1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuồng hậu, ngoan ngoãn để trẫm sủng - Thuỷ Thanh Thiền

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 47. Ta đồng ý điều kiện.

      Edit: Lãnh Thiên Nhii.



      Ánh trăng trong suốt như nước, chiếu xuống đường quanh co, khiến đoạn cuối đình nghỉ mát nổi bật lên giống như tiên cảnh.

      Trắng tinh khiết, đỏ Trương Dương. Lạc Huyền Lăng và Nam Ức Tịch ngồi đối mặt nhau, giống như ghê tởm ngoài thế gian đều nhiễm bẩn được bọn họ, lại giống như áp đảo tất cả đáng ghê tởm, thao túng bàn cờ thiên hạ.

      Bóng đêm càng đậm dần, tất cả như lọt vào ngủ say, thanh, ràng có thể nghe được thanh con cờ rơi vào bàn cờ, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được rất ràng.

      Nam Ức Tịnh cầm quân cờ trắng, cau mày nhìn bàn cờ, bàn cờ quân cờ bày tràn đầy, hình như lại lần nữa lọt vào thế hoà. Ở sơn trang ba ngày, nàng và Lạc Huyền Lăng chơi cờ với nhau ba ngày, mỗi lần đều là thế hoà. Chẳng lẽ lại bất phân thắng bại sao?

      Nàng tự xưng là tâm tư kín đáo, từ nghiên cứu sách dạy đánh cờ, tự tin kỳ nghệ có địch thủ. Nhưng đánh cờ cùng Lạc Huyền Lăng, đừng thắng, chính duy trì thế hoà, cũng khiến nàng lao lực ý định. Người nam nhân này tâm tư sâu bao nhiêu?

      Có chút ủ rũ tùy ý đặt đặt quân cờ bàn cờ, Nam Ức Tịch nhếch môi cười , "Sợ là lại thế hoà rồi."

      Lạc Huyền Lăng thấy thế cũng khẽ nâng lên khóe môi, lộ ra nụ cười hài hước thanh nhã, cầm quân cờ màu đen trong tay vững vàng rơi vào bàn cờ, nhìn Nam Ức Tịnh, ôn nhã như ngọc , "Ta thắng."

      Nam Ức Tịnh ngước mắt nhìn về phía bàn cờ, quả nhiên quân đen áp chế hoàn quân trắng. Nàng chú ý cứ nghĩ lại ở thế hoà, vì vậy tùy ý để xuống, Lạc Huyền Lăng lại nhanh xác định ra ít sơ hở, thừa dịp bày quân cờ, hôm nay quân đen định là thắng, quân trắng còn thời gian xoay sở.

      Nhìn Lạc Huyền Lăng, lại thấy khóe môi nở nụ cười hài hước, đôi tròng mắt đen vẫn sâu lường được như cũ, ra ánh sáng thâm thúy. nghĩ tới Lạc Huyền Lăng là người ôn hòa cao nhã, cũng có lúc đùa nghịch? Hơn nữa còn thẳng thắn khí hùng như thế?

      "Dù là thời điểm gì, cũng lên dễ dàng thư giãn. Bởi vì chút chút thư giãn, thường có thể khiến ngươi bỏ mệnh." Lạc Huyền Lăng thu hồi nụ cười, như có thâm ý với Nam Ức Tịnh, vừa cất xong quân cờ, cười , " cần ngẩn người tại đó, ta chơi xấu."

      Nam Ức Tịnh nghe Lạc Huyền Lăng , ánh mắt nhìn về phía Lạc Huyền Lăng lại càng thêm phức tạp. chút thư giãn, có thể muốn tánh mạng của ngươi. Có thể ra như vậy, tất nhiên là cuộc sống ngày đêm ở trong nguy cơ, cho phép chút buông lỏng. Rốt cuộc Lạc Huyền Lăng lớn lên trong hoàn cảnh gì?

      "Lời nhàng buông tha, nếu phải cuộc cờ mà là người chém giết, ta sợ là mất mạng rồi." Nam Ức Tịnh nhìn về phía Lạc Huyền Lăng lộ ra nụ cười rực rỡ, đôi mắt sáng ngời trong suốt giống như đem ánh trăng thắp sáng, "Lạc Huyền Lăng, là ta thua. Cám ơn ngươi nhắc nhở ta."

      Lạc Huyền Lăng nghe vậy, chỉ hơi gật đầu. nhìn Nam Ức Tịnh, bên trong đôi mắt màu đen mang theo vẻ phức tạp, trầm mặc chốc lát, ôn nhã , "Ngươi nhận thua, vậy liền đồng ý với ta chuyện."

      "Chuyện gì?" Lấy thế lực và mưu lược của Lạc Huyền Lăng, nàng biết Lạc Huyền Lăng có chỗ nào cần nàng giúp tay, ngược lại nàng rất tò mò đối với chuyện trong miệng Lạc Huyền Lăng.

      Lạc Huyền Lăng từ từ đứng lên, khóe môi nâng lên ý cười nhợt nhạt, ánh trăng tôn lên giống như thiên tiên, Nam Ức Tịnh nhất thời bị chấn động, trong mắt Lạc Huyền Lăng chợt lóe lên nghiêm túc và cố chấp chưa từng nhìn thấy, chỉ nghe giọng điệu Lạc Huyền Lăng cực kỳ buông lỏng , "Điều này là ta thắng cần dùng võ, vậy ta để cho ngươi làm chuyện đơn giản thôi. Ngươi vén ống tay áo lên, duỗi hai tay ra."

      Nam Ức Tịnh có rất nhiều suy đoán với chuyện trong miệng Lạc Huyền Lăng, chỉ là nàng nghĩ nát óc cũng nghĩ đến, lại là chuyện đâu như thế.

      Nhíu mày, nhưng vẫn làm dựa theo lời Lạc Huyền Lăng , vén ống tay áo lên, dang đôi tay ra ngoài, lộ ra hai cánh tay bé trắng noãn.

      Lạc Huyền Lăng làm như lơ đãng lướt qua cánh tay Nam Ức Tịnh, chạm đến vết sẹo hình trăng lưỡi liềm cẳng tay phải của Nam Ức Tịnh bên trong con ngươi màu đen bắn ra cỗ hào quang kì dị, nắm chặt tay áo bên trong nhịn được run rẩy.

      Ngước mắt nhìn về phía Nam Ức Tịnh, trong tròng mắt đen giấu cảm xúc sóng lớn mãnh liệt, môi của mím chặt, bước chân tự chủ được nhích tới gần tới Nam Ức Tịnh.

      Là nàng! Quả nhiên thực là nàng! tìm Ức Tịnh nhiều năm như vậy, nghĩ tới nàng cư nhiên thành Cung chủ Ma Cung? ! Buồn cười nàng ở trước mặt , thế nhưng lại chậm chạp nhận ra nàng.

      Sớm nên nghĩ tới, trừ nàng, còn ai có con ngươi xinh đẹp như vậy, còn có ai có ánh mắt trong suốt mà quyết tuyệt như vậy?! Chỉ là vì sao ban đầu Ức Tịnh nhu nhược thiện lương, lại biến thành ngày hôm nay? Nhất định là trong lòng cực kỳ đau, mới có thể thay đổi như vậy.

      Cảm xúc đau lòng thương tiếc gần như che mất tâm của Lạc Huyền Lăng, rất muốn vươn tay ôm lấy nữ tử trước mắt, cho nàng biết, phải sợ, tìm được nàng, về sau để cho nàng chịu uất ức.

      Nhưng lý trí khống chế được hành vi của . tìm nàng, nàng biết rất ràng, nhưng nàng lại muốn ra thân phận của bản thân, nếu mình tùy tiện ra thân phận của nàng, chỉ sợ phải là việc nàng mong muốn.

      Mặc dù Lạc Huyền Lăng che giấu cảm xúc chính mình cực tốt, nhưng trong mắt bộc lộ ra ngoài mừng rỡ và đau lòng vẫn bị Nam Ức Tịnh nhận thấy, nàng ngước mắt nhìn Lạc Huyền Lăng, vẫn đôi mắt thâm trầm như cũ, chỉ là trong tròng mắt đen còn bình tĩnh mà là gợn sóng?

      Khẽ nhíu mày, Nam Ức Tịnh hỏi, "Lạc thiếu chủ, ngươi làm sao vậy?"

      " có việc gì. Ta chỉ là tò mò, vết sẹo tay Quỳnh Lạc này là từ đâu mà đến? Xem ra hề giống binh khí gây thương tích." Lạc Huyền Lăng nghe Nam Ức Tịnh hỏi, lập tức thu lại tất cả cảm xúc, đè nén sóng ngầm mãnh liệt trong lòng xuống, nhìn Nam Ức Tịnh ôn nhã như lúc ban đầu cười .

      Nam Ức Tịnh có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm Lạc Huyền Lăng, nàng cảm giác ràng cảm xúc Lạc Huyền Lăng có cái gì đúng, nhưng thời điểm nàng hỏi, cảm xúc có trong nháy mắt thu liễm toàn bộ, đây là nhẫn khống chế đáng sợ dường nào.
      Last edited by a moderator: 8/7/16
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48. Nguyên nhân của vết sẹo.

      Edit: Lãnh Thiên Nhii.



      Cụp mắt nhìn vết sẹo tay mình, mặt Nam Ức Tịch khó ra được nụ cười, kéo ống tay áo xuống, từ từ , "Vết sẹo này là khi còn bé ta vì cứu người bạn bị thương."

      "Oh? Có thể cho ta nghe nghe ?" Lạc Huyền Lăng nghe được Nam Ức Tịch , giống như lơ đãng hỏi, trong tròng mắt đen che giấu quá nhiều cảm xúc, cho tới lúc này vẫn biết được giờ phút này rốt cuộc có tâm tình gì.

      Nam Ức Tịch nghe vậy, chậm rãi hạ tròng mắt, chỉ chốc lát sau, mắt nàng lại hướng lên, nhìn Lạc Huyền Lăng, tiếp tục , "Lúc ta còn bị phụ mẫu đưa đến chỗ rất xa, ở chỗ đó, ta chỉ có thể ăn nhờ ở đậu."

      Giọng Nam Ức Tịch mang theo nhàn nhạt đau thương, lâu đề cập đến chuyện lúc còn bé rồi, nàng phản phất giống như vẫn có thể nhìn thấy lúc nàng còn , xa xứ, đến Đông Lâm. dám hơn câu, mỗi ngày chỉ có thể co rúc bên trong thiền viện nho .

      "Ta chưa bao giờ hơn câu, chỉ sợ nhiều câu rước lấy tai hoạ ngập đầu. Nhưng có ngày, ta lại nhìn thấy mấy tiểu nam hài cùng nhau khi dễ tiểu nam hài khác, thậm chí đẩy xuống nước, cái tiểu nam hài kia hình như biết bơi, trong nước chìm chìm nổi nổi, chỉ lát nữa là phải chết đuối, nhưng mấy tiểu hài tử kia chỉ nhìn cười, vì vậy ta liền nhịn được xông tới, đưa tay kéo tay tiểu nam hài kia lại." Nam Ức Tịch nhớ lại tình cảnh ban đầu.

      Lúc ấy nàng mới vừa vặn đến Đông Lâm được năm, mới chỉ có sáu tuổi. Khi đó nàng nhìn thấy mấy vị hoàng tử Đông Lâm cùng nhau khi dễ Nạp Lan Thần Dật, khi đó bộ dáng Nạp Lan Thần Dật quá bảy tám tuổi, bị mấy người kia thay nhau trêu đùa, thậm chí bị đẩy tới bên trong nước, trong nước chìm chìm nổi nổi, chỉ lát nữa là phải chết đuối, nhưng từ đầu đến cuối, chưa từng cầu xin qua câu nào.

      Nàng núp ở trong sân, tận mắt thấy tất cả, nhưng nàng lại dám tiến lên giúp tay. Bởi vì thuở học tập quyền mưu chi đạo, nàng biết, nếu nàng tùy tiện ra ngoài hỗ trợ, đưa tới họa sát thân cho mình.

      Nhưng khi nhìn vẻ mặt Nạp Lan Thần Dật quật cường, nàng giống như thấy được chính nàng, coi như được sủng ái, coi như ăn nhờ ở đậu, nàng cũng cúi thấp đầu mà vẫn cao ngạo. Đôi con ngươi đen tuyền kia giống như xuyên thấu trở cách nặng nề, thẳng tắp nhìn vào bên trong lòng của nàng.

      Bước chân thay thế suy nghĩ, nàng xông ra kéo tay Nạp Lan Thần Dật lại, nhưng thời điểm đó nàng mới sáu tuổi, coi như nàng xuất toàn bộ hơi sức, cũng thể kéo được Nạp Lan Thần Dật lên, chỉ có thể bảo đảm bị dìm trong nước nữa mà thôi.

      "Đây là tiểu tử thúi nào? !" nam hài tử mặc xiêm y cao quý cúi đầu nhìn nàng, gương mặt xem thường, nhìn về phía nam hài bên cạnh hỏi.

      nam hài bên cạnh lập tức nịnh hót đáp, "Thái tử ca ca, đây là thái tử Nam Dận của Nam Hải, được đưa tới đây làm con tin!"

      "Oh? Hóa ra là con tin! A, bản thái tử muốn nhìn chút, phế vật có thể cứu được phế vật khác hay !" Nam hài tử xiêm y cao quý nghe vậy, vẻ chế nhạo khóe môi càng đậm, nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch và Nạp Lan Thần Dật, từ từ .

      Nghe được lời Nạp Lan Nhược Phong , trong mắt Nạp Lan Thần Dật bắn ra cỗ hận ý mãnh liệt, mà tay Nam Ức Tịch lôi kéo Nạp Lan Thần Dật cũng khẽ cứng.

      Trong mắt của nàng thoáng qua tia quyết tuyệt, tích đủ hết tất cả hơi sức kéo Nạp Lan Thần Dật từ trong nước lên. Cánh tay của nàng gác bên cạnh ao, cánh tay mảnh khảnh bị cục đá xù xì cắt rách, máu tươi ngừng phun mạnh ra ngoài, mỗi lần dùng sức chút, vết thương càng sâu hơn phần.

      Chân mày Nam Ức Tịch chau lại quá đỗi, trán cũng rịn ra tầng mồ hôi, sắc mặt càng thêm tái nhợt đáng sợ, hình như Nạp Lan Thần Dật cũng chú ý tới vết thương cánh tay Nam Ức Tịch, nhìn Nam Ức Tịch, trầm giọng , "Ngươi buông tay. Bọn họ dám giết chết ta, chờ thời điểm ta sắp trụ được, bọn họ cứu ta."

      Nghe được Nạp Lan Thần Dật , trong mắt Nam Ức Tịch thoáng qua tia kinh ngạc, như thế giống như chuyện thường, chẳng lẽ bình thường hay bị cư xử như vậy?!

      biết là thương hại hay là đồng bệnh tương liên, hay là cái gì khác, trong mắt Nam Ức Tịch thoáng qua tia quật cường, nàng chăm chú nhìn con ngươi Nạp Lan Thần Dật, chậm nhưng cũng cực kỳ kiên định lắc đầu, cánh tay nắm tay Nạp Lan Thần Dật chưa từng buông lỏng.

      Thấy như màn vậy, nam hài tuấn tú mặc hồng y đứng trong đám người tới bên người Nam Ức Tịch, đưa tay kéo cái tay khác của Nạp Lan Thần Dật, hai người cùng nhau đưa Nạp Lan Thần Dật lên.

      "Tiêu Đông Du, ngươi làm cái gì? !" Nạp Lan Nhược Phong thấy màn như vậy, lập tức nhìn nam hài hồng y vênh váo tự đắc hô.

      Tiêu Đông Du cũng hoang mang khẽ ra nụ cười đùa giỡn, tới bên người Nạp Lan Nhược Phong, từ từ , "Thái tử điện hạ, hôm nay trừng phạt cũng đủ. Nếu náo động gây ra mạng người, hoàng thượng trách tội việc này, ngoài ra về sau ngài cũng còn niềm vui thú rồi, phải sao?"

      Nạp Lan Nhược Phong nghe vậy, gật đầu cái, xem thường trào phúng nhìn Nam Ức Tịch và Nạp Lan Thần Dật cái, liền dẫn cả đám hoàng tử quyền quý rời .

      Nam Ức Tịch nhìn bóng lưng bọn họ nghênh ngang rời , tới bên cạnh Nạp Lan Thần Dật, nhìn Nạp Lan Thần Dật, tựa hồ hỏi rốt cuộc thế nào.

      Nạp Lan Thần Dật nhìn Nam Ức Tịch nho trước mắt, nhớ tới vẻ mặt quật cường chịu đựng đau nhức cũng nguyện ý buông tay, tâm lạnh lẽo khỏi ấm áp lên, tự tay kéo tay Nam Ức Tịch qua, từ y phục xé ra tấm vải con, cẩn thận băng bó kỹ vết thương cho Nam Ức Tịch, với Nam Ức Tịch, "Cám ơn ngươi, Nam Dận. Ta cầu xin phụ hoàng mời thái y cho ngươi!"

      Nam Ức Tịch nghe Nạp Lan Thần Dật như thế, lập tức kéo , lắc đầu cái. Nàng là con tin Nam Hải, vốn ăn nhờ ở đậu, hơn nữa cảm giác nhạy cảm cho nàng biết, hoàng đế Đông Lâm hình như rất ghét nàng. Mà Nạp Lan Thần Dật nếu bị khi dễ như vậy, tất nhiên cũng được cưng chiều, cần gì phải vì mình mạo hiểm?

      Vết thương tay mặc dù sâu, nhưng máu dừng lại, tin tưởng hồi khá hơn, hoàn toàn cần thiết xin thái y.

      " có việc gì, ngươi cần phải sợ." Nạp Lan Thần Dật thấy Nam Ức Tịch kéo , cho là Nam Ức Tịch sợ, đưa tay xoa đầu Nam Ức Tịch, dịu dàng .
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49. Tình ý khi còn bé.

      Edit: Lãnh Thiên Nhii.


      Cũng biết Nạp Lan Thần Dật dùng biện pháp gì, thế nhưng mời thái y tới cho nàng. Thái y viết đơn thuốc cho nàng. Cánh tay Nam Ức Tịch vốn cảm thấy đau rát nhưng lập tức dịu mát hơn rất nhiều, như cảm thấy bị thương.

      Về sau mấy ngày, mỗi ngày Nạp Lan Thần Dật đều tìm đến nàng chơi.

      Nàng vẫn mình ở tại thiên viện, người phục vụ cũng có. Mỗi ngày nàng ngoại trừ xem đủ thể loại sách, học tập phong phú các đồ vật ở ngoài, cũng chỉ có thể tự mình chuyện với mình. Buồn cười nhất chính là, mỗi ngày nàng tự chuyện mình, thời điểm vất vả mới thấy người khác, lại thể chuyện.

      Chỉ vì thân phận của nàng bây giờ là thái tử Nam Hải Nam Dận, mà phải Nam Ức Tịch. Thỉnh thoảng hai câu, nàng có lẽ còn có thể giả bộ, nhưng nàng phải bắt chước giọng nam, đối với tiểu nữ hài mới sáu tuổi mà , quá khó khăn. Vì vậy nàng chỉ có thể chuyện.

      "Nam Dận, tại sao cho tới bây giờ ngươi đều chuyện? là do đến Đông Lâm bị dọa đến sợ sao?" Nạp Lan Thần Dật ngồi bên người Nam Ức Tịch, khóe môi cười nhợt nhạt, mà Nam Ức Tịch bên người nhìn , dù cho mới tám tuổi, Nạp Lan Thần Dật cũng mị hoặc khác thường.

      Nam Ức Tịch chỉ thảm nhiên cười, vẫn như cũ lời nào, Nạp Lan Thần Dật thấy vậy, khẽ nhíu mày, đưa tay sờ đầu Nam Ức Tịch, cười , "Nam Dận, ngươi là do sợ sai sao? có việc gì đâu, ở trước mặt ta ngươi có thể tùy tiện ."

      Ngửa đầu nhìn Nạp Lan Thần Dật cao hơn mình nửa cái đầu, Nam Ức Tịch chỉ cảm thấy đôi mắt rực rỡ khiến những ngôi sao cũng mặc cảm, nàng từ từ lộ ra nụ cười, với , "Nạp Lan Thần Dật, cám ơn ngươi."

      Cố ý làm mất tiếng khiến cho giọng của nàng nghe như nam hài, nàng phải tin Nạp Lan Thần Dật, nhưng ở nơi Đông Lâm này, mỗi bước cũng có thể là vách đá vạn trượng, nàng thể cẩn thận. Nếu nàng xảy ra điều gì may, bị dính líu chỉ mình nàng, còn có ca ca, phụ hoàng, mẫu hậu, thậm chí là cả Nam Hải.

      Nghe được Nam Ức Tịch chuyện, nụ cười Nạp Lan Thần Dật càng đậm, khóe môi cũng tự giác nâng lên, lôi kéo tay Nam Ức Tịch ở trong tiểu viện chạy nhảy.

      Đối với bọn , bọn họ đều là người trầm lặng, thường ngày nhận hết khi dễ, chưa từng vui vẻ thoải mái cười đùa ? Bọn họ cùng loại người, bởi vì trùng hợp mà quen biết hiểu nhau, tin tưởng lẫn nhau, vì vậy, bọn họ càng càng gần.

      Nhưng ngày thoải mái được bao lâu, Nạp Lan Nhược Phong liền mang theo đám người hầu xuất trong tiểu viện Nam Ức Tịch, Nạp Lan Nhược Phong thấy Nạp Lan Thần Dật có ở đây, liền đưa ánh mắt trêu ngươi nhìn về phía Nam Ức Tịch, châm chọc cười , "Bản thái tử lại biết, chuyện lần trước, làm cho hai người phế vật các ngươi lại trở thành bạn tốt?!"

      Nam Ức Tịch đứng ở góc tường, có chút sợ hãi nhìn Nạp Lan Nhược Phong và nhóm người sau lưng , câu nào. Nạp Lan Nhược Phong thấy, càng thêm giận.

      Cái kẻ con tin này xem thường sao? ràng biết , lại cố ý trả lời lời ? ! Trong lòng ra tia ác niệm, Nạp Lan Nhược Phong bảo người bên cạnh kéo Nam Ức Tịch tới bên cạnh hồ nước.

      Hơi sức Nam Ức Tịch vốn , huống chi bọn họ người đông thế mạnh, nàng càng phải đối thủ, vì vậy nàng định giãy giụa, mặc cho bọn họ kéo nàng đến bên hồ.

      "Nếu như ngươi mở miệng cầu xin ta...ta bỏ qua ngươi, như thế nào?" Nạp Lan Nhược Phong nhìn thẳng Nam Ức Tịch, từng chữ.

      Nam Ức Tịch liếc mắt nhìn hồ nước sau lưng sâu thấy đáy, trong mắt lóe lên tia sợ hãi, tuy nhiên nàng quật cường cắn môi, chịu cầu xin tha thứ.

      Nạp Lan Nhược Phong thấy thế, đưa tay đẩy Nam Ức Tịch vào hồ nước, nhìn Nam Ức Tịch ở trong hồ nước liều mạng giãy giụa, khóe môi ra nụ cười, từ từ , "Hừ! Đúng là ương ngạnh giống Nạp Lan Thần Dật, bản thái tử cũng muốn nhìn chút, ngươi có chịu được cảm giác sắp chết chìm này hay !"

      Nam Ức Tịch nhìn gương mặt tinh sảo của Nạp Lan Nhược Phong, chỉ cảm thấy còn kinh khủng hơn cả địa ngục Tu La, thân thể của nàng ở trong hồ nước chìm chìm nổi nổi, cái mũi của nàng dìm trong nước khiến nàng sặc vài miếng nước, nàng chỉ cảm giống như thể hô hấp, giống như sau giây chết , nhưng bản năng sinh tồn lại khiến cho nàng ngừng giãy giụa.

      Mắt thấy nàng sắp chìm xuống, Nạp Lan Nhược Phong lại kéo nàng ngoi lên nước nhưng đợi nàng kịp thở hơi, lại buông tay ra. Tra tấn như vậy, như tử vong quanh quẩn bên người.

      "Dừng tay! Các ngươi làm gì!" cái tay lôi nàng ra khỏi mặt nước, Nam Ức Tịch lập tức tham lam hô hấp khí, nước sặc vào bên trong mũi được ho ra, nhưng vẫn khiến cho lỗ mũi nàng ê ẩm, hết sức khó chịu.

      Nạp Lan Nhược Phong thấy Nạp Lan Thần Dật đột nhiên xuất , nụ cười mặt giảm, rất khí , "Ơ, thập nhất đệ cũng tới. Nhìn hai người các ngươi cùng chung hoạn nạn, người biết còn tưởng rằng là thanh mai trúc mã!"

      Lúc đó Nạp Lan Nhược Phong mười mười hai tuổi, sinh ở hoàng thất, khiến cho hiểu được tình cảm nam nữ sớm hơn so với đứa trẻ bình thường, khỏi trêu trọc nhìn Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịch, từ từ cười , "Ta này thái tử Nam Hải nhìn qua rất giống nữ oa, đáng tiếc, nếu là nữ oa, có lẽ bản thái tử còn có thể thương hương tiếc ngọc chút!"

      câu nó của Nạp Lan Nhược Phong khiến cho sắc mặt Nam Ức Tịch càng trở nên trắng bệch như tờ giấy, nhìn thấy chút sức sống. Mọi người biết suy nghĩ của nàng, chỉ cho là nàng bởi vì chết chìm mà được cứu nhanh, trong mắt Nạp Lan Nhược Phong cũng thoáng qua vẻ kinh hoảng, chỉ muốn hành hạ bọn họ phen, cũng dám muốn tính mạng bọn , vì vậy thấy sắc mặt của Nam Ức Tịch, liền lập tức bảo người khác lôi nàng tới.

      " là xúi quẩy, chơi vui! Chúng ta !" Nạp Lan Nhược Phong chỉ sợ Nam Ức Tịch xảy ra chuyện gì liên lụy đến người , vì vậy tiếp tục trêu Nam Ức Tịch và Nạp Lan Thần Dật, mang theo đám hoàng tử quyền quý rời .

      Nạp Lan Thần Dật nhìn sắc mặt Nam Ức Tịch tái nhợt, thấy vết thương tay nàng lại lần nữa nứt ra, khỏi đau lòng tự trách , " xin lỗi, đều là ta hại ngươi."
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 50. Tình.

      Edit: Lãnh Thiên Nhii.


      Nam Ức Tịch mới vừa bị kinh sợ, cộng thêm thời tiết rét lạnh, vết thương lại nứt ra, lập tức liền phát sốt, ý thức nàng minh mẫn tựa vào trong ngực Nạp Lan Thần Dật, ánh mắt tỉnh táo từ từ tan rã, thần chí , "Mẫu hậu, phụ hoàng, ca ca, Ức Tịch rất sợ, Ức Tịch rất nhớ nhà."

      có bất kỳ che giấu nào, giọng nỉ non thuộc về nữ tử vang lên bên tai Nạp Lan Thần Dật, trong mắt Nạp Lan Thần Dật lóe lên tia kinh dị, thể tin nhìn thiếu nữ trong ngực.

      Nàng phải Nam Dận, mà là muội muội của Nam Dận - Nam Ức Tịch?! Khó trách nàng vẫn chịu lời , là sợ chuyện nhiều bại lộ thân phận của mình sao? Khó trách tay của nàng như vậy nhu nhược xương, còn thường xuyên cười nhạo nàng như nữ hài tử, ra nàng chính là nữ hài tử mà thôi!

      nữ hài sáu tuổi, vốn nên sống trong nhung lụa, lại thế thân ca ca, đến quốc đô xa lạ trở thành con tin, trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu. Mỗi ngày đều run sợ trong lòng, chỉ sợ làm sai chút .

      Nạp Lan Thần Dật nhìn thiếu nữ trong ngực, lần đầu tiên có loại cảm giác muốn trở nên cường đại, muốn thủ hộ thiếu nữ trong ngực.

      Sau đó Nạp Lan Thần Dật mời thái y tới khám cho Nam Ức Tịch, cuối cùng ổn định lại được bệnh tình, nhưng vết thương tay do lần nữa nứt ra hơn nữa ngâm trong nước mà để lại vết sẹo hình trăng lưỡi liềm, mà cũng từ đó Nam Ức Tịch sinh ra sợ hãi với nước, chịu đến gần ao nước nửa bước.

      Nạp Lan Thần Dật cho Nam Ức Tịch biết biết thân phận của nàng, nhưng vì nàng bảo vệ bí mật. Từ đó, và Nam Ức Tịch càng thân thiết hơn, mà do thân phận nữ tử của Nam Ức Tịch bị Nạp Lan Thần Dật biết, chỉ có thời điểm nàng và Nạp Lan Thần Dật, nàng cũng luôn luôn chuyện bằng giọng .

      Lời của nàng luôn đặc biệt nhiều. Bởi vì trừ Nạp Lan Thần Dật, nàng thể chuyện. Cuộc sống như thế trôi qua hơn năm, Nạp Lan Thần Dật thể thăm nàng thường xuyên được nữa. trở nên vội vàng bề bộn, tròng mắt đen cũng trong suốt giống ngày trước, mà trở nên tĩnh mịch vô cùng, khiến cho nàng nhìn thấu.

      Thế nhưng việc này cũng làm trở ngại quan hệ giữa bọn họ, nàng vẫn như cũ có thể quấn chuyện với , mà cũng vẫn như cũ sủng ái vuốt đầu nàng, thậm chí dạy nàng tập võ, dạy nàng đánh cờ, dạy nàng tất cả sở học của .

      Đến năm kia Nam Ức Tịch mười tuổi, Nam Hải đưa nàng về, Đông Lâm vui vẻ đồng ý. Thời điểm đó nàng, ra muốn rời khỏi Nạp Lan Thần Dật, nhưng nàng quá nhớ nhung phụ hoàng và mẫu hậu, vì vậy, hôm đó nàng rời thậm chí tìm Nạp Lan Thần Dật cáo biệt, liền theo sứ thần Nam Hải trở về.

      Thời điểm trở lại Nam Hải, nàng luôn nghĩ đến Nạp Lan Thần Dật, mỗi lần nhớ tới, khóe môi luôn mang theo nụ cười. Nhưng là hoàng tử Đông Lâm, nàng là công chúa Nam Hải. Bọn họ nhất định còn cơ hội gặp nhau.

      Ở trong thâm cung ngày lại ngày ngây ngô, nàng từ từ quên mất chuyện khi còn bé, chỉ coi bọn như đoạn ký ức. Mà nàng hiểu tình cảm với Nạp Lan Thần Dật, cuối cùng cũng bị nàng coi như bằng hữu phai mờ.

      Hồi ức như như thủy dâng tới trong đầu Nam Ức Tịch, nàng đều tất cả cho Lạc Huyền Lăng nghe. Chỉ là nàng che giấu thân phận của nàng và Nạp Lan Thần Dật. Dù sao Lạc Huyền Lăng là tướng Đông Lâm, nếu nàng ra thân phận của nàng và Nạp Lan Thần Dật, chỉ sợ ở đưa tới trận phong ba.

      "Sau khi ngươi bị phụ mẫu đưa về nhà, còn có nghĩ tới tìm lại tiểu nam hài kia ?" Lạc Huyền Lăng kiên nhẫn nghe chuyện xưa của Nam Ức Tịch, ánh mắt trong trẻo rực rỡ, hình như cũng lọt vào bên trong câu chuyện kia thể tự kềm chế, nhìn Nam Ức Tịch, ôn hòa hỏi.

      Có nghĩ tới tìm ? Nghĩ tới, nhưng như vậy như thế nào? Khi nàng vẫn còn là công chúa, nàng có tự do, muốn cũng được? Mà bây giờ nàng, còn như nàng lúc ban đầu, lại lấy thân phận gì xuất trước mặt ?

      "Ta còn nhớ , nhớ người cho ta ấm áp, như vậy là đủ rồi. Cần gì phải tìm được , để cho nhìn thấy bây giờ ta?" Khóe môi Nam Ức Tịch ra nụ cười sâu kín, giống như cảm thán, giống như bất đắc dĩ .

      Lạc Huyền Lăng nhìn trong mắt Nam Ức Tịch bi thương, chân mày nhíu lại sâu với nhau. Nhưng Ức Tịch, ngươi có nghĩ tới hay , cái nam hài kia mực nhớ ngươi, mực tìm ngươi.

      "Ta mặc kệ là ngươi bây giờ, hay là ngươi từ trước, cũng lòng quý trọng." Lạc Huyền Lăng nhìn Nam Ức Tịch, từng chữ.

      Mặc kệ là khi còn bé nàng đơn thuần thiện lương, hay là tại nàng xinh đẹp tàn nhẫn, đều quật cường như thế, quật cường khiến người ta đau lòng.

      Nam Ức Tịch nghe được Lạc Huyền Lăng , chỉ cười . Chuyện lúc còn bé, nàng từ lâu tới? Từ bốn năm trước bị mẫu hậu hạ độc mưu hại, nàng chưa từng tới chuyện này. Coi như thân mật như Tiểu Tuyết, nàng cũng chưa từng qua nửa chữ, vì sao hôm nay đứng cùng Lạc Huyền Lăng, nàng lại ra toàn bộ?

      Hình như nàng quá buông lỏng đề phòng với Lạc Huyền Lăng, chỉ chơi cờ mấy ngày, hàn huyên mấy buổi tối, nàng lại tin tưởng đến vậy sao? Mà Lạc Huyền Lăng đến tột cùng vì cái gì lại cố ý đến gần nàng? Nàng cũng cho rằng Lạc Huyền Lăng gọi nàng đánh cờ chỉ chỉ bởi vì kỳ phùng địch thủ.

      "Quỳnh Lạc, nên phòng bị ta như vậy." Lạc Huyền Lăng chú ý tới đề phòng và quan sát trong mắt Nam Ức Tịch, khẽ nhíu mày, có chút chua chát mở miệng.

      thích ánh mắt nàng phòng bị, bởi vì thấy nàng như vậy, cảm thấy đau lòng. Nếu phải bị người thân nhất thích nhất phản bội, nếu phải trải qua nhiều lần tổn thương, nàng thiện lương như vậy, làm sao học đề phòng mỗi người bên cạnh?

      "Đề phòng bất kỳ người có uy hiếp, mới có thể sống được lâu hơn. Lạc thiếu chủ chẳng lẽ ngây thơ cảm thấy cõi đời này tất cả mọi người đều có thể tin?" Nghe được Lạc Huyền Lăng , nhìn đến trong mắt đen của lóe lên thương , Nam Ức Tịch nhíu mày, vì chính mình hiểu xúc động mà tức giận, rất châm chọc với Lạc Huyền Lăng.

      "Người đời thể tin hết, nhưng phải còn người để tin." Lạc Huyền Lăng nghe được Nam Ức Tịch , nhìn nàng, dịu dàng , "Quỳnh Lạc, chung quy ngày, ngươi tin ta."

      -------------------

      Chương 51. Bởi vì ta thích ngươi!

      Edit: Lãnh Thiên Nhii.


      Bất tri bất giác, ở Sơn Trang năm ngày. Mọi người ngoài mặt vui vẻ hòa thuận, ra bên trong bóng tối ai hài hòa. Vì vậy, hôm nay rời Sơn Trang trở về đế đô, mọi người cũng có gì lưu luyến.

      Lạc Huyền Lăng và Nam Ức Tịch hẹn gặp mặt buổi tối tại sườn núi .

      Nam Ức Tịch vẫn mặc bộ sa y màu đỏ mê hoặc, khoác áo choàng đỏ, xinh đẹp gì diễn tả được, cũng cuồng vọng đến mức tận cùng.

      Thời điểm nàng đến đồi, Lạc Huyền Lăng đến, ánh trăng trong suốt chiếu người , khiến giống như thần đế, cũng giống như lần đầu tiên ở chỗ này nàng nhìn thấy . Chỉ là lần này, nàng ràng cảm thấy bóng lưng trong trẻo lạnh lùng có thêm mấy phần ấm áp.

      "Ngươi đến rồi." tiếp tục lấy lưng đứng phía trước nàng, Lạc Huyền Lăng từ từ xoay người lại, đôi con ngươi đen tuyền xinh đẹp dịu dàng nhìn chăm chú vào Nam Ức Tịch, nụ cười thanh nhã mà ấm áp.

      Ánh trăng chiếu xuống gương mặt của , phát ra loại sáng lộng lẫy. Nam Ức Tịch kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt.

      mặt mày ràng, con ngươi đen nhánh giống như đá Hắc Diệu, khiến lòng người dung động, dường như tất cả mọi thứ trong thiên địa trốn thoát khỏi lòng bàn tay của . Sống mũi cao tinh xảo mượt mà. Môi mỏng ra nụ cười ưu nhã.

      Tất cả cõi đời này đều thể dùng hết từ ngữ để miêu tả ca ngợi ra dung mạo của , dù chỉ chút. lẳng lặng đứng đó nhìn nàng cười, liền giống như trăm hoa đua nở, mang theo vẻ đẹp thấm vào tâm can con người.

      Lúc này đây tinh xảo đến mức thể tìm ra khuyết điểm, tuấn mỹ đến thiên địa cũng phải nhạt nhòa trước , đây mới là hình dáng chân thực của Lạc Huyền Lăng sao? E rằng cũng chỉ có gương mặt thanh tú tinh xảo tuyệt luân mới xứng được với khí độ khuynh thế phong hoa tuyệt đại kia, sợ cũng chỉ có người tuấn mỹ như vậy mới đảm đương nổi danh hiệu "Mạch thượng nhân Như Ngọc, công tử đời Vô Song".

      Cho dù sớm đoán được hình dáng Lạc Huyền Lăng biểu diễn cho thế nhân có thể phải là hình dáng chân chính của , bởi vì gương mặt bình thường xứng với con ngươi xinh đẹp của . Nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ tới, lại có nam tử có thể xuất chúng như thế.

      "Nhìn đến ngây ngốc sao?" Lạc Huyền Lăng chú ý tới vẻ mất hồn của Nam Ức Tịch, trong mắt mang theo vài phần hài hước, khóe môi khẽ nâng lên, cười với Nam Ức Tịch.

      Lúc này Nam Ức Tịch mới phục hồi lại tinh thần, nhìn mặt của Lạc Huyền Lăng, nàng chưa từng thấy qua nam tử tuấn mỹ như thế, cho dù là ca ca có dung mạo giống nàng, cũng bì kịp Lạc Huyền Lăng. Bởi vì Nam Dận mặc dù tuấn mỹ, nhưng có mị hoặc mê người, thể so được với Lạc Huyền Lăng?

      Chỉ là vì sao thời điểm khi nàng nhìn gương mặt này, lại có loại cảm giác quen thuộc. Giống như gặp qua ở nơi nào. Đây cũng phải là lần đầu tiên nàng sinh ra cảm giác từng quen biết với Lạc Huyền Lăng, có lẽ cũng chính bởi vì loại cảm giác từng quen biết này, mới làm nàng buông lỏng đề phòng với Lạc Huyền Lăng, mới làm nàng đặc biệt tin cậy .

      "Vì sao phải cho ta xem hình dáng ?" Tỉnh táo lại trong mắt Nam Ức Tịch còn sợ hãi và mê hoặc, chỉ có tỉnh táo và xem xét.

      Lạc Huyền Lăng hình như nhìn thấy xem xét trong mắt Nam Ức Tịch, ưu nhã vô cùng tới trước mặt Nam Ức Tịch, làm như thuận miệng xong, vừa giống như dùng hết tất cả hơi sức , "Bởi vì ta thích ngươi, cho nên ta muốn ngươi thấy được hình dáng của ta, như vậy ngươi mới có thể chân chính nhớ ta."

      Nam Ức Tịch nghĩ tới đón nhận thổ lộ bất ngờ xảy ra như vậy, nếu như là ngày trước, có thể được công tử Vô song thiên hạ thích, nàng nhất định rất kích động. Nhưng nàng bây giờ, đánh mất kích động thuộc về thiếu nữ đối với tình , nàng chỉ lạnh lùng nhìn Lạc Huyền Lăng, từng chữ, "Thích? Lạc thiếu chủ chẳng lẽ đùa sao? Chúng ta giống như những người khác, cũng có thể thích sao?"

      Cuộc sống của bọn họ luôn nằm trong kế hoạch, tất cả đều muốn tỉ mỉ nắm người khác trong tay, cũng có thể thích sao? Thích người, mang ý nghĩa phải trả giá toàn bộ, bình thường ngươi luôn luôn tính toán, nhưng khi ngươi tin tưởng người, hề phòng bị, người ngươi tin tưởng, thường mang lại thương tổn nặng nhất cho ngươi.

      "Ta thích ngươi, mặc kệ có thể hay , cũng có cách nào thay đổi." Lạc Huyền Lăng nhìn thẳng đôi mắt Nam Ức Tịch, dịu dàng mà cố chấp , "Ngươi phải cần phải cho ta câu trả lời chắc chắn, hôm nay ta ra, chỉ là muốn để cho ngươi biết, ngươi phải chỉ có mình, lúc ngươi mềm yếu khổ sở, có thể cho ta biết, khi ngươi cần giúp đỡ, cũng có thể tới tìm ta."

      Nam Ức Tịch kinh ngạc nhìn Lạc Huyền Lăng, biết nên phản bác như thế nào, đối với tình nàng xem thường, còn quá khứ những thứ thổ lộ dối trá châm chọc kia tất cả đều ra miệng. Nhìn tròng mắt Lạc Huyền Lăng, nửa câu đả thương người nàng đều ra miệng.

      "Ta cần người thích." Trầm mặc chốc lát, trong mắt Nam Ức Tịch lóe lên tia quyết tuyệt, nàng nhìn Lạc Huyền Lăng, như đinh chém sắt.

      "Mặc kệ ngươi có cần hay , ta vẫn vậy. Nếu ngươi cần, ngươi có thể làm như nhìn thấy ta. Nếu là ngươi cần, ta đều ở đây." Lạc Huyền Lăng hình như sớm nghĩ tới Nam Ức Tịch như vậy, nhìn Nam Ức Tịch, lấy loại giọng điệu cho cự tuyệt với Nam Ức Tịch.

      Nam Ức Tịch cảm giác trái tim băng giá giống như có chút xíu vỡ vụn, nàng hốt hoảng luống cuống xoay người sang chỗ khác, hề nhìn đôi mắt nữa, bởi vì nàng sợ nhìn nữa, nàng mềm lòng.

      "Lạc thiếu chủ, tối nay coi như ta tới." Nam Ức Tịch câu lạnh lùng, cũng quay đầu lại liền rời .

      Lạc Huyền Lăng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Nam Ức Tịch, chân mày nhíu lại sâu chỗ, trong mắt chỉ còn đau tiếc. Ức Tịch, là ta mạnh mẽ quá chậm, cho nên mới khiến cho ngươi bị nhiều tổn thương như vậy. Bây giờ ngươi chịu mở trái tim ra cũng sao, ta có biện pháp để ngươi tiếp nhận ta.

      Ta mực chờ đợi. Bởi vì ta biết, mặc dù ngươi lạnh lùng quyết tuyệt, nhưng ngươi vẫn luôn có nội tâm yếu ớt mềm mại của nương. Ta hiểu , ra ngươi cần thương.
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52. Sắc mặt đáng ghê tởm!

      Edit: Lãnh Thiên Nhii.



      Nam Ức Tịch thi triển đường khinh công, để ý ánh mắt của mọi người, về tới gian phòng của mình, khép chặt cửa phòng lại. Nằm giường, lâu sau nàng thể vào giấc ngủ.

      buổi sáng tinh mơ, nàng liền vào cung. Nhưng nàng cho bất luận kẻ nào nàng hướng nàng , cũng quang minh chánh đại vào cung, mà là tránh thị vệ, lặng lẽ vào cung.

      Nàng chỉ cảm thấy trong lòng có chút rối loạn, muốn tìm đại tỷ trò chuyện, cũng muốn phải cho người khác, cũng muốn ứng phó những chuyện cung đình ngổn ngang kia.

      Nhưng như mong muốn, thời điểm nàng qua tẩm cung hoàng hậu, lại lỗ tai bén nhạy nghe được bên trong có tiếng cãi vã, nha hoàn và thị vệ chạy tới bên ngoài viện, Nam Ức Tịch khỏi nhíu mày, lắc mình vào viện.

      "Ngươi cái gì? Ngươi phải cưới Doãn Lưu Nguyệt? !" Trương Sở Sở có chút tức giận nhìn chằm chằm Nam Dận, cau mày , "Ta cho ngươi ở sơn trang là nắm chặt giải quyết Cung chủ Ma Cung, sao ngươi lại thế. . ."

      "Mẫu hậu! Ngươi biết, cái người Quỳnh Lạc từ lúc bắt đầu cũng chưa cấp cho nhi thần sắc mặt tốt, nhi thần kéo tay của nàng cái, nàng liền trách cứ nhi thần, nhi thần đưa tay chỉ nàng, nàng liền uy hiếp nhi thần muốn chặt ngón tay nhi thần. Nhi thần làm sao có thể cưới nàng?!" Nam Dận nghe được Trương Sở Sở , khỏi chau chặt chân mày, nghĩ đến mình bị Nam Ức Tịch làm cho uất ức, vẫn là Doãn Lưu Nguyệt ôn nhu thiện giải tương đối hợp tâm ý .

      Trương Sở Sở nghe vậy, cũng thở dài, có chút từ ái kéo Nam Dận , tiếp tục khuyên nhủ, "Dận nhi, mẫu hậu cũng biết cho ngươi lấy lòng nữ kia là uất ức ngươi, nhưng ngươi phải suy nghĩ cho đại , trong tay nàng có kho báu, nếu như ngươi cưới được nàng, đồng nghĩa với ngôi vị hoàng đế vững vàng!"

      "Nhưng mẫu hậu, Lưu Nguyệt cũng là tiểu thư Doãn gia, nếu ta cưới nàng, phải là đưa thế lực Doãn gia nhét vào trong tay sao? Chẳng lẽ có được thế lực Doãn gia, còn làm được Hoàng đế sao?" Nam Dận nghe Trương Sở Sở , liền lại lời Doãn Lưu Nguyệt dạy ra ngoài.

      Quả nhiên, Trương Sở Sở vừa nghe, cũng cảm thấy Nam Dận có đạo lý. Kho báu tất nhiên rất mê người, nhưng thế lực Doãn gia cũng tuyệt đối thể khinh thường, nếu Nam Dận cưới Doãn Lưu Nguyệt, có thể được Doãn Lưu Quang ủng hộ, cái ngôi vị hoàng đế này trở thành vật trong túi.

      Nhưng kho báu Ma Cung dù sao thể khinh thường, mọi phải an toàn lên làm đầu, sóng mắt Trương Sở Sở chuyển cái, lập tức ra nụ cười tính toán, với Nam Dận, "Dận Nhi, ta thấy bằng như vậy, ngươi cho Doãn Lưu Nguyệt, trước hết chúng ta nghĩ biện pháp cưới nữ này, khi kho báu tới tay, lập tức từ nàng, lập Doãn Lưu Nguyệt làm chánh phi, như thế nào?"

      Nam Dận nghe vậy, suy nghĩ chút Trương Sở Sở cũng có đạo lý, liền cười với Trương Sở Sở, "Là mẫu hậu nghĩ chu đáo, giờ ta cho Lưu Nguyệt nghe, nàng ấy là người khéo hiểu, nhất định đồng ý."

      Hai người bọn họ ở bên trong ngươi câu ta hăng say, Nam Ức Tịch đứng ở ngoài phòng nghe tiếng bọn họ đối thoại.

      Ha ha, bốn năm rồi, mẫu hậu nàng ngược lại thay đổi dù chút, vẫn là bộ dáng hai mặt. Thời điểm ở trước mặt nàng, rất thân thiết gọi Quỳnh Lạc Quỳnh Lạc, lấy lòng nàng, sau lưng liền gọi nàng là nữ. Lại còn muốn ra chủ ý ác độc hại nàng.

      Nữ tử lập gia đình sau đó mới bị hưu, đó là bao nhiêu sỉ nhục, coi như thân phận của nàng bây giờ là nữ tử giang hồ, chuyện như vậy nếu xảy ra, chỉ sợ nàng cũng có thể diện sống. Tâm tư mẫu hậu tốt của nàng đúng là ác độc, muốn đạt mục đích chừa thủ đoạn nào!

      Chỉ là ngược lại nàng nghĩ tới, Nam Dận và Doãn Lưu Nguyệt thông đồng với nhau, xem ra ngày đó Doãn Lưu Nguyệt mời Nam Dận uống trà nhất định xảy ra chuyện gì, nếu lấy tính tình Doãn Lưu Nguyệt, quyết theo Nam Dận.

      Xem ra bây giờ Doãn Lưu Nguyệt tiếc tất cả đều muốn đối phó nàng? Như vậy nàng liền theo đến cùng, có bao nhiêu mưu thủ đoạn đưa hết ra.

      Đáy mắt thoáng qua tia lạnh lùng, Nam Ức Tịch biến sắc rời khỏi viện, coi như cái gì cũng biết. Thời điểm nàng đến chỗ Nam Hương Vận, lại phát Nam Hương Vận có ở trong cung, hỏi nha hoàn của nàng mới biết, Nam Hương Vận ra ngoài cùng đại tướng quân Tống Tử Văn.

      Đại tỷ và Tống Tử Văn có thể là lưỡng tình tương duyệt, mà nhân phẩm Tống Tử Văn cũng tốt, đúng là xứng đôi với nhau. Nếu đại tỷ gả cho Tống Tử Văn, nhất định rất hạnh phúc.

      biết vì sao, nghĩ đến hạnh phúc, trong đầu lại ra đôi mắt Lạc Huyền Lăng. Thời điểm đôi tròng mắt kia nhìn nàng, chân thành.

      Nhưng Lạc Huyền Lăng thích nàng sao? người lớn lên trong tính toán, có thể chỉ vì tri kỷ chơi cờ mà thích nàng?

      Trong lòng khỏi có chút phiền não, nhưng cũng biết nên với ai. Mặc dù Tiểu Tuyết rất thân thích, nhưng chính nàng cũng chưa từng có kinh nghiệm tình , từ lớn lên ở Ma Cung, sợ là cũng hiểu loại cảm giác này.

      tới lui liền tới sườn núi hai lần gặp mặt Lạc Huyền Lăng, ngồi xuống sườn núi, Nam Ức Tịch đưa mắt nhìn ra xa, chỉ cảm thấy sườn núi này mặc dù cao, nhưng nhìn cảnh sắc quả tệ.

      "Phong cảnh nơi này tệ. Ta nghĩ ngươi thích." Nam Ức Tịch thưởng thức phong cảnh lại nghe được sau lưng vang lên giọng trong như ngọc.

      Nàng ngoái đầu nhìn lại, liền thấy được mặt Lạc Huyền Lăng dịu dàng. Làm sao cũng ở nơi đây?

      Như nhìn thấu nghi ngờ trong lòng Nam Ức Tịch, Lạc Huyền Lăng nhàng cười tiếng, từ từ , "Ta cảm thấy ngươi có thể đến."

      Nam Ức Tịch nhìn lời nào, Lạc Huyền Lăng cũng để ý, vén áo khoác lên, ngồi xuống bên cạnh nàng, cũng . Hai người bọn họ ngồi chung chỗ, mặc dù chuyện, nhưng lại có loại an tâm hài hòa.

      Nam Ức Tịch ngồi lúc, ngủ thiếp tựa vào vai Lạc Huyền Lăng. Lúc tỉnh lại Lạc Huyền Lăng vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ, hình như sợ động chút đánh thức nàng .

      Nàng nâng đầu rồi ngồi thẳng lên, ngoài lúng túng ra cũng có lộ thêm vẻ kinh ngạc. Cảm động với Lạc Huyền Lăng có thể vì nàng giữ vững tư thế ngồi lâu như vậy, khiến nàng kinh ngạc hơn là nàng tín nhiệm đến trình độ như vậy, lại có thể tựa vào vai của ngủ?
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :