1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con trai! Ba ba con là ai? - Trầm Lạc Xuyên (13c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Edit + Beta: Phi Phi

      Chương 13: Đại kết cục
      Nằm giường, Chu Hiểu Hiểu muốn khóc thành con ma lệ. biết mình rốt cuộc là bị làm sao, tại sao rơi khỏi Hạ Vũ Trạch lại khiến tâm đau đớn như thế? Hơn nữa, còn đau đến tê tâm liệt phế. muốn nhớ đến nhưng quản tâm của chính mình tâm. Kết quả tại tất cả đều là do chính tạo thành, Hạ Vũ Trạch hẳn là ước gì nhanh chóng biến mất . Chờ dọn dẹp hết những thứ quan trọng trong nhà xong, rời , làm cho khó xử lần nữa. Tất cả đều do tốt, là do quá thấp hèn. Tuy nhiên, khi tưởng tượng đến cảnh phải lập tức rời Tiểu Viêm, rời khỏi ông chú già tóc trắng đó, nước mắt vẫn ngăn được cứ chảy ra.

      “Tiểu Viêm… Ông chú già… Hu hu hu…” Chu Hiểu Hiểu cuộn tròn người trong tấm chăn, lại thay đổi tư thế thoải mái, tiếp tục lầm bầu lầu bầu “Đầu đau…”

      “Thùng… thùng… đông…”

      Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, còn truyền đến vài tiếng quát to.

      “Chu Hiểu Hiểu! Em mở cửa ra cho ” ( Phi Phi: Đổi cách xưng hô đây hô hô… )

      “Thùng… thùng… đông…”

      “Em… đáng chết. Cứ nghĩ chãy trốn có thể giải quyết được mọi chuyện sao?”

      “Thùng… thùng… đông…”

      “Em mau ra đây. Mở cửa mau”

      “Thùng… thùng… đông…”

      “Cho dù là em có muốn chạy trốn cũng phải mang đồ trộm của trả lại chứ”

      “Thùng… thùng… đông…”

      “…”

      “Cái gì?” Chu Hiểu Hiểu đưa cái đầu từ trong ổ chăn ra ngoài, hướng cửa nhìn “Ông chú già?”

      “Này! Chu Hiểu Hiểu! Emi ra đây cho ! Mau mở cửa cho

      “Thùng… thùng… đông…”

      “Đem đồ vật em lấy trộm trả lại cho

      “Chu Hiểu Hiểu!!!”

      cái gì vậy? lấy cái gì của chứ? Chu Hiểu Hiểu tuy rằng nghèo nhưng cần phải lấy cắp đồ đạc ở nhà nha. Hạ Vũ Trạch làm sao có thể như vậy chứ? Chu Hiểu Hiểu bất chấp cơn choáng váng ở đầu phi thân ra khỏi chăn bông xoay người từ giường trèo xuống đất, vọt tới bên cửa. phẫn nộ mở ra cánh cửa hướng phía bên ngoài hô lớn “Cái ông chú già lông trắng này! Tôi chưa có lấy cái gì ở nhà chú hết. Tuy rằng tôi nghèo hèn nhưng tôi…”

      Còn chưa có xong, Hạ Vũ Trạch dùng tay kéo ôm vào trong ngực, ở bên tai giọng “Đứa ngốc! Thứ em trộm chính là trái tim của

      “A?” Chu Hiểu Hiểu ngây ngẩn cả người. hiểu cái gì, sao ông chú này có gì đó là lạ?

      “Chú cái gì vậy” xong, Chu Hiểu Hiểu đẩy Hạ Vũ Trạch ra. lảo đảo lui về phía sau chút, sau đó lại nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

      “Đáng chết! Em…! Đối với em ôn nhu chút đều được sao?”

      “Đừng gọi em em, nổi cả da gà. Tôi có tên đàng hoàng mà, gọi là Chu Hiểu Hiểu nha” Lời còn chưa dứt, môi Chu Hiểu Hiểu liền bị Hạ Vũ Trạch chiếm lấy. bàng hoàng, rốt cuộc là muốn làm cái gì vậy? Làm sao lại hôn nữa?

      Dây dưa hồi, Hạ Vũ Trạch vẫn chịu tha đôi môi của , sau đó luyến tiếc vuốt ve mặt , thủ thỉ “Chu Hiểu Hiểu! Lắng tai mà nghe, lần thứ hai”

      Chỉ thấy cúi người xuống bên tai thích em!”

      Chu Hiểu Hiểu nhìn như người vô hồn. Hạ Vũ Trạch vừa mới cái gì? thích sao? Làm sao có thể?

      “Chú già! Chú cái gì vậy?”

      phải rồi sao, lần thứ hai”

      “Chú chú thích tôi?”

      “Aaaa!” Hạ Vũ Trạch ngượng ngùng lẫn bực bội “Gọi là , xưng là em”

      “Chú… à . xác định?” Chu Hiểu Hiểu thử thăm dò.

      “Dong dài!”

      phải bởi vì tôi… à … em mang thai?”

      phải!”

      “Cũng phải là vì Tiểu Viêm?”

      phải!”

      “Cũng phải vì…”

      “Đáng chết! Cái người này!” Hạ Vũ Trạch tức giận hô lớn “Thích còn cần nguyên nhân sao?”

      Chu Hiểu Hiểu gật gật đầu lại lắc lắc đầu biết nên cái gì cho tốt. Hạ Vũ Trạch thấy lời nào bèn kêu rên tiếng “Hừ! , kết hôn !”

      “Hả?” Chu Hiểu Hiểu biểu tình thể tin được.

      “Chúng ta kết hôn !” Thấy có dấu hiệu nghi ngơ, nhắc lại lần nữa.

      “Nhưng mà… tại sao lại đòi kết hôn với em?” cùng với kết hôn? Chuyện này kích thích người nghe. Làm sao có thể? Thế nhưng… thích nha.

      “Rốt cuộc em vẫn cứ giả ngu giả ngốc như vậy sao? Em em nguyện ý hay là được! phiền toái!” Nghĩ chỉ cần Hạ Vũ Trạch ra ý nghĩ muốn kết hôn mấy chục bó mỹ nữ cũn bu lại mà tranh đoạt chiếc vé trở thành Hạ phu nhân ấy chứ. Thế mà Chu Hiểu Hiểu này còn hỏi vì cái gì! người hiểu phong là gì.

      “Nhưng mà… chú…”

      “Cái gì?”

      “Em… em còn… biết tên gì”

      “Cái gì?! Em biết sao?” Trời ạ! này ở nhà lâu như vậy thế nhưng biết đến tên của cơ đấy! Cái này càng kỳ quái, càng kích thích .

      “Ừ!” Chu Hiểu Hiểu có chút sợ hãi gật gật đầu.

      chỉ lần, em nghe ràng cho . gọi là Hạ Vũ Trạch”

      ra ông chú già gọi là Hạ Vũ… A!” Đột nhiên Chu Hiểu Hiểu chỉ vào Hạ Vũ Trạch hét lớn “ ra chính là chủ tịch tập đoàn Thế Kỳ của Hạ gia!”

      cho cơ hội hiểu được rốt cuộc là bị làm sao, Chu Hiểu Hiểu đột nhiên cúi đầu uỷ khuất tiếp “Ông chú!… Vậy là càng thể cho em đến công ty các làm tiếp viên rồi”

      “Hả? Tiếp viên?” Hạ Vũ Trạch khó hiểu nhìn .

      “Ừ!” Chu Hiểu Hiểu gật gật đầu “Em từng đến đó xin việc nhưng mà phòng quản lý nhân lực có cái người gọi là Lưu chủ nhiệm em xinh đẹp nhận em, cho nên… cũng càng …”

      muốn hiểu cung hiểu nổi cái tên gọi Chu Hiểu Hiểu này rốt cuộc là nghĩ cái gì trong đầu nữa. nếu biết chính là chủ tịch của tập đoàn Thế Kỳ thi cũng phải có so sánh địa vị của mình chứ, thế nhưng còn nghĩ đến công ty làm tiếp viên? Nhưng mà, đúng là thú vị nha! Nghĩ vậy, Hạ Vũ Trạch đổi sang vẻ mặt trêu tức hướng Chu Hiểu Hiểu “Tốt!”

      sao? cho em đến đó làm tiếp viên sao?” Chu Hiểu Hiểu hưng phấn bắt lấy tay .

      “A!”

      tốt quá! Em có công việc rồi!”

      “Đừng cao hứng quá sớm!” Thấy bộ dáng của cao hứng như vậy, Hạ Vũ Trạch cũng muốn khiến cho buồn bã, thế nhưng trước hết phải đem lưu lại rồi hãy sau.

      “Chú lại làm sao vậy?”

      sao. Em nếu muốn làm việc phải kết hôn cùng

      “Sao chứ? Chẳng lẽ kết hôn thể làm sao?” Chu Hiểu Hiểu ủy khuất nhìn .

      “Đương nhiên là phải kết hôn, muốn con của ra đời lại có ba ba”

      lại vẫn là vì đứa . Trong đó cũng bao gồm Tiểu Viêm sao?” bĩu môi biết còn cố ý .

      “Tiểu Viêm?” Hạ Vũ Trạch nghĩ là ghen liền gấp gáp giải thích “Tiểu Viêm phải là con trai , nó là con của trai song sinh của

      “Sao?” thế lại cùng chuyện của Tiểu Viêm, tuy rằng sớm biết nhưng mà nghe từ trong miệng ra lại biết vì sao cao hứng.

      “Nhưng mà…” Hạ Vũ Trạch ôm lấy thấp giọng “Trong bụng em, nhất định là con của

      Chu Hiểu Hiểu có phản kháng, mặc cho ôm. thậm chí còn nghe được tiếng tim của đập, ra rất thích , cho dù là vì đứa mới cùng kết hôn, cho dù là vì Tiểu Viêm mới cùng kết hôn, cũng màng, bởi vì… biết rằng ba ba của con chính là Hạ Vũ Trạch.

      ___THE END___

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :