1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuồng Ba - Mị Dạ Thủy Thảo (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 44: Báo thù

      hốt hoảng trong phòng phẫu thuật nhanh chóng bị ngăn lại, Đoạt Hồn đứng trước bàn mổ thay thế bác sĩ làm phẫu thuật, toàn bộ những giọng bất mãn tự động biến mất khi thấy Tuyệt Mị lấy khẩu súng ra cầm trong tay, ai là sợ chết, cho dù là thiên thần áo trắng bao lần gặp qua sinh tử.

      “Tình huống như thế nào?” Tuyệt Mị có chút khẩn trương, hai tay cũng toát đầy mồ hôi lạnh, tin tưởng y thuật của Đoạt Hồn, nhưng người đàn ông kia vẫn khiến yên tâm như cũ, khắp người đàn ông nằm ở nơi đó toàn là máu, bất động giống như hề thở. tự với bản thân thêm tỉnh táo, tự với bản thân có việc gì, nhưng vẫn giống cũ khống chế được tâm lý mà phát run, làm thế nào, sợ hãi nếu mất , nếu như người đàn ông này còn ở đây, biết mình làm ra chuyện gì nữa!

      “Rất tệ, nhưng tin tôi, có việc gì.” Đoạt Hồn dùng ánh mắt hết sức nghiêm túc an ủi Tuyệt Mị, sau đó bắt đầu ra tay cứu lấy tính mạng của Lãnh Thiên Cuồng!

      . . . . . .

      Ba ngày 72 giờ, sau khi Đoạt Hồn tuyên bố cuối cùng Lãnh Thiên Cuồng thoát khỏi nguy hiểm, Tuyệt Mị trái tim vẫn thấp thỏm lo âu mới mới lắng xuống.

      “Tiểu thư, xin nghỉ ngơi , ba ngày ba đêm cũng chưa nghỉ ngơi, nếu ngã bệnh làm thế nào.” Lôi Đình nhìn thấy khuôn mặt lộ vẻ tiều tụy của Tuyệt Mị, có chút đau lòng . Ngày trước chỉ thấy tổng giám đốc đối tốt với tiểu thư, giống như muốn đem mọi thứ tốt nhất khắp nơi mang tới trước mặt tiểu thư, nhưng mà tiểu thư chỉ là lạnh lùng giống như biểu cảm của trẻ con. Nếu như phải lần đó tiểu thư cứu mình mạng, cũng chỉ xem tiểu thư là tiểu thư tổng giám đốc, mà hoàn toàn xuất phát từ lòng kính trọng chỉ mời mười ba tuổi này, nhưng bây giờ giống, hoàn toàn giống, kể từ sau lần đó mang lòng biết ơn, giờ lại thêm kính nể và đau lòng. Ba ngày ba đêm, đừng đứa bé, chính người lớn cũng rất khó mà kiên trì ngủ nghỉ ở đây, nhưng tiểu thư lại kiên trì được, ba ngày ba đêm ngủ, nghỉ chăm sóc tổng giám đốc. kiên trì trong đôi mắt ấy kiến xúc động, tổng giám đốc lầm khi hết lòng thương tiểu thư, thử hỏi như vậy, có ai được!

      “Tôi sao, ông thu xếp ổn thoả việc công ty và tổ chức kia chưa?” Tuyệt Mị có chút mệt mỏi, nhưng mệt nhọc này coi ra gì, còn có chuyện quan trọng hơn chưa làm xong, hơn nữa, người đàn ông kia vẫn chưa tỉnh lại, vẫn còn chút lo lắng.

      “Vâng, đều có vấn đề.” Khi đến đây, Lôi Đình liếc nhìn về phía Cơ Ngữ, về chuyện của công ty, rất nhiều chuyện đều do người này xử lý, phương pháp và thủ đoạn xử lý khiến thể dụi mắt mà nhìn.

      “Rất tốt, vậy bây giờ ông tới đây cẩn thận coi chừng ông ta, tôi muốn ra ngoài lát.” Tuyệt Mị cực kỳ thận trọng giao phó Lãnh Thiên Cuồng cho Lôi Đình, phải làm ít chuyện.

      “Tiểu thư, muốn nghỉ sao?” Lôi Đình cảm thấy giọng điệu này của tiểu thư giống như cần nghỉ, mà giống như muốn làm chuyện khác, Lôi Đình cảm thấy lòng dạ của mình có chút rối bời.

      Tuyệt Mị lời nào, chỉ dùng ánh mắt nhu hòa khác thường nhìn Lãnh Thiên Cuồng, sau đó ra khỏi phòng bệnh, Cơ Ngữ cũng theo sau, đôi môi mỏng mím chặt lộ ra hơi thở nguy hiểm.

      Ngoài cửa phòng bệnh, Thiên Thủy, Vu Viêm và Đoạt Hồn cũng chờ sẵn ở đó.

      “Chuẩn bị xong chưa?” Tuyệt Mị hỏi, sát khí từng chút từng chút bắt đầu lộ ra ngoài, lúc này Tuyệt Mị lạnh lùng như người vô cảm, thân sát khí khiến người khác sợ hãi.

      “Dạ!” Cho dù vóc dáng người trước mặt chỉ hơn 10 tuổi, cho dù người này so với họ thấp hơn rất nhiều, nhưng bất luận là trước kia hay tại bọn họ vẫn rất kính nể cường hãn và hơi thở áp chế này, bọn họ cam tâm tình nguyện gọi tiếng đội trưởng, trời sinh hơi thở của có thể khiến người khác thần phục, phải dáng vẻ bề ngoài, mà là làm cho lòng người phải kinh sợ!

      Lãnh Thiên Cuồng bị thương là do tổ chức của người tên là Hỏa Vân gây ra, tổ chức này buôn lậu thuốc phiện địa bàn của Lãnh Thiên Cuồng. tại đây cũng là con đường duy nhất mà hắc bang này muốn phát triển, bởi vì những đường khác gần như bị Lãnh Thiên Cuồng chiếm giữ, chỉ có ma túy là hoàn toàn chưa. Nhưng muốn buôn lậu thuốc phiện cũng phải hiểu quy củ, đám người của Hoả Vân ỷ vào tiền bạc hùng hậu, dám liều mạng buôn lậu thuốc phiện trong địa bàn của Lãnh Thiên Cuồng. Trong giới ai cũng biết, địa bàn của Lãnh Thiên Cuồng còn nghiêm hơn cả cục công an, chỉ cần nơi nào bị phát có thuốc phiện, dù chết cũng chỉ còn nửa cái mạng, cho nên đám người của Hỏa Vân bị người của Cuồng Môn hung hăng dạy dỗ, thậm chí có mấy người phạm tội chính yếu phải gặp Diêm Vương, vì vậy người của Hỏa Vân liên kết với mấy tên sát thủ nước ngoài chặn giết Lãnh Thiên Cuồng. Lãnh Thiên Cuồng vốn phải là người dễ dàng bị thương như thế, nhưng vì gặp vấn đề tình cảm riêng tư, lúc ấy lại thêm vào chuyện này nên mới bị thương nghiêm trọng đến vậy.

      Sau đó, đến 10 phút tình báo viên đỉnh cao Thiên Thủy liền tra được kẻ gây , Tuyệt Mị từng : người phạm ta, ta phạm người, nhưng nếu người phạm ta, ta phải hoàn lại gấp mười lần! Cho nên, bây giờ mới có lần hành động này, cần có đạn dược thuốc nổ này do thiên tài máy móc Cơ Ngữ cung cấp, dưới chỉ đạo của Tuyệt Mị, nhóm năm người ngang ngược xông vào tổng bộ của Hỏa Vân!

      ai biết trận chém giết này diễn biến ra sao, bởi vì toàn bộ người của tổng bộ Hỏa Vân đều gặp Diêm Vương rồi, mà tất cả các thiết bị cũng đều trở thành đống sắt vô dụng bỏ . Năm người vào cũng chỉ có năm người ra, trong vòng 20', lập tức hơn trăm người của tổng bộ Hoả Vân hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

      nghĩ tới lần này vì tôi mà mấy người phải vấy vào máu tươi như vậy.” Tuyệt Mị nhìn về hướng những người bạn thân thiết của đứng giữa mớ thi thể vây xung quanh .

      “Cho tới bây giờ chúng tôi chán ghét mùi vị máu tươi, bởi vì lúc trước , chúng tôi cảm thấy nhuốm máu vì người khác đáng.” Đoạt Hồn ngày thường cực kỳ ưu nhã cũng bĩu môi, giọng mang theo hưng phấn khó kiềm chế.

      “Đúng vậy nha, năm người chúng ta ở chung chỗ, bất luận làm gì cũng đều thấy vui vẻ.” Ánh mắt của Cơ Ngữ nhìn về Tuyệt Mị tràn đầy chân thành và mong đợi, được tái hợp thêm lần nữa, điều duy nhất mà bọn họ sợ chính là chia cắt.

      “Đúng vậy, nhanh chóng gặp lại con người cũ của , chúng tôi rất vui mừng.” Vu Viêm giống như trưởng bối, bắt gặp ánh mắt và nụ cười nhạo báng của Tuyệt Mị. Thông qua chuyện này, bọn họ cũng hiểu được tầm quan trọng của người đàn ông kia đối với Tuyệt Mị. nếu người có thể tìm được người quan trọng đối với mình như thế, chính là hạnh phúc viên mãn.

      “Đội trưởng, tư thế cầm súng của vẫn như cũ vẫn tàn khốc như vậy, lần sau nếu như còn có chuyện như vậy, nhất định phải gọi tôi, tôi muốn được mãi ngắm nhìn phong thái của bao nhiêu lần cũng đủ!” Giọng Thiên Thủy thản nhiên đến mức buồn nôn, mọi người bị chọc cười. Căn phòng đầy máu tanh cũng thể lấn át được ấm áp khi tái hợp của bọn họ, đúng sai quan trọng bằng việc cùng những người bạn chân thành đối mặt với kẻ địch vô tình. Thế giới này tự nhiên có trắng, cũng tự nhiên có đen.

      Năm người ra khỏi tổng bộ Hỏa Vân, lửa dần dần cháy lan tới chỗ đất dính đầy máu tươi, linh hồn bị lửa thiêu đốt!






      Chương 45: Tỉnh dậy

      Đau, rất đau, dường như toàn thân đều đau, nhưng khi tỉnh dậy nháy mắt chỉ muốn thấy hình dáng của người.

      “Tuyệt Mị…”

      “Tôi ở đây.” Giọng đè nén vui mừng, đầu tiên Tuyệt Mị nắm lấy tay của Lãnh Thiên Cuồng, rốt cuộc tỉnh rồi, là tốt.

      Chậm rãi mở mắt, vẻ mặt lạnh lùng tinh xảo của Tuyệt Mị đập vào mắt, Lãnh Thiên Cuồng thấy an tâm, vì trước tiên nhìn thấy Tuyệt Mị.

      “Có thấy khỏe ?” Tuyệt Mị thấy Lãnh Thiên Cuồng lại nhắm hai mắt, có chút lo lắng hỏi.

      Lãnh Thiên Cuồng nắm chặt tay Tuyệt Mị, cảm thấy mệt chết được, buồn ngủ…

      Tuyệt Mị nắm chặt kéo về, đôi mắt chưa bao giờ khóc của ửng hồng, vùi mặt sâu vào trong tay Lãnh Thiên Cuồng.

      nhanh chóng ngủ, bốn ngày chưa nghỉ ngơi hơn nữa áp lực trong lòng rất lớn, khiến cảm thấy còn kiên trì được nữa, nhưng may thay cuối cùng người đàn ông này cũng tỉnh lại…

      Tâm lý buông lỏng cộng thêm thân thể mệt mỏi, trong tư thế nằm sấp Tuyệt Mị liền chìm vào giấc ngủ sâu.

      Lúc Lôi Đình mở cửa bắt gặp ngay bóng dáng lớn ngủ, do dự chút tới bên giường, ôm Tuyệt Mị đặt lên giường hết sức cẩn thận, sau đó mới lặng lẽ ra ngoài.



      Lúc Lãnh Thiên Cuồng tỉnh dậy lần nữa là nửa đêm, vô số ánh sao lấp lánh ngoài phòng bệnh, chỉ còn lại thanh hô hấp bên trong phòng bệnh yên tĩnh.

      Lãnh Thiên Cuồng dùng chút lực muốn đứng dậy, lại động phải vết thương gây ra đau đớn, khỏi hút ngụm khí, đánh thức Tuyệt Mị ở bên cạnh.

      “Đừng động đậy.” Giọng Tuyệt Mị lạnh nhạt bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên có chút khàn khàn, nhưng thân thể phản ứng rất nhanh, tay đặt người của Lãnh Thiên Cuồng, từ góc độ của Lãnh Thiên Cuồng nhìn xuống, khoảng cách giữa hai người tới mười cm.

      “Nha đầu, con gầy .” Người đàn ông mở miệng, câu đầu tiên mang theo đau lòng thôi.

      Tuyệt Mị nhíu mày, sau đó ánh mắt lại chứa ý cười nồng đậm, kế tiếp cúi đầu, hôn cái lên trán Lãnh Thiên Cuồng. <#Chou: icon đỏ mặt> Lần này đổi thành Lãnh Thiên Cuồng ngây người, Tuyệt Mị chủ động hôn… Đây là ý gì?

      “Muốn uống nước sao?” Ánh mắt của Tuyệt Mị cực kỳ ngời sáng, cho dù trong đêm tối nhưng vẫn lóng lánh như kim cương, Lãnh Thiên Cuồng cảm nhận bản thân bị hấp dẫn cuốn sâu vào tròng mắt đen láy kia, thể kềm chế muốn lún sâu trong đó.

      Lãnh Thiên Cuồng giùng giằng muốn rút cánh tay ra, Tuyệt Mị hơi nghi ngờ, lại giữ chặt cánh tay chịu buông, mặc cho Lãnh Thiên Cuồng phát điên. Sau đó dưới vòng kiềm của Tuyệt Mị, Lãnh Thiên Cuồng chịu đựng đau đớn cánh tay trái bị thương truyền tới. Tuyệt Mị hung hăng đè dưới người của mình, mặc dù động vào vết thương cũng chịu buông ra. (#Chou: Mạnh dữ! Phụt… Máu, em cần máu!!!)

      Lúc bị thương chỉ có ý nghĩ, đó chính là cực kỳ hối hận vì sao cho Tuyệt Mị rằng , trước khi mất ý thức từng tưởng tượng như vậy. Nếu như còn cơ hội, nhất định phải cho Tuyệt Mị, , phải là tình của cha đối với con , mà là tình của người đối với người khác, có quan hệ máu mủ, liên quan tới thân tình. Nhưng bây giờ, lại nhận ra căn bản mình cách nào làm được, khi bắt gặp cặp mắt đen láy tinh khiết kia, chỉ nghĩ rằng vĩnh viễn bảo vệ, dám xem chút nào, sợ tình của vấy bẩn tâm hồn của , rất sợ!

      “Sao vậy?” Người đàn ông bên dưới hình như run rẩy, Tuyệt Mị muốn đứng dậy nhìn người đàn ông này chút, bị Lãnh Thiên Cuồng nhanh tay đè đầu xuống, để nhúc nhích, muốn Tuyệt Mị nhìn thấy vẻ mặt của lúc này, nhất định khó coi đến đáng sợ.

      Tuyệt Mị yên tĩnh nằm người của Lãnh Thiên Cuồng, cảm thấy người đàn ông này có điểm kỳ lạ, hình như cảm thấy, ôn nhu vô hại trước kia luôn khiến cảm thấy ấm áp, mà giờ đây lại mang theo tuyệt vọng mãnh liệt khiến có cảm giác bất an.

      Nghĩ đến đây, Tuyệt Mị khỏi nghĩ đến mấy ngày trước khi người đàn ông này bị thương, hình như mực che dấu , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      có việc gì.” Lãnh Thiên Cuồng đè nén giọng mình , thể để cho Tuyệt Mị biết tình cảm của đối với , nếu đứa bé thông minh này nhất định hiểu, sau đó khinh bỉ , thậm chí là rời khỏi .

      Nghe được câu trả lời của Lãnh Thiên Cuồng hình như Tuyệt Mị rất giận, chợt đẩy ra, sau đó dùng ánh mắt lạnh lẽo khác thường nhìn .

      muốn cần nữa, ông sao, vậy tôi được rồi.” Nếu bây giờ vẫn còn có ý định cho biết chuyện gì xảy ra, vậy cũng chẳng muốn ở lại đây nữa.

      Tuyệt Mị từ giường nhảy xuống, hết sức dứt khoát tới cửa phòng.

      Lãnh Thiên Cuồng luống cuống, nóng nảy, từ giường giùng giằng bò dậy màng tới thương tích đầy mình.

      “Tuyệt Mị, , ta...” muốn giải thích, nhưng biết nên như thế nào.

      Tuyệt Mị quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lãnh Thiên Cuồng, sau đó ánh mắt lạnh lẽo lại thêm thất vọng, xoay người, rời , bóng lưng Tuyệt Mị dần biến mất trong tầm mắt Lãnh Thiên Cuồng.

      Lãnh Thiên Cuồng chán nản ngã mặt đất, đồng phục bệnh nhân mặc người lộ ra vệt đỏ thẫm, lúc này miệng vết thương được băng lại của giống như lòng bị mở tung ra.

      Lúc Lôi Đình xuất Lãnh Thiên Cuồng rơi vào trạng thái hôn mê, sau đó lo lắng giày vò hồi liền gọi bác sĩ tới, khi Lãnh Thiên Cuồng tỉnh lại lần nữa là buổi trưa hôm sau.

      “Ư…”

      “Tổng giám đốc, cuối cùng ngài tỉnh.” Lôi Đình vẫn canh giữ ở bên giường, cho nên chú ý thấy Lãnh Thiên Cuồng tỉnh lại.

      Lãnh Thiên Cuồng khôi phục ý thức, từ từ nhớ lại chuyện xảy ra vào đêm trước đó, sau đó mở mắt ra, mang theo mong đợi nhìn xung quanh phòng bệnh, sau đó cực kỳ thất vọng khi nhận ra thấy bóng dáng người mà mình mong đợi.

      “Tiểu thư đâu?” Lãnh Thiên Cuồng hỏi.

      “Việc này, thuộc hạ .” Lôi Đình , cũng rất nghi ngờ, vốn là tiểu thư cùng với bác sĩ vẫn túc trực bên cạnh tổng giám đốc nhưng bây giờ lại đâu, mà đêm qua tổng giám đốc lại nằm đất, hình như có chuyện xảy ra! rất ngờ vực, cũng dám hỏi.

      “Thôi, ngươi , ta mệt rồi.” Lãnh Thiên Cuồng nhắm mắt lại, có ở đây, thậm chí cảm thấy việc mình tỉnh lại cũng có ý nghĩa.

      Lôi Đình đứng trong phòng bệnh, có chút mơ hồ, phản ứng này của tổng giám đốc khiến thấy hết sức luống cuống, mà tiểu thư lại có ở đây, cũng biết nên làm như thế nào.

      Chris thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 46: Suy đoán

      “Tổng giám đốc, ngài cảm thấy như thế nào, bác sĩ cần nghỉ ngơi thêm, ngài có việc gì cứ giao phó tôi làm được rồi.” Lôi Đình đứng ở bên giường hơi lo lắng nhìn lên khuôn mặt của Lãnh Thiên Cuồng. ở cạnh người đàn ông bên cạnh từ rất sớm, chứng kiến người đàn ông này từ thiếu gia nhà giàu trở thành tay xã hội đen kiêu hùng, sau đó lắc mình cái lại trở thành trùm xã hội đen, cùng nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió. Thế nhưng đây là lần đầu tiên thấy người đàn ông này tiều tụy như vậy, ánh mắt vô hồn kia khiến thấy rất lo lắng.

      “Trong công ty ổn thoả chứ?” Giọng của Lãnh Thiên Cuồng rất khàn, kể từ lúc tỉnh dậy cũng mở miệng nhiều, luôn cảm thấy hụt hẫng tựa như đánh mất thứ quan trọng nhất.

      “Mọi thứ đều rất tốt, trong lúc ngài ngủ mê man, tiểu thư phân phó chuyện của công ty cho tôi và trợ lý Cơ thu xếp ổn thoả rồi.” Lôi Đình báo cáo cụ thể.

      Nghe được hai chữ “tiểu thư” này, ánh mắt trống rỗng của Lãnh Thiên Cuồng bỗng lóe sáng, dường như chỉ trong giây lát, cũng mau chóng biến mất tăm.

      “Chuyện trong bang sao?”

      “Mọi việc trong tổ chức bình yên vô , chỉ là...” Kể từ khi Lãnh Thiên Cuồng chuyển hướng sang kinh doanh, Cuồng Môn ngày xưa chính là bang phái hắc đạo đứng đầu, nay hơn nửa rút về hoạt động ngầm, trong đó có rất nhiều thành viên cũng gia nhập vào nội bộ công ty, trở thành nhân viên công sở. Nhưng Cuồng Môn vẫn là Cuồng Môn như cũ, mà Môn chủ Cuồng Môn, Lãnh Thiên Cuồng hoàn toàn có khả năng kiểm soát khống chế được Cuồng Môn .

      .”

      “Tổng giám đốc, sau khi ngài bị thương tôi liền sai người điều tra, chính xác là đám người của Hỏa Vân làm, bọn chúng có ý muốn phát triển tại địa bàn này, cho nên ra tay động thủ với ngài vì nghĩ rằng ‘nhất cử thành danh’ (vừa làm nổi tiếng, trong truyện ám chỉ việc soán ngôi của đại boss – sau đó có tiếng luôn). Ngày thứ hai kể từ ngày ngài bị thương tôi liền sai thuộc hạ xem chừng bọn chúng, nhưng cách đây hai hôm bọn thuộc hạ báo cáo lại, tổng bộ Hỏa Vân bị thiêu rụi, toàn bộ những thành viên chủ lực đều tử vong, mặc dù số thành viên may mắn sống sót thoát ra ngoài, nhưng cũng tập trung lại, có thể tổ chức Hỏa Vân chỉ còn tồn tại danh nghĩa...” tới đây Lôi Đình liền dừng lại, ánh mắt do dự nhìn Lãnh Thiên Cuồng.

      Lãnh Thiên Cuồng quét mắt qua cái sau đó hỏi: “Là do ai làm?” Hỏa hoạn, cần suy nghĩ cũng biết chuyện này tuyệt đối thể nào là chuyện ngoài ý muốn, nếu làm sao mà ai trốn thoát được. Người của Hỏa Vân cũng phải là kẻ ngốc, vậy mà toàn bộ đều bị thiêu chết, tính ra cơ hội sống gần như chỉ là con số lẻ.

      phải do người của chúng ta, tôi sai người điều tra bọn chúng cũng phát được gì.” Lôi Đình cũng hiểu được suy nghĩ của Lãnh Thiên Cuồng, trong giới hắc đạo, giết người phóng hỏa là phương thức đơn giản nhất, nhưng rốt cuộc là do ai làm. Mặc dù trong lòng suy đoán làm chấn động tâm can, nhưng ngay cả bản thân cũng có cảm giác thể tin được!

      “Chuyện Hỏa Vân sai người ám sát ta cũng chẳng mấy người biết?” Lãnh Thiên Cuồng bị người của Hỏa Vân đánh trọng thương, mấy ngày sau người của Hỏa Vân liền bị tiêu diệt, chuyện này nếu rằng liên quan đến , có đánh chết cũng tin.

      “Ngoại trừ tôi và mấy tên gác cửa ra ai biết chuyện này, vì Hỏa Vân ám sát thất bại nên cũng dám tuyên truyền ra ngoài, hơn nữa tôi cũng điều tra, tổ chức Hỏa Vân này là tổ chức mới thành lập, ngoại trừ chúng ta ra bọn chúng cũng có kẻ địch nào khác.” giới hắc đạo, phương pháp ‘nhất cử thành danh’ cũng có nhiều, việc ám sát lão đại của bang phái chính là loại trong đó, tổ chức nổi dậy làm việc như vậy, sau khi thành công danh tiếng lại càng lớn hơn. Lãnh Thiên Cuồng mặc dù thân, nhưng vẫn thể nghỉ ngang giữ vai trò trùm xã hội đen được, cho nên nếu như có thể ám sát thành công , nhất định ‘nhất cử thành danh’.

      Mấy năm nay Lãnh Thiên Cuồng cũng ít lần gặp chuyện như vậy, nhưng phần lớn chưa kịp hành động bị tiêu diệt, lần này là do Lãnh Thiên Cuồng xem thường.

      “Vậy là có bất kỳ mục tiêu nào đáng ngờ sao?” Vào giờ phút này, Lãnh Thiên Cuồng thể tin được rằng mạng lưới tin tức của Cuồng Môn lại thể tra ra được bất cứ sơ hở nào.

      “Cũng phải như vậy… Ngày đó, vào khoảng thời gian trước khi xảy ra hỏa hoạn, tiểu thư ở phòng bệnh mà quay về, lúc đó cũng là lúc chuyện kia kết thúc, tôi, tôi...” Lôi Đình len lén nhìn sắc mặt của Lãnh Thiên Cuồng, cắn răng ra suy đoán của chính mình: “Lúc tiểu thư trở lại tôi cảm nhận mùi vị của máu tươi, mùi đó rất nồng..., lúc ấy tôi cũng chú ý lắm, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng bây giờ nghĩ lại ...” Lôi Đình câu kế tiếp vì nghĩ tổng giám đốc hiểu ý tứ của .

      Đúng như dự đoán, sau khi nghe Lôi Đình kể xong, mặt Lãnh Thiên Cuồng biến sắc, nặng nề chau mày.

      “Điều này có thể sao?” biết Tuyệt Mị vẫn luôn có thói quen tập luyện, nhưng qua nhiều năm như vậy, chưa từng động thủ với , Tuyệt Mị cũng cự tuyệt lời đề nghị mời người về dạy cho của , cho đến nay cũng biết rằng Tuyệt Mị đạt tới trình độ nào. Nhưng cho dù người lợi hại đến mấy cũng thể mình đấu với tổng bộ Hỏa Vân, hơn thế nữa mấy người bạn kia của chắc cũng có khả năng ấy...

      “Thuộc hạ biết, đây là do thuộc hạ suy đoán thôi, kể từ lúc tổng giám đốc bị thương tới nay, tiểu thư rời khỏi phòng bệnh khắc nào, ba ngày ba đêm nghỉ ngơi. Ngày hôm đó có chuyện nên rời khỏi, hơn nữa chuyện xảy ra lại trùng hợp như vậy...” Trùng hợp đến mức khiến thể nào có suy đoán khác được.

      “Ba ngày ba đêm nghỉ ngơi? Cậu là tiểu thư mực chăm sóc ta sao?” Lãnh Thiên Cuồng vội vàng hỏi, ngược lại giọng lạnh nhạt vừa rồi có phần nhiệt tình hơn.

      “Dạ, hơn nữa sau khi tiểu thư ra ngoài liền lập tức trở lại, quần áo cũng đổi khác, đây cũng là lý do khiến thuộc hạ suy đoán.” Nhưng biết vì sao sau khi tổng giám đốc tỉnh lại, lại thấy bóng dáng tiểu thư đâu. Khi thông báo việc, tiểu thư cũng chỉ lạnh nhạt câu biết rồi liền cúp máy, khiến cho cảm thấy rất mơ hồ nhưng cũng biết nên làm thế nào, mà thái độ của tổng giám đốc cũng rất kỳ quặc, ràng nghĩ tới bóng dáng của tiểu thư nhưng lại ra.

      Lãnh Thiên Cuồng cảm thấy trong lòng chua xót, đau lòng vì Tuyệt Mị chịu khổ, vì vết thương của khiến đau lòng, chính phụ tin tưởng của . Mặc dù bảo bối của rất lợi hại, thông minh ưu tú ở rất nhiều mặt, nhưng dường như ở khía cạnh tình cảm lại rất đơn giản thuần khiết, chính do suy nghĩ của trở nên bẩn thỉu, khiến thể đơn thuần như vậy nữa, chính khiến bị tổn thương...

      “Tổng giám đốc?” Lãnh Thiên Cuồng vẫn trả lời, Lôi Đình khẽ gọi tiếng.

      “Cậu ra ngoài trước , ta thấy mệt.” Giọng của Lãnh Thiên Cuồng nghẹn lại.

      Lôi Đình do dự chút rồi ra khỏi phòng bệnh, nhàng đóng cửa lại, lúc này Lãnh Thiên Cuồng bên trong liền nhắm mắt lại, dường như khóe mắt ngân ngấn. Trong phòng bệnh có chút tịch mịch, dáng vẻ ấy sao lẻ loi quạnh vắng, thân thể ấy toát ra mùi vị của tuyệt vọng, cảm giác bi thương khiến người khác muốn rơi lệ.

      Chris thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 47: Giãy giụa

      “Trợ lý Cơ, rốt cuộc tiểu thư xảy ra chuyện gì, vì sao cho tới giờ vẫn chưa đến đây thăm tổng giám đốc?” Bây giờ Lôi Đình vẫn chưa có biện pháp, nếu cũng chủ động đến hỏi Cơ Ngữ này như vậy. Mặc dù thoạt nhìn Cơ Ngữ tuổi cũng còn , nhưng đối với có chút lạ lẫm, cảm nhận rằng đôi mắt giấu ở sau cặp kính kia như có ma lực nhìn thấu lòng người, giống như ánh mắt của tiểu thư khiến người ta sợ hãi.

      ấy học, có thể hỏi ấy tại sao đến.” Cơ Ngữ lạnh lùng trả lời, mặc dù cực kì kinh ngạc khi tên cọc gỗ này chủ động mở miệng chuyện với phải chuyện công việc, nhưng rất tiếc, cũng biết.

      “Này… Tốt nhất vấn đề như vậy phải trực tiếp hỏi, cũng biết sao?” Mặt Lôi Đình lộ vẻ khó làm, nếu có thể sớm hỏi rồi, cũng qua mấy hôm, nhưng vẫn như cũ thấy bóng dáng của tiểu thư. cảm thấy tổng giám đốc càng ngày càng tiều tụy, mỗi ngày ăn gì cũng càng ngày càng ít, tổng giám đốc bị thương còn chưa khỏi hẳn, cứ tiếp tục như vậy phải làm sao, Lôi Đình vô cùng lo lắng.

      biết, hơn nữa cho dù có biết tôi cũng cho biết đâu, đây là chuyện riêng.” cũng thấy kỳ quái, nhưng xem ra đội trưởng hoàn toàn bình thường, cũng khó ra, nhưng ra phải là có điểm khác thường, nghe Vu Viêm hình như dạo gần đây ánh mắt của đội trưởng thường lộ ra nghi ngờ, đây là chuyện ly kỳ, mặc dù ấy vốn lúc nào cũng lạnh lùng cơ trí, nhưng chưa từng thấy qua như vậy.

      !” Lôi Đình nổi đóa, hình như người phụ nữ này và hợp nhau, mỗi lần chuyện cùng cũng tức giận gần chết.

      . . . . . .

      “Xuất viện, lập tức làm thủ tục xuất viện.” Giọng lạnh lẽo của Lãnh Thiên Cuồng lộ ra hơi thở vô cùng nguy hiểm, giống như mãnh thú đè nén hỏa khí.

      “Nhưng...” Thương thế vẫn chưa khỏi hẳn, bác sĩ ít nhất phải nửa tháng mới có thể xuất viện.

      có nhưng nhị gì hết, lập tức, đây là mệnh lệnh!” xong Lãnh Thiên Cuồng cố chấp bước xuống giường, mặc quần áo mới hướng cửa ra ngoài, muốn ở lại chỗ này nữa, chỗ này có hơi thở của , có cảm giác sợ hãi như phải mất .

      “Dạ, thuộc hạ lập tức làm ngay.” Lôi Đình dám kháng cự, Lãnh Thiên Cuồng ra như vậy cũng ai có thể làm điều gì trái ý, chỉ có thể nhắm mắt làm thủ tục xuất viện, may đây là bệnh viện bọn họ xây, cho dù vết thương do đạn bắn cũng gây ra bất cứ chú ý nào từ phía cảnh sát. Hơn nữa còn như bệnh nhân chịu hợp tác, cũng chỉ có thể ôm đống vào mình, cố gắng chăm sóc tổng giám đốc tốt thôi.


      Lãnh Thiên Cuồng được Lôi Đình đỡ trở về nhà, nhưng lòng thầm mong đợi người mà người ấy vẫn chưa về, cả phòng chỉ có mùi cơm chín, nhìn đồng hồ đeo tay cái, dường như còn là giờ lên lớp, Lãnh Thiên Cuồng cố chấp ngồi đợi ở trong phòng khách, muốn chờ Tuyệt Mị về.

      Đoạt Hồn từ phòng bếp ra liền nhìn thấy người đàn ông cau có bên ngoài, tránh khỏi nhíu mày, quá thương thế của người đàn ông này, theo tính toán của người này cũng chưa đến lúc xuất ở đây.

      “Tôi tuyệt đối vì bất cứ vết thương tương tự nào mà vào phòng phẫu thuật lần thứ hai, cũng ân cần đối với bệnh nhân cứng đầu cứng cổ đâu.” Giọng của Đoạt Hồn chút khách khí, cũng muốn làm công, mạng của Lãnh Thiên Cuồng có thể chính do tân tân khổ khổ cứu trở về .

      “Có ý gì?” Lãnh Thiên Cuồng nhìn cái tên đầu bếp giống như đầu bếp này, lời cậu ta có ý gì, nghe mà hiểu.

      “Tổng giám đốc, tiên sinh Tác chính là bác sĩ mổ chính của ngài, ngày đó tiểu thư an bài khi ngài bị thương.” Lôi Đình lập tức báo cáo lại, mấy ngày nay tâm thần rối loạn nên thậm chí quên báo cáo lại chuyện này, nghĩ tới chuyện người đàn ông này có tài nấu nướng tuyệt đỉnh như vậy mà y thuật còn lợi hại hơn gấp bội, thể tin nổi, dường như bạn hữu của tiểu thư ai cũng đều rất lợi hại, đối với Đoạt Hồn, Lôi Đình cũng đánh giá rất cao.

      “Bác sĩ?” Lãnh Thiên Cuồng bồi hồi xem kỹ gương mặt của Đoạt Hồn, người đàn ông này rốt cuộc là ai, là phụ tá của ai, tại sao bên người Tuyệt Mị lại xuất nhiều người kỳ quái như vậy, Tuyệt Mị… Nghĩ đến việc mấy ngày thấy đó, Lãnh Thiên Cuồng chợt thấy lòng mình đau xót.

      “Thế ông tin ư?” Động tác nhíu mày của Đoạt Hồn cũng rất ưu nhã khiến người khác thét chói tai.

      Lãnh Thiên Cuồng gì, chỉ nhìn người đàn ông trước mặt này kĩ, nụ cười yếu ớt mang theo chút sắc bén, vừa ưu nhã vừa lão luyện. Lúc Lôi Đình cũng tin, ngày đó người bị trúng ba phát đạn, bản thân cũng chống đỡ nổi, nếu như phải lòng vẫn vấn vương Tuyệt Mị, chưa xác định là có thể sống được nữa , ắt hẳn y thuật của người này rất lợi hại.

      ấy đâu?” nợ người đàn ông này mạng, mặc dù Lãnh Thiên Cuồng từng giết vô số người lòng dạ độc ác, nhưng tuyệt đối phải là kẻ vô ơn, ghi lòng tạc dạ, nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn.

      “Người nào?” Người đàn ông châm chọc, hình như người của tiểu đội tử thần cũng có thói quen này, thích nhổ răng trong miệng cọp.

      Lãnh Thiên Cuồng nhìn chằm chằm Đoạt Hồn, Đoạt Hồn nhàng bật cười.

      ấy học rồi, tôi biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng hình như mấy bữa nay ăn rất ít, nếu như ông quan tâm ấy nên hiểu ấy cần gì.” Đoạt Hồn cũng biết chuyện gì xảy ra, nhưng biết nhất định có chuyện xảy ra, nếu chắc chắn Tuyệt Mị đến bệnh viện, quan tâm người đàn ông này như vậy, thậm chí còn vượt cả ngưỡng bạn bè như với bọn họ.

      “Cần cái gì nhất?” Lãnh Thiên Cuồng lẩm bẩm, giống như tự hỏi chính mình, sau đó bất ngờ nghĩ tới ánh mắt thất vọng của Tuyệt Mị hôm đó, thất vọng về ư, bởi vì che dấu, nhưng nếu che dấu phải làm sao? Chẳng lẽ thực phải cho biết, , phải là cha đối với con , mà là người đàn ông đối với người phụ nữ… , bây giờ có lẽ Tuyệt Mị chỉ muốn ngó ngàng đến lúc thôi, nhưng nếu như ra, có lẽ chán ghét , vĩnh viễn mất , đặt cược cho bất cứ khả năng nào, tuyệt đối đánh cược, vì sợ thua. (#Chou: Lãnh Thiên Cuồng hình như có sở thích tự ngược, cứ loanh quanh luẩn quẩn miết chưa thông hajz)

      Đoạt Hồn lẳng lặng nhìn ánh mắt giãy giụa của Lãnh Thiên Cuồng, dường như cố nghĩ ra lời giải đáp nhưng có chút thông, tại sao người đàn ông này lại lộ ra vẻ mặt vừa mâu thuẫn vừa khổ sở, rốt cuộc ông ta và Tuyệt Mị xảy ra chuyện gì?

      Sau đó ở phòng khách cũng ai thêm lời nào, cho đến khi tiếng mở cửa vang lên, ánh mắt của mọi người liền chăm chú nhìn ra, cửa được mở, Tuyệt Mị xuất ở đó…
      Chris thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 48: Rùng mình

      Trước tiên Lãnh Thiên Cuồng đứng dậy, khiến vết thương ngực và đùi bị động, nhưng Lãnh Thiên Cuồng hoàn toàn màng đến đau đớn kia, bây giờ trong mắt chỉ có mỗi bóng dáng nho đứng ngoài cửa.

      Mặc dù vết thương đau vậy mà lại cảm thấy đau đớn, nhưng khi ánh mắt của bắt gặp được hơi thở lãnh khốc ấy, lại thấy đau lòng, vì sao lại lạnh lùng như vậy, thậm chí ngay cả nhìn cũng nhìn lần... Thái độ lạnh lùng coi giống như là người bình thường xa lạ!

      Lãnh Thiên Cuồng dường như bị đả kích rất lớn, đứng vững liền ngồi ngã ghế sofa, sững sờ nhìn bóng dáng kia.

      “Bữa tối chuẩn bị xong chưa?” ngang qua chỗ ghế sofa, ánh mắt của Tuyệt Mị nhìn về phía Đoạt Hồn . biết nãy giờ ánh mắt của Lãnh Thiên Cuồng vẫn đăm đăm nhìn về , nhưng để ý đến , ánh mắt của lẩn tránh muốn nhìn thấy người đàn ông này, muốn nhìn thấy lừa gạt và mâu thuẫn của ông ta, thực muốn!

      sớm chuẩn bị xong cho rồi, công chúa điện hạ của tôi.” Đoạt Hồn kéo ghế ngồi ra cho Tuyệt Mị, hơi cuối đầu cười khẽ, Tuyệt Mị cười như vậy, hoàn toàn giống như đội trưởng tử thần cá tính lý trí trước kia chút nào, ngược lại giống như đứa bé tính khí hay nháo, bốc đồng đáng .

      Lãnh Thiên Cuồng nhìn nam nữ kia tùy ý ngồi xuống, cũng chút ý tứ gọi , sắc mặt trở nên càng khó coi, giùng giằng muốn đứng lên, Lôi Đình vội vàng bước tới đỡ , lại bị đẩy ra, sau đó cắn răng bước tới bên bàn ăn, ngồi xuống. Thấy bàn chỉ có hai chén cơm và hai bộ đũa muỗng, Lãnh Thiên Cuồng trừng mắt nhìn Đoạt Hồn, nhưng Đoạt Hồn giống như thấy, tiếp tục ăn cơm, ngược lại Lôi Đình vội vàng vào phòng bếp lấy ra bộ đũa muỗng và chén cơm đến trước mặt của Lãnh Thiên Cuồng.

      “Cậu cũng cùng ăn .” bàn cơm chỉ có ba món mặn món canh, vốn chỉ đủ cho hai người dùng, nhưng tại lại thêm Lãnh Thiên Cuồng và Lôi Đình, bỗng chốc thấy điêu tàn.

      Đoạt Hồn chút ưu nhã bĩu môi, nếu bình thường đầu bếp thấy vậy sớm làm thêm thức ăn, nhưng ra khỏi phòng bếp muốn trở vào nữa, mặc dù đến đây làm công, nhưng rốt cuộc có làm hay còn phải tuỳ thuộc vào tâm trạng của nữa.

      Đoạt Hồn vừa nghĩ tới việc này liền nhanh chóng tăng tốc độ ăn, nhưng vẫn quên chia thức ăn cho Tuyệt Mị. (#Chou: Đoạt Hồn: xấu tính chưa từng thấy :v). Lôi Đình ăn rất ít vì lo chăm sóc Lãnh Thiên Cuồng, Lãnh Thiên Cuồng lại vất vả dùng chiếc đũa gắp thêm món ăn cho Tuyệt Mị...

      giọt, hai giọt... trán Lãnh Thiên Cuồng mồ hôi nhiểu xuống, đối với động tác giơ tay lên vẫn còn rất miễn cưỡng, dường như cảm thấy vết thương nứt ra, vẫn cố chấp như cũ chịu rời .

      Lúc Tuyệt Mị ngửi thấy mùi máu tươi liền nhíu mày, buông đũa xuống sau đó lạnh lùng nhìn Lãnh Thiên Cuồng, sau khi trở về đây là lần đầu tiên nhìn thẳng vào người đàn ông này, ông ta xem ra tiều tụy hơn trước.

      “Lôi Đình, dẫn ông ta băng bó!” Giọng của Tuyệt Mị lạnh lùng như thể lạnh lùng thêm được nữa, Lôi Đình phản xạ dạ tiếng, sau đó theo phản ứng tới, khổ sở nhìn tổng giám đốc. tính khí của tổng giám đốc nhất, nếu như ngài ấy quyết định chuyện gì gần như chẳng ai có thể thay đổi được, nhưng mà điều này cũng chỉ là gần như mà thôi, trong đó có ngoại lệ ở trước mắt thôi...

      “Ta cần, ta sao.” Quả nhiên, Lãnh Thiên Cuồng cố chấp chịu rời . Lúc này tâm trạng của biến chuyển, vì câu kia của Tuyệt Mị cũng xem như là quan tâm , mặc dù nhìn , nhưng phải là quan tâm, nếu làm sao biết vết thương của rách ra chứ, trong lòng của Lãnh Thiên Cuồng cảm thấy ngọt ngào.

      Thời điểm Lãnh Thiên Cuồng cố chấp cự tuyệt, Tuyệt Mị ngay lập tức đem ánh mắt đặt ở người , loại ánh mắt lạnh lùng đó hoàn toàn giống ngày thường, hết sức bén nhọn, giống như là dao găm vô hình, có khả năng công kích.

      “Ông còn muốn chọc tức tôi ư?” Tuyệt Mị mở miệng, ngữ điệu so với ngày thường trầm hơn hai bậc, thái độ vui hết sức ràng, biết người đàn ông này cố chấp ở đây làm gì, ràng vết thương rách ra như thế mà còn kiên trì, biết phải chăm sóc bản thân mình sao?

      “Ta...” Lãnh Thiên Cuồng im lặng, chuyện muốn làm nhất chính là làm tổn thương , làm sao có ý muốn chọc giận được, chỉ là... muốn rời , vài ngày rồi nhìn thấy , lạnh lùng của khiến thân thể thêm khó chịu, làm sao mà cam lòng rời được. (#Chou: Ta Lãnh Thiên Cuồng bị cuồng ngược mà!)

      “Đủ rồi, muốn chọc giận tôi băng bó vết thương ngay, Lôi Đình, ông nghe mà hiểu lời của tôi ư, còn dẫn ông ấy ?” Giọng điệu, thái độ, và khí thế kia, chỉ mình Lôi Đình, mà ngay cả Lãnh Thiên Cuồng cũng dám phản bác câu.

      Lôi Đình dìu Lãnh Thiên Cuồng vào phòng ngủ, hai người đàn ông này ngay cả chút ý kiến cũng có, cho đến khi vào phòng ngủ, Lôi Đình mới thở hơi. Vừa rồi lúc tiểu thư chuyện quả giống phiên bản của tổng giám đốc, , phải là hơn thế nữa, lúc chung với tổng giám đốc còn thấy áp lực.

      “Tổng giám đốc, miệng vết thương của ngài băng bó kỹ lưỡng, ngài có muốn nghỉ ngơi chút , có cần tôi mang ít thức ăn cho ngài ?” Mới vừa rồi tổng giám đốc dường như có ăn, nhưng ăn nhiều chút vẫn tốt hơn.

      “Tôi muốn ăn, cậu nghỉ .” Lãnh Thiên Cuồng nằm giường, lúc chuyện nhắm hai mắt lại.

      Lôi Đình nhàng đóng cửa ra ngoài, vừa quay đầu lại liền thấy Tuyệt Mị ở phía sau, thiếu chút nữa kêu lên thất thanh, tính cảnh giác của tương đối tốt, nhưng cũng phát ra rằng có người đứng sau lưng.

      “Ông ấy như thế nào?” Tuyệt Mị mở miệng ra trước, Lôi Đình lập tức đứng thẳng dậy.

      “Dạ, thưa tiểu thư, vết thương của tổng giám đốc băng bó kỹ, chỉ là tổng giám đốc ngài ấy rất mệt muốn nghỉ ngơi, có muốn vào xem chút ?” Giọng kia của Lôi Đình còn có phần cung kính hơn lúc đối mặt với Lãnh Thiên Cuồng.

      cần.” Tuyệt Mị xoay người muốn rời , người đàn ông kia có sao là tốt rồi.

      “Tiểu thư!” Lôi Đình thấy Tuyệt Mị sắp chợt mở miệng gọi .

      “Có chuyện gì ư?” Tuyệt Mị quay đầu nhìn Lôi Đình.

      “Thưa tiểu thư, xin lỗi, tôi biết thân phận của tôi nên ra điều này, đây là chuyện nhà của và tổng giám đốc, nhưng tôi rất yên tâm. Mấy ngày nay ở bệnh viện hình như tâm tình của tổng giám đốc tốt, vết thương lành rất chậm, hơn nữa ngài ấy còn kiên trì đòi về nhà. Nếu như, nếu như có thể được, hi vọng tiểu thư có thể chăm sóc tổng giám đốc chút...” Lôi Đình cúi đầu dám nhìn lâu, được như vậy là chuyện rất hiếm thấy, tâm lo lắng cho tổng giám đốc, nếu làm sao có thể được như vậy.

      “Được... Tôi hiểu rồi.” Giọng của Tuyệt Mị rất lạnh lùng, biết nghĩ như thế nào, Lôi Đình dám ở lại lâu, chào cái liền vội vã rời .

      Tuyệt Mị đứng ở trước cửa của Lãnh Thiên Cuồng, chần chừ, lại chần chừ, mới khẽ giơ tay lên...
      Chris thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 49: đau đớn

      Tiếng gõ cửa ở trong phòng ngủ an tĩnh cực kỳ vang dội, Lãnh Thiên Cuồng trước tiên mở mắt, rồi lại trong nháy mắt quét ánh sáng, trở nên ảm đạm, , thể nào là nha đầu Tuyệt Mị kia, nha đầu kia tính khí cố chấp ghê gớm, làm sao có thể đến chủ động tìm đấy. . . . . . Có lẽ là Lôi Đình yên lòng lại trở về , nghĩ như thế, Lãnh Thiên Cuồng liền mất hơi sức chuyện, tại trừ Tuyệt Mị muốn gặp bất luận kẻ nào.

      "Đương đương đương" tiếng gõ cửa kiên trì như cũ, cách mỗi giây đều đặn vang lên nhanh chóng, thanh kia giống như kiên trì buông tha cảnh cáo đối phương ràng.

      Lúc đầu Lãnh Thiên Cuồng chỉ là nhăn mày lại, cảm thấy thanh kia phiền lòng làm cho người ta cảm thấy vô lực, nhưng sau lại ánh mắt nhưng dần dần thay đổi, càng ngày càng sáng, sau đó trở nên quỷ dị, hiểu Lôi Đình, loại phương thức này phải thuộc về Lôi Đình , mà là thuộc về tâm tâm niệm niệm trong lòng , cảm thấy lòng của mình bùm bùm nhảy, cũng chậm rãi nhận người, nhưng lúc muốn mở miệng "Mời vào", rồi lại dừng lại, nắm chặt quả đấm, cho dù là tác động vết thương cũng có cố kỵ.

      đương nhiên là muốn ứng tiếng , nhưng trong lòng lại có loại thanh khác cho biết chờ , trong lòng bắt đầu mà suy đoán ấy vì sao tới tìm , là lo lắng thương thế của , hay là tới tiếp tục với những thứ để cho cảm thấy khổ sở. . . . . .

      "Lãnh Thiên Cuồng, nếu như ông lên tiếng vĩnh viễn cũng đừng lên tiếng!" thanh Tuyệt Mị ở tại cửa ra vào vang lên, thanh kia lạnh có thể chết rét người.

      Chỉ là có vài người thể đối đãi quá dịu dàng, Tuyệt Mị dứt lời, cửa liền chợt được mở ra, người trần truồng của Lãnh Thiên Cuồng quấn bắng màu trắng, vốn vừa mới đổi, nhưng lúc này lại lộ ra chút đỏ tươi, miệng vết thương chắc chắn vừa nứt ra.

      Chiều cao Tuyệt mị vừa đúng đến bộ ngực Lãnh Thiên Cuồng , vết màu đỏ tươi hết sức chói mắt.

      "Nếu như ông muốn chết, ban đầu tôi lãng phí thời gian để cho người ta tới cứu ông!" tức giận hình như vẫn đè nén bị kích lên, thanh trừ lạnh lẽo còn nhiều hỏa khí khiến người cảm thấy lạnh lẽo, hình dung từ này mặc dù rất mâu thuẫn, nhưng hình dung tình huống trước mặt này lại hình như rất thỏa đáng, lửa mãnh liệt hơi lạnh, lại đốt người vừa lại khiến người cảm thấy lạnh lẽo.

      Lãnh Thiên Cuồng tức giận, ngược lại có chút cảm thấy vui mừng, mặc dù giọng của Tuyệt Mị rất lạnh, nhưng lại mang theo quan tâm rất ràng, hơn nữa, bộ dạng Tuyệt Mị bốc lửa hình như rất đáng , cứ như lần đầu tiên thấy, Tuyệt Mị khang khác như vậy.

      Có chút kích động, Lãnh Thiên Cuồng hung hăng ôm lấy trước mặt.

      "Đừng động, để cho ta ôm cái, cầu xin con." Lãnh Thiên Cuồng khàn giọng , tại khắc này, xin cho phóng túng chút , để cho cảm thụ mùi của chút.

      "Đừng như vậy, vết thương của ông chảy máu." thanh của Tuyệt Mị từ trong ngực Lãnh Thiên Cuồng vang lên, lành lạnh nhưng có chút nhiệt độ, chút ít hỏa khí.

      " có việc gì, nó muốn chảy cho nó chảy , chảy khô cũng khổ sở như vậy nữa." Nếu như trận bắn nhau lúc ấy để cho chết, có lẽ cũng khổ sở như vậy, , nỗi khổ sở của đáng kể chút nào, ra là sợ, là sợ hãi, sợ thương nhất bị thương , sợ mình có ngày chịu nổi phần đau này, bảo vệ ngừng phần bí mật này.

      Giống như là tại, lmuốn lớn tiếng cho biết, . . . . . . Nhưng là, thể, thể ích kỷ phá hủy tương lai của , loại cấm kỵ này là được cho phép, có thể quan tâm, nhưng là thể quan tâm ảnh hưởng tới .

      Đúng vậy a, nếu như khổ sở để cho mình khổ sở là tốt lắm rồi, cho nên vết thương cũng làm cho mình gánh chịu, , nguyện ý bảo vệ cả đời, cho đến khi tìm được hạnh phúc thuộc về mình, có lẽ khi đó rất đau rất đau, nhưng mà, chỉ cần hạnh phúc là tốt, nhìn hạnh phúc liền thỏa mãn, dù là đau lòng chết cũng cam nguyện, ích kỷ cả đời, cuồng ngạo muốn làm cho cuộc sống của mình bị bất luận kẻ nào khống chế, cũng chưa bao giờ quan tâm ý tưởng những người khác , nhưng vào giờ phút này, nguyện ý được vô tư chút, có lẽ, đây cũng là loại ích kỷ, nếu như khiến cuộc sống Tuyệt Mị của bị hủy , khổ sở hơn, chỉ có hạnh phúc, có được chút an ủi.

      "Nha đầu, ta đưa con ra khỏi nước, nơi này an toàn, hơn nữa giáo dục nước ngoài cũng tiến bộ hơn trong này, đối với tương lai phát triển của con mới rất có lợi!" Từng chữ từng câu, Lãnh Thiên Cuồng cảm giác lòng của mình cũng theo những lời này mà đau đơn, nhưng tình cảm bây giờ của quá kịch liệt, nếu như để cho rời , sợ mình nhịn được ra.

      An tĩnh, Tuyệt Mị như cũ bị Lãnh Thiên Cuồng ôm vào trong ngực, có giãy giụa, cũng có phản ứng, Lãnh Thiên Cuồng dám động, câu kia khiến Tuyệt Mị rời cơ hồ tiêu hao hết hơi sức có, có hơi sức để lời thừa thải nữa.

      Hơn nữa, trong lòng của thậm chí còn có tia mâu thuẫn mong đợi, hi vọng người trong ngực có thể cự tuyệt, nếu như muốn, vậy có lẽ có thể danh chính ngôn thuận giữ lại, lời hồi nãy vừa trong nháy mắt cũng hối hận!

      Người trong ngực rốt cuộc động đậy, cực kì ..., Lãnh Thiên cuồng dám dùng sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tuyệt Mị rời ngực của , dùng cái loại ánh mắt lạnh nhạt khác thường đó nhìn . . . . . .

      Sau đó, Tuyệt Mị cười, cái loại cười rất .

      "Đúng vậy a, ông rất có đạo lý, vậy mời ông thủ tục cho tôi , tất cả cũng khỏi cần hỏi tôi, tôi tin tưởng ông vì tôi lựa chọn nơi tốt , khi nào nhớ trước ngày cho tôi biết." Dứt lời, Tuyệt Mị liền quay người sang, biến mất ở trước mắt Lãnh Thiên Cuồng .

      Lãnh Thiên Cuồng đưa tay ra rồi vô lực rũ xuống, mặt lộ ra ti phức tạp khổ sở, mâu thuẫn, hối tiếc, thống hận mình vô lực lúc này , nếu như có thể, nghĩ hung hăng ôm lấy lần nữa, nhưng thể, bởi vì là do đẩy , mà lý do lại buồn cười nhất chính là vì tốt cho . . . . . .

      "Nha đầu, ta cũng biết lựa chọn lúc này của ta là đúng hay sai, nếu như có thể, ta sao lại nguyện ý để cho con rời , cái thế giới này nếu như còn có người ta thể bỏ , đó nhất định là con, ngày trước, lúc ta chưa có tình cảm với con, ta biết ngay con là tồn tại quan trọng nhất cả đời ta, ta thể mất con, nhưng mà bây giờ, ha ha ha, ta thế nhưng tự tay đẩy con ra, tự tay đẩy con ra. . . . . ."

      khóc phải , thanh nghẹn ngào của người đàn ông kia cảm giác tràn đầy bi thống, trong đó nụ cười ấy lại xen lẫn mấy phần đơn, tiếng cười ấy, so với thanh khóc còn làm cho người ta cảm thấy bi thương!

      . . . . . .
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :