1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuồng hậu, ngoan ngoãn để trẫm sủng - Thuỷ Thanh Thiền

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 99.3: Đại kết cục (Thượng)

      Editor: meoancamam


      "Chuyện cầu phúc vì Đông Lâm đương nhiên càng nhiều càng tốt, trẫm ngại sắc phong thêm mấy danh hiệu Thánh nữa đâu. Các vị ai khanh nếu nhà ai có con dịu dàng động lòng người, trẫm có thể sắc phong từng người !" Nạp Lan Thần Dật thấy Hoàng Ái Khanh tiếp chỉ, cũng nhìn thêm vẻ mặt như ăn phải ruồi của ông ta mà nhìn sang những đại thần khác, đôi mắt sắc bén đảo qua từng người, nước chảy mây trôi .

      Vừa như vậy, ý tứ cũng ràng. Nếu người nào còn dám đánh chủ ý muốn đưa con lên long sàng của , biến tất cả những nữ tử đó thành ni , cả đời thể cưới gả. Như vậy còn ai dám lỗ mãng?

      Nhìn đám đại thần an phận chút, Nạp Lan Thần Dật vươn tay vỗ vỗ y phục, dáng vẻ để tâm tiếp tục , "Hoàng Hậu Nam thị (*) chỉ là hoàng hậu Đông Lâm ta, mà còn là Nữ hoàng Nam Hải. thân là Nữ hoàn, xử lý chuyện triều chính vốn là hợp lý, làm sao có thể dùng việc hậu cung được tham gia chính trói buộc nàng? Quyền lực của nàng đều là trẫm cho, nếu các ngươi có ý kiến với nàng chính là có ý kiến với trẫm. Nếu ngày sau trẫm nghe được ai Hoàng hậu phải, cũng đừng trách trẫm nể nang!"

      (*) Ở đây triều phải gọi họ, mà nữ tử cổ đại thường được gọi là họ + thị, ai lại họ hoàng hậu họ Nam cả, đúng ?

      Các vị địa thần thấy tuy vẻ mặt Nạp Lan Thần Dật vẫn ôn hòa nhưng trong mắt thấp thoáng tức giận, cả đám đều sợ tới mức dám lên tiếng. Bọn họ chưa từng thấy được Nạp Lan Thần Dật ôn hòa nhã nhặn khi nổi giận lại đáng sợ trầm như vậy.

      đám đều nhao nhao gật đầu xưng vâng.

      "Nghe hôm nay triều rất nhiều người bắt tội sao?" Nạp Lan Thần Dật trở lại tẩm cung, Nam Ức Tịnh tựa vào giường mỹ nhân, nhìn thấy Nạp Lan Thần Dật trở về để ý cong môi, có chút lười biếng .

      Nạp Lan Thần Dật liếc nhìn Nam Ức Tịnh, vươn tay vén sợi tóc rơi xuống của nàng, nụ cười sủng nịnh "Đúng. Nhưng sau này cũng còn rồi."

      Nam Ức Tịnh gì cười cười, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm nhìn Nạp Lan Thần Dật. Thực ra nàng để ý người khác bàn luận về mình, dù cho người khắp thiên hạ chê trách nàng sao? Chỉ cần chàng vì điều đó đổi thay là được.

      Nhưng dù vậy nhưng việc Nạp Lan Thần Dật làm vì nàng vẫn khiến cho nàng biết tại sao lại cảm động. Cảm giác được người che chở bảo vệ rất tệ.

      tháng Nạp Lan Thần Dật đăng cơ, tất cả Đông Lâm đều được dứt khoát điều chỉnh phen, so với khi Nạp Lan Đức tại vị còn vững chắc hơn. Mà số lượng lớn tiến sĩ mới cũng vào triều. Chuyện đáng ghét thứ hai lại xuất .

      "Hoàng thượng, thần có điều cần tấu!" Tiến sĩ mới vào triều ngôn từ chính nghĩa , thân là Tân khoa Trạng Nguyên, tràn đầy lòng muốn phục thù. Vì muốn bày hết vẻ trung trực của mình, việc đầu tiên chính là phải Hoàng thượng sủng ái Hoàng hậu nương nương là đúng.

      "Hả? Ái khanh mờ ." Nạp Lan Thần Dật nghe vậy lười biếng nhíu mầy, miễn cưỡng đáp. Dáng vẻ rất chăm chú lắng nghe. Hi vọng người này ra việc gì khiến vui.

      "Hoàng hậu nương nương làm việc quá kiêu căng, tính tình ghen tỵ..." Tân khoa Trạng Nguyên biết sống chết lải nhải quở trách Nam Ức Tịnh làm việc ác, đều vì nữ Nam Ức Tịnh này mới khiến hoàng thượng minh thần võ của bọn họ chịu nạp phi, chỉ sủng mình nàng, thực là tai họa của Đông Lâm.

      mình sắc mặt phấn khỏi , những quan viên khác đều thi nhau nhìn đầy đồng cảm.

      " xong rồi sao?" Nạp Lan Thần Dật nhìn thoáng qua Tân khoa Trạng Nguyên, trong mắt chút dao động nào, khóe môi chậm rãi cong lên nụ cười, chậm chạp hỏi "Các vị ái khanh thấy thế nào?"

      "Khởi bẩm hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương hiền đức rộng lượng, mẫu nghi thiên hạ, người này thế nhưng dám phỉ báng hoàng hậu nương nương. Chúng thần cảm thấy phải mang lưu đày!" Chúng đại thần cùng nhau ra. Qua vài lần thượng tấu hoàng hậu nương nương cùng cách xử trí, các vị đại thần có nhận thức sâu sắc về mức độ sủng ái của hoàng thượng với hoàng hậu nương nương.

      " khi như vậy, liền theo ý chúng ai khanh ." Nạp Lan Thần Dật miễn cương nhếch môi, trong mắt thoáng tia gian tà. uổng phí khổ tâm "bồi dưỡng" bọn họ, cuối cũng cũng biết nên làm gì rồi.

      Tân khoa Trạng Nguyên kia vừa nghe vậy liền choáng váng, chính là Tân khoa Trạng Nguyên, là rường cột nước nhà, thế nhưng bọn họ lại dám nên đưa lưu đày, đây thực quá đáng mà!

      "Hoàng thượng, từng câu chữ của thần đều vì suy nghĩ cho Đông Lâm, người thể làm vậy! Ta là rường cột nước nhà!" Tân khoa Trạng Nguyên kia sốt ruột mà thẳng chữ "ta".

      Vốn lông mi buông xuống của Nạp Lan Thần Dật lại hơi nâng lên, trong con ngươi đen tuyền lên sắc bén, câu môi cười lười biếng tao nhã nhưng giọng lại băng lãnh vô cùng "Các vị ái khanh đều nhất trí cho rằng nên lưu đày, chẳng lẽ Lục ái khanh cảm thấy các vị ái khanh ai cũng kém ngươi? Hơn nữa, trước mặt trẫm dám xưng ta, chính là tội bất kính."

      Tân khoa Trạng Nguyên nghe Nạp Lan Thần Dật mà sắc mặt lập tức trắng bệch, ấp úng muốn biện bạch nhưng lại biết nên gì, nhất là khi bị đôi mắt tối tăm thâm sâu của Nạp Lan Thần Dật nhìn, cho dù có lời muốn toàn bộ cũng thoát ra miệng được, chỉ có thể nhìn Nạp Lan Thần Dật như vậy.

      Các đại thần khác trong lòng đều yên lặng lau nước mắt thay Tân khoa Trạng Nguyên này, lại dám lý luận với hoàng thượng của bọn họ, phải biết rằng hoàng thượng vốn luôn cười như có việc gì như vậy lại có thể khiến ngươi hận thể cắt đầu lưỡi của mình đấy.

      Đối nghịch với hoàng thượng, đó tuyệt đối là chuyện sáng suốt nhất. Việc Tân khoa Trạng Nguyên bị lưu đày truyền khắp quan giới(*). Từ đó về sau, trong triều còn ai dám hoàng hậu nương nương chữ " tốt" nữa.

      (*) quan giới: tầng lớp làm quan, giới làm quan.

      Tất cả quan viên đều hiểu được định luật, hoàng hậu nương nương luôn đúng. Nếu hoàng hậu nương nương sai, mời xem lại điều thứ nhất!

      Tình hình Đông Lâm dần ổn định. Nam Hải dưới cai trị của Nam Khởi và Doãn Lưu Quang cũng từ từ khôi phục, hơn nữa có bảo tàng võ lâm phụ trợn, Đông Lâm và Nam Hải càng cường thịnh, mà tỉnh cảm thể phá vỡ của Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật cũng khiến Đông Lâm và Nam Hải thành liên minh tốt nhất.

      Khi Đông Lâm và Nam Hải kết đồng mình, Tây Nhạc và Bắc Mạc cũng cảm nhận được nguy cơ. Hơn nữa đối với Hạ Văn Cử luôn muốn thống nhất thiên hạ mà , bây giờ nhất định phải hành động mới đến mức bị Nạp Lan Thần Dật dắt mũi .

      Lại là mùng bay tháng bảy. Bây giờ, danh kỹ Đổng Thư Thư biểu diễn, những Nạp Lan Thần Dật xuất , ngay cả Tiêu Đông Du cũng đến. Đối với việc này cũng có nhiều cách .

      Có người , Nam Ức Tịnh ghen tỵ, tuy Nạp Lan Thần Dật thích Đổng Thư Thư nhưng lại dám đến như trước kia. Mà Tiêu Đông Du là thần tử dưới Nạp Lan Thần Dật, đương nhiên cũng dám động đến nữ tử Nạp Lan Thần Dật nhìn trúng.

      Cũng có người , Nạp Lan Thần Dật và Tiêu Đông Du chỉ cố ý mượn chuyện này để giả vờ vừa mắt nhau, vốn Tiêu Đông Du chính là người của Nạp Lan Thần Dật, nếu coi những người dưới trướng Nạp Lan Nhược Phong ở kinh thành sao có thể dễ dàng bị Nạp Lan Thần Dật tóm gọn như vậy?

      Về phần Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật từ trước tới nay cũng để lời đồn đãi bên ngoài trong lòng, người ta muốn chuyện của bọn họ như thế nào cũng ảnh hưởng đến bọn họ.

      Ngồi trong phòng của Đổng Thư Thư, Nam Ức Tịnh cong môi cười. Lúc trước khi tới nơi này nàng vẫn chỉ là vợ chưa cưới của Nạp Lan Thần Dật, còn tại nàng là Hoàng hậu của chàng rồi.

      "Tây Nhạc có hành động nào ." Nạp Lan Thần Dật ngồi bên cạnh Nam Ức Tịnh, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Đổng Thư Thư, giọng điệu ôn hòa mà xa cách.

      Đổng Thư Thư liếc nhìn Nạp Lan Thần Dật, ánh mắt lóe lóe, phải vẻ mặt mềm mại như bình thường mà lại mang theo chút phức tạp nhưng bị nàng che giấu khi rủ mắt, nàng bẩm báo "Tây Nhạc kết thành liên minh với Bắc Mạc."

      Nạp Lan Thần Dật nghe vậy cũng thấy có vẻ kinh ngạc gì, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Đổng Thư Thư, lại hỏi chút chuyện khác về tình báo rồi liền để nàng ta lui xuống.

      Nam Ức Tịnh nhìn bóng lưng rời của Đổng Thư Thư, cảm thấy hôm nay vẻ mặt nàng ta thực rất kỳ quái, dường như trong lòng cực kỳ mâu thuẫn, dáng vẻ muốn lại thôi, mà ánh mắt nàng ta cũng vô cùng mập mờ, giống như giấu giếm bí mật nào đó.

      Nam Ức Tịnh liếc nhìn Nạp Lan Thần Dật, hỏi "Nếu Tây Nhạc và Bắc Mạc trở thành đồng minh, Thần Dật tính nên làm gì?"

      Nếu như Tây Nhạc liên minh với Bắc Mạc, tất nhiên thành thể đối kháng với Đông Lâm và Nam Hải, đến lúc đó Nạp Lan Thần Dật muốn thống nhất thiên hạ phải ra tay với Tây Nhạc trước.

      "Tây Nhạc kết minh với Bắc Mạc." Nạp Lan Thần Dật cực kỳ chắc chắn , trong con ngươi đen tuyền giấu bí hiểm, hơi cong môi, nhìn ra tâm trạng.

      Tuy Nam Ức Tịnh biết Nạp Lan Thần Dật lấy cái gì để đảm bảo Tây Nhạc kết minh với Bắc Mạc, dù sao liên minh với Bắc Mạc mới là cách tốt nhất để bị chiếm đoạt. Nhưng nếu Nạp Lan Thần Dật khẳng định như vậy tuyệt đối sai lầm. Chỉ là nếu Nạp Lan Thần Dật khẳng định Tây Nhạc kết minh với Bắc Mạc, vậy tin tức của Đổng Thư Thư từ đâu đến chứ?

      "Nếu như vậy, Đổng Thư Thư kia..." Nam Ức Tịnh nhíu mày, cảm giác được vẻ mặt khác lạ của Đổng Tư Tư là có ý khác. Nhưng mà gia đình Đổng Tư Tư sớm bị diệt, chỉ còn lại mình nàng ta căn bản thể bị uy hiếp được, tại sao nàng ta có thể bị người khác lợi dụng chứ?

      Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, trong mắt lên cảm thán, con ngươi đen như mực dường như suy nghĩ gì đó, im lặng lúc mới với Nam Ức Tịnh, "Sở dĩ nhà Đổng gia bị diệt đều là do ta."

      Trước kia Đông giả bị diệt khẩu đều là vì , mà cũng thấy được Đông Thư Thư vô cùng đáng thương, hơn nữa có thể để sử dụng nên mới để lại mạng cho nàng ta, bởi vậy mới đối xử với nàng ta ôn hòa hơn với người khác.

      Chỉ là ngờ, chuyện ban đầu rốt cuộc cũng gieo nhân quả. Chắc là Hạ Văn Cử tra ra chân tướng năm đó, toàn bộ với Đổng Thư Thư, mà Đổng Thư Thư vì trả thù máu của gia tộc mà phản bội . thể , chiêu này của Hạ Văn Cử cực kỳ cao, nếu phải sớm biết Tây Nhạc liên minh cùng Bắc Mạc chỉ sợ bị lừa mà ra tay với Tây Nhạc rồi.

      Chỉ tiếc, lập trường của Tây Nhạc từ trước tới nay vô cùng ràng. Làm sao có thể bị Hạ Văn Cử tính kế chứ? Nếu bị dính kế này, vậy tương kế tựu kế (3) là cách tốt nhất.

      (3) tương kế tựu kế: lợi dụng kế sách của đối phương để đối phó lại đối phương; dùng mưu của địch để làm cho kế hoạch của mình thành công.

      Mà Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật , gương mặt liền kinh ngạc, tiếp đó liền rất nhanh . Đối với chuyện này, nàng chỉ có thể thầm cảm thán câu được thôi. chính kẻ thù diệt môn của mình, khó trách Đổng Thư Thư lại mâu thuẫn bất an như vậy.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 100.1: Đại kết cục (Hạ)

      Editor: Mèo (meoancamam)


      Nàng có thể nghĩ thông suốt được Đổng Thư Thư bị ai lợi dụng, cũng có thể được vì sao Nạp Lan Thần Dật lại giả vờ biết gì cả. Nhưng nàng lại hiểu, vì sao Nạp Lan Thần Dật lại có thể chắc chắn Tây Nhạc liên minh cùng Bắc Mạc. Dù sao Tây Nhạc và Bắc Mạc luôn qua lại rất tốt, hơn nữa với tình hình bây giờ, liên minh cùng Bắc Mạc mới là lựa chọn duy nhất.

      Nhưng nhìn hành động của Hạ Văn Cử, nếu để Đổng Thư Thư ra chuyện Tây Nhạc liên minh cùng Bắc Mạc, ý muốn Nạp Lan Thần Dật đối phó với Tây Nhạc trước liền chứng minh lựa chọn của Tây Nhạc đúng như Nạp Lan Thần Dật , liên minh với Bắc Mạc, nếu Hạ Văn Cử cũng cần tính toán đồng minh của mình chứ.

      Chỉ là trong truyện này có nguyên do nào đó khiến cho Tây Nhạc liên minh với Bắc Mạc. Trong lòng Nam Ức Tịnh nghi hoặc, đương nhiên cũng hỏi ra, câu trả lời của Nạp Lan Thần Dật lại khiến nàng khỏi thổn thức, chữ tình, quả khó giải thích cũng như khống chế nhất đời này.

      Năm đó dung mạo Mộ Dung Nguyệt khuynh thành, tài hoa nổi bật. chỉ Nam Vũ và Nạp Lan Đức nàng, đến ngay cả Da Luật Tề hơn nàng mười tuổi cũng nàng.

      Năm đó Da Luật Tề vẫn chỉ là Thái tử Tây Nhạc, chưa được đăng cơ. Khi sứ sang Nam Hải gặp được Mộ Dung Nguyệt, sau đó liền vừa gặp , tình cảm thắm thiết. Nhưng Mộ Dung Nguyệt lại lòng Nam Vũ, chỉ coi Da Luật Tề là đệ đệ của mình. Về sau khi Mộ Dung Nguyệt bị Nam Vũ dâng cho Nạp Lan Đức, Da Luật Tề từng muốn dẫn Mộ Dung Nguyệt rời nhưng lại bị nàng từ chối.

      Nàng nàng đành lòng chậm trễ Da Luật Tề. Vè sau Mộ Dung Nguyệt mang thai đứa con của Nạp Lan Đức, lúc đó lại bị Hạ Sính Đình hạ độc, trong lúc hấp hối phái người báo tin cho Da Luật Tề, cầu thay nàng chăm sóc tốt Nạp Lan Thần Dật.

      Mà quả Da Luật Tề cũng thâm tình, chỉ vì câu của Mộ Dung Nguyệt mà thầm phái ngườ bảo vệ Nạp Lan Thần Dật, thậm chí còn phái người tìm lão môn chủ Đường Môn chế độc cho Nạp Lan Thần Dật. Mà Nạp Lan Thần Dật mười tuổi khi đó liền biết được vị Gia Luật thúc thúc này, cũng biết đây là người duy nhất ngoại trừ phụ hoàng đối tốt với bé.

      Da Luật Tề chỉ làm như vậy vì Mộ Dung Nguyệt, ngoại trừ chăm sóc Nạp Lan Thần Dật, còn vì Mộ Dung Nguyệt mà thu lại dã tâm của mình, cần tranh đoạt thiên hạ gì cả, bởi vì Nạp Lan Thần Dật muốn, con của Mộ Dung Nguyệt muốn, cho dù phải chắp tay dâng lên cả Tây Nhạc có sao?

      Lúc trước khi còn là Thái tử có thể nguyện ý vứt bỏ thân phận Thái tử Tây Nhạc để tha hương với Mộ Dung Nguyệt nhưng Mộ Dung Nguyệt lại đồng ý. tại dù cho làm Hoàng đế Tây Nhạc, vẫn thay đổi tấm lòng nguyện ý làm mọi thứ vì nàng giây phút nào.

      Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật xong mà khỏi lộ vẻ cảm động, đây là phải thâm tình đến đâu mới để cho nam tử làm ra những chuyện như vậy? Khuynh đảo tấm lòng Hoàng đế ba nước, đủ để thấy năm đó Mộ Dung Nguyệt là người tài hoa trác tuyệt ra sao, dung nhan khuynh thành ra sao.

      Nhưng thông minh xinh đẹp như nàng, cớ sao lại người như Nam Vũ? Nạp Lan Đức và Da Luật Tề ưu tú còn đối với nàng thâm tình hư vậy, nàng lại nhìn thấu.

      "Cho dù phụ hoàng và Gia Luật thúc thúc thâm tình như vậy, trong lòng mẫu phi vẫn chỉ có Nam Vũ, ngay cả khi chết vẫn luôn miệng gọi tên ông ta. Phụ hoàng cũng bởi vì điều này giận lây sang mẫu hậu nàng, mới muốn Nam Hải đưa con tin đến Đông Lâm." Nạp Lan Thần Dật cũng cực kỳ tôn trọng Da Luật Tề, cũng vô cùng cảm động với tình cảm Da Luật Tề dành cho Mộ Dung Nguyệt, với Nam Ức Tịnh.

      Nam Ức Tịnh nghe vậy cũng vô cùng cảm thán. Có lẽ đây chính là tình , có đúng sai, khi liền thể quay đầu. Mặc dù biết phải chàng, vẫn vì mà bất chấp nhiều như vậy.

      Nếu nàng đến làm con tin ở Đông Lâm, gặp Nạp Lan Thần Dật có chuyện ngày hôm nay. Đây có tính là ông trời an bài ?

      "Mẫu hậu ta chính là đề bù ông trời dành cho bà, mà nàng lại chính là món quà tốt nhất ông trời ban cho ta." Nạp Lan Thần Dật vươn tay nắm lấy bả vai Nam Ức Tịnh, chân thành thâm tình .

      Nam Ức Tịnh câu môi, nhàng ôm lấy Nạp Lan Thần Dật. Cả đời này có thể chàng bầu bạn bên chàng, cũng chính là đền bù ông trời dành cho nàng .

      Nạp Lan Thần Dật đối với Đổng Thư Thư phản bội giả vờ biết, mà Tây Nhạc cũng thể lập trường liên minh cùng Đông Lâm hay Nam Hải, chỉ phái Hách Liên Nghi Huyên qua đây, nghĩ cách giải thích cho Nạp Lan Thần Dật về Tây Nhạc.

      Hách Liên Nghi Huyên truyền đạt lại suy nghĩ của hoàng đế Tây Nhạc cho Nạp Lan Thần Dật. Gia Luật Tề tại xác định lập trường, có thể giảm bớt cảnh giác của Hạ Văn Cử, đến thời khắc mấu chốt còn có thể nhanh chóng giúp đỡ chút. Đương nhiên Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật có ý kiến, vốn bọn họ cũng nghĩ như vậy.

      Nam Ức Tịnh nhìn Hách Liên Nghi Huyên, tuy khi chuyện với nàng vẫn vô cùng thân thiết nhưng môi cũng còn nụ cười ngọt ngào trước kia, trán còn có buồn bã khó xua tan. Nam Ức Tịnh khỏi vươn tay cầm tay Hách Liên Nghi Huyên, hỏi "Huyên tỷ tỷ có chuyện gì sao?"

      Hách Liên Nghi Huyên đươc bàn tay ấm áp của Nam Ức Tịnh nắm lấy, nâng mắt liếc nhìn Nam Ức Tịnh, muốn lại thôi. Nàng nên như thế nào đây? giờ chắc chắn Bắc Mạc là địch của Đông Lâm. tại Đông Lâm, Nam Hải, Tây Nhạc thần gắn bó thuyền, dù cho Bắc Mạc có cường thịnh như trước cũng phải là đối thủ, mà với tính tình của Hạ Văn Cử buông tha.

      buông tay, Thiên Thần cũng tuyệt đối phản bội . Đến lúc đó khi xung đột vũ trang, nàng nên bảo vệ Thiên Thần như thế nào? Nnàng từng đùa nếu ngày nàng và Thiên Thần đối địch nhau, ngờ câu này lại thành lời truyền sấm.

      "Nghi Huyên tỷ tỷ lo lắng cho an toàn của Thiên Thần?" Nam Ức Tịnh nhìn thoáng qua Hách Liên Nghi Huyên, trong mắt lên hiểu . giờ ba nước thần kết minh, chỉ còn đánh chiếm được Bắc Mạc thôi là có thể thống nhất thiên hạ. Lúc này còn khiến Hách Liên Nghi Huyên lo lắng như vậy sợ rằng chỉ có Thiên Thần thôi.

      Hách Liên Nghi Huyên thấy Nam Ức Tịnh thẳng ra tâm tư của mình cũng giấu diếm, cười cười với nàng, "Ngày thường tuy nhìn Thiên Thần bất cần đời nhưng tính tại lại vô cùng ngang bướng, khi khai chiến, tất sống chết cùng Hạ Văn Cử."

      Ngụ ý rất dễ hiểu, nếu Bắc Mạc bị diệt, Thiên Thần thề sống thề chết bảo vệ đến giây cuối cùng.

      "Muội đương nhiên cho cơ hội này." Nam Ức Tịnh nghe Hách Liên Nghi Huyên , môi lộ ra nụ cười giảo hoạt. Thiên Thần là người tài có thể dùng, lại là người trong lòng của Hách Liên Nghi Huyên, sao nàng có thể trơ mắt nhìn Thiên Thần chết cùng Bắc Mạc?

      thề sống thề chết đến giây cuối cùng sao? Nếu như nàng cho cơ hội sống chết bảo vệ Bắc Mạc, nàng tin tưởng Thiên Thần cổ hủ đến nỗi Bắc Mạc bị diệt mà vẫn lấy thân hi sinh cho tổ quốc .

      Hách Liên Nghi Huyên nghe Nam Ức Tịnh chắc nịch, ánh mắt sáng lên, lập tức nắm vai Nam Ức Tịnh, vui mừng hỏi "Quỳnh Lạc muội muội thực có cách nào tốt sao?"

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 100.2: Đại kết cục (Hạ)

      Editor: Mèo (meoancamam)

      Mấy ngày nay, nàng ngày ngày đêm đêm đều vì chuyện này mà lo lắng, nhưng tính cách Thiên Thần vô cùng quật cường, cho dù nàng ba phen bốn bận khuyên bảo , hẵn cũng chịu cùng nàng rời khỏi Bắc Mạc, Nam Ức Tịnh có thể có cách nào đây?

      Nhưng tuy nàng nghĩ ra cách nào nhưng nàng lại cực kỳ tin tưởng Nam Ức Tịnh. Dường như Nam Ức Tịnh có loại năng lực khiến ngươi tự chủ được tin tưởng nàng.

      giảo hoạt trong con ngươi đen tuyền của Nam Ức Tịnh càng đậm, nở nụ cười, với Hách Liên Nghi Huyên, "Nghi Huyên tỷ tỷ cần lo lắng, muội tự có cách."

      Đông Lâm kết minh cùng Nam Hải, nữ hoàng Nam Hải Nam Ức Tịnh tuyên bố Nam Hải thuộc về Đông Lâm, trở thành phụ quốc (*) của Đông Lâm. Đối với việc này, hạ thần Nam Hải có úp mở phản đối, nhưng đều bị thủ đoạn mạnh mẽ của Nam Ức Tịnh trấn áp.

      Mà dân chúng Nam Hải ngược lại có nhiều ý kiến, dù sao có phải nước phụ thuộc hay đều ảnh hưởng chút gì đến bọn họ, bọn họ chỉ quan tâm đến việc còn chiến tranh, như vậy mọi việc đều tốt đẹp rồi.

      Thực lực của Nam Hải vốn bằng Đông Lâm, nếu có Nam Ức Tịnh chỉ sợ Nam Hải sớm bị diệt, bởi vậy hạ thần Nam Hải phản đối trận, thấy Nam Ức Tịnh phản ứng gì liền tiếp nhận thực này.

      Đến đây, Nam Hải và Đông Lâm chính thức thống nhất. Bắc Mạc là cường quốc, đương nhiên thể khuất phục Đông Lâm, huống chi ai cũng biết, thái tử Bắc Mạc Hạ Văn Cử vẫn luôn bừng bừng dã tâm với thiên hạ.

      Về phần Tây Nhạc, thực lực vốn thua kém Nam Hải, trong bốn nước cũng coi như là yếu nhất, tất cả mọi người ai cũng cho rằng Tây Nhạc kết minh cùng Bắc Mạc, hình thành hai thế trong thiên hạ, nhưng Tây Nhạc lại ngoài dự đoán tỏ thái độ, dáng vẻ đếm xỉa đến.

      Nhưng thái độ của Tây Nhạc cũng quan trọng, bây giờ mọi người chỉ quan tâm động thái của Đông Lâm và Bắc Mạc.

      Bắc Mạc phái thiếu chủ Thiên gia Thiên Thần làm sứ giả, trước Đông Lâm. Thiên Thần còn chưa có nhìn thấy Nạp Lan Thần Dật bị Nam Ức Tịnh chặn lại nửa đường rồi.

      "Vì sao hoàng hậu Đông Lâm lại chặn đón vi thần?" Thiên Thần bị Nam Ức Tịnh chặn đường, khó là võ công của phải là đối thủ của Nam Ức Tịnh, đàng phải cười híp mắt nhìn Nam Ức Tịnh, hỏi.

      Con ngươi đen tuyền của Nam Ức Tịnh lóe ra ánh sáng bí hiểm, nở nụ cười yếu ớt, chậm rãi "Bản cung chỉ càm thấy ngươi cần thiết phải gặp Thần Dật."

      "Hả? Vì sao hoàng hậu nương nương lại lời này?" Thiên Thần nghe Nam Ức Tịnh , cũng sốt ruột, bên môi là nụ cười bất cần đời, nhìn Nam Ức Tịnh, dáng vẻ rất nghiêm túc học hỏi.

      Nam Ức Tịnh liếc nhìn Thiên Thần, trong mắt là giảo hoạt, nở nụ cười, tốt bụng "Hạ Văn Cử phái ngươi qua đây để Thần Dật cùng tấn công Tây Nhạc sao?"

      Thiên Thần bị Nam Ức Tịnh nhìn thấu mục đích đến cũng kinh hoảng, mục đích chuyến này chính là cái này, bị Nam Ức Tịnh đoán trước được cũng có gì đáng kinh ngạc. vẫn trấn định như cũ nhìn Nam Ức Tịnh, cười "Hoàng hậu nương nương quả nhiên thông tuệ, cho dù ngài biết được ý đồ đến của ta dù thế nào vẫn cần thương nghị biện pháp chi tiết."

      Nam Ức Tịnh thấy Thiên Thần chút hoang mang, nụ cười môi càng thêm giảo hoạt, nàng nhìn Thiên Thần, tiếp tục " cần rồi. Bởi vì Thần Dật hợp tác với ngươi. Đừng cho ta biết Hạ Văn Cử có chủ ý gì, muốn Đông Lâm động thủ tấn công Tây Nhạc trước, sau đó phải binh qua, danh nghĩa là hợp tác cùng Đông Lâm nhưng thực ra lại trở giáo để Tây Nhạc liên minh cùng Bắc Mạc."

      Thiên Thần nghe Nam Ức Tịnh những lời này, vẻ mặt bây giờ mới thực thay đổi. Thực Hạ Văn Cử suy nghĩ như vậy, tại biết vì sao Tây Nhạc lại bỗng nhiên từ chối liên minh cùng Bắc Mạc đối phó với Đông Lâm và Nam Hải. Tuy Bắc Mạc rất mạnh nhưng muốn đồng thời đối phó Đông Lâm và Nam Hải cũng quả thực dễ dàng, hơn nữa thái độ của Tây Nhạc lại , đối với Bắc Mạc cũng là uy hiếp.

      Bởi vậy Hạ Văn Cử mới nghĩ ra chiêu này. Giả bộ hợp tác cùng Đông Lâm tấn công Tây Nhạc, thực ra là để Đông Lâm ra tay với Tây Nhạc trước, Bắc Mạc giả vờ giúp đỡ Đông Lâm nhưng thực ra lại thầm liên lạc với Tây Nhạc, rằng Đông Lâm bừng bừng dã tâm ra tay với Tây Nhạc, mà Bắc Mạc lại tới giúp đỡ Tây Nhạc. Như vậy Tây Nhạc lại lúc nguy cấp thể hợp tác với Bắc Mạc, đối phó Đông Lâm.

      Đây vốn là tính toán rất tốt, có thể kéo Tây Nhạc về phía Bắc Mạc, lại còn khiến Đông Lâm nhận cú đánh bất ngờ. Chỉ tiếc, Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật là người nào, sao có thể dễ dàng bị tính kế như vậy?

      Thiên Thần có chút kinh ngạc cùng khâm phục Nam Ức Tịnh. ngờ thế nhưng Nam Ức Tịnh lại được suy nghĩ của Hạ Văn Cử, mưu lược cùng mưu trí này khiến thể khâm phục. Nhưng đồng thời cũng vô cùng nghi hoặc, vì sao Nam Ức Tịnh lại toàn bộ mọi chuyện cho , vì sao tương kế tựu kế, liên minh cùng Tây Nhạc để Bắc Mạc trở tay kịp chứ?

      Nam Ức Tịnh nhìn ra nghi hoặc trong mắt Thiên Thần, nụ cười môi càng thâm thúy, thấy mặt có chút sợ hãi mới chậm rãi , "Thiếu chủ Thiên Thần kỳ quái vì sao bản cung phải những lời này cho ngươi sao?"

      Thiên Thần gật gật đầu, Nam Ức Tịnh liếc mắt nhìn trái phải, người bên cạnh lập tức xông tới, vừa nhìn liền biết là cap thủ võ công. Lúc njày Thiên Thần mới chú ý, cung nữ thái giám sau lưng Nam Ức Tịnh thực chất là tứ đại hộ pháp Ma Cung.

      "Hoàng hậu nương nương muốn giết người diệt khẩu?" Thiên Thần cảnh giác liếc nhìn tứ đại hộ pháp, trong mắt là kinh ngạc. tại giết , đối với Nam Ức Tịnh cũng phải cách tốt nhất.

      Nam Ức Tịnh nghe Thiên Thần nhưng lại chậm rãi nở nụ cười, với "Ngươi là người trong lòng của Nghi Huyên tỷ tỷ, làm sao ta có thể giết ngươi chứ?"

      Thiên Thần nghe Nam Ức Tịnh nhắc đến Hách Liên Nghi Huyên, vẻ mặt khỏi dịu dàng hẳn. Trước đó vài ngày, Nghi Huyên viết rất nhiều thư cho , khuyên rời khỏi Bắc Mạc. Sao có thể nguyện ý đối địch với Nghi Huyên, nhưng lại là thiếu chủ Thiên gia, dù chết cũng thể phản bội Bắc Mạc.

      Bởi vậy khi nghe được kế hoạch của Hạ Văn Cử liền vui vẻ đồng ý, nếu vậy Tây Nhạc đối địch với Bắc Mạc, cũng cần đứng đối lập với Hách Liên Nghi Huyên .

      "Vậy hoàng hậu nương nương rốt cuộc muốn làm gì?" Thiên Thần có chút nghi hoặc nhìn Nam Ức Tịnh, Nam Ức Tịnh chặn đường là rốt cuộc là muốn làm cái gì, thực có chút nhìn thấu suy nghĩ của Nam Ức Tịnh rồi.

      Tươi cười môi Nam Ức Tịnh càng nở rộ càng khiến cho trong lòng Thiên Thần sợ hãi, nàng "Ngươi biết toàn bộ, sao ta có thể thả người rời khỏi sau đó được. Các ngươi bắt lại thiếu chủ Thiên Thần ."

      Thiên Thần tự biết mình phải đối thủ của tứ đại hộ pháp Ma Cung, hơn nữa nơi này còn có cung chủ Ma Cung Nam Ức Tịnh, bởi vậy cũng phản kháng. giờ khả năng chạy trốn khỏi tay bọn họ tính ra còn thấp hơn khả năng bị bắt rồi chạy trốn.

      Nam Ức Tịnh nhìn dáng vẻ hai tay chịu trói của Thiên Thần, nụ cười môi càng nhiều, có thể trở thành thiếu chủ Thiên gia đương nhiên mưu kế kém, nhốt trong cung khó đảm bảo chạy. Nghĩ tới đây, Nam Ức Tịnh khỏi có chút muốn đùa dai , "Đưa đến dịch quán của Hách Liên Nghi Huyên . Đúng rồi, cởi hết y phục của cho ta!"

      Thiên Thần vừa nghe Nam Ức Tịnh muốn nhốt ở dịch quán của Hách Liên Nghi Huyên vẻ mặt khỏi đau khổ. Cái tiểu ma nữ Hách Liên Nghi Huyên kia thủ đoạn hề hay chut nào, hơn nữa người hề hi vọng quay về Bắc Mạc nhất chính là Hách Liên Nghi Huyên, nàng nhất định dùng mọi cách theo dõi từng ngày, cho chút cơ hội chạy trốn nào.

      Nhưng vì cớ gì Nam Ức Tịnh lại muốn cởi quần áo rồi mới đưa qua?! Chẳng lẽ còn coi như phi tử hậu cung đưa đến để Hách Liên Nghi Huyên hưởng dụng sao?

      Bên này Thiên Thần còn kinh ngạc, tứ đại hộ pháp Ma Cung lưu loát thực mệnh lệnh được giao, mặt Nam Ức Tịnh khỏi lướt qua hắc tuyến, nàng để bọn họ cởi nhưng bảo bọn họ làm trước mặt mình nha.

      "Giữ lại áo trong ." Nam Ức Tịnh khó có được tốt bụng , mà bên này thái giám chuẩn bị tuyên sứ giả Bắc Mạc tới yết kiến thấy màn này, sợ tới mức nhanh như chớp chạy về ngự thư phòng.

      "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương chặn lại sứ giả Bắc Mạc rồi." Thái giám trẻ hốt ha hốt hoàng , kịp thở, dáng vẻ xem chừng là chạy cả đoạn đường.

      "Chặn lại chặn lại! Có gì kinh ngạc chứ." Nạp Lan Thần Dật buông tấu chương trong tay, mày nhíu lại, nụ cười chưa bao giờ thay đổi.

      "Hoàng hậu nương nương sai người cởi hết y phục của sứ giả Bắc Mạc rồi!" Thái giám trẻ vô cùng lo lắng, thậm trí trán còn chảy ra mồ hôi, sợ Nạp Lan Thần Dật kịp nghĩ cách cứu sứ giả Bắc Mạc.

      "Chỉ cần Ức Tịnh vui vẻ, nàng làm gì cũng được." Nạp Lan Thần Dật đối với lo lắng của thái giám trẻ cũng để tâm, trong mắt lộ ra chiều, tùy ý đáp.

      Giờ phút này thái giám trẻ rơi mồ hôi như mưa. Bắc Mạc chính là nước duy nhất có thể đối kháng với Đông Lâm. Vị sứ giả Bắc Mạc này thân phận còn tầm thường! Phải biết rằng Thiên gia chính là đại gia tộc Bắc Mạc, thiếu chủ Thiên gia lại càng đơn giản.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 100.3: Đại kết cục (Hạ)

      Editor: Mèo (meoancamam)


      "Nhưng hoàng thượng, sứ giả Bắc Mạc chính là thiếu chủ Thiên gia đấy ạ!" Thái giám trẻ thấy Nạp Lan Thần Dật có chút phản ứng nào, còn cúi đầu nhìn tấu chương khỏi chết sờn hô.

      "Cái gì?!" Rốt cuộc Nạp Lan Thần Dật cũng có phản ứng, trong nháy mắt liền biến mất trước mặt thái giám.

      Chỉ còn lại thái giám trẻ với vẻ mặt hóa đá. nghe thấy sau khi hoàng thượng biến mất câu "Thế nhưng là nam nhân!"

      Nhưng mà, đây dường như đâu phải trọng điểm mà.

      Khi Nạp Lan Thần Dật đuổi tới, Thiên Thần bị Nam Ức Tịnh phái người đưa đến dịch quán của Hách Liên Nghi Huyên. Nam Ức Tịnh thấy dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Nạp Lan Thần Dật khỏi lười biếng nhíu mày, kỳ quái hỏi "Chàng vội vã chạy tới chỗ này làm gì?"

      "Ta nghe nàng cởi y phục của Thiên Thần." Nạp Lan Thần Dật đánh giá dưới Nam Ức Tịnh, dáng vẻ oan ức vẽ vòng tròn, chẳng lẽ dáng người Thiên Thần còn so với được sao, Nam Ức Tịnh sao phải cởi y phục Thiên Thần làm gì.

      Nam Ức Tịnh thấy dáng vẻ oan ức của Nạp Lan Thần Dật khỏi bật cười. Đây là Nạp Lan Thần Dật nghĩ đến chỗ nào rồi.

      "Ta đưa đến dịch quán của Nghi Huyên tỷ tỷ rồi." Nam Ức Tịnh vẻ mặt tươi cười nhìn Nạp Lan Thần Dật, trong con ngươi thậm chí còn mang theo vài phần đùa cợt.

      Giờ phút này Nạp Lan Thần Dật lại có chút dáng vẻ xấu hổ nào, ngược lại tự nhiên thầm câu. "Luôn biết ánh mắt Ức Tịnh kém như vậy mà, nhìn ta lõa thể là được rồi!"

      Nam Ức Tịnh có võ công cao cường, thính lực đương nhiên phi phàm, nghe Nạp Lan Thần Dật bình tĩnh như vậy khỏi mồ hôi tuôn như rơi, người nam nhân này gần đây càng ngày càng bình thường rồi.

      Thiên Thần bị Nam Ức Tịnh đưa đến dịch quán của Hách Liên Nghi Huyên, thuộc hạ của Nạp Lan Thần Dật cũng hành động chậm, lập tức phái người dùng bồ câu đưa tin thông báo Hạ Văn Cử cùng nhau tấn công Tây Nhạc, hơn nữa còn dẫn đầu mang đại quân đến biên cảnh Tây Nhạc.

      Tuy Hạ Văn Cử có chút nghi hoặc vì sao Nạp Lan Thần Dật lại dễ dàng đồng ý nhưng mọi chuyện hướng đến mong muốn của , đương nhiên cảm thấy vui mừng cùng thành công, cũng dẫn đại quân đến biên cảnh Tây Nhạc.

      Nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược với dự tính. Quân đội Tây Nhạc và Đông Lâm lại liên thủ đối phó với .

      Nhìn binh sĩ Bắc Mạc gian khổ chiến đấu với Tây Nhạc và Đông Lâm vây đánh hai bên, Hạ Văn Cử nhíu chặt mày, nhìn về phía Nạp Lan Thần Dật mình ngựa vọt tới trước mặt , trong mắt lên hung ác nham hiểm, giọng lạnh lùng "Tốt cho chiêu gậy ông đập lưng ông! Tại sao ngươi có thể biết ta lừa người, hơn nữa còn có thể thu phục Da Luật Tề?"

      Bắc Mạc luôn qua lại thân thiết với Tây Nhạc, Da Luật Tề lại chịu liên minh cùng , vậy sao Nạp Lan Thần Dật có thể thu phục Da Luật Tề liên thủ cùng Đông Lâm? Huống chi kế hoạch của sai vào đâu được, trước đó thông qua Đổng Thư Thư tình báo sai , Nạp Lan Thần Dật nên cho rằng Tây Nhạc liên minh với Bắc Mạc mới đúng, sao lại có thể nghĩ đến việc thuyết phục Tây Nhạc đối phó Bắc Mạc đây?

      Nạp Lan Thần Dật nhìn dáng vẻ tức giận của Hạ Văn Cử, môi vẫn là nụ cười ôn hòa nhã nhặn trước đây, ánh mắt thâm thúy, nhanh chậm , "Hạ thái tử hỏi nhiều vấn đề như vậy, trẫm nên trả lời câu nào trước mới tốt?"

      Hạ Văn Cử nhìn Nạp Lan Thần Dật vẫn là dáng vẻ nước chảy mây trôi khỏi tức bốc khói. nhìn chằm chằm Nạp Lan Thần Dật, trong mắt lên độc, lạnh giọng chất vấn "Là tiện nhân Đổng Thư Thư kia cho ngươi ư? Chẳng lẽ thù giết nhà còn kém chút tình đáng cười với ngươi sao?"

      Nạp Lan Thần Dật nhìn Hạ Văn Cử treo lên khuôn mặt tươi cười bất cần đời cùng vẻ mặt ngoan nhưng nụ cười bên môi (Nạp Lan Thần Dật) vẫn chưa từng thay đổi, dường như bởi vì lời của Hạ Văn Cử mà có chút gợn sóng, cười đến tao nhã giống như áng mây trời, giọng từ tốn "Nàng cho ta biết."

      "Đó là Thiên Thần?! Thiên gia đời đời kiếp kiếp bảo vệ Bắc Mạc, thế nhưng lại phản bội ta?!" Hạ Văn Cử nghe Nạp Lan Thần Dật , hạn thù trong mắt càng thêm ràng, vì cớ gì luôn cẩn thận, cuối cùng lại thua thảm bại, cam lòng, cam lòng!

      Nạp Lan Thần Dật để ý Hạ Văn Cử thất lễ. Khi thất bại xét đến việc bản thân tính toán sai lầm, lại luôn cho rằng người bên cạnh phản bội, người như vậy sao có thể lấy được thắng lợi?

      Nạp Lan Thần Dật nhìn Hạ Văn Cử, ánh mắt thâm trầm, trang nghiêm mang đến uy nghiêm của quân lâm thiên hạ, từ cao nhìn xuống Hạ Văn Cử, nhàn nhạt "Người nào cũng phản bội ngươi. Chỉ là Tây Nhạc sớm bên phía Đông Lâm từ lâu, ngươi ta tin tưởng lời của Đổng Thư Thư sao? Ta biết ngươi đặt bẫy sao? Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Hạ Văn Cử, ngươi thua ở chỗ quá tự tin, đối với đối thủ của bản thân còn ."

      Hạ Văn Cử nghe được lời của Nạp Lan Thần Dật, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch. Tây Nhạc sớm liên minh với Đông Lâm, sao có thể? ràng Tây Nhạc vẫn luôn qua lại tốt với Bắc Mạc, sao có thể đột nhiên gắn bó với Đông Lâm.

      "Vì sao? Vì sao Tây Nhạc lại giúp Đông Lâm?" Hạ Văn Cử vẫn nhịn được hỏi ra.

      Hôm nay đấu trận này, cho rằng có thể tiêu diệt đại quân Đông Lâm lần duy nhất, bởi vậy dường như mang đến tất cả binh sĩ tinh nhuệ của Bắc Mạc, nhưng lại bị Nạp Lan Thần Dật phục kích, tiếp đó bị Đông Lâm và Tây Nhạc đánh vào hai phía, giờ thất bại định, Bắc Mạc mất cơ hội thống nhất thiên hạ rồi.

      thua. Thua triệt triệt để để rồi. bước sai, thua cả ván bài. Chỉ là dù cho thua, lại muốn biết rốt cuộc thua ở đâu. Vì sao Tây Nhạc lại gắn bó với Đông Lâm, để mưu kế vất vả của đều tan vỡ tất cả.

      Nạp Lan Thần Dật quá tự tin, hiểu được đối thủ của mình. Nhưng ràng vô cùng hiểu Nạp Lan Thần Dật, thậm chí còn để Đổng Thư Thư tính kế . Bởi vì biết Nạp Lan Thần Dật luôn luôn dùng người chút nghi ngờ. đối với người thân cận bên cạnh tuyệt đối dễ nghi ngờ.

      Nhưng lại vẫn xảy ra vấn đề. Đúng rồi. Vấn đề phải ở người Nạp Lan Thần Dật, mà là người hoàng đế Tây Nhạc Da Luật Tề. Nạp Lan Thần Dật đúng lắm, từng tìm hiểu Da Luật Tề chưa?

      Da Luật Tề cực kỳ trẻ nhưng lại thống trị Tây Nhạc vô cùng trật tự, nhưng lại có suy nghĩ muốn thống nhất thiên hạ, bởi vậy cũng chưa từng để Da Luật Tề vào mắt, chỉ coi Tây Nhạc như con cờ mà thôi, sao có thể dụng tâm tìm hiểu Da Luật Tề chứ?

      "Bởi vì trẫm từng đồng ý với mẫu thân của Thần Dật bảo vệ nó tốt. Bây giờ Thần Dật muốn thiên hạ này, Tây Nhạc chắp tay dâng lên có sao?" Toàn thân Da Luật Tề mặc quân phục cưỡi ngựa đến cạnh Nạp Lan Thần Dật, nhìn Nạp Lan Thần Dật bằng ánh mắt vô cùng từ ái, dường như có thể xuyên qua Nạp Lan Thần Dật nhìn thấy Mộ Dung Nguyệt vậy.

      Hạ Văn Cử nghe Da Luật Tề , ánh mắt lộ ra thể tin. Vậy mà Da Luật Tề cũng thích Mộ Dung Nguyệt, thậm chí còn vì nàng ta buông tha cả Tây Nhạc? Khó trách những năm gần đây chút biểu dã tâm Da Luật Tề cũng có, ra do chưa từng để giang sơn vào mắt sao?

      vẫn cho rằng Da Luật Tề có năng lực. Nhưng hoàng đế có năng lực sao có thể cai quản được Tây Nhạc tốt như vậy? phải có năng lực, chỉ là tham luyến thiên hạ, ham mê quyền thế mà thôi.

      đúng là thua ở đây. Thua ở phần tình cảm Da Luật Tề đối với Mộ Dung Nguyệt? Qủa buồn cười!

      "Thái tử Bắc Mạc, việc đến nước này, ngươi vẫn tự mình kết thúc ." Nạp Lan Thần Dật nhìn Hạ Văn Cử, trong mắt lạnh nhạt, đối với Hạ Văn Cử người luôn có dã tâm cùng cố chấp mà , vô luận ra sao cũng lưu lại tính mạng cho .

      cho tới bây giờ đều hiểu được đạo lý, nhân từ với địch chính là tàn nhẫn với chính mình. Nếu như hôm nay cho Hạ Văn Cử con đường sống, chẳng khác nào chôn xuống kết cục thảm hại cho bản thân.

      Giờ phút này chiến tranh căn bản sắp kết thúc. Quân đội Bắc Mạc chết chết, đầu hàng đầu hàng. Gia Luật Linh cũng cưỡi ngựa đến trước Hạ Văn Cử, ánh mắt nhìn về phía Hạ Văn Cử mang vài phần thương hại.

      còn nhớ Hạ Văn Cử khi bé vẫn luôn thích kéo ống tay áo của chuyện với , cho dù giờ Bắc Mạc và Tây Nhạc đối địch, nhưng hán vẫn nhớ phần tình cảm bạn bè và Hạ Văn Cử từng có.

      Dường như Hạ Văn Cử thấy được Gia Luật Linh, bên môi lộ ra nụ cười mê hoặc lòng người, lại giống như khôi phục lại dáng vẻ Thái tử bất cần đời táo bạo khi ấy, ngửa mặt lên trời cười "Ha ha ha ha, Hạ Văn Cử ta tự mãn tính toán chi tiết lại có ngày bị người tính kế thẩm hại như vậy!"

      Binh lính Bắc Mạc còn lại thấy màn này, đều cúi đầu. Trong lòng bọn họ, Hạ Văn Cử luôn giống như vị thần giờ nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng đau đớn của như vậy, làm sao bọn họ lại chút xúc động nào chứ?

      Chỉ có Nạp Lan Thần Dật vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, dáng người cao to ngồi ngựa, chút dao động, có chỉ là uy nghiêm của quân vương thiên hạ cùng lạnh lùng, nhìn Hạ Văn Cử bằng ánh mắt sâu thẳm.

      "Người lạ như ngọc, công tử đời này độc nhất vô nhị. (*) Nạp Lan Thần Dật, ngươi đảm đương nổi những lời này, cũng xứng với nàng." Sau khi Hạ Văn Cử điên cuồng, vẻ mặt bỗng trở nên đơn, trong mắt còn chút dịu dàng như có như .

      (*) Nguyên văn là: Mạch sinh nhân như ngọc, công tử thế vô song.

      Trước mắt lên nụ cười tuyệt mỹ của Nam Ức Tịnh. Từ khi lần đầu gặp nàng, thể ngừng nàng. Chỉ là cuối cùng nàng thuộc về được. Nàng vĩnh viễn biết, từ lúc nàng gả cho Nạp Lan Thần Dật kia, đau lòng bao nhiêu.

      Khi đó, càng kiên định với quyết tâm thống nhất thiên hạ. nhất định phải đoạt nàng lại từ bên người Nạp Lan Thần Dật.

      "Linh thúc thúc, thiên hạ được thông nhất, nàng chính là nhất quốc chi mẫu. Người quỳ xuống với nàng, xưng hô hoàng hậu nương nương, người quả nguyện ý sao?" Hạ Văn Cử lại chuyển tầm mắt về phía Gia Luật Linh, có chút đồng tình . Theo ý , trơ mắt nhìn người mình ở cùng chỗ với nam nhân khác, là chuyện thống khổ nhất, hơn nữa còn xưng hô đế hậu với bọn họ.

      Gia Luật Linh ngờ Hạ Văn Cử lại đột nhiên hỏi vấn đề này. Bên môi khỏi nở nụ cời, mang theo ba phần chua sót bảy phần thoải mái.

      bao lâu nghe thấy người nhắc đến Nam Ức Tịnh, cũng rất lâu chưa từng nhắc đến nàng rồi. Nhưng chỉ có biết, người gặp lại nhớ Nam Ức Tịnh nhiều hơn, nhớ đến thời gian bọn họ ở cùng nhau ít đến thương cảm. Nhưng cũng biết, rốt cuộc Nam Ức Tịnh cũng thuộc về , hơn nữa Nạp Lan Thần Dật phong hoa tuyệt đại như vậy ở cùng nàng, còn có gì lo lắng nữa?

      "Chỉ cần nàng hạnh phúc, ta còn gì nguyện ý nữa đâu." Trong mắt Gia Luật Linh tràn đầy kiên định cùng chúc phúc, cười . Nạp Lan Thần Dật có thể thâm tình với Nam Ức Tịnh bao nhiêu, thấy rồi. khi như vậy, còn gì lo lắng, còn gì cam nữa?

      Ca ca có thể vì Mộ Dung Nguyệt mà cả Tây Nhạc cũng cần, mười năm như ngày, lòng nhớ kỹ Mộ Dung Nguyệt, chỉ là quỳ xuống xưng nàng tiếng hoàng hậu nương nương, còn có gì chứ? Chỉ cần nàng có thể hạnh phúc, yên tâm rồi.

      Hạ Văn Cử nghe Gia Luật Linh , dường như nháy mắt nghĩ thông suốt. Thôi thôi, là của , rốt cuộc có cưỡng cầu cũng được, coi như nghĩ được .

      Thiên hạ thuộc về . Nam Ức Tịnh cũng thuộc về . Rốt cuộc cũng chỉ còn hai bàn tay trắng.

      Kiếm tốt ra khỏi vỏ, máu vẩy sa trường. Dáng người của Hạ Văn Cử từ từ ngã xuống, những binh linh Bắc Mạc chiến đấu nơi trọng yếu thấy màn này cũng đều buông đao xuống, thậm chí còn có người tự vẫn chết cùng Hạ Văn Cử.

      Có thể có binh lính trung thành với như vậy, thậm chí nguyện chết cùng , rốt cuộc Hạ Văn Cử cũng tính là quá thất bại.

      Hạ Văn Cử vừa chết, quân đội Bắc Mạc thua cuộc. Tây Nhạc tuyên bố thần phục Đông Lâm. Quân đội Đông Lâm tiến quân thần tốc, bức đến hoàng cung Bắc Mạc, hoàng đế Bắc Mạc vừa trải qua đau đớn mất con, giờ thế cục định, thể mở cổng thành.

      Đến đây. Thiên hạ thống nhất. Nạp Lan Thần Dật quân vương thiên hạ, mà Nam Ức Tịnh cũng thành Hoàng hậu duy nhất trong thiên hạ.

      HOÀN CHÍNH VĂN

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Ngoại truyện

      Editor: Mèo (meoancamam)


      【Đứa trẻ phúc hắc 1】


      Ngự hoa viên.

      nữ tử mặc cung trang màu hồng nhạt, mái tóc búi cao, cài lên cây trâm cực kỳ quý giá, dáng vẻ ung dung cao quý. Khuôn mặt trang điểm tinh xảo, con ngươi ậc nước, chiếc mũi tinh tế, đôi môi xinh xắn, dáng vẻ đáng động lòng người.

      Nàng mình đứng trong ngự hoa viên, kiễng chân trông ngóng, dường như chờ đợi ai đó. Nhìn thấy bóng dáng áo trắng nhanh chậm đến cách đó xa, trong mắt nữ tử lộ ra vui vẻ, chỉnh lại xiêm áo hồi, đến chỗ bóng dáng áo trắng kia, thế nhưng còn vô tình ngã sấp xuống đất.

      "Ôi." Cả người nàng ngã dưới đất, xem ra cũng , nhưng nàng bị ngã cực kỳ thành thạo, chút cũng ngã làm hỏng tóc nàng, khiến cả người nàng khi đứng dậy có chút chật vật, ngược lại có vẻ điềm đạm đáng .

      Nạp Lan Thần Dật mang theo Nạp Lan Phượng năm tuổi ra ngoài bộ, đúng lúc nữ nhân xa lạ này thế nhưng lại ngã sấp trước mặt . Từ khi đăng cơ làm hoàng đế, thực ra cũng cần dùng thủ đoạn, nhưng mánh khóe dễ hiểu như thế này vẫn thể gạt được mắt .

      hơi nhíu mày, trong mắt lên kiên nhẫn. Những năm gần đây, cho dù ra lệnh cả đời này chỉ có Nam Ức Tịnh là hoàng hậu duy nhất, cưới nữ nhân nào khác, thậm chí còn giết gà dọa khỉ xử trí mấy nữ nhân muốn quyến rũ , nhưng nữ nhân muốn đến quyến rũ vẫn nối tiếp nhau đến dứt.

      Chẳng lẽ sức quyến rũ của thực lớn như vậy sao? Lớn đến nỗi khiến cho những nữ tử này nguyện ý mạo hiểm tính mạng dù đám người trước ngã xuống, người sau vẫn tiến lên ư? Đáng tiếc, dù cho các nàng chết trước mặt , cũng nhìn thêm chút nào.

      Nạp Lan Thần Dật nhạy bén thông tuệ cả nước đều biết, nàng ta nếu muốn chiếm được thương xót của Nạp Lan Thần Dật, cú ngã khi nay đương nhiên phải giả vờ, cho dù nàng ta khống chế cực kỳ tốt chân nàng ta cũng thực bị thương, bởi vậy nước mắt rơi ra cũng giả, thế nhưng Nạp Lan Thần Dật chẳng thèm ngó ngàng tới, định tiếp.

      Nàng ta biết nên làm gì lại nhìn thấy Nạp Lan Phượng đến trước mặt nàng ta, gương mặt ngây thơ trong sáng. thể , dáng vẻ của Nạp Lan Phượng cực kỳ đáng xinh xắn, khiến người ta thể nào cảm thấy chán ghét được, nhưng khi Nạp Lan Phượng mở miệng, nữ tử này liền mất sạch hảo cảm của mình đối với Nạp Lan Phượng.

      Nha đầu chết tiệt này thế nhưng dám gọi nàng ta là bác ?! ràng nàng ta mới mười sáu tuổi, so với mẹ đẻ của nó Nam Ức Tịnh còn hơn hẳn sáu tuổi, thế nhưng con nha đầu này dám gọi nàng ta là bác ?!

      Tức nhất vẫn là, nha đầu này vừa cái gì ấy nhỉ?! cái gì mà nàng ta nãy vẫn tốt, vừa thấy Nạp Lan Thần Dật liền ngã sấp mặt luôn, nàng ta giống như nữ tử chưa trải việc đời vậy.

      Cho dù trong lòng nữ tử này hận nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng dám ác ý với Nạp Lan Phượng. Dù gì Nạp Lan Thần Dật sủng thê như mạng, mà thê tử của lại vô cùng thương con này, ai cũng dám động đến nửa ngón tay của Nạp Lan Phượng, nàng ta sao dám tùy tiện đắc tội Nạp Lan Phượng chứ?

      Nữ tử này nhịn xuống tức giận, liếc nhìn Nạp Lan Phượng, nở nụ cười tươi " ra là tiểu công chúa, Tư Vũ tỷ tỷ cẩn thận bị trật chân, chứ phải cố tình mạo phạm thánh giá."

      Lời dịu dàng lịch , phối hợp với nước mắt mặt quả rất có dáng vẻ dịu dàng đáng , còn quên nhìn trộm Nạp Lan Thần Dật bên đó. Nhưng Nạp Lan Thần Dật là người nào? Trước kia đến Hạ U Lan đệ nhất mỹ nhân danh chấn bốn nước thương nhung nhớ còn nhìn nhiều chút, huống chi cái Tư Vũ gì gì đó này chỉ có nhan sắc bậc trung?

      Trong mắt trong tim chỉ có duy nhất Nam Ức Tịnh, theo thấy, Nam Ức Tịnh chính là nữ tử đẹp nhất thế gian này. Nhưng lại, cũng thực có nữ tử nào đẹp hơn Nam Ức Tịnh xuất nữa, người duy nhất có thể so sánh với nàng là Hạ U Lan bây giờ cũng bỏ qua khúc mắc, gả cho người ta rồi, đến phu quân của Hạ U Lan sao, đó chính là Lạc Huyền Lăng thực - Tề công tử.

      Nạp Lan Phượng nhìn thấy nữ nhân đáng ghét này thế nhưng còn chịu thu liễm, còn dám nhìn trộm phụ hoàng bé, trong mắt khỏi thoáng qua giảo hoạt. Tư Vũ tỷ tỷ? Nàng ta đây là khó chịu bé gọi nàng là bác sao?

      Nghĩ tới đây, Nạp Lan Phượng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, ngây thơ trong sáng nhìn Hoắc Tư Vũ, dường như khó hiểu "Tư Vũ tỷ tỷ? Ta nhớ mẫu hậu chỉ sinh ra nữ nhi là ta, khi nào có thêm tỷ tỷ rồi? Hơn nữa bác người nhìn trông còn già hơn mẫu hậu ta, sao mẫu hậu ta có thể sinh ra nữ nhân già như người chứ?"

      Hoắc Tư Vũ nghe Nạp Lan Phượng , thiếu chút nữa tức đến thở nổi rồi, nàng ta tức giận nhìn Nạp Lan Phượng. Nạp Lan Phượng thấy Hoắc Tư Vũ lộ bản chất, nở nụ cười nhưng mặt lại giả vờ sợ hãi, trốn sang bên cạnh người Nạp Lan Thần Dật "Bác , vì sao người trừng Phượng nhi, Phượng nhi rất sợ."

      Trong lòng Hoắc Tư Vũ hận Nạp Lan Phượng đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Nạp Lan Thần Dật đứng chắn phía trước lại nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, nàng ta đành phải gắng sức nở nụ cười dịu dàng, muốn đến gần Nạp Lan Phượng "Là Tư Vũ bậy, nếu tiểu công chúa ngại, có thể gọi ta tiếng dì cũng được."

      "Làm càn!" Lúc này Nạp Lan Phượng còn chưa mở miệng Nạp Lan Thần Dật lạnh lùng quát. biết từ nơi nào xuất nữ nhân biết đúng mực thế này, lại muốn Phượng nhi gọi nàng ta tiếng dì?

      Hoắc Tư Vũ chính là con của Binh bộ thượng thư, vốn mấy ngày trước có cơ duyên gặp được Nạp Lan Thần Dật, cả người chấn động, nghĩ đến Ngự Hoa Viên này lớn mật quyến rũ, ai ngờ Nạp Lan Thần Dật vốn ôn hòa lịch khi nổi giận lại thực đáng sợ như thế.

      Tuy lớn tiếng quát, chỉ câu làm càn vô cùng đơn giản cùng ánh mắt băng lạnh thấu xương, thế nhưng cũng khiến nàng ta tự chủ được phát run lên, nước mắt lộp bộp chảy xuống.

      Nhìn dáng vẻ khóc như hoa lê đẫm mưa của Hoắc Tư Vũ, Nạp Lan Thần Dật chỉ cảm thấy phiền chán. ghét nhất chính là thấy nữ nhân cả ngày chỉ biết khóc sướt mướt, chỉ có Ức Tịnh của tốt, chưa từng khóc sướt mướt như vậy. Dù cho Ức Tịnh của khóc cũng chỉ khiến đau lòng chứ hề phiền chán.

      "Bác , người đừng khóc." Nạp Lan Phượng nhìn thoáng qua Hoắc Tư Vũ mãnh liệt rơi nước mắt, tốt bugj an ủi, trong mắt Hoắc Tư Vũ thoáng qua kinh ngạc, tiểu ma nữ này sao có thể tốt bụng như vậy được, quả nhiên, câu tiếp theo của Nạp Lan Phượng chứng minh suy nghĩ của nàng ta "Người vốn vô cùng xấu, lại khóc đến lem hết cả tầng phấn dày, Phượng nhi nhìn mà muốn ói."

      Hoắc Tư Vũ bị Nạp Lan Phượng trêu tức đến hộc máu, còn chưa kịp chuyện, Nạp Lan Thần Dật lạnh lùng phân phó thị vệ bên cạnh "Mang nữ nhân này ra ngoài cho trẫm, mặt khác tra xem ai để nàng ta vào, còn có, người thân làm quan trong triều của nàng ta, đều cùng cách chức !"

      Hoắc Tư Vũ còn chưa kịp phản ứng lại bị thị vệ mạnh mẽ ném ra ngoài, để lại cho nàng ta chỉ còn bóng lưng lạnh lẽo của Nạp Lan Thần Dật. Nàng ta ngờ những Nạp Lan Thần Dật chút thương tiếc nàng ta, còn nghĩ làm ra chuyện tuyệt tình như vậy.

      Chỉ sợ Hộ bộ thượng thư(*) còn biết, chỉ vì hành động càn rỡ của con mình lại hại ông ta bỏ mất chức quan ngồi mười mấy năm.

      (*) Bên ghi là Binh bộ thượng thư nhưng bên dưới lại là Hộ bộ thượng thư, có lẽ do tác giả nhầm.


      【Đứa trẻ phúc hắc 2】

      Phụ hoàng, phụ hoàng, Phượng nhi muốn ăn mứt quả!" Nạp Lan Phượng ngồi ghế, bỗng nhiên nghĩ ra với Nạp Lan Thần Dật.

      Nạp Lan Thần Dật chơi cờ mình, chính là đến chỗ quan trọng, đâu có hơi sức để ý tới Nạp Lan Phượng, hơn nữa Ức Tịnh nhà dặn qua, Phượng nhi mọc răng thể ăn mứt quả.

      " được." Nạp Lan Thần Dật đơn giản ràng , rồi lại tiếp tục chuyên tâm nghiên cứu ván cờ.

      Nạp Lan Phượng thấy phụ hoàng để ý tới bé, lại cho bé ăn mứt quả, khỏi giả vờ khóc, tội nghiệp đáng thương "Hu hu hu hu, phụ hoàng đáng ghét, phụ hoàng để ý tới Phượng nhi!"

      Nạp Lan Thần Dật có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Nạp Lan Phượng, chiêu làm nũng này rốt cuộc là ai dạy bé, cả đời này của và Ức Tịnh đều thích nhất là cho người khác thấy được điểm yếu của bản thân, vì sao lại sinh ra con như thế này chứ.

      khỏi có chút đau đầu vuốt trán, Nạp Lan Thần Dật sâu xa với Nạp Lan Phượng, " phải phụ hoàng quan tâm Phượng nhi, nhưng mẫu hậu con , thể ăn mứt quả."

      Nạp Lan Phượng vừa nghe, bĩu môi, mất hứng rồi. Nạp Lan Thần Dật khỏi bất đắc dĩ, chịu nổi chiêu này của tiểu ma nữ, nhưng mệnh lệnh của Ức Tịnh thể làm trái.

      Nhưng bình thường, nếu như đắc tội tiểu ma nữ Nạp Lan Phượng này đều có kết quả tốt. Qủa nhiên, Nạp Lan Phượng chạy nhanh như làn khói rồi.

      "Mẫu thân, có người bắt nạt Phượng nhi!" Nạp Lan Phượng lộ ra vẻ mặt đáng thương tội nghiệp, đôi mắt ậc nước chớp chớp, giống như có thể rơi ra nước mắt được rồi, bàn tay nho của bé kéo tay Nam Ức Tịnh .

      Nam Ức Tịnh cực kỳ thương con này, thấy dáng vẻ oan ức của Nạp Lan Phượng khỏi đau lòng ôm lấy bé, vài phần tức giận "Ai dám bắt nạt con? Mẫu thân trừng trị !"

      "Nhưng Phượng nhi lo mẫu thân đánh lại người ấy!" Nạp Lan Phượng kéo tay áo Nam Ức Tịnh, vẻ mặt lo lắng, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy được loáng thoáng giảo hoạt trong mắt bé.

      Nam Ức Tịnh vừa nghe liền nhíu mày, mấy năm nay toàn ở trong cung, rất lâu nàng chưa từng động võ, đến Nạp Lan Phượng cũng biết thực ra mẫu thân bé chính là cao thủ võ lâm. Nhưng Nam Ức Tịnh cũng định giải thích nhưng điều này, nàng "Mẫu thân đánh lại còn còn phụ thân con! Để phụ thân con đánh !"

      "Đây là mẫu thân , thể lừa con...!" Trong mắt Nạp Lan Phượng lên giảo hoạt, động tác ngây thơ nhìn Nam Ức Tịnh.

      " bao giờ mẫu thân lừa con đâu, , là ai bắt nạt con?" Nam Ức Tịnh sờ đầu Nạp Lan Phượng, dáng vẻ từ ái.

      "Là phụ thân!" Nạp Lan Phượng cao giọng đáp.

      Gương mặt Nam Ức Tịnh xoẹt qua hắc tuyến, mà Nạp Lan Thần Dật đuổi theo Nạp Lan Phượng đến cũng đúng lúc nghe được đối thoại ràng.

      Nam Ức Tịnh nhìn Nạp Lan Thần Dật, với Nạp Lan Thần Dật " cần giải thích. Thiếp đáp ứng Phượng nhi rồi."

      Vì vậy, Nạp Lan Thân Dật bèn bất đắc dĩ tự đánh mình, vừa ai oán nghĩ, trong ngoài được lòng người mà, ràng nghe lời Ức Tịnh cho Phượng nhi ăn mứt quả, cuối cùng lại rơi vào kết cục này.

      Nhưng , lấy mưu trí thủ đoạn của Nạp Lan Thần Dật, nếu muốn ai có thể tính kế . Lấy võ công của , nếu muốn cũng ai có thể bắt ép được.

      Nạp Lan Thần Dật đối với việc bị thê nữ (*) áp bức, ngắn gọn là, đau cũng hạnh phúc.

      (*) thê nữ : vợ và con .

      TOÀN VĂN HOÀN

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :