1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuồng hậu, ngoan ngoãn để trẫm sủng - Thuỷ Thanh Thiền

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      85. Chia chén súp? ! có cửa đâu!

      Editor: Trà sữa trà xanh


      Tống Tử Nguyệt dẫn Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật tới cửa liền đứng lại, ý bảo Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh vào.

      Trong d[[lqd đôi mắt đen của Nam Ức Tịnh lóe lên mấy vệt sáng loáng, đưa tay đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Hạ Văn Cử ngồi bên trong. vẫn mặc bộ xiêm y đào hồng sắc cực kỳ chói mắt như cũ, màu sắc đậm rực rỡ nhưng cũng làm bớt khuôn mặt mị của , trong đôi mắt đào hoa hẹp dài chứa ý cười nhàn nhạt, cười như cười nhìn nàng và Nạp Lan Thần Dật.

      sớm ngờ tới Hạ Văn Cử ở nơi này chờ bọn họ, vì vậy Nam Ức Tịnh cũng ngoài ý muốn, chỉ là cười nhạt, thoải mái thanh thản ngồi xuống, Nạp Lan Thần Dật cũng tao nhã tự nhiên, đôi mắt đen càng thâm trầm tựa như biển.

      "Thiếu chủ Lạc gia, Các chủ Ám các. Đông Lâm Thập Nhất hoàng tử khiến bản thái tử nhìn với cặp mắt khác hẳn." Hạ Văn Cử nhìn Nạp Lan Thần Dật chậm rãi ngồi xuống, ngước mắt nhìn Nạp Lan Thần Dật, thấy sắc mặt của bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy, khỏi nở nụ cười, .

      Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, mặt giống như nhuộm tầng ánh sáng nhàn nhạt, giọng dịu dàng, "Hạ thái tử muốn bàn bạc chuyện gì?"

      "Thập Nhất hoàng tử quả nhiên là người sảng khoái." Hạ Văn Cử thấy Nạp Lan Thần Dật thẳng vào vấn đề, cũng vòng vo nữa, dứt khoát , "Hôm nay Bản thái tử tới đây, là vì chuyện bảo tàng võ lâm."

      Nạp Lan Thần Dật nghe Hạ Văn Cử , trong con ngươi đen nhánh thoáng qua tia ánh sáng, quả nhiên là vì bảo tàng võ lâm. Xem ra hôm nay Hạ Văn Cử tìm thương nghị, là muốn chia chén súp rồi. Chỉ là nếu muốn bảo tàng, ai cho Bắc Mạc chén súp đây?

      Hạ Văn Cử thấy Nạp Lan Thần Dật lời nào, liền tiếp, " biết Thập Nhất hoàng tử có nguyện ý hợp tác với bản thái tử , bản thái tử có thể giúp ngươi lấy được vị trí Minh Chủ Võ Lâm, chỉ cần ngươi chia phân nửa bảo tàng võ lâm cho ta là được."

      Nam Ức Tịnh nghe được Hạ Văn Cử , trong mắt khỏi lướt qua đạo lệ mang. Hạ Văn Cử biết tính toán, trợ giúp bọn họ để lấy được Minh Chủ Võ Lâm sao? Bọn họ nhất định phải lấy được chức vị Minh Chủ Võ Lâm, nhưng cần Hạ Văn Cử trợ giúp, huống chi vừa mở miệng là phân nửa bảo tàng, Hạ Văn Cử cảm thấy nực cười sao.

      Hiển nhiên, suy nghị của Nạp Lan Thần Dật cũng giống Nam Ức Tịnh, ngước mắt cười như cười nhìn Hạ Văn Cử cái, giọng vẫn dịu dàng như cũ, nhưng từng chữ từng câu ra khiến người khác thể kháng cự, "Tâm ý của Hạ thái tử bổn điện xin nhận, chỉ là vị trí Minh Chủ Võ Lâm, vốn là dựa vào bản lãnh của mình, bổn tọa cần mượn tay người khác."

      Hạ Văn Cử ngờ rằng Nạp Lan Thần Dật dứt khoát cự tuyệt , thậm chí ngay cả chút lối ra cũng cho , khuôn mặt của nhẫn nhịn được, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười ở khóe môi, tiếp tục cười , "Là do điều kiện của bản thái tử vừa ý Thập Nhất hoàng tử sao? Như vậy nếu giúp Thập Nhất hoàng tử đăng cơ làm đế như thế nào?"

      Đăng cơ làm đế. Hạ Văn Cử quả nhiên là nhìn thấu dã tâm của Nạp Lan Thần Dật. Chỉ là biết hết, thứ Nạp Lan Thần Dật muốn chỉ là hoàng đế Đông Lâm, còn là toàn bộ thiên hạ.

      Nam Ức Tịnh nghe Hạ Văn Cử , chân mày khẽ chau lại. Cho dù Hạ Văn Cử có quyền thế lớn hơn nữa, vẫn là thái tử của nước khác, làm sao có thể nhúng tay và quốc của Đông Lâm, làm sao có thể giúp Nạp Lan Thần Dật đăng cơ làm đế? Chẳng lẽ Hạ Văn Cử chính là hòa thân sao? Chỉ có hòa thân, mới có thể khiến Bắc Mạc trở thành trợ lực của Nạp Lan Thần Dật.

      Nghĩ tới đây, sắc mặt của Nam Ức Tịnh khỏi trầm xuống, màu sắc trong mắt càng đậm, mà Nạp Lan Thần Dật vẫn mặn lạt , "Bổn tọa chỉ là hoàng tử. Việc đăng cơ làm đế, Hạ thái tử vẫn nên với bổn tọa."

      Hạ Văn Cử nghe Nạp Lan Thần Dật , sắc mặt khỏi trở nên trầm, chỗ sâu trong đáy mắt lướt qua tia hung ác. Giỏi cho Nạp Lan Thần Dật, quả nhiên là dầu muối vào. Chẳng lẽ có thể tự tin lấy được vị trí Minh Chủ Võ Lâm, nhưng còn thuận lợi ngồi lên ghế hoàng đế Đông Lâm sao? Lại dám cự tuyệt hợp tác với ? !

      Nghĩ tới đây, Hạ Văn Cử mất chút kiên nhẫn cuối cùng, "Thập Nhất hoàng tử cần phải suy xét kỹ. Muội muội U Lan của bản thái tử trong tuổi xuất giá, muốn tìm nhà trong sạch nào đó. Nếu Thập Nhất hoàng tử cự tuyệt hảo ý của bản thái tử, sợ là bản thái tử chỉ có thể lựa chọn Thái tử Đông Lâm."

      Lời này mặc dù là khách khí, nhưng trong đó có mấy phần uy hiếp. Nếu Nạp Lan Thần Dật cự tuyệt Hạ Văn Cử, đơn giản chỉ là mất trợ lực, mà còn đẩy trợ lực cường đại tới bên Nạp Lan Nhược Phong.

      Nam Ức Tịnh ngước mắt nhìn Nạp Lan Thần Dật cái, nếu Nạp Lan Thần Dật cự tuyệt Hạ Văn Cử, chỉ sợ ngày sau đăng cơ làm đế gặp trở ngại cực lớn, nhưng nếu đón nhận, còn nàng sao? Chẳng lẽ nàng phải xem lấy nữ tử khác sao?

      Nạp Lan Thần Dật nhìn Nam Ức Tịnh cái, đưa tay cầm tay Nam Ức Tịnh, khóe môi nâng lên nụ cười cưng chìu, sau đó nhìn Hạ Văn Cử, cười , "Ý tốt của Hạ thái tử bổn điện xin nhận. Chỉ là bổn tọa từng thề, nhất sinh nhất thế nhất song nhân (ý chỉ cả đời môt vợ ấy). Cả đời này trừ Ức Tịnh, bổn tọa tuyệt tái giá với nữ tử khác."

      Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật , khóe môi nở nụ cười, đáy mắt tràn đầy hạnh phúc. Mà sắc mặt của Hạ Văn Cử hoàn toàn trầm xuống.

      Nạp Lan Thần Dật là quyết tâm muốn hợp tác với sao? ! tự tin có đối phó với mình sao? !

      Bên ngoài thanh danh của U Lan là Đệ Nhất Mỹ Nhân Tứ Quốc, lại là công chúa của Bắc Mạc, gả cho Nạp Lan Thần Dật chẳng lẽ còn uất ức sao? Hạ Văn Cử nhịn được nhìn sang Nam Ức Tịnh nở nụ cười, Đệ Nhất Mỹ Nhân Tứ Quốc sao? Sợ là còn thua xa nụ cười của Nam Ức Tịnh.

      " như vậy, Thập Nhất hoàng tử nhất quyết cự tuyệt hợp tác với bản thái tử?" Hạ Văn Cử nheo mắt lại, nhìn Nạp Lan Thần Dật, hỏi từng chữ.

      Nạp Lan Thần Dật giống như nhận thấy Hạ Văn Cử tức giận, vẫn như cũ ôn nhã lên tiếng, "Cõi đời này có bằng hữu vĩnh viễn, cũng có địch nhân vĩnh viễn. Bổn tọa chỉ là cự tuyệt ý tốt của thái tử điện hạ lần này thôi, có nghĩa là về sau có cơ hội hợp tác. Chỉ là U Lan công chúa này, bổn điện tuyệt cưới."

      Hạ Văn Cử bị lời mặn lạt của Nạp Lan Thần Dật làm nhất thời cứng họng. Nạp Lan Thần Dật có sai, bây giờ mặc dù Nạp Lan Thần Dật cự tuyệt hợp tác với , nhưng có nghĩa là về sau bọn họ có cơ hội hợp tác, nếu tại dối đầu với Nạp Lan Thần Dật, là hành động cực kỳ sáng suốt.

      Chỉ là Nạp Lan Thần Dật xác định lấy U Lan, vậy nên làm như thế nào cho phải? ra gả U Lan cho Nạp Lan Thần Dật, cũng lo lắng cho U Lan.

      Hạ U Lan là muội muội sủng ái nhất, từ kinh thái tuyệt diễm, vang danh Tứ Quốc. Bao nhiêu năm nay có rất nhiều người đạp phá cửa muốn cưới nàng, nhưng nàng đều cự tuyệt. Người khác có lẽ cho là nàng tỏ vẻ thanh cao, chỉ có biết, trong lòng U Lan sớm có người.

      Người kia chính là Lạc Huyền Lăng. Lúc đó còn biết Lạc Huyền Lăng chính là Nạp Lan Thần Dật, chỉ biết là "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song" Thiếu chủ Lạc gia. Trong cảm nhận của U Lan, Lạc Huyền Lăng là nam tử có tài văn chương cùng mưu lược nhất, nàng nhất định phải gả cho .

      Những năm này từng khuyên Hạ U Lan rất nhiều lần, nhưng Hạ U Lan vẫn cố chấp. Muội muội này cũng như , đều rất cố chấp, khi xác định nhất định đổi.

      luôn khuyên Hạ U Lan đừng đắm chìm vào tình mù quáng đó, Lạc Huyền Lăng thâm trầm, phải người nàng có thể . Nhưng Hạ U Lan nhất định nghe. Lúc đó hiểu tại sao Hạ U Lan lại cố chấp như thế, cho đến khi gặp gỡ Nam Ức Tịnh, mới hiểu ra.

      Bởi vì , cũng khắc sâu trong lòng, sao có thể dễ dàng buông tha. Tất cả của nàng khắc sâu vào trong lòng của , khiến thể quên. Nếu có cách nào quên, nên cứ nghĩ cuối cùng ngày, lấy được nàng.

      đương nhiên biết dã tâm của Nạp Lan Thần Dật tuyệt đối chỉ ở đế vị Đông Lâm, cái muốn là cả thiên hạ. Nhưng cuối cùng ngày, toàn bộ thiên hạ này, còn có Nam Ức Tịnh, cũng là của Hạ Văn Cử .

      "Nếu Thập Nhất hoàng tử quyết định rồi, bản thái tử cũng nhiều. Vậy gặp nhau đại hội võ lâm! Hi vọng Thập Nhất hoàng tử hối hận quyết định ngày hôm nay!" Hạ Văn Cử thu liễm lại mọi cảm xúc, với Nạp Lan Thần Dật.

      Khóe môi Nạp Lan Thần Dật nở nụ cười thanh nhã, ánh mắt cố chấp, vô cùng tự tin từng chữ, "Đa tạ Hạ thái tử nhắc nhở. Chỉ là bổn tọa chưa bao giờ biết hối hận quyết định của mình."

      Hạ Văn Cử nghe Nạp Lan Thần Dật , khỏi nheo mắt lại, đầy là lần đầu tiên gặp phải đối thủ như thế. ràng mỗi câu đều từ tốn chậm rãi, nhưng trong chậm rãi từ tốn lại mơ hồ lộ ra khí phách bễ nghễ thiên hạ.

      Điều đáng sợ phải là khí phách lộ ra ngoài, mà là kín kẽ che giấu tài năng. Mười năm giấu tài, lừa gạt tất cả mọi người, chỉ bằng điểm này, cũng đủ để thấy được bản lãnh của Nạp Lan Thần Dật.

      Hạ Văn Cử nhìn chằm chằm Nạp Lan Thần Dật, mới đưa tầm mắt chuyển dời đến người Nam Ức Tịnh. Nàng vẫn mặc hồng y chói lóa, mặt phấn son, tự đại cùng đơn giản kết hợp hoàn mỹ người nàng, vẻ mặt của nàng vẫn khiến người ta nhìn thấu, lại rung động lòng người.

      "Ức Tịnh, lâu gặp, ngươi có gì muốn với ta sao?" Hạ Văn Cử nhìn khuôn mặt làm nhớ thương, chua chát mở miệng . lâu gặp, nàng là thê tử của người khác rồi.

      Nam Ức Tịnh liếc mắt nhìn Hạ Văn Cử, ánh mắt lạnh nhạt, mở miệng cười , "Ức Tịnh có thể gì với Hạ Văn Cử, đều qua rồi. Đối với thái tử Bắc Mạc, Ức Tịnh lời nào để ."

      Hạ Văn Cử nghe Nam Ức Tịnh , nụ cười ở khóe môi khẽ cứng ngắc, trong mắt lên vẻ bất đắc dĩ. Lời này của Nam Ức Tịnh ràng là vạch giới hạn với , bởi vì trở thành kẻ địch của Nạp Lan Thần Dật, cho nên cũng chính là kẻ địch của nàng sao? Nạp Lan Thần Dật ở trong lòng nàng chiếm bao nhiêu phân lượng rồi?

      "Ta và Thần Dật cần nghỉ ngơi rồi. Hạ thái tử, xin mời." Nam Ức Tịnh thấy vẻ bất đắc dĩ mặt Hạ Văn Cử, bộ dạng muốn gì, nhàn nhạt nghiêng mặt , lạnh giọng .

      Nếu lựa chọn đối đầu với Nạp Lan Thần Dật, như vậy nàng và còn lời nào để .

      Hạ Văn Cử nghe Nam Ức Tịnh , buồn cười, rồi lại cười nổi. Chỉ là nhàn nhạt đứng dậy, cũng quay đầu lại rời khỏi phòng. Cho dù nàng lạnh nhạt, cũng thể thay đổi quyết tâm của chút nào. Chung quy ngày, khiến nàng ở bên cạnh , làm nàng !

      Hạ Văn Cử rời lâu, ngoài phòng liền truyền đến tiếng huyên náo.

      "Cái gì? Phòng hảo hạng đầy? Vậy ngươi cho bản thiếu gia nghỉ ngơi ở đâu đây?" giọng nam tử trẻ tuổi vang lên ngoài phòng, hình như cảm thấy rất bất mãn việc phòng hảo hạng đầy.

      Gian phòng thượng đẳng nhất ở Ngọc Vũ lâu chỉ có năm. Nam Ức Tịnh cùng Nạp Lan Thần Dật ở gian. Liễu Tử Hạc ở gian. Đường Thiên Thiên ở gian. Hách Liên Nghi Huyên ở gian. Thiên Thần ở gian. Đương nhiên là hết phòng rồi.

      Nhưng Ngọc Vũ lâu là khách sạn lớn nhất Tứ Quốc, cho dù là gian phòng bình thường, cũng bằng phòng cực kỳ thượng đẳng ở khách sạn bình thường rồi.

      "Công Tôn công tử, còn phòng hảo hạng. Ta thể thay đổi được." Tống Tử Nguyệt liếc mắt nhìn cẩm y nam tử trước mắt, đây chính là con độc nhất của môn chủ Lạc Hà phái Công Tôn.

      Từ Công Tôn nhận hết sủng ái của môn chủ, từ ăn sung mặc sướng, đến khách sạn, dĩ nhiên là muốn ở gian phòng tốt nhất, hôm nay nghe tin phòng hảo hạng đầy, liền huyên náo.

      Công Tôn nghe Tống Tử Nguyệt , thấy nàng giống những người bình thường Thương gia thấy là nịnh bợ, ngược lại khóe mắt đuôi mày đều bày ra vẻ kiên nhẫn, khỏi có chút tức giận , "Đó là do phòng hảo hạng của các ngươi quá ít! Chẳng lẽ bản thiếu gia có gian phòng ở, là do bản thiếu gia sao?"

      "Ở nơi này chỉ còn lại có phòng khách bình thường. Công Tôn công tử có thể ở lại, nếu ở quen, có thể đến chỗ khác tìm phòng hảo hạng mà ngài muốn." Tống Tử Nguyệt bị Công Tôn quậy ầm lên nên mất hết kiên nhẫn, thường ngày nàng ưa mấy người công tử tự cho là đúng rồi. Lại còn chạy đến địa bàn của nàng náo loạn, chẳng lẽ nàng còn cần phải níu kéo vụ làm ăn sao?

      Công Tôn vốn là cho qua loa, nghĩ tới Tống Tử Nguyệt cư nhiên cho mặt mũi, khỏi mặt đỏ lên nhìn Tống Tử Nguyệt, lại thấy sắc mặt Tống Tử Nguyệt diễm lệ, trán mang theo nhàn nhạt khinh miệt, càng khiến phản bác được gì.

      "Ngươi ngươi ngươi. . . Sao ngươi có thể như vậy với ta ta!" Công Tôn liên tục chỉ tay về phía Tống Tử Nguyệt, liên tiếp mấy chữ ngươi, nhưng vẫn ra, vẻ mặt của hết sức uất ức nhìn Tống Tử Nguyệt, giống như Tống Tử Nguyệt khi dễ .

      ra Công Tôn là bị môn chủ Lạc Hà phái làm cho hư hỏng, có chút ăn sung mặc sướng thôi, bản tính hư.

      Tống Tử Nguyệt ngờ tới vị công tử này vừa rồi còn phách lối như thế lại bị câu của nàng biến thành uất ức như vậy, nếu phải nàng tận mắt thấy qua dáng vẻ ương ngạnh vừa rồi của , nàng vẫn cho là mình khi dễ đấy.

      khỏi cảm thấy nhức đầu, Tống Tử Nguyệt liền chuyện mềm mại lại, "Ta chỉ là muốn Công Tôn công tử quyết định, có muốn ở lại đây ."

      "Ở! Tại sao ở!" Công Tôn nghe Tống Tử Nguyệt , vội vàng , vừa lấy ánh mắt len lén nhìn Tống Tử Nguyệt, mặt ra tia đỏ ửng.

      Tùy tùng bên cạnh thấy vẻ mặt của Công Tôn. khỏi nghi ngờ. Bình thường gặp nhiều thiên kiều bá mị nương như vậy còn chưa từng thấy công tử xấu hổ, hôm nay gặp nữ tử dữ như hổ, công tử lại xấu hổ? Chẳng lẽ công tử thích nữ tử này sao?

      Công Tôn biết ý nghĩ của đám tùy tùng, vẫn nhìn Tống Tử Nguyệt, biết sao đột nhiên cảm thấy bộ dạng Tống Tử Nguyệt tức giận đặc biệt xinh đẹp đây.

      Tống Tử Nguyệt bị Công Tôn nhìn chăm chú trong lòng có chút sợ hãi, khỏi dời tầm mắt, nâng lên nụ cười , " như vậy, Công Tôn công tử theo ta tới phòng. "

      Huyên náo bên ngoài biến mất. Nam Ức Tịnh đưa tay thay Nạp Lan Thần Dật đổ bình trà, khóe môi nâng lên nụ cười nhạt nhòa, chậm rãi , "Công tử của môn chủ Lạc Hà phái thú vị."

      "Đại hội võ lâm xuất đủ loại nhân vật, cũng có rất nhiều người thú vị." Nạp Lan Thần Dật nhận lấy bình trà Nam Ức Tịnh pha cho , khóe môi nâng lên nụ cười, chậm rãi .

      Lần đại hội võ lâm này, bởi vì hoàng thất Tứ Quốc chú ý tới mà trở nên cực kỳ náo nhiệt. Võ lâm ngũ đại tổ chức, trừ Ám các tham dự, Ma Cung, Đường Môn, Lạc Hà phái, Tử Trúc Lâm đều phái người tham gia. Mà Tứ Đại Gia Tộc Tứ Quốc, Hách liên gia cùng Thiên gia cũng trình diện rồi. Còn thiếu mấy môn phái , lần đại hội võ lâm này là náo nhiệt.

      Đối với người trong võ lâm mà , vị trí Minh Chủ Võ Lâm rất quan trọng. Lần này nếu như có thể ngồi lên Minh Chủ Võ Lâm, chỉ có thể khống chế những môn phái võ lâm khác, còn có thể khống chế tứ đại tổ chức tham gia đại hội võ lâm, đây chính là chuyện nghĩ cũng dám nghĩ, vì vậy mọi người đều cố gắng hết sức lấy được vị trí Minh Chủ Võ Lâm.

      Mà đối với hoàng thất Tứ Quốc mà , bọn họ quan tâm vị trí Minh Chủ Võ Lâm rốt cuộc là do nhân sĩ võ lâm nào lấy được. Bọn họ quan tâm là bảo tàng võ lâm sau lưng Minh Chủ Võ Lâm. Phần bảo tàng này rất quan trọng với bọn họ.

      Chỉ là bên trong tín vật Minh Chủ Võ Lâm cất giấu bí mật bảo tàng võ lâm, chỉ là truyền thuyết mà thôi. Cái bảo tàng rốt cuộc có tồn tại hay , có thể tìm được , ai biết. Vì vậy trước đây ai chú ý tới.

      Chỉ là tại chuyện này liên quan đến tranh giành thiên hạ, phần bảo tàng này có thể tạo ra ưu thế cực lớn. Vì vậy mặc kệ chuyện này là hay giả, Hoàng thất Tứ Quốc bỏ qua cơ hội này.

      "Chúng ta cứ vui vẻ thưởng thức những trò đùa này ." Trong hơi nóng của nước trà khuôn mặt của Ức Tịnh có mấy phần thành thực, môi nàng nở nụ cười khó hiểu.

      Trò đùa trong miệng nàng là chỉ những thủ đoạn của võ lâm nhân sĩ cùng Hoàng thất Tứ Quốc vì tranh đoạt vị trí Minh Chủ Võ Lâm và bảo tàng.

      Nạp Lan Thần Dật từ chối cho ý kiến lần đại hội này. Lần đại hội võ lâm này, chỉ sợ đơn giản. Coi như lấy được vị trí Minh Chủ Võ d[[l'qd Lâm cùng tín vật, muốn bình an tìm được bảo tàng, hơn nữa mình chiếm lấy bảo tàng, sợ được dễ dàng.
      thuyt thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 86.1: Tại sao lại cứu ta?!

      Editor: Mèo (meoancamam)


      Đại hội võ lâm tổ chức vào ngày mai, những nhân sĩ giang hồ đều tụ hợp đến Lộ Thủy trấn ở Bắc Mạc.

      Bóng đêm phủ lên dày đặc, đêm đông vắng lặng lại càng rét lạnh. Nam Ức Tịnh cảm thấy ở trong phòng có chút buồn bực, lại thêm Nạp Lan Thần Dật ra ngoài xử lý vài chuyện, nàng liền khoác lên chiếc áo lông cáo tuyết trắng rồi ra ngoài tản bộ.

      Bên ngoài quả thực vô cùng lạnh giống như chỉ thổi hơi ra cũng có thể đông cứng thành băng. Nam Ức Tịnh kéo kéo áo lông cáo, chuẩn bị quay lại liền nghe thấy có tiếng đánh nhau kịch liệt cách đó xa.

      Đại hội võ lâm rất nhanh tổ chức, mấy ngày nay có thể nội đấu cùng ám sát nối liền dứt, nàng sớm nhìn đến chán rồi. Chỉ là nghe tiếng đánh nhau này hình như lấy nhiều đánh ít, nàng khỏi câu môi, dù sao cũng rảnh rỗi có gì làm, bằng nhìn náo nhiệt chút vậy.

      Tuy có chút hưng trí đến chỗ thanh tranh đấu phát ra nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng đó còn thảm hại hơn tưởng tượng của Nam Ức Tịnh nhiều. đám người mặc áo đen vây xung quanh nam tử áo trắng, mà quần áo người nam tử áo trắng kia cũng rách nát chịu nổi, vài chỗ rách vẫn chảy máu. Hình như người này còn bị nội thương , thế nhưng vẫn đứng thẳng như cũ, có cảm giác thanh lãnh tuyệt (*)

      (*) thanh lãnh, tuyệt: trong trẻo mà lạnh lùng, đơn mà tuyệt tình.

      Tóc của rối tung che mất nửa khuôn mặt, nhìn thấy được. Đám sát thủ bốn phía xem võ công cũng hề kém, ba bốn mươi đều đến đối phó, võ công của nam tử áo trắng này xem ra cũng thể khinh thường đâu.

      Nam Ức Tịnh híp híp mắt, chỉ cảm thấy dáng người nam tử áo trắng này có chút quen mắt, nhìn kỹ, nam tử áo trắng bị sát thủ vây giết này phải là đại đệ tử kiêu ngạo của Tử Trúc Lâm Liễu Tử Hạc sao?

      Tại sao Liễu Tử Hạc lại bị vây khốn ở chỗ này chứ? Tử Trúc Lâm là môn võ chính đạo, nhân sĩ giang hồ bình thường sỡ là cũng dám động chạm tới Liễu Tử Hạc, có lá gan xuống tay với môn phái này cũng chỉ có Ma Cung cùng Đường Môn thôi.

      Nghĩ tới đây, Nam ỨC Tịnh khỏi nhíu mày nhìn nhìn, lúc này mới kinh ngạc phát cổ tay áo những tên áo đen này mặc đều thêu ký hiệu của Ma Cung!

      Vẻ mặt nàng liền bỗng chốc trầm xuống, đôi mắt Nam Ức Tịnh lên chút rét lạnh. Nàng chưa từng phái người tới ám sát Liễu Tử Hạc, những người này tuyệt đối phải người của Ma Cung. Hiển nhiên có người muốn mượn việc này mà hòn đá ném hai con chim, giết chết Liễu Tử Hạc, khiến cho tuyển thủ mạnh của Tử Trúc Lâm thể lên sân, lại có thể giá họa cho Ma Cung, thành ra Tử Trúc Lâm và Ma Cung kết thù hận.

      Đại hội võ lâm lần này có khả năng đạt Minh chủ Võ Lâm cũng chỉ có người của bốn tổ chức lớn nhất. Người làm chuyện này nếu phải Đường Môn là Lạc Hà Phái.

      Lạc Hà Phái tự xưng là môn võ chính đạo, tuy nhiền hành lại có chút cổ hủ. Thế nhưng lấy tính tình mua danh cầu lợi của bọn xem xét, họ làm ra chuyện như vậy. Đến đây cần nghĩ cũng biết chuyện này do ai làm rồi.

      "Hừ! Liễu Tử Hạc, ta khuyên ngươi vẫn cần dựa vào địa thế hiểm trở mà chống cự đâu!" Tên áo đen cầm đầu thấy người Liễu Tử Hạc bị thương ít vậy nhưng vẫn chống cự buông tha, khỏi khuyên nhủ.

      Liễu Tử Hạc đứng thẳng tắp trong vòng vây của sát thủ, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, giống như căn bản quan tâm đến sống chết. Ánh mắt lạnh lùng, cả người giống như nguyệt thần dáng vẻ thể xâm phạm, nhìn những tên sát thủ, lạnh giọng : "Liễu mỗ dù chết cũng khuất phục những tên tà các ngươi!"

      Những tên sát thủ này thấy Liễu Tử Hạc biết suy xét liền đánh tiếp. Thanh kiếm trong tay Liễu Tử Hạc được sử dụng đến xuất thần nhập hóa, ngừng ngăn chặn công kích của những tên sát thủ này, tuy đám sát thủ này lại người đông thế mạnh nhưng cũng tìm được chỗ tốt nào.

      Nam Ức Tịnh thờ ơ lạnh nhạt nhìn giống như định ra tay, môi nàng nở nụ cười rét lạnh, chú ý đến từng cử động của cuộc tranh đấu. Sau khi nhìn hối, thấy thể lực Liễu Tử Hạc cũng cạn kiệt, vô cùng nguy hiểm, mà hai mươi tên sát thủ còn lại tấn công ngày càng sắc bén.

      Nam Ức Tịnh thu lại nụ cười lười biếng, thân hình lướt nền đất giống như tiên tử áo hồng. Nàng nở nụ cười nhợt nhạt, dáng người uyển chuyển, tơ lụa màu đỏ bắn ra từ tay áo giống như cánh hoa bay trong bầu trời, phất phơ trong trung.

      Cho dù có là ai khi nhìn thấy cảnh tượng này đều vì vẻ mỹ lệ của Nam Ức Tịnh mà si mê, đáng tiếc, vẻ đẹp này lại là vẻ đẹp chết người, giống như Mạn Châu Sa Hoa khi nở rộ, xinh đẹp mà có thể giết người. Nơi nào lụa đỏ lướt qua, gần như cho bọn sát thủ có cơ hội thở ra bị kích mất mạng.

      Thực ra võ công của Liễu Tử Hạc hề kém nàng bao nhiêu, chỉ là khi Liễu Tử Hạc ra tay thể ngoan độc bằng nàng thôi, cũng có cơ hội để đánh đột kích như nàng, đây là mưu rồi động(*).

      (*) mưu rồi động: suy tính rồi hành động.

      Hai mươi tên sát thủ bị Nam Ức Tịnh bất ngờ tấn công làm xáo trộn tinh thần, những người còn chưa kịp phục hồi tinh thần từ dáng vẻ xinh đẹp của Nam Ức Tịnh cũng chết dưới tơ lụa của nàng, chỉ sợ bọn họ đến khi chết cũng thể biết được, tại sao bản thân lại chỉ dễ dàng lơ là khoảng thời gian gắn thôi mà tính mạng còn.

      Liễu Tử Hạc nhìn bóng dáng Nam Ức Tịnh trung chậm rãi hạ xuống, tơ lụa đỏ tươi cũng rất nhanh thu lại vào trong tay áo nàng, áo lông cáo trắng như tuyết lại làm nổi bật y phục đỏ tươi, càng có vẻ trắng trong thuần khiết, xinh đẹp lửa đỏ. Cùng với khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng, ràng trong trẻo như vậy nhưng lại hàm chưa ngàn vạn quyến rũ, đẹp đến nỗi ai ai cũng dám nhìn thẳng.

      " chút lơ là cũng bỏ mạng, những tên sát thủ này hiểu, chẳng lẽ Liễu công tử cũng hiểu sao?" Nam Ức Tịnh nhìn dáng vẻ sững sờ của Liễu Tử Hạc mà nhíu mày, lười biếng nhàn nhạt .

      Lúc này Liễu Tử Hạc mới kịp phản ứng, khỏi nghi ngờ nhìn Nam Ức Tịnh, tại sao nàng có thể đột nhiên xuất ở chỗ này, tại sao có thể bỗng nhiên xuất cứu ? Lúc trước nàng đánh cắp Tử Trúc Tâm, cũng vừa cãi nhau với nàng rồi kết thúc vui vẻ, vì sao nàng phải cứu chứ?

      Hơn nữa, nhìn kí hiệu ở cổ tay những tên sát thủ này, ràng là sát thủ Ma Cung. còn tưởng nàng phái người tới giết để tránh chuyện Tử Trúc Tâm ồn ào, nhưng mà tại nàng vừa cứu , làm vô cùng nghi hoặc.

      "Vì sao ngươi lại cứu ta?" Liễu Tử Hạc nhíu nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi. nhìn Nam Ức Tịnh trước mắt mà khỏi có chút .

      Nam Ức Tịnh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Liễu Tử Hạc, mặt hề có biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng "Có người muốn giá họa cho Ma Cung. Chẳng qua ta muốn nàng ta giá họa thành công mà thôi."

      Những lời này mười phần ràng rồi. phải nàng muốn cứu Liễu Tử Hạc, mà muốn trở thành đối tượng bị Đường Thiên Thiên tính kết thành công, bởi vậy mới ra tay cứu .

      Liễu Tử Hạc nghe Nam Ức Tịnh , hạ mắt nhìn thoáng qua những thi thể đầy đất, nhíu mày hỏi: "Ý của ngươi là, những tên sát thủ này phải ngươi phái tới?"

      Nam Ức Tịnh đương nhiên nghe ra ý nghi ngờ trong lời của Liễu Tử Hạc, vẻ mặt khỏi lạnh hơn, cười như cười nhìn , lạnh lùng : "Nếu Liễu công tử cảm thấy bổn tọa rảnh rỗi đến nhàm chán cố ý phái người tới giết ngươi, sau lại chạy tới cứu ngươi bổn tọa cũng còn cách nào khác!"

      Liễu Tử Hạc liếc mắt nhìn Nam Ức Tịnh cái, dường như biết lời nàng hay giả. Cũng có thể là nàng cố ý phái người tới giết , sau đó tới cứu để thiếu nàng ân cứu mạng sao?"
      thuyt thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 86.2: Tại sao lại cứu ta?!

      Editor: Mèo (meoancamam)


      Nam Ức Tịnh dường như liếc mắt cái nhìn thấy suy nghĩ của Liễu Tử Hạc, vẻ mặt nàng trong trẻo lạnh nhạt, giọng kiềm chế chút kiêu ngạo nào, chậm rãi "Bổn tọa rồi, chẳng qua bổn tọa muốn bị người ta tính kế mới ra tay cứu người, cũng phải vì cứu Liễu công tử. Vậy nên Liễu công tử cần cảm thấy thiếu bổn tọa ơn cứu mạng, tính mạng của ngươi bổn tọa hiếm lạ!"

      Liễu Tử Hạc nghe Nam Ức Tịnh mà khẽ cau mày. Từ lớn lên ở Tử Trúc Lâm, khi bé sư phụ luôn khen có căn cốt kỳ giai (*), luôn được coi là kỳ tài mà bồi dưỡng. cũng bị nuôi dưỡng thành tính cách cao ngạo trong trẻo lạnh lùng, dường như mọi thứ đều thể lọt vào mắt xanh của , nhưng đây là lần đầu tiên trong đời bị người khinh thường trong mắt.

      (*) căn cốt kỳ giai: có căn cơ, xương cốt hiếm thấy.

      Khinh thường trong mắt Nam Ức Tịnh ràng, thèm che dấu như vậy, giống như tính mạng của trong mắt nàng thực rẻ mạt. Đúng vậy, tính tình Nam Ức Tịnh kiêu ngạo tùy tiện như thế, sao có thể buồn chán thiết kế vở tuồng diễn này chỉ vì muốn tiếng cảm ơn chứ?

      Nữ tử như nàng, chính là người nếu muốn cái gì tự mình lấy, tuyệt đối cố ý tính kế để vì nàng làm việc cả.

      Hơn nữa, căn bản nàng cũng có điều gì phải nhờ . Có lẽ là hiểu lầm rồi, chuyện hôm nay thực là có người cố ý muốn hãm hại nàng.

      "Dù như thế nào, Liễu mỗ vẫn muốn cám ơn Cung chủ cứu mạng." Liễu Tử Hạc ổn định tinh thần, chân thành thực lòng với Nam Ức Tịnh.

      Nam Ức Tịnh nghe Liễu Tử Hạc cám ơn nàng trong mắt lên kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng Liễu Tử Hạc người này giống với mấy cao nhân tự cho mình thanh cao mà thèm cảm tạ. Nhưng mà thực nàng cũng hiếm lạ tiếng cảm ơn, nàng cứu chỉ là muốn bản thân cũng bị tính kế mà thôi.

      "Liễu công tử nên tự mình cẩn thận chút, nên để người khác ám sát lại liên lụy đến bổn tọa!" Nam Ức Tịnh đối với lời cảm tạ của Liễu Tử Hạc chỉ coi như có nghe qua, nàng nhìn thoáng qua mà lạnh nhạt .

      xong, nàng cũng đợi Liễu Tử Hạc trả lời mà trực tiếp rời khỏi, Liễu Tử Hạc nhìn bóng lức trắng xóa của Nam Ức Tịnh mà bỗng có chút sững sờ.

      Nàng xinh đẹp rực lửa, nàng trong trẻo trắng tuyết, tới cùng người nào mới thực là nàng. Tuy trong nàng lạnh lùng đến tột cùng nhưng mà ràng lại rất nặng tình. Tuy thủ đoạn của nàng tàn thẫn khác người nhưng mà dường như cũng lạnh lẽo giống như nàng luôn bày ra, Ngày đó, tận mắt thấy được nàng tươi cười cho tên ăn xin món ăn trong tay, đó là cho vô cùng ấm áp, phải khinh thường bố thí.

      Cung chủ Ma Cung. Nữ hoàng Nam Hải. Dưới thanh danh lừng lẫy như vậy, rốt cuộc nàng là nữ tử như thế nào. Mặc kệ rốt cuộc nàng ra sao, dáng vẻ khuynh thành cùng tài năng khuynh thế này của nàng đều truyền xa bốn nước rồi.

      cảm xúc mập mờ trong ngực rốt cuộc là như thế nào. Liễu Tử Hạc băng bó miệng vết thương rồi cũng rời khỏi nơi nào theo hương ngược lại Nam Ức Tịnh.

      Sau khi Nam Ức Tịnh cứu Liễu Tử Hạc cũng chẳng còn tâm tình tản bộ tiếp, nàng kéo sát áo khoác quay lại khách điếm. Thế nhưng lại là oan gia ngõ hẹp, đúng lúc gặp phải Đường Thiên Thiên.

      mặt Đường Thiên Thiên mang theo vài phần đắc ý nhìn Nam Ức Tịnh, ánh mắt oán độc cười "Ôi, Cung chủ Ma Cung thực có hứng thú nha, nửa đêm còn ra ngoài tản bộ sao?"

      Ngoài miệng như vậy nhưng trong lòng lại ác độc nghĩ. Hừ, Nam Ức Tịnh, ngươi còn có hứng thú ra ngoài tản bộ? Chờ đến ngày mai khi tin Liễu Tử Hạc chết truyền ra, chỉ mình ngươi mà tất cả người Ma Cung cũng tránh được Tử Trúc Lâm đuổi giết. Lấy trộm Tử Trúc Tâm, giết chết đệ tử đắc ý của Tử Trúc Lâm Liễu Tử Hạc, tội danh như vậy dù Tử Trúc Lâm có nhân từ, cũng thể bỏ qua cho ngươi!

      Nam Ức Tịnh nhìn ác ý trong mắt Đường Thiên Thiên mà nâng lên nụ cười rét lạnh, giả vờ như để ý "Bổn tọa hứng thú đúng là sao, khi tản bộ còn gặp phải chuyện rất thú vị nha. Môn chủ Đường Môn có muốn nghe ?"

      Đường Thiên Thiên nghe Nam Ức Tịnh mà ánh mắt khỏi lên chút nghi hoặc. Thái độ của Nam Ức Tịnh đối với nàng ta luôn luôn lạnh lùng, làm sao có thể tự động tìm đề tài để chuyện với nàng ta chứ, rất kỳ quặc.

      Nam Ức Tịnh nhìn thấy nghi ngờ trong mắt Đường Thiên Thiên, nụ cười bên môi càng sâu, ánh mắt lạnh nhạt, chậm rãi từng chữ "Bổn tọa rảnh rỗi có việc gì, thế nhưng lại nhìn thấy thủ hạ Đường Môn giả trang thành người Ma Cung ám sát đại đệ tử của Tử Trúc Lâm, môn chủ ngươi chuyện này có thú vị hay đây? Đại hội võ lâm bắt đầu vào ngày mai, bổn tọa nhất định phải chia sẻ chuyện thú vị này với các vị hào kiệt võ lâm mới được!"

      Đường Thiên Thiên nghe Nam Ức Tịnh tươi cười xong mà vẻ mặt lập tức tái xanh. Tại sao lại có chuyện như vậy, Nam Ức Tịnh ra ngoài tản bộ lại đúng lúc cứu Liễu Tử Hạc? Lại có thể phá hỏng mưu kế của nàng ta ?!

      Trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ nhưng mặt Đường Thiên Thiên vẫn giả vờ trấn định bình thản, nhìn Nam Ức Tịnh mà chanh chua "Nam Ức Tịnh, ngươi cần ngậm máu phun người! Từ lúc nào ta lại phái thủ hạ giả vờ thành người Ma Cung ám sát Liễu Tử Hạc rồi? Qủa thực là ăn lung tung!"

      Nam Ức Tịnh đối mặt với Đường Thiên Thiên tức giận mà vẻ mặt vẫn tươi cười, nhưng mà nàng càng cười như vậy trong lòng Đường Thiên Thiên lại càng sợ hãi, nàng ta nghe thấy tiếng lạnh lùng của Nam Ức Tịnh "Bổn tọa cũng nghĩ môn chủ làm ra chuyện như vậy nên liền thuận tay giúp môn chủ thanh lý môn hộ (*) rồi. Nhưng mà môn chủ cũng quá vô tâm rồi, nếu mà chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa liên lụy đến Ma Cung và Tử Trúc Lâm. Đại hội võ lâm ngày mai, bổn tọa vẫn thể nhắc đến chuyện này!"

      Đường Thiên Thiên nghe Nam Ức Tịnh mà vẻ mặt tức giận khỏi trở nên tái mét. Ác độc trong mắt nàng ta dường như muốn tràn ra rồi. Nàng ta cái gì cơ, nàng ta giết hết tất cả tinh nhuệ Đường Môn mà nàng phái ra rồi?! Lại còn có thể giả vờ như có gì, đây khác gì châm chọc đâu cơ chứ?!

      Thế nhưng lại là nàng ta đuối lý trước, có cách nào truy cứu Nam Ức Tịnh chuyện này, huống chi nếu ngày mai Nam Ức Tịnh đến chuyện này tại đại hội võ lâm, dù cho nàng ta có cố gắng thoái thác mình có liên quan, thừa nhận những người đó là người của Đường Môn sợ rằng vẫn khiến Tử Trúc Lâm hoài nghi.

      Quan trọng là sau chuyện này, nàng ta những thể tính kế được Nam Ức Tịnh, ngược lại còn để Nam Ức Tịnh cứu Liễu Tử Hạc mạng! là xôi hỏng bỏng mà!

      "Nam Ức Tịnh, ngươi đừng đắc ý sớm, cuối cùng ngày nào đó ta cũng giết được ngươi thôi!" Đường Thiên Thiên biết Nam Ức Tịnh cũng nhìn ra tâm tư của mình roòi, vì vậy nàng ta dứt khoát thèm che dấu, hung ác nhìn Nam Ức Tịnh mà oán độc .

      Nam Ức Tịnh nhìn khuôn mặt thanh tú của Đường Thiên Thiên vặn vẹo mà khỏi khẽ thở dài hơi. Vốn bởi vì Nạp Lan Thần Dật mà nàng hề muốn động đến Đường Thiên Thiên, nhưng nàng ta lại liên tiếp chạm đến mấu chốt của nàng, việc này cũng trách được nàng rồi.

      Con ngươi đen tuyền bỗng lên sát khí, khí thế muốn lấy mạng giống như đến từ địa ngục, nụ cười của Nam Ức Tịnh trở nên băng giá. Nàng nhìn chằm chằm Đường Thiên Thiên, tuy là cười nhưng nụ cười lại lạnh lẽo như muốn đóng băng người khác "Đường Thiên Thiên, cần thử thách tính kiên nhẫn của bổn tọa. Nếu như ngươi còn biết đủ, vậy cái chết cũng biết là ai đâu!"

      Đường Thiên Thiên dường như bị sát khí trong mắt Nam Ức Tịnh dọa sợ, sửng sốt hồi lâu mới phục hồi tinh thần, đến khi nàng ta hồi thần Nam Ức Tịnh lướt qua nàng ta mấy bước rồi, nàng ta nhanh chóng đuổi theo Nam Ức Tịnh, bắt được cánh tay của nàng mà oán hận "Nam Ức Tịnh, ngươi dám giết ta? Chẳng lẽ ngươi sợ Thần Dật biết được ghét ngươi sao?"

      Cánh tay Nam Ức Tịnh bị Đường Thiên nắm lấy, thể ngừng lại, nàng quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Thiên Thiên, cười "Câu trả lời này ngươi nên hỏi lại chính ngươi . Ta dám cam đoan, nếu ngươi dám động đến ta lần nữa, Thần Dật nhất định giết ngươi."

      "Ngươi láo! ràng Thần Dật đồng ý với phụ thân chăm sóc ta, giết ta!" Đường Thiên Thiên bị lạnh lẽo trong mắt Nam Ức Tịnh nhìn mà trong lòng hoảng hốt, thấy được bình tĩnh trong mắt nàng khỏi càng tức giận. Nàng ta tin Nạp Lan Thần Dật giết nàng ta, từ bé đến lớn, nàng biết trêu chọc bao nhiêu rắc rối rồi nhưng Nạp Lan Thần Dật cũng chưa từng phạt nàng cái gì. Bây giờ cũng giống như vậy thôi.

      "Vậy sao?! Vậy ngươi có thể thử xem." Nụ cười môi Nam Ức Tịnh chưa từng tắt, lạnh nhạt nhìn Đường Thiên Thiên, cũng gỡ tay nàng ta ra rồi rời khỏi mà chưa từng quay đầu lại.

      Đường Thiên Thiên nhìn bóng lưng Nam Ức Tịnh mà trong lòng lên sợ hãi và oán hận vô cùng sâu. Nàng ta thực hận thể giết Nam Ức Tịnh, nữ tử cướp tất cả sủng ái của Nam Ức Tịnh. Nhưng nếu như nàng ta thực giết nàng, nhất định Nạp Lan Thần Dật động thủ với nàng ta sao.

      Nàng ta còn nhớ ngày đó, ánh mắt Nạp Lan Thần Dật nhìn nàng ta lại lạnh lẽo thấu xương như vậy, "Đường Thiên Thiên, ngươi làm việc gì ta cũng quản, cũng có thể dễ dàng tha thứ. Nhưng chỉ điều này thôi, nếu ngươi dám động đến Nam Ức Tịnh, ta tuyệt đối tha thứ."

      lại có thể lạnh lùng mà kiên định như vậy, nhưng mà lạnh lùng kiên quyết của lại càng làm nàng ta oán hận sâu hơn. Tại sao, rốt cuộc Nam Ức Tịnh có cái gì tốt chứ, đáng cho làm như vậy?!

      Nàng chính là muốn giết Nam Ức Tịnh, nàng thực muốn nhìn, có phải vì Nam Ức Tịnh mà làm trái chuyện đồng ý với phụ thân , từng thề trước khi phụ thân mất rằng vĩnh viễn chăm sóc nàng ta, nàng ta tin, thực giết mình. (Editor: Chị là nữ phụ ác độc não tàn rồi, có rất nhiều cách cần chết nhưng còn khổ sở hơn chết. Nếu Dật đủ tàn nhẫn sao có thể làm chủ nhân bốn nước chứ, chỉ có mình chị Ức Tịnh mới đáng để ảnh thương hà, ngốc quá .)

      Lạnh lùng nhìn hướng Nam Ức Tịnh rời , tay nắm chặt trong tay áo thả lỏng, Đường Thiên Thiên nhìn thoáng qua đằng sau, lạnh lùng kêu "Mạc Dạ!"

      "Có thuộc hạ." Mạc Dạ xuất từ bóng tối, cung kính với Đường Thiên Thiên.

      "Độc Quỳnh Hoa nghiên cứu chế tạo xong chưa? tại ta lập tức muốn dùng!" Đường Thiên Thiên gần như là điên cuồng .

      Mạc Dạ nhìn khuôn mặt của Đường Thiên Thiên dưới trăng có chút vặn vẹo mà khỏi có chút tiếc hận, nhưng vẫn cúi đầu đáp " nghiên cứu chế tạo xong. Thuộc hạ lấy ngay."
      thuyt thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 87.1: Tâm tư ngoan độc!

      Editor: Mèo (meoancamam)


      Hách Liên Nghi Huyên mặc váy ngắn màu xanh nhạt vô cùng xinh xắn, búi tóc cài cây trâm đơn giản sinh động, vui vẻ kéo tay Nam Ức Tịnh nhảy nhót "Sơn trang Thiên Thần gia quả nhiên rất đẹp, đại hội võ lâm lần này, chúng ta phải dạo vui mới được!"

      Nam Ức Tịnh bị tâm trạng vui vẻ của Hách Liên Nghi Huyên lây sang mà cũng nở nụ cười, lên trước cùng Hách Liên Nghi Huyên. Nạp Lan Thần Dật bên cạnh Nam Ức Tịnh chỉ nở nụ cười nhàn nhạt gì.

      Khi mấy người đến sơn trang ngoài cửa có rất nhiều nhân sĩ giang hồ nhốn nha nhốn nháo chen chúc vào. Liễu Tử Hạc mặc áo trắng phất phới trong gió trông trong trẻo mà lạnh nhạt, kiêu ngạo, nhìn ra dáng vẻ chật vật bị thương đêm qua chút nào. Khi nhìn thấy Nam Ức Tịnh đôi mắt hơi hơi sáng lên, tiếp đó lạnh lùng xoay người bước vào sơn trang.

      Thiên Thần cũng đứng trước cửa sơn trang nghênh đón các vị nhân sĩ giang hồ, nhìn thấy đoàn người Nam Ức Tịnh đến gần liền tươi cười đón chào, khuôn mặt tinh tế nho nhã nở nụ cười có mấy phần bất cần đời, nhíu mày trêu ghẹo "Trông tâm trạng Huyên muội muội rất tốt, có phải lại nghĩ đến có thể chơi đùa trong này rồi ?"

      Hách Liên Nghi Huyên bị Thiên Thần thoáng cái trúng suy nghĩ trong đầu mà khỏi đỏ mặt cười cười. Thiên Thần cũng là người tính cách quái đản, sơn trang được thiết kế vô cùng độc đáo, cũng có rất nhiều đồ chơi hay. Thế nhưng mỗi lần Hách Liên Nghi Huyên qua Bắc Mạc cũng đều cùng hoàng thất Tây Nhạc, bởi vậy mà cũng được chơi thoải mái. Rốt cuộc lần này cũng có thể chơi đến vui vẻ, đương nhiên nàng vô cùng vui sướng rồi.

      "Nếu đến đây rồi đương nhiên muốn chơi vui vẻ. Ngươi cũng phải tiếp đãi ta tốt đấy." Hách Liên Nghi Huyên lôi kéo Nam Ức Tịnh lên trước, cũng với Thiên Thần.

      Thiên Thần cưng chiều nhìn thoáng qua Hách Liên Nghi Huyên, lại nâng mắt sâu sắc nhìn Nam Ức Tịnh cùng Nạp Lan Thần Dật, có ý tứ cười "Người tới là khách, tất cả người đến, ta đều tiếp đón vô cùng tốt."

      Nạp Lan Thần Dật nghe Thiên Thần chỉ hơi hơi gật đầu với sau liền cùng lúc vào với Nam Ức Tịnh. Nam Ức Tịnh chưa được mấy bước cảm thấy có ánh mắt ác độc nhìn mình, nàng khỏi nhíu mày nhìn lại liền thấy được vẻ mặt Đường Thiên Thiên oán hận nhìn mình, trong oán hận lại có vài phần đắc ý.

      Nam Ức Tịnh muốn để ý đến Đường Thiên Thiên nên liền giả vờ như nhìn thấy. Nhưng Đường Thiên Thiên lại thức thời tới, mùi hương từ người nàng ta tỏa ra khiến cho Nam Ức Tịnh chán ghét cau mày, Hách Liên Nghi Huyên bên cạnh cũng vô cùng bất mãn.

      Dường như Đường Thiên Thiên chú ý tới, môi nàng nở ra nụ cười tươi rói, nhìn Nạp Lan Thần Dật "Thần Dật, sơn trang này lớn, ta quen thuộc lắm, ngươi có thể dẫn ta ?"

      "Nếu ngươi biết đường có thể để Thiếu chủ dẫn ngươi , tin tưởng tiếp đãi ngươi tốt." Nạp Lan Thần Dật nghe Đường Thiên Thiên , vẻ mặt ôn hòa nhìn nàng ta, trong giọng lại mang theo nhàn nhạt xa cách.

      Đường Thiên Thiên nghe lời của Nạp Lan Thần Dật mà trong mắt khỏi lộ ra vài phần tủi thân, tay giấu trong tay áo cũng nắm chặt. Nàng ta nhìn Nam Ức Tịnh, tươi cười môi cũng mang vài phần lạnh lùng, nhanh như chớp liền giương tay cầm lấy tay Nam Ức Tịnh, dường như Nam Ức Tịnh ngờ Đường Thiên Thiên có hành động như vậy mà kịp né tránh, đành phải đưa tay bắt lấy tay nàng ta.

      Đương Thiên Thiên bị Nam Ức Tịnh bắt được tay nhưng vẫn dừng lại hành động điên cuồng của mình, trong mắt nàng ta có vài phần oán độc, lật tay tóm lấy tay Nam Ức Tịnh, mạnh mẽ rạch ra vết rách cánh tay trắng nõn của nàng. Nam Ức Tịnh bị chiêu của Đường Thiên Thiên cào xước tay, hít sâu hơi, ánh mắt hơi trầm xuống.

      Rốt cuộc Đường Thiên Thiên này muốn làm gì?! Chẳng lẽ bị điên rồi sao!

      "Đường Thiên Thiên, chẳng phải bổn tọa nhắc ngươi cần quá phận sao!" mặt Nam Ức Tịnh tỏ tức giận, trong mắt thoáng qua sát khí, nhìn vết thương sâu hoắm tay mà khẽ nhíu mày.

      Tuy Đường Thiên Thiên hận nàng nhưng cũng đến mức phải làm ra hành động điên cuồng như vậy. Nàng ta lại để ý mặt mũi xuống tay với nàng, chẳng lẽ chỉ vì muốn đánh nàng cái cho hả giận sao? Hay là trong đó giấu mưu nào đó? Nhưng miệng vết thương tay nàng biến dạng, nếu như Đường Thiên Thiên hạ độc với nàng nàng cũng có thể phát ra chứ.

      Đường Thiên Thiên nghe Nam Ức Tịnh mà tươi cười mặt càng trở nên đắc ý, trong đôi mắt đen láy cũng là hả hê, cười "Chẳng qua ta chỉ nắm tay ngươi thôi, cũng là quá phận sao?"

      Nam Ức Tịnh nghe Đường Thiên Thiên mà tươi cười môi trở nên sắc bén, giương tay cho Đường Thiên Thiên bạt tai. Nàng dùng lực cũng làm Đường Thiên Thiên đứng vững, bên má nàng ta liền lập tức sưng lên. Dường như Đường Thiên Thiên ngờ được mà khó tin nhìn Nam Ức Tịnh "Ngươi... ngươi dám đánh ta?!"

      Nam Ức Tịnh khinh thường nhìn bên má sưng lên của Đường Thiên Thiên, lạnh giọng "Đánh ngươi sao? Chẳng qua bổn tọa chỉ gạt tay qua mặt ngươi thôi, chẳng lẽ cũng là quá phận?!"

      Đường Thiên Thiên nghe Nam Ức Tịnh mà nhất thời nghẹn họng, lại cảm thấy tức giận cùng oan ức, liền nâng mắt nhìn Nạp Lan Thần Dật. Vốn nàng ta muốn mở miệng để Nạp Lan Thần Dật xử lý giúp nàng ta, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng như được kết băng đó chỉ cảm thấy tất cả lời muốn như bị nghẹn lại cổ họng.

      Còn chưa kịp ra oan ức của mình liền nghe thấy giọng lạnh lùng vô tình của Nạp Lan Thần Dật "Thiên Thiên. Ta với ngươi, chuyện khác dù cho ngươi có náo loạn như thế nào ta cũng để ý. Nhưng nếu ngươi còn dám tổn thương Nam Ức Tịnh, ta tuyệt đối hạ thủ lưu tình!"

      Đường Thiên Thiên nghe được lời dứt khoát của Nạp Lan Thần Dật mà chỉ cảm thấy uất ức vô cùng. Trước kia ràng phải như vậy, trước kia dù cho Nạp Lan Thần Dật có xa cách với nàng ta nhưng vẫn vô cùng ôn hòa, bao lâu rồi chưa từng quát nàng ta, bao lâu rồi lại lạnh lùng đối đãi nàng ta như vậy?

      Toàn bộ đều do Nam Ức Tịnh, đều do Nam Ức Tịnh xuất Nạp Lan Thần Dật mới có thể đối xử với nàng ta như vậy. Nhưng mà rất nhanh thôi Nam Ức Tịnh còn, nàng ta cũng tin Nam Ức Tịnh trúng độc Quỳnh Hoa mà vẫn chết! Nàng ta chỉ muốn Nam Ức Tịnh chết mà còn muốn nàng chết còn chút kiêu ngạo, vô cùng thống khổ.

      Nàng ta muốn Nạp Lan Thần Dật nhìn thấy như vậy chịu nổi Nam Ức Tịnh, cho chàng biết nàng ta mới chính là nữ nhân thích hợp nhất! Trong lòng Đường Thiên Thiên nghĩ vậy, trong mắt liền lên oán độc cùng điên cuồng.

      Nhưng khi nàng ta nhìn đến ánh mắt lạnh lùng của Nạp Lan Thần Dật, nàng ta lại bỗng nhớ đến lời Nam Ức Tịnh với mình. Nếu nàng ta thực dám giết nàng, nhất định Nạp Lan Thần Dật cũng giết nàng ta. như vậy sao? Trước kia nàng ta luôn ỷ vào lời hứa của Nạp Lan Thần Dật với phụ thân chăm sóc nàng ta mà luôn tùy hứng, Nạp Lan Thần Dật cũng luôn bao dung bản thân, nhưng giờ lần đầu tiên nàng ta lại nắm được.

      Nàng ta cắn môi, trong mắt lên kiên định cùng dứt khoát, dù sao chuyện cũng làm, dù cho nàng ta có hối hận cũng còn kịp. Bởi vì độc Quỳnh Hoa vốn có thuốc giải.

      Nhìn Đường Thiên Thiên xoay người rời khỏi mà Nam Ức Tịnh khỏi nheo mắt, trực giác cho nàng biết, vừa rồi Đường Thiên Thiên vô duyên vô cớ ra tay với nàng tuyệt đối đơn giản là muốn đánh nàng cái cho hả giận, trong này nhất định có mưu nào đó.

      "Làm sao ? Có đau ?" Nạp Lan Thần Dật nhìn vết thương tay Nam Ức Tịnh mà trong đôi mắt đen tuyền xẹt qua chút trầm mặc, còn chứa đầy thương tiếc.

      Nếu phải từng đồng ý với phụ thân Đường Thiên Thiên chăm sóc nàng ta chỉ bằng việc Đường Thiên Thiên dám ra tay với Nam Ức Tịnh, phế nàng ta rồi.

      " sao đâu, đừng lo lắng. Chỉ là vết thường mà thôi." Nam Ức Tịnh thấy được tự trách trong mắt Nạp Lan Thần Dật, nàng cũng hiểu Nạp Lan Thần Dật khó xử, khỏi dịu dàng an ủi.

      Miệng vết thương rất nhanh khép lại. Cũng nhìn thấy chút manh mối nào nên Nam Ức Tịnh cũng từ từ bỏ qua chuyện này, chuyên tâm đối phó với tuyển chọn Minh chủ Võ lâm.

      Tuyển chọn Minh chủ Võ Lâm đương nhiên là dựa theo khả năng võ công mà lựa chọn Minh chủ. Khi tuyển chọn Minh chủ Võ Lâm có lôi đài được chuẩn bị sẵn ở sơn trang Thiên gia. Nhân sĩ võ lâm đều có thể luận võ lôi đài, hai người thi đấu, thắng năm trận tiến vào đợt tỷ thí thứ hai.

      Nam Ức Tịnh lười nhác nhìn mấy cuộc tỷ thí, vén lên áo đỏ, cả người bay vút lên lôi đài. Tay áo đỏ rực của nàng bay trong trung, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành cùng dáng người duyên dáng tạo ra từng đợt thanh hút khí, tất cả mọi người đều si mê mà sợ hãi nhìn Nam Ức Tịnh, nhao nhao nghị luận bên dưới.

      "Đây là Cung chủ Ma Cung Quỳnh Lạc nha, dáng vẻ thực xinh đẹp! Trước kia nàng ấy đều che mặt, ta còn tưởng trông khó coi lại ngờ xinh đẹp như vậy!"

      "Cũng đúng nha. Nhưng đều nữ nhân có bề ngoài càng đẹp nội tâm càng độc, ta thấy lời này ngược lại ở người nàng ta rất thích hợp."

      Nam Ức Tịnh đứng lôi đài, nghe phía dưới xì xào bàn tán mà mặt lên quan tâm, môi nàng nở nụ cười kiêu ngạo thèm kiềm chế, lạnh giọng "Muốn so chiêu cùng bổn tọa đều lên . Bổn tọa muốn đánh năm lần, lãng phí thời gian."
      thuyt thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 87.2: Tâm tư ngoan độc!

      Editor: Mèo (meoancamam)


      Nam Ức Tịnh thờ ơ nhưng lại tạo ra đợt sóng sôi sục. Ý tứ trong lời này của nàng là muốn mình đấu với năm người sao? Quy tắc trận đấu chỉ người có thể đấu với năm người, cũng quy định nhất định phải đấu năm lần, Nam Ức Tịnh làm như vậy cũng tính là tuân theo quy định.

      Thế nhưng người tham gia đại hội võ lâm cũng phải hạng thường, đương nhiên cũng thực có vài phần bản lãnh. Nam Ức Tịnh như vậy khỏi quá mức càn rỡ , chẳng lẽ nàng sợ bị thua sao?

      Mọi người khỏi đánh giá lại Nam Ức Tịnh, họ thấy được dung nhan tuyệt mỹ cùng kiêu ngạo thèm kiềm chế của nàng, trong đôi mắt đen tuyền là ý cười khinh thường cùng kiên nhẫn, giống như nàng vốn để đám người bọn họ vào mắt.

      Vốn những nhân sĩ giang hồ này muốn ra tay với Nam Ức Tịnh, dù sao võ công Cung chủ Ma Cung cao bao nhiêu ai ai cũng biết đến, nhưng nếu Nam Ức Tịnh lời như vậy hiển nhiên có người ngồi yên rồi.

      Có người tâm cao khí ngạo (*) bị Nam Ức Tịnh khinh thường, cũng có người muốn mượn trận đấu lấy nhiều đánh ít này có cơ hội thắng Nam Ức Tịnh để nổi danh. Nam Ức Tịnh chỉ nhàn nhạt liếc năm người trước mắt, nhìn trong mắt vẻ mặt của mấy người này, môi là nụ cười rét lạnh.

      (*) Tâm cao khí ngạo : chỉ thái độ ngạo mạn kiêu căng, tự cho bản thân tài trí hơn người; trong lòng tự cho mình là giỏi mà khí thế cũng vô cùng kiêu căng, coi ai ra gì.

      Muốn đè xuống lòng hăng hái của nàng, hay muốn mượn cơ hội thắng nàng lấy danh tiếng? Ha ha, chỉ sợ bọn họ đều tính toán nhầm rồi. Nàng muốn bọn họ hối hận khi đạp lên lôi đài này.

      Vẻ mặt của năm người đứng trước mặt Nam Ức Tịnh giống nhau, đám cầm vũ khí trong tay giống như đợi Nam Ức Tịnh ra tay trước. Nhưng Nam Ức Tịnh chỉ đứng nơi đó, cười như cười nhìn bọn họ, giống như nàng vốn khinh thường ra tay trước với bọn họ.

      Năm người kia đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng có người nhịn được dẫn đầu ra chiêu. Nam Ức Tịnh chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cái, khiến cho người nọ chỉ cảm thấy bản thân giống như rơi xuống hầm băng, ai thấy Nam Ức Tịnh làm gì, chỉ nhìn thấy dáng người duyên dáng của nàng nhảy lên, giống như khiêu vũ, dải tơ lụa màu đỏ bay ra từ cổ tay áo nàng.

      Tơ lụa bay lượn theo gió, tạo ra độ cong cực đẹp trong trung, cả người Nam Ức Tịnh khẽ xoay vòng lôi đài, tơ lụa đỏ được nàng thu lại vào cổ tay áo rất nhanh, bên môi nàng vẫn là nụ cười nhàn nhạt nhưng năm người vừa nãy vẫn đứng trước mặt nàng đều ngã sõng soài đất.

      cổ năm người đều có vết thương cực kỳ , thế nhưng máu cũng hề chảy ra giọt. Mọi người nhìn thấy khỏi phát run.

      Qúa nhanh rồi. Đây phải là thân pháp nhanh như thế nào, tu vi phải cao ra sao mới có thể chỉ dùng chiêu liền hạ gục năm tên cao thủ, mà còn giống như Nam Ức Tịnh có thể có dáng vẻ quan tâm nhiều như vậy.

      Cung chủ Ma Cung võ công cao cường, vô cùng tàn nhẫn, quả nhiên đều phải bừa.

      Lúc này Liễu Tử Hạc cũng thắng trận vào tỷ thí cuối cùng, khi thấy màn này khỏi nhíu mày, đồng ý nhìn Nam Ức Tịnh. Vì sao nàng phải ra tay lấy mạng bọn họ, võ công của nàng cao hơn nhiều so với bọn họ, đánh bại bọn họ mà thương tổn tính mạng vốn phải việc khó.

      "Cung chủ cần gì phải ra tay lấy mạng bọn họ?" Liễu Tử Hạc ngăn cản bóng dáng muốn rời của Nam Ức Tịnh, chất vấn nàng.

      Nam Ức Tịnh thoáng nhíu mày, giống như có chút giễu cợt nhìn Liễu Tử Hạc, chậm rãi "Cho tới giờ đao kiếm luôn có mắt, nếu lên lôi đài liền quan tâm sống chết được rồi. Ngươi cũng nhìn thấy, vừa rồi bọn họ vừa ra chiêu, chiêu nào phải sát chiêu? Ngươi , bọn họ muốn giết bổn tọa, chẳng lẽ bổn tọa phải nhân nhượng tha bọn họ?"

      #meoancamam #*************** #editormeoancamam

      Thực nàng có thể thả bọn họ con đường sống nhưng vì sao nàng phải làm như vậy? Những người này đều là những kẻ tâm thuật bất chính (*), chết luyến tiếc. Huống chi bọn họ còn muốn lấy mạng nàng, như vậy nàng cũng chẳng có lý do để nương tay.

      (*) Tâm thuật bất chính : nghĩa xấu, chỉ những người bụng dạ khó lường, có rắp tâm xấu. Mưu tính sâu lường được lại tính toán tỉ mỉ, biểu ra ngoài che giấu rất tốt, bình thường khó có thể phân biệt được.

      Hôm nay bởi vì nàng có võ công cao cường mới có thể lấy địch năm giết bọn họ, nếu như võ công nàng bằng bọn họ, chẳng lẽ hôm nay bọn họ cũng muốn mượn việc giết nàng để nổi danh sao? Nếu có suy nghĩ tham lam nên có như vậy vì bản thân mà trả giá thôi!

      Liễu Tử Hạc nghe được lời lạnh lùng vô tình của Nam Ức Tịnh, trực giác muốn phản đối nàng nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong suốt kia, lại chẳng thể phản bác nàng. Dường như toàn bộ đạo lý bình thường ở trước mặt nàng đều thể được, đôi mắt trong trẻo mà nhìn việc đời lạnh bạc như vậy khiến cho tất cả những lời chính nghĩa của đều ra khỏi miệng được.

      chỉ có thể nhìn théo dáng người trong trẻo mà lạnh lùng ấy nhanh chóng xa, nhưng Nam Ức Tịnh được vài bước bỗng cảm thấy choáng váng hoa mắt, cảm giác khô nóng dâng lên. Sắc mặt Nam Ức Tịnh trắng bệch, nàng lập tức vươn tay chặn lại yếu huyệt của mình, muốn gắng sức tiếp nhưng lại cảm thấy cả người vô lực.

      Dường như tất cả sức lực như bị tháo nước mà biến mất trong nháy mắt, chỉ cảm thấy cả người đều khô nóng, giống như vô cùng ham muốn thứ gì đó. Nam Ức Tịnh lập tức phản ứng kịp biết bản thân bị trúng độc, hơn nữa còn là mị dược vô cùng độc.

      Nhưng nàng sớm luyện ra bản lãnh vừa nghe liền biết đối với độc dược rồi, mà bình thường nàng cũng vô cùng cẩn thận, làm sao có thể trúng độc? Mà nhìn mị dược này, dường như cũng đơn giản như mị dược thông thường.

      Trong đầu đột nhiên lướt qua hình ảnh ngày hôm qua Đường Thiên Thiên bỗng nhiên khống chế được mà làm ra hành động điên cuồng, Nam Ức Tịnh lập tức hiểu được. Mắt nàng lên cảm xúc lạnh giá, nhưng thân thể vẫn chống đỡ được mà ngã xuống.

      Cảm giác được được lý trí dần mất , Nam Ức Tịnh vội vàng nắm chặt tay để cho bản thân nhanh chóng tỉnh táo, nàng dốc sức muốn tiếp nhưng chân giống như bị đúc bằng chì chẳng thể di chuyển.

      "Cung chủ? Ngươi bị làm sao vậy?" Liễu Tử Hạc buồn chán lại được lời nào với Nam Ức Tịnh, nhưng khi nhìn theo Nam Ức Tịnh dời lại nhìn thấy nàng dựa vào bên đường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trán mịn màng cũng chảy mồ hôi trông vô cùng thống khổ, khỏi quan tâm hỏi thử.

      Nam Ức Tịnh mơ mơ màng màng nhìn ra là Liễu Tử Hạc, nàng liều mạng dùng hết sức lực cuối cùng bắt lấy ống tay , hết sức "Mang ta tìm Thần Dật."

      xong Nam Ức Tịnh liền chống đỡ nổi mà cả người ngã xuống đất, cảm giác khô nóng trong cơ thể giống như lửa thiêu ngừng dâng lên. Nam Ức Tịnh liều mạng nhịn xuống cảm giác này, nhưng nàng càng nỗ lực chống cự, cảm giác này lại càng sâu sắc, sức lực trong cơ thể nàng cũng hao mòn rệt.

      Liễu Tử Hạc nhìn Nam Ức Tịnh ngã xuống trước mặt mình trong lòng khỏi run rẩy. Mặc kệ rốt cuộc nàng là nữ tử như thế nào, nhưng nàng chắc chắn là nữ tử kiên cường nhất từng gặp. Đến nàng cũng chống đỡ được, rốt cuộc là loại độc gì đây?

      Nhìn Nam Ức Tịnh vô cùng thống khổ lại vẫn quật cường như cũ, Liễu Tử Hạc chỉ cảm thấy vô cùng thương tiếc. Nguyên nhân đối với nàng vô cùng chú ý cùng trách móc, tất cả chỉ bởi vì lần thoáng nhìn thấy bên ngoài Tử Trúc Lâm kia, nàng vào tim .

      Ôm Nam Ức Tịnh từ mặt đất lên, Liễu Tử Hạc nhíu mày, hề hiểu y thuật nên đành phải dựa theo lời Nam Ức Tịnh , mang nàng quay lại tìm Nạp Lan Thần Dật.

      giây kia khi Nạp Lan Thần Dật nhín thấy Nam Ức Tịnh, đôi mắt đen láy luôn trấn định cũng lên cảm xúc kinh hoảng, nhanh chóng bắt mạch cho Nam Ức Tịnh, nhưng mạch tượng của Nam Ức Tịnh vô cùng kỳ lạ giống như trúng độc nhưng độc này lại chưa từng nhìn thấy.

      Thuở Nạp Lan Thần Dật trúng kỳ độc, tự nhận bản thân hề yếu kém y thuật, nhất là độc dược lại càng tinh thông. Nhưng ngay cả cũng biết đây là loại độc gì, mà Nam Ức Tịnh mình nàng cũng vô cùng hiểu độc dược, làm sao có thể dễ dàng mắc bẫy?

      Xem ra người hạ độc nhất định vô cùng thông thạo đối với độc dược. Dường như chỉ trong nháy mắt, Nạp Lan Thần Dật nghĩ tới Đường Thiên Thiên.

      Nàng ta lại có thể hạ độc với Nam Ức Tịnh! Nàng ta thực quên hết lời cảnh báo của Nạp Lan Thần Dật lên tận chín tầng mây.

      Nạp Lan Thần Dật vươn tay điểm hết tất cả huyệt đạo của Nam Ức Tịnh, sau khi để nàng nuốt xuống viên Giaỉ Độc Hoàn có thể giảm bớt độc tính liền với Liễu Tử Hạc "Phiền ngươi thay ta trông chừng nàng ấy, ta lập tức quay lại."

      Tuy Nạp Lan Thần Dật hề quen thân với Liễu Tử Hạc nhưng vẫn tin tưởng được nhân phẩm của Liễu Tử Hạc.

      Ngăn lại độc tính xâm nhập vào Nam Ức Tịnh, Nạp Lan Thần Dật liền nhanh chóng ra khỏi cửa tìm Đường Thiên Thiên. Trong mắt Nạp Lan Thần Dật ngập tràn sát ý u, nếu như Nam Ức Tịnh xảy ra điều gì, nhất định lập tức giết chết Đường Thiên Thiên!


      --- ------ ------ ------ ------ ----

      Lời editor: Mọi người thấy nên gọi Nạp Lan Thần Dật là gì? Là hay chàng? Tại Dật là nam chính có tem chống hàng giả 100%, chẳng may nhầm với nam phụ oan ức ấy quá ha, comment phía dưới cho mình biết nhé~!
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :