1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuồng hậu, ngoan ngoãn để trẫm sủng - Thuỷ Thanh Thiền

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42. Phóng ám độc!
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Sau khi tiến vào sơn trang, tất cả mọi người trở về phòng của mình, dù sao canh giờ, đối với đám người hoàng thất này trụ nổi, nhất là những công chúa mảnh mai kia hơi mệt.

      Nghỉ ngơi chốc lát, mọi người liền hẹn nhau cùng ra ngoài thưởng thưởng cảnh.

      Bởi vì cảm thấy kỹ thuật nhảy của Nam Ức Tịch rất tinh tường, Nam Hương Vận hết sức có cảm tình với Nam Ức Tịch, liền cùng chỗ với Nam Ức Tịch, cười , "Ai, Quỳnh Lạc nương, nắm trong tay tổ chức giang hồ lớn như vậy, dễ dàng a."

      " thành thói quen cũng có gì." Nam Ức Tịch nghe được Nam Hương Vận cảm thán, chỉ cười . Nơi tràn đầy máu tanh và cuộc sống giết chóc, đối với nàng công chúa hoàng thất mà , lúc mới bắt đầu đích thực rất quen, nhưng nếu quen, như vậy chờ đợi nàng chỉ có thể là tử vong.

      Cho nên chỉ có thói quen, chỉ có ngừng trở nên mạnh mẽ, bởi vì chỉ có đủ cường đại, mới có thể bảo hộ mình bảo vệ thứ gì đó mà mình coi trong, mới có thể làm cho nàng trả lại toàn bộ từng bất công đau đớn cho cho những người kia!

      Nam Hương Vận nghe được Nam Ức Tịch sao cả, khỏi càng thêm đau lòng cho Nam Ức Tịch, là cái gì khiến nương dịu dàng quen thuộc với những thứ chém giết và máu tanh kia? Nàng xem qua Nam Ức Tịch múa, nghe qua nàng đàn, nàng cảm giác, nữ tử có kỹ thuật nhảy và tiếng đàn như vậy, nên là nữ tử cầm đao kiếm giết người.

      "Nữ tử vẫn luôn muốn có cuộc sống trải qua máu tanh giết chóc, bằng tìm phu quân gả , ngươi tài giỏi như vậy, muốn cưới nam tử ưu tú chỗ nào cũng có." Nam Hương Vận nhìn Nam Ức Tịch, khỏi khuyên nhủ.

      Lần này Nam Ức Tịch chỉ cười chẳng đúng sai, nụ cười khóe môi cũng biết là giễu cợt hay là khổ sở. Giống như nàng đôi tay dính đầy máu tươi, lòng chỉ nghĩ tới báo thù, có người nguyện ý cưới sao? Cho dù có người nguyện ý cưới, là bởi vì người này nàng sao?

      Trải qua chuyện người thân nhất thích nhất phản bội, nàng sớm coi việc đời. Thay vì để chính mình phó thác toàn bộ thân nam nhân, bằng dựa vào chính mình. Ai nữ nhân thể có mảnh trời, ai nữ tử nên cả đời trong khuê phòng? !

      "Ý tốt của Trưởng công chúa, Quỳnh Lạc xin nhận. Chẳng qua nếu để tương lai dừng người nam nhân, Quỳnh Lạc càng nguyện ý tin tưởng mình!" Bên trong giọng điệu bình thản mang theo cuồng ngạo tự tin gì sánh kịp, nhưng cũng có ai biết lòng nàng chua xót và khổ sở.

      Hai người tới bờ hồ, Nam Ức Tịch đột nhiên cảm giác phía sau truyền đến cỗ kình phong, theo bản năng, Nam Ức Tịch lập tức chỉ mũi chân xuống đất, bay về phía trước lướt hai bước sau xoay người lại, lại thấy Nam Tú Cầm tay đẩy Nam Hương Vận xuống hồ nước.

      Nam Tú Cầm vốn muốn đẩy chính là nàng, đáng tiếc bị nàng mau chóng tránh ra, Nam Tú Cầm nhất thời giữ được thân thể thăng bằng, liền thuận thế đẩy Nam Hương Vận xuống. Nước hồ rất sâu, Nam Hương Vận ngoi lên hai cái, liền có khuynh hướng chìm xuống.

      Nam Ức Tịch thấy thế, khỏi vô cùng nóng nảy, vẻ mặt hốt hoảng xông tới, muốn cứu Nam Hương Vận, nhưng khi nhìn nước hồ, trong mắt Nam Ức Tịch khỏi ra tia sợ hãi.

      Đúng vậy. Nàng biết bơi. Càng sợ nước.

      Nam Tú Cầm vốn là muốn đẩy Nam Ức Tịch xuống nước, coi như thể khiến nàng chết đuối, cũng có thể trút cơn giận, nghĩ tới lại thất thủ đẩy Nam Hương Vận xuống, khỏi sợ hãi choáng váng, la lớn, "Cứu mạng! Cứu mạng!"

      Nam Ức Tịch đứng ở bờ hồ, ổn định tâm lý, thời điểm chuẩn bị bất cứ giá nào cũng phải nhảy xuống, đạo bóng người thoáng qua, nhảy vào, kéo thân thể Nam Hương Vận sắp chìm xuống.

      Nam Ức Tịch định thần nhìn lại, người nhảy xuống chính là đại tướng quân Tống Tử Văn, kéo thân thể Nam Hương Vận lên, mang theo nàng bơi đến bên bờ, sau khi đưa Nam Hương Vận cứu lên bờ, Tống Tử Văn cung kính , "Mới vừa rồi chuyện đột nhiên xảy ra, Tử Văn mạo phạm."

      Giờ phút này Nam Ức Tịch hề kinh ngạc việc Tống Diệu Huy hạ lưu ngang ngược vì sao lại có người ca ca ôn văn lễ độ như thế, nàng giờ phút này điều duy nhất nàng có thể nghĩ tới là Nam Hương Vận có sao .

      "Trưởng. Trưởng công chúa, ngươi sao chứ?" Nam Ức Tịch nắm tay Nam Hương Vận, cực kỳ khẩn trương hỏi, nàng trước sau như bình tĩnh lạnh lùng trong tròng mắt đen lóe sáng tia ân cần, thậm chí còn có vẻ kinh hoảng luống cuống.

      Nam Hương Vận mặc dù uống mấy ngụm nước, nhưng còn may là Tống Tử Văn cứu được kịp thời, nàng cũng có gì đáng ngại, thấy Nam Ức Tịch khẩn trương như thế, nàng khỏi lộ ra nụ cười ôn nhu, "Ta sao."

      Tiếp theo quay mặt sang, mặt hơi ửng hồng, có chút ngượng ngùng với Tống Tử Văn , "Đa tạ Tống đại tướng quân cứu mạng."

      "Công chúa cần phải khách khí, gọi ta là Tử Văn là được rồi." Tống Tử Văn nghe Nam Hương Vận cảm ơn , cũng khỏi đỏ mặt, hình như có chút cam lòng nhìn thẳng Nam Hương Vận.

      Nam Hương Vận mặc dù tính là hết sức xinh đẹp, nhưng cũng là dung mạo xinh đẹp, huống chi kỹ thuật nhảy của nàng xuất chúng, ra Tống Tử Văn sớm quý mến nàng, lại ngại vì thân phận của nàng tôn quý mà dám tùy tiện mở miệng. Mà Nam Hương Vận đối với người Tướng quân tuấn trẻ tuổi này cũng động tâm, chỉ là nàng là nữ tử dè dặt, vẫn dám mở miệng.

      kiện rơi xuống nước lần ngày, ngược lại là cơ hội.

      Nhưng mặc kệ kiện lần này cuối cùng tạo thành phúc hay họa, Nam Ức Tịch cũng dễ dàng bỏ qua cho người phía sau màn này, nàng thấy Nam Hương Vận có việc gì, liền đứng lên, đôi tròng mắt đen nhìn thẳng Nam Tú Cầm, thẳng đến khi đáy lòng Nam Tú Cầm sợ hãi.

      Nàng có chút chột dạ Nam Ức Tịch: "Ngươi nhìn ta làm cái gì! Ta chỉ cẩn thân vấp ngã, ta cũng phải cố ý đẩy đại tỷ xuống!"

      Nam Ức Tịch nghe được cách đó xa truyền tới tiếng bước chân, chắc hẳn lúc nãy Nam Tú Cầm kêu cứu làm cho mọi người tới, môi nàng bất giác lên nụ cười, cười như cười nhìn Nam Tú Cầm, làm như tùy ý vươn tay, nhàng ném Nam Tú Cầm xuống hồ nước, mặn nhạt nhìn Nam Tú Cầm , "Ta cũng vậy chỉ là cẩn thận tay bị chuột rút mà thôi."

      Nam Tú Cầm ở trong hồ nước mặt chìm chìm nổi nổi sặc vài nước miếng, Lam Cẩn Du chạy tới cứu lên, toàn thân nàng ướt nhẹp, tóc xõa xuống, rất oán độc nhìn Nam Ức Tịch, mà Nam Ức Tịch coi như có chuyện gì xảy ra nhìn lại nàng.

      Trong lòng Nam Tú Cầm hận nghiến răng nghiến lợi, rồi lại thể phát tác, chỉ đành phải ôm hận trở về nhà.
      Last edited by a moderator: 21/12/17
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43. Bồi ta ván kế tiếp.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào bên trong phòng, bệ cửa sổ dát lên tầng màu bạc nhè .

      Nam Ức Tịch đẩy cửa sổ ra, lại thấy ánh trăng ngoài phòng vừa vặn, quang ảnh thăm thẳm, có loại cảm giác đặc biệt yên tĩnh. Phủ thêm cái áo khoác, Nam Ức Tịch với Tiểu Tuyết nàng muốn mình ra ngoài dạo.

      mình qua các con đườn quanh co u, tắm ánh trăng, trong mắt Nam Ức Tịch khó lộ ra được mấy phần mừng rỡ, nàng đưa hai tay ra, dường như muốn tiếp được ánh trăng trong sáng này, tay áo đỏ lửa trung khẽ bay, giống như hồ điệp nhảy múa.

      Lạc Huyền Lăng ngồi ở trong lương đình, nghe có tiếng bước chân, đưa mắt nhìn lại, thấy chính là bức họa như vậy. Ánh trăng đổ xuống xiêm áo đỏ tươi, chiết xạ ra hào quang, mặt nữ tử cong cong, tròng mắt đen trong suốt còn sáng hơn ánh trăng kia.

      nhịn được ngưng mắt nhìn nữ tử trước mắt, Lạc Huyền Lăng yên lặng trong tròng mắt đen như có cái gì lóe lên, giống như đêm tối yên tĩnh đầy sao.

      Cảm giác nhạy cảm khiến Nam Ức Tịch nhận ra Lạc Huyền Lăng tồn tại, nàng thu tay áo bào lại, nhanh chóng thu lại nụ cười chân thiết trong mắt, ngược lại đổi thành loại cười như cười, vẻ mặt giống như cách tầng sương mù, từ từ cười , " trễ thế này, Lạc thiếu chủ cũng ngủ được sao?"

      "Bóng đêm vừa đúng, dùng để ngủ thực đáng tiếc." Lạc Huyền Lăng chút lúng túng, ánh mắt của vẫn như cũ bình thản mà cao nhã, con ngươi đen nhánh bên trong mang theo ôn hòa rồi lại nhìn thấu, nhìn Nam Ức Tịch nhàng cười , "Quỳnh Lạc, theo ta tiếp ván cờ được ?"

      Nam Ức Tịch khẽ ngơ ngẩn, giọng điệu Lạc Huyền Lăng là sao tự nhiên lại ôn hòa, giống như bọn họ phải người mới quen biết, mà là biết lâu rồi. Kỳ quái hơn chính là, từ trong miệng gọi ra tên của nàng, nàng lại cảm thấy có cảm giác thân cận.

      là buồn cười. Biết rất ràng là người lạ đến tiếp cận nàng, vì sao lại vô cớ sinh ra cảm giác thân cận? Có lẽ là ánh trăng tối nay sáng quá, lại chiếu lên làm cho nàng có chút cảm giác dịu dàng.

      Lông mày hơi nhíu, khóe môi nhàng nâng lên, Nam Ức Tịch tự nhiên nhàng vào trong chòi nghỉ mát, ngồi đối diện Lạc Huyền Lăng, chút để ý , "Vừa đúng lúc ta nhàn rỗi, ngại tiếp ván kế tiếp."

      Lạc Huyền Lăng tách quân cờ đen trắng ra, đưa quân trắng cho Nam Ức Tịch. Nam Ức Tịch liếc mắt nhìn bàn cờ vốn là cuộc cờ, khỏi ngạc nhiên , "Lạc thiếu chủ lúc nãy chính ngươi tự mình đánh cờ?"

      "Ừ. Nếu có đối thủ chân chính, bằng tự mình chơi." Lạc Huyền Lăng làm như để ý, giống như cái gì cũng thể đả động tâm tình của , nhìn quân cờ màu trắng trong tay Nam Ức Tịch, ý bảo Nam Ức Tịch trước.

      Nam Ức Tịch nhìn Lạc Huyền Lăng, người này nhìn như bình thản ôn hòa nhưng phía dưới giấu tịch lãnh ngạo? Nàng chợt hiểu cảm giác như từng quen biết từ đâu mà đến với Lạc Huyền Lăng, là bởi vì sao?

      ràng là thích màu đen, thích màu trắng, ôn nhã khiêm tốn giống như thần tiên, lạnh lùng ngoan tuyệt giống như tu la, được khen là công tử Vô song, là sát thủ giang hồ nghe tin sợ mất mật.

      Mặc kệ là ai, cũng đặt Lạc Huyền Lăng và Các chủ Ám các liên quan tới nhau, nhưng vì sao, nàng cảm giác, vô luận bọn họ có bao nhiêu điểm giống, nhưng tâm tịch lãnh ngạo, lại giống nhau như vậy?

      nhàng cười tiếng, làm như cười nhạo mình nghĩ đâu, Nam Ức Tịch duỗi ngón tay ra, thong thả ung dung đặt xuống quân cờ, từ từ cười , " như vậy, có thể may mắn đánh cờ cùng Lạc thiếu chủ, là phúc khí của Quỳnh Lạc."

      Lạc Huyền Lăng thấy Nam Ức Tịch hạ cờ, rất nhanh liền hạ xuống quân cờ của , nhưng mà mặt lại cười như có chuyện gì xảy ra, "Kỳ phùng địch thủ, là ta may mắn."

      Hai người ngươi câu ta lời xong, từ văn - địa lý cho tới thế cục thiên hạ, bàn cờ cũng bày đầy con cờ, tốc độ hai người thả cờ cũng càng ngày chậm.

      Trong lúc bất tri bất giác, bầu trời dần dần sáng. Vốn là đêm tối yên tĩnh, trong nháy mắt liền được ánh sáng chiếu rọi, phía chân trời tràn ngập ráng hồng đỏ lửa, biểu thị mặt trời lên.

      "Trời sắp sáng, ván cờ này sợ là xong." Nam Ức Tịch nhìn bàn cờ đen trắng giằng co, thế cục khó phân thắng bại, cười .

      Lạc Huyền Lăng cũng liếc mắt nhìn bàn cờ, trong mắt có ánh sáng thăm thẳm, nụ cười khóe môi trước sau như ôn nhã, "Nếu ngươi ngại, tối nay chính ta ở đây chờ ngươi."

      "Được." Nam Ức Tịch đồng ý, dù sao kỳ phùng địch thủ, nhất là đối với cao thủ như bọn họ mà , xác thực phải việc dễ dàng.

      Lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, Nam Ức Tịch ngáp cái, vốn là con ngươi màu đen sáng ngời thấu đáo giờ thêm tầng hơi nước, lại thêm mấy phần đặc biệt, nàng với Lạc Huyền Lăng, " dừng lại biết mệt, khi dừng lại liền chịu được, Lạc thiếu chủ, xin thứ cho Quỳnh Lạc tiếp được."

      Lạc Huyền Lăng nhìn về phía Nam Ức Tịch khẽ vuốt cằm, đưa mắt nhìn bóng dáng màu đỏ của Nam Ức Tịch biến mất trong tầm mắt, lâu chưa dời mắt.

      Kỳ phùng địch thủ. Bao lâu chưa từng sảng khoái vui vẻ như vậy rồi.

      Mới đầu gọi nàng đánh cờ, cũng chỉ là thử ôm tâm trạng lần, nhưng lại có nghĩ đến, nàng quả nhiên để cho thất vọng. nữ tử giang hồ, lại có tài năng kinh thế như vậy? Cầm kỳ thư họa, ca múa thi từ, hình như người nào có thể vượt qua nàng.

      Quỳnh Lạc, nàng rốt cuộc là ai? Tại sao lại đột nhiên xuất ở Ma Cung, ngắn ngủn bốn năm liền tiếp chưởng Ma Cung? Vì sao phải cố ý phát ra lời đồn kho báu Ma Cung, mượn cớ ở lại Doãn phủ, thầm lục soát tôn 18 cuốn hồ sơ, muốn phá hủy Nam Hải? Nàng rốt cuộc có thân phận như thế nào, nàng có dính líu gì tới Nam Hải?

      ý niệm nổi lên trong đầu Lạc Huyền Lăng, Quỳnh Lạc có thể chính là Nam Ức Tịch?

      Tâm Lạc Huyền Lăng hiểu nổi lên ý niệm rối loạn. Vì sao trong lòng của , lại hi vọng nàng chính là Nam Ức Tịch? Nhưng mà, Ức Tịch thiện lương như vậy nữ tử quật cường, biến thành người như vậy sao?

      ------ lời ngoài mặt ------

      >”< Có phải trong lòng nam chủ nhìn ra manh mối ?????????????????
      Last edited by a moderator: 21/12/17
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 44. Cái đích cho mọi người chỉ trích?.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.


      Động tĩnh ngoài phòng đánh thức Nam Ức Tịch ngủ bù, tròng mắt đen như lưu ly của nàng lập tức mở ra, ánh mắt thanh lạnh, còn chút cảm giác buồn ngủ nào.

      Bốn năm sống trong đao kiếm dưỡng thành thói quen cảnh giác cho nàng ngay cả khi ngủ, bất kỳ gió thổi cỏ lay cũng làm nàng thức tỉnh, mà nàng cũng tỉnh táo ở tốc độ nhanh nhất.

      "Tiểu Tuyết, bên ngoài có chuyện gì?" Xác nhận có nguy hiểm, Nam Ức Tịch miễn cưỡng duỗi lưng cái, từ từ ngồi thẳng người, có chút buồn ngủ nhìn ngoài phòng cái, từ từ hỏi.

      Tiểu Tuyết ngồi ở tiền thính, nghe được Nam Ức Tịch , liền ra ngoài phòng nhìn chút, tiếp theo chạy trở về , "Ta cũng biết xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy nha hoàn Thập công chúa và thị vệ thái tử Bắc Mạc rùm beng."

      "Oh? Vậy sao?" Nam Ức Tịch nghe vậy, nhíu lông mày, trong con ngươi đen nhánh thoáng qua tia hứng thú, nàng từ giường đứng lên, chỉnh sửa quần áo chút, khoác áo khoác, với Tiểu Tuyết, ", chúng ta ra ngoài xem náo nhiệt chút."

      Thời điểm Nam Ức Tịch ra, Nam Vân Hàm và Hạ Văn Cừ cũng đều đến.

      mặt Nam Vân Hàm thể vẻ đoan trang, nàng la rầy nha hoàn bên cạnh mấy câu, rồi nhìn Hạ Văn Cừ lộ ra nụ cười dịu dàng vô cùng, ôn du hơi tức giận , "Vân Hàm nghĩ tới trong lúc rãnh rỗi, muốn Thỉnh Văn Cừ ngươi uống chút rượu, tâm . nghĩ tới nha đầu Tiểu Tĩnh này hiểu chuyện, lại tranh cãi cùng thị vệ của ngươi. Là ta dạy nghiêm, để cho ngươi chê cười."

      Hạ Văn Cừ nghe vậy, bên trong đôi mắt hẹp dài đào hoa thoáng qua tia hờ hững, mặt mặc dù cười, nhưng ý xa cách kia lên ràng, "Tửu phùng tri kỷ ngàn chén còn ít, nếu phải tri kỷ nửa ly ."

      Lời này Hạ Văn Cừ tuy là Nam Vân Hàm, nhưng ánh mắt ngừng nhìn Nam Ức Tịch, trong mắt mang theo vài phần ý vị .

      Nam Ức Tịch lạnh lùng nhìn Hạ Văn Cừ, nhíu mày. Thái tử Bắc Mạc có tâm tư gì, theo như lời là cố ý tới việc lần trước nàng ở quán rượu cự tuyệt , tính cái gì?

      Nam Ức Tịch làm Hạ Văn Cừ rốt cuộc có ý gì, Nam Vân Hàm cũng bén nhạy phát tầm mắt Hạ Văn Cừ đặt người nàng, theo ánh mắt Hạ Văn Cừ nhìn về phía Nam Ức Tịch, trong mắt Nam Vân Hàm khỏi thoáng qua tia ghen ghét.

      Lại là Cung chủ Ma Cung?! Tại sao bữa tiệc nàng tỏa sáng, tại sao mọi chuyện phụ hoàng nghe theo nàng, tại sao Hạ Văn Cừ khi chuyện với nàng lại phải nhìn nàng ta?!

      Chú ý tới ghen ghét trong mắt Nam Vân Hàm, Doãn Lưu Quang đứng ở bên ra hoà giải, cười với Nam Vân Hàm, "Chắc là thái tử Bắc Mạc lo lắng công chúa uống quá nhiều rượu làm thương thân thể. Nếu công chúa cảm thấy buồn bực, bằng ta bảo Lưu Nguyệt bồi ngươi?"

      Mặc dù trong lòng Nam Vân Hàm ghen ghét, nhưng lại kiềm chế tốt cộng thêm tâm cơ thâm trầm nhắc nhở nàng thể phát tác tại chỗ, vì vậy nàng liền theo lời Doãn Lưu Quang , lộ ra nụ cười hiểu ý, dịu dàng , "Vậy cũng được. Nghe Doãn tiểu thư đầy bụng thi thư, Vân Hàm muốn thỉnh giáo ít."

      Doãn Lưu Nguyệt nghe vậy, chỉ là vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười gật đầu với Nam Vân Hàm, dịu dàng lên tiếng, "Công chúa khách khí."

      Sau khi xong, nàng cũng nhịn được ánh mắt oán độc nhìn về phía Nam Ức Tịch. Lúc này Doãn Lưu Quang ra mặt, là vì bảo toàn mặt mũi của Nam Vân Hàm, nhưng vẫn có thể bảo vệ Nam Ức Tịch?! nữ Ma Cung này, đáng giá cho như làm vậy sao?!

      Nam Ức Tịch thèm để ý ánh mắt oán độc của Nam Vân Hàm, Nam Tú Cầm và Doãn Lưu Nguyệt, khóe môi nâng lên nụ cười như . Những nữ nhân này có lòng đố kỵ đúng là đáng sợ, nàng đứng ở chỗ này chẳng làm gì cả? Từng người người cần phải có nét mặt muốn giết người nhìn nàng chứ?

      Chỉ là coi như họ có tâm tư giết nàng, cũng có bản lãnh đấy đâu. Đến lúc đó làm nàng phát bực, xui xẻo chỉ có mình họ.

      "Uống rượu dĩ nhiên là uống cùng tri kỷ mới sảng khoái, chỉ là có lẽ từng uống rượu sau thành tri kỷ cũng chừng, Cung chủ nghĩ như thế nào?" Hạ Văn Cừ lại giống như thèm để ý cảm giác Nam Vân Hàm, nhíu lông mày, lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh, nhìn Nam Ức Tịch .

      Lúc ấy Nam Vân Hàm đưa lưng về phía Hạ Văn Cừ, nghe được Hạ Văn Cừ như thế, còn tưởng rằng chuyện với nàng, cõi lòng lập tức đầy mừng rỡ xoay người sang, lại thấy Hạ Văn Cừ nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch.

      Đầu tiên là Hạ Văn Cừ trước mặt mọi người cự tuyệt nàng, khiến nàng khó chịu, bây giờ còn ở ngay trước mặt nàng muốn mời Nam Ức Tịch cùng nhau uống rượu, dù nàng tu dưỡng tốt hơn nữa, nàng cũng nhịn được, "Văn Cừ, ngươi là quá đáng!"

      Vốn là Nam Vân Hàm và Nam Tú Cầm bất hòa giờ phút này Nam Vân Hàm lại đứng cùng trận tuyến, nàng nhìn Hạ Văn Cừ, tràn ngập châm chọc , "Thái tử Bắc Mạc, phải ta cố ý ngươi, ngươi quả có chút quá mức. Muội muội ta dầu gì cũng là kim chi ngọc diệp, nàng để xuống tư thái tới mời ngươi...ngươi cảm kích coi như xong, lại còn ở trước mặt nàng muốn mời cái người có thân phận giang hồ đê tiện này?"

      Doãn Lưu Nguyệt nghe được Nam Tú Cầm và Nam Vân Hàm , lộ ra bộ dáng dịu dàng, cũng nhanh tiếp lời , "Mặc dù Quỳnh Lạc kinh thái tuyệt diễm, nhưng dù sao vẫn là nữ tử giang hồ, lên đứng cùng thái tử, thái tử làm sao phải khổ như thế?"

      Nam Ức Tịch nghe các nàng châm chọc, cười chẳng đúng sai, hình như căn bản để lời của các nàng trong lòng, mặt của nàng tìm ra chút tự ti nào, ngược lại có cỗ khí chất cao quý khó có thể dùng lời diễn tả được.

      "Phẩm chất con người, sao có thể nào chỉ dùng xuất thân mà ?" Giọng bình thản ôn thuận như ngọc, lại có cỗ sức mạnh làm cho người ta thể tin, khóe môi Lạc Huyền Lăng tươi cười, thanh lịch tao nhã .

      câu này đưa tới chú ý của mọi người.

      Trong mắt Nạp Lan Nhược Phong lóe lên tia kinh ngạc, tính khí Lạc Huyền Lăng người khác nhưng , từ khi nào tốt bụng như vậy rồi hả?

      Mà Doãn Lưu Quang, Hạ Văn Cừ, Gia Luật Linh cũng rất kinh ngạc nhìn Lạc Huyền Lăng, nghe tiếng Thiếu chủ Lạc gia trời sanh tính tình đạm bạc lâu, bọn họ lén lút đến giao lưu Lạc Huyền Lăng, cũng giống kiểu người biết bảo vệ cho người khác, chẳng lẽ và Cung chủ Ma Cung có quan hệ gì sao?
      Last edited by a moderator: 21/12/17
      Chris thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 45. Giận dỗi quyến rũ.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Nam Tú Cầm, Nam Vân Hàm và Doãn Lưu Nguyệt từ đều được mọi người ca ngợi cùng nịnh nọt cho đến khi lớn lên, khi nào phải chịu lạnh nhạt? Thấy mọi người đều ngoại lệ nghiêng về phía Nam Ức Tịch, trong lòng của các nàng khỏi hận nghiến răng nghiến lợi .

      Những sứ thần quốc gia khác cũng thôi , thế nhưng Nam Dận và Nam Khởi lại vô cùng chiếu cố Nam Ức Tịch, Doãn Lưu Nguyệt nhớ tới lúc trước Nam Dận từng có ý với nàng nhưng bị nàng cự tuyệt, khỏi cắn răng, quyết định cho Nam Ức Tịch chút khó chịu.

      "Thái tử điện hạ." Doãn Lưu Nguyệt thấy Nam Dận cùng Nam Ức Tịch chuyện, cố ý tới, giọng mềm mại kêu Nam Dận, mị nhãn như tơ nhìn .

      Nam Dận người này xưa nay phong lưu thành thói quen, bởi vì Doãn Lưu Nguyệt thân phận đặc biệt, trời sanh tướng mạo cũng coi như đẹp, Nam Dận từng hứng thú với nàng, nhưng sau khi thổ lộ lại bị nàng từ chối nhã nhặn, trong lòng mặc dù có chút bực mình, nhưng bởi vì quan hệ với Doãn Lưu Quang, Nam Dận cũng có dám làm gì Doãn Lưu Nguyệt, hôm nay Doãn Lưu Nguyệt chủ động gọi , làm cho có chút thụ sủng nhược kinh.

      Nam nhân. có được vĩnh viễn yên. Doãn Lưu Nguyệt từng từ chối nhã nhặn ngược lại càng làm cho Nam Dận cảm thấy hứng thú hơn, thêm nữa dù có cố ý lấy lòng Nam Ức Tịch quả phải việc dễ dàng, vì vậy nghe được Doãn Lưu Nguyệt kêu , Nam Dận lập tức cười như hoa nở hỏi, "Lưu Nguyệt ? Có chuyện gì?"

      Doãn Lưu Nguyệt thấy thái độ Nam Dận nhiệt tình, tâm nữ nhân thích hư vinh lập tức bành trướng hơn, nàng hơi hả hê nhìn Nam Ức Tịch cái, với Nam Dận, "Lần trước thái tử điện hạ từng qua thích trà Lưu Nguyệt pha, hôm nay Lưu Nguyệt đặc biệt pha ấm trà ngon, muốn mời thái tử điện hạ thưởng thức."

      Nam Dận vừa nghe Doãn Lưu Nguyệt như vậy, mắt lập tức sáng lên, trà Doãn Lưu Nguyệt pha quả rất ngon, cộng thêm vốn có rắp tâm tốt với Doãn Lưu Nguyệt, cái gọi là ý ở trong lời, lập tức liền muốn đồng ý. Nhưng lại nghĩ đến trước khi tới Sơn Trang, Trương Sở Sở lặp lặp lại dặn dò , nhất định phải thu được Nam Ức Tịch, khỏi có chút khó xử.

      Doãn Lưu Nguyệt thấy Nam Dận lộ ra vẻ khó sử, trong lòng càng thêm nghẹn, nàng to gan đưa tay kéo tay áo Nam Dận, giọng điệu mang theo vài phần nũng nịu , "Thái tử điện hạ chẳng lẽ nể mặt sao?"

      Phải Nam Dận vốn còn chút do dự, bị Doãn Lưu Nguyệt lôi kéo tay áo làm nũng như vậy, lập tức cả trái tim mềm nhũn, vội vàng kéo tay Doãn Lưu Nguyệt, vẻ mặt vẻ đắm đuối, cười , "Nể mặt! Làm sao nể mặt!"

      Doãn Lưu Nguyệt bị Nam Dận bắt được tay, đáy mắt lướt qua tia chán ghét, nhưng là vì muốn cho Nam Ức Tịch khó chịu, chứng minh nàng có sức quyến rũ vì vậy nhịn xuống, ngước mắt nhìn Nam Ức Tịch, hơi châm chọc , "Ai nha, Cung chủ, là ngượng ngùng, ta nghĩ ngươi để tâm chứ?"

      "Làm sao phải để ý? Ta và thái tử điện hạ chẳng qua vô tình gặp đường mà thôi." Nam Ức Tịch khó lên nụ cười, vẻ mặt ôn hòa với Doãn Lưu Nguyệt.

      Lúc này nếu nàng cho Doãn Lưu Nguyệt sắc mặt tốt, chừng Doãn Lưu Nguyệt còn tưởng rằng nàng giận , Doãn Lưu Nguyệt càng hi vọng nàng tức giận, nàng càng cười đến vui vẻ. Chỉ là Doãn Lưu Nguyệt cho rằng trước mặt nàng lôi Nam Dận là có thể làm cho nàng tức giận sao?

      quá buồn cười. , nàng ước gì Doãn Lưu Nguyệt nhanh nhanh mang Nam Dận đấy chứ. như vậy, Doãn Lưu Nguyệt còn giúp nàng chuyện!

      Nhưng vẻ mặt Nam Dận mê đắm ngập trời như thế, chỉ sợ lần này Doãn Lưu Nguyệt dẫn lửa lên thân rồi. Hơn nữa do nàng ta quyết định làm như vậy, hậu quả này, nàng ta tự gánh. Nàng cũng tốt bụng đến lỗi muốn ngăn cản.

      Doãn Lưu Nguyệt thấy Nam Ức Tịch tức giận chút nào, ngược lại còn bộ dáng rất vui vẻ, khỏi lên cơn giận dữ, bên này Nam Dận cũng kịp chờ đợi lôi tay của nàng , "Lưu Nguyệt, chúng ta thôi!"

      Mục đích Doãn Lưu Nguyệt thành, tự nhiên tức giận cực kỳ, nhưng dù sao Nam Dận cũng là thái tử nước, nàng dám đắc tội, chỉ đành phải lộ ra nụ cười dối trá, theo Nam Dận rời .

      "Nàng theo Nam Dận như vậy, e rằng có chuyện." Nam Ức Tịch xoay người lại, lại vừa vặn bắt gặp Lạc Huyền Lăng tới, Lạc Huyền Lăng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nam Dận lôi kéo Doãn Lưu Nguyệt rời , bình tĩnh .

      Nam Ức Tịch nghe vậy, nhíu lông mày, đến chính nàng cũng phát giọng điệu mang theo vị chua , "Thế nào, Lạc thiếu chủ rất quan tâm?"

      "Ta sợ là ngươi khó với Doãn Lưu Quang." Diọng Lạc Huyền Lăng bình thản như cũ, ánh mắt cũng chuyển tới người của Nam Ức Tịch, hình như hề lo lắng chết sống của Doãn Lưu Nguyệt.

      Nam Ức Tịch nghe được Lạc Huyền Lăng , chẳng biết tại sao, trái tim như có cảm giác mừng rỡ nho , nàng thờ ơ chút để ý , "Đây là nàng tự tìm lấy phiền phức, vì sao ta phải để ý? Mặc dù ta và Doãn Lưu Quang là bằng hữu, nhưng cũng thể vì mà nhịn Doãn Lưu Nguyệt!"

      "Quả nhiên đúng là tính tình Quỳnh Lạc." Lạc Huyền Lăng nghe vậy, chỉ cười chẳng đúng sai, nhưng trong con ngươi lên từng gợn sóng .

      Nàng là nàng sao? Lúc trước nàng ràng nhẫn mà quật cường như thế, nhưng bây giờ Quỳnh Lạc là tùy tiện mà phô bày.

      ra hoàn toàn có thể nghiệm chứng phỏng đoán, chỉ cần đưa tay vạch trần khăn lụa này, hoặc là kéo ống tay áo của nàng ra nhìn cổ tay nàng chút, biết được tất cả. Nhưng biết tại sao, lại làm như vậy.

      ràng như vậy có thể tìm được nàng, ràng là muốn xác nhận, nhưng nghĩ đến thời điểm có thể xác nhận, lại giống như có dũng khí đó. Là sợ sao? Sợ nàng phải nàng?

      Có lẽ, trong lúc vô tình động lòng trước nữ tử này? Là bởi vì nàng kinh thế tài hoa, hay là bởi vì đầu óc nàng thông tuệ, hay hoặc là chỉ là bởi vì có ít tương tự trong con người nàng?

      Cũng muốn hỏi nàng đến cùng nàng có đúng là Nam Ức Tịch , muốn mở miệng thử dò xét, nhưng lời đến khóe miệng, cuối cùng vẫn chỉ có câu, "Lần trước là thế hoà. Tối nay trở lại ván kế tiếp như thế nào?"

      "Thắng có chỗ gì tốt?" Nam Ức Tịch nhíu mày, trong mắt mang theo vài phần giảo hoạt, rất nghịch ngợm .

      Lạc Huyền Lăng nghe vậy, cằm khẽ nâng lên, đắm chìm trong ánh sáng, làm như trầm tư, trầm mặc chốc lát, ôn nhã , "Nếu như ngươi thắng, ta đáp ứng ngươi chuyện. Ta nếu thắng, ngươi cũng nên đáp ứng ta chuyện. Như thế nào?"
      Last edited by a moderator: 21/12/17
      Chris thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 46. Tự làm tự chịu.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Tại lúc mọi người biết tình huống, cũng xảy ra đại kinh thiên.

      Doãn Lưu Nguyệt dẫn Nam Dận uống trà trước, bởi vì sợ Doãn Lưu Quang biết mà hiểu lầm nàng, nàng đặc biệt bảo nha hoàn thị vệ trong sân lui ra, nhưng cũng chính bởi vì như thế, mới cho Nam Dận có cơ hội đắc thủ.

      Vừa đến gian phòng, Nam Dận thấy bốn bề vắng lặng, trà cũng chưa uống..., liền lôi kéo Doãn Lưu Nguyệt vào trong ngực, ý muốn cợt nhã nàng, Doãn Lưu Nguyệt tự nhiên, ra sức giãy giụa, nàng là nương lại chưa từng làm việc nặng, hơi sức đến đáng thương, nàng giãy giụa, Nam Dận thấy cũng chỉ là nghĩ đó là loại phương thức quyến rũ khác.

      "Thái tử điện hạ, ngươi mau buông ta ra!" Doãn Lưu Nguyệt vừa khước từ Nam Dận, vừa hoang mang sợ hãi hô, nàng có lớn tiếng kêu cứu, bởi vì nàng biết nếu đưa người khác tới, cho người ta chê cười, để lại cho nàng danh dự sạch.

      Nam Dận bị Doãn Lưu Nguyệt giãy giụa dục hỏa càng tăng, nghe được Doãn Lưu Nguyệt mềm yếu cầu xin tha thứ, chỉ cảm thấy Doãn Lưu Nguyệt muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào. Nếu vì sao êm đẹp nàng gọi tới uống trà? Vì cái gì cố ý cho hạ nhân lui ra? Bây giờ lại có lớn tiếng kêu cứu?

      vốn có ý định với Doãn Lưu Nguyệt, hôm nay Doãn Lưu Nguyệt tự đưa tới cửa, sao có thể ăn? Nghĩ tới đây, động tác Nam Dận càng phát ra lớn hơn, ôm ngang hông Doãn Lưu Nguyệt, trực tiếp áp đảo giường.

      Doãn Lưu Nguyệt thấy được lửa dục trong mắt Nam Dận, cả kinh thất sắc, cũng kịp nghĩ mất mặt, lớn tiếng hét to: "Cứu mạng! Cứu mạng a!"

      Nhưng bốn phía nha hoàn và thị vệ bị nàng cho lui, căn bản có người nghe được nàng kêu cứu, mà lửa dục nam nhân khi trêu chọc ra ngoài, tất nhiên cháy lan ra cả đồng cỏ.

      Nam Dận cúi người hôn xuống, nuốt toàn bộ tiếng kêu cứu của Doãn Lưu Nguyệt trong mồm. cũng là cao thủ phong hoa, bao lâu liền cởi sạch sẻ y phục Doãn Lưu Nguyệt, động tác tay cũng càng nhanh hơn.

      Doãn Lưu Nguyệt liều mạng giãy giụa nhưng cũng thoát được Nam Dận khống chế, đáng hận hơn chính là thân thể của nàng dưới trêu chọc của Nam dận lại có phản ứng, nghĩ đến nàng cũng chỉ là muốn cho Nam Ức Tịch ít khó chịu, cuối cùng rơi vào kết quả như vậy, Doãn Lưu Nguyệt khỏi hận từ tâm lên.

      Nhớ tới Doãn Lưu Quang, Doãn Lưu Nguyệt càng cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, nước mắt ngừng chảy xuống, nhưng Nam Dận để ý tới nước mắt Doãn Lưu Nguyệt, giờ phút này chỉ nghĩ là làm thế nào phát tiết dục vọng của mình.

      Sau khi làm xong việc, Nam Dận mới chú ý tới Doãn Lưu Nguyệt khóc, khỏi nhíu mày, có chút vui Doãn Lưu Nguyệt, "Khóc cái gì?! Chẳng lẽ phục vụ bổn điện còn uất ức ngươi?!"

      Doãn Lưu Nguyệt nghe được lời Nam Dận , trong lòng hận đến nổi điên, nàng hận được cầm cây đao giết Nam Dận, nhưng mình là người của Nam Dận rồi, giờ phút này đắc tội Nam Dận, chỉ làm nàng trở thành hoa tàn bại liễu.

      Dù sao bây giờ nàng xứng với Doãn Lưu Quang, vốn dĩ Doãn Lưu Quang cũng thích nàng, bằng nàng nhân cơ hội này, lấy được lòng của Nam Dận, lợi dụng Nam Dận đối phó Nam Ức Tịch!

      Doãn Lưu Nguyệt nàng trở lên thảm hại như vậy, đều do Nam Ức Tịch. Nàng hận Nam Dận, nhưng nàng càng hận Nam Ức Tịch hơn. Nghĩ tới đây, Doãn Lưu Nguyệt nhịn xuống hận ý trong lòng, nở nụ cười, với Nam Dận, "Thái tử điện hạ, ngươi làm ta đau."

      Nam Dận vốn vì nước mắt Doãn Lưu Nguyệt mà có chút vui, nghe được Doãn Lưu Nguyệt mềm mại , tâm lập tức mềm xuống, đưa tay sờ mặt Doãn Lưu Nguyệt, cười , "Lần đầu tiên, chắc chắn có chút đau, về sau ta chút."

      Doãn Lưu Nguyệt nghe được Nam Dận , chỉ cảm thấy ghê tởm, nhưng nàng lại thể nâng lên khuôn mặt tươi cười với Nam Dận, nàng đẩy Nam Dận cái, làm như xấu hổ vừa tựa như lo lắng , "Thái tử điện hạ là hư. Chỉ là, Lưu Nguyệt mặc dù phải là kim chi ngọc diệp, dầu gì cũng là đại gia khuê tú, hôm nay thành người của thái tử điện hạ, thái tử điện hạ ngươi cũng thể quan tâm ta!"

      Nam Dận nghe Doãn Lưu Nguyệt , ngược lại sảng khoái hứa hẹn : "Ngươi yên tâm, ta nhất định lấy ngươi! Chờ thêm mấy ngày nữa hồi cung, ta liền thỉnh phụ hoàng. Chỉ là. . ."

      Doãn Lưu Nguyệt thế nào cũng là danh môn khuê tú, lại còn là muội muội Doãn Lưu Quang, nếu có thể cưới Doãn Lưu Nguyệt, dĩ nhiên là cực tốt. Huống chi vô cùng thích Doãn Lưu Nguyệt. Nhưng mà, mẫu hậu liên tục dặn dò nhất định phải nghĩ cách bắt Cung chủ Ma Cung lại, thấy tính tình Cung chủ Ma Cung như vậy, sợ là chấp nhận làm thiếp, điều này cũng chỉ có thể uất ức Doãn Lưu Nguyệt rồi.

      "Chỉ là cái gì?" Doãn Lưu Nguyệt nghe được Nam Dận do dự, lập tức vội vàng hỏi tới.

      Nam Dận đưa tay sờ mặt Doãn Lưu Nguyệt, dịu dàng , "Chỉ là trong tay Cung chủ Ma Cung có kho báu Ma Cung, nếu ta muốn thuận lợi lên ngôi, thiếu được ủng hộ của nàng. Ta sợ là phải cưới nàng ta làm chánh phi! Chỉ là ngươi yên tâm, ta đối sử tốt với ngươi."

      Doãn Lưu Nguyệt nghe vậy, trong mắt khỏi lướt qua tia hận ý. Mặc dù nàng phải là cành vàng lá ngọc, nhưng từ cũng là tâm cao khí ngạo, muốn nàng làm thiếp, nàng làm sao nhịn được?! Cung chủ Ma Cung muốn làm hoàng hậu tương lai sao? Nàng liền mực cho!

      Nghĩ tới đây, Doãn Lưu Nguyệt tạm thời nhịn xuống tức giận trong lòng, kéo ra khuôn mặt tươi cười, với Nam Dận, "Chỉ cần thái tử điện hạ lòng đối đãi ta tốt là được rồi."

      "Ta biết ngay ngươi là người biết đạo lý!" Nam Dận nghe được Doãn Lưu Nguyệt , tâm tình tốt, hài lòng xoa bộ ngực mềm mại của Doãn Lưu Nguyệt cái.

      Đáy mắt Doãn Lưu Nguyệt lướt qua tia chán ghét, nhưng mặt cũng chỉ cười đẩy Nam Dận, gắt giọng, "Thái tử điện hạ là xấu! Chúng ta mau mau dọn dẹp chút, lát sau có người tới tốt."

      Nam Dận nghe vậy, có phản đối. Mặc dù chuyện này với cũng tính là cái gì, nhưng tại và Nam Khởi trong thời kỳ tranh đoạt, vẫn nên để lộ truyện tốt hơn.

      Doãn Lưu Nguyệt quay lưng , từng chút từng chút mặc quần áo tử tế, đôi mắt nàng mảnh đỏ ngầu, bên trong đều là hận ý điên cuồng. Quỳnh Lạc, ngươi làm hại ta như thế, ta để cho ngươi yên ổn qua ngày, ngươi chờ xem!
      Last edited by a moderator: 21/12/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :