1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuồng Ba - Mị Dạ Thủy Thảo (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: holytinh1707
      Beta: Rose ila

      Chương 14: Cậu bé xấu hổ

      Đối với hoàn cảnh biệt thự Tuyệt Mị rất quen thuộc, là mảnh dất nằm ở trung tâm thành phố, ở phía sau vườn hoa lớn nhất trung tâm thành phố, từ cửa sau ra ngoài là có thể trực tiếp tiến vào công viên trong thành thị, ở loại địa phương phồn hoa này, khiến Tuyệt Mị thể bội phục người đàn ông Lãnh Thiên Cuồng gan lớn kia, lại dám đem đại lượng quân hỏa chứa đựng ở chỗ này, đúng là phách lối, chỉ là biệt thự này mặc dù diện tích rộng lớn, thứ nên có đều có, nên có cũng có, nhưng vẫn là tương đối bí , bởi vì Lãnh Thiên Cuồng mua mấy tòa nhà chung quanh, hơn nữa thông qua ít thủ đoạn lấy được quyền sở hữu mảnh đất này,khiến nơi này trở thành vật sở hữu của , người bình thường căn bản cách nào tiến vào, mà số phần tử có lòng nhưng vì thủ vệ chắc chắn nên cũng chùn bước, khiến nơi này trở thành chỗ hết sức an toàn.

      Buổi chiều, Tuyệt Mị ngồi trong hoa viên đọc sách, thời tiết lạnh rồi, nhưng vẫn là ưa thích gió lạnh này, bên trong nhà khí quá buồn bực.

      "Có mệt hay , uống miếng nước thôi." Giọng của người đàn ông ở chỗ xa vang lên, là giọng của người đàn ông trung niên, mang theo phần từ ái.

      "Ừ, được." thanh khan khan, có chút dễ nghe, thuộc về bé trai thời kì đổi giọng.

      Tuyệt Mị nhíu mày cái, thích có người quấy rầy đến thanh tịnh của .

      "Nghe huấn luyện viên con gần đây lại có tiến bộ, nhất định phải cố gắng tốt, để cho ta và mẹ con thất vọng a." từ ái trong giọng của người đàn ông nhiều hơn tia nghiêm nghị, tia chờ mong, nhưng khó nghe được trong đó có chút vui sướng và kiêu ngạo.

      "Dạ." Bé trai hình như biết điều, lại hình như là lời quá nguyện ý, chỉ có hòa .

      Tuyệt Mị đứng lên, thân thể nho từ trong bụi cỏ lộ ra, đưa tới chú ý của hai người chuyện.

      "Tiểu thư!" Người đàn ông trung niên có chút kinh ngạc thăm hỏi , mặt xuất khó xử, tiểu thư thích yên tĩnh, mọi người đều biết, Môn chủ cũng hết lần này đến lần khác từng phân phó , có chút xin lỗi ở chỗ này quấy rầy thanh tịnh của tiểu thư.

      Tuyệt Mị nhìn khuôn mặt người đàn ông, rất quen thuộc, là Hoa Tượng trong biệt thự, người đàn ông thành , về phần bé trai bên cạnh , ước chừng mười sáu mười bảy tuổi chưa từng thấy qua, nhưng là con trai của người đàn ông này.

      "Mau, gọi tiểu thư, đây là con trai tôi, Tiêu Vệ Vũ." Hoa Tượng giới thiệu, tay còn đẩy thân thể đứa con cái, thúc giục , tiểu thư là nhân vật thể chọc, Môn chủ từng hạ lệnh, nếu ai khiến tiểu thư mất hứng, để cho tất cả mọi người cùng mất hứng!

      "Chào tiểu thư !" bé trai biết điều, ánh mắt cũng rất sáng, làn da màu đồng cổ tản ra ánh sáng khỏe mạnh, hướng về phía Tuyệt Mị cười có chút xấu hổ, trong ánh mắt lại khó nén tia tò mò.

      Cả Cuồng Môn có ai biết tồn tại của Tuyệt Mị, mặc dù vẫn còn rất , nhưng cũng là biết tồn tại của tiểu công chúa này, đây là bọn dùng để gọi tiểu thư, ở Cuồng Môn, Môn chủ chính là Hoàng đế,là trời của bọn , mà tiểu thư chính là công chúa của bọn họ.

      Tuyệt Mị gật đầu cái, vẻ mặt có vẻ có chút lạnh lùng, sau đó ở cái nhìn soi mói của hai cha con xoay người rời , chỉ là sau khi mấy bước rồi lại đột nhiên dừng bước, sau đó quay đầu lại quan sát bé trai Tiêu Vệ Vũ.

      "Huấn luyện viên dạy cậu cái gì?" mới vừa rồi giống như nghe được hai chữ "Huấn luyện viên" này.

      "A, võ thuật!" Người đàn ông có chút kinh ngạc, sau đó lại có chút khẩn trương hồi đáp.

      Tuyệt Mị mắt híp lai, con ngươi sáng lên, sau đó hết sức nhanh chóng chạy tới bên cạnh bé trai. . . . . . Vẻ mặt của bé trai xuất vẻ mặt hốt hoảng, có chút biết làm sao đứng tại chỗ nhìn bóng dáng xông lại.

      Đứng trước mặt bé trai, cách 30cm, Tuyệt Mị chợt dừng lại.

      "Động thủ, để tôi thử xem bản lĩnh của cậu." Nơi này người lớn tuổi chút ai dám động thủ với , chỉ cùng cọc gỗ luyện tập cũng cảm thấy nhàm chán.

      Bé trai cảm thấy hết sức khiếp sợ trợn to hai mắt, sau đó phản ứng kịp sau liền chợt lắc đầu hơn nữa lui về sau hai bước, có chút lắp : ", , , như vậy sao được!" tại sao có thể động thủ với tiểu thư, tiểu thư như vậy tinh xảo, nếu là quyền đánh hư tiểu thư, nhất định bị Môn chủ trục xuất Cuồng Môn , hơn nữa, cũng nhẫn tâm xuống tay, tiểu thư tựa như tiểu thiên sứ, chuyện lớn tiếng liền sợ hù sợ , đâu còn có thể động thủ !

      Tuyệt Mị nhìn bé trai đơn thuần trước mặt, vẻ mặt kinh hoảng, xấu hổ này để cho dễ dàng có thể biết nghĩ cái gì, chuyển cái, Tuyệt Mị dùng ngữ điệu có chút nghiêm túc : "Đây là thử thách, chẳng lẽ cậu ngay cả tôi cũng sợ sao?"

      Tuyệt Mị cũng muốn lừa dối đứa bé, mặc dù bé trai này so với cao hơn nhiều, nhưng người nào nguyện ý cùng động thủ, cũng chỉ có thể ra hạ sách này thôi, điều này làm cho nghĩ tới trước kia và những người bạn thân thời điểm chung với nhau, bốn người kia tất cả đều có thể xưng là thiên tài, chung quy lại là ngây ngốc bị lừa gạt, cho rằng luôn lạnh lùng láo, là đáng .

      Trong ánh mắt của Tuyệt Mị lên ít nhu hòa, rất cạn rất nhạt, nhưng qua được mắt của bé trai, trong nháy mắt, đứa bé cảm thấy não mình trống , chỉ còn lại nét cười thoáng qua của tiểu thư.

      Quả đấm của Tuyệt Mị mang theo sức nặng đám vào bụng của bé trai, bé trai bị đau ôm bụng, rồi mới từ trong hoảng hốt hồi hồn lại, lại thấy quả đấm khác nhanh hướng bụng của mình công tới, chỉ có thể hốt hoảng né tránh.

      bên trung niên Hoa Tượng có chút nóng nảy nhìn hai đứa bé đánh nhau, đây nên làm thế nào, là nên kéo con trai của mình, hay là nên kéo tiểu thư. . . . . . Hoa Tượng biết làm sao đứng tại chỗ, nóng nảy đầu đầy mồ hôi.

      . . . . . .
      Last edited: 21/12/14
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [ đại - Trùng sinh] Cuồng ba - Mị Dạ Thủy Thảo


      Edit: holytinh1707

      Beta: Rose ila


      Chương 15: ngày học sinh ( )


      Sau mấy hiệp liền phân ra được thắng bại, ước chừng cũng chỉ dùng thời gian phút, quả đấm của Tuyệt Mị đánh vào con mắt trái của Tiêu Vệ Vũ, Tiêu Vệ Vũ che mắt kinh ngạc nhìn Tuyệt Mị.


      Tuyệt Mị lắc đầu cái, có chút thất vọng liếc mắt nhìn nam hài này, sau đó cầm lên bên sách rời khỏi hoa viên.


      Tiêu Vệ Vũ che mắt tay để xuống, trong lòng cảm thấy hết sức khổ sở, ánh mắt kia của tiểu thư ràng là sao, để cho cảm giác mình rất vô dụng, thế nhưng lại để cho thất vọng, hơn nữa tiểu thư như vậy, thế nhưng thua bởi tiểu thư, hơn nữa võ thuật vẫn luôn là kiêu ngạo của , đây đối với đả kích lớn hết sức.


      "Con trai, con sao chứ?" Hoa Tượng nhìn con mình vẻ mặt có chút quan tâm nhiều hỏi.


      " có việc gì." Lắc đầu cái, Tiêu Vệ Vũ nắm chặt quả đấm, trong lòng thầm quyết định, nhất định phải càng thêm cố gắng học võ.


      . . . . . .


      "Nha đầu, nghe con hôm nay đánh nhau với người ta?" Vừa về tới nhà Lãnh Thiên Cuồng liền ôm Tuyệt Mị hỏi, sắc mặt có chút khó coi.


      Tuyệt Mị , chỉ là lạnh lùng nhìn Lãnh Thiên Cuồng, đây coi là cái gì, giám thị hay là quan tâm? ngày ngày làm cái gì đều cần hướng tới thông báo ư, hừ, đừng tưởng rằng biết những người giúp việc luôn giám sát cử động của , chỉ là nghĩ để ý tới thôi.


      "Đừng nóng giận, ta phải giám thị con, chỉ là quan tâm con mà thôi." Bị ánh mắt Tuyệt Mị nhìn có chút sợ hãi, Lãnh Thiên Cuồng vội vàng giải thích, nha đầu này mới sáu tuổi, đương nhiên muốn người chăm sóc tốt cho .


      "Loại phương thức quan tâm này, tôi cần!" Đừng tưởng rằng ý tốt của là đúng, cũng phải xem người khác có muốn nhận phần ân tình này .


      Sắc mặt Lãnh Thiên Cuồng trầm xuống, cánh tay ôm Tuyệt Mị nắm chặt, thanh cũng trầm thấp rất nhiều: "Ta quan tâm con, chẳng lẽ điều này cũng sai lầm sao?"


      Vì sao muốn cự tuyệt quan tâm của , còn dùng cái loại giọng lạnh lùng đó cùng chuyện, biết điều này làm cho có nhiều khó chịu sao!


      "Phương thức đúng, ông quan tâm lại làm cho tôi cảm thấy thoải mái." Như cũ là giọng lạnh nhạt, có số việc luôn kiên trì , thỏa hiệp cái từ này thể dùng ở lúc này.


      Lãnh Thiên Cuồng biết phương thức của có vấn đề gì, chỉ là quan tâm a, chẳng lẽ điều này cũng đúng ư, phương thức đúng, vậy nên dùng phương thức gì?


      Tuyệt Mị nhìn thấu nghi hoặc trong mắt Lãnh Thiên Cuồng, nhưng cũng biết nên gì, nhớ đến quan tâm của những người bạn vào sinh ra tử với , mà phương tức bọn họ quan tâm tin tưởng , cái loại hoàn toàn tin tưởng đó làm cho hoàn toàn khác sâu cùng cảm động, mà phải như quan tâm bằng cách giám thị .


      Người đàn ông cũng chuyện rồi, mặt lạnh ôm Tuyệt Mị, cả người tản ra loại hơi thở người lạ chớ tới gần, Tuyệt Mị đối với thái độ trầm mặc này của có loại cảm giác phiền não, giùng giằng muốn thoát khỏi ngực của , nhưng người đàn ông cũng cho phép, như cũ cố chấp ôm Tuyệt Mị, kiên trì nhưng cũng quên dịu dàng, như cũ nhớ nên dùng lực làm đau .


      Mãi cho đến lúc ăn cơm tối, hai người cũng duy trì loại khí im lặng này, có ai mở miệng chuyện trước, cho đến lúc người giúp việc tới cho bọn biết cơm tối làm xong.


      "Aizz, tiểu nha đầu, đừng nóng giận." Người đàn ông thở dài tiếng, mang theo bất đắc dĩ, cũng thỏa hiệp , tựa như có lẽ đem thỏa hiệp làm thành thói quen, gặp được , thế giới của cũng xảy ra thay đổi, quá khứ kiên trì bị đảo lộn hoàn toàn, rất bất đắc dĩ với , nếu thích, vậy tất nhiên thể làm.


      có đổi mặt, cũng có động tác dư thừa gì, nhưng trong nháy mắt khi tiếng thở dài của vang lên, lãnh khí phát ra quanh thân Tuyệt Mị hình như trong nháy mắt liền dần dần mà biến mất hẳn rồi.


      " thôi, ăn." Người đàn ông hình như cũng cảm thấy biến chuyển của Tuyệt Mị, ngữ điệu càng thêm ôn hòa , ôm lấy tiểu Tuyệt Mị hướng bàn ăn tới, đứa này quá nguyện ý chuyện, luôn là lạnh lùng, nhưng chỉ cần tỉ mỉ cảm thụ, là có thể nhận thấy được biến hóa trong cảm xúc của , giống như là tại, nha đầu này còn tức giận.


      Bữa ăn tối khí cũng tệ lắm, Lãnh Thiên Cuồng cũng còn hỏi về chuyện đánh nhau nữa, ra nguyên nhân cũng có thể đoán được, căn cứ miêu tả của người hầu kia, là nha đầu này ngứa tay muốn tìm người tỷ thí chút, ai, cái tiểu nương mới thế học bạo lực rồi sao, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy còn tưởng rằng đứa bé trầm tĩnh đó, ai biết chung đụng lâu lại cảm thấy đứa này xem ra lạnh lùng, thực tế cũng trong xương lây dính phần bạo lực, thích súng ống, thích võ thuật, quả chính là Tiểu Bạo Lực gia.


      . . . . . .


      Có tiền dễ làm chuyện, có quyền thế càng thêm dạng, mặc dù qua thời gian nhập học, nhưng lúc Lãnh Thiên Cuồng ra lệnh tiếng, thư thông báo nhập học của Tuyệt Mị 3 ngày đến, hơn nữa còn là trường tiểu học tốt nhất, nghe bên trong là những đứa bé của nhà có quyền có thế, chỉ là, những người này tụ chung chỗ cũng phân làm Tam Lục Cửu Đẳng[*] .

      [*]Tam đẳng cấp là loại kém cỏi nhất, cũng bình thường nhất.Lục cấp bậc là thế giới lực trung thượng cấp


      "Vứt bỏ, tôi tuyệt đối muốn!" Tuyệt Mị chỉ vào ít đống đồ vật giường ! Cũng hơn tháng, người đàn ông này còn biết ghét màu sắc này sao!


      "Nhưng ngươi phải học a, thư xác nhận ?" Lãnh Thiên Cuồng giống như nghi ngờ hỏi, trong mắt có thoáng ý cười.


      "Vứt bỏ!" ghét màu hồng!


      "Ha ha ha, sớm biết con thích, này, đây mới là đưa cho con, thích ?" qua Lãnh Thiên cuồng liền tới bên trong ngăn kéo, từ đó lấy ra mộ bọc sách khéo léo màu xanh dương nhạt, rất tinh xảo Điển Nhã.


      Tuyệt Mị như cũ cau mày, nhưng mím môi, cũng ra cự tuyệt, hối hận cái từ này rất ít xuất tại trong sinh hoạt của , chỉ là tại. . . . . . có thể cự tuyệt việc học sao?


      "Cái này cũng ưa thích sao?" Lần này Lãnh Thiên Cuồng có thể cảm thấy thất vọng, tự mình chọn lựa làm cho đấy. . . . . . Còn có vở cùng bút. . . . . .


      "Cũng may, để vậy ." Vì thấy ánh mắt người đàn ông kia mong đợi, cũng nguyện ý ra cự tuyệt, nhận lấy bọc sách, Tuyệt Mị hi vọng ngày mai quá hỏng bét, tiểu học a. . . . . . Như qua, đúng là chưa từng học, trước kia cũng từng muốn trường học, nhưng bởi vì có tiền phải xen lẫn đầu đường, nhớ đánh bao nhiêu chiếc giày (“trường chiếc” biết có phải là giày nữa), bản lĩnh của càng ngày càng linh hoạt, cuối cùng bởi vì chuyện mà tiến vào đến căn cứ liên hiệp cố học bổ túc, mặc dù mực tiếp nhận học bổ túc, nhưng lại chưa bao giờ thể nghiệm qua cuộc sống trường học, lần này xem như loại trải nghiệm mới lạ vậy.


      Tuyệt Mị coi như là an ủi mình!


      . . . . . .


      Lời tác giả: Cám ơn mọi người nhắn lại ủng hộ, Thủy Thảo cố gắng viết, oán trách nho bộc lộ, đặt tên mỗi chương cái chuyện đau khổ a!
      Last edited: 21/12/14
      Chris, roseilalinhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: zin zin zin
      Beta: Roseila

      Chương 16: học sinh nho

      "Hôm nay giáo giới thiệu cho mọi người bạn học mới, tên của bạn ấy gọi là Lãnh Tuyệt Mị, là bạn rất đẹp ,mọi người vỗ tay hoan nghênh." xong giáo viên liền dẫn đầu vỗ tay, ngồi phía dưới đống người bạn cũng hưng phấn vỗ tay.

      "Bạn học Tuyệt Mị, bạn cũng cùng mọi người hai câu ." Tiếng vỗ tay bình thường, giáo viên hết sức từ ái hướng về phía Tuyệt Mị .

      Tuyệt Mị đứng ở bên bục giảng, biểu lộ lạnh lùng có chút vặn vẹo, khóe mắt co giật nhìn những đứa bé phía dưới kia, sau đó ở trong lòng tự với mình nhất định phải tỉnh táo, sóng to gió lớn cũng để cho thay đổi sắc mặt, tại sao có thể sợ đống đứa bé này chứ.

      "Xin chào các bạn." thanh trong suốt đơn giản mà lạnh nhạt, xong liền lạnh lùng nhìn giáo viên của , ý rất ràng, đến đây chấm dứt, có chút kiên nhẫn rồi.

      Giáo viên bị ánh mắt của Tuyệt Mị nhìn toàn thân lạnh lẽo, vì biết mình e ngại ánh mắt của đứa bé.

      "Giáo viên, em ngồi nơi nào?" Nhìn giáo sững sờ tại chỗ, Tuyệt Mị mở miệng nhắc nhở.

      "A, ngồi ỡ chỗ. . . . . ." Giáo viên còn chưa tỉnh táo trong cảm xúc khiếp sợ kia.

      Ở trong lòng Tuyệt Mị thở dài, mình tìm được chỗ ngồi, cũng chỉ có chỗ trống ở cuối cùng trong góc, hình như lúc này giáo viên cũng phản ứng lại, theo ánh mắt của Tuyệt Mị nhìn, cũng nhìn thấy cái chỗ ngồi kia, sau đó nghĩ tới hiệu trưởng trước cố ý dặn dò, khiến nhất định chăm sóc tốt đứa bé này, ngàn vạn lần thể lỗi công tác, điều này làm cho rất kỳ quái, dù sao đứa bé có thể tới nơi này học đều phải là người nhà thường, nhưng đáng giá hiệu trưởng giao phó thận trọng thế này đúng là có mấy người.

      Tuyệt Mị về phía cái ghế trống cuối cùng.

      "A, bạn học Tuyệt Mị, cho em đổi lại chỗ ngồi đó. . . . . ." Lời của giáo viên còn chưa hết, Tuyệt Mị đứng ở trước cái bàn kia, sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn giáo viên, ngồi xuống, để ý tới cái khác nữa.

      Giáo viên cười xấu hổ, nhưng cũng dám thêm cái gì, chỉ có thể hắng giọng bắt đầu giảng bài, mặc dù là giáo viên, nhưng nơi này tùy tiện lấy ra học sinh cũng quan trọng hơn so với ,ai cũng dám đắc tội, huống chi là hiệu trưởng học sinh cố ý phân phó ai đó, bây giờ giáo viên chịu nổi a, nhất là khi bọn này là học sinh quí tộc của giáo viên, càng thêm khó khăn a.

      ......

      Tuyệt Mị ngồi ở ghế, ánh mắt lạnh nhạt lộ ra tia vui, nội dung bài giảng mà giáo viên đưa đối với là hết sức ngu ngốc, nghe chút hứng thú cũng có , học sinh tiểu học, danh từ buồn cười thế nhưng cũng rơi vào người của , mà còn càng thêm ngu ngốc có rời , nghĩ tới đây khỏi nghĩ đến chuyện buổi sáng xảy ra, người đàn ông kia cứ muốn đưa học, đồng ý là người đàn ông kia bày ra bộ mặt uất ức, giống như làm chuyện gì có lỗi với , làm tâm tính vốn lạnh nhạt cũng phải bị khuấy động vì , cuối cùng vẫn phải đồng ý để người đàn ông kia đưa học, làm cho có cảm giác mình là đứa bé, được cha đưa học. . . . . .

      Cha, danh từ xa lạ với , đối với danh từ này còn ấn tượng, nhưng lúc đó tay người đàn ông ôm , tay giúp cầm túi sách đưa học, trong lúc bất chợt nghĩ thấy từ này bị quên lãng từ lâu, cũng lần đầu tiên nhìn thẳng quan hệ giữa và người đàn ông , ở trình độ nào đó tin tưởng , cũng đón nhận mang tới tình cảm ôn nhu, chỉ là, hình như có cách nào coi tồn tại như làm cha ,nếu như nhất định có quan hệ, có lẽ có thể coi như là bạn bè hoặc là. . . . . . trai.

      Trong lúc bất chợt mắt, Tuyệt Mị híp lạnh lẽo,cầm lên cục giấy mặt bàn ném.

      Cục giấy đó ném trúng đứa con trai trợn to hai mắt, Tuyệt Mị thấy trong đôi mắt xuất vẻ bội phục, khóe miệng co giật, ra là luân lạc tới kính nể của đứa nhóc sáu bảy tuổi.

      " chiêu của bạn là lợi hại a, luyện thế nào thế?" Đứa bé trai kia giọng hỏi, vừa còn vừa chuyển cái ghế ngồi, hướng đến gần Tuyệt Mị.

      Tuyệt Mị mặt lạnh lời nào, thế nhưng đứa con trai xem ra hết sức chấp nhất,như cũ ngừng hỏi, giáo viên bục giảng cũng chú ý tới tình huống của nơi này, giọng nâng lên chút : "Các bạn học phải chú ý nghe giảng, có chuyện gì sau khóa lại ."

      Giáo viên trông nom quản lí, thế nhưng tiểu tử trực tiếp liền coi thường, như cũ quấn Tuyệt Mị hỏi.

      Tuyệt Mị có chút cảm thấy phiền, lạnh lùng trợn mắt nhìn đứa bé trai kia cái, trong nháy mắt bé trai câm miệng, bộ dáng trợn to hai mắt hết sức kinh ngạc.

      "Câm miệng, nếu đánh cậu!"

      Thế giới an tĩnh, nhưng Tuyệt Mị lại càng thêm bất đắc dĩ, bởi vì mặc dù đứa bé trai kia ra, nhưng vẫn hai mắt trợn to nhìn chằm chằm Tuyệt Mị, giống như là bị chủ nhân trách phạt, là giống chó com mới đúng.

      Sau giờ học, đứa bé trai kia liền nhích lại gần, vây quanh Tuyệt Mị,dáng vẻ muốn cái gì rồi lại dám mở miệng.

      Tuyệt Mị nhìn cái, từ chối cho ý kiến, nhưng trong lòng đối với quan sát nhạy bén của đứa hết sức tán thuởng.

      "Tớ tên là Tư Đình Nhiễn, là đại ca nơi này, về sau cậu cùng tớ chơi đùa có được hay , có tớ bảo bọc có người dám bắt nạt cậu đâu, nếu ai bắt nạt cậu tớ liền giúp cậu đánh người đó!" qua bé trai còn quơ quơ quả đấm, vẻ mặt lộ ra tia hung ác.

      Tuyệt Mị buồn cười, ra là" đại ca" tiểu học , cũng biết đại ca này có giống "đại ca" lớn nhà .

      "Nha, cậu cười, xinh đẹp!" Bé trai lộ ra nụ cười vui mừng, chỉ vào mặt của Tuyệt Mị , sắc mặt Tuyệt Mị trong nháy mắt xụ xuống, ngày trước, trước mặt người xa lạ bao giờ để lộ tâm tình, nhưng bây giờ càng ngày càng tự nhiên biểu lộ tâm tình, nhất là ở trước mặt người đàn ông kia. . . . . .

      "Lại cười, cười cái , cười cái nữa là dễ nhìn nhất." bé trai cũng xụ mặt khen ,quấn Tuyệt Mị .

      "Câm miệng!" chịu nổi bé trai om sòm, Tuyệt Mị lạnh lùng quát tiếng, bé trai nhất thời ngậm miệng lại, chỉ dùng ánh mắt uất ức nhìn chăm chú vào Tuyệt Mị.

      hung dữ, nhưng là xinh đẹp, muốn cùng chơi với a. . . . . . trong lòng bé trai có chút uất ức nghĩ đến . . . . .
      Chris, roseilalinhdiep17 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      p/s: Sr mọi ng` vì đợi chương lâu, vì cuối cấp nên hơi bận, tết này du lịch nên cũng chả có thời gian ^^

      Chương 17: Thời gian bữa trưa

      Trường học quý tộc tự nhiên cũng có phòng ăn Quý tộc , chỉ là đây đối với những người khác mà đó là vật chất của thùng rỗng kêu to , tỷ như vật chất của Tuyệt Mị vậy, còn chưa tới buổi trưa, có người giúp việc chờ ở ngoài cửa, chuông tan học vừa vang lên, muốn ăn nên đến phòng ăn, mang cơm ở lại trong phòng học, Tuyệt Mị là thuộc về người thứ hai, chỉ là phải mang cơm, là có đưa cơm.

      "Tiểu thư, bữa trưa của ." Đưa cơm chính là đầu bếp của biệt thự, mặc toàn thân là tiểu đồng phục màu đen, mới nhìn giống như quản gia người quý tộc, hấp dẫn phần lớn ánh mắt, nhất là thái độ cung kính này, càng làm cho học sinh ở lại trong phòng học kinh ngạc nho phen.

      Tuyệt Mị mặt lạnh ăn bữa trưa của mình, nhìn ánh mắt thăm dò chung quanh .

      ra đặc biệt có người tới đưa cơm cũng ít, giống như là bé trai học ném cho Tuyệt Mị cục giấy cũng có người đàn ông trung niên tới đưa.

      Chưa ăn hai cái, Tuyệt Mị cũng cảm thấy người đứng ở bên cạnh bàn.

      "Tớ có thể cùng cậu ăn cơm trưa với nhau , tớ đây có món con cua lớn ngon lắm đó." giọng của bé trai mang theo mùi vị lấy lòng.

      "Tôi ăn." Tuyệt Mị cũng ngẩng đầu .

      Trong nháy mắt gương mặt của bé trai liền sụp đổ, mặt gười giúp việc tới đưa cơm khiếp sợ nhìn . . . . . . lúc nào tiểu tổ tông này dùng qua loại giọng này chuyện với người ta a, hôm nay là mặt trời mọc từ hướng tây à.

      Ngược lại người giúp việc bên tới đưa bữa ăn vì Tuyệt Mị, tròng mắt chuyển lòng vòng, đem chuyện này ghi tạc chú ý trong lòng, Môn chủ phân phó để cho xem tiểu thư ở chỗ này thích ứng hay thích ứng, có cái địa phương cần chú ý gì, bé trai này nhìn dáng dấp cũng phải là đứa bé nhà thường, biết có bắt nạt tiểu thư hay , ách. . . . . . Đoán chừng nơi này người nào có thể khi dễ tiểu thư, tiểu thư cũng phải là đứa bé bình thường.

      "Vậy cậu có thích ăn nấm hương hay , tay nghề đầu bếp nhà tớ rất tốt, thức ăn cũng ăn rất ngon đó." Bé trai buông tha tiếp tục , còn tuổi hết sức hiểu được ý tứ kiên trì.

      Tuyệt Mị lời nào, tiếp tục ăn cơm, bé trai buông tha, tiếp tục : "Nếu cậu nếm thử con cá chút này được , thịt bò ăn rất ngon, cha tớ ăn nhiều trở nên thông minh." Bé trai xanh xao nhìn trong mâm của mình chút, lại lựa dạng hỏi.

      ". . . . . . Cậu phải thích ăn cá ư, ăn thịt dê này có được hay ?" chiếm được câu trả lời sắc mặt bé trai hết sức khó coi rồi, nhưng vẫn là buông tha tiếp tục hỏi, tại sao phản ứng tới , nhiều người muốn cùng chơi với như vậy, đều để ý , vì sao muốn chuyện với , còn mặt lạnh giống như rất ghét .

      Bé trai có chút đau lòng, chỉ là tính khí chịu thua cũng dâng lên, nàng càng để ý , liền nguyện ý tìm chuyện. . . . . . Chỉ là, Tuyệt Mị nuông chiều sao? Đáp án dĩ nhiên là !

      "Có phiền hay , cậu là con vịt ư, om sòm vậy!" ghét hoàn cảnh ồn ào , nhất là thời điểm dùng cơm.

      Sắc mặt của Tuyệt Mị rất lạnh, giọng lạnh hơn, chỉ có là bé trai có chút sợ, hai đại nhân cũng chấn động toàn thân.

      "Tớ, tớ. . . . . ." Bé trai thưa dạ thốt nên lời, tay bưng hộp cơm có chút run, sắc mặt uất ức ràng như vậy, mắt cũng có chút hồng, chỉ là cũng may, khóc.

      " ra ngoài." Tuyệt Mị chỉ vào bé trai rồi về phía cửa phòng học , ghét người khác khóc, tốt nhất là bé trai này đừng khóc ra ngoài, nếu cũng dám bảo đảm có phải dùng bạo lực giải quyết vấn đề hay .

      " . . . . ." người giúp việc đưa bữa ăn này vì bé trai thấy được, đây là thiếu gia nhà mình, là tiên sinh thích, cũng thể khiến thiếu gia bị bắt nạt, ra người giúp việc này cũng cảm thấy hết sức ngạc nhiên, lại thiếu gia cũng chỉ bắt nạt người, nào có người khi dễ phần của , ngược lại tại khuôn mặt nhắn uất ức, khiến cho người ta nhìn đau lòng, ra là thiếu gia cũng có thời điểm bị xem a.

      "Câm miệng, ra ngoài." thời điểm người giúp việc bé trai ở còn chưa kịp bị rống to, khí thế kia nhưng giống với Tuyệt Mị lúc chuyện, rống người giúp việc ngay lập tức ngậm miệng.

      Rống người giúp việc xong rồi , Tiểu Nam Hài quay đầu lại nhìn về phía Tuyệt Mị, ánh mắt vô cùng buồn bã, sau đó suy nghĩ chút, cầm lên sữa tươi bàn mình đặt ở bàn Tuyệt Mị, "Đây là sữa tươi, đối với da rất tốt, uống có thể trở nên xinh đẹp hơn."

      xong đứa bé trai kia đợi Tuyệt Mị phát tác, liền thản nhiên ra khỏi phòng học, trong phòng học mảnh an tĩnh, bạn học ở lại ăn cơm trong phòng học liền trợn to mắt nhìn màn này, Tuyệt Mị lạnh lùng trừng, mới khiến cho những đứa bé kia thu hồi ánh mắt, thậm chí người nhát gan liền mù quáng tại chỗ, trong phòng học an tĩnh ăn cơm, người dám lời nào.

      . . . . . .

      "Trầm lão sư, nghe tới lớp của rất lợi hại?"

      "Nào chỉ là lợi hại, biết Tư Đình Nhiễn phải , tại quả tựa như tiểu đệ của bé, ánh mắt của bé kia liền ngoan vô cùng." Người phụ nữ được gọi là Trầm lão sư có chút tư vị, lại giáo viên ghen tỵ học sinh của mình rất đúng, nhưng bé kia chính là khiến cho người ta ghen tỵ, lúc nào ánh mắt của có thể khiến những học sinh kia ngoan như vậy là tốt, aizz, giáo viên như này có uy nghiêm rồi.

      "Chậc chậc, đây đúng là kỳ quái, cũng có ngày Tiểu Bá Vương bị người làm sợ hãi ."

      "Đúng vậy a, chỉ là Tiểu Bá Vương, tại cả lớp học của chúng ta đều sợ bé, nhưng mà điều này cũng tốt, chỉ cần có bé ở lớp chúng ta kỷ luật tốt." Đây cũng là nơi khiến cho cảm thấy vui mừng nhất, tại những thiên kim thiếu gia này trong lớp, ai sợ Lãnh Tuyệt Mị, hơn nữa vừa hộ tống Tiêu Vệ Vũ , càng thêm ai dám trêu chọc, đứa bé cũng biết bắt nạt kẻ yếu đó a.

      "Nghe thân phận của đứa này cũng rất tầm thường, có thể tiết lộ chút ?" câu hỏi này giáo viên hết sức tò mò mà hỏi.

      " phải là thể, mà là tôi cũng biết, hiệu trưởng chỉ là khiến cho tôi chăm sóc con bé tốt, tôi hỏi hiệu trưởng gia thế của con bé, hiệu trưởng cũng chỉ nghiêm túc tiện tiết lộ, trở nên vô cùng thần bí, nhưng tôi cảm thấy được thân phận này nhất định thấp, lúc hai tiểu tử Tư Đình Nhiễn và Tạ Giai Bảo này nhập học cũng có được loại đối xử này a." Tư Đình Nhiễn là con trai của Bí thư Tỉnh ủy, nghe Bí Thư Tỉnh Ủy này có bối cảnh hắc đạo, mà Tạ Gia Bảo còn lại là con trai nhà Phó Thị Trưởng, đều là con cháu nhà phái nhân vật thực lực đời sau, nhưng ngay cả như vậy, hiệu trưởng cũng còn thêm cái gì.

      "Vậy là kỳ quái , đứa bé kia tên gì?"

      "Lãnh Tuyệt Mị, tên tuổi rất ngầu đó." Tựa như cá tính của bé kia, Trầm lão sư khỏi nghĩ đến tầm mắt lạnh lẽo lạnh nhạt này , nhất thời có chút cảm thấy lạnh.

      "Lãnh. . . . . . Lãnh Tuyệt Mị, họ Lãnh vô cùng ít đó, quyền quý. . . . . . A, phải là cái Lãnh gia đó chứ?" Trong lúc bất chợt giáo viên kia trợn to hai mắt, hết sức kinh ngạc nhìn Trầm lão sư.

      "Lãnh gia? Cái Lãnh gia nào. . . . . . hả, phải là. . . . . ."

      "Đúng là nó, họ Lãnh nổi danh nhất nơi này của chúng ta cũng chỉ có người kia."

      Trầm lão sư nghe được lời của giáo viên kia, nhất thời sắc mặt có chút trở nên tái nhợt, nếu quả như là đứa bé của người đó. . . . . . Trời ạ, có thể cầu đổi lại lớp hay hả!

      . . . . . .
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Ôn tình cảm động

      "Nha đầu, con học được mấy ngày rồi, cảm giác như thế nào?" ghế sa long trong phòng khách, Lãnh Thiên Cuồng ôm Tuyệt Mị quan tâm hỏi.

      "Hoàn hảo." Chỉ là đổi cái nơi đọc sách, đối với có ảnh hưởng quá lớn.

      Lãnh Thiên Cuồng tay trái vuốt ve tóc dài mềm mại của Tuyệt Mị, trong ánh mắt có thoáng nét cười, nha đầu này có thể hoàn hảo chính là ngoài dự đoán và suy nghĩ của , cho là nha đầu này cự tuyệt học, bây giờ nhìn lại thấy năng lực thích ứng của nha đầu này rất mạnh.

      "Hoàn hảo là tốt rồi, nếu như có cái gì thích có thể ta biết, cần uất ức mình." Mặc dù biết Tuyệt Mị thể nào chịu khi dễ, nhưng đứa bé của mình ở bên ngoài, ít nhiều gì cũng rất yên tâm, hơn nữa nha đầu này lại để cho phái người theo, cũng chỉ có thể dài dòng nhiều mấy câu.

      "Ừ." Tuyệt Mị trong đầu thoáng qua bóng dáng bướng bỉnh, luôn muốn đến gần buông tha, lúc đầu om sòm về sau lại an tĩnh, khuôn mặt nhắn đáng thỉnh thoảng thay đổi uất ức, thỉnh thoảng tràn đầy chờ mong, lại như cũ dễ dàng để cho cảm thấy đáng , sau lưng lại mặt hắc ám, làm cho khỏi cảm thán, vô luận là kiếp trước còn là kiếp này, hình như luôn hấp dẫn người như vậy ở chung quanh, bề ngoài hiền hòa, sâu trong lòng luôn nhẫn những ý nghĩ đen tối, cách nào tẩy rửa, chỉ là phúc hắc như vậy dễ dàng lộ ra ngoài, thời điểm gặp nguy hiểm, hoặc bị cái gì đó xúc động mới có thể kích thích phần phúc hắc trong lòng.

      . . . . . .

      Liên tiếp mấy ngày, Tuyệt Mị cũng phát người đàn ông kia trở về đặc biệt muộn, đây là bọn họ ở chung chỗ sau hơn ba tháng lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa xem mặt nam nhân kia có vẻ mệt mỏi, hình như là có phiền toái gì, hơn nữa còn là phiền toái , nếu cũng làm cho khuôn mặt Cuồng Ngạo tăng thêm phần bất đắc dĩ.

      Chẳng biết tại sao, Tuyệt Mị chính là thích thấy vẻ mặt bất đắc dĩ này của , đó khác với bất đắc dĩ của , như vậy bất đắc dĩ khiến cảm thấy thoải mái.

      Kim chỉ giờ hướng vị trí chính giữa, lại trôi qua mười hai giờ, nhưng lại như cũ chưa có trở về, Tuyệt Mị nhắm mắt lại giống như là ngủ thiếp , nhưng mà chút buồn ngủ cũng có. . . . . .

      Cửa bị nhàng mở ra, sau đó là hơi thở quen thuộc của đàn ông, Cuồng Ngạo mang theo kín kẽ, trong trầm ổn lộ ra đường hoàng, cần mở mắt Tuyệt Mị cũng biết người tới là người nào, bởi vì dạng tình huống này quá quen thuộc, mỗi đêm người đàn ông kia vào phòng , sau đó lưu lại nu hôn. . . . . .

      Người đàn ông vào liền nhàng ngồi ở bên giường, dùng đôi tay có vết chai sửa lại chăn cho Tuyệt Mị chút, sau đó ấn xuống nụ hôn trán Tuyệt Mị.

      "Ngủ ngon, bảo bối của ta." Mệt chết , liên tiếp mấy ngày cũng hề nghỉ ngơi tốt, nhưng suy nghĩ muốn sang đây xem cái, là bảo bối của , là tiểu thiên sứ của , hình như vừa nhìn thấy ưu sầu gì cũng còn, mệt nhọc mấy ngày nay cũng nhõm rất nhiều.

      Đứng dậy muốn rời khỏi, vạt áo bị bắt lại, có chút kinh ngạc quay đầu, liền thấy được tròng mắt trong suốt làm thích dứt, thời điểm ngủ giống như là Thiên Sứ lạc đường, nhưng lúc tỉnh lại là ánh mắt nữ vương, ánh mắt kia xoay tròn vầng sáng làm cho người ta dám nhìn thẳng, rồi lại bị nó hấp dẫn sâu, cho dù mỗi ngày đều có thể thấy , lại như cũ sợ hãi, vì sao ánh mắt như thế xuất người đứa bé.

      "Là ta đánh thức con sao?" Người đàn ông lại ngồi trở lại giường, giọng hết sức dịu dàng, chừng mấy ngày cùng chuyện, rất nhớ thanh lành lạnh của .

      " có." căn bản có ngủ tại sao là đánh thức.

      "Con còn chưa ngủ?" có chút kinh ngạc mà hỏi.

      ". . . . . ." muốn trả lời, Tuyệt Mị ngồi dậy, bởi vì mặc đồ ngủ mà lộ ra da thịt trắng nõn, óng ánh trong suốt, nhưng bởi vì nhiệt độ trong phòng mà cảm giác có chút lạnh, mùa đông rồi, tuyết phía ngoài cũng xuống tầng.

      "Đắp chăn vào , bên ngoài lạnh." đem Tuyệt Mị bao vào trong chăn, sau đó ôm đến người của mình, chừng mấy ngày hề ôm , tại cảm thụ mùi của , tốt.

      Bị ôm vào trong ngực Tuyệt Mị nhìn , sau đó giùng giằng đưa ra tay, muốn cái gì, nhưng còn chưa kịp cảm thấy bàn tay mềm mại tản ra nhiệt độ dặt ở giữa giữa hai lông mày của .

      "Đừng cau mày, khó coi." Tuyệt Mị thích thấy nét mặt ủ dột đó của

      sửng sốt, ngay sau đó nắm tay bé của Tuyệt Mị nhét vào trong chăn ấm áp.

      "Tiểu nha đầu, con quan tâm ta sao?" cảm thấy ra được vui vẻ, động tác nha đầu này san bằng chân mày cho làm cho cảm động muốn khóc. . . . . . Từ đến lớn, cho dù là mẹ quan tâm cũng có xúc động tim của như vậy, cảm giác đó là loại quan tâm lạnh lùng, chưa bao giờ cảm thấy tia chân thành, còn có cha nhìn như hành động quan tâm, đều là dối trá như thế, hình như là vì giá trị về sau của nên mới hành động như thế, giống như là vì được cái gì, chỉ có nha đầu này, để cho cảm thấy chân thành.

      Hai mươi hai tuổi, tuổi phức tạp, người bình thường vẫn còn ở đại học, Lãnh Thiên Cuồng tốt nghiệp trở thành lão đại trong tổ chức hắc đạo, đối thủ của hoặc là bạn bè quen biết , cũng bởi vì thủ đoạn và tác phong làm việc của mà quên mất tuổi , thậm chí bao gồm chính cũng cảm thấy đủ thành thục khi đối mặt tất cả, cũng trong đêm yên tĩnh, lại có loại ôn tình cảm động ở bên trong, nhịn được rơi xuống giọt lệ.

      Có chút đờ đẫn nhìn ngón tay mình, động tác lau mặt khiến cho kinh ngạc, nhàng liếm, tư vị mặn mặn chát chát, là tư vị chưa bao giờ thưởng thức qua.

      "Đừng khóc. . . . . ." Có loại kích động, muốn ôm ngời đàn ông rơi lệ này, để ý thời tiết rét lạnh, Tuyệt Mị đưa ra cánh tay có chút gầy của chính mình ôm lấy .

      Lần đầu tiên, nếm được tư vị nước mắt, hơn nữa còn là người cha của mình

      "Bảo bối, con là món quà ông trời mang cho ta, đồng ý ta, vĩnh viễn đều xa cách ta, được ?" Chưa bao giờ sợ cái gì đó bị mất , nhưng nếu để cho thể nghiệm qua loại ôn tình này, xin cần lấy lại, có được rồi lại mất chính là loại khổ sở hành hạ.

      ". . . . . . Tốt." Cam kết,nếu lúc này đồng ý cam kết như vậy, chính là đời thế, trừ phi người đàn ông này khiến cho rời . . . . . .
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :