1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuồng hậu, ngoan ngoãn để trẫm sủng - Thuỷ Thanh Thiền

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 31. Cung yến muôn màu.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Đại thọ Nam Vũ tới, cả Nam Hải quốc mảnh vui mừng, mà ở đây nhìn như phồn hoa an tĩnh nhưng núp phía dưới là sóng ngầm mãnh liệt.

      Trong hoàng cung đèn dầu càng thêm sáng rực rỡ, chiếu rọi giống như ban ngày.

      Nam Vũ mặc long bào màu vàng, ngồi ở vị trí đầu tiên, hoàng hậu và Liễu quý phi mỗi người bên ngồi cạnh Nam Vũ.

      Hoàng hậu Trương Sở Sở mặc cung trang hoàng hậu, nhìn hào phóng đoan trang, nhưng dung nhan dù trang điểm kỹ càng cũng che đậy được vẻ tiều tụy, trong ánh mắt tuy bén nhọn nhưng mơ hồ lộ lộ ra mấy phần mệt mỏi. Mà Liễu quý phi ngồi bên kia Nam Vũ lại hoàn toàn bất đồng, bộ y phục lụa mỏng đẹp đẽ quý giá, phối hợp với nhánh trâm Phượng, làm nổi bật vẻ xinh đẹp của nàng.

      Nam Ức Tịch được Nam Vũ mời, vì vậy đến dự yến tiệc lần này, an vị cách chỗ Nam Vũ xa, toàn bộ tình cảnh để vào trong mắt.

      Nàng ta tính toán tỉ mỉ, mẫu hậu cả đời chỉ vì vinh hoa phú quý mà liều mạng, rốt cuộc cũng cảm thấy mệt mỏi sao? Hay hoặc là, tuổi già sắc suy tàn nàng căn bản còn là đối thủ của Liễu quý phi rồi? Dù sao Liễu gia bây giờ nhưng từng bước thăng chức, Liễu quý phi cũng công khai mang theo trâm Phượng rồi, ràng có để Trương Sở Sở trong mắt.

      Mà vị trí bên trái Nam Vũ là chỗ ngồi sứ thần tam quốc.

      Thái tử Đông Lâm Nạp Lan Nhược Phong bộ trường bào màu vàng óng, ngồi vị trí thứ nhất, trong lúc phất tay cũng thể ra phong thái hoàng thất, nho nhã mà mất khí độ. Người ngồi bên cạnh Nạp Lan Nhược Phong là Gia Luật Linh, bộ cẩm bào màu tím đậm, càng làm nổi bật vẻ cao ngạo lạnh lùng của thêm tinh tế.

      Nếu người hai người này cho thấy phong thái hoàng thất, như vậy Hạ Văn Cừ bên cạnh bọn họ lại có nửa phần phong thái hoàng thất, ngược lại giống như công tử trần tục, cho dù cuộc sống tại như thế nào, vẫn làm theo ý mình mặc y phục màu hồng đào, tư thế ngồi cũng nghiêm chỉnh, nhưng trong lúc phất tay lại toát ra vẻ phong lưu.

      Dĩ nhiên, người làm người khác chú ý nhất, là người ngồi sau lưng Nạp Lan Nhược Phong - Lạc Huyền Lăng, chỗ ngồi là vị trí sau Nạp Lan Nhược Phong, chỗ ngồi có màn tơ buông lỏng, xuyên qua màn tơ dày đặc chỉ có thể mơ hồ thấy phong thái bạch y bồng bềnh, nhưng nhìn lắm.

      Trong thiên hạ, có thể có được đãi ngộ này, chỉ có người Lạc Huyền Lăng.

      "Hôm nay là ngày sinh thần của trẫm, có thể nghênh đón sứ thần tam quốc tôn quý, trẫm cảm thấy vinh hạnh." Nam Vũ ngồi ở vị trí đầu, ánh mắt quét nhìn qua văn võ cả triều và sứ thần tam quốc, ôn hòa mất uy nghiêm .

      "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Văn võ cả triều lập tức phụ họa , mà sứ thần tam quốc cũng rối rít đứng lên mời rượu, chỉ có Lạc Huyền Lăng ngồi sau màn tơ, lời nào, mà Nam Vũ tự nhiên dám miễn cưỡng.

      xong lời khách sáo, bữa tiệc liền bắt đầu.

      Lần này bữa tiệc biểu diễn riêng gì con cái quan gia, ngay cả hoàng tử và công chúa cũng muốn thi triển tài nghệ, thứ nhất là vì thể phong thái Nam Hải đến sứ thần tam quốc, thứ hai là những công chúa chưa xuất giá muốn được sứ thần tam quốc coi trọng. Phải biết sứ thần tam quốc, mỗi người đều có thân phận hiển hách, dung mạo xuất chúng, trọng yếu nhất là chưa hôn phối, công chúa Nam Hải nếu gả , vậy có được vị trí chánh thê!

      "Trưởng công chúa khiêu vũ tốt."

      Trưởng công chúa Nam Hải Nam Hương Vận khiêu vũ xong khúc, lập tức lấy được ủng hộ toàn điện. Trưởng công chúa Nam Hương Vận chính là nữ nhi của quý phi qua đời, nghe vị quý phi kia là thời điểm Nam Vũ còn làm Thái tử cưới vào cửa, có quan hệ rất tốt với Nam Vũ, đáng tiếc khi sinh Nam Hương Vận xong vì khó sinh mà chế , sau khi Nam Vũ kế nhiệm ngôi vị hoàng đế, truy phong nàng làm quý phi, cũng thương Nam Hương Vận.

      Vì vậy trưởng công chúa Nam Hương Vận mặc dù có thế lực mẫu thân làm chỗ dựa, nhưng bởi vì rất được hoàng thượng thích mà địa vị cao quý, mọi người tự nhiên vây quanh nàng a dua nịnh hót.

      "Nếu đến khiêu vũ , Nhị muội mới là người giỏi nhất." Nam Hương Vận nghe được mọi người khen ngợi, trong mắt toát ra mấy phần hồi ức bất đắc dĩ, khóe môi ra nụ cười đắng chát, nhàng mà .

      câu này, ngồi ở vị thượng Nam Vũ và Trương Sở Sở lập tức thay đổi sắc mặt, thị nữ Thanh nhi đứng sau lưng Trương Sở Sở ánh mắt cũng rất phức tạp.

      Mọi người tự nhiên chú ý tới những biến hóa rất này, lại càng có người chú ý tới, khi nghe thấy Nam Hương Vận những lời này, thời điểm Lạc Huyền Lăng nâng chén uống rượu liền dừng tay lại.

      Nam Ức Tịch nghe được Nam Hương Vận , trong đôi tròng mắt đen thoáng qua tình cảm cực kỳ phức tạp, lộ vẻ xúc động nhìn Nam Hương Vận. Bốn năm rồi, nghĩ tới đại tỷ còn nhớ nàng.

      Bàn về này vũ, là đại tỷ dạy nàng. Nếu bên trong nơi hoàng cung này còn có ai tâm đối tốt với nàng, e rằng cũng chỉ có đại tỷ. Từ đại tỷ đặc biệt thương nàng, dạy nàng tự vệ, thời điểm đưa nàng làm con tin Đông Lâm, người khác đều là giả mù mưa sa nhìn về phía nàng khóc, chỉ có đại tỷ cặp mắt sưng đỏ, lại cố nhịn nước mắt đưa tay ôm lấy nàng, bảo nàng nhất định phải bảo vệ tốt mình.

      Nhớ tới chuyện cũ, trong mắt Nam Ức Tịch khỏi phát ra mấy phần trong suốt, nàng giơ tay uống mấy ly rượu vào bụng, còn chưa kịp bình phục cảm xúc, liền nghe được giọng Nam Tú Cầm cay nghiệt vang lên, "Đại tỷ, hôm nay là ngày đại thọ phụ hoàng, ngươi điều xúi quẩy đó làm cái gì?!"

      Nam Hương Vận nghe được Nam Tú Cầm , mặt ra vẻ giận dữ, căm tức nhìn Nam Tú Cầm, Nam Tú Cầm chẳng hề để ý đứng lên, tới trước mặt Nam Hương Vận, tràn ngập giễu cợt , "Chẳng lẽ ta sai sao? Đại thọ Phụ hoàng, ngươi nhắc tới nàng, phải là tìm xúi quẩy sao?"

      "Hương Vận, biểu diễn xong rồi liền lui ra , ở đài làm cái gì?" Lúc này Nam Vũ cũng vậy có chút vui Nam Hương Vận. Dù sao Nam Ức Tịch chết là lỗi tâm tư trong lòng , hôm nay lại có sứ thần Đông Lâm, tự nhiên muốn có người tới.

      Nam Hương Vận nghe vậy, trong mắt lóe lên bất đắc dĩ, chỉ đành cắn môi lui xuống. Nam Tú Cầm thấy thế, cao ngạo giương đầu lên, đứng ở giữa đài, cười , "Đại tỷ giỏi vũ, Tú Cầm bất tài, chỉ xin đánh khúc đàn, góp vui cho chư vị."

      Chương 32. Tỷ thí? Ngươi xứng!
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Nam Tú Cầm tự nhiên ngồi giữa đài, đôi mắt đẹp đưa tình, nhìn Lam Cẩn Du, Lam Cẩn Du tươi cười, giống như nhìn Nam Tú Cầm, ra ánh mắt lại xuyên qua Nam Tú Cầm, lửng lơ cố định.

      Nam Hương Vận sai, Nam Ức Tịch xác thực khiêu vũ cực tốt. Lúc trước trong ngự hoa viên, vì điệu vũ của nàng mà trầm mê. Chẳng qua lúc đó chính , bị lợi ích làm mê muội, quyền thế quan trọng hơn tất cả, vì vậy mới có thể bất đắc dĩ cưới Nam Tú Cầm, vì để lấy lòng Nam Tú Cầm mà viết thư như vậy.

      Những năm gần đây, mỗi khi nhớ tới Nam Ức Tịch, luôn hối hận chịu nổi, nhưng thời gian làm lại, nữ tử nhìn về phía cười dịu dàng yếu ớt, kỹ thuật nhảy tuyệt mỹ như tiên tử, cuối cùng bao giờ trở lại nữa.

      Ánh mắt tự chủ chuyển tới mặt Nam Ức Tịch, ngay cả nữ tử trước mắt xinh đẹp tàn nhẫn, tưởng là nàng nhưng lại là hai người khác nhau, nhưng riêng đôi mắt kia, quả thực cực kỳ giống nàng.

      Nam Tú Cầm vừa gảy đàn vừa ngọt ngào nhìn Lam Cẩn Du, lại thấy Lam Cẩn Du mất hồn nhìn Nam Ức Tịch, khỏi căm tức, đàn xong khúc, Nam Tú Cầm thản nhiên đứng lên, hất cằm lên, rất cao ngạo nhìn Nam Ức Tịch, chanh chua , "Khúc đàn chính là chi vật tao nhã, nhưng luôn có người thích ra vẻ hiểu biết, Cung chủ Ma Cung, ngươi đúng ?"

      Nam Tú Cầm đột nhiên chĩa mũi nhọn đến người nàng, Nam Ức Tịch mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng e ngại, nàng đặt ly rượu nhàng lên bàn, ngước mắt, có chút hăng hái nhìn Nam Tú Cầm, giọng bình thản, "Công chúa Tú Cầm rất đúng. hiểu cầm lại cố ý học đòi văn vẻ đánh đàn, thứ người như thế chỗ nào cũng có."

      Nam Tú Cầm vốn dĩ muốn châm chọc Nam Ức Tịch căn bản hiểu những thứ cao nhã vẫn còn ngồi chỗ này ra vẻ hiểu biết, nhưng nghĩ đến bị Nam Ức Tịch phản bác, trong lòng khỏi rất tức giận, trong mắt nàng bắn ra tia oán độc, chỉ vào Nam Ức Tịch chua ngoa : "Cung chủ lời này là có ý gì? Chẳng lẽ là ta cố ý học đòi văn vẻ sao? Cung chủ có dám cùng ta tỷ thí phen ?!"

      "Ta như vậy, nhưng mà công chúa Tú Cầm muốn so đo, vậy ta có ý kiến." Nam Ức Tịch nghe được Nam Tú Cầm , chỉ lười biếng nâng ly rượu đặt bên môi, nhàng uống hớp, nhíu mày nhìn Nam Tú Cầm, trong mắt hàm chứa châm chọc, tiếp tục , "Về phần tỷ thí với ta, ngươi còn chưa xứng!"

      Nam Tú Cầm bị Nam Ức Tịch châm chọc phen đất dung thân, lại thấy Nam Ức Tịch thái độ lớn lối cuồng ngạo như thế, khỏi vừa thẹn vừa tức, chỉ vào Nam Ức Tịch quát, "Càn rỡ! Ta chính là công chúa thiên kim chi tôn, chẳng lẽ còn kém ngươi kẻ giang hồ?! Ta thấy ngươi căn bản là dám tỷ thí với ta!"

      "Tú Cầm! Sao có thể như thế!" Nam Ức Tịch vẫn gì, Nam Vũ liền lên tiếng chỉ trích, Liễu quý phi cũng trách cứ nhìn Nam Tú Cầm, sử dụng ánh mắt ý bảo Nam Tú Cầm mau trở lại, nên cùng Nam Ức Tịch xung đột, dù sao trong tay Nam Ức Tịch còn có kho báu Ma Cung đấy.

      Trương Sở Sở thấy thế, tự nhiên bỏ qua cho cơ hội lần này. Nếu giờ phút này nàng ra mặt, thứ nhất có thể khiến Liễu quý phi mất thể diện, thứ hai có thể mượn cơ hội lấy lòng Nam Ức Tịch, vì vậy nàng lập tức bày ra dáng vẻ hoàng hậu trang nghiêm, với Nam Tú Cầm, "Tú Cầm, ngươi đúng là càng ngày hiểu chuyện rồi. Ngày mừng thọ Hoàng thượng, tại sao ngươi có thể hồ đồ như thế?!"

      Nam Ức Tịch nghe bọn họ ngươi câu ta câu, nàng thản nhiên tự đắc uống rượu, giống như chỉ xem kịch, trong mắt cất giấu đùa giỡn và cao thâm. Kho báu Ma Cung quả nhiên vô cùng có tác dụng, khiến cả đám người này thể giả mù sa mưa giữ gìn nàng.

      Nam Tú Cầm đầu tiên là bị Nam Ức Tịch chế nhạo cực kỳ cáu thẹn, hôm nay lại bị Nam Vũ quát lớn, còn bị Trương Sở Sở luôn luôn bất hòa chế nhạo lần, trong lòng càng thêm tức giận cực điểm, cũng lo có thể chọc Nam Vũ mất hứng, cất giọng , "Khởi bẩm phụ hoàng, Tú Cầm phải gây , mà lòng muốn so tài đánh đàn cùng Cung chủ Ma Cung, nếu Tú Cầm thua, Tú Cầm cam nguyện quỳ xuống xin lỗi!"

      Nam Tú Cầm năng hùng hổ dọa người, Nam Vũ và Trương Sở Sở cũng tiện gì nữa, Lam Cẩn Du lần này từ chối cho ý kiến, tính khí Nam Tú Cầm xưa nay như thế, quản được, cũng có hứng thú trông nom.

      Ngược lại Doãn Lưu Quang nghe vậy, có chút lo lắng nhìn Nam Ức Tịch cái, tài đánh đàn của công chúa Tú Cầm quả bất phàm, khí thế lại hung hăng như vậy, hiển nhiên là quyết tâm muốn bêu xấu Nam Ức Tịch.

      Gia Luật Linh và Hạ Văn Cừ cũng hứng thú nhìn Nam Ức Tịch, muốn xem nàng ứng phó ra sao. Tầm mắt Lạc Huyền Lăng thâm thúy yên lặng xuyên qua màn tơ, rơi vào người Nam Ức Tịch.

      "Hôm nay chính là thọ yến hoàng thượng, theo lý nên lấy vui mừng làm chủ. Nếu công chúa muốn tỷ thí cùng Quỳnh Lạc, bằng đợi đến bữa tiệc sau." Doãn Lưu Quang thấy Nam Vũ và Trương Sở Sở ngăn cản nữa, khỏi đứng dậy, ngăn trước mặt Nam Ức Tịch, ôn hòa lễ độ với Nam Tú Cầm.

      Nhưng Nam Tú Cầm quyết tâm muốn bêu xấu Nam Ức Tịch, nàng phải trả lại mấy lần bị nhục nhã, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng đây? Doãn Lưu Quang càng bảo vệ Nam Ức Tịch, nàng càng cảm thấy Nam Ức Tịch sợ nàng, khỏi càng thêm hung hãn, chanh chua châm chọc : "Ta cùng nàng tỷ thí tài đánh đàn, cũng phải là tỷ thí võ nghệ, ảnh hưởng yến hội của phụ hoàng. Dĩ nhiên, nếu Cung chủ Ma Cung sợ, ta bức bách."

      Nam Ức Tịch nghe vậy, nhìn bóng lưng Doãn Lưu Quang cái, chậm dãi từ chỗ ngồi đứng lên, vòng qua Doãn Lưu Quang, tới trước mặt Nam Tú Cầm. Mỗi bước của nàng đều vô cùng xinh đẹp, tuy nhiên nó lộ vẻ mị tục chút nào, ngược lại có cỗ gì sánh kịp cao quý ưu nhã.

      Nàng đứng vững bên cạnh Nam Tú Cầm, khẽ nâng cằm lên, đôi tròng mắt đen cười như cười nhìn thẳng Nam Tú Cầm, chậm rãi mở miệng, từng chữ , "A, nếu công chúa Tú Cầm thịnh tình như thế, Quỳnh Lạc phải đồng ý, sợ là thất lễ. Ta chỉ hi vọng công chúa Tú Cầm nhớ lời ngươi vừa , nếu tỷ thí thua, phải quỳ gối nhận lỗi với ta!"

      Mấy chữ cuối cùng được nhấn mạnh, mỗi lời vô cùng ràng, giống như bên trong câu ngắn ngủi này lộ ra vẻ cuồng ngạo để thiên hạ vào mắt, tay áo màu đỏ trung tung bay, có gì sánh kịp Trương Dương.
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33. Quỳ xuống xin lỗi!
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Nam Ức Tịch ngồi xuống trước mặt đàn cổ, tay áo màu đỏ tung bay trong gió, làn tóc đen như mực cũng theo gió nâng lên, lụa mỏng bị gió thổi khẽ lay, mơ hồ có thể phác họa ra đường cong ngũ quan hoàn mỹ.

      Lộ ở ngoài khăn che mặt là trong tròng mắt tự tin và cuồng ngạo, bàn tay thon dài trắng nõn đặt lên dây đàn, có khó có thể dùng lời diễn tả được vẻ ưu nhã sức quyến rũ.

      Doãn Lưu Nguyệt ngồi bên cạnh Doãn Lưu Quang, trong mắt dịu dàng để lộ ra tia oán độc, khăn lụa trong tay gần như bị nàng vò nát. Cung chủ Ma Cung lại đắc tội công chúa Nam Tú Cầm ngang ngược kiêu ngạo? Chỉ là vừa đúng lúc, nàng đỡ phải ra tay. Đắc tội Nam Tú Cầm, hiểu Cung chủ Ma Cung bị gì!

      Ngồi bên cạnh đại tướng quân Tống Tử Văn Tống Diệu Huy nhìn thấy màn này, trong mắt cũng tràn đầy căm ghét, tay của đến bây giờ vẫn còn mơ hồ đau, đến cái ly cũng cầm được,tất cả đều là Nam Ức Tịch ban tặng, hôm nay nếu có thể nhìn nàng bị bêu xấu, cũng coi như giải trừ mối hận trong lòng của rồi.

      Mặc dù có người mong đợi Nam Ức Tịch bị bêu xấu, nhưng cũng có nhiều người lo lắng nàng.

      Gia Luật Linh ngồi ở chỗ ngồi, nắm chặt ly rượu trong tay, dung nhan lạnh lùng càng nhiều thêm mấy phần căng thẳng, trong mắt lộ ra tia ân cần. Hạ Văn Cừ tựa vào chỗ ngồi, uống từng ly rượu, nhìn giống như chẳng hề để ý, nhưng đôi con ngươi chăm chú nhìn vào Nam Ức Tịch.

      mặt Doãn Lưu Quang cũng thoáng qua vẻ buồn rầu, trong mắt tràn ngập thân thiết nhìn Nam Ức Tịch.

      Mà Lạc Huyền Lăng thu hồi cái nhìn chăm chú đến Nam Ức Tịch, khoan thai tự đắc uống rượu, mọi cử động ra được phong hoa và ưu nhã, giống như chuyện ở màn tơ ra đều có liên quan đến .

      "Tranh" Tiếng đàn réo rắt phát ra từ đầu ngón tay Nam Ức Tịch, vừa ra tay chính là tiếng đàn vừa nhanh vừa vội như vậy, giống như khi thủy triều dâng lên? Xem ra Nam Ức Tịch quả nhiên có tài đánh đàn!

      Nam Tú Cầm lúc đầu nghe Nam Ức Tịch mà hơi chột dạ nhưng giờ ánh mắt lập tức lại trở nên đắc ý mà oán độc, nàng đứng nghiêm bên, vênh váo hung hăng nhìn Nam Ức Tịch.

      Nhưng nàng càng nghe, sắc mặt lại càng kém.

      Bởi vì hai tay của Nam Ức Tịch lướt nhanh mặt dây đàn, mà thanh của nàng phát ra như phù Thiên Lại Chi . Bài nàng gảy lại là chiến minh. Chiến minh là bài cực khó, miêu tả chiến trường chém giết, tuyệt đối phải nữ tử có thể khống chế.

      Vì vậy dù là Nam Tú Cầm cầm kỹ cao siêu hơn người, cũng dám thử bài này. Coi như nàng có thể miễn cưỡng phát ra được, chỉ sợ ý cảnh có điều sai lệch.

      Nhưng Nam Ức Tịch chỉ thuần thục gảy đàn mà ý cảnh càng thể kém chút nào, ngay cả nàng người chưa bao giờ tới chiến trường, cũng khỏi sinh ra loại cảm giác ở chiến trường, trong lồng ngực có cảm giác sục sôi vô cùng.

      Nhìn những nam tử tại đây, trong mắt cũng toát ra vẻ hướng đến chiến trường, dã tâm núp người và khí phách cũng bị bài bài hát làm lộ ra ngoài. Ngay cả Gia Luật Linh nhìn giống như lạnh lùng và Hạ Văn Cừ nhìn giống như bất cần trong mắt cũng thoáng qua tia bễ nghễ thiên hạ khí phách dã tâm.

      Tất cả mọi người hãm sâu trong ý cảnh hào hùng, ánh mắt khỏi có chút mê ly, mà vẻ mặt Nam Ức Tịch lại lười biếng chút để ý, giống như bài hát như vậy, nàng cũng chỉ hạ bút thành văn, tùy ý phát ra, ánh mắt quét qua mọi người ở đây, thoáng qua Lạc Huyền Lăng thời điểm khẽ dừng, động tác người trong màn tơ còn nhanh chậm uống rượu, khiến khóe môi Nam Ức Tịch nâng lên nụ cười.

      khúc đàn, mọi người ngồi đầy đều kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Nam Ức Tịch đều tràn ngập thưởng thức và khiếp sợ. nghĩ tới bài hát như vậy, ý cảnh như vậy, thế nhưng lại xuất ra từ kẻ giang hồ, Cung chủ Ma Cung này, rốt cuộc là kỳ nữ tử như thế nào!

      "Hay! là quá hay! Tiếng đàn như vậy, cả đời lão phu chưa từng nghe thấy!" Cựu thần nhạc công chủ quản trong cung kích động thôi nhìn Nam Ức Tịch, kiềm hãm được thở dài .

      Mọi người cũng đều rối rít khen ngợi, trong nháy mắt sắc mặt Nam Tú Cầm trở nên trắng bệch, nàng nhìn Nam Ức Tịch, trong mắt vẻ phức tạp, cam lòng, ghen tỵ, tức giận đan xen lẫn nhau, nàng vẩy tay áo, giận đùng đùng muốn trở lại chỗ ngồi.

      Nhưng thời gian trong nháy mắt, vốn Nam Ức Tịch đứng bên cạnh cây đàn chắn trước mặt Nam Tú Cầm, trong tròng mắt đen hàm chứa mấy phần trêu tức, ngăn cản Nam Tú Cầm đến chỗ ngồi, mặn nhạt , "Thế nào, công chúa Tú Cầm quên lời vừa mới rồi hả? Ta nhớ trước khi ta đánh đàn đặc biệt nhắc nhở qua ngươi."

      Liễu quý phi nhìn thấy màn này, khỏi nhíu mày, nhìn về phía Lam Cẩn Du ý bảo ra mặt giải vây, Lam Cẩn Du mặc dù nghĩ trông nom Nam Tú Cầm, nhưng Nam Tú Cầm dù sao cũng là thê tử của , hơn nữa địa vị của ngày hôm nay cũng là do Liễu quý phi, vì vậy đứng dậy, với Nam Ức Tịch, "Tú Cầm chỉ là hành động nhất thời theo cảm tình, Cung chủ cần gì cùng nàng so đo?"

      Nghe được Lam Cẩn Du , lông mày Nam Ức Tịch nhàng nhướng lên, giọng khinh miệt mà bừa bãi, "Ta chính là người so đo! Nếu hôm nay nàng quỳ, đừng mơ tưởng rời nơi này nửa bước!"

      "Ngươi càn rỡ! Ta đường đường là công chúa của nước, làm sao có thể quỳ xuống trước nữ nhà ngươi?!" Nam Tú Cầm nghe được Nam Ức Tịch , khỏi phát hỏa, dù sao cũng mất mặt, sợ nhiều thêm chút, dù sao vô luận như thế nào nàng cũng thể quỳ xuống trước mặt Nam Ức Tịch!

      Nhìn dáng vẻ Nam Tú Cầm phách lối, Nam Ức Tịch chỉ thẳng tắp nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng, giọng giễu cợt, "Ngươi cũng biết ngươi là công chúa? Ngay trước văn võ cả triều và trước mặt sứ thần tam quốc, lật lọng phản lời, để uy Nam Hải ở nơi nào?"

      Nếu Nam Tú Cầm thích lấy ra thân phận công chúa cùng cái gọi là uy Nam Hải, nàng chơi cùng nàng ta chút, đây chính là lấy từ miệng Nam Tú Cầm.

      Nam Tú Cầm nghe được Nam Ức Tịch , khỏi giận đến phát run, tuy nhiên biết gì để phản bác, đành phải ngang ngược : "Ta hôm nay quỳ đấy, ngươi có thể làm gì ta?"

      " quỳ sao?" Giọng Nam Ức Tịch êm ái, giống như lời nỉ non , nhưng ánh mắt của nàng đột nhiên mãnh liệt, tơ lụa trong tay bay ra, thân thể Nam Tú Cầm liền tự chủ được quỳ xuống, Nam Ức Tịch từ cao nhìn xuống nàng, từ từ cười , "Vậy ta thể làm gì khác hơn là ra tay để cho ngươi quỳ."
      Last edited by a moderator: 1/4/16
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34. Lại muốn so?!
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Nam Tú Cầm bị buộc quỳ gối trước mặt Nam Ức Tịch, nàng muốn giãy giụa, nhưng tay Nam Ức Tịch lại nhàng đặt vai của nàng, giống như có cỗ lực lượng vô hình đè ép nàng, nàng thể đứng lên được, ngược lại còn cảm thấy có cỗ đau nhức, nàng đau đến lỗi sắc mặt trắng bệch, căm hận nhìn về phía Nam Ức Tịch.

      "Còn định xin lỗi sao?" Nam Ức Tịch cúi người xuống, trong tròng mắt đen lên trêu tức và lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn Nam Tú Cầm, giọng êm dịu lại hàm chứa mấy phần ý lạnh.

      Nam Tú Cầm khỏi phát run, giờ phút này đôi mắt đen tuyệt mỹ của Nam Ức Tịch giống như sứ giả địa ngục, con ngươi sâu thẳm thoạt nhìn đáng sợ như vực sâu thấy đáy này, nàng tự chủ được run rẩy , "Đúng. dậy nổi. Vừa rồi. Là ta. Sai rồi."

      Nam Ức Tịch nghe được Nam Tú Cầm xin lỗi, nhàng buông lỏng tay ra, tơ lụa màu đỏ trong nháy mắt thu hồi lại, nàng nhìn Nam Tú Cầm cái, liền thản nhiên tới chỗ ngồi, nàng nhanh chậm, mỗi bước đều vô cùng tao nhã, ánh mắt của nàng lành lạnh mà lạnh đạm, giống như căn bản chuyện vừa rồi nàng có để ở trong mắt.

      Nam Tú Cầm nhếch nhác từ mặt đất đứng lên, bả vai ra mơ hồ truyền đến đau đớn, trong mắt nàng ý ghen ghét càng đậm, nhếch nhác mà giận chân chạy trở về chỗ ngồi.

      Mọi người thấy màn này, chỉ cảm thấy Nam Ức Tịch mới giống như là công chúa cao quý vô cùng, từng cử động của nàng đều tràn đầy phong hoa, thể nghi ngờ nàng trở thành tiêu điểm yến hội, cũng từ đó chân chính vào trong mắt tam quốc quyền quý.

      Ánh mắt Hạ Văn Cừ vẫn chú ý mặt Nam Ức Tịch, khóe môi câu lên nụ cười như có như , Thập công chúa Nam Vân Hàm chuẩn bị ra sân biểu diễn vũ điệu thấy màn như vậy, trong mắt khỏi lên tia ghen tỵ.

      Hôm nay mẫu phi cho nàng biết, phụ hoàng cố ý hứa nàng cho thái tử Bắc Mạc, để cho nàng ở trong bữa tiệc biểu tốt chút, vì vậy, khi nàng đến bữa tiệc, liền len lén chú ý Hạ Văn Cừ.

      Hạ Văn Cừ vốn là sinh ra tuấn mỹ dị, hơn nữa cử chỉ phong lưu, sớm bắt sống lòng Nam Vân Hàm, nhưng khi thấy trái tim phu quân tương lai của mình nhìn nữ tử khác như vậy, trong lòng Nam Vân Hàm tự nhiên vui.

      Mẹ đẻ nàng Vân phi mặc dù sánh bằng Liễu quý phi đắc sủng thân phận hiển hách, nhưng cũng rất được hoàng thượng cưng chiều, trong các vị công chúa thân phận của nàng cũng gần bằng với Nam Tú Cầm, vì vậy tính tình của nàng cũng rất ngạo mạn, làm sao có thể nhịn được cơn giận này?

      Bước chân nhàng lên đài, giả vờ dịu dàng uyển chuyển hành lễ, Nam Vân Hàm dịu dàng , "Vừa nghe Cung chủ Ma Cung đánh khúc đàn, Vân Hàm rất bội phục, Vân Hàm bất tài, nguyện ý hiến đoạn vũ, hi vọng Cung chủ có thể chỉ điểm."

      Nam Ức Tịch nghe vậy, khỏi nhíu mày, trong mắt tràn đầy hứng thú. Nam Vân Hàm muốn cùng nàng tỷ thí? là kỳ quái. Dạo này, người muốn cùng nàng tỷ thí rất lưu hành sao?

      Ấn tượng của nàng đối với Nam Vân Hàm sâu khắc, thời điểm nàng rời hoàng cung Nam Hải, Nam Vân Hàm mới chỉ là tiểu nương mười mấy tuổi mà thôi, bây giờ trưởng thành rồi. Lớn lên thành nương, trong lòng có ghen tỵ rồi hả? Cho là nàng am hiểu tài đánh đàn cũng am hiểu vũ kỹ, vì vậy mới dám lên tiếng khiêu khích sao?

      Nàng thích cùng người khác tỷ thí, nhưng nếu người ta cứ muốn gây với nàng, nàng kiên quyết sợ họ. Khóe môi nâng lên nụ cười lười biếng, Nam Ức Tịch xa cách , "Ta thích làm chuyện có chỗ tốt, ngươi , nếu ngươi thua, có phải cũng nên quỳ xuống trước mặt ta?"

      Mọi người nghe được Nam Ức Tịch , khỏi hít vào ngụm khí lạnh, người đời đều Cung chủ Ma Cung tính khí quái dị, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là . Mới vừa ép buộc công chúa Tú Cầm quỳ xuống, khiến cho bọn họ mở rộng tầm mắt rồi, bây giờ cư nhiên còn muốn công chúa Vân Hàm quỳ xuống?

      Nhưng làm mọi người càng thêm kinh ngạc chính là Nam Ức Tịch tự tin. Phải biết Nam Vân Hàm khiêu vũ kém Nam Hương Vận bao nhiêu, có thể đứng đầu cả Nam Hải, Nam Ức Tịch có thể hơn được nàng sao?

      Nam Vân Hàm xem thường Nam Ức Tịch cuồng ngạo, nàng cố làm dịu dàng cười , "Vân Hàm vô ý tranh hơn thua cùng Cung chủ, nhưng Cung chủ bức bách như vậy, Vân Hàm cũng đành phải đồng ý."

      Lần này Nam Ức Tịch chẳng đúng sai khẽ cười. Nam Vân Hàm mặc dù tuổi còn , nhưng ý nghĩ nông cạn. Cố làm dáng vẻ dịu dàng khổ sở, đến lúc đó nếu nàng thắng, mọi người chỉ có thể khen nàng hiền huệ mà nàng tự rước lấy nhục. Thoạt nhìn tính toán rất tốt, chỉ tiếc, nàng căn bản có cơ hội thắng!

      Nam Vân Hàm thấy Nam Ức Tịch có ý kiến, liền thản nhiên lên đài. Nàng hôm nay mặc bộ xiêm y xanh nhạt, làn váy dài kéo mặt đất, giống như khổng tước xòe đuôi xinh đẹp. Dáng người của nàng cực kỳ mềm mại, ở đài nhàng tung bay, giống như hồ điệp.

      Mọi người nhìn dáng người nàng nhàng sân khấu xoay tròn nhanh nhẹn, khỏi ngây dại. Vũ điệu đẹp như vậy, so với mới vũ điệu trưởng công chúa vừa nãy, có hơn có kém.

      Nam Hương Vận nhìn thấy màn này, trong mắt thoáng qua kinh ngạc, thập muội dám lên tiếng khiêu khích, nghĩ tới vũ kỹ của nàng lại có tiến bộ như thế. Cũng biết Cung chủ Ma Cung này có ứng phó được ?

      biết vì sao, mặc dù thoạt nhìn Cung chủ Ma Cung làm việc phách lối cuồng ngạo, chuyện cố ý gây , mảy may để ý tới thái độ người khác, nhưng nàng lại chán ghét, ngược lại còn cảm thấy nàng cực kỳ thẳng thắn, thậm chí có mấy phần thích nàng, giống như có loại cảm giác quen thuộc.

      Vũ điệu Nam Vân Hàm kết thúc, nàng thướt tha đứng ở nơi đó, cười nhìn Nam Ức Tịch, dịu dàng với Nam Ức Tịch, "Vân Hàm bêu xấu, mong rằng Cung chủ vui lòng chỉ giáo."

      "Vui lòng chỉ giáo sao? Ngươi hãy nhìn cho kỹ cho ta." Nam Ức Tịch nghe được Nam Vân Hàm , thản nhiên đứng lên, giống như nghe được ý giễu cợt trong miệng Nam Vân Hàm, mang theo vài phần tự tin, cười với Nam Vân Hàm.

      Nam Vân Hàm thấy Nam Ức Tịch lớn lối như thế, sắc mặt khỏi khẽ đổi, mặt dịu dàng cũng biến thành có chút giận, Nam Ức Tịch coi như nhìn thấy, Nam Vân Hàm muốn đấu cùng nàng, còn kém xa lắm!
      Last edited by a moderator: 1/4/16
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 35. Kinh hồng vũ.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Bóng dáng lửa đỏ hạ xuống đài khắc kia khiến toàn bộ ánh sáng đều tụ tập đến thân nàng. Ống tay áo mở ra, Nam Ức Tịch nhảy múa nhanh nhẹn.

      Dưới đêm trăng, ánh trăng màu bạc chiếu xuống xiêm y của nàng lên, giống như dát lên người nàng tầng vầng sáng bạc, thân thể của nàng mềm mại, nhanh nhẹn như chim én, uyển chuyển như rồng bay, giống như tiên tử Hằng Nga nhảy múa cung trăng, làm cho người ta dám chớp mắt.

      Lụa mỏng che mặt, càng tăng thêm mấy phần huyền bí và xinh đẹp. Thân thể của nàng xoay tròn nhanh, nhanh đến lỗi tất cả mọi người thể thấy bước của nàng, chỉ có thể thấy dải múa, mạnh mẽ như thế, duy mỹ như thế, xinh đẹp như vậy mà chói mắt!

      Nam Hương Vận thấy Nam Ức Tịch sân khấu nhàng nhanh nhẹn nhảy múa, trong mắt lóe lên kinh ngạc và kinh dị, đây là kinh hồng vũ! Nàng cho tới nay cũng muốn luyện nhưng lại nhảy ra kinh hồng vũ.

      Trong thiên hạ, nàng chỉ thấy qua người nhảy ra kinh hồng vũ, đó chính là nữ tử từ mang mệnh khổ muội muội của nàng, Nam Ức Tịch. Giữa đài bóng dáng màu đỏ giống như muội muội dịu dàng rất trùng hợp. Tuy khí chất hoàn toàn bất đồng, nhưng bản lĩnh nhảy múa này, rất giống.

      "Pằng" .

      Ly rượu trong tay Lam Cẩn Du rơi xuống đất, cả người luống cuống đứng lên, đôi con ngươi khẩn trương và kinh ngạc nhìn Nam Ức Tịch nhảy múa ở đài, vũ này, thể quen thuộc hơn được, là thời điểm lần đầu tiên ở ngự hoa viên thấy Nam Ức Tịch, nàng ở chỗ này múa.

      Điệu múa của Nam Ức Tịch dịu dàng, trước mắt lại xinh đẹp mà chói mắt. Ngay cả phong cách cũng rất khác xa, nhưng bản lĩnh nhảy múa này sao lại giống như thế, hồng y trước mắt và bóng dáng kia chồng vào nhau, cả kinh gần như tự chủ.

      Tất cả mọi người đắm chìm trong điệu vũ tuyệt mỹ, có ai chú ý tới Lam Cẩn Du luống cuống, chỉ có người luôn luôn chú ý Lam Cẩn Du là Nam Tú Cầm, nàng vừa tức giận vừa ghen tỵ kéo tay áo Lam Cẩn Du, , "Cẩn Du, ngươi làm cái gì?"

      Lam Cẩn Du lúc này mới phục hồi tinh thần, nhặt ly rượu lên, lần nữa ngồi trở lại vị trí, nhưng đôi mắt thể rời khỏi Nam Ức Tịch, Nam Tú Cầm gì với , đều nghe được.

      Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào Nam Ức Tịch, ngay cả Lạc Huyền Lăng cũng ngoại lệ. Trong khi mọi người chú ý tới điệu vũ tuyệt mỹ của nàng, lại nhìn đến đôi mắt nàng.

      Đó là đôi mắt xinh đẹp cỡ nào. Rực rỡ giống như ánh mặt trời, trong suốt như minh nguyệt, nhưng cũng đơn giống như vì sao trời.

      Cái loại đơn mà nhẫn đó, ánh mắt trong suốt mà quật cường, đúng là ánh mắt nhớ nhung mấy năm nay. Là nàng, là nàng! Gần như trong khoảnh khắc đó, Lạc Huyền Lăng muốn lao ra khỏi màn tơ, vạch trần khăn che mặt nữ tử kia, nhìn chút khuôn mặt dưới khăn che mặt là hình dáng như thế nào, đến tột cùng có đúng là nữ tử mà nhớ thương !

      Nhưng cuối cùng nhịn xuống. phải là nàng. Mặc dù nàng tính tình quật cường, lại dịu dàng thiện lương, làm sao có thể là bộ dáng này? Hơn nữa lúc trước mặc dù dạy nàng chút công phu phòng thân, nhưng cũng đến nỗi có công phu cao tuyệt như nữ tử trước mắt này.

      Huống chi, nàng là công chúa cao quý nhàng nhã nhặn, làm sao có thể biến thành Cung chủ Ma Cung đây?

      Kiềm chế rung động trong lòng xuống, Lạc Huyền Lăng ngồi bất động, ngón tay siết chặt ly rượu, làm thấy xương ngón tay, bên trong đáy mắt là biển đen thâm trầm.

      Mà tốc độ Nam Ức Tịch cũng dần chậm lại, cuối cùng giống như lá phong đổ, từ từ bay xuống, thân thể của nàng lẳng lặng nằm đài, có cỗ thê tuyệt mà xinh đẹp.

      Chậm rãi đứng lên từ đài, tay áo bào Nam Ức Tịch vung lên, hơi thở thê tuyệt hoàn toàn tiêu tán, thay vào đó là loại tiêu sái tùy ý áp đảo mọi người, nàng tới trước mặt Nam Vân Hàm, làm như bất đắc dĩ nhíu mày, , "Trong vòng ngày được đại lễ của hai vị công chúa như thế, Quỳnh Lạc đúng là đảm đương nổi. Công chúa Vân Hàm, xin mời!"

      Nam Vân Hàm còn chưa hồi tinh thần từ trong vũ điệu tuyệt mỹ của Nam Ức Tịch, nghe được Nam Ức Tịch , nàng thể tin nhìn Nam Ức Tịch, làm sao có thể có người có tuyệt cầm kỹ cao như vậy, hơn nữa còn có vũ kỹ cao siêu như thế? Mà người này còn phải xuất thân đại tiểu thư cao quý, mà là tên giang hồ!

      Dù trong lòng nhiều nghi hoặc, than phục và cam lòng, Nam Vân Hàm vẫn thể quỳ xuống, bởi vì nàng thấy kết quả Nam Tú Cầm, cũng nhìn thấy Nam Vũ bảo vệ Nam Ức Tịch. Vị Cung chủ Ma Cung này mặc dù chỉ là người trong giang hồ, nhận được coi trọng và bảo vệ của Nam vũ, trong đó có phải có bí mật gì thể với người ngoài hay , do nàng quá kích động.

      Nghĩ tới đây, Nam Vân Hàm uyển chuyển quỳ gối, giống như chỉ là nhảy múa, giọng vẫn dịu dàng như cũ, "Đa tạ Cung chủ chỉ điểm."

      Nam Ức Tịch thấy thế, như có thâm ý nhìn Nam Vân Hàm. Thủ đoạn Nam Vân Hàm cao hơn Nam Tú Cầm, nàng lấy kỹ thuật nhảy quỳ gối, mất mặt, lại thực lời hứa, càng khó hơn chính là nàng trải qua khó chịu vẫn còn có thể giữ vững tâm bình thái độ hòa ái, phần nhẫn này, khiến nàng nhìn với cặp mắt khác xưa.

      "Hôm nay ta mệt mỏi, nếu giờ lại có công chúa hoàng tử muốn tỷ thí cùng ta, ta chẳng muốn tỷ thí nữa." Nam Ức Tịch chỉ hơi dừng chân, ung dung về chỗ ngồi, vừa từ từ , "Dù sao cũng chỉ là nhận quỳ của các ngươi mà thôi, ta thèm khát."

      Tính tình khoe khoang và thực lực khủng khiếp kết hợp chung chỗ, đó chính là tiêu điểm vạn người chú ý. Trong triều vốn phản đối Nam Vũ xin Cung chủ Ma Cung tới Nam Hải, giờ phút này đại thần của triều đình cũng thay đổi cái nhìn, mặc kệ hoàng thượng rốt cuộc có ý đồ gì, Cung chủ Ma Cung này hình như có thực lực.

      "Quỳnh Lạc, ngươi hôm nay thực cho ta mở rộng tầm mắt, để cho ta lãnh hội được cái gì mới là kỳ nữ đời, cho dù là công chúa U Lan của Bắc Mạc sợ cũng theo kịp! ." Doãn Lưu Quang an vị bên cạnh Nam Ức Tịch, sau khi Nam Ức Tịch ngồi xuống, liền tán dương từ trong đáy lòng.

      Ngón tay mảnh khảnh của Nam Ức Tịch nhàng mơn trớn ly rượu, đối với khen ngợi từ Doãn Lưu Quang chỉ hơi gật đầu, giữa đồng tử lộ ra tia hứng thú. Công chúa Bắc Mạc - U Lan? Chính là danh hiệu công chúa U Lan tài mạo song toàn thiên hạ?
      Last edited by a moderator: 10/4/16
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 36. Hoàng cung sâu.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      mảnh ca múa mừng thái bình trong bữa tiệc sắp đến hồi kết thúc.

      "Quỳnh Lạc, ngươi giỏi." Bữa tiệc kết thúc, Nam Ức Tịch chuẩn bị rời , lại bị hoàng hậu Trương Sở Sở gọi lại, hoàng hậu chậm rãi tới trước mặt nàng, rất từ ái nhìn nàng, tiếp tục , "Cũng biết vì sao, bổn cung gặp ngươi lại nghĩ tới nữ nhi của bổn cung, trong lòng càng thêm nhớ nữ nhi, biết ngươi có thể hay thành toàn nỗi nhớ cho bổn cung , ở lại trong cung bồi bổn cung mấy ngày?"

      Nam Ức Tịch lẳng lặng đứng trước mặt Trương Sở Sở, biến sắc nhìn Trương Sở Sở, thấy mặt Trương Sở Sở cố ý làm ra nét mặt nhớ thương, đáy mắt Nam Ức Tịch khỏi lướt qua tia giễu cợt. Trong lòng nhớ nữ nhi?! Nếu nàng nhớ nhung nữ nhi này, ban đầu sao có thể ngoan tuyệt rót rượu độc ép nàng uống?!

      Ở Ma Cung bốn năm, nàng trở nên tàn nhẫn vô thường, dung mạo còn đơn thuần và lương thiện như lúc ban đầu nữa, có chỉ là tính toán và xinh đẹp, hôm nay soi gương nhìn đôi mắt mình lộ ra bên ngoài, ngay cả nàng cũng nhận ra chính mình, Trương Sở Sở làm sao có thể nhận được nàng?

      Trương Sở Sở như vậy, chẳng qua là mượn cơ hội muốn đến gần nàng, muốn nàng dùng kho báu Ma Cung tới ủng hộ nhi tử của nàng thôi. A, nếu nàng biết đứng trước mặt nàng, chính là nữ nhi năm đó nàng độc ác sát may mắn được sống lại, chắc nét mặt của nàng rất phải thú vị!

      Chậm hạ mắt, nàng che lại giễu cợt và hận ý trong mắt, khóe môi Nam Ức Tịch khẽ cười, nhàn nhạt lên tiếng, "Ý tốt của Hoàng hậu nương nương, Quỳnh Lạc xin ghi nhận. Chỉ là Quỳnh Lạc chính là kẻ giang hồ, hiểu quy củ trong cung, nếu ở lại trong cung, sợ là phải mạo phạm quy củ trong cung."

      " sao. Ngươi có thể coi trong cung như là nhà của mình, ai dám ngươi mạo phạm quy củ, để cho nàng tìm đến Bổn cung!" Trương Sở Sở nghe được Nam Ức Tịch , vội vàng hòa ái dễ gần với Nam Ức Tịch.

      Nam Ức Tịch nghe vậy, mặt ra vẻ mặt phức tạp, dường như mỉa mai, lại như là đau đớn.

      Đứng trước mặt nàng chính là mẫu thân ruột, chính nàng từng là người thân quan trọng nhất của nàng, cũng là thủ phạm tự tay hại chết nàng. Hôm nay nhìn bộ dáng nàng giả vờ hòa ái, nàng khỏi nhớ tới chuyện trước kia, chỉ cảm thấy vô cùng thất vọng đau khổ và thê lương.

      "Nếu hoàng hậu nương nương như vậy, Quỳnh Lạc từ chối nữa bất kính." Rất nhanh thu lại tâm tình của mình, Nam Ức Tịch biến sắc nhìn Trương Sở Sở, nhàn nhạt lên tiếng.

      Doãn Lưu Quang đứng ở bên người Nam Ức Tịch chờ Nam Ức Tịch cùng nhau về phủ nghe được Nam Ức Tịch trả lời, khỏi kinh ngạc. phải Nam Ức Tịch rất ghét hoàng cung sao? Ba lần bốn lượt cũng chịu vào cung, sao hôm nay lại dễ dàng đồng ý thỉnh cầu của hoàng hậu nương nương?

      Thấy trong tròng mắt Doãn Lưu Quang có vẻ nghi hoặc, Nam Ức Tịch gì chỉ cười, trước kia nàng muốn vào cung là bởi vì nàng quả rất ghét hoàng cung, mà bây giờ nàng nguyện ý vào cung, là bởi vì có số việc, nhất định phải vào cung mới có thể làm tốt được.

      "Ta ở lại trong cung mấy ngày rồi về." Nhìn Doãn Lưu Quang, Nam Ức Tịch nhíu mày với Doãn Lưu Quang. Dầu gì thời điểm nàng ở Doãn phủ Doãn Lưu Quang coi như đối xử với nàng tệ, dặn dò tiếng cũng là việc nên làm.

      Nghe được Nam Ức Tịch , Doãn Lưu Quang chỉ hơi nhíu mày. Mặc dù hiểu vì sao Nam Ức Tịch lại đồng ý Trương Sở Sở ở lại trong cung, nhưng hiểu Nam Ức Tịch quyết định việc gì người khác thể can thiệp được, vì vậy chỉ ôn hòa cười với nàng, "Sớm trở lại."

      Nghe được Doãn Lưu Quang , chân mày Nam Ức Tịch khẽ nhăn, liền quay lưng , theo Trương Sở Sở tới hậu cung.

      nửa đường gặp được Liễu quý phi mang theo Nam Tú Cầm chuẩn bị trở về tẩm cung, Liễu quý phi thấy Nam Ức Tịch cạnh Trương Sở Sở, lập tức tiến lên đón, vẻ mặt ôn hòa với Nam Ức Tịch, "Aia, Cung chủ muốn nơi nào vậy?"

      "Bổn cung và Cung chủ rất là hợp ý, vì vậy xin Cung chủ ở lại trong cung hai ngày với Bổn cung, Cung chủ đồng ý!" Trương Sở Sở , mặt lập tức vẻ hả hê nhìn Liễu quý phi, khách khí chút nào , còn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ "Cung chủ đồng ý".

      Bây giờ trong mắt hoàng thất Nam Hải Nam Ức Tịch đại biểu cho bốn chữ, kho báu Ma Cung. Mà thế cục Nam Hải bây giờ cũng đơn giản. phái ủng hộ hoàng hậu và thái tử. phái ủng hộ Liễu quý phi và Lục hoàng tử .

      Mặc dù Hoàng hậu được sủng ái, nhưng phụ thân của nàng dù sao cũng là Tả Tướng đương triều, thế lực ở trong triều khá lớn, mà thái tử lại là trưởng tử của hoàng đế, thuở được phong làm thái tử, vì vậy thể bảo là thế lực của hoàng hậu lớn

      Nhưng Liễu quý phi cũng chịu nhường nhịn, mặc dù Liễu quý phi sinh nhi tử, nhưng con rể của nàng là Hữu Tướng đương triều, thế lực yếu, lại thêm hoàng thượng cực kỳ sủng ái Liễu quý phi, gần như có thể ở cả hoàng hậu, cũng ai biết hoàng thượng có vì sủng ái Liễu quý phi mà lập lại thái tử.

      Về phần Lục hoàng tử, mặc dù Liễu quý phi phải mẹ ruột, nhưng kể từ sau khi mẫu phi qua đời, vẫn là do Liễu quý phi nuôi dưỡng. Tính tình Lục hoàng tử dịu ngoan khéo léo, so với thái tử thường gây họa mà , xác thực càng được lòng người. Vì vậy hai phe thế lực rất coi trọng việc tranh đoạt kho báu Ma Cung. Đây cũng chính là lý do vì sao Nam Ức Tịch muốn lúc tân hoàng lên ngôi mới giao ra kho báu Ma Cung.

      "Ồ? Tỷ tỷ làm vậy hay, Cung chủ khéo léo lanh lợi như thế, mọi người nhìn đều thích, ý tứ của tỷ tỷ cứ như vậy độc chiếm Cung chủ đây sao?" Liễu quý phi nghe được Trương Sở Sở , sắc mặt chợt biến đổi, lập tức lộ ra nụ cười, ý vị sâu xa .

      Trương Sở Sở nghe được Liễu quý phi , chỉ hừ lạnh tiếng, thái độ quá khách khí , " phải Bổn cung độc chiếm, là muội muội tới chậm bước, Cung chủ đồng ý với Bổn cung rồi."

      Đối với việc trong lời của Trương Sở Sở và quý phi có hàm ý tranh đoạt lẫn nhau, Nam Ức Tịch chỉ lẳng lặng đứng bên, thờ ơ lạnh nhạt, nhìn hai nữ nhân này tranh đoạt "Kho báu" của nàng. Cũng biết thời điểm phút cuối cùng họ phát "Kho báu" họ tranh bể đầu chảy máu ra lại tồn tại, có phản ứng gì đây.
      Last edited by a moderator: 10/4/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :