1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cùng anh ngắm hoa sơn trà - Ngải Mễ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Từ bệnh viện ra, tâm trạng Thu vô cùng phức tạp. Ba bị cảm, Thu mừng cho , nhưng để lại bức thư rồi biến mất, khiến Thu khó hiểu. Thu xuống xe ở Nghiêm Gia Hà, cần suy nghĩ gì cứ thế đến trường trung học tìm Phương. Bất kể Phương lớp, Thu đứng ở cửa sổ vẫy tay gọi, thầy giáo giảng bài chạy ra hỏi Thu có chuyện gì, Thu bảo tìm Phương, thầy giáo bực mình vào lớp gọi Phương ra.






      Phương rất ngạc nhiên:






      - Tại sao lúc này chị ở đây?






      Thu với giọng trách móc:






      - Tại sao hôm ấy Phương bảo của Phương nằm viện? ràng là ấy…






      - Phương ấy là cơ mà?






      - Phương bảo ấy bị bệnh, nhưng bệnh viện phải. Ai bảo với Phương ấy bị bệnh hiểm nghèo?






      Phương do dự giây lát rồi :






      - Chính ấy bảo, Phương dối, chị Thu có tin hay là việc của chị.






      - ấy về tỉnh A rồi, Phương có biết ?






      - Có nghe . Thế nào, chị định đến tỉnh A tìm ấy à?






      - Thu biết địa chỉ của ấy ở tỉnh A, biết tìm ấy ở đâu? Phương có địa chỉ của ấy ?






      Phương như tự trách mình:






      - Phương làm sao có địa chỉ của ấy? Ngay cả chị ấy cũng , làm sao cho Phương biết? Phương hiểu hai người làm chuyện gì?






      - Bọn mình làm chuyện gì, chỉ lo ấy bị bệnh máu trắng, nhưng ấy muốn để Thu phải lo lắng nên mới trốn về tỉnh A.






      - Phương tin. ấy về tỉnh A chị Thu lo à? Chị càng lo hơn ấy chứ.






      Thu nghĩ cũng phải. Thu hỏi, tỏ ra khó hiểu:






      - Theo Phương tại sao ấy về tỉnh A?






      Phương có phần bực mình:






      - Chị Thu hỏi Phương, Phương hỏi ai? Cho nên Phương , biết hai người làm cái trò gì là vậy.Thu khẩn khoản:






      - Phương có biết đội Hai ở đâu ? Phương có thể với Thu được ? Thu muốn đến đấy xem sao, Thu sợ ấy ở đấy, tránh muốn gặp Thu.






      Phương :






      - Phương lên lớp, bảo chị Thu địa chỉ, chị tìm, gần thôi, Phương chỉ chỗ cho chị.






      Theo chỉ dẫn của Phương, Thu tìm đến nơi đội Hai làm việc, cách Nghiêm Gia Hà hơn cây số, chả trách gì Ba đến giờ nghỉ trưa lại lên phố Nghiêm Gia Hà chơi. Thu hỏi thăm những người làm việc, mọi người đều Ba được điều về tỉnh A rồi, bố ta làm quan to, thu xếp công việc cho ấy, đâu có giống chúng tôi có ô dù, suốt đời phải dã ngoại.






      Thu hỏi:






      - Các có nghe ấy bị bệnh hiểm nghèo gì ?






      Mọi người nhìn nhau:






      - Cậu ấy bị bệnh hiểm nghèo à? Tôi thấy cậu ấy rất khỏe, có thể đánh chết cả hổ ý chứ.






      khác :






      - Ôi, cậu chỉ mò, cậu ấy bị bệnh, phải nằm bệnh viện huyện…






      Người thứ ba :






      - Cậu ấy có ô dù, muốn làm, trốn vào bệnh viện ít hôm, ai mà chả biết phố huyện xinh đẹp.











      44










      LẦN NÀY THU BIẾT phải chuẩn bị tư tưởng cho tình huống xấu nhất thế nào. Có thể Ba sợ Thu lo lắng cho bệnh tình của , nên dối mình bị bệnh gì, mình “chờ chết”. Nhưng mọi chứng cứ đều phản bác lại mọi suy đoán, y lệnh của bệnh viện chứng minh bị cảm, người của đội Hai chứng minh mọi thủ tục điều động về tỉnh A xong xuôi.






      Bảo Ba “mua” hết mọi người để giúp dối là điều thể. Nhất là y lệnh bao nhiêu ngày, y lệnh của bảo nhiêu người, bùa chú giống nhau, chắc chắn xuất phát từ những bàn tay của các bác sĩ khác nhau, thể bảo Ba nhờ nhiều bác sĩ như vậy giúp ngụy tạo y lệnh.






      cho cùng, chỉ có Phương bảo bị bệnh máu trắng, hơn nữa lại nghe chính Ba , còn ai được thấy chứng cứ. Thu hiểu nổi tại sao Ba lại dối như vậy, bảo mình bị bệnh máu trắng. Ba bảo là để được gặp Thu, nhưng sau khi gặp mặt rồi mới bị bệnh máu trắng, làm sao hiểu nổi?






      Thu chưa có thời gian để làm việc bị việc khác làm Thu sợ: “bạn thân” của Thu thấy đến thăm. “Bạn thân” của Thu đến rất đúng ngày, chỉ những khi gặp chuyện gì lớn mới đến sớm, còn chưa bao giờ đến muộn. “Bạn thân” đến muộn có nghĩa là có mang, Thu hiểu điều thường thức ấy, vì nghe rất nhiều mang thai vì “bạn thân” đến mới nhận ra mình mang thai.






      Đấy là những chuyện thường gặp, đều rất bi thương, sợ hãi, lại là những người mà Thu quen biết nên càng bi thảm, càng sợ hãi. Trường trung học số Tám có có biệt danh “Đại Lan”, tốt nghiệp trung học cơ sở liền về nông thôn, biết vì sao cậu cũng nghịch ngợm, dẫn đến có mang. Đại Lan tìm mọi cách cho đứa bé ra, cố tình gánh nặng, nhảy từ cao xuống, ngã bị thương, vậy mà đứa bé vẫn ra.






      Về sau này sinh con, có thể vì gánh quá nặng, nhảy quá nhiều, lại bó bụng, cho nên đứa bé trở nên dị dạng, có hai cái xương sườn bị trễ xuống. Cho đến nay Đại Lan vẫn ở nông thôn, chưa được g bạn trai của ta vì chuyện này và những chuyện đánh nhau khác, phải lãnh án hai mươi năm tù. Đưa mẹ giao cho mẹ cậu ta nuôi, cả hai gia đình khổ cực còn gì khổ hơn.






      Đại Lan vẫn chưa thể coi là người bất hạnh nhất. Dù sao ta cũng mang tiếng xấu, ở nông thôn được về lại thành phố, ít ra bạn trai của ta thừa nhận đứa bé là con, Đại Lan vẫn giữ được mạng sống. Còn nữa tên là Cung càng bất hạnh hơn, ta cũng , rồi mang bầu, kia biết lấy đâu ra thảo dược, bảo uống rồi ra thai. này đem về nhà, lén sắc uống, kết quả cái thai ra, nhưng người mẹ chết. Chuyện này khiến trường số Tám sôi sục, nhà kia bắt kia đền mạng, hai bên gia đình đánh nhau, cuối cùng gia đình kia phải dọn nơi khác.






      Thu nghe , nạo thai ở bệnh viện phải xuất trình chứng minh đơn vị công tác, hình như phải có đủ chứng minh đơn vị của hai bên trai và . Tất nhiên Thu thể có chứng minh đơn vị công tác, Ba bây giờ biết đâu, càng thể có chứng minh của . Thu nghĩ, Ba hiểu mọi chuyện, chắc chắn biết điều này, lén bỏ , phải chăng sợ xấu hổ? Cho nên cao chạy xa bay, để mình Thu đối diện với chuyện này.






      Dù nghĩ thế nào Thu cũng cảm thấy Ba phải là con người như vậy, những gì tốt đẹp dành cho Thu trước đây chứng minh rất chăm sóc đến Thu, luôn suy nghĩ mọi chuyện cho Thu. Cớ gì bỏ Thu lại mình trong hoàn cảnh khó xử này? Cho dù bị bệnh máu trắng, có lí do gì để bỏ mặc Thu? Liệu có thể để việc kết thúc mới lảnh tránh “chờ chết” ?






      Những hành động logic của có thể giải thích: làm những việc đó để giành được Thu.






      Thu nhớ lại tiểu thuyết Tess 1 của nước mà Thu đọc, cuốn sách phải của Ba cho mượn, mà là hồi Thu đến bệnh viện thành phố K để học y, mượn của bác sĩ phòng chiếu xạ, chỉ mượn được ba hôm bị đòi lại, Thu có thời gian đọc kỹ, nhưng vẫn nhớ tình tiết câu chuyện, chuyện kể về trẻ bị lắm tiền lừa lấy trinh.






      Thu còn nghĩ đến vài câu chuyện tương tự, đều là chuyện những người đàn ông nhiều tiền lừa dối các nghèo. Khi chưa được, đám đàn ông theo đuổi, buông lời đường m tiền tài vật chất đều tung ra, mọi đòi hỏi đều đáp ứng. Nhưng khi được rồi liền trở mặt, cuối cùng mọi chuyện bất hạnh đều rơi cả lên đầu các trẻ. Bỗng Thu phát , chưa bao giờ Ba cho Thu mượn những loại truyện ấy, hình như sợ Thu xem rồi đề cao cảnh giác.






      Suy nghĩ theo cách nghĩ ấy, nhất cử nhất động của Ba đều được giải thích. cố gắng bao nhiêu lâu là để có màn kịch hôm ấy ở bệnh viện. Nếu để Thu phải lo lắng vì căn bệnh của , “cung tên sao, chỉ cần cùng mệnh”. cũng gật đầu khi Thu hỏi có phải bị bệnh máu trắng mà giữ bí mật từ đầu đến cuối. Thỉnh thoảng để lộ mình bị bệnh hiểm nghèo là vì sao? Chỉ có thể vì giành được Thu. biết Thu rất , cũng biết nếu bị bệnh hiểm nghèo Thu để làm mọi chuyện, kể cả cho .






      Xem ra để “được” là lí do theo đuổi mệt mỏi suốt hơn năm. Trước khi “được” sắm vai nhân sĩ ôn tồn nho nhã, quan tâm chiều chuộng, nhưng “được” rồi liền xé bỏ mặt nạ, để lại mảnh giấy rồi biến mất.






      Lòng Thu như lửa đốt, biết phải thế nào. Nếu Thu có mang, chỉ có hai con đường. Con đường thứ nhất là chết, cho dù chết cũng chỉ giải thoát bản thân, mà gia đình Thu còn bị người đời cười chê. Tốt nhất là cứu người mà chết, như vậy có ai truy tìm nguyên nhân cái chết của Thu. con đường khác là vào bệnh viện nạo Thai, sau đấy thân bại danh liệt, sống nhục sống nhã. Thu muốn sinh con, bất công biết chừng nào đối với đứa trẻ! mình suốt đời chịu nhục, lẽ nào liên lụy đến cả đứa trẻ vô tội?






      Mấy ngày hôm đó Thu như sống trong địa ngục, biết đến bao giờ mới hết sợ hãi. Rất may, mấy hôm sau “bạn thân” đến, Thu kích động nước mắt lưng tròng, đúng là gặp lại người bạn lâu năm xa cách, những gì khó chịu cơ thể đều rất đáng chúc mừng. Chỉ cần mang thai, còn nữa đều là chuyện vặt.






      Mọi người đến chuyện con thất thân đều rất sợ hãi chỉ vì hai việc, là mang thai rồi thân bại danh liệt, nữa là sau này lấy được chồng. Bây giờ còn buồn vì chuyện mang thai, chỉ còn vấn đề lấy được chồng. Thu cảm thấy mình còn tâm trạng nào để đến chuyện lấy chồng. Nếu người như Ba chỉ vì “được” mà đến ân cần chiều chuộng, Thu nghĩ còn ai lòng Thu.






      Thu trách, chỉ nghĩ, nếu mình đáng được , tất nhiên ấy mình; nếu , chỉ vì mình đáng để .






      Vấn đề ở chỗ Ba tuy Thu, tại sao phải tốn nhiều tinh thần và sức lực để “được” như vậy? Có thể đàn ông là thế, càng chưa được càng phải cố để được. Ba phải giả vờ ân cần chăm sóc lâu như vậy, chủ yếu vì chưa được. Giống như Tú, có thể “được” từ lâu, cho nên từ lâu để ý đến ta nữa. Nhất định “được” rất nhiều con ở đấy, cho nên biết chỗ ấy của con có gì, cũng biết “bay” là thế nào.






      Lại cả chuyện “canh đỗ xanh”, chắc chắn thổi phồng chuyện ấy với người cùng phòng, bảo Thu là “canh đỗ xanh” giải nhiệt của , nếu , tại sao Thái người ở cùng phòng với lại ra? Cùng việc ấy, lúc dỗ dành Thu lại là “bay”. Nhưng khi chuyện với người cùng phòng, lại bảo là “giải nhiệt”. Nghĩ mà thấy buồn nôn.






      Và cả mấy lá thư kia, bảo gửi về nông trường, nhưng thầy Trịnh lấy danh dự đảng viên ra thề thầy gửi trả lại thư. Lúc đầu Thu nghi ngờ thầy Trịnh dối, bây giờ xem ra chính là dối.






      Còn nữa… Thu muốn suy nghĩ nhiều, tưởng chừng mỗi việc đều quy về điểm, từ đầu đến cuối chỉ là khổ nhục kế, ngồi bên bờ sông suốt buổi tối, chảy nước mắt, dùng dao cứa vào tay, chuyện nọ bi thảm hơn chuyện kia, khi những thứ đó chưa được thực , nghĩ ra chiêu bị bệnh máu trắng.






      Rất kỳ lạ là, khi Thu nhìn thấu , nhìn , trái tim Thu còn đau khổ, Thu cũng hối hận vì những chuyện mình làm. ngày đàng, học sàng khôn. Trí tuệ của con người thể tự có, người khác dùng kinh nghiệm của bản thân để giáo dục mi, mi thể học được. Chỉ đến khi mi trải qua, mi mới có trí tuệ. Đến khi mi có trí tuệ để nhắc nhở người khác, người khác cũng như mi lúc ban đầu tin ở trí tuệ của mình, cho nên trong đời ai cũng phạm sai lầm, đều dùng sai lầm của bản thân để chỉ bảo, giáo dục cho đời sau, và đời sau vẫn phạm sai lầm.






      Thu ở nông trường chưa đến nửa năm được gọi về trường dạy học. Có thể trong họa được phúc, nhưng là trong họa của người khác để Thu được phúc. Thu tiếp nhận lớp bốn của trường tiểu học trực thuộc, giáo cũ tên là Vương, là giáo tốt tính, công tác tích cực, nhưng dạy tốt, ngày nào cũng làm việc vất vả nhưng lớp học chẳng ra gì.






      Cách đấy ít lâu, đến lượt lớp của lao động. Các trường có nhiệm vụ thu gom sắt vụn, nhà trường liên hệ với nhà máy ở bên kia sông, cho học sinh vào nhặt đinh, ốc vít bỏ , nộp cho nhà nước luyện thép. Vương đưa học sinh nhặt sắt vụn, lúc về đội ngũ học sinh lộn xộn, tản mát. vừa phải gánh sắt vụn, vừa phải đôn đáo giữ trật tự, bận túi bụi, cuối cùng có mấy học sinh nghịch ngợm biết vào đâu.






      Hôm ấy nước sông ở cửa trường học xuống thấp, sông chỉ như dòng nước hẹp, phải dùng những bao tải xỉ than xếp thành con đường để người qua sông từ bờ ra gần dòng nước, lên con đò , người ta gọi đấy là “bến cạn”.






      Hai bên bến cạn trơ đáy sông, có chỗ là bùn, có chỗ mặt khô nứt nẻ nhưng dưới là bùn nhão. Trong lớp của Vương có học sinh nam tên là Tăng rất nghịch ngợm tụt lại sau, chơi ở bên kia sông đến tận tối, nó bị sa xuống vũng bùn, lúc ấy có người, vậy là chìm xuống bùn mỗi lúc sâu.






      Vương đưa phần đông học sinh về trường rồi quay lại tìm cậu học sinh kia, tìm mãi vẫn thấy, về, vô cùng lo lắng, mong ngày mai trông thấy những cậu học sinh nghịch ngợm. Hôm sau, vừa vào lớp phụ huynh em tăng đến, hỏi tại sao con ông ta cả đêm hôm qua về, đòi giáo phải trả con cho ông ta.






      Chuyện làm ồn ào cả trường. Nhà trường vội cho người tìm, trình báo với công an. Qua ngày đào bới mới thấy cậu học sinh kia dưới lớp bùn bên bến cạn, cậu ta chết từ lúc nào. Gia đình cậu học sinh kia thấy mồm, mặt con mình đầy bùn hôi thối, nghĩ đến cảnh nó giãy giụa trước khi chết, vô cùng phẫn nộ và đau khổ, trút giận dữ lên đầu giáo Vương, bảo nếu giáo có khả năng quản lí học sinh, con của họ bỏ lớp để chạy chơi, dẫn đến tai nạn.






      Gia đình cậu học sinh kia ngày nào cũng kéo họ hàng thân thuộc đến vây bắt đòi giáo phải đền mạng. Nhà trường còn cách nào đành cho giáo Vương về nông trường. thầy nào dám nhận lớp của giáo Vương, nhà trường phải gọi Thu về nhận lớp.






      Thu vốn là học sinh luôn phục tùng phân công, lúc này tuy tham gia công tác, đối với các thầy các hết sức cung kính, nghe lời. Hơn nữa Thu biết nếu nhận lớp này nhà trường cho Thu làm giáo viên. Thu gì, về lại thành phố, thay giáo Vương làm giáo viên lớp bốn.






      Gia đình cậu học sinh kia thù oán gì Thu, cũng đến gây rắc rối, phụ huynh học sinh khác thấy Thu nhận lớp cũng tỏ ra cảm kích. Thu dồn hết tâm sức cho công việc, chuẩn bị bài giảng, lên lớp, thăm gia đình học sinh, chuyện với học sinh, bận tối ngày. Về sau Thu phát huy sở trường chơi bóng chuyền của mình, tổ chức đội bóng chuyền nữ tiểu học, sáng chiều nào cũng hướng dẫn tập luyện. Có lúc đưa học sinh chơi ngoại thành, học sinh rất thích thú, lớp của Thu nhanh chóng trở thành lớp giỏi nhất trong khối lớp bốn của trường.






      Những lúc bận rộn Thu còn thời gian nghĩ đến Ba. Nhưng đêm khuya thanh vắng Thu nghĩ lại những chuyện qua, thoáng chút nghi ngờ, có phải Ba là công tử chơi bời? Hay là nằm thoi thóp chờ chết ở bệnh viện nào?






      Thu nhớ đến cái bệnh viện quân đội ở thành phố K, bảo chỉ vì cứa nhát dao vào tay, bệnh viện mới gọi đến kiểm tra. Liệu có thể tìm hiểu ở bệnh viện này xem có phải bị bệnh máu trắng ? Thu càng nghĩ càng yên tâm, liền nhờ bác sĩ Thành thăm dò giúp.






      Bác sĩ Thành bảo quân y viện ấy trực thuộc trung ương, thuộc hệ thống y tế của thành phố. Nghe , tuân theo lời Mao Chủ tịch: “Chuẩn bị chiến tranh, chuẩn bị chống đói, vì nhân dân, đề phòng đại chiến thế giới thứ ba bùng nổ”, Bệnh viện này xây dựng riêng cho các vị thủ trưởng. Hồi ấy, để chuẩn bị cho thế chiến thứ ba, trong bệnh viện còn có hầm phòng đề phòng bom nguyên tử của các nước đế quốc và xét lại. Về sau, chuyện thế chiến thứ ba còn căng thẳng, bệnh viện ấy mới có bộ phận mở, nhưng cũng ít ai được vào.






      Bác sĩ Thành phải mắt nhiều công sức mới hỏi được. Theo ghi chép sau khi khám, tiểu cầu của Tôn Kiến Tân có phần suy giảm, nhưng phải bệnh máu trắng.










      đảo Giang Tâm có hợp tác xã làm giá đỗ, cho nên thứ rau người đảo ăn nhiều nhất là giá đỗ. Thu cảm thấy Ba và bác sĩ Thành giống như ngọn giá đỗ, ngọn giá trắng tinh, ngón tay bóp lập tức nước trào ra, nhưng phía là hai mảnh của hạt đỗ giống nhau, nhưng mảnh đỗ bị thối đen, mảnh khác vẫn giữ nguyên màu vàng vốn có.






      Điểm khác nhau đó là “được”, bác sĩ Thành lấy vợ nhiều năm vẫn chung thủy với giáo Giang, còn Ba “được” rồi liền trở mặt.






      Thu càng ngày càng năng đến nhà giáo Giang chỉ để nghe tiếng bác sĩ Thành, để thấy chung thủy vợ. Bác sĩ Thành có thể là người đàn ông duy nhất Giang Tâm đổ nước rửa chân cho phụ nữ, đổ nước rửa chân của vợ, của mẹ vợ. Nhất là mùa hè, mọi người hay dùng cái chậu gỗ đựng được nhiều nước để tắm ở nhà. Cái chậu gỗ lớn ấy phụ nữ nào bưng nổi, đều phải dùng cái chậu múc đem đổ. Nhưng bác sĩ Thành bưng nổi cái chậu to ấy, bưng ra ngoài đổ .






      Thu cảm thấy bác sĩ Thành vì thế mà nở mày nở mặt, ngược lại Thu thấy người đàn ông vĩ đại. Nhất là Thu cảm thấy tình của bác sĩ Thành dành cho hai đứa con. Về mùa hè, tối nào Thu cũng thấy bác sĩ Thành đưa cậu con lớn ra sông bơi, giáo Giang cùng cậu con ngồi bờ xem. Rất nhiều buổi tối Thu tháy bác sĩ Thành chơi đùa với con giường, bò làm ngựa cho con cưỡi, đúng là “làm ngựa cho lũ nhi đồng”.






      Vợ chồng bác sĩ Thành được mọi người công nhận là đôi hòa thuận, tâm đâu ý hợp. Hai người, người kéo đàn, người hát, hài hòa ăn ý, coi như cảnh quan đảo Giang Tâm.






      Trong con mắt Thu, chỉ có những người như bác sĩ Thành trong ngoài như nhau, trước sau như , trước khi “được” và sau khi “được” có gì khác mới là người đáng .>






      Thu nhìn bác sĩ Thành quý vợ, trong lòng Thu chợt lên những câu thơ, những câu thơ ngắn, chỉ từng đoạn từng đoạn, xuất phát từ tình cảm nào đó, cảm thán cho tâm trạng nào đó. Những câu thơ cứ lẩn quất trong đầu, chừng như kêu gọi Thu hãy nhớ lấy. Về đến phòng mình, Thu ghi lại những câu thơ ấy, có lúc thơ có đề mục, Thu cũng ghi tên , chỉ dùng từ “”.






      _________________________________






      1 tấm gương giúp đỡ mọi người thời bấy giờ. – ND











      45










      DỊP NGẪU NHIÊN, Thu phát “kể đầu sỏ” trả lại thư. Hôm ấy Thu được hai lớp mười lao động ở nông trường mời tham gia đệm đàn cho buổi biểu diễn ở Phó Gia Xung. Nông trường của trường số Tám liên hệ với nông trường của đám thanh niên trí thức, nông trường ấy cũng ở Phó Gia Xung. Vì là cuối tuần, Thu nhận lời chút do dự, nông trường của trường sô Tám còn cử cậu về cõng cây đàn accordéon cho Thu.






      Thu đến nông trường, tập luyện với học sinh, cùng học sinh lớp mười đến nông trường của đám thanh niên trí thức, trở thành nhân vật được chú ý, vì Thu kéo accordéon, lại là nữ. Thanh niên trí thức của nông trường cùng mời Thu đệm đàn, đệm mấy bài rất quen thuộc, vậy là Thu đệm đàn cho cả hai bên.






      Buổi biểu diễn kết thúc, rất nhiều người vây lấy Thu, có người cầu Thu biểu diễn bài, có người nâng cây đàn lên kéo thử, bảo rất nặng, kéo nổi.






      cậu thanh niên trí thức tên là Ngưu Phúc Sinh nghe đến tên Tĩnh Thu, cậu ta đến, với Thu:






      - Bạn họ Tĩnh à? Có người họ Tĩnh sao?






      Thấy Thu gật đầu, liền :






      - Cách đây ít lâu, bọn này nhận được lá thư có thể là của bạn.






      Hồi ấy, nông trường của trường số Tám mới xây dựng, người đưa thư chưa biết, chỉ thấy mấy chữ “Nông trường trường Trung học số Tám thành phố K”, nên đưa đến nông trường này, vì nông trường này gọi là “Nông trường đội công trình số Tám của thành phố K”. Đội công trình số tám trước kia thuộc biên chế quân đội, về sau chuyển nơi khác, nông trường này dành cho con em của họ tốt nghiệp trung học phổ thông về đây rèn luyện, coi như lên rừng về đồng ruộng, sau đấy rút về thành phố K, phần lớn được vào đội công trình số Tám.






      Người nhận thư của nông trường biết ai tên là Tĩnh Thu, hỏi mọi người nhưng ai biết, vậy là họ trả lại thư cho người gửi. Cậu học sinh kia thấy cái họ ít gặp, thư lại từ Nghiêm Gia Hà gửi đến, tỏ ra kỳ lạ, hai nơi cách nhau mấy cây số mà thư với từ? Cậu ta nhớ cái tên “Tĩnh Thu”, bây giờ được gặp chủ nhân của cái tên ấy chợt nhớ lại chuyện cũ.






      Thu cảm ơn cậu ta, đồng thời nhớ từ nay về sau có thư của “Tĩnh Thu” nhận giúp, có dịp Thu về lấy. Phúc Sinh hỏi địa chỉ của Thu ở thành phố K, hứa nếu có thư của Thu nhận giúp, bao giờ cậu ta về thành phố K đem về cho Thu.






      Phát ấy xóa sạch nghi ngờ đối với thày Trịnh, mà cũng xóa mọi nghi ngờ đối với Ba, ít ra xóa sạch nghi ngờ về trong chuyện viết thư, chứng tỏ đúng là người viết thư. Nhưng sau đấy Ba gặp Thu tại sao lại đưa những lá thư đó cho Thu xem? Thu đoán đấy là những lá thư tuyệt giao, cho nên đưa cho Thu xem sợ làm vỡ kế hoạch của mình.






      Bây giờ Thu có phòng riêng do nhà trường cấp. Đó là căn phòng chừng mười mét vuông, ở chung với giáo Lưu. Trong phòng có cái bàn hai ngăn kéo, mỗi người ngăn, tự khóa lại. Thu có nửa bầu trời cất giấu mọi bí mật của mình.






      Nhà của giáo Lưu ở bên kia sông, cứ cuối tuần lại về, cho nên cuối tuần căn phòng này là khoảng trời của riêng Thu. Những lúc ấy Thu chốt cửa, đem thư và ảnh của Ba ra xem, tưởng tượng đấy là những lá thư của bác sĩ Thành gửi cho Thu. Những lúc nghĩ như thế Thu cảm thấy hạnh phúc vô cùng, rất say sưa vì những lời lẽ trong thư chỉ có thể từ miệng những người như bác sĩ Thành ra mới có ý nghĩa, bằng là những lời đáng khinh. biết ma sai quỷ khiến thế nào, Thu ghi mấy bài thơ lên giấy, định dịp nào đấy cho bác sĩ Thành xem. Thu cũng biết cho bác sĩ Thành xem có ý nghĩa gì, Thu chỉ muốn cho xem vậy thôi.






      hôm, nhân lúc bác sĩ Thành đón đứa con tay Thu, Thu lén nhét mấy bài thơ chép từ mấy hôm nay vào túi áo bác sĩ Thành. Hai ba ngày sau đấy, Thu dám đến nhà bác sĩ Thành, Thu có cảm giác có lỗi với giáo Giang, vì chưa bao giờ Thu có ý nghĩ giành bác sĩ Thành về cho mình, Thu chỉ sùng bái bác sĩ Thành, , những bài thơ ấy viết cho , cho nên muốn để xem. Thu dám đến là bởi sợ bác sĩ Thành cười chê văn chương, cười chê tình cảm của Thu.






      buổi tối cuối tuần, bác sĩ Thành tìm đến căn hộ của Thu. trả lại những bài thơ cho Thu, mỉm cười, :






      - Cháu Thu, cháu rất có tài văn chương, có thể trở thành nhà thơ lớn, có thể gặp được “” trong thơ của cháu, hãy giữ lấy, giữ lấy để gửi cho “”.






      Thu bối rối, vội thanh minh:






      - Xin lỗi, cháu biết mình viết nhũng gì, cũng biết tại sao lại bỏ những thứ đó vào túi chú, chắc cháu điên mất rồi.






      Bác sĩ Thành :






      - Cháu có tâm với Giang, là người từng trải, rất hiểu cháu, cũng giữ bí mật cho cháu.






      Thu khẩn khoản:






      - Xin chú đừng gì với , chắc chắn mắng cháu, chú cũng đừng gì với ai.






      - Tôi gì đâu, cháu đừng sợ, cháu làm điều gì, chỉ viết mấy bài thơ, rồi nhờ người hiểu gì về thơ làm tham mưu. Về thơ, tôi khồng theerddua ra ý kiến gì, nhưng trong cuộc sống có gì khó khăn tôi có thể giúp.






      Giọng của bác sĩ Thành rất dịu dàng, rất thành khẩn, Thu biết vì mình tin tưởng ở hay là muốn thanh minh chỉ vì sùng bái có ý gì khác. Thu chuyện Ba cho nghe, nhưng chi tiết về cái đêm hôm ấy.






      Bác sĩ Thành nghe xong, phỏng đoán:






      - Có thể cậu ấy bị bệnh máu trắng, nếu , khó giải thích tại sao cậu ấy lại lẩn tránh cháu. Cậu ấy nằm bệnh viện huyện cũng có thể vì bị cảm. Vì người bị bệnh máu trắng sức đề kháng rất kém, dễ bị các chứng bệnh thông thường. tại chưa có cách chữa bệnh máu trắng, chỉ có thể bị cảm trị cảm, bị trúng gió trị trúng gió, cố gắng kéo dài sống. Bệnh viện huyện biết, có thể quân y viện kia phát ra bệnh máu trắng của cậu ấy.






      - Nhưng chú … quân y viện kia bảo ấy bị suy giảm tiểu cầu cơ mà?






      - Nếu cậu ấy muốn cho cháu biết, tất nhiên cậu ấy cầu bác sĩ giữ bí mật. - Bác sĩ Thành thêm - Tôi cũng chỉ phỏng đoán, phỏng đoán chưa chắc chính xác. Nếu đúng như lời tôi , rất có thể như thế, vì cháu với cậu ấy, liệu cậu ấy còn lựa chọn nào khác? thể để cháu theo. Hơn nữa, để cháu thấy cậu ấy mỗi ngày gầy, tiều tụy, từng bước đến cái chết, liệu cậu ấy có thể chịu đựng nổi ? Nếu là cháu, cháu có muốn để cậu ấy thấy mình từng bước đến cái chết ?






      - Theo ý chú… lúc này ấy ở tỉnh A… chờ chết sao?






      - Bác sĩ Thành suy nghĩ giây lát rồi :






      - hẳn, cậu ấy cũng có thể ở ngay thành phố này. Nếu là tô ở thành phố K, cuối cùng… được gần nhau hơn.






      Thu khẩn thiết :






      - Chú giúp cháu hỏi thăm các bệnh viện được ạ?






      - Tôi sẵn sàng, nhưng cháu phải bảo đảm làm những chuyện ngu ngốc.






      Thu vội bảo đảm:






      - Vâng, cháu , những điều ấy nữa.






      - những mà cũng làm những chuyện đó. Cậu ấy lo lắng cho cháu, vô hình trung cháu làm gia tăng gánh nặng tư tưởng cho cậu ấy. Có thể cậu ấy chuẩn bị tư tưởng cho số mệnh, lặng lẽ dối diện với cái chết, nhưng cậu ấy nghĩ nếu cậu ấy và phải đem theo cháu , chắc chắn cậu ấy bực mình lắm.






      Bác sĩ Thành kể cho Thu nghe về thân thế con trai lớn của . Con trai lớn của phải là con đẻ, mà là con của bệnh nhân. Bệnh nhân ấy chết, chồng của chị ta cũng tự tử theo, để lại đứa con, bác sĩ Thành nhận nuôi, đưa từ thành phố J về thành phố K để mọi người với đứa trẻ về chuyện bố mẹ nó chết thê thảm thế nào.






      Bác sĩ Thành :






      - Hàng ngày tôi làm việc trong bệnh viện, rất thường xuyên thấy người chết, thấy người nhà bệnh nhân đau đớn tuyệt vọng. Mấy năm gần đây trông thấy cảnh sinh li từ biệt, cảm nhận lớn nhất là cuộc sống của mỗi con người đều thuộc về họ, thể muốn thế nào được như thế. Nếu cháu với cậu ấy, mẹ cháu đau khổ biết chừng nào? trai, em của cháu đau khổ biết chừng nào? Mọi người đều buồn, những điều đó có lợi cho bất cứ ai, Trong khi cậu ấy sống chỉ có thêm gánh nặng tư tưởng, sau khi cậu ấy chết, chắc chắn cháu biết tai sinh, cũng có thể giới khác, cho dù hai người cùng chết cũng thể đến với nhau. Cậu ấy đúng, cháu sống, cậu ấy chết.










      - Cháu chỉ sợ… ấy … chú giúp cháu hỏi thăm được ?






      Bác sĩ Thành hỏi thăm các nơi cho Thu, nhưng bệnh viện nào có bệnh nhân tên là Tôn Kiến Tân, kể cả quân y viện kia. Bác sĩ Thành :






      - Tôi trổ hết tài, có thể tôi đoán nhầm, cậu ấy ở K này.






      Thu cũng trổ hết tài, điều duy nhất an ủi Thu là có thể bác sĩ Thành đoán nhầm, “nếu tôi nhầm”, nhưng Ba phải bác sĩ Thành, cả hai khác nhau ở điểm quan trọng, nhưng Thu ra diểm quan trọng kia, cho nên có thể bác sĩ Thành nhầm.














      Giữa tháng Tư năm 1976, Ngụy Linh học ở trường sư phạm khu đến tìm Thu, bảo có chuyện quan trọng muốn bàn với Thu. Ngụy Linh từ nông thôn được gọi về trường sư phạm, cuối tuần nào cũng về nhà bố ở trường trung học sô Tám thành phố K, rất hay đến chơi với Thu.






      Ngụy Linh vừa gặp thu :






      - Tớ gặp tai họa rồi, chỉ có đằng ấy mới cứu được tớ.






      Thu giật mình, hỏi có chuyện gì.






      Ngụy Linh ấp úng:






      - Tớ… có thể… mang thai, nhưng bạn trai tớ cho cái ấy vào, làm sao có mang được?






      Thu hiểu:






      - Cái gì cho vào đâu?>






      - Tất nhiên là cái sinh con, tinh dịch của đàn ông.






      Thu muốn hỏi tỉ mỉ chuyện ấy, giúp đỡ giúp đỡ, Thu muốn vì giúp đỡ mà buộc Linh phải ra “quy trình gây án”, nhưng chi tiết ấy với Thu là vô cùng quan trọng. kiềm chế nổi, Thu hỏi:






      - Cho cái sinh con vào đâu?






      Linh :






      - Ôi, đằng ấy chưa , chưa làm những chuyện ấy, ra đằng ấy cũng hiểu, tức là cho cái sinh con vào bên trong chỗ “bạn thân” của đằng ấy vẫn ra.






      Linh bực mình:






      - ấy cho vào trong, nhưng ở ngoài… chắc chắn có ít lọt vào trong, nếu tại sao tớ lại mang thai được? Đúng là tai vạ trời rơi xuống! Tớ rất hiểu, tớ chưa ở cùng phòng với bất cứ nào.






      Thu tròn xoe mắt, cho cái bầy nhầy ấy vào đâu? Đến là buồn nôn. Thu nhớ lại câu chuyện nghe sợ hãi, bảo có người con phơi trái lót sát tường, bị con nhện bám vào, người con kia mặc cái quần lót liền bị mang thai, đẻ ra ổ nhện. Cho nên Thu dám lộn trái quần lót để phơi, cũng dám phơi quần lót ở những nơi sát tường hoặc những nơi có nhện. Nhưng trước đây Thu hiểu tại sao nhện bò vào quần lót con lại có mang? Bây giờ Thu mới hiểu, là vì nhện để dính cái sinh con vào quần lót, con mặc vào, cái sinh con lọt vào trong ấy của con , cho nên mới có mang.






      Bỗng Thu hiểu, đúng như Ba , làm gì, vì cho cái sinh con vào trong, chứng tỏ chưa “được”. chưa “được” tức là mọi phỏng đoán trước đây của mình là sai. Nhất định bị bệnh máu trắng, sợ sau khi chết Thu theo, cho nên dối bị bệnh máu trắng. Nhưng nếu còn ở huyện K, thu sớm biết bị bệnh máu trắng, cho nên trốn về tỉnh A. làm như vậy có thể Thu hận , nhưng giữ được sinh mệnh Thu.






      Nghĩ đến đây lòng Thu như dao cắt, biết phải bằng cách nào để tìm thấy , cũng biết đến lúc này còn sống hay ?






      Lần Thu gặp Ba trong bệnh viện, Thu chuẩn bị làm tất cả mọi việc có thể làm trước khi chết, cho nên Thu rất dũng cảm cởi áo lông, cuối cùng còn tắt đèn.






      Lần ấy Ba dám đụng đến người Thu, sợ chịu nổi phải làm chuyện vợ chồng. Thu bảo đừng sợ, bảo làm, làm hai người chết nhắm mắt. Sau đấy Ba nằm phủ lên người Thu, Thu cho rằng việc sau ấy là chuyện vợ chồng. Thu nhớ, đêm hôm ấy vì hiểu biết và hiếu kỳ những chuyện hay, nhất định làm Ba buồn, lúc này rất muốn cắt lưỡi mình. Đêm hôm ấy, hai người “bay” xong, dùng khăn lau cái lầy nhầy bụng Thu, Thu hỏi:






      - Tại sao biết đấy phải nước giải?






      Hnh như rất khó xử, :






      - phải.






      - Nhưng nước giải cũng ở đấy ra à?






      Thấy gật đầu thừa nhận, Thu truy hỏi:






      - biết lúc nào buồn giải, lúc nào cơ mà? có nhầm ?






      Hình như thể , chỉ hàm hồ:






      - Bản thân có cảm giác. Em đừng sợ, phải… nước giải đâu.






      dậy, đổ ít nước nóng ra chậu, nhúng cái khăn mặt vào nước rồi vắt khô, giúp Thu lau tay, lau bụng, :






      - Thế này yên tâm chưa?






      Thu thanh minh:






      - Em bẩn, chỉ sợ cái lầy nhầy ấy thôi. - Suy nghĩ lúc rồi Thu tiếp: - Lạ nhỉ, tại sao con trai dùng cái để làm hai việc?











      46










      THU NGỜ mình ngớ ngẩn như vậy, thế nào gọi là cùng phòng mà biết. Nếu gặp Ngụy Linh, có thể Thu vẫn trách oan Ba, cho rằng “được” rồi. Lúc đầu thu nghĩ ngủ với nhau giường là cùng phòng, nhưng lần ấy Á Dân “rất may hai người chưa cởi áo bông, chưa tắt đèn”, Thu cho rằng cởi áo bông và tắt đèn mới quan trọng.






      Lần Thu gặp Ba trong bệnh viện, Thu chuẩn bị làm tất cả mọi việc có thể làm trước khi chết, cho nên Thu rất dũng cảm cởi áo bông, cuối cũng còn tắt đèn.






      Lần ấy Ba dám đụng đến người Thu, sợ chịu nổi phải làm chuyện vợ chồng. Thu bảo đừng sợ, bảo làm, làm hai người chết nhắm mắt. Sau đấy Ba nằm phủ lên người Thu, Thu cho rằng việc sau ấy là chuyện vợ chồng. Thu nhớ, đêm hôm ấy vì hiểu biết và hiếu kỳ những chuyện hay, nhất định làm Ba buồn, lúc ấy rất muốn cắt lưỡi mình. Đêm hôm ấy hai người “bay” xong, dùng khăn lau cái lầy nhầy bụng Thu, Thu hỏi:






      - Tại sao biết đấy phải là nước giải?






      Hnh như rất khó xử, :






      - phải.






      - Nhưng nước giải cũng ở đấy ra à?






      Thấy gật đầu thừa nhận, Thu truy hỏi:






      - biết lúc nào buồn giải, lúc nào cơ mà? có nhầm ?






      Hình như thể , chỉ hàm hồ:






      - Bản thân có cảm giác. Em đừng sợ, phải… nước giải đâu.






      dậy, đổ ít nước nóng ra chậu, nhúng cái khăn mặt vào nước rồi vắt khô, giúp Thu lau tay, lau bụng, :






      - Thế này yên tâm chưa?






      Thu thanh minh:






      - Em bẩn, chỉ ghê sợ cái lầy nhầy ấy thôi. - Suy nghĩ lúc rồi Thu tiếp: - Lạ nhỉ, tại sao con trai dùng cái để làm hai việc?






      thể giải thích nổi, chỉ ôm Thu, cười thành tiếng:






      - Ý của em là, con trai phải có hai cái ống, mỗi cái làm việc? Em hỏi chuyện này phức tạp, trả lời nổi. tự làm, điều này phải hỏi tạo hóa.






      Về sau kể lại cho Thu nghe chuyện lần đầu tiên làm. Hồi ấy mới học lớp sáu, có lần thi, đề thi rất khó, cảm thấy mình làm nổi, rất căng thẳng, lại cảm thấy như mình tè ra quần, nhưng có cảm giác khoan khoái kỳ lạ, về sau mới biết đấy là di tinh.






      Thu hết sức ngạc nhiên:






      - Lớp sáu mà … hư đốn như vậy rồi à?






      giải thích:






      - Đấy chỉ là tượng sinh lý bình thường. Con trai bước vào thời thanh xuân, bắt đầu phát dục gặp hin tượng ấy. Có lúc nằm cũng bị. Giống như con , đến lúc nhất định có “bạn thân”.






      Thu bừng tỉnh, vậy là con trai cũng có “bạn thân”, nhưng tại sao bạn thân của con đến lại khó chịu, còn con trai “bạn thân” đến lại có cảm giác “khoái kỳ lạ”, rất công bằng.






      Thu cũng kể cho nghe lần đầu tiên của mình. Hồi ấy, giữa lúc mẹ phải nằm bệnh viện, bệnh viện cách nhà khoảng chục cây số, em còn , thể xa như thế, đêm phải ở lại bệnh viện ngủ chung giường với mẹ. Thu ban ngày đến bệnh viện chăm sóc mẹ, buổi tối về nhà ngủ với Tả Hồng.






      hôm vào lúc nửa đêm, hai ra ngoài giải, Hồng :






      - Nhất định “bạn thân” của đằng ấy đến, giường có màu đỏ, nhưng “bạn thân” của tớ vẫn chưa đến.






      Tả Hồng giúp Thu tìm giấy vệ sinh, dùng sợi dây khẩu trang rất dài quấn lại, buộc lên người Thu. Thu vừa sợ vừa xấu hổ, biết phải làm thế nào. Hồng với Thu:






      - Người con nào cũng phải có “bạn thân”, nhất định bạn học của đằng ấy có nhiều đứa có từ rất sớm. Đằng ấy đến bệnh viện với mẹ, mẹ đằng ấy bảo cách xử lí.






      Hôm ấy Thu đến bệnh viện nhưng sao ra nổi, Thu chần chừ hồi lâu mới với mẹ. Mẹ vui mừng :






      - khéo, mẹ vừa mổ cắt bỏ tử cung, bỏ tử cung rồi có “bạn thân” nữa, đúng lúc này con có, cuộc sống truyền đời.






      Ba nghe chuyện của Thu, :






      - Mong sau này em lấy chồng, sinh con trai, sinh con , con lại sinh con , chúng giống em để em truyền đời.






      Thu cảm thấy câu ấy của là mong muốn Thu lấy người khác và sinh con. Thu muốn nghe những điều ấy, liền lấy tay bịt miệng , :






      - Em lấy ai, chỉ lấy thôi, sinh con của .






      ôm Thu, miệng lầm rầm:






      - Tại sao em tốt với như thế? cũng muốn lấy em, nhưng…






      Thu nhìn rất buồn, liền chuyển sang chuyện khác. Thu :






      - Người em bên phải lớn hơn bên trái. - Thu ghép hai ngón tay cái rồi khép hai cánh tay lại cho thấy, bên phải lớn hơn bên trái chút.






      nhìn lúc rồi nần hai bầu vú của Thu, hỏi:

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      - Cái này của em cũng bên to bên à?





      Thu gật đầu:





      - Khác nhau chút, bên phải lớn hơn, cho nên em may áo nịt ngực, bên phải lớn hơn vài phân.





      chui vào chăn xem hồi lâu, rồi nhô đầu ra, :





      - Em nằm thấy gì, em ngồi lên cho xem.





      Thu ngồi dậy cho thấy, cóơn ít, rồi hỏi:





      - Để vẽ em, được ? từng học vẽ. Chờ trời sáng, về phòng bệnh lấy bút giấy.





      - Vẽ để làm gì?





      - Để ngày ngày ngắm nhìn. - thanh minh. - Nếu em thích thôi.





      - phải em thích, nhưng đừng vẽ, em có thể cho xem hàng ngày.





      - vẫn muốn vẽ.





      Hôm sau về phòng bệnh lấy bút giấy, để Thu nằm nghiêng quàng cái chăn, ngắm nhìn, sau đấy vẽ lúc, vẽ ngắm nhìn, lại vẽ. Rất nhanh chóng vẽ xong bức tranh. Thu xem, tuy bức tranh chỉ mấy nét đại khái, nhưng rất giống.





      Thu dặn lại:





      - đừng cho ai thấy, người ta thấy cho là đồi trụy. Lưu manh bắt đấy.





      cười:





      - làm sao cho ai xem được?





      Hôm ấy bảo Thu mặc áo quần, nằm trong chăn. ra ngoài đổ bô rồi vào lấy chậu rửa mặt, cốc đánh răng để Thu rửa mặt, đánh răng, sau đấy đến nhà ăn bệnh viện lấy cơm về. Thu khoác cái áo ngồi trong chăn an cơm, ăn xong lại chui vào chăn. cũng cởi áo quần lên giường, hai người âu yếm nhau hồi lâu. Cho đến khi chỉ còn nửa tiếng đồng hồ nữa là hết xe về Nghiêm Gia Hà hai người mới vội vã mặc quần áo, chạy ra bến xe.





      Thu nhớ lại cái ngày hôm ấy, biết lúc bấy giờ chuẩn bị xa Thu, để Thu chuẩn bị sống tiếp, nhưng Thu lại trách nhầm , quả làm gì.





      Thu rất lấy làm c, rất ân hận, nếu sớm biết, nhất định Thu tìm . Đến nay cách xa ngày ấy gần nửa năm, nếu biết bị bệnh máu trắng kể từ hôm cứa tay đến nay tám chín tháng, có thể chết từ cuối năm ngoái.





      Nhưng , nó như vậy chứng tỏ chưa thể chết được. Thu nhớ lại, hình như “nó” thường xuyên như thế, chẳng phải chứng minh vẫn sống? Thu lại hi vọng, có thể khỏe hơn mọi người, có thể vẫn sống?





      Thu phải tìm được , cho dù chết. Thu cũng muốn biết được chôn ở đâu. Nếu bị bệnh,, chắc chắn về chăm sóc bố, cho dù lấy người khác Thu cũng phải thăm . Cho dù vì lí do gì để xa Thu, nhất định Thu phải biết , bằng Thu bao giờ yên tâm.





      Đầu mối đầu tiên Thu có thể nghĩ đến là Phương, vì lúc bấy giờ Phương biết bệnh tình của Ba, có thể Phương biết địa chỉ của ở tỉnh A. Hồi ấy Phương biết, có thể Ba dặn Phương. Bây giờ Thu đảm bảo với Phương rằng tự tử, nhất định Phương địa chỉ của Ba.





      Chủ nhật, Thu về Tây Thôn Bình đến thẳng nhà Phương. Bà Trương và cả nhà thấy Thu đề rất ngạc nhiên, rất nhiệt tình. Lâm lấy vợ, vợ quê tận bản miền núi xa, rất xinh xắn, hai vợ chồng ở chung với bà Trương, nghe chuẩn bị làm nhà mới.





      Sau khi chào hỏi chuyện trò với mọi người, Thu liền vào phòng Phương chuyện.





      Nghe Thu hỏi đến Ba, Phương thở dài, :





      - Phương biết địa chỉ của ấy ở tỉnh A, nếu biết Phương dâu đợi đến hôm nay mà thăm ấy từ lâu rồi.





      Thu tin, khẩn khoản:





      - Hồi ấy Ba với ai về bệnh tình, chỉ với Phương, chắc chắn ấy cho Phương biết địa chỉ>





      - ấy với Phương về bệnh máu trắng, ấy là lúc ấy gọi điện thoại ở bưu điện Nghiêm Gia Hà, Cả của Phương nghe thấy. Ba là người thứ hai của đội thăm dò thứ Hai bị bệnh máu trắng, cho nên ấy cầu tổng đội của người điều tra, xem có liên quan gì đến môi trường công tác của đội.





      - Vậy sau ngày ấy , Thu đến tìm Phương ở trường, tại sao Phương với Thu?





      - Chị Thu lại với ấy Phương cho chị biết bị bệnh máu trắng, ấy hỏi Phương tại sao biết? ấy dặn Phương được với chị Thu, để ấy tự . ấy bảo, rất may viết cho chị nhiều thư nhưng thư đến tay chị, vì trong thư ấy , sợ thủy thổ vùng này có vấn đề, muốn nhắc nhở chị.





      Thu tỏ ra bất lực:





      - Chả trách gì, sau đấy ấy đưa thư cho Thu xem. Cuối cùng có phải thủy thổ vùng này có vấn đề ?





      - Có thể phải, hai người bị bệnh đều là người của đội thăm dò, sau đấy đội thăm dò rút , biết xong việc hay là vì nguyên nhân khác?





      - Ba cùng đội thăm dò hay là…





      - Cuối năm ấy , bảo vệ tỉnh A, sau đấy có tin tức gì.









      Thu quyết định nhân dịp nghỉ Quốc tế lao động (1 - 5) đến tỉnh A thăm Ba, những mong được gặp lần. Cho dù gặp, Thu cũng mong đến thăm . Thu biết mẹ cho Thu mình đến tỉnh A xa xôi, lạ người lạ đất, Thu cũng chưa bao giờ xa như thế. Thu muốn rủ Ngụy Linh cùng , nhưng Linh bảo, mồng tháng Năm Tiêu Hội nghĩ về, nhất định để Linh tỉnh A. Hơn nữa, tiền tàu xe đến tỉnh A khá cao, hai với nhau cũng an toàn.





      còn cách nào khác, Thu quyết định ba bảy hai mươi mốt, mình.





      Thu chỉ biết nhà Ba ở thành phố B thuộc tỉnh A, nhưng biết cụ thể ở đâu. Thu nghĩ, bố là tư lệnh quân khu, chỉ cần tìm đến quân khu tỉnh A có cách tìm được ông tư lệnh. Tìm được ông tư lệnh rất có thể tìm thấy con ông Tư lệnh.





      Thu suy nghĩ rồi đến nhờ giáo Giang mua hộ vé tàu tỉnh A trong thời gian nghỉ mồng tháng Năm. Thu biết, sinh viên như có người nhà làm ở ga, có thể mua được vé. Nghỉ lễ mồng tháng Năm tàu rất đông, có thời gian ra ga xếp hàng mua vé, thứ nữa có thể mua được.





      giáo Giang đồng ý giúp Thu nhưng rất lo, :





      - Em chuẩn bị mình du lịch ở tỉnh A à? Rất an toàn em ạ.





      Thu với giáo Giang mình tỉnh A để tìm Ba, nhờ bằng mọi cách mua giúp vé tàu, nếu trong dịp nghỉ lễ này mà , pgair chờ đến nghỉ hè, như vậy có hy vọng được gặp lại Ba.





      Mấy hôm sau, giáo Giang giúp Thu mua được vé, mua hai vé, cùng với Thu, để Thu mình, an toàn. giáo Giang với mẹ Thu, bảo đưa đứa bé thứ hai đến thành phố B chơi với người bạn, mình tiện chăm sóc thằng , muốn mời Thu cùng , giúp chăm sóc đứa . Mẹ thấy cũng giáo Giang nên có ý kiến gì, đồng ý để Thu .





      Đứa của giáo Giang gọi là Đệ Đệ, mới hai tuổi. Thu và giáo Giang đưa nó lên tàu, đến thành phố B ở nhờ nhà giáo Hồ, bạn của Giang.





      Hôm sau, Thu và giáo Giang đưa thằng chuyển mấy lần xe mới tìm được đến đại bản doanh của quân khu ở nơi gọi là đồi Hoa Đào, bên ngoài có tường cao, đứng ngoài có thể thấy cây cối sườn đồi trong khuôn viên, hoa nở rực rỡ, giống như tiên cảnh giữa chốn trần gian. Thu thấy Ba về nơi đẹp như thế này là đúng, thoải mái hơn ở gian nhà chật hẹp. Thu chỉ mong vẫn còn ở đây.





      Ở cổng có lính bồng súng đứng gác, hai người bảo đến tìm ông tư lệnh họ Tôn. Vệ binh cho vào, bảo tư lệnh phải họ Tôn, có phải hai người nhầm? giáo Giang :





      - Vậy có vị phó tư lệnh hoặc có vị thủ trưởng nào họ Tôn ?





      Vệ binh tìm và trả lời có ai họ Tôn. Thu hỏi:





      - Ông Tư lệnh họ gì?





      Vệ binh trả lời. giáo Giang :





      - Dù tư lệnh họ gì cũng cho chúng tôi gặp.





      Vệ binh bảo phải gọi điện về xin ý kiến, lúc sau ra với hai người, ông tư lệnh có nhà.





      Thu , nhà ông tư lệnh có ai nữa , tôi muốn hỏi thăm con trai ông ấy.





      Vệ binh lại gọi điện vào. Mỗi lần gọi điện như thế rất lâu, giáo Giang lấy làm lạ, hỏi:





      - Tại sao gọi điện mất nhiều giờ như thế?





      Vệ binh giải thích: điện thoại được gọi trực tiếp vào nhà riêng tư lệnh, phải gọi đến văn phòng nào đấy, điện do văn phòng ấy chuyển, cho nên rất mất thời gian.





      Sau hồi loanh quanh lại, cuối cùng biết được tin tức gì, chỉ biết cả nhà thủ trưởng vắng, có thể là du lịch. Hỏi thủ trưởng chơi đâu, vệ binh có bị đánh chết cũng chịu , tưởng như hai người mai phục con đường thủ trưởng qua để đánh bom sát hại cả gia đình thủ trưởng!





      Buổi chiều họ lại đến lần nữa, mong gặp được vệ binh nhiệt tình, kết quả vệ binh buổi chiều càng tệ hơn, hỏi han nửa ngày cuối cùng chỉ chút tin tức như uổi sáng cũng hỏi nổi.





      Thu vô cùng thất vọng. Giá như trước đây chết theo . Tại sao tám trăm năm trước lại thề thốt với như vậy? Vậy mà làm phải sợ.










      47









      THU THẤT VỌNG lên tàu về K. Lúc , tràn trề hi vọng, nghĩ rằng cho dù gặp, ít ra cũng có thể qua người nhà để hỏi thăm nằm ở bệnh viện nào, cứ coi như chết, người nhà cũng bảo cho biết phần mộ của , ngờ bước qua nổi của quân khu.





      giáo Giang an ủi:





      - Có thể vì chúng ta đem theo giấy giới thiệu của cơ quan, người ta mới cho vào. Lần sau nhớ đem theo giấy giới thiệu chắc chắn được vào.





      - Nhưng vệ binh , tư lệnh phải họ Tôn, lẽ nào…





      - Có thể mẹ của cậu Tần họ Tôn chăng? Cậu ấy có lần , khi bố bị đấu, cả nhà bị đuổi ra khỏi khu vực quân khu, chứng tỏ hồi ấy gia đình cậu ấy ở trong khuôn viên quân khu. Về sau bố cậu ấy được phục chức, chắc chắn gia đình lại quay về.





      Thu cảm thấy giáo Giang phân tích có lí, vấn đề ở chỗ lần này tìm thấy, sắp tới lại hkoong có ngày nghỉ, phải chờ đến nghỉ hè, biết đến lúc ấy ba còn nữa hay .





      giáo Giang :





      - Cả nhà cậu ấy vắng, có thể là chuyện xấu, cũng có thể là chuyện tốt. Là chuyện xấu, đấy là chúng ta gặp; là chuyện tốt, vì cải du lịch, chứng tỏ gia đình có chuyện gì.





      Thu cảm thấy có khả năng như giáo Giang . Nếu Ba ở trng đó, hoặc chết, cả nhà còn tâm tư nào để du lịch? Chắc chắn khỏi bệnh, hoặc quân y viện thành phố K chuẩn đoán sai, Ba ở trong đó, hoặc chết, cả nhà còn tâm tư nào để du lịch? Chắc chắn khỏi bệnh, hoặc quân y viện thành phố K chuẩn đoán sai, Ba về tỉnh A khám lại ở các bệnh viện khác, kết quả phát phải bệnh máu trắng, quả là tin vui lớn. Dù sao đội thăm dò của rút nơi khác, biết đâu giải tán, Ba ở lại tỉnh A.





      Thu hình dung Ba cùng bố và các em chơi ở nơi có phong cảnh đẹp, mấy người chụp ảnh cho nhau lại nhờ người qua đường chụp giúp. Thu sống động, tưởng chừng nhu nghe được cả tiếng cười của .





      Nhưng Thu lập tức nghi ngờ khả năng đó, Thu hỏi giáo Giang:





      - Nếu ấy khỏi bệnh, tại sao đến tìm em?





      giáo Giang :





      - Tại sao em nghĩ lần này ấy là để tìm em? Biết đâu ấy đến K ấy đến B, bỏ lỡ cơ hội gặp nhau. Trường hợp ấy nhiều lắm. Có thể em về đến nhà ấy ngồi chờ em, bị mẹ em tra khảo này nọ.





      Thu nhớ lại lần ấy Ba bị mẹ “tra khảo”, bất giác mỉm cười. Chợt Thu nôn nóng muốn tàu về đến thành phố K ngay.





      Nửa đêm tàu về đến K. Ba có ở nhà Thu. Thu hỏi mẹ mấy hôm nay có ai tìm Thu , mẹ bảo có cậu Tân đến, hỏi có chuyện gì, cậu ta , ngồi lúc rồi về.





      Thu vô cùng thất vọng, tại sao là Chu Kiến Tân mà phải là Tôn Kiến Tân?





      Ngay đêm hôm ấy, Thu ngủ, ngồi viết cho Tư lệnh quân khu tỉnh A lá thư. Thu kể về bệnh tình của Ba, lại rứt ruột lấy ra tấm ảnh của gửi kèm với l, xin ông tư lệnh tìm giúp người có tên là Tôn Kiến Tân. Thu tưởng tượng cho dù bố Ba phải là tư lệnh quân khu cũng là thủ trưởng nào đó trong quân khu, ông tư lệnh nhất định tìm thấy.





      Hôm sau, Thu gửi thư theo đường bảo đảm, biết thư bảo đảm chậm hơn thư thường nhưng nhất định đến tay người nhận. Đến lúc này Thu còn mong xuất kỳ tích, chỉ có thể chuẩn bị tư tưởng cho trường hợp xấu nhất, đây là ông tư lệnh tìm thấy Ba. Thu chỉ còn phải chờ đến nghỉ hè đến tỉnh A, ở lại đấy để tìm Ba. Nếu vụ hè năm nay tìm thấy Ba vụ hè nào Ba cũng tìm, tìm thấy Ba mới thôi.









      Buổi sáng Ngày Thanh niên (4 - 5), trường trung học số Tám tổ chức hội mừng. Lẽ ra, ngày Thanh niên bao gồm cấp tiểu học, nhưng trường tiểu học trực thuộc ở ngay trong khuôn viên trường trung học số Tám, trường trung học tổ chứ múa hát tưng bừng, trường tiểu học thể lên lớp nổi, cho nên năm nào cũng tổ chức chung. Nhưng buổi chiều học sinh trung học được nghỉ, học sinh tiểu học vẫn phải học.





      Thu vẫn đệm đàn cho các lớp hát. Thu vừa đệm đàn cho màn hợp xướng của lớp , bỗng thầy giáo báo cho Thu biết, có bộ đội đến tìm, có việc gấp, bảo Thu ra phòng thường trực ở cổng. Thu nghe bộ dội”, nghĩ ngay có thể bố Ba cho lính đến. Thư vừa gửi , chưa thể nhận được, chỉ có thể ông Tư lệnh đâu đấy về, nghe Thu đến tìm, vậy là cho lính đến.





      Nhưng lại cảm thấy có khả năng, Thu với vệ binh quân khu địa chỉ của mình, ông Tư lệnh làm sao biết được Thu ở đây?





      Thu nghi ngờ chạy ra cổng, trông thấy bộ đội rất giống Ba, thất Thu, bộ đội tới, vội vã :





      - Có phải đồng chí Tĩnh Thu ? Em là Tôn Kiến Dân, em trai Tôn Kiến Tân, tại tình trạng của Tân rất xấu, mời chị đến bệnh viện thăm ấy.





      Vừa nghe , chân Thu bủn rủn, giọng run run:





      - ấy… thế nào rồi?





      - Mời chị lên xe em . Em đến đây lúc rồi. Định vào tìm, nhưng hôm nay nhà trường mở hội, cổng trường khóa.





      Thu kịp xin phép, với bảo vệ:





      - Nhờ bác giúp mẹ cháu buổi chiều lên lớp dạy giúp cháu, bây giờ cháu phải vào bệnh viện, tình hình bệnh của bạn cháu nguy cấp.





      Bác bảo vệ nhận lời, Thu cùng Kiến Dân vội vàng ra khỏi cổng. Ngoài cổng đậu sẵn chiếc xe jeep quân đội, lúc Thu và Kiến Dân lên xe, nghe thấy tiếng mấy cậu học sinh:





      - giáo Thu bị quân quản bắt!





      Thu đành phải quay lại cổng trường, nhờ bảo vệ giải thích cho mẹ, để tin kia đừng lan truyền, khiến mẹ phải sợ.





      xe chỉ có người lái xe và Kiến Dân. Dọc đường, Kiến Dân chuyện với Thu. Ba sau ngày ở bệnh viện huyện ra, về tỉnh A, mà đến đội Ba ở Hoàng Hoa Trường, mặt có thể giúp điều tra xem có phải do môi trường công tác của đội thăm dò dẫn đến bệnh máu trắng, mặt khác, Hoàng Hoa Trường chỉ cách nông trường trường trung học số Tám vài ba cây số, đường xe có thể chạy, có thể xe đạp, tiện cho đến nông trường thăm Thu.





      Sau đấy Thu về K dạy học, Ba cũng về thành phố K, nằm ở viện quân y kia. chỉ lần về tỉnh A nghỉ Tết, sau Tết lại về K. Bố khuyên nên ở lại tỉnh A, nhưng chịu. Bố đành cho người giúp việc theo vè K để chăm sóc . Về sau Kiến Dân cũng đến đây, cùng Ba ở trong bệnh viện. Bố thể ở thành phố K, chỉ thỉnh thoảng đến thăm , vì từ A ô tô đến đây mất hơn chục tiếng đồng hồ. Lúc này bố , các , các dì, mấy người em họ và bạn của ở cả đây.





      Kiến Dân :





      - Lúc Tân còn lại được, em với ấy đến ường thăm chị, thấy chị tập bóng chuyền cho mấy học sinh. Em qua trường cũng thấy chị lên lớp. Về sau, Tân lại được nữa, bảo em đến xem chị thế nào, về kể lại cho ấy biết, ấy cho em với chị ấy ở thành phố này, cũng cho em với chị ấy bị bệnh máu trắng. ấy bảo đừng cho chị biết, để chị sống phải lo lắng gì. Theo lời ấy dặn, em dám đến quấy rầy chị, nhưng ấy quá… đau đớn, quá lâu. ấy trong tình trạng sắp chết từ mấy hôm nay rồi, bệnh viện dừng thuốc, dừng cấp cứu, nhưng ấy vẫn chưa trút hơi thở cuối cùng, nhắm được mắt. Chúng em nghĩ, chắc là muốn được gặp chị, cho nên bỏ qua lời dặn của ấy, em đến tìm chị. Chắc chắn chị hiểu chúng em, em tin chị cũng muốn gặp ấy. Nhưng chị đừng quá kích động, kẻo rồi linh hồn ấy ở trời trách bọn em.





      Thu được câu nào, hiểu có phải Thu suy nghĩ về quá nhiều, suy nghĩ đến độ thần kinh còn bình thường. mặt, Thu vui mừng vì được gặp , mặt khác lòng đau như dao cắt vì nghe tin sắp quia đời. Thu chỉ mong đây là giấc mộng. Thu mong được tỉnh mộng, thấy Ba cúi xuống nhìn mình, hỏi Thu có phải nằm mê. Bảo với Thu đây là điều ngược lại.





      Kiến Dân :





      - Chị Thu, chị là đảng viên cộng sản chưa?





      Thu lắc đầu.





      - là đoàn viên chưa?





      Thu gật đầu.





      - Vậy chị với danh nghĩ đoàn viên bảo đảm tuyệt đối để ảnh hưởng đến công tác của chị.





      Thu gật đầu.





      Đến bệnh viện, xe chạy thẳng đến trước phòng bệnh, Kiến Dân bảo Thu xuống xe, đưa lên tầng hai,. Trong phòng có nhiều người, mát ai cũng mọng đỏ. Thấy Thu, vị trông như thủ trưởng ra đón, hỏi:









      Thu gật đầu, vị Thủ trưởng nắm tay Thu, nước mắt của người già đầm đìa, chỉ giường bệnh:





      - ấy chờ , đến… từ biệt ấy ! - xong, ông ra hành lang.





      Thu đến bên giường, thất người nằm đó, nhưng Thu tin rằng đấy là Ba, rất gầy, đúng là da bọc xương, lông mày rất dài và rất đậm, đôi mắt trũng sâu, lòng trắng đầy tia máu, tóc rụng nhiều, trở nên thưa thớt. Hai gò má nhô cao, hai bên má lõm xuống, sắc mặt trắng như khăn trải giường bệnh viện.





      Thu dám đến gần, cảm thấy thể là Ba. Thu mấy tháng trước Thu gặp vẫn là thanh niên đẹp trai, phong độ ngời ngời, nhưng người bệnh trước mặt lại vô cùng thảm thương.





      Có mấy người khẽ đẩy Thu đến gần giường, Thu cố hết sức dũng cảm đến trước giường bệnh, tìm bàn tay dưới tấm chăn, thấy vết sẹo mu bàn tay trái. Tay gầy nhơ xương, vết sẹo càng thêm dài. Chân Thu mềm nhũn, Thu quỳ xuống bên giường.





      Thu cảm thấy có người lôi Thu đứng dậy, Thu chịu đứng lên. Có người giục Thu:





      - Gọi ! Gọi !





      Thu quay lại, ngơ ngác hỏi:





      - Gọi gì?





      - Gọi tên ấy , bình thường gọi thế nào bây giờ gọi như thế. gọi, ấy đâu!





      Thu gọi nên lời, bình thường Thu gọi tên , bậy giờ càng gọi nổi. Thu chỉ biết nắm tay , sững sờ nhìn . Bàn tay chưa lạnh hẳn, vẫn còn ấm, chứng tỏ còn sống, nhưng lồng ngực còn thoi thóp lên xuống. Có mấy người giục Thu:





      - Gọi , gọi ấy !





      Thu nắm tay , với :





      - Em là Tĩnh Thu, em là Tĩnh Thu…





      có lần , chân bước xuống huyệt mộ, hễ nghe thấy tên Tĩnh Thu, rụt chân lại để nhìn Thu. Thu vẫn nắm tay , lòng đầy hi vọng với :





      - Em là Tĩnh Thu, em là Tĩnh Thu đây…





      Thu biết mình bao nhiêu lần, đôi chân tê dại, giọng khàn khàn, người bên cạnh nén nổi, :





      - Đừng gọi nữa, ấy nghe thấy nữa rồi!





      Nhưng Thu tin, vì mắt vẫn chưa nhắm hẳn. Thu biết vẫn còn nghe thấy, chẳng qua thể nổi, thể trả lời Thu, nhưng nhất định nghe thấy. Tưởng chừng Thu trông thấy chân bước xuống huyệt mộ, nhưng Thu tin rằng mình gọi , nỡ bước thêm chân nữa xuống mộ.





      Thu liên tục với :





      - Em là Thu, em là Tĩnh Thu…





      Thu sợ nghe thấy, nhưng bị màn sương trăng bao phủ, cần chút thời gian, dựa vào cái bớt để xác nhận đây có phải là Thu hay ,





      Thu nghe thấy những tiếng khóc nén lại, nhưng Thu khóc, vẫn kiên trì với :





      - Em là Tĩnh Thu! Em là Tĩnh Thu!





      lúc sau, Thu thấy nhắm mắt, hai giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống.





      Hai giọt nước mắt màu đỏ, long lanh…










      VĨ THANH









      BA . Theo di nguyện, thi hài của sau khi hỏa táng được chôn dưới gốc cây sơn tra. phải là liệt sĩ kháng Nhật, nhưng đại đội sản xuất Tây Thôn Bình coi như người có công, chôn ở đấy. Thời kì đầu Cách mạng văn hóa bia mộ liệt sĩ đều coi là “bốn cũ”1 bị bỏ , cho nên mộ của Thu cũng có bia.





      - Nó muốn được chôn ở đấy, chúng tôi ở xa, tôi gửi nó cho .





      Nhật kí của Ba, thư từ viết cho Thu và ảnh của được để vào cái xắc quân dụng, nhờ em trai của cất giữ. nhắn lại, nếu Thu sống hạnh phúc đừng đưa những thứ này cho Thu; nếu tình của Thu suôn sẻ, hoặc hôn nhân bất hạnh đưa những thứ này cho Thu, để Thu biết ở đời này người Thu, lòng Thu, để Thu tin rằng có tình vĩnh viễn. trang bìa trong của cuốn nhật kí viết:





      chờ em nổi năm lẻ tháng, cũng thể chờ em đến hai mươi lăm năm, nhưng chờ em suốt đời”.





      Bên người chỉ có tấm ảnh Thu sáu tuổi và lá thư mười sáu chữ vẫn giữ, cũng để trong cái xắc quân dụng. Tôn Kiến Dân trao tất cả cho Thu.





      Tháng năm hàng năm, Thu đều đến bên gốc cây sơn tra kia, cùng Ba ngắm hoa sơn tra. có phải do tác động tâm lí, Thu thấy hoa cây kia thắm đỏ hơn những đóa hoa gửi cho Thu.









      Mười năm sau, Thu thi làm nghiên cứu sinh thạc sĩ khoa tiếng đại học L.





      Hai mươi năm sau, Thu vượt đại dương, đến nước Mĩ giành được học vị tiến sĩ.





      Ba mươi năm sau, Thu giảng dạy tại trường đại học ở Mĩ. Năm nay, Thu đem theo con bay về bên gốc sơn tra, thăm Ba.





      Thu với con :





      - Người của mẹ an giấc ngàn năm thu ở nơi đây.









      Kỷ niệm ba mươi năm Tôn Kiến Tân (Ba) qua đời.





      _______________________________________________





      1 Văn hóa cũ, tư tưởng cũ, phong tục cũ và tập quán cũ - ND.














      THAY LỜI BẠT CỦA TĨNH THU









      Theo cách của Hoàng Nhan, Cùng ngắm hoa sơn tra phải tôi viết, viết lời bạt là việc làm quá sức, cho nên chỉ dám coi là thay lời bạt.









      Từ lâu, Ngải Mễ “dọa” tôi: “Cư dân mạng muốn đọc chuyện của cậu, tớ đưa chuyện của cậu lên mạng”. Nhưng tôi có chuyện gì, vì xưa nay tôi sống rất “bình thường - LIZE”, cẩn thận, cần cù. Tai họa chưa đến xhuaarn bị cho trường hợp xấu nhất, nỗi sợ hãi và khổ đau đều phân tán vào những tháng ngày tai họa chưa đến. Khi tai họa thực đến, trong lòng còn bị choáng váng, chấn động. Cũng như vậy, khi hạnh phúc đến, tôi nhắc nhở mình: phúc họa chứa, đừng nên phấn chấn, vui mừng tất có nỗi buồn. Vậy là cảm nhận hạnh phúc lại bị tai họa sẵn sàng xóa sạch.









      Sống như thế chỉ bị tai họa bỗng nhiên ập đến xô đổ, nhưng đồng thời cũng cướp quyền đại từ đại bi, cuối cùng biến cuộc sống thành li nước ấm, khuôn trong hai mươi bảy độ ổn định, sống mơ màng buồn ngủ.









      Cuối cùng tôi để Ngải Mễ viết câu chuyện của Ba, bởi năm nay kỉ niệm ba mươi năm ngày Ba qua đời. Tôi chuẩn bị về nước thăm Ba, nên cho chuyện của được viết ra đời và đưa lên mạng cũng là cách kỷ niệm. Ngải Mễ xem chuyện của Ba, vui mừng đồng ý, vậy là có Cùng ngắm hoa sơn tra.









      Trước hết tôi cảm ơn ngòi bút thăng hoa diệu kì của Ngải Mễ, đấy là điều mà tôi thể làm được. Tôi đưa cho Ngải Mễ chỉ là những cái vô cùng thô sơ viết cuốn sổ vô cùng thô sơ của hai mươi tuổi. Hồi ấy, hiểu biết về văn học của tôi đến từ mấy cuốn sách tôi được đọc. Câu chuyện xảy ra hồi cuối Cách mạng văn hóa, tôi sống trong những năm tháng đó, cho nên lúc viết gì đến bối cảnh thời ấy. Lúc ấy tư tưởng của tôi bị vô số điều trói buộc, những cái viết ra thoát khỏi phong cách “Tám điều của Đảng” độc bá văn đàn thời bấy giờ.









      Ngải Mễ lấy những cái ấu trĩ, thô sơ và khô cúng để làm tư liệu ban đầu viết lên câu chuyện khiến bạn đọc phải rơi nước mắt, ấy thuộc về ngòi bút, tầm nhìn vag tấm lòng của Ngải Mễ. Ngòi bút của Ngải Mễ tuyệt vời, điều này mọi người cùng chứng kiến. Có người phê phán Ngải Mễ viết Chí mệnh đích ôn nhu (Tạm dịch: Dịu dàng đến vô cùng) rằng, ngòi bút tuyệt vời như thế tại sao viết đề tài có ý nghĩa? đề tài có ý nghĩ hay , phải xem điều ấy với ai, ở đây tôi có ý lạm bàn Chí mệnh đích ôn nhu có ý nghĩa hay , tôi chỉ muốn lấy đấy làm ví dụ để chứng minh, cho dù những người phê bình Ngải Mễ như thế cũng phải ca ngợi ngòi bút của tác giả. Theo tôi, ngòi bút của Ngải Mễ hay ở chỗ giản dị, sinh động, vừa trang trọng, vừa hài hòa. Ngải Mễ hoa lệ cầu kỳ hoặc kết cấu phức tạp. Nhưng cái tác giả viết ra, ngôn từ rất bình dị, người có trình độ trung học đọc có thể hiểu. Câu văn của ác giả dài, rất ít câu dài quá dòng. Những nhân vật tác giả khắc họa những sinh động mà còn sâu sắc, đọc rồi khó quên.









      Nghe Ngải Mễ , có những người với nhau, nam nhân vật của tác giả đều là loại, nữ nhân vật cũng loại,. Có thể những người ấy loại” có những kiến giải độc đáo, nhưng tôi biết Ngải Mễ khắc họa “nhiều loại” nhân vật nam và nữ (kể cả nhân vật thứ yếu), mỗi loại đều hết sức ràng sinh động, tưởng như trở thành đại từ cho nhân vạt nào đó. Chúng ta trong cuộc sống hoặc trong truyện bắt gặp con người nào đó bất giác nghĩ rằng, “người này giống với cậu Tiểu Côn”, hoặc “người này như Hoàng Nhan”, hoặc “câu này giống với câu của Đường Tiểu Lâm”, điều ấy chứng tỏ nhân vật dưới ngòi bút của Ngải Mễ “sống lại”, còn là “nhân vật”, mà là con người sống động bước vào cuộc sống chúng ta, tưởng chừng ở ngay cạnh chúng ta. Mỗi câu chuyện của tc giả viết ra đều có những nhóm nam nhân vật và nữ nhân vật, nhưng tuyệt đối rau ông nọ cắm cằm bà kia, lẫn lộn người này với người khác, cũng lẫn lộn Chu Kiến Tân với Tôn Kiến Tân.









      Khi chúng ta bất ngờ so sánh Ba với Hồng Nhan chứng minh rằng nhân vật của Ngải Mễ được khắc họa vô cùng thành công, vì Hoàng Nhan trở thành đại từ cho loại nhân vật nào đó. Có được gọi là người tình vĩ đại hay , đầu tiên phải so sánh với Hòng Nhan, nếu so sánh được dứt khoát đừng so sánh. Ba và Hoàng Nhan đều kiên cường đấu tranh được chút ít gì đó, lấy cái “ghen” chiến thắng Hoàng Nhan, nhưng lấy cái chết sớm để thua Hoang Nhan.









      Ở đây tôi đùa đúng lúc, tôi muốn hai nhân vật vô cùng giống nhau, Ngải Mễ viết để mọi người nhận ra ai là ai. Viết hai người giống nhau để mọi người nhận ra đâu là A, đâu là B rất dễ dàng. Viết cùng loại người để mọi người cảm thấy giống nhau mới cần công sức.













      Ngải Mễ có thể mô tả nhân vật sống động vì có đôi mắt sắc bén. Lỗ Tấn từng , muốn tiết kiệm bút mực nhất để vẽ ra con người, tốt nhất là vẽ cặp mắt. Ngải Mễ dù viết về người nào, đều có thể trực tiếp nhất, đơn giản nhất là viết đôi mắt người đó. Những nhân vật phụ trong Cùng ngắm hoa sơn tra, ví dụ “ em vợ”, Trương Nhất, bà Đồng,… tôi phải viết rất nhiều trong thiên hồi ký của mình, cộng thêm rất nhiều lời bình mới phân biệt được những con người đó, nhưng Ngải Mễ chỉ nắm mấy chi tiết, chỉ vài ba câu tái sinh động những con người ấy ngay trước mắt chúng ta.









      Lâu nay, cùng loại nhân vật, cùng việc chúng ta quen thấy, quen nghe, thậm chí trải qua, nhưng mỗi chúng ta đều viết ra, mức độ làm cảm động người đọc rất khác nhau. Giống như “chú em ngốc” của chúng ta, tôi thấy nó lớn lên, biết nhiều chuyện vui của nó hồi , nhưng có cách nào chỉ trong đoạn ngắn để cư dân mạng say mê chú em này. Dưới ngòi bút kỳ diệu của Ngải Mễ, khiến tôi phát cái đáng - cái ngốc đáng của nó.









      Chúng ta sống trong cùng thế giới, nhưng cái mọi người trông thấy đều rất khác nhau. Thế giới khách quan chỉ có , nhưng thế giới chủ quan trong lòng mỗi người, hoặc , thế giới khách quan phản ánh trong lòng mỗi người, lại vô cùng khác nhau, cho nên “nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí” cũng có thể dùng trong trường hợp n









      Có người : “Thế giới này thiếu cái đẹp, chỉ thiếu những cặp mắt phát cái đẹp”. Tôi đồng ý với câu ấy. Cho nên , phải Ngải Mễ may mắn được sống với những con người đáng ấy, mà những con người ấy có may mắn được Ngải Mễ phát ra cái đẹp của họ, đồng thời thông qua ngòi bút, ngải Mễ khiến những con người ấy được lên mạng, được nhiều người biết và nhận ra. Ba bị chôn vùi trong cuốn sổ của tôi gần chục năm, tôi cũng cho người khác xem, kể cho người khác nghe, nhưng mức độ câm đọng của họ rất khác nhau. Ba mượn ngòi bút của Ngải Mễ để bước lên mạng, mới trở thành nhân vật nổi tiếng thời.









      Cặp mắt sắc bén của Ngải Mễ đến từ trái tim trong sáng. Ngải Mễ là người cái đẹp, thích phát cái đẹp, khai thác cái đẹp, biểu đạt cái đẹp, làm cái đẹp đẹp hơn. Ngải Mễ có thể từ nhân vật trông thấy cái đáng của nhân vật, cho nên mới có thể dùng ngòi bút để viết ra những nhân vật đáng .









      Ngải Mễ khi viết Mười năm chập chờn rơi giọt nước mắt, tôi tin diều ấy, vì hồi ức ấy đối với tác giả là tài sản quý. Bất luận Hoàng Nhan có cùng với Ngải Mễ hay , nhưng tác giả luôn khẳng định con người hoang Nhan, luôn ngợi khen phẩm chất của . Ngải Mễ vì bản thân mà phủ nhận giá trị của . Nhưng khi Ngải Mễ viết Cùng ngắm hoa sơn tra lại nhiều lần rơi nước mắt, thương tâm đến đọ Hoàng Nhan phải sợ hãi, thể phản lại cam kết của mình, tự mình vung dao. Trái tim Ngải Mễ xúc động bởi những câu chuyện của người khác, nước mắt của tác giả chảy cho những việc của người khác. Bất ngờ tôi nhớ đến câu của Ba: “Con trai rơi nước mắt cho bản thân, con trai cũng rơi nước mắt vì người khác ư?”. Câu hỏi tuyệt, câu hỏi thẳng thắn. Đáng tiếc, có ai ngạc nhiên vì nước mắt con , nếu , Ngải Mễ cũng có thể thẳng thắn đưa ra câu hỏi ấy.









      Ngải Mễ viết mấy tiểu thuyết liên tiếp, giống như quả cầu tuyết, càng lăn, càng thu hút nhiều bạn đọc, đến cuối cùng càng trở nên sôi nổi, muốn thôi cũng được; rất nhiều bạn đọc vốn ít mặn mà nhưng nay lên cảm nhận của mình. Viết truyện đến độ làm cho người đọc si mê, đến độ làm cho người đọc phải nghiện, thể đấy là thành công.









      Ngòi bút, tầm mắt và tấm lòng của Ngải Mễ cũng đúng với Hoàng Nhan, nhưng Hoàng Nhan có cái mũ đàn ông, tương đối khó thể cái dịu dàng của bản thân. Nhưng Hoàng Nhan chỉ cáng đáng toàn bộ công việc gia đình, hàng ngày phải đưa đón Ngải Mễ, cần mẫn quản lí Ngải Viên, hơn nữa phải viết nhiều đoạn trong Cùng ngắm hoa sơn tra. Nghe Ngải Mễ , có nhiều đoạn tác giả khóc, Hoàng Nhan sơ thảo trước cho Ngải Mễ nhiều đoạn, để Ngải Mễ quá buồn, ảnh hưởng đến sức khỏe, tác giả chỉ đọc lại, in dấu ấn Ngải Mễ là có thể đưa lên mạng.









      Xin gửi lời cảm ơn Ngải Mễ, Hoàng Nhan!









      Trong thời gian này tôi hàng ngày đọc Cùng ngắm hoa sơn tra, nhưng tôi đọc nhiều hơn là những ý kiến của bạn đọc. Câu chuyện với tôi có gì xa lạ, nhưng ý kiến của mọi người là mới mẻ. Đọc câu chuyện này và ngọn sóng trào lên trong lòng bạn đọc là hai trải nghiệm khác nhau. Tôi vô cùng kinh ngạc ý kiến bạn đọc là hai trải nghiệm khác nhau. Tôi vô cùng kinh ngạc ý kiến bạn đọc mạng, lời lẽ chân thành, nội dung cảm động. Mọi người giúp tôi hiểu được những điều chưa hiểu, dám hiểu, cho tôi đứng điểm cao hoàn toàn mới để hiểu những điểm gây xúc động lòng người của Ba.









      Có thể vì câu chuyện của người khác dễ làm xúc động long người, trái tim vẫn rất trẻ. Đọc sách phải rơi nước mắt, lo lắng cho cố nhân, đấy là những việc vô cùng đúng đối với nhiều người, kể cả tôi, chuyện là chuyện, hoặc do tác giả viết nên, hoặc s qua, vì số phận éo le của nhân vật trong chuyện rất ấu trĩ. Nhưng đọc những lời của bạn đọc mạng khiến tôi thay đổi cách nhìn, con người, chỉ khi con người đó cảm động, lo lắng đối với người và việc trực tiếp quan hệ với mình, tấm lòng con người đó mới sống, trẻ trung. Mỗi quan tâm kiểu “lo lắng cho cố nhân” kết thành chỉnh thể, con người còn đơn vì cộng hưởng tưởng như ấu trĩ. Tất cả những gì chúng ta cho là chân thiện mỹ đều đáng được chúng ta cảm động, bất kể cái chân thiện mỹ ấy có ảnh hưởng đến bữa cơm chiều nay của chúng ta hay , bất kể cái chân thiện mỹ ấy đáng gì trong con mắt người khác.









      Nếu chúng ta chỉ quan tâm đến chút hỉ nộ ái ố ở ngay chớp mũi, cuộc sống của chúng ta vô cùng phẳng lặng, thế giới của chúng ta vô cùng hẹp, linh hồn chúng ta vô cùng đơn. Nếu chúng ta vui mừng vì đơn của người khác tình thần chúng ta bạc nhược, hình ảnh của chúng ta bé, hạnh phúc của chúng ta rất ích kỷ. Nếu chúng ta phấn khích về hỉ nộ ái ố của ai đó, mà trào lộng, mà châm biếm, vậy tâm linh chúng ta ngay thẳng, linh hồn chúng ta xấu xa độc ác, chúng ta chỉ hạ thấp ý nghĩa cuộc sống của mình, mà cũng can thiệp và phương thức sống của người khác.









      Trong mấy chục ngày gần đây, mỗi ngày có hàng ngàn người tụ tập dưới gốc cây sơn tra xem, thảo luận, đề nghị. Đến những ngày cuối, số người xem lên đến hàng vạn lượt. Tôi nghĩ, nếu linh hồn Ba ở trời, nhất định cảm thấy được an ủi vì cách sống và cách của được nhiều người khẳng định, chính nó cổ vũ nhiều người quý người bên cạnh mình, quý cuộc sống.





      Nhiều người có những kiến nghị hay, có nhiều người để lại những lời tâm huyết, có nhiều người rơi nước mắt đồng cảm, tất cả đều làm tôi cảm động rơi nước mắt. Tôi chuyển những lời thăm hỏi, gửi gắm, kỳ vọng và kính mến đến Ba, bảo với rằng, ba mươi năm qua vẫn có nhiều người cảm động vì , có nhiều người khóc vì , sống trong lòng mọi người. Con người được người tri kỷ là đủ lắm rồi. Con người được nhiều người tri kỷ, ở dưới suối vàng còn gì phải tiếc nuối.





      lần nữa cảm ơn Ngải Mễ và Hoàng Nhan cùng cư dân mạng đọc Cùng ngắm hoa sơn tra. Rất lâu rồi dùng Hán ngữ, lời đạt ý, sai sót nhiều, xin được tha thứ.










      ~~~J~~~ KẾT THÚC ~~~J~~~

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :