1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con trai! Ba ba con là ai? - Trầm Lạc Xuyên (13c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Edit + Beta: Phi Phi

      Chương 8: Xuất ngoại
      Phòng tắm của cũng lớn, giống với phòng tắm căn phòng thuê trọ của . Ngâm mình trong bồn tắm rất thoải mái, mấy ngày này xảy ra toàn những chuyện đến mơ cũng thấy được. Vô duyên vô cớ lại trở thành mẹ của Tiểu Viêm, lại vô duyên vô cớ cường ông chú lông trắng kia. Tuy cường bạo , nhưng mà… loại chuyện này… có vẻ giống như chiếm tiện nghi của hơn. Mà thôi… quên ! cần phải cứ nhớ đến chuyện này làm gì, chẳng lẽ phải chịu trách nhiệm với sao? quả làm được nha, hơn nữa lại thiếu phụ nữ vây xung quanh, cũng nhất thiết cần phải phụ trách.

      biết làm cái gì đây? cũng cần tắm rửa sao? Haizz! Lo lắng làm cái gì. Phòng ngủ của cũng có phòng tắm nhất định những phòng khác cũng có. Kỳ … người kia cũng phải rất xấu, chính là tính tình có vài chỗ rất thối. còn đáp ứng dẫn đến công viên trò chơi mà. Ngẫm ngẫm lại thấy vui vẻ nha.

      “Ui da!” Nửa người dưới đột nhiên truyền đến cản giác đau nhức. Côcúi đầu nhìn người mình liền thấy vét xanh tím, đột nhiên lại cảm thấy được ông chú lông trắng độc ác.

      “Mẹ…” Xuyên qua làn sương mù lượn lờ, thân ảnh nhắn từ bên cánh ngửa đầu dò xét.

      “Tiểu Viêm?”

      “Mẹ! Con có thể vào ?”

      “Vào !” Đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó “A! Khoan hãy tiến vào, mẹ có mặc quần áo nha”

      “Dạ!” Định nhấc chân vào, nó đột nhiên trấn định đứng im chỗ “Mẹ! Chú ba ba bảo con với mẹ rằng chú ba ba phải ra nước ngoài, khoảng hai tháng mới trở về”

      “Cái gì? Ông chú già phải ra nước ngoài?” Chu Hiểu Hiểu nhảy dựng từ trong bồn tắm lớn trào ra ngoài. phải xuất ngoại? phải làm sao bây giờ? còn chưa đáp ứng chuyện của mà. phải đưa đến công viên trò chơi chơi thoải mái lần hay sao? Tại sao bây giờ lại chịu giữ lời?

      “Đúng vậy!” Hạ Viêm khó hiểu nhìn mẹ. Mẹ của hôm nay sao hơi khác với mẹ của trước kia nha “Chú ba ba soạn đồ”

      ngồi dậy thay đồ, sải bước tiêu sái ra khỏi phòng tắm quả nhiên nhìn thấy Hạ Vũ Trạch soạn quần áo bỏ vào vali.

      “Này! Ông chú! phải chú hứa là đưa tôi công viên trò chơi sao?”

      Hạ Vũ Trạch quay đầu lại nhìn Chu Hiểu Hiểu. Hiển nhiên tắm rồi, còn mặc người bộ sơmi sạch , máu tóc màu trắng bạch kim còn vươn chút nước.

      !” này lá gan cũng lớn, cứ trống trơn như vậy mà chạy đến đây sao? Cho dù sợ để xem cũng phải lau cho khô thân mình rồi hãy chạy đến chứ. Chẳng lẽ sợ lạnh sao?

      “Dù sao chú cũng thể cứ như vậy mà . Chú rồi tôi phải làm sao bây giờ? Ai mang tôi công viên trò chơi chơi?” sải chân bước đến giữ chặt cánh tay .

      có người mang cùng Tiểu Viêm ” Hai mắt nhìn thẳng vào thân thể đỏ lên vì ngâm trong nước ấm, trong đầu còn lưu lại nhiệt tình của đêm qua “Này! Trước tiên hãy mang quần áo mặt vào xem nào”

      muốn cho bất luận kẻ nào khác nhìn đến thân thể của , cho dù là Tiểu Viêm cũng vậy!

      “Cái gì?” Chu Hiểu Hiểu như điện giật buông vội bàn tay giữ lấy ra, cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể của chính mình. kêu to tiếng xoay người chạy vội về phòng tắm.

      ············· Hoa lệ phân cách tuyến ·············

      “… Mấy ngày này cần cái gì cứ với Mạc Lâm” Đứng khu kiểm tra na ninh của sân bay, Hạ Vũ Trạch chỉ chỉ người bạn tốt ở bên cạnh – Mạc Lâm “ chính là Mạc Lâm”

      Mạc Lâm lạnh lùng hướng Chu Hiểu Hiểu cùng Hạ Viêm gật gật đầu, Hiểu Hiểu cũng hướng gật gật đầu sau đó nhìn Hạ Vũ Trạch “Ông chu! Chú chừng nào trở về?”

      “Đại khái phải hơn hai tháng tôi mới có thể trở về. Trong lúc tôi , phải chăm sóc Tiểu Viêm cho tốt đấy, nhớ

      gật đầu mạnh. Ông chú già hôm nay trông nghiêm túc nha, có thể là bởi vì Tiểu Viêm chịu cùng với . vốn muốn đưa Tiểu Viêm cùng nhưng nó hai cứ đòi phải ở cùng , ai bắt ép, đe dọa như thế nào cũng chịu. Nhìn ông chú trừng mắt nhìn đến muốn rơi cả tròng mắt xuống đất, là rất khủng khiếp.

      “Mạc Lâm, trong lúc tôi có ở đây, mọi chuyện trông cạy vào ngươi. Chuyện công ty tận lực khiến cho Lâm Chí Dịch làm, ngươi cần lo lắng cái gì, tôi ở phía sau màn thao túng tất cả. muốn nháo cứ để cho nháo, chỉ cần làm gì khiến Tiểu Viêm thương tổn là được” Hạ Vũ Trạch xoay người dặn dò vài câu.

      ta là tình nhân của ngươi sao?” Mạc Lâm chỉ chỉ Chu Hiểu Hiểu trước mặt, vẫn là bộ mặt lạnh lùng chút thay đổi.

      “Làm sao có thể?” Hạ Vũ Trạch lớn tiếng phản bác, mặt Chu Hiểu Hiểu phút chốc đỏ ửng lên.

      “Vậy sao?” Mạc Lâm bất đắc dĩ nhún nhún vai đáng tiếc, còn tưởng rằng mắt ngươi cuối cùng cũng có lợi”

      “Này! Họ Mạc! Ngươi có ý gì?”

      có gì, chỉ là cảm thấy ta rất tốt. Nếu ngươi thích cứ để cho ta thích ” Vẫn là vẻ mặt nhất quán lạnh lùng, giọng cũng lãnh theo cử chỉ.

      “Mạc Lâm! Ngươi làm sao vậy? Mắt ngươi tồi tệ đến nỗi phải coi trọng đứa con quê mùa này chứ?” Hạ Vũ Trạch kinh ngạc. Cho tới bây giờ người chưa bao giờ đề cập đến chuyện tình nam nữ như Mạc Lâm làm sao có khả năng cại coi trọng người mấy hứng thú như Chu Hiểu Hiểu?

      Lời vừa ra, Chu Hiểu Hiểu liền cảm thấy được tâm mình dường như quặn thắt. Xem ra, trong mắt chính là vừa quê mùa, vừa nghèo hèn lại vừa chút hứng thú. Ngày hôm qua lúc như thế cũng chỉ cảm thấy hơi giận thôi, nhưng tại lại nghe thêm lần này, cảm thấy lòng mình đau.

      “Coi trọng ấy là thể sao? Dù sao ngươi cũng thích, mà phải… xem ra ngươi là chán ghét ấy. Ngươi thích để ta thích là được”

      Hạ Vũ Trạch ngây ngẩn cả người. Bình thường Mạc Lâm với mỗi câu cũng vượt qua bảy chữ, mà nay hôm nay tên này có rất khác thường, chẳng lẽ… là coi trọng sao? Nghĩ vậy, trong lòng hắng rất thoải mái, bản thân vì cái gì lại để ý điều này như vậy? Bất quá chỉ là tình đêm, quá khứ dù sao cũng nên quên thôi. Chu Hiểu Hiểu đối với Mạc Lâm có gì hứng thú? Tên này vốn dĩ muốn gì có đó, vì sao lại thích được?

      “Ngươi thể thích !” Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

      “Vì cái gì lại thể?” Mạc Lâm vẫn là thái độ hờ hững.

      “Bởi vì… Đáng chết! Tôi rất chán ghét ta. Ngươi nếu cùng ta ở chung chỗ chẳng phải tôi phải thường xuyên nhìn thấy ta à? phiền chết! Tóm lại, vô luận ngươi muốn thích ai đều được cả, chỉ có ta là được”

      “Tôi rất thích ấy”

      “Tôi được là được, đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy. Được rồi! Tôi phải đây” xong, Hạ Vũ Trạch xoay người chuẩn bị qua khu an ninh.

      “Chỉ cần ngươi thích, tình nhân của ta đều cho ngươi. Lời này chính là ngươi từng

      Thân ảnh trong khu an ninh lay động chút, quay đầu lại nhìn Mạc Lâm, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi được thích ta, ngàn vạn lần được” xong cũng quay đầu lại, tiêu sái qua khu an ninh.

      “Chú ba ba, hẹn gặp lại. Trờ về sớm chút nhé!” Tiểu Viêm hướng tới khu an ninh phất phất tay. Nó hiểu chú Mạc cùng chú ba ba rốt cuộc là cái gì, nhìn thân ảnh chú ba ba dần dần biến mất, nó ngẩng đầu nhìn mẹ. Mẹ dường như cũng nhìn theo phương hướng giống chính nó.

      Nhìn thấy thân ảnh của cái ông chú già vô duyên đó biến mất ở khu an ninh, tâm tình Chu Hiểu Hiểu vẫn còn trong lơ lửng. cũng hoàn toàn biết hai người bọn họ vừa mới cái gì, bất quá có thể khẳng định rất chán ghét . Chán ghét đến nỗi muốn kẻ nào thích .

      thích ” Thanh lạnh như băng lại vang lên bên tai, Hiểu Hiểu cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn Mạc Lâm đầy vẻ khó hiểu.

      có ý gì?”

      ai hiểu tên kia ràng hơn tôi” Ánh mắt Mạc Lâm dừng lại ở khu an ninh cũng có nhìn “Ta quen mười năm rồi. Đối với tính tình của lại như lòng bàn tay. đầu tiên được mang về nhà, cho nên thích

      “Mạc đại ca! đừng hiểu lầm. Ngày hôm qua là do ta uống rượu say mới có vô lễ theo lo lắng vì chính mình mà giải thích “Tôi nghĩ cũng là thương hại tôi mới phải mang tôi về nhà, có ý gì khác đâu”

      “Hừ! bằng tôi. tuyệt đối chính là loại đàn ông có thể đem phụ nữ say rượu ném ở bên ngoài mà quan tâm. vốn dĩ thích phụ nữ uống rượu, cho nên… nhất định vì là động tâm”

      “Cái người này! ràng là chán ghét tôi cơ mà. tại sao lại cứ bảo là thích tôi?”

      “Bởi vì… tôi cũng thích

      “Cái… Sao?” Chu Hiểu Hiểu khó hiểu, suy nghĩ bằng ba chân cũng nghĩ được tên này rốt cuộc muốn cái gì.

      “Đừng hiểu lầm. Thích của tôi cùng với thích của giống nhau. Tôi chỉ là thích nhìn thấy cùng chỗ, bởi vì rất đặc biệt” Mấy ngày trước mới điều tra ra thông tin của , thuộc loại người làm cái gì cũng đều được. Sau khi tốt nghiệp xin làm ở rất nhiều nơi nhưng có chỗ nào vượt qua hai tháng. nhi, cha mẹ, lá gan của đặc biệt rất . Tuy rằng biết bơi nhưng sẵn sàng nhảy xuống hồ cứu Tiểu Viêm. Cho nên cảm thấy được quả rất đặc biệt. Lúc Hạ Vũ Trạch muốn mang Tiểu Viêm tìm nàng cho cùng, cảm thấy được Hạ Vũ Trạch nhất định thích đặc biệt này.

      “Mạc đại ca! sư là như nghĩ đâu” Chu Hiểu Hiểu lắc lắc đầu. Bọn họ vốn là hai người ở hai thế giới khác nhau, nếu do Tiểu Viêm, số phận của bọn họ giống như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn cũng gặp nhau tại điểm.

      “Nếu có Tiểu Viêm chúng ta cũng quen biết. đường cái nhìn thấy ta nhất định cũng liếc mắt đến ta dù chỉ cái” Đúng vậy, từng qua. Với diện mạo của chỉ có thể kích thích đến hai mắt bị đau mà thôi.

      “Đảm bảo nếu hai người biết nhau, cũng nhìn đến

      rốt cuộc là muốn cái gì?”

      muốn nghe câu chuyện xưa ?”

      “Chuyện xưa?” khó hiểu.

      “Đúng vậy!” Thái độ của Mạc Lâm vẫn là lạnh lùng “ câu chuyện dài cũng dài lắm”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Edit + Beta: Phi Phi

      Chương 9: Chuyện xưa
      Chu Hiểu Hiểu nằm giường nghĩ đến câu chuyện mà Mạc Lâm kể cho nghe sáng nay. Đúng vậy! Là câu chuyện rất xưa, câu chuyện dài cũng phải là dài.

      ra ông chú già kia cũng là nhi. Từ vốn thương , chăm sóc của cha mẹ, nhưng so với tốt hơn chút vì cái gốc là gia đình thương nhân giàu có.

      Ông nội của Hạ Vũ Trạch có hai người con trai, cha cùng với bác của . Y theo gia truyền, con trai kế thừa công ty quản lý trò chơi, con kế thừa công ty bất động sản của gia đình. Trong lúc bác của Hạ Vũ Trạch quản lý công ty bất động sản, sau khi kết hôn khoảng ba năm công ty tuyên bố phá sản. Đó cũng là lúc mẹ của sanh ra hai đứa con song sinh, cũng bới vì sinh khó mà mẹ cũng nhắm mắt xuôi tay vĩnh biệt trần thế, mà cha cũng bởi vì tưởng niệm vợ nên cuối cùng cũng vì buồn bực mà chết. Cho nên… Hạ Vũ Trạch cùng trai sau khi ra đời cũng chưa từng nhìn thấy cha lẫn mẹ.

      May mắn là ông nội đối xử với em hai người tốt, cho đến khi trai Hạ Vũ Trạch kết hôn, ông nội mới qua đời. Khi đó bọn họ cũng có thời gian lẫn năng lực giải quyết chuyện công ty trò chơi, trong lúc nhất thời tất cả mọi chuyện đến cùng nhau như công ty gặp bấp bênh. Ngay khi ấy, bác của Hạ Vũ Trạch dẫn con trai mình trở về trợ giúp bọn họ, kỳ là tìm nơi nương tựa có lẽ đúng hơn. họ giúp bọn đem công ty chỉnh đốn gọn gàng, lần nữa đứng lên. Đó là đoạn thời gian Hạ Vũ Trạch du học tại Mỹ, trai cùng vợ ra nước ngoài du lịch, trong nhà lẫn công ty đều dựa vào mình họ xử lý.

      Cứ như vậy mà ba năm trôi qua, trai Hạ Vũ Trạch ôm Tiểu Viêm mới vừa tuổi về nhà, cũng vừa tốt nghiệp đại học bên Mỹ trở về. Lúc bọn họ tiếp nhận công ty từ tay họ biến cố liền xảy ra.

      Nhà trai Hạ Vũ Trạch biết vì cái gì lại bốc cháy. Ngay lúc đó, trai cùng vợ vì cứu cùng Tiểu Viêm mà mất mạng.

      Lúc đó Hạ Vũ Trạch liền thầm thề, nhất định khiến bọn họ thất vọng, nhất định phải đem đứa nuôi lớn. Cứ như vậy, lúc ấy chỉ mới hai mươi lăm tuổi phải mình gánh lấy công ty, nuôi Tiểu Viêm năm năm, cho đến bây giờ cũng chưa có kết hôn.

      Kỳ chuyện phát sinh năm năm trước, vẫn luôn nghĩ đó là chuyện ngoài ý muốn. Cho đến khi Tiểu Viêm mất tích mới bắt đầu nhận thấy tình cũng bình thường như vậy, vì thế liền phái Mạc Lâm điều tra cho .

      Cuối cùng kết quả ngoài dự đoán của , tất cả đều do họ của gây ra. Nguyên nhân hẳn là rất đơn giản, chính là tranh giành quyền thừa kế thừa. Bởi vì gia huấn từng nhắc qua, nếu người thừa kế trực hệ tử vong hoặc là mất tích sản nghiệp gia tộc giao cho thế hệ thứ hai kế thừa.

      Mà thế hệ thứ hai này chính là bác trai của Hạ Vũ Trạch.

      Chu Hiểu Hiểu hiểu gia tộc tranh đấu của bọn họ là như thế nào, nhưng cho dù là có tranh giành bất kỳ cái gì chăng nữa bọn họ cũng thể đem đứa vừa mới ra đời làm mục tiêu được, Tiểu Viêm lúc đó ảu còn quá . Chẳng lẽ đây là cuộc sống của xã hội thượng lưu sao? biết, ràng đây gia đình hạnh phúc lại bị cuộc tranh đấu gay gắt năm đó khiến cho chướng chướng khí mù mịt.

      Chu Hiểu Hiểu rốt cục cũng hiểu được tại sao Tiểu Viêm vẫn kêu Hạ Vũ Trạch là chú ba ba mà phải là ba ba, ra phải là người sinh ra nó, chỉ là người nuôi dưỡng, lại là chú của nó.

      “Mẹ? Mẹ suy nghĩ cái gì đó?” biết khi nào Tiểu Viêm trèo lên giường ôm chặt lấy người .

      “Tiểu Viêm?”

      “Mẹ… Chú ba ba rồi. Mẹ có nhớ chú ba ba ?”

      “Mẹ? Mẹ tại sao phải nhớ ?” Mặt Chu Hiểu Hiểu lập tức đỏ lên.

      “Vì sao mẹ lại nhớ đến chú ba ba?” Hạ Viêm khó hiểu hỏi.

      “Mẹ vì sao phải nhớ đến nha?”

      “Mẹ nhớ sao? Nhưng mà Tiểu Viêm nhi rất nhớ nha” Mặt nó có chút đơn.

      “Con sớm nhớ đến vì sao lúc trước lại hai chịu cùng nha?” Nếu Tiểu Viêm lúc trước cùng với Hạ Vũ Trạch xuất ngoại có lẽ trở về nhà của mình, tiếp tục cuộc sống đơn thiếu thốn lúc trước rồi. Có lẽ đứa này còn nhớ đến mình cũng chừng, về phần tên kia căn bản là nhớ .

      “Bởi vì Tiểu Viêm nhi thích ở chung với mẹ hơn so với chú ba ba nha” Hạ Viêm rầu rĩ .

      “Cho dù là như vậy con vẫn phải cùng với chú ba ba chứ. là người thân của con đó nha!”

      “Mẹ cũng là người thân của Tiểu Viêm nhi mà. Mẹ nè, Tiểu Viêm nhi nè, cả chú ba ba nữa, chúng ta chẳng phải là người nhà sao?”

      “Người nhà?” cũng muốn là người nhà với họ nhưng làm sao dễ dàng như vậy được? chán ghét đến chịu nổi phải hay sao? Nếu chán ghét như thế làm sao có thể trở thành người nhà được?

      “Đúng vậy! Chú Mạc chúng ta là người nhà. Chú ấy còn chúng ta vĩnh viễn cũng rời xa nhau đâu” Hạ Viêm khờ dại mở to mắt to nhìn .

      “Chú Mạc…” Chu Hiểu Hiểu có chút đăm chiêu sờ sờ mái tóc trắng óng mượt của Hạ Viêm, “Chú Mạc của con đều từ trước tới nay đều lãnh đạm như vậy sao?”

      “Mẹ lãnh đạm là cái gì nha?”

      đúng hơn là chuyện chút độ ấm đó”

      chuyện còn có độ ấm sao?” Nó vẫn hiểu.

      “Ách… Phải giải thích như thế nào cho con hiểu đây?… vẫn là lạnh lùng như vậy sao? Khi chuyện, mặt đều có chút cảm xúc nào sao” xong, còn bắt chước bộ dáng nghiêm mặt của Mạc Lâm.

      “Đúng vậy! Chú Mạc cười đâu”

      “Mạc đại ca cười? Có ý tứ gì nha?”

      “Từ lúc Tiểu Viêm nhi còn cho tới nay đều chưa từng thấy chú Mạc cười qua”

      “Vậy con có bao giờ thấy chú ba ba cười chưa?”

      “Hình như cũng có”

      “Vậy sao…?”

      “Đúng rồi! Mẹ!” Hạ Viêm ngồi dậy tiếp “Chú Mạc chờ chú ấy giải quyết hết chuyện của chú baba mang chúng ta công viên trò chơi đấy!”

      “Công viên trò chơi?” Vừa nghe đến công viên trò chơi, ánh mắt của Chu Hiểu Hiểu liền rực sáng, cũng ngồi dậy “Khi nào nha?”

      biết đâu!”

      “Hy vọng là có thể nhanh! Ha hả…”

      “Mẹ rất muốn sao?”

      “Đúng vậy! Rất muốn!” phen ôm lấy Hạ Viêm, mặt có chút đăm chiêu hỏi “Tiểu Viêm từng công viên trò chơi rồi sao?”

      Hạ Viêm ngẩng đầu nhìn “Dạ rồi”

      “Thế con thích nhất là chơi cái gì?” Thực hâm mộ nó nha. Chu Hiểu Hiểu lớn như vậy rồi mà cũng chưa từng đến công viên trò chơi lần thế mà tiểu quỷ đầu này qua rồi .

      “Con thích chơi cái vòng tròn cao thiệt là cao”

      “Vòng tròn cao?”

      “Đúng vậy!”

      “Vòng tròn cao là cái gì thế?”

      “Chính là cái vòng tròn quay vòng vòng, bên có thiệt nhiều thiệt nhiều phòng . Mỗi lần còn đều cùng chú ba ba ở trong căn phòng đó nó quay đến lúc cao nhất là có thể nhìn hết toàn bộ khu vui chơi luôn” Hạ Viêm vừa vừa khoa tay múa chân miêu tả.

      “A! ra đó là cái vòng tròn quay quay cao chọc trời nha” tưởng tượng đến từng trò chơi ở công viên trò chơi, có cái vòng tròn luôn quay quay cao cao, rất lớn, ở đó hẳn là chỉ nhìn thấy hết công viên đâu.

      “Ngoài ra con còn rất thích chơi tàu lượn siêu tốc nữa. Mỗi lần đến đó, chú ba ba đều chơi với con đó!”

      ?”

      “Nhưng mà tàu lượn cũng nhanh, sau khi lần đầu tiên, chú ba ba cứ hễ nhìn thấy nó là mặt mày xanh lè”

      “Ha hả… Hẳn là bị dọa trận rồi” Chu Hiểu Hiểu lại bắt đầu tưởng tượng đến bộ dáng của ông chú già ngồi tàu lượn, hẳn là rất khôi hài? Mặt đều bị dọa đến tái hết rồi… Ha hả!!!

      biết! Chú ba ba thích nhất là bắn súng”

      “Bắn súng?”

      “Đúng vậy! Chú ba ba rất lợi hại, mỗi lần đều bắn cho Tiểu Viêm con gấu bông to nhất”

      là rất lợi hại nha”

      “Mẹ! Hay là mẹ chơi với con . Tiểu Viêm nhi rất nhàm chán rồi!” Hạ Viêm từ trong ngực Chu Hiểu Hiểu chui ra ngoài.

      “Tiểu Viêm muốn chơi cái gì nè?” Chu Hiểu Hiểu ngồi thẳng người nhìn nó.

      “Chơi game!”

      “Nhưng mà mẹ biết chơi nha” lắc lắc đầu.

      “Thế chúng ta đánh bài ?”

      “Mẹ cũng biết chơi luôn” lại lắc đầu.

      “Thế còn đánh cờ?”

      “Cũng !” vẫn là lắc đầu.

      “Thế… bằng chúng ta ở giường chơi ?”

      giường chơi?”

      “Đúng vậy!”

      “Mẹ… hình như cũng biết trò này”

      “Mẹ gạt người”

      “Mẹ có lừa con nha. Mẹ biết trò đó mà”

      “Mẹ chính là gạt người! Sáng nay chú Mạc còn mẹ cùng chú ba ba ở giường chơi trò chơi mà” Hạ Viêm tức giận giậm giậm chân, dùng cái miệng của mình la hét om sòm.

      “Mẹ khi nào cùng chú ba ba của con ở giường chơi trò chơi…” Lời vừa mới ra, Chu Hiểu Hiểu lập tức hiểu được lời của nó. phải… là cái vụ kia chứ? Mạc đại ca làm sao lại cái chuyện này với con nít đây?

      “Con biết! Con muốn ở giường chơi trò chơi giống mẹ và chú ba ba chơi” Nó phục nhìn “Có phải mẹ chỉ thích chú ba ba mà thích Tiểu Viêm nhi ? Cho nên mới chơi cùng với chú ba ba mà chịu cùng con chơi?”

      Đứa này! Cái kia phải là trò chơi nha, đó là… cười khổ, quên ! Cứ chơi với nó lát , dù sao nó cũng hiểu được nghĩa chân chính của cái trò chơi này.

      “Hắc hắc! Tiểu quỷ! Mẹ đến đây!” xong, cười cười hướng Hạ Viêm đánh tới.

      “A! Mẹ! Mẹ xấu lắm!”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Edit + Beta: Phi Phi

      Chương 10: Bắt cóc
      Trong khoảng thời gian Hạ Vũ Trạch rời đến tận nửa tháng sau, cuối cùng Mạc Lâm cũng đưa Chu Hiểu Hiểu cùng Hạ Viêm đến công viên trò chơi. Tiến vào cánh cổng lớn, hai thân ảnh lớn giống như ngựa hoang thoát cương chạy dọc chạy lui khắp khu công viên. Bất cứ trò gì có thể chơi đều bị hai người ngoạn nhão như cháo mới chịu thoát ly đến trò chơi khác. Chẳng hạn như Chu Hiểu Hiểu thích đua xe điện, đều chơi tới năm sáu lần chịu dứt ra. Mạc Lâm là nạn nhân bị kéo vào chơi, bị đụng đến sao đầy đầu nhưng vẫn được hai người kia buông tha cho.

      Mạc Lâm xoay người định cho bọn họ biết rốt cục chịu nổi, nhưng xoay tới xoay lui vẫn hề nhìn thấy thân ảnh hai người bọn họ.

      xong!” cố trấn định cái đầu choáng váng đến muốn hôn mê, bước sải dài ra phía bên ngoài khu đua xe điện. Hai người kia rốt cuộc nơi nào, thể nào lo lắng mà, nếu như xảy ra chuyện gì, nhất định tên Hạ Vũ Trạch kia để cho sống yên đâu..

      Chu Hiểu Hiểu cùng với Hạ Viêm ngồi ghế đá dài trong khu công viên trò chơi thảnh thơi ăn kem, cái tên Mạc Lâm hoàn toàn bị bọn họ vứt ra sau đầu. Ở đây kem bán còn mắc đến đắt đỏ huống chi là những thứ khác. Cái tên bán kem hiểm độc, thế nhưng có thể kiếm tiền nỗi đau khổ của người khác.

      “Mẹ! Chúng ta cứ mặc kệ chú Mạc sao?” Miệng Hạ Viêm dính toàn là kem, mắt to chớp chớp nhìn Chu Hiểu Hiểu.

      Mạc đại ca! như phản xạ có điều kiện đứng lên hét lớn “Xong rồi! Tiểu Viêm! Mẹ quên mất còn người tên gọi là Mạc Lâm nha!”

      “Mẹ?”

      mau Tiểu Viêm. Chúng ta chưa tiếng rồi, chú Mạc của con nhất định là rất lo lắng” xong, kéo Hạ Viêm chạy trối chết. Trời ạ! làm sao có thể đem người quan trọng như vậy vứt ra sau đầu đây?

      “Tiểu Viêm!” Bọn họ vừa muốn đứng dậy rời liền bị thanh khàn khàn từ phía sau kéo lại. Chu Hiểu Hiểu cùng Hạ Viêm quay đầu lại thấy phía sau có ba gã đàn ông. Hai người khoảng tầm hơn hai mươi tuổi, người còn lại có vẻ ngoài ba mươi.

      “Bác!” Nhìn thấy bọn họ, Hạ Viêm buông tay bổ nhào vào người gả đàn ông ngoài ba mươi kia.

      “Tiểu Viêm? Người đó là ai vậy?” Chu Hiểu Hiểu khó hiểu hỏi.

      Hạ Viêm quay đầu lại cười với “Đây là bác của con đó, là của chú ba ba nha”

      của chú ba ba?” vẫn là hiểu. trai của Hạ Vũ Trạch chẳng phải là chết sớm rồi sao? Người kia… chẳng lẽ là họ của ?

      “Xin chào! Tôi là Lâm Chí Dịch” Người đàn ông dối trá hướng vươn tay cười.

      Chu Hiểu Hiểu đáp trả lại chỉ hướng đứa trong lòng Lâm Chí Dịch “Tiểu Viêm! Mau đến bên mẹ này”

      Hạ Viêm quay đầu khó hiểu nhìn hỏi “Tại sao vậy mẹ?”

      “Tóm lại con cứ lại đây trồi mẹ cho con biết” phải như thế nào đây? cho nó biết rằng bác của nó là người xấu hay sao? Đứa này nhất định tin tưởng.

      “A! ra… chính là cứu Tiểu Viêm” Lâm Chí Dịch lập tức thay đổi khuôn mặt, lộ ra biểu tình hung tợn ả đàn bà nhiều chuyện”

      “Tiểu Viêm! Nhanh đến đây…” còn chưa xong, chợt nghe tiếng cốp, Chu Hiểu Hiểu ngã xuống đất. Gã đàn ông đứng phía sau nhún vai, vứt bỏ thanh gậy gỗ trong tay.

      “Mẹ!!!” Hạ Viêm giãy giụa, ý đồ muốn thoát khỏi cánh tay của Lâm Chí Dịch “Bác là tên khốn! Tại sao bác lại đánh mẹ con?”

      “Tiểu Viêm! Đừng nháo nữa. Ả ta là người mẹ xấu, bác mới là người tốt” xong, khiêng lên đứa xoay người rời .

      đúng, đúng! Bác mới là người xấu, bác đánh mẹ con” Hạ Viêm ở bờ vai giãy giụa kịch liệt.

      Lâm! Ả đàn bà này làm sao bây giờ?” Thuộc hạ của Lâm Chí Dịch cúi đầu nhìn Chu Hiểu Hiểu cái.

      “Ném vào trong xe mang theo”

      ············· Hoa lệ phân cách tuyến ·············

      Trong căn phòng tối đầy mùi mốc, Chu Hiểu Hiểu chậm rãi mở hai mắt.

      “Đầu đau. Đây là đâu? Tại sao lại tối như vậy? Khoan, Tiểu Viêm đâu?”

      ngồi bật dậy, cố căng mắt nhìn bốn phía tối om. nhớ hình như là mình bị ai đó đánh vào đầu, nhất định là Lâm Chí Dịch chứ ai vào đây.

      Chu Hiểu Hiểu sờ soạng tìm kiếm cánh cửa, nhất định phải tìm được Tiểu Viêm, bằng cái ông chú già lông trắng đó nhất định giết chết . là sai lầm, vô duyên vô cớ đến công viên trò chơi làm cái gì vậy trời? Cho dù có chơi cũng nên bỏ rơi Mạc Lâm chứ. sư nhất định bị đánh chết cũng què cho coi. Khó trách làm chuyện gì cũng bao giờ thành chuyện tốt được, ai thích cũng là điều đương nhiên, tại ngay cả chính cũng đều bắt đầu chán ghét bản thân mình.

      Lúc dường như chạm phải cánh cửa thí bên kia đột nhiên truyền đến thanh của người đàn ông.

      “Phó tổng Lâm cũng đủ độc, thế nhưng muốn đem đứa lẫn ả đàn bà trong phòng quăng xuống biển làm mồi cho cá”

      “Đúng vậy! Có thể giữa bọn họ có ân oán nào đó”

      “Haizz! Chúng ta cũng là bất đắc dĩ vì tiền mới làm cái chuyện thất đức này”

      “Đúng vậy! Đừng nên nhiều nữa, xong xuôi mọi chuyện chỉ cần lãnh tiền rồi chuồn là xong”

      “Ừ!”

      Chu Hiểu Hiểu hoàn toàn hiểu tại sao mình bị bọn họ bắt đến đây. Chẳng lẽ chỉ vì tài sản của Hạ Vụ Trạch mà từ thủ đoạn sao? Ngay cả đứa như Tiểu Viêm cũng tha? Mà chỉ là nhân vật bên ngoài xui xẻo theo cũng dính vào cuộc tranh đấu này dẫn đến mất mạng? Mà cũng máu chó, cái chính chính là hề biết bơi nha. Nếu bị bọn chúng ném xuống biển chẳng phải bản thân nhanh chóng chờ làm mồi cho cá hay sao? Phải nghĩ biện pháp trốn thôi.

      mò mẫm trong bóng tối với hi vọng có thể tìm được thứ gì đó làm vũ khí tự vệ. Thế nhưng gian phòng này trống rỗng, cái gì cũng có sờ được. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? cũng muốn chết! càng muốn để Tiểu Viêm gặp bất kỳ bất trắc.

      Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra, tia sáng chiếu vào gian phòng. Hai tên đàn ông bước vào, Chu Hiểu Hiểu nhận ra bọn họ, là Lâm Chí Dịch và hai là cái tên theo phía sau lúc còn trong công viên trò chơi. Vì muốn đánh động đến bọn chúng nên quay trở về vị trí cũ giả vờ còn bất tỉnh.

      Tiếng bước chân càng ngày càng gần lòng của cũng theo đó mà nhảy loạn xạ.

      “Haizz! Ả đàn bà này còn chưa có tỉnh” tên trong đó .

      “Cũng vừa kịp lúc, bắt ả ta tỉnh dậy!” Thanh người thứ hai cất lên, nhất định là tên Lâm Chí Dịch bằng cầm thú.

      “Dây thừng đây” Thanh của tên thứ ba từ ngoài vọng vào.

      “Trói ả ta chặt chút”

      “Được rồi!”

      Trong bóng đêm, Chu Hiểu Hiểu cảm thấy có người dùng dây thừng trói tay chân của nhưng lực đạo cũng lớn, hẳn là có thể dễ dàng giãy ra. Thế nhưng phải là tại, nhất định phải chờ thời cơ tốt mới có thể động thủ, sau đó mang theo Tiểu Viêm chạy trốn.

      Ngay sau đó lên om đặt lên vai tên khác, cảm thấy cả thân người đều lơ lửng trung. Chu Hiểu Hiểu híp mắt muốn nhìn chút đây rốt cục là đâu, đập vào mắt khoang thuyền cũ nát, chẳng lẽ… lênh đênh biển? Như vậy lời của hai tên kia là ? Lâm Chí Dịch muốn đem cùng Tiểu Viêm ném xuống biển?

      Chỉ trong chốc lát bọn họ đưa tới boong thuyền liền thả xuống sàn gỗ. Hạ Viêm thấy được Chu Hiểu Hiểu hôn mê liền lập tức đánh vào người hòng lay tỉnh.

      “Mẹ! Mẹ tỉnh dậy , đừng ngũ nữa. Con rất sợ”

      “Tiểu Viêm?!” Chu Hiểu Hiểu mở hai mắt nhìn đứa khóc đến hai mắt đỏ hoe, đầu tóc rồi xù. dùng sức giãy giụa để tháo dây thưng nhưng mãi vẫn được. Chẳng phải lúc nãy bọn chúng trói rất lỏng lẽo sao? Tại sao bây giờ lại chặt như thế này? Hại muốn chạy cũng chạy được rồi.

      “Mẹ?” Hạ Viêm áp mặt vào ngực , hoàn toàn nín khóc, chỉ mỉm cười “Mẹ! Con tưởng rằng mẹ chỉ mê ngủ mà mặc kệ con”

      “Làm sao có chuyện đó được? Tiểu Viêm đừng sợ hãi”

      “Mẹ! Bác xấu”

      “Ai nha! là mẫu tử tình thâm” Lúc này, thân ảnh cao gầy từ trong khoang thuyền bước lên boong tàu.

      “Lâm Chí Dịch! Ngươi làm như vậy thấy cắn rứt lương tâm sao?” Chu Hiểu Hiểu nhìn thấy ràng là ai liền hướng hô lớn.

      “Lương tâm?” Lâm Chí Dịch còn đầy mặt tươi cười đột nhiên thay đổi sắc mặt hướng hét lớn “Bọn người Hạ gia đó cũng có cắn rứt lương tâm ? Ta vì bọn chúng mà dùng hết sức lực củng cố công ty suốt ba năm, kết quả là ta được cài gì?”

      “Vậy ngươi liền tàn nhẫn giết hại chính cháu của mình ư?” muốn khơi dậy lương tâm bị chó gặm của , nếu chỉ mà còn cả Tiểu Viêm cũng đều mất mạng.

      ta tàn nhẫn? Ta cho biết, ta cho nó sống sáu năm là rất nhân từ rồi”

      “Nó là cháu của ngươi đó!”

      như thế nào?”

      “Ngươi là ma quỷ! Ngươi phải người!” Chu Hiểu Hiểu hô lớn. cho tới bây giờ chưa từng gặp qua kẻ nào độc ác, tàn nhẫn như vậy, thế nhưng hãm hại chính đứa cháu ruột thịt của mình. Những người này đều bị tiền tài che mắt cả rồi cho nên dù có banh mắt ra cũng thấy được tình thân.

      “Tất cả cũng chỉ do nhiều chuyện cứu nó. Nếu cứu nó hôm nay cũng xui xẻo đến mất mạng như thế” Lâm Chí Dịch nhăn mặt, trong mắt lộ ra sát ý.

      “Đem bọn chúng ném xuống!”

      Ra lệnh tiếng, bốn tên đàn ông nhất thời bước lên ôm lấy Chu Hiểu Hiểu cùng Hạ Viêm hướng biển ném , hoàn toàn để ý đến tiếng gào thét tê tâm liệt phế của bọn họ. Lâm Chí Dịch đứng ở boong thuyền lộ ra nụ cười tà mị.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Edit + Beta: Phi Phi

      Chương 11: Đứa
      “Khụ khụ… Tiểu Viêm…”

      “Mẹ… Mẹ… Ô… khụ khụ…”

      Biển ban đêm lạnh đến thấu xương, Chu Hiểu Hiểu liều mạng giãy giụa thoát khỏi dây thừng trói lấy mình nhưng mà vô luận dùng sức như thế nào nó chỉ càng lúc càng chặt. Chẳng lẽ… cùng Tiểu Viêm phải bỏ mạng ở đây có ăn ăn hay sao? muốn! tuyệt đối muốn! Nhưng mà thân thể càng ngày càng nặng, rất nặng. Nước từ bốn phương tám hướng kéo lại đây, dũng mãnh tiến vào lục phủ ngũ tạng của . thể thở được, ngay cả ý thức cũng dần biến mất rồi. Làm sao bây giờ… làm sao bây giờ…? Cuối cùng, còn biết điều gì nữa…

      ············· Hoa lệ phân cách tuyến ·············

      Mùi vị thuốc sát trùng dày đặc kích thích khứu giác của Hạ Vũ Trạch, cau mày nhìn chằm chằm Chu Hiểu Hiểu cùng Hạ Viêm nằm giường bệnh.

      Lâm Chí Dịch rất đáng giận, thừa dịp có ở đây dám xuống tay tàn độc với người con và đứa thế này. May mắn người Tiểu Viêm có gắn vệ tinh định vị vị trí bằng bọn họ có chết dưới đáy biển cũng hay biết. Lần này nhất định phải phái Mạc Lâm điều tra cho , tốt nhất là mang tên lòng lang dạ thú kia ném vào trong ngục giam cho ngồi chồm hổm vài năm sám hối.

      Còn có Chu Hiểu Hiểu này nữa, mới từ Mĩ trở về liền gây cho kinh hách lớn như vậy. Chỉ có đến công viên trò chơi mà có thể nháo ra chuyện lớn này, này dư liều, khiến cho tức muốn chết.

      Lúc này, cửa phòng bệnh phát ra tiếng mở , chỉ thấy vị bác sĩ ngoài bốn mươi tuổi mặc áo trắng đến.

      “Xin chào!” Hạ Vũ Trạch đứng dậy hướng bác sĩ gật gật đầu.

      Vị bác sĩ cũng gật đầu chào lại sau đó đến giường bệnh nhìn nhìn Hạ Viêm, lại nhìn nhìn đến Chu Hiểu Hiểu.

      “Bác sĩ, bọn họ có việc gì chứ?” Hạ Vũ Trạch tiến đến hỏi.

      Bác sĩ lật xem sổ sách rồi “Thân thể vẫn là có chút suy yếu, nếu chịu bồi dưỡng cẩn thận đứa có thể…”

      “Đứa ? Bác sĩ, đứa phải là có chuyện gì sao? Đêm hôm qua nó còn tỉnh lại mà” Hạ Vũ Trạch chỉ chỉ Hạ Viêm nằm giường bệnh, lại nhìn sang phía Chu Hiểu Hiểu “Hình như ấy có vẻ nặng hơn nó mà”

      Nửa đêm hôm qua phải kiểm tra qua hay sao? Bác sĩ bảo Tiểu Viêm chỉ là uống nước nhiều nên ngất , chỉ nhiễm gió và cảm thôi, chỉ cần nghỉ ngơi uống thuốc là khỏi. Hôm qua nó còn tỉnh lại, còn đòi ăn, còn phải vừa ăn vừa chờ mẹ tỉnh lại, chẳng qua là do ăn hơi no nên cảm thấy buồn ngủ liền ngủ. Nhìn dáng vẻ của nó khỏe mạnh, chút cũng giống có bệnh. Ngược lại, Chu Hiểu Hiểu biết bơi còn bị trói tay chân, tại còn có thể thấy vết bầm xanh xanh tím tím cổ tay của , cũng biết rốt cuộc uống bao nhiêu ngụm nước biển, hơn nữa cả buổi tối cũng có tỉnh lại.

      “Ách! Tôi phải là đứa kia” Bác sĩ chỉ chỉ Chu Hiểu Hiểu “Tôi chính là đứa trong bụng này đấy”

      “Đứa trong bụng?” khó hiểu.

      “Ngài biết sao? Vợ ngài mang thai bốn mươi ngày rồi”

      “Bốn mươi ngày? Mang thai?” Hạ Vũ Trạch ngây ngẩn, cả người ngã ngồi ghế. mang thai? như vậy… đêm kia… liền…

      “Bác sĩ, ông chắc chắn sao? ấy …”

      “Đúng vậy! Vợ ngài quả là mang thai. Do ấy ngâm mình trong nước lạnh khá lâu cho nên rất có thể ảnh hưởng đến thai nhi. Thế nhưng ngài cứ yên tâm, chúng ta nhất định bảo vệ cả mẹ lẫn con an toàn”

      Đứa ? Mang thai? Trời ạ! Hạ Vũ Trạch! Mày xem mày làm ra cái gì? Làm sao chuyện đó lại có kết quả liền lần đầu tiên vậy? kia thế nhưng lại mang thai, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải cùng cái người quê mùa kia kết hôn sao? Nếu như muốn kết hôn cái bụng lớn kia phải giải quyết như thế nào? Chuyện này rành rành ra đây làm sao có thể trốn tránh trách nhiệm được đây?

      “Chủ tịch Hạ?” biết khi nào Mạc Lâm tiến vào, lắc lắc Hạ Vũ Trạch ngẩn người.

      “Sao?” ngẩng đầu nhìn bạn tốt, nhất thời khẩn trương cũng tiêu trừ nửa “Mọi chuyện đều thỏa đáng hết rồi sao?”

      “Bọn cướp bị cảnh sát bắt, tuy nhiên…”

      “Tuy nhiên cái gì?”

      “Lâm Chí Dịch nhảy xuống biển chạy trốn”

      “Tên hỗn đản này!”

      cần lo lắng, cảnh sát an bài nhân thủ ở khắp các bến tàu, tôi nghĩ bao lâu nữa cũng sa lưới thôi”

      “Haizz!” Hạ Vũ Trạch thở dài, “Lần này cũng nhờ ngươi, bằng Tiểu Viêm cùng kia biết như thế nào đâu”

      “Khách khí cái gì?” Mạc Lâm vỗ vỗ xuống bờ vai của , hỏi “Ngươi có tâm sao?”

      “Hả? Tôi có tâm gì?”

      “Ngươi tốt nhất nên thành cho tôi biết, chừng tôi còn có thể giúp cho ngươi”

      ngẩng đầu nhìn Mạc Lâm, bất đắc dĩ mở miệng, “Chu Hiểu Hiểu… ta… ta mang thai…”

      phải là tác phẩm của ngươi chứ?”

      Hạ Vũ Trạch nhìn bộ mặt đón chờ kịch hay của Mạc Lâm, bất đắc dĩ gật gật đầu.

      “Có thể là…”

      tồi nha! Rất tốt !” Vẫn là bộ dáng nhất quán lạnh lùng.

      “Cái gì kêu tồi? Cái gì là rất tốt? Tôi phiền chết đây! ta mang thai đó. Ngươi tôi nên làm cái gì bây giờ?”

      “Dùng tác phong thường ngày của ngươi mà giải quyết”

      “Giải quyết như thế nào?”

      “Nhất tay, đem đứa xoá sạch”

      “Này! Mạc Lâm! Ngươi làm sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ?” Hạ Vũ Trạch nắm lấy cổ áo của Mạc Lâm lớn tiếng .

      Mạc Lâm bất đắc dĩ nhún vai “Vậy ngươi hãy làm thế nào ? Sinh nó ra à?”

      “Ngươi…!” Đúng vậy! Cuối cùng cũng thể kêu ta sinh đứa ra được. mình Tiểu Viêm là đủ rồi, cần kết hôn, cũng cần phải sinh thêm đứa nữa.

      tại có hai loại lựa chọn, bỏ hoặc nuôi” Nhìn vẻ mặt rối rắm của bạn tốt, trong lòng Mạc Lâm chính là vẻ xem thường. ràng thích Chu Hiểu Hiểu mà đánh chết cũng chịu thừa nhận, muốn nhìn Hạ Vũ Trạch có thể mạnh miệng tới khi nào.

      “Này! Vậy ngươi ta nên làm sao bây giờ?” Hạ Vũ Trạch thở dài, lần nữa buông người ngồi xuống ghế.

      Mạc Lâm sửa sang lại cà vạt, chậm rãi “Muốn nghe ý kiến của ta sao?… Bỏ!”

      “Này! Tại sao ngươi cứ lạnh lùng như thế chứ? phải lúc trước ngươi rằng người rất thích ta sao? Tại sao ngươi lại muốn ta để cho ta sinh hạ đứa chứ? Rồi tại sao ngươi lại muốn ta cùng ấy kết hôn?” Lời Hạ Vũ Trạch vừa ra, Mạc Lâm nở nụ cười, là lần đầu tiên cười sáng lạn như vậy, Hạ Vũ Trạch cũng ngây ngẩn cả người.

      “Trong lòng ngươi có đáp án, còn cần gì phải hỏi ta?”

      phải! Ta chỉ là…” rốt cuộc là suy nghĩ cái gì đây? Làm sao lại muốn cùng ta kết hôn, sinh con chứ? nhất định là điên rồi. Đúng vậy! Nhất định là điên rồi!

      cần phải giải thích, giải thích chính là thành , thành chính là dấu giếm” Mạc Lâm vỗ vỗ bờ vai của “Công ty còn có việc, ta trước. Ngươi nên từ từ suy ngẫm lại !”

      xong xoay người rời .

      Cái tên Mạc Lâm này càng ngày càng kỳ quái, rốt cuộc là muốn như thế nào đây? Tự nhiên lại thích nhảm như vậy, còn có Chu Hiểu Hiểu kia, rốt cuộc phải bắt làm sao bây giờ, hại não a…

      “Ưm…” giường bệnh, lông mi của Chu Hiểu Hiểu động chút, chậm rãi mở to mắt “Nơi này… là thiên đường sao…?”

      “Ngu ngốc” Ý thức được tỉnh, Hạ Vũ Trạch lập tức xông lên nâng ngồi dậy “Nơi này là bệnh viện”

      “Chú già?” Chu Hiểu Hiểu nhìn , phải chết đuối rồi sao? Làm sao còn có thể nhìn thấy được? Là ảo giác sao?

      “Này! Ta quả là người ngu ngốc mà”

      Trời ạ! phải ảo giác, là ông chú già lông trắng nha. Như vậy… là chưa có chết sao? Là còn sống sao?

      “Lá gan của cũng là lớn, có khả năng mang đến cho ta nhiều phiền phức như vậy”

      xin lỗi…” Thảm, biết mọi chuyện rồi, nhất định hung hăng mắng chết mất.

      câu ‘ xin lỗi’ là có tác dụng sao?”

      rất xin lỗi! Tôi biết sai rồi” nhìn , nước mắt gần như muốn theo hốc mắt tràn ra ngoài đến nơi, cũng có muốn mọi chuyện xảy ra như vậy đâu “Tiểu Viêm có chuyện gì chứ?”

      “Nó sao” xong, Hạ Vũ Trạch chỉ chỉ chiếc giường bệnh bên cạnh “Nó chỉ là ngủ thôi”

      “Vậy là tốt rồi!” Rốt cục cũng có thể thở ra hơi.

      “Này! Ta …” Hạ Vũ Trạch thình lình xuất ra câu lấp lửng.

      “Sao?”

      … có biết… mang thai…?” Hạ Vũ Trạch ngượng ngùng, tay cứ vuốt cuốt mái tóc mình.

      Chu Hiểu Hiểu sửng sốt chút, lập tức khẽ gật đầu “Tôi biết”

      Thảm! thảm rồi. làm sao biết được chuyện này chứ? Làm sao bây giờ? nhất định đuổi thôi. nhất định tống cổ cho mà xem.

      “Này! làm sao lại cho ta biết?” Hắnquay phắt đầu lại, bắt lấy bả vai . này cũng là… ràng biết bản thân mang thai cũng chịu với .

      “Bởi vì…” Chu Hiểu Hiểu dám nhìn , cúi đầu nắm chặt hai tay mình “Tôi biết chú rất chán ghét tôi, hề thích tôi. Khi tôi biết mình mang thai, quả tôi sợ hãi, tôi có bất kỳ người thân nào, chú lại ở nước ngoài, tôi cũng nghĩ làm phiền đến chú, hơn nữa chuyện này cũng đều là do tôi tốt, lúc trước nếu phải tôi cường bạo chú cũng có phát sinh chuyện. Tôi cũng muốn có đứa này nhưng khi nghĩ lại nó cũng đáng thương, dù sao tôi cũng định kết hôn với bất kỳ ai. Người như tôi th2i kẻ nào dám cưới chứ, đúng ? Cho nên tôi nghĩ chờ chú trở lại liền rời , sau đó tìm nơi nào mà ai biết đến sinh nó ra. Tuy rằng làm như vậy rất vất vả… nhưng mà tôi muốn có đứa giống như… giống như Tiểu Viêm…”

      xong, nghẹn ngào nấc lên. Hạ Vũ Trạch cũng hoàn toàn choáng váng, này chẳng lẽ muốn hướng đá cú rồi bỏ xa đấy chứ?

      “Tiểu Viêm rất ngoan… Nó luôn gọi tôi là mẹ… Tuy rằng… tôi trước kia chán ghét… chán ghét cái tên thối tiểu quỷ đó, nhưng mà… khi nó cười và gọi tôi là mẹ, tôi lại rất vui vẻ… Trước kia, lúc tìm kiếm việc làm, rất vất vả… nhưng mà vừa nghe đến nó gọi tôi là mẹ, tôi đem tất cả phiền não đều quên mất…” Chu Hiểu Hiểu lung tung lau nước mắt mặt, tiếp tục “Nó xem tôi là mẹ của nó… nhưng mà tôi lại thể nào ở bên cạnh nó cả đời… Cho nên… tôi muốn có đứa giống Tiểu Viêm bên cạnh…”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Edit + Beta: Phi Phi

      Chương 12: Ly khai
      “Này! Vậy có nghĩ đến lúc bỏ Tiểu Viêm rất thương tâm hay ? cũng chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình thôi sao? Hoàn toàn lo lắng đến những người khác?” Hạ Vũ Trạch phát hỏa, trong não này chỉ có đậu hũ thôi sao? Có thể hiên ngang lẫm liệt ra nhưng lời như vậy. chán ghét cái cảm giác này, ta nghĩ mình là ai, là siêu nhân hay sao? Chỉ là đứa con việc tiền lại mang thêm cái bụng bầu đâu, ăn gì, ở như thế nào chứ?

      sao. Tiểu Viêm chĩ là nhất thời ỷ lại vào tôi. Có lẽ qua đoạn thời gian đem tôi quên mất còn mảnh cho mà xem”

      vậy mà nghe được à? Vậy có thể quên Tiểu Viêm, quên ta, quên hết thảy quan hệ phát sinh giữa chúng ta sao?”

      Chu Hiểu Hiểu biết nên cái gì. Đúng vậy! có thể quên hết sao? làm thế nào có thể quên được đây? Gương mặt của mội khắc đều diện trong đầu . biết mình thích , thích . Thế nhưng thích có thể làm được cái gì? Bọn họ là hai người ở hai thế giới khác nhau, hơn nữa còn chán ghét phải sao? Nhưng mà… lại rất thích .

      “Chú… tôi rất thích Tiểu Viêm, cũng rất thích chú. Các ngươi khiến tôi cảm thấy được ông trời rốt cuộc cũng nhìn đến tôi. Chú cũng biết tôi là loại người gì, tôi xứng có được nhiều như vậy. Làm người cũng phải biết chừng mực, ở cùng chỗ với mọi người tôi rất hạnh phúc nhưng mà cái loại hạnh phúc này ngày nào đó cũng phải thuộc về người khác, nếu làm cho tôi chính mắt nhìn thấy ngày đó, tôi đau lòng lắm”

      “Đáng chết! đáng chết mà!” Hạ Vũ Trạch hết chỗ rồi, rốt cuộc nghĩ muốn cái gì đây? Có thể loại hạnh phúc này có thể thuộc về người khác? Nếu nguyện ý nhất định cũng từ chối, tại ngay chính cũng hiểu bản thân mình nữa là.

      “Chú! Chú đừng chán ghét tôi, tôi lập tức liền rời xong, Chu Hiểu Hiểu liền xốc lên chăn người.

      Hạ Vũ Trạch đem ấn trở lại giường, đợi phản ứng lại dùng đôi môi hôn trụ lấy. bá đạo hôn , giống như muốn đem tất cả trong cái bụng đầy tức giận của mình phát tiết ra nụ hôn này.

      “Ưm! Chú…” Chu Hiểu Hiểu lập tức đẩy ra, hô lớn “Chú làm cái gì a?”

      Hạ Vũ Trạch lảo đảo chút, sau đó chấn trị thân mình chỉ vào “Chu Hiểu Hiểu! nhớ kỹ cho ta. cho phép của ta, đừng có cái ý nghĩ bỏ

      biết chính mình vì cái gì lại nổi giận khi nghe được Chu Hiểu Hiểu phải rời khỏi, trong lòng lửa nóng bốc lên. thừa nhận rằng mình ở đây là thích , nhưng mà xảy ra ngay trước mắt… thíchcô.

      “Chú! Chú rốt cuộc là muốn tôi phải như thế nào đây?” xong, Chu Hiểu Hiểu lại tràn đầy nước mắt “Chú có biết rằng bản thân chú như vậy khiến cho lòng tôi rất khó chịu hay ? ràng là chán ghét tôi mà lại muốn hôn tôi, vì cái gì ràng biết chú rất chán ghét tôi mà tôi ngăn được bàn thân mình thích chú. Chú già a! Chú lông trắng a! Bạch tạng a! Ông chú ngu ngốc! Hu hu hu… Oa oa…”

      Nhìn Chu Hiểu Hiểu rơi lệ, tâm của Hạ Vũ Trạch cũng theo đó treo lên trời. hiểu được trong lòng của mình đối với trước mắt này là như thế nào, có thể là bởi vì mang thai con của mình cho nên mới có thể lo lắng. Đúng vậy! Nhất định là như vậy rồi. Nếu có đứa này, nhất định bắt bỏ , đừng bao giờ xuất nữa.

      Nghĩ vậy, hô lớn “ câm miệng cho ta. Cẩn thận đánh thức Tiểu Viêm”

      Chu Hiểu Hiểu ngây ngẩn cả người, ra thích , cho dù cẩn thận mang thai cũng bao giờ thích mà chỉ càng thêm chán ghét . nhất định cảm thấy chính là người vô sỉ, vô sỉ đến nỗi ỷ vào chính mình uống rượu say để trèo lên giường của , tại lại càng vô sỉ mang thai con của . nên , sớm nên rời rồi, nếu phải bởi vì lòng tham muốn báo đáp mình phát sinh chuyện như vậy, có uống rượu, mang thai, Tiểu Viêm cũng bị bắt cóc đến xém chút mất mạng.

      Càng nghĩ lại càng chán ghét chính mình, liền cảm thấy được chính mình hoàn toàn có bất kỳ lí do gì để ở lại đây cả.

      Thấy lời nào, Hạ Vũ Trạch ý thức được có lẽ là chính mình vừa rồi quá khích nạt nộ , vì thế điều chỉnh hơi thở chút đối Chu Hiểu Hiểu “Tóm lại, lo mà dưỡng thai cho tốt. Mọi chuyện cứ chờ sanh đứa ra rồi hãy tiếp”

      cần! Tôi còn phải về nhà. Tôi sao cả” Cắn môi, nàng ngăn nước mắt rơi ra, .

      “Chờ sanh đứa ra rồi tôi đưa tiền, đến lúc đó nghĩ muốn làm gì đều tùy ” Trời ạ! rốt cuộc là cái gì đây? Căn bản là nghĩ là mình như vậy nhưng mà… vừa nghe đến chuyện muốn về nhà, liền sinh khí.

      “Chú…” Chu Hiểu Hiểu buồn bã cúi đầu “Tôi cần tiền, tôi chỉ muốn về nhà mà thôi”

      “Bảo lo dưỡng thai cơ mà, làm sao mà bao giờ chịu hiểu lời của ta thế hả? Đáng chết!” Hạ Vũ Trạch bắt lấy bả vai hét lớn.

      Mà Chu Hiểu Hiểu thân mình hơi lung lay chút, suy yếu “Van cầu chú… Làm cho tôi về nhà …”

      xong cả người dựa vào Hạ Vũ Trạch bất tỉnh nhân . Lúc này, Hạ Viêm chậm rãi mở hai mắt, từ giường ngồi dậy, mắt buồn ngủ mông lung nhìn xung quanh. Đột nhiên nhìn đến cảnh chú ba ba của nó ôm mẹ ngồi giường bên cạnh, nó lập tức lấy lại tinh thần nhảy đến bên cạnh bọn họ.

      “Chú ba ba! Mẹ thức dậy chưa?” Nó hưng phấn .

      Hạ Vũ Trạch nhìn nó, nhìn chằm chằm Chu Hiểu Hiểu trong lồng ngực “Tỉnh! Lại ngủ!”

      “A! Làm sao con vừa tỉnh dậy mẹ lại ngủ nha? chẳng vui chút nào…”

      Lời của Hạ Viêm, cũng có nghe được nửa cậu. Xem ra là hơi quá đáng rồi, thế nhưng khiến Chu Hiểu Hiểu trực tiếp té xỉu. Căn bản là tính như vậy nhưng mà khi nghe mực bảo muốn về nhà, rất giận dữ. Có thể là giống như Mạc Lâm , trong lòng sớm đáp án, chẳng qua là chính mình còn chưa có thừa nhận mà thôi. Nếu buông tha cho bản thân, thừa nhận rằng chính mình ra thích từ lâu… có làm sao?

      “Haizz!” thở dài, nhìn Hạ Viêm “Con ở chăm sóc mẹ, chú ba ba tìm bác sĩ”

      “Dạ! Chú ba ba!” Nó đối cúi chào thủ thế, Hạ Vũ Trạch chậm rãi buông thân thể Chu Hiểu Hiểu ra, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

      ············· Hoa lệ phân cách tuyến ·············

      Chu Hiểu Hiểu ở bệnh viện hơn mười ngày, thân thể cũng có gì trở ngại, đứa trong bụng cũng sao. mỉm cười sờ sờ cái bụng của chính mình, hơn mười ngày nay cũng có đến thăm . Cho dù có như vậy cũng thậ rất thích , chính là cho mang đứa , còn đưa tiền nuôi nấng nó. Tuy rằng có gì đáng giá để làm điều đó, cũng có nhiều tiền cho lắm nhưng lòng tự trọng cho phép làm như vậy, hơn nữa rất muốn có đứa giống với Tiểu Viêm ỷ lại vào mẹ nó, thương mẹ nó.

      “Chu Hiểu Hiểu, được khóc” Chu Hiểu Hiểu thầm vì chính mình mà cố gắng, sau đó đem quần áo bệnh nhân xếp gọn lại đặt giường bệnh.

      Thừa dịp Tiểu Viêm còn chưa đến, phải nhanh rời khỏi. Nếu để cho Tiểu Viêm biết nhất định đặng, tuy rằng chính là muốn ra nhưng nhớ đến lời của Hạ Vũ Trạch ngày đó, lòng của rất khó chịu. Dùng sức lắc đầu, vứt ý nghĩ vui, cũng quay đầu lại mà rời khỏi bệnh viện.

      Hạ Viêm tìm mọi cách năn nỉ Hạ Vũ Trạch mới khiến miễn cưỡng đến bệnh viện. Kỳ mấy ngày nay rất muốn đến thăm nhưng lại sợ hãi vì nếu nhìn thấy khống chế được tình cảm của mình. rốt cục cũng hiểu được mình rất thích Chu Hiểu Hiểu . Hôm nay là hạ quyết tâm cho biết tất cả… thế nhưng nghĩ tới đập vào mắt chỉ là căn phòng lạnh tanh bóng người, giường chỉ còn bộ quần áo bệnh nhân được xếp ngay ngắn.

      ấy… chạy đâu chứ?” Hạ Vũ Trạch gầm tiếng.

      “Chú ba ba?” Hạ Viêm khó hiểu nhìn hỏi “Mẹ chạy đâu?”

      “Chú ba ba biết” dùng lực nắm chặt nắm tay, trong lòng có loại cảm giác nên lời. rốt cuộc đâu ? Thân thể còn rất yếu phải sao? Đáng chết! kia ngay cả báo cũng báo cho tiếng bỏ của chạy lấy người. Đáng giận!

      “Nếu ta là ngươi, ta bao giờ để thiên sứ của ta vuột khỏi tay” biết khi nào Mạc Lâm xuất buông câu.

      Hạ Vũ Trạch nhìn lớn tiếng “Ngươi biết cái gì?”

      Mạc Lâm bất đắc dĩ nhún nhún vai “Ta cái gì cũng đều biết. Bất quá ta biết ngươi thích ấy, chẳng qua là ngươi muốn thừa nhận thôi”

      “Thích sao?” Hạ Vũ Trạch lặp lại lời của , lầm bầm lầu bầu “Hừ! thế nào? ấy rồi phải sao? Có lẽ… ta khiến ấy tổn thương”

      “Chú ba ba!” Lúc này, Hạ Viêm túm túm ống tay áo của giọng “Chúng ta tìm mẹ được ?”

      chỗ nào tìm bây giờ?” Đứa này dễ dàng, thế giới lớn như vậy, muốn trốn phải rất dễ dàng sao?

      “Đến nhà của mẹ nha” Hạ Viêm khờ dại .

      “Con cho là mẹ của con còn có thể trở về nhà chờ chú ba ba tìm ấy sao?”

      “Nhưng mà mẹ chỉ có ở đó thôi nha, đồ đạc đều ở đó cả mà”

      Như người bừng tỉnh trong giấc mộng, Hạ Vũ Trạch giật mình nhìn thoáng qua Hạ Viêm, lại nhìn đến bên người bạn tốt Mạc Lâm, chỉ thấy Mạc Lâm hướng gật gật đầu “Có đôi khi ngươi còn bằng đứa năm tuổi”

      bừng tỉnh đại ngộ liền nở nụ cười. Đúng vậy! ấy nghèo kiết hủ lậu như vậy làm sao bày đặc có nhà về chứ? Làm sao có khả năng bỏ hết mọi thứ trong nhà mình được? Nghĩ nghĩ, liền xoay người chạy .

      “Chú ba ba đâu vậy?” Hạ Viêm túm lấy ống tay áo của , .

      đón mẹ con” Hạ Vũ Trạch quay đầu lại đối với nó cười cười, tiếp theo hướng Mạc Lâm “Giúp ta trông Tiểu Viêm!”

      xong liền chạy .

      “Chú ba ba! Con cũng muốn ” Hạ Viêm vừa muốn chạy đến lại bị Mạc Lâm ngăn cản “Chú Mạc?”

      “Để mình chú ba ba của con . Như thế tốt hơn” Nhìn nơi bạn tốt biến mất, có nhìn lầm, Chu Hiểu Hiểu là người rất đặc biệt, người đặc biệt khiến cho Hạ Vũ Trạch sâu sắc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :