1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuồng kết hôn: Uông Bồng Khiết - Kim Huyên (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 6.1

      Tuy là miệng Uông Bồng Khiết tin Chương Kính thích mình, nhưng lại có cách nào ngăn cản mình nghĩ đến chuyện đó.

      Chương Kính thích ? sao? Có thể sao?

      Sau khi rời khỏi nhà Lữ Tư , trong đầu đều là suy nghĩ vấn đề này.

      Quen biết vài chục năm, cùng làm việc với nhau 7 năm, phải khoe khoang mà có thể so với bất kì ai rất hiểu tính cách, thói quen và sở thích của , cũng bởi vì như vậy mới tin thích , bởi vì kiểu phụ nữ thích hoàn toàn trái ngược với .

      nhắn xinh xắn, yếu đuối, mảnh mai, ăn nhàng, hơi thở như hoa lan, đây chính là kiểu phụ nữ mà thích, là điểm chung bất kì ai cũng có thể thấy người những người bạn cũ của , nhưng lại hoàn toàn xa lạ với .

      Chương Kính thích ? Chuyện này đại khái so với việc mặt trời mọc ở đằng tây càng khó tin hơn.

      Nhưng nếu như những lời này được ra từ miệng Mễ Mễ, người có lực hút lớn với đàn ông, cũng hiểu nhất trong đầu đàn ông nghĩ cái gì, cái này thể khiến cho trái tim của giống như nai con chạy loạn.

      Chương Kính thích sao? Phản ứng của sáng sớm hôm đó ghen sao?

      Còn có chuyện nghĩ mãi vẫn thông, đó chính là vì sao biết tối hôm trước về nhà mà ở trong nhà Sóc Dã, chẳng lẽ mấy ngày qua, hề giống như nghĩ hề quan tâm đến , mà lặng lẽ, lén lút chú ý nhất cử nhất động của ?

      Chương Kính làm những loại việc như vậy sao? xem qua tình hình quen biết của với mỗi người bạn cũ, từ trước đến giờ cũng phải là người bạn trai kiểm soát ép buộc, cho dù người bạn chân đạp 2 thuyền, chỉ sợ cũng là người cuối cùng biết, hơn nữa điều quan trọng nhất là, chưa từng thấy người phụ nữ nào mà ăn dấm chua.

      ăn giấm chua sao?

      nghĩ thôi, càng nghĩ càng xấu hổ.

      chưa từng nghĩ đến luôn luôn phải đuổi theo người khác, luôn luôn thích người khác cũng có người thầm, sau đó chủ động thích, đặc biệt người kia lại là Chương Kính, người đàn ông ưu tú.

      Người đàn ông ưu tú?

      Đúng, ưu tú, cũng vì vậy đối với toàn bộ đàn ông gặp mặt có thể lời cầu hôn, lại chưa từng với , bởi vì điều kiện của rất tốt làm cho e sợ, làm cho cảm thấy chính mình xứng với .

      Nhưng bây giờ giống như vậy, nếu như cũng có hứng thú với ….

      Chờ chút, vừa rồi có phải là từ ”cũng”?

      Trời a, chứ? luôn cho là tự mình biết khống chế chút tình cảm nào với , kết quả…

      A a a, khó trách ba mẹ lại hiểu lầm hai người bọn họ nhau, ra là trong vô thức luôn thể tình cảm của mình với , lúc giúp dọn dẹp nhà cửa, lúc nấu cơm làm đồ ăn.

      ra, luôn luôn .

      thích , thương .

      Ai, giống như mơ vậy!

      Nhưng nếu như toàn bộ chuyện này đều là nằm mơ giữa ban ngày, thực tế Chương Kính căn bản là có ý gì với mà là Mễ Mễ hiểu nhầm ta, vậy làm sao đây?

      thích

      Gương mặt rạng rỡ nhanh chóng sụp đổ, Uông Bồng Khiết nhíu chặt mày, buồn rười rượi, bởi vì nhớ tới việc lần trước sau khi rời khỏi công ty gấp rút vội vàng tìm trợ lý mới.

      Có lẽ định hù dọa , muốn ép trở về công ty làm, muốn như vậy. Có giọng trrong đầu với như vậy.

      Nhưng nhận trợ lý mới. thanh khác .

      Vậy có cách nào, ngươi làm, công việc của ngươi lại cũng cần có người thực , ngươi cũng thể chính ta tự mình làm ?

      ta có thể kêu tiểu Phan bọn họ làm giúp.

      Ngươi cho là tiểu Phan bọn họ có việc gì làm sao?

      Đúng rồi, tiểu Phan bọn họ bình thường tuần ít nhất cũng phải tăng ca lần mới có thể hoàn thành công việc của mình.

      Vậy đúng rồi, tìm trợ trý mới là chuyện hiển nhiên, cho nên ngươi thể trách ta.

      Ai, như vậy, từ đầu đến cuối người sai phải đều là ta?

      Cũng thể như vậy, ai kêu ta ràng thích ta lại ra, làm cho ta khắp nơi cầu hôn, cũng làm cho ta ăn bậy giấm chua tóc tai rối loạn đến nổi trở thành bộ dạng như bây giờ, cho nên ta ra cũng phải chịu nửa trách nhiệm.

      Vậy phải toàn là lỗi của mình nữa?

      sai.

      Quá tốt, như vậy, mình mới có mặt mũi trở về tìm ta.

      Tìm ta làm gì, ngươi nghĩ muốn cầu hôn ta chứ? giọng mang theo nụ cười mờ ám hỏi.

      “A a a…” Uông Bồng Khiết tự chủ được cười ngây ngô.

      biết sau khi Chương Kính nghe thấy lời cầu hôn của có phản ứng gì…ngô, tốt nhất vẫn nên cầu hôn ta, theo tính cách chuyên chế của nhất định hi vọng loại việc cầu hôn này do đàn ông thực .

      Hãy lấy . như vậy sao hay vẫn là em có đồng ý lấy ? , theo như tính cách của đại khái là trực tiếp ra lệnh cho , lấy tôi.

      A a a…

      Làm sao đây, là càng nghĩ càng chờ mong khoảnh khắc kia có thể đến nhanh nhanh.

      A, quan tâm nữa, bây giờ liền đến công ty, chờ được muốn gặp .

      Uông Bồng Khiết nhấc chân, đến ven đường lên taxi thẳng đến công ty.

      dường như nhìn thấy, hạnh phúc chờ xa phía trước.

      ╃⊙_⊙╃

      Chương Kính buồn bực có tâm trí làm việc, mãi suy nghĩ việc Viên Diêu thích Bồng Khiết.

      hiểu Viên Diêu sao lại có loại ý nghĩa kỳ quái này, sao có thể ngay cả bản thân mình thích người đều biết?

      Chương Kính dùng sức hít hơi sâu dựa lưng vào thành ghế.

      còn nhớ lúc mới quen , vẫn là học sinh tiểu học, mái tóc dài mỗi lần đều làm kiểu tóc công chúa trông giống như nàng công chúa . Thời gian nghỉ, mỗi lần đám bạn thân bọn họ hẹn nhau đá bóng, lúc nào cũng có thể nhìn thấy rụt rè dính bên người Uông Hạo, cùng cậu ta đến trường, sau đó yên lặng ngồi ở cạnh sân bóng nhìn bọn họ đá bóng. rất thẹn thùng, nhiều, nhưng mỗi khi bọn họ đá bóng đuổi theo nhau tranh giành, bên cười khanh khách vui vẻ.

      Sau khi lên cấp hai, cơ hội nhìn thấy liền trở nên rất ít, lúc mới đầu bọn họ còn quen, cứ ầm ĩ muốn Uông Hạo lại dẫn đến, nhưng mỗi lần tụ tập chỉ thấy mình cậu ta đến, lý do đều là phải làm bài tập, có hẹn với bạn học, hôm nay phải kiểm tra vân vân mớ lí do.

      Sau này, qua vài năm mới biết nguyên nhân , chịu đến gặp bọn họ ra là vì sau khi lên trung học, mái tóc dài của bị cắt ngắn, cảm thấy chính mình trở nên rất xấu xí, cho nên mới chịu đến gặp bọn họ.

      Lên cấp ba bài vở nhiều hơn, thời gian vui chơi cũng tương đối ít , cho nên ngoại trừ thỉnh thoảng nghe Uông Hạo nhắc đến , bọn họ thiếu chút nữa gần như quên mất tam kiếm khách tiểu công chúa của bọn họ.

      Lên đại học bọn họ lại tiếp tục học cùng chỗ, sau đó có lần bọn họ hẹn nhau đá bóng, đến giờ rồi lại chẳng thấy bóng dáng Uông Hạo đâu, lúc gọi điện thoại lại có người nghe, bọn họ lo lắng chạy đến nhà cậu ta, tiếp đó sau hai năm gặp bọn họ cuối cùng gặp lại .

      thay đổi rất nhiều, thay đổi đến nỗi và Viên Diêu đều nhận ra , còn cho rằng là em trai của Uông Hạo.

      Nghĩ đến lúc đó, Chương Kính nhịn được lắc lắc đầu. Đúng lúc, từ phía cửa truyền đến vài tiếng gõ, trợ lý Bành Bình mới của đẩy cửa vào.

      “Lão bản, đây là tài liệu mà muốn.” Bước chân nhàng, Bành Bình đem bản báo cáo tay khẽ đặt bàn của , dịu dàng .

      Ánh mắt Chương Kính chuyển nhìn , ngay cả giây cũng đem ánh mắt chuyển đến bản báo cáo đưa đến, cũng lên tiếng.

      Nếu như Bồng Khiết cứ giống như lúc tiểu học mà lớn lên, có đột nhiên giống như ăn quá nhiều “chất béo phương tây”, đột nhiên cao lên dữ dội, hẳn là cũng giống như Bành Bình trước mắt, đáng dễ thương, cả người tràn ngập dịu dàng của phụ nữ mới đúng.

      Bành Bình bị ánh mắt chuyên chú của nhìn đến nổi tim đập mặt đỏ, nhịn được cụp mắt xuống, hơi cắn môi.

      khí trong phòng làm việc nhất thời trở nên ái muội.

      Chương Kính từ ghế từ từ đứng dậy, về phía . nhìn trong lòng lại nghĩ nếu như thích Bồng Khiết vậy hẳn là muốn hôn người phụ nữ nào khác ngoài mới đúng. đứng trước mặt Bành Bình, cúi đầu nhìn đôi môi đỏ căng mọng của .

      Làm thử xem, tự với chính mình, cứ coi như làm việc mệt mỏi đầu óc choáng váng cho nên mới hôn . đưa tay chậm rãi nâng cằm lên.

      “Lão bản?”

      “Hư.” chầm chậm cúi đầu xuống, nhàng chạm vào đôi môi mềm mại của .

      có cảm giác gì đặc biệt, biết có phải vì hôn chưa đủ sâu? duỗi tay ôm vào trong ngực, đầu lưỡi từ từ đưa ra khỏi miệng, nhưng tại lúc này, cửa phòng làm việc báo trước bị người ở ngoài đẩy ra.

      “Chương…”

      nghĩ đến cửa phòng làm việc đột nhiên bị người khác đẩy ra, Chương Kính chưa nhìn thấy người đến tức giận hướng về phía cửa quát tiếng.

      “Làm quái gì, trước khi vào sao gõ cửa…” Tiếng quát của tại lúc nhìn thấy người ở cửa đột nhiên ngừng lại, cả người cứng đờ.

      Bồng Khiết, sao lại đột nhiên đến đây?

      giây sau, lập tức nhớ đến Bành Bình ở trong ngực, nhanh chóng rút tay lại, sau giây lại bất ngờ dừng lại.

      Vì sao phải làm như vậy, vì sao phải đẩy Bành Bình ra vì xuất của ?

      Chẳng lẽ giống như lời Viên Diêu , thích sao?

      sao?

      lặng lẽ chăm chú nhìn , cẩn thận cảm nhận cảm giác của chính mình.

      Tim đập so với bình thường nhanh chút, hô hấp so với bình thường khó chút, sau đó có chút căng thẳng lại có chút mong đợi.

      Nhưng căng thẳng cái gì, mong đợi cái gì? Nếu như thích , hẳn rất để ý khiến nhìn thấy hôn khác, mà loại cảm giác đó nên là hoang mang, bất an, lo lắng hoặc là sợ hãi phải sao?

      “Kính ca, ấy là ai?” Bành Bình ôm lấy cánh tay Chương Kính, cần ra tuyên cáo địa vị của bản thân.

      Từ khi này xuất , cánh tay Chương Kính vốn đặt ở eo của lại đột nhiên rút lại trong nháy mắt đó, liền biết địa vị mình vừa mới leo lên tràn đầy nguy cơ.

      ta là ai? Là bạn cũ của Chương Kính sao? Theo như tin tức nghe ngóng được, nguyên nhân bọn họ chia tay là do bên nữ thay lòng đổi dạ, phải chăng bây giờ ta cuối cùng phát ra người tình cũ vẫn là tốt nhất cho nên mới quay trở lại tìm ?!

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 6.2

      Chương Kính cúi đầu, nhăn mày nhìn Bành Bình dính chặt bên người , xác định được chính mình phải chăng nên đưa tay đẩy ra.

      “Kính ca?” Uông Bồng Khiết nhàng thốt ra.

      Chương Kính đột nhiên nhìn .

      “Kính ca?” lại lặp lại lần nữa, sau đó lại khẽ cười cái, tiếp theo liền : “Xin lỗi.”

      “Cái gì?” Chương Kính trợn mắt.

      “Xin lỗi, quấy rầy hai người.” Mặt biểu cảm xong xoay người rời , thậm chí nhìn lần.

      Chương Kính ngơ ngác sửng sờ trừng mắt, sau đó lập tức đẩy Bành Bình bên người ra chạy nhanh đuổi theo.

      “Chờ chút.” vươn tay bắt được chạy ra ngoài, xoay nhìn về phía mình. Là hoa mắt sao? vừa rồi giống như nhìn thấy phản bội cùng nỗi đau bị phản bội trong mắt .

      Toàn bộ mọi người trong văn phòng đều dừng lại mọi việc trong tay, ánh mắt chuyển nhìn bọn họ.

      yên lặng nhìn , mặt có bất luận thái độ gì.

      “Em…em hôm nay đến công ty làm gì?” do dự hỏi, bên cố gắng muốn tìm kiếm cái gì đó mới vừa nhìn thấy trong mắt . có, ngoại trừ thờ ơ cái gì cũng có.

      “Xin lỗi, tôi quên tôi có tư cách để trở lại đây, bây giờ tôi liền rời .” Mặt biểu cảm , sau đó cúi đầu nhìn cánh tay bị nắm.

      “Em biết phải có ý này mà.” Chương Kính buồn bực quát , thích dùng loại thái độ thờ ơ này chuyện với .

      “Mời bỏ tay ra được ?” vẫn nhìn vào tay của .

      Chương Kính muốn buông tay, biết vì sao, loại dự cảm vô cùng tốt, giống như vừa buông tay vĩnh viễn mất . muốn buông tay.

      “Kính ca, đừng mãi giữ người ta như vậy, lịch .” Bành Bình từ phía sau đến, đưa tay kéo lấy tay của từ tay Uông Bồng Khiết ra.

      Bốn phía nhất thời trận thầm, bọn họ đều biết quan hệ của Bành Bình và lão bản khi nào trở nên tốt như vậy, lại còn kêu lão bản là “Kính ca”. Xôn xao, da gà đều nổi lên.

      Uông Bồng Khiết chăm chú nhìn nơi vừa mới bị nắm chặt, khóe miệng bất giác hơi giật cái, ngẩng đầu lên nhìn thấy lúc nãy thân mật với trong phòng làm việc đứng bên cạnh giống như chim nép vào người .

      quả nhiên vẫn là thích loại phụ nữ này, nên mơ mộng giữa ban ngày, nhưng cũng may, ít nhất còn chưa mở miệng cầu hôn hay bày tỏ, nếu nhất định làm trò cười cho người ta. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!

      làm cái gì, Bành Bình.” Chương Kính lạnh lùng .

      “Em…xin lỗi.” Bị quát tiếng, khóe mắt Bành Bình lập tức đỏ lên cúi đầu xuống.

      Chương Kính nhất thời cứng đờ, nhìn biết làm sao mới tốt, lại nhìn về phía Bồng Khiết.

      Uông Bồng Khiết câu xoay người liền rời , lần này giữ lại.


      ╃⊙_⊙╃

      “Oa, Khiết, cậu muốn cùng tớ tranh đoạt biệt hiệu ‘vạn nhân mê’ này nha, làm chi đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy?” Đến Paris chuyến trở về nhìn thấy Uông Bồng Khiết gần như hoán đổi thành người khác, Thời Mễ Mễ giật mình .

      Lần gặp trước cách đây cũng chưa đến nửa tháng, nghĩ đến lại thay đổi lớn như vậy, khiến cho người khác ngạc nhiên vui mừng.

      “Xem ra tớ đưa ra “chiêu bài Sóc Dã” quả nhiên sai, nhìn nhìn cậu bây giờ, nếu như còn có người đàn ông nào cự tuyệt cậu, nhất định là bị mù!” vui mừng nhìn Bồng Khiết vòng, có loại cảm giác thành công khó có thể tả được.

      Uông Bồng Khiết cười cười .

      “Đừng khoa trương như vậy, tớ chẳng qua cũng chỉ gầy chút, đem tóc uốn, tiếp đó là gù lưng khi đứng nữa mà thôi, tớ vẫn là tớ.” .

      “Vậy sao? Nhưng xem ra giống như hoàn toàn biến thành người khác.” Thời Mễ Mễ mỉm cười .

      “Trước đây tớ thảm như vậy sao?”

      “Thảm chết luôn.” khoa trương , chọc cho Uông Bồng Khiết nhịn được hơi hơi mỉm cười.

      “Ai, xin nhờ cậu lần sau lúc ở cùng tớ chỗ đừng mỉm cười như vậy được ?” Nhìn nụ cười của Thời Mễ Mễ đột nhiên .

      “Vì sao?” Uông Bồng Khiết hiểu hỏi lại.

      “Bởi vì loại nụ cười mang chút buồn thương lại mang chút đơn này quả mê chết người, cho nên để đề phòng danh hiệu vạn nhân mê của tớ biến thành trò cười___vì đến lúc đó toàn bộ đàn ông đều chỉ nhìn cậu. Lúc cậu ở cùng tớ dù sao cũng thể lộ ra nụ cười như vậy biết ?” trịnh trọng , trong đôi mắt sáng lại xuất ý cười.

      Uông Bồng Khiết lần thứ hai bật cười, lần này chỉ mỉm cười, còn khẽ cười thành tiếng.

      “Như vậy tốt hơn nhiều.” Thời Mễ Mễ chân thành , ý cười trong mắt cũng nhìn thấy nữa, đổi thành quan tâm sâu sắc. “Cậu biết ? Tư và Thắng Nam đều rất lo lắng cho cậu.”

      Uông Bồng Khiết nhất thời ngớ ra, nụ cười mặt cũng từ từ biến mất thấy.

      lòng muốn sao?” Thời Mễ Mễ yên lặng ngóng nhìn .

      do dự hồi, sau đó khẽ lắc đầu.

      Thời Mễ Mễ giống như suy tư nhìn hồi, nhịn được than : “Cậu tớ đại khái cũng đoán được, có phải là liên quan đến Chương Kính?”

      Uông Bồng Khiết cứng lại, gì.

      Thời Mễ Mễ nhìn thở dài tiếng. “Rốt cuộc phát tình cảm của bản thân rồi sao? Mà tên đần độn kia lại vẫn vô tình đúng ?”

      trầm mặc hồi, đột nhiên lắc lắc đầu, sau đó miễn cưỡng vui cười : ” Đừng những chuyện này nữa Mễ Mễ, hôm nay tớ đến tìm cậu là muốn nhờ cậu giúp tớ việc.”

      “Việc gì?” Thời Mễ Mễ hỏi. ấy muốn cũng muốn gượng ép.

      “Cậu có rất nhiều bạn trai đúng ?” do dự hỏi.

      Thời Mễ Mễ trong thời gian ngắn nghĩ ra muốn làm cái gì chỉ biết gật đầu.

      “Vậy trong đó có ai muốn kết hôn lại tìm được bạn ?”

      “Cậu muốn làm gì?” Mễ Mễ hoài nghi nhìn chằm chằm.

      “Có thể giúp tớ giới thiệu ?”

      “Cậu...” Thời Mễ Mễ đột nhiên ngậm miệng, mưu kế bất ngờ lóe lên trong cái đầu xinh đẹp của . thấy khéo miệng Bồng Khiết mỉm cười đơn và đôi mắt ưu sầu. “Cậu muốn tớ thay cậu sắp xếp cuộc hẹn?” hỏi.

      Uông Bồng Khiết gật gật đầu.

      ” Được rồi.” giống như là nghiêm túc, do dự hồi, “Cần những điều kiện gì?”

      “Cậu cảm thấy sai là được.” Chỉ cần đồng ý cưới .

      “Nghĩa là toàn bộ do tớ quyết định phải ?”

      gật đầu.

      “Được, giao cho tớ.” nhận lời.

      ╃⊙_⊙╃

      7 giờ tối là lúc nhà hàng Quất viên (vườn quýt) bận rộn nhất, nhân viên phục vụ mặc đồng phục chỉnh tề qua lại như con thoi trong nhà hàng, hoặc dẫn khách vào bàn, hoặc mang đồ ăn bận rộn ngừng.

      Đột nhiên trong lúc đó, bà chủ xinh đẹp đứng sau quầy tính tiền bận rộn biết nghe người phục vụ cái gì vội vàng bỏ xuống công việc trong tay ra ngoài cửa đón người.

      “Chương Kính, là ngọn gió nào đem người bận rộn như cậu thổi đến đây!” Lâm Tranh nhanh chóng ôm lấy biểu đệ, vui vẻ hỏi.

      “Chị ôm em như vậy sợ rể ghen sao?” Chương Kính cười như cười nhướn mày.

      ấy công tác, tuần này cũng ở nhà.” Lâm Tranh đắc ý cười.

      “Chẳng trách chị lại to gan như vậy.”

      Lâm Tranh cười cười. “Cậu đến tìm Bồng Khiết phải , ấy mới đến, chị dẫn cậu .”

      ấy cũng ở đây?” Chương Kính giật mình, mặt giấu được thái độ kinh ngạc.

      Từ sau khi bất hòa lần trước, tháng thấy , biết bây giờ thế nào? Có phải vẫn như trước ở cùng chỗ với người đàn ông họ Vương kia, tiếp đó dại dột chờ đợi ta đồng ý cho đám cưới.

      “Cậu phải đến tìm ấy sao?” Lâm Tranh khinh ngạc hỏi.

      “Em đến ăn cơm.”

      “Chị tưởng rằng người ấy chờ là cậu.”

      ấy chờ người?” Bước chân bước về phía trước đột nhiên dừng lại, Chương Kính quay đầu nhìn biểu tỷ.

      Lâm Tranh gật đầu. “Hôm nay ấy ăn mặc rất đẹp đó, cảm giác cùng lúc trước khác rất nhiều, còn có, ấy có phải là giảm cân ? Bởi vì chị thấy so với trước đây gầy rất nhiều, nhưng sắc mặt tốt lắm.”

      Chương Kính nhanh chóng nhăn mày lại.

      “Cậu muốn ngồi chung bàn với ấy ?” Lâm Tranh hỏi.

      .” lập tức lắc đầu , sau đó dưới ánh mắt nghi ngờ của biểu tỷ nhìn mình giải thích, “ ấy có hẹn với người ta chứng tỏ có việc muốn , em tốt hơn vẫn là nên quấy rầy ấy.”

      “Được rồi, vậy chị kêu người chuẩn bị cho cậu cái bàn khác.”

      “Lâm Tranh, có thể giúp em tìm vị trí có thể nhìn thấy ấy lại bị ấy phát được ?” nhịn được suy nghĩ ra cầu.

      Lâm Tranh nghi ngờ nhìn cái.

      “Chương Kính, phải là cậu theo dõi Bồng Khiết đến đây chứ?”

      “Em theo dõi ấy làm gì?”

      phải sao? Nếu phải vậy sao cậu dám để ấy biết cậu ở đây, lại muốn tìm chỗ ngồi có thể nhìn thấy mọi hành động của ấy?”

      “Em…tóm lại phải giống như chị nghĩ như vậy, em chỉ là…chỉ là…”

      “Chỉ là thế nào?” Lâm Tranh ánh mắt chuyển chăm chú nhìn . “ , Chương Kính, hai đứa bọn em tuổi còn nữa, vì sao nhanh chút đính ước ?”

      “Hai đứa bọn em? Đính ước?” Thái độ mặt Chương Kính giống như bị dọa thành đần độn.

      “Kết hôn nha.” Lâm Tranh cách đương nhiên.

      “Vì sao ngay cả chị cũng đem em và ấy ghép vào chỗ, em và ấy căn bản phải chuyện như vậy, vì sao mọi người ai cũng câu giống nhau?”

      nhịn được đề cao giọng .

      Lâm Tranh nhăn mặt. “Cậu có thể lần nữa lớn tiếng chút sao, nếu như cậu muốn làm cho Bồng Khiết…di?

      Người đàn ông ngồi cùng ấy là ai? Đến lúc nào sao chị biết?”

      ” Ở đâu?” Chương Kính lập tức quay đầu tìm hình bóng của .

      “Hướng 1h.”

      “Ở đâu?” tìm thấy , ở hướng đó chỉ có tóc uốn.

      “Là người mặc trang phục màu phấn lam.”

      ấy?” Chương Kính kìm chế được nhăn mày, “Nhưng Bồng Khiết là tóc thẳng.”

      ấy uốn tóc, uốn lơi, rất dễ thương, rất thích hợp với ấy.”

      Chương Kính nghẹn họng nhìn trân trân ra lời.

      “Dễ thương thích hợp với ấy?” Thái độ của cổ quái chằm chằm nhìn bóng lưng của , “Chị đùa sao? người ấy căn bản có nửa điểm hương vị phụ nữ.”

      “Đó là con mắt của cậu dính đầy thịt cóc nhái mới như vậy, cũng khó trách Bồng Khiết chậm chạp đồng ý gã cho cậu.”

      “Chị đâu vậy?” kháng nghị , “Biệt hiệu của ấy là cuồng kết hôn nha, chị biết sao?”

      Lâm Tranh nhún nhún vai, muốn cùng tranh luận.

      “Ngồi ở tầng hai được ? Còn nữa, cậu muốn ăn cái gì?” hỏi.

      “Tùy tiện, chị quyết định .” vẫn nhìn Bồng Khiết, đồng thời hi vọng có thể đột nhiên quay đầu, để cho có thể chính diện nhìn . Xinh đẹp? rất khó tin tưởng hai chữ này có thể dùng người .

      “Chỉ cần vị trí có thể theo dõi ấy là được sao.” Lâm Tranh gật đầu , lập tức nhận lấy ánh mắt khinh khỉnh vui của Chương Kính. thèm để ý, vươn tay gọi người phục vụ đến dặn dò chút, từ từ cùng lên tầng hai.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 7.1

      Hiệu suất của Mễ Mễ quả nhiên rất tốt, vừa mới hôm sau mà thôi, liền tìm được đối tượng xem mặt, chỉ nghĩ đến nhanh như vậy, đối phương lại chọn nhà hàng của chị họ Chương Kính làm địa điểm gặp mặt.

      Uông Bồng Khiết rất do dự, chút cũng hi vọng gặp phải người quen khi xem mặt, đặc biệt người quen kia có quan hệ với .

      Nhưng để ý những cái đó làm gì? Xem mặt cũng phạm pháp, hơn nữa chuyện xem mặt có liên quan gì đến , có tình cảm với lại có bạn rồi, chuyện xem mặt có liên quan gì đến ?

      Chế giễu chính mình ngu ngốc và tự đa tình, do dự nữa nhận lời xem mặt ở đấy, với lại vui mừng mình đồng ý. Vì đối tượng xem mặt của người tốt.

      “Tôi nghĩ đến xinh đẹp như vậy.” ta .

      “Tôi! Xinh đẹp!” Uông Bồng Khiết cười cười, nghĩ đến ta trực tiếp khen ngợi như vậy.

      Quách Yến Toàn chút do dự gật đầu.

      là người đàn ông đầu tiên khen tôi xinh đẹp.” Uông Bồng Khiết nhìn ta .

      thể nha?!” ta chớp mắt.

      “Đây là .”

      “Nhưng…” ta lắc đầu, vẻ mặt biểu lộ tôi tin.

      tôi tháng trước và bây giờ khác rất nhiều.” Uông Bồng Khiết cười giải thích, “ tháng trước, tôi nặng 60 kg, tóc cũng uốn, suốt ngày chỉ búi sau đầu, ngay cả thả cũng dám thả xuống, chỉ vì chỉ cần vừa buông xuống có người tôi giống như nữ quỷ to lớn, gương mặt đáng sợ có sức sống.”

      “Sao có thể.” ta ngạc nhiên mở to hai mắt, “Tóc của đẹp như vậy, đẹp đến nổi khiến cho tôi nhìn rồi trong lòng nhịn được muốn sờ xem có phải là hay , sao có thể đáng sợ đâu?”

      muốn sờ?”

      Quách Yến Toàn nhìn cái, nhịn được gật đầu. biết rất nhiều kiểu tóc xinh đẹp của phụ nữ đều là bôi đống keo tóc để làm thành, cảm thấy đáng nhưng tóc của cảm giác hoàn toàn giống như vậy, nó tự nhiên mềm mại hơi rối ở sau vai, trước ngực , theo mỗi động tác của nhàng lay động, im lặng kích động ham muốn chạm vào nó của đàn ông.

      “Được thôi, có thể thử, tôi ngại để cho sờ.” Uông Bồng Khiết đột nhiên cúi người xuống mặt bàn hướng về ta.

      có thể sờ sao?” ta muốn mạo phạm người đẹp.

      Uông Bồng Khiết gật gật đầu.

      Hít sâu hơi, Quách Yến Toàn nhàng vươn tay chạm vào tóc của , cảm giác mềm mại mượt mà giống như ta tưởng tượng. như vậy, mái tóc dài như vậy thuộc về ta.

      “Rất đẹp giống như tôi tưởng tượng.” ta lấy tay về, khen ngợi.

      “Đây được xem điểm giống phụ nữ duy nhất người tôi.” Uông Bồng Khiết cúi đầu nhìn tóc của mình có chút suy nghĩ , “Cho nên mặc dù có người tôi cắt tóc ngắn nhìn đẹp hơn, tôi vẫn nỡ đem nó cắt .”

      “Mặc dù tôi chưa nhìn thấy lúc tóc ngắn nhưng bây giờ như vậy rất đẹp rồi, đấy.”

      “Cảm ơn .” hơi cười.

      Quách Yến Toàn nhìn , do dự hồi đột nhiên mở miệng : “Bồng Khiết, tôi có thể gọi như vậy ?”

      “Ân.” gật đầu.

      “Có chuyện tôi muốn thẳng thắn với .” ta do dự hồi mới từ từ mở miệng.

      nhìn ta.

      ra,” ta hít sâu hơi, cúi đầu : “Hôm nay tôi đến đây là bị Mễ Mễ ép đến, người tôi thích là Mễ Mễ.”

      “Tôi biết.” Uông Bồng Khiết bình tĩnh nhìn ta.

      biết?” ta ngạc nhìn nhìn về phía .

      khe khẽ cười. “Có lẽ chú ý đến, lúc nãy chúng ta chuyện phiếm 2 phần 3 là xoay quanh Mễ Mễ, mà mỗi lần vừa nhắc đến ấy luôn thể ra đặc biệt có hứng thú, đặc biệt chuyên chú.”

      “Tôi để ý đến.” Quách Yến Toàn lẩm bẩm tự , tiếp đó ta nhìn , gương mặt áy náy. “Xin lỗi, tôi phải cố ý muốn lừa gạt , tôi…”

      sao.” Uông Bồng Khiết lắc đầu ngắt lời ta. “Tôi rất sức hấp dẫn của Mễ Mễ, ngoại trừ người đàn ông có người trong lòng, đàn ông quen biết với ấy 8, 9 phần 10 đều là có ý với ấy, đặc biệt là cam tâm tình nguyện làm người đàn ông để ấy sai khiến.”

      Quách Yến Toàn hơi hơi nhếch khéo miệng, tiếp đó lại đột nhiên giống như tự chế giễu mình cười khổ cái.

      đừng lộ ra nụ cười khổ như vậy, có lẽ là tôi dùng từ đúng, người nhận sai khiến mà rất tổn thương nhưng cũng chỉ có người Mễ Mễ coi là bạn mới có cơ hội được ấy kêu đến kêu , mấy người bạn thân chúng tôi chính là ví dụ tốt nhất.” an ủi ta.

      “Cho nên tôi nên thỏa mãn?” Quách Yến Toàn rũ mắt xuống, tự giễu cợt mình cười cười.

      “Ít nhất so với tôi là như vậy.” nắm ly rượu đỏ bàn, chăm chú nhìn chất lỏng màu đỏ đong đưa ngừng trong ly, “ biết tôi có biệt danh?” đột nhiên hỏi.

      ta ngẩng đầu lên, hơi do dự hồi.

      “Gọi là cuồng kết hôn phải ?” ta .

      biết?”

      ta lắc đầu. “ ra chuyện này là Mễ Mễ cho tôi biết, nhưng dùng tình huống lúc đó nên là cảnh cáo tôi tương đối thích hợp. ấy nếu như đột nhiên mở miệng cầu hôn tôi, lúc hỏi tôi có đồng ý cưới , tôi tuyệt đối, dù sao cũng thể tông cửa mà chạy.”

      Uông Bồng Khiết nhịn được khẽ cười thành tiếng.

      “Xem ra Mễ Mễ đối với còn tệ, mới đặc biệt cảnh cáo , đề phòng bị tôi hù dọa.”

      , ấy sợ thái độ của tôi làm tổn thương đến .”

      ra đối với việc đàn ông nghe thấy lời cầu hôn của tôi bị dọa đến nổi tông của mà chạy, tôi sớm quen rồi.”

      cười cười , có tự chế giễu chỉ là ra .

      “Tôi biết những người kia là như thế nào đúng, nhưng tôi có thể với , rất xinh đẹp cũng rất có hương vị phụ nữ, nếu như tôi thích Mễ Mễ trước tôi nhất định thích .” Quách Yến Toàn thành với .

      “Cám ơn, hôm nay khiến cho tôi lấy lại ít lòng tin bản thân là phụ nữ.” Uông Bồng Khiết cười rồi nhìn ta. , ta là người tốt mà. “Được rồi, hôm nay tôi rất vui được quen biết , chúng ta có phải nên rồi ?”

      Quách Yến Toàn nhìn xuống đồng hồ đeo tay, sau đó gật gật đầu.

      đến bằng cách nào? xe sao?” ta hỏi.

      “Ân.”

      “Vậy tôi đưa về.”

      “Như vậy quá phiền chứ?”

      “Giữa bạn bè tính cái gì phiền phức, trừ khi coi tôi là bạn?”

      “Vậy cám ơn .” nháy mắt với .

      khách khí.” trả lời.

      Hai người nhìn nhau cái rồi cười, Quách Yến Toàn đưa tay cầm lấy hóa đơn bàn, chuẩn bị trước thanh toán, lại ở lúc bước về phía trước bước, bỗng nhiên nhìn thấy Uông Bồng Khiết đứng dậy đột nhiên mãnh liệt lay động, giống như muốn ngất xỉu, ta sợ đến nổi nhanh chóng đưa tay đỡ .

      “Sao rồi, có khỏe ?!” ta nhăn mặt quan tâm hỏi.

      sao, chỉ là có chút chóng mặt mà thôi, tôi đứng chút có việc gì.” hơi cười lắc đầu. Gương mặt gầy guộc lại thêm sắc mặt trắng bệch cùng khẽ cười hình thành loại khí vận điềm đạm đáng khiến cho người khác muốn thương.

      “Sắc mặt của tốt lắm, đợi lát nữa tôi nhân tiện đưa đến bệnh viện kiểm tra chút được ?” Quách Yến Toàn mềm giọng hỏi ý kiến.

      cần đưa, tôi đưa ấy .” giọng rét lạnh đột nhiên xen vào.

      Giọng quen thuộc khiến cho Bồng Khiết ngăn cản được quay người bước , lại bởi vì động tác mạnh và chóng mặt lúc nãy còn chưa khỏi khiến cho đứng vững thiếu chút nữa té xuống, Quách Yến Toàn ở bên cạnh lập tức đưa tay ôm lấy , nhưng sau giây quả đấm thép hướng về ta bay đến!

      thanh lớn vang lên, ly chén bàn trong nháy mắt bị xô rớt xuống đất.

      Uông Bồng Khiết chỉ kịp hít hơi kinh ngạc, cả người liền bị Chương Kính kéo qua, bị ôm chặt eo, thể nhúc nhích.

      “Trời ơi, Chương Kính ai cho phép cậu ở trong tiệm của tôi động tay động chân?” Lâm Tranh kinh hô tiếng, lập tức đến bên cạnh Quách Yến Toàn bị ngã xuống ghế, vẻ mặt áy náy đem ta nâng dậy.

      “Xin lỗi, xin lỗi, tiên sinh, có sao , có bị thương ?”

      “Thả tôi ra, Chương Kính, phát thần kinh gì vậy, dựa vào cái gì loạn đánh người?” Uông Bồng Khiết sau khi kinh ngạc, giãy dụa tức giận kêu to.

      chính là tên họ Vương kia có phải ? Em lại dám đồng ý để cho ở nơi công cộng như thế này động tay động chân với em, em rốt cuộc có biết xấu hổ ?” Chương Kính thể kìm nén cơn giận trừng mắt nhìn , nghiến răng nghiến lợi trách móc.

      Nếu phải tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối tin tưởng thay đổi nhiều như vậy, ngoại trừ bề ngoài, ăn mặc thay đổi, ngay cả tính cách cũng giống như biến thành người khác vậy, hành động lớn mật, lẳng lơ lại biết xấu hổ, đây là sao? Là Uông Bồng Khiết quen biết sao?

      “Anh______bệnh thần kinh, bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!” giãy dụa, tức giận đến nỗi gần như ra lời.

      “Bỏ em ra để em lại nhảy vào ngực ôm ấp sao?”

      “Tôi muốn như thế nào liên quan gì đến ? Bỏ tôi ra!”

      nhận lời Uông Hạo chăm sóc em, cậu ấy bây giờ ở trong nước, em tự nhiên chính là trách nhiệm của .” Cái tên Uông Hạo đáng chết kia cái gì ra nước ngoài nửa tháng, bây giờ đều qua lâu như vậy, cậu ta lại còn chưa trở về!”

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 7.2

      “Cám ơn việc làm cần thiết của , việc của tôi căn bản càn quản, bỏ tôi ra.” C ô tiếp tục dùng sức giãy dụa.

      Chương Kính nén nổi tức giận trừng mắt nhìn , hiểu vì cái gì lại thay đổi nhiều như vậy. giải thích quay người mang , mạnh mẽ ôm ra ngoài cửa.

      muốn đưa tôi đâu?” Uông Bồng Khiết ngạc nhiên kêu lên, liều mạng giãy dụa, nhưng cánh tay sắt ôm eo lại cũng nhúc nhích, vô kế khả thi cuối cùng đành mở miệng cầu cứu: “Quách Yến Toàn, cứu tôi!”

      Tiếng kêu của làm cho Chương Kính đột ngột dừng chân lại, cúi đầu híp mắt trừng , thu vào từng chữ từng chữ .

      “Quách Yến Toàn? họ Quách phải họ Vương?”

      ấy họ gì liên quan gì đến , buông tôi ra!” Uông Bồng Khiết ngừng giãy dụa.

      ” Đến cuối cùng là em qua lại với bao nhiêu người đàn ông? Lần trước họ Vương, bây giờ họ Quách, lần sau là họ gì nữa?” Rốt cuộc là bây giờ qua lại với bao nhiêu đàn ông?

      bỏ tôi ra!”

      “Trả lời câu hỏi của ,” Gân xanh mặt co giật.

      “100 người được chưa?” Uông Bồng Khiết vô cùng tức giận quát to với . “Thế nào, muốn tôi đem tên của bọn họ từng cái từng cái kể ra cho nghe , Chương đại ca?”

      “Em dùng thủ đoạn nào?” Chương Kính trừng , nén được tức giận hỏi.

      “Tôi dùng thủ đoạn?” trợn to mắt, chậm rãi lập lại lời của .

      “Giống em như vậy cả người dưới chút hương vị phụ nữ, lại liều mạng muốn kết hôn, bất luận người đàn ông nào chuyện với em đều muốn bỏ chạy, chạy…..” Tức giận làm cho suy nghĩ, nhưng cũng chỉ có thể đến đây, bởi vì Uông Bồng Khiết dồn hết sức lực của bản thân dùng gót chân giẫm lên chân của .

      ” Đáng chết!” bị đau trong nháy mắt buông ra, kim kê độc lập (dáng đứng chân giống con gà) ôm chân ngừng kêu lên.

      sai, đáng chết.” Sau khi Uông Bồng Khiết lạnh lùng ném xuống câu này, xoay người bước nhanh rời khỏi đây.

      ╃⊙_⊙╃

      “Cậu xác định ta có khả năng thích cậu sao? Nhưng phản ứng của ta nhìn nư thế nào cũng giống như ghen.” Sau khi nghe Uông Bồng Khiết tức giận thuật lại chuyện, Lữ Tư nghi ngờ nhăn mày.

      “Nếu như ta thích Khiết, lại lần rồi lần ra những lời tổn thương Khiết, Chương Kính ta nhất định là tên ngu ngốc.” Duẫn Thắng Nam ở bên cạnh kết luận.

      “Cũng thể như vậy, phải là có câu càng sâu trách móc càng nhiều sao? Có lẽ bởi vì Chương Kính Khiết quá nhiều cho nên mới vô tình ra những lời tổn thương người như vậy.”

      “Đừng đến ta nữa, tớ và ta còn cái gì quan hệ nữa.” Mặt Uông Bồng Khiết chút biểu cảm muốn kết thúc chủ đề này.

      càng nhiều trách móc càng nhiều? là vô cùng buồn cười, quen biết ta 17 năm, hơn 7 năm làm việc chung, phải là chưa từng thấy qua ta đối xử với bạn của ta như thế nào, cái gọi là nâng niu trong tay sợ làm rớt, ngậm trong miệng sợ tan ra. Mà ta đối với , ngoại trừ sở trường làm tổn thương vô cùng ra còn làm được cái gì? Hơn nữa còn có bạn .

      “Mễ Mễ, cậu thấy thế nào?” Lữ Tư nhìn về phía Thời Mễ Mễ sửa móng tay ở bên cạnh.

      “Cảm thấy cái gì?” Chăm sóc móng tay, Thời Mễ Mễ ngẩng đầu hỏi.

      “Cậu cảm thấy Chương Kính đối với Khiết cuối cùng là chuyện gì?”

      đáng bình luận.”

      “Mễ Mễ!”

      “Dù sao Khiết cũng hết hi vọng với ta, chúng ta có bàn luận về ta nữa cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi, bằng để thời gian này lại bàn luận chọn người xem mặt tiếp theo cho Khiết.” Thời Mễ Mễ thực tế .

      “Nhưng…” Lữ Tư do dự nhìn về phía Uông Bồng Khiết, bởi vì tất cả bọn họ đều nhìn ra được Khiết Chương Kính, mà cái tên Chương Kính ngu ngốc kia ra cũng giống có tình cảm với ấy, nhưg mới mở miệng ra hai từ bị Mễ Mễ ngắt lời.

      “Khiết, cậu đúng ?”

      Uông Bồng Khiết ngây ngốc hồi, sau đó thờ ơ gật đầu, “Đúng.” Đáng tiếc giọng yếu ớt chút thuyết phục cũng có.

      “Được, vậy Thắng Nam, cậu giúp tớ đem quyển bút kí màu lam bàn bên kia lại đây được ?” Thời Mễ Mễ bỏ dũa móng tay trong tay xuống, chỉ về hướng đầu giường .

      “Cái này?” Duẫn Thắng Nam vốn ngồi giường khom lưng đưa tay liền cầm lấy quyển kia.

      “Mở ra xem.” Thời Mễ Mễ phân phó.

      Duẫn Thắng Nam mở quyển sách ra, sau đó nhìn nội dung của nó, hai mắt càng mở càng to.

      “Đây là cái gì?” khó mà tin ngẩng đầu hỏi thời Mễ Mễ.

      “Cậu cảm thấy thế nào?” Thời Mễ Mễ cười đáp.

      “Trương Thánh Nghĩa, 32 tuổi, cao 1m73, nặng 61 kg, nhóm máu O, chòm sao song tử, tính cách cởi mở, hào phóng, lời nhận xét tính cách của chòm sao và nhóm máu phức tạp, bề ngoài nham hiểm, kim khiết kì ngoại khả năng bại khiết kì trung (bề ngoài bằng bên trong), thể tin tưởng, cho 59 điểm, kết luận đạt tiêu chuẩn.” Duẫn Thắng Nam lật đến tờ đối chiếu đọc ra, sau đó lại lật thêm mấy tờ nữa. “Trời a, toàn là đàn ông.”

      “Hắc, đưa tớ mượn xem, đưa tớ mượn xem.” Lữ Tư lập tức nhào về phía trước. Rất hứng thú!

      Tớ làm lúc buồn chán, nghĩ đến lần này vừa vặn có tác dụng.” Thời Mễ Mễ hơi cười , “Các cậu chọn xem mấy người đàn ông đó có thích hợp với Khiết, tớ chịu trách nhiệm đem người hẹn ra.”

      “Tất cả những người này đều từng theo đuổi cậu?” Lữ Tư tò mò hỏi.

      “Hầu hết là như vậy, nhưng bây giờ hầu hết chỉ là bạn bè.”

      “Bọn họ ràng là thích cậu, đem họ giới thiệu cho Khiết được ?”

      “Đối với đàn ông mà , vợ và người vốn là giống, để cho Khiết tranh giành với người phụ nữ khác, các cậu cảm thấy bằng để cậu ấy tranh giành với tớ tốt hơn? Ít nhất nể tình bạn bè nhiều năm, tớ hạ thủ lưu tình.” Thời Mễ Mễ .

      Lữ Tư và Duẫn Thắng Nam hẹn mà đồng thời nhìn về phía Uông Bồng Khiết, sau đó hai miệng cùng : “Cũng đúng.”

      “Tùy tiện, chỉ cần ta đồng ý cưới tớ là được.” Uông Bồng Khiết quan tâm .

      3 người đồng thời nhìn cái, đáy mắt Thời Mễ Mễ nhanh chóng lên cái nhìn gian xảo.

      “Được rồi.” đứng dậy bắt đầu phân chia công việc, “Tư , cậu và Thắng Nam chịu trách nhiệm chọn người, tớ phụ trách trang điểm.”

      “Trang điểm?”

      xem mặt cần trang điểm sao?!”

      “Nhưng bây giờ…” Bây giờ sắp gần 11h tối rồi!

      tin mị lực của tớ sao? Cho dù là 2h đêm, tớ cũng có cách hẹn được người.”

      cần vội như vậy chứ?”

      “Các cậu nghe qua câu rèn sắt khi còn nóng sao? Được rồi, hành động thôi.”

      ╃⊙_⊙╃

      Lúc mở cửa ra, nhìn thấy bạn thân bất cứ chỗ nào, bất cứ khi nào cũng rất bận rộn lại xuất trước cửa nhà , Chương Kính trong nháy mắt có chút ngạc nhiên biết phải gì.

      “Còn sống?” Viên Diêu hơi cười cùng chào hỏi.

      “Đây là lời hỏi thăm sức khỏe kiểu gì vậy?” Chương Kính nhăn mày.

      “Lời hỏi thăm của họ Viên.”

      Viên Diêu cười đẩy chắn ở cửa ra vào trong phòng, ta mở đèn trong phòng lên, tặc lưỡi thành tiếng nhìn căn phòng trước giờ luôn ngay ngắn gọn gàng hôm nay lại bừa bãi thành đống.

      “Cậu làm gì vậy, chuẩn bị đổi sang nghề dọn rác đấy à?” ta nhìn những cái bình, cái hộp rỗng đầy mặt đất cười nhạo .

      “Cậu đến đây làm gì?” Chương Kính dựa vào thành cửa, có khí lực hỏi.

      “Đương nhiên là đến quan tâm cậu.” Viên Diêu xoay người nhướn mày nhìn .

      ”Ngày mai có lẽ mặt trời mọc ở phía tây.” Chương Kính lườm ta cái.

      ”Gần đây tốt ?” Viên Diêu để bụng cười cười.

      tốt.” ngắn gọn trả lời.

      “Vì cái gì, còn lo cho Bồng Khiết muội muội của cậu?”

      Chương Kính nhanh chóng nhăn mặt. “Rốt cuộc cậu đến đây làm gì?”

      “Lúc nãy tớ rồi.” Viên Diêu xong quay đầu nhìn phòng khách nhà , sau đó lắc đầu kéo . “ thôi.” ta kéo vai .

      đâu?” nghi ngờ hỏi.

      nghe qua nhất túy giải thiên sầu sao?” Viên Diêu : “ tìm quán bar uống vài ly.”

      “Muốn uống rượu nhà tớ cũng có.” muốn ra ngoài.

      “Muốn tớ ngồi uống trong đống rác chất thành chồng này?” Viên Diêu chán ghét liếc phòng khách cái, kiên quyết lắc đầu. “No way!”

      “Rác chất thành chồng ở đâu?” trừng ta.

      “Ok, nó cách rác chất thành chồng còn rất xa nhưng cậu nếu dọn dẹp cần thời gian tuần chỉ sợ ngay cả đường cũng có.” Viên Diêu tốt bụng nhắc nhở.

      dọn dẹp? Con mắt nào của cậu thấy tớ dọn dẹp?! Cậu nhìn thấy những cái bình rỗng kia được sắp xếp gọn gàng sao?” Chương Kính nhịn được tức giận kêu lên.

      ” Đông đống, tây đống mà gọi là gọn gàng? Hơn nữa cậu để lại những cái bình đó làm gì? Để bảo vệ môi trường à!” Viên Diêu lườm cái.

      “Cậu tưởng tớ muốn đem bỏ sao?! Vấn đề là nên bỏ ở đâu, cậu biết ?!” Chương Kính nỏi giận đùng đùng hỏi.

      Viên Diêu bị hỏi như vậy cũng ngây ngốc, bởi vì nhà ta có người giúp việc, loại việc đổ rác này trước giờ cần ta lo.

      phải có xe thu rác đúng giờ đến thu sao?” ta nhăn mày .

      ” Đó là rác thông thường, loại rác phân loại thu hồi này ai biết nó lúc nào đến thu.” Chương Kính vui , nghĩ đến lúc người ta bỏ ngay cả rác cũng leo lên đầu !

      Viên Diêu bĩu môi, quyết định thảo luận vấn đề rác nữa, hôm nay đến đây thế nhưng thân mang nhiệm vụ quan trọng.

      thôi, coi như đền đáp quan tâm của tớ với cậu, chúng ta tìm quán bar ngồi được ?”

      Sau khi Chương Kính do dự hồi mới phải rất tình nguyện gật gật đầu.

      Viên Diêu thiếu chút nữa hô vạn tuế, chờ vào phòng lấy bóp, chìa khóa, kéo vai liền ra ngoài.

      “Chờ chút, bóp của tớ…”

      “Tối nay tớ mời cậu.”

      “Chìa khóa của tớ.”

      “Ngồi xe tớ .”

      “Tớ là chìa khóa nhà của tớ.”

      Bước chân dừng lại, Viên Diêu nhăn mặt sau đó bương cánh tay kéo vai ra.

      ” Đúng rồi chìa khóa cửa nhà cậu, có chìa khóa chúng ta làm sao khóa cửa?” ta gượng cười , trong lòng ngừng cầu nguyện đừng nghi ngờ.

      Có lẽ ông trời còn chưa ngủ, nghe thấy lời cầu nguyện của , Chương Kính gì xoay người vào trong phóng lấy chìa khóa, sau đó ra khóa cửa lại, cùng ta kề vai xuống dưới lầu.

      Cám ơn ông trời cậu ta nghi ngờ, Viên Diêu cố gắng thở hơi trong lòng, thankgod!

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 8.1

      “Nhìn , tớ sai mà, bây giờ cậu còn cảm thấy lạnh ?”

      Trong quán bar, ánh đèn neon rực rỡ chớp tắt mê người chiếu lên toàn bộ nam nữ ở đây cũng đều trở nên phân biệt được.

      Uông Bồng Khiết mặc cái váy màu đen lộ vai, chỉ ngắn đến giữa đùi hoàn toàn lộ ra đôi chân thon dài mê người của , cổ quấn cái khăn voan mỏng màu đen, dưới ánh đèn neon chớp tắt lúc lúc , thành công tạo ra loại màu sắc thần bí.

      Thời Mễ Mễ, Lữ Tư và Duẫn Thắng Nam 3 người ngồi ở bên cạnh , mặt là giúp thêm can đảm mà đến, mặt khác là lợi dụng cơ hội đến chơi.

      Sau khi tốt nghiệp đại học, Uông Bồng Khiết liền đến quán bar nhưng đó phải là nguyên nhân làm cho lùi bước, nguyên nhân muốn đến là vì trang phục của giống như trao giải hoặc tìm tình đêm, nhưng Mễ Mễ lại kiên trì nhất định muốn mặc như vậy, bởi vì đêm nay đối tượng xem mặt của người đàn ông vô cùng thích vui chơi, hơn nữa lại thời thượng, cái gọi là thua người thua trận, bọn họ là phái nữ tự nhiên cũng phải ăn mặc đẹp chút mới được, đặc biệt còn là do vạn nhân mê ấy giới thiệu.

      Kháng nghị có hiệu quả. Cuối cùng chỉ có thể lợi dụng lý do trời lạnh tranh thủ cái áo khoác, miễn cưỡng che đường cong phía cơ thể hoàn toàn bị lộ ra, chỉ là nghĩ đến vừa vào trong quán bar, áo khoác của liền bị Mễ Mễ tịch thu, chỉ để lại cái khăn lụa che được cái gì cho .

      “Mễ Mễ, tớ cảm thấy hơi lạnh, cậu đem áo khoác trả cho tớ được ?” cầu.

      được.” Thời Mễ Mễ kiên quyết cự tuyệt . “Nếu như lạnh, có thể uống chén rượu hoặc lên sàn nhảy , đảm bảo lát cậu nóng lên.”

      “Mễ Mễ….”

      “Được rồi, tớ giúp các cậu lấy chút đồ uống, các cậu muốn uống cái gì?” ấy cắt ngang lời cầu xin của .

      “Bia là được rồi.” Duẫn Thắng Nam .

      “Tớ cũng như vậy.” Lữ Tư giơ tay .

      “Cậu sao, Khiết?” Thời Mễ Mễ nhìn .

      “Tớ muốn áo khoác của tớ.”

      “Áo khoác của cậu? OK, tớ tìm xem trong chỗ này có bán loại đồ uống này hay , nếu như có…”

      “Mễ Mễ!” Uông Bồng Khiết thua , mà Duẫn Thắng Nam và Lữ Tư nhịn được cười lên.

      “Được rồi, chờ tớ, lát tớ trở lại.” Thời Mễ Mễ nắm chặt lấy áo khoác của Uông Bồng Khiết, vẫy vẫy tay với bọn họ, sau đó xoay người uyển chuyển lắc hông về phía quầy rượu.

      ấy lừa người!

      lát trở lại nhưng Uông Bồng Khiết các 3 người chờ nữa ngày lại vẫn thấy bóng ấy trở lại. Duẫn Thắng Nam chờ được nữa, sau khi ra hiệu cho hai người các liền xoay người tìm ấy, nhưng qua hồi hai người ở lại phát ấy cũng trở lại.

      Xảy ra chuyện gì?!

      Lần này người đứng dậy đổi lại là Lữ Tư .

      “Tớ cùng cậu.” Uông Bồng Khiết đứng dậy theo.

      được.” Lữ Tư mực từ chối , “Cậu nhất định phải chiếm giữ vị trí này, nếu như chúng ta đều đứng dậy lát nữa trở về chắc chắn có chỗ ngồi.”

      Uông Bồng Khiết biết ấy sai, nhưng muốn ngồi đây mình….

      “Nếu , cậu tìm Mễ Mễ các cậu ấy, tớ ở đây chờ các cậu được .” Nhìn ra thái độ dị nghị mặt , Lữ Tư thay đổi đề nghị .

      Uông Bồng Khiết đột nhiên mở to hai mắt, sau đó cố sứ lắc đầu. nghĩ đến cái váy ngắn gì bằng người mình, kêu mặc bộ trang phục dễ làm người khác chú ý này tới lui trong đám người bằng an tĩnh ngồi ở chỗ này còn tốt hơn.

      “Cậu tìm các cậu ấy, tớ ngồi đây chờ các cậu.”

      “Ok, tớ tìm bọn họ.” Ném xuống câu này, Lữ Tư xoay người .

      Nhìn thấy bóng lưng của ấy biến mất trong đám người, Uông Bồng Khiết chậm chạp trở về ngồi lại ghế. mặt bàn có bất luận cái gì có thể uống, vị trí bên cạnh cũng có người có thể chuyện với , Uông Bồng Khiết ngồi yên tại chỗ chờ người.

      Đột nhiên trong lúc đó, chỗ ngồi bên phải bị người đàn ông mời mà đến chiếm lấy, sau đó bên trái, phía trước bên cạnh bàn vốn là ba cái ghế dựa trống đều bị những người đàn ông lạ lẫm chiếm lấy.

      “Xin lỗi, những chỗ này có người ngồi rồi.” chớp mắt thông báo.

      “Tôi biết, chúng tôi chỉ là muốn cùng với tiểu thư xinh đẹp như kết bạn.” Người đàn ông phía bên trái .

      “Ly nước này mời .” Người đàn ông phía bên phải đưa ly nước trong tay lên.

      biết quý tính phương danh của tiểu thư? Tôi họ Trần, tên chỉ có chữ Thịnh.” Người đàn ông phía trước mặt tự mình hướng giới thiệu.

      Uông Bồng Khiết ngây ngốc, cả người hoàn toàn đần độn nhìn bọn họ trừng trừng. Bọn họ đây là…đến bắt chuyện với sao?! Trời ơi!”

      “Tôi gọi là Hoàng Quốc Chương, 28 tuổi, cao 1m8.” Người đàn ông bên phải mở miệng. “Tôi cảm thấy có chút quen quen, có phải từng chụp quảng cáo hoặc làm người mẫu phải ?”

      phải từng, tôi nghĩ chính xác là người mẫu phải ?” Người đàn ông bên trái tiếp lời , “Xin chào, tôi còn chưa tự mình giới thiệu, tôi tên là Khâu Thế Tu, năm nay 26 tuổi, cao 1m8, bản thân cũng là người mẫu.”

      “Mặc dù tôi cao như hai người bọn họ như vậy nhưng lại tâm muốn làm quen với .” Trần Thịnh ngồi trước mặt thâm tình ngóng nhìn . “Từ khi mới bước vào quán bar, lần đầu tiên nhìn thấy tôi liền nhất kiến chung tình.”

      “Tôi cũng vậy!” Hai người khác lập tức hai miệng lời phụ họa theo.

      Uông Bồng Khiết cứng họng nhìn bọn họ.

      “Các người…các người…” các người nữa ngày, vẫn ra câu hoàn chỉnh, ông trời, con đường tình duyên của khi nào trở nên tốt như vậy, sao lại hoàn toàn biết?

      28 tuổi, 26 tuổi còn có người nhất kiến chung tình, trời đất ơi, mừng sắp ngất rồi, chuyện này sao lại xảy ra với cuồng kết hôn ?

      trước, cạnh tranh công bằng.”

      “Việc gì phải cạnh tranh công bằng vậy?” Thời Mễ Mễ luôn chờ ở bên cạnh lén lút quan sát, đúng lúc xuất .

      “Mễ Mễ, cuối cùng cậu trở lại.” Uông Bồng Khiết kinh hỷ nhìn về phía , cùng lúc đó, 3 người đàn ông ở xung quanh bàn lập tức quay đầu, sau đó hẹn mà cùng mở to mắt, lại đồng thanh kinh hô tiếng.

      “Thời Mễ Mễ?!”

      Ba người đồng thời nhìn nhau cái, Uông Bồng Khiết vẻ mặt tò mò nhìn bọn họ mà Thời Mễ Mễ lại nhướng cặp lông mày lá liễu xinh đẹp của lên, cười dịu dàng nhìn 3 người.

      “Mọi người quen biết sao?”

      “Tôi…” Ba người tranh nhau , lại bị Mễ Mễ đưa cánh tay ngọc ngà ra ngăn lại.

      “Chờ chút, có chuyện gì chờ lát nữa tiếp, bây giờ trước tiên các có thể nhường chỗ được ? Nhân vật nam chính đến rồi.”

      “Nhân vật nam chính?” 3 người ngạc nhiên đồng thời đem ánh mắt chuyển ra phía sau người , nhìn về hướng người đàn ông thẳng đến chỗ này, sau đó toàn bộ hít ngụm khí.

      “Lục Dục?!” Vương tử quán bar!

      Nghe bọn họ ngạc nhiên kêu lên, Thời Mễ Mễ nhanh chóng quay đầu, sau đó chân thành mỉm cười với người đàn ông cao lớn, tuấn đến đứng bên cạnh .

      “Hi, đến rồi.”

      “Nữ hoàng Mễ Mễ gọi, tại hạ sao dám đến.” Lục Dục nhướng mày trêu chọc.

      “Miệng của vẫn hư hỏng như vậy.” Thời Mễ Mễ lườm cái, trong mắt lên ý cười. nhìn về phía chỗ ngồi, chỉ thấy 3 tên gia hỏa mời mà đến kia biết khi nào chạy mất bóng dáng, để lại mình Uông Bồng Khiết ngây như phỗng ngồi nguyên chỗ cũ.

      biết cảm giác của ấy bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Lục Dục, cũng từng bị phong thái mê người của rung động đến nỗi nhìn trân trối, nữa ngày ra lời.

      “Khiết, giới thiệu với cậu ấy là Lục Dục, nhân vật nam chính của tối nay. Uông Bồng Khiết bạn học đại học của tôi cũng là chị em tốt.” thay hai người giới thiệu. Dừng lát, cố ý ngạc nhiên quay đầu tìm kiếm, “Tư và Thắng Nam đâu?”
      “Các cậu ấy hai người tìm cậu rồi.” Uông Bồng Khiết chớp mắt, đột nhiên hoàn hồn.

      “Vậy sao? Tớ vừa gặp mấy người bạn cùng bọn họ chuyện phiếm lát.” Thời Mễ Mễ nhăn mày suy nghĩ lát. “Được rồi, tớ tìm các cậu ấy, hai người trước tiên chuyện phiếm .” xong quay người liền .

      “Chờ chút, Mễ Mễ!” Uông Bồng Khiết kinh ngạc muốn gọi trở lại.

      ” Đừng khẩn trương, tôi cắn .” Bộ dạng hoảng loạng của làm cho Lục Dục mỉm cười , hào phóng ngồi vào chỗ trống phía trước , sau đó nhìn chuyển mắt.

      Uông Bồng Khiết có chút bối rối, từ trước đến giờ chưa từng bị đàn ông nhìn chăm chú như vậy, đặc biệt là người đàn ông tuấn như ta như vậy.

      ….người thích trong lòng là Mễ Mễ, chỉ là bị ấy nhờ vả cho nên thể đến cùng tôi xem mặt phải ?”
      Những lời này giống như vô ý thức ra khỏi miệng, Uông Bồng Khiết chớp chớp mắt giống như khó có thể tin được bản thân lại đường đột như vậy, gương mặt bỗng chốc đỏ lên.

      Lục Dục ngạc nhiên nhìn sau đó lại kiềm chế được cười lớn lên.

      và Mễ Mễ quả nhiên giống nhau.” ta thể nín cười .

      xác định được câu này là khen ngợi hay trào phúng, bởi vì ta cười rất khoa trương, nhưng ít nhất cảm thấy hồi hộp và khẩn trương nữa, có thể đem ta trở thành bạn bè bình thường mà đối xử bởi vì bạn bè của Mễ Mễ cũng là bạn bè của phải sao?

      “Tôi rất tò mò, lần này có phải Mễ Mễ cũng cảnh báo trước cho cho dù thế nào tuyệt đối thể tông cửa mà chạy lúc tôi mở miệng cầu hôn ?” Uông Bồng Khiết hỏi.

      “Mở miệng cầu hôn tôi?” Lục Dục nhướng mày, vẻ mặt hứng thú.

      “Biệt hiệu của tôi là cuồng kết hôn bởi vì mỗi lần tôi gặp người đàn ông tốt hơn nữa chưa kết hôn kiềm chế được mở miệng cầu hôn đối phương.” Uông Bồng Khiết cười cười tự giễu mình.

      như vậy, sao đến bây giờ vẫn chưa mở miệng cầu hôn tôi?” ta nhướng mi khẽ cười, thái độ mặt đột nhiên biến thành nịnh nọt kì lạ hơn nữa làm cho trái tim người khác đập nhanh lên.

      Uông Bồng Khiết ngây ngốc, sau đó chớp chớp mắt khẽ cười thành tiếng.

      vội vàng muốn tông cửa chạy như vậy sao?” hỏi.

      “Có chút như vậy nhưng tôi sợ sau đó bị Mễ Mễ đuổi giết.” Lục Dục mỉm cười lần nữa, cuối cùng hiểu lời của Mễ Mễ, tuyệt đối làm cho ta tăng thêm phiền phức cần thiết là có ý gì.”Cho nên, muốn cùng tôi nhảy điệu này , sau đó để tôi tông cửa mà chạy, như vậy tôi mới có cái giải thích với Mễ Mễ, ít nhất tôi từng cố gắng?”

      Uông Bồng Khiết lại ngây ra, tiếp theo lập tức cười lắc đầu. “Tôi biết khiêu vũ.”

      “Tôi chỉ .” cho phân trần, đứng dậy kéo khỏi chỗ ngồi, sau đó đưa vào giữa sàn nhảy.

      Điệu nhạc sống động náo nhiệt ở đây đột nhiên trong lúc đó chuyển thành tình ca, loại điệu nhạc tình cảm các cặp tình nhân ôm nhau cùng nhảy.

      “Nhạc đổi, chúng ta trở về thôi.” vui mừng , cho rằng trốn được lần, nghĩ đến ta lại lắc đầu.

      ” Đúng lúc, ăn mặc thục nữ như vậy thích hợp với điệu nhảy chậm hơn.” ta xong liền nắm lấy hai tay , tay đặt ở vai, tay ở trong tay ta. ” Đến đây, để ở chỗ này, bất kể bước chân như thế nào, chỉ cần di chuyển theo tôi là được.”

      “Lục Dục…”

      ” Đừng căng thẳng, thả lỏng chút nhảy tốt thôi.”

      Mặc dù ta như vậy nhưng khiêu vũ có tốt hơn nữa, kêu người quen bị mọi người chú ý nhất thời trở thành mục tiêu chú ý của người khác vẫn là rất đau khổ, nhất là lại ăn mặc mát mẻ như vậy, hơi xoay tròn cái giống như lộ ra cái mông của vậy, ta lại có thể thục nữ.

      Trời ơi, bây giờ rất hi vọng mặt đất có thể đột nhiên nứt ra, sau đó nuốt trọn toàn bộ con người .

      Rất hi vọng nha.


      ╃⊙_⊙╃

      đến uống rượu, đương nhiên ngồi bên quầy bar là thuận tiện nhất.

      Chương Kính và Viên Diêu ở bên quầy bar chọn lấy góc ít bị chú ý nhất ngồi xuống, sau đó mỗi người uống chút rượu, chuyện phiếm vài câu, tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở đây cùng với tiếng cười đùa của những tửu khách khách hoàn toàn ảnh hưởng đến hai người bọn họ.

      Chương Kính, rốt cuộc cậu nghĩ thông chưa?” Sau hồi chuyện phiếm nhạt nhẽo, Viên Diêu hỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :