1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuồng hậu, ngoan ngoãn để trẫm sủng - Thuỷ Thanh Thiền

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      co len ban oi

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 12. Vào cung? Ta !
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      khay trà bày bình trà thơm, Nam Ức Tịch khoan thai tự đắc đưa tay rót chén, nhàng hớp ngụm, con ngươi đen nhánh thâm thúy mơ hồ nhìn ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ mưa phùn rả rích, rơi phiến lá chuối, phát ra tiếng vang tí tách, có vẻ đặc biệt yên tĩnh.

      "Hai ngày rồi, vẫn có chỉ ý tới đây sao?" Đặt ly trà nhè bàn, mặc cho sương mù bao phủ lấy cả người nàng trong đó, khóe môi Nam Ức Tịch nâng lên nét cười nhạt, giống như lơ đãng hỏi.

      Theo tính khí Nam Tú Cầm, hai ngày trước nhất định bẩm báo xung đột nơi đó cho Nam Vũ, hơn nữa còn có thể thêm mắm thêm muối. ‘l.q;đ’ Mặc dù Nam Vũ đến nỗi vì Nam Tú Cầm động nàng, nhưng tuyên nàng vào cung hỏi là tránh khỏi. qua hai ngày còn thấy chút động tĩnh nào, ngược lại là kỳ lạ.

      Tiểu Tuyết đứng bên cạnh Nam Ức Tịnh, nhìn gương mặt nàng lên trong hơi nước có vẻ mông lung mà tuyệt mỹ, giống như tiên tử dính bụi trần, mà cặp đồng tử màu đen kia, còn có cỗ lực lượng bí . Nàng cứ nhìn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn quên mất đáp lời, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần, ngoài phòng thánh chỉ đến.

      "Cung chủ Ma Cung Quỳnh Lạc tiếp chỉ." Giọng thái giám lanh lảnh vang lên ngoài phòng khách.

      Khóe môi Nam Ức Tịch chậm rãi nâng lên nụ cười có như , ngón tay nhàng gõ bàn, làm như buồn chán đến chết duỗi cái lưng mệt mỏi, lười biếng bảo Tiểu Tuyết, " thôi, ra xem chút."

      tới phòng ngoài, Nam Ức Tịch liền nhìn‘l.q;đ’ thấy đại thái giám bên người Nam Vũ cầm thánh chỉ màu vàng, mà Doãn Lưu Quang và Doãn Lưu Nguyệt quỳ gối trước mặt, chờ đợi đại thái giám tuyên chỉ.

      "Cung chủ Ma Cung, còn quỳ xuống tiếp chỉ?" Đại thái giám thấy Nam Ức Tịch đứng ở cửa, có ý tứ tới đây quỳ xuống tiếp chỉ, khỏi nhíu lông mày, giọng đặc biệt lanh lảnh chất vấn.

      Nam Ức Tịch nghe vậy, khóe môi khẽ cười châm biếm, đồng thời trong con ngươi thoáng qua tia khinh thường, ống tay áo màu đỏ vung lên, giống như nàng mới chính là quân lâm thống trị thiên hạ, "Quỳnh Lạc là người trong giang hồ, quỳ thánh chỉ."

      Dứt lời, đôi mắt nàng lướt qua sống lưng thẳng tắp của Doãn Lưu Quang, Doãn Lưu Quang người này xem ra ôn hòa lễ độ, ra trong xương cốt vẫn rất có ngạo khí, nhưng đối mặt thánh chỉ, vẫn thể quỳ, đây là vì triều đình dốc sức nên mới vậy sao?

      Mười ba năm trước, sinh ra ở hoàng thất, nàng nhẫn quá nhiều phải là chuyện người thường có thể làm, tại, nàng nên sống vì mình, sống cuộc sống chịu gò bó. Nàng muốn quỳ, thiên hạ này có bất kỳ người nào có thể ép buộc nàng!

      Đại thái giám nghe được lời Nam Ức Tịch , quá mức kinh ngạc, đưa ngón tay xếp hình hoa lan chỉ vào Nam Ức Tịch, dừng lúc mới lên tiếng, "Ngươi. . . Lớn mật! Thấy thánh chỉ giống như thấy hoàng thượng, ngươi lại dám coi thường thiên uy?!"

      "Dù thấy Nam vũ, ta cũng vậy quỳ!" Nam Ức Tịch nghe thấy lời đại thái giám , lộ ra nụ cười khinh thường mà cuồng ngạo, nhíu mày nhìn đại thái giám, giống như mất kiên nhẫn, từ từ , "Công công nếu tuyên chỉ, Quỳnh Lạc có thể vào nhà."

      Đại thái giám nghe được Nam Ức Tịch cư nhiên gọi thẳng tên Nam Vũ, còn ra lời đại nghịch bất đạo như thế, khỏi nổi đóa, luôn làm việc bên cạnh Nam vũ, mặc dù là công công, nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai dám cung kính , Cung chủ Ma Cung chẳng những dám vô lễ với , thậm chí ngay cả hoàng thượng đều để trong mắt, lớn mật!

      Nghĩ đến trước lúc xuất cung Nam vũ đặc biệt dặn dò , nên đắc tội Cung chủ Ma Cung, có thể bao dung tận lực bao dung, đại thái‘l.q;đ’ giám lúc này mới thở bình thường, Hoàng thượng muốn đắc tội với người , cần gì đắc tội, mặt lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười, đại thái giám vẻ mặt ôn hòa , "Cung chủ dừng bước, nô tài tuyên chỉ là được."

      Nam Ức Tịch nghe được đại thái giám , khóe môi gợi lên nụ cười hài lòng. Trải qua chuyện trong cung lần trước, Nam Vũ chỉ sợ dám đắc tội với nàng, huống chi trong tay nàng còn có "Bảo tàng", đây chính là liên quan đến Nam Hải quật khởi tài phú, Nam Vũ làm sao có thể coi trọng nàng?

      Nam Ức Tịch hài lòng, nhưng Doãn Lưu Nguyệt giận đến phát run, trong mắt của nàng tràn đầy thể tin, Cung chủ Ma Cung cư nhiên lớn mật đến nước này, miệt thị thiên uy, ngờ ra lời lớn mật nghịch đạo như vậy, mà Lộ công công phải nhịn xuống? thể tưởng tượng nổi!

      Doãn Lưu Nguyệt tức giận, Doãn Lưu Quang lau mắt mà nhìn , Lộ công công tuyên bố xong thánh chỉ, giống như đúc lời Nam Ức Tịch , Nam Vũ quả nhiên vì chuyện nàng và Nam Tú Cầm xung đột muốn nàng vào cung chuyến.

      Chỉ là việc này thoạt nhìn như muốn thay Nam Tú Cầm lấy lại công đạo, chỉ sợ ra là muốn dùng đây làm lý do, để khiến nàng giao ra bảo tàng Ma Cung? Khóe môi nâng lên nụ cười xinh đẹp, Nam Ức Tịch cười như cười nhìn‘l.q;đ’ Lộ công công, từ từ , "Quỳnh Lạc chính là người giang hồ, thích lễ nghi trong cung, theo công công vào cung, nếu hoàng thượng muốn biết ràng, ngại tới Doãn phủ tìm ta."

      May là trước đó Nam Vũ dặn dò Lộ công công phải nhẫn nại, Lộ công công nhịn được. Cung chủ Ma Cung này miệt thị thiên uy trước, sau đó gọi thẳng tên họ hoàng thượng, bây giờ cư nhiên công khai kháng chỉ bất tuân?!

      "Cung chủ, ngươi biết cãi lời thánh chỉ là tử tội?" Lộ công công giận đến sắc mặt đỏ bừng, nhưng vẫn phải làm khuôn mặt tươi cười, khẩu phật tâm xà .

      Nam Ức Tịch chớp đôi mắt màu đen tinh khiết, mặt toát ra tia thiên chân vô tà, rất là vô tội , " biết."

      Ma nữ này đột nhiên lộ ra vẻ ngây thơ, mọi người ở đây đều sững sờ, Doãn Lưu Quang nhìn thẳng Nam Ức Tịch, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, mà Lộ công công sững sờ chút, sắc mặt dễ nhìn ít, ôn hòa , "Nô tài tại cho Cung chủ, kháng chỉ bất tuân chính là chém đầu. Kính xin Cung chủ theo nô tài chuyến thôi."

      "Như vậy à?" Nam Ức Tịch khẽ nghiêng đầu, giây trước còn là thuần khiết vô hại, giây sau‘l.q;đ’ lại giống như là hoa Mạn Đà La xinh đẹp chết người, "Vậy ta càng . Nếu Nam Vũ muốn trị tội ta, cứ để cho tới!"

      Lộ công công vừa nghe đột nhiên biến sắc, Doãn Lưu Quang thấy thế, vội vàng khuyên nhủ, "Cung chủ, hoàng thượng tuyên ngươi vào cung chỉ là muốn hiểu ràng tình huống lúc đó, tin tưởng làm khó Cung chủ, Cung chủ tốt hơn theo Lộ công công chuyến."

      Nam Ức Tịch nghe vậy, nhíu lông mày, nàng dĩ nhiên biết Nam Vũ làm khó nàng, chỉ là nàng lười phải lãng phí thời gian vào cung thôi. Nhưng mà Nam Vũ vì sao lập tức tuyên nàng vào cung, mà cách hai ngày, chuyện này, nàng thực có chút ngạc nhiên.

      Nghĩ tới đây, khóe môi nâng lên nụ cười thản nhiên, Nam nhớ lại tịch cười , " như vậy, ta cho ngươi chút mặt mũi. Doãn Thiếu chủ, coi ngươi như thiếu ta ân tình như thế nào?"

      Doãn Lưu Quang nghe vậy, khỏi bất đắc dĩ. ràng là vì muốn tốt cho nàng khuyên nàng vào cung, thế nào lại biến thành thiếu nàng món nợ ân tình? Nhưng khi nhìn vẻ ngây thơ bướng bỉnh trong mắt nàng, lại cách nào cự tuyệt, chỉ đành phải đồng ý, "Được."


      Chương 13. Ngươi làm khó dễ được ta?
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Theo Lộ công công vào cung, đường đến ngự thư phòng của Nam vũ, thời điểm vào Liễu quý phi và Nam Tú Cầm ở đây, khắp khuôn mặt Nam Tú Cầm đều là vẻ uất ức, nhìn thấy nàng trong nháy mắt trong mắt lộ ra vẻ hả hê và oán độc.

      Dưới khăn che mặt khóe môi Nam Ức Tịch khỏi ra nụ cười châm chọc, vẻ mặt thản nhiên tới trước mặt bọn họ, bình tĩnh tự nhiên, giống như đợi Nam Vũ mở miệng.

      "Càn rỡ! Nhìn thấy phụ hoàng lại dám quỳ xuống?!" Nam Tú Cầm nhìn thấy Nam Ức Tịch quỳ xuống, giống như chộp được sai lầm của Nam Ức Tịch, nổi lên nụ cười độc, quát lớn.

      Mí mắt Nam Ức Tịch giơ lên, giống như khinh thường Nam Tú Cầm, đưa ánh mắt nhìn Nam Vũ, từ từ , "Quỳnh Lạc là người trong giang hồ, thích quy củ triều đình. Tin tưởng hoàng thượng có thể hiểu chứ?"

      Nam Vũ nghe được Nam Ức Tịch cuồng ngạo, khỏi nhíu mày, nhưng lại nghĩ đến có thể dùng nhân tài như Nam Ức Tịch, huống chi sau lưng nàng còn có bảo tàng Ma Cung và thế lực Ma Cung khổng lồ, liền nhịn xuống, vẻ mặt ôn hòa , " sao. Cung chủ cần gò bó lễ nghi trong cung."

      Nam Tú Cầm nghe được lời Nam Vũ , sắc mặt thay đổi trắng xanh, oán hận nhìn Nam Ức Tịch cái, lại thút tha thút thít khóc, với Nam Vũ, "Phụ hoàng, số lễ trong cung có thể câu nệ, thế nhưng nữ này đoạt đồ của nữ nhi còn động thủ đánh nữ nhi, chuyện này ngươi cần phải vì nữ nhi làm chủ! thế nào nữ nhi cũng là công chúa kim chi ngọc diệp, nữ này lại đối đãi nữ nhi như vậy, chẳng phải là để phụ hoàng và uy danh Nam Hải trong mắt sao?"

      Nam Vũ nghe Nam Tú Cầm khóc lóc kể lể, làm ra bộ dd-lq-d bất đắc dĩ mà dáng vẻ uy nghiêm, nhìn Nam Ức Tịch, lấy loại giọng cao cao tại thượng , "Chuyện này, Cung chủ giải thích như thế nào? Hi vọng Cung chủ có thể cho trẫm cái công đạo!"

      Nam Ức Tịch nghe Nam Tú Cầm và Nam Vũ xướng họa, trong mắt lên vẻ xem kịch vui, khóe môi cười cách lười biếng, Nam Tú Cầm này khi nào thông minh như vậy, có thể đẩy tình lên cao đến trình độ uy danh Nam Hải? Chỉ sợ là do Liễu quý phi thầm dạy , về phần Nam Vũ, lại vui vẻ lợi dụng chuyện này trao đổi bí mật bảo tàng Ma Cung với nàng, hoặc là trao đổi khiến nàng làm việc vì triều đình?

      Chỉ tiếc, nàng phải là loại người dễ trêu như vậy, khóe môi nổi chút cười cười lạnh, Nam Ức Tịch khẽ nâng cằm, đúng mực lên tiếng, "Bẩm hoàng thượng, trâm này là ta lấy được trước, làm sao có thể là giành? Về phần động thủ, hoàng thượng có thể hỏi chút người ở chỗ này, rốt cuộc là ai ra tay trước!"

      "Ngươi. Đó là bởi vì ngươi vô lễ với ta, ta mới động thủ!" Nam Tú Cầm nghe được lời Nam Ức Tịch, chỉ vào Nam Ức Tịch, vừa nóng giận vừa . Theo ý nàng, động thủ đánh dân nữ căn bản phải chuyện gì lớn, mà ngược lại dân nữ lại dám động thủ đánh nàng chính là tội thể tha!

      Nam Ức Tịch nghe được Nam Tú Cầm , dd-lq-d nụ cười càng sâu hơn, nhìn Nam Vũ, thong thả ung dung , "Hoàng thượng đều nghe được. Là công chúa Tú Cầm có ý đồ đánh ta, ta chỉ là bắt được tay nàng để cho nàng đánh ta mà thôi. Chỉ là, người tập võ, sức lực có đúng mực, nắm tay dùng sức chút thể trách được ta."

      Nam Tú Cầm nghe được Nam Ức Tịch , hết sức tức giận, nhưng lại biết thế nào phản bác nàng, chỉ đành phải đưa tay kéo tay áo Nam Vũ, khóc , "Phụ hoàng, nữ này ràng là xạo, ngài cần phải làm chủ vì nữ nhi!"

      Liễu quý phi thấy thế vào giúp, "Hoàng thượng, thế nào Tú Cầm là công chúa tôn sư, dù cho nàng động thủ trước, Cung chủ Ma Cung cũng nên ra tay đả thương người."

      Nam Vũ nghe được các nàng khóc lóc kể lể, khỏi cau mày lại, vốn cho là Nam Ức Tịch động thủ đả thương người, nhưng là bây giờ nàng , nàng phòng ngự chính đáng, về phần nàng rốt cuộc cẩn thận đả thương Nam Tú Cầm vẫn là cố ý, ai biết, cũng tiện truy cứu.

      Nam Ức Tịch có chút hứng thú nhìn vẻ mặt Nam Vũ, dd-lq-d khóe môi lên nụ cười cao thâm vô cùng, nàng từ từ , "Chuyện này, Quỳnh Lạc thẹn với lương tâm. Nhưng mà Hoàng thượng chiếu cố Quỳnh Lạc, trong lòng Quỳnh Lạc vô cùng cảm kích, Quỳnh Lạc nguyện dâng bảo tàng Ma Cung lên cho tân hoàng đế kế nhiệm Nam Hải làm quà tặng!"

      Nam Vũ vốn biết mở miệng như thế nào, nghĩ đến Nam Ức Tịch cư nhiên chủ động tới chuyện bảo tàng, lại nguyện ý giao bảo tàng ra đây, khỏi mừng rỡ, nhưng phải tân hoàng đế kế tiếp đăng cơ mới lấy ra, quả có chút khó làm.

      Nam Vũ mới hơn bốn mươi tuổi, thân thể vẫn là tính là cường tráng, tại vị tối thiểu phải còn mười đến hai mươi năm, này bảo tàng Ma Cung chẳng phải là phải đợi mười đến hai mươi năm năm mới có thể đạt được, nhưng đợi kịp muốn cho Nam Hải cường thịnh, thoát khỏi Đông Lâm nắm trong tay.

      "Chuyện này là do Tú Cầm phải, Tú Cầm, còn mau nhận lỗi trước mặt Cung chủ?!" Nam Vũ nghĩ, mặc kệ thế nào, Nam Ức Tịch nguyện ý giao ra bảo tàng là chuyện tốt lắm rồi, vào lúc này tuyệt đối nên đắc tội Nam Ức Tịch, vì vậy, lập tức thay đổi mục tiêu, quay về Nam Tú Cầm nghiêm nghị .

      Nam Tú Cầm nghe, khỏi cực kỳ uất ức, đưa mắt nhìn Liễu quý phi. Trong mắt Liễu quý phi lóe lên suy nghĩ sâu xa, nàng biết vì sao Nam Vũ luôn nhẫn nhịn Cung chủ Ma Cung, ra vì bảo tàng Ma Cung. Tin đồn bảo tàng Ma Cung có thể khả phú địch quốc, nếu có thể lấy được bảo tàng Ma Cung, nàng muốn lật đổ địa vị thái tử, tay nuôi dưỡng con rối hoàng tử, dễ dàng hơn nhiều.

      Nghĩ tới đây, nàng khỏi nhíu mày, mang theo vài phần giận Nam Tú Cầm, "Tú Cầm, còn mau xin lỗi? Chẳng lẽ muốn mẫu phi thay ngươi hay sao?!"

      Nam Tú Cầm nghĩ tới mẫu phi luôn cưng chiều dd-lq-d mình bây giờ lại quay ra giáo huấn nàng, khỏi tức giận vô cùng, nhưng lại dám làm trái lệnh phụ hoàng và mẫu phi, tình nguyện xin lỗi Nam Ức Tịch.

      Nam Ức Tịch chỉ nhàn nhạt liếc Nam Tú Cầm cái, đáp lời dù tiếng, giống như nàng căn bản thấy Nam Tú Cầm. Nam Tú Cầm muốn đấu cùng nàng sao? quá kém xa.
      Last edited by a moderator: 21/12/17

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ô càng ngày càng đặc sắc rùi.cố lên bạn ơi

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,156
      Được thích:
      12,947
      Chương 14. Chúc thọ? mưu?
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Nàng cố ý tới bảo tàng, vì chính là khiến Nam Vũ có điều kiêng kỵ với nàng, về phần lúc tân hoàng đế lên ngôi lấy kho báu ra. Thứ nhất là bởi vì trong tay nàng cũng có kho báu, dùng đến cái này là để trì hoãn ngày giờ, thứ hai là bởi vì có cái danh này, vô luận là hoàng hậu hay Liễu quý phi cũng hết sức lôi kéo nàng, mà thái tử và Lục hoàng tử ở giữa đấu tranh cũng càng thêm kịch liệt, muốn hủy diệt Nam Hải, càng thêm dễ dàng.

      "Được rồi, Tú Cầm xin lỗi, chuyện này dừng ở đây." Nam Vũ chứng kiến Nam Tú Cầm xin lỗi, hình như cũng phản ứng gì, chỉ là nóng lòng mong đợi nhìn Nam Ức Tịch, tiếp tục , "Mới vừa rồi Cung chủ nguyện giao kho báu Ma Cung cho Nam Hải ta, trẫm vô cùng cảm kích. Chỉ là vì sao phải đợi đến lúc kế tân hoàng đế tiếp nhiệm ngôi, chẳng lẽ là Cung chủ tin được trẫm?"

      "Quỳnh Lạc cũng ý đó. Chỉ là trước sau Nam Hải thế cục , Quỳnh Lạc cần xem thế nào, tin tưởng hoàng thượng hiểu ý tứ Quỳnh Lạc." Nam Ức Tịch nghe được lời Nam Vũ , khó thấy được ôn hòa lễ độ đáp lại, còn vừa chú ý vẻ mặt biến hóa của Liễu quý phi.

      Quả nhiên, Liễu quý phi nghe được Nam Ức Tịch , trong mắt lóe lên tính toán, môi mím chặt, dáng vẻ tình thế bắt buộc. Quả nhiên có nhìn lầm nàng, nữ nhân có dã tâm, chỉ là như vậy, thế cục Nam Hải mới có thể càng ngày càng thú vị, phải sao?

      Nam Vũ nghe Nam Ức Tịch , trong mắt cũng hàm chứa ánh sáng, Nam Ức Tịch tự nhiên nghe , đơn giản là tại mặc dù lập thái tử, nhưng Hoàng đế tương lai rốt cuộc là ai còn chưa xác định, vì vậy nàng thể tùy tiện giao ra kho báu, Cung chủ Ma Cung này quả nhiên tâm cơ thâm trầm, mưu tính sâu xa.

      Nhưng mà điều này cũng khó xử lý, chỉ cần thế cục ràng, nàng liền có thể giao ra kho báu, vì vậy cần chờ lâu như vậy, sau khi quyết định chủ ý, Nam Vũ quyết định trước ổn định Nam Ức Tịch, yên lặng theo dõi biến hóa, vì vậy ôn hòa đối với Nam Ức Tịch, " Ý tứ Cung chủ, trẫm hiểu."

      "Quỳnh Lạc còn có chuyện . Ta và công chúa Tú Cầm xảy ra xung đột hai ngày trước, hoàng thượng vì sao hôm nay mới truyền cho ta vào cung?" Nam Ức Tịch nhíu lông mày, dứt khoát hỏi.

      Nàng dám chắc chắn, Nam Tú Cầm nhất định vào cung khóc lóc kể lể xung đột phát sinh ngày đó, chỉ là tại sao Nam Vũ lại chậm chạp tuyên nàng vào cung, trong này tất nhiên là chuyện gì xảy ra, là chuyện gì làm cho Nam Vũ rảnh bận tâm Nam Tú Cầm khóc lóc kể lể, mà đợi đến hôm nay mới tuyên nàng vào đây?

      "À, cũng có đại gì. Chẳng qua là tháng sau đại thọ trẫm, Đông Lâm viết thư tới đây, thái tử Đông Lâm và Thiếu chủ Lạc gia đích thân tới đây chúc thọ trẫm, trẫm liền phân phó bọn họ an bài, vì vậy chuyện Tú Cầm tạm thời đặt sang bên." Nam Vũ nghe Nam Ức Tịch đột nhiên hỏi đến chuyện này, khỏi dò xét cẩn thận Nam Ức Tịch, nhìn bộ dáng nàng chỉ thuận miệng hỏi chút, vì vậy mới thử dò xét tính hồi đáp.

      Nam Ức Tịch sau khi nghe bất động thanh sắc, con ngươi đen nhánh giống như che giấu tất cả cảm xúc, chút để ý , "Hoá ra là như vậy. Hoàng thượng còn có việc gì ? Nếu có, ta liền rời trước."

      Nam Vũ thấy Nam Ức Tịch hình như có đặc phản ứng biệt gì, cũng đè xuống nghi ngờ trong lòng và hoài nghi, nhìn Nam Ức Tịch cười, , "Cung chủ xin mời."

      Nam Ức Tịch khẽ vuốt cằm, vô cùng tự nhiên xoay người, ống tay áo màu đỏ trung tung bay ra đường cong vô cùng dị, bóng lưng màu đỏ giống như là sắc thái hoa mỹ nhất trong thiên địa, mỗi bước đều có được cực hạn xinh đẹp và tà mị.

      Trong con ngươi đẹp như ngọc mang theo suy nghĩ sâu xa, chân mày thanh tú xinh đẹp nhàng nhíu lên. Thực lực quốc gia Nam Hải bằng Đông Lâm, Hoàng đế Nam Hải đại thọ, Đông Lâm chỉ cần phái sứ thần tới đây tặng lễ là được, vì sao thái tử Đông Lâm lại đích thân đến? Thái tử Đông Lâm đến đây thể tưởng tượng nổi, Thiếu chủ Lạc gia thế nhưng cũng theo?

      Giống như Doãn gia, Lạc gia chính là thế gia đại tộc quốc thầm chống đỡ Đông Lâm, Thiếu chủ Lạc gia Lạc Huyền Lăng chính tướng, rất khác với Doãn Lưu Quang, Lạc Huyền Lăng tuy là tướng, nhưng lại có lực ảnh hưởng hết sức quan trọng với cục diện chính trị Đông Lâm.

      Tin đồn Lạc Huyền Lăng thần bí khó lường, cỗ kiệu đỉnh đầu luôn có lụa mỏng che giấu, dù là gặp hoàng đế Đông Lâm cũng thế. Nhưng là hoàng đế Đông Lâm lại rất tin tưởng , chỉ vì Thiếu chủ Lạc gia Lạc Huyền Lăng từ mười ba tuổi liền nổi danh thiên hạ, "Người như ngọc, công tử độc nhất vô nhị" chính là Thiếu chủ Lạc gia Lạc Huyền Lăng.

      Lạc Huyền Lăng luôn luôn thần bí khó lường bây giờ cư nhiên tự mình đến chúc thọ Nam Vũ, trong này nhất định có huyền cơ. Chẳng lẽ là Đông Lâm phát Nam Vũ ý đồ, vì vậy đến dò xét giả Nam Vũ , chuẩn bị động thủ đối với Nam Hải?

      Như vậy giờ phút này Các chủ Ám các xuất tại Nam Hải, là vì cái gì? Tuyệt đối chỉ vì tìm nàng mà thôi, bởi vì vẫn còn giám thị động tĩnh Doãn gia.

      Các chủ Ám các và Đông Lâm quốc giữa rốt cuộc có liên lạc gì, chẳng lẽ Các chủ Ám các chính là chủ nhân sau lưng Đông Lâm quốc sao?

      Hơi nhíu mày, khóe môi lên nụ cười xinh đẹp mà tràn đầy hứng thú, xem ra trận đại thọ Nam Vũ này hết sức đặc sắc nha. Thái tử Đông Lâm đều tới cùng Tướng, Tây Nhạc và Bắc Mạc chắc hẳn cũng ngồi yên nha?

      Nam Ức Tịch từng bước ra ngự thư phòng, Nam Vũ chăm chú nhìn bóng lưng của nàng, trong mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa và tinh quang, Cung chủ Ma Cung trong tay có kho báu Ma Cung, xác thực có trợ giúp rất lớn với Nam Hải, nhưng nếu nàng phản bội, Nam Hải chẳng phải tràn ngập nguy cơ?

      Vào lúc này Đông Lâm đột nhiên phái ra Thái tử và Tướng đến chúc thọ , trong đó chỉ sợ có huyền cơ khác, về phần Tây Nhạc và Bắc Mạc đưa tới bái thiếp, lại cũng phái ra sứ thần cực kỳ tôn quý, xem ra năm nay sinh nhật phi thường náo nhiệt.

      Cung chủ Ma Cung đến tột cùng vẫn chỉ là người trong giang hồ, có lẽ mặt khác thầm liên quan tới tam quốc? Xem ra phải tra chút lai lịch Cung chủ Ma Cung này, hơn nữa phái Doãn Lưu Quang giám thị tốt nàng.

      Nghĩ tới đây, trong lòng Nam Vũ khỏi suy tính. Tốt nhất thử dò xét, nên mời Cung chủ Ma Cung đến thọ yến của , xem nàng có phản ứng gì, mà sứ thần tam quốc gặp nhau biết có phản ứng gì, kể từ đó, những liên quan, chắc chắn lộ ra dấu vết.

      Nam Vũ biết quyết định này của khiến cho tương lai thiên hạ đại loạn, làm cho Nam Ức Tịch hoàn toàn thành trung tâm thuận nước đẩy thuyền tranh giành thiên hạ.
      shakugan012cô gái bạch dương thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,156
      Được thích:
      12,947
      Chương 15. Thuận nước đẩy thuyền, tội chi mà làm!
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Bây giờ là cuối mùa thu, sau giữa trưa ánh mặt trời vẫn ấm áp như cũ chiếu vào người, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

      Nam Ức Tịnh khoan thai vừa lòng nằm ở giường êm, con ngươi đen nhánh thâm thúy híp nửa, làm như nghỉ ngơi, lại giống như trầm tư. Bỗng nhiên nghe được trận bước chân vô cùng nhàng, Nam Ức Tịch chậm rãi ngồi thẳng người, khóe môi khơi lên nụ cười xinh đẹp đùa giỡn.

      "Cung chủ sao người ngủ lát nữa?" Tiểu Tuyết thấy Nam Ức Tịnh đứng dậy, khỏi ân cần hỏi han, mấy ngày nay Cung chủ luôn ngủ rất trễ, vất vả giờ ngọ mới nghỉ ngơi được chút, tại sao lại thức dậy nhanh như vậy?

      Nam Ức Tịnh lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, nhìn phương hướng đình viện, vén lên nụ cười khẽ, từ từ , "Có người tới."

      Vừa dứt lời, Doãn Lưu Quang thân áo lam xuất ở trong đình viện, liếc nhìn liền thấy Nam Ức Tịnh ngồi giường êm, vô luận lúc nào, nàng thân hồng y luôn khiến người ta chú ý, nhưng đối với , nhìn thấy nàng, có lẽ phải là bởi vì bộ hồng y bắt mắt, cũng phải là bởi vì dung nhan nghiêng nước nghiêng thành này, chỉ là vì đôi mắt kia trong trẻo giảo hoạt lại ngây thơ.

      Doãn Lưu Quang thấy vẻ mặt Nam Ức Tịnh lười biếng, dáng vẻ giống như vừa mới tỉnh ngủ, khỏi có chút áy náy , "Quấy rầy Cung chủ rồi."

      " ngại. Doãn Thiếu chủ đặc biệt tới tìm ta, có chuyện gì?" Nam Ức Tịnh có chút hăng hái nhìn Doãn Lưu Quang, nàng ở tại Doãn phủ hơn mười ngày rồi, Doãn Lưu Quang trừ mỗi ngày phái người mời nàng qua ăn cơm cùng, cũng chưa từng chủ động tới tìm nàng, hôm nay chủ động tới tìm nàng, là vì cái gì?

      Doãn Lưu Quang nhìn Nam Ức Tịnh cái, hơi ngẩn ra. Đặc biệt tìm đến nàng sao? số việc muốn rời khỏi Kinh Thành hai ngày, liền muốn tới cho Nam Ức Tịnh tiếng, mà ngay cả chính cũng chú ý tới, luôn luôn hành tung bất định, ra cửa ngay cả Doãn Lưu Nguyệt chưa chắc thông báo cho biết, vì sao đơn độc muốn tới cho nàng biết?

      Rất nhanh bình định tâm tư, biết ý định như thế nào, hay là thay hành động của mình kiếm cớ, Doãn Lưu Quang nhàng , "Ta có việc muốn rời khỏi kinh thành hai ngày, lúc ta có mặt, hi vọng Cung chủ bỏ quá cho Lưu Nguyệt."

      "Oh? ra là tới đây cảnh cáo ta." Nam Ức Tịnh nghe được Doãn Lưu Quang , lông mày khẽ nhướng, mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp để ý, từ từ , "Ta rồi, chỉ cần nàng chọc ta, ta động nàng. Nhưng nếu nàng tới trêu chọc ta, muốn ta nhẫn nhịn, thể nào!"

      Doãn Lưu Quang nghe được Nam Ức Tịnh , vẻ mặt khẽ ảm đạm. Trong lòng nàng quả nhiên có nửa phần để ý , làm sao có thể cầu nàng vì bỏ quá cho Lưu Nguyệt?

      "Ta chiếu cố qua Lưu Nguyệt rồi. Nếu là quả có chuyện gì, kính xin cung chủ nể tình ta, xuống tay lưu tình." Doãn Lưu Quang khẽ nhíu nhíu mày, giọng điệu vẫn ôn nhã như cũ, ngước mắt nhìn Nam Ức Tịnh cái, hình như sợ nàng lại lần nữa cự tuyệt, tiếp, "Tốt lắm. Lưu Quang quấy rầy Cung chủ, cáo từ."
      *Ôn nhã: Ôn nhu nhã nhặn*
      Nam Ức Tịnh lười biếng tựa vào giường êm, lên tiếng ngăn cản. Con ngươi màu đen chăm chú nhìn bóng lưng cao lớn của Doãn Lưu Quang, thoáng qua tia sáng.

      "Lại Doãn Lưu Quang đối sử với ta cũng xem là tốt, thấy chết mà cứu giống như tốt lắm?" Trầm mặc chốc lát, mặt Nam Ức Tịnh xuất thần thái xinh đẹp tùy ý, nàng từ giường êm nhàng xuống, váy áo màu đỏ kéo ở phía sau, càng lộ ra bên ngoài mị.

      Tiểu Tuyết có chút hiểu nhìn Nam Ức Tịnh, cau mày hỏi, "Thấy chết mà cứu? Doãn Thiếu chủ chẳng lẽ có chuyện?"

      " người có vị Hương Hồn." mặt Nam Ức Tịnh vẫn như cũ treo nụ cười, chỉ là tròng mắt màu đen lại như hắc diệu thạch, thoáng qua tinh quang và thâm thúy.

      Hương Hồn là loại độc môn bí dược, người bình thường cách nào ngửi thấy được thứ mùi này, nhưng có loại trùng tử lại cực kỳ nhạy cảm với thứ mùi này, men theo thứ mùi này, cho dù cách rất xa, cũng có thể tìm được tung tích người trúng Hương Hồn. Vì vậy, Hương Hồn dùng để theo dõi tìm người là tốt nhất, nhưng nguyên liệu Hương Hồn cực kỳ đắt giá, bình thường người trong võ lâm dùng nổi Hương Hồn.

      Cả võ lâm, người dùng Hương Hồn theo dõi, chỉ có Ma Cung và Ám các. Mà Ma Cung là dùng để dò thăm tin tức, Ám các dùng để dấu hiệu muốn ám sát mục tiêu.

      "Là Ám các? !" Tiểu Tuyết nghe Nam Ức Tịnh tới Hương Hồn, trong đầu vừa suy xét, cũng hiểu ra, trong mắt nàng thoáng qua tia kinh ngạc, Các chủ Ám các phải đồng ý Cung chủ xuống tay với Doãn Dưu Quang sao? Vì sao người Doãn Lưu Quang có Hương Hồn?

      Nam Ức Tịnh đứng đón lấy ánh mặt trời, ánh mặt trời màu vàng chiếu xuống người nàng, giống như dát lên cho nàng tầng màu áo khoác vàng, khiến cho người nàng càng phát ra cao quý và thâm sâu lường được, lông mi của nàng hơi rung động, khóe môi nhàng nâng lên, từ từ , "Mặc kệ Các chủ Ám các rốt cuộc có ý định gì, có thuận nước đẩy thuyền, tội chi làm?"

      Ám các cũng phải là muốn tánh mạng Doãn Lưu Quang.

      Thứ nhất, lấy dấu hiệu Hương Hồn ám sát mục tiêu, thường là bởi vì thủ vệ bên cạnh mục tiêu rất nghiêm ngặt, ám sát tiện. Nhưng Các chủ Ám các đích thân đến đế đô Nam Hải, muốn giết người, thủ vệ có nghiêm ngặt nữa cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, cần gì phải dùng dấu hiệu Hương Hồn?

      Thứ hai, Các chủ Ám các biết nàng ở bên cạnh Doãn Lưu Quang, còn dùng Hương Hồn, chẳng lẽ sợ bứt dây động rừng? Lấy mưu lược của Các chủ Ám các tuyệt đối làm ra chuyện như vậy, như vậy giải thích duy nhất chính là, là cố ý muốn đánh động đến nàng chút.

      Thứ ba, chính miệng Các chủ Ám các đồng ý với nàng động đến Doãn Lưu Quang. Kể từ kinh nghiệm những biến cố kia, nàng tin người khác, nhưng chẳng biết tại sao, đối với Các chủ Ám các, nàng lại có loại tin cậy . Có lẽ là bởi vì cảm động bốn năm kiên trì bền bỉ tìm kiếm tung tích của nàng chăng?

      Mặc kệ rắp tâm Các chủ Ám các rốt cuộc là cái gì, chỉ cần muốn tánh mạng Doãn Lưu Quang, như vậy nàng xem chút, thuận tay thuận nước đẩy thuyền, coi như Doãn Lưu Quang thiếu nàng cái mạng, lại cớ sao mà làm đây?

      " thôi. Chúng ta theo sau xem chút." Nam Ức Tịnh lên nụ cười cao thâm, đôi mắt màu đen giống như đầm nước mênh mông, nhìn ra chút cảm xúc nào, chỉ có thể loáng thoáng từ mặt của nàng nhìn ra mấy phần đùa giỡn mấy phần hăng hái.
      shakugan012, Chriscô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :