1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuồng Ba - Mị Dạ Thủy Thảo (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 31: Xử phạt kẻ phản bội

      "Hoàn hảo." Tuyệt Mị gõ hai chữ xuống, sau đó ngừng tay, nhìn màn ảnh đầy kinh ngạc, chờ đợi điều gì đó.

      Màn hình có tin nhắn lại, nhưng tĩnh lặng này khiến Tuyệt Mị cảm thấy nóng nảy, 13 năm rồi, bản tính bọn họ vốn rất nhẫn nại chẳng lẽ đợi được sao, phải là muốn chủ động, chỉ là bộ dạng tại này của

      "Đội trưởng, nghĩ tới việc quay trở lại sao?” Đúng như dự đoán của , người trước mặt vừa gửi câu hỏi kia có biệt danh là “Ma Ảnh”. Ma Ảnh vốn tên là Thiên Thủy, tình báo của tiểu đội Tử Thần, thiên tài hết sức khôn khéo có thể dễ dàng thay đổi diện mạo thành phụ nữ khác nhau.

      "Chúng tôi đợi lâu rồi." Câu hỏi của Ma Ảnh vừa tới, phía bên dưới lại nhanh chóng xuất tin nhắn mới, tin nhắn này đến từ người có biệt hiệu "Huyết Thiên Sứ". Huyết Thiên Sứ, tên là Tác Hồn, là bác sĩ riêng của tiểu đội Tử Thần, người đàn ông có khí chất ưu nhã (#1) như hoàng tử.

      (#1) Ưu nhã: ưu tú, nhã nhặn, thanh cao.

      "Đội trưởng, 13 năm rồi, tôi rất tò mò muốn hỏi nhưng chưa hỏi được, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao chết rồi mà lại sống lại, tôi xem quẻ bói nhưng hoàn toàn phát hơi thở của tồn tại, tựa như chết rồi…". Vu Viêm, là người đàn ông “Tay phải Tử Thần” - Chiêm Bặc Sư, người rất lợi hại ở mọi khía cạnh.(*)

      (*) #editor: ta nghĩ nội dung có đề cập tới quẻ bói, Chiêm Bặc Sư này có khả năng bói toán, chiêm tinh gì đó nên có tên như vậy.

      "Chúng tôi ly khai tổ chức." đợi Tuyệt Mị trả lời, người cuối cùng cũng gửi đến hàng chữ chính là Cơ Ngữ, danh hiệu của này là "Tay trái Tử Thần", vốn là thiên tài về máy móc, công nghệ.

      Năm người, mỗi người câu, rồi lại im lặng, Tuyệt Mị đọc mấy hàng chữ này, ngón tay gõ nhàng lên mặt bàn, hình như là suy tư điều gì đó.

      "Nếu như các cậu muốn, các cậu cứ theo phương thức của mình tìm gặp tôi, tôi ở chỗ này chờ các cậu." Xem như khảo nghiệm (#2) bọn họ, nếu như bọn họ có thể nhận ra , vậy nhất thiết phải nấp nữa.

      (#2) Khảo nghiệm: khảo sát, kiểm nghiệm, xem xét.

      "Đội trưởng, nghĩ thông suốt rồi à?" Thiên tài thay đổi diện mọi hỏi tới, tích cực này được xem như tiểu đội phó Tử Thần, tính khí cũng đặc biệt cổ quái.

      "Tôi hi vọng lúc đó các cậu có thể sớm tìm được tôi." Tuyệt Mị nghĩ tới viễn cảnh hết sức buồn cười, bốn người kia cả nam lẫn nữ hơn 20 tuổi dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn . biết khi những người này phát ra đội trưởng của bọn họ biến thành bé hơn mười tuổi khi ấy có phản ứng ra sao. sợ bọn họ tìm được , soi gương thấy ngoại hình tại so với kiếp trước cũng giống tới 70%, hơn nữa cũng chừng cũng được tính là cùng dạng, cũng tin tưởng bọn họ có thể tìm được , bởi vì họ từng là người mà tin tưởng nhất!

      Bốn người kia cũng gì nữa, mỗi người thể vẻ mặt hết sức kiên định, biết bọn họ bắt đầu hành động.

      Sau khi log out (#3), Tuyệt Mị trở về giường, vẻ mặt khi ngủ thoáng chút mong chờ...

      (#3) Log out: đăng xuất.

      ... ...... ...

      Cho dù là ngày nghỉ cuối tuần, Tuyệt Mị cũng ham ngủ nướng, mỗi ngày vẫn rời giường đúng giờ như trước, sau khi rửa mặt liền xuống lầu. có chút kinh ngạc trước cảnh tượng mới sáng sớm mà đống người tụ tập ở phòng khách, đây chẳng phải là mở hội sớm sao?

      "Bảo bối, ba chuẩn bị dọn nhà, con xem thử chút, có cái gì cần mang qua kia ?" Thay vì là dọn nhà, bằng luôn là mang người , đồ đạc ở nhà mới ắt hẳn sớm có người chuẩn bị, chẳng phải phái mấy người lo liệu rồi sao. Sợ Tuyệt Mị quen có người giúp việc mới, quyết định điều hai người từ nhà cũ sang bên đó, nha đầu Tuyệt Mị hình như rất thích tay nghề làm bếp ở đây, dù sao cũng ít cơ hội trở về, nên mang đầu bếp theo cùng.

      " lát tôi soạn." Đồ dùng hằng ngày cũng mang tới trường rồi, chỉ là nếu dọn sang chỗ khác, cần sửa soạn thêm chút.

      "Được, khi nào soạn xong con giao cho Lôi Đình. Đói bụng chưa, chúng ta ăn điểm tâm (#4) trước." xong, Lãnh Thiên Cuồng liền phất phất tay bảo mọi người lui xuống, mọi việc cũng thu xếp xong.

      (#4) Điểm tâm: bữa ăn lót dạ, ăn .

      "Được."

      Sau bữa điểm tâm, Lãnh Thiên Cuồng dường như chẳng còn chuyện gì làm, mực ở lại phòng khách với Tuyệt Mị, Tuyệt Mị chăm chú đọc quyển sách tay, còn Lãnh Thiên Cuồng xem nhật báo. (#5)

      (#5) Nhật báo: báo được xuất bản hằng ngày.

      " cần làm sao?" Đối với người làm kinh doanh như Lãnh Thiên Cuồng, dường như có thứ được gọi là ngày nghỉ.

      " cần! Bảo bối, con học hành vất vả, nay về nghỉ ngơi, đương nhiên ta phải chăm chút cho con rồi." qua sáu năm nuôi dưỡng, hình như Lãnh Thiên Cuồng càng ngày càng quen miệng với kiểu sủng nịnh, buồn nôn này.

      " làm trễ nãi công việc là được rồi."

      Hai người cứ thế ngồi suốt buổi sáng trong phòng. Đến buổi trưa, Tuyệt Mị cảm thấy hơi đói nên ăn nhiều hơn chút. Lúc xế chiều, Tuyệt Mị sắp xếp lại hành lý, còn Lãnh Thiên Cuồng trở về phòng làm việc để xử lý công việc. lâu sau đó, Lãnh Thiên Cuồng liền nhận được cuộc điện thoại từ Lôi Đình (#5), vẻ mặt của Lãnh Thiên Cuồng trở nên nặng nề khi nghe báo cáo: "Thưa tổng giám đốc (#6), đề án mà chi nhánh của công ty Nam Mỹ dự định thu mua phát chút vấn đề, người phụ trách kế hoạch này lén biển thủ công quỹ!" (#7)

      (#5) Lôi Đình: trợ lý của Lãnh Thiên Cuồng.
      (#6) Tổng giám đốc: tổng giám đốc, tổng giám đốc điều hành.
      (#7) Biển thủ công quỹ: lấy cắp tài sản công mà mình có trách nhiệm trông coi.

      Nghe Lôi Đình báo cáo xong, trong nháy mắt sắc mặt Lãnh Thiên Cuồng liền trầm xuống: "Người sai người thăm dò, bất luận thế nào cũng phải bắt cho bằng được kẻ kia về!"

      tuyệt đối dễ tha thứ cho kẻ nào dám cả gan phản bội !

      "Dạ!"

      Làm theo lời phân phó (#8-) của Lãnh Thiên Cuồng, Lôi Đình liền gọi ngay mấy cuộc điện thoại, lúc trở về, thấy sắc mặt của Lãnh Thiên Cuồng càng ngày càng trở nên khó coi.

      (#8-) Phân phó: phó thác, dặn dò.

      "Đây là cái gì?" Lãnh Thiên Cuồng ném tập tài liệu xuống, giọng mang theo phần hàn. (#9)

      (#9) hàn: u ám, lạnh lẽo.

      Lôi Đình đọc qua, sau đó trợn to hai mắt hết sức khiếp sợ, chuyện này…

      "Ngươi biết?" Giọng của Lãnh Thiên Cuồng càng lạnh hơn.

      "Dạ, Môn chủ!" Lần này Lôi Đình thay đổi cách xưng hô, ở công ty, là phụ tá của Lãnh Thiên Cuồng, nhưng nếu ở bang phái, gọi người là Môn chủ.

      "Hừ, ngươi biết việc cũng cho ta hay, Lôi Đình, ngươi khiến cho ta rất thất vọng!" Trong bang có người lén lút buôn lậu thuốc phiện, tên trợ thủ này là người tín nhiệm nhất thế nhưng tên này biết chuyện mà báo cáo, việc này khiến toàn thân của Lãnh Thiên Cuồng phát ra tầng hàn khí.

      "Thuộc hạ biết sai, xin Môn chủ trừng phạt!" Lôi Đình hai lời liền quỳ gối xuống đất. biết chuyện mà báo Môn chủ cũng xuất phát từ hai nguyên nhân. bởi vì người kia là huynh đệ tốt của , từng cứu mạng của . Nguyên nhân còn lại là do người kia cũng hứa với đây là chuyến cuối cùng, cho nên tiếp tục che giấu, ngờ Môn chủ biết được.

      "Ngươi ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, ngươi hẳn biết phản bội ta phải gánh chịu chịu hậu quả thế nào!" xong, từ trong ngăn kéo, Lãnh Thiên Cuồng liền lấy ra khẩu súng, thẳng tắp hướng về phía Lôi Đình, vẻ mặt có chút ý đùa.

      Người phản bội phải chết, đây là môn quy (#10) của Cuồng Môn, cũng là nguyên tắc của .

      (#10) Môn quy: quy định của bang phái, môn phái.

      "Dạ, thuộc hạ (#11) hiểu." Lôi Đình nhắm mắt lại, sợ là gạt người, nhưng kết quả như vậy là trừng phạt đúng tội, thể oán trách ai được.

      (#11) Thuộc hạ: tay sai, người để sai khiến.

      Mặt Lãnh Thiên Cuồng trầm, khắp người tỏa ra sát khí, ngón tay bắt đầu cong lên…

      --- ------ ------ ------ ------ ---------

      Chương 32: Bảo đảm ngọt ngào

      Mặc dù lầu hai phải là cấm địa (#1), nhưng nếu được cho phép cũng thể lên, người giúp việc cũng chỉ có thể quét dọn vào thời điểm chủ nhân có ở đây. Cho dù Lãnh Thiên Cuồng cùng Lôi Đình chuyện công ở đây, cũng cần thiết phải đóng cửa, cho nên khi Tuyệt Mị xuất trước cửa thư phòng liền dễ dàng bắt gặp cảnh tượng , may mà chưa tới cảnh máu tanh.

      (#1) Cấm địa: nơi thể tùy tiện ra vào.

      Thấy Tuyệt Mị xuất , phản ứng đầu tiên của Lãnh Thiên Cuồng chính là bỏ súng xuống, sát khí cũng trong nháy mắt cũng thu lại, thậm chí trở nên nhu hòa.

      "Nha đầu, con tìm ta có việc sao?" Lúc có chuyện gì làm, chắc chắn chủ động đến tìm , cũng đến thư phòng như lúc này.

      "Lôi Đình, khi nào quỳ xong, ngươi có thể tới phòng ta lấy đồ." Tuyệt Mị nhìn Lôi Đình quỳ mặt đất .

      Lôi Đình ngẩng đầu, nhìn Tuyệt Mị có chút khiếp sợ, sau đó nhanh chóng trở về bộ dạng cũ, dám nhiều cúi đầu chờ nhận lệnh từ Lãnh Thiên Cuồng.

      Trong nháy mắt, bên trong thư phòng trở nên yên lặng, Lãnh Thiên Cuồng nhìn chằm chằm vào Tuyệt Mị, lát sau mới chậm rãi : "Tới đây."

      Tuyệt Mị nghe được lời của Lãnh Thiên Cuồng chút do dự, liền bước tới trước mặt của Lãnh Thiên Cuồng, mặc cho ôm , để ngồi đùi của .

      "Trong tổ chức có kẻ cả gan buôn lậu thuốc phiện sau lưng ta, Lôi Đình biết chuyện nhưng báo cáo." Hai câu kể ra được Lôi Đình đắc tội gì, được xem như lời giải thích, cũng cho Tuyệt Mị lý do ràng.

      "Ông muốn giết ?"

      "Người phản bội phải chết." Lôi Đình là trợ thủ của , là trong những người mà tin tưởng nhất, nhưng lại dám làm ra loại chuyện như vậy, rất khó tha thứ tên này!

      "Nếu như tôi biết mọi chuyện, nhưng khai báo như vậy cũng xem là, phải ?" Trong lúc bất chợt, Tuyệt Mị đặt ra câu như vậy, chỉ khiến Lãnh Thiên Cuồng sửng sốt, mà ngay cả Lôi Đình cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên, dường như muốn điều gì đó nhưng ra, tay nắm chặt lại.

      "Con tùy tiện hỏi vậy là có ý tứ gì?"

      "Chẳng phải ý tứ đó sao, thả Lôi Đình ra , tôi tin tưởng sau này dám tái phạm như vậy đâu." Tuyệt Mị vừa xong, ngón tay linh hoạt thao tác máy vi tính, sau đó đoạn tin hội thoại lập tức xuất màn hình. Nội dung trong đó liên quan rất nhiều đến vấn đề này, mấy đoạn này là của Lôi Đình và tên buôn lậu thuốc phiện đó chuyện với nhau, bao gồm cả chuyện Lôi Đình khuyên nhủ cũng như cảnh cáo tên kia.

      "Đây là sao?"

      "."

      Lãnh Thiên Cuồng nhìn lại những mẫu tin thêm chút nữa, sau đó làm mặt lạnh với Lôi Đình quỳ mặt đất : " giúp tiểu thư sửa sang lại hành lý."

      "A, vâng!" Lôi Đình khí thế gật đầu cái, từ mặt đất đứng lên ra khỏi thư phòng, chưa ra ngoài được mấy bước, cảm thấy toàn thân nhũn ra, sờ sờ trán toàn là mồ hôi. cần Môn chủ nhiều lời, cũng biết mình vừa bảo toàn được cái mạng , mặc dù biết tiểu thư dùng phương pháp gì, nhưng vì tiểu thư, nên Môn chủ mới bỏ qua cho mình. Đối với tiểu thư, khỏi sinh ra cảm kích, xem ra từ nay về sau đối tượng mà thần phục (#2) lại thêm người.

      (#2) Thần phục: xin theo làm bề tôi.

      "Nha đầu, lần này con hài lòng chưa?" Lãnh Thiên Cuồng vùi đầu giữa gáy của Tuyệt Mị, ngửi thấy mùi hương đặc trưng nhàn nhạt, lành lạnh của Tuyệt Mị, có ở nơi này, tự nhiên buông lỏng bản thân, giọng có chút lười biếng hỏi.

      "Sống chết của quan hệ tới tôi." Tuyệt Mị lạnh lùng , làm như vậy phải vì muốn cứu người, mà là muốn người đàn ông trước mặt mất trợ thủ đắc lực.

      "Vậy sao con còn cứu ?" Lãnh Thiên Cuồng theo phản xạ hỏi. Tuyệt Mị quay đầu lại, chăm chú nhìn Lãnh Thiên Cuồng, thông qua ánh mắt muốn biểu đạt hàm ý của mình, Lãnh Thiên Cuồng dường như hiểu ra điều gì đó, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười thêm nhu hòa.

      "Bảo bối, con làm việc này là vì ta sao! Hahaha, Lôi Đình đúng là trợ thủ đắc lực của ta, nếu giết rất đáng tiếc, hơn nữa nhiều năm như vậy, ta cũng xem như bằng hữu. Nếu như xảy ra chuyện phản bội môn quy đen đủi như vậy, ta cũng chẳng nghĩ tới việc giết ." Trong nháy mắt muốn giết Lôi Đình, nhưng ý niệm nhanh chóng biến mất, cho dù nổ súng, cũng muốn Lôi Đình chết. qua nhiều năm xuất sanh nhập tử (#3), sớm xem Lôi Đình như người thân của mình.

      (#3) Xuất sanh nhập tử: vào sinh ra tử.

      "Đúng." Tuyệt Mị nhàn nhạt trả lời tiếng, buông lỏng cơ thể đem trọng lượng toàn thân dựa vào người của Lãnh Thiên Cuồng. "Hoa (*) cũng mang qua đó ."

      (*) Hoa được đề cập tới chính là ‘màu đen hy vọng’ - hoa Mạn Đà La (hay còn gọi là Bỉ Ngạn) có màu đen, trong dịp tết nhiều năm trước, Lãnh Thiên Cuồng tặng cho Tuyệt Mị.

      Nửa mắt Tuyệt Mị híp lại, đột nhiên , nhưng Lãnh Thiên Cuồng sớm đoán được Tuyệt Mị cầu như vậy, "Được, để sai người làm, những thứ gì con thích nơi đó cũng có."

      Màu đen hi vọng, làm sao có thể quên được đối với loài hoa này lòng dạ thay đổi. Trải qua mấy năm vun bón, tại khắp cả biệt thự đâu đâu cũng có thể nhìn thấy chúng, bọn họ muốn chuyển sang nhà mới, cũng thể bỏ chúng được.

      "Vậy được." Tuyệt Mị dường như có chút mệt mỏi, sau khi tìm được vị trí thoải mái, thanh càng lúc càng , liền như ngủ thiếp .

      Lãnh Thiên Cuồng cảm nhận được hô hấp của Tuyệt Mị đều đặn, ánh mắt toát ra vẻ cưng chìu càng thêm ràng, cứ như vậy ôm Tuyệt Mị nhúc nhích. Nửa giờ sau, Lôi Đình trở lại, Lãnh Thiên Cuồng lắc đầu cái, Lôi Đình thấy trong thư phòng xảy ra tình huống như vậy liền cẩn thận lui ra ngoài.

      Gần tới giờ ăn tối, Tuyệt Mị mới tỉnh lại, phát bản thân nằm trong ngực của Lãnh Thiên Cuồng cũng mấy kinh ngạc, ngược lại cảm thấy Lãnh Thiên Cuồng bất động, khẽ nhíu mày.

      "Ông nên đặt tôi nằm giường mới phải." Nhìn đồng hồ đeo tay cái, đại khái ngủ ba giờ, đoán chừng chính là do ôm suốt ba giờ, nhất định rất khó chịu.

      [#editor: Chậc chậc tình ngay lý gian, người đàn ông ôm người con liên tục 3 tiếng nhúc nhích. Ôi lãng mạn wá <3 ta cũng muốn được vậy hức :'(. Theo thực tế, ôm kiểu này đảm bảo 100% Lãnh Thiên Cuồng bị hoại tử =D~ ]

      "Haha, sao." Cánh tay cứng đơ, chân cũng tê dại, nhưng Lãnh Thiên Cuồng vẫn cười thản nhiên, màng đến việc thân thể bủn rủn như vậy xem ra gì, có thể nhìn bảo bối ngủ ngon như vậy, bản thân có trở thành cương thi (#4) cũng đáng.

      (#4) Cương thi: xác chết cứng đơ, biến thành ma quỷ hại người.

      Tuyệt Mị cũng chuyện, lông mày hơi nhíu lại, từ trong ngực của Lãnh Thiên Cuồng nhảy xuống. Lãnh Thiên Cuồng muốn cản lại cũng kịp, vì thể điều khiển tay của mình được nữa do ôm quá lâu. Sau khi nhảy xuống, Tuyệt Mị liền vươn tay, nắm lấy cánh tay của Lãnh Thiên Cuồng, đấm bóp từng phát từng phát .

      "Bảo bối, cần làm như vậy, ta sao." Lãnh Thiên Cuồng dùng cánh tay còn lại giữ chặt bàn tay bé của Tuyệt Mị, thực sao, nên cần Tuyệt Mị làm vậy.

      "Buông tay." Tuyệt Mị kiên trì , trong giọng dường như mang chút bực tức.

      Lãnh Thiên Cuồng phát làm cho tức giận, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút cảm động, mới buông tay, mặc cho Tuyệt Mị xoa bóp.

      những thân thể mà còn tâm lý của cũng thoải mái, có thể cảm nhận được trong động tác của Tuyệt Mị có chứa quan tâm, điều này khiến rất cảm động.

      "Nha đầu, đủ rồi, ta hết tê rần rồi." đành lòng thấy Tuyệt Mị mệt mỏi, Lãnh Thiên Cuồng cảm thấy tốt hơn chút liền ngăn cản động tác của Tuyệt Mị.

      "Về sau, cho như vậy nữa!" Tuyệt Mị thu tay về, chăm chú nhìn Lãnh Thiên Cuồng .

      Vẻ mặt của Lãnh Thiên Cuồng lộ ra tia nghi hoặc, ‘ cho như vậy’ là cho phép chuyện gì? Có quá nhiều khả năng khiến thể xác định Tuyệt Mị tới cái gì.

      Dường như hiểu nghi hoặc của Lãnh Thiên Cuồng, Tuyệt Mị thêm lần nữa: " cho ông vì tôi mà làm tổn thương chính mình, tôi cần!"

      cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương người đàn ông này, lại càng cho phép mà thương tổn chính mình!

      Nhìn vẻ mặt kiên trì của Tuyệt Mị, Lãnh Thiên Cuồng lộ vẻ xúc động : "Bảo bối, con hãy tin ta, đây tuyệt đối phải là tổn thương." Cưng chiều chỉ khiến cảm thấy vui vẻ. Buổi chiều, được nhìn thấy ngủ yên trong lòng mình, chính cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, thể nào là tổn thương được!

      Tuyệt Mị hiểu lý do tại sao vẻ mặt của lại hạnh phúc, nhưng tin tưởng những lời , chỉ là…

      "Ông phải đảm bảo với tôi vì tôi mà tổn thương bản thân!" Tuyệt Mị hết sức kiên trì , nếu như ngày kia người đàn ông này bởi vì mà bị tổn thương…

      "Được, ta đảm bảo!" Đảm bảo như vậy rất khó thực , có thể vì mà làm bất cứ việc gì, cũng cam lòng, xem đó là tổn thương.

      Nhận được bảo đảm từ người đàn ông này, Tuyệt Mị cũng thêm gì nữa. Lôi Đình vẫn canh giữ bên ngoài, nghe bên trong có động tĩnh liền gõ cửa, thông báo rằng người giúp việc chuẩn bị xong cơm tối.

      --- ------ --------
      Chris thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 33: Bị chặn ở sân trường

      Gần trường đại học của Tuyệt Mị có tòa nhà chung cư hạng sang, cơ sở hạ tầng cũng rất hoàn thiện, đây cũng chính là nơi ở mới mà Lãnh Thiên Cuồng chọn. mua nguyên tầng của tòa chung cư đó, chỉ cho mỗi mình và Tuyệt Mị ở, mà còn phải sắp xếp đám thuộc hạ và người giúp việc chỉnh sửa đồ đạc trong phòng cho hoàn thiện.

      "Thích ?"

      Lãnh Thiên Cuồng dẫn Tuyệt Mị vào xem thử căn phòng được chỉnh sửa hoàn tất, màu xanh da trời được chọn làm chủ đạo khiến ánh mắt của người xem thêm nhu hòa, tâm tình cũng tốt hơn.

      " tệ." rất thích cảm giác này, nửa lành lạnh nửa ấm áp, cảm giác này khiến thấy quen thuộc, nhất là khi thấy những đóa hoa màu đen xinh đẹp kiều diễm bên cửa sổ, khiến còn chút cảm giác xa lạ.

      "Nha đầu, ta nghe thằng nhóc kia cũng tới đây học." Mặc dù xem là câu hỏi, nhưng giọng hoàn toàn là khẳng định. Dường như những chuyện liên quan tới Tuyệt Mị có gì là biết, phải quản lý hay giám sát, mà chỉ là quan tâm Tuyệt Mị trong phạm vi cho phép.

      "Đúng."

      "Quả vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, lúc nào cũng đuổi theo con, con nhảy lớp, cũng nhảy lớp theo, thậm chí bây giờ cũng đuổi đến tận cửa đại học." Lãnh Thiên Cuồng vừa vừa thăm dò phản ứng của Tuyệt Mị. biết thằng nhóc đó, dường như cũng ghét nó, cho nên cũng muốn đá động tới; nếu , dù nó có là con trai của bí thư tỉnh ủy, cũng để mặc cho nó bên cạnh quấy rối Tuyệt Mị.

      Tuyệt Mị biết rốt cuộc lời này của Lãnh Thiên Cuồng có ngụ ý gì, vì bọn họ rất ít khi bàn chuyện về người khác, cho nên chỉ im lặng lắng nghe.

      "Nha đầu, con thích thằng nhóc đó sao?" Thời điểm Lãnh Thiên Cuồng hỏi câu này, tâm tình của rất phức tạp, phức tạp đến nỗi chính bản thân cũng biết là vì sao. ra về mọi phương diện thằng nhóc kia cũng tệ, chỉ là… Haiz, thôi nên suy nghĩ nhiều, dù sao con bé cũng chỉ mới mười ba tuổi.

      "Ông cái gì?" phải nghe thấy, cũng phải nghe hiểu, Tuyệt Mị chẳng qua cảm thấy kinh ngạc. Vấn đề này cần thiết phải trả lời, thích, có phải là trong nhận thức của có tên kia, còn …? biết vì cớ gì trong lúc bất chợt người đàn ông này lại hỏi như vậy, khiến cảm thấy nghi ngờ.

      Bị Tuyệt Mị dùng ánh mắt nghi ngờ dò xét, Lãnh Thiên Cuồng hình như nhận ra vấn đề mình hỏi có chút đường đột, nên lắc đầu cái, cũng hỏi thêm gì nữa.

      . . . . . .

      "Tuyệt Mị, Lãnh Tuyệt Mị, tại sao mấy tối liền em trở về nhà trọ, tôi đợi em suốt mấy ngày nay, em đâu?" Liên tiếp mấy ngày, Tư Đình Nhiễn đều ở trước cửa phòng Tuyệt Mị mà chờ , màng trời tối đợi cho đến khi trời sáng, cũng thấy bóng dáng của Tuyệt Mị, rốt cuộc nhịn được đành đứng bên ngoài phòng học của Tuyệt Mị chờ ra.

      Tuyệt Mị ngước nhìn khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của người con trai trước mặt, lạnh lùng nheo mắt lại, cũng câu nào làm cảm thấy rét lạnh.

      "Được rồi, được rồi, đừng nổi giận, phải tôi oán em, tôi, tôi chỉ lo lắng cho em thôi." Lãnh khí Tuyệt Mị khiến Tư Đình Nhiễn lạnh cả người, cũng hiểu vội vàng của mình xúc phạm đến đời tư của Tuyệt Mị, những bất cẩn mà còn phải phép.

      "Nhớ, tôi hy vọng có thêm lần nào nữa." Tuyệt Mị mở miệng, giọng rất lạnh lùng.

      Tư Đình Nhiễn vội vàng gật đầu, thở hắt ra từng hơi từng hơi .

      "Tôi , em đừng tức giận. Bây giờ tan lớp, chúng ta cùng nhau ăn tối có được hay ?" Tư Đình Nhiễn uất ức .

      "Tôi muốn về nhà."

      "Về nhà? Ở xa như vậy, trong nhà có chuyện gì ư, có cần tôi tiễn em về nhà hay ?" Vừa nghe Tuyệt Mị muốn về nhà, Tư Đình Nhiễn đầy kinh ngạc hỏi, mặc dù chưa từng đến nhà Tuyệt Mị, nhưng biết nó ở đâu, cũng chưa biết Tuyệt Mị nhà ở đây, chứ phải căn nhà kia.

      "Tôi dọn nhà." Tuyệt Mị vừa vừa chạy ra ngoài.

      "Dọn nhà? Dời đâu?" Đầu óc Tư Đình Nhiễn liền biến chuyển, đem việc Tuyệt Mị chuyển nhà và việc mấy ngày nay có ở đây xâu chuỗi lại, ắt hẳn nguyên nhân là do dọn nhà nơi khác, nên liên tiếp mấy ngày liền Tuyệt Mị mới có thời gian rãnh trở về nhà trọ.

      "Gần đây."

      "Này, vậy tôi có thể tới được ?" Tư Đình Nhiễn hỏi rất mong đợi.

      " tiện." Tuyệt Mị trực tiếp cự tuyệt, trong nháy mắt gương mặt Tư Đình Nhiễn liền suy sụp, nhưng vẫn nén lại, máy móc : "Vậy hãy để tôi tiễn em về nhà."
      Ngược lại lần này Tuyệt Mị cự tuyệt, vì chưa kịp gì thêm bị đám người chặn lại.

      "Hai người chính là Tư Đình Nhiễn và Lãnh Tuyệt Mị?" Hơn mười người vây Tư Đình Nhiễn và Lãnh Tuyệt Mị vào giữa, người chuyện đoán chừng chính là kẻ cầm đầu, người thanh niên mặc trang phục rách rưới (*). Ở trong sân trường, dựa vào trang phục cũng có thể nhận biết được địa vị của người này, mặc đồng phục học tuyệt đối giống với người mặc đồng phục theo quy định.

      (*) #editor: nguyên bản để là “ăn mày”, ta thấy kì kì nên đổi thành “rách rưới” thấy hợp lý hơn, chắc ngụ ý tác giả ám chỉ người ăn mặc theo phong cách hip-hop, dân chơi lâu lâu rách vài chỗ.

      "Các ngươi là ai?" Phản ứng đầu tiên của Tư Đình Nhiễn chính là đem Tuyệt Mị chắn sau lưng, sau đó cảnh giác nhìn người chuyện.

      "Hừ, các ngươi tới đây học nhưng biết bọn ta là ai ư." Kẻ cầm đầu tỏ vẻ khinh thường , sau đó tên bên cạnh tới bắt đầu thét to lên.

      "Này, người mới tới, ngươi đừng quá phách lối, nơi này chính là địa bàn của chúng ta." tên khác trong đám đàn em gào lên.

      "Đúng vậy, đúng vậy, đừng tưởng mình là thiên tài ngon, tên nhóc thúi, với bọn ta ngươi cũng chỉ là cọng lông tơ thôi. Này, , xinh đẹp như vậy chi bằng theo đại ca của chúng tôi , đại ca của chúng tôi so với tên nhóc thúi kia còn tốt hơn nhiều." Tên đàn em vô lại cười , đám người còn lại cũng nhao nhao cười theo.

      "Đúng vậy, mặc dù em này hơi chút, nhưng vẫn rất là đẹp, làm vợ của ta , ta chăm sóc em tốt." Lúc này tên đại ca cũng hùa theo câu của đám đàn em, ánh mắt chuyển động người Tuyệt Mị từ nơi này tới nơi khác.

      "Ta mặc kệ các ngươi là ai, ta đếm tới ba, nếu dứt lời các ngươi còn cút, đừng trách ta khách khí!" Tư Đình Nhiễn do tức giận nên cặp mắt đỏ lên, hai quả đấm cũng nắm rất chặt, bắp thịt toàn thân hình như cũng căng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.

      "Ha ha ha, ngươi hù dọa ai đó, nhóc con..."

      "… Hai… Ba… Các ngươi hiểu tiếng người, vậy đừng trách ta khách khí!" xong, tư thế Tư Đình Nhiễn giống cú vồ đầy uy lực của mãnh hổ, lao ngay về hướng về tên đại ca kia!

      Lấy địch mười, cho dù Tư Đình Nhiễn có vẻ ngoài rất cường tráng, nhưng dù sao chỉ mới mười ba tuổi, so sánh với những người thanh niên chừng hai mươi tuổi, dường như yếu thế hơn hẳn, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, về lực hay về góc độ ra quyền ràng có thể nhận ra qua huấn luyện, chỉ là…

      Hơn mười người vây đánh Tư Đình Nhiễn hoặc ít hoặc nhiều đều bị thương, nhất là tên đại ca chủ yếu bị Tư Đình Nhiễn đánh trả dữ dội khóe mắt càng lúc càng bầm tím, miệng rướm máu, xem ra hết sức bi thảm. Tư Đình Nhiễn cũng khá hơn chút nào, mặc dù qua huấn luyện chính tông, nhưng đối với với trường hợp hỗn đánh đấm loạn xa như vậy vẫn chưa có kinh nghiệm, nên nhanh chóng dốc hết toàn lực, bây giờ phải gắng gượng, toàn thân dưới hứng chịu ít quả đấm, trước mắt thấy thể chống đỡ nổi.

      Rốt cuộc, biết nắm đấm của kẻ nào đánh trúng lưng của Tư Đình Nhiễn, Tư Đình Nhiễn lảo đảo đứng vững, sớm muộn cũng ngã xuống đất.

      "Tuyệt Mị, mau tránh !" Tư Đình Nhiễn cũng biết mình gắng gượng đánh trả cũng phải là biện pháp lâu dài, sốt ruột muốn Tuyệt Mị nhanh chóng rời khỏi đây. bị thương cũng thành vấn đề, nhưng tuyệt đối thể để những người này gây ra bất cứ tổn thương nào cho Tuyệt Mị. Tư Đình Nhiễn kiên trì đứng chắn trước người Tuyệt Mị, tay nắm chặt thành quả đấm xông tới trước.

      Tuyệt Mị đứng ở bên, dường như bọn họ chỉ xem như bé, nên cũng đề phòng chút nào, nhất là Tư Đình Nhiễn cũng muốn bảo vệ , nên cố ý dẫn đám người này càng lúc càng xa chỗ của .

      "Các ngươi đủ chưa!" Ngay thời điểm Tuyệt Mị thấy Tư Đình Nhiễn lần nữa lại bị bọn họ đánh ngã mặt đất, rốt cuộc cũng lạnh lùng mở miệng.
      Thanh lạnh lẽo của Tuyệt Mị vang lên, dường như còn mang khí thế tôn nghiêm đè nén thể thành lời, cho dù tại ở nơi hỗn loạn, cũng khiến mọi người phải ngừng tay.

      " bé, rất phách lối nha!" Đầu tiên kẻ cầm đầu sửng sốt, ngay sau đó lại nghễn đầu khiêu khích .

      "Các ngươi…" Ngón tay của Tuyệt Mị chỉ thẳng vào bọn chúng, giọng mang đầy sát khí: "Cút, còn chưa chịu cút phải ?"

      Khí chất kia, tư thế kia, quả giống hệt đại tỷ xã hội đen!

      Mọi người sửng sốt, nhất là khi tên cầm đầu chỉ vào Tuyệt Mị định điều gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng, liền trơ mắt nhìn Tuyệt Mị bất thình lình vọt tới!

      Trước khi cước đá tới, mọi người còn chưa kịp phản ứng, tên cầm đầu ăn ngay cước của Tuyệt Mị bay thẳng ra ngoài, sau đó...

      Hai phút sau, đám người chặn Tuyệt Mị cũng ngã sõng soài mặt đất.

      ... ....
      Chris thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 34: Tồn tại đặc biệt

      Tuyệt Mị nhìn lướt qua đám người té xuống đất đứng lên nổi, sau đó tới trước mặt của Tư Đình Nhiễn, hai mắt Tư Đình Nhiễn mở to ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Tuyệt Mị.

      "Có thể đứng dậy chưa?" Thoạt nhìn dường như toàn là vết thương ngoài da, vì có gì nghiêm trọng.

      "Có thể!" Tư Đình Nhiễn ngay lập tức đứng lên, vết thương khẽ động, nhe răng kêu tiếng.

      "Bị thương nghiêm trọng ?" Tuyệt Mị nhìn mặt mũi của Tư Đình Nhiễn sưng lên, khó mà quan tâm được nên chủ động hỏi.

      Tư Đình Nhiễn nhếch miệng cười.

      " có việc gì, đều là vết thương ngoài da." Ngay cả khi có chuyện cũng có việc gì, ở trước mặt Tuyệt Mị thể để mất mặt được… Nhưng trong lúc bất chợt, Tư Đình Nhiễn giống như là nghĩ tới điều gì đó, dáng vẻ hưng phấn chỉ lúc lại biến thành mặt khổ qua, mất mặt, nghĩ đến tình huống vừa rồi Tuyệt Mị động thủ, cảm thấy mình tại chẳng khác gì Tử Đô (*), đường đường là đàn ông mà lại vô dụng, để bảo vệ mình!

      (*) Tử Đô nằm trong list các tuyệt đại mỹ nam của Trung Quốc (có ), bạch mã hoàng tử đẹp trai siêu cấp. Ngụ ý của tác giả muốn so sánh Tư Đình Nhiễn mang vẻ ngoài đẹp trai như Tư Đô có ít gì, cũng bảo vệ được người phụ nữ mình thích.

      Tuyệt Mị nhìn bộ dạng của Tư Đình Nhiễn, đại khái chỉ bị thương ngoài da, liền chuyển tầm mắt đến đám người nằm đất.

      "Tính khí ta tốt lắm, các ngươi tốt nhất đừng chọc đến ta!" Câu này, Tuyệt Mị đầy khí thế, chỉ làm đám người bị đánh nằm dưới đất kia khiếp sợ, mà ngay cả Tư Đình Nhiễn cũng nuốt ngụm nước miếng, biết cha của Tuyệt Mị là xã hội đen, ngờ tại Tuyệt Mị cũng khác gì đại ca của xã hội đen.

      xong, Tuyệt Mị cũng để ý đến đám người kia bị dọa sợ, thẳng lưng rời , hôm nay làm về trễ, người đàn ông kia chắc chờ về ăn cơm.

      "Hừ!" Tư Đình Nhiễn trợn mắt lạnh lùng nhìn đám người này cái, cũng rời theo sau Tuyệt Mị. ghi tạc bọn chúng trong đầu, hôm nay bọn chúng khiến cho mất mặt như vậy, tuyệt đối bỏ qua cho đám người này!

      Nhà mới Tuyệt Mị ở rất gần trường học, bộ chừng mười phút đồng hồ, cho nên cũng cần xe đưa đón, nhưng Lãnh Thiên Cuồng phái thêm người bảo vệ Tuyệt Mị. Vì vậy, vào thời điểm Tuyệt Mị cùng Tư Đình Nhiễn bị chặn lại, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là xông ra giải quyết chuyện này, nhưng trước đó bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Tuyệt Mị phóng tới, bị dọa sợ nên bọn họ cũng dám động đậy. Sau đó thấy Tư Đình Nhiễn lấy địch mười, còn Tuyệt Mị tự mình động thủ dẫn tới màn đặc sắc kia.

      Nơi Tuyệt Mị và bọn kia đánh nhau cũng phải ở nơi vắng vẻ, cũng phải chỉ hai người bắt gặp, cho nên chuyện này nhanh chóng bị lan truyền ra ngoài, dĩ nhiên Lãnh Thiên Cuồng cũng sớm nhận được báo cáo về chuyện ở đây.

      Vì vậy trước khi Tuyệt Mị và Tư Đình Nhiễn trước sau về đến cửa nhà trọ, Lãnh Thiên Cuồng sớm chờ ở trong, toàn thân phát ra hàn khí, dọa những người đường sợ khiếp dám ngang qua con đường cũ.

      "Nha đầu, sao chứ?" Mặc dù biết con của rất bản lĩnh, nhưng lần đầu tiên nghe thấy đánh nhau với người khác, ít nhiều cũng có chút yên tâm.

      Tuyệt Mị lắc đầu cái, chỉ mấy đứa sinh viên thôi mà, làm sao có thể sảy ra chuyện gì được chứ, uổng công bưng bít chuyện kiếp trước.

      Lúc này Lãnh Thiên Cuồng nhìn thấy Tư Đình Nhiễn ở sau lưng Tuyệt Mị, chân mày tự nhiên liền nhíu lại, mặc dù về mọi phương diện thằng nhóc này dường như cũng tệ, nhưng cũng thích thấy tên nhóc này xuất bên cạnh Tuyệt Mị, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.

      "Con dẫn tới ư?" Lời này là hỏi Tuyệt Mị, nhưng ánh mắt của Lãnh Thiên Cuồng lại hướng về phía Tư Đình Nhiễn, ánh mắt biểu chán ghét, tên nhóc này làm thế nào lại xuất ở đây.

      Tư Đình Nhiễn cũng chịu yếu thế trợn mắt nhìn lại, dáng vẻ thẳng thắn ngạo nghễ, mặc dù là cha của người thích, hơn nữa còn là nhân vật rất tài giỏi, nhưng cũng sợ!

      Ánh mắt hai người đàn ông lớn này cứ giằng co qua lại.

      " có." câu của Tuyệt Mị khiến Tư Đình Nhiễn nhất thời cúi đầu, dáng vẻ cúi đầu ủ rũ hiển nhiên cho thấy chịu rất nhiều đả kích.

      "Ở đây, chúng ta hoan nghênh những vị khách mời mà tới." Lãnh Thiên Cuồng ‘bỏ đá xuống giếng’ tiếp tục đả kích Tư Đình Nhiễn. "Thưa bác, cháu tới để chúc mừng công việc của bác gặt hái thành công, hơn nữa cháu và Tuyệt Mị cũng quen biết lâu rồi, bác cũng nên xem cháu như khách." Tư Đình Nhiễn mặt dày , nếu phải da mặt dày như vậy, đoán chừng sớm bị Tuyệt Mị làm cho chết rét, làm gì có thể kiên trì đến tận bây giờ.

      câu gọi bác khiến Lãnh Thiên Cuồng càng thêm thoải mái, năm nay hai mươi chín tuổi, bị tên tiểu quỷ 10 tuổi gọi bằng bác, liền cảm thấy mình bị thua thiệt. Nghĩ tới đây, Lãnh Thiên Cuồng chợt nghĩ tới chuyện khác, bảy năm rồi, dường như cả đời chưa từng nghe nha đầu gọi là cha, nguyên nhân là vì sao…

      "Tôi đói bụng." Tuyệt Mị tiến vào đại sảnh bấm thang máy, cũng quan tâm đến hai người đàn ông này.

      "Nhìn thấy ngươi vì con bé mà bị thương, ngươi có ý muốn tới cũng lên ." Lãnh Thiên Cuồng quẳng lại câu liền theo Tuyệt Mị vào trong thang máy, Tư Đình Nhiễn nhếch miệng cười làm động tới vết thương, nhưng vẫn rất vui vẻ bước vào thang máy.

      Buổi tối hôm đó, lần đầu tiên Tư Đình Nhiễn ngồi dùng cơm ở nhà Tuyệt Mị, đây cũng là lần đầu tiên bàn cơm xuất thêm người, trừ Lãnh Thiên Cuồng và Tuyệt Mị ra. Sức ăn Tuyệt Mị vẫn bình thường, ngược lại Tư Đình Nhiễn và Lãnh Thiên Cuồng ăn rất ít, vì nguyên nhân giống nhau, người lo cười trộm nên có ăn cơm, người thấy nụ cười của tên nhóc kia liền nuốt trôi.

      Cơm nước xong Tư Đình Nhiễn vốn muốn thừa cơ nán lại thêm lúc nữa, lại bị Lãnh Thiên Cuồng đuổi ra ngoài, tức giận trợn mắt đứng trước cửa 5 phút, biết nghĩ đến việc gì sau đó cười khúc khích rời .

      "Nha đầu, con thích tên nhóc kia sao?" Sau khi ăn cơm xong, liền đuổi tên mình vừa mắt , Lãnh Thiên Cuồng lập tức đem Tuyệt Mị ôm vào lòng, vô cảm hỏi.

      " ghét." Tuyệt Mị suy nghĩ chút đáp.

      Lãnh Thiên Cuồng hiển nhiên rất hài lòng đối với đáp án , suy nghĩ chút liền hỏi tiếp: "Vậy con có thích ta ?"

      Lần này Tuyệt Mị trầm mặc suy nghĩ rất lâu, nhìn Lãnh Thiên Cuồng, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, hình như hôm nay người đàn ông này có gì đó là lạ giống bình thường, vì cớ gì trong lúc bất chợt lại hỏi như vậy

      "Tại sao lại hỏi như vậy?" Tuyệt Mị hỏi ngược lại.

      "Ta đương nhiên là muốn biết." Tên nhóc kia ở bên hơn bảy năm nhận được câu ghét, vậy còn sao, rốt cuộc đối với có cảm giác gì?

      biết…" ra rất phức tạp, từ bảy năm trước khi nhìn nhận , dường như còn bất đồng tình tính và bất đồng tình cảm từng chút chầm chậm thấm vào và người đàn ông này giữa, cụ thể ràng được.

      "A, tại sao lại như vậy!" Lãnh Thiên Cuồng bất mãn kêu lên tiếng, vì sao lại là biết.

      "Đừng hỏi những chuyện như vậy, biết chính là biết, nhưng, ông là đặc biệt, cần phải mang bản thân ra so sánh với người khác!" Tuyệt Mị đột nhiên vươn tay giữ lấy đầu người đàn ông này, hướng ánh mắt của nhìn thẳng vào ánh mắt của , từng câu từng chữ rất chân thành.

      Người đàn ông sửng sốt, nhưng ngay sau đó mỉm cười. Đúng, nhiều năm cùng chung sống như vậy, ra sớm thấu hiểu đạo lý này, nha đầu này đối với phải như vậy, rất giống nhau, làm sao có thể vì đứa bé trai mà rối loại tim của mình được.

      "Nha đầu, chuyện ở trường học ta giúp con giải quyết được ? Ta xem con, cũng muốn con phiền lòng." Lãnh Thiên Cuồng đổi đề tài, mặt tỏa ra tầng hàn khí rất đáng sợ.

      " rồi, lần này coi như xong." Chỉ là đám sinh viên năm nhất, cũng xem việc này ra gì.

      "Được, vậy cũng tốt." để cho bọn đó có thêm lần nào nữa!
      …………

      [Tử Đô – nguồn 'Mỹ nhân tóm lượt truyện' (trang 12)]

      "Sơn hữu phù tô, thấp hữu hà hoa.
      Bất kiến Tử Đô, nãi kiến cuồng thả"

      Dịch:

      "Núi cao có phù tô, vùng trũng có hoa sen.
      gặp được Tử Đô, chỉ gặp kẻ cuồng dại"

      Chàng Tử Đô được nhắc đến trong hai cầu thơ trong những mỹ nam nổi tiếng của Trung Quốc. Đương thời, chàng đốn ngã biết bao nhiêu trái tim của người thiếu nữ. Chàng khiến họ ngày đêm cầu mong được hẹn hò và nên duyên cùng chàng. Và chỉ có nữ giới, với nam nhân chàng cũng được xem là hình mẫu lý tưởng mà họ ước ao. Trong sách Mạnh Tử có đoạn viết về chàng như sau:

      đến Tử Đô, trong thiên hạ này ai biết đến vẻ đẹp của chàng. Ai biết đến vẻ đẹp của Tử Đô chẳng khác gì là kẻ đui mù.”

      Từ đó ta có thể thấy được sức quyến rũ thể nào cưỡng lại của chàng Tử Đô này. Vậy rốt cuộc, chàng là ai?

      Tử Đô tên thực là Công Tôn Yên, người nước Trịnh thời Xuân Thu - Chiến quốc. Tài liệu về chàng đến nay còn nhiều nhưng vì thế mà chàng được lưu danh trong sử sách. Chàng chỉ nổi tiếng về vẻ đẹp mà con nổi tiếng về tài bắn cung. Trong Tả truyện Công Thập Nhất Niên có ghi chép như sau: “vì tranh xe mà chàng bắn chết Kỷ Phương Đại tướng Dĩ Khảo Trúc”. Từ đó ta thấy được Tử Đô thiếu khoan dung và còn khá nhen, ích kỉ. Song điều đó hề làm lung lay địa vị của chàng trong lòng các thiếu nữ nước Trịnh. Các thiếu nữ cho rằng, nếu có thể gặp được chàng Tử Đô đẹp nhất nước đó là điều vinh hạnh; để có thể gặp được chàng, các thậm chí tiếc mấy giờ liền đứng chờ đợi. Từ đó có thể thấy rằng, khi chưa nhìn thấy Tử Đô mà lại gặp ngay lão ngốc nghếch các đau buồn, ai oán và bi thương đến nhường nào.

      mỹ nam như vậy những đánh cắp biết bao nhiêu trái tim của thiếu nữ, mà còn làm chao đảo cánh mày râu như Trang công (vừa đại diện cho mày râu vừa đại diện cho quyền thế), Mạnh Tử (vừa là đại diện của hậu thế vừa là đại diện cho nho sĩ).

      Thân thế của chàng tuy được nhắc đến nhiều trong sử sách nhưng vẻ đẹp của chàng lại được ca tụng hết lời, đủ thấy được sức hút của mỹ nam chỉ đương thời mà còn cả hậu thế, chỉ đối với quân vương mà còn với kẻ sĩ./.
      Chris thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 35: Đoàn tụ

      Ngày thứ hai, Tuyệt Mị học. Trước khi tiết bắt đầu dường như mọi thứ vẫn bình thường, nhưng khi tiết kết thúc và bắt đầu tiết hai, khí lớp học cũng giống như trước. ràng ánh mắt của mọi người nhìn mang theo cảm giác mới lạ cùng sợ hãi, hình như thỉnh thoảng đề tài nghị luận cũng xoay quanh chuyện về , cần đoán, cũng có thể biết là chuyện gì, là hậu quả của vụ đánh nhau hôm qua. Đám người gây với hình như là băng đảng tiểu thái tử (#editor: có thể hiểu tập hợp đám ăn chơi, nhà có tiền – tương lai có thể thừa kế công ty của gia đình), ở trong trường này cũng được đánh giá khá cao có thế lực, ngày hôm qua bị đánh, xem ra phản ứng rất lớn. Nhưng đối với chuyện này cũng quan tâm tới, bởi vì tại còn có chuyện quan trọng hơn chờ xử lý. Mới sáng sớm, vừa bước ra khỏi cửa liền phát hai luồng hơi thở hết sức cường hãn, theo từ cửa nhà tới bây giờ, hai luồng hơi thở này những biến mất, mà ngược lại còn xuất thêm hai luồng hơi thở khác…

      Ngày thứ hai sinh viên chính khóa Đường Hạ có giờ nghỉ trưa, Tuyệt Mị tránh đám sinh viên đó, cũng như tránh mấy người theo bảo vệ , thân mình tới khu rừng phía sau trường học, bình thường buổi tối nơi này là nơi hẹn hò của các cặp đôi, bây giờ là buổi trưa, ngược lại rất ít người lui tới.

      "Còn chưa xác định được ư, giống các cậu chút nào." Tuyệt Mị than tiếng, trong giọng tràn đầy hương vị nhớ nhung.

      Dứt lời, bốn người từ bốn hướng khác nhau vọt ra, hai nam hai nữ, ánh mắt của mỗi người tràn đầy kinh ngạc và khẩn trương.

      "Đội, đội trưởng?" Người đầu tiên mở miệng là , kẻ mắt màu đen, vóc người xinh xắn càng nhìn càng giống lanh lợi.

      "Cơ Ngữ, kinh ngạc, im lặng như vậy giống người trầm tĩnh như chút nào." biết Cơ Ngữ là trầm tĩnh, nhưng mười ba năm sau, trở thành người phụ nữ trầm tĩnh, nếu như nhớ lầm, chắc năm nay Cơ Ngữ cũng hai mươi chín tuổi.

      " ra là vậy, tái sinh ư, đây chính là kỳ tích làm cho người khác cảm thấy kinh ngạc." Người đàn ông thành thục, nho nhã, lạnh lùng kia, chính là Vu Viêm, khóe miệng mang theo ý cười, như như làm cho người ta cảm giác xa xôi thể chạm vào được, giống như tiên nhân hạ phàm.

      "Vu Viêm, bây giờ cậu còn dùng cơm , vì sao tôi có cảm giác cậu càng lúc càng giống tiên nhân vậy?" Việc tái sinh khiến bọn họ kinh ngạc, mà xuất của bọn họ cũng khiến kinh ngạc kém, nhìn người đứng trước mặt giống hệt tiên nhân, lần nữa Tuyệt Mị lại cảm thán thế giới này lại thần kỳ vậy.

      "Đội trưởng, trông hơn ha, tôi cảm thấy gọi là đội trưởng có chút thua thiệt." Người người phụ nữ lẳng lơ, toàn thân đậm nét phong tình đầy mê hoặc, dễ dàng khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng thể tránh khỏi lưới tình của ấy.

      "Thiên Thủy, càng ngày càng giống nghiệt." Tuyệt Mị khẽ lắc đầu cái, dáng dấp ấy mười ba năm trước cũng tệ, nhưng ngờ tới mười ba năm sau thế lại có bộ dáng như vậy, biết đánh cắp bao nhiêu trái tim của đàn ông rồi.

      "Đội trưởng, hoan nghênh trở lại." người vẻ ngoài trí thức hết sức ưu nhã, ánh mắt trìu mến của thể ấm áp, ai có thể có khí chất hoàng tử như .

      "Đội trưởng, hoan nghênh trở lại." Lần này bốn người bọn họ cùng nhau , 13 năm, họ mới gặp lại nhau.

      "Cám ơn." rất xúc động, cảm giác này rất tự nhiên, có tí lạ lẫm, lần nữa cả đội lại đoàn tụ!

      Rốt cuộc sau 13 năm, Tử Thần Chính Nghĩa - Tuyệt Mị, Tay Trái Tử Thần - Cơ Ngữ, Tay Phải Tử Thần - Vu Viêm, Huyết Thiên Sứ - Tác hồn, Ma Ảnh - Thiên Thủy; năm người của Tiểu đội Tử Thần cũng được đoàn tụ.

      "Tại sao các người ly khai tổ chức, xảy ra phiền toái gì chứ?" Được gặp lại đồng đội của mình lần nữa, Tuyệt Mị ngoài cảm động tránh khỏi có chút lo lắng, những người này dù gì cũng là tinh trong tinh , tại lại trong độ tuổi sung sức nhất, tổ chức dễ dàng để cho bọn họ ly khai như vậy sao?

      "Có chứ, chỉ là lâu sau đám người đó được bọn ta dạy dỗ lại, chỉ biết tự mình chuốc lấy phiền toái." Tác Hồn cười ưu nhã, lại khiến cho người ta phát rét.

      "Đúng vậy, chúng tôi mới là người gặp phiền toái nhất." Thiên Thủy nhàng vuốt mái tóc dài của mình, phong tình vạn chủng (vẻ ngoài phong trần, quyến rũ, sexy, mang chút lẳng lơ) .

      "Vậy các cậu có kế hoạch gì chưa?"

      "Đội trưởng, chúng tôi cũng biết chút tin tức về , có dự tính chưa rời phải ?" Thiên Thủy trả lời mà hỏi ngược lại, là hacker, chỉ cần truy cập internet là có thể dễ dàng tìm được mọi thứ, về tin tức của Tuyệt Mị cũng tìm hiểu khá nhiều.

      "Đúng." Tạm thời chưa có ý định rời , nơi này rất tốt.

      "Vậy chúng tôi cũng , chúng tôi thương lượng rồi, ở đâu chúng tôi ở đó, dù sao tại chúng tôi cũng có việc gì cần làm, vả lại điều kiện ở đây cũng tệ." Bọn họ đều là nhi, nên hoàn toàn có gì vướng bận.
      Nghe xong câu của Thiên Thủy, Tuyệt Mị nhìn bọn họ cái, những người khác đều gật đầu tán đồng, mắt híp lại chứa chút ý cười.

      "Tôi sợ nơi này sắp phải gặp tai ương." vậy, chỗ này mà thêm bọn họ, nhất định phát sinh nhiều việc.

      "Đội trưởng, đừng chúng tôi giống như những kẻ chuyên gây ra họa, nhưng lần này quyết định rồi, chúng tôi muốn làm người bình thường." Hơn hai mươi năm trải qua sóng gió, bọn họ cũng mong muốn có cuộc sống như người bình thường.

      "Nếu là bọn họ tôi tin, chứ riêng cậu tôi thấy nghi ngờ." Tuyệt Mị trêu chọc Thiên Thủy.

      "Đội trưởng!" Thiên Thủy nhìn chằm chằm Tuyệt Mị tỏ vẻ phục.

      Tất cả mọi người đều bật cười hoặc to hoặc , dường như bọn họ thuộc tuýp người rất ít khi biểu lộ cảm xúc, chỉ cười ôn hòa. Có lẽ cũng mỗi mình Thiên Thủy là có nét mặt phong phú nhất, những người còn lại rất hiếm khi cười như lúc này, nhưng thông qua ánh mắt có thể nhận ra bọn họ che dấu xúc động. Bọn họ từ là trẻ mồ, nên rất trân trọng đoạn tình cảm này, tựa như thân tình tựa như hữu tình (vừa như tình cảm giữa người thân, vừa như tình bằng hữu), cũng chỉ khi ở trước mặt những người bạn thân này, họ mới có thể cười ôn hòa, chân thực dường như trộn lẫn bất kỳ cảm xúc nào khác.

      . . . . . .

      "Nha đầu, hôm nay xảy ra chuyện gì sao?" Sau buổi cơm tối, Lãnh Thiên Cuồng có chút nghi ngờ hỏi, cả đêm, cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng thể đoán ra được.

      "Có gì lạ sao?" Tuyệt Mị cảm thấy mình có biểu gì bất thường, mặc dù hôm nay xảy ra chuyện rất lớn, đồng đội của tìm đến tận cửa.

      " có, chỉ cảm thấy con có chút gì đó giống bình thường." Dường như càng thêm nhu hòa, dường như vẻ mặt luôn mang theo nụ cười thản nhiên, làm cho cảm thấy rất thoải mái, nhưng biến hóa đột ngột này làm có chút bất an, là ai khiến có thể cười như vậy?

      "Có gì giống?" Tuyệt Mị cũng rất nghi ngờ.

      "Hình như nãy giờ con vẫn luôn cười." đến chính là ánh mắt của , tuy ý cười rất mờ nhạt nhưng vẫn cảm nhận được.

      "Ông quá đa nghi rồi." chưa chuẩn bị sẵn sàng nên chưa thể kể hết mọi việc cho biết, chứ cũng có ý định giấu giếm.

      "Có lẽ…! Nhưng, nha đầu, nếu có chuyện gì nhất định con phải ta biết, được giấu ta, ta tức giận." Nhất định có chuyện, tuyệt đối là có chuyện, chỉ là, hình như muốn cho biết… Nghĩ vậy nên Lãnh Thiên Cuồng có chút khó chịu, tại vì sao mà muốn cho biết, mọi việc làm cho còn chưa đủ sao?

      "Đừng nghĩ nhiều, muốn biết tự mình điều tra." Tuyệt Mị có thể cảm nhận được hơi thở của người đàn ông này đều, ánh mắt đó lộ vẻ ai oán, vốn thể bỏ mặc, cho nên mới với câu như vậy, muốn biết chính mình tự điều tra thôi.

      "Con phản đối?" Lãnh Thiên Cuồng vui mừng hỏi lại.

      " phản đối." Cho dù điều tra, ngày nào đó cũng nghe, thể nào gạt cả đời, cũng muốn gạt , là vì cần thiết, thời cơ chưa tới.

      "Vậy tốt, chờ ta tra ra được khi ấy con cũng nên lừa gạt ta nữa." muốn biết mọi thứ về , cũng muốn phải có trọn vẹn .

      "Tốt." ra cũng biết được có điểm giấu , khóe miệng của Tuyệt Mị bất giác cong lên, cảm thấy người đàn ông này có lúc lại ngờ nghệch đáng ./.
      Chris thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 36: Cuộc sống

      "Tuyệt Mị, nghĩ kỹ tham gia cái xã đoàn gì rồi sao?" Tư Đình Nhiễn trốn học chờ ở bên ngoài phòng học Tuyệt Mị, sau giờ học hứng thú vội vàng hỏi.

      " có." Tuyệt Mị cầm trong tay đống thư, thời điểm thông qua khúc cua hành lang chút do dự ném vào trong thùng rác.

      "Những thứ này là cái gì?" ánh mắt Tư Đình Nhiễn lạnh lẽo, phản ứng đầu tiên chính là hai chữ thư tình.

      "Đồ bỏ ." Ném vào trong thùng rác đương nhiên là rác rưới.

      "A, ha ha, đồ bỏ , đúng, chính là đồ bỏ ." Tư Đình Nhiễn phản ứng có chút kỳ quái, giống như vui sướng khi thấy người gặp họa

      " tại tất cả mọi người thảo luận gia nhập xã đoàn nào, cậu có suy tính đoàn nào chưa nghĩ ra cũng có thể được tuyển chọn chứ?" Có mấy xã đoàn mời vào xã, còn hội học sinh cũng phát tới muốn mời, có chút do dự, cảm thấy hay là hỏi Tuyệt Mị chút còn hơn, muốn ở chỗ với .

      "Tuyển chọn?" Tuyệt Mị dừng lại, ánh mắt nhìn về phía thùng rác bên cách đó xa , ở trong đó thư hình như là do các xã đoàn gởi tới.

      "A, những thư kia phải là thư mời chứ?" Tư Đình Nhiễn phản ứng rất nhanh suy đoán .

      "Tôi muốn tham gia xã đoàn."

      "Học sinh ấy bắt gặp đấy?" Học sinh của trường học này rất có đặc quyền, cảm giác rất hứng thú.

      " có hứng thú." Những thứ đó ở trong mắt của chính là trò chơi của đứa bé , có hứng thú, ngược lại gần đây mực suy tính có nên đến công ty Lãnh Thiên Cuồng hỗ trợ hay , người đàn ông kia ngày nghỉ có thể kiêm chức, khiến cho cảm thấy hết sức hứng thú.

      " hề suy nghĩ nữa sao?" Tư Đình Nhiễn buông tha hỏi.

      Tuyệt Mị lần này ngay cả trả lời cũng trả lời, tiếp về phía trước.

      "Aizz, có hứng thú hứng thú vậy." Thấy Tuyệt Mị lạnh lùng như vậy , Tư Đình Nhiễn cũng đột nhiên cảm thấy xã đoàn hội học sinh này rất có ý tứ, vốn là còn chút hứng thú cũng đều bị đánh tiêu mất.

      "Vậy hôm nay tớ có thể ăn cơm nhà cậu được , cậu cũng biết căn tin này là quá khó ăn." Kể từ lần đó qua nhà Tuyệt Mị về sau, Tư Đình Nhiễn vẫn nghĩ tới nghĩ lại, cảm giác ở nơi đó có thể cảm nhận được mặt khác của Tuyệt Mị.

      "Cậu có thể căn tin” Nơi đó là nhà và Lãnh Thiên Cuồng , thích có người dư thừa.

      " Thức ăn khách sạn gần đó cũng hỏng bét, cũng hề có tay nghề tốt như đầu bếp của nhà cậu, cậu cho tớ , tan học chúng ta cùng nha, là bạn mà phải ." Da mặt dày sớm trở thành trong những ưu điểm của Tư Đình Nhiễn, bị cự tuyệt vạn lần vẫn có thể tới chờ bị cự tuyệt vạn lẻ lần nữa!

      "Tôi cần."

      "Tớ cũng cần mà, tớ thấy cậu tớ có cảm giác rất khó chịu, Tuyệt Mị, tớ, tớ. . . . . ." Tư Đình Nhiễn muốn "Tớ thích cậu" nhưng lời đến khóe miệng sao cũng chưa ra khỏi.

      Cuối cùng Tuyệt Mị mực tiếp trước mắt , Tư Đình Nhiễn thấp cái đầu vẫn theo phía sau , Tuyệt Mị cũng đuổi , dù sao chàng trai này đuổi , thành thói quen.

      "Tại sao lại là cậu?" Vừa mở cửa Lãnh Thiên Cuồng liền thấy Tư Đình Nhiễn, nhất thời sắc mặt lạnh xuống sắc, hết sức khách khí hỏi.

      " Chào chú ạ." Tư Đình Nhiễn mặc dù nhận thấy được hình như chính mình quá được hoan nghênh, nhưng vẫn tương đối có lễ phép chào hỏi, ai bảo người đàn ông trước mặt này là cha của Tuyệt Mị đấy.

      Lãnh Thiên Cuồng nhíu mày, từ chối cho ý kiến với chàng trai này gọi mình là chú, mặc dù có con Tuyệt Mị lớn như vậy, nhưng chưa có cảm giác mình đến tuổi thọ lớn làm chú để thằng nhóc gọi như vậy.

      Dừng lại cơm trưa, ba người cùng nhau ăn, khí có chút quái dị.

      "Nha đầu, công ty ta còn có chút chuyện phải chạy trở về xử lý, con nghỉ ngơi chút rồi học, ta liền trước." Sau khi ăn xong Lãnh Thiên Cuồng mặc dù rất muốn rời , nhưng vẫn có biện pháp .

      "Ừ." Tuyệt Mị vùi ở góc ghế sa lon khe khẽ gật đầu, Lãnh Thiên Cuồng tới khom lưng ở trán của hôn lên nụ hôn, sau đó mới lưu luyến rời khỏi.

      bên, ánh mắt Tư Đình Nhiễn có chút quái dị, cảm giác có chỗ nào đúng lắm, Tuyệt Mị và cha của hai người chung với nhau cảm giác hình như có chút đặc biệt, bộ dáng cũng giống cha mẹ chung với nhau, nhưng lại ra cụ thể quái dị ở nơi nào, chỉ có thể ngơ ngác ngồi ở chỗ đó.

      . . . . . .

      "Tổng giám đốc, thông báo ngài lần này tuyển dụng thư ký cho tổng giám đốc, tôi ban bố ra ngoài, ngày mai là phỏng vấn lần đầu tiên, ngài muốn đích thân xem ?" Lôi Đình cũng là phụ tá Lãnh Thiên Cuồng , nhưng lượng công việc Lãnh Thiên Cuồng bây giờ càng lúc càng lớn, hết sức khẩn cấp cần nhiều phụ tá tới chia sẻ công việc của .

      " cần, ông giúp tôi chọn người thôi." rất tin tưởng ánh mắt Lôi Đình .

      "Vâng, được, vậy Tổng giám đốc ngài có…tiêu chuẩn cố định gì ?"

      " cần phiền toái, bối cảnh tốt nhất là nên sạch chút, ông hiểu ý của tôi ?" Dù sao bây giờ bọn họ còn buôn bán hắc đạo, chức vị phụ tá nhất định phải tìm thỏa đáng .

      "Vâng, tôi hiểu."

      . . . . . .

      "Lão đại, cái này cho , về sau chúng ta liên lạc cũng dễ dàng."Lúc Tuyệt Mị học đường, Cơ Ngữ biết từ nơi nào lại đột nhiên xông ra, trong tay đưa qua đồng hồ đeo tay màu đen, nhìn dáng dấp hết sức tinh xảo.

      Tuyệt Mị nhận lấy đồng hồ, lại nhìn đồng hồ cổ tay mình , đồng hồ này có chút cũ, lại được bao dưỡng vô cùng tốt.

      "Ah, lão đại có?" Cơ Ngữ cũng thấy đồng hồ tay Tuyệt Mị, rất kinh ngạc hỏi.

      Tuyệt Mị nhìn hai cái đồng hồ, nghĩ rồi ra: " cầm cái đồng hồ này cải tạo chút, tôi còn chưa muốn đổi đồng hồ." đồng hồ này là Lãnh Thiên Cuồng đưa , mặc dù cũ, nhưng còn rất ưa thích, vẫn tính thay đổi.

      "A, được." Cơ Ngữ là thiên tài máy móc, mặc dù cảm thấy lão đại làm như vậy có chút kỳ quái, nhưng mà hỏi nhiều, nhận lấy đồng hồ Tuyệt Mị đưa tới liền gật đầu đáp ứng, nhưng mà vẫn bổ sung: " Lão đại này mang cái tôi đưa cho trước , chờ tôi ngày mai trở lại đổi lại với ."

      "Ừ, được."

      "Lão đại, bốn người chúng ta đều ở đây nỗ lực tìm việc làm, nếu như có ngoài ý muốn, rất nhanh nhìn thấy chúng tôi thôi." trước khi Cơ Ngữ để lại câu như vậy, rất có thâm ý.

      Tuyệt Mị nhíu mày, nghĩ tới vô số loại có thể, thấy vậy những người này tính toán ở chỗ này sinh sống, cũng biết muốn dùng dạng thân phận gì xuất , có chút mong đợi.

      . . . . . .
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :