Chương 6: Tìm người trong bức họa, tìm nàng?.
Edit: LanhThienNhi255.
Đinh Trúc nghe Nam Ức Tịnh , khỏi chau mày, các chủ cính là phái đến thoe dõi Doãn gia, cũng có muốn giết Doãn Lưu Quang, nhưng mà cung chủ Ma Cung phải là ở nhờ thôi sao, vì sao lại cho bọn họ đối với Doãn Lưu Quang xuống tay?.
Nhưng trực giác cho biết, cung chủ Ma Cung tuyệt đối phải là người mà có thể đối phó, vì kế khoạch này, chỉ có thể mau chóng đem tình huống cấp báo các chủ, để các chủ định đoạt.
Nghĩ đến đây, Đinh Trúc hướng Nam Ức Tịnh ôm quyền “ Đinh Trúc chỉ nghe theo mênh lệnh các chủ. Bất quá, lời cung chủ , ta chuyền đạt cho các chủ. Cáo từ!”.
Ngay tại thời điểm Đinh Trúc xoay người chuẩn bị dời , bức họa từ tay áo rơi xuống, bức họa cuộn tròn rơi mặt đất bị bung ra. bức họa là nữ tử, nữ tử thân mặc màu tím nhạt, dung mạo tú lệ, ánh mắt trong suốt như nắng mai, khóe môi lên ý cười thanh linh, quả nhiên là dung mạo khuynh quốc khuynh thành.
Đinh Trúc thấy bức họa rơi xuống, lập tức cúi người đem bức họa nhặt lên, lần nữa để vào trong ống tay áo, chuẩn bị dời , Đinh Trúc lại thấy Nam Ức Tịnh gọi lại “ Chờ chút”.
“ Cung chủ còn có gì phân phó?” Đinh Trúc nghe Nam Ức Tịnh gọi lại, nghĩ đến Nam Ức Tịnh muốn đổi ý, trong mắt lặp tức cuất thần sắc đề phòng, hướng phía Nam Ức Tịnh .
Con ngươi đen tuyền của Nam Ức Tịnh ngày càng sâu thăm thẳm, chăm chú nhìn Đinh Trúc nửa ngày, mới chậm dãi mở miệng, làm như thực tùy ý hỏi “ Mới vừa rồi ta vô ý thấy được bức tranh vẽ nữ tử, biết nàng cùng các hạ là quan hệ như thế nào?”.
“ Cung chủ gặp qua nàng?” Đinh Trúc nghe Nam Ức Tịnh hỏi, trong mắt xuất chút kinh hỉ, bức họa này là do các chủ tự tay vẽ lên, chỉ người có, mà mỗi thủ hạ người Ám các đều có bức, đều là các chủ tự tay vẽ, bốn nắm, các chủ luôn tìm nữ tử trong bức họa kia.
Theo lý mà có bức họa nhất định dễ dàng tìm kiếm, thế nhưng vẫn có tin tức gì. Suốt bốn năm liền, bằng vào cơ sở ngầm của Ám các trải rộng tứ quốc, cư nhiên đều có bất cứ tin tức nào về nữ tử này. Thế nhưng các chủ như trước vẫn buông tay, vẫn lệnh cho bọn họ tiếp tục tìm kiếm.
Từ lúc Ám các thành lập, liền theo bên người các chủ, nay là năm thứ sáu. Nhưng đối với chuyện tình của các chủ hoàn toàn biết gì cả, cũng biết nữ tử trong bức tranh cùng các chủ có quan hệ như thế nào, nhìn thấy vẻ mặt các chủ ngắm nữ tử trong tranh có thể thấy người đối với nàng vô cùng dụng tâm, các chủ đối với này ắt hẳn tình cảm chân thành.
Nam Ức Tịnh nhìn đến Đinh Trúc thần sắc mừng rỡ, khỏi nhíu mày. Nàng hiển nhiên gặp qua, bởi vì nữ tử trong bức tranh đó chính là nàng năm đó mười ba tuổi!.
Nhưng tại sao Đinh Trúc có bức họa của nàng? Lại vì sao phải tìm nàng?.
Sau khi nàng trở lại Nam Hải, mỗi ngày đều sống trong cung, chưa từng ra khỏi, người gặp qua dung mạo của nàng rất ít, trừ bỏ người trong cung của nàng, duy nhất gặp qua người ngoài chính là Lam Cẩn Du. Nhưng là bọn họ đều nghĩ nàng chết bốn năm trước, sao có thể tìm nàng?.
“ Chưa từng gặp qua, chẳng qua là cảm thấy nàng xinh đẹp mà thôi. biết nàng cùng các hạ là quan hệ như thế nào? Ta nếu ngày sau gặp, báo cho nàng biết, các hạ tìm nàng” Nam Ức Tịnh trong lòng cân nhắc nhiều lần, quyết tâm vẫn là yên lặng xem xét, nàng ung dung thản nhiên , khó thấy được lúc nàng ôn hòa.
Đinh Trúc đột nhiên thấy Nam Ức Tịnh ôn hòa có chút thích ứng, bất quá nghĩ nếu việc này có cung chủ Ma Cung ra tay giúp, có lẽ chừng có thể tìm được nữ tử trong tranh, vì thế liền đối với Nam Ức Tịnh “ , ta cũng biết nữ tử trong tranh lai lịch như thế nào, ta là phụng mệnh Các chủ thầm tìm kiếm. Có lẽ các chủ đối với này tình cảm chân thành, các chủ lệnh cho chúng ta tìm kiếm suốt bốn năm, nhưng cũng có tin tức. Nếu cung chủ có thể giúp các chủ tìm được nữ tử trong bức tranh, các chủ chắc chắn hậu tạ cung chủ!”.
“ Nha? Bản thân ta cũng biết các chủ Ám các, các ngươi thiết diện vô tình cũng có tình cảm chân thành với người sao?” Nam Ức Tịnh nghe vậy, nhíu lông mày, lên bộ dáng hứng thú, đối với Đinh Trúc “ Hảo, ngày sau nếu ta nhìn thấy nàng, tất báo cho ngươi biết. Dù sao làm cho các chủ Ám các thiếu ta cái ân tình, đúng là điều kiện tồi”.
Đinh Trúc thấy Nam Ức Tịnh đáp ứng, liền hướng phía nàng cảm tạ, sau liền ly khai.
Đinh Trúc rồi, Nam Ức Tịnh mình đứng trong ngõ , ánh mặt trời đem bóng dáng của nàng kéo dài, lông mày nàng gắt gao nhíu lại, dấu ở phía dưới khắn che mặt cũng là đôi môi mím chặt.
Các chủ Ám các tìm kiếm nàng bốn năm. Bốn năm, phải là sau khi nàng chết liền bắt đầu tìm kiếm nàng sao?.
Ma Cung cùng Ám các tuy rằng đều là tổ chức giang hồ cường đại, nhưng là xưa nay nước sông phạm nước giếng, huống chi năm ấy nàng mười ba tuổi, cũng chỉ là công chúa được cưng chiều bị giam trong thâm cung, càng thể cùng các chủ Ám các có liên quan tới nhau, rốt cuộc các chủ Ám các vì sao tận lực tìm nàng lâu như vậy?.
là ai vậy, vì sao lại tìm nàng? Nếu tìm nàng, tất nhiên biết được thân phận của nàng, dùng cái gì kết luận nàng còn chưa chết? Cũng nhất định chấp nhất tìm nàng lâu như vậy?.
Trong lòng lên nối băn khoăn, Nam Ức Tịnh đứng trong ngõ hẻm nhíu mày hồi lâu, thẳng đến khi thanh ôn nhã của Doãn Lưu Quang đánh gãy suy nghĩ nàng “ Cung chủ sao lại ở chỗ này, là muốn Lưu Quang tìm”.
Nam Ức Tịnh kiềm chế nỗi băn khoăn xuống, nâng con mắt liếc qua Doãn Lưu Quang, khéo môi lên chút ý cười, ung dung “ tới được đến đây, Doãn thiếu chủ muốn thể nét mặt cao quý? Hiệu xuất cũng cao”.
Doãn Lưu Quang đối với lời châm chọc của Nam Ức Tịnh, biểu tình vẫn như trước ôn hòa hữu lễ, hướn Nam Ức Tịnh “ dám làm cho cung chủ chờ lâu. Phủ tại hạ ngay tại chỗ này cách đó xa, tại liền dẫn cung chủ qua”.
Nam Ức Tịnh từ chối cho ý kiến, về phía trước hai bước, nhanh chậm theo Doãn Lưu Quang, dọc đường đều suy nghĩ về chuyện các chủ Ám các, ngay cả Doãn Lưu Quang cùng nàng chuyện, nàng cũng quan tâm.
“ Lưu Quang ca ca, ngươi trở lại!” Nàng cừa mới cùng với Doãn Lưu Quàn vào cửa, chợt nghe đến thanh mềm mại của nữ tử.
Nam Ức Tịnh có chút hứng thú nâng mắt lên nhìn, liền nhìn thấy người mặc xiêm y màu hồng, búi tóc dịu dàng đứng trước mặt, bộ dáng này tính là đẹp cực điểm, nhưng là thanh tú xinh đẹp, nàng hướng đôi mắt mê luyến nhìn Doãn Lưu Quang, mặt lên mảnh đỏ hồng.
“ Nàng là ai?” Thấy bên người Doãn Lưu Quang là Nam Ức Tịnh, nữ tử thần sắc hơi đổi, trong mắt cực nhanh lên tia tàn nhẫn, nhưng cũng rất nhanh lấy dịu dàng che dấu.
“ Vị này là khách quý cung chủ Ma Cung, do hoàng thượng mời đến, tạm thời ở lại trong phủ chúng ta” Doãn Lưu Quang nghe được nữ tử hỏi, mặt mày như trước ôn hòa, lại chỉ vào nữ tử, hữu lễ thay Nam Ức Tịnh giới thiệu “ Đây là muội muội ta, Doãn Lưu Nguyệt”.
Chương 7: Ta việc gì phải quản ngươi có phải hay là muội muội !.
Edit: LanhThienNhi255.
Nghe được Doãn Lưu Quang giới thiệu, trong con ngươi Nam Ức Tịnh hiên lên tia nghi hoặc. Doãn Lưu Quang có muội muội sao? Thần sắc của này khi nhìn , cũng phải vẻ mặt của muội muội nhìn huynh trưởng, ràng là cái nhìn ái mộ của nữ tử!.
Bất quá chuyện này cũng trong phạm vi nàng quan tâm, chỉ cần này chọc tới nàng, nàng tự nhiên cũng lười để ý. Khóe môi khẽ lên chút ý cười, Nam Ức Tịnh mặn nhạt đáp “ Doãn tiểu thư, mấy ngày nay, Quỳnh Lạc làm phiền”.
“ Quỳnh Lạc muội muội cần phải khách khí, nếu là khách quý của hoàng thượng, ta cùng Lưu Quang ca ca tiếp đãi ngươi tốt” Doãn Lưu Nguyệt nghe được Nam Ức Tịnh , lông mày hơi nhíu lại, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười dịu dàng hướng Nam Ức Tịnh .
Doãn Lưu Nguyệt tuy rằng thoạt nhìn dịu dàng động lòng người nhưng sâu trong đáy mắt nàng là tia tàn nhẫn, tuy vậy cũng thể gạt được Nam Ức Tịnh, huống chi nàng mặc dù vừa cần phải khách khí, trong lời ý tứ ràng đem nàng bài trừ ra bên ngoài, ý tứ nhắc nhở cảnh cáo cho nàng biết, nàng bất quá chỉ là ngoại nhân mà thôi.
Mâu trung Nam Ức Tịnh lướt qua tia đùa cợt, muốn nhắc nhở nàng chỉ là người ngoài sao? Nàng căn bản cũng muốn cùng bọn họ trở thành người nhà, trải qua việc bị người thân nhất phản bội, nàng cũng sớm hề tin tưởng người khác.
“ Doãn tiểu thư vẫn là cùng Doãn thiếu chủ giống nhau, gọi ta là cung chủ . Những năm gần đây cũng nghe thành thói quen” Nam Ức Tịnh nhìn Doãn Lưu Nguyệt, khóe môi khẽ lên ý cười, ngữ điệu lười biếng .
Nếu nàng ta muốn xem nàng vào hàng ngũ ngoại nhân, như vậy nàng liền cùng nàng ta tính toán rành mạch. Lòng dạ mang theo nham hiểm xấu xa, còn xưng hô tỷ muội, là người ghê tởm!.
Doãn Lưu Nguyệt hoàn toàn thấy được ý cảnh cáo trong lời Nam Ức Tịnh, nhưng là nàng ngờ rằng Nam Ức Tịnh vậy mà liền cùng nàng phân giới hạn, trong lòng vui sướng rất nhiều, tuy với việc Nam Ức Tịnh vô lễ cùng kiêu ngạo khiến nàng tức giận, nhưng vì duy trì hình tượng dịu dàng ở trước mặt Doãn Lưu Quang, nàng cũng chỉ là cười yếu ớt đáp “ Là Lưu Nguyệt đường đột”.
Gia chủ đời trước Doãn gia qua đời, nay dưới Doãn gia cũng chỉ có Doãn Lưu Quang cùng Doãn Lưu Nguyệt là hai vị chủ tử, bởi vậy sau khi gặp qua Doãn Lưu Nguyệt, Nam Ức Tịnh liền lập tức đến gian phòng của nàng, đóng cửa ra.
Đối với việc tìm kiếm của các chủ Ám các, nàng trăm mối vẫn thể hiểu, thêm Ám các tựa hồ động tâm tư với Doãn gia,
Xem ra việc nàng muốn cùng Ám các nướng sông phạm nước giếng, cũng là có khả năng.
Nếu Ám các phái người theo dõi nàng, nàng phái người điều tra lại Ám các 1 chút. Cũng phải là việc gì quá mức .
Sau khi quyết định, Nam Ức Tịnh liền xuất môn, nhưng vừa mới ra ngoài lại gặp phải Doãn Lưu Nguyệt.
“Cung chủ muốn xuất môn sao?” Doãn Lưu Nguyệt nhìn bộ dáng Nam Ức Tịnh muốn xuất môn, liền chắn trước mặt Nam Ức Tịnh hỏi.
“Giờ phút này Doãn Lưu Nguyệt giống ban ngày, ở trước mặt Doãn Lưu Quang ôn hòa vô hại, trong con ngươi ràng cất giấu tàn nhẫn cùng mưu kế, tuy rằng khóe môi như trước tươi cười dịu dàng, nhưng Nam Ức Tịnh vẫn có theo ánh mắt nàng thấy được địch ý.
Địch ý sao? Nàng, Nam Ức Tịnh sợ nhất chính là địch nhân. Chỉ là, địch nhân này rất ngu xuẩn, nàng vốn có hứng thú.
“Doãn tiểu thư có việc tìm ta sao?” Dù sao việc xuất môn cấp bách, chậm 1 chút cũng sao, Nam Ức Tịnh nhíu mày, giả bộ nhìn Doãn Lưu Nguyệt, nhìn xem nàng đặc biệt chạy tới nơi này thị uy đến tột cùng là vì chuyện gì.
Doãn Lưu Nguyệt đối với thái độ lười biết chút để ý của Nam Ức Tịnh rất là căm thù, thần sắc của nàng ràng thản nhiên vô cùng, thế nhưng lại tạo ra 1 khí thế khó có thể đến gần, cả người Nam Ức Tịnh tỏa ra cao quý xuất trần, làm cho người ta cảm thấy nàng lười biếng chút để ý cùng ngạo mạn khinh thường.
“Ta tới là cho ngươi biết 2 việc. Thứ nhất, cho dù là hoàng thượng, cũng phải kiêng kỵ Doãn gia 3 phần, cho nên, đừng tưởng rằng ngươi là khách nhân được hoàng thượng mời đến, là giỏi. Thứ hai, ta phải muội muội ruột Lưu Quang ca ca, là phụ thân thu dưỡng ta làm nữ nhi, ta cùng Lưu Quang ca ca thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tương lai ta nhất định là chủ mẫu của Doãn gia, khuyên ngươi nên động tâm tư lên Lưu Quang ca ca!” Doãn Lưu Nguyệt vì bực tức thái độ Nam Ức Tịnh, cũng còn giả bộ cái gì dịu dàng, dứt khoát thẳng.
Nàng ràng như vậy, chắc rằng Nam Ức Tịnh cũng dám làm càn. Nam Ức Tịnh tuy biểu với Lưu Quang ca ca có tình cảm, chính là lại xem ánh mắt Lưu Quang ca ca ràng thích hợp, nàng phải nhanh chóng bóp chết loại khả năng này. Nhưng Nam Ức Tịnh là được hoàng thượng mời đến, nàng lại 1 thân võ công cao cường, cũng thể hướng Nam Ức Tịnh xuống tay, bởi vậy chỉ có thể cảnh cáo.
Nhưng lời cảnh cáo này trong mắt Nam Ức Tịnh, là cực kỳ buồn cười. Doãn Lưu Nguyệt này, hẳn là được Doãn gia bảo hộ quá tốt, nghĩ đến thế lực Doãn gia liền có thể làm được tất cả.
“Ta đây cũng cho ngươi biết 2 việc. Thứ nhất ta mặc kệ là hoàng thượng Nam Hải hay Doãn gia, ở trong mắt ta, cũng là gì. Thứ hai, ngươi phải thân muội muội ruột Doãn Lưu Quang, cùng ta 1 chút quan hệ cũng có, ta, đối với Doãn Lưu Quang có hứng thú.” Nam Ức Tịnh xinh đẹp đến tận cùng, trong con ngươi mang theo vẻ tà mị giống như Mạn Đà La, sâu trong đáy mắt cất giấu sắc bén, nàng nhìn Doãn Lưu Nguyệt ràng từng chữ .
Doãn Lưu Nguyệt bị thái độ cuồng ngạo của Nam Ức Tịnh hoàn toàn chọc giận, mặt nàng đỏ lên, chỉ vào Nam Ức Tịnh, muốn mở miệng, lại bị Nam Ức Tịnh đánh gãy :”Còn có 1 chút, ta, tính tình được tốt, chớ nên tùy tiện trêu chọc ta!”
“Quỳnh Lạc,ngươi khỏi quá kiêu ngạo.” Doãn Lưu Nguyệt nghe Nam Ức Tịnh , rốt cuộc nhịn được, con ngươi trầm nhìn Nam Ức Tịnh, oán hận .
Lông mày Nam Ức Tịnh khẽ nhíu, trong con ngươi xinh đẹp lướt qua hàng vạn hàng quang, ngón tay nàng tinh tế như ngọc khẽ nhấc, 1 viên thuốc liền bay vào trong miệng Doãn Lưu Nguyệt, thân thủ Doãn Lưu Nguyệt vội vàng tránh , nhưng chậm, nàng chỉ vào Nam Ức Tịnh còn muốn nữa, lại phát nàng thế nhưng lại thể phát ra tiếng.
“Ngươi rất ầm ỹ” Nam Ức Tịnh vừa lòng nhìn Doãn Lưu Nguyệt ra lời cùng vẻ mặt kinh hoảng, khóe môi gợi lên 1 chút châm biếm, trong mắt mang theo ý cười khiến người ta sợ hãi :”Thuốc này chỉ làm ngươi thể chuyện trong 2 canh giờ mà thôi. Ngươi có thể cứ việc tới tìm ra khiêu chiến, dù sao trong tay ta có rất nhiều thuốc, nếu thức chọc giận ta, ta khiến cho ngươi vĩnh viễn cũng thể mở miệng chuyện được!”
Dứt lời, Nam Ức Tịnh để ý tới Doãn Lưu Nguyệt ở sau người phẫn nộ dậm chân, quay đầu rời Doãn phủ. Doãn phủ tuy rằng đề phòng nghiêm ngặt, nhưng nàng giống như lại thực tự nhiên.
Bất quá nàng phải 1 câu đúng trọng tâm, thị vệ Doãn phủ tựa hồ so với thị vệ hoàng cung dùng được 1 chút, cũng chỉ là 1 chút mà thôi.
Last edited by a moderator: 19/6/15