1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuồng ma tà hoàng: Thần phi nghịch thiên hạ - Son Môi Đường

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 12: Đệ nhất Tà Hoàng (2)

      Bên trong Tận Hoan điện.

      “Tiểu Hoàng Hoàng…” Giọng chán ngắt khiến người ta nổi da gà vang lên phía sau Đệ nhất Tà Hoàng, tiểu nữ nào đó khẽ cau mày, thân thể lóe lên, thân thể nho non nớt vừa ngồi xuống ngay tức khắc phi lên xà nhà.

      Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tà tứ tựa như thần từ cao xuống, đôi môi đào của Tà Hoàng khẽ mấp máy, “Đừng dùng tiếng heo nái gọi ta như vậy.”

      Đệ nhất Tà Hoàng, nàng vì chính mình mới lấy cái tên này. “Đệ nhất”, đời này tuyệt đối khuất phục trước kẻ khác.

      Từ nay về sau, cái địa vị thấp kém “Đệ nhị” kia, mong ước đau buồn “Phán Hạ” đó, toàn bộ đối với nàng còn quan hệ gì nữa! Cuộc đời của nàng, từ giờ do bản thân nàng làm chủ. An Uyển Tâm, mẹ của con, chỉ mong mẹ kiếp sau phí thời gian chờ đợi đời trong độc nữa, đây là lời chúc phúc cuối của con đối với mẹ.

      Đế Quân Tà khẽ cau mày, đạo sấm sét màu tím liền bổ ngang trời về phía Tà Hoàng.

      Trong lúc hai mắt nhìn nhau chăm chú đạo sấm sét kia nhanh chóng bổ tới chỗ nàng, ngón tay phải Tà Hoàng trong nháy mắt gõ cái, thủy linh lực cùng hỏa linh lực biến thành hai con rồng gào thét lao về phía tia sấm sét màu tím kia. Khí thế cuồn cuộn của rồng nước và rồng lửa giương nanh múa vuốt nuốt chửng tia tử lôi kia nhưng lại bị chút lay động nào mà đòn tấn công còn có xu thế chậm lại.

      Cách xa thực lực!

      Đế Quân Tà quả nhiên cao thâm khó dò, ngoại trừ nắm giữ thổ linh lực hủy diệt ghê gớm, còn có lôi linh lực mạnh mẽ như vậy!

      Nàng rất chờ mong, còn có thực lực gì thần bí gì nữa?

      Thân hình Tà Hoàng nhảy cái, tử lôi trực tiếp bổ nhào vào vị trí của nàng vừa nãy, xà nhà bắt đầu vang lên những tiếng vang gãy vỡ.

      Đế Quân Tà gian xảo cười khẽ, tay nhàng vung lên, thân thể trước mắt cuộn mình hạ xuống, trong nháy mắt bóng người bé liền bị hình ảnh ở giữa trung ngăn cản.

      “Tiểu Hoàng ngoan nhé.” Đế Quân Tà bất đắc dĩ khẽ than , luồng khí lưu màu vàng trong nháy mắt liền mất khỏi người Tà Hoàng, vang lên tiếng “ba”, thanh vật nặng rơi xuống.

      Tiếp theo đón lấy là tiếng “bang” lớn, gần nửa đoạn xà nhà rơi xuống đất, phía viên dạ minh châu khéo léo lăn xuống trước mặt Tà Hoàng.

      “Cũng vậy.” Tay chân Tà Hoàng lồm cồm từ mặt đất đứng dậy, xoa xoa ngực đau đớn vừa bị va chạm, đến bên người Đế Quân Tà, chân quay về phía đá cước.

      Con bà , may là ngực nàng còn chưa hoàn toàn phát dục, bằng cú ngã này nhất định bị ép chết…

      Lần này, đổi lại lại là Đế Quân Tà nhìn Tà Hoàng nhìn từ cao xuống, cười khẽ trong lòng, thân thể nho của Tà Hoàng từ từ bay lên, mãi đến lúc nàng cùng hai mắt đối diện, Đế Quân Tà lần này mới từ từ đưa tay ra, nhàng nắm lấy cổ áo phía sau nàng, ánh mắt màu xanh thẳm kia khiến Tà Hoàng nhịn được quay ra sau liếc cái.

      , “Dùng heo để hình dung hình tượng của Tà Hoàng rất bất lịch , huống chi còn là heo cái nữa.”

      Nàng trả lời, “Vậy đổi thành heo đực là được rồi.”

      nở nụ cười mê hoặc, “Tiểu Hoàng Hoàng nếu thích heo đến vậy, ngọ thiện dùng toàn món thịt heo nhé.”

      Nàng cong hai mắt cười, “Đầu bếp ngự thiện phòng lớn mật, dám đem Tà Hoàng ta làm thành món ăn đấy.”

      Đế Quân Tà nở nụ cười nguy hiểm, thể phản bác.

      Mà thực ra, tâm tư trả thù của Đế Quân Tà cũng kém hơn Tà Hoàng nửa phần, kết quả cậy mạnh đấu võ mồm của Tà Hoàng, rất là tàn khốc nhé.

      Nàng ngồi ở bàn ăn bên cạnh, nhìn nhà ba người trước mắt, trong dạ dày lập tức buồn nôn.

      Thịt heo kho, heo cái giấm đường, heo hấp sữa, đúng là gia đình duy mỹ.

      Mi tâm Tà Hoàng nhăn nhăn nhó nhó, ung dung thong thả duỗi cái tay gầy gò ra, chỉ vào trán Đế Quân Tà, “Xin ngươi đó, ngươi có thể thương hương tiếc ngọc chút xíu được …”

      Đế Quân Tà hờ hững nhìn từ xuống dưới, tỉ mỉ quét mắt hết thân thể gầy gò nho của Tà Hoàng, bỗng cười sang sảng tiếng, giống như gặp chuyện gì rất xúc động muốn cười, “Ta am hiểu nhất chính là ngọc vỡ!”

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 13: Đệ nhất Tà Hoàng (3)

      Chân mày Tà Hoàng cau lại, nhắc nhở bản thân thực lực tại bây giờ còn cách xa quá mức, vì ngày khác có thể đem nam nhân đáng ghét kia đạp dưới chân, nàng bây giờ chỉ có thể giả vờ hạ thấp bản thân mình chút…

      “Đại thúc…”

      “Phụt…” Đế Quân Tà nhàn nhã uống trà phun hơi trà ra ngoài, nước trà toàn bộ trong miệng đều phun vào người Tà Hoàng. May là Tà Hoàng nhanh tay nhanh mắt, ngón giữa tay trái nhàng gõ, luồng nước trong suốt liền đem trà của cùng nàng cách ra.

      Ngón tay cử động lần nữa, liền đem toàn bộ nước trà của Đế Tà Quân bắn vào ba người phía xa.

      “Huyền Nguyệt, đây là bệ hạ dùng nước miếng của mình làm ra cho các ngươi, các ngươi nhất định làm mất mặt bệ hạ chứ nhỉ.” Hoàn toàn nghe thấy tiếng ho của Đế Quân Tà, Tà Hoàng ngạo mạn thổi vài sợi tóc rối trán, người phía xa bộ dáng thưởng thức nhanh như gió đứng bên người Đế Quân Tà là tổng quản nội vụ, Huyền Nguyệt.

      “Đây là bệ hạ tỉ mỉ lựa chọn vì nương, thuộc hạ dám nhận.” Huyền Nguyệt khẽ vuốt cằm, cố ý cự tuyệt, bộ dáng thanh cao.

      Mắt phượng của Tà Hoàng hơi nhíu lại, nghiêng đầu quay lại nhìn Đế Quân Tà nũng nịu tiếng, “Đại thúc, tổng quản của ngươi hình như rất ghét ngươi nha.”

      “Đồng tính luyến ái, cái này thể trách được.” Đế Quân Tà tao nhã nắm lấy khăn lụa cung nữ thiếp thân Nguyệt Phách đưa lên, nhàng lau tí trà nơi khóe miệng.

      Đế Quân Tà thường rất ghét bị người khác làm phiền, thời gian của , Tận Hoan điện ngoại trừ tổng quản nội vụ xử lý công việc hàng ngày Huyền Nguyệt ra, cũng chỉ có hai cung nữ là Nguyệt Hồn cùng Nguyệt Phách mà thôi.

      “Đại thúc rất có lý.” Tà Hoàng nở nụ cười quỷ dị, bưng lên nước trà trong tay, uống hớp, sau đó nhìn kỹ tập thể Đế Quân Tà, Huyền Nguyệt, Nguyệt Hồn, Nguyệt Phách, hơi phun hết lên nhà ba người phía xa. Tiếp đó, như có chuyện gì lấy khăn lụa lau miệng, quay về phía Huyền Nguyệt cười duyên, “Khác phái hấp dẫn lẫn nhau, Huyền Nguyệt, ngươi rất có phúc nha.”

      Sau đó, hất đầu lên, hai bước chân nhắn, đắc ý rời

      Đế Quân Tà, ngươi có gan lắm, nhưng Tà Hoàng ta cũng phải là kẻ dễ dàng bị bắt nạt!

      Tà, chỉ là khí chất của Đế Quân Tà, mà cũng là bản chất của Tà Hoàng nàng.

      Hoàng! Hoàng! Nàng cao cao tại thượng, phải tùy tiện người là có thể khinh thường!

      Nhìn bóng lưng Tà Hoàng đắc ý phía xa, Đế Quân Tà lần đầu tiên cười đến mức dị thường xinh đẹp.





      Ở Tận Hoan điện, Tà Hoàng có thể là như cá gặp nước vậy, mười ngày ngắn ngủi, thủy linh lực cùng hỏa linh lực của nàng cùng lúc ngừng tăng lên, sức mạnh cũng tăng lên mãnh liệt. Vốn hỏa linh lực cấp bốn tăng lên cấp năm còn thủy linh lực cũng từ cấp năm tăng lên cấp sáu.

      Đối với việc khát vọng sức mạnh, Tà Hoàng lại từ ngày này qua ngày khác, đặc biệt mỗi ngày thấy bóng dáng ngông cuồng của Đế Tà Quân, cái loại khát vọng sức mạnh này sớm trở thành ham muốn cùng chiếm lấy.

      Càng khiến cho nàng kinh ngạc chính là trong cơ thể nàng cũng phát bí mật động trời…

      “Bệ hạ, Thần phi Phong Dịch quốc cùng Lục hoàng tử ở ngoài điện muốn cầu kiến.” Huyền Nguyệt ưu nhã vào bên trong, bẩm báo hết chức trách.

      dường như luôn vân đạm phong khinh, dường như chẳng để bất kì chuyện gì ở trong lòng, ràng thân là thuộc hạ, nhưng lại khiến người có cảm giác kém bậc, Tà Hoàng cảm thấy, nam nhân này, tuy có chút thần bí, nhưng làm cho người ta chán ghét.

      Đế Quân Tà nhìn Tà Hoàng bên tập trung tĩnh tâm dưỡng khí tu luyện linh lực, nhàn nhạc nhếch miệng lên thành đường cong, đôi mắt xanh thăm thẳm phát ra tia sáng như hồi sắp xem kịch vui, “Truyền.”

      Tiếng bước chân nhàng truyền đến, Đế Quân Tà lười biếng dựa vào ghế khắc màu vàng ròng óng ánh, nhìn người đến có lễ nghi trật tự trước mắt, từng người quỳ xuống, “Cung thỉnh bệ hạ thánh an.”

      “Cung đình Đệ nhất đế quốc nghiêm cẩn, cung nhân lễ nghi càng chu đáo hơn, năm năm nay Thần phi hẳn là phải quen rồi nhỉ.”

      Giọng mê hoặc của Đế Quân Tà lọt vào tai, tựa như có thể thấy đôi mắt hững hờ đánh giá Thần phi cùng Phong Lạc Trạch.

      Nữ nhân ác độc này, cũng có khuôn mặt e thẹn.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 14: Đệ nhất Tà Hoàng (4)

      Nữ nhân ác độc này, cũng có khuôn mặt e thẹn.

      mơ hồ có chút ấn tượng, hình như là vào năm năm trước, nàng là Thần phi yểu điệu phong nhã được quốc vương Phong Dịch quốc ngàn vạn sủng ái.

      Lúc đó bắt nàng làm con tin, ngoại trừ là dựa vào đó để dằn vặt bọn người đứng ngoài xem cuộc vui, còn có nguyên nhân khác, chính là con trai nàng thiên tư thông tuệ, tuổi nhưng lại rất mưu lược.

      rất thích bồi dưỡng đối thủ cho mình, để làm cân bằng cuộc sống vô vị này.

      Bây giờ đột nhiên nhìn thấy Thần phi này, dung mạo tiều tụy, khuôn mặt già nua, thực thể nhìn thêm lần nào nữa.

      Trái lại nam hài bên người nàng, dung mạo thanh tú, cho dù quỳ cũng làm giảm khí chất xuất trần của , có điều mới hơn mười tuổi mà là Phong linh sư cấp năm, thiên phú người này rất tốt.

      Ha ha, người để vui chơi càng ngày càng nhiều.

      “Làm phiền bệ hạ mong nhớ, mẫu tử chúng ta ba người sống rất tốt.” Khóe miệng Thần phi co giật, lựa lời mà dối Đế Quân Tà nhưng lại mang biểu hoàn toàn xem thường.

      Bên trong lãnh cung xưa nay đều có son phấn, ngày ba bữa đều là cơm thừa canh cạn, chi đến đồ bổ dưỡng nhan, nàng già nua tiều tụy ràng như vậy, bất luận kẻ nào đều nhìn ra được, kẻ này còn mực quá tự cao đem đỉnh đầu để đối xử tử tế với con tin khác nào tự chụp cái mũ lên đầu , lão già be bét, vô sỉ hạ lưu!

      Thế nhân đều truyền rằng Hoàng đế Đế Quân Tà Đệ nhất Đế quốc tàn bạo bất nhân, hung tàn thô bạo, tính tình khó đoán, giờ lần đầu tiên đối mặt với hoàng đế chưa gặp lần nào nay, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ thô bạo, tính cách buồn nôn.

      sống tốt như vậy, hôm nay sao lại đến Tận Hoan điện diện kiến bản đế làm gì?” Tiểu Hoàng Hoàng cùng lão bà này có ân oán, biết rất đấy, hôm nay nhìn thấy , nàng tính sắp xếp sao đây.

      “Khởi bẩm bệ hạ, tiểu muội mấy chục ngày chưa từng hồi cung, hôm nay biết được nàng ở Tận Hoan điện, nên thần mới cùng mẫu phi cùng nhau đến đây đưa nàng hồi cung ạ.” Phong Lạc Trạch lên tiếng.

      Đệ nhất Tà Hoàng từ từ thu công, mở hai mắt trong veo ra, nhìn lớn trước mặt, tiếng lanh lảnh biến hóa băng lãnh cùng lúc vang lên, toàn bộ đều đập về phía mẫu tử Thần phi. “Ta dựa vào điều gì mà phải trở về chứ?”

      Phong nha đầu vô cầu vô dục, tính cách nhu nhược, vì chuyện đó nên đương nhiên bị xem là con ghẻ tìm mọi cách làm nhục.

      Nàng là Đệ nhất Tà Hoàng! phải kẻ vô dụng bất luận kẻ nào đều có thể tùy ý ức hiếp.

      Dựa vào cái gì ư? Bằng nàng là người nhà , nàng là muội muội của , nàng cùng sinh sống ròng rã năm năm. dắt nàng hồi cung cũng là chuyện đương nhiên, cớ sao việc chăm sóc nàng như gió thổi qua tai…

      “Trở về chỉ có thể sống tại lãnh cung kia thôi, vốn thân thể thiên kim nên ở trong cung điện như vậy.” Phong Lạc Trạch cười đến thê lương.

      Có lẽ lòng người dễ đổi thay, cho dù là muội muội ruột cũng vậy…

      oán người được.

      “Trạch nhi!” Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Thần phi quát tiếng, đánh gãy bi thương tỏa ra từ người Phong Lạc Trạch, ánh mắt hơi lấy lòng, “Bệ hạ, nha đầu được sủng ái, nàng nhất định ghi nhớ ân đức bệ hạ, tiện thiếp thân là mẫu phi nha đầu, cũng cảm động lây, ở đây xin kính tạ long ân của ngài.”

      Tuy rằng ở cái nơi đại lục lấy thực lực vi tôn này, Thần phi trong người có linh lực, nhưng năm năm trước nàng được quốc quân Phong Dịch quốc sủng hạnh, tất nhiên là thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế, luận bàn về liên hệ tầm thường tựa như gặp người cùng cảnh ngộ.

      Ý nghĩ của nàng rất tốt, cũng đủ thức thời, nhận ra nghịch nữ phía xa có thể được Đế Quân Tà sủng hạnh, mẫu phi phía này của nàng tự nhiên cũng có thể ngư ông đắc lợi, cá lớn trở mình.

      Đối với ước mơ về tương lai đẹp đẽ, Thần phi nhịn được nhớ lại năm năm qua nhanh chậm, người nàng lúc này nhiều hơn mấy phần kiều mị, tâm tư thiên hồi bách chuyển, tương lai đều là đàn tỳ nữ cẩm y ngọc thực. | Ngoz: Đọc mà hiểu cũng đừng trách ta, ta cũng hiểu à.

      Ánh mắt lưu chuyển, Thần phi như quên mất về lời đồn đại hoàng đế Đế Quân Tà Đệ nhất Đế quốc hung thần ác sát, liền lớn mặt ngước mắt lên, lần thứ hai nhìn trực diện nam nhân ngồi long ỷ phía cao.

      Nàng vốn tưởng rằng, đế vương thô bạo như vậy khuôn mặt ác bá, nhưng chưa từng nghĩ đến ra lại tuấn tựa như thần linh như vậy.

      là nam nhân hoàn mỹ nhất mà đời này nàng từng gặp, hình dạng xuất sắc, địa vị cao quý, năng lực phi phàm, giơ tay cái đủ để khiến thiên hạ phong vân biến sắc. Tư thế oai hùng thần bí như vậy khiến lòng nàng gợn sóng, tâm tư ức chế kìm nén được mà rung động! | Ngoz: già rồi mà còn ham mê mỹ nam, ghê tởm. \ ~.~ /

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 15: Đệ nhất Tà Hoàng (5)

      Nếu nàng lúc ở tuổi thanh xuân đẹp nhất gặp được tốt biết bao!

      Mang theo niềm tiếc nuối, Thần phi nhìn về phía Đế Quân Tà mỉm cười, vốn tốt đẹp nhưng bởi vì bộ y phục thể tả nổi cùng hình dáng già nua của nàng lúc này mà trở nên vặn vẹo.

      “Mẫu phi? Ngươi có tư cách này sao?” Giọng non nớt nhưng cực kỳ nhàng của Tà Hoàng ra nụ cười xinh đẹp khuôn mặt, nàng cứ như vậy từng bước từng bước về phía Thần phi quỳ gối trước mặt, giọng lạnh lẽo mà vô tình, “ kẻ vô tình có thể chính tay đâm chết nữ nhi ruột thịt của mình, ngươi dựa vào điều gì mà có thể dương dương tự đắc tự xưng “mẫu phi” trước mặt ta.”

      Nhìn Thần phi trong phút chốc nụ cười đứng hình, trở nên cứng ngắc khiến Tà Hoàng càng thêm xem thường, “Uổng công người làm mẫu thân như ngươi, lúc Phong nha đầu chết , ngươi nên nghĩ tới, đời này ngươi được chết tử tế mới đúng.”

      Nếu có nàng đột nhiên xuyên qua, chỉ sợ thi thể Phong nha đầu tại bị chôn dưới đất lạnh lẽo, thân thể nho sớm bị côn trùng vô tình gặm nuốt hết trở thành xác chết vô cùng thê thảm rồi.

      “Ngươi…” Ánh mắt tựa như băng sương của Tà Hoàng gần như đem thân thể Thần phi từng chút từng chút đông cứng.

      Nhìn cái người quỳ dưới đất so với nữ nhân cao quý thường ngày kia, tay của Tà Hoàng khẽ nâng, thân thể Thần phi như con diều đứt dây bay ra ngoài, sau đó va vào cột té xuống đất.

      Thần phi hề có linh lực trong người cứ như thế bị tấn công, thê thảm ngã xuống đất, cảm giác như lục phủ ngũ tạng bị đánh nát hết, khóe miệng chảy ra vệt máu dài, đem thân thể cùng khuôn mặt vốn tiều tụy kia ngày càng trở nên trắng bệt.

      “Mẫu phi.” Nhìn thấy Thần phi bị thương, thân thể Phong Lạc Trạch nhanh chóng bay xuống trước mặt Thần phi, tay phải vận chuyển dòng khí lưu màu xanh, đem Thần phi bao vây lại bên trong.

      Phong linh sư cấp ba.

      Lúc này Đế Quân Tà hoàn toàn như người xem, bên nhìn Tà Hoàng báo thù, bên nhàn nhã nâng cốc trà trong tay thưởng thức.

      Tiểu Hoàng Hoàng, quả thú vị!

      “Ngươi phải là nha đầu.” Phong Lạc Trạch hai mắt đỏ ngầu, bên cẩn thận từng li từng tí chữa thương cho Thần phi, bên cảnh giác nhìn Tà Hoàng.

      Nha đầu xưa nay chưa từng tu luyện bất kỳ linh lực nào, càng phải là bé tâm địa độc ác trước mặt, hạ độc thủ mẫu thân ruột thịt của mình như vậy.

      “Nàng chết rồi.” Thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình, Tà Hoàng cuồng ngạo hề kiêng kỵ mà ra, “Ngươi cứ chữa thương cho nàng , bởi vì trừng phạt vừa nãy mới chỉ là bắt đầu thôi…”

      Vừa nãy là nàng báo thù cho Phong nha đầu chết kia.

      Mà bị nữ nhân này quất cho mấy roi nàng còn chưa tính toán đấy!

      “Mẫu phi chỉ là người bình thường, muốn báo thù ngươi cứ trút lên người ta là được.” Lúc này Phong Lạc Trạch đối diện nhìn gầy yếu thế nhưng kì thực chính là con hổ dữ chút nào thương tiếc nữ nhân.

      “Ta chưa bao giờ giết người vô tội.” Ánh mắt lạnh lẽo của Tà Hoàng mang theo chút hàn ý, nhưng hề có sát khí.

      Phon Lạc Trạch cùng nàng tuy có ơn nhưng cũng có oán.

      “Vậy trước ta liền động thủ vậy.” Chuyên tâm tu luyện năm năm, năm năm che giấu tài năng, nhưng ân oán cùng người đó khắc toàn bộ tan biến. Năm đạo vòng sáng màu xanh hoàn toàn đem Phong Lạc Trạch vây quanh.

      Dù sao tính mạng mẫu phi là quan trọng nhất.

      “Luyện tay nghề chút cũng được.” Khóe miệng lên nụ cười ý xinh đẹp, tính hiếu chiến trong cơ thể Tà Hoàng bắt đầu kêu gào.

      Phong linh sư cấp năm. Đây mới là thực lực chân chính của .

      Phong Lạc Trạch nắm giữ phong linh lực cùng nàng là hỏa linh lực phân cao thấp, đối thủ như vậy, kỳ ngộ hiếm thấy, chiến đấu chính là chuyện Tà Hoàng muốn làm nhất lúc này.

      Sức mạnh, chỉ có ngừng chiến đấu thực tiễn mới có thể tăng sức mạnh lên ngừng.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 16: Đệ nhất Tà Hoàng (6)
      Sức mạnh, chỉ có ngừng chiến đấu thực tiễn mới có thể tăng sức mạnh lên ngừng.

      Sức mạnh, chỉ có do chính mình nắm giữ mới gọi là sức mạnh chân chính.

      Linh khí màu đỏ vòng quanh người, mị ảnh tung bay, linh khí màu đỏ cùng màu xanh đột nhiên va chạm.

      Đế Quân Tà nhìn hai người chiến đấu trước mặt, híp hai mắt óng ánh tạo ra vệt xao động. chiêu, chỉ chiêu, liền có thể nhìn ra cuộc chiến đấu này cuối cùng ai thắng ai bại.

      Đệ nhất Tà Hoàng so với Đế Quân Tà, ngông cuồng, ngạo mạn, tà tứ, chút mảy may!

      tệ.” Cứ nhìn bóng người Tà Hoàng cùng Phong Lạc Trạch nhanh chóng lướt qua lướt lại, trái phải chợt lóe, Đế Quân Tà dựa vào thực lực cao cấp Thánh Hoàng ngồi bên xem chiến đấu, đem cuộc chiến của họ nhìn cho .

      Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hoàng Hoàng đánh nhau, so với linh lực phát huy của nàng, càng thích nàng ngang ngược hơn là chiến đấu linh hoạt.

      Mỗi chiêu thức của nàng hoàn toàn liên kết với nhau, giả giả, hư hư .

      Có điều cuộc tranh tài có chút hồi hộp nào, có thể nàng vẫn sắp xếp kín đáo như vậy, chưa bao giờ xem thường kẻ địch, tuy chiến thắng nhưng kiêu ngạo, khắc kẻ địch hoàn toàn ngã xuống đó, nàng chưa hề có chút lười biếng nào.

      “Ầm…” Thân thể Phong Lạc Trạch nặng nề ngã xuống đất.

      Tà Hoàng nâng ngón tay trái, thủy linh lực hội tụ thành luồng linh lực màu xanh lam, đem cả người Phong Lạc Trạch bao phủ trong đó.

      Bị vây trong vòng bảo vệ của thủy linh lực, mắt Phong Lạc Trạch đầy kinh ngạc, còn có chút hối hận dâng trào.

      Cùng là linh sư cấp năm, lại chật vật như vậy trước mặt đối thủ. Càng khiến hề nghĩ tới chính là, nữ hài kia lại khiến linh hồn run rẩy, ngoại trừ bên ngoài là hỏa linh sư cấp năm, còn nắm giữ thủy linh lực mạnh mẽ như vậy.

      Lửa nước tương khắc. Nàng… lại là song hệ linh sư nữa chứ.

      “Trạch nhi…” Thần phi nhìn thấy nhi tử thương của mình ngã xuống đất, hét lên tiếng, tay chân luống cuống, bò tới chỗ Phong Lạc Trạch.

      muốn, muốn, đừng làm tổn thương con trai của nàng mà.

      bóng người non nớt, mỉm cười quỷ mị, khiến nàng đời này bao giờ quên ác ma này.

      Thần phi nhìn nàng, hài tử này từ đến lớn nàng chưa từng chăm sóc bao giờ, hài tử chỉ dám thu mình mặc cho nàng đánh chửi, bây giờ chỉ cần hơi thở cũng có thể quyết định sống chết của nàng.

      “Ta biết điều nữ nhân quan tâm nhất chính là gì.” thanh mềm mại tựa như ác ma, tay phải Tà Hoàng xoay chuyển, ngọn lửa màu lam đậm bay tới đầu Thần phi.

      Nương theo ngọn lửa là mùi khét, tiếng rít chói tai của Thần phi vang lên, đầu tóc dài của nàng ta biến thành tro bụi…

      “A a a a…” Thần phi hồn bay phách lạc nhìn đống bụi tro tàn, thân thể cùng tinh thần chịu nổi kích thích liền hôn mê.

      Máu có thể giữ, mạng có thể cho qua, nhưng trừng phạt !

      “Chỉ là trừng phạt chút thôi.” Nhìn nữ nhân giương nanh múa vuốt té mặt đất, Tà Hoàng mỉm cười thu hồi vòng bảo vệ thủy linh lực người Phong Lạc Trạch.

      Thân thể đơn quỳ gối bên người Thần phi, đem nữ nhân vô cùng chật vật kia ôm vào lòng, đau lòng truyền linh lực chữa thương cho nàng. “Mẫu phi, mẫu phi…”

      “Huyền Nguyệt.” Vở kịch kết thúc, nhân vật chính đều tan rã, vai phụ ngồi bên nhìn cũng thể tiếp tục ở lại chỗ này. Chỉ ánh mắt của Đế Quân Tà, Huyền Nguyệt liền đến bên người Phong Lạc Trạch, giọng cứng nhắc cùng ngữ điệu ôn hòa, “Lục hoàng tử, xin mời.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :