1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuồng hậu, ngoan ngoãn để trẫm sủng - Thuỷ Thanh Thiền

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6: Tìm người trong bức họa, tìm nàng?.

      Edit: LanhThienNhi255.

      Đinh Trúc nghe Nam Ức Tịnh , khỏi chau mày, các chủ cính là phái đến thoe dõi Doãn gia, cũng có muốn giết Doãn Lưu Quang, nhưng mà cung chủ Ma Cung phải là ở nhờ thôi sao, vì sao lại cho bọn họ đối với Doãn Lưu Quang xuống tay?.

      Nhưng trực giác cho biết, cung chủ Ma Cung tuyệt đối phải là người mà có thể đối phó, vì kế khoạch này, chỉ có thể mau chóng đem tình huống cấp báo các chủ, để các chủ định đoạt.

      Nghĩ đến đây, Đinh Trúc hướng Nam Ức Tịnh ôm quyền “ Đinh Trúc chỉ nghe theo mênh lệnh các chủ. Bất quá, lời cung chủ , ta chuyền đạt cho các chủ. Cáo từ!”.

      Ngay tại thời điểm Đinh Trúc xoay người chuẩn bị dời , bức họa từ tay áo rơi xuống, bức họa cuộn tròn rơi mặt đất bị bung ra. bức họa là nữ tử, nữ tử thân mặc màu tím nhạt, dung mạo tú lệ, ánh mắt trong suốt như nắng mai, khóe môi lên ý cười thanh linh, quả nhiên là dung mạo khuynh quốc khuynh thành.

      Đinh Trúc thấy bức họa rơi xuống, lập tức cúi người đem bức họa nhặt lên, lần nữa để vào trong ống tay áo, chuẩn bị dời , Đinh Trúc lại thấy Nam Ức Tịnh gọi lại “ Chờ chút”.

      “ Cung chủ còn có gì phân phó?” Đinh Trúc nghe Nam Ức Tịnh gọi lại, nghĩ đến Nam Ức Tịnh muốn đổi ý, trong mắt lặp tức cuất thần sắc đề phòng, hướng phía Nam Ức Tịnh .

      Con ngươi đen tuyền của Nam Ức Tịnh ngày càng sâu thăm thẳm, chăm chú nhìn Đinh Trúc nửa ngày, mới chậm dãi mở miệng, làm như thực tùy ý hỏi “ Mới vừa rồi ta vô ý thấy được bức tranh vẽ nữ tử, biết nàng cùng các hạ là quan hệ như thế nào?”.

      “ Cung chủ gặp qua nàng?” Đinh Trúc nghe Nam Ức Tịnh hỏi, trong mắt xuất chút kinh hỉ, bức họa này là do các chủ tự tay vẽ lên, chỉ người có, mà mỗi thủ hạ người Ám các đều có bức, đều là các chủ tự tay vẽ, bốn nắm, các chủ luôn tìm nữ tử trong bức họa kia.

      Theo lý mà có bức họa nhất định dễ dàng tìm kiếm, thế nhưng vẫn tin tức gì. Suốt bốn năm liền, bằng vào cơ sở ngầm của Ám các trải rộng tứ quốc, cư nhiên đều có bất cứ tin tức nào về nữ tử này. Thế nhưng các chủ như trước vẫn buông tay, vẫn lệnh cho bọn họ tiếp tục tìm kiếm.

      Từ lúc Ám các thành lập, liền theo bên người các chủ, nay là năm thứ sáu. Nhưng đối với chuyện tình của các chủ hoàn toàn biết gì cả, cũng biết nữ tử trong bức tranh cùng các chủ có quan hệ như thế nào, nhìn thấy vẻ mặt các chủ ngắm nữ tử trong tranh có thể thấy người đối với nàng vô cùng dụng tâm, các chủ đối với này ắt hẳn tình cảm chân thành.

      Nam Ức Tịnh nhìn đến Đinh Trúc thần sắc mừng rỡ, khỏi nhíu mày. Nàng hiển nhiên gặp qua, bởi vì nữ tử trong bức tranh đó chính là nàng năm đó mười ba tuổi!.

      Nhưng tại sao Đinh Trúc có bức họa của nàng? Lại vì sao phải tìm nàng?.

      Sau khi nàng trở lại Nam Hải, mỗi ngày đều sống trong cung, chưa từng ra khỏi, người gặp qua dung mạo của nàng rất ít, trừ bỏ người trong cung của nàng, duy nhất gặp qua người ngoài chính là Lam Cẩn Du. Nhưng là bọn họ đều nghĩ nàng chết bốn năm trước, sao có thể tìm nàng?.

      “ Chưa từng gặp qua, chẳng qua là cảm thấy nàng xinh đẹp mà thôi. biết nàng cùng các hạ là quan hệ như thế nào? Ta nếu ngày sau gặp, báo cho nàng biết, các hạ tìm nàng” Nam Ức Tịnh trong lòng cân nhắc nhiều lần, quyết tâm vẫn là yên lặng xem xét, nàng ung dung thản nhiên , khó thấy được lúc nàng ôn hòa.

      Đinh Trúc đột nhiên thấy Nam Ức Tịnh ôn hòa có chút thích ứng, bất quá nghĩ nếu việc này có cung chủ Ma Cung ra tay giúp, có lẽ chừng có thể tìm được nữ tử trong tranh, vì thế liền đối với Nam Ức Tịnh , ta cũng biết nữ tử trong tranh lai lịch như thế nào, ta là phụng mệnh Các chủ thầm tìm kiếm. Có lẽ các chủ đối với này tình cảm chân thành, các chủ lệnh cho chúng ta tìm kiếm suốt bốn năm, nhưng cũng có tin tức. Nếu cung chủ có thể giúp các chủ tìm được nữ tử trong bức tranh, các chủ chắc chắn hậu tạ cung chủ!”.

      “ Nha? Bản thân ta cũng biết các chủ Ám các, các ngươi thiết diện vô tình cũng có tình cảm chân thành với người sao?” Nam Ức Tịnh nghe vậy, nhíu lông mày, lên bộ dáng hứng thú, đối với Đinh Trúc “ Hảo, ngày sau nếu ta nhìn thấy nàng, tất báo cho ngươi biết. Dù sao làm cho các chủ Ám các thiếu ta cái ân tình, đúng là điều kiện tồi”.

      Đinh Trúc thấy Nam Ức Tịnh đáp ứng, liền hướng phía nàng cảm tạ, sau liền ly khai.

      Đinh Trúc rồi, Nam Ức Tịnh mình đứng trong ngõ , ánh mặt trời đem bóng dáng của nàng kéo dài, lông mày nàng gắt gao nhíu lại, dấu ở phía dưới khắn che mặt cũng là đôi môi mím chặt.

      Các chủ Ám các tìm kiếm nàng bốn năm. Bốn năm, phải là sau khi nàng chết liền bắt đầu tìm kiếm nàng sao?.

      Ma Cung cùng Ám các tuy rằng đều là tổ chức giang hồ cường đại, nhưng là xưa nay nước sông phạm nước giếng, huống chi năm ấy nàng mười ba tuổi, cũng chỉ là công chúa được cưng chiều bị giam trong thâm cung, càng thể cùng các chủ Ám các có liên quan tới nhau, rốt cuộc các chủ Ám các vì sao tận lực tìm nàng lâu như vậy?.

      là ai vậy, vì sao lại tìm nàng? Nếu tìm nàng, tất nhiên biết được thân phận của nàng, dùng cái gì kết luận nàng còn chưa chết? Cũng nhất định chấp nhất tìm nàng lâu như vậy?.

      Trong lòng lên nối băn khoăn, Nam Ức Tịnh đứng trong ngõ hẻm nhíu mày hồi lâu, thẳng đến khi thanh ôn nhã của Doãn Lưu Quang đánh gãy suy nghĩ nàng “ Cung chủ sao lại ở chỗ này, là muốn Lưu Quang tìm”.

      Nam Ức Tịnh kiềm chế nỗi băn khoăn xuống, nâng con mắt liếc qua Doãn Lưu Quang, khéo môi lên chút ý cười, ung dung tới được đến đây, Doãn thiếu chủ muốn thể nét mặt cao quý? Hiệu xuất cũng cao”.

      Doãn Lưu Quang đối với lời châm chọc của Nam Ức Tịnh, biểu tình vẫn như trước ôn hòa hữu lễ, hướn Nam Ức Tịnh dám làm cho cung chủ chờ lâu. Phủ tại hạ ngay tại chỗ này cách đó xa, tại liền dẫn cung chủ qua”.

      Nam Ức Tịnh từ chối cho ý kiến, về phía trước hai bước, nhanh chậm theo Doãn Lưu Quang, dọc đường đều suy nghĩ về chuyện các chủ Ám các, ngay cả Doãn Lưu Quang cùng nàng chuyện, nàng cũng quan tâm.

      “ Lưu Quang ca ca, ngươi trở lại!” Nàng cừa mới cùng với Doãn Lưu Quàn vào cửa, chợt nghe đến thanh mềm mại của nữ tử.

      Nam Ức Tịnh có chút hứng thú nâng mắt lên nhìn, liền nhìn thấy người mặc xiêm y màu hồng, búi tóc dịu dàng đứng trước mặt, bộ dáng này tính là đẹp cực điểm, nhưng là thanh tú xinh đẹp, nàng hướng đôi mắt mê luyến nhìn Doãn Lưu Quang, mặt lên mảnh đỏ hồng.

      “ Nàng là ai?” Thấy bên người Doãn Lưu Quang là Nam Ức Tịnh, nữ tử thần sắc hơi đổi, trong mắt cực nhanh lên tia tàn nhẫn, nhưng cũng rất nhanh lấy dịu dàng che dấu.

      “ Vị này là khách quý cung chủ Ma Cung, do hoàng thượng mời đến, tạm thời ở lại trong phủ chúng ta” Doãn Lưu Quang nghe được nữ tử hỏi, mặt mày như trước ôn hòa, lại chỉ vào nữ tử, hữu lễ thay Nam Ức Tịnh giới thiệu “ Đây là muội muội ta, Doãn Lưu Nguyệt”.



      Chương 7: Ta việc gì phải quản ngươi có phải hay là muội muội !.

      Edit: LanhThienNhi255.

      Nghe được Doãn Lưu Quang giới thiệu, trong con ngươi Nam Ức Tịnh hiên lên tia nghi hoặc. Doãn Lưu Quang có muội muội sao? Thần sắc của này khi nhìn , cũng phải vẻ mặt của muội muội nhìn huynh trưởng, ràng là cái nhìn ái mộ của nữ tử!.

      Bất quá chuyện này cũng trong phạm vi nàng quan tâm, chỉ cần này chọc tới nàng, nàng tự nhiên cũng lười để ý. Khóe môi khẽ lên chút ý cười, Nam Ức Tịnh mặn nhạt đáp “ Doãn tiểu thư, mấy ngày nay, Quỳnh Lạc làm phiền”.

      “ Quỳnh Lạc muội muội cần phải khách khí, nếu là khách quý của hoàng thượng, ta cùng Lưu Quang ca ca tiếp đãi ngươi tốt” Doãn Lưu Nguyệt nghe được Nam Ức Tịnh , lông mày hơi nhíu lại, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười dịu dàng hướng Nam Ức Tịnh .

      Doãn Lưu Nguyệt tuy rằng thoạt nhìn dịu dàng động lòng người nhưng sâu trong đáy mắt nàng là tia tàn nhẫn, tuy vậy cũng thể gạt được Nam Ức Tịnh, huống chi nàng mặc dù vừa cần phải khách khí, trong lời ý tứ ràng đem nàng bài trừ ra bên ngoài, ý tứ nhắc nhở cảnh cáo cho nàng biết, nàng bất quá chỉ là ngoại nhân mà thôi.

      Mâu trung Nam Ức Tịnh lướt qua tia đùa cợt, muốn nhắc nhở nàng chỉ là người ngoài sao? Nàng căn bản cũng muốn cùng bọn họ trở thành người nhà, trải qua việc bị người thân nhất phản bội, nàng cũng sớm hề tin tưởng người khác.

      “ Doãn tiểu thư vẫn là cùng Doãn thiếu chủ giống nhau, gọi ta là cung chủ . Những năm gần đây cũng nghe thành thói quen” Nam Ức Tịnh nhìn Doãn Lưu Nguyệt, khóe môi khẽ lên ý cười, ngữ điệu lười biếng .

      Nếu nàng ta muốn xem nàng vào hàng ngũ ngoại nhân, như vậy nàng liền cùng nàng ta tính toán rành mạch. Lòng dạ mang theo nham hiểm xấu xa, còn xưng hô tỷ muội, là người ghê tởm!.

      Doãn Lưu Nguyệt hoàn toàn thấy được ý cảnh cáo trong lời Nam Ức Tịnh, nhưng là nàng ngờ rằng Nam Ức Tịnh vậy mà liền cùng nàng phân giới hạn, trong lòng vui sướng rất nhiều, tuy với việc Nam Ức Tịnh vô lễ cùng kiêu ngạo khiến nàng tức giận, nhưng vì duy trì hình tượng dịu dàng ở trước mặt Doãn Lưu Quang, nàng cũng chỉ là cười yếu ớt đáp “ Là Lưu Nguyệt đường đột”.

      Gia chủ đời trước Doãn gia qua đời, nay dưới Doãn gia cũng chỉ có Doãn Lưu Quang cùng Doãn Lưu Nguyệt là hai vị chủ tử, bởi vậy sau khi gặp qua Doãn Lưu Nguyệt, Nam Ức Tịnh liền lập tức đến gian phòng của nàng, đóng cửa ra.

      Đối với việc tìm kiếm của các chủ Ám các, nàng trăm mối vẫn thể hiểu, thêm Ám các tựa hồ động tâm tư với Doãn gia,
      Xem ra việc nàng muốn cùng Ám các nướng sông phạm nước giếng, cũng là có khả năng.

      Nếu Ám các phái người theo dõi nàng, nàng phái người điều tra lại Ám các 1 chút. Cũng phải là việc gì quá mức .

      Sau khi quyết định, Nam Ức Tịnh liền xuất môn, nhưng vừa mới ra ngoài lại gặp phải Doãn Lưu Nguyệt.

      “Cung chủ muốn xuất môn sao?” Doãn Lưu Nguyệt nhìn bộ dáng Nam Ức Tịnh muốn xuất môn, liền chắn trước mặt Nam Ức Tịnh hỏi.

      “Giờ phút này Doãn Lưu Nguyệt giống ban ngày, ở trước mặt Doãn Lưu Quang ôn hòa vô hại, trong con ngươi ràng cất giấu tàn nhẫn cùng mưu kế, tuy rằng khóe môi như trước tươi cười dịu dàng, nhưng Nam Ức Tịnh vẫn có theo ánh mắt nàng thấy được địch ý.

      Địch ý sao? Nàng, Nam Ức Tịnh sợ nhất chính là địch nhân. Chỉ là, địch nhân này rất ngu xuẩn, nàng vốn có hứng thú.

      “Doãn tiểu thư có việc tìm ta sao?” Dù sao việc xuất môn cấp bách, chậm 1 chút cũng sao, Nam Ức Tịnh nhíu mày, giả bộ nhìn Doãn Lưu Nguyệt, nhìn xem nàng đặc biệt chạy tới nơi này thị uy đến tột cùng là vì chuyện gì.

      Doãn Lưu Nguyệt đối với thái độ lười biết chút để ý của Nam Ức Tịnh rất là căm thù, thần sắc của nàng ràng thản nhiên vô cùng, thế nhưng lại tạo ra 1 khí thế khó có thể đến gần, cả người Nam Ức Tịnh tỏa ra cao quý xuất trần, làm cho người ta cảm thấy nàng lười biếng chút để ý cùng ngạo mạn khinh thường.

      “Ta tới là cho ngươi biết 2 việc. Thứ nhất, cho dù là hoàng thượng, cũng phải kiêng kỵ Doãn gia 3 phần, cho nên, đừng tưởng rằng ngươi là khách nhân được hoàng thượng mời đến, là giỏi. Thứ hai, ta phải muội muội ruột Lưu Quang ca ca, là phụ thân thu dưỡng ta làm nữ nhi, ta cùng Lưu Quang ca ca thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tương lai ta nhất định là chủ mẫu của Doãn gia, khuyên ngươi nên động tâm tư lên Lưu Quang ca ca!” Doãn Lưu Nguyệt vì bực tức thái độ Nam Ức Tịnh, cũng còn giả bộ cái gì dịu dàng, dứt khoát thẳng.

      Nàng ràng như vậy, chắc rằng Nam Ức Tịnh cũng dám làm càn. Nam Ức Tịnh tuy biểu với Lưu Quang ca ca có tình cảm, chính là lại xem ánh mắt Lưu Quang ca ca ràng thích hợp, nàng phải nhanh chóng bóp chết loại khả năng này. Nhưng Nam Ức Tịnh là được hoàng thượng mời đến, nàng lại 1 thân võ công cao cường, cũng thể hướng Nam Ức Tịnh xuống tay, bởi vậy chỉ có thể cảnh cáo.

      Nhưng lời cảnh cáo này trong mắt Nam Ức Tịnh, là cực kỳ buồn cười. Doãn Lưu Nguyệt này, hẳn là được Doãn gia bảo hộ quá tốt, nghĩ đến thế lực Doãn gia liền có thể làm được tất cả.

      “Ta đây cũng cho ngươi biết 2 việc. Thứ nhất ta mặc kệ là hoàng thượng Nam Hải hay Doãn gia, ở trong mắt ta, cũng là gì. Thứ hai, ngươi phải thân muội muội ruột Doãn Lưu Quang, cùng ta 1 chút quan hệ cũng có, ta, đối với Doãn Lưu Quang có hứng thú.” Nam Ức Tịnh xinh đẹp đến tận cùng, trong con ngươi mang theo vẻ tà mị giống như Mạn Đà La, sâu trong đáy mắt cất giấu sắc bén, nàng nhìn Doãn Lưu Nguyệt ràng từng chữ .

      Doãn Lưu Nguyệt bị thái độ cuồng ngạo của Nam Ức Tịnh hoàn toàn chọc giận, mặt nàng đỏ lên, chỉ vào Nam Ức Tịnh, muốn mở miệng, lại bị Nam Ức Tịnh đánh gãy :”Còn có 1 chút, ta, tính tình được tốt, chớ nên tùy tiện trêu chọc ta!”

      “Quỳnh Lạc,ngươi khỏi quá kiêu ngạo.” Doãn Lưu Nguyệt nghe Nam Ức Tịnh , rốt cuộc nhịn được, con ngươi trầm nhìn Nam Ức Tịnh, oán hận .

      Lông mày Nam Ức Tịnh khẽ nhíu, trong con ngươi xinh đẹp lướt qua hàng vạn hàng quang, ngón tay nàng tinh tế như ngọc khẽ nhấc, 1 viên thuốc liền bay vào trong miệng Doãn Lưu Nguyệt, thân thủ Doãn Lưu Nguyệt vội vàng tránh , nhưng chậm, nàng chỉ vào Nam Ức Tịnh còn muốn nữa, lại phát nàng thế nhưng lại thể phát ra tiếng.

      “Ngươi rất ầm ỹ” Nam Ức Tịnh vừa lòng nhìn Doãn Lưu Nguyệt ra lời cùng vẻ mặt kinh hoảng, khóe môi gợi lên 1 chút châm biếm, trong mắt mang theo ý cười khiến người ta sợ hãi :”Thuốc này chỉ làm ngươi thể chuyện trong 2 canh giờ mà thôi. Ngươi có thể cứ việc tới tìm ra khiêu chiến, dù sao trong tay ta có rất nhiều thuốc, nếu thức chọc giận ta, ta khiến cho ngươi vĩnh viễn cũng thể mở miệng chuyện được!”

      Dứt lời, Nam Ức Tịnh để ý tới Doãn Lưu Nguyệt ở sau người phẫn nộ dậm chân, quay đầu rời Doãn phủ. Doãn phủ tuy rằng đề phòng nghiêm ngặt, nhưng nàng giống như lại thực tự nhiên.

      Bất quá nàng phải 1 câu đúng trọng tâm, thị vệ Doãn phủ tựa hồ so với thị vệ hoàng cung dùng được 1 chút, cũng chỉ là 1 chút mà thôi.
      Last edited by a moderator: 19/6/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8: Các chủ Ám các.

      Edit: LanhThienNhi255.

      Sau khi Nam Ức Tịnh rời khỏi phủ, liền đường đến nơi trống trải ngoại thành đế đô, phóng ra tín hiệu.

      Ma cung thế lực trải rộng tứ quốc, hơn nữa trong đó thế lực lớn nhất tại đế đô Nam Hải quốc. Ở đế đô Nam Hải, lại núp ít người trong Ma Cung, nhận được tín hiệu của Nam Ức Tịnh, phụ trách vùng đế đô là Tuấn Kì, lập tức chạy lại đây.

      Cùng với Tuấn Kì tới còn có Tiểu Tuyết.

      Thời điểm nhìn thấy Tiểu Tuyết, Nam Ức Tịnh cực kỳ kinh ngạc. Bởi vì muốn Tiểu Tuyết dính dáng đến chuyện Nam Hải quốc, khi nàng theo Doãn Lưu Quang đến đế đô Nam Hải, có mang theo Tiểu Tuyết, ngờ thế nhưng nàng lại vụng trộm theo tới đây, còn theo Tuấn Kì cùng đến gặp nàng. “ Tiểu Tuyết, sao ngươi lại tới đây?” Nam Ức Tịnh nhíu mày nhìn Tiểu Tuyết, trong con ngươi đen nhánh cất giấu tia dịu dàng, nhưng nàng lại ra vẻ lạnh như băng quát lớn.

      Tiểu Tuyết nghe được Nam Ức Tịnh hỏi, thân mình khe run lên, đáp “Tiểu Tuyết phải cố ý vi phạm mệnh lệnh cung chủ, chính là bốn năm nay Tuyết nhi vẫn luôn theo hầu hạ bên cạnh cung chủ, Tiểu Tuyết lo lắng cho người, cung chủ, người để cho ta theo người !”.

      Nam Ức Tịnh nghe Tiểu Tuyết , ở chỗ sâu trong đáy mắt lướt qua tia mềm mại, nàng biết Tiểu Tuyết là tâm đối đãi nàng, cũng là lo lắng cho nàng. tại, Tiểu Tuyết là người nàng tin tưởng, trong khoảng thời gian này số người nàng tin tưởng đời nhiều, thẳng ra là rất ít.

      “Làm càn! Là mấy năm qua ta đem ngươi nuông chiều thành quen đến như vậy sao? Dám vi phạm mệnh lệnh của ta?” Trong lòng tuy mềm lại, nhưng mặt Nam Ức Tịnh mảy may phát ra tia dịu dàng nào, nàng thẳng tắp nhìn Tiểu Tuyết, nhìn thấy trong mắt Tiểu Tuyết chút lệ, nàng mới bất đắc dĩ “ Thôi, có ngươi bên người hầu hạ, ta cũng quen, ngươi muốn cùng theo liền . Còn việc vi phạm mệnh lệnh, lần sau được xảy ra chuyện như thế này lần nào nữa!” .

      “Cám ơn cung chủ!” Tiểu Tuyết nghe được Nam Ức Tịnh , lập tức lộ ra nét mặt tươi cười, nàng biết cung chủ năng độc mồm nhưng tâm lại đậu hũ, tuy rằng ngoài mặt tàn nhẫn vô cùng, kỳ sâu bên trong cung chủ là nội tâm nữ tử mềm mại!.

      “Tuấn Kì, ta kêu ngươi đến, có hai việc. Thứ nhất, tra thế lực Doãn gia Nam Hải. Thứ hai, thăm dò thân phận lai lịch các chủ Ám các, chăm chú theo sát hướng của người Ám các tại đế đô” Tiểu Tuyết đứng sau Nam Ức Tịnh, Nam Ức Tịnh mới nhíu mày nhìn Tuấn Kì, đây là thủ hạ tay nàng đào tạo nên, tâm tư nhanh nhẹn, thân thủ bất phàm.

      Tuấn Kì nghe được Nam Ức Tịnh phân phó, cung kính cúi người xuống đáp lời, rồi liền biến mất thấy. Cung chủ lần này giao nhiệm vụ, cũng phải là nhiệm vụ đơn giản a.

      Sau khi Tuấn Kì rời khỏi, Nam Ức Tịnh liền chuẩn bị mang theo Tiểu Tuyết quay về Doãn phủ, nhưng có nghĩ đến, nhắc tào tháo, tào tháo lại đến.

      Người vừa tới mặc trường bào màu đen, bên hông đeo đai lưng bạch ngọc, trường bào màu đen thêu đóa hoa mẫu đơn màu bạc, trong lúc giơ tay nhấc chân đều thể lên lời tao nhã cùng ý nhị, giống như đem toàn bộ linh khí trong trời đất tụ lại người.

      Nửa chiếc mặt nạ màu bạc che lấp dung mạo , nhưng là vẫn có thể thông qua nửa khuôn mặt được che kia thấy chiếc cằm trơn bóng cùng phiến môi mỏng hé ra dung nhan tuyệt đại. Con ngươi dưới mặt nạ, thấy đôi mắt là hình dáng như thế nào, nhưng là con ngươi đen như mực kia lại mang theo cỗ khó lên lời cao nhã cùng độc thể diễn tả.

      “Các chủ Ám các?” Nam Ức Tịnh nhìn người đứng bên cạnh người vừa tới là Đinh Trúc, lập tức đoán gia thân phận , nghe đồn các chủ Ám các cực kỳ thần bí, trừ bỏ vài thuộc hạ đắc lực, có ai biết hành tung của như thế nào, mà chuyện lần trước nàng cùng Đinh Trúc, e rằng Đinh Trúc cũng thực biết rất ít về .

      Lúc này người kia có khí độ tao nhã, lại có Đinh Trúc đứng bên cạnh, trừ bỏ các chủ Ám các, cũng có người khác.

      “Cung chủ Ma cung” Ngữ điệu mang theo chút cảm xúc nào, nhưng thanh của lại rất dễ nghe, giống như thanh của ngọc thạch thượng đẳng nhất, lại giống như tiếng nước chảy êm ái dưới ánh trăng, rất khó tưởng tượng được thanh như vậy lại là của người giết người chớp mắt.

      Nhìn các chủ Ám các, trong con ngươi đen tuyền xinh đẹp của Nam Ức Tịnh ngày càng sâu, bên trong lên đánh giá cùng tinh quang, khóe môi nàng gợi lên tươi cười, lười biếng hỏi “ biết các chủ Ám các tự mình đến tìm ta, có chuyện gì?”.

      “Đinh Trúc , ngươi đáp ứng giúp ta tìm nàng” Con ngươi các chủ Ám các bình tĩnh như nước nhìn Nam Ức Tịnh, thanh nhã giống như cao sơn lưu thủy, cao quý giống như băng tuyết thanh khiết đỉnh Tuyết Sơn, dừng lại giây, lại giống như áng mây chân trời biến hóa thất thường, mang theo cao nhã thể sánh kịp cùng lãnh mạc hờ hững.

      Nam Ức Tịnh nghe được các chủ Ám các , khẽ hơi sửng sốt. Nàng nghĩ rằng đến tìm nàng là vì thăm dò nội tình bên trong, hoặc là chuyện Doãn gia, nhưng tuyệt đối ngờ, tự mình đến tìm nàng, lại là vì bức họa kia, vì tìm kiếm nàng?.

      Nghe đồn các chủ Ám các thiết diện vô tình, lãnh tâm lãnh tính, mà cư nhiên lại để tâm tới nữ tử, mà nữ tử kia lại hoàn toàn là nàng, nàng có phải hay nên cảm thấy vinh hạnh? Nhưng nàng lại cảm thấy nghi hoặc, nàng cùng xưa nay chưa gặp, rốt cuộc vì sao lại chấp nhất như vậy tìm nàng?.

      sai. Chính là theo ta điều tra, nữ tử trong bức họa kia chính là công chúa Nam Hải - Nam Ức Tịnh, mà nàng, ở bốn năm trước may mắc bệnh qua đời” Nam Ức Tịnh bình tĩnh nhìn các chủ Ám các, tỷ mỷ chú ý thần sắc biến hóa, muốn thông qua vẻ mặt của nhìn ra chút manh mối.

      Nhưng là nửa mặt nạ che giấu hết thảy nét mặt , trong lúc Nam Ức Tịnh nàng may mắc bệnh qua đời, dường như trong con ngươi nhanh chóng lên cố chấp cùng phẫn nộ, chỉ là rất nhanh lên trong nháy mắt, lại khôi phục vẻ mặt thanh nhã thâm thúy, bình tĩnh mang theo chắc chắn “ Nàng có chết”.

      Nam Ức Tịnh nhìn đến vẻ mặt các chủ Ám các lúc sau càng thêm kì quái, rốt cuộc vì sao chắc chắn nàng có chết, lấy gì để khẳng định? Nàng bất động thanh sắc thử dò xét có chết? Các chủ dựa vào cái gì cho là như thế?”

      “Ngươi cần thiết phải biết. Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được nàng, ngươi muốn gì, ta cũng có thể giúp ngươi” thanh đạm mạc xa cách, ánh mắt nam tử nhìn nàng có chút nào gợn sóng.

      Nam Ức Tịnh nghe được thanh nam tử độc ngạo mạn, lại hàm chứa chờ đợi, khỏi hơi sững sờ, nàng có thể cảm giác được, nàng có địa vị như thế nào trong lòng người trước mặt này, chính là nàng đứng trước mặt , cũng nhận ra nàng, phải sao? Edit: LanhThienNhi255.


      Chỉ cần nàng để lộ chiếc khăn che mặt, nàng có thể được các chủ Ám các trợ giúp, lại có thể cởi bỏ hết thảy bí . Nhưng là nàng có làm như vậy. Là vì ý đồ của các chủ Ám các như thế nào, vẫn là bởi vì đáy lòng nàng đành lòng.

      Khó có được người đối với nàng chấp nhất như vậy, lúc này nàng hà tất đem tàn nhẫn ra cho biết? Từ trước kia nàng hoàn toàn chết, nàng bây giờ tàn nhẫn vô tình, chỉ vì báo thù, nếu nhìn thấy nàng như vậy, sợ là phải thất vọng .


      “Được. Ta đáp ứng giúp ngươi tìm nàng. Ngươi cũng phải đáp ứng ta, tạm thời thể động đến Doãn Lưu Quang” Nam Ức Tịnh thu liễm chút thất lạc trong đáy lòng, lên tươi cười xinh đẹp, thong thả .

      Các chủ Ám các hơi hạ mi, đáp “Được”.

      Chương 9: thể buông tha.

      Edit: LanhThienNhi255.



      Vốn là phân phó Tuấn Kì thăm dò động tĩnh Ám các, ngờ các chủ Ám các cư nhiên tìm tới cửa. cách khác các chủ Ám các tự mình đến đế đô Nam Hải.

      Ám các chính là tổ chức giang hồ, tại sao lại cảm thấy hứng thú với Doãn gia như vậy? Theo nàng biết, thế lực Doãn gia vẫn chưa dính dáng tới giang hồ, nếu Ám các có hứng thú với Doãn gia, tất nhiên là có người ở sau lưng điều khiển.

      Có thể thỉnh cầu các chủ Ám các động tay, người này thân phận tất nhiên đơn giản, xem ra muốn đối phó với người Nam Hải, chỉ có mình nàng đâu. Chuyện này, càng ngày càng thú vị.

      Lông mi dài hơi phiến động, che lại đôi con ngươi đen như mực của nàng, khóe môi khẽ vẽ ra ý cười có như , Nam Ức Tịnh mang Tiểu Tuyết rời vùng ngoại thành, chuẩn bị trở về Doãn phủ.


      đường qua cửa hàng bán trang sức, nhìn bài trí này, bên trong chắc chắn giá cả cũng phải là rẻ, nàng có đặc biệt thích trang sức, bởi vậy nàng chỉ thản nhiên liếc mắt cái, nhưng Tiểu Tuyết phía sau nàng gọi nàng dừng lại “Cung chủ, cây trâm này người dùng lâu, người có muốn mua cây trâm mới ?”

      Cước bộ Ức Tịnh hơi dừng chút, đưa tay chạm vào cây trâm đầu, cây trâm này nàng dùng nhiều năm, quả nên thay đổi.

      “Ừ, vậy vào lựa chọn , nếu ngươi vừa ý cái nào, lấy cái đó” Khéo môi Nam Ức Tịnh lên chút tươi cười giảo hoạt, nàng có nhìn nhầm, cửa hàng này hẳn là sản nghiệp của Doãn gia , nàng ở Doãn gia ăn , tin rằng dùng chút bạc, Doãn Lưu Quang có ý kiến.

      Ai ngờ phải dùng đến câu, oan gia ngõ hẹp.

      Nam Ức Tịnh và Tiểu Tuyết vừa mới bước vào cửa hàng, đôi con ngươi của nàng lên tia hàn quang, tiếp đó lông mày khẽ nhíu lại, gợi lên ý cười xinh đẹp thâm thúy. ngờ lại có thể ở trong này gặp lại muội muội *tốt* của nàng, Nam Tú Cầm.


      Lúc trước Nam Tú Cầm tìm mọi cách khi nhục nàng, toàn bộ nàng đều ghi tạc trong lòng! Nàng, Nam Ức Tịnh từng chút, từng chút hoàn trả lại cho nàng ta toàn bộ!.

      “Lão bản, ta muốn cây trâm phượng này!” Thời gian bốn năm, Nam Tú Cầu trở lên thành thục chút, cách ăn mặc trang điểm theo kiểu người gả chồng, chỉ là khóe mắt chân mày đều là ngạo mạn, kiêu ngạo chút cũng thay đổi, nàng ta đưa tay chỉ vào cây trâm phượng, bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến.

      Lão bản này là thuộc hạ làm việc cho Doãn Lưu Quang, hiển nhiên là người khôn khéo, huống chi công chúa Tú Cầm này nổi danh được mẫu phi cưng chiều, phu quân lại là hữu tướng, ai dám đắc tội nàng?.

      Lão bản vừa nghe Nam Tú Cầm , lập tức cúi đầu khom lưng lấy trâm phượng chuẩn bị đưa cho Nam Tú Cầm, Nam Tú Cầm vẫn là vẻ mặt đương nhiên, khinh thường ngạo mạn nhìn lão bản, bộ dáng kiên nhẫn.

      “Đợi chút” Nam Ức Tịnh nhìn thấy màn này, trong mắt lên tia hận ý, chậm rãi đến trước mặt lão bản, đưa tay qua lấy trâm phượng, tà mị lười biếng “Cây trâm phượng này, ta muốn”


      Ánh mắt lão bản trừng lớn nhìn Nam Ức Tịnh, mới vừa rồi thời điểm nàng lấy trâm phượng, ràng dùng sức giữ lại, nhưng nàng kia biết sử dụng biện pháp gì, lại làm cho sức lực tay sử dụng được, cứ thế đem trâm phượng cầm , thần sắc khó sử nhìn Nam Ức Tịnh “Vị nương này, trâm phượng này công chúa Tú Cầm lấy, nương vẫn nên nhìn lại có thích những thứ khác hay ?”

      cần, ta chỉ vừa ý cái này” Nam Ức Tịnh đem trâm phượng cầm ở trong tay, trâm phượng ở ngón tay thon dài trắng nõn của nàng càng thêm tỏa ra kim quang lấp lánh, ánh mắt Nam Tú Cầm cũng tệ, trâm phượng này được khảm lên lại là dạ minh châu.

      Lão bản nghe được Nam Ức Tịnh , mặt càng thêm khó sử. Công chúa Tú Cầm này trăm triệu lần thể đắc tội, nhưng trước mắt này, chẳng biết tại sao, lại làm cho có loại cảm giác sợ hãi, còn muốn khuyên Nam Ức Tịnh, Nam Tú Cầm cũng tức giận kiềm chế được, đến trước mặt Nam Ức Tịnh “Làm càn! Ngươi điêu dân này biết bổn cung là ai, mà dám tranh dành đồ vật cùng bổn cung?.

      “Ngươi là ai, hẳn là vừa rồi ngươi nghe ta sao? Hay là lỗ tai ngươi tốt?” Nam Ức Tịnh đem trâm phượng nhà nhã đặt ở tay vẽ lên hai cái, chậm dãi nâng lên đôi mắt, làm như chút để ý .


      Lão bản đứng bên nhìn khỏi trong tay toát ra tầng mồ hôi, biết hồng y nữ tử trước mắt này, rốt cuộc có lai lịch gì, nhưng dù là lai lịch có to lớn đến đâu cũng nên đắc tội công chúa Tú Cầm!

      Nam Tú Cầm dường như cũng ngờ tới nữ tử trước mặt này cư nhiên lại có lá gan lớn như vậy, biết thân phận nàng thế nào vậy mà còn dám cùng nàng tranh đồ, thái độ còn cuồng ngạo như vậy, khỏi khiến nàng tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, bất chấp thân phận, giơ tay hướng phía mặt Nam Ức Tịnh đánh qua.

      Đôi con ngươi đen truyền Nam Ức Tịnh cất dấu trêu tức cùng lạnh nhạt, nhìn đến động tác Nam Tú Cầm, trong mắt chợt lóe lên hàn quang, thân thủ nhanh nhẹn nhàng nắm cổ tay Nam Tú Cầm, khóe môi khẽ lên chút ý cười xinh đẹp, thong thả lười biếng “A, tính khí lớn”.


      Nam Tú Cầm tuy rằng tính tình ương ngạnh đánh đá, nhưng cuối cùng cũng chỉ là công chúa nũng nịu yếu ớt, bị Nam Ức Tịnh nắm cổ tay, khỏi nhăn mày lại, cơn đau làm sắc mặt nàng tái nhợt, Nam Ức Tịnh cũng mảy may để ý, tay càng dùng thêm sức, gần như muốn đem cổ tay Nam Tú Cầu bóp nát.


      “Ngươi điêu dân này, còn mau buông công chúa ra!” Nam Tú Cầm bị Nam Ức Tịnh nắm đâu đến nỗi ra lời, nha hoàn bên người nàng thấy vậy liền quát lớn Nam Ức Tịnh.

      Nam Tú Cầm cũng là gắt gao nhíu mày lại, tức giận oán độc nhìn chằm chằm Nam Ức Tịnh, cực kỳ giận dữ nghiến răng nghiến lợi “Mau thả bổn cung ra! Nếu ta lấy mạng ngươi!”.

      “Phải ? Ta đây thả, bản thân ta muốn nhìn chút, ngươi lấy cái gì muốn mạng ta!” Trong mắt Nam Ức Tịnh mang theo nhàn nhã thích ý, tay giống như có sử dụng chút sức lực nào, dường như chỉ có nhàng dịu dàng nắm tay Nam Tú Cầm, nhưng là sắc mặt Nam Tú Cầm càng ngày càng tái nhợt, rốt cuộc nhịn được lớn tiếng kêu to.

      “Ta cần cây trâm, ngươi mau thả ta ra !” Nam Tú Cầm chịu đựng nổi, tay truyền đến đau đớn như bị kim châm, vẻ mặt cam lòng hô, trong mắt cất giấu oán độc vặn vẹo, điêu dân này đáng giận, dám như thế khi nhục nàng, đợi lát nữa nàng nhất định phải cho nàng ta mất mặt.


      Nam Ức Tịnh xem trong ánh mắt Nam Tú Cầm có oán độc vặn vẹo, tuy rằng muội muội này ở chung chỉ có ba năm ngắn ngủi, nhưng tính tình Nam Tú Cầm nàng biết rất , kiêu ngạo ương ngạnh, ngang ngược, có thù tất báo, nhất định bỏ qua cho nàng.

      Chẳng qua, nàng cũng hi vọng Nam Tú Cầm buông tha nàng. Nàng ra muốn nhìn xem, Nam Tú Cầm có thể giở những trò gì. Thuận tiện cũng nhìn xem thiếu chủ Doãn Lưu Quang làm sao có thể ở giữa hòa giải.

      Làm như vô tình, Nam Ức Tịnh khẽ nhàng buông lỏng tay, giống như vứt bỏ chiếc giẻ rách đem Nam Tú Cầm ra bên, bị Nam Ức Tịnh đột nhiên buông ra, cả người ngã chật vật mặt đất, sắc mặt tái nhợt càng làm tăng thêm vẻ mặt oán độc của nàng ta.
      Last edited: 30/9/15
      Tịch Vũ, Christhuyt thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10: kiêu ngạo, siểm nịnh.
      Edit+Beta: LanhThienNhi255.


      Thấy Nam Tú Cầm té ngã đất, nha hoàn Tiểu Đào bên người Nam Tú Cầm vội vàng nâng Nam Tú Cầm đứng lên, chân tay run lẩy bẩy hỏi “Công chúa, ngài sao chứ?”


      có việc gì? Có muốn ta làm cho ngươi thử xem? Ngươi đúng là kẻ vô dụng!” Nam Tú Cầm nghe thấy lời Tiểu Đào, khỏi lên cơn giận dữ, giơ tay tát Tiểu Đào cái, mặt Tiểu Đào lập tức lên dấu bàn tay màu đỏ, có thể thấy được ràng.

      Nam Tú Cầm tát Tiểu Đào xong, cảm thấy chỗ cổ tay có cảm giác đau, vừa cúi đầu nhìn , phát chỗ cổ tay lại là mảng sưng đỏ, nàng khỏi càng thêm căm hận, lui về phía sau hai bước, trừng mắt nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch “Ngươi điêu dân lớn mật này, lại dám đánh bổn cung! Chưởng quỹ, ngươi cứ như vậy nhìn bổn cung bị khi dễ sao?! Chẳng lẽ Doãn thiếu chủ muốn làm phản!”

      Lão bản nghe được lời Nam Tú Cầm , trán càng rịn ra tầng mồ hôi hột, nữ tử này mới từ tay cầm trâm phượng, nhìn ra này thân thủ bất phàm, huống chi dám công khai đắc tội công chúa Tú Cầm, khẳng định lai lịch , làm sao dám tùy tiện đắc tội?


      “Công chúa bớt giận, tiểu nhân dám!” Lão bản đưa tay xoa xoa mồ hôi trán, vội vàng quỳ xuống xin lỗi Nam Tú Cầm, bên nghiêng nghiêng dùng khóe mắt nhìn Nam Ức Tịch, thấy dáng vẻ nàng vẫn thản nhiên tự tại, ngay cả nha hoàn sau lưng nàng có chút nào sợ hãi, xem ra vị chủ nhân này có lai lịch lớn!

      vừa sai người gọi thiếu chủ tới, bây giờ chỉ cần ngăn chặn đợi lát, để cho các nàng có hành động làm cho mọi chuyện xấu là tốt rồi.

      dám?! Bổn cung thấy ngươi rất dám! Đầu tiên là dung túng điêu dân này cướp trâm phượng của bổn cung, lại trơ mắt nhìn nàng nhục nhã bổn cung!” Nam Tú Cầm mới vừa bị Nam Ức Tịch làm nhục phen, trong lòng lửa giận ngập trời, hết lần này tới lần khác lại dám đến gần Nam Ức Tịch, chỉ đành chút giận lên người khác.

      “Tiểu nhân oan uổng!” Lão bản thấy bộ dáng Nam Tú Cầm tức giận ngất trời, làm sao còn dám phân biệt, chỉ đành phải hô to oan uổng, vừa trấn an , “Công chúa nên tức giận, tiểu nhân phái người mời thiếu chủ đến, tin tưởng thiếu chủ nhất định cho công chúa cái công đạo hài lòng!”

      Lão bản xong lời này, lại len lén nhìn Nam Ức Tịch cái, giống như chỉ sợ nàng lại đột nhiên nổi giận, Nam Ức Tịch đưa tay sờ sờ mũi, nhìn nàng đáng sợ như vậy sao?


      Doãn Lưu Quang rất nhanh đến, tình huống nơi này hạ nhân cho biết, theo trong miêu tả của hạ nhân đại khái đoán được hồng y nữ tử lớn mật cướp trâm phượng của công chúa, lại vô lễ với công chúa chính là Nam Ức Tịch, vừa vào tiệm, quả nhiên thấy Nam Ức Tịch thản nhiên tự đắc ngồi bên, bộ dáng liên quan.


      Quan sát thấy vậy chân mày khỏi cau lại, cung chủ Ma cung đúng là gây phiền toái cho , trước khi ra ngoài Doãn Lưu Nguyệt quấn lấy khóc lóc kể lể chuyện cung chủ Ma cung hạ thuốc câm nàng, còn chưa kịp hỏi ràng, bị hạ nhân kêu .

      “Doãn Lưu Quang bái kiến công chúa.” Doãn Lưu Quang quay về phía công chúa Tú Cầm vái chào, ôn hòa lễ độ dò hỏi, “Nghe hạ nhân bẩm báo, công chúa trong cửa hàng Lưu Quang bị oan ức, là Lưu Quang sơ sót.”

      “Hừ! Chính là điêu dân này, nàng chỉ đoạt trâm phượng của bổn cung, còn động thủ với bổn cung, ngươi tới vừa đúng lúc, mau bắt nàng lại cho bổn cung!” Nam Tú Cầm nghe được Doãn Lưu Quang , nhíu mày nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch, trong mắt lóe lên tia ánh sáng đắc ý độc ác.

      Nam Ức Tịch khỏi có chút đồng tình nhìn Nam Tú Cầm cái, bốn năm trôi qua, chút thông minh cũng tiến bộ. Nếu nàng sợ nàng ta bắt lại nàng, nàng sớm thừa dịp Doãn Lưu Quang chưa tới bỏ chạy rồi, làm sao có thể bình tĩnh ngồi chờ chỗ này.?


      Doãn Lưu Quang nhìn Nam Ức Tịch cái, thấy vẻ mặt nàng khí định nhàn nhã, trong mắt thậm chí mang theo vài phần trêu tức, khỏi cau cau mày lại, với Nam Tú Cầm, “Xin công chúa thứ tội, Lưu Quang sợ là làm được.”

      “Doãn Lưu Quang, ngươi định qua mặt bổn cung sao? người nào biết ngươi văn võ song toàn, người có võ công như vậy ở trong Nam Hải chỉ đếm được đầu ngón tay?” Nam Tú Cầm nghe thấy Doãn Lưu Quang , đột nhiên biến sắc, cho rằng Doãn Lưu Quang cố ý qua loa, khỏi nhìn chằm chằm Doãn Lưu Quang trách mắng.

      Vẻ mặt Doãn Lưu Quang vẫn như cũ ôn hòa lễ độ, nhanh chậm với Nam Tú Cầm, “Công chúa có chỗ biết, vị nương này chính là khách quý Hoàng thượng mời tới, Lưu Quang có quyền quá giới hạn. Huống chi, cho dù luận võ công, Lưu Quang phải là đối thủ cung chủ Ma cung.”

      “Ngươi chính cung chủ là Ma cung Quỳnh Lạc?!” Nam Tú Cầm nghe Doãn Lưu Quang , có chút kinh ngạc nhìn Nam Ức Tịch, tên của cung chủ Ma cung nàng mấy xa lạ, mấy ngày nay Lam Cẩn Du từng nhắc qua nàng, dường như phụ hoàng có chuyện cần nàng ta trợ giúp, mà Lam Cẩn Du lúc đến chỗ nàng bị thua thiệt.


      Nàng để ý đến cục diện chính trị, làm cho nàng để ý chính câu của Lam Cẩn Du, “Cung chủ Ma cung tính tình ngoan lệ, là chà đạp đôi mắt đẹp như vậy.”

      Lam Cẩn Du cư nhiên lại khen ngợi nàng ta có đôi mắt đẹp, trong lòng nàng ghen ghét, bởi vậy mới nhớ kỹ cung chủ Ma cung, nghĩ tới hôm nay tại nơi này gặp được, Nam Tú Cầm khỏi quan sát đôi mắt Nam Ức Tịch.

      đôi mắt hoa đào bên trong mắt sóng mắt lưu chuyển, có mười phần xinh đẹp và cao thâm. Đôi mắt này, nếu phải bởi vì trong đó có xinh đẹp và cao thâm, đúng là cực kỳ giống Nam Ức Tịch! Chẳng lẽ bốn năm qua, vẫn thể quên Nam Ức Tịch sao!

      “Bổn cung mặc kệ nàng có thân phận gì, hôm nay nàng mạo phạm bổn cung, ngươi nhất định phải cho Bổn cung câu trả lời!” Nam Tú Cầm nhớ tới hành động ban nãy của Nam Ức Tịch, trong lòng căm tức thôi .


      Hơn nữa nàng vừa nhìn thấy đôi mắt nàng ta giống Nam Ức Tịch khỏi dấy lên lửa giận hừng hực, nhớ tới đêm tân hôn Nam Ức Tịch đột nhiên chết bệnh, Lam Cẩn Du uống đến say mèm ôm nàng khóc lóc gọi tên Nam Ức Tịch, nhớ tới những năm gần đây, Lam Cẩn Du bằng mặt bằng lòng, dường như có vách ngăn thể vượt qua được.

      Nàng phải biết tâm tư Lam Cẩn Du, nàng chẳng qua nhẫn , bởi vì nàng quá Lam Cẩn Du, quá sợ mất . Vì vậy, nàng mới hận thấu xương Nam Ức Tịch, hận tìm được thi thể nàng đánh mấy ngày mấy đêm!

      Nữ tử cuồng ngạo này có đôi mắt giống nàng ta, rồi lại cung kính nàng, dù như thế nào nàng phải thu thập nữ nhân này!
      shakugan012, Tịch Vũ, Chris2 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      o nam chinh xuat hien chua vay

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11. Nữ nhân phiền toái!
      Edit+beta: LanhThienNhi255.



      “Cung chủ Ma cung là khách quý Hoàng thượng mời tới, Lưu Quang bây giờ có quyền quá giới hạn. Nếu công chúa hài lòng, có thể mời Hoàng thượng làm chủ.” Doãn Lưu Quang nghe được lời Nam Tú Cầm , lông mày thanh tú chau lại, kiêu ngạo siểm nịnh đáp lời Nam Tú Cầm.

      Nam Tú Cầm thấy Doãn Lưu Quang tỏ ý tứ ràng muốn giúp nàng, khỏi tức giận, lại nhìn nụ cười mặt Nam Ức Tịch, nàng vô cùng tức giận, chỉ tay vào Nam Ức Tịch , “Ngươi, nữ này nên đắc ý! Bổn cung mời phụ vương làm chủ cho Bổn cung, ngươi chờ cho ta!”

      Nam Ức Tịch để uy hiếp của Nam Tú Cầm trong lòng, mời Nam Vũ thay nàng làm chủ, chỉ sợ nàng ta quá đắc ý rồi. Nam Vũ là người nào, quyền lực trong lòng cao hơn tình thân, cho dù sủng ái Nam Tú Cầm chút, chẳng qua là do làm trở ngại giang sơn của .

      Bây giờ, kho báu Ma cung mang ý nghĩa Nam Hải từ nay có thể thoát khỏi Đông Lâm nắm trong tay, so với việc nữ nhi bị ủy khuất, bên nào nặng bên nào , nàng cần suy nghĩ, có thể biết được quyết định của Nam Vũ.

      Khóe môi khẽ lên nụ cười như cười, thản nhiên từ ghế đứng lên, lười biếng vươn người cái, Nam Ức Tịch thiêu mi nhìn Nam Tú Cầm, thong thả “Ta có thời gian ở chỗ này chờ đợi, nếu như ngươi có bản lãnh tìm ta tính sổ, đến Doãn phủ.”

      xong, quay đầu lại rời , động tác tiêu sái, quả thực khiến Nam Tú Cầm phát cáu, Tiểu Tuyết theo sát sau lưng Nam Ức Tịch rời , Doãn Lưu Quang nhìn về phía Nam Tú Cầm khẽ vuốt cằm, đồng thời rời , Nam Tú Cầm khỏi giận dữ, vẩy tay áo, dậm chân bỏ .

      Giải quyết Nam Tú Cầm, Nam Ức Tịch hài lòng trở lại Doãn phủ, ai biết mới vừa vào phủ, nhìn thấy đôi mắt khóc sưng đỏ của Doãn Lưu Nguyệt, Doãn Lưu Nguyệt vừa thấy được Nam Ức Tịch và Doãn Lưu Quang trở lại cùng nhau, liền khóc lóc chạy tới bên người Doãn Lưu Quang, bên vừa khóc vừa , “Lưu Quang ca ca, Lưu Nguyệt dám ở lại trong phủ nữa, Lưu Nguyệt chẳng qua nhiều chuyện hỏi thăm cung chủ Ma cung mấy câu, nàng liền hạ thuốc câm với Lưu Nguyệt, biết sau này còn muốn đối phó Lưu Nguyệt thế nào đây!”

      Doãn Lưu Quang thấy muội muội khóc hoa lê đẫm mưa (như mưa), khỏi nhíu chân mày, Doãn Lưu Nguyệt tuy phải là muội muội ruột , nhưng luôn xem nàng như muội muội ruột thịt mà đối đãi, Lưu Nguyệt tính tình ôn thuận, dịu dàng động lòng người, cho tới bây giờ chưa từng để cho phiền lòng.

      Nam Ức Tịch ra tay với Nam Tú Cầm có thể hiểu, dù sao Nam Tú Cầm là người hung hăng càn quấy, mọi người đều biết, nhưng vì sao Nam Ức Tịch vô cớ ra tay với Doãn Lưu Nguyệt? Chẳng lẽ nàng giống như lời đồn đãi nàng tính tình ngoan lệ, giết người như ngóe?

      Trực giác muốn tin tưởng lời đồn bên ngoài, Doãn Lưu Quang nhíu lông mày, giọng vẫn mang theo ôn hòa, hỏi “Cung chủ, những gì Lưu Nguyệt ?”

      “Có thể như vậy.” Vẻ mặt Nam Ức Tịch lạnh nhạt, trong con ngươi đen nhánh mang theo tia giễu cợt, nàng khẽ nhếch môi, tiếp tục , “Chỉ là ta muốn sửa lại chút, nàng phải là lắm mồm hỏi ta mấy câu, mà là đặc biệt chạy tới uy hiếp ta.”

      Nam Ức Tịch nhắc lại những lời Lưu Nguyệt với nàng cho Doãn Lưu Quang, Doãn Lưu Quang nghe xong sắc mặt hơi biến, thể tin nhìn Doãn Lưu Nguyệt, dường như tin muội muội ôn nhu động lòng người ra những lời như vậy, mà nàng lại đánh tâm tư lên ?

      “Lưu Quang ca ca, ngươi cần nghe nàng bậy, ta có! Ta chẳng qua là hỏi nàng có phải muốn ra khỏi phủ , nàng lại đột nhiên hạ thuốc câm với ta” Doãn Lưu Nguyệt đương nhiên thừa nhận, nàng làm ra dáng vẻ kinh ngạc vô cùng nhìn Nam Ức Tịch, tiếp theo gấp gáp quay về phía Doãn Lưu Quang phân bua.

      Lông mày thanh tú của Doãn Lưu Quang nhíu lại chỗ, Nam Ức Tịch và Lưu Nguyệt , rốt cuộc ai mới là ? Lưu Nguyệt từ lớn lên cùng , theo đạo lý cần phải tin tưởng Lưu Nguyệt, nhưng mà luôn cảm thấy, Nam Ức Tịch phải dối.

      “Lưu Quang ca ca, chẳng lẽ ngươi tin ta sao? Từ đến lớn, ta có lừa gạt ngươi?” Doãn Lưu Nguyệt thấy được do dự mặt Doãn Lưu Quang, càng muốn thể lên vẻ oan ức, bộ dáng kinh hãi bi thương vạn phần, nhìn Doãn Lưu Quang.

      Doãn Lưu Quang nhìn bộ dáng đáng thương của Doãn Lưu Nguyệt, khỏi nhìn về phía Nam Ức Tịch.

      Nam Ức Tịch hơi nhún vai cái, giả bộ đáng thương sao? Nàng cho tới bây giờ như vậy. Trước kia nàng tính tình nhẫn quật cường, muốn ra đáng thương, bây giờ nàng càng xem thường giả bộ đáng thương, bởi vì nếu ai dám để cho nàng đáng thương, nàng khiến cho đáng thương gấp trăm lần, ngàn lần!

      “Ta cho ngươi biết , ngươi có tin hay tùy ngươi.” Nam Ức Tịch nhìn Doãn Lưu Quang cái, đồng thời cỗ hàn ý nhìn Doãn Lưu Nguyệt, khẽ nhếch môi cười “Ngươi có câu đúng rồi, nếu như ngươi ở lại trong phủ, còn dám chọc ta, ta xác thực còn rất nhiều thủ đoạn đối phó ngươi.”

      Doãn Lưu Nguyệt bị ánh mắt sắc bén của Nam Ức Tịch nhìn cả người run lên, con ngươi đen nhánh kia phảng phất như xoáy nước vô hình muốn hút hết tất cả mọi thứ vào, hàn ý trong ánh mắt giống như lưỡi dao sắc bén, lướt qua kề vào cổ khiến nàng lạnh cả người, nàng đột nhiên có chút hối hận vì náo loạn lớn việc này.

      “Được rồi, chuyện này coi như qua.” Doãn Lưu Quang thoáng nhìn hai người, tiếp tục , “Cung chủ là người trong giang hồ, nàng làm việc có nguyên tắc của mình, Lưu Nguyệt ngươi có chuyện gì cần tìm cung chủ.”

      Doãn Lưu Nguyệt nghe được Doãn Lưu Quang , trong mắt khỏi toát ra ủy khuất, Doãn Lưu Quang nhìn lướt qua Doãn Lưu Nguyệt, có chút bất đắc dĩ nhìn lại Nam Ức Tịch , “Lưu Nguyệt là muội muội của ta, nếu có chỗ đắc tội, kính xin cung chủ bỏ qua.”

      “Chỉ cần nàng chọc đến ta, ta có thời gian rảnh rỗi kiếm chuyện với nàng.” Nam Ức Tịch nhàn nhạt những lời này, liền dẫn Tiểu Tuyết về gian phòng của mình, nàng đúng là có mưu lược, nhưng có nghĩa nàng thích đùa bỡn tâm kế, nhất là loại nữ nhân này, nàng lại càng rảnh, nàng khinh thường.

      Doãn Lưu Quang nhìn bóng lưng Nam Ức Tịch, vẻ mặt lại có chút hoảng hốt. Trực giác cho biết nàng dối, mặc dù ngoài mặt tin tưởng Lưu Nguyệt, nhưng kỳ trong lòng , tin tưởng là nàng.

      Bởi vì bên trong khẩu khí và nét mặt nàng chỉ có khinh thường, khiến cho cảm thấy nàng căn bản sai, hay là bởi vì trong mắt nàng, từng thấy được thiên chân vô tà và ôn nhu, để cho trong lúc vô tình bị lạc vào?
      Last edited by a moderator: 6/11/15
      shakugan012, Tịch Vũ, Chris2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :