Chương 47. Ta đồng ý điều kiện.
Edit: Lãnh Thiên Nhii.
Ánh trăng trong suốt như nước, chiếu xuống đường quanh co, khiến đoạn cuối đình nghỉ mát nổi bật lên giống như tiên cảnh.
Trắng tinh khiết, đỏ Trương Dương. Lạc Huyền Lăng và Nam Ức Tịch ngồi đối mặt nhau, giống như ghê tởm ngoài thế gian đều nhiễm bẩn được bọn họ, lại giống như áp đảo tất cả đáng ghê tởm, thao túng bàn cờ thiên hạ.
Bóng đêm càng đậm dần, tất cả như lọt vào ngủ say, có thanh, ràng có thể nghe được thanh con cờ rơi vào bàn cờ, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được rất ràng.
Nam Ức Tịnh cầm quân cờ trắng, cau mày nhìn bàn cờ, bàn cờ quân cờ bày tràn đầy, hình như lại lần nữa lọt vào thế hoà. Ở sơn trang ba ngày, nàng và Lạc Huyền Lăng chơi cờ với nhau ba ngày, mỗi lần đều là thế hoà. Chẳng lẽ lại bất phân thắng bại sao?
Nàng tự xưng là tâm tư kín đáo, từ nghiên cứu sách dạy đánh cờ, tự tin kỳ nghệ có địch thủ. Nhưng đánh cờ cùng Lạc Huyền Lăng, đừng thắng, chính duy trì thế hoà, cũng khiến nàng lao lực ý định. Người nam nhân này tâm tư sâu bao nhiêu?
Có chút ủ rũ tùy ý đặt đặt quân cờ bàn cờ, Nam Ức Tịch nhếch môi cười , "Sợ là lại thế hoà rồi."
Lạc Huyền Lăng thấy thế cũng khẽ nâng lên khóe môi, lộ ra nụ cười hài hước thanh nhã, cầm quân cờ màu đen trong tay vững vàng rơi vào bàn cờ, nhìn Nam Ức Tịnh, ôn nhã như ngọc , "Ta thắng."
Nam Ức Tịnh ngước mắt nhìn về phía bàn cờ, quả nhiên quân đen áp chế hoàn quân trắng. Nàng chú ý cứ nghĩ lại ở thế hoà, vì vậy tùy ý để xuống, Lạc Huyền Lăng lại nhanh xác định ra ít sơ hở, thừa dịp bày quân cờ, hôm nay quân đen định là thắng, quân trắng còn thời gian xoay sở.
Nhìn Lạc Huyền Lăng, lại thấy khóe môi nở nụ cười hài hước, đôi tròng mắt đen vẫn sâu lường được như cũ, ra ánh sáng thâm thúy. nghĩ tới Lạc Huyền Lăng là người ôn hòa cao nhã, cũng có lúc đùa nghịch? Hơn nữa còn thẳng thắn khí hùng như thế?
"Dù là thời điểm gì, cũng lên dễ dàng thư giãn. Bởi vì chút chút thư giãn, thường có thể khiến ngươi bỏ mệnh." Lạc Huyền Lăng thu hồi nụ cười, như có thâm ý với Nam Ức Tịnh, vừa cất xong quân cờ, cười , " cần ngẩn người tại đó, ta chơi xấu."
Nam Ức Tịnh nghe Lạc Huyền Lăng , ánh mắt nhìn về phía Lạc Huyền Lăng lại càng thêm phức tạp. chút thư giãn, có thể muốn tánh mạng của ngươi. Có thể ra như vậy, tất nhiên là cuộc sống ngày đêm ở trong nguy cơ, cho phép chút buông lỏng. Rốt cuộc Lạc Huyền Lăng lớn lên trong hoàn cảnh gì?
"Lời nhàng buông tha, nếu phải cuộc cờ mà là người chém giết, ta sợ là mất mạng rồi." Nam Ức Tịnh nhìn về phía Lạc Huyền Lăng lộ ra nụ cười rực rỡ, đôi mắt sáng ngời trong suốt giống như đem ánh trăng thắp sáng, "Lạc Huyền Lăng, là ta thua. Cám ơn ngươi nhắc nhở ta."
Lạc Huyền Lăng nghe vậy, chỉ hơi gật đầu. nhìn Nam Ức Tịnh, bên trong đôi mắt màu đen mang theo vẻ phức tạp, trầm mặc chốc lát, ôn nhã , "Ngươi nhận thua, vậy liền đồng ý với ta chuyện."
"Chuyện gì?" Lấy thế lực và mưu lược của Lạc Huyền Lăng, nàng biết Lạc Huyền Lăng có chỗ nào cần nàng giúp tay, ngược lại nàng rất tò mò đối với chuyện trong miệng Lạc Huyền Lăng.
Lạc Huyền Lăng từ từ đứng lên, khóe môi nâng lên ý cười nhợt nhạt, ánh trăng tôn lên giống như thiên tiên, Nam Ức Tịnh nhất thời bị chấn động, trong mắt Lạc Huyền Lăng chợt lóe lên nghiêm túc và cố chấp chưa từng nhìn thấy, chỉ nghe giọng điệu Lạc Huyền Lăng cực kỳ buông lỏng , "Điều này là ta thắng cần dùng võ, vậy ta để cho ngươi làm chuyện đơn giản thôi. Ngươi vén ống tay áo lên, duỗi hai tay ra."
Nam Ức Tịnh có rất nhiều suy đoán với chuyện trong miệng Lạc Huyền Lăng, chỉ là nàng nghĩ nát óc cũng nghĩ đến, lại là chuyện đâu như thế.
Nhíu mày, nhưng vẫn làm dựa theo lời Lạc Huyền Lăng , vén ống tay áo lên, dang đôi tay ra ngoài, lộ ra hai cánh tay bé trắng noãn.
Lạc Huyền Lăng làm như lơ đãng lướt qua cánh tay Nam Ức Tịnh, chạm đến vết sẹo hình trăng lưỡi liềm cẳng tay phải của Nam Ức Tịnh bên trong con ngươi màu đen bắn ra cỗ hào quang kì dị, nắm chặt tay áo bên trong nhịn được run rẩy.
Ngước mắt nhìn về phía Nam Ức Tịnh, trong tròng mắt đen giấu cảm xúc sóng lớn mãnh liệt, môi của mím chặt, bước chân tự chủ được nhích tới gần tới Nam Ức Tịnh.
Là nàng! Quả nhiên thực là nàng! tìm Ức Tịnh nhiều năm như vậy, nghĩ tới nàng cư nhiên thành Cung chủ Ma Cung? ! Buồn cười nàng ở trước mặt , thế nhưng lại chậm chạp nhận ra nàng.
Sớm nên nghĩ tới, trừ nàng, còn ai có con ngươi xinh đẹp như vậy, còn có ai có ánh mắt trong suốt mà quyết tuyệt như vậy?! Chỉ là vì sao ban đầu Ức Tịnh nhu nhược thiện lương, lại biến thành ngày hôm nay? Nhất định là trong lòng cực kỳ đau, mới có thể thay đổi như vậy.
Cảm xúc đau lòng thương tiếc gần như che mất tâm của Lạc Huyền Lăng, rất muốn vươn tay ôm lấy nữ tử trước mắt, cho nàng biết, phải sợ, tìm được nàng, về sau để cho nàng chịu uất ức.
Nhưng lý trí khống chế được hành vi của . tìm nàng, nàng biết rất ràng, nhưng nàng lại muốn ra thân phận của bản thân, nếu mình tùy tiện ra thân phận của nàng, chỉ sợ phải là việc nàng mong muốn.
Mặc dù Lạc Huyền Lăng che giấu cảm xúc chính mình cực tốt, nhưng trong mắt bộc lộ ra ngoài mừng rỡ và đau lòng vẫn bị Nam Ức Tịnh nhận thấy, nàng ngước mắt nhìn Lạc Huyền Lăng, vẫn đôi mắt thâm trầm như cũ, chỉ là trong tròng mắt đen còn bình tĩnh mà là gợn sóng?
Khẽ nhíu mày, Nam Ức Tịnh hỏi, "Lạc thiếu chủ, ngươi làm sao vậy?"
" có việc gì. Ta chỉ là tò mò, vết sẹo tay Quỳnh Lạc này là từ đâu mà đến? Xem ra hề giống binh khí gây thương tích." Lạc Huyền Lăng nghe Nam Ức Tịnh hỏi, lập tức thu lại tất cả cảm xúc, đè nén sóng ngầm mãnh liệt trong lòng xuống, nhìn Nam Ức Tịnh ôn nhã như lúc ban đầu cười .
Nam Ức Tịnh có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm Lạc Huyền Lăng, nàng cảm giác ràng cảm xúc Lạc Huyền Lăng có cái gì đúng, nhưng thời điểm nàng hỏi, cảm xúc có trong nháy mắt thu liễm toàn bộ, đây là nhẫn khống chế đáng sợ dường nào.
Last edited by a moderator: 8/7/16