1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuồng hậu, ngoan ngoãn để trẫm sủng - Thuỷ Thanh Thiền

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 37. Kéo loạn nhân duyên? Buồn cười!
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Nam Ức Tịch theo Trương Sở Sở trở về cung, Trương Sở Sở liền ân cần sắp xếp xong xuôi chỗ ở cho nàng, gọi Thanh nhi phục vụ nàng.

      Thanh nhi là cung nữ do tay Trương Sở Sở đề bạt, kể từ sau khi Nam Ức Tịch "Chết", lại trở về bên cạnh phục vụ Trương Sở Sở, hôm nay lại bị phái tới phục vụ thân phận Cung chủ Ma Cung của Nam Ức Tịch, đây chuyện cười đáng mỉa mai.

      "Ngươi tên là Thanh nhi?" Nam Ức Tịch nhíu mày nhìn bóng dáng quen thuộc trước mắt, nhớ tới thời điểm lúc ấy mẫu hậu rót xuống ly rượu độc kia ép nàng uống , Thanh nhi đứng ở bên vẻ mặt nóng nảy, bộ dáng muốn lại thôi.

      ra khi đó, Thanh nhi muốn nhắc nhở nàng trong rượu có độc. Chỉ là vì ngại uy thế của mẫu hậu và phụ hoàng, nàng vẫn dám ra khỏi miệng. ra nàng cũng trách Thanh nhi, dù sao mọi người đều ích kỷ, Thanh nhi vì mình tánh mạng mà dám nhắc nhở nàng, cũng là chuyện thường tình.

      Thanh nhi nghe được Nam Ức Tịch hỏi, chỉ gật đầu cái, trong mắt còn hoạt bát linh động như năm xưa nữa. Kể từ lúc trơ mắt nhìn Nam Ức Tịch bị Trương Sở Sở hại chết, Thanh nhi vẫn ăn ngủ yên.

      mặt, nàng chính mắt thấy hoàng hậu làm chuyện ác độc, chỉ sợ ngày hoàng hậu cũng đối phó nàng như vậy, vì vậy kinh hồn bạt vía, chỉ sợ sai chút, làm sai chút việc. Mặt khác, ban đầu mặc dù do hoàng hậu phái nàng giám thị hành động Nam Ức Tịch, nhưng hầu hạ Nam Ức Tịch ba năm, dù sao cũng có tình cảm với Nam Ức Tịch, trơ mắt nhìn nàng chết ở trước mặt, trong lòng Thanh nhi rất áy náy.

      Nam Ức Tịch thấy vẻ mặt Thanh nhi đần độn, khỏi nhíu mày, trong ấn tượng của nàng Thanh nhi rất hoạt bát, bây giờ làm sao lại biến thành bộ dáng này?

      "Ta nghe hoàng hậu nương nương , ngày trước ngươi phục vụ công chúa Ức Tịch? Hoàng hậu nương nương ta rất giống nàng, vậy sao?" Giống như lơ đãng lướt qua mặt Thanh nhi, Nam Ức Tịch nhíu lông mày, xinh đẹp lười biếng hỏi.

      Nghe được Nam Ức Tịch , vẻ mặt Thanh nhi hơi đổi, ngước mắt cẩn thận nhìn Nam Ức Tịch, trong mắt có hồi ức và mê mang, nàng khó lộ ra được nụ cười, sâu kín , " Nô tỳ chích xác là người phục vụ công chúa. Chỉ tiếc, công chúa tốt như vậy người, lại. . ."

      biết là bởi vì nghẹn ngào ra lời, hay là bởi vì sợ nhiều chọc tới họa sát thân, Thanh nhi tránh được chủ đề về Nam Ức Tịch, vừa cẩn thận suy nghĩ lời Nam Ức Tịch, , "Ánh mắt Quỳnh Lạc nương có chút giống công chúa, chỉ là vẻ mặt phong cách này lại khác biệt quá xa, nếu phải nương hỏi, nô tỳ phát ra."

      Nam Ức Tịch nghe vậy, chỉ là cười . Xác thực, đến chính nàng cũng nhận ra mình, người khác sao có thể nhận ra được đây.

      "Quỳnh Lạc, ngươi chưa ngủ sao?" Giọng Trương Sở Sở hòa ái dễ gần ở ngoài phòng vang lên.

      Nam Ức Tịch khẽ nhíu mày, còn Thanh nhi cả người run lên, giống như sợ Trương Sở Sở nghe được chuyện nàng và Nam Ức Tịch mới vừa . Nam Ức Tịch liếc mắt nhìn Thanh nhi đứng sững sờ, chậm rãi tới cửa, mở cửa, từ từ hỏi, "Hoàng hậu nương nương có việc gì thế?"

      Trương Sở Sở thấy Nam Ức Tịch tự mình đến mở cửa, khỏi nhíu mày, nhìn về phía Thanh nhi quát lớn, "Thanh nhi, ngươi phục vụ thế nào?! Lại để Quỳnh Lạc tự mình đến mở cửa?!"

      Thanh nhi bị Trương Sở Sở quát lớn, lúc này mới xoay người lại, lập tức quỳ xuống , "Nô tỳ đáng chết!"

      "Là tự ta muốn tới mở cửa, trách nàng." Nam Ức Tịch liếc mắt nhìn Thanh nhi run lẩy bẩy quỳ mặt đất, nhớ tới trước ở trong thâm cung ba năm nàng nửa bước cũng thể rời khỏi cửa cung, đều là Thanh nhi ở bên cạnh hầu hạ nàng bồi nàng chuyện giải buồn, nàng vẫn có chút mềm lòng nên giải thích cho Trương Sở Sở.

      Trương Sở Sở nghe vậy, cũng nhìn Thanh nhi nữa, lần nữa nhìn về phía Nam Ức Tịch khuôn mặt lên tươi cười, tiếp tục , "Quỳnh Lạc, Bổn cung biết ngươi ở trong cung cảm thấy nhàm chán, như vậy, ngày mai ta bảo Dận Nhi vào cung chuyện cùng ngươi, được ?"

      Nghe được Trương Sở Sở , vẻ mặt Nam Ức Tịch thay đổi chút nào, đôi tròng mắt đen vẫn mang theo tĩnh mịch thăm thẳm, nhưng trong lòng khẽ nhấc lên gợn sóng.

      Trương Sở Sở có ý gì? Muốn tác hợp nàng và Nam Dận hay sao?! Vì hi vọng nàng giao ra kho báu Ma Cung, biện pháp tốt nhất chính là để cho nàng gả cho Nam Dận, chỉ cần nàng gả cho Nam Dận, kho báu Ma Cung tuyệt đối trốn thoát lòng bàn tay Trương Sở Sở rồi.

      Tính toán tốt! là tức cười!

      Nếu như Trương Sở Sở biết đứng ở trước mặt nàng là nữ nhi ruột thịt của nàng, nàng còn có thể muốn nàng gả cho ca ca ruột sao?! Tác hợp đôi nam nữ, là chuyện nhất thiên hạ này, cực kỳ châm chọc buồn cười.

      "Làm phiền hoàng hậu nương nương phí tâm." Trong lòng Nam Ức Tịch sóng lớn mãnh liệt, mặt vẫn như cũ biến sắc, chính nàng cũng biết nàng sao có thể khiến cho giọng của nàng bình thản như vậy, có tiết lộ chút nào châm chọc trong đáy lòng nàng.

      Nghe được Nam Ức Tịch , Trương Sở Sở lộ ra nụ cười đắc ý. Mặc dù con trai của nàng tính khí tốt, thế nhưng tướng mạo hiếm người có được, sợ rằng thiên hạ này tìm ra nam tử tuấn mỹ hơn Nam Dận. (Nhi: bả này tự đắc :v hừ hừ làm sao có thể so được soái ca Lạc của ta >”< đúng k các nàng)

      Vì vậy, chỉ cần nàng nhắc nhở Nam Dận chú ý ngôn từ cử chỉ của mình, khiến cho Cung chủ Ma Cung toàn tâm toàn ý, muốn cưới Cung chủ Ma Cung này, ắt hẳn phải là việc khó. khi Cung chủ Ma Cung gả cho Nam Dận, kho báu Ma Cung dĩ nhiên là của Nam Dận rồi, như vậy ngôi vị hoàng đế Nam Dận liền ngồi vững.

      Nghĩ tới đây, mặt Trương Sở Sở tự chủ lộ ra nụ cười, ánh mắt nhìn Nam Ức Tịch càng thêm dịu dàng, chỉ là trong mặt dịu dàng này cất giấu từng tia tính toán.

      Nam Ức Tịch vẫn biến sắc nhìn Trương Sở Sở, nàng mặc kệ Trương Sở Sở có ý định gì, nàng chỉ cần gặp chiêu phá chiêu là được rồi. Đợi đến khi nàng vạch trần tất cả chân tướng, nàng cho Trương Sở Sở xem nàng ta làm ra tình hoang đường như thế nào!

      "Tốt lắm, Bổn cung quấy rầy ngươi nghỉ ngơi." Đạt được mục đích, Trương Sở Sở liền vui mừng rời , nếu phải vì kho báu Ma Cung, nàng hạ giọng xuống chuyện với Nam Ức Tịch. Cũng chỉ là kẻ giang hồ mà thôi! Đợi sau khi Dận nhi lên ngôi, cần khách khí với nàng nữa!
      Last edited by a moderator: 10/4/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 38. Ngươi giả ta cũng giả, ngươi phách lối ta phách lối hơn!
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Sắp tới đầu mùa đông, buổi sáng trễ hơn mùa hạ chút. Vì vậy, trời mới vừa tờ mờ sáng, Nam Ức Tịnh rời giường. Nhưng mà vượt qua dự liệu của nàng, nàng mới vừa vặn ra cửa phòng, Trương Sở Sở và Nam Dận đợi ngoài cửa, xem ra đợi nàng được lúc.

      Vừa thấy được Ức Tịnh ra cửa, Trương Sở Sở lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, vừa đưa tay đẩy Nam Dận cái, sử dụng ánh mắt ý bảo và Ức Tịnh chuyện.

      Nam Dận bị Trương Sở Sở đẩy cái, có chút muốn tiến lên hai bước, nhíu mày nhìn Ức Tịnh cái, trong mắt khó có thể che giấu khinh miệt, chỉ là ngoài miệng vẫn ôn tồn lễ độ, "Cung chủ tỉnh, đêm qua ngủ ngon giấc ?"

      Nam Ức Tịch thu hết toàn bộ vẻ mặt của Trương Sở Sở và Nam Dận vào trong mắt, khóe môi khỏi lộ ra nụ cười mỉa mai, ngày trước thời điểm nàng còn là công chúa Ức Tịch, cũng chưa từng được đối xử tốt như thế này, hôm nay thành người giang hồ, ngược lại được đối xử rất tốt?

      Chỉ là Trương Sở Sở và Nam Dận mặc dù ngoài mặt vô cùng khách khí đợi nàng, trang trọng rất nhiều, nhưng khinh miệt trong mắt Nam Dận thoát ánh mắt nàng, khinh miệt lần này, Nam Ức Tịch chỉ coi như thấy, nàng nhìn về phía Nam Dận khẽ vuốt cằm, bình thản lên tiếng, "Quỳnh Lạc ngủ rất ngon, làm phiền thái tử điện hạ quan tâm."

      Giọng điệu Nam Ức Tịch bình thản gợn sóng, thậm chí tốt lộ ra tia lạnh lùng và xa cách. Nam Dận nghe, lập tức cau mày lại, đường đường là thái tử nước, nể mặt chuyện với nàng người giang hồ, nàng những cảm kích, ngược lại còn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, là làm người ta tức giận!

      Trương Sở sở đứng bên chú ý tới nét mặt Nam Dận, lập tức kéo Nam Dận, cười híp mắt nhìn Nam Nam Ức Tịch , "Ngủ ngon là được. Chắc hẳn ngươi chưa từng dạo trong hoàng cung, ta để cho Dận Nhi dẫn ngươi chung quanh chút?"

      Nam Dận nghe được Trương Sở Sở , khỏi lộ ra vẻ mặt miễn cưỡng. Theo ý , thân phận Nam Ức Tịch thấp kém, căn bản xứng cùng chỗ. Huống chi thái độ Nam Ức Tịch xa cách như thế, đường đường là thái tử, tại sao phải nghe giọng điệu này?

      Trương Sở Sở lôi Nam Dận cái, bên tai , "Mẫu hậu với ngươi những gì, ngươi đều quên hết rồi sao?"

      Nam Dận nghe vậy, lúc này mới thu hồi vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn Nam Ức Tịch lộ ra nụ cười ôn nhã, , " biết Cung chủ có thể nể mặt ta hay , để bổn điện dạo ngự hoa viên cùng ngươi chút?"

      Nam Ức Tịch nhìn khuôn mặt có điểm giống nàng mang theo vẻ mặt dối trá, khẽ nhíu mày, con ngươi giống như màn đêm mênh mông toát ra chút cảm xúc nào, nàng lấy tay áo bào ngăn lại, khẽ vuốt cằm, lên tiếng, "Làm phiền."

      Nam Dận dẫn Nam Ức Tịch tới Ngự Hoa Viên, Nam Ức Tịch theo sau lưng Nam Dận, giống như chưa bao giờ đến hoàng cung.

      thực tế, nghĩ nàng biết đường sao. Buồn cười?! Thân là công chúa của nước, thậm chí đường hoàng cung cũng nhận ra là uổng phí sống bao năm trong cung.

      "Mùa đông những cây hoa này đều rụng lá, nếu là thời tiết xuân hạ, nhìn rất đẹp." Nam Dận mang Nam Ức Tịch đến ngự hoa viên, có chút kén chọn nhìn hoa thưa thớt trong ngự hoa viên, với Nam Ức Tịch.

      Nam Ức Tịch nhìn cả vườn hoa thưa thớt, khỏi nhớ tới năm đó nàng len lén chạy ra tẩm cung, lúc đó cả vườn mẫu đơn nở rộ, khi đó rất đẹp.

      Nghĩ tới đây, vẻ mặt khỏi hòa hoãn mấy phần, Nam Ức Tịch cười yếu ớt, từ từ , "Đúng vậy, nếu thời điểm là tháng tư và tháng năm, cả vườn mẫu đơn nở, chắc chắn rất đẹp."

      Nam Dận nhìn mắt Nam Ức Tịch cong cong, trong mắt khỏi thoáng qua tia kinh ngạc, mặc dù chưa từng thấy khuôn mặt được che bởi khăn che mặt của nàng, thế nhưng lại có thể tưởng tượng ra nữ tử trước mắt cười lên lay động lòng người như thế nào.

      Nhớ tới Trương Sở Sở dặn dò , Nam Dận đưa tay kéo tay Nam Ức Tịch lại, làm ra bộ dáng thâm tình khẩn thiết, với nàng, "Nếu ngươi thích, về sau ta dẫn ngươi đến xem."

      Thình lình bị Nam Dận bắt được tay, trong mắt Nam Ức Tịch lập tức thoáng qua tia lạnh lùng, nàng chút do dự bỏ tay Nam Dận ra, cau mày nhìn Nam Dận, lạnh giọng , "Thái tử điện hạ xin tự trọng!"

      Dù biết Nam Dận ra cố ý với nàng, sở dĩ làm như vậy, chỉ là vì trong tay nàng có kho báu mà thôi. Nhưng bị chính tay ca ca ruột mình nắm, ưng thuận hứa hẹn, nàng vẫn cảm thấy vô cùng buồn nôn!

      Nam Dận nghĩ tới Nam Ức Tịch cảm kích chút nào khi dịu dàng, những cảm kích, còn lưu tình hất tay của ra trách cứ . Luôn luôn sống an nhàn sung sướng, thói quen ngang ngược càn rỡ, Nam Dận khỏi bốc lên cơn giận, chỉ Nam Ức Tịch , "Hừ! biết phân biệt! Bổn điện để ý ngươi là phúc khí của ngươi, ngươi đừng nghĩ ta cho mặt mũi mà lên mặt!"

      Nếu phải vì kho báu Ma Cung, ngươi cho rằng bổn điện để ý người thân phận giang hồ như ngươi sao?! Trong lòng Nam Dận yên lặng bổ sung câu. Mặc dù tính tình ngang ngược càn rỡ, nhưng có mấy lời thể , vẫn biết ràng.

      "A, ta luôn luôn là người biết phải trái, giờ thái tử điện hạ mới biết sao?" Nam Ức Tịch châm chọc Nam Dận, chỉ lười biếng coi như sao cả nhún vai cái, giống như nàng thèm để ý, đến gần Nam Dận bước, theo dõi ánh mắt của , lạnh giọng , "Về phần mặt của ta, cũng cần thái tử điện hạ cho, ngươi muốn cho, cũng cho nổi!"

      "Ngươi!" Nam Dận nghĩ tới Nam Ức Tịch lớn mật, trong khoảng thời gian ngắn, giận đến lỗi ra lời, tay chỉ vào Nam Ức Tịch, tức giận nhìn nàng chằm chằm.

      Nam Ức Tịch thấy thế, nhưng chỉ nhàng cười tiếng, con ngươi trong như ngọc thoáng qua hàn quang, nàng từ từ , "Ta thích người khác chỉ vào người ta! Nếu như ngươi còn chỉ vào người ta như vậy, đừng ngươi chỉ là thái tử, coi như ngươi là Hoàng đế, ta cũng cắt đức ngón tay của ngươi!"

      Nam Dận nghe được Nam Ức Tịch , mặc dù hết sức tức giận, nhưng tay vẫn thu về, dù sao từng thấy bữa tiệc Nam Ức Tịch phách lối, hoài nghi chút nào lời Nam Ức Tịch .

      Tính khí Nam Ức Tịch vốn quái dị, tại chọc giận nàng, muốn khiến cho nàng toàn tâm với , chỉ sợ càng khó hơn. Đều do vừa rồi nên nổi giận, nếu Nam Ức Tịch vì vậy mà chán ghét , chẳng phải mất cơ hội lấy được bảo tàng sao?!
      Last edited by a moderator: 21/12/17
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39. Ba nam nhân sân khấu.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Nghĩ đến giá trị lợi dụng của Nam Ức Tịch, Nam Dận nhíu mày, nhịn tức giận trong lòng, lần nữa lộ ra nụ cười thân thiết, cười với Nam Ức Tịch, "Lúc nãy là bổn điện lỡ lời, kính xin Cung chủ bỏ qua."

      Nam Ức Tịch nhìn Nam Dận thay đổi thái độ chỉ trong mấy dây, mặt khỏi ra mấy phần đùa cợt. nghĩ tới ca ca nàng từ chỉ biết gây họa, làm việc phách lối cố kỵ gì, vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, lại cũng biết nhẫn?

      " sao." Nam Ức Tịch thu hồi ánh mắt quan sát vẻ mặt Nam Dận, trong mắt lóe lên hứng thú, hình như có người tới. Giữa mùa đông, buổi sáng tinh mơ, nàng lại biết có người có nhàn hạ thoải mái tới đây ngắm hoa, chắc là nhận được tiếng gió, tìm đến nàng thôi.

      Nam Dận vừa định tiếp tục chuyện với Nam Ức Tịch, để đền bù khí lúng túng vừa nãy, lại nghe được giọng ôn hòa vang lên, "Là đại ca và Cung chủ Ma Cung sao?"

      Nam Ức Tịch nghe được giọng , hứng thú đáy mắt càng đậm, thản nhiên xoay người sang chỗ khác, quan sát nam tử trước mắt. Đôi mi cong dài, con ngươi dài mà ôn hòa, khóe môi chứa đựng nụ cười khéo léo ôn nhu nhã nhặn. Đây là Lục hoàng tử Nam Khởi?

      Thời điểm nàng vẫn còn ở trong cung, mẫu phi Lục hoàng tử Nam Khởi mới vừa vặn qua đời, Nam Khởi mặc dù do Liễu quý phi tạm thời chăm sóc, nhưng lúc đó Liễu quý phi và hoàng hậu còn chưa giằng co con cờ, vì vậy nàng hề ấn tượng với Nam Khởi.

      "Lục đệ đúng là hăng hái, buổi sáng tinh mơ mình tới ngự hoa viên? !" Thời điểm Nam Ức Tịch quan sát Nam Khởi, Nam Dận rất bất mãn châm chọc Nam Khởi.

      Cũng khó trách Nam Dận như thế. Vốn là yên ổn ngồi vị trí thái tử, nhưng lại có đối thủ cạnh tranh. Tự nhiên có hảo cảm với Nam Khởi. Hôm nay Trương Sở Sở cho cơ hội đến gần Nam Ức Tịch, nhờ vào đó lấy được kho báu Ma Cung, mà Nam Khởi xuất vào lúc này, ý đồ kia cần cũng biết, tính tình Nam Dận, làm sao có thể cho Nam Khởi sắc mặt tốt?

      "Trong lúc rảnh rỗi, tới đây chút thôi. phải đại ca cũng tới từ sáng tinh mơ rồi sao?" Nam Khởi nghe vậy, mặt mày vẫn ôn hòa như cũ, thậm chí giọng cũng rất bình thản, cười với Nam Dận.

      Chỉ ngắn ngủn đôi câu đối thoại, cao thấp liền phân . Cũng khó trách vị trí thái tử của người ca ca này lung lay sắp đổ. Trước tạm thời hai người có thể cùng bối cảnh như thế nào, chỉ nhìn cách đơn thuần tính cách này, Nam Khởi ôn hòa lễ độ chắc chắn mạnh hơn người ca ca hung hăng càn quấy rất nhiều.

      Bây giờ nàng nghĩ, nếu năm đó phải nàng thay Nam Dận Đông Lâm làm con tin, chỉ sợ với tính khí Nam Dận sớm bị giết chết ở Đông Lâm rồi.

      "Cung chủ, hôm nay hoa trong ngự hoa viên đều rụng, có cái gì đẹp mắt, bằng ta và ngươi đến nơi khác chút?" Nam Dận bị câu của Nam Khởi làm cho chặn trở lại, cái gì nữa, lại hy vọng Nam Ức Tịch và Nam Khởi tiếp xúc, vì vậy quay đầu với Nam Ức Tịch.

      Nam Ức Tịch gì, Nam Khởi lập tức tiếp lời , "Đại ca có chỗ biết. Ngự hoa viên phía tây hoa hải đường nở tươi đẹp, bằng ta mang bọn ngươi xem chút?"

      Nam Dận vừa nghe liền vui lòng, nhưng lại biết cự tuyệt thế nào, chỉ tức giận trợn mắt nhìn Nam Khởi cái, Nam Khởi làm bộ như nhìn thấy, ôn hòa với Nam Ức Tịch, "Ý Cung chủ như thế nào?"

      Ý nàng như thế nào sao? Đối với nàng mà , những thứ hoa này nàng vốn thích. Nàng giống loại nữ tử rảnh rỗi có chuyện làm, ngoại trừ ngắm hoa thêu thùa làm chuyện khác.

      "Doãn Lưu Quang tham kiến thái tử điện hạ, Lục hoàng tử điện hạ."

      Cẩm y xanh dương, mặt mày như vẽ. Doãn Lưu Quang nhìn về phía Nam Khởi và Nam Dận khẽ gật đầu, coi là hành lễ. Tiếp theo dùng ánh mắt ôn hòa ân cần nhìn Nam Ức Tịch.

      Nam Ức Tịch nhíu mày, Doãn Lưu Quang tới làm cái gì? Mặc dù có thể tự do ra vào hoàng cung, nhưng Doãn gia chưa bao giờ chủ động can thiệp chánh , Nam Vũ truyền triệu, Doãn Lưu Quang cũng chưa từng chủ động vào cung, hôm nay sáng sớm liền chạy tới trong cung làm cái gì?

      Trong lòng Nam Dận và Nam Khởi cũng có cùng nghi ngờ như Nam Ức Tịch, chỉ là thế lực Doãn gia ở Nam Hải thể bảo là lớn, nếu bọn họ muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, ngàn vạn lần thể đắc tội Doãn gia, vì vậy thái độ hai người đối với Doãn Lưu Quang cực kỳ khách khí.

      Ba người khách sáo mấy câu, Doãn Lưu Quang mới đưa tầm mắt chuyển dời đến người Nam Nam Ức Tịch, ôn hòa với nàng, "Ta sợ ngươi quen cuộc sống trong cung, cho nên đặc biệt vào cung, nghĩ tới muốn chơi cờ cùng ngươi, giải buồn."

      Nam Ức Tịch nghĩ tới Doãn Lưu Quang đặc biệt vào cung, chỉ là bởi vì sợ nàng quen cuộc sống trong nội cung. Trái tim khỏi ấm áp. Tại lúc này, nàng lại nghĩ tới Các chủ Ám các với nàng, cách xa chút.

      Trong lòng tự hỏi, nàng xác thực có tình nam nữ với Doãn Lưu Quang, nhưng tình bằng hữu có, chẳng lẽ cũng được sao? Nếu như mà ngày kia đối lập, nàng có thể chút do dự đâm kiếm vào tim Doãn Lưu Quang sao?

      "Thời gian Cung chủ ở trong cung, bổn điện theo nàng giải buồn, Doãn thiếu chủ cần phải lo lắng." Nam Dận nghe được Doãn Lưu Quang , vội vàng trình bày cho Doãn Lưu Quang nghe. Phải biết mẫu hậu vất vả mới khiến Nam Ức Tịch ở lại trong cung mấy ngày, nếu nắm chặt, sợ ngày sau càng khó có cơ hội hơn.

      Nam Khởi nghe, chỉ cười ôn hòa , "Khó được Cung chủ ở trong cung, chúng ta cũng thường xuyên đến thăm nàng, Doãn thiếu chủ cứ việc yên tâm."

      Nghe được Nam Dận và Nam Khởi , trong mắt Nam Ức Tịch lóe lên tia chán ghét. Mặc dù tất cả đều là tính toán của nàng, nhưng khi nhìn sắc mặt bọn họ dối trá, trong lòng nàng vẫn nhịn được cảm thấy chán ghét.

      "Nhưng ta có thói quen đánh cờ cùng Doãn thiếu chủ rồi." Nam Ức Tịch bình thản mở miệng, cho Nam Dận và Nam Khởi chút mặt mũi nào, dù sao điều nàng muốn là khiến bọn họ tranh đấu mà thôi, mặc kệ thái độ nàng đối với bọn họ như thế nào, bọn họ cũng buông tha kho báu Ma Cung, vì vậy, nàng cũng cần cố ý làm bọn vui lòng.

      Dù sao nàng ở lại trong cung, cũng chỉ vì thăm dò ràng thế lực hoàng hậu và quý phi mà thôi. Về phần Nam Dận và Nam Khởi, nàng có nghĩa vụ phải bồi bọn họ. Nếu cảm thấy chán ghét, vậy cùng sống chung chỗ, mặc kệ như thế nào, ít nhất thời điểm ở cùng Doãn Lưu Quang, nàng vẫn tương đối thấy thoải mái hơn.
      Last edited by a moderator: 21/12/17
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40. Ra ngoài giao du, Lạc Huyền Lăng?
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Thọ yến Nam Vũ kết thúc hai ngày rồi, sứ thần tam quốc cũng vội vã rời , hình như có tính toán ở Nam Hải thêm mấy ngày. Nam Vũ vì lôi kéo Tây Nhạc và Bắc Mạc, liền hạ lệnh cho mấy vị công chúa bà tam quốc sứ thần cùng nhau ra ngoài giao du.

      Nam Dận, Nam Khởi, Nam Hương Vận, Nam Vân Hàm với Lam Cẩn Du và Nam Tú Cầm làm đại biểu hoàng thất, tất cả đều ra ngoài, mà Doãn Lưu Quang và Doãn Lưu Nguyệt với đại tướng quân Tống Tử Văn cũng theo cùng, tốt bảo vệ những người này an toàn.

      Mấy chiếc xe ngựa đắt tiền chạy đường, làm cho dân chúng dừng chân xem. Mà người làm người ta chú ý nhất, đó là xe ngựa Lạc Huyền Lăng ngồi.

      Xe ngựa do hai con toàn thân trắng như tuyết thiên lý mã kéo, xe ngựa bằng ngọc La Yên thượng đẳng tơ lụa trắng bao phủ, cao quý mà mất thanh nhã, khỏi làm cho người ta tò mò người ngồi trong xe ngựa là người như thế nào.

      Nam Ức Tịch mang theo Tiểu Tuyết ngồi chiếc xe ngựa thu hút, Tiểu Tuyết hưng phấn bên tai Nam Ức Tịch, "Cung chủ, hoàng thất quá khoe khoang, nhìn cái xe ngựa này có cấp bậc. Chỉ là nô tỳ muốn, Lạc gia thiếu mới là người phô trương lớn nhất a! Hoàng thất Đông Lâm cũng có khí độ, có thể dung hạ được ?"

      "Có thể dung hạ hay , là do khí độ của hoàng thất Đông Lâm. Có thể để cho hoàng thất Đông Lâm dung hạ hay , chính là bản lãnh của Lạc Huyền Lăng." Nam nhớ lại tịch nghe vậy, trong mắt như có thâm ý, nhìn Tiểu Tuyết .

      Nàng cũng phải thán phục hoàng thất Đông Lâm có thể dung hạ Lạc Huyền Lăng, bởi vì theo cái nhìn của nàng, Lạc Huyền Lăng có tư cách. Ngược lại nàng cảm thấy, có thể làm cho người như Lạc Huyền Lăng vì hoàng thất Đông Lâm mà dốc sức, đó phải là phúc khí của hoàng thất Đông Lâm.

      Phải tứ quốc có nhân tài kiệt xuất, phải sợ người trong hoàng thất, mà là tứ quốc phải sợ thiếu chủ tứ đại gia tộc mới đúng. Hôm nay nàng thấy qua Lạc Huyền Lăng và Doãn Lưu Quang, biết thiếu chủ Thiên Gia Bắc Mạc và Hách Liên Tây Nhạc như thế nào a?

      Xe ngựa chạy nhanh ước chừng canh giờ, tới nơi bọn họ muốn đến. Đây là tòa sơn trang hoàng thất Nam Hải xây dựng, rất gần đế đô, thường ngày thời điểm người trong hoàng thất nhàm chán dùng làm nơi nghỉ ngơi.

      Nam Ức Tịch và những người khác đều xuống xe ngựa trước cửa sơn trang, Lạc Huyền Lăng vẫn ngồi trong xe ngựa như cũ, có ý tứ xuống xe.

      Đối với việc này, Da Luật Tề và Hạ Văn Cừ chỉ có vẻ mặt đầy hứng thú, dù sao đây là chuyện giữa Đông Lâm và Nam Hải, bọn họ có quan hệ quá lớn, bọn họ chỉ cần xem cuộc vui là được rồi.

      Mà thân là thái tử nước đương , Nạp Lan Nhược Phong hình như cũng có nửa phần ý tứ muốn khuyên Lạc Huyền Lăng xuống xe, cũng biết là kính trọng Lạc Huyền Lăng mà khuyên can, hay là cố ý cho Nam Hải khó chịu.

      Lần này, mặt Nam Tú Cầm lập tức nổi lên tia kiên nhẫn, giọng với Lam Cẩn Du, "Lạc Huyền Lăng phô trương lớn, chúng ta cả đám hoàng thất đều xuống xe, chẳng lẽ còn muốn ngồi xe ngựa vào sao?!"

      Lam Cẩn Du nghe vậy, chỉ là nhíu mày, ý bảo Nam Tú Cầm nên chuyện lung tung, Nam Tú Cầm thấy nét mặt Lam Cẩn Du, chỉ đành cam lòng ngậm miệng lại, trong mắt tràn đầy bất mãn.

      Nam Dận có chút hơi khó nhìn Doãn Lưu Quang cái, hình như cũng biết nên làm sao mới phải. Doãn Lưu Quang thấy thế, ôn hòa lễ độ tới trước xe ngựa Lạc Huyền Lăng, ôn tồn nho nhã , "Con đường bên trong sơn trang hơi hẹp, sợ là xe ngựa cách nào vào được. biết Lạc thiếu chủ có thể xuống xe đồng hành cùng bọn ta hay ?"

      Trong xe ngựa lâu thanh, mọi người ở đây cho là Lạc Huyền Lăng nhất định xuống xe, lại nghe được giọng dịu dàng vô cùng từ bên trong truyền ra, "Được."

      Kèm theo tiếng được kia, trong mành xe đưa ra cái tay, cái tay kia thon dài như ngọc, trắng nõn xinh đẹp giống như tay nữ tử, nhưng này ràng xương ngón lại tỏ đôi tay này giấu giếm lực lượng, giống như có thể hô mưa gọi gió, nắm tất cả trong tay.

      Rèm từ từ vạch lên, ánh mắt mọi người đều tụ tập tới. Dù sao thanh danh Lạc Huyền Lăng lan xa, nhưng làm việc luôn luôn thần bí, người gặp qua hình dáng có mấy người, hôm nay có may mắn nhìn, dĩ nhiên là muốn nhìn chút "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử đời Vô Song" Vô song công tử rốt cuộc là phong hoa bực nào.

      Ngay cả Nam Ức Tịch cũng nhịn được dời tầm mắt tới.

      Người nọ vẫn như cũ mặc bộ cẩm bào màu trắng, phía cẩm bào thêu hoa mẫu đơn màu bạc, ung dung quý phái, rồi lại thanh nhã xuất trần. Tóc đen như mựcđược trâm cài cố định, gọn gàng. Trong lúc ngẩng đầu nhấc chân giữa đều thể phong hoa vô tận.

      Có lẽ quá mức phong hoa chói mắt, lại khiến cho người ta nhất thời chú ý dung nhan của . Khi Nam Ức Tịch thấy ràng dung nhan của lại tự chủ có chút thất vọng. Tưởng rằng mưu lược vô song như vậy có dung nhan tuyệt đại.

      Nhưng mà, tướng mạo cực kỳ bình thường, thậm chí ngay cả thanh tú cũng bằng.

      Nam Ức Tịch có chút thất vọng muốn thu hồi tầm mắt, lại thình lình đối mặt với con mắt Lạc Huyền Lăng. Đó là đôi mắt như thế nào, vô cùng trong suốt lại giống như sâu thấy đáy, so bất kỳ ngọc thạch đều thuần túy hơn ngàn lần. Ánh mắt kia cao nhã giống như trời xanh mây trắng, núi cao biển lớn, bên trong khó có thể dùng lời diễn tả được cao thâm.

      nháy mắt kia, Nam Ức Tịch cảm thấy tất cả mọi thứ trong thiên địa đều tụ tập đến người Lạc Huyền Lăng, ngay cả khuôn mặt bình thưởng kia cũng biến thành hòa quang loá mắt, dường như tất cả mọi thứ đều tồn tại, nàng chỉ có thể nhìn đến Lạc Huyền Lăng, dùng ánh mắt sâu thấy đáy chăm chú nhìn nàng, cười như cười.

      "Còn tưởng rằng công tử Vô song đẹp cỡ nào, ra cũng chỉ như vậy." Sauk hi Lạc Huyền Lăng xuống xe ngựa, lập tức đưa tới cả đám công chúa và cung nữ cận thân theo khe khẽ bàn luận.

      Mà Lạc Huyền Lăng giống như nghe thấy gì cả, bình tĩnh tiêu sái tự nhiên đến bên cạnh Doãn Lưu Quang, mỗi bước đều cực kỳ ưu nhã, từng bước từng bước, thong dong tự nhiên đứng bên cạnh Doãn Lưu Quang, khóe môi mỉm cười, mặc dù tướng mạo bình thường, khí độ chút nào thua kém Doãn Lưu Quang, ngược lại có loại cảm giác hấp dẫn ai có được.

      "Lạc thiếu chủ mời." Doãn Lưu Quang thấy Lạc Huyền Lăng tới bên người , lập tức dùng tay làm dấu mời.

      Lạc Huyền Lăng là cố vấn Đông Lâm, cũng là đối thủ lớn nhất của Doãn Lưu Quang , từ lúc Lạc Huyền Lăng xuống xe, chú ý đến phải dung nhan mà là khí chất, mà đôi mắt kia gống như đáy biển lại giống như bầu trời.

      Công tử Vô song. Lạc Huyền Lăng xác thực đảm đương nổi cái danh hiệu này.
      Last edited by a moderator: 21/12/17
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41. Dạy dỗ Nam Tú Cầm.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Thời điểm mọi người chuẩn bị tiến vào sơn trang, Nam Tú Cầm đột nhiên thét lên tiếng, chỉ vào cây trâm phượng đầu Tiểu Tuyết, tức giận nhìn Nam Ức Tịch , "Quỳnh Lạc! Ngươi cướp trâm phượng từ trong tay bản công chúa cho nha hoàn cài?!"

      Phía trâm phượng kia khảm dạ minh châu, cực kỳ đắt giá và rất khác biệt, Nam Tú Cầm rất thích. Ngày đó bị Nam Ức Tịch cướp , vẫn canh cánh trong lòng, nhưng Liễu quý phi cảnh cáo nàng nên đắc tội Nam Ức Tịch, nàng mới nhịn nhắc lại chuyện trâm phượng nữa.

      Nhưng mà bây giờ nàng nhìn thấy cây trâm phượng nàng thích muốn chết kia bị Nam Ức Tịch cho nha hoàn đeo đầu, cái này nàng làm sao có thể nhịn được?!

      "Trâm phượng là của ta, ta muốn cho ai liền cho người đó, có liên quan gì tới ngươi?" Nam Ức Tịch nghe vậy, chỉ nhíu lông mày, với Nam Tú Cầm. Trâm phượng mặc dù cực kỳ khác biệt, nhưng nàng lại chê nó quá mức xa hoa, mà cũng nặng, cài đầu vô cùng thoải mái, đúng lúc Tiểu Tuyết thích, nàng liền đưa cho Tiểu Tuyết, nghĩ tới Nam Tú Cầm cư nhiên đến chuyện này.

      Nam Tú Cầm nghe được Nam Ức Tịch chút để ý, càng thêm giận, vốn trâm phượng bị nàng đoạt rất thoải mái, bây giờ nhìn đến trâm phượng đắt tiền cư nhiên đeo đầu đứa nha hoàn, nàng càng thêm tức giận thôi, chỉ vào Tiểu Tuyết liền chua ngoa , "Bản công chúa nhường cho ngươi trâm phượng đắt tiền...ngươi lại đưa nó cho nha hoàn hèn mọn, cái này chính là miệt thị bản công chúa!"

      "Công chúa Tú Cầm, xin ngươi chú ý từ ngữ!" Nam Ức Tịch nghe vậy, trong mắt thoáng qua tia lạnh, mặt lạnh nhìn Nam Tú Cầm, từng chữ, "Trâm phượng này phải ngươi nhường, mà Tiểu Tuyết cũng phải là nha hoàn ti tiện trong miệng ngươi!"

      Nam Tú Cầm thấy Nam Ức Tịch lớn lối như thế, lại thấy dáng vẻ Gia Luật Linh Hạ Văn Cừ xem kịch vui, khỏi nhớ lại bữa tiệc Nam Ức Tịch buộc nàng quỳ xuống, thù mới hận cũ lập tức toàn bộ dâng lên, nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch. Nhưng nàng ở tay Nam Ức Tịch bị thua thiệt rất nhiều, hơn nữa vì Liễu quý phi bảo nàng nên đối nghịch với Nam Ức Tịch, vì vậy nàng cũng cái gì nữa, liền đưa tầm mắt chuyển đến người Tiểu Tuyết.

      Tiểu Tuyết bị khí thế Nam Tú Cầm hung hung chỉ vào như vậy, nhưng thấy sợ chút nào, điều này làm cho Nam Tú Cầm càng thêm tức thêm, hai bước tới bên cạnh Tiểu Tuyết, tay đoạt lại trâm phượng, hận , "Cái người biết mình thân phận thấp hèn, mang theo trâm phượng đắt tiền như vậy, sợ tổn thọ sao?!"

      Nam Ức Tịch thấy như vậy màn, ánh mắt đột nhiên trở nên bén nhọn, đưa tay tát Nam Tú Cầm cái. Nam Tú Cầm nghĩ tới Nam Ức Tịch lại dám ra tay đánh nàng, lập tức liền mất lý trí thét to, "Ngươi đánh ta?! Ngươi lại dám đánh ta?!"

      "Trong miệng ngươi luôn khạc ra từ sạch , đánh ngươi đánh ai? Nếu như ngươi còn dám chửi bới Tiểu Tuyết thêm câu, ta chỉ đánh ngươi cái tát đơn giản như vậy!" Nam Ức Tịch đối với việc Nam Tú Cầm thét chói tai thèm để ý, nàng chỉ lạnh lùng nhìn Nam Ức Tịch, ý vị cảnh cáo bên trong mười phần.

      Hạ Văn Cừ thấy màn như vậy, có nhiều hứng nhíu lông mày, nghĩ tới nữ nhân nhìn ngoan tuyệt lạnh lùng này cư nhiên bảo vệ đứa nha hoàn như vậy?

      Doãn Lưu Quang lại kinh ngạc, trong thời gian tiếp xúc tháng, biết, Nam Ức Tịch cũng phải là người vô tình. Chỉ là tính khí Nam Tú Cầm nổi danh chanh chua, Nam Ức Tịch đắc tội nàng, chỉ sợ dễ dàng bỏ qua.

      Quả nhiên, Nam Tú Cầm nghe được Nam Ức Tịch , chẳng những cảm thấy sợ, ngược lại giống như giống người điên đưa tay ra muốn kéo tóc Nam Ức Tịch, đáng tiếc, Nam Ức Tịch nhàng tránh ra, Nam Tú Cầm chụp hụt, vô cùng chật vật ngã xuống đất.

      Nam Ức Tịch nhịn được nhíu mày, tay áo bào vung lên, giống như là nghĩ đến cái vật gì bẩn thỉu, nàng dời tầm mắt, nhíu mày nhìn Lam Cẩn Du, giọng điệu mặn lạt, hàm chứa mấy phần châm chọc, "Cái gọi là nữ tử xuất giá tòng phu, liền làm phiền Hữu Tướng đại nhân dạy lại công chúa Tú Cầm bị bệnh điên chút !"

      Lam Cẩn Du nghe được Nam Ức Tịch , sắc mặt biến thành màu đen dễ nhìn. Thứ nhất là bởi vì Nam Tú Cầm quả là người đàn bà chanh chua, khiến cho cảm thấy rất mất mặt. Thứ hai Nam Ức Tịch trước mặt mọi người như thế, cũng là cố ý gây khó chịu cho .

      Nam Tú Cầm đứng dậy từ dưới đất, lại muốn đánh về phía Nam Ức Tịch, Nam Ức Tịch giống như phát , nhanh chậm về phía trước, thời điểm qua bên cạnh Lam Cẩn Du, nàng nhàn nhạt mở miệng, "Hữu Tướng đại nhân nếu ngươi trông nom tốt thê tử, Quỳnh Lạc khách khí!"

      Lam Cẩn Du nghe vậy, nhíu mày. Ý tứ trong lời của Nam Ức Tịch quá minh bạch rồi, nếu ra tay ngăn Nam Tú Cầm lại, Nam Tú Cầm nhất định liều mạng ra tay với Nam Ức Tịch, dĩ nhiên Nam Ức Tịch có bản lĩnh, Nam Tú Cầm thể chiếm được chỗ tốt nào, ngược lại còn có thể ăn thiệt thòi lớn.

      "Cẩn Du, ngươi buông ta ra!" Nam Tú Cầm bị Lam Cẩn Du ngăn lại, khỏi giận dữ, như người đàn bà chanh chua giãy giụa trong ngực Lam Cẩn Du, vừa hận vừa nhìn Nam Ức Tịch, trong mắt như muốn phun ra lửa, mà Nam Ức Tịch làm như có việc gì, tự nhiên về phía trước.

      "Tú Cầm, đừng làm rộn!" Lam Cẩn Du dùng sức đè lại bả vai Nam Tú Cầm, lớn tiếng quát, đợi Nam Tú Cầm thoáng an tĩnh lại, Lam Cẩn Du lập tức ở bên tai nàng giọng , "Cung chủ Ma Cung làm việc tàn nhẫn vô thường, nếu như ngươi tiếp tục náo loạn, chưa chừng nàng ra tay với ngươi, huống chi trước mặt nhiều người như vậy, ngươi tiếp tục náo loạn, người mất mặt là ngươi!"

      Nam Tú Cầm nghe, liếc mắt nhìn bóng lưng Nam Ức Tịch, trong mắt lóe lên tia sợ hãi, nhìn bốn phía, thấy ánh mắt mọi người đều là vẻ mặt xem thường, Nam Tú Cầm khỏi nắm chặt quả đấm.

      Trong mắt của nàng tràn đầy hận ý. Nàng mặc kệ Cung chủ Ma Cung này có bảo tàng trong tay hay , có thể trợ giúp mẫu phi cố định địa vị hay , chỉ bằng nàng lại dám cư sử với nàng như thế, nàng tuyệt đối dễ dàng cho qua! Chung quy có ngày, nàng muốn Cung chủ Ma Cung rơi vào trong tay của nàng! Nàng phải rửa thù mới hận cũ!
      Last edited by a moderator: 21/12/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :