tĩnh nữa, phe phẩy bả vai của nàng : "Chiêu Quân, ngươi chính là thê tử của ta, ngươi thể phủ nhận biết ?"

      "Nhưng là, ngươi xem ta. . . . . ." Nàng ngừng chút : "Ta nam ra nam nữ ra nữ, ngươi xác định ngươi thực thích ta?" Lòng của nàng biết làm sao rồi, nghe lời của , tim đập bịch bịch.

      vẫn trả lời, Đường Liêm cùng Quả Tĩnh vọt vào, "Điện hạ, ngài sao chứ!" Đường Liêm vọt vào gian phòng, nhìn thấy Vũ Văn Dục ngồi dậy, kích động cực kỳ.

      Quả Tĩnh sau đó tiến gian phòng, nhìn thấy Vũ Văn Dục tỉnh, cũng là cả kinh, sau đó nhìn Viên Chiêu Quân ngồi ở giường, khỏi nhăn mày lại...
      Đường Liêm kích động qua thấy Viên Chiêu Quân ở giường ngồi, lửa giận dâng trà, "Tiểu tử. . . . . . đúng, là Viên nương, làm sao ngươi có thể ngồi ở giường điện hạ, Điện hạ thích sach , ngươi muốn chết sao? Mau xuống đây." Đường Liêm những ngày qua cùng Viên Chiêu Quân chung đụng, còn cảm thấy người này chỉ tham tiền chút, hảo sắc chút, cái khác đều được, nghĩ nàng sợ chết.

      Viên Chiêu Quân nghe cũng vui mừng, : "Cái gì là ta muốn chết, là gắng phải đặt ta ở giường, cái người này làm sao lại chuyện như vậy, như ta da mặt dày vậy."

      Đường Liêm bị nàng xong sửng sốt chút, biết gì để phản bác lời của nàng.

      Thấy dáng vẻ nàng chuyện, Vũ Văn Dục vui vẻ nhìn, nhìn mặt của Viên Chiêu Quân : "Cái gì Bất Nam Bất Nữ, ta thích ngươi như vậy." có thể xác định đây chính là tính tình thê tử Viên Chiêu Quân . chuyện vĩnh viễn ngang ngạnh như vậy, rồi lại làm cho người ta tìm được phản bác.

      Viên Chiêu Quân ngây người lâu, cảm thấy người này là dễ nghe, đây là truyện cổ tích sao? Nàng là bé lọ lem gặp gỡ hoàng tử rồi.

      Đường Liêm còn chưa hiểu thái tử là có ý gì, Quả Tĩnh lại hiểu, kích động : "Thái tử, ngươi nàng là sư muội của ta sao?"

      "Đúng, nàng chính là sư muội Quả sư huynh, thê tử của ta, Viên Chiêu Quân." Trải qua nhiều chuyện như vậy mới có thể gặp lại, Vũ Văn Dục luôn luôn tỉnh táo lại kích động nắm tay Viên Chiêu Quân, hơn nữa còn cười tươi như hoa.

      Nụ cười này quá đẹp, Viên Chiêu Quân sung sướng nhìn trợn tròn mắt. lâu lấy lại tinh thần, nhìn mọi người mặt kích động : "Nhưng là, ta cái gì cũng hiểu."

      Những lời này tựa như gáo nước nước lạnh, tất cả mọi người bình tĩnh lại, mà Vũ Văn Dục lại cười : " quan trọng, Chiêu Quân đừng gấp gáp nhớ lại, ngày nào đó ngươi nhớ tới ."

      "Nhưng. . . . . ." Viên Chiêu Quân do dự .

      "Nhưng cái gì, cùng ta trở lại Đảo tiên đảo." Đông Phương Thiệu đột nhiên xuất , thanh ôm Viên Chiêu Quân giường rời .

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 69

      EDITOR: Tiểu Song

      ***********************************************************************

      Vũ Văn Dục sắc mặt lãnh chìm, nhìn Đông Phương Thiệu, "Ngươi là người phương nào?" nhìn ra thực lực của người này, người này thủ pháp rất nhanh, ngay cả cũng kịp ngăn cản.

      "Đông Phương Thiệu, Viên nương là vị hôn thê của ta, ta tới mang nàng trở về." Đông Phương Thiệu những ngày qua đều nóng lòng tìm Viên Chiêu Quân, nghĩ tới chỉ cần tìm được nàng liền đưa nàng về thành thân, nữ nhân này là người duy nhất cảm thấy hứng thú đời. Tuy biết có phải là hay , nhưng là làm việc luôn luôn làm theo nội tâm mong muốn, vì vậy những ngày qua quyết định cưới nàng.

      Vũ Văn Dục lạnh lùng nhìn chằm chằm mặt tuấn mỹ của Đông Phương Thiệu, lạnh nhạt : "Vị hôn thê? Chính là chưa thành thân. Ta là trượng phu Viên Chiêu Quân, từ hơn năm trước rồi. tuyên bố quyền sở hữu của , nhìn mặt của Viên Chiêu Quân đưa tay ra, "Phu nhân, vi phu tới nơi đây."

      Viên Chiêu Quân nghe lời này, có chút ảo giác nhanh đến, khỏi giương cái miệng nhắn, lâu mới : "Các ngươi ta đều biết, cho ta chút thời gian suy nghĩ kỹ như thế nào." Viên Chiêu Quân trong lòng quyền hành nặng , Vũ Văn Dục là thái tử, nàng nếu làm thái tử phi có hưởng thụ hết vinh hoa phú quý, mà Đông Phương Thiệu ở tại đảo Thần Tiên, người ở đó có thể sống ngàn năm, hai người đều là nàng muốn, nàng có chút nhức đầu, đẩy Đông Phương Thiệu ra, đứng ở giữa hai người, cười : " bằng như vậy, ra hai người các ngươi ta cảm thấy cũng tệ."

      "Phu nhân, làm sao ngươi có thể người khác được đây?" Vũ Văn Dục mặt buồn bã, tựa như đứa trẻ bị vứt bỏ.

      Đường Liêm thấy phải là sửng sốt chút, Điện hạ đây là thế nào, sau khi hôn mê tỉnh lại trở nên có tình vị hơn nhiều, thậm chí ngay cả vẻ mặt như thế cũng có thể xuất mặt thái tử, sau này bọn họ có những ngày tốt.

      Quả Tĩnh cho Vũ Văn Dục cái liếc mắt, "Chỉ cần Chiêu Quân hạnh phúc là tốt rồi, các ngươi ai có thể lấy được lòng của nàng, ta liền giúp người đó." rất muốn Chiêu Quân có thể , nhưng ánh mắt của nàng có dừng ở mặt , cho dù là ngẫu nhiên có, cũng là hỏi có phải Trầm Tuấn Hiên hay , nếu lại mất trí nhớ cũng tốt. Đối mặt tình huống như thế, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.

      Viên Chiêu Quân thể tin được đường đường là thái tử, lại tứa như đứa trẻ bị vứt bỏ, nàng khỏi xem đến mắt choáng váng, nhìn biểu tình của ai oán, lòng của nàng khỏi đau xót.

      Đông Phương Thiệu lãnh gương mặt, " nghĩ nữ gả hai phu chứ!" Nữ nhân này bọn họ cũng tệ, tham lam muốn gả hai người đàn ông này chứ!

      "Nếu là có thể, vậy cũng tệ." Viên Chiêu Quân xong có bộ mặt phớt tỉnh, để nàng gả cho hai người nam nhân là thành vấn đề, chỉ là nàng muốn cùng bọn họ có da thịt vợ chồng, như vậy có khả năng sao? Suy nghĩ chút cũng thể rồi, vì vậy nàng cười : " ra còn có phương pháp, chính là các ngươi người nào có đồ vật duy nhất ta chọn." Nàng phải là hàng hóa, mà là địa phương xa lạ, nàng cần tiền cùng quyền, nhưng nàng cũng muốn trường mệnh Thiên tuế.

      " có đồ vật gì đó ta chưa có?" Lời này là Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu hẹn mà cùng .

      Phải Đông Phương Thiệu thể mang Viên Chiêu Quân là bởi vì thực lực của Vũ Văn Dục, trước là chưa chuẩn bị, nếu đắc thủ. Thực lực của Vũ Văn Dục thực lực là nhìn ra .

      Hai người đều nhìn ra thực lực đối phương, đều ở trong nội tâm suy đoán thực lực của đối phương đến tột cùng là cái gì.

      Viên Chiêu Quân chờ bọn họ hỏi câu này, nàng cười : "Đương nhiên là có, thái tử có tiền cùng quyền, Đông Phương Thiệu ngươi có sao?"

      "Chuyện này. . . . . ." Đông Phương Thiệu cúi đầu, phải tiền theo bọn chưa dùng qua bao giờ, phải quyền thế càng có. Đó phải là thứ mà bọn giao thiệp.

      Vũ Văn Dục nhìn dáng vẻ Đông Phương Thiệu biết tâm tình lập tức cảm thấy tốt, nhếch miệng lên.

      Viên Chiêu Quân quay đầu lại đối với Vũ Văn Dục : "Ngươi có thế cho ta sống ngàn năm sao?" Suy nghĩ chút Đông Phương Tiên hơn trăm tuổi còn là tiểu nương, nàng liền đặc biệt tưởng nhớ phải có năng lực như thế, nàng muốn cuộc sống quá ngắn, dĩ nhiên cũng muốn cuộc sống quá khổ.

      Lần này đổi thành Đông Phương Thiệu hả hê, còn là có sở trường, cũng có thất bại bởi cái này dung mạo so với Thần Tiên hoàn hảo hơn.

      Viên Chiêu Quân sắc mặt nhàn nhạt, giọng ôn hoà, " có." có lẽ có thể trải qua tu luyện Tiên thuật khiến dung nhan già, hơn nữa kéo dài tuổi thọ, nhưng là phải khiến Viên Chiêu Quân trường thọ già, thế nhưng lại làm được.

      "Nếu như vậy, các ngươi có đồ đối phương có, ta liền với người đó." Viên Chiêu Quân vỗ tay ra khỏi phòng, chuyện cũng coi là giải quyết, bởi vì ở trong lòng của nàng nàng vẫn hình như có người, nàng biết là người nào? Nhưng là nàng giống như thể tiếp nhận người khác.

      Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu hai người hai mặt nhìn nhau, nhìn mặt của đối phương đăm chiêu.

      Vũ Văn Dục trách tội nàng tham tiền lại tham trường thọ già, bởi vì cái dạng này mới là Viên Chiêu Quân, mới đúng là Viên Chiêu Quân biết. Vì vậy khẳng định nàng chính là thê tử của . Chỉ cần nàng khôi phục trí nhớ, nhất định ngoan ngoãn trở lại lòng của .

      Đông Phương Thiệu cảm thấy này tham tiền lại tham trường thọ già, nữ nhân ác tục, có chút nhớ nhung ý niệm buông tha , nhưng là trong lòng lại có giọng muốn chớ buông tha. Vì vậy mặt lạnh theo sau lưng Viên Chiêu Quân ra khỏi gian phòng .

      Buổi tối khuya, Viên Chiêu Quân ở trong gian phòng, nơi nào cũng thể , nhìn lên ánh sao sáng trời, nàng tới bụi cỏ trong sân nằm xuống.

      Vũ Văn Dục chỉ sợ Viên Chiêu Quân bị Đông Phương Thiệu bắt cóc, vì vậy nhanh chóng theo ra khỏi gian phòng, thấy Viên Chiêu Quân nằm ở sân cỏ, nghĩ cũng muốn, trực tiếp ngồi ở cỏ bên người nàng.

      Đông Phương Thiệu ngồi ở cỏ, mà là thân bay lên thân cây bên cạnh, "Viên Chiêu Quân, ta đợi đến ngày ngươi theo ta trở về."

      "Tùy ngươi." Viên Chiêu Quân cảm thấy thế giới này là thế nào? Nàng bất nam bất nữ như vậy lại trở thành hàng hóa bán chạy, lại còn hai người đặc biệt tranh giành nàng. Nghĩ tới đây, nàng lại nghĩ tới Quả Tĩnh, phải Trầm Tuấn Hiên sao? Bọn họ dáng dấp rất giống, cũng quá đúng dịp! Còn có Trầm Tuấn Hiên có thể chết ở tai nạn xe đấy sao?

      Vũ Văn Dục hình như biết nàng suy nghĩ gì, mở miệng : "Ngươi đừng lo lắng, cái người giống Qủa sư huynh chết."

      "Làm sao ngươi biết?" Viên Chiêu Quân nhất kích động liền tóm lấy tay Vũ Văn Dục.

      Đông Phương thiệu liền tức thời lên tiếng, "Viên Chiêu Quân buông tay, cho phép đụng vào nam nhân khác." Thân thể cũng bị nhìn rồi, đây là nữ nhân của .

      Viên Chiêu Quân để ý tới Đông Phương Thiệu, lại hỏi: "Trầm Tuấn Hiên chết sao? Cái xe đó có đụng vào ?"

      " có chết, ta tận mắt nhìn thấy." Vũ Văn Dục ở thời điểm kéo tay Viên Chiêu Quân, thấy Trầm Tuấn Hiên bị lực cường đại đây ra xa ở bãi cỏ.

      "Vậy tốt." Viên Chiêu Quân trong lòng còn dễ chịu hơn rất nhiều, nàng sợ Trầm Tuấn Hiên cứ thế mà chết , là vì đưa nàng về nhà, nếu xảy ra tai nạn.

      " là người nào?" Vũ Văn Dục tò mò hỏi, hình như đoán được cái gì, nhăn mày lại.

      Thấy cau mày, Viên Chiêu Quân nội tâm có chút nhịn, cười : " người bạn mà thôi." Nàng đối với Trầm Tuấn Hiên có tình cảm gì, chỉ có cảm kích cùng cảm động mà thôi.

      Nghe được đáp án của nàng, ở trong lòng thở phào nhõm, ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phương Thiệu tàng cây như có điều suy nghĩ.

      Viên Chiêu Quân hình như biết nghĩ cái gì, cười : "Ta cùng Đông Phương Thiệu có quan hệ gì, muốn lấy ta, ta sớm liền cự tuyệt, biết vừa phát thần kinh gì, lại nhất định lấy ta.".

      Nàng coi như là giải thích sao? Chẳng lẽ nàng nhớ chuyện lúc trước, ở trong nội tâm của nàng quan tâm nhất vẫn là ? Vũ Văn Dục nội tâm hồi mừng như điên, trở tay liền tóm lấy tay Viên Chiêu Quân : "Lão bà, ngươi là thích!"

      Đông Phương Thiệu lại bắt đầu kêu, "Buông tay, mau buông tay." Vũ Văn Dục để ý tới , hái mảnh lá cây dùng chút nội lực liền hướng tay Vũ Văn Dục bay .

      Viên Chiêu Quân phản ứng cực nhanh, so với phản ứng của Vũ Văn Dục còn nhanh hơn giây, thanh kéo ra tay của , lá cây liền thẳng tắp đánh vào mu bàn tay của nàng, tiếp theo đó là tiếng kêu nàng bị đau , "A!"

      Vũ Văn Dục thấy, đau lòng thôi, nhanh chóng ôm lấy nàng trở về phòng.

      Đông Phương thiệu biết mình gây họa, vội vàng : "Viên Chiêu Quân, ngươi làm sao vậy rồi, có sao chứ!"

      " chết được." Viên Chiêu Quân trợn mắt nhìn Đông Phương Thiệu cái, thấy muốn theo tiến gian phòng, nàng lạnh nhạt : " cho phép vào ."

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *** CHƯƠNG 69.2 ***

      EDITOR: Tiểu Song

      Đông Phương Thiệu dừng bước lại, biết mình đả thương nàng, rất là đuối lý. Nàng được vào, cũng tiến vào! quả dừng ở ngoài phòng.

      Trở về phòng, Quả Tĩnh cùng Đường Liêm sớm rời , Đường Liêm phái người thông báo với hoàng hậu cùng Hoàng đế chuyện thái tử tỉnh. Mà Quả Tĩnh lòng nghĩ xem làm thế nào để Viên Chiêu Quân khôi phục trí nhớ.

      Vũ Văn Dục ôm Viên Chiêu Quân trở về phòng, Viên Chiêu Quân giãy giụa, ngược lại có chút tham luyến ôm trong ngực ấm áp, nhìn mặt của tuấn mỹ, cười : "Ta có việc gì, vết thương mà thôi."

      Vũ Văn Dục đem nàng đặt ở giường, kiểm tra toàn bộ rồi tìm ra hai bình thuốc, sau đó băng bó cho nàng, băng bó kỹ sau lo lắng hỏi: "Còn đau ?"

      " đau, chỉ là lá cây mà thôi sao có thể có thể nguy hiểm được." Vết thương chảy máu, nhưng đối với Viên Chiêu Quân mà có gì quan trọng, ngay cả khi nàng còn bé lần đầu tiên thái thức ăn lúc bị thương cũng lớn như vậy, khi đó nàng vẫn là đứa trẻ cũng có khóc, tại nàng là người lớn, đối với chút thương này căn bản cũng để ý. Chỉ là có người quan tâm cảm giác vô cùng tốt, nàng hy vọng nàng chính là thái tử phi của thái tử.

      Nàng gương mặt nụ cười, hình như đau, cảm thấy đây mới là Viên Chiêu Quân, nàng nên như vậy, tuy dáng vẻ thay đổi, nhưng tính cách của nàng cũng có thay đổi.

      "Chiêu Quân, ngươi nhớ nổi ta sao? Còn có chúng ta trước kia chung với nhau từng ly từng tý?" Vũ Văn Dục tại muốn phát minh loại thuốc để cho nàng ăn lập tức liền khôi phục nhớ, nhưng trải qua tra xét, đầu của nàng có khác thường, tại sao lại mất trí nhớ nghĩ cũng ra nguyên nhân.

      Viên Chiêu Quân lắc đầu cái, cười : "Coi như nhớ nổi có quan hệ gì, chỉ là hồi xưa ta từng xảy ra như những gì người , xuyên qua thời cùng ngươi từng thấy, bởi vì ta thấy các ngươi đều cảm thấy rất quen thuộc. Còn có ta hôn mê bất tỉnh nửa năm, cùng lúc với thời gian ngươi ."

      Nghe được nàng như vậy, khuôn mặt cười, lôi kéo tay của nàng canh chừng nàng mặt lâu.

      Viên Chiêu Quân bị nhìn thấy lạ biết xấu hổ, cười : "Chớ nhìn ta như vậy, ta cảm thấy lạ, còn ngươi nữa thái tử tại sao phải thích hình tượng đây ta như vậy? Thực nghĩ thông."

      "Ngươi trước kia phải cái hình dáng này, chẳng qua ta là ngươi, phải là dáng vẻ ngươi." Trước kia Viên Chiêu Quân xác thực đẹp, đẹp khiến cho người ta dời mắt được.

      "Bộ dạng trước kia của ta là gì?" Viên Chiêu Quân có chút ngạc nhiên, muốn trông thấy thái tử phi chân chính là như thế nào, có phải mỹ nữ hay đây?

      hếch lên mày nhìn nàng, đột nhiên : ", ta dẫn ngươi xem."

      "Được!" Nàng theo cùng ra gian phòng.

      Đông Phương Thiệu còn đứng ở cửa, thấy bọn họ ra ngoài mới thở phào nhõm, tiến lên liền hỏi: "Viên Chiêu Quân ngươi sao chớ! Ta phải cố ý muốn đả thương ngươi, ngươi đừng tức giận."

      "Đúng, phải cố ý." Viên Chiêu Quân cười .

      Đông Phương Thiệu nghĩ thầm nàng trách , cười : "Vốn cũng phải là cố ý, ngươi cũng đừng chuyện này cùng ta đấu khí."

      " phải cố ý, là có cố tình ." Viên Chiêu Quân lạnh nhạt .

      "Cái gì cố ý, Viên Chiêu Quân đừng hiểu lầm, ngươi phải là người ta muốn đả thương." Đông Phương Thiệu vội la lên. Trong lòng vẫn có thanh, đó chính là thể thua thái tử được.

      Viên Chiêu Quân để ý tới , theo Vũ Văn Dục tới dược sơn, tiếp vào trong sơn động.

      Đến gần sơn động, trong sơn động rất lạnh, nhìn trong động bóng người, ngay cả quỷ cũng , Viên Chiêu Quân cười : "Ngươi xác định nơi này có người? Ta thấy cả quỷ cũng có, ở nơi này lạnh như thế lạnh chết sao?"

      Thi thể thấy? Vũ Văn Dục vội vã ra khỏi sơn động, Viên Chiêu Quân theo phía sau, trở lại đại điện, nhìn thấy Đường Liêm, Vũ Văn Dục lúc này mới hỏi: "Đường Liêm, thi thể Viên nương đâu?"

      Lời này hỏi xong Viên Chiêu Quân khỏi rùng mình cái, nàng ràng còn sống, còn tìm thi thể của nàng, nghe như muốn nháo quỷ, đúng là kinh khủng.

      " Thi thể Viên nương bị Hoàng Dung nương nhập vào, Phong tiền bối nhờ Viên nương luyện tập võ công, hơn nữa còn dùng pháp bảo mới bảo vệ được mệnh của Hoàng nương, tại Hoàng nương trở về Đào Hoa Đảo nghỉ ngơi." Đường Liêm vừa nhắc tới Hoàng Dung mặt nở nụ cười, dĩ nhiên cũng có sâu nhớ nhung.

      "Mượn xác hoàn hồn, có chuyện như vậy sao? Đào Hoa Đảo ở nơi nào, muốn trông thấy Hoàng nương." Viên Chiêu Quân xong, nhìn về phía Quả Tĩnh, lại nghĩ tới Đào Hoa Đảo là nơi trong tiểu thuyết Kim Dung, Hoàng nương cũng họ Hoàng, gọi Hoàng Dung chứ! Nàng nghĩ tới theo miệng : " phải là Hoàng Dung chứ! Còn có Quách Tĩnh đây?" Nàng qua nhìn về phía Quả Tĩnh, "A! Quả Tĩnh ngươi chính là Quách Tĩnh, ha ha. . . . . . là quá tốt." Nàng vừa vừa cười khúc khích .

      Mọi người biết nàng cười cái gì, lại nghe được nàng ra Hoàng Dung, tất cả giật mình, "Sư muội, ngươi là sư muội, lần đầu tiên ta thấy sư muội cũng như vậy." Quả Tĩnh kích động, trước còn có hoài nghi, tại có thể xác định rồi.

      Viên Chiêu Quân hôm nay là nghe được bọn họ thiệt nhiều lần loại đề tài này rồi, nàng cũng xem thường, cười : "Ta có thể gặp Hoàng Dung mượn xác hoàn hồn đó ?" Nàng chính là tò mò hoa đào là nơi nào, có hoa đào bốn mùa nở hoa với cao thủ võ lâm sao?

      "Ngươi có thể Đào Hoa Đảo, sư phụ nghe được ngươi chết, vô cùng đau lòng." Quả Tĩnh mặt đột nhiên có bất kỳ vẻ mặt, hình như nghĩ tới điều gì .

      Vũ Văn Dục cũng đồng ý : "Được rồi! Phải Đào Hoa Đảo." Có lẽ nàng nhìn thấy dáng vẻ Hoàng Dung hôm nay nhớ ra chuyện cũng chừng.

      Mọi người cứ như vậy quyết định, lúc này hoàng hậu cùng Hoàng đế tới.

      Nhìn Vũ Văn Dục tốt, hoàng hậu lại khóc nữa, khóc đến rất đau lòng, Hoàng đế tuy kích động, mặt trừ nụ cười cũng giống như hoàng hậu.

      nhà ba người chuyện lát, hoàng hậu nhìn Viên Chiêu Quân : "Dục nhi, nàng là Viên Chiêu Quân sao?"

      "Đúng, nàng mới là Viên Chiêu Quân." biết Viên Chiêu Quân là người .

      Hoàng hậu trong mắt lóe tia sáng quái dị, nhìn mặt của Viên Chiêu Quân lâu, cuối cùng hề gì, cùng Hoàng đế rời thái tử điện.

      Trở lại Phượng Nghi cung, hoàng hậu người lặng lẽ trở lại tiên sơn, thấy nàng bế quan sư phụ.

      Này đêm nhất định là an tĩnh, việc thái tử tỉnh lại, oanh động cả hoàng cung, mà Viên Tiểu Điệp cùng Tam hoàng tử Vũ Văn Nhân càng thêm lo lắng, bọn họ muốn mệnh thái tử, vì vậy ngày thứ hai sai sát thủ ám sát Vũ Văn Dục.

      Ngày thứ hai, Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục lên đường Đảo Đào Hoa. Sau khi bọn họ rời , Viên Tiểu Điệp nhận được tin tức, Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục cùng ra cung, nội tâm thù hận của nàng lần nữa kích thích, nàng mặc kệ trước kia Viên Chiêu Quân có phải chết hay , chỉ cần tên là Viên Chiêu Quân, nàng đều muốn nàng ta còn sống mà trở cung.

      Đoàn người ra khỏi thái tử điện, hướng đảo Đào hoa phương hướng, ngày thứ nhất, chút việc cũng xảy ra, vào đêm, mọi người ngủ yên ổn.

      Ngày thứ hai, sáng sớm, bọn họ bị người theo dõi, Vũ Văn Dục võ công của mạnh như vậy nơi nào lại biết, còn có Quả Tĩnh cùng Đông Phương Thiệu đều là cao thủ trong cao thủ, bọn họ tự nhiên biết bị theo dõi.

      Bây giờ Viên Chiêu Quân biết võ công, coi như cũng võ vẽ mèo quào như người đại, căn bản là có biện pháp cùng cổ nhân so tài. Ngồi nửa ngày xe ngựa, Viên Chiêu Quân cảm thấy nhàm chán, cười đối với Vũ Văn Dục : "Ngươi cũng có thể bay sao!"

      Vũ Văn Dục gật đầu, Viên Chiêu Quân hưng phấn rồi, "Như vậy ngươi có thể mang theo ta bay chút ?" Nàng cứ như vậy suy nghĩ bay so với ngồi máy bay thú vị hơn nhiều!

      Vũ Văn Dục hai lời ôm nàng liền bay ra xe ngựa, rất nhanh sau đó ở đường phi hành, tốc độ kia cực kì nhanh, vật trước mắt trước mặt nàng chỉ chợt lóe lên.

      Đông Phương Thiệu thấy, đuổi theo, thấy bọn họ ngừng lại, thanh liền ôm Viên Chiêu Quân phi thân rời , "Viên Chiêu Quân muốn bay với ta! ra ta còn có phương pháp để cho chúng ta trong nháy mắt đến Đào Hoa Đảo."

      Viên Chiêu Quân vừa nghe, cảm thấy bản lĩnh kia cũng phải là bình thường, vì vậy cười : "Ngươi có năng lực như thế?"

      "Dĩ nhiên." Đông Phương Thiệu cười ha hả.

      Vũ Văn Dục thấy hai người đùa, trong lòng ê ẩm khó chịu, đầu óc cũng chịu khống chế, bay thẳng thân lên trước, liền hướng tới Đông Phương Thiệu đánh tới chưởng.

      Đông Phương Thiệu vội buông Viên Chiêu Quân ra, dễ dàng liền tiếp nhận chưởng này. Sau đó mắt lạnh nhìn về phía ánh mắt của Vũ Văn Dục.

      Vũ Văn Dục nhìn thẳng vào mắt Đông Phương Thiệu, hai cặp mắt đối địch nhìn nhau như có thể tạo ra tên lửa.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *** CHƯƠNG 70***

      ** EDITOR: Tiểu Song **

      Vũ Văn Dục vẫn còn giằng co với Đông Phương Thiệu, Viên Chiêu Quân bị để ở bên ai trông nom, Quả Tĩnh cùng Đường Liêm vừa đến bên cạnh Viên Chiêu Quân, liền nghe được cách đó xa có đám người giục ngựa chạy tới.

      Có mười mấy con ngựa, người cưỡi ngựa cũng che mặt, mục đích của bọn họ chính là mấy người Viên Chiêu Quân.

      Người tới khí thế hung hăng, Quả Tĩnh cùng Đường Liêm đem Viên Chiêu Quân bảo vệ ở chính giữa, Quả Tĩnh lạnh lùng nhìn về phía hắc y che mặt vọt tới trước mặt bọn họ, Quả Tĩnh mặt khẩn trương vừa nhìn vừa động tay công kích.

      Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu đánh cho khí thế ngất trời, hình như cũng gặp được được đối thủ khó, còn có chút cảm giác như hận vì quen biết muộn.

      Viên Chiêu Quân lần đầu tiên gặp được hắc y che mặt, chỉ có xuất tivi, thấy rất mới mẻ, nở nụ cười nhìn người áo đen, người ta hai lời hướng tới bọn , nàng tốt hơn cười ha hả : "Các ngươi đây là thế nào? Xấu xí nên muốn cho người khác nhìn thấy mặt sao?"....Song..lequydon....

      Mười sát thủ bị lời của nàng giận đến được, có người thậm chí nghĩ muốn lột miếng vải che mặt ra để thấy được dung nhan tuấn tú, lúc này, sát thủ lạnh nhạt : "Giết."

      Những người áo đen rối rắm chuyện dung mạo mới lấy lại tinh thần, lạnh lùng trợn mắt nhìn Viên Chiêu Quân cái, mười mấy người tựa như song bào đồng bộ hướng tới bọn Viên Chiêu Quân công kích.

      Viên Chiêu Quân cũng có võ công, vì vậy lui lại mấy bước, lớn tiếng kêu lên: "Các ngươi muốn phân thắng bại cũng phải công bằng." Quả Tĩnh cùng Đường Liêm dù sao chỉ có hai người, mười mấy người vây quanh bọn họ, bọn họ cũng thoát thân được, mà người lên tiếng trước phóng qua Quả Tĩnh cùng Đường Liêm mà đến Chiêu Quân đâm kiếm. Viên Chiêu Quân bên tránh bên kêu: "Uy hiếp, ta bị uy hiếp." Nàng liều mạng tránh nhanh chóng.

      ra ở thời điểm đối phương muốn giết, Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu tới phía sau nàng, chỉ là nàng thấy.

      Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu đối với kẻ địch đó là tuyệt nhân từ, hai người dùng tám phần công lực hướng tên áo đen chụp chưởng, chỉ thấy hai người chưởng phong tựa như Thiên Lôi rơi vào người, tên áo đen lập tức bị xé thành mảnh vụn, ngay cả kiếm trong tay sát thủ cũng trở thành mảnh vụn.

      Bên này tiếng vang kinh sợ khiến Quả Tĩnh cùng Đường Liêm giao đấu với mười tên sát thủ, toàn bộ mọi người sửng sốt mấy giây, nhìn đến thủ lĩnh bị xé thành mảnh vụn, chết như vậy chắc hẳn thủ pháp quá kinh khủng, mười tên sát thủ nhất thời dừng tay, bọn họ duy nhất nghĩ nên chạy khỏi nơi này, so với chủ nhân bọn còn kinh sợ hơn.

      Viên Chiêu Quân nhìn thấy cái chết như thế, trong lòng buồn nôn kinh khủng, nhìn Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu, hai người này vẫn là người sao? là quá kinh khủng, so với việc thấy ma TV tng còn kinh sợ hơn. Nàng ngơ ngác nhìn hai như tiên tử về hướng nàng.

      Quả Tĩnh cũng muốn bỏ qua cho những tên sát thủ kia như vậy, chỉ thấy tay kết xuất phức tạp thủ thế, trong miệng lẩm bẩm, chỉ là trong nháy mắt, những người đó đều bị định trụ. Trước là đối phương hung hăng tiến tới, giơ tay chém giết khiến có cơ hội thi triển huyền thuật này, những người đó chạy trốn ngược lại cho cơ hội.

      Mười tên giết người bị định trú, từng người trong lòng đều là sợ hãi, trong đầu tất cả đều là thủ lĩnh của bọn họ chết, có người thậm chí chảy xuống lệ bắt đầu cầu xin tha thứ, "Các vị đại hiệp, cầu xin các ngươi bỏ qua cho chúng ta!"

      Có người lại dáng vẻ cả gan, cả giận : "Đồ vô dụng, ngươi cho rằng ngươi cầu bọn , bọn họ khiến chúng ta còn sống rời sao?"

      Còn có người lời nào, lại bị sợ đến tiểu luôn trong quần.

      Viên Chiêu Quân lâu mới lấy lại tinh thần, nhìn Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu, ngơ ngác hỏi: "Các ngươi đây là võ công gì? Tiên thuật sao? là quá mạnh mẽ."

      Hai người nam nhìn bộ dạng ngây ngô của nàng cũng cười, Viên Chiêu Quân lại hỏi: "Các ngươi có thể dạy ta ?" Tốt hiểu chút, người đời này giống như đều có công phu, hơn nữa đều yếu, đây là thế giới như thế nào? Nàng muốn trở nên mạnh hơn, nàng thể để cho cơ hội có thể

      sinh tồn này lãng phí..

      "Phu nhân chỉ cần nguyện ý, vi phu tất nhiên dạy." Vũ Văn Dục thường xuyên gọi nàng là phu nhân, đây là thường xuyên nhắc nhở Đông Phương Thiệu rằng Viên Chiêu Quân là của , muốn bất luận kẻ nào mơ ước.

      Viên Chiêu Quân cười cười, Đông Phương Thiệu thấy mất hứng, "Người kia võ vẽ mèo quào cũng cho lấy ra khoe, là mắc cỡ!"

      Vũ Văn Dục để ý tới Đông Phương Thiệu cười nhạo, Đông Phương Thiệu công phu thực rất được, hơn nữa Đông Phương Thiệu tu vi kém .

      Thấy dáng vẻ của hai người lại muốn đánh nhau, Viên Chiêu Quân vội vàng sang chuyện khác: "Quả sư huynh dùng phương pháp gì? Những người kia tại sao đều động?"

      "Chút tài mọn." Thấy mặt Viên Chiêu Quân sùng bái, hai người cũng mặt khinh thường nhìn Quả Tĩnh.

      Quả Tĩnh cảm thấy sau lưng có hai ánh mắt đối địch, trong lòng khỏi run lên, hai người này đưa ra làm tình địch chứ! tuy thích sư muội, cũng có như bọn nhất định lấy được như vậy, tại tới cũng chỉ là nghĩ yên lặng chờ đợi mà thôi.

      Viên Chiêu Quân cười ha hả nhìn mười tên sát thủ trước mặt nhảy tới nhảy lui, đem toàn bộ miếng vải che mặt của mười tên sát thủ vạch trần, vạch trần liền gật đầu : "Ơ, ngươi dáng dấp tệ!"

      Lột bỏ lần nữa, dáng vẻ của người kia lớn lên chắc chắn giống như đại minh tinh, nàng cười cười ha ha mà : "Ta còn tưởng rằng là quá xấu khiến người nhận ra đây? ra là đẹp trai như vậy!"

      Người kia nhìn chằm chằm tên nam ra nam, nữ ra nữ ở trước mặt, lạnh nhạt : "Muốn chém giết muốn róc thịt tự nhiên muốn làm gì cũng được, ngươi đừng vọng tưởng nhục nhã bọn ta."

      "Cái người này người còn thức thời! ngươi đẹp trai dám ta nhục nhã các ngươi? Xem ra các ngươi rất thích mặt mũi sao!" Viên Chiêu Quân mặt tà tà nụ cười.

      "Hừ!" Người nọ dùng lỗ mũi phun tiếng.

      Sau khi đem toàn bộ vải che mặt lấy ra, Viên Chiêu Quân cười ha hả : "Các ngươi nếu sĩ diện như vậy, ta giết, ta muốn thể diện các ngươi mất sạch."

      Mấy nam nhân ngược lại mặt xem trò vui nhìn Viên Chiêu Quân chơi, đều muốn, chỉ cần nàng vui vẻ, theo nàng chơi!

      Đường Liêm cùng Viên Chiêu Quân coi là bằng hữu, cười : "Viên Chiêu Quân muốn xử trí bọn họ như thế nào, ta giúp vội."

      "Tốt! Ta thấy khó khăn? Ngươi tới giúp ta !" Nàng muốn đem y phục những người đó cởi ra, tuy nàng là nghĩ thưởng thức chút mỹ nam lỏa thể, nhưng có hai bình dấm chua Vũ Văn Dục cùng Đông Phương Thiệu ở đây, nàng nghĩ nên đừng tự thân động thủ.

      "Chuyện gì, cứ việc ." Đường Liêm ở trong lòng nghĩ tới, nhất định có chuyện tốt, chỉ sợ những người này về sau cũng còn mặt mũi!

      "Ngươi đem y phục của bọn họ toàn bộ cởi, muốn cởi hết a, liền quần lót cũng để lại." Viên Chiêu Quân cười ha hả : "Sau đó đem y phục đốt hết."

      "Tốt." Đường Liêm cười ha hả đồng ý, phương pháp kia tệ, còn cái gì chớ làm bọn họ nhục nhã, lần này bọn họ là mất hết cả mặt mũi rồi.

      Viên Chiêu Quân có nhìn mười tên sát thủ bị thoát quang, mà là tới trước mặt Vũ Văn Dục : "Nghe ngươi thích dùng thuốc, ta muốn để cho bọn họ về sau sống bằng chết bằng thuốc ngươi có!"

      "Dĩ nhiên." Vũ Văn Dục từ lưng Đường Liêm xách lấy bao quần áo, bên trong lấy ra mộ chai thuốc, : “ Nóng lạnh xen lẫn, làm cho người ta hồi như ở trong hàn băng, hồi như bị thiêu đốt, thuốc này tháng muốn phục hồi phải uống thuốc giải, nếu mất thần trí.

      Nghe Vũ Văn Dục đối với đan dược nóng lạnh giải thích, Viên Chiêu Quân cảm thấy thuốc này chính là cực phẩm hảo dược, cười hắc hắc : "Cái này hay." Tùy theo rồi hướng Đường Liêm : "Đường cọc gỗ, cầm cho bọn họ ăn vào."

      "Được rồi!" Đường Liêm cũng mặt cười tà, nghĩ thầm cũng may và Chiêu Quân là bằng hữu, nếu nhất định rất thảm.

      Những người đó y phục bị bới , còn bị đút thuốc, trong lòng kinh khủng nghĩ, có người bắt đầu mắng Viên Chiêu Quân là ác ma, chết tử tế được ....

      Viên Chiêu Quân cười ha hả, hề có chút nào vui, "Các ngươi mắng cứ mắng ! Ha ha! Phía trước người đến, các ngươi chờ bị người đời nhạo báng !"

      Chỉ thấy phía trước tới nhóm người, nữ có nam có, mười tên sát thủ hôm nay coi như tâm chết rồi.

      Viên Chiêu Quân lại : "Còn nữa, độc này lúc lâu sau bộc phát, ta để xuống lần thuốc giải,chỉ là tháng sau các ngươi còn có thể độc phát, nhớ đến thái tử điện tìm ta!" Đối phương nếu muốn giết bọn , cũng biết bọn họ là ai? Viên Chiêu Quân cũng sợ mình là người của thái tử điện.

      Viên Chiêu Quân xong, xoay người đối với Đông Phương Thiệu : "Ngươi sử dụng pháp thuật dẫn chúng ta Đào Hoa Đảo !"
      Last edited by a moderator: 14/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :