1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuồng Ba - Mị Dạ Thủy Thảo (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: holytinh1707
      Beta: Rose ila


      Chương 9: Biến hóa

      "Xấu hổ quá, mặc dù rất muốn cùng con xem sân huấn luyện đó chút, nhưng có việc cần ta xử lý ngay bây giờ, ta để Lôi Đình đưa người về trước được , chờ thêm hai ngày ta lại dẫn con ." mặc dù trong lòng Lãnh Thiên Cuồng hết sức tức giận, nhưng vẫn giữ khuôn mặt hòa hoãn với Tuyệt Mị, nét mặt xin lỗi làm người ta đành lòng trách móc.

      "Huyết độc là vật gì?" Tuyệt Mị hơi nhíu lông mày, cái từ này khiến cho liên tưởng đến cái gì đó tốt.

      ". . . . . . Này, con còn . . . . . ." Lãnh Thiên Cuồng do dự , bố của chính là đại ca xã hội đen , mà dựa cơ sở của bố đưa Cuồng Môn phát triển mạnh mẽ, vì lấy được quyền lợi tuyệt đối, chỉ cần có thể kiếm được toàn bộ tiền buôn bán, Nhất Tương Công Thành Vạn Cốt Khô(*),sau lưng thành công của có vô số máu tươi và nước mắt, nhưng chưa từng áy náy hay chột dạ , có ai có thể dao động bước chân tiến tới của , cho dù là đạp vô số thi thể, chỉ là bây giờ nhìn lên bé lạnh lùng trước mặt này, thế nhưng lại có loại tâm tình hoảng loạn, biết là vì cảm thấy chột dạ, hay muốn cho biết làm những chuyện xấu gì.

      (*)(Nghĩa đen) ông tướng đến khi công thành danh toại dẫn đến cả vạn bộ xương binh lính chết khô. (Đây là câu cuối trong bài thơ thất ngôn Kỉ Hợi tuế nhị thủ của Tào Tùng, đời Đường).
      (Nghĩa bóng) Lời phê phán tai họa của chiến tranh, bên nào cũng mất bao người chết trận.


      để cho có loại cảm giác chột dạ này, cũng đánh thức phần lương thiện trong .

      " cần phải lấy cái cớ qua loa buồn cười này đối với tôi , ông phải muốn thôi, nhưng ngàn vạn lần đừng để cho tôi nghe được câu này, tôi thích!" thích, hết sức thích, ghét người đàn ông này dùng cái cớ buồn cười này đuổi , phải là trẻ con.

      " xin lỗi!" Chưa bao giờ hướng người nào tạ tội, thốt ra lời xin lỗi, lại cảm thấy những lời này quá , đủ để biểu đạt áy náy trong lòng , bởi vì nhìn ra trong cặp mắt lạnh nhạt kia là chán ghét và vui, điều này làm cho khổ sở.

      Nghe lời xin lỗi lòng của Tuyệt Mị cũng cảm thấy phản ứng của mình có chút quá đáng, mặc dù tâm trí của nàng phải đứa trẻ, nhưng bây giờ quả là bộ dáng của đứa bé, hơn nữa tâm tình quá mức bất an phải cố gắng giữ tỉnh táo, có chút luống cuống, này giống , kiếp trước tâm tình của rất ít khi biến hóa như thế.

      " sao." nên bình tĩnh lại, người đàn ông này rất vô tội. . . . . . Tuyệt Mị khẽ cúi đầu, bộ dáng kiểm điểm.

      Chỉ là, lại hiểu nhầm phản ứng của , cho là trong lòng vẫn còn khổ sở, trong lòng tránh khỏi nhói đau, nắm chặt tay Tuyết Mị, giọng càng thêm ôn nhu : " xin lỗi, về sau ta bao giờ như vậy nữa, đừng khổ sở, con khổ sở ta cũng khó chịu ,con muốn biết cái gì ta đều cho con biết, có được hay ?"

      nên dùng cái cớ qua loa như vậy với Tuyệt Mị, thông minh như Tuyệt Mị làm sao hiểu chứ, thời điểm hai người bọn họ ở chung thay vì nghĩ là phụ nữ , bằng là bằng hữu đúng hơn, như địa vị hai người bằng hữu ngang nhau, thông minh làm cho người ta kinh ngạc, chuyện lúc là người ta quên luôn số tuổi của .

      "Tùy , con vui vẻ là tốt rồi." muốn miễn cưỡng , cho dù chút cũng miễn cưỡng,.

      "Đừng như vậy, cái dáng vẻ này của con làm cho ta rất lo lắng." Lãnh Thiên Cuồng cho là Tuyệt Mị vẫn giận, khỏi có chút hoảng hốt, làm thế nào, chưa bao giờ dỗ dành qua người nào, lúc này nên làm như thế nào mới có thể làm cho tức giận nữa.

      "Tôi sao, . . . . . ." Tuyệt Mị cũng nhận ra Lãnh Thiên Cuồng lo lắng, có chút kinh ngạc nhìn về phía Lãnh Thiên cuồng, mới phát vẻ mặt hoảng hốt của giống như sợ cái gì, "Ông sợ hãi sao?" khỏi mở miệng, đây là bởi vì mà lo sợ sao?

      "Sợ, sợ con tức giận để ý tới ta." Lãnh Thiên Cuồng có chút uất ức , giống như là đứa bé trai sợ hãi bị bạn ghét bỏ, ra cũng mới hai mươi hai tuổi mà thôi, mặc dù lúc xử lý công vụ nhìn trầm ổn, thành thục như người đàn ông ba bốn chục tuổi, nhưng thực tế là lần đầu tiên khiến chung đụng với nên biết phải làm sao, may là nha đầu này phải như đứa bé, mới khiến đến nỗi luống cuống, nhưng bây giờ đối mặt với việc lạnh lùng tức giận của nha đầu , biết làm sao cho phải, nếu như có thể, muốn thu hồi câu kia.

      ". . . . . . Ông xử lý chuyện , tôi về nhà." Tuyệt Mị cảm thấy nên tiếp tục mất thời gian về vấn đề này, chỉ vì nhất thời khống chế được tâm tình mà thôi, người đàn ông này luôn lộ ra những bộ mặt khác dấu sâu trong lòng .

      "Vậy ta đưa con trở về ." lúc này thấy khuôn mặt nha đầu còn tức giận hay , giọng bình thản giống như chuyện với người xa lạ, Lãnh Thiên Cuồng chỉ có thể bất đắc dĩ , vừa rồi vì chuyện cách điều chế bị trộm mà kinh sợ, tại cũng chẳng còn quan trọng, nếu như phải vẫn còn có tia lý trí ở đây, muốn dành thời gian ngày với .

      "Ám Lôi, trở về." Lãnh Thiên Cuồng hướng về phía tài xế phân phó .

      Xe quay lại, trở về đường cũ.

      "Ông phải xử lý vấn đề?" Tuyệt Mị nhìn này hình như muốn rời .

      "Lát rồi , trước đưa con trở về." Đối với , có gì quan trọng hơn .
      Nghe Tuyệt Mị cũng gì thêm nữa, bên trong xe tức khắc an tĩnh lại.

      Sau đó lâu xe lại trở về biệt thự, Lãnh Thiên Cuồng xuống xe trước sau đó muốn ôm Tuyệt Mị xuống, lại tự mình mở cửa xe bên kia, bất đắc dĩ vòng qua sườn xe, giằng co ôm Tuyệt Mị lên.

      "Tiểu nha đầu đừng nóng giận, ta giải quyết xong vấn đề cách nhanh chóng rồi trở về với con." trong lòng Lãnh Thiên Cuồng chút cũng muốn rời , nhưng chuyện là quá nghiêm trọng, thể bỏ mặc.

      "Tôi phải đứa bé, cần ông bên cạnh." Tuyệt Mị có vẻ lạnh lùng ra.

      "Đúng vậy nha, đứa bé sáu tuổi, con cần ta bên cạnh, vậy ta cần con bên cạnh là được."Núi phải là ta ta là núi, đổi cách lại cũng là ý hay.

      ". . . . . ." quan sát kỹ thấy do dự trong ánh mắt của Tuyệt Mị nhiều hơn , sau đó hơi có vẻ nặng nề : "Người tốt và người xấu là ranh giới rất mơ hồ, phải tất cả người xấu đều là người xấu, đối với hai người có khác nhau mà vui vẻ giống nhau, người mang tội giết người, nhưng cũng có thể là người chồng tốt với vợ, cha tốt của đứa con; người là nhà từ thiện, nhưng có thể ở sau lưng trốn thuế, buôn lậu, tham ô, nhận hối lộ, có người nào là hoàn toàn tốt, cũng có người nào là hoàn toàn xấu, chỉ là, tôi cảm thấy tôi cũng cần cho ông biết việc, đó là tôi thích ma túy, hết sức thích!"

      phen làm cho người ta kinh ngạc khắc sâu đạo lý và lời giải thích đặc biệt này, lúc Lãnh Thiên Cuồng vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ, Tuyệt Mị dùng mánh khóe khiến Lãnh Thiên Cuồng giảm sức lực , khiến cho buông lỏng tay, dễ dàng thoát khỏi ngực thẳng tới biệt thự.

      có ai có thể giam cầm tự do của , trừ khi nguyện ý, rất ít gởi gắm hi vọng với người khác, hiểu được quý trọng mới có được tin tưởng của ,chỉ là lần này, hi vọng người đàn ông này làm cho thất vọng
      . . . . . .
      Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: holytinh1707+zin zin zin
      Beta: Rose ila

      Chương 10: quyết định cấm độc

      ai biết lúc này Lãnh Thiên Cuồng suy nghĩ gì, chỉ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn bóng dáng càng ngày càng xa, sống lưng ưỡn thẳng tắp, hình như nghiền ngẫm về kiêu ngạo và cố chấp của , đứng ở bên sắc mặt Lôi Đình càng thêm khó coi, còn mang theo tia hoảng sợ và khác biệt, dám nhìn thẳng Lãnh Thiên Cuồng, chỉ dám len lén tra xét sắc mặt của Lãnh Thiên Cuồng, trong lòng bất an biết kế tiếp xảy ra chuyện gì.

      " thôi, thôi Đông môn!" Cuồng Môn chia làm ngũ môn, chia ra làm Đông Môn, Nam Môn, Tây Môn, Bắc Môn, Trung Môn, mỗi khu vực đều có người phụ trách, mà việc lần này điều chế bị mất ở Đông Môn, Đông Môn có thể là nơi hội tụ nhân tài hắc đạo cao cấp, trong đó việc nghiên cứu khoa học là cường đại nhất, tỷ như phương diện nghiên cứu ma túy.

      "Dạ!" Lôi Đình thận trọng lên tiếng, mở cửa xe cho Lãnh Thiên Cuồng, mình lại ngồi ở phía trước, dọc theo đường cũng dám thở mạnh, như qua, bội phục dũng cảm của tiểu thư, dám nhìn thẳng và dùng thái độ đó chuyện với Môn chủ, từ khi bên cạnh Môn chủ đến nay, gặp qua người nào dùng giọng điệu đó chuyện với Môn chủ mà còn sống sót, tính khí Môn chủ rất cao ngạo, chấp nhận người nào hướng dạy dỗ ,chỉ là Môn chủ đối với Tuyệt Mị tiểu thư nhưng rất đặc biệt, đặc biệt đến mức những ai thấy Môn chủ và tiểu thư ở cùng nhau cũng phải kinh ngạc, ánh mắt dịu dàng đó làm cho người ta hoài nghi Môn chủ bị cái gì đó kích thích, hoặc là do người khác giả trang, nhất là có lúc cười giỡn với giọng cưng chiều, càng làm cho người ta kinh ngạc.

      Lãnh Thiên Cuồng cúi đầu giống như nhìn tài liệu trong tay, nhưng thực tế là chữ cũng hề nhìn thấy, mực nghĩ tới lời của nha đầu kia, nhất là câu cuối cùng kia với đôi mắt của khi câu đó, trong suốt sáng ngời, trong nháy mắt giống xuyên thấu tới nơi sâu nhất trong lòng , sau đó đem mang theo tia hy vọng dung nhập vào trong tâm hồn, tư tưởng của , khiến muốn làm thất vọng.

      Có lẽ rất nhạt, có lẽ rất dễ hiểu, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt nhìn mang theo tia hi vọng, tia đau thương và kiên trì, loại quật cường và quyết tuyệt, cầu làm cái gì, nhưng lại với thích, sau đó để cho tự mình lựa chọn, nếu như đủ coi trọng , tuyệt đối làm thất vọng, nhưng nếu như lựa chọn của như hi vọng, như vậy hậu quả là bao giờ có thể vãn hồi!

      Nghĩ tới đây, Lãnh Thiên Cuồng cảm giác toàn thân có chút rét run, đứa bé sáu tuổi có trí khôn như thế làm hết sức kinh ngạc, cái loại phản ứng lạnh nhạt đó giống như là độc rất lâu, khiến cho muốn ôm chặt lấy bao giờ buông ra, cho ấm áp, cho thương, cho tất cả những gì mình có, tưởng tưởng nổi ánh mắt hi vọng biến thành ánh mắt lạnh lùng, nếu như có ngày, ánh mắt kia nhìn mình toàn là lạnh lẽo, như vậy nhất định khổ sở thở nổi.

      Nụ cười, rất dễ hiểu, lại khiến cho ngũ quan lạnh lùng của Lãnh Thiên Cuồng trở nên nhu hòa, thân thể cũng căng thẳng nữa, từ từ ngẩng đầu lên nhìn phía ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ thời tiết rất tốt, ánh mặt trời hình như cực kỳ sáng rỡ.

      Ngồi trước, Lôi Đình xuyên thấu qua kính xe thấy màn như vậy, kinh ngạc trợn to hai mắt.

      . . . . . .

      "Môn chủ, cách điều chế mất trộm được phát sáng nay, phát nhân viên phụ trách nghiên cứu hạng mục này thiếu người, những người này là bị cấm ra ngoài , khi phát thấy người này chúng tôi vội vào phòng nghiên cứu tra xét, phát cách điều chế mất, hơn nữa số liệu trong máy vi tính có liên quan toàn bộ bị phá hủy!" gương mặt của Môn chủ Triệu ở Đông môn tràn nét lạnh hồi báo, chuyện như vậy xuất tại địa bàn phụ trách, khó chối tội này, hề nghĩ tới muốn chạy trốn trách nhiệm, nhưng vô luận như thế nào cũng nhất định phải đem tên phản đồ bắt trở lại.

      "Phái người tìm?"

      "Dạ, tìm tòi khắp thành, hơn nữa tất cả ở ngoài thành lộ tuyến tôi cũng cũng phái người kiểm tra, tuyệt đối để cái phản đồ kia chạy !" mặt Môn chủ Triệu thoáng qua tia hung ác, đối với phản đồ bọn họ tuyệt đối mềm lòng, chờ đem cái phản đồ kia bắt trở lại, nhất định làm cho sống bằng chết!

      "Ừ, bắt , bắt trở lại sau ta lại xử lý, còn có chuyện ta muốn với cậu , bắt đầu từ hôm nay, dừng lại tất cả mọi việc có liên quan đến nghiên cứu và giao dịch ma túy, từ đó dưới Cuồng Môn bất luận kẻ nào cũng được buôn bán ma túy, người vi phạm nghiêm trị tha!"

      Đây chính là kết quả suy nghĩ lúc ở xe, nếu thích, vậy cũng làm, tổn thất có vài tỷ là gì, coi vào đâu!

      Toàn trường khiếp sợ, ra cũng còn mấy người, nhưng tất cả ở đây đều là nhân viên cấp cao của Đông Môn ,tin tức này được Lãnh Thiên Cuồng ra, chưa có bất kỳ ai nghe qua, tại sao có thể kinh ngạc, phải biết dừng lại buôn bán ma túy đây tuyệt đối là chuyện lớn, cả Cuồng Môn có phần năm thu vào là tới từ giao dịch ma túy , đại khái nơi này cũng chỉ có Lôi Đình sau khi hết khiếp sợ hiểu những thứ gì, nhưng vẫn như cũ là vẻ mặt thể tưởng tượng nổi.

      "Môn chủ, ngài mới vừa cái gì?" Môn chủ Triệu cũng là nhân vật hung ác, từng người máu đầy tay quyền cầm đao thu phục bao nhiêu tên côn đồ, từng bước từng bước đạp vô số máu tươi mới có địa vị hôm nay, rất ít chuyện có thể làm lộ vẻ mặt kinh ngạc như vậy, thậm chí hoài nghi mình có phải nghe nhầm hay .

      "Bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi người dưới Cuồng Môn phải cự tuyệt tất cả giao dịch liên quan đến ma túy, thủ hạ các ngươi nghiện thuốc ta tạm thời quan tâm, nhưng nếu để cho ta phát người nào sau lưng ta buôn bán ma túy, vậy hãy để cho các ngươi nếm thử chút thủ đoạn của ta!" vẻ mặt ác độc mang theo sát khí làm người ta sợ hãi, có ai có thể làm trái với ý của , ở Cuồng Môn, chính là trời, quyết định của có bất kỳ người nào có thể chất vấn.

      Mọi người nhìn nhau, nhưng ai dám có ý kiến gì, khỏi sợ hãi với ác độc của Lãnh Thiên Cuồng.

      Rất nhiều những người này đều thấy Lãnh Thiên cuồng lớn lên , từ thời điểm còn đến khi trưởng thành, bọn họ xác định cuồng ngạo (ngông cuồng và kiêu ngạo) là bản chất trong con người , hung mãnh gặm nuốt bất kỳ ai muốn gây bất lợi cho , cùng nhau lên, cho dù là cha của cũng cho bất kỳ tình cảm và thể diện, giam lỏng ở nước ngoài, huống chi là thủ đoạn đối đãi những người khác , có ai muốn nếm thử, mặc dù bọn họ đều là những người ra ngoài lăn lộn nhiều năm, nhưng vẫn muốn bị chết cách thê thảm, bán ma túy bán, có Lãnh Thiên Cuồng ở đây, bọn họ như cũ có thể sống quả là rất tốt, đối với Lãnh Thiên Cuồng, bọn họ có kính sợ từ trong đáy lòng!
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: holytinh1707
      Beta: Rose ila


      Chương 11: Niềm vui thời bình (hoan nhạc thời quang)

      Lệnh cấm độc ở Cuồng Môn đưa tới phản ứng rất lớn, hơn nữa chỉ ở Cuồng Môn, vài tổ chức có buôn bán, giao dich ma túy với Cuồng môn cũng chịu nhiều thiệt hại, thậm chí phải bỏ qua nhiều món lợi kếch sù, nhưng bị Cuồng Môn chèn ép , thanh kháng nghị dần biến mất, chỉ là có số người cam tâm buông tha, vụng trộm làm chút mờ ám, Lãnh Thiên Cuồng cũng nhắm con mắt mở con mắt làm bộ như nhìn thấy, Cuồng Môn tổn thất khổng lồ, những tổ chức cũng tổn thất , có thể lý giải, chỉ cần làm phải quá mức, chèn ép bọn họ.

      Thái độ của Lãnh Thiên Cuồng đối với Tuyệt Mị càng ngày càng cưng chiều hơn, chỉ dưới Cuồng Môn biết tồn tại của tiểu công chúa Tuyệt Mị, thậm chí cả thành phố cũng biết đến tồn tại của Tuyệt Mị, tin tưởng, có thắc mắc, có tò mò , suy nghĩ mọi người khác nhau, tuy nhiên cũng hết sức muốn gặp lần, thay vào đó rất ít khi lộ diên trước công chúng, Lãnh Thiên Cuồng bảo vệ bảo bối ghê gớm, khiến mọi người chỉ biết danh mà biết mặt.

      "Bé con, con làm cho người khác phải kinh ngạc!" Lần đầu tiên thấy Tuyệt Mị luyện súng, Lãnh Thiên Cuồng cũng khỏi phát ra tiếng than kinh ngạc, mười phát súng đều trúng tâm, cho dù là chẳng qua cũng chỉ làm được như thế, tại sao có thể làm cho người khác kinh ngạc được, thuộc hạ và người giúp việc ở Cuồng Môn vừa nhìn càng thêm trợn to hai mắt, giống như nhìn Tuyệt Mị là quái vật.

      Tuyệt Mị đè cánh tay hơi tê dại, trải qua mấy ngày rèn luyện, bây giờ thích ứng rất nhiều, tin rằng qua mấy ngày, là có thể khôi phục lại năng lực.

      ". . . . . . ông cũng làm cho người ta rất kinh ngạc." Tuyệt Mị trở về bên Lãnh Thiên Cuồng , tình mấy ngày nay về Lãnh Thiên Cuồng và Cuồng Môn đều biết, chút là thông qua Lôi Đình, chút là mình từ trong mạng lưới tra được, lúc ấy chỉ là câu, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới ta làm như thế nào, nghĩ tới ta lại hạ cấm độc trong cuồng môn, làm có chút kinh ngạc, lòng hình như ấm thêm chút, về phần Cuồng Môn vì quyết định đó mà tổn thất hàng tỷ, quyết định dùng cách của mình kiếm trở lại, kiếp trước, tiểu đội tử thần của có tổng cộng năm thành viên, phụ trách định ra kế hoạch chỉ huy, còn lại bốn người có sở trường riêng, mỗi người đều là thiên tài phương diện nào đó, trong đó có người là chuyên gia phương diện máy tính, từ ta học được ít thứ thực dụng, nguồn gốc tin tức của cũng từ những kỹ thuật thực dụng mà ra.

      "Tại sao như thế?" Lãnh Thiên Cuồng ôm lấy Tuyệt Mị, trong tay cầm khăn lông chuẩn bị trước xoa xoa khuôn mặt nhắn của Tuyệt Mị.

      " đau lòng ư, tổn thất hàng tỷ đó?" Đối với tiền là trải nghiệm khắc sâu trong lòng, từ chính là nhi , trải qua những ngày khốn khổ vì có tiền, cho nên dù sau có nhiều tiền như vậy, cũng chịu lãng phí, như qua, vừa chết, những tài sản của biết còn đó hay , đoán chừng vẫn còn ở đó, bởi vì nàng lợi dụng danh nghĩa người khác gửi vào ngân hàng Thụy Sỹ, nếu như tại lấy ra ngoài, cũng có thể có hơn tỷ, vừa đúng có thể đền bù tổn thất cho người đàn ông này.

      Nghe được câu hỏi của Tuyệt Mị, Lãnh Thiên Cuồng sửng sốt, bây giờ kỳ quái Tuyệt Mị biết tin tức như thế rồi, hình như rất có bản lĩnh nhìn thấu tất cả, lúc nào cũng chạy khỏi ánh mắt của .

      "Đau lòng là đau lòng, nhưng mà để con thất vọng ta đau lòng hơn, huống chi tiền kiếm lại có, ta tay trắng dựng nghiệp vẫn có ít khí phách như vậy." Từ đến có, cũng là trải qua mưa gió, chớ nhìn chỉ có hai mươi hai tuổi, nhưng kinh nghiệm cuộc sống lại hết sức phong phú, đối với chút tổn thất này, còn đáng phải quan tâm, đau lòng cũng chỉ là muốn trêu chọc bé con thôi

      Ánh mắt Tuyết Mị lóe lên, cái từ tay trắng dựng nghiệp này làm cho nghĩ tới ít tin tức có liên quan người đàn ông này, bảy năm trước, thời điểm người đàn ông này chỉ có mười lăm tuổi, cũng là nhị thái tử nổi danh trong hắc đạo, ăn chơi đàng điếm thành tính phong lưu, quát tháo chiến đấu dữ dội, bất học vô thuật, mỗi lần lên đường đều là nhóm đàn bà nhóm tiểu đệ , ai dám chọc, cho đến có lần làm cho mang thai, mới trong lúc bất chợt thay đổi, đó là mẫu thân danh nghĩa của , lúc đó cũng là con của lão đại Hắc bang, lý do thay đổi cũng hết sức buồn cười, là muốn đính hôn theo ý của bố , căn bản chính là cũng nghĩ phụ trách, nhưng lại phát thể phản kháng lại an bài của bố , bởi vì lúc ấy đàn em của đều là tay chân của bố , thời khắc mấu chốt căn bản cũng nghe , sau đó tính tình đàn ông cuồng ngạo chịu thua xông ra, thu mua, hối lộ số người trong bang, sau đó lại thu thập đàn em, trải qua ước chừng hơn nửa năm chuẩn bị, rốt cuộc cũng thành công làm tan rã thế lực của bố , sau đó lại hết sức nhanh chóng tự thành lập tổ chức Cuồng Môn, hơn nữa còn thâu tóm thế lực gia tộc của mẹ , trở thành bang hắc đạo lớn nhất, rồi sau đó lại trải qua hơn 6 năm phát triển cường đại, trở thành tổ chức hắc đạo lớn nhất nước thậm chí đứng hàng đầu thế giới cũng khiến rất nhiều người nhức đầu dứt, về phần bố mẹ và bố mẹ kia ,theo điều tra tại cũng bị bí mật an bài ở nước ngoài bên trong quốc gia , đây coi như là khá lắm rồi, có kinh khủng như lời đồn bên ngoài, chỉ là còn ai có thể vượt qua , hành động đó khiến tác phong của ngày càng bá đạo, càng ngày càng cuồng ngạo, người trong bang đặt cho biệt danh "Cuồng báo", là có chút chính xác.

      "Nghĩ gì thế, ta đùa với con mà, hơn tỷ thôi, kịp để con cười tiếng." Thấy Tuyệt Mị lời nào, Lãnh Thiên Cuồng cho là mất hứng, có chút khẩn trương .

      Tuyệt Mị ngẩng đầu, sau khi suy nghĩ chút giật giật khóe môi. . . . . .

      "Cái này phải là con cười chứ?" sửng sốt, dừng chút sau đó sắc mặt cổ quái hỏi.

      Thu hồi khóe miệng mất tự nhiên, Tuyệt Mị khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt, rất phối hợp , nhìn đây là sắc mặt gì, cười khó coi lắm sao?

      Tuyệt Mị rất ít cười, cũng phải là cố ý cười, mà là cảm thấy có gì đáng để cười, những người bạn thân của cũng rất lạnh lùng.

      ". . . . . . Ha ha ha, khụ khụ khụ. . . . . . bé con, mặc dù con cười có chút quái dị, nhưng vẫn làm ta rất vui vẻ, nghĩ tới con cũng có thiên phú hài hước. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Lãnh Thiên Cuồng cười vang, cùng ở chung chỗ, phát tâm tình của mình luôn rất tốt.

      bên khóe miệng Tuyệt Mị co quắp, quyết định về sau bao giờ cười cho người đàn ông này nhìn nữa!
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: ngày rơi mấy tỷ

      Cá 1000 ngàn vạn mười vạn trăm vạn ngàn vạn. . . . . .
      Tỷ mười tỷ. . . . . .
      Cũng may, đây hơn tỷ vẫn còn, may mắn lúc đó chuẩn bị làm như vậy, nếu đợi sau khi chết, tiền này cũng tiện nghi chính phủ thôi.

      "Nhóc con, cái người này sao bướng thế, làm thế mắt cũng tốt đâu nhé." Lãnh Thiên Cuồng đẩy cửa vào thư phòng, nhìn Tuyệt Mị ngồi sau bàn đọc sách lớn, dáng vẻ nho hết sức đáng .

      Ngón tay Tuyệt Mị nhàng vừa động đè xuống nút Enter, hơn tỷ số tiền bạc nhanh chóng dời , sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía chạy tới bên cạnh mình nam nhân.
      "Nếu như trong số tài khoản đột nhiên nhiều hơn tỷ kim tệ, ông làm như thế nào?" Tuyệt Mị hỏi, rất nghiêm túc.

      Lãnh Thiên Cuồng sửng sốt, sau đó cười cười, vừa đem Tuyệt Mị bế lên vừa : "Cũng đưa cho con có được hay , con thích gì mua ngay cái đò." Ôm bé con ngồi ở ghế, Lãnh Thiên Cuồng nhìn về phía màn hình máy tính, đọc ngoại văn trang web hiểu, sắc mặt của Lãnh Thiên Cuồng trở nên cổ quái.

      Trong nháy mắt Tuyệt Mị nhìn thấy ngốc trệ, đây là tình huống gì, tiền sao lại quay vòng lại vòng vo trở lại.
      "Nghiêm túc, cho phép giỡn." Tuyệt Mị đanh lại khuôn mặt nhắn, rất chân thành.

      "Ta là rất nghiêm túc ..., nếu như đột nhiên nhiều tiền như vậy, cũng đưa cho con, ha ha, nhóc con, cả mặt đanh lại, đáng nha." xong, Lãnh Thiên Cuồng dùng ngón tay bẹo khuôn mặt bé của Tuyệt Mị, trêu chọc , mặc dù loại giả thiết cười giỡn này rất là có ý vị, nhưng câu trả lời của cũng phải đơn thuần là đùa giỡn, nếu quả như có cái loại chuyện này, đưa cho nhóc con này là cái vẹo gì, vì , tổn thất hàng tỷ,đây coi là chuyện lớn gì.
      Tuyệt Mị biết mình nên cái gì, liền trầm mặc, tay đè con chuột đóng trang, dù sao tiền được gửi đến sổ tiết kiệm của , nguyện ý xử lý như thế nào xử lý như thế nào đó, có liên quan gì với rồi.

      Chỉ là, chuyển động số tiền kia ,đoán chừng là lúc có người thân thân đó phát chỗ đúng máy vi tính nên, tra được tin tức mấy người kia, cũng còn sống rất khỏe mạnh, cảm thấy vui mừng, may là bọn họ có việc gì, nếu áy náy.

      "Tại sao lại để ý tới ta, con đáng nên tức giận sao?" thích dáng vẻ trầm mặc của nhóc con này, cho dù luôn trầm mặc, cũng thích trêu chọc vài câu, rất ưa thích nghe thanh lành lạnh của tiểu nha đầu này.

      " có gì, ăn cơm, xuống ." xong Tuyệt Mị liền từ chỗ Lãnh Thiên Cuồng đẩy lên nhảy xuống, lại bị bàn tay Lãnh Thiên Cuồng vững vàng ôm lấy.
      " ăn sao." Lãnh Thiên Cuồng cười ôm lấy Tuyệt Mị, lúc ở nhà, bình thường đều ôm , người Tuyệt Mị có mùi thơm nhàn nhạt, lòng của Lãnh ThiênCcuồng cực kỳ tốt.
      . . . . . .
      Ngày thứ hai lúc xế chiều, Lãnh Thiên cuồng có chút đờ đẫn nhìn màn ảnh máy vi tính của mình, vẻ mặt kinh ngạc hết sức ràng.

      phải ngạc nhiên thất sắc như thế, mà là chuyện này là làm cho người ta cảm thấy quá mức quỷ dị, nếu có người trời sập đập vào người, đầu tiên nhất định đứng ra giơ hai tay tán thành, chỉ là. . . . . . ánh mắt của Lãnh Thiên Cuồng hơi híp lại, nghĩ đến hôm qua câu của nha đầu kia, lúc ấy cho rằng chỉ là cười giỡn, bây giờ nhìn lại chuyện này cũng tránh khỏi có chút quá trùng hợp .
      "Lôi Đình, chuẩn bị xong xe chưa, tại tôi phải về nhà." cần hướng phía nha đầu kia để hỏi cho , chuyện này nhất định có liên quan với cái nha đầu kia!

      . . . . . .
      Sau nửa giờ Lãnh Thiên cuồng liền trở về biệt thự, hỏi người giúp việc, nha đầu kia huấn luyện trong phòng, Lãnh Thiên Cuồng điều những người còn lại đều lui xuống, chính mình tự phòng huấn luyện tìm Tuyệt Mị.

      Có hơi thở của tiểu nha đầu kia lại nhìn thấy bóng dáng của tiểu nha đầu kia, Lãnh Thiên Cuồng nhấc lên tia cảnh giác, sau đó chợt quay đầu lại, xẹt qua cái bóng dáng nho từ đầu của , Lãnh Thiên Cuồng phản ứng hết sức nhanh chóng, dám lui về phía sau sợ nha đầu này té, mặc dù biết nha đầu này cố ý đánh lén , nhất định té, đến tâm cũng đành lòng, nhưng lại thể nào xoay tay lại, cuối cùng chỉ là đưa ra đôi tay đem thân thể ôm ở trong ngực, tiếp nhận quyền nặng.
      "Nha đầu, chơi vui sao hửm?"

      Tuyệt Mị bị ôm vào trong ngực, hơi cúi đầu nhìn tay mình, mới hồi nãy quyền kia của bắt đầu là dùng năm phần lực, sau lại tan mất ba phần, bởi vì phát người đàn ông này thậm chí ngay cả tránh cũng có tránh, muốn đánh vào người của , chỉ là, bản lĩnh người đàn ông này tệ, có lẽ có thể thử xem.

      "Đánh chầu, đừng nhường cho tôi." Nâng lên khuôn mặt nhắn hết sức kiên trì, Tuyệt Mị hướng về phía Lãnh Thiên Cuồng .

      "Tiểu nha đầu, ngươi còn như vậy cứ bạo lực như vậy, đây cũng phải là thói quen tốt." Lãnh Thiên Cuồng nhíu mày, đối với đề nghị tiểu nha đầu này nhưng rất khó đồng ý, muốn xuống tay a.

      "Đánh chầu." Tuyệt Mị rất kiên trì, tại cũng cần đối thủ tốt, mà người đàn ông này là lựa chọn tốt.

      Lãnh Thiên Cuồng cau mày, nha đầu này nghiêm túc kiên trì như vậy làm cho có chút bất đắc dĩ, trong khoảng thời gian này chung đụng khiến cho hiểu đây cũng phải là vấn đề muốn nữa, mà là căn bản có cách nào cự tuyệt.

      "Con muốn đánh ta đánh , ta tận lực để cho con đánh tới ." hoàn thủ, vô luận như thế nào cũng , nha đầu này con như vậy, nếu có thể xuống tay phải là Lãnh Thiên Cuồng!
      ". . . . . . Ông biết tôi muốn chính là cái gì ." Tuyệt Mị nhìn Lãnh Thiên cuồng, muốn để cho qua loa với

      "Nha đầu, con, cái này là làm khó ta, đối với con, ta làm sao có thể xuống tay được." Lãnh Thiên cuồng bất đắc dĩ nhìn Tuyệt Mị, phải muốn k để cho vui vẻ, cũng muốn thỏa mãn cầu của , thế nhưng chuyện chính là làm sao cho đồng ý đây, nghĩ đến đây nha đầu có thể bởi vì mà bị thương, vô luận như thế nào cũng xuống tay được.

      Tuyệt Mị là người rất kiên trì tự lập, có lúc cố chấp làm người nhức đầu, chỉ là, lần này Tuyệt Mị lại lựa chọn buông tha, ngữ điệu nhu hòa của người đàn ông này làm cho nguyện ý kiên trì nổi nữa.

      "Ông tìm tôi có việc ư?" Nếu muốn cũng nguyện ý đành vậy thôi, tìm người khác là được, chỉ là hôm nay người đàn ông này trở về có chút sớm, chắc là chuyện kia bị phát rồi. . . . . .

      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: zin zin zin


      Chương 13: học tiền tấu

      "Ông tìm tôi có việc ư?"

      Nghe được câu hỏi của Tuyệt Mị , Lãnh Thiên Cuồng mới nghĩ đến tại sao mình trở lại sớm như vậy, hình như lý trí của mỗi lần vừa đụng đến nha đầu này liền vô ảnh vô tung biến mất.

      "Nếu như mà ta cho con tiền gửi ngân hàng của ta đột nhiên nhiều hơn tỷ, có phải con nhớ tới những thứ gì hay ?"

      "Nhớ tới cái gì?" Vốn là cũng còn nhớ, người đàn ông này chuyện lúc nào cũng mịt mờ như vậy.

      " cho phép giả bộ ngu, con rốt cuộc có biết tại sao trong ngân hàng của ta có hơn tỷ như thế nào tới hay , thời điểm ngày đó con hỏi ta còn tưởng là đùa giỡn, nhưng nào có thể trùng hợp như thế." Lãnh Thiên Cuồng có chút gấp gáp hỏi, hơn tỷ cũng phải là số lượng , nha đầu này rốt cuộc lấy được từ nơi nào.

      "Biết cái gì gọi là hacker ?" Tuyệt Mị suy nghĩ chút hỏi, trực tiếp trả lời vấn đề của .

      "Dĩ nhiên biết, chỉ là con phải con chính là hacker hả." Lãnh Thiên Cuồng cười, đứa trẻ sáu tuổi là hacker ra có người tin sao?

      "Tôi đối với máy vi tính rất đường lối, có thể tiến vào trang web mà rất nhiều người bình thường vào được, tôi như vậy,ông có thể hiểu sao?" Lời , trang web làm khó được , ngay cả trang web quốc gia đặc biệt cũng có thể tiến vào, chỉ là, như vậy cũng có trọng điểm hiềm nghi mơ hồ,nhưng mà người đàn ông biết thôi.

      "Có thể, nhưng hàng tỷ này cũng tránh khỏi hơi khoa trương . . . . . ." Nếu như đơn giản như vậy là có thể lấy được hàng tỷ, còn khổ cực làm hắc đạo buôn bán, trong đầu Lãnh Thiên Cuồng có chút rất cân bằng nghĩ đến.

      Tuyệt Mị để ý tới Lãnh Thiên Cuồng thăng bằng, cũng hàng tỷ này là mạng lấy được, đây đều là tưởng tượng liên quan với , muốn lừa gạt thế nhưng lại cũng có biện pháp , chẳng lẽ muốn cho là số tiền này là kiếp trước để dành ư, đừng bảo là tin, chính là mình cũng tin tưởng, tự nhiên chuyện tình hoang đường như vậy xảy ra ở người của mình.

      "Nha đầu, con hãy thành có phải con làm cái này vì muốn bồi thường tổn thất của ta hay ?" Sau khi hết khiếp sợ Lãnh Thiên Cuồng liền bình tĩnh lại, nếu tiền này có nguồn gốc cũng có gì ngạc nhiên, chỉ là dụng tâm này của nha đầu, rất đáng được tra cứu.

      "Có phải thế ." làm như vậy là muốn bồi thường tổn thất cho , nhưng là phải, bởi vì nguyên nhân chủ yếu còn chưa muốn cho làm tổn thất cái gì, mặc dù cách làm của là tự nguyện, nhưng còn chưa muốn mình có cảm giác giống như xin lỗi cái gì, mấy ngày nay có chút cảm thấy được tự nhiên, cảm giác mặt lạnh hướng về phía người đàn ông này chịu đựng nổi , tâm bị khống chế liền thay đổi có đôi chút mềm mại.

      "Có ý gì?" Lãnh Thiên Cuồng có chút mà hỏi.

      " có gì, tôi luyện tiếp súng đây." Tuyệt Mị muốn , trực giác cho biết người đàn ông này nhất định thích câu trả lời như vậy.

      Lãnh Thiên Cuồng buông tay mặc cho Tuyệt Mị nhảy xuống , hướng hầm súng cách đó xa tới, thời điểm Tuyệt Mị ước chừng năm sáu bước mới dùng giọng hết sức nghiêm túc : "Nếu ông muốn coi như xong, chỉ là. . . . . . Khoản tiền kia tôi chuyển đến tài khoản của ông,cứ xem như ngươi quỹ giáo dục là được."

      xong Lãnh Thiên Cuồng rời phòng huấn luyện, còn có chút chuyện phải xử lý, trù bị muốn xây công ty mới có rất nhiều vấn đề.

      Tuyệt mị sắc mặt ngưng tụ, khẽ cau mày muốn kháng nghị, lại chỉ thấy được bóng lưng của nam nhân, trầm mặc hồi sau mới tiếp tục tới luyện súng, dù sao trước là cho, nguyện ý xử lý như thế nào cũng là chuyện của , muốn cho cũng phản đối.

      ... ...... .....

      Lãnh Thiên Cuồng đường trở về thư phòng nhớ lời hồi nãy kia, quỹ giáo dục, tiểu nha đầu sáu tuổi rồi, lúc ấy nghĩ tới đây nha đầu tồn tại cũng là bởi vì hằng ngày hỏi thăm có liên quan đến vấn đề nha đầu này có nên học hay , tại .nên suy tính tốt chút, cách biệt thự xa lắm nhà trẻ tư nhân tốt. . . . .Nghĩ tới đây, sắc mặt của Lãnh Thiên Cuồng có chút trở nên mất tự nhiên , vừa nghĩ tới đem Tuyệt Mị đưa đến vườn trẻ liền muốn cười, đoán chừng nha đầu kia nhất định đồng ý làm như vậy, cũng thế, vườn trẻ đối với tiểu nha đầu mà có chút thích hợp, sáu tuổi phải là lớp đầu hoặc là lên tiểu học rồi chứ, biết ý tưởng nha đầu là cái gì đây.

      "Lôi Đình, cậu tra chút tất cả các trường tiểu học, tôi muốn tin tức cặn kẽ cụ thể ." Trước chuẩn bị sẵn sàng , đến lúc đó đưa cho tiểu nha đầu xem, thấy thích kia đưa , mặt Lãnh Thiên Cuồng mang theo nụ cười cưng chìu.

      "Dạ!" cần hỏi, Lôi Đình cũng có thể đoán được Môn chủ làm như vậy là vì người nào.

      ... ...... .....

      Hai ngày sau, Lôi Đình liền đem chồng tài liệu lớn đặt bàn cho Lãnh Thiên Cuồng xử lý, trong ngày thuờng chỗ làm việc của Lãnh Thiên Cuồng là nằm ở trung tâm thành phố khách sạn cấp năm sao , tại đây là nơi duy nhất có thể được xưng tụng là sản nghiệp trong nước.

      "Uh, rất tốt, hôm nay rảnh rỗi cũng cần tới tìm tôi, tôi về trước." Cầm lên tài liệu nhìn qua lần, Lãnh Thiên Cuồng hài lòng gật đầu cái, cầm lên ít đống tài liệu liền hướng ra ngoài.

      Lôi Đình bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài, trước kia Môn chủ làm công việc điên cuồng luôn là quên về nhà,nhưng bây giờ luôn nguyện ý chạy về nhà, chỉ cần phải chuyện Môn chủ phải tự mình giải quyết đều vứt cho cùng mấy Phó Môn Chủ, để cho bọn họ những người này mệt đến có thời gian nghỉ ngơi, còn chính Môn chủ cùng tiểu thư hưởng thụ Thiên Luân Chi Nhạc [*],làm cho đám bọn họ ghen chết, chỉ là tính của tiểu thư đúng là kinh khủng, với Môn chủ kẻ tám lạng người nửa cân, phân cao thấp.
      [*] Niềm vui thú của gia đình

      ... ....

      "Nha đầu, con ghé xem chút thích cái nào, mặc dù từ cũng học, nhưng là con bây giờ cũng muộn." Nha đầu này lại sử dụng máy vi tính của , trước kia nghĩ là chơi, kể từ sau lần chuyện tiền hàng tỷ này, có thể dám đùa nữa.

      "Tiểu học?" Tuyệt Mị khẽ nheo mắt lại, đây là điềm báo vui.

      "Đúng vậy a, con sáu tuổi rồi, cũng có thể học rồi." Lãnh Thiên Cuồng ngược lại cảm thấy nha đầu này có cái gì đúng, tiếp tục vô cùng vui vẻ .

      ". . . . . ." Trầm mặc, Tuyệt Mị cũng biết lời người đàn ông này vô cùng đúng, chỉ là, để cho lên tiểu học. . . . . . Đây cũng quá kỳ quái.

      "Thế nào, con muốn phải ?" Nhận thấy được Tuyệt Mị trầm mặc, Lãnh Thiên Cuồng cũng phát chỗ đúng, nha đầu này hình như quá vui mừng a.

      " muốn." Để cho chung đụng cùng mấy đứa bé quả thực là so giằng co với mấy phần tử khủng bố còn kinh khủng hơn, thích những đứa bé ngây thơ như vậy, cho dù chuyện với rất nhiều người đơn thuần.

      "A, này cũng hay a, đứa bé nào cũng là muốn học, con cũng thể độc như vậy."Ôm lấy Tuyệt Mị đặt ở đùi của mình, Lãnh Thiên Cuồng khuyên, ra cũng có cho là Tuyệt Mị nhất định phải học, chẳng qua là cảm thấy nên khiến tiểu nha đầu tiếp xúc với bên ngoài nhiều chút, có lẽ tiểu nha đầu cũng còn lạnh nhạt nữa, hơn nữa, con cũng cần bạn bè , vẫn là người , thời điểm bên cạnh , làm cho có chút cảm thấy áy náy.

      Tuyệt mị cau mày, độc là ư, cũng cảm thấy như vậy.

      " , con ngày ngày ở nhà phải rất nhàm chán ư, có lẽ có thể biết đến người bạn , nếu quả như vui, vậy ta cũng miễn cưỡng con nữa."Lãnh Thiên Cuồng tiếp tục khuyên lơn, là bảo bối của , muốn cho tất cả những thứ tốt nhất , làm như vậy chỉ là hi vọng vui vẻ, có thể có tuổi thơ vui vẻ, nhớ khi còn bé liền hết sức quậy, luôn là cùng đám đứa bé đánh nhau, nơi nào chơi vui hướng chạy nơi đó, trôi qua đặc sắc lại tự nhiên, mà tiểu nha đầu lại an tĩnh có lúc giống như là tồn tại, làm cho người ta luôn là cảm thấy tia thương cảm, luôn muốn trêu chọc , để cho tươi cười.

      Mà lời của Lãnh Thiên Cuồng quả cũng làm Tuyệt Mị xúc động, ở chỗ này hình như là có chút nhàm chán, chỉ là lên tiểu học. .. . . .

      "Được rồi, tôi !" Hi vọng nên tán gẫu mới phải!
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :