1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuồng kết hôn: Uông Bồng Khiết - Kim Huyên (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 8.2

      “Nghĩ thông cái gì?” Bộ dạng Chương Kính vẫn là có hứng thú.

      “Tình cảm của cậu với Bồng Khiết.”

      Bàn tay cầm ly rượu đột nhiên nắm chặt, Chương Kính hơi ngẩng đầu lên uống hết 1 phần 4 ly rượu còn lại, sau đó hướng người phục vụ vẫy vẫy tay lại muốn ly nữa.

      “Nghĩ thông thế nào?” quay đầu nhìn Viên Diêu, “Bây giờ ấy hoàn toàn biến thành người khác, cho dù tớ biết tớ thích ấy vậy lại thế nào?”

      ấy biến thành người khác?” Viên Diêu chầm chậm nhăn mày lại, “Vậy là sao?”

      Chương Kính có mở miệng trả lời ta, ánh mắt đột nhiên dừng lại, nhìn trừng trừng về phía sau lưng Viên Diêu, bởi vì đám người dần dần tản ra mà đột nhiên ra cặp nam nữ chầm chậm nhảy sàn nhảy.

      “Sao vậy?” Viên Diêu nghi ngờ quay đầu nhìn, cho là cuối cùng nữ nhân vật chính cũng lên sân khấu nhưng ta lại nhìn thấy dáng người quen thuộc kia đâu. “Cậu nhìn cái gì vậy?”

      Chương Kính vẫn trả lời ta, đôi mắt trừng trừng nhìn vào giữa sàn nhảy dần dần lên mây đen, khiến cho người khác có cảm giác mưa bão sắp đến.

      Phản ứng khác thường của khiến cho Viên Diêu nhịn được lại quay đầu lần nữa, lần này ta nhìn theo hướng ánh mắt của , đem ánh mắt tia đến từng người ở đó nhìn cẩn thận, sau đó, sau đó, ta cuối cùng kinh ngạc phát , ở giữa sàn nhảy cặp nam nữ chói sáng gần như khiến cho người khác thể di chuyển ánh mắt, kia lại là Bồng Khiết!

      “Ông trời!” cần giả vờ làm ra vẻ nữa, Viên Diêu kinh hô tiếng lần này hoàn toàn phát ra từ nội tâm, “Kia là Bồng Khiết sao? Tớ có nhìn sai chứ?”

      Gương mặt kia sai nhưng dáng người khiến cho người ta tức giận kia, y phục khiêu gợi, còn có kiểu tóc xinh đẹp kia, trời ơi, đó là Bồng Khiết muội muội bình thường ăn mặc bảo thủ, chính mình trước giờ trang điểm đàng hoàng, lại đủ tự tin của phụ nữ sao?

      Cảm giác được kinh ngạc của bản thân cách ràng vậy cậu ta sao? Sau khi Chương Kính nhìn thấy thay đổi của ấy phản ứng như thế nào? ta nhịn được quay đầu nhìn .

      Mây đen đến đỉnh, dầy đặc, bão táp sắp đến….

      Đại đa số từ có thể dùng để hình dung thái độ mặt lúc này còn chưa có ra trong đầu Viên Diêu, Chương Kính vẻ mặt u ám kiềm chế được nhanh chóng nhảy ra khỏi ghế, tức giận đùng đùng về hướng sàn nhảy.

      Oa, liều thuốc này của Thời Mễ Mễ kê vừa nhanh lại vừa mạnh, biết người đàn ông bị đem ra làm thuốc dẫn kia đắc tội cái gì, lại hãm hại như vậy!

      Cực kì hứng thú, Viên Diêu cũng nhảy ra khỏi ghế, theo sau lưng . xem náo nhiệt !

      ╃⊙_⊙╃

      làm gì vậy? Lại phát cái gì thần kinh, buông tôi ra!”

      Từ sau khi hai người cãi nhau, mỗi lần vừa gặp mặt, nhất định có la hét và lời thoại này.

      Uông Bồng Khiết dám tin chính mình lại xui xẻo như vậy, tối nay mới bị bắt gặp xem mặt ở nhà hàng Quất Viên, sau đó 3, 4 tiếng đồng hồ lại bị gặp phải ở trong quán bar.

      là quán bar khắp Đài Bắc đều sập rồi chỉ còn cái này chưa sập sao? Nếu bọn họ sao lại nhanh như vậy cùng xuất tại nơi! đáng chết!

      “Chương Kính bỏ tôi ra, muốn đưa tôi đâu, bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!” Bị thô lỗ cưỡng ép kéo , Uông Bồng Khiết gần như loạng choạng thiếu chút nữa té ngã.

      Quỷ tha ma bắt đến cuối cùng là muốn thế nào, dựa vào cái gì can thiệp chuyện kết bạn? Lúc trước đánh quách Yến Toàn quyền, vừa nãy lại động thủ đánh Lục Dục, rốt cuộc có phải là cái thần kinh bình thường , dựa vào cái gì khắp nơi loạn đánh người như vậy? Là quách Yến Toàn và Lục Dục có phong độ, nếu đổi lại là sớm đánh cho quyền bất tỉnh đưa đến đồn cảnh sát, tố cáo cố ý gây thương tích.

      Đáng chết, cuối cùng muốn kéo đâu?

      “Chương Kính_______”

      “Câm miệng!”

      đột nhiên dừng bước, làm cho kịp phòng bị đầu đánh lên, kịp tức giận, kịp đứng vững, bàn tay vốn nắm cánh tay nhanh chóng di chuyển lên đôi vai trần của , nắm chặt, sau đó dùng sức lay động.

      “Rốt cuộc em muốn làm gì đây?” gào thét hướng quát lên.

      Uông Bồng Khiết bị lay động mãnh liệt đến nỗi choáng váng hoa mắt, đau khổ suýt nữa ói ra, may mắn gần đây thèm ăn, mỗi bữa đều chỉ ăn chút mà thôi, mà bữa ăn trước cách tại khoảng 6 tiếng, cho nên trong dạ dày của căn bản có cái gì có thể ói ra, nhưng cho dù như vậy, chóng mặt cũng rất khó chịu.

      làm gì…buông tay!” giãy dụa kêu lên.

      Chương Kính đảo đôi mắt đỏ ngầu, 10 ngón tay nắm chặt vai gần như bấm vào trong da thịt non mềm của .

      “Buông tay?” nghiến răng nghiến lợi ra, “Để cho em quay trở về trong quán bar trình diễn loại đồi trụy kia, làm trò giải trí cho toàn bộ người ở đó?”

      “Tôi biểu diễn đồi trụy làm trò giải trí cho mọi người?”

      “Rốt cuộc em nghĩ cái gì? Bộ y phục chết tiệt này là lấy ở đâu? Em lại dám mặc nó trong quán bar cùng đàn ông em em biểu diễn cho mọi người nhìn, rốt cuộc em bị sao vậy, sợi dây thần kinh nào xảy ra vấn đề, em !” kiềm chế đuợc tức giận và kích động trong lòng, Chương Kính lại ra sức lắc lắc mấy lần.

      Cảm giác chóng mặt mới hơi bình phục, nghĩ đến dao động khác càng kịch liệt lại đem kích động đến cao điểm.

      cần lắc… cần lắc nữa…” cảm thấy chính mình sắp ngất .

      “Uông Bồng Khiết, em là Uông Bồng Khiết tôi quen biết kia sao?! Uông Bồng Khiết mà tôi quen biết chạy đâu rồi? Đem ấy trả lại cho tôi, em đem ấy trả lại cho tôi!” gào hét hướng kêu lên, động tác lay động chút cũng dừng lại, ngược lại càng thêm mãnh liệt.

      Vì sao lại trở nên như vậy! Tuy bây giờ so với trước kia xinh đẹp hơn nhiều, cũng tự tin hơn nhiều, nhưng là đoan trang, điềm đạm, dịu dàng ấm áp, đảm vốn có của còn có khả năng đặc biệt của khiến cho người khác trong lúc ý thức đánh mất trái tim cho chạy đâu rồi? Bồng Khiết của chạy đến chỗ nào rồi?

      “Dừng tay…” Uông Bồng Khiết yếu ớt ngăn chặn động tác lay động của , gương mặt trắng bệch chút máu, tiếp theo chỉ cảm thấy thân thể nhũn ra, toàn thân lập tức mất cảm giác.

      Chương Kính tại lúc ngàn cân treo sợi tóc mạnh mẽ ôm lấy thân thể đột nhiên trĩu nặng của , thái độ mặt vô cùng kinh hoảng và sợ hãi. Sắc mặt của trắng bệch, cúi đầu nhìn ở trong ngực sớm mất cảm giác, nhận thấy hai tay mình ôm bắt đầu run lên.

      “Bồng Khiết?” Giọng của giống như từ phương xa truyền đến, lướt , trống rỗng.

      “Bồng Khiết?” Giọng như cũ vang lên lần nữa, lần này ràng xen lẫn hoảng sợ và run rẩy. đưa tay vuốt đôi má lạnh buốt mà trắng bệch của , sau đó đưa tay đến trước mũi cảm thấy hô hấp yếu ớt.

      giây sau, nhanh chóng ôm chạy như bay về phía bãi đỗ xe. Giây phút này đột nhiên cảm tạ bản thân, may mắn cuối cùng vẫn là kiên trì xe của chính mình, mà cùng Viên Diêu xe.

      rất , so với trong tưởng tượng của khác rất nhiều, nhưng theo như thân thể cao lớn của , cân nặng của phải chỉ có như vậy mới đúng.

      Lâm Tranh gầy , vốn quan tâm, bởi vì trong ấn tượng của , thể lực của cơ hồ gần như bằng đàn ông, gầy chút cũng đến nỗi thay đổi hay ảnh hưởng cái gì. Cho đến lúc này mới biết mình có bao nhiêu đáng chết và tự cho là đúng.

      Vì sao lại gầy , giống như Lâm Tranh là kết quả của việc giảm cân hay là bị bệnh gì?

      ngất xỉu, đây là việc trước giờ chưa từng có, có phải bị bệnh gì nghiêm trọng mà lại biết?

      Xin người, ông trời, đừng tàn nhẫn như vậy, lúc vất vả mới hiểu được tình cảm của mình với lại đem thân thể ra trêu đùa .

      có việc gì, trong lòng ngừng với chính mình.

      đường chạy như vũ bão đến phòng cấp cứu gần nhất, vẫn ngừng với chính mình, có việc gì.

      ╃⊙_⊙╃

      cái gì? Làm phiền lại lần nữa?”

      “Bị bệnh chỉ vì dinh dưỡng mất cân đối, hơn nữa đói bụng quá mức mới ngất .” Bác sĩ kiên nhẫn lại, ”Trước tiên để tôi truyền cho ấy bình glucozo, chờ ấy tỉnh lại sau khi hồi phục sức khỏe có thể xuất viện, nhưng sau này nhắc ấy phải chú ý ăn uống đầy đủ chất dinh dưỡng, nên thích đẹp giảm cân mà đem thân thể phá hoại.”

      Sau khi bác sĩ xong, khẽ gật đầu rời , mà Chương Kính lại vẫn duy trì tư thế như cũ, ngây như tượng đứng tại chỗ rất lâu còn chưa có cách tiếp thu như vậy.

      Mất cân đối dinh dưỡng?

      Đói bụng quá mức?!

      Thích đẹp giảm cân!

      muốn giết !

      Chương Kính tức giận kìm chế được xoay người xông về phía giường bệnh Uông Bồng Khiết nằm, gương mặt xám xịt khiến cho những người khác chờ trong phòng cấp cứu khỏi sinh ra loại cảm giác sợ hãi trốn tránh, nguy hiểm đáng sợ. Người đàn ông cao lớn, khôi ngô này là đến tìm kẻ thù sao?! Là tên ngu ngốc nào lại ngốc đến nổi đắc tội ?

      Ánh mắt sợ hãi lại nén nổi tò mò di động theo , mọi người đều suy nghĩ tên ngu ngốc kia là ai, lại kinh ngạc phát càng đến cái giường bệnh sát tường, gương mặt xám xịt tức giận của lại càng phai nhạt.

      Lúc đứng tại bên giường bệnh cúi đầu quan sát tóc dài giường, gương mặt lúc trước vốn vô cùng nghiêm khắc và phẫn nộ chỉ còn lại dịu dàng và lo lắng.

      Sắc mặt của rất trắng, chỉ cần truyền chai nước là có thể xuất viện sao?

      Lúc nhìn thấy gương mặt trắng bệch của , toàn bộ tức giận đều biến mất dấu vết, Chương Kính nhịn được đưa tay vuốt mặt , lại đột nhiên phát mặt của ngay cả bàn tay của cũng bằng.

      Ánh mắt rơi vào tay , nhịn được cầm nó lên áp vào tay .

      Rất , tay của thô dày tràn đầy sức lực mà tay của lại bé thon dài, tràn đầy cảm giác nên có của phụ nữ.

      tên ngốc, trước đây sao lại luôn đánh đồng cùng với đàn ông? từ đầu đến chân đều giống người phụ nữ, lại ngu ngốc cho là giống?! Lại tên đại ngu ngốc tự cho là đúng lại phản ứng chậm chạp!

      Quả là người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo.

      Biết thế này sớm chút nghe lời Viên Diêu, thừa nhận thích , như vậy ít nhất có thể tiết kiệm tháng trước thân thể và tinh thần bị dày vò.

      Ngày đó lúc hôn Bành Bình sau đó lại làm tức giận bỏ , thẳng thắn xin lỗi Bành Bình, có chút suy nghĩ gì với ấy, kết quả sau khi Bành Bình thưởng cho bạt tai liền từ chức, mà lại đúng người đúng tội rơi vào cảnh mỗi ngày đều phải tăng ca.

      đến công việc của công ty, sinh hoạt của từ sau khi hai người bọn họ cãi nhau cũng thay đổi thành mảnh hỗn loạn. Nhà của loạn thành đống, tủ lạnh trống rỗng, ngoại trừ bia rượu, tìm thấy loại thứ hai cái gì có thể bỏ vào bụng. ngủ đủ, ba bữa đàng hoàng, tính tình nóng nảy ngay chính bản thân mình cũng bắt đầu chán ghét mình. Ngoại trừ thời gian làm việc, toàn bộ thời gian của đều nhớ đến , nhớ lúc vui, nhớ lúc buồn, nhớ toàn bộ mọi thứ của , lại trước sau nghĩ ra . có đủ ngu xuẩn!

      Đúng vậy, . Nếu như còn có hoài nghi, chỉ cần nhớ lại cảm nhận lúc sợ hãi nhìn thấy té xỉu mặt đất phút kia, liền có thể hiểu.

      , mặc kệ là xảy ra chuyện gì, .

      Chương Kính nhịn được lắc lắc đầu tự giễu, sau đó tiếng động khẽ cười. , nhiều đến tưởng được! vốn còn cho là mình thích người nhắn, yếu đuối giống như con chim nép vào người, nghĩ đến lại .

      Buồn cười sao?

      ra chút cũng , bởi vì lúc nãy đột nhiên tỉnh ngộ bản thân lúc trước luôn chọn những nhắn đuối để qua lại bởi vì lúc học tiểu học thích , mà lúc đó nhắn yếu ớt.

      tìm , trong tiềm thức luôn tìm hình ảnh đầu tiên của khắc sâu trong lòng lại quên mất sớm ở bên cạnh .

      Ông trời, tên ngu ngốc.

      Môi mỏng nhếch lên, Chương Kính tựa hồ có thể nhìn thấy Viên Diêu sau này chế giễu như thế nào.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 9.1

      Mở to mắt nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm bốn phía, Uông Bồng Khiết đầu tiên là ngây ngốc hồi, sau đó mới chậm chạp nhớ lại toàn bộ mọi việc ngày hôm qua, thoáng chốc cảm nhận việc mất cảm giác.

      phải bị ngất sao? Là ai đưa vào bệnh viện?!

      ngọ nguậy ngồi dậy, lại phát cây kim đâm vào tay mình đầu còn lại nối liền với bịch nước biển còn lại chưa đến phần tư, dùng cái này đến xem, ít nhất hôn mê cũng vài giờ rồi.

      Là ai đưa đến đây, hi vọng phải là tên hỗn đản Chương Kính kia, nhưng là trong lòng 10 phần biết đó là ta.

      ta đâu? nên là sau khi đem ném vào phòng cấp cứu liền rồi chứ?!

      Hừ, khẽ hừ tiếng chế giễu chính mình. cũng tốt, dù sao cũng muốn nhìn thấy ta nữa, muốn lại có bất cứ quan hệ gì với ta.

      Cẩn thận ngồi dậy, gọi vị y tá tiểu thư đúng lúc ngang qua giường lại.

      “Cho hỏi nhất định phải truyền xong nước biển sao? Bây giờ tôi có thể xuất viện ?” hỏi.

      người nằm giường bệnh cấp cứu, bên cạnh có nửa người bạn hoặc người nhà chăm sóc cảm giác rất thảm thương, muốn tiếp tục chờ ở đây.

      chờ chút tôi xem xem.”

      Y tá tiểu thư đến đầu giường của lấy bệnh án ở tường xuống nhìn chút.

      còn cảm thấy chóng mặt, toàn thân có sức lực ?” ấy theo như chỉ thị bệnh án của bác sĩ hỏi, bác sĩ phê ở nếu như có triệu chứng đây bệnh nhân có thể xuất viện bất cứ lúc nào.

      Uông Bồng Khiết lắc đầu.

      “Vậy tôi giúp tháo túi nước biển ra, liền có thể xuất viện.”

      “Xin hỏi tôi phải đến đâu nộp viện phí?”

      Y tá chỉ về phía quầy thu ngân gần chỗ lối .

      Uông Bồng Khiết gật đầu tiếng cảm ơn. May mắn từ trước đến giờ cẩn thận, thói quen mang theo tiền mặt bên người dùng đề phòng khi cần đến, mà đặt hết tiền trong ví, nếu gặp phải loại tình hình này, nhất định có cửa cầu cứu.

      nhìn đồng hồ tường bệnh viện, bên ràng chỉ 3h30′. Sáng sớm.

      “Được rồi.” Y tá đè miếng bông thấm cồn lên vết kim truyền nước biển của , sau đó dán băng cá nhân lên .

      “Cám ơn.” Uông Bồng Khiết .

      cần khách sáo.”

      Sau khi y tá rời , xuống giường đeo giày vào về phía quầy thu phí.

      Đột nhiên trong lúc đó, ngừng lại, quay đầu nhìn mọi người xung quanh qua lại như thoi đưa, nhíu mày.

      Nhiều người như vậy, phải làm sao mới lấy ra được tiền giấu trong nội y đây?

      Nhìn đông nhìn tây chút, về phía nhà vệ sinh.

      Trong nhà vệ sinh, sau khi lấy ra 1000 giấu trong nội y Uông Bồng Khiết đẩy cửa nhà vệ sinh ra, lại thình lình bị giọng quen thuộc làm cho giật mình, vội vàng đem bước chân ở ngoài rút về, nhìn ra từ khe cửa.

      biết? Bệnh nhân giao cho mấy người thấy đâu, ngươi lại biết!” Chương Kính tức giận quát người y tá bị bắt giữ, thể tin được ta lại dám trả lời như vậy!

      “Tiên sinh, có chuyện gì từ từ …”

      muốn tôi từ từ như thế nào? Tôi đem người giao cho bệnh viện của các , các lại đem người làm mất, còn trả lời tôi biết, muốn tôi làm sao từ từ ?!” Chương Kính nén nổi tức giận quát lên.

      “Nếu như muốn tìm vị tiểu thư nằm ở giường sát tường nhất kia, ấy xuất viện rồi.” giọng vang lên, chính là y tá vừa mới giúp Uông Bồng Khiết tháo kim truyền nước biển ra, ta mới vừa đem ống truyền nước biển qua sử dụng đến phòng quản lý đồ trở về.

      ấy xuất viện rồi là chuyện như thế nào?” Chương Kính trong chớp mắt vọt tới trước mặt ta.

      Chữ sao ý vậy, y tá nhịn được thầm trả lời trong bụng nhưng ngoài mặt lại là giải quyết công việc : “Bệnh nhân tỉnh lại muốn xuất viện, theo như kết quả kiểm tra của bác sĩ cũng có thể xuất viện…”

      Lời ấy còn chưa xong, Chương Kính xoay người, nhanh như chớp lao ra khỏi phòng cấp cứu.

      Uông Bồng Khiết ngây ngốc đứng trong nhà vệ sinh, do dự xem bản thân có nên xuất , bộ dạng của xem ra rất sốt ruột, giống như lo lắng, quan tâm cho .

      Nên ra sao? , vẫn là nên ra tốt hơn, có lẽ là hiểu lầm, lo lắng chỉ vì trách nhiệm mà thôi, chỉ vì để giải thích với ba mẹ, trai, nếu như là thế, cho như ý.

      Vẫn là xuất tốt hơn, quyết định cùng phân ranh giới đến cùng, vậy như thế thôi.

      Mắt chuyển nhìn từng hành động của , mãi cho đến sau khi chạy ra khỏi bệnh viện nửa ngày, mới từ từ từ trong nhà vệ sinh ra, đến quầy đóng viện phí.

      Sau khi rời khỏi bệnh viện, đột nhiên nhớ đến thời gian lúc này bất kể về nhà hay nương nhờ nhà bạn bè cũng đều được, sau đó liền cảm thấy bản thân có chút đói bụng, tìm quán ăn đêm ngồi xuống, bên ăn cái gì lót bụng, bên giết thời gian.

      hoàn toàn biết lúc này Chương Kính tìm tìm đến sắp điên rồi.

      ╃⊙_⊙╃

      Chương Kính cảm thấy bản thân sắp điên rồi!

      Trước khi rời khỏi bệnh viện hỏi qua những người lái taxi gần đó, xác định trong vòng nửa tiếng đồng hồ hề có bất kì người nào ngồi xe, cho nên cách khác, bộ rời , nhưng đem mỗi con đường xung quanh bệnh viện đều tìm vài lần cũng tìm thấy .

      rốt cuộc là chạy chỗ nào? phải là sau khi rời khỏi bệnh viện mới ra đường lớn gọi taxi rời , nhưng người có mang tiền nha! (vậy sao xuất viện được ????)

      Biết đâu sau khi ngồi xe về nhà mới trả tiền.

      ngu ngốc, phương pháp đơn giản như vậy sao lại nghĩ đến nha?

      Từ bỏ phương pháp liên tục tìm kiếm manh mối, trực tiếp lái xe hướng về nhà , nhưng sau khi đến trước cửa nhà, trong lòng lại bắt đầu run lên. Dùng tình hình trong tay trống của đến xem, những có tiền mà còn có chìa khóa cửa mới đúng, cho nên nếu như có về nhà nhất định phải nhấn chuông cửa mới vào nhà được, nếu như nhấn chuông cửa, dùng hiểu biết của về ba mẹ lúc bọn họ nhìn thấy bộ y phục người nhất định dễ dàng buông tha ngựa, hỏi triệt để tuyệt đối buông tha. Nhưng là bầu khí trước mắt mảnh yên tĩnh, nào giống như về nhà?

      về nhà.

      Nếu như về nhà, chỗ nào?

      Vò đầu suy nghĩ thể đến chỗ nào, Thời Mễ Mễ đám bạn thân kia là có khả năng nhất, bắt đầu có điện thoại gọi điện thoại, có điện thoại liền trực tiếp chạy đến nhà người ta tìm người, cũng kể bây giờ là mấy giờ, ông mặt trời thậm chí còn chưa rời giường.

      “Dám làm ầm ĩ giấc ngủ của bản nương, tốt nhất ngươi nên có chuyện quan trọng, nếu ngươi chết chắc!”

      Thời Mễ Mễ ở bên kia điện thoại tức giận hướng quát, làm lơ buộc miệng hỏi: “Bồng Khiết có đến chỗ ?”

      “Cái gì?”

      Câu trả lời của hoàn toàn nằm ngoài dự tính làm cho chút do dự ngắt điện thoại đổi lại bấm số của Duẫn Thắng Nam.

      “Alo?” giọng ngái ngủ.

      “Bồng Khiết có đến chỗ ?”

      “Khiết? có nha.”

      Ngắt điện thoại, lập tức đổi sang bấm số nhà của Lữ Tư , nó thế nào lại luôn luôn đường dây bận, gọi như thế nào cũng gọi được, nghĩ nhiều, lập tức quay đầu xe phóng về phía nhà ở.

      Lúc tiếng chuông cửa vang lên, Lữ Tư online chuyện phiếm với bạn bè mạng chưa xong.

      biết là ai ấn chuông cửa nhà mình, mình xem chút. màn hình .

      Lúc này, cậu sợ gặp phải kẻ điên? Người bạn đẹp trai mạng hỏi lại.

      Nếu như gặp phải, cậu đến cứu tôi sao? nhịn được gõ câu hỏi.

      Chỉ sợ nước xa cứu được lửa gần…

      phải chuyện gì cũng thể làm khó được sao?

      Đương nhiên, chỉ cần tôi có cái chuông .

      Reng! Tiếng chuông điện ngoài cửa ngừng vang lên nhiều lần, tôi phải xem là ai, đợi chút nữa tiếp. vui vẻ trừng mắt nhìn về phía cái cửa, nhanh chóng gõ chữ, sau đó liền đứng dậy đến chỗ cái cửa, qua mắt thần cửa nhìn ra ngoài.

      Di? Là ta! Sớm như vậy ta chạy đến nhà làm gì? Lữ Tư mở chốt an toàn, mở cửa ra.

      “Bồng Khiết có đến chỗ ?” Chương Kính ngoài cửa vòng vo lập tức hỏi .

      “Khiết?” trừng mắt, sau đó lại nhăn mày. “ đến nhà tôi tìm Khiết, có sai vậy? Cậu ấy phải là bị đem …uy uy uy, muốn làm gì?”

      Chương Kính đẩy ấy ra, trực tiếp xông vao trong nhà. Bởi vì trông giống như rất tỉnh táo, cảm giác giống như có người trong phòng cùng tâm nguyên đêm, nhưng trong phòng có người chỉ có cái máy vi tính mở, màn hình là khung đối thoại chứng tỏ chuyện phiếm với người nào đó.

      ở đây…

      bị đả kích mạnh gần như đứng vững, cũng ở đây.

      “Uy, rốt cuộc là chuyện gì, sau khi ở quán bar, Khiết phải là bị đem sao?” Nhìn ra bình thường, Lữ Tư nhăn này hỏi.

      ấy mất tích rồi.”

      “Là ý gì?”

      Chương Kính đem quá trình của việc đại khái qua lần.

      Tôi thấy nước biển sắp truyền xong, nghĩ rằng ấy tỉnh lại nhất định đói bụng, liền đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua chút đồ ăn, nghĩ đến sau khi trở về liền nghe ấy rời .” vò tóc ảo não . nên rời khỏi .

      “Có lẽ cậu ấy trở về nhà rồi.”

      “Tôi tìm qua rồi, có.”

      “Có lẽ ấy ở chỗ Mễ Mễ..”

      “Thời Mễ Mễ, Duẫn Thắng Nam chỗ đó tôi cũng đều gọi điện thoại hỏi qua.” thống khổ lắc đầu.

      “Có lẽ hai người bọn họ là gạt , biết gần đây chúng tôi đều rất ghét .” Lữ Tư nhìn .

      Chương Kính nhanh chóng ngẩng đầu nhìn , trong mắt lên chút hi vọng.

      “Tôi biết tôi rất chậm chạp, rất ngu ngốc, rất đần độn, ngay cả chính mình là thích hay thích ấy cũng biết, nhưng bắt đầu từ bây giờ như vậy, tôi ấy, từ nay về sau tuyệt đối làm ấy đau lòng rơi giọt nước mắt nữa.” thề thốt cam đoan với .

      “Được rồi, thấy thành tâm như thế, tôi giúp gọi điện thoại xem xem Khiết có ở chỗ hai người bọn họ .” Lữ Tư .

      Đem vi tính tắt , đầu tiên gọi cho Duẫn Thắng Nam sau đó gọi cho Thời Mễ Mễ, nghĩ đến hai người bọn họ cũng thề rằng Uông Bồng Khiết có ở chỗ bọn họ.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 9.2

      Ông trời, chẳng lẽ Khiết, ấy xảy ra chuyện gì sao?

      hoang mang nhìn Chương Kính ở bên cạnh, chỉ nhìn thấy mặt ta chút máu vội vàng xoay người, cũng quay đầu lại chạy ra khỏi nhà .


      ╃⊙_⊙╃

      khí trong tiệm ấm áp và yên tĩnh khiến cho Uông Bồng Khiết sau khi ăn no, tự chủ nằm bò lên mặt bàn ngủ, chờ đến lúc tỉnh lại cũng gần 8 giờ.

      Hôm nay phải là ngày nghỉ, có lí do ở đây lúc này nên trở về nhà làm, sau khi suy nghĩ chút, chỉ có thể gọi điện thoại cho Thời Mễ Mễ giải thích muốn đến chỗ ấy giết thời gian.

      Chỉ là trăm ngàn lần nghĩ đến, lúc Thời Mễ Mễ nhận điện thoại của , lại hiểu vì sao hét lớn với trận. Lời đại khái đều thoát khỏi cậu chạy đến chỗ nào, có biết mọi người đều tìm cậu, hoặc là đáng chết, cậu làm cho bọn tớ lo lắng bao nhiêu đại loại như vậy, sau đó ấy ném xuống câu chờ ở nguyên đó cho phép di chuyển, liền ngắt điện thoại của .

      Uông Bồng Khiết bị hét vô duyên vô cớ, nhăn nhăn mày sau khi gác điện thoại công cộng xuống, đột nhiên nghĩ đến tối qua lúc đột nhiên bị Chương Kính kéo ra khỏi quán bar, ba người bọn họ giống như đều biết, cũng khó trách bọn họ lại lo lắng.

      là hỏng bét, nghe giọng điệu mới nãy của Mễ Mễ nhất định là tức giận, có nên trốn hay , chờ qua chút sau khi ấy hết giận, lại đến tìm ấy?

      Nhưng ngoại trừ tìm Mễ Mễ, biết có thể đâu, Thắng Nam và Tư có lẽ làm, với lại nếu như bọn họ làm, nhất định cũng giống như Mễ Mễ giận .

      Ai, thế nhưng lại, cũng phải cố ý báo, mà là thân bất do kỷ nha.

      Quên , tự thú liền vô tội, hơn nữa còn có lý do chính đáng, Mễ Mễ quá trách mới đúng.

      Đứng trong buồng điện thoại chờ người, bởi vì đối với người ăn mặc mát mẻ như bên ngoài là quá lạnh, cho nên chú ý thấy xe của Chương Kính đột nhiên dừng lại ở bên kia đường, sau đó thèm quan tâm những xe khác đường ngừng mãnh liệt bấm còi, nhanh chóng xuyên qua đường về phía .

      tiếng ‘phanh’, cánh cửa buồng điện thoại đột nhiên bị người dùng sức kéo ra.

      Uông Bồng Khiết cúi đầu thổi hơi vào hai bàn tay lạnh cóng ngẩng đầu, cái áo choàng nam giới đột nhiên choàng lên thân thể run rẩy của , sau đó toàn thân bị lôi ra khỏi buồng điện thoại.

      “Theo về!” Chương Kính thô lỗ dẫn theo lần nữa băng qua đường, gây nên trận còi xe ầm ĩ khác.

      Uông Bồng Khiết bị toàn bộ việc đến bất ngờ trước mắt làm cho choáng váng mất phương hướng, gần như biết chuyện gì xảy ra, cho đến khi bị nhét vào trong xe ấm áp, sau khi đem xe lái vào đường lớn mới từ từ kinh ngạc phát chuyện gì xảy ra.

      “Dừng xe, muốn đưa tôi đâu?” đột nhiên kêu lên, nghĩ đến nếu Mễ Mễ đón thấy nhất định càng tức giận.

      “Chương Kính, tôi kêu dừng xe nghe thấy ?” dùng sức mở cửa xe bị khống chế khóa lại, tức giận kêu lên.

      Chương Kính làm lơ, gương mặt đen thui có thể sánh với bao công.

      “Chương Kính____”

      “Ngậm miệng!” Có thể nhận thấy tức giận trong lời ra.

      Uông Bồng Khiết ngẩn ra, cơn giận bỗng nhiên tràn đầy gương mặt . “Tôi muốn lập tức dừng xe vào lề đường, để tôi xuống xe có nghe thấy ?” lạnh lùng .

      lại lần nữa làm lơ.

      “Chương Kính!” kêu lên, “Tối qua vô duyên vô cớ kéo tôi ra khỏi quán bar với Mễ Mễ tiếng, khiến cho bọn họ rất giận tôi, bây giờ lại vô duyên vô cớ đem tôi kéo lên xe, Mễ Mễ cậu ấy đến đón tôi nếu thấy người…”

      ấy đến.” đột nhiên tiếp lời .

      Uông Bồng Khiết trừng mắt nhìn . “Mễ Mễ phải là người thù dai và tính toán so đo!” vì bạn thân biện hộ.

      “Là ấy gọi điện thoại cho , cho biết em ở đây, cho nên ấy đến bởi vì đến.”

      Uông Bồng Khiết nghẹn lời trừng mắt nhìn , trong lúc nhất thời kinh ngạc hoàn toàn ra lời.

      thể!” lắc đầu tin, “Mễ Mễ sao có thể cho tôi ở chỗ nào.”

      “Bởi vì ấy biết tìm em tìm đến sắp điên rồi.” Nhân lúc chờ đèn đỏ, quay đầu nhìn , sâu nhìn vào đôi mắt kinh ngạc của , sau đó nén nổi cao giọng hét lên, “Em đáng chết, trong khoảng thời gian này chạy đến chỗ nào?”

      Uông Bồng Khiết ngây ngốc nhìn , phải là bị tiếng hét của dọa cho ngây ngốc, mà là bị sợ hãi và lo lắng nghĩ đến còn thấy sợ trong mắt làm cho chấn động. Có phải lo lắng cho ? tìm tìm đến sắp điên rồi,

      chẳng lẽ bắt đầu từ giây phút rời khỏi bệnh viện, liền ngừng nghỉ tìm sao?

      tìm tôi làm gì?” nhịn được mở miệng hỏi, sau lát lại : “Tôi lớn như vậy có thể làm chính mình biến mất sao?” Tuyệt đối thể để cho chính mình có hy vọng và mong chờ.

      Chương Kính nhìn cái, khóe miệng nhếch lên chuyện. Đèn xanh vừa sáng, lái xe tiếp tục về phía trước.

      Đối với yên lặng của , Uông Bồng Khiết biết bản thân rốt cuộc là thất vọng, vẫn là thở dài hơi. Sau đó bắt đầu tức giận, giận chính mình ràng hạ quyết tâm để ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, nghĩ đến lời thề vẫn còn bên tai, tâm tình của lại lần nữa lên xuống theo , mà ngay cả mở miệng cũng đều cần.

      tức giận, tức giận chính mình!

      Phẫn nộ quay đầu trừng mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, bỗng nhiên phát phong cảnh bên ngoài quen thuộc như vậy, giống như là đường đến nhà .

      muốn đưa tôi đâu? Tôi muốn đến nhà .” nhanh chóng quay đầu hướng la lớn.

      Chương Kính lại lần nữa khôi phục thái độ làm lơ lúc trước với , ngay cả liếc cũng thèm liếc cái.

      “Chương Kính, tôi chuyện với , có nghe thấy ? Tôi muốn đến nhà !” lại lần nữa cao giọng.

      Cuối cùng cũng nhìn cái, giống như suy nghĩ hỏi: “Em sợ cái gì?”

      Uông Bồng Khiết bị hỏi ngược lại, sợ cái gì? Căn bản là có cái gì đáng sợ, đối với hoàn toàn có ý gì, tự nhiên đối với thế nào, như vậy rốt cuộc sợ cái gì?

      Thừa nhận sao, sợ nhà giúp đỡ dọn dẹp, vẫn như cũ gọn gàng sạch ; sợ nhà trong mấy tháng này, lưu lại hơi thở của người phụ nữ khác, sợ tồn tại của đối với căn bản là quan trọng, liền giống như trong công việc, bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào đều có thể bị người khác cướp lấy.

      thảm thương, trăm triệu lời thề lại chống nổi , cũng khó trách đa số mọi người đều đối với lời thề chê cười.

      “Tôi sợ cái gì? Sợ đống rác chất cao như núi của nhà đè chết tôi.” trào phúng , “Dừng xe ở bên đường để cho tôi xuống, hoặc đưa tôi đến chỗ Mễ Mễ, chọn cái .”

      “Ngoại trừ nhà của , chỗ nào em cũng đừng nghĩ đến.”

      “Tôi vì sao phải nghe nhỉ?”

      “Bởi vì em nợ !”

      “Tôi nợ ?” mở to mắt.

      “Đúng, em nợ .”

      “Tôi nợ khi nào, nợ cái gì?”

      “Tóm lại bắt đầu từ bây giờ tốt nhất em nên cầu nguyện, cầu nguyện sau khi đến nhà bị bóp chết.” trả lời , lại nghiến răng nghiến lợi độc ác trừng mắt nhìn cái.

      Uông Bồng Khiết tự chủ lùi về sau dựa vào cửa xe, sợ hãi nhìn trừng trừng. Rốt cuộc muốn làm gì ?

      ╃⊙_⊙╃

      “Xuống xe.”

      cần.”

      xuống xe.”

      “Tôi cần.”

      Đứng trước cửa xe, Chương Kính tức giận nhìn Uông Bồng Khiết trong xe nắm chặt tay lái, liều chết chịu xuống xe, biết nên tức giận hay buồn cười.

      trước giờ biết cũng có bộ mặt trẻ con như vậy, người phụ nữa gần 1m75 làm ra động tác trẻ con như vậy, loại hình ảnh này chỉ cần nghĩ đến liền cảm thấy rất buồn cười, mà nó lại diễn ra sống động trước mắt , chuyện này đối với tức giận mà căn bản có thể loại dày vò, bởi vì ngừng đấu tranh giữa tiếp tục tức giận và muốn ôm bụng cười lớn, là rất vất vả.

      lại lần nữa, xuống xe.”

      “Tôi cũng lại lần nữa, tôi tuyệt đối xuống xe.” Uông Bồng Khiết kiên quyết cự tuyệt.

      ngốc đến nổi theo , sau đó bị đánh đâu.

      Lúc trước chưa gầy , có lẽ còn có chút sức lực kháng cự lại , tuy nhất định đánh lại nhưng khả năng bị đánh chết cũng lớn, nhưng bây giờ gầy rất nhiều, chỉ còn lại 52kg mà thôi, hơn nữa mấy giờ trước còn từng ngất , như vậy nào chịu được quả đấm phẫn nộ của đây?

      Cho nên lúc này đường suy nghĩ, tuyệt đối xuống xe, bởi vì gian trong xe tương đối , cho dù muốn đánh , vung tay trong gian hữu hạn, lực của nhất định rất nhiều, như vậy muốn đánh chết cũng khó hơn, do đó với chính mình, bất kể là như thế nào, tuyệt đối tuyệt đối thể xuống xe.

      “Vì sao muốn xuống xe?” Chương Kính hít sâu hơi, nhẫn nại hỏi.

      “Đề phòng bị đánh chết.”

      “Bị ….” Chương Kính mở to hai mắt, thái độ muốn ra tay bóp chết . “Uông Bồng Khiết, em thấy từng động thủ đánh người sao?” nghiến răng nghiến lợi ra, thiếu chút nữa bị làm cho tức chết.

      có.” Uông Bồng Khiết nhăn nhăn mặt nghĩ lại, “Nhưng tức giận, ai cũng thể đảm bảo lúc nào mất kiểm soát mà đánh tôi.”

      đánh em!” Chương Kính nghiến răng nghiến lợi đảm bảo.

      “Tôi tin.”

      “Em___” Chương Kính tức giận đến nên lời.

      “Lúc lừa tôi vào công ty của , cũng từng đảm bảo tuyệt đối có khả năng đuổi việc tôi ngày, kết quả sao? Còn phải là hại tôi biến thành người thất nghiệp lang thang?” chỉ ra dẫn chứng ràng.

      “Từ trước đến giờ chưa từng muốn em , là tự bản thân em muốn .” Chương Kính vì mình biện hộ.

      “Tự tôi muốn sao?” Uông Bồng Khiết nén nổi tức giận , cả người đột nhiên quay sang đối diện với . “ đều mở miệng kêu tôi , tôi có thể sao? Chẳng lẽ muốn dày mặt đợi lấy chổi quét tôi ra cửa, tôi mới ? Mặt tôi dày như vậy!”

      “Đấy cũng phải lần thứ nhất mở miệng kêu em , nếu như em nghe lời như vậy, 800 năm trước em sớm ở công ty rồi, vì cái gì lần này muốn làm ?” Chương Kính cam chịu yếu kém trả lời.

      “Đó là bởi vì trước mặt người thứ 3 kêu tôi , mà người này còn là khách hàng của công ty, kêu tôi làm sao còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại trong công ty, để cho người khác tôi da mặt dày, biết xấu hổ, a?” Uông Bồng Khiết lần nữa nhịn được, tức giận đến nỗi bước ra khỏi xe, đứng trước mặt chống nạnh quát lớn với .

      Lần này Chương Kính cãi lại nữa, lại đột nhiên nhếch miệng cười với , cười cách quái lạ, cũng cười đến nổi làm cho trong lòng nổi gai ốc, đồng thời chuông báo động rung lên.

      cánh tay cường tráng đột nhiên ôm lấy eo , trước khi hoàn toàn chưa kịp phản ứng nhanh chóng mang về phía trước, sau đó ‘phanh’ tiếng, chỉ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cửa xe bị đóng sầm, sau đó liền là thanh khởi động của bộ phận chống trộm ô tô.

      Xong rồi! trúng bẫy, bị lừa xuống xe rồi!

      Chương Kính cúi đầu nhìn , mặt, trong ánh mắt đều lên nụ cười đắc ý.

      “Em xuống xe sao?” nhếch miệng .

      đột nhiên nắm chặt tay đánh , “Hỗn đản, là tiểu nhân ti bỉ!”

      Chương Kính cười ha ha nắm chặt tay , sau đó ôm vào thang máy.

      Thang máy từ từ lên, trong lúc đó giống như còn lờ mờ nghe thấy tiếng Uông Bồng Khiết tức giận la hét, duy trì ngừng.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10.1

      Hỗn đản đáng chết, bỏ tôi xuống! Bỏ tôi xuống!”

      Uông Bồng Khiết quả dám tin tưởng, Chương Kính lại đem xem như bao cát vác ở vai.

      Trời ơi! sao có thể làm như vậy? Nhất là cái váy mặc người bây giờ lại ngắn như vậy, sao có thể làm như vậy?!

      “Yên lặng chút, em muốn toàn bộ người trong tòa nhà đều ra xem náo nhiệt sao?” Chương Kính chút khách khí vỗ lên cái mông xinh đẹp của cái.

      thể lơ là! nghĩ đến từ tầng trệt đến tầng 18 khoảng cách thang máy ngắn ngủi như vậy lại cũng có thể khiến cho có biện pháp từ trong tay chạy thoát.

      Cẳng chân và mu bàn chân vẫn còn ỷ đau buốt làm cho hoàn toàn dám mạo hiểm nữa, sau khi bắt lại lập tức quăng lên vai, vác thẳng vào trong thang máy, sau đó thầm thề trừ phi bước qua cửa nhà, và trước khi tháo đôi giày có thể mưu sát người chân xuống, tuyệt đối để cho hai chân của lần nữa đứng mặt đất.

      “Chương Kính!” Uông Bồng Khiết xấu hổ và giận dữ rít lên, lại dám giống như dạy dỗ trẻ em nghe lời đánh vào mông , sắp 30 tuổi rồi nha, lại dám!

      “Kêu em yên lặng chút, sao em ngược lại kêu càng lớn?” Chương Kính lại đánh mông cái, lập tức đổi lại tiếng rít kinh người của .

      Tầng 18 loáng cái trước mắt, Chương Kính vác ra khỏi thang máy, chớp mắt liền đến trước cửa nhà mình, sau đó dùng chìa khóa mở cửa vào. Sau khi vào nhà, việc đầu tiên quả nhiên là ra tay tháo đôi giày da chân xuống, sau đó ném ra ngoài cửa, lập tức đóng cửa khóa lại.

      Mặc dù biết tháo giày của mình nhưng Uông Bồng Khiết hoàn toàn biết đem giày của ném ra ngoài cửa, cho đến khi hai tiếng ‘lộp cộp’ vang lên ngoài cửa, mới giạt mình tỉnh ngộ kêu lên.

      “Giày của tôi!”

      bồi thường đôi cho em.” Chương Kính xong hơi hơi khom lưng đem bị vác vai đặt xuống đất.

      hỗn đản!” Chân vừa chạm đất, Uông Bồng Khiết lập tức dùng sức đẩy ra, “Tôi muốn bồi thường, tôi chỉ cần đôi giày vốn dĩ của tôi kia.”

      xong, nhanh chóng xoay người lao về phía cửa, nhưng eo bị giữ lại, nhanh chóng bị kéo trở về trong ngực , bị ôm chặt lấy.

      Đầu của từ phía sau lưng nặng nề vùi vào cổ .

      Uông Bồng Khiết sững sờ, cơ thể tự chủ được trở nên cứng ngắc. làm cái gì?

      “Chương Kính!” ngọ nguậy kêu lên, trong vòng tay siết chặt của , cảm nhận sâu sắc được thân thể của hai người kề sát như vậy, hơn nữa còn ngờ phù hợp. Gương mặt kiềm chế được đỏ lên.

      “Đừng động đậy, yên lặng để ôm chút được ?” Giọng của rì rầm từ phía sau tai truyền đến.

      ngây ngốc để ôm, sau nửa ngày mới đột nhiên tỉnh lại, làm chi phải nghe lời như vậy? Hơn nữa biết bản thân mình làm gì sao? Lại kêu để ôm chút!

      “Bỏ tôi ra Chương Kính, muốn phát thần kinh tự phát mình. cần phát đến người tôi.” giãy dụa kêu lên.

      “Cách chuyện của em nên đổi chút.” Chương Kính yên lặng hồi, cuối cùng từ vai ngẩng đầu lên.

      “Buông tôi ra!” dùng sức giãy dụa cái.

      “Đời này tuyệt đối buông tay.” thầm .

      vừa cái gì?” chớp chớp mắt, miễn cưỡng quay đầu nhìn , ngây ngốc hỏi.

      Chương Kính đột nhiên buông ra, sau đó lùi về sau bước. Lúc Uông Bồng Khiết lần đầu quay người đối diện với , trong mắt nghi ngờ và xác định. Rốt cuộc vừa cái gì, là nghe sai vẫn là ? Đời này…tuyệt đối buông tay!

      “Thời gian tính sổ đến rồi.” Trước khi kịp tìm hiểu lại biến thành người khác mở miệng.

      Uông Bồng Khiết lại lần nữa chớp mắt, hoàn toàn kịp phản ứng.

      “Tính sổ?” lặp lại.

      “Đúng, tính sổ.” Chương Kính chuyển mắt nhìn , đáy mắt dần dần nổi lên mây đen. “Em lại nghĩ cái gì?” xét hỏi.

      “Cái gì nghĩ cái gì?” hoàn toàn hiểu hỏi cái gì.

      “Giảm mập giảm đến đói ngất.” dùng sức .

      “A?”

      “A cái gì?” Thái độ mờ mịt của khiến cho Chương Kính nén nổi tức giận hét lên: “Uông Bồng Khiết, em tốt nhất giải thích ràng cho em gần đây rốt cuộc làm cái quỷ gì, phát cái gì thần kinh?”

      tiếp tục chớp mắt, thái độ vẫn là chưa hiểu tình hình.

      “Có phải em sống đến nổi kiên nhẫn được muốn tìm chết phải ?” Chương Kính kìm nén xúc động muốn hét lên, nghiến răng nghiến lợi ra, nhưng càng càng tức, sau cùng vẫn là nhịn được quát lên. “Em có chuyện gì bắt chước người ta giảm mập cái gì? Giảm béo , cư nhiên lại còn giảm đến đói ngất! Em rốt cuộc làm cái quỷ gì?!”

      Uông Bồng Khiết hiểu gì bị quăng pháo đến ngây ngốc, sau nửa ngày mới bất ngờ hồi phục tinh thần.

      mới phát thần kinh!” tức giận quát lại , “Tôi giảm béo liên quan gì đến ? Tôi giảm béo lại giảm đến ngất liên quan gì đến ? ít quát to hét to với tôi .” Hơn nữa cân nặng của đột nhiên hạ thấp xuống nhiều như vậy còn phải do ban tặng, căn bản cùng giảm mập có liên quan.

      liên quan đến ? Em có can đảm lại lần nữa.” quát lên giận dữ bước lên bước chắn đường .

      Phát chính mình lại tự giác lùi về phía sau, Uông Bồng Khiết vội vàng ngừng lại, hướng về phía trước xải bước, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đứng song song với : “ liên quan đến chuyện của .” mới sợ đâu!

      “Em lại lần nữa.”

      liên quan đến…”

      Chương Kính đột nhiên ra tay giữ chặt phía sau đầu , sau đó cúi người dùng sức hôn , đồng thời cũng che lại lời còn chưa xong của .

      Uông Bồng Khiết bị hành động bất ngờ của làm cho ngây ngốc, hai mắt trợn tròn nhìn gần trong gang tấc, sau đó bỗng nhiên dùng sức vùng vẫy.

      “Ngô…”

      buông tay, sau khi dùng sức ép hôn hồi, mới lưu luyến nỡ rời khỏi cánh môi mềm mại của . Hương vị của vô cùng ngọt ngào, rất hối hận bản thân mình chậm nhận ra, nếu nhuyễn ngọc ôn hương như vậy sớm thuộc về .

      “Em lại nha, lần liền hôn em lần.” dựa sát vào môi khàn khàn giọng uy hiếp.

      Uông Bồng Khiết bị hôn đến mờ mịt như vậy, sau khi trừng hồi, cả người mới cứng đờ dùng sức đẩy ra.

      “Anh___buông tay! sao có thể…sao có thể…”

      “Hôn em?” thay tiếp, hai tay ôm chút nới lỏng.

      Uông Bồng Khiết toàn thân cứng ngắc trừng .

      “Bởi vì thích em.” .

      mở to hai mắt, máu mặt từ từ rút .

      cần cùng tôi đùa giỡn, Chương Kính, tôi có thời gian, cũng có tâm trạng cùng chơi đùa.” lạnh lùng .

      thích em.” nghiêm túc nhìn chăm chú, lại lần.

      Uông Bồng Khiết nhanh chóng ngậm chặt miệng, mở miệng chuyện nữa.

      Chương Kính cúi người muốn hôn lần nữa, bị nhanh chóng trốn thoát.

      “Em tin có phải ?” duy trì tư thế khom người, mắt chuyển nhìn chăm chú hỏi.

      Uông Bồng Khiết vẫn mở miệng, lại ở trong lòng hỏi, muốn làm sao tin tưởng? 10 ngày trước, mới tận mắt nhìn thấy hôn người phụ nữ khác trong phòng làm việc, muốn làm sao tin tưởng?

      yên lặng làm cho Chương Kính từ từ nhăn mày, mím chặt môi.

      Đây tuyệt đối phải là phản ứng mà hi vọng. Lúc nghe thấy thổ lộ nên vui mừng như điên, vui sướng ngây ngất kêu lên, hoặc cảm động đến nổi còn là chính mình, nước mắt đầy mặt, nếu cũng nên lộ ra đắc ý, tự tâng bốc mình mới đúng, sao có thể trầm lắng như vậy?

      Vì sao lại như vậy? nên là thái độ này, trừ phi….

      phải em ai rồi chứ?” trầm giọng hỏi, ngay sau đó đôi mắt nguy hiểm híp lại. “Là họ Vương kia, họ Quách, vẫn là người đàn ông động tay động chân với em sàn nhảy trong quán bar kia?” Ngừng lát, từ từ tiếp tục suy đoán, “Chẳng lẽ, còn có người đàn ông khác?”

      Uông Bồng Khiết ngạc nhiên nhìn , chút tức giận chầm chậm lên trong mắt lại nhanh chóng khuếch trương.

      coi tiếp khách? Còn có người đàn ông khác?

      “Như vậy sao?” lạnh lùng mở miệng.

      đồng ý!” đột nhiên gầm lên.

      dựa vào cái gì đồng ý?”

      “Dựa vào quen em trước!”

      “Ý của có phải là chỉ cần người quen với tôi lâu hơn đều có quyền quản tôi thích ai?”

      “Đương nhiên phải, chỉ có có quyền quản!” biết ngượng.

      trừng .

      “Dựa vào cái gì?” thay hỏi, tiếp đó dùng sức trả lời, “Ngoại trừ bằng quen biết em trước bọn họ, còn bằng thích em trước bọn họ, bằng thích em suốt 17 năm dài, bằng em!”

      Uông Bồng Khiết kinh hoàng nhìn .

      Thích 17 năm, …. biết mình cái gì ? Đâu…có thể sao?

      …”

      “Em nghe sai, cũng sai.” Chương Kính đột nhiên mãnh liệt hít hơi, sau đó giọng thay đổi tiếp tục dịu dàng lần nữa thổ lộ với , “ em, Bồng Khiết.”


    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10.2

      nên có khả năng, nên tin, bởi vì nếu như thích 17 năm, đối với những người bạn trước đây chưa bao giờ từ chối kia nên giải thích như thế nào? Nhưng là nước mắt của ngay tại lúc mở miệng giành trước bước lã chã rơi xuống.

      , ….

      Hai mắt nhanh chóng trở nên mơ hồ, Uông Bồng Khiết lần nữa ngăn chặn được nức nở thành tiếng. “Ô ô..”

      “Xin lỗi, là quá chậm chạp, xin lỗi.” đem ôm vào trong ngực, ngớt nhận lỗi.

      Uông Bồng Khiết khóc ngừng, cảm thấy bản thân giống như nằm mơ, thế nhưng , ô ô…

      “Hư, đừng khóc, có phải em cũng nên có lời gì mốn với ?” đưa tay lau mặt cho , dịu dàng thay lau nước mắt mặt và khóe mắt hỏi.

      có.” Uông Bồng Khiết lại khóc thút thít mấy cái, sau đó mới trả thù . Ai kêu để chờ ngày này gian khổ như vậy.

      có?” Sắc mặt Chương Kính hơi thay đổi, sau đó lại nhìn thấy hờn giỗi trong con ngươi được nước mắt gột rửa trở nên trong sáng của . Sắc mặt lại dịu xuống, trong mắt nhanh chóng lóe lên ý xấu.

      có sao?” cúi người dựa sát vào mặt , từ tốn hỏi.

      có.” đột nhiên dựa sát làm cho tim đập thể khống chế được, nhưng Uông Bồng Khiết vẫn cứ kiên quyết trả lời. mới để cho dễ dàng như vậy đạt được mọi thứ.

      “Được.” Chương Kính .

      Uông Bồng Khiết ngạc nhiên chớp mắt, lúc còn suy nghĩ chữ này của là đại biểu cho ý gì, lại đột nhiên bế ngang lên, dọa hét lên ôm chặt lấy vai , đề phòng mình bị rớt xuống.

      “Chương Kính, muốn làm gì.” la lên.

      “Em có từng nghe qua câu gọi là gạo nấu thành cơm chưa?” cúi đầu, ý xấu nhếch miệp cười với cái.

      Uông Bồng Khiết bỗng nhiên mở to hai mắt, “ dám?”

      “nếu , cho em cơ hội nữa, enm có lời nào muốn với ?” bước chân về phía phòng ngủ hơi dừng lại chút.

      Ở đâu lại có ép người như vậy? Trong mắt Uông Bồng Khiết lên phục và cam chịu.

      có.” quật cường .

      Bước chân dừng lại lần nữa về phía phòng ngủ, nháy mắt, hai người đến nơi.

      Chương Kính dùng chân đá lên cửa phòng, ‘phanh’ tiếng giống như đánh vào trong lòng Uông Bồng Khiết, khiến cho cả người mạnh mẽ chấn động.

      “Chương Kính…” Sau khi đóng cửa phòng, khí ái muội khiến cho nhanh chóng mở miệng hối hận, nhưng_______

      kịp nữa rồi.” nghẹn giọng , lúc đặt người xuống giữa giường đồng thời cũng cúi người xuống hôn .

      Máu trong cơ thể hai người sôi trào với tốc độ kinhg người, Chương Kính là hưng phấn và kích động, Uông Bồng Khiết lại là căng thẳng và sợ hãi.

      Đây là lần đầu tiên của , mặc dù có đầy đủ hiểu biết, nhưng chỉ là lý thuyết suông cùng với súng đạn căn bản là hai việc khác nhau, hơn nữa sợ dáng người của mình làm thất vọng.

      Nhưng lo lắng quá nhiều rồi, bởi vì từ khi Chương Kính hôn , đè lên thân thể mềm mại của , cái gì cũng đều thể nghĩ được nữa, chỉ ngoại trừ ở dưới thân.

      ╃⊙_⊙╃

      giường vận động kịch liệt cộng thêm đêm trước hai người đều được xem là có ngủ, Chương Kính và Uông Bồng Khiết hai người ngay sau khi tỉnh lại màn đêm buông xuống, bao phủ khắp nơi.

      Hai người đều có chút kinh ngạc, nhưng kinh ngạc có lớn mấy cũng xóa được khó xử, cũng may thanh ọc ọc lớn đến nổi gần như có thể nổ sập nóc nhà___từ trong bụng Chương Kính phát ra, phá vỡ khó xử giữa hai người.

      “Oa ha ha…” Uông Bồng Khiết chỉ , cười cách khoa trương ngả ở giường.

      “Cười cái gì, cái này phải đều do em hại, em có biết trải qua ngày ăn cái gì ?” Chương Kính đánh về phía , hai má hơi hồng đem mặt vùi vào trong mái tóc tràn đầy hương vị đặc biệt của , bởi vì tiếng ọc ọc mới nãy quá lớn.

      “Liên quan gì đến em?” Sao chuyện gì cũng đều đổ lên người , ngay cả đói bụng cũng có thể?

      “Đương nhiên liên qua đến em, tối qua nếu phải là nhìn thấy em và người đàn ông khác ăn cơm tại Quất Viên, nuốt trôi cơm sao?” xong đột nhiên nâng đầu lên, sau đó bắt đầu bức cung, “, người đàn ông kia là ai? Em và ta quen nhau bao lâu rồi, làm sao quen nhau?!”

      “Còn gạt em ăn uống cài gì, ít nhất có ăn giấm phải sao? Chua như vậy?” trêu chọc .

      lập tức trừng mắt nhìn . “Có ?” Hai tay chuẩn bị muốn tấn công vào dưới nách .

      ta gọi là Quách Yến Toàn, tối qua là lần gặp nhau đầu tiên của bọn em, em là xem mắt.” Dưới uy hiếp của hai tay , ngoan ngoãn khai .

      ?” nhăn mày hỏi.

      .”

      “Vậy tối qua người đàn ông trong quá bar kia sao?”

      đối tượng xem mắt khác.”

      “Trong đêm em lấy đâu ra nhiều đối tượng xem mắt như vậy?” hoài nghi nhìn chằm chằm.

      “Mễ Mễ giới thiệu.”

      “Cái hồ ly tinh kia!”

      “Biệt hiệu của cậu ấy là vạn nhân mê, cho phép cậu ấy hồ ly tinh, cậu ấy chính là người bạn tốt nhất của em.” trừng mắt cảnh cáo.

      Chương Kính gì bĩu bĩu môi dưới.

      “Vậy cái người họ Vương kia lại là ai? Cũng là cái hồ……người bạn tốt kia của em giới thiệu?” kịp thời sửa lại.

      “Sóc Dã là nhà thiết kế thời trang, ấy dạy em sửa lại tư thế lưng gù, cùng với làm thế nào lựa chọn trang phục để mặc cho phù hợp với bản thân.”

      “Giống như bộ đồ mặc ở quán bar tối qua kia?” híp mắt hỏi.

      “Bộ đồ kia là của Mễ Mễ, tại vì đột xuất đề nghị muốn quán bar, em có đồ để mặt, cho nên……”

      ấy liền đem bộ đồ kia cho em mượn, mà em cũng từ chối?” tiếp lời chưa xong, xem ra vô cùng vui.

      “Em có từ chối, nhưng là Mễ Mễ phải là người có thể chấp nhận từ chối của người khác.” nhăn mặt trả lời.

      “Sau này em ít ở cùng ấy thôi.”

      Uông Bồng Khiết đột nhiên đem đẩy ra, ngồi dậy.

      ấy là bạn của em, nếu như thể tiếp nhận ấy, vậy hai người chúng ta liền quên .” tức giận chuẩn bị bước xuống giường, lại bị ôm cái kéo trở về.

      thể tiếp nhận ấy, chỉ là kêu em ít ở cùng ấy chỗ, ít tốn chút thời gian người ấy, mà đem thời gian để cho .” giải thích, sau đó vỗ về hôn cái.

      Uông Bồng Khiết nghi ngờ nhìn . Là như vậy sao? nghi ngờ ý nghĩa bên trong, Chương Kính thông mình quyết định làm như thấy, chuyển đề tài.

      “Đói bụng quá, chúng ta ăn cái gì được ? Em muốn ăn cái gì?” hỏi.

      đến ăn, Uông Bồng Khiết đột nhiên nhớ đến việc rất quan trọng.

      “Chương Kính…..” ấp úng mở miệng.

      “Sao vậy?”

      “Có chuyện em muốn với .” do dự .

      “Chuyện gì?”

      “Đó là…ân…. ra em gầy , phải liên quan đến việc giảm béo.”

      phải giảm béo, chẳng lẽ em hút mỡ?” mở to hai mắt.

      Uông Bồng Khiết đột nhiên hung dữ trợn mắt nhìn . “ cho là người em có bao nhiêu mỡ, cần phải dùng đến hút sao?” dùng sức hỏi, thiếu chút bị tức chết.

      “Trước đây biết, nhưng bây giờ tuyệt đối có.” luồn tay vào trong chăn vuốt ve .

      Hai má Uông Bồng Khiết hơi hồng, đem bàn tay an phận của đưa ra ngoài chăn. “Đừng quậy, rốt cuộc còn muốn nghe em ?” trừng mắt trách .

      “Ok, mời tiếp tục.” làm tư thế xin mời.

      “Em gầy hề liên quan đến giảm béo, mà bởi vì tâm trạng tốt ăn ngon miệng, cho nên em sợ qua bao lâu em có thể khôi phục hình dạng trước đây.” cúi đầu lầm bầm giải thích.

      “Sau đó sao?” đột nhiên ngẩng đầu nhìn , “Sau đó, nếu như em trở về hình dạng trước đây, chán ghét sao?”

      Chương Kính đột nhiên nhăn mặt, vui nhìn trừng trừng.

      “Em coi là cái gì?”

      bất ngờ nhìn .

      là người nông cạn như vậy sao? Em cho là nguyên nhân cùng em ở cùng chỗ là bởi vì liên quan đến việc em gầy sao? Uông Bồng Khiết, em cố ý muốn tìm cãi nhau, hay là cố ý muốn tức chết ?” tức giận hét lên với .

      “Được rồi, xin lỗi, câu này coi như em chưa có được ?” Câu trả lời của khiến tươi cười đầy mặt. Trong lòng rất cao hứng.

      “Lần sau nếu như em còn để cho nghe thấy lời giống vậy, cẩn thận ngứa da.” cảnh cáo .

      như cũ cười giống như ngu ngốc, mà lại nhịn được cúi người hôn hồi.

      “Được rồi, nghĩ xong muốn ăn cái gì rồi sao?”

      “Tùy ý, muốn ăn cái gì?” hỏi.

      “Bây giờ muốn ăn nhất chính là em nấu cái gì đó.”

      “Vậy có vấn đề gì, bây giờ em liền nấu.” nhanh chóng xuống giường, lại bị gọi lại.

      “Bồng Khiết.”

      nhìn .

      “Tủ lạnh trong nhà ngoại trừ bia rượu, những thứ khác khả năng có thể thể ăn.”

      “Vì sao?” nhất thời phản ứng kịp.

      “Em chú ý đến sao?” hơi xấu hổ.

      “Chú ý đến cái gì?”

      Xấu hổ cười cái, bắt chước lời của viên diêu, trả lời: “Trong nhà giống như đống rác….”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :