1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuồng Ba - Mị Dạ Thủy Thảo (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Kiếp trước kiếp này

      Sau hồi lâu, người đàn ông mới thu hồi cảm xúc có chút mất khống chế, phát mình bị cánh tay nho bao quanh, khỏi cảm động lần nữa, rồi lại đau lòng, hết sức quý trọng cầm tay bé của Tuyệt Mị , phát tia lạnh lẽo, càng thêm vội vàng đem cánh tay Tuyệt Mị lộ ở bên ngoài nhét về trong chăn.

      "Bên ngoài lạnh lẽo, coi chừng bị lạnh." Ôm Tuyệt Mị chặt, người đàn ông phát thanh mình cũng có chút khàn khàn, lời hứa của khiến cho quá mức cảm động.

      Lần này Tuyệt Mị cũng giãy giụa nữa, mặc cho người đàn ông ôm, ngược lại nghĩ tới mới vừa rồi có chuyện tình muốn hỏi, có chút trầm ngâm hỏi: " xảy ra chuyện gì sao, ông hình như rất khổ não?"

      Lãnh Thiên Cuồng nghe được câu hỏi của Tuyệt Mị khỏi sửng sốt, Tuyệt Mị rất ít hỏi tới chuyện của , mấy ngày nay là về muộn để cho chú ý tới , chỉ là sao với , có thể hiểu ? , nên nghĩ như vậy, vật này trí khôn kinh người, làm sao hiểu.

      Lãnh Thiên Cuồng lộ ra nụ cười cưng chìu sau đó mở miệng : "Tổ chức có chút phiền toái, hình như là bị tiểu đội Liên Hợp Quốc đặc biệt hành động theo dõi, nghe cái tiểu đội này là đội ngũ Liên Hợp Quốc lợi hại nhất, vốn là có năm người, nhưng bây giờ chỉ có bốn người, hơn nữa rất khéo chính là, tên của con giống như người trong đó."

      tới chỗ này Lãnh Thiên Cuồng dừng chút, có chút nghi ngờ nghĩ đến vì sao tiểu nha đầu này tự mình nổi lên tên tuổi của người từng có, nhưng theo Lãnh Việt ,cho tới bây giờ cũng chưa nghe qua.

      " Tiểu đội hành động đặc biệt. . . . . Tuyệt Mị, ông biết nhiều ?" Tuyệt Mị trong lúc bất chợt có tia tò mò, trong miệng người khác là lãnh khốc vô tình, là thiên tài, là Tử Thần chính nghĩa, nhóm đồng bọn của từng lý trí tỉnh táo của giống như là đứa bé hơn 10 tuổi , chỉ là chính có cảm giác gì, ngược lại tại có chút ngạc nhiên ở nơi này trong mắt của người đàn ông từng tồn tại như thế nào , mạng lưới tình báo của Cuồng Môn cũng có thể có thể thu góp đến chút đề cập đến tư liệu của mới đúng chứ.

      "Tuyệt Mị, nghe đứa nhi, tiểu đội trưởng đặc biệt hành động Liên Hợp Quốc, ngoại hiệu Tử Thần chính nghĩa, chỉ là cũng có người là ánh mặt trời màu đen, người đó trước kia bởi vì tính chất công tác của và nội dung công việc, nghe lãnh đạo tiểu đội tử thần đặc biệt phụ trách đuổi bắt vài người mà luật pháp cách nào phán hình, duy trì chính nghĩa, nhưng cũng dùng thủ đoạn phi pháp, đây cũng là cách làm hắc ám của Liên Hợp Quốc , mà danh hiệu ánh mặt trời màu đen ta biết rồi, truyền thuyết là bởi vì hình như ấy là có lực hút đặc biệt nào đó . . . . . ."

      tới chỗ này, Lãnh Thiên Cuồng vừa dừng lại, trong lúc bất chợt nghĩ đến cái vấn đề, hình như người nha đầu này cũng có lực hút đặc biệt nào đó . . . . . . ánh mặt trời màu đen ư, dùng ở người nha đầu này hình như cũng rất khít khao đấy.

      "Tại sao ?" Nghe được người khác kiếp trước của mình, Tuyệt Mị có tia cảm thụ mới lạ, chỉ là bây giờ ánh mắt của người đàn ông kia nhìn mình có chút tỏa sáng khác thường, là bởi vì cái gì đây?

      "Con và ấy rất giống, mặc dù chưa gặp qua ấy, ta lại cảm thấy những truyền thuyết kia giống như là con . . . . . ." Lãnh Thiên Cuồng đem cảm thụ trong lòng ra, ngón tay ấm áp đặt lên gương mặt Tuyệt Mị có chút lạnh nhạt.

      Tuyệt Mị , nhưng trong lòng tại từ hỏi: giống nhau ư, luôn cảm giác mình có chút biến hóa, trong sinh hoạt kiếp trước của trừ huấn luyện hình như cũng chỉ có nhiệm vụ, mà bây giờ chung quy lại muốn nghĩ tới thứ gì của trước kia.

      "Ha ha, biết , ta thậm chí từng coi ấy như là đối thủ mạnh mẽ trong đời, lại nghĩ rằng nhiệm vụ Truyền Kỳ như vậy đột nhiên chết, lúc ấy chết hình như chỉ có mười lăm tuổi." Theo người điều tra truyền về tài liệu, lễ truy điệu của người ấy khiến rất nhiều nhân vật kinh ngạc, hai nhà hắc bạch tụ tập lại an tĩnh hề có bất kỳ hỏa khí, đều an tĩnh đắm chìm trong bi thống giữa khí, có lẽ đây chính là nguyên nhân người kia được gọi là ánh mặt trời màu đen.

      "Đối thủ?" Tuyệt Mị kinh ngạc mà nhìn người đàn ông này, thế nhưng người đàn ông này từng coi làm đối thủ, nhưng mà điều này cũng là bình thường , dù sao hai phần hắc bạch, chỉ là khi đó danh sách tử vong của còn có người đàn ông này, thời điểm chết , Cuồng Môn mới vừa vặn thành lập, mặc dù có nhìn tài liệu chút, nhưng có nghiêm trọng đến trình độ cần ra tay, ngược lại mấy thủ hạ kia của , có mấy người danh sách tử vong, chỉ là quá quan trọng mà tới dọn dẹp, chỉ là, bây giờ, nam nhân này hẳn bảng , cũng biết tiểu đội tử thần tại thế nào. . . . . .

      tia cảm xúc phiền muộn xuất ở bên trong lòng của Tuyệt Mị, tưởng niệm đồng bọn của , có lẽ là thời điểm nên làm những gì rồi.

      "Tôi mệt rồi." Tuyệt Mị nhìn người đàn ông , còn là Tuyệt Mị sáu năm trước , càng trở thành đối thủ người đàn ông này.

      "A, là khuya lắm rồi, vậy con sớm nghỉ ngơi chút, bảo bối, ngủ ngon." Người đàn ông sửng sốt nhìn về phía bên ở ngoài, sắp rạng sáng rồi, có chút gấp gấp cắt đặt Tuyệt Mị lên giường, sau đó hạ xuống nụ hôn êm ái .

      "Ngủ ngon." Lúc người đàn ông xoay người, Tuyệt Mị nhàng trả lời câu, người đàn ông lập tức quay người sang, lộ ra nụ cười sáng lạn, cuồng ngạo mừng rỡ giống như là lấy được thứ gì rất tốt.

      Tuyệt Mị nhắm hai mắt lại, nhưng trong đầu vẫn lên nụ cười sáng lạn người đàn ông kia, sáng ngời như vậy, khiến cho cảm thấy ấm áp.
      Chris, Winterlinhdiep17 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 20: Nghỉ đông đến

      Ngày thứ hai , sáng sớm người đàn ông ra ngoài, Tuyệt Mị trong phòng sách lách cách đánh bàn phím.

      Trước đó vài ngày điều động tiền gửi ngân hàng kiếp trước của mình cho Lãnh Thiên Cuồng, chắc là khiến những người đó biết, nhưng trải qua điều tra có phát vấn đề gì, Cuồng Môn mới có chút quấy rầy cũng coi là hành động trí mạng, đánh vào đống mật mã, ấn xuống khóa xác nhận, Tuyệt Mị tiến vào trong gian thuộc tư nhân về "Tiểu đội tử thần" bọn họ .

      " nên làm khó Cuồng Môn, Tuyệt Mị!" Tám chữ, đơn giản ràng, nhưng mà nghĩ mọi người mới có thể hiểu ý của , sau khi lưu lại tin tức như vậy , Tuyệt Mị liền lui ra ngoài, khóe miệng có vệt nụ cười khả nghi , những lời này chắc hẳn làm mấy người bọn khiếp sợ thôi . . . . . . Cơ Dư, Vu Viêm, Tác Hồn, Thiên Thủy, người duy nhất kiếp trước khiến cho cảm thấy thôi, các bạn thân mến vào sanh ra tử với .

      Mà cũng là từ ngày đó bắt đầu, Lãnh Thiên Cuồng phát tiểu đội hành động đặc biệt nhằm vào bọn họ tất cả hoạt động đều ngưng, nhưng lại như cũ điều tra ở trong bóng tối , nhưng về phần là cái gì, biết, chỉ là suy đoán có thể là tra dò chứng cớ phạm tội của Cuồng Môn bọn họ , điều này cũng làm cho làm việc càng thêm cẩn thận, cũng kiên định quyết tâm muốn từ hắc chuyển bạch .

      . . . . . .

      cái chớp mắt, Tuyệt Mị nghênh đón ngày nghỉ đông thứ nhất của .

      " Ngày nghỉ các bạn học phải chú ý an toàn, cũng phải hoàn thành bài tập nghỉ đông đúng hạn, có vấn đề gì có thể gọi điện thoại cho , ở đây mong ước mỗi đứa học sinh đều có ngày nghỉ vui vẻ."

      "Cảm ơn ạ!" tập thể các bạn lớp học hưng phấn la to, ngày nghỉ đối với mỗi học sinh mà đều có ý nghĩa đặc biệt.

      "Cậu, ngày nghỉ cậu có chuyện gì phải làm ?" giáo tuyên bố nghỉ, các bạn học liền chen lấn chạy ra khỏi phòng học, Tuyệt Mị muốn cùng những đứa bạn chen lấn, vẫn ngồi ghế lẳng lặng đọc sách, bên Tư Đình Nhiễn bu lại, cười lấy lòng, mặc dù lạnh lùng muốn để ý người khác, học kỳ cũng qua cũng hề vài lời với , nhưng mà chỉ thích tìm chơi, cho dù bị chửi cũng cảm thấy rất vui vẻ. ( RI: thằng này thích tự ngược *em tìm đúng người rùi* )

      Tuyệt Mị cũng chưa từng nhìn cái, dù sao tiểu tử này lầm bầm lầu bầu thành thói quen rồi, để ý hay để ý tới cũng có thể tự nhiên tiếp.

      "Cậu có việc gì sang nhà tớ chơi có được hay , ba ngày sau đó là sinh nhật của tớ, ba tớ mời rất nhiều người để làm khách, cậu là bạn của tớ, tớ hi vọng cậu cũng có thể ." Tư Đình Nhiễn hết sức mong đợi nhìn Tuyệt Mị, còn ba ngày nữa chính là sinh nhật của , hi vọng có thể ăn mừng cho .

      Bạn sao? Tiểu tử này đúng là dám , lúc nào đồng ý muốn làm bạn với , Tuyệt Mị tiếp tục để ý tới kẻ đó.

      "Cậu gì tức là tiêu biểu cậu đồng ý có đúng hay , nhà cậu ở chỗ nào hả, ngày đó tớ kêu tài xế đón cậu có được hay ." Tư Đình Nhiễn da mặt hết sức dày , ra cũng rất lợi hại, luôn chuyện hướng về phía khối băng cũng sợ lạnh.

      Tuyệt Mị rốt cuộc ngẩng đầu quét mắt nhìn cái, nhất thời Tư Đình Nhiễn liền ngậm miệng lại, lúng túng cười.

      Tuyệt Mị đứng lên, Tư Đình Nhiễn theo tính phản xạ lui về phía sau bước, tránh ra bên, , mặc dù rất ưa thích đến gần , muốn cùng nhau chơi đùa với , nhưng mà sợ loại cảm giác lạnh buốt đó của , từ đến lớn sợ qua người, cho dù là người cha nghiêm nghị cũng hết cách với , ông bà ... Trưởng bối càng thêm thương cưng chiều , cộng thêm dáng dấp hết sức tốt, lại thông minh lợi hại, bạn và giáo viên ở lớp cũng đều rất ưa thích , chỉ có , hình như rất nguyện ý quan hệ với , thỉnh thoảng nhìn chăm chú khiến cho cảm thấy sợ.

      "Tôi tôi rồi sao?" Tuyệt Mị sáu tuổi trong các đứa bé cùng lứa tuổi coi như là cao thon lắm rồi, nhưng vẫn lùn nửa cái đầu Tư Đình Nhiễn, nhưng về mặt khí thế hoàn toàn ngược lại.

      Tuyệt Mị vừa mở miệng, Tư Đình Nhiễn liền theo thói quen cúi đầu, lộ ra dáng vẻ hết sức uất ức.

      "Cậu sao? Nhưng, nhưng đó là sinh nhật của tớ, cậu là bạn tớ. . . . . ." Nhưng rất ít mời bạn tham gia sinh nhật của , rất hi vọng có thể .

      "Bạn hử? Cậu biết cái gì gọi là bạn sao?" Khó được Tuyệt Mị nhiều lời mấy chữ, thế còn là câu hỏi.

      Tư Đình Nhiễn biết làm sao nhìn Tuyệt Mị, hỏi như thế là có ý gì, nguyện ý làm bạn với sao? , cần!

      "Bạn tựa như chúng ta vậy, tớ rất thích cậu, rất ưa thích nghe cậu chuyện, thích nhìn cậu, thích chơi với cậu!"

      Tuyệt Mị mở trừng hai mắt, có chút mê hoặc, trong lúc bất chợt cảm giác mình có phần chút hiểu ý tưởng của bé trai này, là ý tưởng đứa bé quá ngây thơ, hay là ý tưởng chân thành nhất của đứa bé, nhiều từ thích liên tiếp, khiến cho cảm thấy có chút kỳ quái.

      Khép lại sách bỏ vào trong ba lô, Tuyệt Mị thẳng ra khỏi phòng học, thích , với liên quan.

      Sau lưng bé trai lộ ra nét mặt hết sức thất vọng, quả đấm nho nắm chặt, muốn đuổi theo rồi lại sợ chọc giận , ra , sớm biết , mỗi lần đều là mình ngây ngốc ..., ngây ngốc coi như là bạn, lại lạnh lùng muốn để ý đến , cho dù lần này đúng là như vậy, dù là sinh nhật của , cũng thỏa mãn cái dục vọng nho này của , rất thất vọng, rất đau lòng, rất khổ sở, tại sao, tại sao muốn chơi với hả?

      "Tiểu thư, mời lên xe."

      Tuyệt Mị ra trường học, tài xế cũng chờ trước cửa xe.

      Gật đầu, lên xe, sau đó nhìn thấy người đàn ông đó dịu dàng nhìn mình .

      "Nha đầu, để ăn mừng ngày con nghỉ, hôm nay ta dẫn ngươi ăn cơm." Lãnh Thiên Cuồng biết Tuyệt Mị nghỉ, cố ý tới đón Tuyệt Mị ăn mừng.

      "Được." Nghỉ đối với cũng phải cái chuyện tình đáng được ăn mừng gì, học hay là nghỉ ngơi cũng chỉ là đổi nơi đọc sách mà thôi, nhưng mà nếu người đàn ông này muốn ăn mừng, cũng cự tuyệt.

      "Muốn ăn gì nào?" mặc dù Lãnh Thiên Cuồng dự định nơi đến, nhưng vẫn hỏi ý kiến Tuyệt Mị.

      "Tùy."

      "Ha ha, cũng biết con như vậy, ta định tốt vị trí, là nhà sảnh nấu ăn Trung Quốc rất ngon."

      "Ừ, được."

      Đối với cái tòa thành thị này, Tuyệt Mị xa lạ, kiếp trước tới lần thứ nhất, lại cũng chỉ là vội vàng qua, bây giờ ở nơi này sinh sống hơn sáu năm, nhưng lại chưa bao giờ dạo qua nơi nào kĩ càng, Tuyệt Mị nhìn cảnh sắc bên ngoài nhanh chóng lóe lên, khỏi kích động hưng khởi xem khắp nơi, có lẽ có thể thừa dịp ngày nghỉ này chạy nhiều chỗ, còn có thích thể thích , đó chính là chụp ảnh, bảo tồn lấy cảnh sắc chính mình thích biến thành bức hình, giống như là giữ từng dấu chân mà cuộc đời qua.

      Tuyệt Mị nhìn cảnh sắc ngoài xe, Lãnh Thiên Cuồng là nhìn Tuyệt Mị, vẻ mặt càng trở nên dịu dàng. . . . . .

      . . . . . .
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: ra ngoài dùng cơm

      Mặc dù Lãnh Thiên Cuồng là nhân vật hắc đạo, nhưng cũng là nhân vật công chúng mọi người đều biết, cơ hồ thân thế bối cảnh của người người đều biết, bởi vì cuồng ngạo như căn bản khinh thường che giấu, nhưng có người dám thêm cái gì, vừa là bởi vì tìm được chứng cớ, vừa bởi vì thế lực của kéo dài đến các nơi, muốn động tới còn phải xem phân lượng của bản thân, về phần tướng mạo đặc biệt của cũng phải là bí mật gì, lần này vào phòng ăn, có vài người tới ăn nhận ra được, chỉ là Lãnh Thiên Cuồng cuồng ngạo vô tình vốn nổi danh, cho dù có hiểu biết , cũng có ai dám tới đây hàn huyên, người bình thường trốn còn kịp đấy.

      Mắt Lãnh Thiên Cuồng lạnh đảo qua, mấy người tới ăn lập tức cúi đầu dám nhìn lâu, thân thể cứng ngắc mất tự nhiên, khiến Lãnh Thiên Cuồng khinh thường hừ tiếng, chỉ là, có người sợ , cũng có người sợ, người phụ nữ than qua, liền lập tức tới về phía , vui mừng mặt ràng.

      " Cuồng, cũng tới chỗ này dùng cơm sao?" rất kiều mỵ, chính là Lưu Mỹ Toa - trong người tình Lãnh Thiên cuồng, hôm nay tới nơi này dùng cơm với mấy người bạn, nghĩ tới lại đụng phải Lãnh Thiên Cuồng, điều này làm cho mừng rỡ thôi.

      Lãnh Thiên Cuồng cau mày, rất mất hứng ở chỗ này đụng phải người phụ nữ, thứ nhất chính lạnh nhạt cũng thêm cái gì, chỉ là gật đầu cái, liền ôm Tuyệt Mị lên lầu, đặt phòng trước lầu.

      Lưu Mỹ Toa tựa như có lẽ thói quen Lãnh Thiên Cuồng lãnh khốc, cũng có tức giận, chỉ là kiều mỵ mà cười, theo sau lưng Lãnh Thiên Cuồng : " Cuồng, đây là đứa bé nhà ai thế, đáng như thế, như tiểu công chúa?"

      Đứa bé có thể được Lãnh Thiên Cuồng ôm vào trong ngực , vô luận là nhà ai cũng phải là đứa bé bình thường, huống chi nghe , Lãnh Thiên Cuồng hình như có đứa con , lớn sáu tuổi, chắc là bé này , tuy Lưu Mỹ Toa chỉ có mười tám tuổi, nhưng thân là người tình lão đại hắc đạo, vẫn có đầu óc .

      Nghe được Lưu Mỹ Toa như vậy, Lãnh Thiên Cuồng dừng bước, rất kiêu ngạo câu: "Con của tôi."

      là con của , là tiểu công chúa của , thích nghe được lời khen ngợi của người khác cho Tuyệt Mị, khiến cho loại kiêu ngạo của người làm cha .

      "À, là con Cuồng rồi, em , chị tên là Lưu Mỹ Toa, em có thể gọi chị là chị Toa, có thời gian chị tìm em chơi được ?" đầu tiên Lưu Mỹ Toa chỉ kinh ngạc thở tiếng, mới mười phân làm ra vẻ với Tuyệt Mị, lấy lòng Tuyệt Mị, đạo lý trong đó cần , người có đầu óc cũng biết.

      Tuyệt Mị nhàng cau mày, thích cái loại mùi vị nước hoa gay mũi đó thân người phụ nữ này, cũng ưa thích ánh mắt của người phụ nữ này nhìn về phía người đàn ông kia.

      Người đàn ông cũng hơi nhíu mày, mặc dù nha đầu này gì, nhưng là có thể cảm thấy nha đầu này phát tán ra hơi thở vui, hình như rất mất hứng.

      Lãnh Thiên Cuồng ôm tuyệt Mị lui về sau bước, cách xa người phụ nữ này chút.

      " trở về trước ." muốn khiến cho người phụ nữ này quấy rầy đến này tâm tình của nha đầu, giọng của Lãnh Thiên Cuồng lạnh hơn phần so với ngày thường.

      Lưu Mỹ Toa sửng sốt, hiển nhiên cũng nghe ra vui mừng trong giọng người đàn ông này, là làm sai điều gì ư, trước kia thời điểm gặp phải người đàn ông này cũng từng lạnh nhạt như thế. . . . . . Lưu Mỹ Toa có chút sợ hoài nghi, nếu mình phải bị từ bỏ, ở chung với người đàn ông này chỗ hơn năm, vừa bắt đầu vừa sợ, người đàn bà của nhiều như vậy có thể so đo, thận trọng lấy lòng chỉ vì có thể lưu được lâu hơn, nhưng mà bây giờ người đàn ông này lạnh nhạt khiến cho có loại dự cảm xấu, hình như vẫn lo lắng chuyện sắp xảy ra.

      "Tôi. . . . . ." Lưu Mỹ Toa còn muốn thêm cái gì, lại bị người đàn ông vô tình cắt đứt.

      "Trở về,đừng để cho tôi lần thứ ba!"

      Lưu Mỹ Toa lại dám nhiều, bạn bè sau lưng cũng đoái hoài tới, tái mặt ra phòng ăn, người đàn ông để ý đến người phụ nữ kia rời khỏi, ôm Tuyệt Mị thẳng lên lầu hai.

      "Thế nào, vui sao?" Lãnh Thiên Cuồng vừa chờ người hầu mang thức ăn lên bàn vừa .

      " có." Chút chuyện này, còn chưa đủ để ảnh hưởng đến tâm tình của .

      "Nhưng khuôn mặt nhắn của con căng thẳng, giống như là bộ dạng vui." qua Lãnh Thiên Cuồng còn ngắt khuôn mặt nhắn của Tuyệt Mị , trêu chọc .

      " có." vui hay chưa, chỉ thích mù vị của người phụ nữ mà thôi, hơn!

      "Được rồi, có cũng chưa có, tiểu công chúa của ta cái gì chính là cái đó, tới uống nước trái cây , sau đó hồi mang thức ăn lên ăn nhiều cơm chút." Lãnh Thiên Cuồng bưng nước trái cây lên đút hớp cho Tuyệt Mị, mấy tháng này thành thói quen rồi, cũng quản đứa bé sáu tuổi đến tuổi cần người khác cho ăn.

      Nhìn Tuyệt Mị ngụm ngụm uống nước trái cây trong tay mình , Lãnh Thiên Cuồng có loại cảm giác hạnh phúc, dịu dàng toàn thân tìm ra được tia lãnh khí, lúc chuyện hồi nãy với Lưu Mỹ Toa chính là quả tưởng như hai người, điều này làm cho bọn thủ hạ của kinh ngạc, cũng làm cho chính kinh ngạc.

      . . . . . .

      "Con ăn!" Nhìn người đàn ông của mình vẫn đút, Tuyệt Mị rốt cuộc nhịn được .

      "Con ăn trước." Lãnh Thiên Cuồng vừa vừa vì Tuyệt Mị gắp miếng thịt vịt.

      Tuyệt Mị thuận theo, giùng giằng muốn nhảy xuống chân người đàn ông, người đàn ông cho, thỏa hiệp : "Được rồi, đừng động, ta ăn."

      Tính khí quật cường của nha đầu này tăng lên, nếu là ăn, đoán chừng nha đầu này cũng để cho ôm.

      bữa cơm dùng hơn năm mươi phút, thời điểm hai người dùng cơm cũng rất an tĩnh, ra , hai người kia đều phải là người nhiều, nhất là Tuyệt mM, trước kia trừ lúc cần thiết, có lúc thậm chí ngày cũng hơn hai câu, ngược lại bây giờ cùng người đàn ông này ở chung chỗ, từ từ còn nhiều hơn hai chữ, thậm chí chủ động thứ gì đó.

      "Tôi muốn ra ngoài dạo." Sau khi ăn xong, Tuyệt Mị .

      Người đàn ông sửng sốt, có chút có kịp phản ứng : "Bây giờ sao?"

      " phải, ngày nghỉ."

      "Ngày nghỉ. . . . . ." Người đàn ông suy nghĩ chút mới lại : "Cũng thế, để cho con vẫn ở nhà buồn hỏng , muốn nơi nào, ta sai người của ta an bài chút." người cha xứng chức, thế nhưng nghĩ tới bảo bối của có nhu cầu như vậy.

      " cần, tự tôi." nghĩ xa, chỉ là muốn khắp nơi ở trong thành thị này thôi.

      "Vậy làm sao có thể, con còn như vậy. . . . . . Được rồi, ta phải coi thường con, là ta lo lắng, coi như con mang theo súng ra cửa, nhưng con cũng chỉ có sáu tuổi, rất nhiều chuyện đều rất thuận tiện, hơn nữa, có ta cùng với con phải được hay sao?" Lãnh Thiên Cuồng lại nhìn Tuyệt Mị bởi vì thời điểm còn đổi sắc mặt, vội vàng giải thích, cuối cùng bởi vì cố làm đau thương hỏi, nha đầu này muốn ra ngoài dạo, thế nhưng hề tuyển theo, làm cho người ta cảm thấy rất có cảm giác đó.

      ". . . . . . Ông phải rất vội sao?" Người đàn ông này gần đây tự mình mở công ty, chỉnh đối công ty, làm sao có nhiều thời gian chứ.

      " có việc gì, cùng con, ta có thời gian." Có câu rất hay, bận rộn nữa cũng có thời gian chăm sóc người mình thích, bận rộn cho tới bây giờ cũng phải là lý do, có cái gì có thể quan trọng so với nha đầu trong ngực chứ!

      Tuyệt Mị nghe lời của đàn ông này, nghiêm túc tự hỏi, chỉ chốc lát sau mới lên tiếng: " Tùy ông thôi."

      Người đàn ông nhàn nhạt cười, cầm lên khăn ăn bên lau khóe miệng Tuyệt Mị cái, có chút mong đợi bắt đầu kế hoạch du lịch.

      . . . . . .
      Chris, Lindalinhdiep17 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 22: Cha con Tư gia

      " cần, cần, con rồi con cần sinh nhật nữa, cha nghe hiểu sao?"

      "Con trai bảo bối, tính tình ồn ào của con là chuyện gì thế, thiếp mời cha cũng phát ra ngoài rồi, hơn nữa con cũng đồng ý nữa mà, thế nào cũng phải tới chứ." người đàn ông trung niên hết sức bất đắc dĩ nhìn con trai bảo bối của mình .

      "Con cần là cần!" muốn tới, dù sao người kia cũng tới, đến đó còn có ý nghĩa gì, bé trai ủ rũ cúi đầu nghĩ tới, khuôn mặt nhắn thất vọng rất nhiều khỏi muốn khóc.

      "Con trai à, chỉ là cũng có thể, nhưng sao cũng phải lý do chứ, tại sao trong lúc bất chợt lại muốn đến, có chuyện gì cho cha, cha giúp con giải quyết a." Tư Chính Cơ, bí thư tỉnh ủy ở thành phố này, cũng chính là cha của Tư Đình Nhiễn, mặt bất đắc dĩ dụ dỗ bảo bối của mình, biết đập trúng thứ gì rồi điên, sinh nhật tốt đẹp làm sao lại đến cơ chứ, mấy ngày trước đây vẫn còn rất vui vẻ chuẩn bị tất cả mà.

      ". . . . . ." Mặt quật cường của Tư Đình Nhiễn nhìn cha của mình, muốn mở miệng.

      " , con trai, có vấn đề gì cha giúp con giải quyết."

      " ?" Tư Đình Nhiễn nghĩ đến Tuyệt Mị, hết sức hoài nghi cha có thể giải quyết được hay .

      ", cha bảo đảm!" Trừ chuyện con trai này, có gì ông giải quyết được , nhưng mà điều này cũng hết sức hiếm thấy, thế nhưng cũng có thời điểm con trai phiền não như vậy, thứ nhất là chính tiểu bá vương ông thông minh khiến cho mọi người nhức đầu, phiền não chỉ là người khác.

      "Muốn làm sinh nhật cho con cũng có thể, nhưng mà con lại muốn mời bạn học làm khách, có cậu ấy tới con tới." cũng thích đống người vây quanh vài lời buồn nôn, nếu phải là muốn mời Tuyệt Mị tới nhà , muốn cử hành tiệc sinh nhật đâu , chỉ là Tuyệt Mị cũng nguyện ý . . . . . .

      "Mời bạn học tới? Như thế cũng tốt, cha cũng rất đồng ý vậy đó, cha phải cũng sớm ư, dù là con mời bạn bè cả lớp tới cũng có sao a." Giao thiệp chính là loại tài nguyên, ông phản đối con trai của mình quen nhiều bạn bè.

      "Hừ, con đồng ý có ích lợi gì, cũng phải là mời!" Tư Đình Nhiễn trừng mắt cha của mình, cha sao lại đần như vậy hử.

      "A, con là bạn học đó muốn tới?" Tư Chính cơ rất nhanh liền phản ứng lại, có chút kinh ngạc hỏi, này, có thể ư, mặc dù tính khí con trai ông tốt lắm, nhưng nhân duyên lại tốt khác thường, nghe nhưng có rất nhiều người bạn tranh cướp giành giật muốn chơi với đấy.

      "Hừ." Tư đình Nhiễn hừ tiếng coi như trả lời.

      Vẻ mặt Tư Chính Cơ lộ ra thú vị, bộ dạng vấp phải trắc trở của vẫn là lần đầu tiên thấy đó, ngược lại càng có hứng thứ với bạn học kia.

      " được cười, cha mà mời cậu ấy tới, ta khọng tới sinh nhật, về sau bao giờ tới nữa!" Tư Đình nhiễn nhìn ánh mắt trêu ghẹo đó của cha, tức giận hét lớn, đủ đau lòng, cha còn cười , quả thực có nhân tính!

      "Được được, cha nhất định mời người đó tới đây, cho sinh nhật của tiểu bảo bối, nhưng con cũng phải cho cha tên của người ta chứ, nếu cha đâu mời người đó tới đây." phải ông khoa trương, nhắc tới chỗ này ông mời được người , đúng là có mấy người.

      "Lãnh Tuyệt Mị." Đây là tên mà mỗi ngày đều thầm rất nhiều lần, lạnh lùng lại làm cho muốn cùng nàng chơi chung chỗ.

      "Lãnh Tuyệt Mị? cái tên rất cá tính, giống như là bé !" ánh mắt Tư Chính Cơ có chút trở nên cổ quái, thể nào, con trai ông chỉ có sáu tuổi mà thôi. . . . . .

      " phải giống như là, mà chính xác là, Tuyệt Mị là rất xinh đẹp, con mặc kệ, dù sao bữa tiệc phải mời ấy tham gia sinh nhật của con, nếu con tới sinh nhật, hơn nữa trước đó , cha, con muốn Tuyệt Mị tự nguyện tới tham gia..., cho cha ép buộc ấy!" Nhưng biết thân phận của lão cha, rất nhiều người chỉ hướng về phía thân phận của cha mới tối với ông như vậy, nhưng muốn miễn cưỡng Tuyệt Mị tới rồi, muốn cũng nguyện ý , cùng lắm cũng tới sinh nhật thôi !

      "A, được được, cha hiểu , cha miễn cưỡng tiểu nương người ta , con chờ xem, cha tìm người ngay." Tư Chính Cơ buồn cười nhìn đứa con nhà mình, trong lòng ít nhiều gì có chút tư vị, Đình Nhiễn từ này bá đạo, tính khí cũng tốt, chọc tới vô luận là ai cũng nể mặt, nghĩ tới bây giờ lại ra như vậy, có thể khiến cho ông ghen tị ư, ai, nhìn dáng vẻ con trai như vậy rồi, chắc hẳn lớn lên về sau càng thê thảm, điển hình có vợ liền quên mẹ luôn.

      "Nhanh nhanh , cha phải khiến cho Tuyệt Mị nguyện ý tham gia bữa tiệc sinh nhật của con, con bảo đảm về sau tận lực nghe lời cha đấy!" Tư Đình Nhiễn chớp chớp mắt to, hết sức mong đợi nhìn cha mình.

      "Ha ha, tiểu tử, con làm cho cha thủ sủng nhược kinh đó (được sủng mà lo sợ), chỉ có điều vì những lời này, cha thế nào cũng phải mời người ta đến a!" Dù là con trai , ông cũng phải xem đó chút có thể khiến cho con trai coi trọng như vậy, khó khăn xem kia rốt cuộc có cái sức quyến rũ gì, khả năng hấp dẫn tiểu tử vô pháp vô thiên nghịch ngợm nhà ông.

      . . . . . .

      Sau khi để điện thoại xuống, thần sắc Tư Chính Cơ có chút nghiêm túc, nghe giọng điệu của Trầm lão sư kia, gia thế Lãnh Tuyệt Mị này hình như rất thần bí a, nhất là câu ám hiệu nhấn mạnh cuối cùng kia, họ Lãnh. . . . . . Trong cái thành phố này người của họ Lãnh cũng ít, nhưng phải là có danh tiếng , cũng chỉ có là người kia thôi. . . . . .

      Sắc mặt của Tư Chính Cơ tốt lắm, nếu như là con của người kia, ông đúng là xác định có thể mời tới được , đó cũng phải là người ông muốn mời mời được.

      Do dự lại do dự nữa, Tư Chính Cơ cầm điện thoại lên gọi số điện thoại mà giáo viên đưa cho ông ,đó là số điện thoại gia trưởng của Lãnh Tuyệt Mị để trường học liên lạc.

      Điện thoại vang lên ba tiếng mới có người nhận.

      "Lãnh Thiên Cuồng!" phải từ đợi hỏi, cũng phải là câu nghi vấn, trong ba chữ ngắn gọn là có thể cảm nhận được hơi thở cuồng ngạo này, tay Tư Chính Cơ nắm điện thoại chặt, trời ạ, đúng là người đàn ông này.

      "Xin chào, tôi là Tư Chính Cơ." so sánh với giọng của Lãnh Thiên Cuồng, giọng của Tư Chính Cơ liền có vẻ ôn hòa rất nhiều, mặc dù phải người quen, nhưng bọn ông cũng gặp mặt, hắc bạch trước mặt phân chia ở lực lượng tuyệt đối, chẳng phải trở nên ràng, người đàn ông Lãnh Thiên Cuồng này mặc dù xuất thân hắc đạo, nhưng cũng có ít sản nghiệp, nhất là bây giờ chỉnh đốn công ty mới, nếu quả thành lập, đó chính là công ty kích thước**** cực lớn vượt qua cả nước.

      ". . . . . . Có chuyện gì sao?" người đàn ông hình như trầm mặc chút, mới thở ra hai chữ, còn có thể nghe ra có tia nghi ngờ khó nén trong đó.

      "Ừ, là có chút chuyện, tôi muốn hỏi, Lãnh Tuyệt Mị quan hệ thế nào với ngài?" Loại vấn đề riêng tư này ông cũng tiện hỏi, hơn nữa lại là riêng tư của người này, nhưng vì con trai ông cũng bất cứ giá nào, hơn nữa gần đây ông cũng nghe người đàn ông này có , có vẻ bảo bối rất quý, biết là hay giả. . . . . .

      "Tuyệt Mị? Con của tôi." Lãnh Thiên Cuồng ở đầu điện thoại nhíu mày, Bí thư này hỏi Tuyệt Mị là muốn làm cái gì!

      Nghe được giọng của người đàn lại lạnh lần, Tư Chính Cơ lúng túng cười: "Chuyện là như vầy, con tôi cùng lệnh thiên kim là bạn học, Ngày mốt là sinh nhật con trai tôi , hi vọng có thể mời lệnh thiên kim làm khách, bạn ở chung chỗ chơi cũng náo nhiệt chút." Nên ánh mắt con trai tốt, hay là ánh mắt con trai hỏng bét rồi, người nào muốn chơi đùa với nhau tốt, nhất định phải tìm con nhà người đàn ông này, sơ sót cái . . . . . Tư Chính Cơ cười khổ, hết sức bất đắc dĩ nghĩ tới.

      ". . . . . . Tôi hỏi con bé, con bé muốn tôi đưa nó ." Lãnh Thiên Cuồng cũng rất kinh ngạc, thể nghĩ đến là chuyện như vậy, nhưng mà chuyện tình nha đầu kia cũng chỉ có thể để cho tự mình làm chủ, cũng được .

      "A, ha ha, con trai nhà tôi hết sức hi vọng lệnh thiên kim có thể tới, nếu như có thể chúng tôi cũng có thể phái người đón."

      Người có thể tới thế nào đều được, nhưng mà cũng dám cưỡng cầu.

      "Ừ." xong, Lãnh Thiên Cuồng liền treo lên điện thoại, đoán chừng dám treo điện thoại Bí thư cũng chỉ mình như thế rồi.

      Tư Chính Cơ cười khổ nhìn điện thoại trong tay, mặt bất đắc dĩ cười khổ, con trai à, cha tận lực, người tới hay là tới , có thể phải là ông định đoạt nữa rồi!

      . . . . . .
      Chris, Lindalinhdiep17 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Edit: xinh29

      Chương 23: Có ông là đủ rồi.

      Rất nhanh cũng đến thời điểm ăn tối, người giúp việc sau khi thông báo với Lãnh Thiên Cuồng ,sau đó định xoay người thông báo cho Tuyệt Mị bị Lãnh Thiên Cuồng lên tiếng ngăn lại, đứng dậy rồi tới phương hướng phòng ngủ của Tuyệt Mị.

      Thấy mình gõ cửa hai lần lại ai trả lời nên Lãnh Thiên Cuồng quay sang hỏi người giúp việc, lại nghe câu trả lời khẳng định tiểu thư ở trong phòng, thế tại sao lại có ai trả lời, mang theo tia hồ nghi, Lãnh Thiên Cuồng mở cửa, sau đó lại nghe trong phòng tắm có thanh nước chảy, tắm ư…vào lúc này?

      Ngồi ở giường, Lãnh Thiên Cuồng quan sát chút cái gian phòng hơi lạnh tanh này, chỉnh tề mà sạch , đơn giản mà sáng sủa, nhìn giống căn phòng của đứa trẻ chút nào, bình thường đến đều là buổi tối, cũng là lúc có Tuyệt Mị bên cạnh nên hề chú ý đến gian phòng, lúc này nhìn lại lại cảm thấy và căn phòng này đều giống nhau.

      bao lâu sau, phòng tắm truyền ra thanh mở cửa, người Tuyệt Mị chỉ khoác khăn tắm lớn bước ra ngoài… Trong nháy mắt, ánh mắt hai người giao nhau, Tuyệt Mị hơi giữ chặt lại khăn tắm nhíu mày nhìn Lãnh Thiên Cuồng, Lãnh Thiên Cuồng kinh ngạc trong thoáng chốc rồi rất nhanh phản ứng lại, tình huống này phải làm sao đây, chẳng lẽ muốn giúp mặc quần áo sao?

      Vừa nghĩ như thế, tâm tình Lãnh Thiên Cuồng lại có chút khẩn trương , mong muốn thử chút xem sao.

      Tuyệt Mị quan tâm đến tâm tình kích động của Lãnh Thiên Cuồng, cầm lấy bộ quần áo chuẩn bị sẵn rồi xoay người bước vào phòng tắm, miệng Lãnh Thiên Cuồng hơi há ra nhưng rốt cuộc vẫn gì, khỏi khổ não nghĩ, vì sao mình lại là người cha cơ chứ, chẳng phải nếu làm mẹ dễ dàng giúp bị cự tuyệt hay sao… Nghĩ đến cái từ mẹ này, ánh mắt Lãnh Thiên Cuồng khẽ run lên, phụ nữ đó căn bản xứng làm mẹ của con trai , đó phải là đối tượng lý tưởng trong cảm nhận của , chẳng qua Tuyệt Mị cũng cần mẹ , cho dù chưa bao giờ hỏi qua, nhưng tự hỏi làm gì có đứa trẻ nào mà lại muốn có gia đình trọn vẹn chứ, nghĩ tới đây, trong lòng Lãnh Thiên Cuồng khỏi có chút mâu thuẫn, áy náy…

      Tuyệt Mị lần nữa bước ra khỏi phòng tắm với bộ quần áo chỉnh tề mặc người, thấy Lãnh Thiên Cuổng như suy nghĩ gì đó nên cũng làm phiền mà thong dong nằm lên giường, đôi mắt hướng cuốn sách trong tay mà bắt đầu đọc, hành động này làm gương mặt của Lãnh Thiên Cuồng khỏi có chút đưa đám, ra lúc nha đầu này ra phát rồi nhưng muốn chờ nha đầu này chủ động thân cận nên mới tiếp tục ngây ngốc, ngờ lại phát nha đầu này lại giống như mình tưởng tượng, trong lòng khỏi cảm thất bại ê chề.

      Tròng mắt người đàn ông chuyển cái, có chút cam tâm bị lạnh nhạt, mạnh mẽ nhào tới Tuyệt Mị, muốn đè dưới thân lại ngờ Tuyệt Mị phản ứng lại rất nhanh, thân thể bé như con mèo linh hoạt trong nháy mắt liền nhảy đến khoảng khá xa, ánh mắt mang theo tia buồn cười nhìn người đàn ông nằm lỳ giường.

      Lãnh Thiên Cuồng cũng đỏ mặt mà vẫn nằm lỳ giường, vươn tay đến hướng : “Bảo bối, tới đây cho cha ôm cái.”

      Tuyệt Mị nhíu mày, cũng cự tuyệt mà tới rồi mặc cho người đàn ông ôm , khóe miệng người đàn ông có chút nhếch lên, tâm tình trong nháy mắt trở nên vui vẻ,

      “ Bảo bối, con có muốn mẹ ?” Người đàn ông rất khẽ, dường như còn có chút cam lòng.

      Đôi mắt trong nháy mắt Tuyệt Mị chợt lạnh làm cho hơi thở của khỏi hoảng loạn lên, quả nhiên trong lòng cũng có ý này? Vậy có nên rước về người mẹ cho hay … người đàn ông có chút cảm giác khó chịu, vừa nghĩ đến thế thôi mà trong lòng nhói đau rồi, , cho phép bất cứ ai thu hút lực chú ý của !

      “Buông tay.” Tuyệt Mị lạnh lùng , vì sao khi nghe người đàn ông này đến vấn đề này trong lòng lại có cảm giác thoải mái, mẹ? muốn kết hôn rồi sao? Nếu là như vậy cũng cự tuyệt, nhưng có nghĩa tiếp nhận.

      được, ta vĩnh viễn buông tay, bảo bối, con giận ta sao?” Người đàn ông thận trọng hỏi, cũng muốn có ai khác phân tán chú ý của bảo bối với , nhưng nếu bảo bối , cũng đành…

      có.” Cảm giác này phải là tức giận, cũng định thừa nhận cảm giác khó hiểu này.

      “Nhưng sao tự nhiên lại phản ứng như thế, nếu như…” Người đàn ông nóng nảy nhưng còn chưa xong bị câu của Tuyệt Mị cắt đứt!

      “Nếu như ông muốn cưới vợ, tôi cự tuyệt!” Nhưng lúc đó , bởi vì chỉ chấp thuận nhà này ngoài cơ sở có , muốn sống trong cái nhà nhiều quá người ,như vậy phải là nơi nhận định,nên rời , khi đó người đàn ông này có thê tử, có thể có đứa bé mới, trở thành người cần thiết ở ngôi nhà này.

      “Cái gì? Ta…” Lãnh Thiên Cuồng sửng sốt, lúc nào muốn lầy vợ, nhưng sau đó rất nhanh phản ứng lại, hóa ra Tuyệt Mị hiểu lầm lời , chưa kịp hết câu trong mắt lóe lên tia quyết tuyệt, suy nghĩ trong đầu làm cho khỏi có chút sợ.

      “Con nếu cự tuyệt, vậy con làm như thế nào?” tia áp lực chen vào lời của .

      “…Rời .” Trầm mặc hồi ,lại xem ra người đàn ông hết sức kiên trì chờ đợi câu trả lời của , Tuyệt Mị mở miệng ra quyết định của mình, mà khi Tuyệt Mị ra hai từ này , trong nháy mắt toàn thân người đàn ông trở nên băng lạnh!

      được rời , ta cho phép con lời như vậy, con là của ta, làm sao con có thể rời khỏi ta!” Lãnh Thiên Cuồng tức giận, lần đầu tiên trong đời lớn tiếng thế với Tuyệt Mị.

      Tại sao có thể như vậy, tại sao lại muốn rời khỏi , là của , tuyệt đối cho phép rời !

      Tuyệt Mị cũng lời nào, tại cũng muốn rời lúc này, mà rời khi người đàn ông này có thê tử, khi đó cái nhà này phải là nhà của nữa…

      “Vì sao nữa, chẳng lẽ bây giờ con muốn rời luôn sao?” Lãnh Thiên Cuồng tựa như có điểm mất lý trí rồi, cặp mắt của trở nên đỏ lên.

      có!” lần này Tuyệt Mị trả lời rất nhanh.

      có cũng đừng rời , con là của ta, ta tuyệt đối để con rời !” Người đàn ông như cũ yên lòng nhấn mạnh lần nữa.

      , nếu như ông cưới vợ tôi như cũ vẫn rời , khi đó ông có đứa bé của riêng mình cũng cần tôi nữa.” thanh Tuyệt Mị băng lãnh nhưng trong trẻo mang theo kiên trì của mình, có thể bày tỏ như vậy cũng như chứng minh rất tin tưởng người đàn ông này, chỉ đem lựa chọn giao lại cho người đàn ông này, rời hai là để ở lại, bên bên nặng muốn xem người đàn ông này lựa chọn như thế nào!

      Lãnh Thiên Cuồng trầm mặc, cũng hiểu ý tứ của Tuyệt Mị, tay nắm chặt nới lỏng ra, ánh mắt người đàn ông chăm chú nhìn Tuyệt Mị!

      “Nếu như việc cưới người thê tử làm con phải rời , cả đời ta cũng lấy vợ!”

      cần phải cam kết như thế, việc tương lai, tại thể quyết định được!” cũng chút cảm động chút nào với cam kết chỉ biết miệng.

      “Con tin ta chỉ còn cách dùng thời gian sau này để trả lời cho conthấy, hơn nữa, điều ta muốn hỏi phải ý này, ta muốn hỏi chẳng qua đơn thuần muốn biết con có cần người mẹ hay thôi, chứ phải là thê tử của ta?” cảm thấy giờ phút này nên giải thích cho hiểu.

      Đôi mắt Tuyệt Mị vốn híp lại thận trọng bỗng lóe lên tia kinh ngạc, sau đó lắc đầu cái, miệng ra câu làm trong mắt người đàn ông lộ ra ý cười…

      “Khỏi, có mình ông vậy là đủ rồi!” Đúng vậy, có mỗi mình là đủ rồi, cho cảm giác biết thế nào là gia đình, cần những người khác nữa…

      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :