1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuồng hậu, ngoan ngoãn để trẫm sủng - Thuỷ Thanh Thiền

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 53. Ta !
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.


      Nam Ức Tịch hiểu cảm giác của nàng đối với Lạc Huyền Lăng đến cùng có thích hay , nhưng nàng biết, mặc kệ có phải là thích hay , nàng cho phép nó tiếp tục phát triển thêm nữa, bởi vì thích người, mất tâm, mất tâm, liền dễ dàng bị thương tích đầy mình.

      Ở Doãn phủ ngây người vài ngày, chưa từng ra cửa nửa bước. Nhưng khi nghe Doãn Lưu Quang đến hôm nay sứ thần tam quốc rời khỏi đế đô, chân của nàng lại nghe sai sử ra ngoài.

      Đứng bên trong dòng người hối hả, Nam Ức Tịch nhìn đội ngũ sứ thần tam quốc rời khỏi tầm mắt của nàng. Khóe môi lúc chợt mở ra nụ cười châm chọc.

      ở bên cạnh nàng, bao giờ dời . Nhưng thế nhưng lại .

      Nam Ức Tịch nhìn chiếc xe ngựa trắng như tuyết từ từ biến mất trong tầm mắt, đáy mắt nhịn được mảnh ướt át, nàng nỗ lực ngẩng đầu lên, khắc chế cảm xúc dâng trào đáy lòng, quyết tuyệt xoay người sang chỗ khác, nhìn đội ngũ rời xa kia nữa.

      Nàng vẫn cho là lòng của nàng vững như thành đồng, có chút tổn thương nào. Nàng vẫn cho là chỉ cần ngừng khước từ, cũng động tâm và đau lòng. Nhưng nàng sai rồi.

      ra là thời điểm nàng ngừng giãy giụa khước từ, nàng tự động lựa chọn tin tưởng. Tin những gì Lạc Huyền Lăng với nàng, chỉ là lại cố chấp muốn thừa nhận.

      Cho nên lúc chứng kiến rời , nàng mới có thể cảm thấy đau. Đau đau , phải nhớ kỹ đau này, mới có thể để cho nàng hiểu, cần lại dễ dàng tin tưởng. Sao nàng vẫn cứ ngu ngốc như vậy? Bị phản bội bị tổn thương nhiều lần như thế, mà tỉnh ra chút nào?

      Vốn trời còn mây xanh mây nắng vàng liền lập tức xầm lại, cái tiếng sấm qua, mưa to cứ như vậy hề có điềm báo trước rơi tầm tã.

      đường, người đường cũng rối rít chạy về trong nhà, hoặc là tìm chỗ tránh mưa. Thời gian ngắn ngủn đốt nén hương, đường chỉ còn lại Nam Ức Tịnh vẫn từ từ lại. Thỉnh thoảng có người chạy tới tránh mưa thấy Nam Ức Tịnh, ánh mắt của họ đều nhìn nàng.

      Nam Ức Tịnh cứ vô tri vô giác như thế mà , mưa càng lớn, nước mưa tụ lại mảnh ngói giống như dòng nước ngừng chảy.

      Hình như cả thiên địa cũng bị mưa làm cho mờ mịt, y phục của Nam Ức Tịnh ướt đẫm, nàng chẳng có mục đích gì chỉ có , nước mưa tạt về phía gương mặt nàng, gần như khiến nàng mở mắt ra được.

      Toàn bộ mặt người đều là nước, còn phân biệt ràng đâu là nước mắt đâu là nước mưa. Nam Ức Tịnh cũng biết rốt cuộc mình có từng khóc, chẳng qua là cảm thấy mắt sạch , trong lòng trống .

      Nàng giống như lập tức trở lại thời điểm bốn năm trước lúc mới vừa đến Ma Cung, khi đó nàng còn hy vọng, bị người thân nhất thích nhất ruồng bỏ, tất cả đều vượt ra khỏi chịu đựng của nàng, có thể khiến nàng sống sót chống đỡ, chính là hận ý.

      Bốn năm qua , nàng cho là nàng mạnh mẽ, đao thương bất nhập. ra là bởi vì nàng vẫn phong bế trái tim của mình, cho nên mới bị thương tổn, khi giao tâm ra rồi, vẫn bị thương, hơn nữa bị thương nặng hơn bốn năm trước.

      biết tới nơi nào, Nam Ức Tịnh đột nhiên nghe tiếng bước chân dồn dập truyền từ sau lưng đến, nghe thanh cũng biết người này công phu cực cao, mặc dù đau lòng, nhưng bốn năm sống chết rèn luyện khiến Nam Ức Tịnh theo bản năng xoay người, nhìn về phía người trong mưa.

      Đôi mắt mở ra, lông mi dài còn dính nước mưa ướt nhẹp, Nam Ức Tịnh thấy dung mạo nam tử trước mắt, chỉ có thể nhìn thấy bộ cẩm bào màu trắng bị nước mưa làm ướt, tóc cũng bởi vì nước mưa mà tán lạc vài cái, rủ xuống hai bên mặt, cho dù nhếch nhác như vậy, nhưng vẫn như cũ che đậy được phong hoa tuyệt đại của .

      Khóe môi khẽ nâng lên nụ cười, tròng mắt Nam Ức Tịnh giống như ánh sao sáng chói, nhìn người trước mắt, người nọ từng bước về phía nàng, tay ôm nàng vào trong ngực, ở bên tai nàng thủ thỉ , "Nha đầu ngốc, ta ."

      Trong nháy mắt, tất cả cảm xúc giống như đều được chứng minh. Giờ phút này Nam Ức Tịnh hiểu là nàng nam tử trước mắt, mặc kệ từ khi nào, mặc kệ bởi vì sao, nhưng đúng như , nàng , mặc kệ có thể hay , còn cách nào thay đổi.

      "Ta cho là ngươi ." Nam Ức Tịnh từ từ vươn tay, ôm chặc lấy Lạc Huyền Lăng, giọng của nàng mang theo từng chút kìm nén, giống như là làm nũng lại như giấu rất nhiều cảm xúc.

      Lạc Huyền Lăng gì, chỉ ôm Nam Ức Tịnh chặt hơn, ôm lúc, mới từ từ buông Nam Ức Tịnh ra, đưa tay thay nàng vén sợi tóc rối bời ra sau tai, nhàng tháo khăn che mặt của Nam Ức Tịnh, nhìn chăm chú vào mặt của nàng, từng chữ vô cùng ràng, "Ta . Ức Tịnh, về sau ta bao giờ dời khỏi ngươi."

      Nam Ức Tịnh nghe được Lạc Huyền Lăng gọi hai chữ Ức Tịnh này, cả người đều ngẩn ngơ tại chỗ. Nàng nhìn gương mặt quen thuộc này của Lạc Huyền Lăng, con ngươi đen nhánh, trong nháy mắt, nàng cảm thấy nam tử phong hoa tuyệt đại trước mắt có điểm giống nam hài yếu năm đó.

      Khó trách có cảm giác giống như từng quen biết như thế, khó trách cảm thấy tướng mạo quen thuộc như vậy. Bảy năm thấy, thay đổi rất nhiều, nhưng đôi tròng mắt kia, vẫn vậy sáng chói.

      Mà con ngươi thâm thúy nhưng sáng chói này, cõi đời chỉ có chứ có hai. Trong đầu đột nhiên lại ra nam tử hắc y, mang theo mặt nạ màu bạc tuyệt đại. Tất cả vốn mơ hồ, nhưng vào thời khắc này chút rồi chút trở nên ràng.

      Các chủ Ám các vì sao phải tìm nàng, Lạc Huyền Lăng tại sao lại nàng, tất cả bọn họ đều cho nàng cảm giác như từng quen biết. Bởi vì bọn họ là cùng người.

      Nam Ức Tịnh khiếp sợ, kinh ngạc, cảm động, nàng nhìn nam tử trước mắt, từng chữ, "Nạp Lan Thần Dật."

      Nghe được lời Nam Ức Tịnh , khóe môi Nạp Lan Thần Dật từ từ ra nụ cười, vẫn như cũ nhìn Nam Ức Tịnh, ánh mắt trong suốt mà chuyên chú.

      "Ngươi làm như thế nào?" Nam Ức Tịnh hỏi. Ban đầu chịu hết mọi khi dễ, ban đầu thân nhiễm bệnh, rốt cuộc là như thế nào lại che giấu được tai mắt người đời, lúc mọi người biết, liền thành công tử Vô song Lạc Huyền Lăng, nắm trong tay thế lực lớn nhất Đông Lâm, thành Các chủ Ám các khiến giang hồ nghe tin sợ mất mật, thao túng nửa giang hồ.

      Nạp Lan Thần Dật chỉ cười, vẻ mặt dịu dàng làm cho người ta đắm chìm, giọng của rất nhưng cũng rất kiên định, "Bởi vì ta muốn thay mẫu thân ta báo thù, hơn nữa bởi vì ta phải bảo vệ nữ nhân ta thích nhất!"

      (( Chương này ngọt ngào các nàng hí hí ))
      thuyt thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 54. Tình cảm ấn định.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.


      Lời của Nạp Lan Thần Dật vô cùng ràng truyền vào trong tai Nam Ức Tịch, hơn nữa đánh thẳng tới lòng nàng.

      Trong nháy mắt, giống như tất cả uất ức, những đau đớn trải qua tìm được chỗ thổ lộ. Nam Ức Tịch nhìn Nạp Lan Thần Dật, cười khe khẽ.

      Nạp Lan Thần Dật cũng nhìn nàng, lộ ra nụ cười. Năm đó, lấy thân phận Thập Nhất hoàng tử Nạp Lan Thần Dật cầu hôn nàng làm thê, nhưng nghĩ đến trời xui đất khiến lại hại nàng.

      Bắt tay vào điều tra tất cả biến cố xảy ra ở Nam Hải. Lúc đấy giống như người điên cạy quan tài nàng ra, mặc dù sau khi trải qua dịch dung có dung nhan tương tự, nhưng tay có vết sẹo, phải nàng. tìm tất cả thi thể khắp bãi tha ma, thấy nàng.

      Nàng chết. Đây là chấp niệm duy nhất có thể khiến cho tỉnh táo lại.

      Khi còn bé từng len lén cho nàng ăn viên thuốc mà sư phụ đưa cho , sư phụ qua, viên thuốc này có thể áp chế tất cả kỳ độc người, cho nên dù là rượu độc, nàng cũng có thể sống sót.

      Chỉ là nàng nơi nào?! Tại sao tìm khắp cả Nam Hải cũng tìm được tung tích của nàng?

      Bốn năm nay, phát điên tìm kiếm tung tích của nàng, lại hề có tin tức. ngừng bức bách mình càng trở nên mạnh mẽ hơn. thầm liên lạc giao dịch với Doãn Lưu Quang, ở trong triều lấy thân phận Nạp Lan Thần Dật cổ động xuất binh đánh Nam Hải, mặc kệ có thể tìm được nàng hay , nàng ở Nam Hải bị uất ức, muốn thay nàng báo thù, muốn phá hủy cả Nam Hải!

      "Từ khi nào chàng nhận ra ta?" Nam Ức Tịch đột nhiên có chút hiếu kỳ hỏi.

      Nạp Lan Thần Dật lôi kéo tay Nam Ức Tịch tới dưới mái hiên, vừa cười , "Trước tiên tránh chút. Nhận ra nàng, ra lần đầu tiên gặp nàng, ta liền cảm thấy quen thuộc. Chỉ là những năm này nàng biến hóa quá nhiều, nhất thời ta dám tin tưởng."

      "Thần Dật, có phải bây giờ chàng cảm thấy ta rất xấu xa ?" Nam Ức Tịch ngẩng đầu lên nhìn Nạp Lan Thần Dật, bên trong đáy mắt cất giấu tia khiếp đảm nho , những năm gần đây, nàng cũng sớm quan tâm người bên cạnh nhìn mình như thế nào, nàng chính là xinh đẹp, chính là tàn nhẫn, vậy như thế nào?

      Nhưng đối mặt với , nàng lại có cách nào quan tâm được. Nàng sợ cảm thấy nàng còn là nàng năm đó, nàng sợ bởi vì thấy nàng tàn nhẫn và xinh đẹp mà còn thích nàng.

      Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, chỉ vuốc tóc Nam Ức Tịch, cưng chìu , "Làm sao lại nghĩ vậy? Mặc kệ nàng biến thành hình dáng gì, ta đều biết, trong nội tâm của ta nàng vĩnh viễn là người tốt nhất. Nếu như bây giờ nàng có cho ta cảm giác gì đó giống, đó chính là càng làm cho lòng ta đau đớn tự trách. Nếu ta trở nên cường đại sớm chút, có lẽ nàng cũng phải chịu khổ nhiều như vậy rồi."

      " ra ta chưa bao giờ từng nghĩ, ta chàng." Nam Ức Tịch nghe Nạp Lan Thần Dật , hình như cũng nhớ tới chuyện trước, môi nàng giác nở nụ cười, chậm rãi , "Hoặc là , ra chỉ do ta vẫn muốn thừa nhận thôi."

      Có lẽ từ thời điểm lúc bắt đầu quyết định bất chấp tất cả cứu , nàng , đôi tròng mắt như vậy. Chỉ là lúc đó thân phận của nàng là thái tử Nam Hải, nàng biết chỉ đối đãi với nàng như huynh đệ, vì vậy nàng yên lặng thu lại tất cả tình cảm, tự với mình, bọn họ chỉ là huynh đệ.

      Sau khi thân phận của nàng bị Nạp Lan Thần Dật biết, động lòng với nàng, mà nàng lại còn liều mạng đè nén tình cảm của mình xuống, tự với bản thân nghìn lần, đó phải . Nàng lại cho là, tình cảm của nàng đối với chỉ tình huynh trưởng mà thôi.

      Nhưng nàng biết, ra mực hữu trong lòng nàng. Nàng Lam Cẩn Du, có lẽ cũng bởi vì lúc ở ngự hoa viên nhìn nàng cười, cảm giác ôn nhã rất giống Nạp Lan Thần Dật.

      tin cậy đối với Các chủ Ám các, đề phòng đối với Lạc Huyền Lăng, ra cũng chỉ là bởi vì, vẫn luôn chôn giấu trong lòng nàng, nàng dám ra, thậm chí dám để cho mình xác định tình cảm.

      "Ngươi biết , ban đầu ngươi gì mà chia tay, khiến cho ta rất khổ sở. Ta cho là ta đối với ngươi mà , ta phải người quan trọng, cho nên ngay cả câu cáo biệt cũng nhớ tới ta." Nạp Lan Thần Dật nghe được Nam Ức Tịch , khóe môi ra chút nụ cười, làm như nhớ lại hồi ức từ kiếp trước, tiếp tục , " may là sau khi ngươi , ta đến Thiên viện, lại phát cái này."

      Nạp Lan Thần Dật từ bên trong y phục lấy ra chiếc khăn tay, chiếc khăn tay này biết là làm từ gì ra, thế nhưng bị ướt chút nào, Nạp Lan Thần Dật chậm rãi mở khăn tay ra, bên trong là tờ giấy.

      Chữ viết giấy thanh tú mang theo dáng vẻ non nớt, cả trang giấy đều viết lặp lại dòng chữ, Nạp Lan Thần Dật. Từ chữ viết cũng có thể thấy được người viết chữ có tình cảm sâu đậm với Nạp Lan Thần Dật, bởi vì mỗi nét chữ đều dùng hết sức lực tấm lòng.

      Nam Ức Tịch thấy tờ giấy kia, đó chính là thời điểm năm đó nàng muốn rời khỏi Đông Lâm, buổi tối ngủ yên giấc liền viết. Khi đó, trong lòng nàng muốn dời , nhưng nàng biết cuối cùng cũng phải trở về, bởi vì nàng là công chúa Nam Hải, Nam Hải mới là nhà của nàng.

      Viết đầy trang giấy, rất muốn thấy , tuy nhiên dám thấy . Sợ khi thấy , nàng liền hạ được quyết tâm rời . Bởi vậy mới chọn chào mà . nghĩ tới, lại bị nhìn thấy tờ giấy này, hơn nữa cất giữ bảy năm.

      "Chàng mực mang theo nó?" Nam Ức Tịch có chút kinh ngạc nhìn Nạp Lan Thần Dật, hỏi.

      Nạp Lan Thần Dật chẳng đúng sai thận trọng gói kỹ tờ giấy, giống như hơn cả bảo bối, cười , "Ừ. Bởi vì thấy nó, ta mới tin tưởng, ngươi nhất định cũng có cảm giác với ta, ta mới phát giác được, ngươi vẫn ở bên cạnh ta cùng với ta."

      Nhìn nam tử xuất trần thanh nhã trước mắt, Nam Ức Tịch cũng biết nên gì. Những năm gần đây, vẫn luôn dũng cảm mà kiên trì nàng như vậy, mà nàng lại tìm mọi cách tránh né, thậm chí cũng dám thừa nhận mình có cảm tình với .

      Cõi đời này phải là có người thương nàng, ngược lại, nàng người nàng sâu đậm.

      Thổ lộ tình cảm. Đây phải là đánh cuộc, bởi vì nàng biết, cần nàng thua.

      Tất cả thân phận địa vị quyền lợi quan hệ đều bị quẳng ra sau đầu, nàng chỉ biết nàng, nàng cũng thương .
      thuyt thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 55. Tình cảm của Doãn Lưu Quang.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.


      Việc dầm mưa vô cùng chật vật, nhưng ngày hôm đó cũng là ngày Nam Ức Tịch vui vẻ nhất trong cuộc đời. Nàng chưa từng giống như ngày hôm nay buông lỏng và vui vẻ qua, giống như rốt cuộc nàng tìm được nơi tránh gió, ở trước mặt , nàng có thể tháo xuống tất cả phòng bị, có thể cần mệt mỏi như vậy.

      ra có lẽ người như bọn họ, mới càng cần phải . Bởi vì mỗi bước cuộc sống đều luôn nằm trong kế hoạch, bọn họ cũng quá mệt mỏi. Ngay cả người bên cạnh có thể tin cậy, nhưng lại thể cảm nhận được bọn họ mệt mỏi, cũng thể chân chính khiến cho bọn họ tháo xuống tất cả, chân chính buông lỏng.

      Loại cảm giác toàn tâm toàn toàn ý tin cậy lẫn nhau, chỉ có nhau mới có thể làm được. May mắn sao, nàng gặp được . Hoặc là, may vì nàng bỏ qua .

      Thời điểm nàng trở lại Doãn phủ, trong tay Doãn Lưu Quang cầm ô đứng ở trước cửa, thấy toàn thân nàng ướt đẫm, lập tức bước nhanh tới, vừa ôn hòa lại mang theo ân cần , "Mưa lớn như thế, ngươi nơi nào? Sao lại để ướt như vậy?"

      Sau khi đưa tam quốc sứ thần ra khỏi đế đô liền trở về phủ, nhưng nhìn thấy Nam Ức Tịch, hỏi Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết chỉ sau khi Nam Ức Tịch cũng vội vàng ra ngoài, nàng cũng biết Nam Ức Tịch nơi nào.

      Nếu là vội vàng , này nhất định là mang dù. Mưa lớn như vậy, biết nàng ở nơi nào. che dù ở trước phủ đợi hồi, nhưng vẫn thấy bóng dáng Nam Ức Tịch. ra ngoài tìm vòng, cũng tìm được, chỉ có thể chờ ở cửa.

      Biết nàng xảy ra chuyện gì, nhưng chính nhịn được lo lắng. Từ lúc nào mà Nam Ức Tịch động tới dòng suy nghĩ của rồi?

      " ra ngoài, ai biết đúng lúc gặp mưa to." Nam Ức Tịch liếc mắt nhìn Doãn Lưu Quang cầm ô trong tay, dù nước vẫn còn ngừng chảy, mà mưa to mới vừa ngừng, có thể thấy được Doãn Lưu Quang ra ngoài tìm nàng vòng, mới trở về nơi này chờ.

      Trong lòng có mấy phần lộ vẻ xúc động, nhưng giọng điệu vẫn như cũ chút để ý, nghe ra chút cảm xúc nào. Nàng biết Doãn Lưu Quang đối tốt với nàng, nàng cũng coi Doãn Lưu Quang là bằng hữu. Nhưng nàng quên Nam Hải thiếu nàng, cũng thể buông tha hủy diệt Nam Hải.

      "Mau vào nhà thay y phục khác thôi. Ta bảo Tiểu Tuyết chuẩn bị trà gừng, ngươi uống chút, chớ để bị cảm." Doãn Lưu Quang nghe Nam Ức Tịch như thế, biết nàng muốn , cũng hỏi tới, chỉ giục Nam Ức Tịch vào trong phòng.

      Nam Ức Tịch nhìn về phía Doãn Lưu Quang khẽ vuốt cằm, xoay người liền vào phòng. Doãn Lưu Quang đứng ở sân của Nam Ức Tịch, nhìn bóng lưng Nam Ức Tịch, vẻ mặt có chút phức tạp.

      tiến hành điều tra Ma Cung, phát chuyện kho báu Ma Cung hơn phân nửa là giả dối . Như vậy đến tột cùng tại sao Nam Ức Tịch muốn tung ra tin tức kho báu Ma Cung? Nàng tới Nam Hải đến tột cùng có mục đích gì?

      Ban đầu nàng cố ý ở trong phủ , ngây thơ cho là nàng cảm thấy chỉ có Doãn phủ mới xứng để cho nàng ở, chắc hẳn là có rắp tâm khác. Nhưng biết nàng rất có thể là có rắp tâm khác, thế nhưng lại thể tự kềm chế mà hõm vào.

      Bởi vì Doãn Lưu Nguyệt ở sơn trang cùng Nam Dận xảy ra quan hệ, khỏi đêm dài lắm mộng, liền đồng ý trước gả cho Nam Dận làm trắc phi. Nàng chuẩn bị tìm đến Doãn Lưu Quang kiện này, lại nghe người làm Doãn Lưu Quang ra cửa tìm Nam Ức Tịch rồi, khi người làm báo cáo Doãn Lưu Quang trở lại, nàng tìm, lại thấy Doãn Lưu Quang si ngốc nhìn bóng lưng Nam Ức Tịch.

      Chẳng lẽ cái nữ lai lịch này tốt như vậy sao? Nàng thừa nhận, Nam Ức Tịch xác thực kinh thái tuyệt diễm, xác thực có tài năng kinh thế, nhưng tính khí nàng quái dị thế kia, tàn nhẫn thích giết ngươi, nàng chỉ là kẻ giang hồ, tại sao lại khả năng hấp dẫn Doãn Lưu Quang?!

      Trọng yếu nhất là, nàng căn bản cũng Doãn Lưu Quang!

      Nhìn Doãn Lưu Quang, trong lòng Doãn Lưu Nguyệt ghen ghét từng chút từng chút tích lũy, ngón tay của nàng siết chặt với nhau, trong mắt lóe lên oán độc. Cũng là bởi vì Nam Ức Tịch xuất , nàng mới mất Doãn Lưu Quang, nàng mới có thể thất thân cho Nam Dận! Đều là lỗi của Nam Ức Tịch! Nàng nhất định để Nam Ức Tịch dễ chịu!

      "Lưu Nguyệt, sao ngươi lại tới đây?" Doãn Lưu Quang nhìn Nam Ức Tịch vào nhà, xoay người chuẩn bị rời , lại nhìn thấy Doãn Lưu Nguyệt đứng ở bên, nhìn Doãn Lưu Nguyệt cuời ôn hòa, nghiễm nhiên là bộ dáng huynh trưởng đối với muội muội.

      Doãn Lưu Nguyệt nghe được Doãn Lưu Quang , lập tức thu lại ghen ghét trong tròng mắt, nàng lộ ra nụ cười dịu dàng, làm như có chút ngượng ngùng với Doãn Lưu Quang, "Lưu quang ca ca, Lưu Nguyệt có chuyện muốn ."

      Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Doãn Lưu Nguyệt thâm tình với Doãn Lưu Quang, nhưng Doãn Lưu Quang vẫn chỉ cho đó là tình huynh muội, cũng may là Doãn Lưu Nguyệt chưa bao giờ toạc đoạn tình cảm này, nếu hôm nay nàng phải mở miệng như thế nào với Doãn Lưu Quang chuyện nàng muốn gả cho Nam Dận?!

      Cho dù là chưa từng chân chính tỏ tình với Doãn Lưu Quang, muốn nàng đối với mình người ra nàng muốn gả cho người khác, trong lòng của nàng vẫn có loại khổ sở khó có thể dùng lời diễn tả được.

      "Chuyện gì?" Doãn Lưu Quang vẫn bộ dáng ôn hòa, giống như có chuyện gì có thể làm phát giận. Đúng, từ đến lớn Doãn Lưu Quang vẫn ấm áp như vậy, giống như ánh mặt trời, cho tới bây giờ cũng nổi giận với nàng, chỉ có dịu dàng khiến cho nàng từng chút đắm chìm.

      Đè nén chua xót trong lòng xuống, Doãn Lưu Nguyệt kéo ra nụ cười, làm dáng vẻ như xin lỗi đối với Doãn Lưu Quang , "Lưu quang ca ca, Lưu Nguyệt muốn gả cho thái tử điện hạ."

      Hình như chưa từng ngờ tới, chân mày Doãn Lưu Quang khẽ nhăn, có chút nghi ngờ , "Ngươi muốn gả cho thái tử điện hạ? Nhưng ta nhớ ngươi cũng thích ."

      hoàn toàn hiểu , Nam Dận từng theo đuổi Doãn Lưu Nguyệt, đại khái là có hành động cợt nhã Doãn Lưu Nguyệt, sau khi trở về Doãn Lưu Nguyệt còn khóc lóc kể lể lần, sau đó do ra mặt, mới giải quyết xong chuyện này, Nam Dận nể mặt của , cũng còn dám quấy rầy Doãn Lưu Nguyệt nữa. Làm sao mới qua năm ngắn ngủn, Doãn Lưu Nguyệt liền muốn gả cho ?

      "Ngày trước Lưu Nguyệt hiểu chuyện, hiểu tâm ý thái tử điện hạ, hôm nay Lưu Nguyệt hiểu." Trong lòng Doãn Lưu Nguyệt thoáng qua tia giễu cợt, nàng thích Nam Dận, nhưng vậy có biện pháp gì? Nàng là người của , nếu gả, nàng còn có thể làm sao?

      Huống chi, trong lòng nàng thích chỉ có Doãn Lưu Quang mà thôi, mà tuyệt đối thể nào cưới nàng. Như vậy nàng gả cho người nào, phải là đều giống nhau sao? Còn bằng gả cho Nam Dận, ít nhất có thể trở thành trắc phi của thái tử dưới người vạn người. Ít nhất còn có thể lợi dụng thân phận này, lợi dụng Nam Dận đối phó Nam Ức Tịch.
      thuyt thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 56. Du hồ? Có mưu gì?.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.


      "Ngươi nghĩ thông xuốt?" Doãn Lưu Quang nhìn chăm chú vào tròng mắt Doãn Lưu Nguyệt, có chút lo lắng , "Ngươi là muội muội của ta, tự nhiên ta hi vọng ngươi hạnh phúc. Thái tử điện hạ, chỉ phải là người hiền lành."

      Doãn Lưu Nguyệt nghe thế, khóe môi dâng lên nụ cười buồn bã, Lưu Quang ca ca còn quan tâm nàng, chỉ tiếc, nàng có đường lui. Lấy dũng khí, nhìn Doãn Lưu Quang , "Lưu Nguyệt hiểu . Thái tử điện hạ ngày tới gặp xin hoàng thượng cầu hôn."

      Nghe lời Doãn Lưu Nguyệt , chân mày Doãn Lưu Quang chau lại càng chặt hơn. Trong lòng , Nam Dận trừ bộ dáng đẹp mắt chút, có điểm nào xứng với Doãn Lưu Nguyệt. Trước tiên Nam Dận vô học, hề có năng lực, hơn nữa ngang ngược càn rỡ, tính khí biết tiến lùi, phải lựa chọn tốt.

      Hôm nay mặc dù Nam Dận còn ngồi ở vị trí thái tử, nhưng trong triều địa vị sớm ngang nhau, Lục hoàng tử Nam Khởi tính tình ôn hòa, làm việc có chừng mực, mặc dù địa vị mẫu phi bằng Nam Dận, nhưng hôm nay có Liễu quý phi ủng hộ, sợ là lục hoàng tử thích hợp trở thành người thừa kế hoàng thất hơn Nam Dận.

      Nếu Doãn Lưu Nguyệt gả cho Nam Dận, tương lai chỉ sợ phải bị khổ.

      Doãn gia tự nhiên can thiệp việc phân tranh của hoàng thất, Doãn gia chỉ cần giữ được Nam Hải thất thế là được rồi. Nhưng nếu Doãn Lưu Nguyệt gả cho Nam Dận, Doãn gia muốn thiên vị, sợ là cũng dễ dàng.

      "Ngươi nghĩ thông suốt, ta cũng ngăn cản ngươi. Chỉ là ngươi phải ràng cho thái tử điện hạ biết, coi như cưới ngươi, Doãn gia chúng ta cũng thiên vị cho ." Doãn Lưu Quang nhíu mày, thở dài, giống như có chút bất đắc dĩ, ôn hòa với Doãn Lưu Nguyệt.

      Doãn Lưu Quang để Doãn Lưu Nguyệt với Nam Dận như vậy, là hy vọng Nam Dận nên bởi vì ham muốn được Doãn gia ủng hộ mà cưới Doãn Lưu Nguyệt. Nếu như Doãn Lưu Nguyệt nhất định gả cho Nam Dận, hi vọng Nam Dận là nàng, mà phải muốn lợi dụng nàng. Thế nhưng khi lời này vào trong tai Doãn Lưu Nguyệt, lại là ý tứ khác. Nàng cho là Doãn Lưu Quang như vậy, là bởi vì căn bản để ý nàng.

      "Lưu Nguyệt biết." Thất vọng và tức giận tịch xoay chuyển trong đầu của Doãn Lưu Nguyệt, tất cả mọi thứ nàng đều quy tội người Nam Ức Tịch, thời điểm Nam Ức Tịch chưa từng xuất , nàng và Lưu Quang ca ca ràng tốt, Lưu Quang ca ca ràng rất thương nàng, ngay cả nàng biết đây chẳng qua chỉ là sủng ái đối với muội muội, nhưng trừ nàng, có nữ nhân thứ hai có thể làm cho Lưu Quang ca ca như vậy.

      Nhưng Nam Ức Tịch vừa xuất , tất cả đều thay đổi. Ở trong mắt Lưu Quang ca ca chỉ nhìn lấy được Nam Ức Tịch, thậm chí bởi vì Nam Ức Tịch mà hoài nghi nàng. Cho nên nàng hận Nam Ức Tịch, hận đến nổi điên, hận đến bất chấp tất cả.

      Ngày kế, quả nhiên Nam Dận thỉnh Nam Vũ cầu hôn Doãn Lưu Nguyệt. ra Nam Vũ cũng tình nguyện, bởi vì trong lòng hơi thiên vị Liễu quý phi, mà phải hoàng hậu. Nhưng nghĩ đến ở ngoài thế lực Doãn gia luôn luôn độc lập với triều đình, khó có thể thao túng, nếu Nam Dận cưới Doãn Lưu Nguyệt, cũng có thể mượn cơ hội chế ước Doãn Lưu Quang, vì vậy liền hớn hở đồng ý.

      Sau nửa tháng hôn lễ cử hành xong tất.

      Sau khi Doãn Lưu Nguyệt , Doãn phủ đúng là thanh tỉnh ít, còn người lén lút giở trò với nàng.

      Ở Doãn phủ suốt hai tháng, nàng đối với Doãn phủ có thể như lòng bàn tay. Nhưng nàng tìm khắp ngóc ngách Doãn phủ, cũng tìm được 18 cuốn hồ sơ. tìm được này 18 cuốn hồ sơ, chỉ có thể dựa vào Nam Dận và Nam Khởi tranh giành ngôi vị hoàng đế, nhưng sợ là có cách nào chia rẽ được Nam Hải.

      Hơn nữa càng điều tra xâm nhập Doãn gia, Nam Ức Tịch càng phát thế lực Doãn gia cường đại. Trừ phi Hoàng thất Nam Hải trở thành vụn cát, nếu lấy lực lượng Doãn gia, đủ để ổn định lại Nam Hải. Chỉ là có Nạp Lan Thần Dật trợ giúp, nàng cũng sợ đối phó được Hoàng thất Nam Hải.

      "Quỳnh Lạc, Lưu Nguyệt mời chúng ta ngày mai cùng nhau du hồ, ngươi có bằng lòng ?" Thời điểm Nam Ức Tịch vì chuyện 18 cuốn hồ sơ mà buồn rầu, lại nghe được Doãn giọng dịu dàng của Lưu Quang thình lình vang lên bên tai.

      Tuy trong lòng Nam Ức Tịch cả kinh, nhưng mặt vẫn như cũ biến sắc, nàng chậm rãi giương mắt, làm như có chút chút để ý chậm rãi , "Bây giờ vào đông, chỉ sợ nước hồ đóng băng rồi."

      Doãn Lưu Nguyệt luôn luôn hận nàng, lần này muốn mời nàng du hồ, chẳng có truyện tốt đẹp gì cả? Huống chi bây giờ là mùa đông, mặt hồ đóng băng hết, nơi nào du hồ?.

      "Hồ Thành Tây 1 năm 4 mùa bao giờ đóng băng, hơn nữa nơi đó cảnh sắc nên người, rất thích hợp giải sầu. Quỳnh Lạc, ta biết ngươi thích Lưu Nguyệt, nhưng tại nàng có lòng muốn tạo quan hệ tốt, ngươi có thể cho nàng cơ hội hay ? Coi như nể mặt của ta?" Doãn Lưu Quang nghe được Nam Ức Tịch , nhìn Nam Ức Tịch, mang theo vài phần chờ đợi .

      Mặc dù biết Doãn Lưu Nguyệt có lẽ hề giống thiện lương dịu dàng, nhưng dù sao nàng cũng là muội muội của , mà Nam Ức Tịch lại là nữ tử thích, hy vọng muội muội của và nữ tử thích có mối quan hệ ác liệt như thế.

      Nam Ức Tịch nghe vậy, nhanh chậm đứng lên, ngước mắt nhìn Doãn Lưu Quang, vẻ mặt bên trong , nàng từ từ , "Cho ngươi mặt mũi? Ta nhưng nhớ Doãn thiếu chủ thiếu ta cái nhân tình rồi, giờ lại muốn nữa thiếu tiếp sao?."

      "Nếu ngươi nguyện ý, có gì thể." Doãn Lưu Quang nghe Nam Ức Tịch , mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, Nam Ức Tịch như vậy chính là nguyện ý đồng ý? Chỉ cần nàng nguyện ý đồng ý, nợ thêm ân tình nữa tính là gì? Chỉ cần nàng muốn, coi như là nhân tình, cũng hết sức giúp nàng.

      Nam Ức Tịch nghe được lời Doãn Lưu Quang , ánh mắt khẽ lóe lên cái. Ghi nợ ân tình sao? Doãn Lưu Quang, nếu ta muốn ngươi làm phản Nam Hải, ngươi nguyện ý sao? Ta muốn cùng ngươi đao kiếm đối mặt, nhưng ta muốn phá hủy Nam Hải, ngươi cũng là Thủ hộ thần của Nam Hải.

      Thu lại tia giao động trong mắt, thời điểm nâng tròng mắt lên, , hoàn toàn nhìn thấu đôi mắt đen láy kia, môi của nàng nhàng xuất nụ cười như cười, giống như tùy ý , "Vậy nhớ, thiếu ta hai cái nhân tình. Đúng rồi, ta phải thích du hồ thuyền , muốn mời ta du hồ, phải tìm chiếc thuyền lớn!"

      Doãn Lưu Quang nghe được Nam Ức Tịch , tuy có chút nghi ngờ, nhưng vẫn cười lên tiếng, "Tất nhiên. Ngày mai trừ Lưu Nguyệt, Thái tử điện hạ, công chúa Tú Cầm và Lam Cẩn Du cũng . Đều là người trong hoàng thất, thuyền này tự nhiên ."

      "A, vậy sao." Nam Ức Tịch nghe vậy, chỉ là gợi lên nụ cười tà mị thăm thẳm.

      Có nhiều người như vậy, xem ra sắp diễn ra tiết mục thú vị.








      thuyt thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 57. Xin lỗi? Nàng có hứng thú tiếp nhận!
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.


      Ngày kế tiếp, Nam Ức Tịch và Doãn Lưu Quang cùng nhau tới Minh hồ, xa xa nhìn thấy chiếc thuyền lớn tráng lệ, quả nhiên đủ khí phái. ra Nam Ức Tịch cũng phải thích thuyền lớn xa hoa, cho nên nàng cầu như vậy, là bởi vì nàng sợ nước. Nếu ngồi ở thuyền , thấy mặt nước gợn sóng lăn tăn, nàng chỉ sợ chịu nổi.

      "Quỳnh Lạc, ngươi đến rồi." Doãn Lưu Nguyệt vừa nhìn thấy Nam Ức Tịch, liền cười tiến lên đón, khuôn mặt nhắn dịu dàng giống như thời điểm nàng mới gặp gỡ Nam Ức Tịch, nhưng vẻ mặt Nam Ức Tịch vẫn như cũ nhàn nhạt, trong mắt mang theo tia đùa cợt.

      Nàng tránh được tay Doãn Lưu Nguyệt kéo nàng, khẽ vuốt cằm, nhìn về phía Doãn Lưu Nguyệt mặn lạt đáp tiếng, "Thái tử trắc phi."

      Doãn Lưu Nguyệt tức giận chút nào cũng buồn bực vô lễ của nàng, mà là dẫn Doãn Lưu Quang và Nam Ức Tịch cùng nhau lên thuyền.

      thuyền, Nam Dận, Nam Tú Cầm và Lam Cẩn Du ngồi ở bên bàn . Nam Dận mặc bộ trường bào màu vàng óng quý giá, xem ra càng ngày càng tuấn mỹ vô cùng, thời điểm thấy Nam Ức Tịch, lập tức nhiệt tình đứng lên, đón Nam Ức Tịch vào.

      Mà Nam Tú Cầm lại bất động thanh sắc ngồi yên, đôi con ngươi chăm chú nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch, bên trong mang theo tính toán và ghen ghét. Lam Cẩn Du vẫn như cũ mặc bộ cẩm bào màu xanh dương, nhìn rất ôn hòa khiêm nhã, chau mày lại nhìn Nam Ức Tịch, trong ánh có mấy phần phức tạp.

      Nam Ức Tịch thu hết vẻ mặt ánh mắt của đám đông vào trong mắt. Xem ra lần du hồ này, tất cả mọi người đều có tâm tư. như vậy, nàng tiếp bọn họ chút.

      "Quỳnh Lạc, mấy ngày nay chưa từng thấy ngươi...ngươi có nhớ tới ta?" Nam Dận nhìn Nam Ức Tịch ngồi vào chỗ ngồi, đắm đuối đưa tình nhìn Nam Ức Tịch, hỏi dịu dàng vô cùng.

      Nam Ức Tịch nghe được lời Nam Dận , người lập tức nổi lên tầng da gà, nàng ngờ Nam Dận vô sỉ đến nước này, cư nhiên ở trước mặt mọi người hỏi nàng như vậy. Mà thời điểm Doãn Lưu Nguyệt nghe thấy như vậy, vẻ mặt lại bình thản giống như nghe thấy gì cả.

      Ngược lại Doãn Lưu Quang khẽ nhíu mày, ôn hòa nhìn về phía Nam Dận, nho nhã lễ độ , "Thái tử điện hạ, ngài chuyện như vậy, sợ là ổn đâu."

      Nam Dận lời này thể nghi ngờ là chọc giận tới Doãn Lưu Quang, chỉ là tính khí luôn luôn ôn hòa, cũng ưa thích nổi giận, vì vậy ôn hòa nhắc nhở câu. Theo ý , Nam Dận những lời này chỉ có làm tổn thương Doãn Lưu Nguyệt, mà cũng cợt nhả Nam Ức Tịch, đúng là thể nhẫn nhịn.

      Nam Dận nghe được Doãn Lưu Quang , sắc mặt khẽ hơi trầm xuống cái, có chút vui , "Bản thái tử chỉ là cùng Quỳnh Lạc ôn chuyện chút thôi, có chỗ gì ổn? Quỳnh Lạc, ngươi sao?"

      Nam Ức Tịch nghe vậy, nhíu mày nhìn Nam Dận cái, xem ra để Doãn Lưu Nguyệt khởi xướng chuyện du hồ lần này, chính là vì muốn rút ngắn khoảng cách với nàng, có lẽ chưa từ bỏ ý định chiếm kho báu Ma Cung, chỉ là nàng cũng có kiên nhẫn ứng phó . Quan hệ giữa Nam Tú Cầm và Nam Dận mặc dù tính là bất hòa, nhưng dù sao phải là huynh muội do cùng người sinh ra, vì sao nàng lại xuất tại nơi này?

      Lại nhìn Nam Tú Cầm và Doãn Lưu Nguyệt cái, trong lòng Nam Ức Tịch thoáng qua tia sáng tỏ. Đều lòng ghen tỵ của nữ nhân là vô cùng đáng sợ, lời này quả nhiên giả. Lòng ghen tỵ có thể để cho hai nữ nhân vốn hề hòa hợp lại liên thủ với nhau đối phó nàng.

      Chỉ là nàng quan tâm. Đừng họ liên thủ, cho dù nhiều hơn mấy người nữa, nàng vẫn ứng phó thoải mái.

      "Quỳnh Lạc, sao ngươi lời nào?" Nam Dận thấy Nam Ức Tịch để ý , khỏi có chút xấu hổ, nhưng lại dám nổi giận với Nam Ức Tịch, chỉ đành nhẫn lại ôn hòa hỏi.

      Nam Ức Tịch nghe vậy, chút để ý nhìn cái, trong mắt hình như còn hàm chứa mấy phần trêu tức, chút lưu tình , "Oh, ta chỉ là suy nghĩ, ta và thái tử điện hạ có giao tình gì mà? Tại sao lại có chuyện để ôn?"

      Lời này vừa ra, sắc mặt của Nam Dận lập tức trở nên hết sức khó coi, coi như muốn nhịn Nam Ức Tịch lần nữa, nhưng dù sao cũng là thái tử, huống chi luôn luôn ngang ngược càn rỡ, làm sao nhịn được Nam Ức Tịch như vậy, lập tức liền vẩy tay áo, thêm gì nữa.

      khí lập tức lúng túng. Nam Ức Tịch giống như để ý, cúi đầu nâng chung trà lên, đặt ở chóp mũi nhàng ngửi cái, sau khi xác định có vấn đề, nàng liền bưng lên nhàng hớp ngụm, xem ra hết sức vừa lòng, hình như để lửa giận của Nam Dận vào trong mắt.

      Mà Doãn Lưu Nguyệt đối với lần càng thêm thích nghe ngóng, Nam Dận càng ghét Nam Ức Tịch, nàng lại càng có cơ hội xui khiến Nam Dận đối phó Nam Ức Tịch. Chỉ là, tại nàng có biện pháp tốt hơn.

      Doãn Lưu Nguyệt và Nam Tú Cầm liếc nhau cái, trong mắt hai người lóe lên oán độc, Doãn Lưu Nguyệt dẫn đầu đứng lên, nhìn Nam Ức Tịch thân thiết , "Quỳnh Lạc, ta có chút lời muốn với ngươi, ngươi có thể theo ta ra ngoài chút ?"

      Nam Ức Tịch nghe vậy, nhàn nhạt nhìn Doãn Lưu Nguyệt, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn nàng, nhìn thấy Doãn Lưu Nguyệt hồi chột dạ, thời điểm khi nàng cho là Nam Ức Tịch đồng ý, lại nghe thấy Nam Ức Tịch từ từ cười, lên tiếng, "Được."

      nhàng lau mồ hôi trán , Doãn Lưu Nguyệt mang theo Nam Ức Tịch tới boong thuyền, đứng ở boong thuyền, có thể thấy ràng nước hồ bốn phía.

      Nam Ức Tịch đứng ở boong thuyền, có nhìn nước hồ, chỉ cười như cười nhìn chằm chằm Doãn Lưu Nguyệt, nàng lên nụ cười tà mị, từ từ hỏi, "Ngươi muốn gì?"

      Doãn Lưu Nguyệt có chút kỳ quái quan sát Nam Ức Tịch, Nam Tú Cầm ràng cho nàng biết Nam Ức Tịch rất sợ nước, lần trước ở sơn trang, Nam Ức Tịch thấy Nam Hương Vận ngã vào trong nước ràng rất sốt ruột, tuy nhiên dám xuống nước cứu. Nhưng tại lại nhìn thấy Nam Ức Tịch trấn định, đâu có nửa phần sợ nước?

      Nhưng mặc kệ như thế nào, nàng đều muốn thử lần. Bây giờ chính là lúc mùa đông, nước hồ rất lạnh lẽo, nếu nàng có thể đẩy Nam Ức Tịch vào trong nước, coi như chết đuối, cũng khiến nàng chết rét!

      Nghĩ tới đây, trong mắt Doãn Lưu Nguyệt lên tia oán độc, nàng nhìn Nam Ức Tịch nở nụ cười, nhàng tới bên người Nam Ức Tịch , " ra ta muốn xin lỗi ngươi, biết ngươi có thể tha thứ cho ta hay ?"

      Nam Ức Tịch nghe được lời Doãn Lưu Nguyệt , chẳng đúng sai khẽ cười, Doãn Lưu Nguyệt muốn xin lỗi nàng, đánh chết nàng cũng tin được, nếu nàng ta muốn xin lỗi, oán độc mới lóe lên trong mắt nàng là cái gì? Nàng muốn xem bên trong hồ lô của Doãn Lưu Nguyệt rốt cuộc muốn làm cái gì.

      " xin lỗi cần. Cho tới bây giờ ta vốn có để trong lòng." Nam Ức Tịch dừng chút, với Doãn Lưu Nguyệt. Điều nàng đều là , đối với Doãn Lưu Nguyệt, nàng vốn dĩ chưa từng để ở trong lòng qua, chỉ có Doãn Lưu Nguyệt luôn suy nghĩ tất cả biện pháp đối phó nàng, mà nàng chẳng qua là ứng phó chút những thủ đoạn buồn cười kia mà thôi.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :