1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuồng hậu, ngoan ngoãn để trẫm sủng - Thuỷ Thanh Thiền

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      K bít các chủ ám các có phải là nạp lan dật thần k nữa
      ta đoán người tề công tử là a nam 9 nạp lan

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,156
      Được thích:
      12,947
      Chương 27. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau!.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Trong lòng mang theo nghi ngờ, ánh mắt Nam Ức Tịch chuyển cái, nhìn về phía Tề công tử nhàng cười tiếng, làm như chút để ý lên tiếng, "Nếu như công tử nhà ngươi thành tâm mời, ta liền theo ngươi chuyến thôi."

      Tề công tử nghe vậy, chỉ nhíu lông mày, nhàng khép cây quạt lại, vừa dẫn đường cho Nam Ức Tịch, vừa lảm nhảm: " thấy rất khác sao, người đời đều Cung chủ Ma Cung tính tình bất thường vô cùng, cho tới bây giờ đều là người ta tìm nàng, bao giờ có nàng tìm người ta, làm sao lại có thể tính rằng nàng nguyện ý đây?!"

      Nam Ức Tịch theo sau lưng Tề công tử, nghe được rất ràng những lời Tề công tử , hứng thú trong mắt khỏi càng đậm, trong miệng Tề công tử, cần đoán cũng biết chính là công tử, nghe vẻ vị công tử kia đơn giản nha.

      "Đến, công tử ở bên đó chờ ngươi." Tề công tử mang Nam Ức Tịch lượn quanh ba bốn vòng tới chỗ sườn núi , chỉ vào đồi đỉnh với Nam Ức Tịch, vẻ mặt lộ ra nhiệm vụ của ta hoàn thành, đợi Nam Ức Tịch chuyện, tự nhiên rời .

      Nam Ức Tịch thấy thế, khỏi cười , người đời tính tình Tề công tử tùy ý câu chấp, sai. Có lúc, thể tin lời đồn đãi, người so với lời đồn tin nhiều hơn.

      Thi triển khinh công, bay vút tới đỉnh sườn núi , Nam Ức Tịch yên lặng đứng tại đỉnh dốc, nhìn qua nam tử trước mắt.

      Nam tử chỉ để lại cho Nam Ức Tịch bóng lưng đơn giản. Tóc đen như mực chỉ cố định bằng cây trâm cài tóc đơn giản, lộ ra kiền tịnh thanh nhã. bộ cẩm bào màu trắng khẽ lay động trong gió, càng làm nổi bật lên thân hình cao lớn của .

      Màu đen như mực, trắng như tuyết, trừ hai màu đó ra, còn loại màu sắc thứ ba. Đơn giản như vậy, nhưng lại khiến rung động lòng người. Chỉ là bóng lưng, lại giống như mang tất cả rung động trong thiên địa tụ tập toàn bộ người .

      lẳng lặng đứng thẳng giống như ánh trăng chiếu xuống dãy núi yên tĩnh, lại giống như là tuyết núi cao thể chạm vào, đặc biệt thanh nhã thoát tục, có gì sánh kịp cao nhã sâu sắc. cần bất kỳ thứ gì tô điểm, thậm chí cần thấy dung mạo của , cũng đủ để cho người ta mê đăm.

      Cái này gọi là "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử đời Vô Song" sao? Vô song công tử Lạc Huyền Lăng, quả nhiên đảm đương nổi hai chữ "Vô Song"!

      "Nếu như đến, vì sao lời nào?" Lạc Huyền Lăng đưa lưng về phía Nam Ức Tịch, cảm thấy hơi thở của Nam Ức Tịch, nhàng mở miệng hỏi. Giọng của mang theo vài phần khan khác lạ, nhưng thể che giấu ma lực của giọng này.

      Giọng này vốn nên réo rắt chút nữa, vốn nên giống như thanh ngọc thạch va đập vào nhau dễ nghe thanh linh. Nam Ức Tịch chẳng biết tại sao, vào giờ phút này, trong lòng nàng toát ra câu như vậy.

      Thu lại xong tâm tình của mình, giống như lơ đãng Nam Ức Tịch nhìn qua bóng lưng trước mắt, nhàng cười , "Ta suy nghĩ, Gia Luật Linh và Hạ Văn Cừ là người khéo như vậy, nhưng vẫn bị ngươi đùa giỡn ở tay trong, danh hiệu Vô song công tử này, quả nhiên phải hư danh chơi!"

      Nàng chưa từng thấy qua Vô song công tử Lạc Huyền Lăng, nhưng khí độ tao nhã của cẩm bào mẫu đơn thêu màu bạc gì sánh kịp này, thế gian trừ Lạc Huyền Lăng, nàng nghĩ ra người thứ hai.

      Nếu Lạc Huyền Lăng đến đế đô, mà Tề công tử lại là người của , như vậy nghi vấn bức mẫu đơn tại sao lại xuất quán ở đế đô có thể giải thích rồi.

      Này sợ là kế của Lạc Huyền Lăng mũi tên hạ hai con chim. Thứ nhất, đối phó Nam Hải là chuyện, Đông Lâm muốn mình hành động, e rằng phải tốn ít tâm tư, vì vậy Lạc Huyền Lăng cũng có tính kết giao Bắc Mạc và Tây Nhạc, vì vậy cố ý cho Bắc Mạc và Tây Nhạc cơ hội đến gần . Thứ hai, dùng bức họa này khiến cho Bắc Mạc và Tây Nhạc bất hòa, ngày sau đối phó với Bắc Mạc và Tây Nhạc, đệm chân cực kỳ tốt.

      Vô song công tử ý định kín đáo, thận trọng, biến sắc lừa hai người thông minh vào lưới, phần tâm cơ mánh khoé này, khiến cho người ta bội phục thôi!

      "Cung chủ quả nhiên thông tuệ." Lạc Huyền Lăng chẳng đúng sai nhàng cười tiếng khen ngợi Nam Ức Tịch, như cũ đưa lưng về phía Nam Ức Tịch, có ý quay lại, giọng ưu nhã mà trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Cung chủ có biết vì sao ta muốn gặp ngươi?"

      Nam Ức Tịch nghe vậy, khẽ nhíu mày. Nàng có thể thông qua dãy chuyện đoán được dụng ý Lạc Huyền Lăng, nhưng biết Lạc Huyền Lăng vì sao phải thấy nàng. Nếu Lạc Huyền Lăng để cho Tề công tử mời nàng, chính nàng dù nghĩ đến nát óc cũng tuyệt đối đoán được đây là kế sách của Lạc Huyền Lăng!

      "Tâm tư Vô song công tử, Quỳnh Lạc sao có thể đoán được." Nam Ức Tịch hiểu dụng ý Lạc Huyền Lăng đến tột cùng là cái gì, mặn nhạt trả lời câu, trong giọng điệu thậm chí mang tới mấy phần châm chọc.

      Lạc Huyền Lăng hình như thèm để ý chút nào đến giọng điệu châm chọc của Nam Ức Tịch, vẫn thanh nhã như ngọc , "Ta mời ngươi, là có khoản giao dịch làm cùng ngươi."

      "Oh? nghe chút." Nam Ức Tịch nghe vậy, có chút hăng hái nhíu lông mày, Lạc Huyền Lăng cùng nàng làm giao dịch? Ha ha, nghe vẻ rất là thú vị đấy.

      Lạc Huyền Lăng đưa lưng về phía Nam Ức Tịch ném tới tay nàng bức họa, từ từ , "Ta nghe ngươi lấy bức mẫu đơn kiếm mười vạn lượng. Ta liền cho ngươi thêm bức mẫu đơn nữa, để cho ngươi kiếm thêm mười vạn lượng."

      Nam Ức Tịch nhận lấy bức họa Lạc Huyền Lăng ném tới, khóe môi nâng lên nụ cười xinh đẹp. ra là Lạc Huyền Lăng đánh cái chủ ý này, ly gián Tây Nhạc và Bắc Mạc, Đông Lâm ở giữa hai bên đều đắc tội. Có lẽ còn muốn mượn Tây Nhạc, thời điểm Bắc Mạc tiếp xúc, chơi chút thủ đoạn gì đấy.

      Nàng có hứng thú với thế cục thiên hạ, chuyện Lạc Huyền Lăng chơi thủ đoạn gì nàng quan tâm, tặng nàng mười vạn lượng bạc, nàng tự nhiên tiếp nhận, cầm bức họa trong tay, Nam Ức Tịch cười , "Vậy đa tạ ý tốt của Vô song công tử."

      Lạc Huyền Lăng lần này từ chối cho ý kiến, chỉ đứng chắp tay, bóng lưng của ra hết được tuyệt tận cùng, giống như đỉnh núi băng tuyết cao nhã thể leo tới, cũng tịch thể đến gần.

      Nam Ức Tịch cầm bức họa trong tay, nhìn bóng lưng Lạc Huyền Lăng, trong tròng mắt đen thoáng qua tình cảm phức tạp. Lạc Huyền Lăng thoạt nhìn thanh nhã như ngọc, ra lại cuồng ngạo hết sức, dám hề cố kỵ chút nào đưa lưng về phía Nam Ức Tịch nàng, cõi đời này e rằng cũng chỉ có người Lạc Huyền Lăng này mà thôi!
      Last edited: 6/3/16
      Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,156
      Được thích:
      12,947
      Chương 28. Nghênh đón sứ thần.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Gia Luật linh, Hạ Văn Cừ và Lạc Huyền Lăng thầm đến đế đô Nam Hải mấy ngày, nhưng đội ngũ sứ thần tam quốc mới vừa tới đây, vì vậy, Hoàng thất Nam Hải hôm nay mới chính thức phái người nghênh đón sứ thần tam quốc vào ở dịch quán.

      Thái tử Nam Hải Nam Dận và Tả tướng Trương Thống tự mình nghênh đón đội ngũ sứ thần Đông Lâm.

      Đội ngũ sứ thần Đông Lâm cực kỳ lớn, thái tử Đông Lâm Nạp Lan Nhược Phong cưỡi ngựa phía trước, bộ trường bào màu vàng óng làm nổi bật lên quý khí bất phàm của , ngũ quan tuấn tuấn mỹ ra được hào quang chói mắt, mặt mày khí phách bễ nghễ thiên hạ.

      Mà ở đội ngũ trung gian, có đỉnh đầu cỗ kiệu được tơ lụa Tuyết Sắc bao trùm, nhìn giống như từ cửu thiên ở ngoài thất lạc thánh kiệu, ngồi trong kiệu, chính là Lạc Huyền Lăng.

      Nam Dận và Trương Thống nhìn thấy đội ngũ Đông Lâm, lập tức nghênh đón, khách khí , "Thái tử Đông Lâm, Thiếu chủ Lạc gia đường xa đến đây, Nam Dận có từ xa tiếp đón."

      Thời điểm Nam Dận nghênh đón sứ thần Đông Lâm, đều muốn thái tử Đông Lâm và Lạc Huyền Lăng cùng nhau vào, đủ để thấy địa vị Thiếu chủ Lạc gia ở Đông Lâm và trong mắt người đời rất cao.

      "Thái tử Nam Hải khách khí." Nạp Lan Nhược Phong ôn hòa lễ độ cười , ngước mắt nhìn Nam Dận cái, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, cười , "Khi còn bé Nhược Phong hiểu chuyện, nếu có chỗ đắc tội, mong rằng thái tử Nam Hải nên so đo."

      Nam Dận và Nam Ức Tịch chính là song sinh, dung mạo hai người gần như giống nhau như đúc, dĩ nhiên là phong hoa ngàn vạn, khó trách Nạp Lan Nhược Phong gặp người dung mạo xuất chúng như vậy khỏi kinh ngạc nhìn Nam dận.

      Nam Dận nghe được lời Nạp Lan Nhược Phong , chân mày khẽ chau, trong mắt lóe lên vẻ kinh hoảng, tiếp theo cười , "Chuyện lúc còn bé, bổn điện nhớ , thái tử Nhược Phong cần nhắc lại."

      Hai người hàn huyên, Lạc Huyền Lăng đưa tay khẽ nhấc rèm cỗ kiệu lên, tay của thon dài như là bạch ngọc, xương ngón tay ràng, giống như trong lúc nhấc tay liền chứa lực lượng khổng lồ. Rèm cỗ kiệu chỉ hơi nhấc lên, bởi vì tia sáng chiếu ngược, thấy tình huống trong kiệu, nhưng người trong kiệu có thể thấy ràng tình huống bên ngoài.

      Ánh mắt Lạc Huyền Lăng xuyên qua mọi người, thẳng tắp nhìn về phía Nam Dận, khi thấy Nam Dận vẻ mặt luôn bình tĩnh của và trong tròng mắt đen thế nhưng dâng lên gợn sóng, tay vén rèm cũng có chút run rẩy, trầm mặc chốc lát, mới để rèm rơi xuống.

      Chú ý tới màn này, trong mắt Nạp Lan Nhược Phong lóe lên tia kinh ngạc, lập tức nhìn về phía Nam Dận cười , "Thái tử Nam Hải là có mặt mũi, phải biết thường ngày coi như thấy phụ hoàng, Lạc thiếu chủ vẫn đằng sau màn tơ, nghĩ tới lại vì thái tử Nam Hải vén màn kiệu lên."

      Nam Dận nghe vậy, tự nhiên là rất cao hứng, sảng khoái cười cười, lại hàn huyên cùng Nạp Lan Nhược Phong. Đội ngũ Đông Lâm đường theo vào đế đô.

      Mà đội ngũ sứ thần Bắc Mạc cũng đến, do hữu tướng Lam Cẩn Du tự mình nghênh đón.

      Lam Cẩn Du mặc bộ cẩm y màu xanh dương, bộ dáng quả là công tử ôn tồn nho nhã, mà Hạ Văn Cừ là thân trường bào màu hồng đào, ngồi ở ngựa giống như có xương, vẻ phong lưu kềm chế được, người ôn nhã người phong lưu, hai người sóng vai cưỡi ngựa tạo thành phong cảnh.

      Về phần sứ thần Tây Nhạc, còn lại là do tướng Doãn Lưu Quang nghênh đón, Nam Ức Tịch khó có được hứng thú cùng với Doãn Lưu Quang. Xa xa nhìn thấy đội ngũ Tây Nhạc, mà Gia Luật Linh mặc bộ cẩm bào màu tím đậm cao quý cưỡi ngựa đàng trước, trong vòng trượng, nhiệt độ khí chợt giảm xuống.

      Nam Ức Tịch có chút hăng hái cười, đưa tay sờ sờ vào bức mẫu đơn đặt trong tay áo, đáy mắt mảnh thâm thúy.

      "Linh vương gia đường dài mệt nhọc, cực khổ." Doãn Lưu Quang thúc ngựa tới trước mặt Gia Luật Linh, mặt mang theo nụ cười ôn nhuận như ngọc, đôi tròng mắt đen nhìn chăm chú vào Gia Luật Linh, trong mắt hình như có tinh quang tính toán.

      Gia Luật Linh thấy Doãn Lưu Quang, khóe môi lên nụ cười, chỉ là cho dù cười, cũng cách nào khiến cho dung nhan luôn lạnh lùng của có phần buông lỏng, khách khí với Doãn Lưu Quang, "Doãn thiếu chủ tự mình nghênh đón, Gia Luật Linh cảm thấy sâu sắc vinh hạnh."

      Tuy là chuyện với Doãn Lưu Quang, nhưng tầm mắt Gia Luật Linh lại nhịn được mơ hồ nhìn đến người Nam Ức Tịch, Nam Ức Tịch thân hồng trang, ngồi lưng ngựa, có vẻ hiên ngang mạnh mẽ, khác vẻ đẹp ngày thường xinh đẹp mềm mại đáng , càng thêm mấy phần khí, ở dưới ánh mặt trời, làm cho người ta thể dời tầm mắt.

      "Linh vương gia, lại gặp mặt." Nam Ức Tịch thấy ánh mắt Gia Luật Linh vẫn nhìn chăm chú vào nàng liền , khiến Doãn Lưu Quang nghi ngờ nhìn nàng cái, nàng khỏi cười lên thoải mái .

      Doãn Lưu Quang nghe vậy, nhíu lông mày, nhìn về phía Nam Ức Tịch, cười hỏi, "Linh vương gia hôm nay mới đến đế đô, Quỳnh Lạc làm sao gặp qua ?"

      Nam Ức Tịch nghe được Doãn Lưu Quang , mặt ra nụ cười. Gia Luật Linh hôm nay mới đến đế đô? Doãn Lưu Quang đúng là biết giả bộ, nàng tin chuyện Gia Luật Linh sớm tới đế đô, Doãn Lưu Quang lại biết. Chỉ là nàng muốn phơi bày Doãn Lưu Quang, vì vậy chỉ cười lên tiếng, "Linh vương gia rất tò mò về đế đô Nam Hải ta, vì vậy trước đội ngũ sứ thần mấy ngày, vừa vặn vô tình gặp được ta ở đường."

      " ra là như vậy, Linh vương gia nếu có hứng thú với đế đô Nam Hải ta, Lưu Quang nguyện vì Linh vương gia dẫn đường." Doãn Lưu Quang nghe được Nam Ức Tịch , dịu dàng nhìn Nam Ức Tịch cái, lại xoay người cười với Gia Luật Linh.

      "Vậy làm phiền." Gia Luật Linh cũng vì bị vạch trần mà có vẻ bối rối, như cũ lạnh lùng nhìn Doãn Lưu Quang cái, lạnh nóng .

      Vốn Doãn Lưu Quang đưa Gia Luật Linh đến dịch quán là có thể rời , nhưng Doãn Lưu Quang cư nhiên lại mời Gia Luật Linh vào phòng, hơn nữa hai người còn đóng lại tới lui.

      Nam Ức Tịch thấy thế, khỏi nghiền ngẫm nhíu lông mày, mặc dù nàng có hứng thú nghe lén bọn họ gì, nhưng nàng vẫn chờ Gia Luật Linh đến mua tranh vẽ nha, đứng ở phía ngoài phòng chờ cũng là bình thường, về phần nhĩ lực nàng hơn người, cẩn thận nghe được bọn họ chuyện, vậy thể trách nàng được.

      "Thế cục Đông Lâm và Nam Hải khẩn trương, chắc hẳn Linh vương gia nhìn ra." Giọng Doãn Lưu Quang ôn hòa trầm thấp từ trong nhà truyền tới, trong lời hình như mơ hồ còn mang theo vài phần lo lắng.

      "Đây là chuyện Đông Lâm và Nam Hải, Tây Nhạc thể tham dự." Gia Luật Linh mặc dù hiểu ngụ ý của Doãn Lưu Quang, nhưng lại làm bộ như biết, lạnh lùng bỏ quan hệ qua bên.
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,156
      Được thích:
      12,947
      Chương 29. Bức họa này ngươi có muốn ?!
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      "Thế cục thiên hạ, bứt dây động rừng, Nam Hải và Đông Lâm nếu xảy ra chiến , Tây Nhạc sao có thể đặt mình ở ngoài?"Giọng Doãn Lưu Quang ôn hòa mà chắc chắn lại lần nữa vang lên, "Xin thứ cho Lưu Quang mạo phạm, e rằng trong lòng Linh vương gia sợ cũng phải hoàn toàn có so đo?"

      "Tây Nhạc và Nam Hải, Đông Lâm đều là bang giao chi quốc, tự nhiên phải hi vọng hai nước xảy ra chiến , chỉ là chuyện những quốc gia khác, Tây Nhạc thể nhúng tay quá nhiều, sợ là hữu tâm vô lực." Gia Luật Linh nghe được Doãn Lưu Quang , ứng phó tự nhiên, chuyện kín kẽ đến giọt nước lọt được.

      Nam Ức Tịch ở ngoài phòng ngồi ghế đá, nghe bên trong nhà chuyện, trong mắt lướt qua tia thâm ý, làm như buồn bực ngán ngẩm, vừa tựa như trầm tư.

      "Lưu Quang biết thực lực Đông Lâm cường đại, Nam Hải thể so được, nếu hai nước quả xảy ra chiến , Nam Hải sợ là địch lại, Linh vương gia vì Tây Nhạc suy tính, tự nhiên dám tùy tiện nhúng tay." Giọng Doãn Lưu Quang lại lần nữa vang lên, từng bước dụ dỗ : "Nhưng Lưu Quang thể nhắc nhở câu, môi hở răng lạnh, nếu Nam Hải quả bị tiêu diệt, Tây Nhạc có thể chiếm được chỗ tốt sao?"

      Trong phòng lâm vào yên lặng, Nam Ức Tịch ngồi ở ngoài phòng, khóe môi nâng lên nụ cười ý vị sâu xa, khó trách Doãn Lưu Quang chọn nghênh đón đội ngũ sứ thần Tây Nhạc, ra là đánh chủ ý này.

      Trong tứ quốc, Đông Lâm vẫn có ý đồ nắm Nam Hải trong tay, hôm nay Nam Hải muốn trở mặt Đông Lâm, tự nhiên muốn tìm kiếm đồng minh, mới có thể có phần thắng. Mà Bắc Mạc và Nam Hải giao tiếp, muốn phái binh trợ giúp, phải thông qua Đông Lâm và Tây Nhạc, tự nhiên thể tìm kiếm Bắc Mạc làm đồng minh.

      Như vậy, chỉ còn lại Tây Nhạc rồi. Cho nên lựa chọn Tây Nhạc, còn nguyên nhân khác, trong tứ quốc, thực lực Đông Lâm mạnh nhất, tiếp theo chính là Bắc Mạc, mà thực lực Tây Nhạc và Nam Hải tương đối kém, đến môi hở răng lạnh, chỉ có thể cho Tây Nhạc nghe, mới có lực uy hiếp.

      "Lưu Quang đến đây thôi, hi vọng Linh vương gia suy tính thêm, nếu Linh vương gia có ý nghĩ gì, tùy thời có thể tìm đến Lưu Quang." Yên lặng chốc lát, giọng Doãn Lưu Quang lại vang lên lần nữa, cửa phòng đẩy ra, Nam Ức Tịch trấn định tự nhiên ngồi ghế đá.

      Doãn Lưu Quang và Gia Luật Linh đối với xuất của Nam Ức Tịch ngoài cửa hết sức kinh ngạc, bởi vì Gia Luật Linh phái người canh giữ, để cho bất luận kẻ nào tiến vào. Nam Ức Tịch đột nhiên xuất , bọn họ kinh ngạc, nhưng mà nghĩ đến hoàng cung đề phòng sâm nghiêm như vậy cũng ngăn được Nam Ức Tịch, huống chi mấy tên thị vệ này?

      "Quỳnh Lạc, tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Doãn Lưu Quang thấy Nam Ức Tịch ngồi ở cửa, trong mắt lóe lên suy nghĩ, Nam Ức Tịch xuất tại nơi này, như vậy và Gia Luật Linh chuyện, chẳng phải nàng nghe được toàn bộ?

      Nam Ức Tịch chú ý tới thần sắc biến hóa của Doãn Lưu Quang, thản nhiên từ ghế đứng lên, tới trước mặt Doãn Lưu Quang, trong mắt hàm chứa ba phần châm chọc bảy phần đùa giỡn, từ từ cười , "Ta tìm Gia Luật Linh có chuyện. Ngươi yên tâm, mặc dù ta nghe được các ngươi chuyện, nhưng lung tung khắp nơi."

      "Ta có ý đó." Doãn Lưu Quang nghe được Nam Ức Tịch , vội vàng phân bua, biết vì sao, mỗi lần thấy ánh mắt nàng giễu cợt, tim của đều giải thích được co rút đau đớn. ràng nàng xem ra thế kia cường thế mà bén nhọn, tuy nhiên nó tổng cho loại ảo giác, nội tâm của nàng, ra rất yếu ớt.

      Nam Ức Tịch nghe được Doãn Lưu Quang vội vàng giải thích, ánh mắt khỏi khẽ ấm thêm chút, những năm gần đây, khi nàng chất vấn người khác, người ta sợ sệt, tránh né nàng cũng sớm thành thói quen. Nàng để ý tới những thứ này, nhưng cũng đại biểu nàng để tâm. Mặc kệ lập trường Doãn Lưu Quang như thế nào, nhưng ít ra, câu này nóng lòng giải thích lòng, nàng nhớ kỹ.

      "Nếu phải chất vấn ta, vậy mời Doãn thiếu chủ về trước thôi. Ta thương nghị xong tình cùng Linh vương gia, tự trở về." Nam Ức Tịch hơi dừng chút, giọng điệu hòa hoãn ít, nhưng vẫn như cũ có mấy phần kiên nhẫn.

      Doãn Lưu Quang nghe vậy, sắc mặt ôn hòa, nhìn về phía Nam Ức Tịch cười , "Ta ở cửa dịch quán chờ ngươi."

      xong liền thản nhiên rời , Nam Ức Tịch nhìn bóng lưng Doãn Lưu Quang dưới ánh mặt trời, ánh nắng mặt trời chiếu lên cẩm bào màu xanh lam, hết ấm áp.

      Gia Luật Linh nghe được Nam Ức Tịch và Doãn Lưu Quang đối thoại, khỏi nhíu mày. Nam Hải quốc vì kho báu Ma Cung, chuyện xin Cung chủ Ma Cung dốc sức vì Nam Hải phải biết, chỉ là nhìn quan hệ giữa Nam Ức Tịch và Doãn Lưu Quang hình như đơn giản như vậy, ít nhất Doãn Lưu Quang đối với Nam Ức Tịch, có chỗ bất đồng.

      "Cung chủ và Doãn thiếu chủ quan hệ hình như tệ?" Gia Luật Linh biết vì sao, lại thần xui quỷ khiến mở miệng hỏi, giống như trong lòng có tình cảm gì đó rục rịch.

      Nam Ức Tịch cảm thấy Gia Luật Linh rất kỳ quái, nàng và Doãn Lưu Quang có quan hệ như thế nào, có liên quan gì đến Gia Luật Linh? Huống chi quan hệ giữa nàng và Doãn Lưu Quang cùng lắm coi như là tệ, phải tệ, sợ là phải hơn thôi.

      Lấy bức họa từ trong tay áo ra, Nam Ức Tịch nhíu mày nhìn về phía Gia Luật Linh, mở miệng , "Ta và Doãn thiếu chủ có quan hệ như thế nào cần Linh vương gia bận tâm. Hôm nay ta tới tìm ngươi, là bởi vì trước kia ta có sưu tầm được bức mẫu đơn của công tử Tề, biết bức họa này, ngươi có muốn ?"

      Gia Luật Linh nghe vậy, trong mắt lóe lên tinh quang nhìn bức họa trong tay Nam Ức Tịch, ánh mắt sáng quắc, lập tức , "Đương nhiên muốn."

      Mặc kệ lập trường Tây Nhạc cuối cùng là cái gì, nhưng đến gần Lạc Huyền Lăng hiểu ý đồ Đông Lâm, luôn là trăm lợi mà có hại, nhưng mà Lạc Huyền Lăng mưu lược như thế, làm sao có thể để cho người ta thấy ràng ý đồ của ? Chỉ sợ những thứ này sớm tính toán tốt cạm bẫy.

      "Từ trước đến giờ ta là người công bằng, nếu thái tử Bắc Mạc ra mười vạn lượng, tốt xấu gì Linh vương gia cũng phải ra giá tám vạn lượng, nếu ta cảm thấy rất xin lỗi thái tử Bắc Mạc." Nam Ức Tịch ném bức họa trong tay cho Gia Luật Linh, giả vờ khó khăn .

      Gia Luật Linh nhìn bộ dáng Nam Ức Tịch thiên chân vô tà, nàng cảm thấy xin lỗi Hạ Văn Cừ sao, sợ là muốn nhờ vào đó kiếm nhiều bạc chút thôi. này, tinh quái vô cùng.

      "Được. Ta phái người lấy ngân phiếu cho ngươi." Gia Luật Linh mở bức họa, sau khi xác nhận qua đích thực là bút tích công tử Tề, mới với Nam Ức Tịch.

      Nam Ức Tịch thu hết loạt động tác của vào mắt, trong mắt mảnh thâm thúy, nghiêng người sang, đứng chắp tay, từ từ , "Nếu làm thành giao dịch, có mấy lời ta thể , Nam Hải mặc dù thế yếu, nhưng Đông Lâm nếu muốn tóm thâu Nam Hải, sợ là cũng tổn thương nguyên khí nặng nề, Tây Nhạc muốn thâu tóm, sợ là hữu tâm vô lực, đến môi hở răng lạnh, sợ là còn chờ thương thảo."

      Gia Luật Linh nghe vậy, ánh mắt thâm thúy, kinh ngạc nhìn Nam Ức Tịch. Nàng phải nên đứng phía Nam Hải sao, vì sao đột nhiên những thứ này với ? Nàng rốt cuộc có rắp tâm gì, sau lưng nàng chẳng lẽ còn có người chỉ điểm sao?
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,156
      Được thích:
      12,947
      Chương 30. Cách xa chút!
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Đối với tròng mắt chất vấn và tìm tòi nghiên cứu của Gia Luật Linh, Nam Ức Tịch làm như thấy, lấy ngân phiếu từ thủ hạ bên cạnh Gia Luật Linh, liền quay đầu rời nhìn lại dịch quán.

      Cửa dịch quán, ánh mặt trời lẳng lặng chiếu xuống gốc cây cổ thụ, dưới bóng cây, Doãn Lưu Quang bộ cẩm bào màu xanh lam, lẳng lặng đứng thẳng, ra được ôn hòa, nhìn thấy Nam Ức Tịch ra ngoài, vẻ mặt toát ra tia mừng rỡ, cất bước tiến lên đón, ôn hòa , "Xong xuôi? Vậy chúng ta ."

      Nam Ức Tịch nhíu mày nhìn Doãn Lưu Quang cái, bên trong con ngươi đen nhánh hình như có mấy phần nghi hoặc, ánh mắt có chút phức tạp nhìn , hỏi, "Ngươi hỏi ta tìm có chuyện gì sao?"

      "Mỗi người đều có chuyện riêng của mình, ngươi muốn , ta cần gì phải hỏi." Doãn Lưu Quang nghe được Nam Ức Tịch , chỉ cười ôn hòa, thản nhiên .

      Chung sống tháng, tính khí Nam Ức Tịch cũng phải , Nam Ức Tịch muốn , cho dù hỏi cũng có kết quả, cần gì phải hỏi, lại tin tưởng nàng làm chuyện gì gây bất lợi cho .

      Nam Ức Tịch nghe được Doãn Lưu Quang trả lời thản nhiên, chỗ sâu trong tròng mắt đen có vết nứt, Doãn Lưu Quang như vậy, là bởi vì tin tưởng nàng sao?

      đường trở về Doãn phủ, Nam Ức Tịch khó được khi ôn hòa, trò chuyện vui vẻ với Doãn Lưu Quang, mới vừa tới cửa Doãn phủ, Nam Ức Tịch đột nhiên ngửi thấy mùi hương hồn, khỏi nhíu mày nhìn nơi góc tường, vừa vặn thấy mảnh áo đen.

      "Ta đột nhiên nhớ tới còn có chút chuyện, ta rất nhanh trở về, ngươi vào trước ." Chân mày Nam Ức Tịch khẽ chau, trong mắt lóe lên tia suy nghĩ, với Doãn Lưu Quang.

      Doãn Lưu Quang mặc dù cảm thấy hết sức kỳ quái khi Nam Ức Tịch đột nhiên lại có chuyện, nhưng hỏi nhiều, chỉ nhắc nhở Nam Ức Tịch trở về sớm chút, liền vào phủ.

      Thấy Doãn Lưu Quang vào, bóng dáng Nam Ức Tịch lập tức phi thân lên, vụt qua tường viện bên cạnh, rơi xuống chỗ tĩnh lặng trong ngõ hẻm, nhìn qua nam tử trước mắt, lên nụ cười xinh đẹp, từ từ hỏi, " Các chủ Ám các đột nhiên tìm ta có chuyện gì gì?"

      Cố ý để cho nàng ngửi thấy được hương hồn, nhìn đến vạt áo , phải là vì dẫn nàng đến gặp sao? Chỉ là nàng và Các chủ Ám các xong hợp tác, chuyện hôm nay có biến cố gì, biết lúc này tới tìm nàng là vì cái gì.

      "Doãn Lưu Quang là tướng Nam Hải, rất trung thành với Nam Hải. Mà ngươi lại muốn phá hủy Nam Hải, ngươi và lập trường của cần ta . Ta tới, chỉ là khuyên ngươi câu, cách xa chút." Ngõ hẻm rất sâu, ngay cả ánh mặt trời cũng chiếu vào được, Các chủ Ám các thân cẩm y màu đen, càng lộ vẻ thâm trầm.

      Nhưng mang theo mặt nạ màu bạc thấy giống như nhu hòa nhưng lại chói mắt, giọng của vẫn réo rắt thanh động như thế, gần như khiến người ta cho rằng người trước mắt phải sát thủ máu lạnh, mà là người tuyệt đại phong hoa hoàng tôn quý tộc.

      Nam Ức Tịch nghe vậy, chẳng đúng sai chỉ nhíu lông mày, trong ánh mắt cất giấu mấy phần đùa giỡn, nhếch môi cười , "A, ta lại biết Các chủ Ám các quan tâm ta như vậy? Chỉ là, lập trường của ta, cần ngươi tới nhắc nhở."

      "Ta chỉ quan tâm hợp tác của chúng ta mà thôi." Các chủ Ám các nghe được Nam Ức Tịch , sau mặt nạ màu bạc, ở dưới tròng mắt đen trong nháy mắt hình như có gợn sóng, tiếp theo lại khôi phục bằng phẳng thâm thúy như trước.

      quan tâm nàng sao? Giống như kể từ sau khi Nam Ức Tịch mất tích, còn quan tâm người khác nữa. quan tâm, chỉ có thiên hạ mà thôi. Nhưng hôm nay, làm cái gì vậy? Vì sao lại trong bóng tối quan sát hành tung của nàng, vì sao thấy nàng và Doãn Lưu Quang quan hệ tốt, tức giận?

      Các chủ Ám các tâm tư phập phồng, nhưng ngoài mặt vẫn như cũ bất động như núi, nhìn ra chút tâm tình rung động nào, Nam Ức Tịch nghe vậy, nhíu lông mày, bình tĩnh , " hợp tác của chúng ta cần phải lo lắng. Mặc kệ là ai, đều thể ngăn cản ta hủy diệt Nam Hải."

      "Như thế tốt. Ta chỉ hi vọng thời điểm ngày nào đó ngươi và Doãn Lưu Quang đao kiếm đối đầu, ngươi xuống tay được." Các chủ Ám các nghe được Nam Ức Tịch , trong mắt lóe lên tia cảm xúc phức tạp, đứng chắp tay, nghiêng nửa người, với Nam Ức Tịch.

      Nam Ức Tịch nhìn Các chủ Ám các, cho dù nửa mặt nạ màu bạc, cũng cách nào che đậy hình dáng gò má hoàn mỹ của , ở dưới mặt nạ này, dung nhan chắc chắn phải tuyệt thế phong hoa. Mặc dù nhìn thấy dung nhan của , chỉ riêng khí này độ cũng để cho người ta sợ hãi than.

      thấy dung nhan mà chỉ cần khí độ thôi khiến người ta sợ hãi, thiên hạ này chỉ có hai người Các chủ Ám các và Lạc Huyền Lăng. Cố tình trùng hợp như vậy, hai người bọn họ cùng thích mẫu đơn. Cái này có tính là duyên phận ?

      "A, cái này nhọc Các chủ Ám các quan tâm. Ta là người rất ích kỷ, đao kiếm đối đầu, ta lương tay, nếu lương tay khác nào chịu chết, ngươi cho là ta ngu xuẩn như vậy?" Nam Ức Tịch hơi giễu cợt , trải qua những truyện trước kia, nàng còn có thể lấy tính mạng chính mình đặt trong tay người khác sao? Tuyệt đối !

      "Sau khi đại thọ, Nam Hải bắt đầu lâm vào nguy cơ." Các chủ Ám các nghe được Nam Ức Tịch , rối rắm vấn đề Doãn Lưu Quang nữa, ngữ khi trần thuật với Nam Ức Tịch.

      Nam Ức Tịch nghe vậy, chẳng đúng sai chỉ nhíu lông mày, cái này nàng cũng biết, thế nhưng nàng tò mò, Các chủ Ám các đối phó Nam Hải, chỉ vì báo thù cho nàng sao? Dù là như vậy người hợp tác cùng Các chủ Ám các, đến tột cùng là người nào?

      Là Đông Lâm, hay là Tây Nhạc hoặc là Bắc Mạc đây?

      "Sau đại thọ, ta tăng nhanh động tác, làm tan rã nội bộ Nam Hải. Sau khi chuyện thành công, tự ta thông báo ngươi." Khóe môi Nam Ức Tịch lên nụ cười ý vị sâu xa, đôi mắt màu đen nhìn chăm chú phía trước, trong mắt như có ngọn lửa thiêu đốt.

      Các chủ Ám các nghe được Nam Ức Tịch , khẽ vuốt cằm, liền phi thân rời khỏi hẻm . Nam Ức Tịch nhìn bóng lưng Các chủ Ám các rời , đột nhiên cảm thấy bóng lưng này hình như từng quen biết, nhưng lại ra được.
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :