1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuồng ma tà hoàng: Thần phi nghịch thiên hạ - Son Môi Đường

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 6: Trắng trợn cướp đoạt (2)

      bận y phục màu đen, tóc dài đen nhánh được cố định đầu bằng cây trâm ngọc màu đỏ như máu, vài sợi tóc rối cuồng ngạo phân tán ở hai bên gò má,mang theo tia ngông cuồng ngang ngược.

      đôi mắt diều hâu xanh thăm thẳm cuồng ngạo mà lại mê người, khi nhìn về phía nàng lại nở nụ cười .

      Trông dáng vẻ nàng chỉ khoảng chừng bốn năm tuổi mà thôi, vóc người gầy gò, nho , dáng vẻ tựa như chạm biến mất.

      Khuôn mặt nhắn non nớt có chút ố vàng, đây hẳn là dinh dưỡng thường xuyên đầy đủ, cánh mũi nho hơi nhíu lại, biểu tâm tình bất mãn của nàng lúc này. Mái tóc gai góc ố vàng, toàn thân từ xuống dưới tìm thấy chỗ nào đáng cả. Nhưng thứ thực hấp dẫn chính là đôi mắt to long lanh kia, trong suốt mà tinh khiết, đôi mắt lạnh nhạt xa cách phù hợp với độ tuổi của nàng.

      Khóe miệng cợt nhã khẽ nhếch lên nở nụ cười, , “Trong cung lại còn có vật thú vị như thế.”

      Phán Hạ nhìn bóng dáng hoàn mỹ óng ánh ra tựa như đá cẩm thạch của , lần đầu tiên tạm thời kết luận cho cái tên trước mắt này là ngoại lệ.

      Đúng thế… Tạm thời…

      thế gian mọi người đều biết, Thiết Huyết đoàn lính đánh thuê, đoàn trưởng Phán Hạ là người có thù tất báo, phàm là ai đắc tội nàng đều có kết cục tốt!

      “Ta cũng biết rằng trong cung có người lại thích đến nơi tẻ nhạt đấy như vầy đấy.” Phán Hạ hững hờ , hai mắt híp lại mang theo tia khiêu khích, che lại ánh sáng sâu xa lạnh lẽo nơi đáy mắt.

      Thân thể cao to duyên dáng của nam nhân trong giây lát đứng lặng bên người Phán Hạ, khí tức lười biếng cùng nguy hiểm thừa dịp chăm chú vây quanh người Phán Hạ.

      “Ha ha, thú vị.” Nụ cười nam nhân mang theo tia cân nhắc, hai mắt phóng ra tựa như ánh mắt dã thú, thu hết tầm mắt Phán Hạ khiến nàng nhịn được lùi về phía sau.

      Bằng kinh nghiệm trải qua hai mươi lăm năm của nàng, nam nhân này rất nguy hiểm…

      “Ngươi muốn thế nào?” Đôi mi thanh tú pha lẫn nhàng chưa dứt được ngây thơ trở nên lạnh nhạt, biểu thái độ chủ nhân với xú nam nhân càn rỡ này cực kỳ ghét bỏ.

      Nam nhân cười ha ha tiếng, lời kiêng dè, “Đem làm đồ chơi nhất định rất tốt đây.”

      “Chơi cái đầu ngươi!” Lần đầu tiên bị coi rẻ lường gạt triệt để như vậy, tính tình quật cường cùng kiêu ngạo của Phán Hạ cho phép bất kỳ ai càn rỡ đối với nàng như vậy.”

      Bốn chữ “miễn cưỡng làm theo” này, xưa này dùng người nàng.

      “Cái này thể tùy theo ý nhóc được đâu.” Lần hồi cung này lại phát được đồ chơi tốt như vậy, Đế Quân Tà làm sao có thể dễ dàng buông tay.

      Lúc Phán Hạ phiền muộn nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ muốn đem xú nam nhân này băm thành tám mảnh, liền bị dùng linh lực bao vây nàng lại, như con diều đứt dây, người tùy ý giật giây đem nàng về phía cung điện xa hoa rực rỡ kia…

      Nhìn thấy Đế Quân Tà, toàn bộ cung nhân đủ loại cùng nhau quỳ xuống đất, “Tham kiến bệ hạ.”

      Bệ hạ…

      Con mắt Phán Hạ nhảy lên.

      Thân phận cái tên này khiến nàng “giật nảy cả mình” nha.

      Kiến trúc xa hoa, cung điện vàng son lộng lẫy, trang sức tráng lệ, tấm biển chủ điện viết ba chữ rồng bay phượng múa, Tận Hoan điện.

      “Thả ta ra!”

      Phán Hạ sống ròng rã hai mươi lăm năm, phong thái xưa này đều là hung hăng càn quấy, cho dù người đứng đầu gia tộc Mục Lặc Phỉ Nhĩ, đời gia chủ Mục Lặc Phỉ Nhĩ cũng có bản lĩnh tùy tiện đem nàng đùa giỡn trong lòng bàn tay.

      “Vật , tại có phải nhóc rất ghét ta, có phải rất muốn trở nên mạnh mẽ, tìm ta báo thù ?” Phất tay triệu hồi linh lực áp chế linh lực của Phán Hạ, Đế Quân Tà đầy hứng thú nhìn tiểu nữ oa hết sức khó chịu trước mặt.

      Nàng cũng chưa được năm tuổi đó nha.

      Nếu phải vật này điên cuồng hấp thu linh khí trong khí, cũng dư hơi chú ý đến cái nơi tẻ nhạt thú vị như vầy trong hoàng cung này.

      “Ngươi là rất hiểu ta hoặc có thể do ngươi quá mức nhàm chán ?”

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 7: Trắng trợn cướp đoạt (3)

      “Ngươi là rất hiểu ta hoặc có thể do ngươi quá mức nhàm chán ?”

      Theo nay mà , Phán Hạ có cảm giác nhạy cảm đối với nam nhân này có lực uy hiếp, có điều cái bộ dạng chân vô vị nhàm chán của khiến nàng muốn chưởng đánh chết !

      “Bé là người đầu tiên dám làm càn trước mặt ta đấy…” Đôi mắt xanh thăm thẳm lạnh lùng của Đế Tà Quân bình tĩnh nhìn chăm chú Phán Hạ, khẽ nỉ non.

      Nàng có nên vui mừng với hành động nhàng tiếp cận từ cao của , nhàm chán chết , nếu thêm chút xíu nữa trời vừa sáng là nàng liền hồn phi phách tán rồi.

      Nữ oa này có cá tính!

      Nàng là người đầu tiên biết thân phận phía sau của , còn dám trắng trợn khiêu khích quyền uy của nữa chứ. Món đồ chơi này quả tệ, nghĩ vậy, ngày tháng sau này còn nhàm chán nữa rồi.

      “Ngươi dường như muốn bồi dưỡng thế lực đối thủ ngang bằng, ta nhất định để ngươi thất vọng.”

      Nàng muốn có sức mạnh cùng với trở nên mạnh mẽ hơn, tiếc là thân thể nay quá yếu, từ nàng biết, thế giới cường giả đều là cá lớn nuốt cá bé, mà người yếu chỉ có kết cục, đó là cái chết thê thảm.

      Nàng, Phán Hạ, xưa nay đều phải là kẻ yếu, bất luận ở thế giới nào!

      Nàng, Phán Hạ, xưa nay chỉ quen đứng ở cao quan sát chúng sinh!

      Đế Tà Quân nở nụ cười mỵ, trong tay đột nhiên xuất quả cầu thủy tinh trong suốt, thủy tinh cầu trong suốt hề có chút tạp chất, thuần túy óng ánh xoay tròn phát ra ánh sáng xán lạn trong tay Đế Quân Tà.

      “Để ta xem năng lực của bé chút nào.”

      Phán Hạ nhận lấy quả cầu thủy tinh trong tay Đế Quân Tà, tò mò hỏi, “Quả cầu linh lực?”

      “Linh đồ đằng.” Đế Quân Tà cười nhạt tiếng, tấm màn yếu ớt sáng chói ra cùng lúc bao phủ Phán Hạ cùng linh đồ đằng.

      Khi những chùm sáng rực rỡ kia cảm ứng được, linh đồ đằng vốn bình tĩnh kia như cảm ứng được gì đó, quả cầu bên trong nhanh chóng bắt đầu hình thành vòng xoáy, vòng xoáy xoay xong, tiếp theo xuất chút chùm ngọn lửa màu đỏ.

      Đế Quân Tà nhìn chùm ngọn lửa kiều diễm phía xa, cười nhạt tiếng, linh sư hệ hỏa.

      Ngọn lửa trong chốc lát từ từ biến mất, linh đồ đằng bên trong vòng xoáy bỗng nhiên phun trào cách khác thường, lần này, khí hào hứng như lúc nãy, linh đồ đằng thấp thoáng xuất dòng nước trong suốt, bình tĩnh đến nỗi vật nào có thể quấy nhiễu.

      Linh sư hệ thủy.

      “Ha ha, quả nhiên là đối thủ tệ!”

      Linh sư bình thường chỉ có tu luyện loại linh lực, linh sư nắm giữ hai loại linh lực từ xưa tới nay chỉ có thể đếm đầu ngón tay, huống chi là cùng lúc nắm giữ hai loại linh lực tương sinh tương khắc.

      Vật này, quả bình thường!

      “Nhị phẩm hỏa linh sư cùng nhất phẩm thủy linh sư ở Thánh La đại lục nhiều vô số kể, có điều ta tin tưởng, bé ngoại lệ.” Tựa như vì mình vừa tìm được món đồ chơi thú vị mà đột nhiên trở nên hưng phấn, tâm tình Đế Quân Tà lần đầu tiên rất vui vẻ.

      “Nhị phẩm hỏa linh sư? Nhất phẩm thủy linh sư? Có nghĩa là gì thế?” Tâm tình Phán Hạ theo ý của Đế Quân Tà, càng mang theo chút mong đợi cùng ý muốn muốn thử lần, mang theo tinh thần cường đại thấy chết sợ súng.

      Thế giới này, rốt cuộc là thế giới như thế nào?

      Năm ấy mười tuổi, mẹ mất, nàng bị gia tộc Mục Lặc Phỉ Nhĩ, kẻ đứng đầu tựa như thần thoại phái người tới đem , tiếp theo chính là được huấn luyện ám sát mãi mãi nhìn thấy ánh sáng. Gia tộc Mục Lặc Phỉ Nhĩ, nàng danh nghĩa phụ thân, buộc nàng đời phải cống hiến cho sư phụ.

      Giết chóc ngừng nghỉ, khắp nơi chân trời góc bể toàn là máu tanh, cuộc đời của nàng từ lúc bước lên đỉnh cao khắc đó hoàn toàn sụp đổ.

      Năm mười tuổi, nàng bất ngờ phát mình nắm giữ năng lực khống chế lửa và nước, đối mặt với việc quỷ quái kia, nàng hề sợ hãi mà còn hưng phấn.

      đỉnh cao, chỉ có cường giả mới có thể sinh tồn.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 8: Trắng trợn cướp đoạt (4)

      “Linh sư chính phái có bảy hệ, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, điện. Linh thuật ám hệ là của bàng môn tà đạo, tuy rằng lên cấp nhanh nhưng lại bị hết thảy mọi linh sư Thanh La đại lục người người tìm cách diệt trừ, mấy ngàn năm qua rất ít người tu luyện. Linh sư chia làm chín cấp, đầu tiên là cấp , cuối cùng là cấp chín. Phía linh sư cấp chín là thánh linh sư, nữa là thánh giả, thánh tôn, thánh vương cùng thánh hoàng, mỗi cấp độ lại phân ra thứ cấp, sơ cấp, cao cấp cùng bốn đẳng cấp đỉnh cao.” | Editor: Ta đổi nhất phẩm nhị phẩm thành cấp 1, cấp 2 nhé, cho dễ hiểu. \ ~. ~ /

      Nghe xong đẳng cấp linh sư của thế giới này, Phán Hạ đột nhiên lộ ra nụ cười xán lạn. “Ngươi là đỉnh cao Thánh hoàng hệ thổ.”

      Phán Hạ phi thường khẳng định ra.

      Nam nhân mạnh mẽ này tuyệt đối tình nguyện bị rơi lại phía sau, kiêu ngạo như chỉ có thể đạt tới địa vị đỉnh cao Thánh hoàng mà thôi, bởi vậy mới có tâm tư nhàm chán bồi dưỡng đối thủ.

      “Chỉ là đỉnh cao Thánh hoàng thôi mà.” Đế Quân Tà thẳng thắn ra thực lực đằng sau của mình, hai mắt trở nên trống rỗng, “Thánh La đại lục rộng mênh mông, bên trong còn có ngũ giới, con người là bé nhất, chỉ khi đạt tới Thánh hoàng mới có thể xưng bá phương, có đủ sức mạnh làm sao có thể quan sát ngũ giới đây.”

      Phán Hạ nở nụ cười, nụ cười mê hoặc mà diễm lệ, ánh mắt rạng ngời óng ánh rực rỡ, chiếu sáng chói mắt.

      “Tên của ngươi.”

      Đây là lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thẳng vào đối thủ. mạnh mẽ, cường hãn, nam nhân này có đủ bản lĩnh để cho nàng đem coi làm đối thủ!

      “Đế Quân Tà.”





      “Phong nha đầu?” ràng Phán Hạ cảm giác được mắt mình co giật ngừng.

      Phong Lạc Trạch cứ gọi nàng là “nha đầu”, “nha đầu” mãi, nàng vẫn còn rất xa lạ với việc xưng hô của ca ca đối với muội muội này, ra “nha đầu” chính là tên thân thể này à…

      Mẫu phi Phong nha đầu, nữ nhân thế thân thần kinh kia, tám năm trước Đế Quân Tà thăng cấp thành Thánh tôn, lần tiêu diệt Phong Dịch quốc, tùy tiện bảo đem con tin mang về.

      Người phụ nữ kia, chính là Thần phi thánh sủng của quốc vương Phong Dịch quốc, đồng thời Phong Lạc Trạch mười tuổi lúc đó cũng bị đem tới đệ nhất đế quốc làm con tin. Chỉ là sau khi nàng tới đệ nhất đế quốc mới phát , nàng có thai ba tháng, bảy tháng sau, nữ oa được sinh ra ở lãnh cung.

      Nữ tử hoàng gia đều do quốc sư phía sau mỗi nước căn cứ suy tính ngày sinh tháng đẻ, lại ngạc nhiên khi nghe hoàng đế đồng ý đặt tên. Khiến con tin Thần phi vừa đến đệ nhất đế quốc cùng Phong Dịch quốc mất liên lạc.

      Nha đầu, nha đầu hay khóc, cũng là tên nàng. | Editor: Ta chém đó, ta chém, biết tên thân thể trước lúc chết là gì luôn.

      Phong nha đầu! Phong nha đầu sao?

      “Ta cảm thấy cái tên này rất hay!” Ngón tay trắng nõn của Đế Quân Tà nhàng lật xem cặn kẽ tài liệu về thân thể nay của Phán Hạ, nụ cười có chút nham hiểm.

      “Ngươi thích cứ lấy mà xài.” Ánh mắt của Phán Hạ chẳng buồn mà liếc Đế Quân Tà cái, tay non nớt thuần thục nhanh chóng lật cuốn sách được bao bọc khéo léo trong tay.

      Cuốn thứ ba rồi đấy.

      Bất kể là sách ghi chép về thế giới này hay ghi chép về linh lực đều được cung nhân từ Tàng Thư Các chuyển tới cho Đế Quân Tà.

      Muốn xem xét Thánh La đại lục này, tất nhân phải hiểu tình lớn của nó, đây là bước đầu tiên.

      “Bệ hạ, tới giờ dùng thiện rồi.”

      Người chuyện chính là tổng quản nội vụ Huyền Nguyệt của Đế Quân Tà, trong hoàng cung đệ nhất đế quốc, nắm quyền rất cao trong cung.

      Đế Quân Tà liếc mắt nhìn đống sách nằm mặt đất chưa bị Phán Hạ lật lên, phát , tốc độ đọc sách của nàng quả rất nhanh, Tuy là vậy, nghĩ, bất quá chỉ là nữ oa năm tuổi, chỉ là so với người bình thường giảo hoạt hơn chút thôi.

      “Dạy tới đây thôi.” Đế Quân Tà dặn dò cách nhợt nhạt, con mắt sắc bén kia khắc chưa từng rời khỏi bóng dáng gầy yếu rời .

      món đồ chơi, muốn khống chế nàng, hiểu nàng là bước đầu tiên.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 9: Lên cấp (1)

      Màn đêm buông xuống nhưng toàn bộ Tận Hoan điện dị thường sáng sủa, xà nhà khảm nạm vô số minh châu đếm mãi hết, giống nơi khác cung điện đèn đuốc mờ nhạt, ánh đèn Tận Hoan điện nhu hòa mà lại sáng sủa, tựa như mặt trời giữa ban trưa.

      Phán Hạ khép sách lại, ngẩng đầu lên, nhìn Đế Quân Tà bên cầm tay ly rượu ánh sắc đỏ khẽ mỉm cười. “ tay nâng rượu thưởng thức, ly rượu đỏ say hồng nhan, y nhân khuynh thành nằm mỉm cười, mỹ cảnh như thế tìm nơi nào.” | Editor: Sorry, ta dốt văn biết sửa sao thành thơ đây.

      “Bé chẳng lẽ biết mỹ nhân đều có độc sao.” Đế Quân Tà tò mò ngẩng đầu lên, lộ ra đường nét cái cổ linh hoạt, hầu kết ung dung thong thả trượt lên trượt xuống, rượu đỏ xinh đẹp từ từ chảy vào cánh môi mỏng khiêu gợi kia.

      Khóe môi kéo , đầu lưỡi từ khóe miệng khẽ nhếch liếm giọt rượu đỏ còn lưu lại, hòa vào trong miệng.

      Người ấy lúc này, thập phần mỹ lệ cao quý, lười nhác tà mị, còn thêm chút ám muội phía sau.

      Đế Quân Tà, nam nhân hoàn hảo mà mọi nữ nhân khắp Thánh La đại lục đều điên cuồng si mê.

      Phán Hạ từ dưới đất bò dậy, chân duỗi cái, ưỡn mình, cánh tay giơ lên, chậm rãi làm động tác vươn vai.

      “Độc nhất là lòng dạ nữ nhân đấy.”

      Trong sách ghi chép thực lực của Đế Tà Quân, vẫn chỉ dừng lại ở cao cấp Thánh vương mà thôi. Mà thực lực chân chính của Đế Quân Tà là cao cấp Thánh hoàng, ở Thánh La đại lục, đủ để cao ngạo trước tộc nhân, tồn tại như thần.

      đối thủ như thế là may mắn? Hay bất hạnh đây?

      Phán Hạ nở nụ cười xinh đẹp, “Là may mắn nha!”

      “Ta rất mong chờ tiểu nữ nhân này đến cùng độc đến đâu.” Đế Quân Tà càn rỡ nở nụ cười, nhìn người xanh xao vàng vọt trước mặt, kì thực nữ nhân này ngoài việc ngang ngược nhìn càng ngày càng thích.

      “Rượu độc dù chết người, nhưng thời gian tử vong là được quyết định bởi lượng rượu mình dùng.” Phán Hạ nhếch môi nở nụ cười, lộ ra nụ cười thâm trầm hợp với độ tuổi của mình.

      “Ta cũng rất tò mò thời khắc rượu độc ấy phát tác đặc sắc thế nào, nếu chúng liền thử xem.” Đế Quân Tà nở nụ cười mị hoặc, trong tay đột nhiên xuất chút thanh thủy.*

      *Thanh thủy: nước trong veo, được thanh lọc.

      Thanh thủy bị mạnh mẽ dùng linh khí ngưng tụ thành quả cầu , nếu Phán Hạ nhìn thấy dòng thanh thủy kia phun trào gợn lên từng làn sóng nhàng, nàng chắc chắn cho rằng dòng thanh thủy trong suốt kia là cái cốc hình tròn bền vững trong suốt.

      Đế Quân Tà lại lần nữa dùng động tác lơ đãng, thể ra thực lực ngạo nghễ thể xem thường của .

      “Ta cũng chờ mong.” hề phòng bị nở nụ cười, Phán Hạ uống thanh thủy vây quanh đoàn linh khí kia vào.

      Nàng hề đề phòng, là bởi vì trước mặt cái tên nắm giữ thực lực Thánh hoàng này nàng thể địch nổi.

      muốn giết nàng, chỉ cần động ngón tay là nháy mắt nàng liền biến mất.

      Thanh thủy mát mẻ có mùi vị gì, Phán Hạ uống đoàn thanh thủy kia xong trong nháy mắt, nàng cảm giác được cơ thể mãnh liệt sôi trào sức mạnh ngừng bóp nghẹt huyết mạch của nàng.

      Nguồn sức mạnh tùy tiện làm càn như vậy, đấu đá lung tung, dường như muốn hủy thân thể của nàng.

      “Thân thể bé yếu quá.” Đế Quân Tà phất tay, nguồn linh lực màu vàng liền đem Phán Hạ bao vây chặt bên trong.

      Thân thể yếu đuối bé như vậy, nếu hỗ trợ, kết cục của nàng chỉ có thể là tứ chi hoàn toàn bị tan rã.

      Thấp thoáng như có dòng khí ấm áp ôm lấy, mang theo sức mạnh xoa dịu mọi đau đớn, suýt chút nữa bị nguồn sức mạnh kia vắt kiệt hết sức sức lực, Phán Hạ từ từ thở phào nhõm.

      Nhắm hai mắt lại, Phán Hạ hết thảy tập trung lực lượng ngừng phá hoại xen lẫn tái tạo bên trong cơ thể. Cho dù có lực lượng bảo vệ, nàng vẫn ngừng cảm thấy thống khổ cùng khó chịu bên trong.

      Chương 10: Lên cấp (2)


      Đế Quân Tà chân chính từng , thân thể này thực quá yếu, vì để trở nên mạnh mẽ, chút đau khổ đó có tính là gì? Điều động thủy linh lực, Phán Hạ bắt đầu tiếp xúc thăm dò với cỗ sức mạnh to lớn kia, sau đó san bằng đấu đá lung tung của nó, từ từ để nó cho mình sử dụng.

      Đế Quân Tà chỉ cho đoàn linh khí qua, khiến nàng kịp ứng phó.

      Phán Hạ lưu luyến sức mạnh, lên cao lần nữa!

      Quá trình cải tạo thân thể cực kỳ thống khổ, giống như thống khổ cực hạn thế gian, linh hồn lần lượt vặn vẹo chấn động sâu sắc.

      Giọt mồ hôi cuối cùng từ trán trượt xuống cằm, lấp lánh nho đọng sàn cẩm thạch, Phán Hạ ràng nghe được tiếng mồ hơi rớt xuống mặt đất, chút tiếng vang bé như vậy cũng nghe thấy.

      Nở nụ cười uể oải nhìn nam nhân vừa thu lại linh lực phía đằng kia, nhếch miệng lên, “Cuộc sống tương lai của ngươi nhất định quạnh.”

      “Hỏa linh sư cấp bốn, thủy linh sư cấp năm. Ha ha. lầm.” Nhìn vòng sáng màu đỏ cùng màu xanh lam người tiểu nữ oa trước mặt, Đế Quân Hà tựa như đoán được tháng ngày đặc sắc trong tương lai.

      Mỗi thuộc tính linh sư đều có màu sắc đánh dấu, vòng sáng hỏa linh sư là màu hồng, mộc là màu cam, thổ là màu vàng, phong là màu xanh, thủy là màu lam, lôi là màu tím, điện là màu trắng, ám hệ là màu đen. Mà số lượng vòng sáng người bọn là đại diện cho cấp bậc.

      “Tuy rằng sức mạnh bé như vậy thực đáng kể, nhưng cũng có thể xem là khởi đầu tốt.” Phán Hạ nhìn Đế Quân Tà, trong đôi mắt trong suốt mang theo ý cười nhợt nhạt.

      Ánh mắt dần dần sâu xa, nghiêng người tựa vào thành giường, nhìn Phán Hạ cười yếu ớt trước mặt. luôn có ảo giác, tựa như cái thân thể đơn bạc gầy yếu đơn độc kia khiến ánh mắt người ta say mê.

      Ngón cái tay trái nhàng vuốt viên ngọc đỏ lấp lánh rực rỡ tay phải, Đế Quân Tà bày ra động tác lười biếng mà tôn nghiêm khiến người ta nhịn được mà cung kính, “Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, phải bé cũng nên thẳng thắn với ta chút sao.”

      nữ nhân hai mươi lăm tuổi tá thi hoàn hồn, chỉ tiếc thân thể này như ý nguyện.” Ngón trỏ tay phải Phán Hạ khẽ nâng, từ bốn phương tám hướng xuất đoàn ngọn lửa màu xanh lam nhạt, ngọn lửa xinh đẹp giương nanh múa vuốt, trong khí lưu lại dấu vết ngọn lửa màu xanh lam nhạt, ngay lập tức vây quanh Đế Tà Quân.

      Vốn khí tức hỏa diễm mang theo hủy diệt cách Đế Tà Quân còn tới thước trong nháy mắt toàn bộ liền mất thấy tăm hơi, Phán Hạ nhếch môi nở nụ cười, giọng hững hờ tựa như phải là mình gây ra, “Dùng người đúng chỗ mà thôi.”

      Nàng có quên lần đầu gặp mặt, cách làm sao bắt nạt nàng!

      Lần này thất bại, nhưng ngày sau, cơ hội còn nhiều lắm.

      Đối với hành động vô lễ cùng tùy tiện giải thích của Phán Hạ, cũng cảm thấy ghét bỏ chỗ nào.

      “Thế giới ấy là thời thế nào.” Vẻ mặt mang theo vài phần mong chờ cùng muốn thử lần xem thế nào.

      Bên Thánh hoàng, chính là chín tần Thiên thần, từ tầng đến tầng chín, phía nữa là Thiên tôn, Thiên vương, Thiên hoàng, Đế tôn, Đế vương, Đế hoàng, còn có Thần sáng thế, nắm giữ được thực lực Đế hoàng có năng lực xé rách thời , xuyên qua thời .

      Mục tiêu xưa nay của dừng lại ở chỗ Thiên thần…

      “Người ở đó tuy chưa từng nắm giữ linh lực mạnh mẽ hủy thiên diệt địa, nhưng cũng có thể nghiên cứu ra vũ khí cao cấp phá hủy toàn bộ thế giới.”

      Sức mạnh khoa học của người địa cầu chỉ hạn chế ở chỗ lên trời xuống đất mà còn có thể xâm chiếm hành tinh khác.

      “Thăm dò tệ.” Đế Quân Tà nhợt nhạt nở nụ cười, dùng ngón tay vuốt hồng bảo thạch rồi đột nhiên nghiêm túc. “ tại có thể cho ta biết tên của bé chưa.”

      Cao thủ trong lúc hỏi tên, cũng là biểu coi trọng đối phương.

      “Đệ nhị Phán Hạ.” Đôi môi khẽ mở, đó là cái tên theo nàng hai mươi lăm năm.

      Đệ nhị Phán Hạ, đời nàng, cũng là đời của mẹ.

      Đế Quân Tà nở nụ cười cuồng ngạo, “Đệ nhị, được, làm sao lên được Đệ nhất đây.”

      Cho dù chỉ là món đồ chơi, cũng là đồ chơi của Đế Quân Tà , nhất định cũng phải là tồn tại độc nhất vô nhị. Huống chi, vật này, xứng với danh hiệu “Đệ nhất” hơn.









    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 11: Đệ nhất Tà Hoàng (1)

      Công kích dũng mãnh, sát chiêu ác liệt, mỗi chiêu thức của Đệ nhất Tà Hoàng khến cho Mạc Thị sau khi xuất hết thổ linh lực ngăn cản rất là kinh ngạc.

      Đệ nhất Tà Hoàng, chính là Đệ nhị Phán Hạ sống lại tại Thánh La đại lục.

      Mạc Thị, thị vệ thân cận của Đế Quân Tà. giờ, đánh nhau với Đệ nhất Tà Hoàng.

      Lâu vận động tay chân đơn giản khiến Đệ nhất Tà Hoàng có chút phấn khởi khác lạ.

      Thực lực mạnh mẽ đơn thuần chỉ là linh lực tăng lên, phản ứng tay chân càng có thể tăng sức mạnh, đây chưa phải là con đường duy nhất bảo đảm tính mạng.

      trán mồ hôi ngừng chảy cuồn cuộn xuống theo gò má, nội tâm Mạc Thị ngừng kêu khổ.

      Vốn hôm nay còn xem nhiệm vụ bồi nhóc con này luyện chút là đơn giản, liền hăng hái nhận lấy nhiệm vụ do bệ hạ vĩ đại giao cho, còn nhịn được quay về phía đắc ý. Chẳng lẽ phải phối hợp theo, đưa ra ánh mắt vui mừng đắc ý.

      Có thể vậy

      “A a…” tiếng hét thảm thiết. Mạc Thị cảm giác đáy quần của mình nóng lên giống như lúc nào cũng có thể nổ tung.

      Cảm giác “nhói” cái!

      Con nhóc đáng chết, dám tấn công phía dưới ! Ôi! là đau chết mà!!!

      “Đối phó với kẻ địch là từ thủ đoạn nào, ngươi vẫn còn non.” Đệ nhất Tà Hoàng tung ra tràn cười nhạo, vốn hai mắt trong veo bỗng sáng lên.

      Mạc Thị rất muốn chửi ầm lên, nhưng cảm giác đáy quần đau đớn mãnh liệt, tựa như sức lực thân thể đều bị rút cạn, ngay cả sức mắng người cũng có.

      “Ai, chán quá, hôm nay tới đây thôi.” Đệ nhất Tà Hoàng lộ ra hàm răng trắng nõn vô hại, lộ ra khuôn mặt cực kỳ ngây thơ vô (số) tội, kì thực là nụ cười phúc hắc quỷ dị, Mạc Thị hận thể đem nàng xé xác trước mặt , vỗ vỗ tay, kiêu ngạo nâng bước rời

      A, ai bảo lúc đầu lộ ra ánh mắt đắc ý xem thường nàng đây, cước phía xa, liền đủ trừng phạt rồi.

      Đêm đó, Mạc Thị ôm đất khóc khàn cả giọng, nước mắt liên tục đổ xuống ào ào. “Ô ô, nữ oa chết tiệt kia, ta suýt chút nữa là thể giao hợp rồi. Ô ô…”

      Chẳng lẽ khối băng ngàn năm biến đổi như hôm nay nhịn được phải cười nhạo phen, “Được xem là người bệ hạ coi trọng, có khả năng chết mất thôi.”

      rất hoài nghi, nhóc có đầu óc kia làm sao có khả năng năng tu thành thánh giả, trải qua chọn lựa, được bệ hạ phong làm thị vệ của ngài chắc?

      “Ô ô, nàng đối phó với kẻ địch từ thủ đoạn nào, ta chỉ là luyện tập cho nàng thôi mà, rốt cuộc ta đắc tội nàng chỗ nào chứ?” Mạc Thị nghĩ đến cảnh thê thảm vừa trải qua chiều nay, liền cảm thấy thương cảm, mãi, cảm giác chỗ hai chân mày lại bắt đầu nóng như thiêu đốt.

      “Cái này còn chưa hết, nàng còn ta vẫn còn là trẻ con, huynh xem, ta là trẻ con lẽ nàng phải là trẻ con sao, đây là nàng gián tiếp bảo ta ấu trĩ mà.” Mạc Thị vất vả than khổ với ai đó, cứ liên tiếp kể khổ rồi lại than khổ.

      Đáng giận nhất chính là con nhóc ấy phút cuối còn lộ ra nụ cười trào phùng mà đáng ghét nữa, giống như có vô số mũi tên nhọn hoắc, từng tên từng tên đâm vào tâm vậy.

      đường đường là đại nam nhân lại bị nữ oa đùa cợt…

      Chẳng lẽ cứ nghe Mạc Thị lải nhải mãi, vỗ vỗ vai , mặc dù hiểu lời của , nhưng cũng ra lời an ủi, “Mạc Thị, là bệ hạ huấn luyện huynh đó, huynh phải nắm bắt lấy cơ hội, tương lai tiền đồ vô số đó.”

      ?” Mạc Thị ngừng lại la lên hỏi, có chút hoài nghi mà nhìn, chẳng lẽ vậy, trong lòng đối với lời kia bắt đầu phen suy tính.

      Chẳng lẽ lừa người chứ, như vậy, lời sao! giờ tràn ngập kính nể cùng cảm kích bệ hạ. Bệ hạ mỗi ngày làm việc bận rộn, lại còn tâm tư bận tâm đến , thực cảm động quá mất… | Editor: Ta có cảm giác Mạc Thị bị lừa bán lấy tiền mà cũng biết mình bị lừa ấy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :